1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Rất Nhớ Rất Nhớ Anh - Mặc Bảo Phi Bảo (53/53) End

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương 15 - Trân châu ốc biển (6)
      Edit: Lam Ngân Nguyệt

      Rất nhanh, tin nhắn riêng lại nhấp nháy.

      Thương Thanh Từ: Ra bếp, tìm dầu mè, nhấp cổ họng, sáng mai thoải mái hơn.

      Cố Thanh: A? Hiệu nghiệm sao?

      Thương Thanh Từ: Ừ.

      Cố Thanh: *gật đầu* em lập tức .

      Đối với , giọng hát là trọng yếu hạng nhất.

      Tuy thỉnh thoảng giả giọng nam hát hai bài, vẫn chưa dẫn đến hậu quả nghiêm trọng gì. Bất quá nếu là đề nghị của đầu bài, tuyệt đối! Nhất định! Hiệu nghiệm! mò đến phòng bếp, vì khuya rồi, dám bật đèn, cứ thế nương theo ánh trăng mò mẫm chai dầu vừng, vừa mở ra ngửi thấy mùi dầu mè nồng đậm, len lén nhấp ngụm.

      Cha mẹ...... đừng ghét bỏ con.......

      Hành động xong, thấy bàn bày mâm đồ ăn, nhoài người về phía đó nhìn lát, rất nhanh đoán được trưa mai ăn gì, cảm thấy mỹ mãn trở về phòng.

      Sau khi về phòng, còn thành báo cáo cho Thương Thanh Từ: Đại nhân, em uống xong rồi.

      Thương Thanh Từ: *cười*

      Bây giờ đúng là miệng đầy mùi dầu mè, mùi ngấy chết người.

      Nghĩ đến mấy khoản nợ trong hòm thư, chợt do dự, muốn thuận theo ca khúc viết lời ra, hao phí ít thời gian, còn phải dành thời gian lúc giọng hát tốt để ghi ....... T T rốt cục là thời điểm gì thế, thế nhưng có đến bốn mươi mấy bài hát, vậy phải trả nợ đến nghỉ đông năm sau sao?

      Thương Thanh Từ: Đánh chữ hơi mệt, em có tiện lên qq chat thoại ?

      làm công tác thống kê trong đầu, mình có bao nhiêu bài cần ghi , cứ thế bị dòng chữ này........ gõ trúng tim. Thời gian tuy trễ, nhưng phòng cách tốt, chuyện hoàn toàn có vấn đề........ Huống chi từ lúc vào giới cổ phong, ba mẹ cũng quen việc hay ghi lúc nửa đêm.

      Nhưng...........

      Cố Thanh nhìn dòng chữ kia, có chút thở nổi.

      Sau yy và wechat........ lại sắp có qq của Thương Thanh Từ đại nhân?

      Bỗng dưng có cảm giác, thế giới này bắt đầu trở nên huyền diệu thể lý giải được.........

      Ngay khi nhìn chằm chằm vào màn hình, hơi xuất thần, Thương Thanh Từ gửi qua dãy số qq.

      thở ra hơi, nhanh chóng thêm qq, đội tai nghe của mình, hiểu sao tim bắt đầu gia tốc kịch liệt.

      Cảm giác hoàn toàn khác với yy đó......

      Trong phòng yy, dù chỉ có hai người cũng như là đài giữa công chúng, nhưng chat thoại qq chỉ có 1vs1, cảm thấy càng riêng tư hơn........ Huống chi, yy, cho tới giờ đều hát xong là bỏ chạy, chưa bao giờ chuyện phiếm..........

      Tóm lại, chính là khiến người t vô cùng khẩn trương.

      Như chờ, điện thoại cá nhân của Thương Thanh Từ.

      nhanh chóng chấp nhận.

      Sau đó, gửi qua lời mời chat thoại.

      Cố Thanh nhận, càng thêm khẩn trương.

      Bình thường wechat...... đều là thay phiên gửi tin thoại, hoàn toàn khác với đối thoại như bây giờ.

      "Có đó ?" Thương Thanh Từ bỗng gọi .

      "A?" Cố Thanh tay đè mic, điều chỉnh vị trí, "Đại nhân, em có đây."

      "Tiếp tục ."

      A?

      ( ⊙ o ⊙)......... Tiếp tục cái gì.....

      "Ack.... Vừa rồi em uống dầu mè......" khinh bỉ chính mình, hoàn toàn có đề tài, "Đại nhân bây giờ hết mệt rồi?"

      Thương Thanh Từ thản nhiên ừ tiếng: "Vừa tỉnh ngủ, tìm đồ ăn."

      Thanh ràng như thế, giống như người ngay trước mặt.

      Cố Thanh yên lặng tiếp tục khinh bỉ chính mình......... mình cứ như lần đầu tiên chat thoại bằng.........

      Lại im lặng.

      Đây phải wechat, im lặng rất xấu hổ đó biết T T

      "Em rất thích ăn," Cố Thanh vội vã lên baike tìm, tìm ra rồi, chậm rãi xem, tiêu hóa thành ngôn ngữ của mình, "Cắt thịt ốc biển thành phiến mỏng, rửa nước ấm, đồng thời dùng nước sôi trụng chín cải, nấm nameko đặt trong bát nước dùng. Sau đó băm hành gừng, thêm rượu gia vị và nước, hòa thành nước hành gừng.

      Tiếp theo chuẩn bị 'trân châu', ra trân châu là thịt gà. Băm nhuyễn thịt gà, cho lòng trắng trứng và thịt mỡ, trộn đều, sau đó là có thể vo thành viên đường kính khoảng centimet. Đun nước sôi, dùng lửa luộc chín viên gà, thêm dầu mè và bột ngọt, bột tiêu, cuối cùng tranh thủ lúc còn nóng đổ hết vào trong bát nước dùng... ừm, vậy là ăn được rồi....."

      xong.

      ràng nghe tiếng Thương Thanh Từ bất đắc dĩ cười tiếng: "Ừ, biết, món nổi tiếng của Sơn Đông."

      ........ Được rồi, sao...... coi như mình học được món........

      Thương Thanh Từ hơi thở dài.

      Sau đó..... lời ít ý nhiều với : "Hình như, càng đói bụng."

      ràng là rất tùy ý.

      Trời a........ cảm giác áy náy vạn phần này là gì a...........

      "Đại nhân, em sai rồi." Cố Thanh phi thường áy náy, thành khẩn trước tai nghe, "Em.... hát bài coi như bồi thường nha?"

      Dường như việc duy nhất biết làm, thứ duy nhất Thương Thanh Từ thích, là giọng hát của ?

      "Được." cười.

      Cố Thanh yên lặng nhắm mắt.

      Nửa đêm, cùng chất giọng mình thích nhất chat thoại.....

      bỏ mình mất......

      mở dữ liệu của mình ra, chậm rãi thận trọng tìm, rốt cục tìm được bài tương đối chậm.

      Khẽ thanh giọng, hình như dễ chịu hơn nhiều rồi.

      Bài này hát tốn công, nghe.... có thể rất dễ chịu.

      mở BGM (nhạc nền), giai điệu như có như chậm rãi vang lên. ngâm theo khúc nhạc dạo, giọng bắt đầu hát:

      "Thiếp đem ngàn sầu ủ thành rượu biệt ly,

      Nửa đêm ẩm, mưa lất phất đầu núi,

      Chuyện xưa thế tục như bóng với hình lưu lại khúc,

      Nếu thành tiên, vì sao muốn buông tay........

      Mái hiên chàng từng ở nay ướt đẫm sương mai,

      Cùng với sắc mực hòa vào cuối thu xa xôi,

      Ánh nến lung lay người tự giễu thân như lục bình trôi về phía đông,

      Gọi trăng sáng, hòa tan ánh chiều tà nhàn nhạt sầu....."

      Đây là bài hát rất thích, hát vô cùng thành thạo.

      cần xem ca từ liên tục cũng có thể hát mạch đến hết.

      Thương Thanh Từ dường như rất quen thuộc với bài này, nghe ra là 《Tái phong minh nguyệt chiếu cửu châu》, lúc nhạc dạo ra tên bài hát, còn chậm rãi với : "Ca từ của bài này như thơ, cũng rất thích."

      Thanh từ tính như vậy, kèm theo nhạc dạo......

      Cố Thanh nghe đến xuất thần, suýt nữa quên hát phần sau....

      May mà tinh thần chuyên nghiệp khôi phục đúng lúc, hát hết được bài.

      Vì thời gian quá muộn, hát xong, đầu bài liền bảo, cần ngủ rồi.

      Cố Thanh hơi tiếc rẻ, bất quá vẫn rất nghe lời tắt qq và máy tính, leo lên giường. Bọc mình trong chăn, đầu vẫn nghĩ về cuộc chat thoại như điện thoại riêng của đầu bài kia. Vì thế....... bây giờ thuộc hàng vô cùng hạnh phúc, trừ điện thoại di động, có được tất cả cách liên hệ với đầu bài?

      có chút tin nổi........

      thiếp trong cảm giác lâng lâng như thế.

      Hôm sau tỉnh lại, là giữa trưa mười giờ.

      Còn hai ngày nữa, đếm ngược đến lễ khai giảng.

      mơ mơ màng màng ngồi giường, nghe tiếng phòng bếp nấu cơm. Nhanh chóng rửa mặt, thuận tay mở máy tính, vừa vào weibo lại thấy bản thân lại mạc danh kỳ diệu bị @ mấy chục lần.

      Đầu tiên là kinh hãi, nhìn số lượng này..... ừm.... hẳn phải là fan của đầu bài.........

      Sắp thành tâm bệnh luôn rồi.

      ╮(╯▽╰)╭

      mở ra xem, ngờ.......

      "Ta, ta, ta, ta, hôm nay là ngày đầu tiên thực tập ở phòng ghi a, ngày đầu tiên a! Vậy mà lại thấy được nam thân @Thương Thanh Từ của ta! Nam thần yên tâm, ta đáp ứng ngài, ta thề! Tuyệt lộ ảnh hay tin tức gì của ngài! #Nhưng là ta thể , nam thần ngài rất! Soái! Có biết !!!! T T, Thanh Thanh Mạn.... ta....... ghen tị...... ngươi!!!#

    2. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương 16 – Yêm đốc tiên (1)
      Edit: Lam Ngân Nguyệt

      Ở dưới bài post đầu tiên, rất nhiều người biết Cố Thanh bắt đầu điên cuồng @ cho .

      May là fan vô danh, người trích dẫn cũng nhiều, ít nhất tới giờ mới nửa tiếng, có nhiều trích dẫn lẫn trả lời. Cố Thanh lặng lẽ nhìn tin tức của weibo post bài này, thề, tất cả mọi người nhìn thấy đều phải làm như vậy.

      Sau đó......

      phát , người này ở cùng thành phố với mình. Nên...... Thương Thanh Từ cũng ở cùng thành phố với mình?!

      Tim Cố Thanh đập trật mấy nhịp.

      Lấy mu bàn tay ướp lạnh cảnh tỉnh, vẫn thấy chân .

      Cảm giác huyền diệu.

      Nháy mắt cảm thấy, đầu bài vô cùng gần gũi.

      Hơn nữa nam nhân, giọng dễ nghe, bộ dạng đẹp, quả thực có thể coi là kỳ hoa đó...... Thượng đế cho giọng hay, cho bạn khuôn mặt bình thường, đây là cảm khái lớn nhất của , sau khi xem quá nhiều ảnh chụp của rất nhiều người trong giới DJ radio. Bất quá, vốn là thanh khống, đối với khuôn mặt của nam giới cầu gì, cũng cho rằng vậy sao cả.......

      Nhưng giọng của đầu bài...... còn kèm thêm khuôn mặt đẹp trai, là rất! Nghịch thiên!

      Vì bài post này, cả buổi cơm trưa Cố Thanh đều dùng để tiêu hóa thông tin đầu bài ở cùng thành phố với mình.

      Ăn cơm xong, nằm sô pha, đặt máy tính đầu gói, vừa nghe ca khúc người ta gửi đến vừa nhìn ca từ luyện hát. có chút yên, thấy sượng miệng, hát cũng sai từ, cuối cùng vẫn nhịn được, cầm di động lên, phát ra, người liên hệ gần đây nhất vẫn là đầu bài........

      thanh thanh giọng, muốn gửi tin .

      Có thể gì đây? Chẳng lẽ hỏi đầu bài có ở cùng thành phố với mình ? Lại cảm thán câu, đại nhân trùng hợp a.......

      Thôi quên .

      tiếp tục đối diện máy tính, ngâm nga.

      Được rồi, kỳ là tiếp tục yên lòng.

      Liêp tiếp hát sai từ, cả cũng có chút điên tiết, may mắn, Canh Tiểu Hạnh gọi điện đúng lúc: "Thanh Thanh Mạn đại nhân thân ái, ngài có rảnh ? Mình có thứ cực kỳ thú vị cho cậu nghe."

      "A? Cái gì?"

      "Là ca kịch chúng ta hợp tác với Hoàn Mỹ a, có rồi." Canh Tiểu Hạnh phi thường vui mừng nhảy nhót, " phải 《Kiếm rít giang hồ》của cậu... đúng a, bản đó của cậu là bản làm nóng khí hôm trước, sao còn chưa có? Chính phẩm của mình xong hết rồi nè."

      "Có rồi? có rồi?"

      Ca kịch kia phải Cố Thanh hát, đương nhiên biết tiến độ.

      Bất quá nghĩ đến chuyện này, ràng ban đầu do và Canh Tiểu Hạnh bày ra chuyện này, sau đó gia nhập Hoàn Mỹ.... Sau đó quyết định làm ca kịch....... Sau đó quyết định để làm nóng khí, phát《Kiếm rít giang hồ》trước.... Sau đó lấy danh diễn tập làm buổi biểu diễn riêng của các vị đại thần........

      Được rồi, đến giờ chẳng phát huy được tác dụng thực tế nào, ca kịch của người ta thành phẩm rồi.

      Cố Thanh áy náy hồi, quyết định phải lễ phép hỏi Đậu Đậu Bã Đậu, bản ghi lần trước mình giao có vấn đề gì ... biểu tích cực chút , mà phải, ack, cùng đầu bài trao đổi cách nấu ăn.

      "Cậu có nghe đó, Cố Thanh!"

      "Hả?" Cố Thanh mờ mịt trả lời.

      "Mình vừa gì cậu nghe hả?"

      "....... cậu lại ." Cố Thanh thuận miệng vớ lấy lý do, "Mình vừa nhận được bài hát mới, nghĩ xem biên khúc thế nào."

      "Dù sao cậu biết nhiều nhạc cụ như vậy, tùy tiện ." Canh Tiểu Hạnh tức giận lặp lại lời mình vừa , "Mình nghe qua bản ca kịch rồi, cảm thấy trình độ siêu cấp cao, nhất là giọng của Tuyệt Mỹ.... đẹp tới khóc a....."

      Cố Thanh lúng túng, tuy rằng Tuyệt Mỹ cũng cực nổi tiếng, nhưng là đâm trúng .

      Nên đối với lời của Canh Tiểu Hạnh, hơi, khụ khụ, hơi vô cảm.

      Bất quá, tâm tình của thanh , tuyệt đối tỏ vẻ lý giải......

      "Đoán chừng là trúng khẩu vị của cậu rồi." Cố Thanh phối hợp .

      "Cậu biết là giọng Tuyệt Mỹ là đại công, siêu cấp vô địch dễ nghe sao?"

      "Ack..... cũng tốt."

      ".............."

      " sao, mình hiểu cậu, chất giọng mỗi người thích giống nhau." Cố Thanh trơ trơ phối hợp, "Dù sao cậu đối với Tuyệt Mỹ là........ vừa nghe liền tim đập bình bịch đúng ?"

      "Ừ........" giọng Canh Tiểu Hạnh lập tức thấp tám độ, giống như vợ , "Tim đập bình bịch......."

      "Ừ....... Tiếp tục chính ."

      Cố Thanh rốt cục hiểu, mình đối với bổn mạng thanh , là bộ dáng gì:

      (⊙o⊙)....... phi thường chịu được, đáng bị phỉ nhổ..........

      "Đúng nha, chuyện chính, ừm," Canh Tiểu Hạnh ôn nhu đến cực điểm, "Tuyệt Mỹ , muốn cậu nghe thử, vì đầu bài cảm thấy hiệu quả thanh tốt lắm. Nhưng mình cảm thấy tốt rồi, tuyệt đối là hay nhất trong tất cả những thứ mình từng nghe...."

      Canh Tiểu Hạnh lại oán giận vài câu, Cố Thanh bên này thu được bưu kiện qq.

      Bất quá, sao lại cảm thấy vô cùng quái dị.

      Vì sao bảo mình nghe thử? Tác phẩm Hoàn Mỹ làm ra, chẳng lẽ còn cần tiểu trong suốt như nghe giám định sao.......

      Cố Thanh đáp ứng, cúp điện thoại, mở file audio ra.

      ........

      Đẹp khủng bố đó được !

      ........... Đầu bài đại nhân, ngài dùng tiêu chuẩn gì, tác phẩm thế này còn vừa lòng......... Từ ca hát đến độc thoại, từ biên khúc đến hậu kỳ, làm từ, có công đoạn nào hoàn mỹ.......

      Cố Thanh lâu lắm nghe được bài nào chất lượng cao như vậy, hơn nữa, trong đó còn có đầu bài độc thoại.

      là vừa kích động vừa nghe nghe lại, nghe khoảng bảy tám lần, mới dừng chút. Nên.... tác phẩm thế này còn khuyết điểm gì cần làm lại sao T T

      Canh Tiểu Hạnh..... cậu chắc chắn, Tuyệt Mỹ đại nhân phải chọc cậu chơi sao........

      cảm thấy, mình căn bản ý kiến được gì, trừ tốt, vẫn là tốt.

      Suy nghĩ lát, quyết định gọi cho Canh Tiểu Hạnh, biểu đạt bản thân "trình độ có hạn", cộng thêm dày đặc ái mộ đối với vở ca kịch này.

      ngờ, vừa cầm lấy di động, liền thấy tin nhắn wechat từ vài phút trước.

      ........... Là đầu bài.

      "Trân châu ốc biển ăn ngon ?"

      Giọng Thương Thanh Từ chậm rãi trầm thấp, sau giờ ngọ nghe được, có chút hương vị như nhuộm ánh mặt trời.

      Cố Thanh nghe những lời này, bỗng nhiên...... tim đập bình bịch.

      Trời ạ.

      Cố Thanh ngươi có ý nghĩ kỳ quái với đại nhân chứ.........

      nhìn di động xuất thần lúc lâu, thanh thanh cổ họng, lại chậm chạp dám trả lời. tự hỏi, nghiêm túc cẩn thận tự hỏi bản thân có phải .... bị lời đồn nhảm nhí khiến lòng bắt đầu để ý ám chỉ..... ám chỉ đầu bài đúng là có ý với mình?!

      Cố Thanh ngươi tỉnh tỉnh ngươi tỉnh tỉnh!

      Những chuyện mạng thể coi là a.....

      đặt máy tính lên bàn trà, đứng lên, hít sâu, tạm thời ném những suy nghĩ kỳ quái, bắt đầu đối thoại bình thường với đầu bài: "Ăn rất ngon, đại nhân ăn cơm chưa?"

      Thương Thanh Từ: " ăn cơm hộp."

      đáng thương....... sao có thể để đầu bài ăn cơm hộp T T

      " ở nhà?" giả vờ gì cũng biết, gì cũng thấy.

      "Ừ," Thương Thanh Từ cười, " phải có người @ em rồi sao?"

      (⊙o⊙)....... Đại nhân, cần vạch trần được .......

      Bài post weibo mờ ám vậy coi như biết được .........

      Cố Thanh kiên trì giả ngu: "Ack, còn chưa lên weibo."

      Đại nhân cần thêm nữa, làm ơn làm ơn, cần vạch trần em nữa mà.

      May mắn, Thương Thanh Từ tiếp tục đề tài này.

      Rồi lại hỏi việc ghi 《 Kiếm rít giang hồ 》, Cố Thanh rất thành trả lời mình giao bản ghi , chờ ý kiến phản hồi của đại bài Đậu Đậu Bã Đậu.... Sau đó, nghĩ đến khúc vừa nghe, đơn giản trực tiếp ý kiến của mình với Thương Thanh Từ: "Đại nhân, vừa rồi em mới nghe vở ca kịch mới chuyển đến, cảm thấy đặc biệt hay."

      "Ừ, là tệ." Giọng của Thương Thanh Từ, phi thường bình tĩnh.

      .........

      Nên, là Tuyệt Mỹ đùa giỡn với Canh Tiểu Hạnh?

      Cố Thanh đoán.

      Thương Thanh Từ lại gửi đến tin thoại: "Bất quá, nếu có thể ghi ở studio, hiệu quả tốt hơn."

      Ngữ khí của rất , như chuyện .

      đúng, căn bản là mà.

      Ai mà chẳng biết, ghi ở studio là tốt nhất, nếu tồn tại cái gọi là studio - phòng ghi gì đó.......

      Cố Thanh: "Vâng, khẳng định hoàn mỹ hơn nữa."

      Thương Thanh Từ nhàng bâng quơ : "Bất quá, vậy cũng ổn rồi."

      Cố Thanh: "Vâng....."

      "Khúc《Kiếm rít giang hồ》," giọng của khẽ vang, có ôn nhu mê hoặc, " hẹn thời gian với mọi người, đến studio."

      " tốt quá, vậy khẳng định có hiệu quả...."

      ........... tốt nhất.

      Cố Thanh im bặt.......

      Studio?

      Phòng ghi ?!

      nhìn di động của mình, tin nổi điều mình vừa nghe được.

      Đại nhân , vừa ...... cùng với mình.... ghi sao......


      [1] Yêm đốc tiên: nguyên liệu chủ yếu là măng, thịt ba rọi mặn, "Yêm" là vị mặn, "Tiên" là ý tươi mới, "Đốc" là hầm, nấu. Món ăn dân gian ở Giang Nam.

    3. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương 17 - Yêm đốc tiên (2)
      Edit: Lam Ngân Nguyệt

      Lời mới nửa gửi , ngoài ý muốn là Thương Thanh Từ trả lời.

      Cố Thanh bị ý tưởng này làm chấn động, "diện cơ"[1] hai chữ bay qua bay lại trong đầu...... chưa từng thử gặp mặt bạn bè mạng. Tuy rằng việc này với phong trào qua mạng ầm ĩ thời chút xíu quan hệ cũng có, chỉ là nhóm bạn bè thích cổ phong gặp mặt, ghi bài hát, ăn bữa cơm...

      (⊙o⊙)... Ăn cơm, việc này quá xa xôi rồi.....

      được, chỉ hai chữ diện cơ này, liên kết với mấy tên quen thuộc trong giới, nhất là đầu bài, liền thấy cả người ổn.

      ở trong phòng mờ mịt quanh nửa tiếng, vẫn bình tĩnh nổi.

      Dứt khoát vào nhà vệ sinh, đối diện với mặt mình ngẩn người. Bộ dáng này.......... thích hợp gặp các đại bài trong giới sao?

      Phòng khách vang lên tiếng di động, vội chạy ra, cầm lên.

      Là tin thoại của đầu bài gửi đến:

      "Bảy người chúng ta, có bốn người ở cùng thành phố, ngày mai buổi chiều ba giờ thế nào? Nghe Tuyệt Mỹ , ngày mốt em khai giảng?"

      Ngày mai?!

      Cố Thanh cảm giác mình sắp sụp đổ rồi.

      Loại cảm giác từng bước tới gần tận thế này là sao a.......

      Gặp người có chất giọng mình thích nhất, còn có rất nhiều tiền bối mình thích, thế nhưng, thế nhưng lại cho chút xíu thời gian để chuẩn bị gì cả. Ít nhất cần chuẩn bị tâm lý với sửa soạn ngoại hình, cũng cần thiết mà, đại nhân.........

      rối rắm hồi lâu, cuối cùng trả lời wechat: "Được..... Giờ đó em có vấn đề."

      Dù sao cũng thể đùa giỡn đại bài nha? Người ta còn chiều theo thời gian mình khai giảng đó.

      Gửi rồi, bỗng nhiên lại nghi hoặc, đầu bài sao lại biết mình và ở cùng thành phố?

      Weibo?

      Weibo... ừm, weibo của mình đúng là có viết thành phố, giống đầu bài giấu nhẹm ......

      Được rồi T T, đại nhân biết là rất bình thường.

      và đầu bài hẹn thời gian, địa điểm, còn ba người cùng thành phố phải làm thế nào, đầu bài thuận miệng dặn đêm nay ngủ sớm, gửi tin thoại nữa. Cố Thanh nhìn di động, lặng lẽ sờ sờ avatar của đầu bài, lầm bầm: "Đầu bài đại nhân.... còn hơn hai mươi mấy tiếng, ngài bảo ta làm sao trôi qua đây....."

      Cố Thanh rối rắm từ quần áo đến kiểu tóc, đắn đo giữa quần và váy xong, lại xoắn xuýt tiếp nên cột tóc hay thả tóc được hơn.

      Cuối cùng, quyết định vẫn là thành thành mặc quần dài và áo lông thôi, trời giá rét vậy nên đàng hoàng chút, nếu buổi gặp mặt bạn bè mạng thành hẹn hò xem mắt xấu hổ chỗ chui. Theo lời đầu bài ngày mai có thể gặp mấy người cùng hợp tác bài hát này là Đậu Đậu Bã Đậu, Phỉ Thiếu và Wwwwk, còn có hai người thuần túy rảnh rỗi đến làm người mua nước tương Tuyệt Mỹ, Phong Nhã Tụng......

      Trong số này chỉ có Wwwwk và Phỉ Thiếu từng lộ hình mạng, vì hai người này, người trước vốn là chủ trì kênh radio, người sau... ừm, là diễn viên lồng tiếng, quan tâm lộ hình. Còn lại chưa từng thấy qua, nhất là đầu bài, tin tức gì cũng giấu nhẹm, càng có ảnh chụp lộ ra.

      kích động là giả, nhưng dám hé ra với ai.

      Người ngoài giới nghe hiểu, nhưng trong giới khẳng định thuê sát thủ, hoặc uy bức lợi dụ bắt chụp hình lén. Cố Thanh cứ thế từ chiều nghẹn tới nửa đêm cũng ngủ được, ngày hôm sau vừa tỉnh, sắc mặt tái nhợt hơn bình thường ít, ràng là bộ mặt ngủ ngon. cầm lược chải đầu, chải chải lại nhớ ra, hôm nay mình phải về trường!

      cách khác, phải gánh quần áo thức ăn của tuần, đến phòng ghi ..... sau đó lại về trường.....

      Rất hủy hình tượng........

      Nhưng cũng hết cách, giờ đó, ghi xong là đến tối, hơn nữa phòng ghi gần trường, vừa lúc tiện đường. bất đắc dĩ, nhìn đau thương, ngậm ngùi thu thập quần áo và đồ ăn, nhét đầy ba lô vác vai. Lúc còng lưng ra cửa, mẫu thân đại nhân còn quên dặn: "Tụ họp với bạn xong nhanh nhanh về trường, đến ký túc xá gọi điện thoại cho mẹ." Cố Thanh chột dạ vâng ạ.

      dám với mẹ, mình sắp gặp nhóm bạn online chưa từng biết mặt.

      muốn ngồi nghe mẹ giảng giải mấy tiếng liền, bắt đầu từ phân biệt điểm khác nhau giữa bạn game và bạn online....... chủ yếu là, có điểm khác nhau thực tế nào.

      Tàu điện ngầm, chuyển hai trạm xe công cộng, đến dưới lầu phòng ghi , khoảng hai giờ rưỡi.

      (⊙v⊙) sớm đến nửa tiếng.

      Có nên lên ? Hay là ở dưới lang thang đến ba giờ rồi lên........ Từng đợt gió lạnh len vào trong khăn quàng cổ, rất lạnh a, hôm nay sao lại lạnh thế này a, có tuyết rơi chứ?

      loanh quanh bên dưới, lãng phí gần nửa tiếng đồng hồ, rốt cục vào thang máy lầu , lên lầu bốn.

      Thang đinh tiếng mở ra.

      Phòng khách rộng rãi sáng sủa, có hai đứng trước quầy tiếp tân của tầng, người gọi điện ghi chép gì đó. rót nước thấy Cố Thanh, cười : "Phòng lúc ba giờ, chị là bạn của Mạc Thanh Thành?"

      ngẩn người, nghĩ đến phiên nick wechat kia, kết luận là tên của đầu bài, gật gật đầu.

      " hướng đó, phòng bên tay trái, có mấy người đến rồi." chỉ lối cạnh sô pha kế tủ y tế, "Nếu khát, ở đây có nước, có thể tự ra lấy, trong phòng trà nước có máy pha cà phê."

      giới thiệu xong, cười cười, tiếp tục uống ly nước mình vừa rót.

      Câu trả lời vô cùng chuyên nghiệp và nhanh chóng.

      Cố Thanh mới đến phòng ghi lần đầu, còn lo là nơi rất nghiêm túc, ngờ lại bình dị thoải mái như vậy. theo lời hướng dẫn, đến cuối hành lang, qua ba bốn phòng, có phòng mở cửa, thấy được người chỉnh xem video đối chiếu thanh , còn lại đều đóng chặt cửa, hẳn là ghi ?

      Cuối hành lang, phòng bên trái.

      hồi hộp...

      Khẽ thở ra hơi, thanh thanh giọng.

      Câu đầu tiên phải gì đây, chào mọi người, em là Thanh Thanh Mạn.... hình như có chút ngốc......

      Tay đặt nắm cửa, vừa định mở cửa, cửa bị mở ra từ bên trong, nam nhân rất cao đứng trước mặt , hai người đều sửng sốt.

      "Xin chào." Cố Thanh thốt ra.

      Sau đó........ thiếu niên kia cười thành tiếng: "Thanh Thanh Mạn?"

      "Vâng." Cố Thanh gật đầu.

      " là Tuyệt Mỹ Sát Ý." mím môi nhịn cười, vì cao nên hơi có cảm giác áp bách, "Hạnh ngộ a, Thanh Thanh."

      Nửa câu đầu còn đứng đắn, nửa câu sau lại triệt để khiến người ta quẫn bách.

      Cố Thanh bỗng thấy quẫn nóng, bị người ta học theo đầu bài gọi mình Thanh Thanh......

      Khi ngơ ngác, Tuyệt Mỹ nghiêng người, với người bên trong: "Kim chủ của đầu bài đến rồi nè."

      ........

      Cố Thanh cảm thấy, thêm câu nào nữa, mình nhất định cướp đường mà chạy........

      Tầm nhìn rộng ra, có bé trai trắng trẻo đeo kính vắt vẻo ngồi sô pha, nghe thế, lập tức nhảy dựng, cười chạy đến: "Kim chủ, kim chủ, xin chào, em là Phong Nhã Tụng."

      .........

      "Được rồi được rồi, dọa người ta rồi......" Tuyệt Mỹ cản ra sau.

      "Có ? Thanh Thanh? Em có dọa chị sao?" Phong Nhã Tụng cười tủm tỉm nhìn .

      Cố Thanh lắc đầu, ép mình bình tĩnh lại: "Sao có thể..... có....."

      Phía sau, bỗng có bàn tay đặt lên vai .

      Cố Thanh giật mình, chợt nghe có người : " cần khi dễ tiểu muội muội, chào kim chủ a, là Wwwwk, chính là vị ở bên cạnh ăn lẩu khi em với đầu bài em em ấy ~"

      ...........

      thề, muốn khóc.

      Những người này..........

      "Mấy người này, tránh ra tránh ra." Rốt cục, có tới, nhìn qua có vẻ lớn hơn Cố Thanh mấy tuổi, mặc áo lông màu trắng, bộ dáng thực dịu dàng. nắm lấy tay Cố Thanh, cứu ra khỏi vòng vây của ba nam nhân, còn quên khinh bỉ mấy câu: "Dù đầu bài tạm thời chưa tới kịp, các cậu còn khi dễ Thanh Thanh như vậy... hừ hừ." ấy kéo Cố Thanh ngồi xuống sô pha, "Chị là Bã Đậu."

      "Đầu bài tới sao?" Cố Thanh có chút nghi hoặc, bất quá nhìn bốn người trong phòng.....

      "Có chuyện đột xuất... hết cách, bận nhất trong số chúng ta." Đậu Đậu Bã Đậu cũng chẳng biết làm sao, "Lặp lặp lại dặn dò chị nhất định phải chăm sóc em tốt, tránh cho em bị bọn họ dọa."

      ..........

      Được rồi.

      Cố Thanh có chút đáng tiếc, cũng cảm thấy hơi mất mát.

      Dù sao đầu bài là tồn tại thần bí nhất, có thể gặp , hẳn là nguyện vọng của rất nhiều người?

      May mà đều là người quen được mấy tháng, tuy mọi người đều có vẻ lớn hơn Cố Thanh khoảng năm sáu tuổi, rất nhanh hòa hợp rồi. Qua hồi, Phỉ Thiếu mắt nhập nhèm mới thức dậy tới, phòng ghi này là Phỉ Thiếu hùn vốn với người khác mở, gian phòng này từ ba giờ để lại cho bọn họ.

      Cho nên mọi người gấp, mở đống đồ ăn vặt ném bàn ở gian ngoài, giống như buổi tụ họp .

      Cố Thanh vừa nghe bọn họ chuyện phiếm vừa quan sát phòng ghi .

      Bên ngoài là thiết bị, sô pha để nghỉ, bàn trà.

      mặt tường là thủy tinh, nhìn được phòng cách bên trong, có ai cả, còn chỗ trống trang bị mic và bàn.

      Rất sạch , cũng rất chuyên nghiệp.

      Tuyệt Mỹ tán gẫu, bỗng nhiên nhớ đến Cố Thanh vẫn là sinh viên, sợ về trường học muộn quá, nhanh chóng bảo mọi người bắt đầu làm việc. Kỳ và Phong Nhã Tụng là đến giúp vui, nếu có Thương Thanh Từ, kỳ ... chỉ còn lại bốn người, mỗi người mấy câu, khoảng nửa tiếng giải quyết xong người.

      Khi Cố Thanh ghi xong, còn chưa đến sáu giờ.

      ở đây có thể nghe được tất cả tiếng bên gian ngoài. Quả nhiên ở phòng ghi là tốt nhất, chỉ hiệu quả tốt, còn có tiền bối chuyên nghiệp và người chỉnh chỉ đạo.

      Đáng tiếc........ có đầu bài.....

      ngồi ở trong phòng cách ghi , nghe được người điều chỉnh : "Được rồi." Cả người thở phào, vừa định bỏ tai nghe xuống, chợt, trong tai nghe, Phong Nhã Tụng bỗng nhiên : "Mạc Thanh Thành, cậu đúng là vạn năm vẫn cuồng sữa chua a."

      Tim nhảy dựng, theo bản năng nghiêng đầu nhìn phía bên kia tường thủy tinh.

      Bên kia của tường thủy tinh.

      thiếu niên mặc quần bò, T-shirt đen tay dài đứng đó, dường như mới đến lâu. Khi nhìn ra, thấy , tay cầm hộp sữa chua, tay giơ lên về phía , coi như chào hỏi.

      Đôi mắt kia, đen nhánh trong suốt, là xinh đẹp ngờ.

      Đuôi mắt khẽ nhếch, còn vương ý cười.

      tin nổi nhìn .

      Thế nhưng là .

      "Thanh Thanh, xin chào." Thanh của , chân chân truyền đến từ tai nghe, giọng trầm thấp mê hoặc lại ôn nhu với , " là Thương Thanh Từ."


      [1] diện cơ: chỉ việc gặp mặt bạn online ở thực tế.
      Nhược VânTuyết Liên thích bài này.

    4. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương 18 - Yêm đốc tiên (3)
      Edit: Lam Ngân Nguyệt

      Cố Thanh tay cầm tai nghe, nghe tiếng người bên ngoài phòng cách , truyền đến trong tai nghe.

      "Xin chào." , tận lực bảo chính mình bình tĩnh bình tĩnh, giọng hiểu sao có chút yếu ớt.

      ngờ chính là Thương Thanh Từ, Thương Thanh Từ là ....... Mấy tháng trước, lần đầu tiên thấy Thương Thanh Từ, chọc con chó, còn lén oán thầm nam nhân này vậy mà lại uống sữa chua hạt trái cây........ Còn ở trong tiệm đối diện đường, cách tường thủy tinh nhìn bảo hộ bạn nữ cùng thế nào......

      Thương Thanh Từ cười cười với , với thầy ghi : "Làm phiền rồi, vừa rồi để tôi nghe lại chút."

      "Của tất cả mọi người?"

      "Ừ, tất cả mọi người."

      rất cao, nên khi xoay người, tay chống lên cạnh bàn làm việc, nghe người ghi phát lại thành quả vừa rồi của mọi người. Cố Thanh tháo tai nghe xuống, khi đẩy cửa ra, nhìn bóng dáng , vẫn cảm thấy bất khả tư nghị.

      Có bàn tay đặt lên vai , Đậu Đậu Bã Đậu kề sát tai , cười cười: "Thế nào, có phải rất có tư sắc ? Đầu bài tên này phải suông đâu."

      (⊙o⊙)...

      "Ừ.... rất đẹp trai." hạ giọng.

      ngờ khi vừa ra, Thương Thanh Từ đúng lúc xoay người, nhìn .....

      Tim lại đập trật nửa nhịp.

      Là sợ nhận ra mình.... hay là chờ mong có ấn tượng với mình?

      biết nữa, chỉ là đặc biệt khẩn trương, hồi hộp đến dám nữa.

      Thương Thanh Từ nhìn hai giây, bỗng nở nụ cười, rút ống hút từ trong hộp sữa ra, cắm vào miệng hộp hút ngụm: "Có phải em nghĩ, chúng ta từng gặp qua?"

      lời kinh người.

      Cố Thanh vô cùng khẩn trương, lại lập tức trả lời.

      Mọi người trong phòng bắt đầu hưng phấn, cứ như phát được bí mật thể cho ai biết...... Wwwwk "ai u" mộ tiếng, lập tức xé bịch khoai tây: " sớm a, trước khi Thanh Thanh, chúng ta còn thương lượng đêm nay đưa em ấy ăn gì, thuận tiện truyền bá hình tượng hảo nam nhân tuyệt thế vô song giúp cậu nha."

      "Khúc kính thông u [1], khúc kính thông u nha, chúng ta đây còn bị gạt a."

      "Là ảnh chụp? Hay video?" Phong Nhã Tụng cười tủm tỉm nhìn đầu bài, "Chẳng lẽ lén tung video lên mạng? Cao Thanh □?"

      "Phong Nhã Tụng," Đậu Đậu Bã Đậu trừng mắt, " cho đề tài 18+!"

      Mọi người là càng càng quá.

      Cố Thanh cũng tiện tiếp tục ngượng ngùng, gật đầu : "Em từng thấy , biết còn nhớ ....."

      "Nhớ ," Thương Thanh Từ như nhớ lại, "Hôm đó, em ôm con chó."

      xong, liền cười.

      .........

      Tiếng cười ngay trường, hơn nữa là người .......

      Cố Thanh cảm thấy mình rất rất cần, thời thời khác khác ép mình dời lực chú ý. Nhìn người được nghe tiếng, nghe tiếng được nhìn người..... Hai yếu tố hợp lại, làm người ta chịu nổi mà T T.

      Hai người chuyện rất mơ hồ, rất khiến người khác tò mò.

      Nhưng trong hoàn cảnh này càng giải thích càng phiền toái, hơn nữa Cố Thanh cũng thể khiến mọi người im lặng, kể lại chuyện Thương Thanh Từ vào siêu thị nhà , mua nước khoáng và sữa chua, hai người căn bản gì với nhau, nên cũng nhận ra đối phương là ai..... lần gặp thoáng qua vậy đó.

      Chỉ thoáng gặp lần, nhớ kỹ , rất dễ khiến người ta tưởng tượng lung tung suy đoán này nọ a.....

      Cố Thanh bối rối, tiếp tục cũng tốt, cũng tốt.

      "Được rồi, đùa vậy đủ rồi." thanh thanh giọng, nhàng tỏ ý, "Chúng ta quen biết thế nào, là chuyện của hai người chúng ta, các cậu cần tham náo nhiệt."

      ...........

      ...........

      ...........

      ...........

      Cố Thanh có loại xúc động muốn cướp đường mà chạy. Đại nhân, ngài ngăn chặn thế này căn bản là có tác dụng đó? 100% khiến người ta nghĩ đến cách xa vạn dặm đó....... Mọi người cười ha hả, giọng lớn , thần sắc khác nhau. Nhưng mặt đều viết 3 chữ to "Có gian tình."

      May mà đầu bài là người hai.

      vậy rồi tức là đề cập tới đề tài này nữa. Bản thân nhanh chóng cầm trang giấy, vào phòng cách , bắt đầu lần lượt thử . Độc thoại của "Kiếm rít giang hồ", há chỉ có hai chữ khí phách có thể hình dung.

      Quả thực là thâu tóm thiên hạ, phong lưu khôn cùng........

      Cố Thanh nghe giọng đọc thoại của đầu bài, sớm tự bổ não vô số hình ảnh, thậm chí còn có ý niệm hỏi họ Kiếm Tam chơi có khó .... nhìn chằm chằm đầu bài đeo tai nghe trong phòng ghi , toàn thân cảm thấy như ở trong gian . Có thể nghe ghi trực tiếp của đầu bài, rất hạnh phúc........

      phối cho rất nhiều kịch thương mại và quảng cáo, hoàn toàn cần người ghi chỉ đạo hướng dẫn trước, trực tiếp theo cảm giác của mình, trực tiếp đưa ra sáu phiên bản để chọn lựa, người ghi nghe xong, đề cửa hai trong số đó, là đều tốt, người ta chuyên nghiệp lại chọn được.

      tới, tiếp tục cầm lấy sữa chua của mình, vừa uống vừa nghe lại hai bản kia.

      Uống xong rồi, ném hộp sữa vào thùng rác: "Tôi thích bản thứ nhất," quay đầu, trực tiếp nhìn Thanh Thanh, "Thanh Thanh, em thích bản nào?"

      Ánh mắt đen nhánh sáng ngời, vì phải nhìn trực diện, khóe mắt nhếch lên càng ràng.

      Vô cùng...... xinh đẹp.

      Nhìn đến mức có chút được tự nhiên.

      .........

      "Em..... thích cả hai." Cố Thanh thành , "Mỗi bản đều có cái hay của nó."

      Cảm giác, là hoàn toàn phụ thuộc vào sở thích cá nhân đó...... vậy sao mà chọn a T T

      Tuyệt Mỹ ngồi bên nghe điện thoại, nghe được câu trả lời của Cố Thanh, nhịn được bèn bịt ống nghe điện thoại, tổng kết khái quát: "Cơ bản là tiểu nương nghe được giọng của cậu, ngay cả ghi 100 option, cũng là tốt cả trăm. Năng lực miễu sát của Thương Thanh Từ cậu, bản thân còn biết sao?"

      Tuyệt Mỹ nhìn như hay giỡn, nhưng tuyệt đối là lời .

      Đối với những thích đầu bài mà , ngay cả khi dùng trăm cách đọc câu, các ấy tuyệt đối trân quý từng câu, rảnh rỗi lấy ra nghe, cũng tuyệt đối tuyệt đối ghét bỏ cách độc thoại nào cả.......

      "Ừm.... Để mình nghĩ chút....." dùng khăn ướt lau tay, cầm lấy bịch khoai tây bàn, từng miếng từng miếng cho vào miệng.

      Tư thế ăn khoai, phi thường đặc biệt.

      Người khác đều dùng ngón cái và ngón trỏ cầm miếng khoai, chỉ có , dùng ngón giữa và ngón áp út bốc khoai. Hơn nữa, trông có gì ổn, rất linh hoạt. lát sau, dường như ăn đủ, mới mơ hồ cười cười, "Thôi vậy, trước tiên nghĩ cơm tối ăn gì , cái này giữ lại khi làm hậu kỳ chọn sau."

      "Khoan ," Wwwwk bỗng nhiên cười, "Mình có đề nghị nè, trước khi , lưu lại chút kỷ niệm riêng, sao nào?"

      "Kỷ niệm riêng?" Phong Nhã Tụng tiếp lời.

      "Thanh Thanh nhất giọng của đầu bài, điều này chúng ta đều nhìn ra được, đầu bài cũng từng , nhất giọng của Thanh Thanh..... Nếu Phỉ Thiếu cung cấp phòng ghi miễn phí cho chúng ta, cơ hội khó có được, ghi thêm vài bài kỷ niệm lãng phí. Mình , hai người các cậu ... ......."

      Wwwwk cố ý chậm nửa nhịp, vuốt vuốt cằm, "Giọng của đối phương như vậy, bằng tại trường hợp tác bài?"

      Mắt Phỉ Thiếu lập tức tỏa sáng, tháo mũ xuống: "Duyệt, đề nghị rất tốt!"

      ...........

      Cùng...... đầu bài hợp tác trực tiếp?

      Cố Thanh huyết áp vừa giảm xuống, lập tức tăng vọt. lén nhìn phòng ghi , nghĩ mình ở trong phòng cách , cùng đầu bài....... mặt đối mặt ca hát...... liền.......

      Đây phải KTV [2] đó, quá có ' khí' đó, hai người ở trong phòng thủy tinh, bên ngoài đống người vây xem....... T T

      Dù là ở KTV, cũng chưa từng song ca với nam sinh trước mặt mọi người a T T

      "Ừ, cũng được." Đầu bài đáp ứng, hoàn toàn hề ra vẻ gì, "Ghi xong up lên 5sing, coi như quà lễ tình nhân cho fan."

      Quà.... lễ tình nhân.......

      Được rồi.... đám đại thần online, đều thích làm vài thứ quà tặng nhân lễ tình nhân quốc tế thiếu nhi gì đó, bình thường bình thường.

      Cố Thanh còn chưa kịp tiêu hóa xong đề nghị này, hơi trầm ngâm, ra cái tên: "《 Thượng da 》..... thế nào?"

      Thượng da hai chữ, bị đọc ra, chỉ có cảm giác thê lương rung động đến tâm can.

      Mọi người huyên náo đều im bặt.

      Núi mòn trời đất hợp mới dám cùng chàng li biệt [3] gì gì đó...

      Thiệt tình, là, quá, khoa trương rồi.........


      [1] khúc kinh thông u: Khúc: gấp khúc; kính: đường ; u: chỉ nơi yên tĩnh. Đường gấp khúc, dẫn đến nơi yên tĩnh. Đại khái ở đây là lén lút lặng lẽ làm chuyện xấu :))

      [2] KTV: karaoke

      [3] bài thơ Thượng da - Hỡi trời chỗ này cụm sơn vô lăng là núi còn góc cạnh - theo nghĩa hẳn là: núi mòn sông cạn, đông sấm dậy hè mưa tuyết, trời đất hợp, mới dám cùng chàng ly biệt.

    5. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương 19 - Yêm đốc tiên (4)
      Cố Thanh hoàn toàn hóa đá.

      Thương Thanh Từ vốn là người phái hành động, xong liền bảo người ghi tìm nhạc nền, ra hiệu cho tiến vào phòng cách . Rất nhanh, Phỉ Thiếu ân cần cười nham hiểm, đưa ca từ vừa in ra đến cho hai người.

      Cố Thanh đứng cạnh Thương Thanh Từ, đội tai nghe lên, nhìn khuôn mặt mỗi người bên ngoài tường thủy tinh, cảm thấy mình sắp bị bệnh tim...... Đại nhân ngài triệt để thay đổi phong cách, chuẩn bị trước khi lui giới, phóng túng bất kham tai tiếng sao T T

      Lần đầu tiên gặp mặt vào phòng ghi song ca, như vậy có tốt ......

      Cố Thanh tay giữ tai nghe, chợt nghe Thương Thanh Từ hỏi mình: "Cần luyện tập mấy lần ?"

      "Em....." Cố Thanh cố gắng quên có bảy tám người ở bên ngoài lặng lẽ nghe đối thoại của hai người, "Có lẽ cần luyện tập lần với nhạc nền. Đại nhân... ngài muốn song ca thế nào?"

      Ánh mắt Thương Thanh Từ chứa ý cười, đeo tai nghe: "Bài này bắt đầu rất cao, hát phần □, còn lại...", cầm bút, gạch vài câu, "Những câu này chúng ta cùng hát, còn lại em hát, được ?"

      .................

      .................

      Như vậy có là ổn ....

      ràng nữ dễ hát tông cao hơn so với nam mà T T

      Nếu bị fan của đầu bài nghe được, nhất định đứng bên mắt tỏa sáng , đại nhân tuyệt nhất, mặt khác chèn thêm Thanh Thanh Mạn là củi vứt ...... Bất quá, Cố Thanh nghĩ giọng của mình, dù hát lên cũng bị phá . Xét thấy đầu bài từng thoải mái hát《 Túy mộng tiên lâm 》, vẫn là đầu bài tương đối thích hợp hát phần □ của bài này.

      Bất quá......

      Dưới tận đáy lòng là linh hồn fan trung thành của đầu bài, liều mạng báo với linh hồn cố gắng bảo trì thanh tỉnh bên ngoài:

      Cho dù chưa từng nghe bài《 Túy mộng tiên lâm 》, ta hoàn toàn đại nhân nhà ta hát cái gì cũng thành vấn đề!!!

      Được rồi.

      Linh hồn thanh tỉnh đầu hàng.

      Kỳ , khi theo vào gian cách này, đứng bên người đầu bài, thanh tỉnh sớm rời xa rồi.

      Cố Thanh rất quen bài này, đại khái giọng lẩm nhẩm lần, tránh chuyện lúng túng như hát nửa quên chữ. Cảm thấy ổn rồi, : "Đại nhân, em chuẩn bị xong."

      Thương Thanh Từ ừ tiếng, "Em có thể gọi Thương Thanh Từ, cũng có thể gọi Mạc Thanh Thành, cần gọi đại nhân."

      ...........

      Trong tai nghe, mọi người bên ngoài phòng cách lại bắt đầu ầm ĩ.

      "Thanh Thanh, gọi , gọi , tốt nhất gọi Thanh Từ, hoặc Thanh Thành...."

      "Nhóc đủ rồi đó, Phong Nhã Tụng....." Đậu Đậu Bã Đậu nhíu mày, sau đó cách tường thủy tinh chỉ đạo Cố Thanh, "Thanh Thanh a, gọi Thương Thanh Từ có vẻ xa lạ, vẫn là Mạc Thanh Thành ? Ha?"

      "Ta đồng ý." Wwwwk lời ít ý nhiều.

      "Ta cũng đồng ý." Phỉ Thiếu lập tức xếp hàng.

      Ngay cả Tuyệt Mỹ cũng đứng lên từ sô pha, đến phía sau Phỉ Thiếu, gác tay lên vai , rất nghiêm túc : "Thanh Thanh, nếu muốn phát triển thành bạn bè ngoài đời, phải gọi Mạc Thanh Thành a."

      .............

      Các vị đại nhân........

      Loại chuyện này cần thận trọng như vậy sao T T

      "Tùy tiện được rồi," đầu bài cũng chịu được mấy người bên ngoài, cười , " chỉ là muốn em cần câu nệ vậy thôi."

      "Được......." mở miệng suýt đại nhân, lập tức phản ứng lại, "Ừm, Mạc.... Thanh Thành."

      ( ⊙ o ⊙)...... Vì sao nhất thời có cảm giác như xem mắt thế này.

      Bị đám bảy tám bà vây xem, cùng đối tượng xem mắt tự giới thiệu......

      Cố Thanh thề, mặt mình bây giờ nhất định đỏ bừng rồi, tay theo bản năng đè tai nghe, ra vẻ như nhìn ca từ, che nửa mặt. Người ghi thấy hai người chuẩn bị xong, nhanh chóng mở nhạc nền, hai người theo sắp xếp của đầu bài, quá khó khăn hát theo nhạc nền quen thuộc.

      Đầu bài người quá giỏi ca hát.

      Cố Thanh vừa hát, vừa phân tâm nghe đầu bài hát.

      Cự li gần thế này nghe người ta hát, hơn nữa người này còn là đầu bài của Hoàn Mỹ, tuyệt đối là cảnh tượng ngay cả yy còn chưa yy qua. Đại khái xong lần, đầu bài còn nghiêm túc với , còn cần khớp thêm lần nữa, thậm chí quên dặn dò : " cần quá cố sức hát, lần này tìm được cảm giác rồi chúng ta mới bắt đầu hát chính thức, giữ sức cho lúc sau nữa."

      Cố Thanh gật đầu.

      Nhưng khi phát , lần thứ hai luyện tập, đầu bài căn bản cần nhìn ca từ...... mới biết luyện tập lần hai, căn bản là vì để chuẩn bị tốt sao.......

      Lần này, đầu bài trừ tự hát phần mình, chủ yếu là lưu ý .

      vừa hát xong, lập tức nhìn .

      Cố Thanh vốn có thể tiếp lời được, nhưng vừa bị nhìn, trái lại trật nhịp.

      "Thanh Thanh, đừng khẩn trương đừng khẩn trương." Đậu Đậu Bã Đậu nhịn được vui vẻ, "Tuy chị hiểu em, bị đầu bài đại nhân khuynh quốc khuynh thành liếc mắt nhìn, khó trấn định là bình thường...... nhưng mà, quen là tốt rồi."

      Mạc Thanh Thành liếc mắt ra ngoài phòng cách , lập tức liền yên tĩnh rồi.

      Cố Thanh cố gắng phân tâm, rốt cục hát xong.

      "Chính thức nha, tiểu muội muội," người ghi cũng thấy tình hình này rất thú vị, " sao, hai người chính thức ghi lần, nhiều câu cũng cần ghi riêng bổ sung."

      "Vâng." Mặt Cố Thanh nóng bừng.

      Mọi người ràng là lấy nàng ra đùa giỡn mà T T

      Lần đầu tiên gặp mặt a, đều là......

      " cần khẩn trương." Giọng của đầu bài trầm thấp nhu hòa, có khả năng trấn định lòng người.

      Nhạc dạo cất lên.

      Mạc Thanh Thành đặt tay lên giá của microphone, theo nhạc nền cất lên câu hát đầu tiên: "Giá y của nàng tựa như lửa thiêu tận chân trời, từ ấy tà dương cũng in trong lòng ta như chu sa....."

      Khi mở miệng hát ra tiếng đầu tiên, Cố Thanh nghe tiếng tim mình đập bình bịch.

      Nghe hay đến mức khiến người ta khóc a.

      cao cố sức chút nào, mang theo thê lương tiếc nuối sâu đậm.

      Thậm khí khiến người ta có ảo giác, là tướng quân trong câu chuyện kia, đối với người mình cam lòng, nỡ rời xa, nhưng giữa thiên hạ thương sinh và công chúa, mắt thấy công chúa rời , thể tùy nàng hòa thân......

      Cố Thanh là người nhạc, cũng có tình giống vậy với những câu chuyện cổ phong.

      Chuyện tàn nhẫn nhất đời, chỉ sợ chính là từng có được.... sau lại mất . Tình cảm tốt đẹp đó, nếu chưa từng có được, khắc cốt ghi tâm, từng tấc từng tấc dùng dao tách ra..... máu xương vì mà tương liên, rất tàn nhẫn.

      hát, nhịn được nhìn Mạc Thanh Thành.

      Trong đôi mắt đen láy khẽ nhướn của Mạc Thanh Thanh, cũng in bóng .

      Hai người hát đến hết bài, chỗ nhạc chuyển thành trầm thấp, cố ý hát chậm hơn Mạc Thanh Thành hai nhịp.

      Giọng nam cất lên trước, sau đó mới đến giọng nữ trong trẻo, có chút đau thương nhàn nhạt lặp lại ca từ.

      "Mùa này phi hoa lại phiêu tán

      Giá y của nàng còn diễm liệt hơn phi hoa,

      Môi nàng mấy máy ngâm khúc《 Thượng da 》,

      ra lại là: "Thiếp nguyện cùng quân tuyệt."

      câu bi thương: Thiếp nguyện cùng quân tuyệt.

      Cố Thanh hát xong câu cuối, có chút khó hồi thần.

      Lại ngoài ý muốn nghe được đầu bài bắt đầu độc thoại, đoạn độc thoại hoàn toàn xuất lúc diễn tập: "Ta nguyện cùng nàng tương tri, mãi mãi chẳng phân ly......"

      thế nhưng....... trực tiếp đem từ "quân" trong câu thơ này đổi thành "nàng".....

      Giọng của Mạc Thanh Thành, có vang nhàn nhạt, dường như sớm đặt mình giữa câu chuyện này.

      Trường An hoa bụi đầy trời, máu trong gió như liệt tửu.

      nhìn , :

      "Đất sụp biển cạn, mới dám cùng nàng ly biệt."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :