1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Rất Nhớ Rất Nhớ Anh - Mặc Bảo Phi Bảo (53/53) End

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương 10 – Trân châu ốc biển

      Edit: Lam Ngân Nguyệt

      Ước định với Thương Thanh Từ đại nhân, Cố Thanh nhớ rất kỹ.

      Ngày hôm sau, cố ý giả bệnh ở nhà, theo cha mẹ thăm người thân..... Nhưng di động lại im ắng cả ngày, weibo cũng chẳng có động tĩnh gì, tự hỏi, đầu bài "ngày mai" kia đến tột cùng là tính theo lịch nào vậy? có chút tâm thần yên, buổi chiều ngày thứ ba lặng lẽ mở acc , ma xui quỷ khiến dạo vòng phòng của đầu bài.

      Mấy ngàn fan treo máy, có hơn mấy trăm fan tự tiêu khiển tự vui, rất high.

      Lượng fan của đầu bài rất khổng lồ, nên cần là cuối tuần cũng có những hoạt động cố định, có quản lý viên kênh yy mời các cv nổi hoặc ca sĩ internet, đến duy trì nhân khí.

      .... kênh của Thương Thanh Từ căn bản cần duy trì nhân khí.....

      Những người được mời đến đều trong nháy mắt 'phình' thêm mấy trăm fan, ràng là dính phúc khí đó?

      Trong tai nghe là thanh quen thuộc, liếc nhìn tên, là "Tẩu Điều Nhi"

      Cố Thanh nhận ra bé trai này, giọng hát mềm mại, còn phải là trong xã đoàn nhà mình sao?

      Đứa bé này phát tuyến yy, còn ở trong phòng của đầu bài thế nhưng liền yy gửi tin cho : Thanh Thanh Mạn, em muốn ôm đùi.... nhanh, đưa đùi qua đây..........

      Cố Thanh: →_→

      Tẩu Điều Nhi: →_→ thừa dịp tỷ còn chưa thành kim chủ cặp với đầu bài, phải nhanh nhanh ôm chặt.

      Cố Thanh: →_→ ....... chỉ là hiểu lầm.

      Tẩu Điều Nhi: →_→ mấy chuyện mờ ám, thường đều bảo là hiểu lầm.

      Cố Thanh: ............

      vừa định out ra, chợt nghe người chủ trì trong kênh đột nhiên hỏi Tẩu Điều Nhi vừa biểu diễn xong tiết mục, chuẩn bị nhàng xuống tuyến: "Tẩu Điều Nhi đại nhân, ta nhớ, Thanh Thanh Mạn và ngài là cùng xã đoàn?"

      Nháy mắt, cả màn hình đều là bình luận "Thanh Thanh Mạn!!!!". Post triệt để và quyết tuyệt.

      Tẩu Điều Nhi cười gượng hai tiếng, ho khan hai tiếng, ừm hai tiếng.......

      Cố Thanh cảm thấy lạnh cả sống lưng, vội gửi tin nhắn riêng cho : cho phép bất kỳ....... việc gì liên quan đến ta và đầu bài đại nhân.

      Gửi rồi lại cảm thấy đúng.......

      Sao lại có cảm giác như giấu đầu lòi đuôi, có trời làm chứng, miếng đất cằn cỗi của quả thực có bạc, ngay cả đồng tiền còn có......... Cố Thanh còn rối rắm, đứa bé kia lại ho khan hai tiếng: "Ừ, ấy là đoàn sủng của xã đoàn chúngt a, có thể hát, có thể biên khúc, có thể làm hậu kỳ, có thể trang trí...."

      Cố Thanh lặng lẽ, nhắm mắt.

      Da trâu cũng sắp bị tiểu tử ngươi thổi lủng luôn rồi........

      Người chủ trì ồ tiếng: "Đại nhân cần lái sang chuyện khác a, ........ đầu bài của chúng ta và Thanh Thanh Mạn, khụ khụ... ngài hiểu mà." Tẩu Điều Nhi, trầm mặc hai giây.

      Thanh Thanh Mạn lập tức gửi thêm tin: Nếu dám chữ, ta đuổi giết ngươi tới chân trời góc biển.........

      "Việc đó..." Giọng của Tẩu Điều Nhi có chút cười, khụ khụ : " được, hai người kia a, Thanh Thanh Mạn , ta được chữ ------"

      Người chủ trì lại ồ tiếng.

      Fan ở dưới tim gan vỡ vụn, gào khóc thảm thiết.

      "Ta nghe thấy gì cả........" "Ta nghe thấy gì cả........" "Việc đó, ta cảm thấy được, đầu bài đại nhân của chúng ta sắp 26 tuổi, dù sao cũng phải có kim chủ rồi........ Cắn khăn tay, ta nghe được tiếng trái tim mình vỡ vụn......" "Ta nghe thấy gì cả........" "Đầu bài là của mọi người a! Hoa khôi là thể hái được! Đánh chết cũng đồng ý!" "Đầu bài đại nhân tiếng lành đồn xa hơn mười năm, bao nhiêu kim chủ khuynh quốc khuynh thành đều bắt được....... Thanh Thanh Mạn kia tài đức gì có thể chứ......... lăn lộn! Quằn quại! cho phép!"

      Cố Thanh cảm thấy.........

      Được rồi.... não của đủ dùng rồi.

      Thanh danh tiết tháo của mình, sau đêm bạo huyết kia, toàn bộ đều theo đầu bài đại nhân mà hôi phi yên diệt..... nhưng đầu bài đại nhân tiết tháo quá cao, tiết tháo của mình rơi rụng cũng đành thôi.........

      Cân nhắc , cân nhắc lại, tiếp tục cân nhắc , cân nhắc lại.

      Cố Thanh cảm thấy, mình cần làm thủ tục phòng bị.

      lấy điện thoại dưới gối ra, mở wechat, thanh thanh giọng: "Đại nhân..... em muốn với ngài chuyện."

      Ghi vèo tiếng gửi .

      cầm di động, yên lặng chờ, chờ chờ, lòng bắt đầu bất an, bắt đầu phỏng đoán các loại phản ứng của đầu bài khi nhận được.

      Lỡ như đại nhân thích người khác quấy rầy sao?

      Lỡ như đại nhân xóa wechat của mình rồi sao?

      Lỡ như đại nhân cảm thấy mình rất phiền sao?

      Lỡ như đại nhân........

      Cố Thanh xưa nay tự khoe mình bình tĩnh, duy nhất đối với bổn mạng đầu bài, bình tĩnh nổi. Đợi hồi, thấy mình thể tiếp tục nhìn chằm chằm di động nữa, nhưng để di động lên bàn, vẫn nhịn được dựng thẳng tai nghe ngóng.....

      Bất thình lình, wechat báo tin trả lời.

      Cố Thanh nhấn mở, là đầu bài, là đầu bài.......... may quá may quá.

      Chỉ có 1 giây?

      1 giây có thể ba chữ? Hai chữ?

      nghi hoặc mở ra, đặt ở bên tai. Chợt nghe thanh của Thương Thanh Từ rất mơ hồ "Ừm?" tiếng......... chính là "Ừm?" tiếng. Bạn từng nghe qua ai gửi tin thoại chữ này chưa? Chữ này có thể phát ràng dễ nghe như vậy sao? Chữ này có thể phát phát ràng dễ nghe, còn kèm theo chút mơ hồ khiến người ta thương như vậy sao?

      Đập vào mặt, chính là ảo giác như trong phù dung noãn trướng, công tử phong lưu quần áo che nửa, nằm nghiêng giường...........

      Cố Thanh có chút chịu nổi.

      Bị đầu bài đại nhân ảnh hưởng, ngay cả giọng của mình của thấp : "Đại nhân, vừa rồi ngủ?"

      Qua lát, Thương Thanh Từ lại gửi tin thoại, như cũ chỉ có 1 giây.

      Lần này gì? Hoàn toàn đoán ra.

      đặt sát tai, nghe được Thương Thanh Từ lại.... "Ừm" tiếng. Lần này đầu bài đại nhân hình như tỉnh táo hơn, ngữ khí ôn nhu.

      Cố Thanh nghe, có chút phiêu hốt.

      Thân là thanh khống từng trải, cảm thấy mình, nhất định, lập tức, , trụ nổi.

      "Vậy.... đại nhân bây giờ tỉnh ngủ chưa?"

      "Ừm."

      Cố Thanh: "Vậy em... có thể chuyện chính sao?"

      "Ừm." Thương Thanh Từ nhịn được, cười tiếng.

      .........

      Nối với bốn tiếng ừm.

      ràng là bộ mỹ nhân đồ sống sờ sờ.

      Người thứ nhất là quý công tử mơ màng chưa tỉnh ngủ, mắt say lờ đờ mê ly, thanh mơ hồ;

      Người thứ hai là tiểu vương gia tay cầm chén thuốc tỉnh rượu, khóe mắt hơi nhướn, thanh nhu hòa;

      Người thứ ba là tướng quân xinh đẹp quần áo che nửa, mắt cong hoa đào, thanh sủng nịch;

      Thứ tư..... mất hồn nhất, thiếu quân vương vừa tỉnh ngủ trong khuê phòng, khẽ ôm hồng nhan, thanh mị hoặc.......

      ..........

      Cố Thanh chấm dứt bổ não, triệt để kịp thời dừng, máu lên tận chân mày:

      "Việc đó.... đại nhân, em quên mình định gì... ngài tiếp tục ngủ ạ......"


      Tác giả có lời muốn : Ai yo, đầu bài của ta.........
      Nhược Vân thích bài này.

    2. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương 11 – Trân châu ốc biển (2)
      Edit: Lam Ngân Nguyệt

      Thương ThanhTừ trái lại để ý.

      " sao, vậy tùy tiện tán gẫu được rồi." rốt cục mở miệng câu hoàn chỉnh, vẫn có chút cảm giác vừa tỉnh ngủ, kiểu khác, là cuống họng còn chưa mở ra hết.

      May mắn là thế, thanh cũng hơn ít.

      người hát cổ phong, đối với cổ phong có tính hình tượng hoàn toàn có sức chống cự.

      Nếu trở lại đại...... ừm, còn có thể hơi bình tĩnh chút.

      trả lời: "Được, đại nhân."

      Sau đó......... biết tán gẫu gì nữa.

      Cố Thanh chưa từng trộn giới, ở thế giới 2D trừ huynh đệ tỷ muội trong xã đoàn của mình, còn lại là ngẫu nhiên bị người ta dụ dỗ, hát vài bài người ta viết sẵn. Lúc trước sở dĩ chọn làm ca sĩ hát cover cổ phong, làm CV là vì ca sĩ cần trộn giới, tự mình học cách làm hậu kỳ là có thể tự chơi tự vui. Nhưng nếu là CV thể mình diễn với mình a?

      Nên rất nhiều CV đều có đài wechat của mình, thoải mái ứng phó tất cả.

      Ca sĩ biết ăn rất ít.

      Cố Thanh tựa vào sô pha, cân nhắc nửa ngày, tán gẫu chủ đề gì với đại nhân mới thích hợp.

      "Đại nhân bận sao?"

      "Ừ, nghỉ ngơi."

      "Vậy... đại nhân bình thường được nghỉ làm gì?"

      "Ngủ," Thương Thanh Từ thoáng tạm dừng, "Hoặc đến phòng ghi ."

      Nên...... đầu bài đúng như tin đồn, có nghề chính vô cùng bận rộn? Phối thương nghiệp cũng chỉ là.... nghề phụ.

      Kính ngưỡng của Cố Thanh đối với đầu bài, lại nhiều thêm vài phần.

      "Đại nhân hôm nay cũng đến phòng ghi sao?"

      "Ừ."

      "Cũng là trò chơi phối sao?"

      Trò chơi online là thường liên kết các giới nhất, mặc kệ là viết ca khúc hay là CV, bao gồm ca sĩ cổ phong danh tiếng cũng thường được mời hát ca khúc chủ đề. nhớ , hình nhưng gần đây mới ra trò chơi, ba giới hợp tác, viết ca khúc trợ trận, CV và ca sĩ cổ phong làm tuyên truyền.

      "Ừ."

      "Vậy à..... Đại nhân ba năm tham gia ngày kỷ niệm thành lập của Hoàn Mỹ, sao năm nay lại tham gia vậy?"

      "Năm nay vừa đúng kỷ niệm mười năm." Thương Thanh Từ thoáng trầm ngâm, "Kỷ niệm mười năm của Hoàn Mỹ, " có khả năng trốn lắm."

      Khó trách lần này có thể xuất , kỷ niệm mười năm là ngày lớn.

      "Cũng đúng.... vậy, đại nhân sau này còn làm việc như cũ sao?"

      "," trả lời đơn giản, "Lần này kỷ niệm mười năm xong, hoàn toàn đóng tuyến internet."

      "........... đáng tiếc."

      Mấy năm trước Thương Thanh Từ nhận mới, làm kịch, làm biểu diễn riêng sinh nhật. Vài năm nay, tất cả các tác phẩm đều xuất xứ từ studio, toàn bộ là phối thương nghiệp...... Bất quá, dù lúc trước còn phối internet, cũng lồng tiếng được mấy bộ, bằng hữu cũng là mấy vị cấp bậc nguyên lão, từ thời phối internet còn chưa lưu hành.

      Người quen, hoàn toàn quen, người quen thuộc, đều là bạn tốt.......

      có bát quái.

      Hay nên , ai biết gì để bát quái .

      Kết quả trực tiếp là, Cố Thanh tìm được đề tài tán gẫu, hiểu Thương Thanh Từ, phối bao nhiêu vở diễn, thậm chí mỗi lời kịch kinh điển đều có thể tụng ra. Nhưng.... cũng hiểu , là người chân , ở thành phố nào, làm nghề gì, thậm chí là làm hay còn học, hoàn toàn biết gì cả.

      cố gắng suy nghĩ câu hỏi kế tiếp.

      "Em tán gẫu, rất giống thăm hỏi." Thương Thanh Từ rất thiện ý uốn nắn .

      (⊙o⊙).... Hình như đúng vậy.

      Cố Thanh thở ra hơi, thành : "Kỳ em biết đại nhân thích chuyện gì......"

      " online lâu rồi, coi như bạn bè bên ngoài , tùy tiện trò chuyện là được."

      "Ừm...... vậy..... đại nhân ăn cơm chưa?"

      Được rồi, vấn đề đời thực càng có dinh dưỡng.

      Ai tới biết, hai người hoàn toàn quen biết mạng, phải trò chuyện kiểu đời thực thế nào?

      vô ý lơ đãng, từ từ nhớ ra, ước nguyện ban đầu mà mình tìm ThươngThanh Từ: "Đúng rồi, đại nhân, em nhớ ra chuyện em định tìm .........."

      Giọng Thương Thanh Từ có ý cười: " dễ.... ."

      "Là em cảm thấy, có thể vì đại nhân hỗ trợ mà em tranh thủ được.. mấy cơ hội cùng các vị đại nhân hát cover, có thể mạng có vài.. đồn đãi tốt," Cố Thanh đứng ở góc độ người ủng hộ Thương Thanh Từ, rất chân thành với , "Kỳ từ lúc bắt đầu, mong ước của em rất đơn giản, có thể cùng các vị đại nhân hợp tác... hẳn là điều mỗi tiểu trong suốt đều theo đuổi. Nhưng em sợ, mang đến ảnh hưởng tốt cho đại nhân."

      "Ừ. Ví dụ như?"

      "Ví dụ như..... mất fan? Ví dụ như.... bát quái bay đầy trời?"

      "Ừ."

      ...........

      Đầu bài hình như...... để ý lắm?

      lát sau, Thương Thanh Từ gửi đến đoạn ghi hơi dài: "Nếu những lời internet khiến em vui, tắt máy tính, nó chẳng là gì cả. Làm diễn viên lồng tiếng, thứ duy nhất đáng giá để ý, chỉ có tác phẩm của mình. Trừ tác phẩm của mình ra, người khác gì, liên quan đến ."

      Giải thích như vậy...... lập tức khiến cảm thấy, mình trẻ con, thế mà lại đem chuyện internet xem như , còn sợ ảnh hưởng tốt tới ...........

      (⊙o⊙)........ hổ là Thương Thanh Từ đại nhân.

      Bất quá.... sao lại thành đại nhân an ủi mình rồi?

      Đầu bài lại gửi đến tin, giọng mang theo vui đùa hỏi : "Câu trả lời của , có vừa lòng ?"

      "Vâng........"

      "Như vậy, Thanh Thanh," giọng Thương Thanh Từ mang ý cười, thanh trầm thấp: " phải em thiếu cái gì đó sao?"

      (⊙o⊙)..... Có sao?

      Ế..... hình như có ..........

      "Đại nhân.... muốn nghe cái gì?" May là buổi chiều, trong nhà có ai.

      " nghe Tuyệt Mỹ , em biết chơi nhạc cụ?"

      Tuyệt Mỹ? Vậy nhất định là Canh Tiểu Hạnh .......

      "Biết chút, lúc học đàn dương cầm, sau này vì bản thân thích cổ phong ca, nên tự học đàn tranh và tiêu." Cố Thanh đoán ra ý của Thương Thanh Từ, "Đại nhân muốn nghe em vừa đàn vừa hát?"

      "Nếu em thấy tiện."

      Tiện tiện ........ chỉ là sợ phát huy tốt.

      Cố Thanh do dự vài giây, vẫn đồng ý. đem laptop của mình ra, đặt mic cạnh đàn dương cầm, hơi thanh giọng, đeo tai nghe. Đánh chữ wechat cho Thương Thanh Từ: Em ok rồi, đại nhân đến phòng của em .

      còn chưa kịp gửi phòng nào, Thương Thanh Từ vào rồi..........

      ngờ chỉ tới qua lần, đầu bài đại nhân vẫn còn nhớ .

      Cài mật mã cho phòng, lúc này mới thanh giọng: "Đại nhân muốn nghe bài nào?"

      Thanh của Thương Thanh Từ theo tai nghe truyền đến: "Em quen gì hát đó là được rồi."

      "Vâng....... vậy hát bài lúc em thi vào xã đoàn ." Cố Thanh nhớ lúc đó cũng là tự đàn tự hát, nên bài này nhớ rất , cần nhạc phổ, "Có chút khẩn trương, có thể đàn sai...."

      Nhớ lại chút, bắt đầu đàn nhạc dạo.

      Nhạc đệm dương cầm cho cổ phong ca xem trọng kỹ xảo, chỉ cần đơn giản, trong trẻo là tốt rồi.

      Quan trọng nhất là xem giọng hát của ca sĩ thế nào.

      Nhạc dạo chấm dứt, Cố Thanh hát:

      "Bão cát tràn lan, nhiễu loạn thanh thiên, lòng son chiếu minh nguyệt.

      Nhìn xa ngoài thành, binh khí chạm nhau, lại kiếp phù du.

      Quân Vương độc giữ hoàng cung còn uy nghiêm ngày trước, lúc này ai nghẹn ngào.

      Cố nhân vẫn luôn đứng trước mặt Quân, hỏi cũng oán.

      .........

      Cố nhân, tóc nhuốm bạc, phong trần che phủ, dám xa xỉ mong quay lại.

      Chỉ mong Quân Vương có thể thu chiến đài, đầu rơi đổi được.

      Bức tường thành cuối cùng bị phá vỡ, cao nhìn xuống, biển khói lửa,

      Bất lực, thi thể đầy đất, lòng cố nhân xa.

      ......."

      vừa đàn vừa hát, chú ý được.

      Hình như loáng thoáng nghe được Thương Thanh Từ cười, ra tên bài hát: "Cố nhân thán"


      Tác giả có lời muốn : tùy tiện câu, về "Cố nhân thán", riêng ta thích nhất bản cũ, là bản Thất gia và tiểu Thi hợp tác.

    3. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương 12 – Trân châu ốc biển (3)
      Edit: Lam Ngân Nguyệt

      "Ừ.... Kim chủ của đầu bài nhà chúng ta, có chất giọng tốt."

      Thình lình, xuất thanh rất quen thuộc, trêu chọc.

      Cố Thanh sợ tới mức hiếm khi sai lại hoa lệ sai vài , muốn xem ai vào phòng, lại nhất thiết phải hoàn thành ca khúc chưa xong.

      "Đúng a," Đậu Đậu Bã Đậu khẽ thở dài, " rung này, dễ nghe muốn chết a."

      "Thuần khiết tự nhiên, quá chải chuốt," Tuyệt Mỹ Sát Ý chậm rãi ném bom, "Đúng là chất giọng Thương Thanh Từ thích nhất."

      .........

      Cố Thanh hát nổi nữa.

      im bặt, nhìn phòng mình khóa, thế mà vô được bảy tám người, hơn nữa..... cả đám đều được cho quyền quản lý viên…….

      Wwwwk? !

      Phong Nhã Tụng? !

      Đậu Đậu Bã Đậu? ? ! !

      Phỉ Thiếu? ? ! !

      Tuyệt Mỹ Sát Ý? ? ? ! ! !

      Canh Tiểu Hạnh? ? ? ! ! !

      Còn chủ yếu là online di động......... Cố Thanh hoàn toàn ngây ngốc.

      "Việc đó....." Phong Nhã Tụng vô cùng vô cùng lễ phép , "Thương Thanh Từ đại nhân, Thanh Thanh Mạn đại nhân, quấy rầy hai vị ước hội, tiểu sinh rất lo sợ....... Là Đậu Đậu Bã Đậu bảo ta tới."

      Đậu Đậu Bã Đậu: "Là Phỉ Thiếu bảo ta tới."

      Phỉ Thiếu: " liên quan tới ta, là Wwwwk cho ta biết."

      Wwwwk: "Ta cùng Tuyệt Mỹ ăn lẩu. . . . . ."

      Tuyệt Mỹ: "......... Ta wechat với Canh Tiểu Hạnh, Thanh Thanh, em hiểu mà....."

      ................

      cần , Canh Tiểu Hạnh là VP kênh của nàng.

      Nhất định là Canh Tiểu Hạnh trục lợi từ thân phận quản lý, bán rồi T T.

      Sau đó.... mình bị vây xem T T.

      Canh Tiểu Hạnh rất chân chó gửi cho tin nhắn riêng: Cậu hiểu mà..... Tuyệt Mỹ muốn, mình dám cho nha ~

      "Thanh Thanh ~" Phong Nhã Tụng u oán trách cứ, "Đầu bài đặc biệt ích kỷ.... ngừng đá chúng ta ra ngoài, ta nghe hết được, cứ đứt quãng vậy a ~" Đậu Đậu Bã Đậu cũng hiểu Thương Thanh Từ phi thuòng có nghĩa khí: "Dứt khoát đánh giằng co, ngừng đá, ngừng vào........ Chúng ta phải chỉ muốn đứng ngoài xem đầu bài kia hẹn hò thế nào thôi sao......."

      ................

      Thương Thanh Từ thủy chung lên tiếng.

      Cố Thanh cảm thấy, chuyện này cần thiết phải giải thích làm : "Kỳ ... là.... ừm....." thế nào đây? Là đầu bài cầu mình hát? Mình liền hát? Nhưng là vì sao đầu bài lại cầu mình hát?...... Mình cũng biết.........

      Cố Thanh hoàn toàn xui xẻo rồi... Đối với đám CV có thâm niên lại có năng lực trêu chọc, phản ứng của tiểu ca sĩ cover như quả thực siêu yếu kém.

      May mắn, Thương Thanh Từ hắng giọng, mở mic.

      "Ta và Thanh Thanh cá cược." Cuống họng của Thương Thanh Từ dường như mở ra, về tới trạng thái tốt nhất, " ấy thua, nên phải hát cho ta."

      Ặc..... Có sao.....

      Thanh đặc biệt trầm thấp, truyền đến từ trong tai nghe.

      Trầm thấp trầm thấp trầm thấp, vì sao lại có cảm giác cưng chiều, chính là vì chất giọng trầm thấp của ai địch nổi a...... Cố Thanh bên lặng lẽ đắm chìm trong giọng kia, bên cảm khái đầu bài dối còn diễn cảm hơn so với ...........

      Được rồi...... coi như là có .

      cảm thấy, đây hình như là cái cớ hợp lý nhất.

      "......... Đầu bài đại nhân khuynh quốc khuynh thành, lần sau cá cược thỉnh gọi ta, ta là fan cuồng của ngài, chuyện tốt như hát tặng đại nhân đây sao có thể thiếu ta được a?"

      "Cậu quên ," Phong Nhã Tụng cười hì hì, chỉ cho ấy, "Linh Lung Dịch Thấu người ta, mỗi lần ghi bài hát nào đều phải gửi riêng cho đầu bài, đầu bài của Hoàn Mỹ chúng ta, còn thiếu bài hát để nghe sao?"

      ..........

      Quả nhiên, lăn lộn trong giới lão hữu của đầu bài, thành có bát quát nghe.

      Cố Thanh rất phúc hậu thừa nhận, bản thân tình rất thích nghe bát quái......

      "Linh Lung Dịch Thấu là giọng ngự tỷ," Đậu Đậu Bã Đậu cân nhắc, "Đầu bài đại nhân khuynh quốc khuynh thành phỏng chừng hợp khẩu vị này, nếu vì sao nhiều năm rồi cũng cấu kết với nhau......"

      "Ai yo, nhầm rồi," Tuyệt Mỹ hắng giọng, nghiêm trang : "Linh Lung Dịch Thấu rất cao, Thương Thanh Từ thích người cao......"

      Phỉ Thiếu vui vẻ: "Bã Đậu, cậu xong rồi, quá 170 còn gì........"

      " nữa ta liều mạng với cậu..." Đậu Đậu Bã Đậu lặng lẽ nức nở hai tiếng, "180 đều bị mấy muội muội 160 chiếm mất rồi...... eh? Thanh Thanh, em cao bao nhiêu?"

      "Em?" Cố Thanh thành đáp, "162........."

      "A, là độ cao Thương Thanh Từ nhất........" Phong Nhã Tụng thích hợp bổ sung.

      .............

      Tuyệt Mỹ lại gần mic, nhịn được trách: "Ta và đầu bài kia ở cùng nhau, chỉ cách hai cánh cửa, muốn nghe Thanh Thanh hát còn phải hỏi bạn học của Thanh Thanh..... Ai.... Ta đây có địa vị."

      Cố Thanh sửng sốt, lúc này mới nhớ ra, Tuyệt Mỹ và Thương Thanh Từ ở cùng nhau.......

      Hình như nguyên lão của Hoàn Mỹ đều có sở thích:

      Trêu chọc đầu bài......

      Sau đó đầu bài nhất định vĩnh viễn chỉ phản ứng:

      Im lặng..........

      Cứ thế hơn tháng quen biết, bắt đầu liên lụy sang Cố Thanh, cùng bị trêu chọc, khi xung quanh có fan là các loại ám chỉ giới hạn. Dù ở thế giới mạng, hoàn toàn có thể coi là đùa giỡn. Nhưng, xấu hổ, Cố Thanh sâu sắc cảm thấy, da mặt mình càng mài càng mỏng.........

      biết chỗ của ai, đột nhiên hơi ồn.

      Sau đó, Wwwwk vẫn lên tiếng bỗng ai yo hô: "Đầu bài thân."

      Tuyệt Mỹ ở trong phòng mở tuyến, lúc này thu tiếng của ba người. Chợt nghe Tuyệt Mỹ nhanh: "Ta nhớ ra rồi, vừa rồi cậu trực ban suốt 36 tiếng, sao mới ngủ hơn 3 tiếng tỉnh rồi? Còn có tâm tình nghe ca hát?" hẳn là với đầu bài.

      "Đói bụng." Thương Thanh Từ cách mic khá xa, chỉ nghe được thanh mơ hồ.

      Tuyệt Mỹ cười: "Còn rau thôi, mình lấy thêm hộp thịt cho cậu."

      Thương Thanh Từ ừ tiếng, có tiếng vang của ghế, hẳn là ngồi ở bàn ăn? "Rau là tốt rồi, tủ lạnh còn hộp tôm." dừng chút, chậm rì rì nhắc nhở hai vị kia, "Gần đây có cúm gia cầm."

      Wwwwk: "Ta kháo..... quên mất."

      Cố Thanh ngồi nghe, cứ như nghe kịch truyền thanh, trong đầu nháy mắt phác họa ra hai nam nhân căm tức nhìn đầu bài, hối hận ăn thịt..... còn người.... ừ, đầu bài đại nhân buồn ngủ hâm nóng tôm.....

      "Ta , ba nam nhân các ngươi quá đáng a," Đậu Đậu Bã Đậu kháng nghị, "Có ba nữ nhân và hai nam nhân còn chưa ăn cơm nè......"

      "Vậy có gì quá đáng đâu," Tuyệt Mỹ tới gần mic, nhắc Bã Đậu, "Đầu bài khi đói, rất đáng sợ đó a...... Để ăn xong rồi chơi tiếp, ngoan."

      Đậu Đậu Bã Đậu hừ hai tiếng: "Được rồi......" ấy dừng vài giây, bỗng kích động, "Thanh Thanh, Thanh Thanh, đầu bài đầu bài, Tuyệt Mỹ Tuyệt Mỹ, Phong Nhã Phong Nhã, weibo weibo......"

      chuyện cũng hoàn chỉnh rồi.

      Bất quá ấy kích động như thế, mọi người đều kích động.

      Có thể khiến Đậu Đậu Bã Đậu kích động, tuyệt đối trừ bát quái chỉ có bát quái.

      Mọi người cơ hồ làm cùng động tác, cầm điện thoại, mở weibo.

      Trong nháy mắt Cố Thanh mở trang web ra, suýt đứng máy.

      Số lượng @ kinh người.

      Lần này thông minh rồi, lập tức chuyển đến weibo của đầu bài......

      người viết câu post khá phổ biến:

      "Nếu @Thương Thanh Từ @Tuyệt Mỹ Sát Ý @Wwwwk chịu chuyển phát weibo này, ta sẵn lòng gửi cho mỗi người weibo lưu tin phía dưới bưu thiếp từ Nhật Bản! Nếu đại bổn mệnh @Thương Thanh Từ chịu chuyển phát! Cũng tự bộc lộ thanh mình nhất! Ta nguyện ý tặng cho mỗi người có weibo lưu tin phía dưới, hộp chocolate ngon!!!"

      Thời gian đăng là 3p trước...

      Theo lý ... ba người bị @ ở trong phòng ăn lẩu, có khả năng có người để ý.

      Nhưng........

      Thương Thanh Từ thế mà....... ........ dùng điện thoại trả lời: Tốn kém rồi. @Thanh Thanh Mạn


      Tác giả có lời muốn : *che mặt*, đầu bài đầu bài, cả đời tôn sùng........

    4. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương 13 - Trân châu ốc biển (4)
      Edit: Lam Ngân Nguyệt

      Cố Thanh lập tức nóng hầm hập, nóng hầm hập......

      Máy tính, bị weibo điên cuồng chuyển phát là đứng máy.........

      Tất cả thanh đều biến mất.

      chầm chậm thở hai hơi, vội khởi động lại máy.

      Nhưng vừa nhất nút cưỡng chế khởi động lại, ba mẹ trở về. "Thanh Thanh, con nhanh giúp họ , trễ giờ xem mắt rồi. Mẹ và ba con ăn cơm xong tới siêu thị để con về ăn cơm.

      Cố Thanh nháy mắt nghĩ vô số lý do, thậm chí muốn nằm xuống lăn lộn bảo đau dạ dày. Đáng tiếc bị mẹ già liếc mắt cái nhìn thấu mưu, thèm nhìn phất tay bảo: "Đừng nghĩ giả bệnh, đối diện siêu thị nhà chúng ta là bệnh viện, đúng lúc tiện đường." Mẹ cởi áo khoác ra liền vào bếp, nửa cơ hội cũng cho .

      chỉ có thể vội vàng mặc áo khoác, cầm di động rồi .

      Làm chủ nhân của phòng, cứ thế biến mất, trong phòng lại còn có vô số CV nổi danh..........

      vừa chạy xuống lầu, vừa cầm điện thoại cấp tốc lên yy, thuận tiện lặng lẽ thương tiếc cho bản thân, lưu lượng online tháng này chắc chắn lại vượt mức rồi. ngờ, khi vào phòng, mọi người giải tán rồi.

      Chỉ mới vài phút thôi...... bất quá cũng đúng, đầu bài và mấy người Hoàn Mỹ ăn cơm, tại là giờ cơm, đoán là mọi người đều tế miếu ngũ tạng rồi.

      Nhưng........

      sờ sờ mặt mình.

      Vẫn nóng hầm hập như cũ.

      Nghiêm khắc định nghĩ , thuộc loại người hợp tác với đầu bài, phải fan đơn thuần, hẳn là vô cùng lý trí trước mấy trò đùa giỡn lẩn quẩn giữa các giới thế này. Có gì đâu, có gì, xã đoàn nhà mình nam nam, nam nữ, nữ nữ hay la lớn cp, xứng đôi này nọ, thuần túy là đùa giỡn giữa bạn tốt đó thôi.

      Huống chi, đầu bài chỉ là thích chất giọng thôi mà...........

      Cố Thanh tận lực hạ nhiệt cho bản thân, từng bước xuống lầu, cuối cùng nghĩ, xét thấy đầu bài tâng bốc mình như vậy, cần cảm tạ chút, dù sao được đầu bài đề cử như thế còn hơn hát cover 1000 bài.

      Trước khi mở khóa xe đạp, gửi cho đầu bài tin wechat: Cám ơn đại nhân ưu ái như thế.........

      Tra chìa vào ổ khóa, mở khóa.

      Đầu bài gửi tin trả lời, tin thoại: "Đừng khách sao. ăn cơm, tiện đánh chữ, dùng tin thoại?"

      trả lời: "Được. Vừa rồi máy tính của em đột nhiên đứng máy, nên bị off khỏi phòng, ừm.... bây giờ có việc gấp nên phải ra ngoài. ngại quá, Thương Thanh Từ đại nhân.

      "Được." Giọng của thản nhiên.

      Lúc này Cố Thanh mới leo lên xe, đạp tới nửa đường, nghe thấy di động lại vang.

      Lấy ra liếc qua, đầu bài?

      sợ nguy hiểm, chân lập tức dừng ở ven vỉa hè của người bộ, dừng rồi, lấy di động ra.

      Thương Thanh Từ lại gửi đến tin thoại: "Cho nên....... em hẳn là lại thiếu mấy bài hát?"

      ...............

      ......... Hình như là vậy.........

      Nếu người ta thích nghe mình hát.... Kỳ cũng có gì để rụt rè, dù sao bình thường cũng hay hoạt động kênh yy, ca hát cũng sớm quen rồi. Huống chi Thương Thanh Từ thực đối với mình....... ừm, rất tốt.

      đáp ứng: "Được, thành vấn đề. Nếu đại nhân nghe chán lúc nào tìm em cũng được."

      Thương Thanh Từ hình như nghe ra thanh đường: " đường?"

      Cố Thanh: "Vâng, đạp xe."

      "Được, nữa." Thương Thanh Từ chậm rãi ăn đồ, thanh có chút lắm, "Chú ý an toàn."

      Đầu bài đại nhân săn sóc.........

      Cố Thanh khẽ thở dài: "Được, tạm biệt đại nhân."

      Bỏ điện thoại vào túi, nhịn được cảm khái, đầu bài ngay cả thanh lúc ăn cũng mê người như vậy........

      bình tĩnh lại, khi tiếp tục đạp xe, bỗng nhiên nghĩ đến vấn đề thực nghiêm trọng.

      Đầu bài đúng là còn ăn cơm...... Nhưng là cùng Tuyệt Mỹ, Wwwwk cùng nhau ăn. Nên đối thoại giữa và đầu bài, tất cả đều bị Tuyệt Mỹ và Wwwwk cẩn thận nghe hết, sót chút gì.

      Tuy chẳng gì, vẫn....... đỏ mặt.

      Cố Thanh chốc chốc nghĩ đến mình bị chuyển phát weibo, khi cân nhắc cân nhắc những lời đối thoại vừa rồi với đầu bài bị người nghe được có gì ổn....... Cứ thế suy xét tới suy xét lui, lằng nhằng lê lết đạp xe, tới được siêu thị, họ chờ đến đỏ mắt rồi.

      Nhìn khóa xe, vào cửa, lập tức từ sau quầy chạy ra, ai oán nhìn : "Hảo muội muội của , em còn trễ thêm chút nữa, bị huynh đệ mắng chết."

      "Em chỉ biết, khẳng định phải xem mắt." Cố Thanh ra sau quầy, "Kiếm Tam chứ gì?"

      họ vừa thở dài vừa chạy ra, mở xe đạp liền chạy như điên.

      Thời gian cơm chiều, chỉ canh cỡ tiếng là đủ, cũng tiếng nhàn nhã nhất.

      Trong siêu thị chỉ có trẻ tuổi vừa thuê lúc qua năm.

      Đại khái tới khoảng hai ba ngày, Cố Thanh chỉ gặp qua ấy lần, nhớ là tên Đổng Nhất Nho, tuổi có vẻ xấp xỉ với nàng. Cố Thanh tán gẫu với ấy hai câu, liền tiếp tục thử mở weibo của mình, như cũ treo máy...... Mà Đổng Nhất Nho, vừa sắp xếp hàng hóa vừa nghe nhạc, vì trong tiệm có khách, thỉnh thoảng cũng gửi tin wechat.

      Cố Thanh vẫn cố gắng làm mình treo máy.......

      Chợt nghe Đổng Nhất Nho bỗng ừ tiếng, thấp giọng với wechat điện thoại: "Mình sắp khóc luôn rồi cậu biết , bổn mạng của mình 20 phút trước tự thú weibo giọng ấy nhất....... khóc chết a, làm, đêm nay chuyện!"

      ...............

      khéo thế chứ..........

      dám load tiếp, trực tiếp rời khỏi weibo, sợ lát nữa Đổng Nhất Nho nhìn thấy tên weibo của mình, liền lập tức bị lộ id online. nhét điện thoại vào túi quần, bắt đầu nhàm chán đứng sau quầy thu ngân, nhìn cửa lớn bệnh viện phía xa.

      Bụng.... hơi đói.

      hiểu sao nghĩ đến đầu bài ăn rau xanh và tôm, lúc này nhớ tới thức ăn, là tra tấn.

      nhìn nhìn bên ngoài, rồi nhìn trong tiệm, lại liếc thời gian di động, khụ tiếng : "Nhất Nho, cậu ăn cơm chưa?"

      "Chưa, chờ lát nữa cha mẹ cậu đến, chúng ta cùng tan ca rồi ăn."

      Cố Thanh ừ.

      (⊙v⊙) sao lại có cảm giác chột dạ thế này.

      "Thanh Thanh," Đổng Nhất Nho sắp xếp xong hàng hóa, đến trước quầy thu ngân, tò mò hỏi : "Cậu có thích seiyuu ?"

      "Ừm... Cậu là diễn viên lồng tiếng manga sao?" Cố Thanh ho khan, "Có, mình thích xem hoạt hình.... Nhưng quá chú ý seiyuu, đều nghe rất hay....."

      Đổng Nhất Nho cười tủm tỉm nhìn : "Diễn viên lồng tiếng Trung Quốc sao?"

      "Phim lồng tiếng à........ rất thích." Cố Thanh tận lực khiến mình biểu , chút cũng giống người hay online, nếu lộ ra bị tiểu nương truy hỏi id...... hoặc là add weibo này nọ, liền thảm, "Lúc cũng thích DJ radio."

      "Kỳ có rất nhiều chất giọng êm tai, ở mạng," Đổng Nhất Nho còn nghiêm túc , "Còn có rất nhiều kịch truyền hình, cậu xem mấy diễn viên đó chuyện, ra phải tiếng của họ, đều có diễn viên lồng tiếng hết....."

      Cố Thanh lặng lẽ máu trong lòng, ừ tiếng.

      May mắn may mắn, bình thường hát hò phối , từ trong mic truyền ra, cùng thực tế rất khác biệt.

      May mắn may mắn........... nếu bây giờ giả câm điếc cũng kịp rồi........

      Đổng Nhất Nho thấy hứng thú lắm, nhiều lời nữa.

      Bỗng nhiên wechat vang lên báo tin, hai người trước sau kém giây.

      Cố Thanh cầm lên xem....... thế nhưng, là, tin thoại, của, đầu bài.............

      biết gì, mười bốn giây. im lặng nhìn điện thoại ba giây, lần nữa cất ...... Hoàn toàn dám nghe có được , đại nhân ngài gửi tin thoại gì a? Vạn nhất có việc gấp sao? phải em trả lời a, tuyệt đối phải em trả lời, là fan của ở ngay trước mặt em, cách thước, cách cái quầy đó..........

      lặng lẽ nhịn xuống, trong lòng máu, Đổng Nhất Nho thuận tay mở tin, bên kia truyền đến thanh bạn tốt của ấy: "Mình biết cậu làm, nhưng, mình, cảm thấy, lần này là chuyện lớn rồi. Cậu biết biết ? Đầu bài ở 10 phút trước! Chuyển phát bài hát của chúng ta! Chính là bài chúng ta đăng 10 ngày trước! Chính là chúc mừng lần đầu tiên phát hành bài hát tròn bảy năm!"

      Đổng Nhất Nho hưng phấn kêu tiếng, hỏa tốc nhìn Cố Thanh.

      Cố Thanh vội lắc đầu: "Mình sao... dù sao bây giờ cũng có khách....."

      Quả nhiên là fan trung thành, ngay cả thời gian lần đầu tiên đầu bài phát hành mạng.... cũng nhớ thế sao @@~

      Lát nữa về nhà nghe xem, là bài gì.....

      Ngay sau đó có tin nữa, Đổng Nhất Nho chút do dự mở ra, phỏng chừng nghĩ là Cố Thanh nghe hiểu, sao cả.

      Cố Thanh cũng tò mò nghe, đoán hẳn là vẫn về đầu bài.

      Quả nhiên.....

      "Để mình thở chút, lại cho cậu tin cực kỳ bi thương...... Đầu bài chuyển phát bài của chúng ta, chúng ta phải viết câu chúc đầu bài sớm ngày tìm được kim chủ đúng ?! Đầu bài ... được, để ta thở hơi ....." Bên kia thở mạnh hơi, tiếp, "Đầu bài trả lời hai ba bốn năm sáu, sáu chữ to: Cám ơn, cố gắng.

      Nghe chưa! phải là '' cố gắng! Là '' cố gắng!! tại tiến hành! Mình cá xe dưa leo, tuyệt đối là Thanh Thanh Mạn!"

      "Ta thêm vào xe dưa leo....." Đổng Nhất Nho nhìn xa xăm hướng di động, : "Nhất định là Thanh Thanh Mạn."


      Tác giả có lời muốn : @@~ Đại nhân, ngài rất ra sức...... ps. sao còn chưa viết đến đồ ăn.......

      ps thêm. ta " đối đãi", là chôn sống a... Văn này linh cảm là cào tóc..... cũng ra.......


      Chúc mừng năm mới :3

    5. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương 14 - Trân châu ốc biển (5)
      Edit: Lam Ngân Nguyệt

      ............

      Kỳ ....... Những lời này của đầu bài rất đơn giản.

      cần nghĩ nhiều a.

      Cố Thang lặng lẽ tự nhủ.

      Cửa siêu thị bỗng nhiên mở ra.

      Có hai vị khách đến, Đổng Nhất Nho vội vàng cất di động, bày bộ dáng làm việc nghiêm túc. Cố Thanh trấn giữ ở quầy thu ngân, lật điện thoại qua, lật điện thoại lại, mười phần yên, biết rốt cuộc đầu bài gửi tin gì cho mình.

      Cố Thanh, bình tĩnh........

      Đầu bài nhưng là đầu bài của Hoàn Mỹ, là danh nhân sớm đến trình độ phối thương nghiệp.

      Cố Thanh, bình tĩnh........

      Người ta ra chưa gì cả, vả lại, dù gì cũng liên quan tới ngươi.

      Hộc hộc, căn bản bình tĩnh nổi có được ......

      Quả nhiên thể tiếp xúc quá nhiều với người mang hào quang, ngay cả chỉ nửa như người thế giới 2D, tâm hồn thiếu nữ cũng bắt đầu rục rịch..... suy nghĩ lung tung rồi.... lại lấy điện thoại ra, vô ý thức gõ quầy. Trái tim treo bất ổn vậy, tiếp mười mấy vị khách, cha rốt cục ăn cơm xong đến thay ca.

      cuống quít bàn giao, vừa mình đói rồi, vừa chạy ra khỏi siêu thị.

      Ở cạnh cửa sổ thủy tinh, lấy di động ra rước, mở tin thoại đầu bài gửi đến.

      " vừa trực suốt 36 tiếng, chắc là, ngủ thẳng đến hơn nửa đêm mới tỉnh," thanh của đầu bài trộn lẫn mệt mỏi dày đặc, điệu cao, giống như thuận miệng chuyện với , "Nếu có việc gì, để lại tin nhắn là được, dậy nhận được."

      nhanh, vừa vặn 14 giây.

      Sau đó, tin thoại kết thúc.

      "Cố Thanh?" Bỗng có người thò đầu đến, "Sao còn chưa ? đói?"

      Cố Thanh hoảng sợ, theo bản năng nhét di động vào túi áo: " tìm chìa khóa xe...."

      May mắn....... vừa rồi đeo tai nghe.

      vẫn tim đập thình thịch, e sợ bị fan tận trung chính hiệu của đầu bài phát .

      lặng lẽ quyết định, sau này nhất định phải tập thói quen đeo tai nghe, nhất định! Phải! .......

      "Ở đây," Đổng Nhất Nho cười tủm tỉm nhặt từ mặt đất lên, "Khẳng định là khi cậu điện thoại ra rớt xuống, Cố Thanh, mặt cậu..... ừm, rất đỏ a~" ấy xong, có thâm ý khác nhìn Cố Thanh.

      Cố Thanh giả ngu a tiếng, tùy tiện qua loa hai câu, lên xe trốn mất.

      Về đến nhà, vừa lấy đồ ăn nóng ra vừa mở weibo.

      Mới hơn tiếng thôi, chuyển phát lên tới con số 2000, bình luận cũng xấp xỉ, chỉ có tin nhắn riêng có mấy chục phong...... cần phải , đương nhiên là các loại ngôn luận giống Đổng Nhất Nho. im lặng, có nên chính thức trả lời câu "Cám ơn đại nhân", hay là giả chết đến địa lão thiên hoang, quyết đoán lựa chọn vế sau.

      Sau đó........ cấm bình luận weibo của mình.

      Haiz.........

      Cố Thanh tình có thể đoán ra, trong khoảng thời gian dài dằng dặc, giới này nhất định gào thét ném đá đủ kiểu.

      trầm mặc nhớ lại ngọn nguồn của chuyện này, bất quá là buổi sáng, ở trong phòng của mình nghe thấy tiếng của Thương Thanh Từ, sau đó nhắc tới tổ phối Hoàn Mỹ và đầu bài đại nhân với Canh Tiểu Hạnh....... Sau đó y như vận c*t chó bắt đầu hợp tác......... Ngắn ngủn hai tháng, kéo dài qua kỳ nghỉ nguyên đán, kỳ nghỉ đông, liền cứ thế ôm được cái đùi siêu bự.......

      Cố Thanh lặng lẽ cắn đùi gà.

      Nghĩ đến lời của đầu bài, tắt máy tính rồi, thế giới online chẳng là gì cả.........

      Ừ, chẳng là gì cả..........

      Đầu bài đại nhân....... chẳng lẽ ngài nghĩ trước khi tâng bốc em, cố ý vậy làm chăn đệm a??

      tiếp tục cắn đùi ra, tắt tất cả tin nhắn riêng của những người quen, nhóm bạn tốt cũng chỉ qua loa trả lời vài khuôn mặt cười. Cuối cùng, thế nhưng xã trưởng đại nhân của xã, lại vô cùng bình tĩnh để lại cho nàng câu: Đừng tưởng cậu cấu kết được với đầu bài là có thể cần trả nợ. Đêm nay, nhất định phải đưa ta《Thế tử phú 》, nhớ lấy! Giả giọng công tử!

      .........

      .........

      .........

      .........

      Cố Thanh thực buồn khổ, cái này là khẩu vị kiểu gì đây! Khẩu vị kiểu gì!

      Muốn giọng công tử, muốn giọng nam nhân, trực tiếp tìm nam nhân hát được T T

      Tối nay tâm tình thế này, giọng của khẳng định rất phiêu, sao có thể giả thành công tử phong lưu a? chừng thành shota thô tục...... hơn nữa ...... còn phải hát ra.........

      Cố Thanh: Xã trưởng đại nhân, ngài tìm nam nhân được ?

      Xã trưởng xã: Tổ chức cần bạn! Thanh Thanh Mạn!

      Cố Thanh: ...........

      Xã trưởng xã: Ta để Tẩu Điều Nhi hợp xướng với cậu! công thụ!

      Cố Thanh: ...........

      Xã trưởng xã: Cậu là công!

      Cố Thanh: ...........

      Tuy rằng trong hòm thư còn khoản nợ 30 - 40 bài hát, nhưng đây là nợ từ nhà mình, trốn khỏi.

      dọn dẹp chút để bắt đầu, ở trong phòng mình nghe nhạc đệm, luyện, luyện, luyện.... Chất giọng cầu độ khó cao lại hủy giọng, còn muốn là giọng của công...... thu vô số lần, giày vò đến hơn nửa đêm mới giao bản ghi , giọng hát muốn khàn luôn. Gửi qua hòm thư rồi mới gửi tin nhắn riêng cho xã trưởng, nhìn thời gian, gần 12:30 rồi.

      Trong nhà cách tệ, có nên trả thêm .... khoản nợ?

      thanh thanh giọng, cảm thấy làm trò gì được rồi.

      Trong lúc nằm dài, lại hề buồn ngủ, bỗng nhiên có tin nhắn riêng tới.

      Vốn tưởng là xã trưởng, ngờ...... là đầu bài.

      Thương Thanh Từ: Ừm. Dậy rồi.

      nhìn ba chữ này, hiểu sao có chút..... chột dạ.

      Suy nghĩ nửa ngày mới trả lời.

      Cố Thanh: tăng ca 36 tiếng rất vất vả? Đại nhân có muốn uống chút nước rồi tiếp tục ngủ ?

      Thương Thanh Từ: Ừm. thu bưu kiện.

      ..........

      Ý của đầu bài là, bận?

      Cố Thanh lo lắng có nên tiếp tục quấy rầy , Thương Thanh Từ gửi thêm tin: bận?

      Cố Thanh: *lắc đầu* đúng lúc rảnh rỗi. Vừa giao bài hát.

      Thương Thanh Từ: Ồ? Bài gì?

      Cố Thanh: ........... giả giọng công tử -《 Thế tử phú 》.......

      Thương Thanh Từ: *Cười*

      Cố Thanh: ............

      Qua vài giây, gửi qua đoạn dài:

      Thương Thanh Từ: Say rượu đầu gối mỹ nhân, tỉnh rượu lại nắm quyền thiên hạ? Rượu say mỗi người tự say, màn ấm trướng rủ chăn phù dung? Trái ôm phải ấm há là tội, rước hết tâm thiếu nữ cũng mệt?

      Cố Thanh yên lặng nhìn màn hình, đại nhân rất biết chọn, vài câu phong lưu nhất cả bài hát, đều nằm ở đây.........

      Giờ này khắc này, đêm dài yên tĩnh, chỉ nhìn đoạn chữ, thế mà có thể bổ não ra thanh độc thoại của đầu bài! Hơn nữa, vừa rồi ghi suốt mấy tiếng, cả nhạc nền cũng thuộc lòng đó.......

      là... rất có tính hình tượng T T.

      lúng túng trả lời: Vâng... là bài đó.

      Thương Thanh Từ: Ca từ rất thú vị, vừa baike ra.

      Cố Thanh: Vâng, rất thú vị. O(∩_∩)O ha ha ~

      thanh thanh giọng, vẫn còn khàn.

      ngờ, giây tiếp theo, Thương Thanh Từ trả lời: Lần sau được giả giọng nữa, rất tàn phá giọng hát.

      ..........

      Cố Thanh kinh ngạc nhìn màn hình.

      Đại nhân....... ngài ...... câu thích giọng của em........

      ........ là chứ.........


      Tác giả có lời muốn : Sao còn chưa viết tới đồ ăn...... đầu bài đầu bài ~ cầu nhắn lại, cầu chuyển phát, cầu chú ý..... ô, che mặt ~

      Thế tử phú

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :