1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Rất Nhớ Rất Nhớ Anh - Mặc Bảo Phi Bảo (53/53) End

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương 5 – Nghêu xào ớt

      Edit: Lam Ngân Nguyệt

      Cố Thanh: ......... Bây giờ sao?

      Thương Thanh Từ: Bây giờ? Em chờ chút..

      .........

      Cố Thanh cảm thấy đầu bài đại nhân hiểu lầm rồi, ràng là mình hỏi , có phải muốn nghe bây giờ , vì sao lại thành mình cầu bây giờ hát........ Đây hoàn toàn là hai khái niệm khác nhau mà?!

      Trong phòng ngủ của bây giờ có người a, còn là Canh Tiểu Hạnh siêu bát quái nữa đó?!

      Đầu bài đại nhân ngày cần như vậy chứ.....

      Thương Thanh Từ rất nhanh gửi mã số của phòng..

      hiển nhiên nhớ dãy số này, đây là kênh chính của , mỗi ngày đều có mấy trăm người vào. Tuy thường xuyên cả tháng lộ mặt, cũng có người quản lý mỗi ngày phát các ghi của , tổ chức các hoạt động , tuyệt đối là chỗ tụ tập các fan tận trung đó?

      Cố Thanh cảm thấy, mình đột nhiên xuất , còn vì Thương Thanh Từ mà hát, khẳng định lập tức bị các lời đồn đãi vô căn cứ đập chết........

      quyết đoán trả lời: Đại nhân, chúng ta qua phòng của ta (*>﹏<*)′~.

      Thương Thanh Từ trả lời..

      .........

      phải rồi chứ????

      Cố Thanh khóc ra nước mắt, quay đầu liếc mắt nhìn Canh Tiểu Hạnh, người phía sau vẫn vô cùng tập trung cắn hạt dưa.... lặng lẽ quay đầu lại, lên yy của mình, dùng quyết tâm của tráng sĩ chịu chết nhập dãy số phòng của Thương Thanh Từ, vừa tiến vào, liền thấy vô số bình luận: "Tên đại nhân vừa lóe lên a!!!!!" "Cái gì? Ngươi gì?" "Đại nhân mã hóa lại phòng! Vào được! Làm sao đây! Làm sao đây!" "Bình tĩnh........ đại nhân nhất định đợi người........" "Lật bàn! Ai dám để đại nhân của chúng ta đợi!" .........

      Ngay lúc muốn chạy biến , bị người quản lý trực tiếp kéo vào phòng..

      Phòng mã hóa, chỉ có và Thương Thanh Từ..

      nhanh chóng gõ lên khuôn mặt cười: Thương Thanh Từ đại nhân..

      Dù có khuôn mặt cười, vẫn cảm thấy mình lần này chết chắc rồi. Phòng này tuy người khác vào được, nhưng có thể thấy được trong phòng có ai a........ cố gắng dặn mình cần tưởng tượng đến hậu quả, chuyên tâm báo đáp...

      "Em có thể chuyện," Thanh của Thương Thanh Từ thực tùy ý, "Nơi này chỉ có chúng ta."

      Cố Thanh mặt đầy vạch đen, mở mic Canh Tiểu Hạnh chắc chắn lập tức nhảy dựng lên..

      Nhưng, đến hát để báo đáp, dù sao cũng thể gõ lời bài hát mà lên tiếng được..

      Cố Thanh quay đầu: "Cái đó....."

      "Cái gì?" Canh Tiểu Hạnh thuận miệng tiếp lời..

      "Mình phải hát khúc."

      "Hát ." Canh Tiểu Hạnh lười để ý, " quen rồi, cậu phải chuyên cover bài hát sao, rảnh rỗi việc gì liền thừa lúc ký túc xá có ai đến tra tấn mình."

      Cố Thanh lặng lẽ đội tai nghe, thanh thanh cổ họng: "Đại nhân muốn nghe gì?"

      "Em sở trường cái gì? Cổ phong?"

      "Ừ, cổ phong."

      "'Khổng Tử viết' ."

      "Khổng Tử viết?....." Cố Thanh tuyệt vọng, đây là bài phi thường vô cùng có tiết tháo a..

      lặng lẽ nhìn Canh Tiểu Hạnh..

      "Ừ, khúc đó rất thú vị."

      "Được... đợi em tìm nhạc đệm.".

      Cố Thanh nhanh chóng đóng mạch, quay đầu nhìn Canh Tiểu Hạnh: "Cái đó......"

      "Cái gì?" Canh Tiểu Hạnh kỳ quái nhìn .

      "Lát nữa mình hát khúc có tiết tháo, cậu cần để ý đâu."

      "Khúc nào?" Canh Tiểu Hạnh lại có hứng thú hỏi..

      "Khổng Tử viết...."

      "Phụt...... Cậu hát khúc này cho fan của mình á?"

      "..... cho Thương Thanh Từ đại nhân."

      ...........

      "Ta kháo …. Cậu với đầu bài quan hệ tốt vậy từ khi nào?" Canh Tiểu Hạnh như vào cõi thần tiên, bắt đầu các loại □ bổ não.

      Cố Thanh sợ Thương Thanh Từ chờ lâu, lập tức lên 5sing down nhạc đệm và ca từ về..

      Khúc này là nhạc hài tổ hợp các loại thi từ khắp thiên hạ, có tổn hại hình tượng, chuẩn bị xong, cảm thấy tim mình cũng bắt đầu rỉ máu rồi, sợ đầu bài nghe xong ghét bỏ mình sao, dù sao theo góc độ nào đó, đầu bài là thanh nàng thích nhất a, vì sao lại thành ra như vậy..

      .... muốn "Khổng Tử viết" sao?

      "Đại nhân, em bắt đầu đây." Cố Thanh hơi ủ rũ, mở nhạc đệm..

      Canh Tiểu Hạnh lại vô cùng bà tám đến phía sau nàng, làm người nghe thứ hai, vẫn chưa hiểu lắm cách dùng yy thoại tán gẫu, nhưng biết hai người ở trong phòng, tuyệt đối có thể so với hẹn riêng..

      Cố Thanh ràng nghe được, khi bắt đầu hát từng câu "Khổng Tử viết", Thương Thanh Từ cười ra tiếng....... thế nhưng cười thành tiếng........ muốn khóc ngay lập tức, vẫn chuyên nghiệp hát tiếp..

      Tới cuối, vội vàng kết thúc..

      "Cũng tệ." Thương Thanh Từ lời ít ý nhiều, sắc nhàn nhạt lười nhác..

      Đây là... thanh tinh tế sủng nịch khiến các fan trầm mê........

      Cố Thanh khẽ thở ra hơi, đồ ăn của ta, đồ ăn của ta, bình tĩnh, bình tĩnh, hôm nay là đến báo đáp, nhất định phải tâm tính bình thản, phải tuyệt đối bình thản, tuyệt đối thể thành hoa si.........

      "Thích ăn nghêu ?" Thương Thanh Từ bỗng nhiên đổi đề tài..

      "Thích, Thương Thanh Từ đại nhân cũng thích?" Cố Thanh cố gắng duy trì hình tượng của mình, thanh vững vàng..

      "Cũng được."

      cười..

      Trời a...... Cố Thanh ôm ngực..

      Thanh sủng nịch tinh tế, hơn nữa thỉnh thoảng còn cười tiếng, bỏ mình mất a..

      Ai tới cứu thanh khống đây.........

      tâm tình phức tạp như bị trăm móng cào tim, tự phỉ chính mình, Canh Tiểu Hạnh nghe được tiếng trong tai nghe của , thấy mặt có vẻ thống khổ, có chút lo lắng, vỗ vỗ vai nàng: " bé, trúng độc sao?"

      Cố Thanh khoát khoát tay..

      Làm sao là trúng độc, ràng là trúng cổ....

      May mắn, thiết lập tự do phát ngôn, Thương Thanh Từ nghe được lời của Canh Tiểu Hạnh..

      Canh Tiểu Hạnh bĩu môi, cảm thấy nghe đủ cuộc đối thoại thú vị, trở lại chỗ thùng rác tiếp tục cắn hạt dưa vậy.

      Trong tai nghe, Thương Thanh Từ chậm rãi : "Bất quá, có cách làm, vẫn rất thích."

      "Nghêu?" Cố Thanh theo bản năng hỏi lại..

      Hỏi xong mới hồi hồn, món ăn, đương nhiên là nghêu, phải tới nghêu sao?..

      "Ừ."

      "Nghêu xào ớt, ăn qua chưa?"

      "Ăn qua...." Cố Thanh nghĩ nghĩ, "Bất quá thường ăn đồ cay, hát cover, dù sao cũng phải giữ giọng."

      Thương Thanh Từ cười..

      " thường xuyên ăn cay." chẳng đúng sai..

      "Ặc... Đại nhân tư chất tự nhiên... đúng, là trời sinh giọng tốt, cần giữ cũng rất hay."

      ràng là ông trời thiên vị mà..

      "Làm khó, chỉ là xử lý có chút phiền phức."

      "Vâng......."

      "Dùng nước muối loãng ngân nửa tiếng để nghêu nhả hết đất cát, sau đó rửa, ngâm nước sôi cho nghêu mở vỏ."

      "Vâng......."

      Cố Thanh theo thói quen chú ý nghe, thậm chí bắt đầu tự hỏi, có nên ghi lại , sau này 'tạo phúc' cho fan của Thương Thanh Từ.....

      Nhưng phải được đương Thương Thanh Từ đại nhân đồng ý nha? do dự, dám hỏi..

      "Chuẩn bị hai phần gia vị, phần là nước tương, đường cát, bột tiêu trắng, rượu gia vị, bột ngọt, canh, đây là gia vị lỏng. Phần còn lại, là bột gạo thêm nước, trộn thành hỗn hợp hồ tinh bột."

      "Canh là canh gì?"

      "Canh? Có rất nhiều loại, ở nhà bình thường nấu canh gà, giữ lại chút để xào rau, thay thế nước sôi."

      " hiểu...."

      "Chuẩn bị xong, cho chút dầu vào chảo, cho chao và tỏi băm xào chút, rồi cho thêm đoạn trắng của hành lá, ớt đỏ xắt sợi, gừng sợi, xào cho thơm. Sau đó đổ nghêu và gia vị nước vào, xào lửa lớn, nhất định phải dùng lửa lớn, nếu thịt nghêu rớt ra."

      "Vâng......."

      "Khi nước dùng còn nửa, đổ hồ tinh bột vào, xào qua, thêm hành lá băm nhuyễn, nhấc chảo xuống."

      "Vâng......."

      Canh Tiểu Hạnh bên kia chỉ nghe Cố Thanh ngừng 'vâng', cũng biết làm gì, tưởng tượng nổi, lại nhiều chuyện lén nhìn màn hình, cái gì cũng có. Aiz..

      Thương Thanh Từ dường như xong rồi..

      đúng, "nhấc chảo xuống" rồi, chắc chắn là xong....

      Cố Thanh phi thường, đặc biệt lễ phép : " Em nhớ rồi, cám ơn Thương Thanh Từ đại nhân."

      Trong tai nghe vang lên thanh của ..

      Đầu tiên là nhàng ừ tiếng, sau đó với : " phải , lần sau khi nào hát cho ?"

      "Lần sau?" Cố Thanh buột miệng hỏi lại.

      " có lần sau?" Thương Thanh Từ có chút đăm chiêu..

      "Ack......" Cố Thanh bị hỏi lại, có chút do dự, hình như chỉ hát khúc đủ thành ý báo đáp đâu? "Như vậy... lần sau khi đại nhân có thời gian, lúc nào tìm em cũng được."

      "Được, tạm biệt."

      Thương Thanh Từ dường như lại cười, rất nhanh rời khỏi phòng..


      Tác giả có lời muốn : chỉnh sửa, ca khúc chương này nhắc đến là hư cấu.
      Nhược Vân thích bài này.

    2. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương 6 - Sườn xào tiêu
      Edit: Lam Ngân Nguyệt

      Cố Thanh tuyệt vọng bỏ tai nghe xuống, lại nhanh chóng chấn hưng tinh thần, bắt đầu nghiêm túc cẩn thận chọn lựa ca khúc, để chuẩn bị cho bất kỳ tình huống nào. Chẳng hạn như vài bài khoa trương, mấy khúc có tiết tháo, giai điệu và ca từ hay và tinh tế..... cứu lại hình tượng của mình.

      Lần sau nhất định phải khí phách lên, lấy lời chính nghĩa mà với đầu bài đại nhân: đại nhân, em hát khúc này tặng đại nhân nha......

      down về bảy tám bài và BGM (nhạc nền), rốt cục bình tĩnh lại.

      "Cố Thanh, cậu và đầu bài phát triển tới bước nào rồi?" Canh Tiểu Hạnh hỏi cũng bình tĩnh.

      "A?" Cố Thanh nhìn ấy như thấy quỷ.

      "Đều ở trong cùng phòng hẹn riêng, cậu sợ bị fan của nổ đầu sao?" Canh Tiểu Hạnh lắc đầu, nhàng thở dài, "Cây to đón gió, hạ thấp, phải tuyệt đối hạ thấp a."

      Canh Tiểu Hạnh phỏng là nghẹn lâu rồi, rốt cục ra lời muốn , phi thường vui sướng khi thấy người gặp họa mà đá thùng rác về chỗ cũ, cầm lấy ví tiền, ăn cơm.

      Cố Thanh nghĩ nghĩ, nhìn weibo của mình.

      Nhịn đau xóa dòng "Cầu nhận bài" trong thuyết minh cá nhân..... Dù sao bị đầu bài chú ý rồi, tốt xấu gì cũng phải lưu chút mặt mũi cho ấy, ừm. Nhưng tiểu trong suốt, thiệt tình thích ca hát, thiệt tình ai tìm hát hò gì a, thiệt tình muốn "Cầu nhận bài" a..........

      lặng lẽ tắt trang mạng, tự hỏi có phải vì hiềm nghi "ôm đùi" này, lén xin hợp tác cũng phải cẩn thận chút.

      Vì mặt mũi của đầu bài, ừm, Thanh Thanh Mạn ngươi vẫn là bớt chói mắt chút tốt hơn.

      Bất quá sau màn nhạc đệm này, Thương Thanh Từ và có cùng xuất nữa.

      Nghỉ đông hằng năm luôn đôi với ngày nghỉ Tết lịch.

      Rất nhiều người tham dự ngày lễ kỷ niệm thành lập này, sau khi về nhà có nhiều thời gian vào mạng, hoặc do điều kiện lên mạng có hạn, tất cả mọi người hẹn ngày 13 tháng 2, thời gian cố định, tổ chức hội nghị nội bộ lần cuối cùng, quyết định tiết mục cho ngày kỷ niệm thành lập.

      Sau đó cầu mọi người phân công chuẩn bị.

      Vì gần tết lịch, siêu thị nhà Cố Thanh đóng cửa sớm hơn.

      Trời chập tối là đóng cửa.

      Vào đêm tiểu niên [1] cố ý giúp đỡ đóng cửa tiệm, vừa lúc thấy đối diện đường có người tranh cãi ầm ỹ, đứng phía sau cửa thủy tinh nhìn xung quanh, vì gần bệnh viện, rất hay gặp tại nạn chữa trị gì đó, cũng quen rồi. Chẳng qua lần này nhìn thấy gương mặt quen thuộc, là thiếu niên tối đó đến mua sữa chua hạt trái cây.

      Thấy được , là vì ba người nam nữ bên cạnh , ràng là đối tượng bị công kích.

      Lúc Cố Thanh nhận ra , bên cạnh bị người ta nắm quần áo, vươn tay ngăn cản..... ngăn cản ngăn cản, bị trúng đấm vào mặt.

      "A!" Cố Thanh bật thốt.

      Ngay sau đó liền nghe được thanh lộn xộn, quay đầu nhìn, có vài bình nước rơi ra ngoài tủ lạnh.

      “Ta kháo.... Em hù chết là thôi rồi đó." họ vừa xoay người nhặt vừa oán giận, "Sợ nhất là nữ nhân kêu bậy, chói tai siêu cấp vô địch, em coi mình thành oan hồn nửa đêm chắc?"

      "Em cố ý......" Cố Thanh qua giúp họ nhặt, nhét vào tủ lạnh, xong rồi quay lại nhìn tình hình chiến đấu ở bệnh viện đối diện, kết thúc rồi. Người gây chuyện còn đó, người thiếu niên kia và bạn mình rời .

      Cố Thanh phỏng đoán, người kia hẳn là nghiên cứu sinh trong bệnh viện? Hay là sao nhỉ?

      Dù sao tuổi trẻ như vậy, chắc phải bác sĩ đâu?

      Nhưng lại rất can đảm hiệp nghĩ, biết che chở phụ nữ........

      im lặng khen ngợi, quyết định lần sau thiếu niên kia đến, nhất định phải giảm giá cho ........ giảm còn 88% giá bán , Ừ.

      13 tháng 2 vừa vặn là mùng 3 tết.

      Đến giờ hẹn là chín giờ, gom hết đồ ăn vặt trong phòng khách, chủ yếu là mấy món đồ mặn như lưỡi vịt, bao tử trâu, kèm theo là đậu phộng rang cay và hồng trà lạnh, làm tốt công tác chuẩn bị rồi, login, vào phòng của Hoàn Mỹ.

      vừa vào sảnh, mẹ vào hỏi chuyện sáng mai thăm người thân, nên ở bên ngoài chậm trễ chút thời gian. Khi xong, quay đầu lại, ngoài ý muốn phát nội dung bình luận đều liên quan tới mình.

      đúng hơn là, mọi người điên cuồng bát quát.

      :"Là Thanh Thanh Mạn @@~ Có Thanh Thanh Mạn, nhất định có đầu bài đại nhân!!" "Cái gì?!!! Ở đâu? Đâu cơ?" "Chính là đó đó...... vì sao Thanh Thanh Mạn lại là VP[2]!!! A, móc mắt ta , mau tới móc mắt ta!" "Bình tĩnh...... đầu bài và ấy, ừm, ngươi hiểu mà........" "Lật bàn! Thanh Thanh Mạn, ta và xong đâu!".......

      ..............

      ..............

      ..............

      ..............

      Cố Thanh ngu người.

      rất muốn ..... Đầu bài nhất đúng là đến, nhưng người ta là vì chính , liên quan gì tới mình a a a a.......

      cân nhắc 3s, vẫn là chán nản xám xịt vào phòng mã hóa.

      Người trong phòng hoàn toàn biết bên ngoài náo tận trời, vẫn câu được câu tán gẫu, theo thường lệ, là tổ trưởng Tuyệt Mỹ Sát Ý và Phong Nhã Tụng làm chủ lực đùa giỡn, còn lại vài người ngẫu nhiên thêm mấy câu.

      Thương Thanh Từ gì, nhưng có trong phòng.

      Phản ứng đầu tiên của Cố Thanh là, máy tính của sửa xong rồi?

      Sau đó nhanh chóng cảm thấy lực chú ý của mình quá tập trung, cần phân tán, phân tán.

      "Chúng ta làm gì đây, sẵn tiện làm nóng khí trước ," Phong Nhã Tụng lười nhác đề nghị, "Coi như cho fan ít phúc lợi, đợi đến này kỷ niệm thành lập mới làm ca kịch chính thức."

      "Ý kiến hay." Tuyệt Mỹ Sát Ý phụ họa.

      Phó tổ tưởng Đậu Đậu Bã Đậu cười khúc khích: "Tổ trưởng ngươi với phó tổ trưởng ta, cũng tính rồi, giọng kịch cách xa ba năm là Thương Thanh Từ đại nhân của chúng ta a."

      Trong tai nghe ràng truyền đến tiếng cười của Canh Tiểu Hạnh.

      Mềm dịu thơm ngọt........ Mềm dịu thơm ngọt........

      Cố Thanh cảm thấy, ừ, nhất định là do Tuyệt Mỹ Sát Ý..... Tuy rằng tới giờ vẫn tìm ra căn cứ chính xác, nhưng muội tử nam tính bỗng nhiên thay đổi, tất có nguyên nhân.

      Khi suy đoán, Thương Thanh Từ bỗng lên tiếng, kêu tên của , "Thanh Thanh?"

      biết vì sao, lại thiếu chữ "Mạn"........ dường như có chút......... ừm, ảo giác mờ ám với .

      "Đại nhân, có em." lập tức trả lời.

      "Em thích cổ phong, còn nhớ."

      "Vâng........."

      hơi trầm ngâm: "Vậy, thích nhất khúc nào?"

      Nháy mắt, trong đầu Cố Thanh xuất khúc 《tự quải đông nam chi》[3]..... thể nào? Đại nhân? Ngài bán ta, lấy việc này xem như thông báo làm nóng khi chứ? rối loạn ai oán, thận trọng suy nghĩ suy nghĩ lại: "Em thích 《Kiếm rít giang hồ》[4]."

      "《Kiếm rít》?"

      Hôm nay hình như, tình trạng giọng của được tốt lắm.

      Nhưng mà, khàn khàn, cũng rất khêu gợi............

      "Là bài hát của Kiếm Tam." Phong Nhã Tụng nhàn nhạt cười, nhắc nhở .

      Thương Thanh Từ ừm tiếng: "Ta biết."

      "Bất quá phiên bản này được cover rất nhiều, hơn nữa phải tìm rất nhiều... hình như cần tới 6 người hát, còn phải có người độc thoại? Tác phẩm của Hoàn Mỹ chúng ta làm ra, lộng lẫy xa xỉ, cũng thể nhất thời lôi ra nhiều tay vậy......."

      "Quả , bỗng nhiên muốn tìm nhiều người như thế......." Tuyệt Mỹ Sát Ý do dự.

      Thương Thanh Từ ra quá để ý ý kiến của bọn họ.

      Ngược lại hỏi : "Thanh Thanh? Em nghĩ, ai thích hợp?"

      "Em?" Cố Thanh nghĩ nghĩ, gom góp những giọng ca mình nhất thành đội hình, "Phỉ Thiếu, Linh Lung Dịch Thấu, Mặc Mặc Nhi....." báo ra 6 giọng ca mình thích nhất hợp với bài hát này, cuối cùng khẳng định , "Độc thoại nhất định phải là Thương Thanh Từ đại nhân, ừ."

      "?" Thương Thanh Từ thản nhiên cười, "Việc này khó."

      "Đúng vậy, chỉ có xem là khó...." Cố Thanh ai oán thở dài, chợt cảm thấy mình quá phận.

      Làm ơn, Thương Thanh Từ độc thoại khó??!!

      May mắn là ở phòng đó? Ra ngoài lời này, lập tức bị đánh chết đó.......

      "Em những...." Thương Thanh Từ suy xét.

      Những người này đều là kỳ cựu, rất nhiều chỉ mở ca hội, nhận làm mới nữa........

      Còn vài người, thậm chí ca hội cũng lười mở, hoàn toàn biến mất khỏi nhân gian luôn rồi đó?

      đột nhiên hỏi: "Đậu Đậu Bã Đậu, cậu thấy sao?"

      Đậu Đậu Bã Đậu ngoài ý muốn trầm mặc ba giây, rốt cục thở dài dài, chán chường buồn bã : "Đầu bài, ta hận ngươi......... Ai, được rồi, bạn học Thanh Thanh, đa tạ em nâng đỡ, ta là Mặc Mặc Nhi."

      Cố Thanh choáng váng.

      ngờ tới a, thiệt tình ngờ tới a...........

      ngờ......... vị tiền bối này thế mà lại núp ở Hoàn Mỹ.........

      Đậu Đậu Bã Đậu lặp lại lần, Thương Thanh Từ ta hận ngươi, ai oán tiếp tục : "Những người đó, ta có thể hẹn hai người, nhưng còn ba người kia, phải xem, bọn họ có nể mặt mũi của đầu bài đại nhân . Bất quá ~" nhàng ho khan hai tiếng, Phong Nhã Tụng lập túc tiếp lời, "Bất quá, trong số đó có Linh Lung Dịch Thấu, là fan cuồng của Thương Thanh Từ, fan cuồng em hiểu mà, ừm, Thanh Thanh, em nghĩ cẩn thận, có muốn đem Thương Thanh Từ bán cho người khác nha ~"

      "Ách......."

      Tuy loại trêu chọc này trong phòng yy đều rất tùy tiện.

      Nhưng, và Thương Thanh Từ bị gom lại cùng trêu chọc..... .......

      thể trả lời tự nhiên, cười đùa tức giận mắng a.

      " cần ba người." Thương Thanh Từ nhàng , tỏ vẻ chính mình phản đối, " trong số đó, để Thanh Thanh hát."

      Cố Thanh chưa kịp phản ứng, Đậu Đậu Bã Đậu và Phong Nhã Tụng lần lượt kinh hô.

      Phong Nhã Tụng vui mừng khôn xiết: "Thanh Thanh, em đỏ [5] triệt để rồi ~"

      Đỏ triệt để.......?

      Cố Thanh quan tâm mình có đỏ , tất cả chú ý của , toàn bộ, toàn bộ, toàn bộ, toàn bộ đều đặt lên đội hình mình nhất. Giọng ca tốt nhất, độc thoại tốt nhất.

      Còn người........ là chính .

      Đây là cảm giác gì?

      ca sĩ 'tuyển tú' vừa đến vòng loại, bỗng nhiên được thông báo, sắp cùng các ca sĩ Trương Học Hữu, Châu Kiệt Luân, Lâm Chí Huyền ..v..v.... hợp tác khúc, còn có Ngô Ngạn Tổ tới độc thoại đó??!!

      Cố Thanh ngừng cầm chén thủy tinh, làm lạnh mặt mình.

      Đồ ăn của ta, đồ ăn của ta, sắp điên rồi, tình sắp điên rồi..........



      [1]đêm tiểu niên: là đêm giao thừa năm thiếu – chỉ có 29 tết, có đêm 30.

      [2] VP: tổng quản lý kênh yy, trong 1 kênh có tối đa 3 VP.

      [3] 《Tự treo nhánh Đông Nam》: trong những thần khúc internet, xuất phát từ thơ ca nhạc dân gian thời Hán - khúc《Khổng Tước bay về Đông Nam》, ý tứ là tự treo mình nhánh cây hướng Đông Nam, ý trong 《Khổng Tước bay về Đông Nam》là thắt cổ tự tử. Các bạn có thể nghe bài này ở đây.

      [4]《Kiếm rít giang hồ》: các bạn có thể nghe ở đây.

      [5] đỏ: cách , người đỏ tức là người đó gặp vận may, thành công, mọi việc thuận lợi.

    3. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương 7 – Sườn xào tiêu (2)
      Edit: Lam Ngân Nguyệt

      Cố Thanh tắt máy tính, ném mình lên giường, ôm chăn lăn qua lăn lại, hoàn toàn nổ huyết quản. Trong đầu đều là đội hình xa hoa kia, quả thực là đội hình nhất, theo đuổi cả đời nha?

      kích động đến mức di động reo vô số lần, lúc này mới nghe thấy tiếng.

      Nhận điện thoại, là Canh Tiểu Hạnh vừa tạm biệt phòng yy.

      "Chúng mừng cậu nha, bạn học Cố Thanh."

      cười, hỏi Canh Tiểu Hạnh có việc gì, khuya vậy còn gọi điện qua.

      "Kỳ ........ ừm........ mình muốn tâm với cậu."

      "Tâm ? Cố Thanh khó hiểu, "Mình với cậu mỗi ngày cùng ăn cùng ngủ cùng học, cậu cũng chưa từng có tâm với mình nha? Sao vừa nghỉ Tết có tâm rồi?"

      Bên kia ấp a ấp úng.

      Trực giác bảo là vấn đề tình cảm. Vấn đề tình cảm? Vậy hoàn toàn có □, chính là vị tổ trưởng đại nhân của Hoàn Mỹ.

      Quả nhiên Canh Tiểu Hạnh ngập ngừng hồi lâu, rốt cục khai ra vừa rồi và Tuyệt Mỹ Sát Ý tiến hành trao đổi wechat lần đầu tiên từ trước đến nay. Cuộc hẹn riêng vô cùng trong sáng, thuần khiết tình bạn, người ta chỉ kể cho nghe câu chuyện xưa, thế như lại nhộn nhạo, hoàn toàn ngủ được.

      Cố Thanh nghe xong cười muốn chết, Tuyệt Mỹ kể chắc chắn phải chuyện cổ bình thường, ràng là Họa Bì Quỷ kể chuyện hồn xiêu phách lạc.

      "Bạn học Canh Tiểu Hạnh Tử," Cố Thanh hạ giọng, ngòng ngừa mẹ ở phòng khách xem TV nghe được mình , "Cậu phải thành thanh khống triệt để rồi chứ?"

      "Ừm?" Canh Tiểu Hạnh trầm mặc hai giây, cũng giọng , "Hình như, có vẻ, đại khái là vậy."

      "Nếu nam sinh xinh đẹp như hoa? Giọng khó nghe, cậu thích ?"

      "Hình như... thích."

      "Nếu nam sinh gia tài bạc triệu? Chỉ là giọng khó nghe, cậu thích ?"

      " ........ thích."

      "Chúc mừng cậu! Cậu lột xác thành thanh khống 100% ~"

      Cố Thanh thở dài, hơi u oán : "Nếu người đàn ông giọng khó nghe, tiếng phổ thông chuẩn...... cùng cậu qua cả đời...... ai, đây là chuyện thống khổ cỡ nào a."

      Canh Tiểu Hạnh từng cười nhạt với luận điệu của , tại lại sâu sắc biểu đồng ý.

      cần mỹ mạo, chỉ cần sạch là được. ôn nhu, có thể đào tạo giáo dục. tại có tiền, sau này có thể cố gắng làm việc vươn lên kiếm a........ Nhưng nếu giọng khó nghe...........

      Quả thực thể tưởng tượng!

      Hai thanh khống đạt được nhất trí, hoàn toàn quên mất mục đích ban đầu khi Canh Tiểu Hạnh gọi điện thoại.

      ngờ, đầu bài tuyệt đối thuộc phái hiệu suất, qua khoảng mấy ngày, người lập kế hoạch cho ca khúc này bắt đầu đối chiếu thời gian với Cố Thanh, chuẩn bị lần tập luyện đầu tiên của《Kiếm rít giang hồ 》.

      Câu trả lời của Cố Thanh đương nhiên là, lúc nào cũng được.

      Đó đều là những nhân vật cấp bậc hoàng gia, đương nhiên phối hợp, phối hợp tuyệt đối.

      Vì chiêu đãi fan của Hoàn Mỹ, lần này luyện tập là hoàn toàn công khai, từng người trong đội hình này đều có cả bó lớn fan,từ lúc bắt đầu treo máy, mắt nhìn số người từ hàng nghìn nhảy tới hàng vạn, càng ngày càng mất bình tĩnh. Phía dưới bình luận trôi như nước chảy, hoàn toàn xem nổi gì.

      treo máy, liền thấy tin nhắn riêng, là đầu bài.

      Thương Thanh Từ: trước đó có luyện tập qua chưa?

      Cố Thanh: Vâng, đại nhân yên tâm, em luyện tập rất lâu ~

      Vì sợ khiến đầu bài đại nhân xấu mặt, dám luyện tập gì mà tới.

      Tuy rằng chỉ mấy câu, nhưng đối mặt đều là giọng oanh vàng...... áp lực đột nhiên bự ra.

      Thương Thanh Từ trả lời lại.

      Ngay sau đó là Phong Nhã Tụng và Tuyệt Mỹ Sát Ý, thậm chí Đậu Đậu Bã Đậu cũng gửi tin nhắn riêng cho , bảo đừng khẩn trương quá. Đậu Đậu Bã Đậu còn rất săn sóc với : dù em hát hay hơn mấy người chúng ta nữa cũng bị ném đá thôi, người mới mà, nhất định phải đứng vững giữa áp lực, cố lên!

      Cố Thanh lập tức biểu quyết tâm: yên tâm, tim gan của em rất cứng rắn!

      Đại khái qua mười phút, mấy người bọn họ bắt đầu chuyện phiếm.

      Nghe qua đều là lão bằng hữu, trêu chọc nhau, Thương Thanh Từ như trước, duy trì phong phạm cao quý lãnh diễm mở mic...... Cố Thanh theo phong cách của tiểu trong suốt, cũng biết gì với các tiền bối, đóng mic nghe.

      vạn người, quả thực tương đương với hội diễn ngoài trời.

      Mà các fan cuồng kia cũng vui vẻ nghe cách đại thần danh lâu ngày chuyện phiếm, cầu còn được đó nhá?!

      Hơn nữa là "tập luyện", bởi vì vấn đề trì hoãn yy, có cách nào hợp xướng. Cho nên cũng chỉ là vài người nguyện ý hát, hát hai câu. Thuần túy tạo thành cờ hiệu "tập luyện", làm nóng ngày kỷ niệm thành lập của Hoàn Mỹ lần này.

      Quả nhiên, vài người hát xong, đến phiên Cố Thanh, phía dưới quá nhiệt tình rồi.

      Như trước ngừng thổ lộ với thần tượng của mình, hoàn toàn xem như khí.

      hát ở trạng thái tốt nhất, phát ngoài mấy bình luận hơi thở của mình ổn định, trung khí đủ, lại có gạch đá gì, thiệt tình cảm thấy vững bụng hơn. May mắn, làm mất mặt đầu bài.

      "Đầu bài đại nhân phong lưu phóng khoáng, tiết tháo hoàn mỹ của chúng ta đâu rồi?" Đậu Đậu Bã Đậu phi thường thông minh chuyển miệng pháo về phía bảng nặng nhất - đầu bài, "Đầu bài? Đầu bài? Cậu chạy đâu rồi? ra tiếp khách nào ~"

      Đậu Đậu Bã Đậu với là bạn già rồi, chuyện hiển nhiên tùy tiện chút.

      Kênh im lặng vài giây.

      "Ừ, ta có ở đây."

      Thương Thanh Từ trả lời.

      Vừa nghe trúng đích, chất giọng nam tuyệt đối có thể miễu sát tất cả các ...........

      " cầu ta độc thoại?" chậm như rùa hỏi.

      "Đọc cũng được........ đọc cũng được, trò chuyện, làm tiết mục này nọ." Đậu Đậu Bã Đậu thở dài hơi, "May mắn, ta quen cậu nhiều năm rồi, miễn dịch, Thương Thanh Từ đại nhân, giọng của cậu có thể giảm chút xíu chút xíu cưng chiều tinh tế kia, được ?"

      Thương Thanh Từ nhịn được, cười tiếng.

      Cố Thanh chỉ cảm thấy tim mình nhảy bùm bùm, hoàn toàn say mê.

      Chỉ tiếng cười như thế, tâm say rồi.

      cũng nghe hai ba năm rồi đó, sao lại chút miễn dịch cũng có thế này, trời a...............

      Tiếng cười tuyệt đối tự nhiên, tuyệt đối phong lưu thế này, hôm nào nhất định phải lặng lẽ ghi lại, để làm tiếng chuông.

      thoáng trầm ngâm, "Tiết mục gì tốt nhỉ?"

      "Thương Thanh Từ đại nhân, em ! Cả đời a!!!" "Đại nhân, ta là fan cuồng a, ngài ho khan cũng dễ nghe a, rất tiêu hồn rồi đó a đó a đó a!!!" "Đại nhân đọc câu thoại đầy đủ , em ghi làm tiếng chuông!" "Xin đại nhân đọc câu 'Em đúng là tiểu tình giày vò người ta', quỳ xuống van xin a!" "Em chỉ muốn câu " em", em muốn ghi lặp lại trăm lần làm chuông điện thoại!"...........

      Đêm nay nhiều fan, đêm nay fan điên cuồng, nhưng fan nhà khác tuyệt đối có nổi 1/10 nhiệt tình của fan nhà đầu bài.

      Cuối cùng khiến cho mấy vị khách quý đặc biệt mời đến đều nhịn được cười.

      Phỉ Thiếu phi thường uyển chuyển biểu đạt 'ghen tị' của mình: "Ai ~ tối nay, ta hoàn toàn bị đầu bài đè rồi ~"

      mờ ám, Đậu Đậu Bã Đậu nhịn được dìm : "Thương Thanh Từ dụ dỗ muội tử, cũng tuyệt đối câu dẫn nam tử, đây là truyền thống rồi, bớt lấy đầu bài nhà chúng ta bán hủ[1]."

      Phỉ Thiếu cười rộ lên: "Bán hủ? Ta còn cần bán? Ta phải sớm là cấp bậc hủ tiên rồi sao?"

      là ca sĩ, tự nhiên có giọng ràng êm dịu như Thương Thanh Từ.

      Cố Thanh im lặng nghĩ, nếu so với đầu bài, chất giọng của ai cũng u ám...........

      "Ta........" kéo dài thanh , giống như tự hỏi, cuối nhè hút hồn, "hát bài được ?"

      Hát......

      Hát?!

      Hát??!!

      Cố Thanh kinh ngạc, fan kinh ngạc, mấy vị khách quý và tổ Hoàn Mỹ ở đây cũng kinh ngạc.

      Ai nghe qua Thương Thanh Từ hát rồi? Hoàn toàn có đó?!

      Năm đó khi Thương Thanh Từ thành công huy hoàng Internet, mặc kệ fan cầu thế nào, mặc kệ bên tổ chức thanh thế lớn ra sao, cũng cách nào bắt mở miệng hát........ Thế nên mọi người đều nghĩ đầu bài tuyệt đối là điển hình của ngũ đủ.

      Nhưng, bây giờ, đêm nay, đại nhân muốn hát?

      Cố Thanh lập tức nhấn nút ghi , thề tất cả mọi người trong phòng này đều cùng làm chuyện giống : ghi lại.......

      Phỉ Thiếu cà lăm, có chút tin nổi: "Thương Thanh Từ, cậu đây là muốn chia cắt giang sơn của chúng ta sao?"

      Đậu Đậu Bã Đậu cũng cam lòng trách cứ: "Này, CV và ca sĩ cách phát giống, cậu thực cho rằng, cậu dùng giọng hoàn toàn của CV để hát sai sao?"

      Tuyệt Mỹ Sát Ý từ đầu đến cuối đứng ngoài quan sát lại vô cùng vô cùng kích động giành : "Xong rồi, fan của các cậu toàn bộ phản chiến rồi........ hát, là vì hát rất hay, được chưa?"

      Tuyệt Mỹ Sát Ý cười to hai tiếng, thực rất mong chờ.

      Cố Thanh tim đập bình bịch, vẫn tin được chuyện này là .

      Đến khi Thương Thanh Từ, sau khi mọi người nháo nhào xong, thực lạnh nhạt : "Thanh Thanh, phiền em giúp làm phụ đề."

      "A?" thốt ra, giây tiếp theo lập tức thanh thanh cổ họng, đầu hàng, "Thương Thanh Từ đại nhân, em là thủ tàn [2], phụ đề này nọ, tuyệt đối được đâu....."

      Theo mỗi câu ấy hán, gõ phụ đề theo?

      Đoán chừng ấy hát mười câu, mình mới gõ tới câu thứ tư.....

      " sao." Giọng Thương Thanh Từ thoáng ý cười, hoàn toàn nhìn vô số bình luận của cao thủ phụ đề chủ động xin giết giặc, "Tùy tiện được rồi."

      Tùy tiện được rồi.......

      Chuyện này có thể tùy tiện sao, có thể tùy tiện sao?

      Đầu bài lần đầu tiên hát, phụ đề cặn bã của mình nhất định bị đập chết.

      Cố Thanh đâm lao phải theo lao, thể từ chối tại chỗ, trầm mặc ba giây, hạ quyết tâm: "Đại nhân muốn hát bài nào?"

      suy xét chút, bình tĩnh đọc ra cái tên: "《 Túy mộng tiên lâm 》".

      Tên vừa ra, trong phòng hoàn toàn im lặng.

      Giọng ca nữ, còn là cao tuyệt đối.

      Đầu bài đêm nay, muốn diễm áp quần phương..........


      Tác giả có lời muốn : hộc hộc, ta thành hoa si của đầu bài, che mặt, làm sao đây.........


      [1] hủ: hủ này là hủ nữ ấy.

      [2] thủ tàn: tàn phế tay, ý là tay gõ chữ nhanh.
      Nhược Vân thích bài này.

    4. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương 8 – Sườn xào tiêu (3)
      Edit: Lam Ngân Nguyệt

      Cố Thanh liều mạng ép mình bình tĩnh, bình tĩnh như người phụ đề chuyên nghiệp.

      Nhưng, khi tai nghe truyền đến khúc nhạc dạo, lập tức triệt để mất bình tĩnh, thậm chí vuốt bàn phím, rối tinh rối mù yên nổi. Thanh của đầu bài, ca hát thế nào? thế nào........

      Quá khẩn trương, thế nên khi hát lên chữ đầu tiên, còn tưởng là ảo giác.

      "Sau cơn mưa lặng lẽ, trời quang mây tạnh, nghe tam thanh diệu như hiểu được huyền cơ,

      Trở tay thay đổi số mệnh, lật tay xoay chuyển càn khôn.........." [1]

      Rất trầm thấp khí phách đó?! Rất dễ nghe đó!!!!

      Nếu bản nữ có chút tiên [2], bản của Thương Thanh Từ lại có loại cảm giác như thâu tóm thiên hạ.

      Khóc ròng a.

      Phát từ ngực quá tuyệt!

      Chuyển giọng [3] quá tuyệt!

      Điệp khúc đột ngột dừng, thanh trong tai nghe bỗng chuyển từ hát sang đọc, là giọng độc thoại cổ phong của Thương Thanh Từ!

      "Tiên lộ nhìn gần lại xa, rừng cây tuyết phủ mưa giăng, tịch liêu cũng xóa được nụ cười..."

      Tiếng vang rất , cuối hoàn toàn còn chút cưng chiều tinh tế vốn có, quả thực là hết sức phong lưu, phong nguyệt khôn cùng.

      Nếu phải lên phụ đề, nhất định ôm ngực, đại nhân, ngài có thể hấp dẫn như vậy .

      là! Quá hấp dẫn rồi!

      cv biết ca hát, quả thực là thiên địch của tất cả ca sĩ, kỹ thuật nghề nghiệp có chuyên môn riêng, độc thoại tốt ca hát tuyệt đối yếu, ca hát tốt độc thoại tuyệt đối chuyên nghiệp. Nhưng........ thường thức này áp lên người đầu bài đại nhân, hoàn toàn thể thành lập.

      chỉ mình Cố Thanh.

      Mọi người trong phòng đều hộc máu rồi.

      Khả ngộ bất khả cầu[4], khả ngộ bất khả cầu a.

      Các fan quả thực trừ thổ lộ, thổ lộ thổ lộ, vẫn là thổ lộ. Trừ thổ lộ cũng còn gì khác có thể biểu đạt kích động. Cố Thanh muốn xem bình luận, muốn nghe hát, lại muốn phụ đề tốt nhất, là tiều tụy tâm sức.

      Cảm thấy bản thân thể yên ổn nằm giường nghe đầu bài hát, đời này biết được cảm giác thế nào là .

      Cuối cùng, ngay cả quản lý viên Đậu Đậu Bã Đậu, Phong Nhã Tụng cũng bắt đầu gia nhập đại quân bình luận, liền mạng gào thét Thương Thanh Từ giấu quá sâu.

      Đậu Đậu Bã Đậu: "Thương Thanh Từ, cậu đổi tên 'Khuynh Quốc Khuynh Thành' ! Mình làm fan cuồng của cậu cả đời!"

      Phong Nhã Tụng: "Hoàn Mỹ chùa a chùa , chung quy giấu được tuyệt sắc nhà ngươi ~"

      Phỉ Thiếu: "Ta kháo! Ta rửa tay chậu vàng! có cách nào lăn lộn nữa........."

      ..........

      Khi mọi người ở đây hộc máu, nhạc nền đột nhiên dừng.

      "Cứ thế ," thanh thanh yết hầu, nhàng , "Cũng kha khá rồi."

      .............

      .............

      .............

      .............

      Cố Thanh có loại xúc động muốn khóc.

      Đậu Đậu Bã Đậu giành trước mở mic: "Quá tàn nhẫn rồi! Có ca sĩ chỉ hát nửa sao??!! Đầu bài ngươi quá kính nghiệp rồi! khiến người ta giận sôi mà!"

      "Ta cũng phải ca sĩ, cần có đạo đức nghề nghiệp," cười, "Tốt lắm, vậy là đủ rồi."

      Tốt lắm?Vậy là đủ rồi?

      Điều này phải hỏi người nghe chứ, đầu bài đại nhân..........

      "Được rồi được rồi, tính tình của Thương Thanh Từ các cậu còn biết sao," Tuyệt Mỹ Sát Ý hợp thời lên tuyến, trấn an mọi người, "Bằng , ta hát tặng mọi người bài hát thiếu nhi nhé......."

      "Ngươi lăn," Đậu Đậu Bã Đậu hoàn toàn cho tổ trưởng chút mặt mũi, "Đêm nay có bao nhiêu giọng oanh vàng ở đây, ngươi lui xuống cho ta!"

      "Được.... mình tắt mic." Tuyệt Mỹ Sát Ý coi vậy chứ có tiếng tính tình tốt, mà đối với đám đầu trâu mặt ngựa này cũng làm thế nào được.

      "Việc đó....... gì chứ," Đậu Đậu Bã Đậu lập tức chuyển mũi dùi, "Đầu bài đại nhân khuynh quốc khuynh thành, bây giờ mình, khụ khụ, bây giờ cùng cậu chuyện bắt đầu khẩn trương , ai u, cậu biết mình rồi đó, mình thích nhất nam nhân hát hay."

      "Cậu có thể giả vờ giống hơn chút ," Phong Nhã Tụng cười khúc khích, "Phó tổ trưởng đại nhân của ta."

      "Lui ra cho bản cung," Đậu Đậu Bã Đậu cắt lời, "Ngũ đủ, đêm nay thích hợp chuyện."

      Phong Nhã Tụng cũng xám xịt tắt mic.

      "Đầu bài đại nhân khuynh quốc khuynh thành?" Đậu Đậu Bã Đậu tiếp tục quẫy đuôi.

      "Ừm?"

      "Ngài...... làm gì?"

      Thương Thanh Từ hơi suy nghĩ: " nghe mọi người chuyện."

      "Đại nhân ngài còn tiết mục gì , hoặc là có lời nào muốn với các fan?"

      hình như muốn rời khỏi rồi, nghe qua có cảm giác như phải kết thúc: "Để ta suy nghĩ."

      Trong kênh xuất khoảng lặng ngắn ngủi.

      Xét thấy đêm nay đầu bài đại nhân khuynh quốc khuynh thành biểu quá mức khiến người ta bạo huyết, mọi người đều vạn phần chờ mong, làm gì để kết thúc.

      "Ta muốn là......" dường như ăn nhuận hầu đường hay gì đó, giọng quá ràng, mơ hồ ôn nhu cưng chiều, thấp giọng cười, " cần vì thích thanh , quá tập trung thích người, các bạn vĩnh viễn biết được ở bên kia mạng internet, người sở hữu thanh kia là người thế nào, đúng ?"

      Đúng ?

      Đúng .........

      đúng đó được ?!

      Nếu là người khác còn có chút thuyết phục.

      Nhưng đầu bài đại nhân ngươi, đêm nay lần đầu tiên dùng giọng hát dụ dỗ mọi người, lại cảnh cáo cần quá say đắm thanh....... Ngươi là cố ý sao? Ngươi nhất định là cố ý, tuyệt đối là cố ý!

      Quả nhiên, các fan vô cùng phối hợp phát bình luận, đều là: "Đại nhân, em , cả đời!"

      Tuyệt Mỹ Sát Ý vui mừng khôn xiết, thanh thanh yết hầu, dùng thanh của khí phách công áp chế nhiệt tình của các fan: "Ý của Thương Thanh Từ đại nhân, là thích thanh thôi được rồi, cần bị thanh lừa gạt tình cảm, ờ, thích bằng lý trí, ừm, thích bằng lý trí."

      ........

      ........

      Được rồi, cũng biết bản thân vô nghĩa.

      Cố Thanh, tiểu phụ đề, hiển nhiên bị chìm nhập trong mọi người, nghe bọn họ vui cười tức giận.

      Rất thú vị, cũng bởi vì đều núp phía sau mạng internet, mỗi người đều rất thú vị, đây là vật họp theo loài nhỉ..........

      cảm thấy Thương Thanh Từ hẳn là muốn rời khỏi, lúc này mới tắt ghi , tìm phần mềm, muốn cắt nửa khúc ca của đầu bài đại nhân ra, vừa mở chương trình, liền thấy tin nhắn riêng Thương Thanh Từ đột nhiên gửi đến.

      Thương Thanh Từ: Có việc gấp, phải rồi.

      Cố Thanh vội vã cuống cuồng gõ bàn phím: Đại nhân mau ^^

      Về việc đại nhân vì sao đột nhiên cáo từ với mình, ừm, đoán chừng là lễ phép gì đó ........

      Lễ phép cáo từ với tiểu phụ đề lần đầu hợp tác, ừ.

      Thương Thanh Từ: Có wechat sao?

      Cố Thanh: Có, đại nhân.

      Thương Thanh Từ: Thuận tiện, add wechat được ?

      ................

      Cố Thanh kinh ngạc nhìn màn hình.......... đại nhân .......... muốn, muốn, muốn, muốn add wechat của mình?

      Thương Thanh Từ: Moqingcheng, đây là của . có lỗi, phải trước.

      Cố Thanh tiếp tục kinh ngạc nhìn màn hình............ đây là wechat của........ của, của, của, của đại nhân?


      Tác giả có lời muốn : ==.. văn này quả nhiên thể viết thường xuyên... viết lần bạo huyết lần biết làm sao.......


      [1] Lời bài hát là mình tạm dịch theo cách hiểu của mình, có tham khảo từ nguồn

      Tam thanh: hợp xưng của ba vị thần tối cao trong Đạo giáo, gồm Ngọc Thanh Nguyên Thủy Thiên Tôn, Thượng Thanh Linh Bảo Thiên Tôn, Thái Thanh Đạo Đức Thiên Tôn.

      [2] tiên : thanh của thần tiên, là trường phái nhạc.

      [3] chuyển giọng: mời các bạn tham khảo ở đây

      [4] khả ngộ bất khả cầu: duyên số có thể gặp, thể theo đuổi được.

      P.S: Chương sau có tên của Thương Thanh Từ a ~~~

    5. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương 9 – Sườn xào tiêu (4)

      Edit: Lam Ngân Nguyệt

      có loại cảm giác bị ném lên đám mây, bò ra nổi.

      Moqingcheng?

      Đại nhân tên moqingcheng?

      Mạc Khuynh Thành? Cái tên.......... tính là có nội hàm như vậy? Cố Thanh mở wechat của mình ra, tìm được tên, thuận lợi add vào. Sau đó.... đối phương im lặng, gửi tin gì cả, thậm chí có khắc hoài nghi mình có add nhầm ? Cuối cùng, vẫn phi thường có thành ý, viết tin gửi : Thương Thanh Từ đại nhân, em là Thanh Thanh Mạn.

      Đối thoại gần gũi như thế cùng Thương Thanh Từ, hoàn toàn giống khí yy.

      Kiểu khung thoại đối thế này, còn có avatar hình con thỏ của , đều khiến cảm thấy, quá gần.

      Đồ ăn đồ ăn, gần đến mức có chút khẩn trương thái quá.

      nắm di động đợi, nhìn thấy trạng thái sửa thành "đối phương chuyển tin", lập tức mở to hai mắt. Rất nhanh, trong wechat, Thương Thanh Từ gửi qua tin nhắn thoại.

      Tin thoại...........

      Đại nhân.... ngài thể...... tiến hành tuần tự bắt đầu từ tin nhắn chữ sao............

      im lặng nhìn trân trân tin nhắn thoại chưa được nghe kia.

      Đột nhiên bỏ di động xuống, lặng lẽ tới cửa, khóa cửa lại. Cách cánh cửa nghe tiếng trong phòng khách, ba mẹ còn xem tiết mục tết lịch, rất náo nhiệt, trong chốc lát chú ý tới .

      Xác nhận có nguy hiểm, lại nhảy về giường.

      Cầm lấy di động, chuyển sang chế độ tai nghe, nghe tin nhắn thoại gửi đến.

      Giọng từng nghe qua vô số lần trong kịch cổ trang và quảng cáo, vô cùng nhàng trả lời :

      " biết là em."

      ......

      Vì thế...... Mình nên trả lời tin nhắn chữ, hay là tin nhắn thoại đây............

      Nếu đại nhân gửi tin thoại, chơi trò cao quý lãnh diễm giả thâm trầm gửi tin chữ tốt lắm đâu nhỉ.........

      Cố Thanh khẽ thanh thanh yết hầu, giọng hai câu, khiến bản thân đạt tới trạng thái tương đối tốt.

      Sau đó, nhấn phím tin thoại.

      Sau đó........ thế nhưng biết gì, trong lúc căng thẳng, khẽ lỏng tay liền gửi T T

      Gửi tin thoại trống .

      Ta chết đây...........

      Wechat chết tiện, có cách hủy tin thoại a!

      Thương Thanh Từ trả lời rất nhanh: "Gì?"

      Cố Thanh sắp khóc luôn rồi, cảm thấy hình tượng của mình trong mắt đầu bài chắc chắn vỡ nát rồi, thống khổ chôn mặt trong cánh tay, lặng lẽ niệm: "Cố Thanh ngươi chết ...... chết cách nào tùy ngươi chọn...." Ngươi nghĩ đầu bài đại nhân rảnh lắm sao hả? Mỗi ngày mấy vạn cái @[1], mấy vạn tin nhắn lại xem kịp đó, hộp thư chừng nổ rồi đó........

      dùng tốc độ cao tự mắng mình xong, ho khan hai tiếng, lần này thận trọng nghĩ trước muốn gì rồi mới nhấn tin thoại: "Ừm.... Xin hỏi đại nhân tìm em, có chuyện gì ạ?"

      Hình như? Có phải quá hình thức ?

      có chút yên.

      " có việc gì, nhớ em còn nợ bài hát." Thanh chậm rãi, hình như ở bên ngoài, có thể nghe được tạp ngoài đường.

      "Ack.... Đại nhân ngài... muốn nghe bây giờ sao?"

      Cố Thanh rơi nước mắt, nhìn thời gian di động, mười giờ rưỡi rồi.

      " tại?" Giọng Thương Thanh Từ có chút ngoài ý muốn, còn mang theo ý cười có chút cưng chiều.....

      Sao lại thành mình chủ động xin giết giặc rồi? Cố Thanh tiếp tục rơi nước mắt.

      tìm kẹo thông giọng, quyết định liều chết hiến ca cho đầu bài.

      Thương Thanh Từ bỗng gửi đến tin thoại: "Bây giờ trễ quá rồi, ngày mai ."

      Đại nhân săn sóc.......

      Cố Thanh giọng: "Cám ơn đại nhân, em nhất định chuẩn bị tốt, ngày mai hát cho đại nhân, Ừ!"

      "Được."

      Nên........ xong rồi?

      Cố Thanh nhìn tin wechat, tự hỏi làm sao lưu tụi nó lại, chuyển qua máy tính, cắt nối biên tập thành bản cất chứa riêng độc nhất vô nhị. Sau này đợi TV có phối của đầu bài, đem khoe cho cha mẹ xem... Ack, thôi quên , vẫn là khoe cho.... cảm thấy dù khoe cho ai cũng bị đuổi giết đến chết.

      Vẫn là giấu riêng tốt hơn.......

      Khi tính toán, bỗng nhiên lại có thanh nhắc nhở, Thương Thanh Từ liên tục gửi đến hai tin, tin thứ nhất dài 60s, tin thứ hai dài 20s.

      Hai tin, hai tin?
      nhìn nhìn lại điện thoại, là hai tin......

      Vội nhét tai nghe điện thoại, nằm giường, nghe tin thứ nhất trước.

      Giọng Thương Thanh Từ lại xuất , dễ nghe..... làm cho người ta muốn khóc:

      "Vừa nhớ tới, lâu chưa dạy thực đơn mới cho em.
      Sườn xào tiêu, ừm.. hương vị tệ.

      Sườn này là sườn bò non. Chặt sườn bò, đổ rượu vàng, dầu hào, nước tương và sốt tiêu đen, lại cho thêm hạt tiêu đen, bột ngọt và bột gạo vào trộn đều, cuối cùng thêm nước, lấy tay nhào đều.

      Đại khái... để khoảng mười lăm phút, xào dầu lửa lớn. Xào đến khi thịt đổi màu, cho hành, măng mùa đông, ớt chuông xắt sợi, mở lửa lớn xào chín là có thể nhấc chảo xuống."

      Lời , nền còn có thanh radio trong xe taxi.

      Nhưng giọng của Thương Thanh Từ, so với DJ của radio nửa đêm kia càng mị hoặc hơn, là loại mị hoặc uốn éo kiểu cách......

      Cố Thanh biết là bị thèm ăn đến chết, hay bị mê hoặc chết rồi, hô hấp chậm.

      Cứ như là sợ quấy rầy chuyện, hoàn toàn quên mất đây là giọng ghi phát đến.

      Tin thoại tự động nhảy sang tin thứ hai:

      "Tiêu đen xào nướng vị đậm đà, rất ngon, nếu muốn làm sườn bò non, cũng có thể thay bằng thịt bò. Có điều.... vẫn là thịt sườn bò non thích hợp hơn.

      Được rồi, khuya, nghỉ ngơi .

      Ngủ ngon."

      nghe, cứ như lời chúc ngay sát bên tai.

      Cố Thanh nghe có chút ngơ ngác ngây ngốc. Tuy năm mới Thương Thanh Từ ghi rất nhiều tiết mục ngắn cho fan, trong đó thiếu các câu chuyện chúc ngủ ngon, chuông báo chào buổi sáng, nhưng tuyệt đối có phiên bản trực tiếp khiến người ta tâm động.

      Tim đập thình thịch.

      Đây là cảm giác của vào lần đầu tiên nghe được thanh của .

      chút cũng khoa trương.

      nhớ , lần đầu tiên bị người ta nửa cưỡng ép nghe giọng , sau vài tiếng, liền ràng nghe được tiếng tim mình đập, sau đó, hoàn toàn lối về, trở thành thanh khống.

      nhanh chóng trả lời: "Ngủ ngon, đại nhân."

      Cố Thanh cho lặp lại nghe vài lần nữa, bỗng nhiên cảm thấy mình cần phải ăn gì đó.... vừa mở cửa, diễu qua diễu lại trước mặt ba mẹ, cảm thấy so với sườn xào tiêu, đồ ăn trong nhà quả thực kém xa...... kém xa..... Cuối cùng cầm bao bột yến mạch hâm sữa bò.

      Khi lò vi ba hâm nóng sữa, vẫn cầm di động của mình.

      Nhớ lại đoạn đối thoại vừa rồi, huyền diệu.

      nhịn được, mở weibo ra, thực vui vẻ thực vui vẻ post lên:
      vui vẻ, làm sao đây, ai yo, làm sao đây......

      Lò vi ba nhanh chóng dừng, để di động qua bên, đổ yến mạch vào khuấy đều. Cầm di động lên, trước sau tới 2 phút..... Thế nhưng..... thế nhưng........ có hơn 200 post trả lời...........

      Từ khi đăng ký weibo đến nay, trước giờ chưa từng vượt qua 10 post trả lời đó.....

      Nhấn mở ra, lật trở lại xem.

      Toàn bộ quen.

      Số lượng vẫn còn gia tăng mạnh, trừ bày tỏ các loại ghen tị hâm mộ đố kỵ khiến người ta kỳ quái ra, nhiều nhất là "........ ta thấy gì cả."

      Cố Thanh ù ù cạc cạc.

      chỉ có thể tiếp tục lật trang trước, nhìn xem rốt cục xảy ra chuyện gì.........

      Lật lại mấy trang đầu, rốt cục..... thấy được nguồn gốc mọi chuyện:

      Thương Thanh Từ: [Cười], vui vẻ là tốt rồi.
      Đậu Đậu Bã Đậu: ........ ta thấy gì cả.

      Tuyệt Mỹ Sát Ý: ........ ta thấy gì cả.

      Phong Nhã Tụng: ........ ta thấy gì cả.

      Phỉ Thiếu: ........ ta giết, ta thấy gì cả.

      Người qua đường giáp: ........ ta thấy gì cả.

      Người qua đường ất: Ta hận ngươi, Thanh Thanh Mạn! Hung hăng cắn khăn tay!

      Người qua đường bính: ........ ta...... thấy gì cả.

      ............


      Tác giả có lời muốn : món này ta chưa làm thử nữa, hai ngày này thử xem....... Ai yo, đói bụng...... Đầu bài đầu bài ta trồng hoa si huynh rồi, che mặt ô ~


      [1]@: giống như tag tên trong bài post, hay thấy weibo, @tên weibo.

      P.S: đính chính chút, Mạc Khuynh Thành phải tên của nha :)) mình nhớ nhầm :))

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :