1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Rất là yêu em - Mễ Kỳ (10/10) HOÀN - ĐÃ CÓ EBOOK

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 3(1):

      thôi! mời em ăn hamburger!” Huống Ưng Kiệt vuốt khuôn mặt nhắn xinh đẹp của , trong lòng trận lửa nóng...Phản ứng tuyệt vời cùng với mùi vị ngọt ngào của níu lấy trái tim .

      “Được.” cuối đầu, hơi thẹn thùng.

      nhàng nắm lấy tay , ra khỏi công viên cùng với . tin thành ý lòng của , có thể để cho bọn họ làm lại từ đầu, có bắt đầu tốt đẹp.

      theo , tim đạp thình thịch. cao lớn như vậy, nhưng môi và động tác của lại nhàng, làm cảm thấy được quan tâm, chăm sóc.

      “Ngày đó em đến công ty bách hóa làm gì vậy?” tìm đề tài chuyện với .

      “Em mua đồ chơi tặng cháu . Còn ?” ngước mặt lên, mỉm cười.

      “Vì công việc cần nên mua búp bê ở chỗ khác về để nghiên cứu chút, ngoài là ông chủ cửa hàng quần áo và trang sức Đại Ưng còn là nhà thiết kế trang phục của búp bê Cầu Cầu.”

      Khuôn mặt nhắn của Quý Tiểu Ba cứng đờ, trong lòng thực giật mình.

      “Làm gì kinh ngạc như vậy?” buông tay ra, ôm thắt lưng mảnh mai của .

      Tất nhiên là kinh ngạc rồi, là nhà thiết kế trang phục của búp bê Điềm Tâm, đến lúc mở ra cuộc chém giết giữa búp bê Điềm Tâm và búp bê Cầu Cầu thị trường, bọn họ trở thành đối thủ của nhau.

      Làm sao bây giờ, có nên cho biết ?

      “Hèn chi, chỉ có trong cửa hàng của mới có thể bán trang phục của búp bê, ra chính là nhà thiết kế...vậy... học thiết kế thời trang à?”

      “Đúng vậy, còn em?” Huống Ưng Kiệt cũng muốn biết tất cả về .

      “Em...em mới từ nước ngoài trở về, trước mắt vẫn là con sâu gạo trong nhà, tương lai...vẫn chưa biết.” Cuối cùng cũng dám ra mình làm cái gì.

      “Tại sao lại như vậy?” cổ vũ . Đừng đánh giá thấp mình, mỗi người có tiềm năng vô hạn.

      “Phải ? Nếu như...em giống với , cũng muốn trở thành nhà thiết kế trang phục cho búp bê sao?” thử thăm dò phản ứng của chút.

      có thể chỉ dẫn cho em.”

      “Chuyện đó...tốt như vậy sao?”

      “Em rãnh có thể đến phòng làm việc của giúp tay, làm trợ lý cho trước. Thiết kế thời trang có gì khó, chỉ xem em có thiên phú hay thôi.” Huống Ưng Kiệt tưởng , đề nghị theo học.

      “Chuyện đó...sao có thể như vậy được?” Đây là dẫn sói vào nhà, thiết kế của hẳn là bí mật thương nghiệp, nên .

      gì là thể, phòng làm việc ở ngay lầu cửa hàng quần áo và trang sức, bất cứ lúc nào em cũng có thể tới.” Huống Ưng Kiệt tưởng rằng xấu hổ, mặt đỏ giống như phát sốt rồi.

      “Bất cứ lúc nào sao?” nhìn khuôn mặt tươi cười sáng lạng của , nếu biết cũng làm việc ở công ty đồ chơi, căn bản là kẻ địch thương trường, đuổi ấy ra ngoài!

      “Chỉ mình em có thể thôi.” hứa hẹn.

      Đến cửa hàng Hamburger, bỗng nhiên chút Quý Tiểu Ba cũng đói bụng.

      cùng đến trước quầy, Huống Ưng Kiệt muốn chọn món trước, xem menu, suy nghĩ sớm bay đến chỗ khác rồi.

      “Sao vậy?” Huống Ưng Kiệt hỏi .

      “Em biết ăn cái gì nữa?”

      “Hamburger và canh nấm, gà chiên kiểu Nhật, được ?” rất có kiên nhẫn hỏi.

      gật đầu cái. thực tế, dạ dày của khó chịu, lòng cũng khó chịu. người dịu dàng chăm sóc, ngay từ đầu nên nghe theo lời , suy nghĩ kết giao với lại lần nữa, bây giờ biết nên xử lí như thế nào nữa.

      Huống Ưng Kiệt rất nhanh có được phần món ăn ngon, trả tiền, sau khi cầm lấy món ăn, tìm được chỗ ngồi ở cạnh cửa sổ.

      “Đợi chút, rửa tay.” để khay đầy thức ăn xuống, toilet chuyến.

      Quý Tiểu Ba đứng ngồi yên. Nếu làm người rồi cũng nên giấu giếm chuyện gì, phải cho biết, là nhà thiết kế của búp bê Điềm Tâm...

      “Nhất định phải ra mới được.” quyết định.

      Chợt, nụ hôn rơi . “ mình cũng có thể lầm bầm lầu bầu hả?” Huống Ưng Kiệt ngồi xuống bên cạnh , nhìn cười.

      nhìn nụ cười rạng rỡ mặt của , thế nhưng lời bên khóe miệng câu cũng ra được.

      “Nào, chúng ta cùng bắt đầu thôi.” cầm hamburger lên, chu đáo mà mở giấy bọc ra, đặt lên tay , cẩn thận : “Cầm chắc, coi chừng nóng đó.”

      Tay khẽ run, tình quan tâm của lại làm cho cảm thấy nặng nề.

      “Vẻ mặt của em kỳ lạ.” cũng cầm lấy phần, mở giấy bọc ra, cắn miếng hamburger lớn, đôi mắt nhìn thẳng .

      “Nào có.” tránh ánh mắt , đáy lòng chửi mình, làm gì ?

      Tiếp đó, hơn phân nữa thời gian đều là , bữa ăn tối này ăn khoảng nữa giờ, lòng của Quý Tiểu Ba vẫn luôn lơ lửng giữa trung.

      Dùng cơm xong, bưng khay đặt lại chỗ cũ.

      “Em phải về nhà rồi.” Cuối cùng cũng có thể lấy hơi , suy nghĩ kỹ nên làm thế nào.

      “Được, đưa em về.” Huống Ưng Kiệt đứng lên, tay với tới trái banh mặt đất, tay cầm lấy tay rồi.

      “Em có thể về mình.” hy vọng đừng quá tốt với như vậy.

      được, để về nhà cùng với em.” kéo , khăng khăng muốn đưa về.

      bị động để cho nắm tay, về nhà.

      “Có lạnh ?” kéo nhích lại gần , cánh tay rất tự nhiên che vai , giọng : “Mặc dù sắp đến mùa xuân rồi, gần tối thời tiết còn rất lạnh, buổi tối gió rất lớn, em nhớ phải đóng cửa sổ kỹ mới bị cảm lạnh.”

      “Dạ.” hề lạnh, có trách móc thương của , lòng của rất ấm áp, nhưng mà.... biết có thể có được bao lâu nữa?

      Đến nhà rồi, cầm chìa khóa mở cửa. “Hẹn gặp lại.”

      “Đợi chút.” Huống Ưng Kiệt lấy cây bút trong túi quần đùi, mở tay bé của ra, viết số điện thoại lên lòng bàn tay của .” Đây là di động của , lúc nào cũng có thể gọi cho , thêm số của em vào danh sách bạn tốt.”

      thẩn thờ nhìn dãy số tay.

      đợi em gọi tới.” nghiêng người khẽ hôn cái.

      xác định mình có thể gọi cho hay , có lẽ đây là cuộc hẹn hò đầu tiên, cũng là lần cuối cùng.

      đây.” cười rực rỡ bước , tới cua quẹo ở ngõ hẻm, quay đầu lại vẫy tay với .

      cũng giơ tay lên vẫy vẫy, sau khi nhìn dần dần biến mất ở góc đường, mới bước vào nhà, trở lại phòng, ngồi vào trước bàn, trong lòng vừa đấu tranh vừa đau khổ.

      Hai ngày trôi qua, từ đầu đến cuối Huống Ưng Kiệt đợi được điện thoại của Quý Tiểu Ba.

      “Đùa giỡn với trai đẹp hả? Ở ngay đây muốn điện thoại tới cũng được hả?”

      Ban đêm, rầu rỉ mình trong phòng làm việc, buồn bực chính mình lưu lại số điện thoại . muốn hẹn xem phim, ăn cơm, dạo phố, hôn , cũng muốn hỏi chút có muốn đến công viên xem trận đấu bóng .

      Nhưng đau khổ chờ được điện thoại của , càng suy nghĩ càng lo lắng, biết có bị bệnh hay , hay là tạm thời xảy ra chuyện gì?

      Hơn nữa đêm, có cách nào ngủ được, rời khỏi phòng làm việc, dạo bước ra ngoài.

      đến trước cửa sổ của , trong phòng sáng đèn, tim của sống lại lần nữa, ít nhất cũng ở nhà.

      tìm hòn đá ở công viên, viết tờ giấy, bao lấy hòn đá , nhắm ngay cửa sổ của , ném vào bên trong.

      “Ôi!” Quý Tiểu Ba bị “hòn đá chết” từ bên ngoài bay tới làm hết hồn.

      chiến đấu hăng hái với trang phục của búp bê Điềm Tâm ở trước bàn, máy may của chẳng dùng được, làm bằng tay cả ngày, làm đến cả người dính đầy vải vụn, vẫn chưa thành công.

      chưa bao giờ thử may qua quần áo phiên bản mini này, vải ở tay phải biến dạng cũng rách, lãng phí rất nhiều vật liệu, tâm tình của rất tôi tệ, sắp điên rồi.

      Bây giờ lại biết đồ vật từ nơi nào bay tới hù dọa , muốn khóc.

      Tâm thần yên liếc nhìn vật rơi bàn cái, hình như là viên giấy, nhặt lên xem, là tờ giấy bao lấy viên đá.

      Mở ra, tờ giấy có ký tên, chỉ có câu ngắn gọn: “Em nhớ sao?”

      Tinh thần hơi lay động. cần suy nghĩ cũng biết đây là do ai ném vào.

      cũng nhớ Huống Ưng Kiệt, nhưng chỉ vì quá nhớ , mới có thể suốt ngày dùng công việc để khắc chế chính mình, để có cơ hội gọi điện thoại cho .

      tình nguyện làm con rùa đen rút đầu, qua thời gian, tự nhiên lui tới cùng với nữa.

      Thế nhưng xem ra có ý buông tha .

      Làm sao bây giờ?

      Viên đá thứ hai lại chính xác bay vào cửa sổ của Quý Tiểu Ba.

      run sợ mở ra xem ——

      Em có khỏe ? rất lo lắng cho em.

      Trong lòng của chảy dòng nhiệt cảm động, hại lo lắng rồi...

      chưa từng nghĩ tới, kiểu trốn tránh của như thế này, đối với cũng vô tình làm tổn thương .

      cũng muốn làm tổn thương .

      đứng dậy, đến bên cửa sổ, nhìn xuống, đứng ngay dưới đèn đường, đôi mắt rực rỡ như bó đuốc nhìn chằm chằm, vừa thấy được , nở nụ cười, chạy đến phía dưới cửa sổ .

      “Em ngã bệnh sao?” Huống Ưng Kiệt phát sắc mặt của tái nhợt, thấy cũng cười.

      Quý Tiểu Ba im lặng gật đầu. Chính xác là bị tâm bệnh, muốn , lại dám .

      “Có bác sĩ chưa?”

      lắc đầu. Tâm bệnh có thuốc nào có thể trị được.

      “Như vậy sao được, bây giờ dẫn em khám ngay.”

      Khóe môi giật giật, lắc đâu càng lợi hại hơn.

      xem sao được?”

      “Em...nghỉ ngơi mấy ngày liền sao.” Cớ này kém cõi.

      “Bệnh gì chỉ cần nghỉ ngơi có thể khỏe hả?” tin.

      Quý Tiểu Ba rất khó giải thích với .

      “Năm phút sau em xuống đây, quay về lái xe tới chở em .”

      ...Chờ em chút, em xuống lầu đây.” bị hù dọa rồi, có cách nào tốt hơn, đành phải tự mình ngăn cản .

      Kỳ rất khỏe, muốn lo lắng...

      vội thay bộ đồ sạch , chạy xuống lầu.

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 3(2):

      Huống Ưng Kiệt dám tự ý rời , canh giữ ở bên ngoài cửa sau nhà .

      mở cửa. Giây phút nhìn thấy , cách nào kiềm chế được mình nữa, chạy như bay về phía , lao vào trong ngực , ôm lấy .

      Huống Ưng Kiệt bị nhiệt tình đột ngột của làm hết hồn, thân thể mềm mại của sát bên, ôm chặt, nhưng cũng nhạy bén nhận ra, người của hơi run.

      vỗ lưng , thương nhàng dụ dỗ bên tai : “ cho biết, rốt cuộc là khó chịu chỗ nào vậy?”

      “Em đau đầu, đau lòng, đau bụng...cả người đều thoải mái, nhưng mà em muốn gặp bác sĩ, em chỉ cần ôm cái là được rồi.” tùy hứng chui vào trong ngực , rất hy vọng có thể thản nhiên mà , trong lòng có gánh nặng.

      cười, hai cánh tay ấm áp ôm lấy , kiên nhẫn : “ có tác dụng tốt như vậy sao?”

      ra ...tâm tình của em tốt mà thôi.” ngẩng gương mặt ửng đỏ lên, kể khổ với .

      “Tâm tình tốt cũng có thể ngã bệnh, nghe qua tâm bệnh cũng tính là bệnh? Đó là do tâm tình tốt cộng thêm áp lực tạo thành.” giọng , vỗ vỗ gò má , hôn trán cái : “Có muốn dạo công viên với em hay , chuyện chút?”

      nhìn ánh mắt dịu dàng của , nỡ từ chối.

      “Được.” cũng muốn vứt bỏ phiền não, với .

      tạm thời rời khỏi ngực của , xoay người đóng cửa nhà, kéo cánh tay , về phía công viên vắng vẻ.

      Đèn dường mờ mờ khiến cho bóng đêm rất lãng mạn, bước theo Huống Ưng Kiệt, cái gì cũng muốn, chỉ hưởng thụ cảm giác tuyệt vời khi có bên cạnh.

      trễ thế này, sao còn chưa ngủ?”

      rất nhớ em, tới thử vận may chút, coi có thể nhìn thấy em hay .”

      “Em cũng rất nhớ .” Đây là .

      “Vậy sao em điện thoại cho ?”

      “Công việc nhiều như vậy, hẳn là rất bận, em sợ quấy rầy đến .” Lại là cái cớ rất tồi.

      “Bất cứ lúc nào cũng hoan nghênh em đến quấy rầy , em có cái đặc quyền này.” vươn cánh tay ra ôm cả vai , ôm chặt ở bên người , dịu dàng : “Em là bạn của mà.”

      “Đúng vậy! Thiếu chút nữa em quên rồi.” trêu chọc .

      “Em quên rồi?” chợt dừng bước lại, ôm chặt ở trước ngực, cúi đầu chất vấn .

      “Em giỡn thôi!” nghĩ tới phản ứng của lại dữ dội như vậy.

      tin đây là câu đùa, chừng đây chính là nguyên nhân làm tâm tình em tốt, là ba mẹ em đồng ý, hay là em còn có lựa chọn khác? Nếu làm bạn của làm em bối rối, bây giờ em còn kịp, quấn lấy em nữa.” cố tình nghiêm mặt, liệt kê tất cả khả năng ra, muốn ràng.

      vừa sợ hãi vừa bối rối : “Ba mẹ em chưa bao giờ phản đối em quen bạn trai, em cũng có bạn trai khác, hoàn toàn giống như nghĩ đâu.”

      Huống Ưng Kiệt nhìn thấy vẻ mặt kích động của , nén cười, khuôn mặt tuấn tú tiến lại gần . “Rốt cuộc là chuyện gì làm cho em ngay cả là bạn của cũng quên?”

      “Em...là trêu chọc mà!” chỉ thuận miệng chút, lại nghiêm túc như vậy, làm sao dám ra là trốn tránh , dám gặp chứ?

      yên lặng nhìn chăm chú. “Lần này tha cho em, lần sau thể chiếu theo lệ này nữa."

      Quý Tiểu Ba dùng sức gật đầu, sợ rồi.

      “Sau này mỗi ngày phải gọi điện cho , đừng làm lo lắng.” trầm thấp mà bá đạo ra lệnh cho , muốn đột nhiên mất tin tức, làm cho đau khổ chờ đợi đến sắp phát điên.

      “Được.” cũng muốn làm cho lo lắng.

      “Khi tâm trạng tốt càng phải gọi điện, để cho biết, có thể an ủi em.”

      “Ừm.”

      “Rất tốt, giao ước xong liền đóng dấu cái, bảo đảm phải làm được.” thủ sẵn cằm của , làm cho ngẩng khuôn mặt nhắn lên.

      “Em... có mang con dấu theo.” vẫn chưa hiểu ám chỉ cái gì.

      “Em có.” Khí phách trong mắt bị ý cười thay thế, ngón tay thô ráp dừng ở môi đầy đặn của , nhàng vuốt ve.

      mơ hồ hiểu ám hiệu của , thẹn thùng khép mắt lại.

      Môi của dán lên môi , dịu dàng mút lấy, nhàng tách cánh môi ra, nhiệt liệt câu quấn .

      thiếu chút nữa quên nụ hôn của có bao nhiêu mê người, rất muốn nâng tình vừa mới nảy mầm của bọn họ che chở ở lòng bàn tay, đừng dễ dàng bẻ gãy...

      Biện pháp duy nhất chính là từ chối công việc làm nhà thiết kế của búp bê Điềm Tâm, mới có thể , đó vốn phải là công việc muốn, phải chuyện với ba chút mới được.

      nghĩ thông suốt, tâm tình cũng sáng tỏ thông suốt hơn, nhiệt tình đáp lại nụ hôn của .

      ôm , nụ hôn theo đó mà càng nóng bỏng hơn, nhịp tim của hai người ngừng tăng nhanh, nhiệt độ cơ thể ngừng tăng cao, bàn tay của kìm chế được dời về tấm lưng bé của , để cho dựa vào người .

      Trong nháy mắt thở dồn dập, tay bé bao quanh hông của , trái tim run rẩy từng trận. Ở trong ngực , khỏi có cảm giác an toàn, cảm giác được ôm rất tốt, xúc giác của làm cho cả người thoải mái.

      theo .” chợt dừng hôn lại, lôi kéo vào giữa bóng cây.

      hậu tri hậu giác phát cách đó xa có người dẫn chó dạo. “ kích thích đó!”

      “Xuỵt...đừng chuyện.” giọng , dùng lòng ngực rộng lớn bảo vệ .

      dựa sát vào trong ngực , cười khanh khách lên.

      Chờ người dắt chó dạo khỏi, giọng với : “Em để ý có người thấy chúng ta thân mật đâu.”

      “Cởi mở như vậy sao?”

      “Chúng ta là người , ôm ôm hôn hôn rất là bình thường nha! Ở nước ngoài em thấy cũng thể tránh!”

      “Ở nước ngoài em có quen bạn trai à?”

      “Ừ, em làm lưu học sinh năm thứ nhất có.”

      “Quen nhau bao lâu?”

      “Hai giờ liền chia tay.”

      “Tại sao?”

      ấy giúp em làm bài tập chứ sao!”

      Huống Ưng Kiệt cười. “Sau đó sao?”

      “Em từng thử lui tới với người nước ngoài, nhưng vượt qua được tuần lễ, hơn phân nữa bọn họ đều thể nào chăm sóc.” Đây là cảm giác của .

      “Vậy còn ?”

      “Em nghĩ...hẳn là vượt qua được tuần!”

      che cái miệng cười ngọt ngào của lại, hôn mạnh mẽ, cuồng dã cũng có chút ý tứ trừng phạt, bàn tay vuốt ve cũng trực tiếp dò vào trong áo , chiếm đoạt khám phá làn da mịn màng như tơ của .

      nghe thấy hơi thở mạnh mẽ của , trong lòng hơi xôn xao, làn da mềm mại khi bị vỗ về chơi đùa, lên dòng điện bất khả tư nghị. xấu hổ mà khát vọng tiếp xúc càng sâu hơn, nhưng khi ngón tay của gần như sắp chạm đến bộ ngực đầy đặn của dừng lại, lưỡng lự ở bên hông .

      “Vì sao... dám đụng vào em?” choáng váng hỏi.

      “Bé ngốc, nơi này thích hợp.” rút tay ra khỏi đồ của , dùng lý trì mạnh mẽ khắc chế mình, nhận định thương, làm sao có thể hành động tùy tiện được.

      thầm cảm động, rất muốn có che chở của , rất tốt, tuần lễ làm sao đủ đây? muốn giữ lại lâu, lâu.

      “Muộn rồi, đưa em về.” kéo quần áo của ngay ngắn lại, lại ôm cái.

      “Ừm.” rất muốn luôn được dựa sát vào , lòng ngực của ấm áp lại thoải mái, ngửi được mùi vị rất tốt.

      “Ngày mai có muốn đến xem trận đấu bóng hay ?” ôm ra khỏi bóng cây, tản bộ trở về cùng với .

      “Tất nhiên là muốn rồi.” hớn hở trả lời.

      “Vậy xem đánh bóng xong, buổi tối cùng nhau xem phim.” cũng vui vẻ.

      “Được, phải mua bỏng ngô đó.” sẵn lòng.

      xoa xoa tóc của . “Tiểu quỷ ham ăn. Ngày nghỉ có rãnh, cũng nhau ra ngoài chơi?”

      đâu?”

      “Đại Bộ, nhà bà ngoại có vườn nho rất lớn, có thể hái nho.”

      “Oa, vậy em nhất định phải rồi!” giống như đứa trẻ vui vẻ, kéo cánh tay của , đặt vẻ mặt tươi cười lên vai .

      Huống Ưng Kiệt thấy cười, tâm tình cũng rất tốt. Đưa đến cửa sau nhà. nghiêng người hôn gò má cái, nhắc nhở : “ ngủ sớm chút.”

      “Vừa lên lầu em ngủ.” ngọt ngào .

      “Vậy mới ngoan.” hôn môi .

      đỏ mặt hôn lại , đáy lòng của hai người đều mong đợi lần gặp sau.

      đóng cửa sau lại, tâm tình thoải mái lên lầu, nghĩ đến có câu vẫn chưa với , vội vàng lấy điện thoại ra gửi tin nhắn, gửi xong rồi, mới an tâm lên giường ngủ.

      Huống Ưng Kiệt đường về nhà, nghe thấy thanh điện thoại di động nhắc nhở có tinh nhắn, lấy điện thoại ra ——

      Ưng, em quên , cũng phải ngủ sớm chút đó! Giữ tinh thần tốt, trận đấu bóng ngày mai nhất định thắng!

      PS: Nhớ thêm số của em vào danh sách bạn tốt đó!

      cười, lập tức lưu số của lại, dọc đường , suy nghĩ của đều là bô dáng đáng của , hạnh phúc của tình chất đầy tim .

      tin tình cảm lần này giống với trước kia, nhất định có kết quả tốt đẹp.
      Haruka.Me0 thích bài này.

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 4(1):

      Sáng sớm Quý Tiểu Ba thức dậy, vội vã xuống lầu muốn tìm ba để thương lượng, trong phòng ăn chỉ thấy mình mẹ ăn sáng, thấy ba đâu.

      “Mẹ, ba đâu rồi?” ngồi xuống ghế, hỏi mẹ.

      “Hơn sáu giờ ông ấy lên đường Nhật Bản bàn chuyện làm ăn rồi, có người muốn đặt du thuyền, ông ấy phải đích thân chuyến.” Mẹ Quý rót cho ly sữa.

      “Con tìm ba con có chuyện gì sao?”

      “Con muốn nhờ ba chuyến với con đến công ty đồ chơi chuyện với chú Kha, con làm nữa.” Quý Tiểu Ba ra quyết định của cho mẹ biết.

      “Vì sao?” Mẹ Quý hỏi.

      “Vì bạn trai của con.” Quý Tiểu Ba thành .

      “Con mới trở về lâu, như thế nào có bạn trai rồi?” Mẹ Quý vẫn rất ngạc nhiên.

      ấy là nhà thiết kế của búp bê Cầu Cầu.”

      “Hả! Cứ như vậy, phải là con trở thành đối thủ của nó ở thương trường sao?” Mẹ Quý nghe ràng.

      “Cho nên con chỉ có hai lựa chọn, phải buông tha làm nhà thiết kế của búp bê Điềm Tâm, chính là chia tay với ấy.” Quý Tiểu Ba hết tất cả chuyện buồn rầu cho mẹ nghe.

      “Xem ra con muốn chia tay với nó.” Mẹ Quý có thể lĩnh hội được tâm tư của con .

      “Vẫn là mẹ thông minh.” Quý Tiểu Ba dựa vào mẹ, ôm bà làm nũng.

      “Mẹ có ý kiến gì hết, con chờ ba con trở về, lại với ba con.” Mẹ Quý vỗ vỗ cánh tay của con .

      “Khi nào ba mới trở về?”

      “Ông ấy là hai tuần lễ, nhân tiện thăm bạn ở Osaka.”

      Quý Tiểu Ba có chút kịp đợi, nhưng cũng thể làm gì khác hơn ngoài chờ đợi.

      “Hôm nào mang người bạn trai kia của con đến cho mẹ xem chút.” Mẹ Quý .

      “Được.” Quý Tiểu Ba rất sẵn lòng.

      Buổi chiều, trận bóng hữu nghị bắt đầu.

      Quý Tiểu Ba đảm nhiệm làm cổ động viên cho mình Huống Ưng Kiệt, ngừng tăng thêm động lực cho ở ngoài sân, hơn nửa hiệp kết thúc , thắng sáu điểm.

      đến nghỉ ngơi ở cái ghế dưới tàng cây, liền lập tức đưa khăn lau mặt, nước uống, ngoài ra còn quạt máy loại quạt mát cho , chăm sóc chu đáo.

      nóng mà! Em còn mang theo cái gối băng, đây, em đặt ở lưng giúp giải nhiệt.”

      Hai tay Huống Ưng Kiệt đặt nằm ngang ghế dựa, hưởng thụ tình của bạn , đồng thời cũng tiếp nhận ánh mắt ngưỡng mộ của bạn tốt Sử Triết Hào và Bao Gia Vệ.

      “Có bạn giống nhau rồi, là loại hưởng thụ của lão thái gia mà.” Sử Triết Hào dừng uống nước do chuẩn bị lại.

      “Chúng ta chỉ có thể giương mắt nhìn mà thôi.” Bao Gia Vệ ngồi cái ghế ở chỗ khác, cái gì cũng mang theo, nhận lấy bình nước của Sử Triết Hào tới uống.

      “Bọn họ là ai vậy?” Quý Tiểu Ba thấp giọng hỏi Huống Ưng Kiệt, nghi ngờ hai người đàn ông vừa đẹp trai vừa cao lớn kia có ý tốt.

      “Bọn họ là... biết.” Huống Ưng Kiệt liếc nhìn hai người em tốt, cười mỉa .

      Quý Tiểu Ba còn tưởng rằng biết, ai ngờ hai người đó lập tức nhào tới, người trừng mắt nhìn thẳng ôm lấy cổ bạn trai , người dã man hơn, duỗi nắm đấm tấn công bụng của , còn hung dữ : “Tên tiểu tử trọng sắc khinh bạn này, quen biết ai hả?”

      Quý Tiểu Ba có thể nào đưa mắt nhìn bạn trai mình bị ăn hiếp, vén tay áo lên, vung mạnh nắm tay ra, lập tức tiến lên phía trước hùng cứu chồng.

      “Các người mau buông ấy ra, buông ấy ra...” dồn sức đánh hai kẻ xấu kia.

      Thoáng chốc Sử Triết Hào và Bao Gia Vệ buông Huống Ưng Kiệt ra.

      Huống Ưng Kiệt cũng bị khí thế của Quý Tiểu Ba hù dọa, nhanh chóng đứng lên nắm chặt nắm đấm của lại, lời ngon tiếng ngọt mà giải thích: “Tiểu Ba, bọn họ là em tốt của , cùng nhau lớn lên từ đến lớn, chỉ đùa với bọn họ thôi.”

      Mặt Quý Tiểu Ba xanh nửa, biết là loại tình huống gì, bỗng nhiên có cảm giác biến thành đầu heo.

      “Đại Ưng, rốt cuộc ấy là vệ sĩ của cậu, hay là bạn của cậu, sao hung hãn như vậy hả?” Biểu tình của Sử Triết Hào giống như là lần đầu thấy nữ hùng như vậy.

      “Rất có võ lực.” Bao Gia Vệ cười tán thưởng .

      Quý Tiểu Ba chu cái miệng nhắn, vô tội liếc nhìn Huống Ưng Kiệt cái.

      Huống Ưng Kiệt buông ra, dùng ánh mắt cầu xin đừng tức giận.

      Quý Tiểu Ba mới mọn như vậy, lập tức xin lỗi với em của . “ xin lỗi, hai vị đại ca, tôi hơi dùng sức rồi.”

      Sử Triết Hào và Bao Gia Vệ cũng rất rộng lượng, có chuyện gì cười với Quý Tiểu Ba cái. “Đừng để trong lòng, lúc nào bọn cũng giỡn như thế này.”

      Hai người cũng quên với Huống Ưng Kiệt: “Còn mau giới thiệu bạn của cậu cho chúng tôi biết chút chứ?”

      Huống Ưng Kiệt thừa nhận, e dè nắm tay của Quý Tiểu Ba, nắm chặt mười ngón tay của , công khai tình của mình. “ ấy là Quý Tiểu Ba, mới trở về từ nước ngoài, ở tại tòa nhà kia.”

      “Đó~” Sử Triết Hào và Bao Gia Vệ ngầm hiểu lẫn nhau, tiếng đó dài.

      Quý Tiểu Ba cũng hiểu được “Đó” của bọn họ là cái gì.

      “Khụ!’ Huống Ưng Kiệt ám chỉ bọn họ có chừng mực thôi.

      Hai người cũng làm khó , Bao Gia Vệ có lòng tốt với Quý Tiểu Ba: “Có em chăm sóc cậu ấy bọn cũng yên tâm rồi, hàng năm ba mẹ cậu ấy cũng có trở về, cậu ấy làm việc lẻ loi mình ở trong phòng làm việc, thường làm đến quên ăn.”

      “Đối xử với cậu ấy tốt chút, người này tám trăm năm quen bạn rồi, theo thấy, lần này cậu ấy rất nghiêm túc, muốn tìm người cùng tu thành chánh quả với cậu ấy.” Sử Triết Hào cũng rất có thiện ý .

      Quý Tiểu Ba nghe được, vẻ mặt sửng sờ, đáy lòng toát ra loại tình cảm thương hại, xem ra vừa hướng ngoại lại cởi mở, cũng biết lại là người đơn như vậy.

      “Khụ khụ!” Huống Ưng Kiệt nặng nề ho lên, thừa dịp Quý Tiểu Ba chú ý, so nắm đấm với hai người bọn họ, muốn hai người bọn họ nhanh chóng câm miệng lại.

      “Chúng ta nữa, tiếp người này cũng phải ho ra máu luôn.” Sử Triết Hào cười hì hì.

      “Đúng vậy.” Lúc này trọng tài cũng thỏi còi, báo hiệu tập hợp cầu thủ, Bao Gia Vệ kéo Sử Triết Hào theo, hai người nhanh chóng tiến vào sân bóng.

      Huống Ưng Kiệt cũng phải vào sân, thừa dịp bốn bề vắng lặng ai chú ý, mổ xuống môi của Quý Tiểu Ba. “Đừng để ý đến bọn họ, miệng của họ luôn thối như vậy, thời tiết hơi nóng, em đứng dưới cái cây mới bị say nắng.”

      muốn chạy , kéo vạt áo lại hỏi: “Ba mẹ bọn họ đâu vậy?”

      “Họ..Ở Đại Lục, để thuận tiện quản lí nhà máy may sẵn của nhà . Huống Ưng Kiệt trách mắng hai tên chuyên hãm hại người khác kia, cái gì cha mẹ nơi rất xa, mình rất đơn, làm hại tiểu Ba của đau lòng vì .

      “Chuyện đó... rất lâu, rất lâu có quen bạn hả?” Ánh mắt chớp chớp nhìn thẳng.

      nín lặng, cười khổ, hai người kia giống như đói khát với tình vậy!

      “Ừ...” Ngại vì thời gian gấp gáp, chỉ có thể trả lời đơn giản.

      Ánh mắt dịu dàng chứa nhiều tình cảm của giao với con ngươi nóng bỏng của , buông quần áo ra, : “Em luôn ở chỗ này chờ , giúp tăng thêm động lực.”

      “Ừ.” hiểu tình cảm của , cũng rất tán thưởng cá tính của , nếu bọn họ có thế thuận lợi mà quen nhau, chính là muốn nắm bắt.

      chạy về phía đầu sân banh kia.

      nhìn bóng lưng cao lớn của , chính là người bạn duy nhất của .

      Bây giờ chỉ chờ ba trở lại giúp , Huống Ưng Kiệt là bạn trai tốt đáng giá để , muốn an tâm , giữ lại, sở hữu tình của .


      Mỗi ngày Quý Tiểu Ba đều vui vẻ ra ngoài hẹn hò với Huống Ưng Kiệt.

      Bọn họ xem phim, ăn, còn dẫn vào đoàn xe Harley của , dạy lái xe Harley, lái ra ngoài rất vui, hai người thường lái chung chiếc xe ra ngoài vùng ngoại ô chơi.

      Sáng sớm ngày nghỉ, đơn giản thu dọn chút hành lý, cho mẹ biết: “Con muốn Đại Bộ (*) chơi với bạn trai của con.”

      (*) Đại Bộ: tên huyện ở Quảng Đông, Trung Quốc.

      Ở trong nhà Quý Tiểu Ba nghe thấy tiếng xe ở bên ngoài, mặt hào hứng với mẹ: “ ấy đến rồi, mẹ nhân tiện ra ngoài nhìn ấy chút .” Vừa xong kéo mẹ chạy ra bên ngoài, vừa mở cửa ra, liền nhìn thấy Huống Ưng Kiệt rất đẹp trai ngồi xe Harley .

      lập tức lôi kéo mẹ, giới thiệu với bà: “Mẹ, ấy chính là bạn trai của con.”

      Huống Ưng Kiệt nhìn thấy mẹ của Quý Tiểu Ba, lập tức bước xuống xe, tháo nón bảo hiểm ra, rất lễ phép chào hỏi: “Chào mẹ Quý.”

      “Chào con.” Mẹ Quý thấy người tuấn tú, lịch , khó trách con mà từ bỏ công việc làm nhà thiết kế của búp bê Điềm Tâm. “ ra ngoài chơi phải chú ý an toàn.” Bà nhắc nhở bọn họ.

      “Mẹ Quý, ngài yên tâm, con chăm sóc ấy.” Huống Ưng Kiệt cam đoan.

      “Mẹ, con đây.” Quý Tiểu Ba đội nón bảo hiểm lên, vẫy tạm biệt mẹ liền ngồi chung xe Harley với Huống Ưng Kiệt, về nhà bà ngoại ở phía Nam.

      Dọc đường hai người vừa vừa nghỉ, du sơn ngoạn thủy ở quê vô cùng vui sướng.

      Khoảng buổi chiều bọn họ đến vườn nho của bà ngoại, đúng lúc gặp được mùa thu hoạch nho, đám công nhân bận tối mặt tối mày, bà ngoại cũng giúp đỡ.

      Quý Tiểu Ba ngửi được mùi trái cây ngào ngạt phiêu tán trong khí, tâm tình tốt.

      “Bà.” Từ xa Huống Ưng Kiệt nhìn thấy bóng dáng khỏe mạnh lại hiền từ của bà cụ, dừng xe lại, lớn tiếng gọi.

      Bà cụ nhìn thấy cháu trai và ngọt ngào cùng nhau tới, vui vẻ vẫy tay với .

      Huống Ưng Kiệt đeo ba lô lưng, kéo tay Quý Tiểu Ba chạy về phía bà ngoại, vui vẻ ôm bà cái.

      Bà ngoại vỗ vỗ vai , vui vẻ hỏi : “Sao có thời gian rãnh mà đến đây vậy?”

      “Mang bạn đến cho bà xem!” Huống Ưng Kiệt xong, đẩy Quý Tiểu Ba tới trước mặt bà ngoại, để cho bà ngoại nhìn thấy ràng. “ ấy là bạn cháu, Quý Tiểu Ba.”

      Bà ngoại quan sát Quý Tiểu Ba, khen : “ này dễ thương.”

      “Cháu chào bà.” Quý Tiểu Ba lễ phép chào hỏi, đây là lần đầu tiên gặp mặt người nhà của Đại Ưng, rất muốn lưu lại ấn tượng tốt cho người khác.

      “Ừ. Các người cũng mang theo hành lí rồi, nhất định là muốn ở lại với bà ngoại, buổi tối ngoại kêu A Hương làm nhiều món ngon, quét dọn phòng khách chút.” Bà ngoại xong, quay đầu gọi người giúp việc A Hương, dặn bắt con gà trong chuồng, tối nay muốn nấu nồi cháo gà, người giúp việc A Hương theo ý của bà cụ nhanh chóng chuẩn bị.

      “Con dẫn bạn về nhà nghỉ ngơi chút, ở đây hết bận ngoại về liền.” Bà ngoại với cháu trai, bản thân vào vườn trái cây.

      “Bà con tới giúp tay.” Huống Ưng Kiệt và Quý Tiểu Ba trăm miệng lời với bà ngoại, đuổi theo phía trước.

      Bà ngoại cười híp mắt, quay đầu lại : “Các người là ăn ý.”

      Quý Tiểu Ba và Huống Ưng Kiệt nhìn nhau cười, hai mắt giao nhau, trái tim của hai người càng đến gần nhau hơn, bọn họ đặt hành lý xe nông vụ, cùng theo bà ngoại vào trong vườn nho.

      Bà ngoại đưa công cụ cho bọn họ, đích thân dạy Quý Tiểu Ba thu hoạch nho như thế nào. “Hái nho khó, giống như thế này, tay nâng quả lên, từ cắt thẳng xuống.”

      “Như thế này phải ạ?” Quý Tiểu Ba hăng hái bừng bừng cắt xuống chùm nho đầu tiên, thoáng cái học được.

      “Cháu thông minh đó!” Bà ngoại khen ngợi.

      Quý Tiểu Ba càng làm càng hăng say, nháy mắt cắt hơn mười chùm nho rồi.

      Mà khi còn Huống Ưng Kiệt cũng thường đến vườn nho, coi như rất có kinh nghiệm, lâu liền thu hoạch hơn nửa giỏ nho.

      hái hơn hai tiếng rồi, có mệt ?” Trước khi gần kết thúc công việc, Huống Ưng Kiệt hỏi Quý Tiểu Ba.

      “Ngẩng đầu liên tục , em cảm thấy cổ em sắp gãy rồi, tứ chi đau xót, nhưng mà nhìn xem, thu hoạch nhiều như vậy, mệt mỏi cũng coi như đáng giá.” Quý Tiểu Ba bỏ chùm nho cuối cùng ở tay vào trong giỏ.

      “Buổi tối lúc rãnh giúp em đấm bóp.” nháy mắt mấy cái.

      muốn tắm ngâm nước nóng là được rồi, nhưng đợi mở miệng, cánh tay mạnh mẽ nâng giỏ nho đất lên, về chỗ nghiệm thu ở phía trước.

      thầm đỏ mặt, cũng có kiên trì gọi lại, bởi vì có thể hưởng được phục vụ của , ra lòng cũng cực kì ngọt ngào.

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 4: (2)

      Sau khi kết thúc công việc, hai người theo bà ngoại lên xe nông vụ trở lại ngôi nhà gỗ xây theo phong cách Nhật cách đó xa.

      A Hương làm xong bữa tối, ba bà cháu rửa tay xong liền ngồi vây quanh chiếc bàn đặt sàn lát Tatami (*) cùng nhau ăn cơm.

      (*) Tatami: là loại sản phẩm (tạm gọi là tấm nệm, thảm) được dùng để lát mặt sàn nhà truyền thống của Nhật Bản. Phòng được lát sàn bằng Tatami được gọi là phòng Tatami. (Theo Wikipedia.)

      “Thức ăn nóng buổi tối tốt cho người lao động cần cù, vất vả, các cháu ăn nhiều chút.” Bà ngoại gắp rất nhiều món ăn cho hai người.

      Huống Ưng Kiệt ăn từng ngụm từng ngụm, Quý Tiểu Ba cũng khách sáo, cho đến giờ phút này, chưa bao giờ cảm thấy cơm tẻ ăn ngon như thế, bỏ sức ra lao động, mới có thể hiểu được lời bà ngoại tuyệt thể giả.

      Ăn cơm xong, A Hương rửa sạch ba bát quả nho, ở ngoài phòng tiền đình rộng rãi chờ mọi người tới ăn.

      Ba bà cháu chuyển qua phòng ngoài, ngồi ở tiền đình, sàn nhà bằng gỗ, mỗi người cầm bát quả nho, gió thổi nhè , ngắm trăng, ăn quả nho mới hái vừa thơm vừa ngọt.

      “Đại Ưng, cháu thiết kế thành công trang phục búp bê, sau này còn có kế hoạch gì khác ?” Bà ngoại vừa ăn vừa hỏi, rất quan tâm đến nghiệp cháu trai.

      “Qua thời gian, cháu đến nước Pháp tiếp tục học để bồi dưỡng thêm, về sau nhắm vào quần áo người , theo phong cách tinh xảo.” Huống Ưng Kiệt ra kế hoạch trong lòng mình.

      Bà ngoại gật đầu rất ủng hộ.

      Quý Tiểu Ba khó nén kinh ngạc, sao chưa đề cập việc muốn nước Pháp với , rồi, phải làm sao đây? buồn lòng, nho cứ quả lại quả ăn vào, ngay cả vỏ và hạt nho đều ăn, đột nhiên, còn tâm tình để thưởng thức hương vị thơm ngon của nho nữa.

      “Muốn bao lâu?” Bà ngoại lại hỏi.

      “Khoảng 2, 3 năm ạ!”

      “Người trẻ tuổi xây dựng nghiệp là chuyện tốt, nhưng đừng quên việc chung thân đại cũng rất quan trọng, cưới vợ trước rồi nước ngoài, có người có thể chăm sóc cũng tốt.” Bà ngoại ám chỉ bé này tệ, có thể an định rồi.

      “Cháu cũng nghĩ vậy, chờ đến khi tình cảm ổn định hơn, cháu hỏi ý tứ của ấy.” Huống Ưng Kiệt dời ánh mắt về phía , lúc này mới phát ra mãnh liệt ăn nho, cũng biết có hiểu lời hay nữa.
      Bà ngoại lại cùng chuyện phiếm lúc lâu, để bát nho hết quả xuống, đứng dậy : “Bà tắm rửa ngủ trước, sáng mai còn dậy sớm, các cháu cũng đừng ngủ quá muộn nha!”

      “Vâng, bà ngủ ngon.” Quý Tiểu Ba cùng Huống Ưng Kiệt đồng thanh .

      Bà ngoại cười hiền từ, vẫy vẫy tay, vào trong nhà, dưới bầu trời đêm yên tĩnh đầy sao, chỉ còn hai người họ ở lại gian phòng ngoài này.

      “Chúng ta càng ngày càng hợp.” Huống Ưng Kiệt khẽ nhích người tới ngồi gần Quý Tiểu Ba.

      “Có sao? Tại sao cho tới lúc này cũng chưa với em về kế hoạch muốn nước Pháp? phải là muốn cho em biết, sắp tới chúng ta xa chứ?” Quý Tiểu Ba buồn bực, di chuyển thân mình cách xa ra.

      “Ai , muốn cùng em với nhau, cần biết em có nguyện ý hay ?” lại nhích người tới sát bên người .

      lưu manh mà!” hết chỗ để dịch chuyển, bên cạnh chính là cây cột rồi.

      “Sao lại lưu manh? ngày nào đó bạn muốn thành vợ, chẳng lẽ em có tính chuyện lâu dài sao?” buông bát nho tay xuống, tay nắm chặt tay , nhắc nhở , ngày nào đó, hai người vào lễ đường kết hôn.

      Quý Tiểu Ba , cũng muốn cùng quen nhau dài lâu, nhưng mà trước mắt chưa nghĩ xa như vậy, gánh nặng lớn trong lòng còn chưa dàn xếp xong. “Cần…… Quyết định gấp như vậy ?”

      .” Huống Ưng Kiệt thầm nghĩ sợ rằng sau khi cưới phải rời xa cha mẹ, chắc có lẽ có chút hoang mang lo sợ! nên cho thời gian tiếp nhận, suy nghĩ chút đề nghị của , mà phải muốn có câu trả lời ngay lập tức.

      hiểu, có thể hiểu tâm tình của em, chờ em suy nghĩ xong hãy trả lời .”

      Quý Tiểu Ba khẽ thở ra, nhìn khuôn mặt tươi cười, tự chủ giơ tay lên vuốt mặt . “ là tốt, càng ở cùng , càng cảm thấy rất biết suy nghĩ thay người khác.”

      “Em phải là người khác, em là người của .” nhàng nắm lấy bàn tay bé của .

      Hai người thêm lời nào, chỉ lẳng lặng nhìn sâu vào mắt nhau, trong bầu khí yên tĩnh, dòng điện thần bí giữa ngón tay của bọn họ vỡ toang, vọt chảy, mặt của từ từ tiến gần đến , hôn ……

      nhắm mắt, mà nhìn
      [​IMG]
      Haruka.Me0 thích bài này.

    5. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 5: (1)

      Sáng sớm, Quý Tiểu Ba dần dần tỉnh dậy giữa tiếng gà gáy, trong lúc mông lung nghe Huống Ưng Kiệt chuyện cùng bà ngoại, thanh rất , làm cho người nghe cảm thấy buông lỏng cơ thể.

      Tối hôm qua, chuyện xảy ra là mơ!

      than , mở mắt ra, phát mình ở gian phòng khách khác, mà ở phòng của Huống Ưng Kiệt, tóc còn lưu hơi thở của ……

      ngạc nhiên, cẩn thận nhớ lại, hình ảnh phóng túng mà vui vẻ lên ràng trong đầu, thân thể của khát vọng mãnh liệt, ở trong lòng say đắm mà rên rỉ, đong đưa.

      phải mơ, là .” Là mở cửa phòng , vào phòng , kết quả……

      có ý dụ dỗ phạm tội đâu!

      ngồi dậy, gập đầu gối, hai tay bao bọc mình, mặt nóng bừng, trong lòng nổi lên từng trận gợn sóng, gắt gao nghĩ tới .

      “Tiểu thư, dậy chưa? hơn sáu giờ, cậu chủ và bà đều ở tiền đình chờ thức dậy để ăn sáng đó!” A Hương gõ cửa phòng.

      Quý Tiểu Ba đột nhiên phục hồi lại tinh thần, ở phòng Huống Ưng Kiệt, nếu như bị thấy xấu hổ chết mất, vội vàng bò trở lại gian phòng khách của mình, cách cánh cửa giọng trả lời:

      “Tôi dậy rồi, xin chờ lát, tôi lập tức tới ngay.”

      “Vâng.” A Hương rời .

      Quý Tiểu Ba thay nhanh áo ngủ, khi cởi áo, vừa cúi đầu liền nhìn thấy ngực nhiều vết đỏ tươi, là dấu vết khi hôn để lại, và râu chiếc cằm cương trực của lưu lại dấu vết.

      Tim đập thình thịch, hai chân tự chủ được mà phát run, hình như cảm giác kỳ diệu mà lưu lại còn chạy trong thân thể , làm cho cảm nhận thương vĩnh viễn khó quên……

      nghĩ tới, nở nụ cười ngọt ngào môi, nhưng bây giờ còn thời gian để nhớ lại nữa, phải đến tiền đình để gặp , nhớ , muốn nhìn thấy .

      mặc bộ quần áo thoải mái vào, ra cửa, đến phòng tắm rửa mặt chải tóc, rồi hướng phòng ngoài mà , càng đến gần , càng rụt rè.

      “Bà ngoại, Chào buổi sáng.” cúi đầu thấp, dám nhìn về phía Huống Ưng Kiệt.

      “Chào buổi sáng cháu! Cháu mau tới ăn sáng nào, A Hương nấu cháo khoai lang, còn có chút thức ăn là măng tươi xào giòn, đến nhìn xem, món này ở thành phố rất ít ăn được đấy.” Bà ngoại gọi .

      “ Vâng.” Quý Tiểu Ba đến bàn ngồi xuống.

      “Chào!” Huống Ưng Kiệt nhìn theo hình dáng bé xinh đẹp, bộ dáng xấu hổ, nhàng gợi nhớ ngọn lửa chưa tiêu tan đêm qua của .

      Quý Tiểu Ba ngẩng mặt lên, đôi mắt thẹn thùng nhìn về phía , nụ cười vẫn trong sáng mê người, đáy mắt cháy lên ngọn lửa, đốt nóng lòng , ngón tay run lên.

      “Tại sao hỏi thăm ?” Huống Ưng Kiệt húp cháo, cố ý hỏi .

      cũng phải bề , sao phải thăm hỏi ân cần.” bĩu môi , ánh mắt trong trẻo lóe ý xấu hổ.

      “Ngủ ngon ?” nhìn chòng chọc vẻ mặt đáng của , trêu chọc .

      Quý Tiểu Ba chột dạ nhìn , mặt đỏ như mặt trời mới mọc. “ trước , ngủ có ngon ?”

      ngủ, lúc bốn giờ sáng cùng bà ngoại ra vườn trái cây chuyến.”

      Lúc này mới biết mình lại có thể ngủ giống như heo vậy, ngay cả có ngủ hay , khi nào rời cũng biết, hơn nữa ngủ là bởi vì…… làm cho mất ngủ rồi! vẫn còn nhớ áp chế vật phồng lên người …… Như vậy làm khó chịu.

      Đáy lòng cảm thấy xin lỗi, lại quên cảm nhận của , hiểu phải làm thế nào để thỏa mãn .

      “Em sao vậy?” cười dáng vẻ ngây người của , đặt chén tay mình xuống, vươn tay rảnh ra cầm lấy chén của bàn, múc cho chén cháo khoai lang hương vị ngọt ngào, đặt đến trước mặt , gắp thêm măng tươi đặt lên mặt cháo.

      …… chưa ngủ, vậy…… Như thế cần ngủ chút ?” rất lo lắng ngủ có tinh thần.

      “Như thế này trở về cũng được, chờ em ăn xong xuất phát.” Huống Ưng Kiệt chỉ chỉ chén của , muốn ăn nó.

      “Nhưng có tinh thần sao?”

      “Dáng vẻ giống như có tinh thần sao?” vẫn có thể vì nhiệt huyết sôi trào.

      “Người ta phải…… Quan tâm thôi! Tương tai chờ em thi đậu bằng lái Motorcycles, em có thể lái xe chở rồi……” .

      giơ tay xoa xoa đầu . “Đó là chuyện tương lai, tinh thần của rất tốt, tuyệt đối chống đỡ được, em đừng lo lắng…… Có thể ăn chưa?”

      “Vâng.” nghe theo , vui vẻ gật đầu, ăn cháo.

      Bà ngoại yên lặng mỉnh cười, nghe hai người chuyện, vui vẻ : “Có các con tới, trong nhà náo nhiệt hơn nhiều.”

      “Bà ngoại, chúng con trở lại thăm bà.” Huống Ưng
      [​IMG]
      Haruka.Me0 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :