1. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Rạng Rỡ Hơn Ánh Mặt Trời - Julia Quinn

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 20



      Đến trưa hôm sau, sắc mặt Ellie gần như trở lại bình thường và Charles nhận thấy ràng rằng cuộc vật lộn với thức ăn có độc gây cho mệt mỏi kéo dài. Cordelia đồng ý với nhận định của , nhưng bà chỉ dẫn Charles cho ăn bánh mỳ để thấm hết phần chất độc còn dính lại trong bụng.

      răm rắp làm theo lời khuyên của Cordelia và đến giờ ăn tối, Ellie cảm thấy báo động và cầu xin đừng bắt ăn thêm bánh nữa.

      miếng nào nữa”, Ellie xin xỏ. “Nó làm bụng em nôn nao.”

      “Mọi thứ đều làm bụng em nôn nao”, bằng giọng hiển nhiên. Từ lâu biết rằng phản ứng tích cực với những lời đơn giản.

      rên rỉ, “Thế đừng bắt em ăn nữa.”

      phải làm thế. Nó giúp thấm chất độc.”

      “Nhưng đó chỉ là sữa hỏng thôi. Chắc chắn nó còn dính lại trong bụng em nữa.”

      “Sữa hỏng, trứng hỏng... có cách nào để biết cái gì thực gây ra chuyện đó.” nhìn chằm chằm với biểu lạ lùng trong mắt. “Tất cả những gì biết là đêm hôm qua em trông như sắp chết vậy.”

      Ellie im lặng. Đêm qua cảm thấy như mình sắp chết. “Được rồi”, lặng lẽ . “Đưa em mẩu bánh mỳ nữa.”

      Charles đưa cho lát bánh. “ nghĩ Cordelia đúng về việc này. Em thực có vẻ bớt uể oải hơn kể từ khi bắt đầu ăn bánh mỳ.”

      “Cordelia dường như tỉnh táo hơn rất nhiều kể từ tai nạn ngộ độc may của em.”

      trầm tư nhìn . “ nghĩ rằng Cordelia chỉ cần có người thỉnh thoảng lắng nghe dì ấy.”

      về người muốn thỉnh thoảng được lắng nghe...”, Ellie , hất đầu về phía cánh cửa phòng mở.

      “Chúc buổi tối tốt lành, Ellie!”, Judith rạng rỡ . “ ngủ hết cả ngày rồi đấy nhé.”

      biết. lười kinh khủng nhỉ, cháu có nghĩ thế ?”

      Judith chỉ nhún vai. “Cháu vẽ tặng bức tranh.”

      “Ồ, nó đáng !”, Ellie thốt lên. “Nó đúng là con... con...” nhìn Charles, nhưng chẳng giúp đỡ được gì. “Thỏ xinh đẹp?”

      “Chính xác.”

      Ellie thở phào nhõm.

      “Cháu thấy con trong vườn. Cháu nghĩ thích đôi tai của nó.”

      “Đúng rồi. thích đôi tai nó. Chúng rất nhọn.”

      Mặt Judith trở nên nghiêm trang. “Mẹ cháu uống phải sữa hỏng.”

      “Ừ, nó làm đau bụng kinh khủng, e thế.”

      phải luôn luôn ngửi sữa trước khi uống”, Judith hướng dẫn. “Luôn luôn.”

      “Chắc chắn làm thế kể từ bây giờ.” Ellie vỗ vào tay . “ đánh giá cao lời khuyên của cháu.”

      Judith gật đầu. “Cháu luôn đưa ra lời khuyên hữu ích.”

      Ellie nén cười. “Đến đây nào bé con và ôm cái. Đó là thứ thuốc bổ nhất có được cả ngày nay.”

      Judith trèo lên giường và rúc vào vòng tay của Ellie. “ có muốn cái hôn ?”

      “Ồ, có chứ.”

      “Nó làm khỏe hơn”, khi hôn chụt cái to lên má Ellie. “Có thể ngay lập tức, nhưng sớm thôi.”

      Ellie vuốt tóc bé. “ chắc chắn là thế, bé con. bắt đầu cảm thấy khỏe hơn rồi.”

      Khi Charles đứng ở góc phòng, lặng lẽ nhìn vợ và cháu họ, trái tim chan chứa cảm xúc. Ellie vẫn còn trong quá trình hồi phục từ cuộc vật lộn với trận ngộ độc thức ăn tồi tệ nhất từng được chứng kiến, vậy mà ở đây, ôm ấp cháu họ của .

      kỳ diệu. có cách nào khác để miêu tả và như thế vẫn chưa đủ, ràng trở thành người mẹ tốt nhất nước . Chết tiệt, trở thành người vợ tốt nhất mà có thể tưởng tượng được.

      cảm thấy mắt mình ươn ướt cách đáng ngờ và đột nhiên nhận ra rằng mình phải với rằng . Và phải làm nó ngay bây giờ, ngay phút giây này. Nếu chắc chắn trái tim mình vỡ ra. Hoặc máu sôi lên. Hoặc có lẽ tóc rụng hết. Tất cả những gì biết là những tiếng “ em” trào lên trong phải thành tiếng. Nó phải thứ mà có thể giữ lại ở bên trong trái tim mình lâu hơn nữa.

      chắc là đáp lại tình cảm đó, mặc dù nghi ngờ rằng cho dù là , hẳn cảm thấy tình cảm ít nhất là gần với và điều đó là đủ với ngay lúc này. có rất nhiều thời gian để làm mình. Thực ra là cả đời.

      Charles bỗng thấy trân trọng vô cùng ràng buộc vĩnh cửu của hôn nhân.

      “Judith”, bỗng nhiên . “Chú cần chuyện với Ellie ngay bây giờ.”

      Judith quay đầu về phía hề rời bỏ vị trí trong vòng tay Ellie. “Chú .”

      “Chú cần chuyện riêng với ấy.”

      Judith khịt mũi tỏ vẻ hơi bị xúc phạm. bé trèo khỏi giường, hếch mũi lên với Charles và với Ellie, “Cháu ở trong phòng trẻ nếu cần cháu”.

      nhớ như thế”, Ellie trang trọng trả lời.

      Judith hiên ngang ra cửa, sau đó quay người, chạy lại với Charles và hôn nhanh lên mu bàn tay . “Bởi vì chú là người cáu kỉnh”, , “Chú phải trở thành người ngọt ngào đấy”.

      vò tóc bé. “Cảm ơn, bé con. Chú cố gắng cư xử phải phép.”

      Judith mỉm cười và chạy ra khỏi phòng, bất cẩn để cánh cửa đóng sầm lại.

      Ellie chuyển ánh mắt đến Charles. “ có vẻ rất nghiêm trọng.”

      “Đúng thế”, buột miệng, giọng bỗng nhiên trở nên hài hước. Chết tiệt, nhưng cảm thấy mình giống như thằng nhãi ranh. biết tại sao mình lại cảm thấy hồi hộp như thế. ràng có tình cảm nhất định với . Chỉ là trước đây chưa bao giờ em”.

      Khỉ , chưa bao giờ đoán được rằng mình đánh mất trái tim cho người vợ, cho bất kỳ ai. hít hơi thở sâu. “Ellie”, bắt đầu.

      “Có ai ốm à?”, hỏi, mặt trở nên lo lắng. “Món bánh trứng…”

      ! phải thế. Chỉ đơn giản là phải với em chuyện và…”, mặt trở nên ngần ngại vô cùng. “Và biết nên bắt đầu như thế nào”.

      Ellie nhay nhay môi dưới, đột nhiên cảm thấy rất thất vọng. nghĩ cuộc hôn nhân của họ tiến triển rất tốt và bây giờ trong như thể định cầu ly dị! lố bịch, tất nhiên - người đàn ông ở địa vị bao giờ đòi ly dị, nhưng Ellie vẫn có cảm giác tồi tệ về việc này giống y như thế.

      “Khi chúng ta kết hôn”, bắt đầu, “ có những quan điểm chắc chắn về thứ muốn ngoài phạm vi của hôn nhân”.

      “Em biết”, Ellie ngắt lời, nỗi hốt hoảng dậy lên trong . làm những quan điểm đó và chỉ nghĩ về nó thôi trái tim lỡ nhịp đập. “Nhưng nếu nghĩ về chuyện đó, nhận ra rằng…”

      Charles đưa tay lên. “Xin hãy để hết. Chuyện này rất khó với .”

      Chuyện này cũng rất khó với , Ellie sầu não nghĩ, thậm chí còn khó hơn vì cho trình bày lý lẽ của mình.

      “Điều cố gắng là… Khỉ .” cào tay vào tóc. “Chuyện này khó hơn tưởng.”

      Tốt, nghĩ. Nếu định làm tan nát trái tim , muốn việc đó trở nên dễ dàng cho .

      “Điều cố gắng là những gì nghĩ đều sai cả. muốn có người vợ…”

      muốn có người vợ?”, nghẹn ngào.

      !” thực hét lên. Sau đó tiếp tục bằng giọng bình thường hơn, “ muốn có người vợ ngoảnh mặt nếu lầm lạc”.

      muốn em nhìn?”

      , muốn em giận dữ.”

      Đến lúc này, Ellie sắp bật khóc. “ cố tình muốn làm em tức giận? Để làm em tổn thương?”

      . Ôi, Chúa ơi, em hiểu sai hết rồi. muốn phản bội. sẽ phản bội. chỉ muốn em nhiều để nếu phản bội - tất nhiên - em muốn lôi lại và phanh thây ra.”

      Ellie chỉ nhìn chằm chằm trong khi cố hiểu lời của . “Em hiểu.”

      ư? Em hiểu sao? Bởi vì điều muốn em và mặc dù rất hy vọng em đáp lại tình cảm đó, em chưa hề cũng sao cả. Nhưng cần em với rằng có thể hy vọng, rằng em dần quan tâm đến , rằng…”

      tiếng nấc nghẹn ngào thốt ra từ cổ Ellie và lấy tay che mặt lại. run bần bật đến mức biết phải nghĩ gì. “Ellie?”, hỏi gấp gáp. “Ellie, em , . Xin hãy với .”

      “Ôi, Charles”, rốt cuộc cũng được. “ đúng là tên ngốc.”

      lùi lại, trái tim và tâm hồn nhức nhối nhiều hơn nghĩ mình có thể chịu đựng.

      “Tất nhiên là em . Em có thể viết những từ đó trán rồi.”

      Miệng khẽ há hốc. “ ư ?”

      mà.” khó để nghe thấy giọng , vì qua tiếng cười và nước mắt.

      “Thực ra nghĩ là em có thể”, , trêu ghẹo bằng cách bắt chước biểu phóng đãng thích của mình. “ chưa bao giờ thực gặp phiền phức với phụ nữ trước đây và...”

      “Ôi, thôi !”, , quăng chiếc gối vào người . “Đừng phá hủy giây phút hoàn hảo này bằng cách giả vờ lên kịch bản cho toàn bộ tình huống này.”

      “Ồ?”, nhướn mày. “Thế nên làm gì? làm kẻ phóng đãng cả đời rồi. hơi mất phương hướng vì lúc này hối cải.”

      “Điều nên làm là”, Ellie , cảm thấy nụ cười bắt đầu từ sâu trong tâm khảm mình, “ đến chiếc giường này và trao cho em cái ôm chặt. Chặt nhất từ trước đến nay”.

      rút ngắn khoảng cách giữa họ và ngồi xuống bên .

      “Và sau đó”, tiếp tục, nụ cười nở môi, trong mắt , thậm chí trong tóc và ngón chân, “ nên hôn em”.

      ngả người về phía trước và thả nụ hôn như lông hồng lên môi . “Như thế này?”

      lắc đầu, “Như thế là quá hiền lành và quên ôm em trước.”

      ôm trong vòng tay và kéo ngồi trong lòng mình. “Nếu như có thể ôm em như thế này mãi mãi, làm thế”, thầm.

      “Chặt hơn.”

      bật cười. “Bụng em... muốn...”

      “Bụng em cảm thấy rất ổn”, thở dài. “Đó hẳn là sức mạnh của tình .”

      “Em thực nghĩ thế sao?”, vừa hỏi vừa cười.

      nghệt mặt ra. “Đó là câu ủy mị nhất mà em từng , phải nhỉ?”

      có thể biết em đủ lâu để đánh giá điều đó, nhưng dựa vào bản tính chuyện khá thẳng thắn của em, liều lĩnh đồng ý.”

      “À, em quan tâm. Ý em thực là như thế.” vòng tay quanh và ôm chặt hơn. “Em biết nó xảy ra như thế nào, bởi vì em chưa bao giờ nghĩ đến chuyện phải lòng , nhưng em thực vậy rồi và nó làm bụng em cảm thấy khỏe hơn, vậy phải là như thế.”

      Charles rung bần bật vì cười trong vòng tay .

      có thể vui vẻ nhiều như thế sao?”, Ellie hỏi.

      nghi ngờ chuyện đó, nhưng định phàn nàn đâu.”

      “Em nghĩ lẽ ra mình phải cảm thấy bị hành hạ, khổ sở với tất cả những thứ khó chịu kiểu như thế.”

      lấy tay ôm mặt và nghiêm túc nhìn vào mắt . “Kể từ khi trở thành vợ , em bị bỏng nặng, chịu đựng vụ ngộ độc thức ăn nghiêm trọng và thậm chí còn chưa bắt đầu liệt kê rất nhiều tội lỗi chống lại em của Claire. nghĩ em trả đủ phần của mình trong việc bị hành hạ và khổ sở rồi.”

      “À, em thực ra cảm thấy khổ sở và hành hạ trong vài phút”, thừa nhận.

      ư? Khi nào?”

      “Khi em nhận ra rằng mình .”

      “Điều đó khó nuốt thế hay sao?”, trêu.

      nhìn xuống bàn tay mình. “Em nhớ đến cái danh sách kỳ quặc viết trước khi chúng ta kết hôn, về việc muốn lấy người vợ ngoảnh mặt làm ngơ khi ngoại tình.”

      rên rỉ. “ mất trí đấy. , bị mất trí. chỉ ngu ngốc mà thôi. Mà cũng chỉ vì biết em.”

      “Tất cả những gì em có thể nghĩ là mình chưa bao giờ có thể là người bị động, chấp nhận làm người vợ như muốn và nếu chung thủy em đau đớn như thế nào.” lắc đầu. “Em thề rằng mình có thể nghe thấy trái tim vỡ ra.”

      “Chuyện đó bao giờ xảy ra”, cam đoan với . Sau đó biểu của trở nên ngờ vực. “Đợi chút. Tại sao việc này chỉ khiến em khổ sở hai phút? nghĩ lẽ ra viễn cảnh mà chung thủy phải đáng để đau khổ ít nhất là trọn ngày chứ.”

      Ellie cười phá lên. “Em chỉ đau khổ cho đến khi nhớ ra mình là ai. biết đấy, em luôn có được thứ mình muốn nếu nỗ lực làm việc vì nó. Vì thế em quyết định nỗ lực làm việc vì .”

      Lời của chẳng giống thơ, nhưng trái tim Charles vẫn hát lên.

      “Ồ ồ!” đột nhiên thốt lên. “Em thậm chí còn viết danh sách.”

      “Cố gắng đánh bại bằng chính chiêu trò của , phải ?”

      “Cố gắng thắng bằng chính chiêu trò của đúng hơn. Nó nằm trong ngăn kéo cùng của bàn viết. lấy về đây để em có thể đọc cho .”

      Charles nhảy khỏi giường, cảm động đến kỳ lạ vì bắt chước thói quen lập danh sách của mình. “ tự đọc nó, hay em muốn đọc to nó lên?”, .

      “Ồ, em có thể…” Nét mặt sững lại và khuôn mặt trở nên đỏ lựng. “Thực ra, có thể đọc nó nếu thích. Đọc thầm ý.”

      tìm thấy tờ giấy và trở lại bên . Chuyện này trở nên thú vị nếu viết điều gì đó đặc sắc đến mức làm e thẹn khi đọc to nó lên. nhìn xuống những chữ viết tay gọn gàng và các câu chữ được đánh số cẩn thận, rồi sau đó quyết định hành hạ . đưa tờ danh sách và , “ thực nghĩ rằng em nên tự đọc nó. Sau cùng, nó là danh sách ra mắt lần đầu của em”.

      Mặt thậm chí còn đỏ nhiều hơn, điều nghĩ là thể nhưng dù gì vẫn thấy rất thích thú. “Được rồi”, lẩm bẩm, giật tờ giấy từ tay . “Nhưng được cười em đâu đấy.”

      hứa những lời hứa thể giữ.”

      “Đồ ác ôn.”

      Charles ngả người ra sau tựa vào gối, đặt đầu bàn tay, khuỷu tay hướng sang hai bên. “Bắt đầu .”

      Ellie hắng giọng. “E hèm. Danh sách này được đặt tên: Làm thế nào để Charles nhận ra là ấy mình.”

      “Kinh ngạc đến ngờ, tên đần ấy loay hoay để tự mình nhận ra hết cả rồi.”

      “Ừm”, Ellie , “Tên đần đó nhận ra”.

      nén cười. “ ngắt lời nữa.”

      “Em nghĩ rằng mình hứa những lời hứa thể giữ.”

      cố ngắt lời nữa”, sửa lại.

      bắn cho cái nhìn hoài nghi, sau đó đọc. “Số : Gây ấn tượng với ấy bằng nhạy bén tài chính”.

      ấn tượng với điều đó từ lâu rồi.”

      “Số hai: Thể mình có khả năng điều hành gia đình này như thế nào.”

      gãi đầu. “Cho dù ngưỡng mộ những khía cạnh thực tế hơn trong phẩm chất của em nhiều đến mức nào, đây phải là đề nghị lãng mạn.”

      “Em vẫn còn tiếp cận dần với nhiệm vụ này”, giải thích. “Phải mất chút thời gian mới lấy được khí thế thực của nỗ lực này. Giờ là, số ba: Bảo bà Smithson gửi thêm váy ngủ bằng lụa.”

      “Đó là gợi ý có thể tán thành tuyệt đối.”

      liếc , hầu như quay đầu khỏi danh sách trong tay. “Em nghĩ xen vào.”

      mình cố gắng và đó được coi là xen ngang. Em hoàn thành xong câu của mình rồi.”

      khéo mồm khéo miệng của làm em ngạc nhiên đấy.”

      vui khi được nghe thế.”

      “Số bốn: Đảm bảo để ấy biết rằng rằng mình đối xử với Judith tốt như thế nào, làm cho ấy nghĩ rằng mình trở thành người mẹ tốt.” quay sang với vẻ lo lắng. “Nhưng em muốn nghĩ rằng đó là lý do em dành thời gian ở bên Judith. Em rất bé.”

      đặt tay mình lên tay . “ biết. Và biết em trở thành người mẹ tuyệt vời. Chỉ nghĩ như thế làm ấm lòng rồi.”

      Ellie mỉm cười, hài lòng một cách kỳ cục bởi lời khen của . “ cũng sẽ trở thành một người cha tuyệt vời. Em chắc chắn như thế. ”

      phải thừa nhận rằng mình chưa bao giờ dành nhiều suy nghĩ cho vấn đề đó ngoại trừ đơn giản là cần người thừa kế, nhưng bây giờ...” Mắt ươn ướt. “Bây giờ nhận ra rằng còn có điều gì đó nữa. Điều gì đó rất kỳ diệu và đẹp đẽ.”

      ngã vào lòng . “Ôi, Charles. Em hạnh phúc vì ngã khỏi cái cây đó.”

      cười toe toét. “Và hạnh phúc vì em bên dưới . ràng, nhắm rất tuyệt.”

      “Và tính khiêm tốn như thế nữa.”

      “Đọc nghe mục cuối cùng trong danh sách của em .”

      hồng lên. “Ồ, có gì. Và nó thực có gì quan trọng, vì em cần làm nhận ra rằng em nữa. Như , tự mình nhận ra hết cả rồi.”

      “Đọc , vợ, hoặc là trói em vào giường.”

      Cằm trễ xuống, phát ra thanh tắc nghẹn lạ lùng.

      “Ồ, đừng nhìn như thế. buộc chặt đâu.”

      “Charles!”

      đảo mắt nhìn lên trời. “ cho rằng em biết những thứ như thế.”

      , phải thế. Em... ờ... Có lẽ nên đọc mục thứ năm trong danh sách của em.” giúi tờ giấy về phía .

      Charles nhìn xuống và đọc, “Số năm: Trói ấy vào…”. phá lên cười sặc sụa ngay cả trước khi thốt ra chữ g trong từ giường.

      phải những gì nghĩ đâu!”

      “Em , nếu em biết nghĩ gì, em kém ngây thơ hơn nhiều so với tưởng.”

      “À, chắc chắn phải là bất cứ điều gì giống ý khi ... Thôi cười , em bảo rồi mà!”

      lẽ ra phản ứng, nhưng khó dưới ảnh hưởng của tiếng cười.

      “Ý em là”, làu bàu, “ dường như say mê em khi chúng ta... biết mà... và em nghĩ nếu em có thể giữ ở đây...”.

      đưa cổ tay ra, “ chờ em tới đây, thưa quý phu nhân”.

      “Em dụ!”

      biết”, thở dài . “Đáng tiếc hơn.”

      cố mỉm cười. “Em nên phê bình những kiểu chuyện như thế...”

      “Nhưng quá đáng ”, kèm theo nụ cười đểu cáng.

      “Charles?”

      “Ừ?”

      “Bụng em...”

      Mặt trở nên nghiêm trọng. “Ừ?”

      “Cảm thấy rất bình thường.”

      cẩn thận . “Và ý em là...?”

      Nụ cười của chậm rãi và quyến rũ. “Chính xác điều nghĩ. Và lần này, em biết là nghĩ gì. Em ít ngây thơ hơn nhiều so với em của tuần trước.”

      cúi xuống và bắt lấy miệng trong nụ hôn dài và tan chảy. “Tạ ơn Chúa vì thế.”

      Ellie vòng tay quanh người , mải mê với sức nóng của cơ thể . “Đêm qua em nhớ ”, lẩm bẩm.

      “Em thậm chí còn tỉnh táo đêm qua”, đáp lời, kéo người ra khỏi vòng ôm của . “Và em phải nhớ thêm lúc lâu nữa.”

      “Cái gì?”

      lùi lại và đứng thẳng lên. “Em thực nghĩ rằng kẻ vô lại đến mức lợi dụng em cả trong tình trạng này hay sao?”

      “Thực ra, em hy vọng lợi dụng ”, lẩm bẩm.

      “Em sợ rằng làm tròn vai trò của người chồng vì thể kiểm soát những bản năng nguyên thủy của mình”, giải thích. “Và nếu đây phải là biểu hiện tuyệt vời của việc kiểm soát đó, biết nó là gì.”

      cần phải kiểm soát chúng với em.”

      “Dù sao nữa, em phải đợi vài ngày nữa.”

      là đồ ác độc.”

      “Em chỉ tức tối thôi, Ellie. Em dễ dàng vượt qua nó.”

      Ellie khoanh tay và lườm . “Đưa Judith trở lại . Em nghĩ mình thích ở cạnh bé hơn.”

      bật cười. “ em.”

      “Em cũng . Giờ ra khỏi đây trước khi em quăng thứ gì đó vào .”


    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 21



      Lời thề kiêng khem tạm thời của Charles chỉ là… tạm thời… và với Ellie sớm quay lại thói quen của những cặp vợ chồng mới cưới.

      Tuy nhiên, họ vẫn có những theo đuổi của riêng mình, ngày khi Ellie ngó nghiêng các tờ báo tài chính, Charles quyết định cưỡi ngựa vòng quanh điền trang của mình. Thời tiết ấm áp bất ngờ và muốn tranh thủ ánh mặt trời trước khi trời trở nên quá lạnh để có thể cưỡi ngựa đường dài. muốn đưa Ellie cùng mình, nhưng biết cưỡi ngựa và cương quyết từ chối bắt đầu bài học cho đến mùa xuân, khi thời tiết ấm hơn và mặt đất quá cứng.

      “Em chắc chắn bị ngã dập mông xuống đất rất thường xuyên”, giải thích, “Vì thế có lẽ em nên làm thế khi mặt đất khô và mềm hơn”.

      Charles bật cười trước ký ức đó khi cưỡi con ngựa thiến và thúc nó chạy nước kiệu nhàng. Vợ chắc chắn có đầu óc thực tế. Đó là trong những điều nhất về .

      Suy nghĩ về Ellie dường như chiếm rất nhiều trong tâm trí của những ngày này. ngày càng xấu hổ hơn về mức độ thường xuyên của việc mọi người khi cứ phải búng ngón tay trước mặt bởi vì nhìn chằm chằm vào khoảng . thể làm khác được. Tất cả những gì phải làm là nghĩ về thấy mình mang nụ cười ngớ ngẩn và thở dài như tên ngốc.

      tự hỏi hạnh phúc của tình có bao giờ nhạt . hy vọng là .

      Đến lúc đến được cuối lối , nhớ đến ba lời bình luận dí dỏm mà Ellie đêm hôm trước, hình dung ra biểu của khi trao cho Judith cái ôm và tưởng tượng về những gì làm với trong đêm hôm đó ở giường.

      Giấc mơ ban ngày đặc biệt đó khiến cảm thấy rất ấm áp và phản ứng hơi đờ đẫn, đó có thể là lý do nhận ra ngay lập tức con ngựa trở nên bồn chồn từ lúc nào.

      “Họ, Whistler! Bình tĩnh nào, cậu bé”, , kéo dây cương lại. Nhưng con ngựa thiến hề chú ý đến , nó thở phì phò vì sợ hãi và đau đớn ràng.

      “Chuyện quái gì thế?”, Charles gập người xuống và cố gắng trấn an Whistler bằng cách vỗ vào cái cổ dài của nó. Việc này dường như chẳng có ích gì và chẳng mấy chốc Charles phải vật lộn để ngồi cho vững.

      “Whistler! Whistler! Bình tĩnh, cậu bé.”

      có tác dụng gì. phút trước Charles còn cầm dây cương trong tay, phút tiếp theo bay trong khí, vừa đủ thời gian để “Mẹ kiếp” trước khi chạm đất, đập mạnh mắt cá chân phải xuống - bên bị thương vào ngày gặp Ellie.

      Sau đó “Mẹ kiếp!” rất, rất nhiều lần nữa. Lời rủa xả xoa dịu cơn đau bắn lên chân là mấy và nó cũng xoa dịu được tức tối là bao, nhưng vẫn hét lên.

      Whistler hí lên lần cuối và phi nước đại về Wycombe Abbey, bỏ lại Charles với cái mắt cá chân mà sợ rằng thể chịu đựng được bất kỳ sức nặng nào nữa.

      Lẩm bẩm loạt các câu chửi thề phong phú đến kinh ngạc, nhỏm dậy bằng tay và đầu gối, bò đến cái gốc cây gần đó, nơi ngồi và chửi thề thêm lúc. chạm vào mắt cá chân qua giày và ngạc nhiên gì khi thấy nó sưng phồng lên. ́ gắng kéo giày ra, nhưng cơn đau vô cùng nhức nhối. Chết tiệt. Họ phải cắt da giày. đôi giày hảo hạng khác lại bị hủy hoại.

      Charles rên rỉ, túm lấy cây gậy có thể dùng làm nạng, và bắt đầu tập tễnh về nhà. Cái mắt cá chân giết , nhưng thấy mình thể làm gì khác. với Ellie rằng mình nhiều giờ đồng hồ, vì thế có ai để ý đến vắng mặt của trong khoảng thời gian nữa.

      Tốc độ chậm chạp và đều đặn, nhưng dần dần quay trở lại đầu kia con đường và Wycombe Abbey xuất trong tầm nhìn.

      cảm tạ, vì Ellie cũng thế, chạy về phía với tốc độ chóng mặt trong lúc hét vang tên .

      “Charles!”, hét lên. “Tạ ơn Chúa! Chuyện gì xảy ra? Whistler quay về, nó chảy máu và...” Ngay khi đến gần , dừng lại để lấy hơi thở.

      “Whistler chảy máu à?”, hỏi.

      “Vâng, Người giữ ngựa chắc vì sao và em biết chuyện gì xảy ra với , và... Chuyện gì xảy ra với ?”

      “Whistler hất ngã. bị trật mắt cá chân.”

      “Lần nữa sao ?”

      ủ rũ nhìn xuống chân phải. “Cùng chân. nghĩ rằng nó vẫn còn yếu từ lần bị thương trước.”

      “Nó có đau ?”

      nhìn như thể là người ngớ ngẩn. “Đau như quỷ ý.”

      “Ồ, phải rồi, em cho rằng nó phải thế. Nào, dựa vào em, chúng ta cùng nhau quay lại Abbey.”

      Charles khoác cánh tay lên vai để hỗ trợ mình khi họ khập khiễng về nhà.“Tại sao có cảm giác như mình trải qua giấc mơ tồi tệ thế nhỉ?”, thắc mắc to.

      Ellie bật cười. “Chúng ta làm việc này trước đây, đúng ? Nhưng nếu nhớ lại, chúng ta gặp nhau nếu bị trật mắt cá chân lần trước. Và quan trọng nhất, cầu hôn em nếu em chăm sóc vết thương của với dịu dàng và tử tế.”

      “Dịu dàng và tử tế!”, khịt mũi . “Em gần như khè ra lửa.”

      “Ừm, chà, chúng ta thể để cho bệnh nhân cảm thấy thương xót cho chính mình, đúng nào?”

      Khi họ đến gần nhà, Charles , “ muốn đến chuồng ngựa và xem tại sao Whistler lại chảy máu”.

      có thể sau khi em chăm sóc chân cho .”

      “Chăm sóc nó trong chuồng ngựa . chắc chắn có người nào đó có dao để em rạch cái giày này ra.”

      Ellie dừng khựng lại. “Em nhất quyết là phải vào nhà để em có thể kiểm ra cẩn thận xem có cái xương gãy nào .”

      bị gãy cái xương nào.”

      “Làm sao biết được?”

      bị gãy xương trước đây. biết nó có cảm giác như thế nào.”

      kéo , cố gắng chuyển hướng đến chuồng ngựa, nhưng người phụ nữ này có thể mọc rễ vào đất rồi. “Ellie”, gầm gừ. “ nào.”

      thấy em ngoan cố hơn là nghĩ.”

      “Nếu điều đó là đúng, gặp rắc rối to rồi”, lẩm bẩm.

      “Điều đó có nghĩa là gì?”

      “Nó có nghĩa là rằng em ngoan cố như con la chết tiệt, nàng kia, ngoại trừ điều đó có thể xúc phạm đến con la.”

      Ellie giật lùi lại, thả rơi . “À, em bao giờ!”

      “Ôi, vì tình với Chúa”, cằn nhằn, xoa khuỷu tay bị đập xuống đất khi ngã. “Em giúp đến cái chuồng ngựa khỉ gió đấy hay phải tự mình lê lết đến đây?”

      trả lời bằng cách quay gót và lao về Wycombe Abbey.

      “Chết tiệt nàng la ngoan cố”, làu bàu. Cảm tạ là vẫn còn cây gậy dùng để chống và vài phút sau đổ sụp xuống chiếc ghế trong chuồng ngựa.

      “Ai đó lấy cho ta con dao!”, hét lên. Nếu rũ bỏ được chiếc giày chết tiệt này, chân nổ tung.

      Người giữ ngựa tên James vội vàng chạy đến bên và đưa cho con dao. “Whistler chảy máu, thưa ngài”, James .

      “Ta nghe rồi.” Charles nhăn nhó khi bắt đầu cứa vào lớp da của đôi giày thứ hai của mình. Đôi giày tốt nhất bị Ellie phá hủy. “Chuyện gì xảy ra?”

      Thomas Leavey, người điều hành chuồng ngựa và theo quan điểm của Charles, là trong những người đánh giá ngựa giỏi nhất trong nước, bước tới và , “Chúng tôi tìm thấy cái này dưới yên cương”.

      Charles hớp lấy hơi thở. Leavey cầm trong tay cái đinh cong, han gỉ. Nó dài lắm, nhưng trọng lượng của Charles yên đủ để cắm nó vào lưnng Whistler, khiến con ngựa đau thể tả.

      “Ai đóng yên cương?”, Charles hỏi.

      “Tôi làm”, Leavey .

      Charles nhìn chằm chằm vào người quản lý chuồng ngựa tin tưởng. biết Leavey bao giờ làm bất cứ chuyện gì khiến con ngựa bị đau, đừng đến con người. “ có ý tưởng gì về việc này xảy ra như thế nào ?”

      “Tôi để Whistler mình trong chuồng khoảng hai phút trước khi ngài đến. Suy đoán duy nhất của tôi là ai đó lẻn vào và đặt cái đinh dưới yên cương.”

      “Tên khốn nào lại làm việc như thế này chứ?”, Charles vặn hỏi.

      ai đưa ra câu trả lời.

      “Đó phải là tai nạn”, cuối cùng Leavey . “Đó là những gì tôi biết. Những chuyện kiểu này vô cớ xảy ra.”

      Charles biết ta . Ai đó cố tình làm bị thương. Máu trong người dường như lạnh . Có thể ai đó muốn chết.

      Khi tiếp thu lạnh lẽo đó, Ellie hùng hổ bước vào chuồng ngựa. “Tôi là người quá tử tế”, tuyên bố chung chung với tất cả.

      Những người làm việc ở chuồng ngựa nhìn chằm chằm, ràng chắc phải trả lời như thế nào.

      tiến đến chỗ Charles. “Đưa em con dao”, . “Em xử lý cái giày.”

      đưa nó cho từ, vẫn còn sốc trước mưu kết thúc cuộc đời vừa mới xảy ra.

      ngồi phịch xuống chân và bắt đầu rạch chiếc giày. “Lần tới mà so sánh em với con la”, rít lên, “Tốt hơn hết là phải thấy mình cần con la”.

      Charles thậm chí thể bật cười.

      “Tại sao Whistler lại chảy máu?”, hỏi.

      liếc mắt trao đổi ngầm với Leavey và James. muốn biết về mưu ám hại mạng sống của mình. phải chuyện với hai người đàn ông này ngay khi bỏ , vì nếu họ thốt ra từ nào về chuyện này với bất kỳ ai, Ellie biết trước khi đêm xuống. Những chuyện ngồi lê đôi mách lan truyền rất nhanh trong những điền trang. “Tại cành cây đường nó chạy về nhà.”

      “Em biết nhiều về ngựa”, , nhìn lên trong lúc làm việc với chiếc giày, “Nhưng điều đó nghe có vẻ lạ lùng. Whistler phải đập vào cành cây đó rất mạnh mới bị chảy máu”.

      “Ờ, cho là thế.”

      kéo chiếc giày tơi tả ra khỏi chân . “Em thể hình dung được làm sao nó lại đập vào cành cây khi chạy đường chính hoặc lối . Cả hai đều rất thoáng.”

      bắt chẹt được ở đó. Charles nhình sang Leavey để mong được giúp đỡ, nhưng người quản lý chuồng ngựa chỉ nhún vai.

      Ellie khẽ chạm vào mắt cá chân để kiểm tra mức độ sưng. “Hơn nữa”, , “Việc nó bị thương trước khi quăng xuống hợp lý hơn. Rốt cuộc, phải có thứ gì đó giải thích cho căng thẳng của nó. Nó chưa bao giờ hất ngã trước đây, đúng ?”

      “Chưa”, Charles .

      xoay mắt cá chân khẽ. “Có đau ?”

      .”

      “Như thế này?”, xoay nó theo hướng khác.

      .”

      “Tốt.” thả chân xuống và ngước lên nhìn. “Em nghĩ dối em.”

      Charles nhận ra rằng Leavey và James biến mất.

      “Chuyện gì thực xảy ra với Whistler, Charles?” Khi trả lời đủ nhanh, chiếu ánh nhìn trừng trừng cứng rắn về phía và thêm vào, “Và nhớ rằng em ngoan cố như con la, vì thế đừng nghĩ có thể đâu mà với em”.

      Charles thốt ra tiếng thở dài yếu ớt. Đây là bất lợi của việc lấy người vợ quá thông minh. Chẳng có cách nào để Ellie tự mình khám phá ra toàn bộ câu chuyện. Tốt hơn là nên nghe nó từ . với , kết thúc bằng việc cho thấy chiếc đinh han gỉ Leavey đặt ghế cạnh chỗ ngồi.

      Ellie vặn vẹo găng tay trong bàn tay. bỏ chúng ra trước khi chăm sóc mắt cá chân và bây giờ chúng là dúm nhăn nhó. Sau khoảng dừng dài, , “ hy vọng đạt được điều gì bằng việc giấu em chuyện này ?”.

      chỉ muốn bảo vệ em.”

      “Trước ?”, giọng gay gắt.

      muốn em lo lắng.”

      nghĩ có vẻ bình tĩnh cách bất thường.

      muốn em lo lắng.”

      Giờ nghĩ giọng hơi the thé chút.

      muốn em LO LẮNG.”

      Đến giờ Charles đoán là nửa số người hầu của Wycombe Abbey có thể nghe thấy tiếng hét của . “Ellie, em …”

      “Đừng cố gắng lẩn tránh chuyện này bằng cách gọi em là em ”, quát lên. “ cảm thấy như thế nào nếu em dối về chuyện quan trọng như thế này? Sao? cảm thấy như thế nào?”

      mở miệng, nhưng trước khi có thể gì, hét lên, “Em cảm thấy như thế nào. tức giận đến mức muốn bóp cổ em”.

      Charles nghĩ có thể đúng, nhưng cảm thấy việc thừa nhận chẳng có tác dụng gì ngay lúc này.

      Ellie hít hơi sâu và ấn ngón tay vào thái dương. “Được rồi, được rồi, Ellie”, với chính mình, “Bình tĩnh. Giết ấy bây giờ là phản tác dụng”. lại nhìn lên. “Em kiểm soát tức giận của mình vì đây là tình huống kinh khủng và nghiêm trọng. Nhưng đừng nghĩ em giận .”

      “Ít có nguy cơ đó.”

      “Đừng có liến thoắng”, cau có. “Ai đó cố gắng giết và nếu chúng ta tìm ra ai và tại sao, có thể bị giết.”

      biết”, khẽ, “Và đó là lý do thuê thêm người bảo vệ cho em, Helen, và các bé”.

      “Bọn em phải là người cần thêm bảo vệ! mới là người bị nguy hiểm tính mạng.”

      cũng cẩn thận hơn”, trấn an .

      “Chúa tôi, việc này tồi tệ. Tại sao lại có người muốn giết chứ?”

      biết, Ellie.”

      lại day thái dương. “Đầu em đau quá.”

      cầm tay . “Sao chúng ta quay lại nhà?”

      phải lúc này. Em nghĩ”, , phẩy tay .

      Charles từ bỏ nỗ lực bám theo tiến trình suy nghĩ ngoằn ngoèo của .

      quay ngoắt đầu lại đối diện với . “Em cá là mới là người bị nhắm đầu độc.”

      “Xin thứ lỗi?”

      “Món bánh trứng. Đó phải là sữa hỏng. Monsieur Belmont nổi cơn thịnh nộ nhiều ngày nay bởi vì chúng ta dám nhắc đến chuyện đó. Ai đó bỏ độc vào món bánh trứng nhưng định đầu độc , chứ phải em. Mọi người đều biết đó là món tráng miệng thích của . cũng với em như thế.”

      nhìn chằm chằm, sững sờ. “Em đúng.”

      “Đúng thế và em sẽ ngạc nhiên nếu tai nạn xe ngựa khi chúng ta tìm hiểu cũng là… Charles? Charles?” Ellie nuốt nghẹn. “ trông đáng sợ quá.”

      Charles cảm thấy cơn giận dữ quét qua giống bất cứ điều gì từng biết. Ai đó cố giết đủ tệ. Việc Ellie bị mắc kẹt trong đường lửa đạn khiến muốn moi ruột kẻ đó ra.

      nhìn chằm chằm vào , như thể cố gắng in dấu khuôn mặt vào trong trí não mình bằng cách nào đó. “ để chuyện gì xảy ra với em đâu, Ellie”, thề.

      quên em lúc được ! mới là người có người muốn giết.”

      Bị cảm xúc lấn át, đứng lên và kéo về phía mình. Hoàn toàn quên mất mắt cá chân bị thương. “Ellie, ... Áaaa !”

      “Charles?”

      “Chết tiệt cái mắt cá chân.” chửi thề. “ thậm chí thể hôn em cho tử tế. ... Đừng có cười.”

      lắc đầu. “Đừng bảo em đừng cười. Ai đó cố gắng giết . Em cần tất cả tiếng cười có thể gom góp được.”

      cho rằng nếu em nghĩ theo kiểu ấy...”

      giơ tay lên. “Hãy quay về nhà . cần đắp lạnh vào mắt cá chân để chỗ đó bớt sưng.”

      làm thế quái nào để có thể tìm thấy kẻ giết người khi còn nổi chứ?”

      Ellie rướn người lên và hôn vào má . biết cảm giác bất lực tồi tệ như thế nào, nhưng tất cả những gì có thể làm là an ủi . “ thể”, đơn giản. “ phải đợi vài ngày. Trong lúc đó, chúng ta tập trung bảo vệ mọi người an toàn.”

      ngồi vô dụng chỗ trong khi...”

      vô dụng”, bảo đảm với . “Chúng ta phải bố trí người bảo vệ trong bất kỳ tình huống nào. Đến lúc hàng phòng thủ đã được thiết lập xong, mắt cá chân của lành rồi. Và sau đó có thể...”, thể kìm lại cái rùng mình, “Truy tìm kẻ thù. Mặc dù em ước gì có thể ngồi đợi ta đến tìm ”.

      “Xin thứ lỗi?”

      hối thúc cho đến khi bắt đầu di chuyển chậm rãi về nhà. “Chúng ta có tí xíu ý tưởng nào về việc là ai. Tốt nhất là ở lại Wycombe Abbey, nơi an toàn cho đến khi để lộ mình.”

      “Em ở Abbey khi em bị đầu độc”, nhắc .

      “Em biết. Chúng ta phải tăng cường an ninh. Nhưng ở đây chắc chắn an toàn hơn bất kỳ nơi nào khác.”

      biết đúng, nhưng ngồi chỗ và làm gì khiến khó chịu. Tuy nhiên ngồi là tất cả những gì làm với cái mắt cá chân chết dẫm này. gầm gừ điều gì đó với ý định chuyển tải đồng ý và tiếp tục tập tễnh về nhà.

      “Tại sao chúng ta vào bằng cửa bên?”, Ellie hỏi. “Chúng ta xem xem bà Stubbs có thể cho chúng ta miếng thịt tươi .”

      đói”, làu bàu.

      “Cho mắt cá chân của .”

      gì. ghét cảm thấy mình ngốc nghếch.



      Đến giữa ngày hôm sau, Charles cảm thấy mình kiểm soát được tình thế hơn chút. có thể đủ khỏe để săn lùng kẻ thù, nhưng ít nhất có thể điều tra ra số thông tin.

      cuộc thẩm vấn người hầu trong bếp tiết lộ rằng hầu mới thuê gần đây nhất bí mật biến mất vào đêm Ellie bị ngộ độc. ta được thuê chỉ tuần trước đó. ai có thể nhớ lại xem ta có phải là người đưa bánh trứng đến phòng chủ nhân hay , nhưng rồi , ai có thể nhớ là làm việc ấy, vì thế Charles cảm thấy an toàn khi cho rằng hầu mất tích có rất nhiều thời gian để can thiệp vào thức ăn.

      cho người lục soát trong khu vực lân cận, nhưng ngạc nhiên khi họ tìm ra dấu vết của ta. ta có lẽ chạy được nửa đường đến Scotland với số vàng nhận được nhờ việc hạ độc.

      Charles cũng thực những biện pháp mới để bảo vệ gia đình mình. Claire và Judith bị cấm rời khỏi nhà tuyệt đối và cũng đã ban hành lệnh cấm như thế với Ellie và Helen nếu nghĩ mình có thể làm được. May thay cả hai người phụ nữ dường như cũng sẵn sàng ở trong nhà, chỉ nhằm giải khuây cho Judith để than phiền vì được cưỡi con ngựa non của mình.

      Tuy nhiên, việc tìm kẻ đặt cái đinh dưới yên cương của Charles có tiến triển gì. Charles thấy việc này đặc biệt gây ức chế, quyết định tự mình kiểm tra chuồng ngựa để tìm manh mối. với Ellie việc mình làm; nó chỉ làm lo lắng cho mà thôi. Vì thế trong khi bận rộn uống trà với Helen, Claire và Judith, túm lấy áo khoác, mũ và ba toong, rồi khập khiễng ra ngoài.

      Chuồng ngựa im ắng khi đến. Leavey ra ngoài luyện ngựa và Charles đoán những người hầu còn lại ăn trưa. vắng vẻ này thích hợp với , có thể kiểm tra chuồng ngựa kỹ lưỡng hơn khi có người ngó nghiêng quanh mình.

      Tuy nhiên, trước tức tối của , việc tìm kiếm cũng phát thêm dấu hiệu gì. Charles thực chắc chắn mình tìm cái gì, nhưng biết chắc chắn mình tìm thấy cái gì. vừa chuẩn bị quay lại Wycombe Abbey nghe thấy ai đó bước vào từ cánh cửa ở phía xa hơn cửa chuồng ngựa.

      Đó có thể là Leavey. Charles phải cho ta biết là quanh quẩn ở đây. Leavey được lệnh chú ý đến tất cả những dấu hiệu bất thường và nếu Charles làm lộn xộn bất kỳ thứ gì trong quá trình tìm kiếm, người quản lý chuồng ngựa chắc chắn nhận ra và lo lắng.

      “Leavey!”, Charles gọi với ra. “Billington đây. Ta đến để...”

      tiếng động sau lưng . Charles quay lại nhưng thấy gì. “Leavey?”

      trả lời.

      Mắt cá chân bắt đầu nhức nhối, như thể nhắc rằng bị thương và thể chạy.

      tiếng động khác.

      Charles quay phắt người lại, nhưng lần này tất cả những gì thấy là báng súng bổ xuống đầu. Và sau đó chẳng thấy gì.


    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 22



      Ellie chắc việc gì làm mình bắt đầu lo lắng. chưa bao giờ nghĩ mình là người giàu trí tưởng tượng, nhưng thích bầu trời đột nhiên phủ đầy mây. Nó làm da râm ran với nỗi sợ vô lý và đột nhiên cảm thấy đòi hỏi dữ dội được nhìn thấy Charles.

      Và khi xuống phòng làm việc, ở đó. Trái tim lỡ nhịp, sau đó thấy cái bo toong cuả Charles cũng biến mất. Chắc chắn nếu bị bắt cóc, kẻ bắt mang theo cây ba toong.

      hẳn điều tra, tên đàn ông đáng chết này.

      Nhưng khi nhận ra rằng ba tiếng nữa trôi qua kể từ lần cuối cùng nhìn thấy , bụng bắt đầu cảm thấy nôn nao.

      bắt đầu tìm kiếm trong nhà, nhưng người đầy tớ nào nhìn thấy . Cả Helen và Claire cũng thế. Thực ra, người duy nhất dường như có chút ý tưởng về tông tích của lại là Judith.

      “Cháu nhìn thấy chú ấy ngoài cửa sổ”, .

      ư?”, Ellie hỏi, cơ thể thả lỏng vì nhõm. “Chú ấy đâu?”

      “Đến chuồng ngựa. Chú ấy khập khiễng.”

      “Ôi, cảm ơn cháu, Judith”, Ellie , ôm nhanh cái. lao ra khỏi phòng và xuống cầu thang. Charles có thể chỉ đến chuồng ngựa để cố gắng tìm ra ai là kẻ táy máy với cái yên cương của mình. ước gì để lại cho mình lời nhắn, nhưng nhõm vì biết ở đâu đến mức cảm thấy tức giận vì thiếu sót đó.

      Tuy nhiên, khi đến nơi, hề có dấu hiệu của chồng . Leavey giám sát rất nhiều người dọn dẹp chuồng ngựa, nhưng có vẻ ai trong số họ biết được Bá tước ở đâu.

      chắc chắn nhìn thấy ấy chứ?”, Ellie hỏi lần thứ ba. “ bé Judith khẳng định rằng mình nhìn thấy ấy bước vào chuồng ngựa.”

      “Thế đó hẳn là lúc chúng tôi luyện ngựa”, Leavey trả lời.

      “Đó là khi nào ?”

      “Nhiều giờ trước.”

      Ellie nóng ruột thở dài. Charles ở đâu? Và sau đó mắt bắt gặp thứ gì đó là lạ. Thứ gì đó màu đỏ.

      “Cái gì đây?”, thầm, quỳ xuống. cầm nắm rơm lên.

      “Cái gì thế, chủ?”, Leavey hỏi.

      “Đó là máu”, bằng giọng run rẩy, “ rơm”.

      chắc chứ?”

      ngửi và gật đầu. “Ôi, Chúa nhân từ.” quay lại nhìn Leavey, mặt trắng bệch ngay lập tức. “Chúng bắt ấy. Chúa tôi, ai đó bắt ấy.”



      Suy nghĩ đầu tiên của Charles khi tỉnh lại là bao giờ uống rượu nữa. say trước đây, nhưng chưa bao giờ cảm thấy kiểu đau đớn giật uỳnh uỵch vào đầu như thế này. Sau đó, nhận ra rằng bây giờ mới là giữa ngày, uống rượu và...

      Charles rên rỉ khi những mảnh ký ức bắn xuyên qua tâm trí. Ai đó đập báng súng vào đầu .

      mở mắt và nhìn xung quanh. có vẻ như ở trong phòng ngủ của căn nhà hoang. Đồ nội thất cũ kỹ và phủ bụi, khí bốc mùi nấm mốc. Tay và chân bị trói, việc này chẳng làm ngạc nhiên.

      Thành , việc khiến ngạc nhiên là mình vẫn chưa chết. ràng ai đó muốn giết . Bắt cóc trước có tác dụng gì? Tất nhiên, trừ khi kẻ thù của quyết định muốn Charles biết danh tính của mình trước khi hạ cú đánh cuối cùng.

      Nhưng làm thế, kẻ giết người cho Charles thêm chút thời gian để tính toán và lên kế hoạch, thề là mình thoát khỏi đây sau đó mang kẻ thù ra trước công lý. chắc là mình làm như thế nào, khi bị trói với mắt cá chân bị trẹo, nhưng bị nguyền rủa nếu rời khỏi thế giới này chỉ vài tuần sau khi phát ra tình thực của đời mình.

      Ưu tiên hàng đầu của việc này ràng là phải làm gì đó với sợi dây trói tay, vì thế lê lết sàn nhà để đến chiếc ghế gãy đặt ở góc phòng. Miếng gỗ bị gãy có vẻ sắc và bắt đầu cọ sợi dây vào cái cạnh lởm chởm đó. Hiển nhiên là mất rất nhiều thời gian để cưa đứt sợi dây này, nhưng trái tim bay lên cùng với từng sợi dây xíu đứt phựt do cọ xát.

      Sau năm phút chà xát, Charles nghe tiếng cửa căn phòng bên kia đóng sầm lại và vội vã rút tay lại bên sườn. bắt đầu di chuyển đến giữa phòng, nơi bị thả bất tỉnh ở đó, nhưng rồi lại quyết định ở nguyên tại chỗ. có thể làm giống như là mình di chuyển ngang phòng chỉ để dựa vào tường.

      Những giọng trôi dạt trong khí, nhưng Charles thể nghe thấy kẻ bắt mình gì. bắt thấy đoạn giọng mũi của khu đông Luân Đôn và cho rằng mình đối phó với những kẻ du côn được thuê. Bảo rằng kẻ thù của đến từ thế giới ngầm của Luân Đôn là hợp lý.

      Sau hay hai phút, ràng là kẻ bắt cóc có ý định kiểm tra . Charles quyết định rằng chúng hẳn đợi người chịu trách nhiệm xuất quay lại với công việc làm mòn sợi dây.

      biết mình ngồi đó bao lâu, đưa ̉ tay di di miếng gỗ lởm chởm, nhưng khi cứa được gần phần ba sợi dây nghe thấy tiếng cửa sập lại lần nữa, lần này theo sau bởi giọng của giới thượng lưu rệt.

      Charles giật tay về gần người và dùng vai đẩy chiếc ghế ra xa. Nếu đoán đúng, kẻ thù của muốn nhìn thấy ngay lập tức và...

      Cánh cửa mở. Charles nín thở. bóng người lấp đầy cửa.

      “Chúc ngày tốt lành, Charles.”

      “Cecil?”

      “Chính .”

      Cecil? Người họ yếu ớt, người vẫn luôn chuyện ba hoa khi họ còn là trẻ con, người luôn vui sướng bất thường với việc giẫm chân lên những con bọ?

      “Chú em quả là người khó giết”, Cecil . “Cuối cùng nhận ra rằng mình phải đích thân ra tay.”

      Charles cho rằng lẽ ra phải chú ý hơn đến ám ảnh với những con bọ chết của người họ. “ nghĩ mình làm cái quái gì thế, Cecil?”, hỏi.

      “Đảm bảo mình trở thành Bá tước tiếp theo của Billington.”

      Charles chỉ nhìn ta chằm chằm. “Nhưng thậm chí đứng ngay sau trong hàng thừa kế. Nếu giết tôi, tước hiệu chuyển cho Phillip.”

      “Phillip chết rồi.”

      Charles cảm thấy muốn phát ốm. chưa bao giờ thích Phillip, nhưng bao giờ cầu mong ta gặp tai ương. “ làm gì với ta?”, khàn giọng hỏi.

      ư? mày chẳng làm gì cả. Những khoản nợ cờ bạc của người họ quý của chúng ta giết ta. tin rằng trong những người cho vay rốt cuộc mất hết kiên nhẫn. ta vừa mới được vớt lên từ sông Thames ngày hôm qua.”

      “Và tôi cho rằng liên quan gì đến các khoản nợ đó.”

      Cecil nhún vai. “ có thể dẫn dắt Phillip vào con đường cờ bạc hai lần. Nhưng nó luôn xuất phát từ cầu của ta.”

      Charles thầm chửi thề. nên trông chừng họ mình, nhận ra rằng thói quen cờ bạc của ta trở thành vấn đề nghiêm trọng. Lẽ ra có thể làm mất tác dụng tầm ảnh hưởng của Cecil. “Phillip nên đến gặp tôi”, . “Tôi giúp ta.”

      “Đừng tự trách mình, em họ”, Cecil với thanh khùng khục trong cổ họng. “Chú em chẳng thể nào giúp đỡ được gì mấy cho Phillip thân đâu. mày có cảm giác rằng những người cho vay tiền đó bắt được ta cho dù ta có trả nợ nhanh như thế nào.”

      Charles cảm thấy lợm giọng khi nhận ra ý Cecil là gì. “ giết ta”, thầm. “ quăng ta xuống sông Thames và làm ra vẻ như những người cho vay làm.”

      “Khá thông minh, chú nghĩ thế sao? Tiến hành việc này mất đến năm; sau cùng, cần chắc chắn rằng những mối giao hảo của Phillip với thế giới ngầm của Luân Đôn trở thành tin tức phổ biến. mày thảo kế hoạch rất cẩn thận.” Mặt trở nên xấu xí. “Nhưng sau đó chú mày đã phá hoại tất cả.”

      “Vì sinh ra?”, Charles bối rối hỏi.

      “Vì kết hôn với đứa con mục sư ngốc nghếch kia. định giết chú mày, mày biết . chưa bao giờ quan tâm đến tước hiệu. mày chỉ săn đuổi tiền thôi. chờ đợi thời cơ cho đến sinh nhật lần thứ ba mươi của chú. ăn mừng vì di chúc của cha chú kể từ ngày nó được tuyên bố. ai nghĩ chú thực tuân theo điều khoản đó. Chú mày cư xử theo cách làm ông ta phát điên cả cuộc đời rồi.”

      “Và sau đó tôi kết hôn với Ellie”, Charles bằng giọng đờ đẫn.

      “Vì thế phải giết mày. Chỉ đơn giản thế thôi. thấy chuyện đó xảy ra khi chú mày bắt đầu tán tỉnh con bé đó, vì thế máy mó vào cái xe, nhưng tất cả những gì mày nhận được chỉ là vài vết bầm. Và sau đó sắp đặt cú ngã thang đó - việc ấy khó làm, phải cho chú mày biết thế. mày phải hành động rất nhanh. thể làm thế nếu cái thang sập sệ ngay từ ban đầu.”

      Charles nhớ lại cơn đau nhói buốt cảm thấy khi bị cái thang gãy cứa vào da tay và run lên vì tức giận.

      “Mất rất nhiều máu”, Cecil tiếp tục. “ quan sát từ trong rừng. nghĩ xử được chú mày lần đó rồi, cho đến khi nhận ra rằng mày chỉ bị cắt vào tay. đã hy vọng có vết thương ở ngực.”

      “Tôi xin lỗi vì làm thất vọng.” Charles với giọng tỉnh bơ.

      “À ừ, hóm hỉnh nổi tiếng của Billington. Sức chịu đựng dẻo dai làm sao.”

      ràng tôi cần nó vào những lúc như thế này.”

      Cecil chầm chậm lắc đầu. “ hóm hỉnh cứu được chú mày lần này, Charles.”

      Charles cứng rắn nhìn vào người họ. “ định làm thế nào?”

      “Nhanh gọn và sạch . bao giờ định bắt chú mày chịu đựng hành hạ.”

      “Thứ thuốc độc cho vợ tôi ăn hẳn nằm im trong bụng ấy.”

      Cecil thốt ra tiếng thở dài chịu đựng. “Con bé đó xen vào giữa đường. Mặc dù nó gây ra vụ cháy hay ho ở trong bếp. Nếu ngày hôm đó gió to hơn, nó có thể làm việc xong giúp rồi. biết là chú mày tự mình chiến đấu với ngọn lửa.”

      “Gạt Ellie ra khỏi việc này.”

      “Cho dù thế nào, thực xin lỗi về khó chịu của chất độc đó. Người ta bảo rằng nó gây đau đớn. Hiển nhiên là mày bị lừa.”

      Charles há hốc miệng với vẻ tin. “Tôi thể tin rằng xin lỗi tôi.”

      phải biết cách xử sự - chỉ quá thận trọng thôi.”

      “Kế hoạch của thất bại”, Charles bắt đầu. “ có thể giết tôi, nhưng thể thừa kế gia sản của tôi.”

      Cecil gõ ngón tay vào má. “Để xem nào. Mày có con trai. Nếu mày chết, tao trở thành Bá tước.” ta nhún vai và cười phá lên. “Với tao đơn giản thế thôi.”

      trở thành Bá tước, nhưng đụng được tay vào tiền. Tất cả những gì giành được là điền trang theo quyền thừa kế. Wycombe Abbey cũng đáng giá chút, nhưng là Bá tước, bị pháp luật cấm được bán nó và nó tốn cả gia tài chết giẫm để duy trì. Ví của bị bóp chặt hơn bây giờ. nghĩ vì cái quái quỷ gì mà tôi phải cương quyết kết hôn đến thế chứ?”

      Những giọt mồ hôi xuất lông mày Cecil. “Mày về chuyện gì?”

      “Gia sản thuộc về vợ tôi.”

      ai để lại gia sản như thế cho con đàn bà.”

      “Tôi”, Charles kèm theo nụ cười chậm rãi.

      “Mày dối.”

      ta đúng, nhưng Charles chẳng thấy có lý do gì để bảo cho là như thế. Thực ra, định sửa di chúc để lại tài sản cho Ellie, chỉ chưa kịp làm thế. Charles nhún vai và , “Đó là trò đỏ đen phải chấp nhận”.

      “Đó là sai lầm của chú, chú em. có thể giết vợ mày.”

      Charles biết thế, nhưng nó vẫn làm giận sôi lên. “ thực nghĩ rằng có thể giết cả Bá tước và Nữ Bá tước của Billington, thừa kế tước hiệu và gia sản, mà bị nghi ngờ là kẻ giết người sao?”, dài giọng .

      “Tao có thể... nếu mày bị giết.”

      Charles nheo mắt lại.

      tai nạn”, Cecil trầm ngâm. “ tai nạn bi kịch, kinh hoàng. Nó mang cả hai người xa rời những người họ hàng thân . Bọn tao thương tiếc vô cùng. Tao mặc áo đen nguyên năm.”

      “Rất có tinh thần thương cảm.”

      “Chết tiệt, nhưng giờ tao phải cử trong những tên ngốc kia”, ta hất đầu về phía cánh cửa bên ngoài, “Quay lại để bắt vợ mày”.

      Charles bắt đầu vật lộn chống lại sợi dây buộc. “Nếu làm hại sợi tóc đầu ấy...”

      “Charles, tao vừa với mày rằng tao giết con bé”, Cecil vừa vừa cười khùng khục. “Tao lo lắng quá nhiều về tóc của nó đâu, nếu tao là mày.”

      mục rữa trong địa ngục vì chuyện này.”

      nghi ngờ gì. Nhưng tao thời gian huy hoàng ở trái đất này trước khi đến lúc đó.” Cecil gãi cằm. “Tao thực tin tưởng bọn chúng làm việc suôn sẻ với vợ mày. Tao ngạc nhiên là chúng bắt được mày đến đây mà có tai nạn gì.”

      “Tôi bảo cục u đầu mình là ‘ có tai nạn gì’.”

      “Được rồi! Mày viết cho nó lá thư. Dụ nó ra khỏi ngôi nhà an toàn đó. Tao hiểu rằng gần đây hai đứa rất say đắm. Để nó nghĩ rằng mày sắp xếp cuộc hẹn hò cho những kẻ đương. Nó chạy đến. Đàn bà luôn làm thế.”

      Charles bắt đầu suy nghĩ nhanh. Cecil nhận ra rằng và Ellie đoán ra rằng có người ở ngoài này muốn làm hại họ. Ellie bao giờ tin rằng Charles lại lên kế hoạch hẹn hò giữa lúc nguy hiểm như thế này. ngay lập tức nghi ngờ có trò xấu xa. Charles chắc chắn như thế.

      Nhưng muốn làm tăng nghi ngờ của Cecil bằng cách tỏ ra quá nóng vội viết thư, vì như thế quay mặt chỗ khác và nhổ nước bọt, “Tôi làm gì để dụ Ellie đến chỗ chết”.

      Cecil bước về phía trước và giật Charles đứng lên. “Kiểu gì nó cũng chết, vì thế nó nên được chết cùng với mày.”

      phải cởi trói tay cho tôi”, Charles , giữ giọng mình sưng sỉa.

      “Tao ngu ngốc như mày nghĩ.”

      “Và tôi khéo tay như nghĩ”, Charles đập lại. “ muốn chữ viết của tôi giống như gà bới hay sao? Ellie ngu ngốc. ấy nghi ngờ nếu nhận được bức thư giống như chữ viết của tôi.”

      “Được rồi. Nhưng đừng cố làm hùng.” Cecil rút ra con dao và khẩu súng. ta dùng con dao để cắt sợi day quanh cổ tay Charles và giữ khẩu súng gí vào đầu .

      có giấy ?”, Charles mỉa mai hỏi. “ cái bút lông? Mực, có lẽ thế?”

      “Im .” Cecil bước sang bên kia phòng, vẫn hướng khẩu súng vào Charles, người thể xa trong bất kỳ trường hợp nào với hai chân bị trói vào nhau. “Mẹ kiếp.”

      Charles bắt đầu phá lên cười.

      “Im !”, Cecil hét lên. quay ra cửa và hét, “Baxter!”.

      tên lực lưỡng mở cửa. “Cái gì thế?”

      “Lấy cho ta ít giấy. Và mực.”

      “Và cái bút lông”, Charles đỡ lời.

      “Tôi nghĩ có mấy thứ đó ở đây đâu”, Baxter .

      “Vậy mua !”, Cecil gào lên, cả người rung bần bật.

      Baxter khoanh tay. “Ngài vẫn chưa trả tiền tóm cổ Bá tước cho tôi.”

      “Vì tình với Chúa”, Cecil rít lên. “Mình làm việc với những tên đần độn.”

      Charles thích thú quan sát mặt Baxter tối sầm . Có lẽ có thể xoay chống lại Cecil.

      Cecil vứt đồng vàng cho Baxter. Gã đàn ông to lớn cúi xuống nhặt đống tiền lên, nhưng phải trước khi nhìn trừng trừng về phía Cecil. ta bắt đầu bỏ , sau đó quay lại khi Cecil quát, “Đợi !”.

      “Gì nữa?”, Baxter hỏi.

      Cecil ngoắc đầu về phía Charles. “Trói nó lại.”

      “Sao lúc đầu ông lại cởi trói cho ta?”

      “Đó phải việc của mày.”

      Charles thở dài và giơ tay về phía Baxter. Cho dù muốn chiến đấu vì tự do của mình nhiều đến đâu, bây giờ chưa phải lúc. bao giờ thắng được cả Baxter và Cecil, vẫn được trang bị súng và dao. Chưa cần nhắc đến thực tế là chân bị trói lại với nhau và cái bị trật mắt cá.

      Charles thở dài khi Baxter vòng sợi dây mới quanh cổ tay. Tất cả nỗ lực làm mòn sợi dây kia trở nên vô ích. Tuy nhiên, Baxter trói lỏng hơn lần trước, ít nhất cũng cho phép máu được lưu thông.

      Baxter rời khỏi phòng, Cecil theo ra cửa, hằm hè vẫy khẩu súng về phía Charles, “Đừng nhúc nhích”.

      “Cứ như là tôi có thể ấy”, Charles lẩm bẩm, cố gắng uốn ngón chân trong giày để máu chạy xuống bàn chân. lắng nghe Cecil chuyện với đồng bọn của Baxter, tên mà vẫn chưa nhìn thấy, nhưng thể nghe được chúng gì. Sau hai phút, Cecil quay lại và ngồi xuống chiếc ghế xiêu vẹo.

      “Giờ sao?”, Charles hỏi.

      “Giờ đợi.”

      Tuy nhiên, sau vài phút, Cecil bắt đầu bồn chồn. Charles cảm thấy đôi chút hài lòng trước khó ở của . “Buồn chán?”, kéo dài giọng.

      “Sốt ruột.”

      “À, tôi hiểu rồi. muốn tôi chết và làm cho xong việc.”

      “Chính xác.” Cecil đập bàn tay vào đùi, tạo ra những thanh khùng khục trong cổ họng.

      làm tôi phát điên lên mất thôi”, Charles .

      “Điều đó được xếp hạng cao trong danh sách những điều lo lắng của tao.”

      Charles nhắm mắt lại. ràng chết và xuống địa ngục. Chuyện gì có thể tệ hơn là bị mắc kẹt nhiều tiếng đồng hồ với Cecil ngồi gõ gõ, kẻ nghiễm nhiên định giết và vợ ?

      mở mắt. Cecil cầm bộ bài.

      “Muốn chơi ?”, Cecil hỏi.

      ”, Charles . “ luôn ăn gian.”

      Cecil nhún vai. “ vấn đề gì. Tao thu nợ từ người chết được. Ồ, xin thứ lỗi, ta có thể. Thực ra, tao thu hết những gì mày sở hữu.”

      Charles lại nhắm mắt. đùa cợt với ác quỷ khi tự hỏi điều gì có thể tệ hại hơn việc bị mắc kẹt lại với Cecil.

      Giờ biết. phải chơi bài với tên vô lại này.

      Thế giới chẳng có công lý gì cả. hề.



      Bàn tay Ellie run rẩy khi mở lá thư người quản gia vừa mới đưa. Mắt lướt qua những hàng chữ và nín thở.

      Eleanor thân mến,

      dành cả ngày để chuẩn bị chuyến chơi lãng mạn cho riêng chúng ta. Gặp ở chỗ xích đu trong giờ nữa.

      Người chồng tận tâm của em,



      Charles



      Ellie ngẩng lên nhìn Helen, ấy cùng cầu nguyện trong tiếng qua. “Đây là cái bẫy”, thầm, đưa cho Helen lá thư.

      Helen đọc và ngẩng lên, “Làm thế nào em chắc được?”

      ấy bao giờ gọi em là Eleanor trong lá thư riêng tư như thế này. Đặc biệt nếu ấy cố làm việc gì đó lãng mạn. ấy gọi em là Ellie. Em chắc chắn.”

      “Chị biết”, Helen . “Chị đồng ý với em là có điều gì đó hợp lý, nhưng em có thể phân biệt được trường hợp nào cậu ấy sử dụng tên đầy đủ trường hợp nào sử dụng tên thân mật của mình sao?”

      Ellie gạt câu hỏi đó sang bên. “Hơn nữa, Charles lập ra những biện pháp hà khắc kể từ khi có người can thiệp vào cái yên cương. Chị thực nghĩ rằng ấy lại cho em lá thư bảo em đến nơi hoang vắng mình sao?”

      “Em đúng”, Helen cương quyết. “Chúng ta làm gì?”

      “Em phải .”

      “Nhưng em thể!”

      “Có cách nào khác để em tìm ra tung tích của ấy đâu?”

      “Nhưng Ellie, em bị ám hại. Chắc chắn người bắt cóc Charles cũng có ý định làm hại em.”

      “Chị phải tìm người giúp. Chị có thể đợi ở xích đu và quan sát chuyện xảy ra. Sau đó chị có thể theo em sau khi em bị bắt.”

      “Ellie, chuyện này có vẻ nguy hiểm.”

      có cách nào khác”, Ellie dứt khoát. “Chúng ta thể cứu Charles nếu biết ấy ở đâu.”

      Helen lắc đầu. “Chúng ta có thời gian để tìm giúp đỡ. Em phải có mặt ở xính đu trong giờ nữa.”

      “Chị đúng.” Ellie hồi hộp thở ra. “Chúng ta phải tự cứu ấy thôi.”

      “Em điên à?”

      “Chị bắn được súng ?”

      “Được”, Helen trả lời. “Chồng chị dạy chị cách bắn.”

      “Tốt. Em hy vọng chị cần dùng đến nó. Chị cùng Leavey đến xích đu. Trong những người hầu. Charles tin tưởng ta hơn cả.” Sau đó mặt Ellie nhăn nhó. “Ôi, Helen, em nghĩ gì thế này? Em thể cầu chị làm việc này.”

      “Nếu em chị ”, Helen cương quyết . “Charles cứu chị khi chồng chị qua đời và chị có nơi nào để . Giờ là lúc chị đáp trả ân huệ đó.”

      Ellie lắm chặt tay Helen. “Ôi, Helen. ấy may mắn vì có chị là họ hàng.”

      ”, Helen chữa lại. “ ấy may mắn vì có em là vợ.”


    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 23



      Ellie tính đến chuyện bị đập vào đầu, nhưng ngoài điều đó, kế hoạch của diễn ra chính xác như định. đợi cạnh xích đu, ra vẻ ngớ ngẩn và gọi “Charles?” bằng giọng ngơ ngẩn khi nghe tiếng bước chân và vật lộn, mặc dù quá mạnh, khi ai đó túm lấy từ phía sau.

      Nhưng rõ ràng vật lộn hơi mạnh hơn so với kẻ tấn công dự trù, vì ta thốt ra tiếng chửi thề to và đập vào đầu bằng thứ gì đó nửa giống như hòn đá to nửa giống như chiếc đồng hồ lớn. Cú đánh làm bất tỉnh, nhưng khiến choáng váng và buồn nôn, việc đó cũng chẳng có tác dụng gì khi kẻ bắt giữ nhét vào cái bao tải và quăng lên vai.

      Nhưng ta lục xoát người . Và ta tìm thấy hai khẩu súng buộc vào đùi mình.

      rên rỉ khi bị xóc lên xóc xuống, cố hết sức để trút sạch những gì ở trong bụng ra ngoài. Sau khoảng ba mươi giây, bị quăng xuống thứ gì đó cứng và nhanh chóng nhận ra rằng mình ở đằng sau chiếc xe bò hoặc xe ngựa chở hàng nào đó.

      cũng nhận thấy ràng rằng kẻ bắt cóc nhắm vào mọi điểm lồi lõm đường. Nếu còn sống thoát khỏi chuyện này, mọi centimet người cơ thể đều sẽ bầm tím.

      Họ di chuyển khoảng hai mươi phút. Ellie biết rằng Leavey và Helen lưng ngựa, vì thế họ có thể dễ dàng theo . chỉ có thể cầu nguyện rằng họ có thể làm như thế mà bị nhìn thấy.

      Cuối cùng, chiếc xe khựng lại, Ellie cảm thấy mình bị thô bạo nhấc lên trong khí. bị vác lúc, sau đó nghe thấy tiếng cửa bật mở.

      “Tôi bắt được ta rồi!”, kẻ bắt hét lên.

      “Tuyệt vời.” Giọng mới lịch thiệp, rất lịch thiệp. “Mang ta vào đây.”

      Ellie nghe thấy tiếng cánh cửa nữa mở ra và sau đó chiếc bao được cởi ra. Ai đó nắm lấy đáy bao và đổ ra ngoài, lăn sàn thành đống, chân tay quáng quàng vào nhau.

      “Ellie?”, giọng của Charles.

      “Charles?”, lồm cồm đứng lên, sau đó dừng khựng lại trước cảnh nhìn thấy. “ chơi bài ?” Nếu giải thích tử tế vụ này, đích thân giết .

      “Chuyện này thực ra rất phhức tạp”, trả lời, giơ hai bàn tay vẫn bị trói vào nhau lên.

      “Em hiểu”, Ellie . Cảnh tượng này quá kỳ quái. “ làm gì thế ?”

      “Tôi lật bài cho nó”, người đàn ông kia . “Chúng tôi chơi trò vingt-et-un[1].”

      [1] Bài xì lát (xì dách).

      là ai?”, hỏi.

      “Cecil Wycombe.”

      Ellie quay sang Charles. “ họ ?”

      “Đích thị”, trả lời. “ ta phải là hình ảnh của tận tụy hết lòng hay sao? ta đánh bài gian lận nữa.”

      hy vọng đạt được điều gì từ việc này?”, Ellie hỏi Cecil. chống tay vào hông, hy vọng ta nhận ra rằng mình đã quên trói lại. “ còn thậm chí còn đứng ngay sau ấy trong hàng thừa kế.”

      ta giết Phillip”, Charles bằng giọng lạnh tanh.

      . Nữ Bá tước”, Cecil quát. “Ngồi giường cho đến khi chúng tôi chơi xong ván này.”

      Miệng Ellie trễ xuống. ta muốn tiếp tục chơi bài? Ngạc nhiện hơn hẳn những chuyện khác, ngoan ngoãn đến giường và ngồi xuống. Cecil chia bài cho Charles và sau đó lật từng lá lên để Charles có thể nhìn thấy đó là lá gì.

      “Muốn lá nữa ?”, Cecil hỏi.

      Charles gật đầu.

      Ellie dành thời gian để đánh giá tình thế. Cecil ràng coi là một mối nguy, bởi vì ta buồn trói lại trước khi ra lệnh cho ngồi xuống giường. Tất nhiên, ta có khẩu súng trong tay và có cảm giác rằng ta ngần ngại sử dụng nó nếu gây ra hành động sai lầm. nhắc đến hai gã đàn ông cường tráng đứng ở ngưỡng cửa, chúng khoanh tay quan sát ván bài với biểu tức tối.

      Luôn luôn là thế, đàn ông có thể là những tên ngốc như thế. Họ luôn đánh giá thấp phụ nữ.

      Ellie bắt thấy mắt Charles khi Cecil bận rộn với những lá bài và lướt ánh mắt về phía cửa sổ, cố gắng để biết rằng mang theo quân tiếp viện.

      Sau đó phải hỏi, “Tại sao lại chơi bài?”.

      “Tao chán”, Cecil trả lời. “Việc đưa mày đến đây kéo dài hơn tao dự định.”

      “Bây giờ bọn phải chơi tiếp”, Charles giải thích, “Vì ta chịu từ bỏ khi dẫn trước”.

      “Em nghĩ rằng ta ăn gian.”

      “Đúng thế. Nhưng ta làm tốt.”

      “Tao bỏ qua việc đó”, Cecil , “Vì ngày hôm nay tao giết chú mày. Như thế này có vẻ có tinh thần thượng võ. Muốn lá bài nữa ?”.

      Charles lắc đầu. “Tôi dừng.”

      Cecil lật bài của mình, sau đó lật bài của Charles. “Mẹ kiếp!”, ta chửi thề.

      lại thắng nữa”, Charles với nụ cười vô tư.

      Ellie nhận thấy trong hai gã đàn ông đứng ở cửa đảo tròn mắt.

      “Để xem nào”, Charles tính toán. “Bây giờ nợ tôi bao nhiêu rồi? Tất nhiên, nếu định giết tôi ?”

      may cho mày, điều đó khó có thể thay đổi được”, Cecil với tiếng rít độc địa. “Giờ im lặng trong khi tao chia bài.”

      “Chúng ta có thể tiếp tục ?”, trong hai tay gác cửa cầu. “Ông chỉ trả tiền công cho chúng tôi ngày thôi.”

      “Im ”, Cecil gào lên, cả thân người rung động dưới lực tác động của mệnh lệnh này. “Ta chơi bài.”

      ta chưa bao giờ đánh bại ta trong bất cứ việc gì trước đây”, Charles nhún vai với tay đứng gác. “Trò chơi, săn bắn, bài bạc, phụ nữ. Ta đoán ta muốn thắng được lần trước khi ta chết.”

      Ellie nhay nhay môi dưới, cố gắng quyết định tìm cách tốt nhất khai thác tình huống này có lợi chho mình. có thể cố gắng bắn Cecil, nhưng nghi ngờ khả năng mình có thể rút trong hai khẩu súng ra trước khi những tên kia chế ngự . chưa bao giờ là người chơi thể thao cự phách và từ lâu học cách dựa vào trí tuệ hơn là sức mạnh hay tốc độ.

      liếc nhìn hai tay đứng gác, trông rất tức giận với Cecil. tự hỏi ta trả cho bọn họ bao nhiêu. Có thể rất nhiều, vì họ phải chịu đựng những chuyện vớ vẩn như thế này. Nhưng có thể trả cho họ hơn thế.

      “Tôi phải giải quyết !”, Ellie hét to.

      “Cố chịu ”, Cecil ra lệnh, lật những lá bài. “Chết tiệt.”

      “Tôi lại thắng rồi”, Charles .

      “Thôi thế !”

      “Nhưng đó là .”

      “Tao bảo im miệng ”, Cecil vẫy khẩu súng hùng hổ trong khí. Charles, Ellie và cả hai tên gác cửa cúi đầu xuống, nhưng may là có viên đạn nào bắn ra. tên gác cửa lẩm bẩm thứ gì đó chẳng mấy hay ho về Cecil.

      “Tôi cần phút riêng tư”, Ellie lại , cố tình làm giọng mình the thé.

      “Tao bảo mày im , con mụ kia!”

      Ellie há hốc miệng.

      “Đừng có ăn với vợ tôi kiểu ấy”, Charles gầm gừ.

      ”, Ellie , hy vọng mình quá thúc ép may mắn. “ ràng có vợ, nếu nhận ra rằng phụ nữ hơi... yếu đuối hơn đàn ông ở vài khía cạnh và tôi chỉ là thể làm như cầu.”

      “Tôi để ấy ”, Charles khuyên.

      “Vì tình với Chúa”, Cecil lẩm bẩm. “Baxter! Đưa ta ra ngoài và để ta giải quyết nhu cầu.”

      Ellie nhảy chồm dậy và theo Baxter ra khỏi phòng. Ngay khi họ ra khỏi tầm nghe của Cecil, rít lên. “ ta trả bao nhiêu?”

      Baxter nhìn bằng con mắt khôn ngoan.

      “Bao nhiêu?”, Ellie khăng khăng. “Tôi trả gấp đôi. Gấp ba.”

      ta liếc về phía cửa và hét lên, “Nhanh lên!”, sau đó hất đầu về phía cửa trước, ra hiệu cho theo ta ra ngoài. Ellie chạy gấp theo ta và thầm, “Cecil là tên ngốc. Tôi cá là ta lừa sau khi giết chúng tôi. Và lẽ ra ta phải trả cho gấp đôi vì bắt cóc tôi nữa? ? Điều đó công bằng”.

      đúng”, Baxter . “ ta nên trả tôi gấp đôi. ta chỉ hứa trả cho tôi tiền bắt cóc Bá tước.”

      “Tôi sẽ trả cho năm mươi bảng nếu đứng về phía tôi và giúp tôi giải cứu Bá tước.”

      “Và nếu tôi ?”

      phải phó mặc may rủi vào việc Cecil trả tiền hay . Nhưng từ những gì tôi nhìn thấy cái được gọi là bàn cờ bạc đó, kết thúc với những cái túi trống rỗng.”

      “Được rồi”, Baxter đồng ý, “Nhưng tôi muốn thấy tiền trước”.

      “Tôi mang theo mình.”

      Mặt ta trở nên đe dọa.

      “Tôi mong chờ là bị bắt cóc”, Ellie nhanh. “Tại sao tôi lại mang nhiều tiền vàng như thế trong mình chứ?”

      Baxter nhìn trừng trừng vào mặt .

      có lời hứa của tôi”, Ellie .

      “Được rồi. Nhưng nếu lừa tôi, tôi thề là cắt cổ khi ngủ.”

      Ellie rùng mình, nghi ngờ gì là ta . giơ tay lên để làm ám hiệu theo như thỏa thuận từ trước để Leavey và Helen biết rằng mọi chuyện đều ổn. thể nhìn thấy họ, nhưng theo kế hoạch là họ theo . muốn họ lao ra và tấn công Baxter.

      làm gì thế?”, Baxter hỏi.

      có gì. Chỉ gạt tóc ra khỏi mặt thôi. Ở đây gió quá.”

      “Chúng ta phải quay vào bên trong.”

      “Ừ, tất nhiên. Tôi muốn Cecil nghi ngờ”, Ellie . “Nhưng chúng ta laàm gì? Kế hoạch là như thế nào?”

      “Tôi thể làm gì cho đến khi chuyện với Riley. ta cần biết chúng tôi đổi phe.” Mắt Baxter nheo lại. “ cũng trả ta năm mươi bảng, đúng ?”

      “Tất nhiên”, Ellie nhanh, cho rằng Riley là tên côn đồ đứng gác ở cửa.

      “Được rồi. Tôi chuyện với ta ngay khi tôi có thể ở mình với ta và sau đó chúng tôi hành động.”

      “Ừ, nhưng...”, Ellie muốn rằng họ cần chiến lược ràng, kế hoạch tỉ mỉ hơn, nhưng Baxter bắt đầu kéo vào bên trong. ta đẩy qua cánh cửa vào phòng trong và ngã nhào xuống giường. “Bây giờ tôi cảm thấy dễ chịu nhiều hơn rồi”, tuyên bố.

      Cecil làu bàu điều gì đó về việc quan tâm, nhưng Charles trầm tư nhìn . Ellie bắn cho một nụ cười nhanh trước khi quay lại nhìn Baxter, cố gắng nhắc ta rằng ta cần chuyện với Riley.

      Nhưng Riley lại có ý khác. “Tôi cũng phải ”, ta tuyên bố và bỏ . Ellie liếc Baxter, nhưng ta theo Riley. Có lẽ ta nghĩ việc mình theo gây ra nhiều nghi ngờ vì ta vừa quay lại với Ellie.

      Tuy nhiên, sau khoảng phút, họ nghe thấy thanh náo động từ bên ngoài căn nhà. Mọi người nhảy dựng lên, trừ Charles bị trói và Baxter, người vẫn đứng.

      “Chuyện chết tiệt gì diễn ra thế?”, Cecil hỏi.

      Baxter nhún vai.

      Bàn tay Ellie bay lên miệng. Ôi Chúa tôi, Riley biết bây giờ ta làm việc cho , và nếu ta tìm thấy Helen và Leavey ở bên ngoài...

      “Riley!”, Cecil hét lên.

      Nỗi lo sợ tệ hại nhất của Ellie thành thực khi Riley hùng hổ quay lại phòng, giữ Helen sát bên mình, với con dao ấn vào cổ họng. “Nhìn xem tôi tìm thấy gì này!”, ta ba hoa.

      “Helen?”, Cecil , trông có vẻ buồn cười.

      “Cecil?”, Helen trông chẳng buồn cười chút nào.

      “Baxter!”, Ellie hét lên bằng giọng hoảng sợ. ta cần cho Riley biết kế hoạch thay đổi lúc này. kinh hoàng nhìn Cecil di chuyển đến gần Helen và giật chị ấy về phía ta. Tuy nhiên, lưng ta quay về Ellie và lợi dụng sao nhãng của để túm lấy khẩu súng buộc ở chân và giấu nó dưới nếp váy.

      “Helen, chị thực nên tới”, Cecil , giọng gần như ngâm nga.

      “Baxter, với ta ngay bây giờ”, Ellie hét lên.

      Cecil quay phắt lại để đối mặt với . “ với ai cái gì?”

      Ellie thậm chí dừng lại để nghĩ. rút súng ra, lên đạn và kéo cò. Cơn chấn động lan đến tận vai và hất ngã ngửa ra giường.

      Mặt Cecil là bức tranh ngạc nhiên khi ta túm lấy ngực gần xương đòn. Máu rỉ qua những ngón tay. “Đồ sói cái”, ta rít lên, tay đưa súng lên.

      “Khônggg!”, Charles hét lên, nhào về phía trước từ chiếc ghế ngồi và quăng mình vào Cecil. Đích nhắm của tốt, nhưng húc trúng chân gã họ và cánh tay Cecil văng lên trước khi kéo cò.

      Ellie cảm thấy cơn đau nhói ở tay khi nghe Helen gào lên tên mình. “Ôi Chúa tôi”, Ellie thầm trong cơn sốc. “ bắn mình.” Sau đó cơn sốc được thay thế bởi phẫn nộ. “ bắn mình!”, thốt lên. ngẩng lên ngay đúng lúc nhìn thấy Cecil nhắm bắn Charles. Thậm chí trước khi Ellie có thời gian để nghĩ, với xuống bằng cánh tay lành, túm lấy khẩu súng khác và bắn vào Cecil.

      Im lặng phủ xuống căn phòng và lần này nghi ngờ gì là ta chết.

      Riley vẫn gí con dao vào cổ Helen, nhưng bây giờ ta trông như biết làm gì với . Cuối cùng, Baxter , “Thả ta ra, Riley”.

      “Cái gì?”

      “Tao thả ta ra.”

      Riley thả tay cầm dao xuống và Helen chạy đến bên Ellie.

      “Ôi, Ellie”, Helen thốt lên. “Em có đau lắm ?”

      Ellie phớt lờ và nhìn Baxter trừng trừng. “ làm tốt nhỉ?”

      “Tôi bảo Riley thả ta ra, phải sao?”

      cau có với ta. “Nếu muốn kiếm được tiền, ít nhất là cởi trói cho chồng tôi .”

      “Ellie”, Helen , “Đề chị xem cánh tay em nào”.

      Ellie nhìn xuống nơi bàn tay nắm chặt vết thương. “Em thể”, thầm. Nếu thả tay ra, sau đó máu thấm ra, và...

      Helen kéo ngón tay , “Nào, Ellie. Chị phải xem xem vết thương nghiêm trọng như thế nào.”

      Ellie rên rỉ và , “, em thể. Chị biết , khi em nhìn thấy máu của mình…”.

      Nhưng Helen moi những ngón tay của Ellie tách khỏi cánh tay. “Nào nào”, Helen . “Nó quá tệ đâu. Ellie? Ellie?”

      Ellie ngất xỉu.



      “Ai có thể nghĩ rằng”, Helen nhiều giờ sau đó, khi Ellie nằm nghỉ thoải mái giường, “Ellie hóa ra lại dễ ngất xỉu đến thế?”.

      “Chắc chắn phải em”, Charles trả lời, âu yếm vuốt lọn tóc ra khỏi trán vợ mình. “Xét cho cùng, ấy khâu cho em đường khâu cánh tay khiến bất kỳ thợ may nào cũng phải xấu hổ.”

      “Hai người cần như thể em ở đây”, Ellie giận dỗi . “Cecil bắn vào tay em, phải tai.”

      Nghe nhắc đến tên Cecil, Charles lại cảm thấy cơn thịnh nộ dâng lên. Phải mất thêm thời gian nữa mới có thể nhìn lại kiện ngày hôm nay mà run bần bật vì phẫn nộ.

      cử người thu dọn xác của Cecil, mặc dù vẫn chưa thực quyết định làm gì với nó. Charles chắc chắn định cho phép được chôn cất cùng với những người còn lại trong gia đình Wycombe.

      Baxter và Riley được trả tiền và thả sau khi Riley chỉ cho họ thấy ta để Leavey tội nghiệp ở đâu, ta thậm chí có được giây phút nào kêu lên trước khi bị Riley đập dùi cui vào đầu và túm lấy Helen.

      quan tâm của dành cho Ellie và để bảo đảm rằng vết thương do súng bắn của nghiêm trọng hơn những gì tuyên bố. Viên đạn dường như trúng động mạch hay cái xương nào, mặc dù Charles mang vết sẹo kinh hoàng suốt cuộc đời khi Ellie ngất .

      vỗ vào cánh tay của vợ. “Việc quan trọng nhất là em mạnh khỏe. Bác sĩ Summers rằng sau vài ngày nghỉ ngơi giường em khỏe lại như bình thường. Và ông ấy cũng rằng ngất xỉu khi nhìn thấy máu là rất bình thường.”

      “Em ngất xỉu khi nhìn thấy máu”, Ellie lẩm bẩm. “Chỉ máu của em thôi.”

      “Lạ ”, Charles trêu. “Xét cho cùng, máu giống máu em. thấy chúng rất giống nhau.”

      quắc mắt với . “Nếu thể tử tế hơn, hãy để em lại với Helen.”

      có thể nhận thấy qua giọng của rằng cũng đùa, vì thế cúi người xuống và hôn lên mũi .

      Helen đứng phắt dậy và , “Chị lấy thêm trà”.

      Charles nhìn chị họ rời khỏi phòng và đóng cửa lại. “Chị ấy luôn biết lúc nào chúng ta muốn được riêng tư, đúng ?”

      “Helen nhạy bén và lịch hơn cả hai chúng ta”, Ellie đồng ý.

      “Có lẽ vì thế mà chúng ta rất xứng đôi.”

      Ellie mỉm cười. “Đúng thế rồi, phải ?”

      Charles ngồi xuống bên cạnh và choàng tay ôm lấy vai . “Em có nhận ra rằng bây giờ chúng ta rốt cuộc có thể có cuộc hôn nhân bình thường rồi hay ?”

      “Chưa bao giờ kết hôn trước đây, em biết cuộc hôn nhân của chúng ta là khác thường.”

      “Có lẽ chính xác là ‘khác thường’, nhưng nghi ngờ việc phần lớn các cặp mới cưới phải chiến đấu với thuốc độc và súng ống.”

      “Và đừng quên những tai nạn xe ngựa và nồi mứt đó”, Ellie , cười khúc khích.

      “Chưa nhắc đến vết khâu tay , xác xúc vật trong vườn cam và lửa trong bếp.”

      “Chúa tôi, đó là tháng sôi nổi.”

      biết em sao, nhưng có thể hài lòng với việc bớt phấn khích chút.”

      “Ồ, em biết. Em ngại có đôi chút phấn khích, mặc dù em thích phấn khích theo kiểu khác hơn.”

      nhướn mày. “Ý em là gì?”

      “Chỉ là Judith có thể thích có người nhà Wycombe khác để chỉ huy.”

      Charles cảm thấy trái tim mình rơi xuống ngón chân, kỳ tích nếu tính đến chuyện nằm ngang. “Em …?”, há hốc miệng, thể thốt ra trọn câu. “Em …?”

      “Tất nhiên là ”, , đập vào vai . “À, thực ra là em cho là em có khả năng, nhưng tính đến chuyện chúng ta chỉ mới bắt đầu… biết đấy… rất gần đây, em thậm chí chưa có cơ hội để biết em có hay và…”

      “Vậy ý em là gì?”

      e lệ mỉm cười. “Chỉ là chẳng có lý do gì mà chúng ta thể cố gắng biến giấc mơ đặc biệt này trở thành thực.”

      “Helen mang trà quay lại bất cứ lúc nào.”

      “Chị ấy gõ cửa.”

      “Nhưng cánh tay em...”

      “Em hoàn toàn tin rằng cẩn thận.”

      Nụ cười chậm rãi lan mặt Charles. “Gần đây em chưa nhỉ?”

      Ellie gật đầu. “Em với chưa ?”

      gật đầu trả lời . “Tại sao chúng ta giúp em thoát khỏi chiếc váy này và thực hóa giấc mơ của em nhỉ ?”



      Đoạn kết



      Chín tháng và ngày sau, Ellie là người phụ nữ hạnh phúc nhất đời. phải nghĩ mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất đời ngày hôm qua và ngày hôm kia... nhưng ngày hôm nay đặc biệt.

      Ellie cuối cùng cũng chắc chắn rằng và Charles sắp có đứa con.

      Cuộc hôn nhân của họ, bắt đầu gần giống như tai nạn, nhưng trở thành điều gì đó thực thần kỳ. Ngày của tràn ngập tiếng cười, đêm đầy đam mê và những giấc mơ mang đầy hy vọng cùng những điều kỳ diệu.

      Chưa đến vườn cam, trĩu nặng quả, nhờ vào công làm việc cần cù của và Claire.

      Ellie nhìn xuống bụng mình với cảm giác kinh ngạc. lạ là có mầm sống lớn lên ở đó, rằng con người rồi cũng biết , có tên, chuyện và có những suy nghĩ của riêng mình nép mình trong bụng .

      mỉm cười. nghĩ đứa bé này là . biết tại sao, nhưng chắc chắn nó là con . muốn đặt tên nó là Mary, theo tên của mẹ . nghĩ Charles phản đối việc đó.

      Ellie sải bước qua đại sảnh, vẫn tìm kiếm chồng mình. Đồ trời đánh thánh vật, ở đâu khi cần ? phải đợi giây phút này nhiều tháng rồi, để với tin tức tuyệt diệu này, và bây giờ thể tìm thấy ở đâu. Cuối cùng từ bỏ mọi giả bộ đoan trang và hét lên tên . “Charles? Charles?”

      xuất ở hành lang, quăng quả cam qua lại giữa hai bàn tay. “Chúc buổi chiều tốt lành, Elllie. Chuyện gì làm em nhặng xị lên thế?”

      Mặt sáng rực nụ cười. “Charles, rốt cuộc chúng ta làm được rồi.”

      chớp mắt, “Làm cái gì?”

      đứa con, Charles. Chúng ta đứa con.”

      “À, cũng nghĩ thế. dốc cạn sức lực trong chín tháng qua.”

      Miệng trễ xuống. “Đó là phản ứng của ?”

      “À, nếu em nghĩ đến chuyện này, em sinh con ngay lúc này rồi thay vì tuyên bố việc mang thai nếu chúng ta làm được ngay lần đầu tiên?”

      “Charles?” đập vào vai .

      bật cười và ôm lấy . “Im nào, Elllie. Em biết là đùa thôi.”

      “Vậy là hạnh phúc.”

      hôn ngọt ngào. “Hơn cả những gì có thể .”

      mỉm cười nhìn . “Em chưa bao giờ nghĩ mình có thể người khác nhiều như em , nhưng em sai.” đặt tay lên cái bụng phẳng lì. “Em con bé này rất... rất... rất nhiều và con bé vẫn còn chưa chào đời.”

      “Con bé?”

      “Nó là . Em chắc chắn đấy.”

      “Nếu em chắc chắn, chắc chắn là em đúng.”

      vậy sao ?”

      “Từ lâu học được rằng đừng bao giờ tranh cãi với em.”

      “Em biết mình có thể đào tạo tốt thế đấy.”

      Charles cười toe toét. “ người chồng tử tế, đúng ?”

      “Tốt nhất. Và cũng trở thành người cha tuyệt vời.”

      Khuôn mặt đầy cảm xúc khi chạm vào bụng . “ cũng bé con này rồi.” thầm.

      ư?”

      gật đầu. “Giờ , chúng ta cho con nhìn thấy hoàng hôn đầu tiên của con bé chứ? vừa ngó ra ngoài cửa sổ. Bầu trời rạng rỡ gần bằng nụ cười của em.”

      “Em nghĩ con bé thích thế. Và em cũng thích.”

      Tay trong tay, họ bước ra ngoài và nhìn lên bầu trời.


    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :