Chương 5.2: Tiếng của George làm bừng tỉnh: - Chúng ta đưa lên tàu từ bao giờ? năm à? nghĩ ngợi: - Gần năm. Chính xác là ngày 29 tháng 10. - là thư ký tuyệt vời, Ruth! Trí nhớ của đáng kinh ngạc. nghĩ rằng có lý do để nhớ ngày đó mà ta biết. Vẫn còn chịu ảnh hưởng những lời của Victor, nghe thấy tiếng vô tư của Rosemary và nhận ra căm thù vợ ông chủ từ hôm đó. - ta để cho chúng ta yên thời gian. Thực ra chúng ta có thể hài lòng. Mặc dù vụ này làm chúng ta tốn 50 hoặc 100 bảng… - Lần này đòi 300. Tôi thấy thế nhiều quá. - Quá nhiều và được đâu. Trước hết, chúng ta phải thăm dò tin tức . - Tôi liên lạc với ông Ogilvie. Alexander Ogilvie là nhân viên của hãng ở Rio de Janeiro. Barton định nghĩa ta là " người Ecoss điều độ". Đấy là người có cái đầu lạnh lùng và phán xứ chắc chắn. - Phải đấy, George , đánh điện ngay . Mẹ của Victor ở trong tình trạng thảm hại, như mọi khi vào hoàn cảnh này. Bà ấy có thể ốm bất cứ lúc nào và làm rắc rối cho tối nay. - có muốn tôi ở lại với bà ấy? - Tất nhiên là , trả lời dứt khoát. chính là người tôi muốn có bên cạnh tối nay. Tôi cần , Ruth, và cũng phải nghĩ đến chút… cầm lấy tay . - Hay tôi thử gọi điện cho ông Ogilvie? Có thể chúng ta dàn xếp xong trong ngày hôm nay. - Ý kiến tuyệt vời, xứng đáng tiêu tiền vì nó. - Tôi làm ngay. nhàng rút tay ra và rời khỏi phòng. George xem xét vài công việc cần thiết. Vào mười hai rưỡi trưa, tới đếnLuxembourg. Charles, ông bếp trưởng nổi tiếng và dễ mến nhấtLondon đến gặp , nghiêng mình tươi cười đúng kiểu. - Chào ông Barton. - Chào Charles. Mọi việc sẵn sàng cho tối nay chưa? - Rồi thưa ông. Tôi nghĩ rằng ông hài lòng. - Vẫn cái bàn ấy à? - Vẫn nó, thưa ông. Trong loggia phía cuối, cái bàn ở giữa. - Và có thêm bộ đồ ăn nữa chứ? - Vâng, thưa ông? - Và ông tìm được hoa Rosemary chứ? - Vâng, thưa ông Barton. Tôi e rằng nó chưa đủ lộng lẫy. Ông có muốn tôi cho thêm vài bông hồng đỏ hoặc vài bông hoa cúc? - , . gì ngoài hoa Rosemary. - Rất tốt, thưa ông. - Ông có muốn xem qua thực đơn ? Giuseppe! cái búng tay của ông bếp trưởng làm xuất người Ý bé , độ 40 tuổi. - Đem thực đơn cho ông Barton. Giuseppe đem ra bảng thực đơn bằng bìa cứng và George lơ đãng liếc qua: Sò súp rau Dubarry, cá bơn Luxembourg, gà gô, gan gà v.v… George tuyên bố "Tuyệt" rồi trả lại thực đơn cho Giuseppe, rồi với Charles bên cạnh, ta ra phía cửa. - Xin ông biết cho. - Ông bếp trưởng hạ giọng , - Chúng tôi xúc động biết bao vì ông quay lại chỗ chúng tôi. Barton trả lời: - Quá khứ là quá khứ! Cần phải quên nó và tự bảo rằng cái gì qua cũng qua rồi! - Đúng vậy, thưa ông Barton. Lúc đó chúng tôi buồn bã biết bao. Tôi hy vọng rằng tiểu thư hài lòng về buổi dạ tiệc và tất cả diễn ra như ông mong muốn. Ông ta kính cẩn nghiêng mình, rồi khi George vừa ra. Ông quát mắng bồi bàn ở cái bàn cạnh cửa sổ, làm như này vừa phạm lỗi tày trời vậy. George ra với nụ cười lạ lùng môi. hẹp hòi mà căm ghét Luxembourg. Đấy phải lỗi của nhà hàng nếu Rosemary chọn cho mình cái chết hoặc bị giết ở đó. Chính nhà hàng bị thiệt hại trong vụ này. Hơn nữa, George chỉ muốn nghĩ về dự định của mình… ăn trưa ở Câu lạc bộ sau đó họp, rồi trước khi trở lại văn phòng; vào trạm điện thoại công cộng, cầu số điện thoại ở Maiden Vale và chuyện được ngay với vẻ hài lòng rệt. Tất cả diễn ra theo ý muốn. Ngay khi về đến văn phòng. Ruth Lessing đến gặp : - Có chuyện về Victor Drake, . - Vậy sao? - Tôi e rằng làm việc tồi tệ có thể đưa ra toà. Từ nhiều tháng lấy tiền từ két của cơ quan… - Chính Ogilvie cho biết à? - Vâng. Tôi gọi điện cho ông ta sáng nay và ông ấy vừa gọi lại cách đây 10 phút. Ông ấy rằng Victor hành động cách táo tợn điên rồ. - Tôi cũng nghĩ vậy. - Cơ quan đồng ý khởi tố nếu nhận lại được đủ tiền. Ông Oglivie gặp người phụ trách và thoả thuận được như vậy. Số tiền vào khoảng 175 bảng. - Từ việc này ngài Victor đáng kính lại định kiếm chác thêm lãi ròng là 125 bảng! - Tôi e vậy. - Thôi được dù sao chúng ta cũng tiết kiệm được ngần ấy. George nhận xét, vẻ hài lòng. - Tôi với ông Ogilvie dàn xếp mọi việc. - Tôi làm đúng. - Thực lòng tôi muốn nhìn thấy tên ranh con vô lại đó ở trong tù, nhưng cần phải nghĩ đến bà mẹ khốn khổ của nó. Bà ấy ngốc nghếch nhưng tốt bụng… Kết luận: ông Victor lại thắng lần nữa. - tốt bụng! - Tôi ấy à? - Phải, ! Tôi nghĩ rằng là người tốt nhất đời. Lời khen đó làm cảm động. vừa thấy hài lòng vừa xấu hổ. Đột nhiên lòng xốn xang cầm tay đưa lên môi: - Ruth quý! Bạn tốt nhất và trung thành nhất của tôi… có tôi biết làm sao? Họ đứng sát cạnh nhau. "Với ấy, nghĩ, ta hạnh phúc. Và ta làm cho ấy hạnh phúc! Nếu như…" Về phần , tự hỏi có nên nghe theo lời khuyên của Race là bỏ mặc cái cuộc phiêu lưu ngu ngốc này. Đấy có phải là điều khôn ngoan nhất ? do dự vài giây rồi tính quyết đoán thắng. Hẹn gặp lại tối nay. Ruth! Vào 9h30 ởLuxembourg.
Chương 6: Họ đến tất cả. George nhận ra điều đó mà cả người. Cho đến phút cuối cùng, ta sợ có cố. Nhưng , họ đến đủ… Stephen Farraday, Sandra, rất sang trọng với cái váy trang nhã bằng nhung đen và chuỗi ngọc lục bảo quanh cổ. Người phụ nữ này có vẻ rất quý phái, điều đó rất ràng. Bà ta tỏ ra rất thoải mái, cầu kỳ, thậm chí còn dễ thương hơn bình thường. Ruth cũng mặc váy màu đen. đeo loại nữ trang nào ngoài cái cặp băng vàng rất tinh xảo. ngắm nhìn mái tóc huyền đẹp đẽ, đường nét gợi cảm của cái cổ và đôi cánh tay trắng muốt, trắng hơn cả các phụ nữ khác. Ruth làm việc trong nhà nên hề bị rám nắng, ánh mắt họ gặp nhau. Nhận thấy ánh mắt của George có vẻ lo lắng, làm yên lòng bằng nụ cười và cảm thấy tươi tỉnh lên ngay. Ruth đáng quý, trong sáng và trung thành. Iris trái với thường ngày lại ngồi im. Dường như chỉ có là nhận thấy đây là cuộc gặp mặt khác thường. trông xanh xao trong chiếc váy giản dị màu xanh lá cây và vẻ xanh xao lại hợp với , nó đem lại cho vẻ đẹp trang nghiêm và hơi buồn. Anthony Browne đến cuối cùng. George nhận thấy dáng mềm mại, uyển chuyển của ta. Dáng của con thú dữ, con báo hoặc sư tử. Tất cả đến, bước vào cái bẫy mà giăng sẵn ra cho họ? Bây giờ, cuộc chơi có thể bắt đầu Đầu tiên họ uống vài ly cocktail, rồi vào phòng ăn. Nhiều cặp nhảy, nhạc êm dịu, các hầu bàn chạy chạy lại thoăn thoắt… Charles với nụ cười môi tới để dẫn họ lại bàn. Phía cuối phòng là loại "loggia", xây hơi cao lên chút, trong có 3 cái bàn, cái to ở giữa, hai cái ở 2 bên trái và phải. Hai cái bàn đều có người ngồi. Ở cái đầu tiên là tóc vàng khá xinh trò chuyện với người nước ngoài có nước da ngăm đen. Ở cái bàn thứ hai là 2 thanh niên, chàng trai và . Cái bàn ở giữa là cái Barton đặt sẵn. Rất lịch . George chỉ chỗ cho mỗi người: - Sandra, mời bà ngồi đây, bên phải tôi… Browne. Ông ngồi cạnh Sandra, Iris, đây là sinh nhật em và em hãy ngôi bên trái Farraday. Ông ngồi cạnh Iris. Rồi đến Ruth… Giữa Ruth và Anthony còn cái ghế trống. Họ có 6 người vậy mà có tới 7 bộ đồ ăn. - Ông bác Race của tôi chắc đến muộn, George giải thích. Ông ấy bảo chúng ta đừng đợi. Ông ấy đến ngay và tôi rất hân hạnh giới thiệu với các vị. Đây là người rất đáng mến. Ông ấy du lịch nhiều và rất có tài kể chuyện… Họ ngồi xuống. Iris rất tức giận. Chỗ ngồi của đáng lẽ ra phải là của Ruth. George cố tình tách ra khỏi Anthony. Điều đó chứng tỏ những thành kiến của ta vẫn vậy, thay đổi như họ tưởng. Ở đầu bàn bên kia, ngay đối diện với , Anthony nhìn cái ghế trống bên cạnh lông mày nhíu lại: - Tôi vui mừng, Barton, vì có thêm người khách nữa vì có thể tôi phải rời các vị khá sớm. Trường hợp bất khả kháng. Tôi va phải người mà tôi quen. George mỉm cười, ngắt lời: - Như vậy, làm việc cả trong những giờ thường dùng để giải trí? Ở tuổi , điều đó nên! tôi chưa bao giờ biết chính xác làm gì? Câu đó vô tình rơi vào đúng lúc mọi người đều im lặng. Câu trả lời đến với vẻ điềm tĩnh và hơi châm biếm: - Tôi tổ chức thực những tội ác, ngài Barton ạ. Nếu hỏi tôi trả lời. Đủ loại trộm cắp, phá hoại, tống tiền vv… - Ông, Browne - Sandra và cười - Vậy chắc làm việc trong lĩnh vực buôn bán vũ khí? Vả lại trong các vở kịch, những kẻ buôn bán vũ khí thường đóng vai phản bội… Chỉ có Iris là nhận thấy vẻ ngạc nhiên của Anthony nhưng tự chủ lại ngay và lấy lại được vui vẻ vô tư để trả lời: - Đúng vậy, thưa bà Alexandra, nhưng nên ra! Đây là điều bí mật và các thế lực nước ngoài có tai mắt ở khắp nơi. Chúng ta hãy dè chừng những câu dại dột! làm mọi người vui lên và cười. Người ta dọn nhưng cái đĩa của món ăn đầu tiên. Dàn nhạc chơi điệuvalse. Stephen mời Sandra rồi ngay sau đó, mọi người đều nhảy. Bầu khi trở nên thanh thản hơn. Lát sau, Iris nhảy với Anthony: - George lịch , , xếp chúng ta ngồi cạnh nhau. - lịch ? Có đây chứ vì vậy luôn được nhìn thấy em trước mặt… - phải thế, định về sớm à? - Có thể phải ! Rồi thêm: - Em biết trước là đại tá Race đến tối nay à? - Chắc thế. - Lạ . - quen ông ấy à? Đúng rồi, với em hôm nọ… ông ấy là người như thế nào? - ai biết chính xác. Họ quay lại bàn. Càng về cuối bữa tiệc cái áp lực ban đầu, tưởng rằng biến mất, có vẻ như quay lại. khí dường như tích điện. Chỉ có ông chủ tiệc là vui vẻ, bình tĩnh và vô tư. Iris nhận thấy George nhìn đồng hồ. Đúng lúc đó, hồi trống vang lên báo hiệu buổi biểu diễn bắt đầu. Ánh sáng tắt. Sân khấu lên, ngoài vòng nhảy. Người ta kéo lại ghế để nhìn hơn. Ba cặp nhảy trịch đoạn ba lê, mọi người vỗ tay. Rồi đến người biểu diễn cách bắt chước các tiếng động khác nhau: tàu hoả, tàu thuỷ, máy bay, máy khâu và cả tiếng bò kêu, được mọi người tán thưởng. Rồi đến Lenny và Flo trong vũ điệu mạnh mẽ. Người ta lại vỗ tay. Sau trích đoạn ba lê thứ 2. Ánh sáng bật lên, mọi người chớp mắt… Và mỗi người bên bàn của Barton dường như trút được gánh nặng. Hình như tất cả đều chờ đợi điều gì. Điều đó đến. Lần trước, khi ánh sáng quay lại, họ phát ra xác chết gục bàn. Hôm nay, họ vĩnh viễn cắt đứt với quá khứ rùng rợn… Nó vào quên lãng. Bóng đen của thảm kịch ngày trước dần tan . Sandra vẻ mặt rất phấn chấn chuyện với Anthony. Stephen chuyện trò với Iris và Ruth cúi xuống lắng nghe. George ngồi im ghế, nhìn thẳng về phía trước. Mắt ta có vẻ như gắn chặt vào chiếc ghế trống trước mặt. Iris hích ta bằng cùi tay: - Tỉnh lại. George. Nào, chúng ta nhảy nhé! vẫn còn chưa nhảy với em. sực tỉnh rồi mỉm cười, nâng cốc: - Tôi đề nghị các bạn hãy uống mừng sinh nhật trẻ của chúng ta. Iris Marle, chúc luôn luôn mãi xinh đẹp như trong buổi tối hôm nay! Họ cùng uống, rồi nhạc Jass vui nhộn vang lên gọi mọi người ra sàn nhảy. Họ lại nhảy. George với Iris. Stephen với Ruth. Anthony với Sandra. Điệu nhảy kết thúc, họ quay lại bàn, chuyện và cười. George cầu phút chú ý: - Có việc mà tôi muốn cầu tất cả các bạn. Vậy là gần năm trước, chúng ta cũng cùng nhau đến đây trong buổi tối được đánh dấu bằng kiện bi thảm. Tôi muốn gợi lại những kỷ niệm đau buồn của hôm qua, nhưng tôi vẫn thấy ràng Rosemary bị lãng quên. Tôi đề nghị các bạn hãy uống cùng tôi để tưởng nhớ Rosemary. ta cầm cốc lên tay. Mọi người đều làm theo. Các khuôn mặt như đóng băng. George đứng dậy và : - Tôi uống để nhớ lại Rosemary? Đưa cốc lên môi, họ cùng uống. Đột nhiên. George lảo đảo, ngã ngồi xuống ghế. Đôi tay ta cuống cuồng cào cấu cổ họng, dứt tung cả cổ áo. Mặt ta đỏ tía lên. ngạt thở… ta chết trong vòng phút rưỡi.
Phần 3 - Chương 1.1: Scotland Yard(1) Đại tá Race, sau khi điền vào tấm phiếu đưa ra cho ông, chỉ phải đợi vài phút trước khi được đưa vào văn phòng của ngài Trưởng thanh tra Kemp. Hai người đàn ông thân mật bắt tay nhau. Họ quen biết nhau rất . Kemp quên người tiền nhiệm nổi tiếng của mình: ông giàBattle. từng làm việc nhiều năm dưới quyền ông. Kemp vô tình có dáng và vài điệu bộ giống ông. Giống nhưBattle, trông ông vững chãi. Tuy nhiên, ông có vẻ được tạc từ gỗ sồi ra nhưBattle, mà từ loài gỗ quý khác, gỗ trắc hoặc gỗ gụ. - Ngài tử tế gọi điện cho chúng tôi, thưa đại tá - Kemp . - Nếu có vụ án nào cần đến bàn tay của chúng tôi chính là vụ này. - Tóm lại, - Race , - nó đặt trong những bàn tay tốt nhất. Kemp cần phải khiêm tốn. ràng là người ta chỉ nhớ đến ông khi có những vụ việc tinh vi, cần đến tác động rộng lớn và có tầm quan trọng đặc biệt. Liên quan đến nhà Kiddenninster, ông , chúng ta phải thận trọng và chỉ tiến lên từ từ đầu ngón chân. Race gật đầu đồng ý. Ông nhiều lần gặp bà Alexandra Farraday. thanh danh tì vết. Tưởng tượng ra bà ta có liên quan đến vụ tai tiếng nào đó, thoạt tiên, có vẻ điên rồ. Ông nghe bà ta diễn thuyết trong các cuộc họp. Bà ta tìm cách gây hiệu quả, nhưng bà nắm rất chắc chủ để và trình bày nó cách ràng và tinh thông thạo phong cách tuyệt vời. Bà ta là loại phụ nữ mà cuộc sống bên ngoài luôn xuất báo chí nhưng họ giữ kín cuộc sống riêng tư đến mức người ta tưởng rằng họ có. Tuy vậy chắc chắn họ phải có, Race nghĩ thầm. Họ cũng phải biết đến tuyệt vọng, tình và dằn vặt của ghen tuông. Rồi họ cũng, có lúc phải mất bình tĩnh vì họ cũng và cũng liều mạng vì hạnh phúc và cuộc sống của họ. - Xem nào. Kemp. - Race , - hãy giả định rằng bà ta là thủ phạm. - Bà Alexandra à? Ông nghĩ thế à? - Tôi biết gì hết. Tôi "giả định". Giả định là bà ấy. Hoặc là chồng bà ấy, ông ta cũng được bè đảng che chở… Cặp mắt xanh của thanh tra trưởng Kemp điềm tĩnh gặp cặp mắt đen của Race. - Nếu giết người, chúng ta làm tất cả để cho bị treo cổ. Nếu là bà ta cũng vậy, ông biết điều đó. Chúng ta ở trong đất nước mà nỗi sợ hãi và quyền thế cũng thể che chở cho lũ giết người. Chỉ cần chúng ta tin chắc vào hành động của chúng ta. Viện công tố đòi hỏi những bằng chứng ràng, điều đó còn nghi ngờ gì nữa… Race ngồi lại thoải mái hơn trong ghế bành rồi : - Vậy nếu chúng ta cùng xem xét lại những dữ kiện của vấn đề? - Rất vui lòng. George Barton bị đầu độc chết bằng aixit cyanhydric, như vợ ta, cách đây năm. Ông với tôi rằng lúc đó ông cũng ở trong tiệm ăn? - Phải. Barton mời tôi đến dự tiệc nhưng tôi từ chối. Ý kiến đó làm tôi thích và tôi giấu ta, tôi khuyên ta nếu có nghi ngờ gì về nguyên nhân chết của vợ phải ra cho những người có thẩm quyền, nghĩa là các . - Đáng lẽ ta nên làm thế! - Thay vì nghe tôi, ta ngoan cố với ý nghĩ cần phải giăng bẫy cho kẻ giết người. - Loại bẫy nào? - ta muốn cho tôi biết nhưng dự kiến ấy hứa hẹn điều gì tốt đẹp cả vì thế tối qua tôi cũng đến Luxembourg. Tôi muốn nhìn tận mắt điều gì xảy ra. Để bị phát , tôi ngồi cách xa cái bàn của Barton. may là tôi thể gì cho , tôi nhận thấy điều gì đáng ngờ cả. Những hầu bàn và những khách mời là những người duy nhất lại gần cái bàn. - Đó cũng được việc rồi, Kem , vì nó giới hạn phạm vì những kẻ tình nghi. Thủ phạm chỉ có thể là người trong khách mời hoặc gã hầu bàn, Giuseppe Balsano. Tôi cho gọi ta đến đây sáng nay vì nghĩ rằng ông muốn gặp ta, nhưng tôi tin là ta dính dáng gì vào vụ này. ta làm ở Luxembourg 11 năm nay. Thanh danh tốt, có vợ và 3 con, quá khứ đáng khen, ta được các ông chủ và khách hàng mến. - Vậy chúng ta chỉ còn xem xét khách mời thôi. - Phải. Chính là những người có mặt khi bà Barton chết. - vậy. Còn về vụ tự sát sao? - Tôi xem lại hồ sơ vì tôi thấy hiển nhiên hai vụ này có liên quan đến nhau. Chính Adam tiến hành cuộc điều tra. Đấy phải là vụ tự sát hiển nhiên. Chỉ là rất có thể thôi, nhưng chẳng có tí gì làm chúng tôi nghi ngờ là vụ giết người cả, chúng tôi chấp nhận giả thiết tự sát. Chúng tôi thể làm khác được, ông cũng biết đấy, chúng tôi có trong kho lưu trữ hàng đống vụ tương tự. Tự sát với dấu chấm hỏi. Dấu chấm hỏi, dư luận biết, nhưng chúng tôi vẫn canh cánh trong lòng. Chúng tôi vẫn tiếp tục theo dõi vụ việc rất từ từ. Đôi khi việc lên và dấu chấm hỏi biến mất. Lần khác chẳng có gì cả. Đấy là vụ mà chúng ta quan tâm, chả có gì xảy ra cả. Cho đến hôm nay. - Cho đến hôm nay. Ai đó nhét vào đầu Barton ý nghĩ rằng vợ ta bị giết. ta tiến hành điều tra ngay từ đó và tự cho rằng theo hướng đúng. Đúng hay . Tôi biết. Nhưng kẻ giết người, kẻ cho ta biết, cảnh giác và vứt bỏ ta. Vậy đây tôi cảm thấy việc xảy ra như vậy. Tôi hy vọng ông cũng đồng ý? - Phải, tất cả cái đó rất có thể có thực. Còn "cái bẫy" của ta là gì? Đó là điều tôi tự hỏi. - Tôi nhận thấy có cái ghế trống ở bàn của ta. ta đợi nhân chứng lạ mặt ư? Có thể. Tóm lại, cái bẫy, dù là gì nữa, hoạt động tốt hơn dự kiến và có thể là sớm hơn. Thủ phạm quá lo lắng ra tay trước. - Chúng tôi có năm kẻ bị tình nghi. Cần phải xem xét mà quên vụ án đầu, cái chết của bà Barton. - muốn thừa nhận đó phải là vụ tự sát à? - Tội ác hôm qua chứng minh điều đó. Tuy vậy người ta chưa thể trách chúng tôi về giả thiết tự sát. Nó có thể chấp nhận được và thậm chí còn dựa số bằng chứng:"Trầm uất thần kinh… sau trận cúm cấp phát". Bóng dáng nụ cười thoáng qua khuôn mặt im lìm của Kemp. - Đấy là dành cho các ngài hội thẩm của vụ án. Nó phù hợp với các kết luận của bác sĩ pháp y và tránh động chạm đến ai. Nhưng nên nhớ là chúng tôi có lá thư viết dở mà ta viết cho em để cần phân phát các đồ dùng cá nhân ra sao và cái đó có vẻ chỉ ra rằng ấy có ý định tự sát. ấy bị suy sụp nặng, điều đó còn nghi ngờ gì? Tại sao? Ở đàn ông tôi trả lời: những lo lắng về tiền bạc. Còn ở đàn bà khác và chín mười trường hợp là do những rắc rối của trái tim
Chương 1.2: - Các biết ta có nhân tình à? - Chúng tôi biết ngay lập tức. mối quan hệ bí mật nhưng chúng tôi phát ra mấy khó khăn. - Stephen Farraday à? - Phải. Họ gặp gỡ nhau trong căn hộ ở Earl Lourt, cuộc phiêu lưu kéo dài 6 tháng. Thậm chí hơn chút. Có thể họ cãi nhau hoặc ta bắt đầu chán ấy. Và chúng tôi có thể chấp nhận rằng ta, phải là người đầu tiên, quyết định tự sát trong giây phút tuyệt vọng. - Tự sát trong tiệm ăn bằng cách uống axit cyanhydric â? - Trời ạ, phải… ta có thể muốn tự sát trước mặt tình nhân và mọi người. Có những người thích bi kịch hoá và dàn dựng chúng. Và theo tôi được biết ta mặc kệ mọi điều tiếng. Chỉ có kia là thận trọng thôi. - Vợ của Farraday có biết ? - Theo chúng tôi . - Tuy nhiên, Kemp, bà ta có thể biết rất . - Nhưng đấy phải loại phụ nữ dễ phô bày tình cảm riêng tư? - Tôi đồng ý với ông và tôi muốn coi cả hai là những kẻ có khả năng phạm tội. Bà ta vì ghen tuông còn ông ta vì đam mê. cuộc li dị làm tan vỡ nghiệp của ông ta. Ngày nay cuộc ly hôn phải là điều gì to tát, nhưng trong trường hợp của ta tất cả bè đảngKidderminster chống lại ta. - Chúng ta chuyển sang thư ký. - Cũng bị nghi ngờ, tất nhiên! ta có thể có tình cảm với Barton. Ở văn phòng họ rất thân mật và có vẻ như ta chỉ là ông chủ đối với ta. Ví dụ: chiều hôm qua nhân viên điện thoại kể cho các bạn bằng cách bắt chước điệu bộ của Barton cầm tay Ruth Lessing và rằng thể thiếu ta. Lessing đến đúng lúc. ấy đuổi việc nhân viên điện thoại ngay tại trận. Cho tháng lương rồi phải ngay! - Đấy là chỉ dẫn. Kemp ngừng lát rồi tiếp: - khả năng phạm tội khác là em , chúng ta quên là ấy trở nên giàu có sau cái chết của bà Barton. ta có vẻ là ngoan, nhưng thể lường trước được. Cuối cùng, có thể là người bạn trai của bà Barton. - Tôi tò mò muốn biết biết gì ở ta. - Rất ít và chẳng có gì là tốt đẹp. Hộ chiếu của ta hợp lệ. Đấy là công dân Mỹ và đây là tất cả những gì tôi biết. ta sống ở Clandge và chi tiết thú vị là ta dàn xếp để được làm quen với quận công Dewsbury. - người làm việc trong lĩnh vực tuyệt mật phải ? - Có thể. Tóm lại ta được Dewsbury chú ý và mời ở lại. Ông ta gặp số rắc rối… - Tôi cũng nghe thấy thế. Race . Mọi việc trôi chảy trong các nhà máy của ông ta, trong thời điểm thử loại xe tăng mới… - Chính xác. chàng Browne đến trình diện ông ta như người quan tâm đến vũ khí. ta thăm quan các xưởng máy và sau đó người ta phát ra những vụ phá hoại. Browne gặp gỡ nhiều mối quan hệ của Dewsbury. Họ đều dính dáng nhiều hoặc ít đến công nghiệp vũ khí. Họ gởi thiệu cho ta hàng đống vấn đề mà theo tôi, ta nên biết. Tôi cũng vui lòng thêm rằng trong 2 3 trường hợp, các vấn đề khó khăn rắc rối xảy ra trong các xưởng máy sau khi ta qua vùng đó. - Tóm lại, kẻ cần theo dõi. - Đấy cũng là ý kiến của tôi. ta thiếu vẻ hấp dẫn cá nhân và ta biết cách sử dụng nó. - Nhưng làm sao ta lại quen bà Barton? Barton ở trong làng sản xuất vũ khí mà. - Có điều chắc chắn là họ rất thân mật. Và có thể ta cho ta nhiều hơn ta muốn. Ông biết hơn ai hết, đại tá, rằng người đàn bà đẹp có thể làm đàn ông phun ra như thế nào… Race bực mình. Câu chỉ ám chỉ các phi vụ chống gián điệp mà ông lãnh đạo chứ ám chỉ đời riêng của ông. - thấy những lá thư mà Barton nhận được chưa? - Ông hỏi. - Rồi. Chúng tôi tìm thấy chúng đêm qua trong ngăn kéo bàn làm việc của ta, cùng với Marle. - Những lá thư làm tôi rất quan tâm, Kemp.Các chuyên gia sao? - Giấy thuộc loại rè tiền, mực bình thường. Có dấu vân tay của Barton và Iris Marple. phong bì có nhiều dấu vân tay khác: khó xác định, của các nhân viên bưu điện. Chữ viết ràng, bắt chước kiểu chữ in và các chuyên gia rằng là của người có văn hoá và sức khoẻ tốt. người có văn hoá.Vậy là phải là người hầu. - phải. - Vậy lại còn thú vị hơn. Đấy là bằng chứng hiển nhiên chứng tỏ Barton phải là người duy nhất tin vào vụ tự sát của vợ ta. người nào khác cũng nghĩ như vậy. - người nào đó báo cho cảnh sát. cho rằng tốt nhất là gợi lên nghi ngờ của George, muốn tự mình theo dõi vụ việc. Có điều gì kỹ lạ ở đây. Kemp. nghĩ là chính Barton có thể viết những lá thư này à? - Đây là giả thiết. Nhưng để làm gì? - Để tự sát về sau. vụ tự sát mà ta muốn có những biểu của vụ giết người. - Với ý định gửi Stephen Farraday đến chỗ đao phủ à? Đấy là ý kiến… Nhưng để nó có giá trị cần phải chỉ ra Farraday là kẻ giết người. Vậy mà thực tế chúng ta chẳng có ai chống lại ta. - Hãy về thuốc độc. Chúng ta có biết nó được đem đến Luxembourg thế nào ? - Có. Chúng tôi tìm thấy dưới đất, dưới gầm bàn, túi giấy trắng vẫn còn đựng vài tinh thể axit. có dấu vân tay. Trong các tiểu thuyết trinh thám dĩ nhiên phải là loại giấy đặc biệt, gấp kiểu cách. Còn ở đây hề như vậy. Tôi vui lòng dạy vài bài học của cảnh sát cho những người viết chuyện trinh thám. Họ thấy rằng, trong 9 10 vụ, những dấu hiệu lên gì cả và gần như thường xuyên, các nhân chứng cũng chẳng nhận ra điều gì. Race mỉm cười nhận xét rằng "có thể còn hơn thế nữa" và thêm: - Hôm qua có ai đó nhìn thấy gì ? - Đấy chính là điều tôi tìm hiểu hôm nay, Kemp trả lời. Tối hôm qua tôi lấy mấy lời khai vắn tắt của các nhân chứng và tôi đến Elvaston Square với Marle để liếc qua số giấy tờ của Barton. Hôm nay tôi cầu mọi người ở đó hoàn chỉnh tờ khai của họ và tôi cũng chú ý đến những người cùng ngồi trong "loggia", ở 2 bàn bên cạnh ông ta tìm trong đống giấy tờ rồi tiếp: - Tên họ đây rồi: Gerald Tollington lính gác trong đội cận vệ và Patricia Brice Woodworth. Họ đính hôn và tôi cuộc rằng họ chỉ nhìn nhau thôi và nhìn ai khác trong suốt buổi tối. Rồi đến ông Pedro Morales? người Mexic da vàng như nghệ và Christine Shanon, ả gà mái khá ngốc mà tôi chắc rằng nhìn thấy gì. ta có vẻ chả hiểu gì cả ngoài chuyện tiền. Tất cả bọn họ chắc chả thấy điều gì nhưng tôi vẫn ghi tên họ lại để phòng xa. Chúng ta bắt đầu với Giuseppe, hầu bàn. ta ở đây. Tôi cho gọi ta vào… Chú thích: (1) Sở mật vụ
Chương 2: Giuseppe Balsano khoảng độ 40 tuổi, người thấp bé, vẻ mặt thông minh, ranh mãnh, có vẻ lo lắng nhưng nhiều. ta trôi chảy tiếng vì ở từ năm 16 tuổi và cưới vợ người . Kemp xử với ta rất nhã nhặn: - Bây giờ. Giuseppe, hãy kể cho chúng tôi những điều biết. - Tôi cần phải với ông rằng, người Ý bé trả lời, mọi là khó chịu đối với tôi. Chính tôi là người phục vụ bàn và rót rượu. Mọi người là tôi đánh mất thực đơn và cho thuốc độc vào cốc rượu. Tất nhiên phải thế nhưng họ cứ . Ông Goldstein bảo tôi nghỉ 8 ngày, để phải trả lời các câu hỏi. Tôi kêu ca gì. Ông ấy tốt và công bằng. Ông ấy biết phải lỗi của tôi và tôi làm việc ở đó lâu năm. Vậy là ông ấy đuổi tôi. Ở nhà hàng khác chắc tôi bị đuổi việc: ông Charles cũng rất tốt với tôi, thế nhưng tôi vẫn thấy mình kém may mắn và bắt đầu thấy sợ. Thậm chí tôi tự hỏi liệu tôi có kẻ thù ? - Thế có kẻ thú à? - Kemp lạnh lùng hói. Khuôn mặt hơi buồn của Giuseppe sáng lên bởi nụ cười: - Kẻ thù? Tôi á? Tôi chả có kẻ thù nào cả. Tôi có rất nhiều bạn tốt và tôi có kẻ thù! - Vậy . Kemp , hãy về buổi tối hôm qua. Đầu tiên, đó là loại rượu săm-pan nào? - Loại "Veuve Clicquot 1928" rất nổi tiếng và rất đắt. Ông Barton vẫn vậy. Ông ấy thích rượu ngon và đắt tiền. Ông ấy luôn cầu loại rượu ngon nhất. - Rượu săm-pan được đặt trước à? - Phải. Ông ấy dàn xếp với ông Charles. - Còn cái ghế trống ở bàn? - Nó cũng vậy, được đặt trước. Ông ấy với tôi và cả với ông Charles là dành cho người phụ nữ trẻ đến muộn trong đêm tiệc… - phụ nữ trẻ? Kemp và Race đưa mắt cho nhau, ngạc nhiên. - Người phụ nữ trẻ nào? có biết ? - . Người ấy đến muộn, đây là tất cả những gì tôi biết. - Hãy quay lại rượu. rót mấy chai? - Hai và tôi dự trữ sẵn chai thứ ba. Chai đầu tiên họ uống rất nhanh. Tôi lại rót đầy các cốc và đặt chai rượu vào sô đá. - có nhận thấy ông Barton uống rượu lần cuối khi nào ? - Để tôi xem… Sau cuộc trình diễn, họ uống chúc sức khoẻ tiểu thư trẻ tuổi. Đấy là sinh nhật của ấy. Sau đó họ khiêu vũ. Rồi khi họ quay lại bàn ông Barton uống. Chỉ trong phút, thế là xong, ông ấy chết! - Trong khi họ nhảy, có rót đầy các cốc ? - thưa ông. Các cốc vẫn còn đầy khi họ cùng uống chúc sức khoẻ tiểu thư và họ chỉ nhấp môi vào thôi nên chẳng cần rót đầy lại các cốc. - Liệu có ai đó trong bọn họ, bất kỳ ai, quay lại bàn trong khi các đôi khác vẫn nhảy ? - có ai đâu ạ. Tôi dám chắc như vậy. - Tất cả bọn họ đều ra sàn nhảy à? - Vâng, thưa ông. Họ đều quay lại cùng lúc? Giusepp nhăn trán, cố gắng nhớ lại chính xác: - Ông Barton quay lại đầu tiên với trẻ. Ông ấy nặng nề hơn người khác nên nhảy ít hơn chút. Sau đó đến người đàn ông tóc vàng cao lớn, ông Farraday và người phụ nữ trẻ mặc váy đen. Bà Alexandra Farraday và ông tóc đen quay lại cuối cùng. - biết ông Farraday và bà Alexandra à? - Vâng, thưa ông. Tôi gặp họ thường xuyên ở Luxembourg. Họ là những người rất phong nhã. - Bây giờ, Giuseppe, chú ý nhé. Nếu trong bọn họ cho cái gì đó vào cốc của ông Barton, phải trông thấy phải ? - Điều đó tôi dám chắc, thưa ông! Tôi có việc phải làm. Hai cái bàn khác trong "loggia" và còn hai cái nữa trong phòng. Vì thế tôi thể giám sát bàn của ông Barton. Sau cuộc trình diễn phần lớn khách hàng đứng lên nhảy. Vào lúc đó tôi tranh thủ nghỉ chút, bởi vậy tôi chắc chắn rằng có ai lại gần cái bàn. Nhưng ngay khi mọi người trở lại chỗ ngồi tôi lại bận tíu tít… - Tất nhiên rồi. Kemp . - Tuy nhiên. Giuseppe tiếp, tôi tin rằng rất khó làm việc đó mà bị nhận thấy. Người duy nhất có thể làm chính là ông Barton. Nhưng theo ông có thể như vậy ? - ta nhìn thanh tra trưởng dò hỏi. - Đây là ý kiến của . - Kemp . - Tất nhiên là tôi biết gì hết nhưng tôi chỉ tự hỏi mình thôi. Gần năm trước bà Barton tự sát Bà ấy tuyệt đẹp. Ông biết bà ấy chứ? Có thể ông Barton đau khổ đến nỗi quyết định tự tử theo đúng cách đó… là nên thơ phải ?. Tất nhiên đối với nhà hàng đúng là tai tiếng xấu, nhưng người đàn ông tự sát nghĩ tới điều đó. Mắt ta nhìn hết người này đến người kia tìm đồng tình. - Tôi e rằng đơn giản như vậy. - Kemp . Ông đặt thêm cho Giuseppe hai hoặc ba câu hỏi rồi cho ta … Sau khi chàng người Ý ra. Ông : - Có phải đấy chính là điều mà kẻ giết người muốn chúng ta tin? Ông chồng goá thể nguôi đau thương tự sát đúng vào ngày giỗ của vợ. Đó chưa hẳn là ngày giỗ nhưng cũng gần như vậy Đấy là Ngày hội của người chết. - Chính xác… Phải có thể đây là chủ ý của tên giết người. Nhưng như vậy biết là vẫn còn có nhưng lá thư và Barton cho ông xem và cho cả Iris Marle xem nữa. Ông ta nhìn đồng hồ: - Tôi có hẹn vào 12h30 ở nhà Kidderminster. Chúng ta vẫn còn đủ thời gian để gặp những người ngồi ở hai chiếc bàn bên cạnh hoặc là ít nhất số trong bọn họ. Ông với tôi chứ?