Rượu độc lóng lánh - Agatha Christie (25 chương + 1 chương kết)

Thảo luận trong 'Các Thể Loại Khác (Kinh Dị, Trinh Thám..)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Chương 6:

      Sandra Farraday cũng quên Rosemary Barton.

      lại nhìn thấy ta ngã gục về phía trước bàn của quán rượu. Và nhớ lại ánh mắt của gặp ánh mắt của Stephen vào lúc đó như thế nào.

      đọc được gì trong mắt ? Liệu có thấy lòng căm thù đối với người vừa chết và cảm giác thắng lợi tràn ngập trong giây phút khủng khiếp đó?

      Gần năm trời trôi qua nhưng những chi tiết đó vẫn còn rất ràng trong tâm trí dường như nó vừa xảy ra hôm trước. Rosemary chết nhưng ta vẫn tiếp tục sống trong trí nhớ của Sandra. Và cũng như, chắc lắm nhưng có thể, trong tâm trí của Stephen.

      thấy lại quán rượu Luxembourg. nơi dễ chịu: khung cảnh sang trọng, phục vụ nhanh và kín đáo, nơi thích. Cái hộp đêm đó lịch . nơi thích hợp để thết đãi bạn bè.

      muốn quên nhưng mọi việc cứ bám chặt lấy bắt phải nhớ lại, kể cảFairhaven, từ khi George Barton đến ởTu viện .

      lạ lùng là ta đến đó! Chính bản thân ta cũng kỳ quặc. phải loại hàng xóm mà muốn có. có mặt của ta ởTu viện làm hỏng kỳ nghỉ của họ. ỞFairhaven, nơi duy nhất cho đến mùa hạ ấy luôn tìm thấy yên bình, tĩnh lặng, hoà bình! Bởi vì ởFairhaven, trong cái khung cảnh mà họ thích, Stephen và hạnh phúc, nếu như có thể là họ từng hạnh phúc.

      Đúng! trăm lần đúng! Họ hạnh phúc và nếu có Rosemary họ vẫn hạnh phúc!

      Chính là Rosemary, chỉ mình ta, đạp đổ lâu đài hạnh phúc mà họ xây dựng!

      say mê Stephen. Nhưng theo bản năng, hiểu rằng cần phải che giấu bớt cái tình nồng nàn mà dành cho . ngay từ ngày đầu: từ phút đầu khi qua phòng khách và tiến về phía . kể với rằng rụt rè và rằng biết là ai.

      Tuy nhiên, ta biết điều đó rất . biết khi nào này lên trong đầu nhưng với đây là điều hiển nhiên.

      Có thể đó là ít lâu sau khi cưới.

      giải thích cho bằng nhưng thủ đoạn gì chiếm được lá phiếu ở Nghị viện cho dự án và suy luận ra cái cung cách khôn khéo đó nhắc nhớ lại điều gì. Điều gì nhỉ?

      Và dần dần phát ra cái chiến thuật quanh co đó, dùng để tiếp cận vào buổi tối đầu tiên. phát làm ngạc nhiên.

      Đúng hơn chỉ như khi nhận thấy điều mà biết từ lâu nhưng nghi ngờ.

      Ngay trong ngày cưới, nhận ra là như . cũng ngạc nhiên vì điều đó. Đấy đâu phải lỗi tại . phải ai cũng biết , . có khả năng đó và đấy là bất hạnh của . bằng cả tâm hồn, cả trái tim, cả cuộc đời và biết rằng điều đó là ngoại lệ. có thể chết vì cách vui vẻ.

      , sẵn sàng dối trá, lừa gạt hay đau khổ. Vị trí mà dành cho trong cuộc đời khác xa với những gì mà hy vọng nhưng chấp nhận nó với niềm kiêu hãnh kiềm chế. cầu hợp tác của , giao cảm của thông minh nữa. Cái muốn ở là bộ óc chứ phải trái tim và những lợi ích vật chất mà có từ khi ra đời.

      Điều đó hiểu ngay lập tức nhưng cương quyết nén mình lại làm hỏng tình . Tất nhiên là theo cách của , rất chân thành. thích ở bên cạnh . Thế là đủ để xây dựng cho hai người hạnh phúc bền lâu tràn đầy dịu dàng, tin tưởng và tình thân ái…

      Thế rồi Rosemary xuất .

      nhiều lần tự hỏi làm sao Stephen lại tưởng rằng nghi ngờ gì cả. đoán, ra từ ngày đầu tiên ở Saint-Moritz. nhìn thấy ánh mắt người phụ nữ lạ mặt kia như thế nào và thế là đủ.

      Cái ngày mà người đàn bà kia trở thành tình nhân của , cũng biết.

      quen thuộc cả mùi nước hoa của Rosemary…

      Và nhất là đọc được nét mặt của Stephen, gương mặt tưởng như vô cảm: kín như bưng, những nét của niềm vui, nỗi buồn xoay quanh người đàn bà mà vữa gặp.

      khó mà hết những đau khổ mà phải chịu đựng. là những đòn tra tấn mà dũng cảm vượt qua. để lộ ra tí nào nỗi đau buồn của mình. biết gì cả. trở nên xanh xao và gày guộc . bắt mình phải ăn. Nhưng làm sao bắt ngủ được? Đêm dài vô tận, nằm giường, ngủ, mắt mở to, ráo hoảnh trong bóng tối. muốn dùng đến thuốc. Đấy là thú nhận của tính mềm yếu. muốn mình luôn cứng cỏi. bao giờ thú nhận là mình bị thương, ai có thể cạy được ở lời kêu ca hoặc phản đối.

      Tuy nhiên, việc làm thấy yên lòng.

      Stephen hề nghĩ đến việc bỏ . Đúng hơn là vì lợi ích của nghiệp của chứ phải vì tình đối với , nghi ngờ điều đó. Tuy nhiên, ràng là muốn rời bỏ . ngày nào đó, chán ta…

      Bởi vì sao lại tìm thấy điều gì tuyệt vời ở người đàn bà đó? ta đẹp, rất đẹp, ta duyên dáng, kiều. Nhưng ta phải là người duy nhất và thể giải thích nổi niềm đam mê mãnh liệt mà ta khơi dậy.

      ta thông minh, ngốc là đằng khác. ta cũng vui vẻ. Nếu như ta có trí óc với những đường nét đáng và khêu gợi ấy, mọi việc khác . Nhưng vì ta như thế nên ta giữ được Stephen mãi mãi. Lâu dần, mệt mỏi vì ta.

      luôn biết rằng, đối với Stephen, công việc là hết. sinh ra để làm nên những kỳ tích vĩ đại.

      có tầm vóc của nhà lãnh đạo, đam mê to lớn của chứng minh điều đó.

      nghiệp phải hoàn thành. nhớ ngay tới nó khi mắt vừa mở ra.

      Chưa giây nào có ý định bỏ . Ý nghĩ đó đến trong đầu . thuộc về cả thể xác và tâm hồn. là cuộc đời . Và tình bùng cháy trong như ngọn lửa…

      giây hy vọng khi họ quyết định nghỉ vài ngày ở Fairhaven. Stephen có vẻ trở lại chính mình. vui sướng ở bên , hỏi ý kiến . thấy gần gũi hơn. Có vẻ như thoát khỏi móng vuốt của người đàn bà kia và tìm lại được con người của mình. Chưa có gì mất mát sửa chữa được. thắng. Có thể cắt đứt.

      Quay lại với London, lại sa ngã. thể tập trung vào công việc, tỏ ra vơ vẩn, bận rộn, ốm yếu.

      đoán ra tại sao: Có thể là Rosemary đòi ra với ta. phải đốt cháy giai đoạn.

      Đoạn tuyệt vĩnh viễn với những thứ trở thành quen thuộc với nâng đỡ quý báu. thể quyết định được. Nhưng Rosemary tuy ngốc vẫn rất đẹp…

      Sandra chờ đợi. Ở đáy tâm hồn, Stephen gì hơn công việc của mình. Nhưng liệu có nhớ ra kịp thời ? cũng phải là người đầu tiên phá vỡ nghiệp của mình vì đôi mắt đẹp của người đàn bà: đề rồi ân hận về sau?

      hôm, trong tiệc cocktail. Sandra chợt nghe thấy từ miệng Rosemary những câu đầy ý nghĩa:

      - Tôi với George, - với Stephen - cần phải quyết định và chấm dứt…

      Sau đó ta nằm liệt giường vì bị cúm.

      Sandra lại hy vọng lần nữa. Bệnh cúm có thể tiến triển thành sưng phổi. bạn của chết như vậy. Nếu như Rosemary chết…

      Ý nghĩ đó, chấp nhận cách bình thản.

      Sandra cũng khá mơ mộng để căm thù cách ngây thơ: căm ghét Rosemary bằng tất cả sức lực và nếu như ý nghĩ cũng đủ để giết người cũng ngần ngại.

      Nhưng may là ý nghĩ thể giết người. Cần cách khác.

      đến Luxembourg buổi tối hôm đó. Trời!

      Sao Rosemary đẹp thế! nhìn thấy ta trong phòng gửi áo, trước khi vào bàn tiệc. Đôi vai trần tuyệt vời trắng mịn, bộ lông cáo xanh… Gáy và xanh hơn sau trận ốm, trông đáng hơn, với vẻ mong manh, nó làm cho sắc đẹp của gần như hư ảo. Đứng trước gương, ta đánh phấn lại. Sandra đứng đằng sau ta nhìn thấy hình ảnh của họ trong gương. nhận thấy có vẻ băng giá. pho tượng lạnh lùng, sinh khí, trái tim.

      - Tôi nhường chỗ cho chị nhảy đây. - Rosemary , - tôi xong rồi. Trận cúm làm tôi xấu kinh khủng. Tôi thấy sợ. Tôi cảm thấy yếu và tôi bị đau đầu.

      Sandra lịch quan tâm:

      - phải tối nay chứ?

      - Than ôi, có đây… Chị có viên Aspinne nào ?

      - Tôi có viên Faive, nếu muốn…

      mở túi xách lấy ra viên thuốc và đưa cho Rosemary.

      - Cảm ơn, tôi cho nó vào túi xách, để đề phòng.

      thư ký của Barton cũng ở đó, nhìn họ mà gì. cao lớn, tóc nâu, khá xinh và có vẻ ghét Rosemary.

      Rồi họ ra khỏi phòng gửi áo. Đầu tiên là Sandra, rồi đến Rosemary và Lessing. Và đương nhiên có cả bé Iris, em của Rosemary. với cặp mắt to màu xám xanh, mặc váy trắng và có vẻ bực bội.

      Họ gặp cánh đàn ông trong đại sảnh. người phục vụ dẫn họ vào bàn tiệc. Họ vào dưới cái cổng chào trang trí đẹp đẽ và có gì hoàn toàn có gì, báo trước cho họ rằng người trong số họ còn sống, khi ra qua cổng này.
      Last edited: 20/2/15

    2. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Phần 2 - Chương 1:

      Lucilla Drake líu lo. Đây là từ dùng trong gia đình và nó phải là chính xác. Những lời tuôn ra từ miệng người đàn bà trung hậu này liên hồi và giọng của bà phải là êm tai.

      Sáng nay bà có hàng đống việc phải làm, nhiều đến nỗi bà thể chú tâm vào bất cứ việc gì.

      Chuyến trở về London sắp tới đặt ra hàng trăm việc lặt vặt phải làm và bà phải giải quyết ngay lập tức, rồi lại còn phải chăm sóc Iris, người từ vài ngày nay tỏ ra rất ủ rũ.

      - Iris, là cháu làm cho bác lo lắng, bà . Cháu rất xanh xao với vẻ mặt nhăn nhó của ngươi mất ngủ. Cháu có ngủ được ? Nếu , hãy bảo bác. Bác cho cháu uống mấy viên thuốc của bác sĩ Wylie hoặc là Cashell? Bác nhớ nữa… Và điều này nhắc lại cho bác là chính bác phải đến cửa hàng thực phẩm. Bởi vì có hai việc: là các hầu tự mua bán theo ý họ, hoặc là họ ăn cắp của chúng ta như ở ngoài chợ vậy. Bác biết có bao nhiêu bánh xà phòng ở trong vỉ, trong khi chúng ta chỉ dùng ba bánh tuần thôi nay, có lẽ có loại sirô tốt hơn. Khi bác còn trẻ, người ta cho uống sirô Easton… và rau cải tất nhiên bác cho nấu vào bữa trưa…
      Iris quá mệt mỏi và cũng quen với những bài diễn văn mạch lạc của bà Drake nên cũng buồn hỏi tại sao tên của bác sĩ Cashell lại nhắc bà nhớ tới ngươi bán thực phẩm trong làng. Nếu như có hỏi ắt là bà ta trả lời: "Vì người bán thực phẩm tên là Crowford". Iris cũng biết gì hơn. Những lý lẽ của bác Drake chỉ ràng đôi với chính bác ấy mà thôi.

      Iris dồn hết sức lực để phản đối rằng thấy rất khoẻ.

      - Khoẻ gì! Lucilla đáp lại. Cháu có cặp mắt thâm quầng. Cháu bị quá tải.

      - Nhưng từ hàng tuần nay cháu có làm gì đâu?

      - Bác cũng biết thế? Nhưng chơi tennis cũng rất mệt đối với trẻ… và hơn nữa bác cho rằng khí ở đây rất hại người. Chúng ta ở chỗ trũng nhất trong vùng. Nếu như George hỏi ý kiến bác thay vì hỏi đó.

      - đó?

      Cái Lessing mà ta che chở ấy? ấy là thư ký tuyệt vời, bác phản đối, nhưng ấy sai lầm khi để yên cho ta ở đúng chỗ. Điều đó làm ta tưởng là người nhà và Chúa cũng biết rằng ta cần phải khuyến khích đâu!

      - Nhưng bác ơi, ra cũng từ lâu lắm Ruth ở trong gia đình này.

      Bà Drake hít hà.

      - Nên ta muốn trở thành người nhà luôn, bà tiếp, điều đó như ban ngày? Tội nghiệp George! Khi đến phụ nữ ta cứ như đứa trẻ vậy! Nhưng chúng ta để như vậy mà che chở cho ta thậm chí nếu ta muốn. Ở địa vị cháu, Iris, bác làm cho ta hiểu rằng dù Lessing có đáng đến mấy cũng có chuyện cưới xin đâu!

      Iris sửng sốt kêu lên:

      - Cháu biết là ấy định cưới Ruth?

      Bà Drake nhún vai:

      - Cháu là đứa trẻ và trông thấy những điều xảy ra dưới mũi cháu!

      - Đúng là cháu có kinh nghiệm sống như bác…

      Iris mỉm cười. Bà bác thỉnh thoảng là nực cười.

      - Hãy tin bác, bà Drake tiếp, trẻ đó chỉ tìm cách lấy chồng thôi.

      - Và sau đó…

      - Sau đó thế nào? Cháu nhận biết à?

      - Có chứ? Cháu cháu thấy đó là điều tuyệt vời đối với George… ấy rất . ấy người vợ tốt, chăm sóc ấy cẩn thận…

      Phật ý và bực mình, bà Drake hăng hái phản đối:

      - Bác thấy rằng chúng ta chăm sóc George cẩn thận và ta chỉ mong có thế! Cần gì hơn nữa!

      - Tôi tự hỏi đấy? Chúng ta nấu cho ấy những món ăn ngon tuyệt, phục vụ ta chậm trễ và trong nhà có trẻ đáng . Và sau khi cháu lấy chồng bác hy vọng vẫn còn khả năng chăm nom cho ta được thoải mái và theo dõi sức khoẻ ta. Cũng tốt hoặc tốt hơn con bé đầy thủ đoạn từ phòng làm việc ra. thư ký biết gì về nghệ thuật chăm sóc gia đình. Tính toán, đánh máy, biết tốc ký và phân loại giấy tờ, tất cả những cái đó giúp gì cho việc điều khiển ngôi nhà đâu! Iris thấy buồn cười, chọn cách tranh luận. nghĩ đến mái tóc đen đẹp của Ruth, làn da mịn như sa tanh, thân hình mảnh dẻ nổi bật lên bởi những bộ váy áo đứng đắn. Tội nghiệp bác Lucilla, chỉ biết có tiện nghi và nội trợ, tình và thơ ca ở cách bác xa với và bác quên chúng hoặc chưa bao giờ biết chúng cả. Iris nghi ngờ là bà bác còn nhớ đến ông bác

      Sinh ra từ cuộc hôn nhân đầu tiên, chị cùng cha của Hector Marle, Lucilla là người mẹ bé của em trai sau khi mẹ cậu chết. Chăm sóc ngôi nhà của cha mẹ. Ở vậy làm bà , bà tưởng mình độc thân mãi, vậy mà gần đến tuổi bốn mươi, bà gặp và cưới mục sư Drake lúc đó ngoài năm mươi tuổi. Cuộc đời phụ nữ có chồng của bà kéo dài lâu: gần hai năm sau đó bà là bà góa với đứa con, tình mẫu tử muộn màn và dám mong đợi là điều to tát trong cuộc đời bà. Con trai bà lớn lên trở thành nỗi lo lắng và chịu đựng. Bà phải trả giá đắt cho con trai nhưng bà tha thứ cho nó tất cả. Đối với bà, cậu con trai đáng quá cả tin và bị lôi kéo vào những mối quan hệ mờ ám. Luôn thiếu may mắn. Cậu ta luôn là người bị lừa gạt hoặc là nạn nhân của bịp bợm. Nó phải làm bình phong cho những kẻ ranh mãnh và chúng lợi dụng ngây thơ, trong trắng của nó.

      Ngay khi về Victor, khuôn mặt bà Drake dịu ngay lại. Bà biết con trai bà. Đấy là cậu bé dũng cảm, đầy nhiệt huyết và luôn là nạn nhân của những kẻ mà nó cho là bạn. Bà biết hơn ai hết rằng nó sợ xin tiền bà khủng khiếp. Nhưng khi nó bị mắc kẹt vào những tình thế bất khả kháng nó biết làm sao, nó có thể làm gì khác đây? Nó chỉ còn có mình mẹ thôi và cần phải quay về phía bà?

      Dù vậy, lời đề nghị của George mời bà đến ở chỗ để chăm sóc cho Iris, đối với bà như phép lành của Chúa, nó đến đúng vào lúc bà khánh kiệt gần hết các nguồn tài chính và sống nghèo khổ. Bà rất sung sướng trong thời gian ở cạnh George cho nên hôm nay bà đón nhận mấy hào hứng cái viễn cảnh bị thay thế bởi trẻ, dù ta có giỏi giang đến mức nào nữa.

      Vả lại cái Ruth ấy chỉ cưới George vì tiền. Chẳng có trẻ nào phải lao động để kiếm sống lại bằng lòng với số phận của mình. Những làm công ngày nay cũng như ngày xưa, khi họ có thể với tay đến gần người đàn ông có khả năng bảo đảm cho họ cuộc sống sung túc họ bỏ việc ngay. Ruth này cũng vậy thôi. Rất thông minh, ta chiếm được lòng tin của ông chủ. cho lời khuyên để trang trí khu biệt thự, ta là người thể thiếu được.

      Nhưng cảm ơn Chúa là ít nhất có người biết ta chạy theo cần gì…

      Bà Drake gật gù nhiều lần vẻ hiểu biết làm cho cái cằm mọng mỡ của bà rung lên nhè , rồi gác chuyện đó lại, bà đề cập đến chuyện khác, cần gấp hơn.

      - Bác cũng biết có nên che phủ các đồ đạc lại ? George cũng ràng với bác là chúng ta có trở lại đây trước mùa xuân hoặc thỉnh thoảng đến vào cuối tuần hay ? là khó biết chính xác!

      - Chắc là ấy chưa quyết định? - Iris .

      Và để tỏ ra có quan tâm đến vấn đề này, thêm:

      - Khi trời đẹp cháu thấy đến đây chơi cũng rất hay. Mặc dù chưa chắc cháu được. Đằng nào ngôi nhà ở đây cũng rất tuyệt!

      - Phải, cháu quý, nhưng bác cần phải biết nên làm gì. Bởi vì nếu chúng ta định quay lại đây vào cuối năm cần phải cho băng phiến vào chăn màn, còn nếu chúng ta thỉnh thoảng đến đây điều đó cần thiết vì chúng ta phải dùng đến chăn. Và cái mùi băng phiến rất khó chịu?

      - Vậy đừng cho chúng vào?

      - Tất nhiên rồi! Chỉ hiềm nỗi là mùa hè rất nóng và có bao nhiêu là con nhậy? Ai cũng năm nay nhiều nhậy và ong ghê gớm. Hawkins kể với triệt phát 30 tổ ong! Ba mươi! Ghê chưa?
      Iris nghĩ đến Hawkins. Ông thường bước những bước dài trong vườn vào lúc chiều tà và phun axit cyanhydric lên cây cối. Axit cyanhydric… Rosemary… Tại sao suy nghĩ của luôn quay về chủ đề đó?

      Bà Drake vẫn tiếp tục lời độc thoại của mình về chủ đề mới:

      - Tôi tự hỏi việc khác là có nên đem những đồ bạc gửi ở ngân hàng ? Bà Alexandra rằng có nhiều vụ trộm trong vùng lắm. Tất nhiên là chúng ta có cửa giả chắc chắn nhưng biết thế nào? Tôi thích cách bà ấy chải tóc. Nó làm các nét của bà dịu … Vả lại bà ấy nên dịu dàng… Hình như bà ấy lo lắng. Ngày nay có vẻ như ai cũng lo lắng cả. Khi tôi còn trẻ như vậy… Và điều đó làm tôi nghĩ là tôi ưa vẻ mặt của George trong thời gian này… ta bị cúm mất và tôi ngạc nhiên… Hình như ta bị sốt mấy lần rồi… Có lẽ công việc làm ta lo âu… Đằng nào cũng có điều gì đây làm ta lo lắng…
      Iris rùng mình.

      - Bác bảo mà! - Bà bác Lucilla kêu lên đắc thắng - Cháu cháu bị cảm lạnh!

    3. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Chương 2.1:

      - Em ước gì đến đây!

      Sandra Farraday buông ra vài lời vẻ cay đắng đến nỗi chồng ngạc nhiên quay lại nhìn .

      Điều mà vừa , cũng nghĩ thế, nhưng thận trọng để nhận ra. Như vậy là Sandra cũng có cảm giác như . cũng cảm thấy rằng Fairhaven bị phá hoại, rằng yên tĩnh của nó bị đánh cắp, từ khi những người hàng xóm mới đến ở phía bên kia của công viên.

      - biết là cảm giác của em cũng như vậy! - giải thích.

      - Ở nông thôn, quan hệ hàng xóm láng giềng rất quan trọng. Nếu chúng ta cư xử tử tế thành ra thô thiển. Chúng ta thể như ở London, chỉ cần lịch và đáng mến.

      - , chúng ta như vậy được, và thế là chúng ta được mời vào cuộc chơi kỳ cục này.

      Họ cùng im lặng và cùng nhìn thấy lại trong đầu cảnh xảy ra trong bữa trưa. George Barton tỏ ra rất vui vẻ cách đáng ngại, hơi bồng bột và kích động mà họ đều nhận thấy. George Barton những ngày này là kỳ lạ. Stephen chưa bao giờ đế ý đến ta, khi Rosemary còn sống. Đối với Stephen, ta luôn ở phía sau, người trung hậu hơi trầm mặc, cưới vợ trẻ trung, duyên dáng. Stephen chưa bao giờ đắn đo lừa dối ta. Già hơn vợ nhiều, có gì hấp dẫn. Barton là loại chồng sinh ra để bị lừa dối, loại chồng biết cách giữ vợ xinh đẹp và thất thường. Hơn nữa George hiểu tình cảm của Rosemary nên chẳng có nhiều ảo tưởng ở ta. biết ta…

      Nhưng lại và phải chịu đau khổ.

      Stephen tự hỏi George làm gì từ khi Rosemary chết, vì họ gặp nhau rất ít. Chỉ khi ta trở thành hàng xóm của họ ởTu viện .

      Stephen mới thấy ta thay đổi. Sôi nổi hơn, tự tin hơn nhưng lại rất kỳ quặc.

      Phong cách của ta ngày nay kỳ lạ. Bất thình lình, ta đưa ra lời mời. bữa tiệc để kỷ niệm sinh nhật lần thứ 18 của Iris. ta cương quyết cầu có mặt của Sandra và Stephen, những người hàng xóm tốt bụng…

      Tất nhiên Sandra trả lời là họ rất vui lòng đến.

      Stephen rất bận rộn vì chuyến London và chính cũng có nhiều việc lặt vặt nhưng họ sắp xếp.

      - Vậy chúng ta định ngày nhé?

      thấy lại bộ mặt thô của George mỉm cười:

      - Các vị nghĩ sao về ngày của tuần sau nữa? Thứ tư hoặc thứ năm? Thứ năm mồng 2 tháng 11 có được ? Nếu các vị thích ngày khác hãy , tôi đồng ý ngay…

      là thô thiển và đúng phép tắc lời mời đó người ta thể thoái thác được. Iris và Stephen nhận ra và đỏ mặt ngượng. Sandra xử rất tuyệt. Với nụ cười, trả lời rằng ngày thứ năm mồng 2 tháng 11 là rất phù hợp.

      - ra chúng ta bắt buộc phải đến đó. - Stephen to.

      Sandra quay lại phía :

      - nghĩ thế à?

      - Chúng ta tìm ra cớ…

      ta nài nỉ chúng ta vào dịp khác hoặc là cầu chúng ta chọn ngày khác.

      - Em có cảm giác là ta muốn mời chúng ta bằng được…

      - tự hỏi tại sao? Nữ hoàng của ngày hội là Iris và cho rằng ta cũng chẳng quan tâm đến có mặt của chúng ta.

      - , , vẻ suy nghĩ.

      Sau thoáng im lặng tiếp:

      - có biết bữa tiệc diễn ra ở đâu ?

      - .

      Ở quán Luxembourg!

      ngạc nhiên làm nín thở và thấy tái mặt. cần phải cố gắng để tự chủ và nhìn Sandra. thấy rất bình tĩnh:

      - là vô lý! - cố chế ngự cảm xúc.

      - Ở Luxembourg à? Đến nơi gợi lại kỷ niệm để làm gì? Người đàn ông đó điên rồi!

      - Em cũng nghĩ thế.

      - Rất đơn giản là chúng ta tới. Câu chuyện đó làm cho chúng ta chịu đủ phiền phức rồi… Em nhớ chứ? Các bài báo, chụp ảnh…

      - Em nhớ.

      - ta thấy thế hay sao?

      - Có lý do để ta chọn như vậy, ta với em.

      trả lời mà nhìn , thầm biết ơn :

      - Sau bữa trưa, ấy kéo em ra để giải thích. ta rằng bé Iris hồi phục lại hoàn toàn từ cơn sốc vào ngày chị ấy chết…

      - Có lẽ vậy Stephen . Ở bàn ăn quan sát ta. ta có vẻ buồn và ốm.

      - Em cũng nghĩ thế; hình như ấy được khoẻ những ngày vừa qua… Em tiếp về George Barton. Vậy là ấy với em rằng Iris tìm mọi cách để đến Luxembourg nữa, kể từ ngày chị ấy chết…

      - Điều đó đáng ngạc nhiên à?

      - Theo ta, đây là sai lầm. ta hỏi ý kiến chuyên gia về thần kinh và ông ta là sau mọi loại sốc nên chạy trốn khỏi những nguyên nhân gây sốc, mà ngược lại phải đương đầu với chúng. Trong các trường dạy lái máy bay, khi phi công trẻ bị nhào xuống đất và nếu ta chết, người ta bắt cậu ấy bay lại ngay. Và theo cùng nguyên tắc ấy…

      - Tóm lại. Ông chuyên gia đó có ý định là bắt đầu lại vụ tự sát thứ hai…

      - Ông ta cho rằng để thắng cơn thần kinh, Iris cần phải vượt qua sợ hãi và ấy khoẻ hơn nếu coi Luxembourg cũng như mọi quán ăn khác.

      Vì vậy Barton muốn tổ chức bữa tiệc với những khách ăn tới dự năm ngoái lễ sinh nhật của Rosemary.

      - Buổi tối đó hứa hẹn rất hấp dẫn?

      - Nó làm lo buồn à, Stephen?

      lo lắng thoáng qua, nhưng trả lời ngay:

      - , lo buồn? thấy ý kiến đó rùng rợn vậy thôi! Nhưng cá nhân bất cần, và thực ra nghĩ đến em… nếu em cũng quan tâm…

      - quan tâm ư? phải thế, còn khác xa là khác Nhưng lời mời được đưa ra theo cách để người ta từ chối được. Cần nhấn mạnh rằng, cũng như , em quay lại Luxembourg nhiều lần từ khi đó. Đấy là nơi luôn hấp dẫn mọi người.

      - Phải, nhưng lần này hoàn cảnh rất đặc biệt.

      - Tất nhiên.

      - Nhưng như em , rất khó từ chối và nếu chúng ta thoái thác lời mời lại được nhắc lại… nhưng có lý do gì để hình phạt này nhằm vào em. tới… còn em, em xin lỗi vào phút cuối cùng, em bịa ra bị đau đầu, cảm hay bất cứ điều gì!

    4. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Chương 2.2:

      ngẩng đầu lên:

      - Thế là hèn nhát. , Stephen, nếu , em cũng .

      Bàn tay đặt lên cánh tay của Stephen.

      - Sau cùng , Stephen, , hôn nhân của chúng ta cũng phải là điều gì to tát lắm nhưng dù sao chúng ta cũng cùng nhau đương đầu với mọi khó khăn.

      ngắm nhìn . Cái câu buồn bã đến rất tự nhiên, như khi điều quan trọng. thấy bất ngờ và rụng rời.

      - Tại sao? cố gắng hỏi, tại sao em hôn nhân của chúng ta phải là điều gì to tát cả?

      - Thế phải à?

      cực lực phản đối.

      - , ngàn lần ? muốn em biết rằng, đối với , hôn nhân của chúng ta là tất cả!

      mỉm cười:

      - Em tin thế… Về mặt nào đó đúng vậy! Chúng ta là bè rất đẹp, Stephen. Chúng ta cùng chèo con thuyền và chúng ta thu được kết quả khả quan.

      - Đây phải là điều muốn ?

      Rất xúc động, nắm lấy hai tay và kéo về phía :

      - Sandra, em biết em là cái quý nhất đời hay sao?

      hiểu là lên . Và tin điều đó: khó tin, khó tưởng tượng, bất ngờ nhưng nó là !

      để kéo mình vào lòng và xiết chặt, hôn thầm những câu đứt đoạn:

      - Sandra, tình của ! em! sợ… sợ mất em biết bao!

      - Vì chuyện với Rosemary à?

      - Em… em biết à?

      - Tất nhiên. Em biết ngay từ đầu…

      - Và em hiểu?

      lắc đầu:

      - , em hiểu và em nghĩ rằng chẳng bao giờ có thể hiểu được. ấy?

      - hẳn. Em là người phụ nữ duy nhất mà .

      Với nụ cười buồn, nhắc lại câu của Stephen:

      - Ngay từ phút đầu tiên nhìn thấy em ở đầu kia phòng khách phải ? Đừng nhắc lại lời dối đó, Stephen. Vì đây là dối…

      tấn công đó làm bối rối. Chậm rãi và nhấn mạnh từng từ, :

      - Phải Sandra, đấy là lời dối. Tuy có vẻ là rất ngược đời, bắt đầu nghĩ rằng ra ! Sandra, hãy cố hiểu? Có những người luôn tìm ra những lý do đẹp để bào chữa cho những hành động xấu xa của họ và họ là do "tình chân thành", họ ngần ngại nhắc nhắc lại điều đó. Bọn họ về bản chất là lũ đạo đức giả. Họ tự thuyết phục rằng mọi chuyện bẩn thỉu mà họ gây ra là vì hạnh phúc của người khác, được thúc đẩy bằng những động cơ cao thượng… Vậy Sandra, hãy tự bảo mình rằng ngược lại vẫn có những người luôn tự kiềm chế và tự phán xét mình cách nghiêm khắc, họ luôn hành động có mục đích… Sandra, em là người vợ mà hằng mơ ước! Đấy là … và khi nhìn lại phía sau, chân thành tin rằng nếu như đó phải là chẳng bao giờ biết làm tất cả những ai cần thiết để giành được em?

      cay đắng :

      - em…

      - , chưa bao giờ . người nghĩ rằng mình có cảm giác và tự hào về lạnh lùng trong tính cách của mình. Rồi hôm, chợt bị rơi vào bẫy ái tình, bất thình lình, khi ngang qua tiền sảnh khách sạn, tình mãnh liệt như cơn giông mùa hè, nhanh chóng, thô bạo, ngắn ngủi. là ngốc phải ?

      im lặng lúc rồi tiếp:

      - Và ở nơi đây. Ở Fairhaven tỉnh ngộ và nhận ra .

      - Nghĩa là...

      - Nghĩa là tại đây hiểu rằng trong đời chỉ có người đáng đó là em và chỉ có việc duy nhất làm trăn trở: giữ gìn tình của em. Vậy đấy, đây là ?

      rất khẽ:

      - Giá như em biết điều đó!

      Sau lát, tiếp:

      - Em tưởng là định ra với ta.

      - ta ư, phải…

      - Vậy điều gì xảy ra?

      thở dài. Họ gợi lại những kỷ niệm ám ảnh:

      - xảy ra chuyện ở Luxembourg.

      Họ cùng im lặng và đều cảm thấy những hình ảnh trong đầu. Họ thấy lại bộ mặt tái xám từng rất đáng của người đàn bà đẹp. Hình ảnh khủng khiếp mà họ dời mắt được.

      Sau đó họ ngẩng đầu lên và ánh mắt họ giao nhau phản ứng đầu tiên:

      - Hãy quên Sandra? Vì lòng kính Chúa chúng ta đừng nghĩ về cái đó nữa?

      - Điều đó dễ! Chúng ta có đủ sức mạnh để quên!

      Lại im lặng kéo dài, rồi Sandra :

      - Chúng ta làm gì đây?

      - Cái em lúc nãy: chúng ta đương đầu cùng nhau. Hãy đến bữa tiệc quái đản đó để xem nó che giấu cái gì.

      - tin điều George Barton về Iris?

      - . Còn em?

      - Có thể thế . Nhưng chắc chắn rằng phải có lý do khác để tổ chức bữa tiệc này.

      - Lý do gì?

      - Em biết. Stephen, nhưng em sợ…

      - Sợ Barton à?

      - Phải! Em nghĩ là ta biết.

      - Biết gì?

      nhìn thẳng vào mắt nhưng trả lời vào câu hỏi:

      - nên sợ. Stephen. Cần phải dũng cảm, nhiều dũng cảm… Stephen, thành đạt. là con người mà thế giới này cần và gì có thể đảo ngược được điều đó… Em là vợ và em ?

      Sau lúc im lặng, :

      - Nhưng. Sandra, bữa tiệc này, em nghĩ rằng…

      - Có em nghĩ rằng nó là cái bẫy.

      - Và chúng ta vào cái bẫy đó?

      - Chúng ta thể để họ đoán được rằng chúng ta biết đó là cái bẫy.

      - Đúng vậy.

      Đột nhiên Sandra ngửa đầu ra sau và phá lên cười. Rồi kêu lên:

      - Hãy làm tất cả nhưng gì muốn. Rosemary! thắng đâu?

      nắm lấy vai :

      - Im Sandra? Rosemary chết rồi?

      - nghĩ thế à? Đôi khi em có cảm giác rằng ta vẫn còn sống?

    5. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Chương 3:

      Họ đến giữa công viên.

      - có phiền George nếu em quay lại với ? - Iris hỏi. - Em muốn trèo lên quả đồi kia và quay về theo lối rừng. Em bị đau đầu suốt sáng nay!

      - Tội nghiệp bé. - George . - Hãy và dạo chơi ! thể cùng em vì đợi người khách vào chiều nay và biết họ đến vào mấy giờ.

      - Vậy tạm biệt! Em quay về nhà để uống trà.

      Họ chia tay nhau. thẳng về ngọn đồi phía xa với những tán thông. Lên đến đỉnh, dừng lại thở. thấy thích thú. Tuy nhiên trong tháng mười, khí trở về nặng nề lá cây ẩm ướt và những đám mây xám sà xuống thấp, báo hiệu cơn mưa rào.

      ngồi xuống gốc cây, ngắm nhìn phong cảnh. nhìn thấy Tu viện nép mình trong thung
      lũng đầy cây cối - và xa xa về bên trái là lâu đài trắng toát.

      mơ màng tay chống cằm nghe thấy phía sau tiếng động . quay phắt lại: Anthony Browne đứng đằng sau .

      Ngạc nhiên và tức giận, kêu lên:

      - Tony! Sao lúc nào cũng đến như con quỷ vừa ra khói bẫy thế?

      chưa vội trả lời. Rút thuốc lá ra mời điếu rồi khi từ chối, chọn điếu, châm lửa, rít vài hơi, rồi mới :

      - Bởi vì , là người mà cánh nhà báo gọi là người kỵ sĩ bí . thích mọc lên từ hư vô!

      - Nhưng sao biết em ở đây?

      - Mắt rất tinh. nghe là em ăn trưa ở nhà Farraday. lên đỉnh đồi để rình khi em ra…

      - Tại sao đàng hoàng đến nhà như những người bình thường khác?

      Chính thế, - trả lời giả vờ bực mình - vì phải là người bình thường. người đàn ông khác thường.

      - Em bắt đầu tin thế!

      nhìn lúc rồi :

      - Có điều gì ổn ư?

      - đâu!.. nhưng… nghĩa là…

      - Nghĩa là sao?

      - Em mệt mỏi vì ở đây! - thú nhận và thở dài - Em sợFairhaven và em muốn vềLondon.

      - Em sắp về rồi phải ?

      - Tuần sau.

      ngồi xuống cạnh hỏi.

      - Em thích gia đình Farraday à, Iris?

      - Em biết. Em nghĩ thế! Tuy nhiên, em phải công nhận rằng họ rất tốt bụng với gia đình em.

      - Còn họ, em có cho rằng họ thích gia đình em ?

      - , em nghĩ vậy. Em còn chắc rằng họ ghét gia đình em.

      - Hay nhỉ…

      - Việc họ ghét chúng em à?

      - phải vậy, nếu đấy là . Mà là cách em "chúng em". Câu hỏi của chí hướng về bản thân em thôi.

      - Ồ em họ quan tâm. Họ ghét nhà em, toàn bộ, chỉ đơn giản là vì chúng em là hàng xóm của họ. Chúng em cũng liên quan đến họ lắm, phải ? Chỉ vì Rosemary là bạn của họ.

      - Phải! Họ là bạn của Rosemary…Đừng nghĩ là Rosemary và Sandra mến nhau?

      - Tất nhiên là .

      phòng thủ.Anthony bình thản hút thuốc:

      - Em có biết điều gì thấy ở vợ chồng Farraday ?

      - .

      - Này nhé vì họ là "nhà Farraday". Khi nghĩ tới họ, bao giờ nghĩ riêng rẽ Stephen hoặc Sandra, hai con người kết hợp lại trước pháp luật và giáo hội, mà nghĩ về tổng thế có hai cực, "nhà Farraday". kết hợp hiếm có. Họ có cùng quan điểm sống, cùng mục tiêu, cùng những hy vọng những sợ hãi và tín ngưỡng y hệt nhau. Và điều lạ lùng là tính cách của họ lại rất khác nhau. Stephen là người có tầm nhìn rộng rất nhạy cảm trước ý kiến của người khác nhưng thỉnh thoảng lại thiếu tự tin và mất tinh thần. Sandra có tinh thần hạn hẹp hơn, ta lùi bước trước bất cứ điều gì để phục vụ cho những người ta ta dũng cảm đến mức táo bạo.

      - Stephen luôn làm em cảm thấy rất khó tinh và ngốc nghếch.

      - ta ngốc đâu. ta cũng giống như những người thành đạt khác. ta bất hạnh.

      - Bất hạnh ư?

      - Phần lớn những người thành đại đều bất hạnh… Bởi vì họ bất hạnh nên họ thành đạt. Đây là tính cách mà họ cần để tự chứng tỏ rằng họ tồn tại và cái đó giúp họ làm nên những điều tuyệt vời!

      - có những ý nghĩ kỳ quặc, Tony!

      - Hãy xem xét kỹ chúng, em thấy là chúng đúng. Những người hạnh phúc làm nên điều gì to tát vì họ thoả mãn về họ và quan tâm đến việc làm những chuyện giật gân. Đấy là trường hợp của . thêm là những người đó chung chỉ là những người có thái độ dễ mến. Đấy cũng lại là trường hợp của .

      - nghĩ về khá hay đấy.

      - chỉ định làm em chú ý đến những ưu điểm của để để phòng trường hợp em làm tuột chúng mất…

      Iris cười. thấy vui, những ý nghĩ u ám biến mất.

      - Hãy về nhà uống trà , - sau khi nhìn đồng hồ, - hãy đến để mọi người có hân hạnh được ở bên cạnh .

      - Hôm nay thể được. phải về!

      quay phắt lại phía :
      - Tóm lại tại sao bao giờ muốn đến nhà? Cần phải có lý do chứ!

      nhún vai:

      - Hãy cứ cho là hay tự ái và lòng mến khách chưa đủ để nhận lời mời. cũng mến rể em lắm và ta cũng vậy.

      - Đứng bận tâm đến George! là khách mời của em và bác Lucilla. bà già dễ thương. Đến thích bà ấy!

      - tin thế nhưng vẫn phải từ chối. Khi Rosemary còn sống vẫn đến nhà. Đây là chuyện khác.

      Iris cảm thấy trái tim giá lạnh:

      - Tại sao đến đây hôm nay? có việc quan trọng phải làm à? cần phải thương lượng công việc ở nơi tận cùng thế giới này à?

      - Em đúng. công việc rất quan trọng và liên quan đến em. Iris, đến đây chỉ để hỏi em câu.

      Lần này trái tim Iris bắt đầu đập dồn dập.

      xúc động của cũng là của những phụ nữ khác trong cái thời khắc thiêng liêng ấy trong đời.

      Tuy nhiên vẫn tỏ ra bực bội. Rất có thể là vào thời trước, bà nội cũng làm như vậy. trước khi với người đàn ông nào đó: "Ô, nhưng điều hỏi là bất ngờ" quay về phía gương mặt vờ ngây thơ, :

      - hỏi gì?

      nhìn , nghiêm trang:

      - Hãy thẳng thắn trả lời , Iris. Câu hỏi của là: Em có tin ?

      thất vọng. chờ đợi điều khác. cũng nhận ra và :

      - biết em nghĩ rằng câu hỏi của khác Nhưng Iris, đây cũng là câu hỏi kém phần quan trọng. Đối với nó quan trọng nhất đời. Vĩ vậy nhắc lại, Iris, em có tin ?

      lưỡng lự giây trước khi trả lời, mắt nhìn xuống đất:

      - Có.

      - Vậy , hỏi tiếp. Em có muốn vềLondon với và lấy cho ai biết ?

      sửng sốt nhìn :

      - Nhưng điều đó thể được! Tuyệt đối được!

      - Em thể lấy à?

      - phải thế!

      - Tuy vậy, em ? Chắc chắn thế, phải , em ?

      - Vâng, Anthony, em !

      - Vậy mà em muốn cùng tới nhà thờ Saint-Elfrida, giáo phận Bloomsbury, nơi ở vài tuần nay và cho phép được làm lễ cưới trong thời hạn rất ngắn? Em muốn à?

      - Em muốn sao được, Tony? George bất bình lắm và bác Lucilla chẳng bao giờ tha thứ cho em. Hơn nữa em cũng chưa thành niên, em chỉ mới có 18 tuổi! Về tuổi chúng ta có thể dối. biết có hình phạt nào dành cho người cưới trẻ vị thành niên mà chưa được phép của người bảo trợ cả. À mà ai là người bảo trợ của em?

      - George và ấy cũng là người quản lý tài sản của em.

      - Điều đó làm thay đổi gì cả. Những hình phạt làm sợ vì nó phá vỡ được hôn nhân của chúng ta… Chỉ có điều đó là quan trọng thôi.

      - , thể được? Như thế tốt! Và tại sao? Tại sao muốn cưới em ngay lập tức!

      - Chính là bởi vì thể nếu em tin . Lý do của rất chính đáng nhưng cần phải tin lời

      thở dài và :

      - Giá như George hiểu hơn! Hãy về nhà cùng em chỉ có George và bác Lucilla thôi…

      - Em nghĩ thế à?

      hỏi qua ánh mắt và giải thích:

      - Khi đến đây lúc nãy, nhìn thấy người con đường chính củaTu viện . Và rất lạ là hình như gặp người đó.

      - đúng, . Em quên mất… George đợi ai đó vào chiều nay.

      - Nếu là người gặp ông ấy tên là Race. Đại tá Race.

      - Có lẽ là ông ấy. George có quen đại tá Race nào đó. Ông ấy đáng nhẽ phải đến dự bữa tiệc mà Rosemary…

      Giọng run rẩy. im bặt. Anthony nắm lấy tay bóp mạnh:

      - Đừng nghĩ đến điều đó, em thân !

      buồn bã lắc đầu:

      - Em ngăn mình được. Anthony!

      - Thế à?

      - có bao giờ, có bao giờ nghĩ?

      biết diễn đạt ý nghĩ của mình ra sao. Cuối cùng cố gắng :

      - bao giờ nghĩ rằng… rằng Rosemary tự sát? Mà có thể là chị ấy bị giết chết?

      - Trời đất ơi, Iris! Em gì thế? Ai nhét ý nghĩ đó vào đầu em?

      gặng hỏi:

      - bao giờ nghĩ thế à?

      - bao giờ! Rosemary tự sát, còn nghi ngờ gì nữa!

      Vì Iris vẫn im lặng, nhắc lại câu hỏi mà chưa trả lời:

      - Nhưng quỷ thần ơi, ai nhồi ý nghĩ đó vào đầu em?

      Trong giây, định cho những điều biết, nhưng cuối cùng lại gì.

      - Ý nghĩ ấy chỉ chợt đến với em vậy thôi! - giản dị.

      - Vậy , và cười, em là bé ngốc nghếch và phải quên nó !

      đứng dậy và đặt lên má cái hôn:

      - Và bây giờ, bé ngốc nghếch đáng , hãy quên những ý nghĩ bệnh hoạn ấy . Đấy là lệnh đấy! Quên Rosemary … và hãy nghĩ đến .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :