Rượu độc lóng lánh - Agatha Christie (25 chương + 1 chương kết)

Thảo luận trong 'Các Thể Loại Khác (Kinh Dị, Trinh Thám..)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Chương 12.1:

      Ba người đàn ông ngồi quanh cái bàn có mặt bằng đá.

      Đại tá Race và thanh tra trưởng Kemp uống những cốc trà rất đặc: thẫm màu và rất giàu chất tanin. Anthony ngồi trước tách cà phê. loại cà phê mà người cho là tuyệt vời nhưng đối với Anthony chưa hẳn đó là cà phê ngon.

      vui sướng vì được chấp nhận như là thành viên bình đẳng trong cuộc họp. Kemp sau khi xem xét kỹ lưỡng, những chức danh của , đồng ý coi như đồng nghiệp của ông ta.

      - Nếu các ông muốn biết ý kiến của tôi. - Kemp vừa vừa cho nhiều viên đường trong cốc nước thẫm màu - Vụ việc này chẳng bao giờ đem ra xét xử được chúng ta có bằng chứng gì để luận tội.

      - nghĩ thế à? - Race hỏi.

      Kemp uống ngụm trà rồi tiếp:

      - Bằng chứng duy nhất mà chúng ta hy vọng có được là xác định được trong năm khách mời mua hoặc cất giữ axit cyanhydric. Nhưng chúng ta lại chưa làm được. Vụ việc này vẫn là vụ án mà người ta biết kẻ giết người, nhưng lại thể chứng minh được điều gì.

      - Ông biết kẻ phạm tội rồi à? Anthony hỏi.

      - Quả tôi gần như cho là đây chính là bà Alexandra Farraday.

      - cho biết lý do? - Race .

      - Tôi ngay đây. Bà Alexandra tỏ ra là người đàn bà có lòng ghen tuông bệnh hoạn. hiểu sao bà ấy làm tôi nghĩ đến nữ hoàng Eléonore, người bắt buộc tóc vàng Rosamun Bouer chọn giữa con dao và thuốc độc, khi biết chắc rằng ta phản bội mình.

      - Cũng có khác nhau đấy. - Anthony nhận xét - Vì Rosemary tội nghiệp được lựa chọn gì cả?

      Kemp tiếp.

      - Có người nào đó cảnh báo cho Barton biết ta nghi ngờ, nếu ta chẳng bao giờ mua ngôi nhà ở nông thôn, mục đích duy nhất của ta là để mắt đến gia đình Farraday. Bà ta cũng nghi hoặc nhất là từ khi Barton với bà ta về bữa tiệc nổi tiếng kia và mong có mặt của bà ấy đến như thế nào. Vì bà ta luôn thích tấn công trước hơn là tự vệ nên bà ta ra tay trước và vì là phụ nữ rất cương quyết, bà ấy loại trừ địch thủ. Tất cả cái đó tôi chấp nhận rằng chỉ là lập luận thuần tuý và phân tích tâm lý mà thôi. Nhưng tôi thêm rằng người duy nhất, duy nhất có thể có cơ hội bỏ cái gì đó vào cốc của Barton, ngay trước khi ta uống phải là người phụ nữ ngồi bên phải ta.

      - Và ai nhìn thấy à? Anthony phản đối.

      - Có lẽ như vậy. Người ta có thể nhìn thấy nhưng lại nhìn làm sao được, bà ấy hành động rất khéo léo mà.

      - Như nhà áo thuật vậy!

      - việc vẫn làm tôi ấy náy, - Kemp . - Tôi công nhận là bà Alexandra là phụ nữ nhiều nhiệt huyết, đầy ghen tuông, và chồng như điên dại; tôi công nhận là bà ấy lùi bước trước vụ giết người nhưng vẫn còn đó vấn đề mẩu giấy trong túi xách của Iris. Liệu các ông có tin được là bà ta lại dùng thủ đoạn để đổ tội cho trẻ hoàn toàn vô tội và chưa bao giờ làm hại bà ấy ? Đây có phải là truyền thống cao thượng của gia đình quý tộc hay ?

      Rất vui. Ông thanh tra nhìn cái tách trà trống .

      - Các ông biết rằng phụ nữ ít khi "thẳng tay".

      - Điều đó còn phải bàn, - Race mỉm cười , - nhưng tôi thấy là điều đó làm băn khoăn.

      Buồn phiền vì bị lạc hướng. Kemp quay sang Anthony và với giọng dễ mến và hơi kẻ cả.

      - Nhân tiện đây, Browne - tôi tiếp tục gọi như thế nếu phiền - tôi muốn là tôi rất biết ơn mau chóng đưa Iris đến chỗ tôi mà để mất thời gian.

      - Tôi thấy cần phải đưa ấy đến ngay tối hôm đó. Nếu tôi chẳng bao giờ làm được?

      - Chắc hẳn là ấy muốn đến? - Race hỏi.

      - Chúa ơi! bé tội nghiệp chết vì sợ. Thế cũng tự nhiên thôi…

      - Tôi rất hiểu điều đó, - Viên thanh tra và rót cho mình tách trà thứ hai.

      Còn Anthony chỉ nhấp môi cách thận trọng vào tách cà phê.

      - Tuy vậy chúng tôi làm cho ấy yên tâm. ấy có vẻ hài lòng khi ra về.

      - Sau tang lễ - Anthony , - tôi hy vọng là ấy về nghỉ ở nông thôn thời gian. Được yên ổn, cách xa những lời dông dài ngừng của bà Lucilla, ấy khỏe lên.

      - Những lời dông dài của bà Lucilla cũng có ích đấy. - Race .

      - Thôi được! - Kemp , - tôi chịu thua ông đấy. may mắn là tôi phải cho ghi lại lời khai của bà ấy. Nếu tôi làm như vậy thư ký của tôi chắc phải cấp cứu vì bị chuột rút cứng đờ tay mất?

      Họ cùng cười và quay lại bàn những chuyện nghiêm túc.

      - Tôi nghĩ rằng, thưa ông thanh tra, - Anthony . - Ông có lý khi rằng vụ việc này chẳng bao giờ đem ra xét xử được, nhưng đây là lời kết thỏa mãn chút nào. Nó làm tôi buồn bực… Cũng như điều bí về những lá thư, các ông vẫn chưa biết ai là tác giả của chúng à?

      - Còn về kẻ phạm tội dự kiến. - Race hỏi. - Ý kiến của vẫn chưa thay đổi chứ?

      - Chưa! Tôi vẫn luôn cho đó là Ruth Lessing. Ông với tôi là ta công nhận phải lòng Barton và Rosemary cản đường ấy. Tôi nghĩ rằng Ruth chộp lấy cơ hội để loại bỏ ta và tin rằng sau đó dễ dàng cưới được Barton.

      Race công nhận là giả thuyết, đó có thể chấp nhận được.

      - Ruth Lessing có bình tĩnh và trí thông minh rất cần thiết cho việc thực thi vụ giết người và ấy làm được khá hoàn hảo. Tuy vậy ta lại thiếu chút tưởng tượng để tính đến nạn nhân thứ hai. Vụ giết người đầu tiên có thể là do ấy. Nhưng tôi nghĩ rằng ấy làm vụ thứ hai, tôi thể tưởng tượng ấy lại đầu độc người ấy và muốn lấy làm chồng. điểm khác biện hộ cho ấy dưới mắt tôi là ấy nhìn thấy Iris vứt mẩu giấy gói thuốc độc ấy lại gì.

      - Có thể là vì ấy nhìn thấy. - Anthony quả quyết lắm.

      - Tôi lại chắc chắn điều ngược lại. - Race đáp lời - Khi tôi hỏi ấy, tôi có cảm giác là ấy giấu tôi điều gì đó và chính Iris Marle cũng nghĩ rằng Ruth nhìn ấy vào thời điểm đó.

    2. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Chương 12.2:

      Cả ba người im lặng lát.

      - Và bây giờ, - Kemp , - đến lượt ông đại tá! Hãy cho chúng tôi biết ý kiến của ông… Chắc ông cũng phải có ý kiến chứ?

      Race có vẻ lưỡng lự. Kemp nài nỉ.

      - Nào, đại tá, hãy vào cuộc ! Ông phê phán lý, thuyết của chúng tôi, chúng tôi đợi ông .

      Race đầu tiên nhìn Kemp rồi quay sang nhìn Anthony lúc lâu làm này nhíu mày lại:

      - Chắc ông ông vẫn coi tôi là kẻ phản bội trong trò này chứ?

      Race lắc đầu.

      - Tôi nghĩ là có lý do để giết George Barton. Vả lại tôi cho rằng tôi biết hung thủ của hai vụ giết người.

      - Và người đó là ai?

      Race rút tẩu thuốc ra khỏi miệng và chậm rãi:

      - Cả hai đều nghĩ hung thủ là phụ nữ. Tôi cũng vậy… Tôi nghĩ rằng kẻ giết người là Iris Marle.

      Bất thình lình. Anthony đẩy ghế lùi lại phía sau. Máu dồn lên mặt ta, nhưng ta vẫn tự chủ được, khi giọng vẫn còn run chút nhưng vẫn rất hài hước và chế giễu:

      - Đây lại là giả thuyết cần được tranh luận kỹ. Đầu tiên nếu ấy là thủ phạm tại sao ai tự hỏi là ấy ra chuyện mẩu giấy trong túi xách để làm gì?

      - Đơn gián vì ta biết rằng lúc đó Ruth nhìn ta. - Race .

      Anthony nhăn trán suy nghĩ, xem xét câu trả lời lát rồi .

      - Thôi được - Nhưng tại sao ông lại nghi ngờ ấy?

      - Bởi vì ấy có động cơ. Iris có tiền trong khi Rosemary lại được thừa kế tài sản khổng lồ. Người ta có thể nghĩ rằng em cảm thấy bất công và nung nấu ý định chống lại tình cảnh đó từ nhiều năm. em biết rằng nếu Rosemary chết mà có con cái gì tiền bạc vào tay ta. Rồi ngày cảm dỗ chiến thắng . Mặt khác cần nhấn mạnh rằng Rosemary đau khổ, suy sụp, mệt mỏi vì bệnh cúm và trong hoàn cảnh đó, các nhà điều tra kết luận đây là vụ tự sát.

      - Tất cả đều đúng. - Anthony . - Nhưng như vậy bé là quái vật à?

      - . Vì vẫn còn lý do nữa để xem xét. Còn kẻ có thể là thủ phạm mà tưởng chừng ở rất xa, đó là Victor Drake.

      - Victor Drake ư?

      Anthony còn hiểu ra sao nữa.

      - cách khác là thừa kế trong dòng họ. phải là vô ích tôi chịu đựng những câu chuyện con cà con kê của bà Lucilla. Bây giờ tôi biết toàn bộ gia đình. Victor hẳn là người yếu đuối, mà là kẻ có những thiên hướng xấu. Mẹ hề có ý chí và có khả năng theo đuổi ý tưởng. Hertor Marle cũng yếu đuối như bà ấy và là người hư hỏng, truy lạc và say sưa bét nhè. Rosemary là nàng đỏng đảnh, hay thay đổi. Những nét đặc trưng của gia đình ràng… và tôi tin vào những tư chất bẩm sinh do di truyền.

      Anthony châm thuốc lá bằng bàn tay run rẩy:

      - Và ông tin rằng trong gia đình như thế có khả năng có hậu duệ lành mạnh?

      - Có chứ. Nhưng hậu duệ lành mạnh đó phải là Iris Marle…

      - Và lời làm chứng của tôi vô giá trị chính bởi vì tôi ấy?

      Sau thoáng im lặng, thêm:

      - Còn về vụ án giết người thứ hai đơn giản. George cho ấy xem những bức thư, ấy sợ hãi mà giết ta. Thế chứ gì?

      - Phải. Với tính cách đó chắc hẳn ta sợ.

      - Thế làm thế nào mà ấy cho thuốc độc vào cốc của George được?

      - Cái đó tôi biết!

      - Tôi hạnh phúc vì dù sao vẫn còn có điều ông biết?

      Anthony thử đùa nhưng cặp mắt vẫn lộ vẻ lo lắng.

      - Dù sao , - thêm và nhìn Race mấy thiện cảm. - Ông cũng hơi liều khi với tôi chuyện đó!

      - Tôi biết, - Race với vẻ điềm tĩnh quen thuộc, - nhưng vẫn cần phải .

      Kemp, từ nãy vẫn theo dõi câu chuyện cách chăm chú, giờ im lặng lơ đãng quấy tách trà.

      Anthony hoàn toàn bình tĩnh lại:

      - Rất tốt. Bây giờ mọi việc lại được xem xét dưới góc độ mới. Bây giờ còn chuyện ngồi quanh bàn bù khú và bàn tán hươu vượn nữa, đến lúc phải kết thúc vụ việc này. Chúng ta cần phải tìm ra . Nếu cần, tôi tự tìm ra nó mình bằng bất kỳ giá nào! Tôi nỗ lực gạt bỏ mọi khó khăn và rồi cuối cùng cũng đến đích và tôi nghĩ rằng nếu mọi chi tiết được làm phần cuối tự lộ ra! Tôi đưa ra vấn đề. Ai biết rằng Rosemary bị giết? Ai viết thư cho George để báo cho ta? Và tại sao?

      Lúc này hãy tạm để đấy. Và chúng ta cũng gác sang bên tội ác đầu tiên. Mọi việc quá cũ và chúng ta cũng biết chúng xảy ra như thế nào. Nhưng tội ác thứ hai xảy ra trước mắt tôi. Tôi nhìn thấy tất cả. Tôi cần phải biết điều gì xảy ra. Thời điểm lý tưởng để cho thuốc độc vào cốc của George là khi cả gian phòng chìm trong bóng tối lúc xem biểu diễn. Những kẻ giết người lại chọn thời điểm đó vì George uống cốc rượu của ta ngay khi ánh sáng được bật lên. Tôi thấy ta uống. Rồi sau đó ai cho gì vào cốc ta, ai động đến nó thế mà khi ấy lại cầm lấy nó chứa đầy axit cyanhydric. George bị ngộ độc khi uống và lăn ra chết tươi. Trong cái cốc mà ai động đến có thuốc độc, chúng ta tiến triển phải ?

      - . - Kemp .

      - Có đấy! - Anthony đáp lại. - Chúng ta bây giờ ở trong lĩnh vực của trò ảo thuật hoặc hiển linh của các hồn ma. Tôi đưa ra thuyết tâm linh. Trong khi chúng tôi nhảy hồn ma của Rosemary cúi xuống cái cốc của George và nhàng thả thuốc độc vào đó. Đấy là hồn ma đầu tiên quay về để sản xuất ra axit cyanhydric bằng số ngoại chất. George quay lại bàn, nâng cốc lên chúc tụng và… Chúa ơi…

      Hai người kia ngạc nhiên nhìn ta. ta lấy hai tay ôm đầu và lắc lư sang hai bên, mồm lầm bẩm:

      - Phải rồi! phải rồi! Cái túi - Cậu hầu bàn!

      - Cậu hầu bàn à? - Kemp hỏi.

      - , như ông nghĩ đâu! Tôi cũng vậy cũng có lúc tôi tin rằng, để giải thích tất cả chuyện này, chúng ta cần có bồi bàn giả, nhà ảo thuật, bồi bàn tình cờ được thuê từ ngày hôm trước. Nhưng điều ấy phù hợp vì chúng ta lại gặp bồi bàn đích thực lão luyện trong nghề và cậu bé có họ với ban quản lý nhà hàng và cà hai người đó đứng mọi nghi ngờ. Cậu bé vẫn vô tội nhưng nó cũng đóng vai trong vở kịch này. vai hạng nhất là đằng khác

      nhìn thẳng vào hai người kia như ngạc nhiên vì họ vẫn chưa hiểu ra:

      - Các ông thấy à? bồi bàn bỏ thuốc độc vào rượu của George nhưng có thể làm. ai động vào cốc rượu của Gerorge nhưng George bị đầu độc. Cái cốc của George và chính bản thân George là hai việc khác nhau! Chắc chắn là vì tiền, nhưng có thể cũng kèm theo tình nữa! Đừng nhìn tôi như thể tôi phát điên thế! Lại đây, tôi chỉ cho các ông.

      ép hai người kia đứng lên rồi khoác tay Kemp:

      - Các ông hãy với tôi!

      Kemp tiếc rẻ nhìn tách trà vẫn còn nửa:

      - Vẫn phải trả tiền đấy. - Ông ta lẩm bẩm.

      - sao, chúng ta quay lại ngay thôi! Chỉ phút thôi. Race. Ông đến chứ?

      ta đẩy cái bàn ra và đưa họ ra tiền sảnh:

      - Các ông có nhìn thấy trạm điện thoại kia ?

      - Có. Rồi sao nữa?

      ta lục tìm trong túi:

      - Ôi tôi có tiền xu rồi… sao cả!

      Nghĩ lại, tôi có thể làm theo cách khác. Ta quay lại bàn thôi.

      Họ lại quay vào trong phòng uống cà phê. Kemp đầu theo sau là Race và cuối cùng là Anthony.

      Kemp ngồi xuống, cầm lấy tẩu thuốc bàn, thổi vào đọc tẩu và thấy vẫn bị tắc bên cho tay vào túi áo gilê để tìm que thông.

      Race, rất suy tư nhìn Anthony rồi cầm lấy cái tách uống.

      - Mẹ kiếp! - Ông la lên sau khi nuốt ngụm đầu tiên tách trà này đầy đường?

      Ông thấy ở bên kia bàn Anthony cười.

      Đến lượt Kemp uống:

      - Khỉ gió! - Ông ngay khi nhúng môi vào nước trong tách. Thế này là thế nào? Cái gì đây vậy?

      - Người ta gọi đó là cà phê. - Anthony trả lời - nhưng tôi ngạc nhiên là ông thích.

      - Tôi cũng chẳng thích nó tí nào cả?

    3. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Chương 13:

      Anthony vui mừng nhận thấy, qua những ánh mắt trao đổi với hai đồng nghiệp, rằng họ cũng hiểu vấn đề.

      Nhưng nỗi vui mừng kéo dài được lâu, vừa nghĩ ra việc mà cho đến lúc này quên khuất mất và với giọng sợ hãi thốt lên:

      - Lạy Chúa tôi! Cái ô tô!

      đứng phắt lên:

      - Sao tôi lại ngu ngốc đến thế? ấy với tôi là có cái xe ô tô suýt chẹt phải ấy thế mà tôi lại chú ý? Chạy thôi!

      - Khi rời khỏi Scotland Yard, ấy về thẳng nhà.

      - Phải. Nhưng quỷ thần ơi sao tôi lại đưa ấy về cơ chứ?

      - Có ai ở đó?

      Khi tôi dời , Ruth Lessing ngồi đợi bà Drake quay về. Có thể họ vẫn còn ở đó và trao đổi về tang lễ.

      - Hoặc là về việc hoàn toàn khác. - Race thêm. - Nếu như bà Drake chưa thay đổi. Ngay lập tức ông ta nghiêm nghị hỏi liệu Iris có họ hàng nào khác ?

      - Theo tôi biết , Anthony trả lời.

      - Tôi nghĩ là tôi hiểu nghĩ gì. - Race tiếp. - Nhưng điều đó thực tế thể có?

      - Tại sao lại ? Hãy suy nghĩ về tất cả nhưng điều có mà chúng ta thu được qua lời khai của người duy nhất.

      Kemp trả tiền và cả ba người ra.

      - nghĩ rằng. Ông thanh tra hỏi, Iris Marle gặp nguy hiểm à?

      - Tôi e là thế.

      Ngồi trong chiếc taxi về Elvaston Square, Kemp :

      - Tôi mới nhìn thấy những nét chính của vụ này, nhưng gia đình Farraday, tôi cảm thấy được đặt ra ngoài diện nghi ngờ.

      - còn nghi ngờ gì nữa.

      - Thế tốt quá? Nhưng nghĩ vụ mưu sát mới, chỉ cách vụ giết người thứ hai thời gian ngắn như vậy à?

      - Tại sao lại ? - Race . - Tốt nhất là nên kết thúc sớm công việc trước khi cảnh sát đánh hơi ra dấu vết đúng.

      Họ chuyện rời rạc trong khi đó tài xế nhận được lệnh nên phóng hết tốc độ phớt lờ cả luật lệ giao thông. Chiếc xe phanh kít lại đột ngột trước ngôi nhà ở Elvaston Square.


      Tất cả có vẻ rất yên bình.


      Anthony, người phải rất cố gắng để giữ bình tĩnh, khi đặt chân lên vỉa hè.

      - Tôi bắt đầu sợ rằng tôi làm phiền các ông vô ích!

      Tuy vậy ta vẫn nhẩy lên thềm, trèo bốn bậc trong khi đó Race trả tiền taxi.

      hầu phòng ra mở cửa.

      Iris về chưa?

      - Rồi ạ, thưa ông, - trả lời, hơi ngạc nhiên. - ấy về được hơn nữa giờ rồi!

      Anthony cảm thấy nhõm hơn. Ngôi nhà có vẻ bình yên đến nỗi thấy hơi xấu hổ về lo lắng vừa qua của mình.

      - ấy đâu?

      - Tôi nghĩ là ấy ở chỗ bà Drake trong căn phòng ở tầng .

      Anthony nhảy ngay lên cầu thang dẫn đường.

      Kemp và Race theo sau bén gót.

      Ngồi trước cái bàn giấy , bà Drake lục lọi trong ngăn kéo. Bà ta chỉ có mình nhưng vẫn khá to:

      - Xem nào. xem nào… Tôi nhét lá thư của bà Marshan vào đâu nhỉ? Tuy vậy tôi thấy rất hay…

      Anthony đẩy cửa bước vào phòng, đột ngột cắt ngang lời độc thoại:

      - Iris đâu?

      Lucilla quay lại, ngạc nhiên trả lời:

      - Iris ở… Nhưng, xin lỗi, ông là ai?

      Bà ta đứng dậy. Race vào lướt qua trước mặt Anthony và vẻ mặt của bà già sáng lên. Bà ta vẫn chưa nhận ra viên thanh tra bước vào sau cùng.

      - Ông đại tá Race quý mến. - Lucilla kêu lên - vui mừng được gặp ông? Nhưng tại sao ông lại đến sớm hơn chút? Tôi rất muốn hỏi ý kiến ông về những thủ tục trong tang lễ. Lúc nào cũng nên có thêm ý kiến của người đàn ông… Tôi cũng với Lessing rằng cái chết của George làm tôi rối trí đến nỗi đầu óc tôi trông rỗng cả… Tôi cũng cần phải là lần này Lessing rất tốt bụng: ấy để tôi toàn quyền quyết định và ấy nhận mọi việc về mình.

      - Tôi chỉ còn phải chọn bài thánh ca hát ở nhà thờ thôi, bởi vì tôi biết bài mà George ưa thích. Thực ra tôi cũng chẳng biết gì nhiều đâu vì ta cũng chẳng hay nhà thờ. Nhưng đương nhiên với tư cách là vợ của mục sư - vợ goá ấy - tôi biết hơn ai hết là nên hát bài nào.

      Race rình cơ hội và kịp hỏi sau đoạn này là Iris ở đâu.

      - Iris à? ấy vừa về được lúc. ấy đau đầu và thẳng về phòng ấy. Các ông thấy đấy, các trẻ bây giờ có vẻ thiếu hồng cầu vì họ ăn quá ít rau epinard ( rau dền). Nhưng ấy muốn dính dáng gì vào đám tang. Tuy vậy cũng cần phải có ai đó lo lắng sắp đặt để mọi việc được chu đáo, để cho vong linh người chết khỏi tủi! Ý kiến riêng của tôi là dùng xe ô tô tang lễ quá tân tiến và trang trọng lắm, tôi tôi thích dùng ngựa kéo hơn… Nhưng tôi đồng ý ngay và tôi phải rằng, chung, tôi và Ruth luôn hiểu nhau.

      - Lessing rồi à? - Kemp hỏi.

      - Phải, được mười phút rồi. Mọi việc sắp đặt xong. ấy thậm chí đăng báo về buổi lễ. Chẳng cần có hoa vì hoàn cảnh như vậy, tang lễ bắt đầu vào 11 giờ…

      Trong khi bà ta kể lể Anthony biến mất và phải lúc sau bà ta mới nhớ lại .

      - Thực ra ai là chàng trai trẻ cùng ông vậy? Tôi nhận ra ngay là chính ông đưa ta lại, tôi cứ tưởng rằng đấy là phóng viên, người làm phiền chúng tôi suốt 48h qua.

      Anthony rón rén leo lên tầng hai. Nghe thấy tiếng động, quay lại. Kemp theo .

      - Ơ kìa! ông cũng rút lui à? Tội nghiệp ông đại tá!

      - Ông ấy ngồi nghe rất nhẫn nại? Còn tôi được để ý đến…

      Lên đến tầng 2, họ chuẩn bị tiếp lên tầng 3 Anthony nghe thấy tiếng bước chân rất xuống. kéo vội Kemp nấp vào phòng tắm cửa hé mở.

      Tiếng bước chân xa dần xuống phía cầu thang dưới. Anthony leo vội lên tầng . biết rằng phòng của trẻ ở phía cuối hành lang.

      vào cửa, gọi khẽ:

      - Iris?

      có tiếng trả lời, gõ mạnh hơn. Cũng vẫn chẳng thấy có động tĩnh gì trong phòng, xoay quả đấm cửa. Cửa bị khoá.

      Sau khi đấm mạnh hồi vào cửa mà đạt kết quả gì, đành thôi. đứng tấm thảm len dầy, ràng đặt ở đó để chắn gió lùa. lấy chân gạt nó ra. Mặc dù khe hở giữa cánh cửa và mặt sàn khá rộng vẫn chẳng thấy có tia sáng nào lọt ra ngoài. Trong phòng tối om.

      Anthony cúi xuống để nhìn xem có chìa khoá cắm ở trong ổ . thấy gì cả. Nhưng chợt có mùi lạ thoảng qua mũi .

      vội quỳ xuống sàn, dí mũi vào khe hở.

      Hai giây sau đứng phắt dậy, thất thanh gọi Kemp.

      Lại chính là đại tá Race lao lên hành lang.

      Anthony để ông ta hỏi câu gì, ngay:

      - Có mùi gaz, Race? Phải phá cửa thôi!

      Họ cùng hợp sức lại, chẳng mấy chốc cánh cửa bị bật tung.

      Họ giật lùi lại lấy tay dụi mặt cố nhìn vào trong phòng, từ đó thoát ra luồng gaz rất mạnh.

      - Tôi nhìn thấy ấy rồi. Race , kia kìa, gần lò sưởi! Tôi mở cửa sổ và đập vỡ kính, còn hãy lo cho ấy .

      Iris nằm dài cạnh lò sưởi ga lửa tắt ngấm. Vòi ga mở hết cỡ và gương mặt trẻ chỉ cách nó vài cen-ti-mét.

      Hai phút sau, cũng gần bị ngạt thở, họ vừa ho rũ rượi vừa đưa Iris ra đầu kia của hành lang và đặt nằm cạnh cửa sổ rộng mở.

      - Tôi ở cạnh ấy còn gọi bác sĩ ! - Race .

      Anthony lao xuống cầu thang, đến tầng trệt nghe thấy tiếng Race:

      - Cứ bình tĩnh. Browne! sao đâu? Chúng ta đến đúng lúc?

      chộp lấy điện thoại và , trong khi đó.

      Ở đằng sau lưng . Lucilla Drake đòi giải thích.

      Đặt ống nghe xuống, quay lại, thở dài và :

      - Tôi gặp được bác sĩ rồi. Ông ấy ở ngay phố bên cạnh. Ông ấy đến sau hai phút nữa.

      - Nhưng chuyện gì xảy ra? - Bà Drake kêu lên. Iris bị ốm à?

      - Iris nằm trong buồng, - trả lời. - Đầu để sát vào ga mở hết cỡ.

      Lucilla rú lên the thé:

      - Iris! Iris tự tử à? Tôi thể tin được điều đó! Tôi tin!

      - Bà cần phải tin vì có chuyện tự từ đâu!

    4. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Chương Kết:

      - Bây giờ. Tony, hãy vui lòng kể cho em tất cả mọi chuyện !

      Iris nằm dài văng. Những tia nắng mặt trời nhảy nhót trong phòng khách của Tu viện .

      Anthony đưa mắt dò hỏi đại tá Race ngồi cạnh cửa sổ, nhận thấy vẻ đồng tình bèn :

      - giấu em nữa. Iris. chờ đợi giờ phút này lâu rồi. Nếu được ngay cho ai đó biết là trong vụ này cừ khôi đến thế nào chắc nổ tung ra mất! tỏ ra khiêm tốn khi kể lại chuyện đâu. dại gì bóp nghẹt tiếng kêu chiến thắng tôn vinh mình và chờ đợi em : "Anthony, là mạnh mẽ!" hoặc là "Tony, là tài giỏi" hoặc các câu khác tương tự. Chúng ta bắt đầu nhé!

      Vụ việc này, chung, có vẻ khá đơn giản.

      muốn là các mối quan hệ nhân quả cũng dễ xác định. Rosemary, ngược lại nhưng điều người ta tưởng vào lúc đó, tự sát. George bắt đầu nghi ngờ điều đó và tiến hành tìm tòi, ta cũng thực tiến được đến gần nhưng bị giết trước khi kịp lật mặt kẻ giết người. Mọi việc kết nối với nhau rất hợp lý và cũng rất ràng.

      Nhưng, gần như ngay từ đầu, chúng ta vấp phải hai mâu thuẫn hiển nhiên. Ví đụ:

      A. George thể bị đầu độc.

      B. George bị đầu độc.

      Hoặc là:

      A. có người nào động vào cốc của George.

      B. có chuyện cái cốc của George bị ai động vào.


      ra, các mâu thuẫn đó tồn tại và chúng ta lầm lẫn khi chú ý nhiều đến việc sử dụng tính từ sở hữu. Cái tai của George ràng là của ấy vì nó dính liền vào đầu ấy nếu muốn tách ra phải dùng phẫu thuật.

      Nhưng khi "Cái đồng hồ của George" muốn chỉ cái đồng hồ mà ấy đeo của chính ấy, hoặc ấy mượn người khác. Còn đến "Cái cốc của George" hoặc là "cái chén của George" chỉ muốn đến cái cốc hoặc cái chén mà ta vừa cầm uống, cái cốc hoặc cái chén giống hệt, thể phân biệt được với những cái khác trong cùng bộ. Để minh hoạ cho nhận xét đó, làm thí nghiệm. Race uống trà đường. Kemp uống trà rất ngọt, còn uống cà phê. Trà rất đặc còn cà phê lại loãng nên màu của chúng rất giống nhau. Chúng tôi ngồi quanh cái bàn tròn. ý nghĩ kỳ diệu thoáng qua đầu , cầu Race và Kemp cùng ra tiền sảnh của tiệm cà phê. Họ đứng dậy và cà ba cùng ra lát, nhưng trước đó sắp xếp sao cho các cái ghế được đẩy ra xa bàn và rồi đặt cái tẩu thuốc của Kemp bên cạnh cái chén của . Hai người kia nhận thấy gì hết, tất nhiên là thế! Khi ra đến tiền sảnh, kể câu chuyện vở vẩn rồi cả ba lại quay lại bàn. Kemp tới đầu tiên kéo ghế ngồi trước cái chén bên cạnh tẩu thuốc. Race ngồi bên phải ông ấy như lúc trước còn bên trái. Kết luận: ở thời điểm đó chúng tôi lại đứng trước trong những mâu thuẫn mà lúc nãy.

      A. Có trà rất ngọt trong chén của Kemp.

      B. Có cà phê trong chén của Kemp

      Hai câu đối nghịch tưởng chứng vậy mà cả hai đều đúng. Cái gây ra nhầm lẫn ở đây là tính từ sở hữu: Cái chén "của" Kemp.

      Bởi vì cái chén của Kemp khi ông ấy đứng lên và "cái chén của Kemp" khi ông ấy quay lại phải là cùng cái chén duy nhất.

      Và điều đó Iris, xảy ra chính xác như vậy ở Luxembourg, vào buổi tối George chết? Khi tất cả chúng ta đứng lên ra sàn nhẩy, sau cuộc biểu diễn, em đánh rơi cái túi xách. cậu bồi bàn nhặt nó lên. cậu bồi bàn chứ phải bồi bàn của chúng ta, người biết chỗ ngồi của em, mà là cậu bé tội nghiệp bị dồn thúc tứ phía, chạy từ đầu nọ đến đầu kia của tiệm ăn để mang nước sốt lại cho khách. Cậu ấy chỉ kịp cúi xuống, nhặt vội cái túi lên, đặt cạnh bộ đồ ăn, chính xác là cạnh bộ đồ ăn bên trái chỗ em vừa ngồi. George và em quay về bàn đầu tiên và em thẳng đến chỗ ngồi được đánh dấu bằng cái túi, y hệt như Kemp, trong thí nghiệm của đến ngồi vào chỗ được đánh dấu bởi cái tẩu thuốc. George ngồi vào chỗ mà ấy tưởng là chỗ cũ của mình, ở bên phải em. Và khi ấy đề nghị uống để tưởng nhớ đến Rosemary, ấy cầm lấy cái cốc mà ấy tưởng là của ấy nhưng thực ra lại là của em, cái cốc mà người ta có thể bỏ thuốc độc vào mà cần dùng trò áo thuật, bởi vì người duy nhất uống ngay sau cuộc biểu diễn phải là người vừa được chúc tụng.

      Bây giờ, xem xét lại vụ việc. Mọi việc lại được trình bày theo cách khác. Người mà người ta định loại trừ chính là em, chứ phải là George.

      Và có vẻ như người ấy chỉ định lợi dụng George thôi: Mọi người gì nếu như mọi việc xảy ra đúng như kẻ giết người hy vọng? Rằng trong bữa tiệc được dàn dựng đúng như bữa tiệc mà Rosemary tự sát, em ấy cũng tự tìm đến cái chết. Người ta đến "bệnh dịch tự tử" trong gia đình và khi tìm thấy mảnh giấy gói thuốc độc trong túi xách của em vụ việc rất ràng, em suy nghĩ quá nhiều về cái chết của chị em và họ tuyên bố: " là buồn, nhưng các trẻ giàu có thường hay bị suy nhược thần kinh".

      - Nhưng.. - Iris , - tại sao có người muốn giết em? Tại sao vậy?

      - Tại sao ư?… Đơn giản quá. Bởi vì em có tiền, em bé ạ! Chỉ vì tiền thôi. Em thừa kế tài sản của Rosemary. Giả dụ em chết mà lấy chồng, tiền của em về tay ai? Trả lời: về tay họ hàng gần nhất của em, cách khác là về tay Lucilla Drake. Chúng ta đều biết rằng người đàn bà trung hậu đó có khả năng thực thi vụ giết người. Nhưng liệu còn có ai khác có lợi trong cái chết của em ? Có đấy? Victor Drake.

      Nếu Lucilla có tiền cũng y hệt như tiền nằm trong túi vậy! Bởi thế chúng tôi để ý đến . chẳng luôn bắt mẹ chiều theo ý đó sao? Lucilla Drake để xa ra còn Victor phải tính đến. Đấy rất có thể là kẻ giết người…

      Vả lại ngay từ đầu vụ này, chúng ta nghe về . ở đó, hơi mờ nhạt, lông bông, trong bóng tối nhưng vẫn đó?

      Iris có vẻ chưa tin phản đối.

      - Đúng là mọi người đều đến nhưng ở Argentina. hơn năm nay, ở Nam Mỹ?

      vậy Chúng ta lại gần cốt lỗi của câu chuyện. Tiên đề cổ: "Các chàng trai là để dành cho các " và ngược lại. Câu chuyện bắt đầu bằng cuộc gặp gỡ của Ruth với Victor. Ngay lập tức, nắm được ta. Phải rồi. Tôi tưởng tượng ra rằng ấy phải lòng ta cách điên cuồng. Vẫn thường xảy ra những trường hợp phụ nữ điềm đạm, tôn trọng pháp luật và thể chế mà lại phải lòng tên vô lại.

      Hãy suy nghĩ chút và em phải công nhận, Iris, rằng bằng chứng duy nhất mà chúng ta có về có mặt của Victor ở Nam Mỹ là lời làm chứng của Ruth. Chúng ta chưa bao giờ xác minh lời làm chứng đó vì chúng ta nghĩ nghiêm túc đến Victor. Nhưng cứ nghĩ mà xem. Cũng lại Ruth là người, sáu ngày trước cái chết của Rosemary, tuyên bố rằng ta nhìn thấy Victor dời xa bờ biển nước con tàu Cristobal. Và cũng chính Ruth là người, trong ngày George chết, đề nghị gọi cú điện thoại đến Rio! Rồi cũng lại chính ấy là người, trong cùng ngày hôm đó, đuổi việc điện thoại viên, người có thể vô tình ra chuyện cú điện thoại kia chưa bao giờ được thực ! Vâ đây là điều chúng tôi tìm ra.

      Victor Drake đến Rio bằng con tàu chỉ rời nước vào ngày hôm sau ngày Rosemary chết.

      Ogilvie, tuỳ viên của George Barton ở Rio có cuộc chuyện điện thoại nào với Ruth về Victor trong ngày George chết. Tóm lại. Victor Drake dời Rio để tới New York cách đây vài tuần. ta dễ dàng hạ lệnh đánh bức điện có ký tên ta cho mẹ để xin tiền và bức điện đó đem đến châu Âu bằng chứng chối cãi được là ở cách xa London hàng ngàn dặm vào buổi tối mà George chết! Thế nhưng trong thực tế…

      - Trong thực tế sao?

      Anthony lên đến đỉnh điểm của câu chuyện với vẻ thích thú rệt, chậm rãi :

      - Nhưng trong thực tế ta ở ngay tại Luxembourg, ngồi ở bàn bên cạnh chúng ta, với tóc vàng đến nỗi ngốc nghếch lắm!

      - muốn đến người đàn ông bất nhã ấy à?

      - ta cũng chẳng đến nỗi bất nhã lắm mặc dù nước da vàng ệch và mặt vằn những tia máu đỏ. Những đặc điểm ngoại hình đó có được là do hoá trang và nó thay đổi vẻ ngoài của người rất ghê gớm. Trong tất cả mọi người ngồi ở bàn chúng ta, chỉ có , ngoại trừ Ruth là quen biết Victor Drake và cũng biết dưới cái tên đó? cố tình quay lưng về phía . Lúc mới đến ngồi uống cốc-tay ở quầy bar, nghĩ rằng nhận ra gã Gordmann nào đó có biệt hiệu "Con khỉ", người mà quen trong tù. Nhưng bây giờ cuộc sống danh giá và đáng kính trọng, muốn gã đó nhận ra . chưa bao giờ nghĩ rằng Gordmann có dính dáng vào vụ án này và cũng biết ta và Victor Drake chỉ là người?

      - Nhưng ta làm thế nào để thực tội ác?

      Anthony ra hiệu nhường lời cho Race. Ông này :

      - Làm theo cách đơn giản nhất đời! Trong khi mọi người xem biểu diễn, ra điện thoại, qua trước bàn của chúng ta. Drake từng là diễn viên và cũng từng là bồi bàn trong tiệm ăn, điều đó rất có lợi cho . Là diễn viên cũ hoá trang và vào vai Pedro Morales mấy khó khăn. Nhưng lượn quanh cái bàn, rót rượu săm-pan cần có cử chỉ là phong cách của kẻ chuyên nghiệp, bồi bàn . Chỉ cử chỉ vụng về có thể làm mọi người chú ý nhưng tất cả đều tưởng là, bồi bàn chính hiệu và nhận thấy điều gì đặc biệt. Vả lại lúc đó các bạn xem trình diễn và quan tâm lắm đến các bồi bàn, trong tiệm ăn họ như là phần của đồ đạc vậy.

      - Nhưng Ruth? - Iris hỏi sau lát lưỡng lự.

      - Chính Ruth. - Anthony trả lời, - nhét mẩu giấy vào túi của em, có thể là trong lúc ở tiền sảnh, vào đầu bữa tiệc. ta cũng chỉ nhắc lại chính cái động tác mà ta làm cách đây năm, trong hoàn cảnh tương tự, để giết Rosemary..

      - điều làm em ngạc nhiên, Iris . Làm sao mà George, người luôn hỏi ý kiến Ruth về mọi việc lại cho ta về những lá thư?

      - Nhưng đấy chính là việc đầu tiên mà ta làm! Anthony cười trả lời. Bởi vì ta biết chắc rằng George vội vã cho ta xem những lá thư mà chính ta viết và gửi chúng cho . Sau đó ta chỉ còn phải hối thúc George chấp nhận cái "kế hoạch" kỳ lạ mà ta cứ ngỡ mình là tác giả, trong khi chính là ta dàn dựng nó!


      kịch bản hoàn hảo sẵn sàng cho vụ tự sát số 2! Để sau đó George nghĩ rằng, vì giết chết Rosemary, em tìm đến cái chết vì ân hận hoặc sợ hãi, ta có thể chọn 1 trong 2 lý do đó, còn Ruth quan tâm!

      - Vậy mà em quý mến ấy! Và em muốn cho ấy cưới George!

      - ta có thể trở thành người vợ tuyệt vời của George nếu như gặp gỡ Victor. Anthony nhận xét. Thực tế là tất cả các nữ tội phạm đều từng là các nhân hậu vào lúc nào đó!

      - Và tất cả chỉ vì tiền!

      - Phải, bé ngây thơ! Chỉ vì tiền mà người ta làm những chuyện đó. Victor chỉ nghĩ đến tiền!

      Còn Ruth vừa nghĩ đến tiền vừa nghĩ đến Victor, người ta và cũng nghĩ chút đến Rosemary, người ta căm ghét. ta cũng chùn tay gây thêm tội ác sau khi toan giết em bằng ô tô, ta lên phòng em, trước đó sập cửa ra vào để lừa bà Drake rằng ta ra về. Khi lên đến phòng em, ấy có bình tĩnh ?

      Iris nhớ lại:

      - Chúa ơi, có. ấy gõ cửa rồi bước vào, ấy báo cho em sắp xếp xong cho tang lễ và hỏi em khá hơn chưa. Em trả lời là vẫn cỏn cảm thấy mệt. Vào lúc đó ta cầm cái đèn to bàn lên và khen đẹp. Rồi em chẳng còn biết gì nữa!

      - Cũng đáng ngạc nhiên đâu, em - Anthony - Vì với cái đèn đẹp đó ta giáng thẳng vào đầu em đúng chỗ cần thiết, cú đánh tính toán kỹ mạnh quá nhưng cũng đủ để em ngất . Sau đó ta nhàng, đặt em nằm dài cạnh lò sưởi, đóng tất cả cửa sổ lại rồi mở gaz hết cỡ, rồi ta ra khỏi phòng lấy thảm chặn khe hở dưới cửa rồi ra về. Kemp và , khi chúng tôi nghe thấy tiếng chân ta xuống chúng tôi chỉ còn kịp trốn vào phòng tắm. Sau đó, trong khi leo lên Kemp theo ta cho đến chỗ ta để ô tô lại. Nhân tiện cũng với em rằng thấy nghi ngờ việc ta cố thuyết phục chúng ta rằng ta rất vất vả để đến nơi bằng tàu điện ngầm và ô tô buýt.

      Iris thở dài:

      - ta rất vất vả để định giết em? là khủng khiếp! Nhưng ấy cũng căm ghét em à?

      - nghĩ thế. Nhưng quả là Ruth Lessing rất được việc và nhanh nhẹn: kể cả ở bàn làm việc lẫn trong các chuyện khác. Tòng phạm của hai vụ giết người, ta thể liều mạng hai lần mà có lý do chính đáng. chắc rằng Lucilla Drake kể cho ta biết rằng em định cưới ngày ngày hai và kết luận rằng thể trì hoãn việc giết em. Bởi vì sau đám cưới của chúng ta, người họ hàng gần nhất của em dưới mắt pháp luật lại là chứ phải là Lucilla…

      - Tội nghiệp bác! Em buồn cho bác!

      - Bọn cũng vậy. Đấy là phụ nữ trung hậu, tốt bụng và rất lành.

      - Victor bị bắt à?

      Anthony đưa mắt hỏi Race. Ông này :

      - Người ta bắt ở New York sáng nay, khi xuống tàu.

      - Thực định cưới Ruth sau này à?

      - Đây là ý định của Ruth… Và nghi ngờ gì nữa là cuối cùng đó cũng là ý của ta…

      suy nghĩ lát rồi :

      - Anthony, em cảm thấy căm ghét tiền bạc của em.

      - Được thôi, em , chúng ta tìm cách sử dụng nó vào những mục tiêu cao cả. có tiền để sống và để bảo đảm cho vợ cuộc đời ấm êm. Tiền của em, của riêng em, chúng ta phân phát. Chúng ta xây dựng những lại trẻ mồ côi, mua đồ dùng cho người nghèo, chúng ta tài trợ cho những chiến dịch quảng cáo để cho người biết thế nào là loại cà phê , chúng ta…

      - Đúng vậy, - và cười - Và em giữ lại phần cho em. Như vậy, nếu ngày nào đó em muốn em có thể chào từ biệt sống ở nơi khác mình?

      - Và với tinh thần đó mà em định cưới à?

      - Thực ra em cũng chưa ngắt lời lần nào để : "Tony, là tuyệt!" hoặc "Tony, em khâm phục !"… Thế là thế nào?

      Đại tá Race cho rằng đến lúc nên đứng dậy.

      - Tôi uống trà ở nhà Farraday, ông thông báo - Rồi nháy mắt với Browne, ông thêm:

      - Tôi nghĩ rằng cùng tôi phải ?

      Anthony lắc đầu và Race ra cửa. Đặt tay lên quả đấm cửa. Ông quay nửa người lại qua vai:

      - kể lại rất hay: Browne!

      Cánh cửa khép lại. Anthony :

      - Cần phải tin rằng đấy là lời khen ngợi rộng rãi nhất mà người có thể tặng cho…

      Iris cười:

      - Ông ấy nghĩ rằng em là hung thủ phải ? - hỏi.

      - Đừng giận ông ấy vì điều đó? Ông ấy gặp trong đời biết bao tên gián điệp lạ lùng, chúng ăn trộm các công thức bí mật dẫn đến các tình trạng hiểm nghèo: điều đó làm cho tính tình ông ấy trở nên chua chát và làm sai lệch phán xét của ông. Trong tất cả các vụ án của ông ấy, thủ phạm luôn là các đẹp!

      - Tại sao lại nghĩ em là thủ phạm?

      - Chắc bởi vì em!

      câu đó vé vui đùa và hơi nhún vai.


      Nhưng đột, nhiên vẻ mặt thay đổi. Các nét trở nên nghiêm trang. chiếc bàn đặt gần văng, nhìn thấy cái bình chỉ cắm bông hoa.


      bông hoa tím nhạt…


      Gần như thào, hỏi:

      - Rosemary cũng nở hoa vào mùa này à?

      - Thỉnh thoảng, - trả lời. - Khi mùa thu lạnh quá…

      nhàng cầm lấy bông hoa, áp nó vào má mình trong giây lát. nhắm mắt lại và dường như trông thấy mái tóc lượn sóng màu hạt dẻ, cặp mắt xanh to tươi cười cùng cái miệng đỏ thắm đầy đam mê…

      Bằng giọng cố tỏ ra xúc động, :

      - ấy còn quanh quẩn bên em nữa phải ?

      - muốn gì, Tony?

      - Em biết đến ai - Rosemary. cảm thấy rằng, Iris, ấy biết lúc đó em gặp nguy hiểm.

      đưa bông hoa lên môi.

      Rồi đến bên cửa sổ, mở nó ra và nhàng thả bông hoa vào trong vườn, miệng :

      - Vĩnh biệt Rosemary! Xin cảm ơn!

      - Rosemary - xin cảm ơn! - Iris nhắc lại như tiếng vang.


      THE END

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :