Rượu độc lóng lánh - Agatha Christie (25 chương + 1 chương kết)

Thảo luận trong 'Các Thể Loại Khác (Kinh Dị, Trinh Thám..)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Chương 9:

      Stephen Farraday đến Scotland Yard với vẻ bên ngoài rất bình tĩnh, thản nhiên nhưng trong lòng xáo động, lo lắng. ta cảm thấy như bị mất hết nhuệ khí, bị đè bẹp và bải hoải. Buổi sáng hôm đó dường như mọi việc đều rất tốt đẹp. Vậy mà tại sao thanh tra Kemp lại gọi điện và muốn gặp ta gặp? Liệu ông ta có thể biết và nghi ngờ điều gì? Chắc chắn là chỉ lơ mơ thôi. Điều quan trọng là phải giữ được bình tĩnh và phủ nhận tất cả. Nhưng ở xa Sandra, ta thấy mình bất lực và thể tự vệ. Khi họ cùng nhau đối mặt với nguy hiểm nửa sợ hãi của ta tan biến chỉ vì lý do duy nhất là ở đó, cạnh ta. Cùng góp sức lại họ mạnh mẽ, dũng cảm, uy quyền. đơn thấy bất lực và như bị tước hết vũ khí. Liệu có cảm thấy như ta ? Liệu lúc này đơn trong góc của ngôi nhà mênh mông, có bị giày vò bởi cùng cảm giác bất lực làm tê liệt mọi khả năng như ta ?

      Thanh tra Kemp đón ta vẻ lịch nhưng lạnh nhạt và nghiêm nghị. Pollock ngồi ở cái bàn , bên cạnh bàn làm việc, bút chì trong tay và tập giấy để trước mặt.

      Sau khi mời khách ngồi. Kemp với ta cách rất trịnh trọng:

      - Tôi đề nghị được ghi lại lời khai của ông. Ông Farraday và cầu ông đọc lại nó rồi ký trước khi ra về. Tôi cũng có nhiệm vụ báo cho ông biết ông có quyền từ chối cũng khai hoặc chỉ khai khi có mặt luật sư của ông.

      Stephen thấy choáng váng nhưng cố để lộ ra. Thậm chí ta còn cố mỉm cười và :

      - Vậy , thưa ông thanh tra, tôi thấy rất tuyệt!

      - Nhấn mạnh số việc ngay từ đầu cũng thưa đâu. Ông Farraday ạ!

      - Và tôi nên hiểu là tất cả những gì tôi có thể được dùng để chống lại tôi?

      - nên dùng từ "chống lại", thưa ông Farraday. Những gì ông có thể được sử dụng trong xứ án.

      - Tôi thấy khác nhau đó nhưng tôi thể hiểu tại sao, thưa ông thanh tra sao ông lại cần lời khai của tôi trong khi ông nghe tôi sáng nay?

      - Đơn giản vì đó là cuộc chuyện chính thức và có vài điểm chúng ta cần xem xét lại. Mặt khác có số việc mà chắc chắn ông muốn chúng ta chỉ bây giờ thôi. Có những việc có vẻ chỉ liên quan gián tiếp đến vụ án nhưng chúng tôi vẫn phải thận trọng đề cập đến vì nó cần thiết cho việc tìm ra . Ông hiểu tôi định ám chỉ điều gì chứ?

      - Tôi e rằng .

      - Vậy , tôi xin giải thích. - Kemp thở dài . - Ông quan hệ rất thân mật với bà Barton quá cố, tôi nghĩ thế, phải ?

      - Ai vậy?

      Kemp lấy từ bàn tài liệu đánh máy rồi chìa ra cho Farraday.

      - Đây là bản sao bức thư tìm thấy trong đồ đạc của bà Barton. Bản gốc được cập trong hồ sơ. Nó được Iris mang lại cho chúng tôi và ấy công nhận là chữ viết của chị ấy.

      Stephen đọc: Leopard dấu của em…

      Những kỷ niệm tràn về. ta tưởng như nghe thấy tiếng của Rosemary, biện hộ cho lý do của ta, nài nỉ…

      Cái quá khứ khi nào chịu lui vào quên lãng.

      ta bình tĩnh lại, trả lại tài liệu cho Kemp rồi :

      - Chắc ông có lý do để tin đây là lá thư của bà Barton nhưng chả có gì chỉ ra rằng nó được viết cho tôi.

      - Ông có công nhận là trả tiền thuê căn hộ số 21 ở Melland Mansions. Earés Court?

      Vậy là họ biết. ta tự hỏi là từ khi nào…

      - Tôi thấy rằng, - ta khó nhọc , - các ông có thông tin đúng. Nhưng tôi có thể hỏi các ông tại sao người ta định công khai hoá những việc thầm kín, riêng tư của tôi?

      - - có chuyện đó đâu nếu nó liên quan trực tiếp đến cái chết của George Barton.

      - Ông định bóng gió rằng sau khi chiếm vợ của ông ta tôi lại còn giết ông ta à?

      Kemp chống khuỷu tay lên bàn rồi đan tay vào nhau:

      - Thưa ông Farraday tôi xin thành . Bà Barton và ông là bạn rất gần gũi, thân thiết. đổ vỡ đến là từ phía ông chứ phải bà ấy! Bà ấy định làm ầm ĩ lên lá thư này là bằng chứng. Vì thế bà ấy chết. Đối với ông là đúng lúc…

      - Bà ấy tự tử. Tôi công nhận rằng tôi cũng có phần trách nhiệm trong cái vụ việc bất hạnh ấy tôi phải ân hận… nhưng công lý chẳng dính dáng gì vào đây cả!

      - Cũng có thể là bà Barton tự sát và cũng có thể đấy phải là vụ tự sát. Ý kiến thứ hai là của George Barton. Ông ấy bắt đầu tìm kiếm. Ông ấy cũng chết. Lại trùng hợp, nhưng nó làm người ta phải suy nghĩ.

      - Có thể. Nhưng tại sao mọi nghi ngờ lại dồn lên tôi?

      - Ông có công nhận rằng cái chết của bà Barton san bằng cho ông những khó khăn trở ngại rất lớn? vụ tai tiếng, thưa ông Farraday làm hỏng nghiệp của ông.

      - Chưa chắc có tai tiếng. Bà Barton chắc cuối cùng biết nghe ra điều phải.

      - Tôi tự hỏi liệu vợ ông có hay biết gì về mối quan hệ này ?

      - Tất nhiên là .

      - Ông có chắc ?

      - Hoàn toàn chắc chắn! Vợ tôi nghĩ là tôi và bà Barton là bạn tốt của nhau và tôi hy vọng là ấy tiếp tục tin như vậy.

      - Vợ ông có ghen . Ông Farraday?

      - . Ít nhất là tôi chưa bao giờ nhận thấy.

      - ấy quá thông minh để làm như vậy!

      Viên thanh tra đồng tình với lời khẳng định đó nhưng ra. Ông đặt câu hỏi khác:

      - Có khi nào ông có axit cyanhydric , ông Farraday?

      - bao giờ?

      - Thế ông có chút nào ở nông thôn ?

      - Người làm vườn có thể có. Tôi biết gì !

      - Ông cũng bao giờ mua ở hiệu thuốc hoặc là ở cửa hàng rửa ảnh à?

      - Tôi chụp ảnh và tôi nhắc lại rằng tôi bao giờ có axit cyanhydric cả.

      Cuộc xét hỏi còn kéo dài lát nữa sau đó Kemp cảm ơn Stephen. Ông ta về ngay.

      Sau khi ông ta ra viên thanh tra quay về phía Pollock vẻ suy tư:

      - Ông ta có vẻ rất lo lắng thuyết phục chúng ta rằng vợ ông ta biết về quan hệ của ông ta. Tôi rất muốn biết tại sao…

      - Có thể là ông ta sợ là bà ấy bây giờ biết?

      - Có thể nhưng tôi nghĩ ta đủ thông minh để nhận ra rằng nếu vợ ta biết gì ta có thể rời bỏ ta ngay khi ta biết chuyện, điều đó lại tăng thêm lý do để loại trừ Rosemary. Tôi tự hỏi tại sao ta lại dùng cách tự vệ khác. ta có thể đơn giản với chúng ta rằng vợ ta ít nhiều cũng biết nhưng ta lờ . ta nghĩ ra.

      Kemp bĩu môi. Farraday phải là thằng ngốc ngược lại, rất thông minh, với cách suy nghĩ ràng và bộ óc nhạy bén. Vậy mà ta làm mọi cách để thuyết phục viên thanh tra rằng vợ ta biết gì về mối quan hệ ấy!

      - Cuối cùng rồi chúng ta cũng biết! - Kemp .

      Race có vẻ rất hài lòng về dấu vết mà ông ta vừa phát ra. Nếu ông ấy đúng gia đình Farraday được miễn tố, cả hai vợ chồng và tôi là người đầu tiên ăn mừng. Tay ấy làm tôi thích và tình mà tôi tin ta là kẻ sát nhân.

      ***

      Mở cửa phòng khách . Stephen :

      - Sandra, em có đây ?

      Từ trong bóng tối, lại phía . cảm thấy hai bàn tay đặt lên vai:

      - Stephen?

      - Tại sao em lại ngồi trong bóng tối?

      - Em chịu được ánh sáng. Thế nào?

      - Họ biết đấy.

      - Về Rosemary à?

      - Phải.

      - Và họ nghĩ sao?

      - Họ cho rằng tất nhiên có động cơ. Ôi, em , đưa em vào chuyện gì thế này. Vì tất cả là lỗi tại ? Nhẽ ra phải ra sau cái chết của Rosemary. đơn giản? biến mất và em lại được tự do… và ít nhất em bị dính vào câu chuyện khủng khiếp này!

      - , , đừng thế! Đừng bỏ em Stephen? Đừng!

      áp chặt vào . Tay run rẩy và cảm thấy những giọt nước mắt nóng hổi lăn :

      - Em chỉ có mình thôi. Stephen! là tất cả đời em? Tất cả đời em!

      - Nhưng Sandra, em đến thế sao? biết…

      - Em muốn biết… nhưng bây giờ…

      - Bày giờ, em thân , bây giờ chúng ta ở bên nhau… và chúng ta chống chọi? Dù xảy ra điều gì chúng ta vẫn ở bên nhau?

      Xiết chặt lấy nhau họ cảm thấy sức mạnh mới dâng lên trong họ.
      Last edited: 5/3/15

    2. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Chương 10.1:

      Anthony Browne nhìn cái danh thiếp mà người giúp việc vừa mang tới.

      đưa tay lên sờ cằm rồi :

      - Được thôi! Cho ông ấy vào!

      Browne đứng cạnh cửa sổ, quay mình lại khi đại tá Race bước vào.

      thấy người đàn ông cao lớn, với dáng nhà binh, nước da rám nắng và mái tóc điểm bạc, người mà từng gặp nhưng từ lâu lắm rồi và cũng chẳng còn nhớ nhiều về ông ta nữa.

      lại phía ông, vội vã, chìa tay ra và .

      - Rất hân hạnh được gặp ông, thưa đại tá! Tôi biết ông là người bạn của George Barton. ta về ông với chúng tôi vào chính buổi tối ta chết. Ông hút thuốc chứ?

      - Vâng. Cảm ơn!

      Anthony châm lửa cho ông:

      - Ở bữa tiệc đó ông đóng vai khách mời được mong đợi nhưng lại đến. nhé, ông làm đúng…

      - Tôi báo cho nhầm lẫn: cái ghế trống đó phải là để dành cho tôi.

      - à? - Anthony chân thành ngạc nhiên.

      - Vậy mà Barton

      Race ngắt lời ta.

      - Barton có thể gì được, ta đợi tôi. Cái ghế trống đó có người ngồi, vào lúc ánh sáng trong phòng ăn tắt, người đó là diễn viên tên là Chloé West.

      Anthony càng ngày càng ngạc nhiên hơn:

      - Chloé West à? Tôi chưa bao giờ nghe … Ai vậy nhỉ?

      - diễn viên hài kịch trẻ, nổi tiếng lắm, nhưng ta lại trông rất giống Rosemary Barton, nếu nhìn gần quá.

      Anthony huýt sáo vẻ thán phục rồi :

      - Tôi bắt đầu hiểu.

      - Barton - Race tiếp - đưa cho diễn viên tấm ảnh của vợ ta để ấy có thể chải tóc và trang điểm giống bà ấy và còn phải mặc chính cái váy mà Rosemary mặc vào buổi tối mà bà ấy chết.

      - Như vậy, - Anthony thốt lên - Sáng kiến vĩ đại của Barton là thế này: Chúng ta tắt đèn, thưa các quý ông, quý bà, và bây giờ sau 5 phút thực phép ma thuật khủng khiếp quá: Rosemary quay lại! Kẻ phạm tội tái mặt ấp úng: "Chính là ấy! Trời đất ơi! Chết tôi rồi!"

      mỉm cười và thêm:

      - Phát minh sáng giá lắm! Kể cả đối với gã cùng cỡ như ông bạn George tội nghiệp, người ta cũng chờ đợi điều khá hơn?

      - Tôi hẳn đồng ý với ! - Race .

      - Vậy thử xem nhé? Chờ đợi kẻ tội phạm dày dạn xử như bé nhạy cảm? Nếu ai đó thản nhiên đầu độc Rosemary và nếu cũng chính kẻ đó sẵn sàng bỏ axit cyanhydric vào cốc của George, người đó, tôi cho là phải có hệ thần kinh bằng thép. diễn viên hoá trang thành Rosemary chưa đủ để làm cho ta hoặc ta thú nhận!

      - hãy nhớ lại Macbeth(1) Đấy chính là kẻ tội phạm dày dạn và suy sụp trước hồn ma của Banco.

      - Phải, nhưng đây là hồn ma ? Đây phải là diễn viên hạng hai đóng giả Banco và tôi sẵn sàng chấp nhận rằng hồn ma có thể đem theo nó bầu khí huyền bí đặc trưng. Vì tôi tin vào ma quỷ. Ít nhất là từ sáu tháng nay. Và có thể phải tin vào tất cả, mà chỉ con ma, chắc chắn như vậy?

      - à? Thế là bóng ma của ai?

      - Của Rosemary Barton. Có thể ông cười… Con ma đó tôi nhìn thấy nhưng tôi cảm thấy diện của nó. Vì lý do nào đó mà tôi biết. Rosemary tội nghiệp thể ở yên ở thế giới người chết được.

      - Lý do đó có thể tôi biết.

      - Bởi vì ấy bị giết chết ư? Ông định thế phải Hãy cách khác là ấy bị cho "chầu trời". nghĩ sao, Tony Morelli?

      Im lặng. Anthony ngồi trong ghế phô tơi cạnh lò sưởi. ném điều thuốc lá vào lửa, châm điều khác rồi :

      - Làm thế nào ông biết được điều đó?

      - công nhận là Tony Morelli?

      - Ông nghĩ là tôi làm mất thời gian để chối à? Tôi cho là ông đánh điện sang Châu Mỹ và họ cho ông những đầu mối?

      - Và công nhận rằng khi Rosemary Barton phát ra nhân thân của , doạ là cho ấy "chầu trời" nếu ta biết giữ mồm giữ miệng?

      - Tôi làm tất cả để ấy hoảng sợ mà ra.

      Tony có vẻ xúc động, giọng ta vẫn bình thản. lặng lẽ ngắm nghía mũi giầy bóng lộn của mình mà đó những tia mặt trời mùa đông yếu ớt chiếu vào. Và đại tá Race có cảm giác kỳ quặc là cuộc chuyện diễn ra như ông mong muốn. Người đàn ông trẻ sang trọng, ngả mình trong ghế phô tơi trước mặt ông, bây giờ lại có vẻ quen quen. Ông gặp ta từ lâu lắm rồi.

      - Tony Morelli, tôi phải ôn lại những gì tôi biết về ?

      - Thế cũng hay!

      - Ở nước Mỹ có ý định phá hoại những nhà máy sản xuất máy bay Enesen, bị khởi tố và phải ngồi tù. Sau khi ra tù, các nhà chức trách để mất dấu vết của . Sau đó họ tìm thấy ở London sống tại khách sạn Claridge dưới cái tên là Anthony Browne. thành công trong việc làm quen với quận công Dewsbury và qua ông ta gặp gỡ các trùm tư bản khác trong ngành công nghiệp sản xuất vũ khí. Quận công Dewsbury tiếp đón và chỉ cho xem nhiều điều mà nhẽ ra bao giờ được xem. trùng hợp: loại tai nạn thể giải thích nổi xảy ra, chúng có thể dẫn, đến những thảm hoạ trong nhiều nhà máy mà vừa tham quan.

      - Những trùng hợp kỳ lạ!

      - Cuối cùng, sau thời gian vắng bóng, lại xuất ở London và nối lại quan hệ với Iris Marle. tránh đến gặp ấy tại nhà để làm cho gia đình ấy cảnh giác và thử thuyết phục ấy bí mật kết hôn với cho ai biết.

      - là rất kỳ lạ vì ông phát ra những cái đó. - Browne . - Tôi đến các nhà máy vũ khi mà là những cái kia, những lời doạ dẫm tôi với Rosemary và những điều thầm kín tôi thào vào tai Iris. Có phải những cái đó cũng thuộc thẩm quyền của "MI5"?
      Last edited: 5/3/15

    3. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Chương 10.2:

      Đến lượt Race ngạc nhiên:

      - diễn đạt tồi Morelli?

      - Ông thấy thế à? Công nhận rằng tất cả những gì ông vừa là chính xác. Rồi sao? Tôi tù, tôi gầy dựng những mối quan hệ thú vị, tôi phải lòng trẻ đáng và nóng lòng được cưới ấy.

      - Nóng lòng đến nỗi muốn đám cưới xảy ra trước khi gia đình ấy phát ra ý định của . Iris Marle rất giàu có.

      - Chính là vì vậy đấy! Khi có tiền các gia đình có xu hướng tỏ ra kênh kiệu. Iris biết gì về quá khứ đen tối của tôi. Tôi có quyền muốn điều đó!

      - Tôi e rằng chúng tôi bắt buộc phải cho ấy biết.

      - Đáng tiếc!

      - Chắc chắn nhận ra rằng…

      chuỗi cười ngắt lời ông:

      - Ồ! Tôi cần người ta phác hoạ chân dung tôi! Rosemary biết quá khứ tội ác của tôi và tôi giết ấy. George Barton nghi ngờ tôi, và tôi cũng giết nốt. Và bây giờ tôi lại chạy theo tiền bạc của Iris. như ban ngày và chối cãi được. Chỉ mỗi tội là ông chẳng có lấy góc bằng chứng nào cả!

      Race chăm chú nhìn vào mặt Browne lúc lâu rồi ông đứng dậy lại trong phòng:

      - Tất cả những điều tôi đều chính xác. - Ông chậm rãi. - Chỉ hiềm nỗi chúng là giả tạo.

      - Giả tạo là thế nào?

      - Phải. Nhân vật chính là giả mạo.

      Vẫn tiếp tục lại. Ông giải thích:

      - Câu chuyện có vẻ đứng vững trong thời gian dài tôi trông thấy . Nhưng bây giờ tôi gặp và nó sụp đổ bởi vì phải là tên lừa bịp. Và nếu phải là tên lừa bịp phải là người trong chúng tôi! Tôi có lầm đấy?

      Anthony nhìn ông với nụ cười hóm hỉnh:

      - Phải… Các bạn đồng nghiệp cần ra mà đánh hơi thấy nhau! là lạ. Ông đúng và tôi phải tránh gặp ông. Tôi sợ rằng ông nhận ra tôi là ai và điều rất quan trọng. Ít ra là cho đến buổi sáng hôm nay: là tôi nên để lộ mặt. Từ ngày hôm nay, ơn Chúa, công việc xong xuôi rồi, các thành viên chính của nhóm phá hoại mà tôi theo dõi từ 3 năm nay bây giờ bị bắt. công việc kỳ lạ! Tôi tham gia các cuộc mitting làm náo động ở các khu công nhân, tôi phải dựng lên tai tiếng. Cuối cùng được đồng ý của các sếp (các sếp ) tôi làm cú vang dội và thế là tôi bị kết án. Cần phải làm cho vụ việc nghiêm túc để dựng lên đảm bảo chắc chắn cho trung thành và lòng tin của tôi đối với những "kẻ kia". Khi tôi ra tù, mọi việc bắt đầu hình thành. Dần dần tôi lại gần được trung tâm của tổ chức, mạng lưới toàn cầu hùng mạnh mà các sếp ở trung tâm châu Âu. Tôi trở thành tuỳ viên của họ khi tôi đến sống ở Claridge. Tôi nhận được lệnh phải móc nối với quận công Dewsbury. Tôi sắm vai kẻ thời thượng, chơi bời và khắp các vũ hội, bởi vậy tôi làm quen được với Rosemary. Rồi ngày, ấy phát ra là tôi tù ở nước Mỹ dưới cái tên là Tony Morelli. Tôi sợ hãi cho ấy: những kẻ làm việc cùng với tôi ngần ngại loại bỏ ấy nếu họ biết là ta vạch mặt tôi. Để làm ấy phải im lặng, tôi dùng mọi cách để dấy lên trong ấy nỗi sợ hãi khủng khiếp, nhưng tôi hy vọng là đạt được điều đó. ấy bẩm sinh rất thiếu thận trọng, tội nghiệp ấy. Và tôi tự bảo mình, trong hoàn cảnh này, tốt nhất là nên biến . Tôi vừa quyết định như thế tôi nhìn thấy Iris lần đầu tiên. Việc đó cũng làm thay đổi ý định của tôi nhưng tôi thề rằng quay lại cưới ấy sau khi nhiệm vụ của tôi hoàn thành Vụ việc tiến triển tốt và vai trò tích cực của tôi chấm dứt, tôi quay lại London. Tôi tiếp cận được Iris tôi gặp gỡ nàng thường xuyên nhưng vẫn giữ khoảng cách với gia đình của nàng vì tôi sợ rằng họ tìm hiểu về tôi mà vai trò của tôi lúc đó vẫn chưa thể chấm dứt.


      việc là Iris làm tôi lo lắng. Nàng được khoẻ, có vẻ sợ hãi và hình như George Barton đối xử với nàng như cần thiết. Tôi giục nàng trốn cùng tôi và cưới tôi. Nàng từ chối… có thể nàng có lý. Sau đó tôi được mời đến bữa tiệc nổi tiếng mà thể từ chối được. Khi vừa ngồi vào bàn. George thông báo là ta chờ ông.


      để mất thời gian, tôi ngay là tôi vừa gặp lại ở London người quen cũ và có lẽ tôi buộc phải về sớm. Thực tế, tôi gặp lại người mà tôi quen ở châu Mỹ, gã Gordman biệt danh "con khỉ". ta nhớ tôi, nhưng sao, tôi kiếm cái cớ đầu tiên để rút lui.

      Điều quan trọng là để giáp mặt ông. Vì công việc của tôi, đến lúc đó vẫn chưa kết thúc.

      Phần tiếp theo ông biết. Tôi dính dáng gì đến cái chết của George cũng như của Rosemary và cho đến bây giờ tôi vẫn còn chưa biết kẻ nào giết họ.

      - có ý kiến gì ?

      - Kẻ giết người chỉ có thể là bồi bàn hoặc trong năm người ngồi quanh bàn. Tôi loại trừ bồi bàn. phải tôi cũng chẳng phải Iris.

      Có thể là Stephen Farraday hoặc Sandra hoặc là cả hai. Nhưng tôi nghĩ đúng hơn cả là Ruth Lessing.

      - có lý do nào để tin à?

      - Chẳng có lý do nào cả. ta có vẻ là kẻ phạm tội thích hợp nhất nhưng tôi thể hiểu tội ác được thực như thế nào. Tại hai bữa tiệc ta đều ngồi ở những vị trí thể cho thuốc độc vào cốc được. Càng nghĩ về buổi tối hôm nọ, tôi càng thấy việc Barton bị đầu độc là thể có được. Ấy vậy mà điều đó, còn nghi ngờ gì nữa, xảy ra, ấy bị đầu độc!

      im lặng lúc rồi lại :

      - Còn có việc làm tôi lo lắng. Ông tìm ra tác giả của những lá thư nặc danh chưa?

      - Chưa. Có lúc tôi tưởng tìm ra, nhưng tôi lầm.

      - Cái làm cho tôi lo lắng là các bức thư chứng tỏ rằng. Ở đâu đó, có người biết là Rosemary bị giết chết! Và nếu các ông thận trọng cái người ấy là nạn nhân tiếp theo.

      Chú thích:

      (1) tác phẩm bi kịch của Sexpia

    4. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Chương 11.1:

      Anthony biết sau khi gọi cú điện thoại, rằng Lucilla Drake ra ngoài vào 5h chiều để uống trà ở nhà bạn bè. Nếu tính đến những chuyện đột xuất như để quên ô hoặc túi, hoặc cần dặn dò đám gia nhân trước khi rời nhà muộn hơn chút. Anthony quyết định đến Elvaston Square vào 5h25. chỉ muốn gặp Iris chứ phải là bà bác của sợ rằng nếu chẳng may giáp mặt người đàn bà trung hậu đó có rất ít cơ may chuyện được với trẻ.

      hầu phòng, tóc vàng nhưng có cặp mắt linh hoạt như của Betty Archdale, với rằng Iris vừa về nhà và ở trong phòng làm việc.

      - dám phiền , - và mỉm cười qua mặt , - tôi biết đường rồi.

      Iris giật thót mình khi bước vào phòng.

      - A? đây à Tony?

      cảm thấy bồn chồn cách kỳ lạ.

      - Em quý, có chuyện gì ổn chăng?

      - có ai cả ngoài việc suýt nữa em bị ô tô cán phải… Vả lại đây là lỗi của em. Em mải nghĩ ngợi đến nỗi xuống đường mà nhìn và chiếc ô tô vừa tới từ góc phố tí nữa lao vào em. Cánh cửa của nó sượt qua em.

      nhàng trách :

      - Cần phải cẩn thận chứ Iris, em làm lo đấy! chỉ bởi vì em vừa may mắn thoát khỏi bánh xe ô tô mà vì cái điều gì đó làm em đãng trí như cung trăng khi em qua đường. Đó là việc gì vậy? Có nghiêm trọng lắm ?

      ngước cặp mắt buồn bã lên nhìn , trong đó còn đọng lại nỗi sợ hãi mà nhận thấy trước khi chính ra:

      - Em sợ!

      nắm lấy tay , nhàng đưa về phía chiếc văng mà họ cùng ngồi xuống.

      - Hãy kể cho , Iris.

      - Em biết liệu có thể cho biết Anthony.

      - Đừng ngốc nghếch thế, em ! Đừng bắt chước những nàng trong cuốn tiểu thuyết nhiều tập cứ giữ khư khư bí mật ngay từ tập đầu tiên chỉ để làm khổ người hùng và để cho người ta kể lại những cuộc phiêu lưu của họ bằng ít nhất là 50 ngàn từ.

      hơi mỉm cười và :

      - Em muốn cho biết. Tony, nhưng em biết nghĩ gì. Em tự hỏi có tin em

      Anthony giơ bàn tay trái lên, đếm ngón tay và .

      - Chắc là chuyện: , em có đứa con hoang. Hai, bố nó doạ em. Ba…

      phản đối vẻ bực mình:

      - biết , Tony, là hề có chuyện như vậy!

      - Em làm yên tâm rồi! Nào, bé ngốc nghếch, cho biết có chuyện gì nào?

      Gương mặt lại tối sầm lại:

      - có gì đáng cười ở đây đâu, Tony! Đây là chuyện về buổi tối hôm nọ.

      - Vậy à?

      Giọng trở nên nghiêm trang.

      - đến chỗ điều tra sáng nay à? Họ gì với ?

      - Cũng nhiều. Bác sĩ pháp y trình bày về thuốc độc chung và axit cyamhydric riêng. Rồi đến lượt viên thanh tra. phải Kemp, người có ria mép cơ và ta đến Luxembourg để quan sát đầu tiên. Tử thi được nhận dạng bởi người giúp việc của George. Cử toạ chỉ còn lại khoảng tám người với ông biện lý dễ tính…

      - Viên thanh tra có về mảnh giấy tìm thấy dưới gầm bàn và có dính dấu vết của axit cyanhydric ?

      - Tất nhiên rồi. Anthony trả lời vẻ quan tâm đặc biệt. ràng là cái người bỏ thuốc độc vào cốc của George vứt xuống gầm bàn cái giấy gói. Đấy là điều người ấy nên làm và nên giữ nó lại trong người.

      Iris run rẩy.

      - . Tony, mọi chuyện xảy ra như vậy!

      - Em định gì em thân , em biết điều gì?

      - Tony, chính em ném tờ giấy xuống gầm bàn.

      ngạc nhiên nhìn .

      tiếp:

      - có nhớ nhìn thấy George uống rượu săm-pan. Sau khi rồi việc đó xảy ra, việc khủng khiếp, rùng rợn… và càng kinh hoàng hơn khi nó xảy ra đúng vào lúc chúng ta vừa trấn tĩnh lại. Em muốn là khi ánh sáng được bật lên em cảm thấy cả người, như được giải thoát ở bữa tiệc lần trước, nhớ chứ, ngay sau khi màn trình diễn kết thúc chúng ta, thấy Rosemary chết… Vậy là, hiểu tại sao em cảm thấy như mọi việc lại lặp lại. Ngồi bên bàn em cảm thấy như Rosemary ở bên cạnh em…

      - Em thân ! Em biết đấy là vì thần kinh căng thẳng thôi?

      - Nhưng dù sao khi ánh sáng lại được bật lên và xảy ra việc gì cả, tất cả chúng ta vẫn ở đó và vẫn còn sống, em bỗng thấy cơn ác mộng tan biến. Em thấy như được sống lại và với niềm vui sướng lớn lao đó em ra nhảy với George. Cuối cùng em cũng được vui vẻ! Thế rồi chúng ta lại quay lại bàn. George về Rosemary và đề nghị chúng ta uống để tưởng nhớ chị ấy và ấy gục xuống chết! Giấc mộng khủng khiếp lại quay lại! Em ngây ra như bị tê liệt, người run rẩy. Bất giác em lùi lại còn lại gần George, rồi các bồi bàn chạy tán loạn, có ai đó gọi bác sĩ. Em nhúc nhích, dường như bị đóng băng, cổ họng tắc nghẹn. Rồi em cảm thấy nước mắt lăn má và em muốn lau chúng .

    5. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Chương 11.2:

      - Em mở túi để lấy mùi xoa và trong khi cho tay vào tìm, em nhìn bởi khóc, em tìm thấy mảnh giấy , gấp lại cẩn thận loại giấy mà các dược sĩ dùng để gói thuốc bột. Ngay lập tức em tự hỏi nó ở đâu ra vì em biết chính xác em có gì trong túi, em chuẩn bị chúng trước khi rời nhà: hộp phấn, son môi, mùi xoa, cái lược ít tiền. Cái mảnh giấy đó ai đó cho vào túi em. Em nhớ lại rằng người ta tìm thấy mảnh giấy giống hệt như vậy trong túi xách của Rosemary… và em thấy sợ, Anthony, sợ khủng khiếp? Những ngón tay của em tự nhiên lóng ngóng và mảnh giấy rơi xuống gầm bàn. Em kệ nó và gì. Em kinh hãi nghĩ là có ai đó muốn người ta tưởng rằng chính em giết George!

      - Có ai nhìn thấy mẩu giấy bị rơi xuống ?

      - Em biết, - lưỡng lự trả lời - Em nghĩ là Ruth nhìn em nhưng ta có vẻ rất khiếp hãi nên nhận ra… Bây giờ em lại nghĩ rằng ta khiếp hãi chính bởi vì nhận ra điều đó!

      Anthony tóm tắt ý kiến của mình bằng hai từ:

      - Hỏng bét!

      - Càng ngày em càng thấy sợ hãi: Nhờ cảnh sát phát ra…

      - Làm thế nào mà lại có dấu vân tay của em mảnh giấy đó nhỉ?

      Em cho là vì em, thực ra, vẫn chưa chạm vào nó. Em chỉ nắm lấy nó qua lớp khăn mùi xoa thôi.

      - may mắn!

      - Nhưng ai lại có thể nhét vào túi em nhỉ? Cái túi luôn ở bên em suốt buổi tối?

      - Cũng khó giải thích đâu. Iris. Khi em ra nhảy sau màn trình diễn cái túi nằm lại bàn. Có thể người ta lợi dụng lúc đó.

      - Còn có hai người đàn bà nữa kia mà, đừng quên điều đó… À hãy lại lúc ở trong phòng gửi áo. Em và họ cùng đứng cạnh chiếc bàn hay mỗi người đứng trước chiếc gương khác nhau?

      Iris nghĩ ngợi.

      - Tất cả cùng đứng trước chiếc bàn, chiếc bàn dài và hẹp và tất cả đặt túi lên đó.

      chiếc bàn là cái gương lớn mà bọn em cùng soi chung… Như vậy đấy…

      - Hãy xem nào?

      - Được thôi. Ruth bắt đầu thoa lại phấn trong khi Sandra sửa lại tóc và cặp tóc. Còn em sau khi đưa gửi áo choàng lông cáo em thấy có vết bẩn tay nên em rửa ở bên cạnh.

      - Cái túi của em vẫn ở bàn à?

      - Vâng. Khi em rửa tay Ruth vẫn thoa phấn.

      Sandra gửi áo măng tô rồi quay lại trước gương.

      - Ruth rửa tay trong khi em chải đầu trước gương.

      - Vậy họ có thể, người nọ hoặc người kia, cho vật gì đó vào túi của em mà em nhìn thấy.

      - Phải, nhưng khi em tìm thấy nó mảnh giấy trống . Vậy là người ta chỉ có thể nhét vào túi em sau khi bỏ thuốc độc vào cốc rượu săm-pan của George. Vả lại em bao giờ tin được là Ruth hoặc Sandra lại có thể làm việc như vậy!

      - Em hay nghĩ tốt về người khác quá. Sandra có vẻ giống như những kẻ cuồng tín thời Trung cổ có thể đẩy lên dàn hoả thiêu những người bất đồng ý kiến với họ và cũng ngạc nhiên nếu như Ruth là kẻ đầu độc đáng ngờ nhất trái đất.

      - Nếu đúng tại sao ta lại gì khi nhìn thấy mảnh giấy rơi ra từ túi của em?

      - Điều đó biết? À, có thể chính ấy cho mảnh giấy vào túi của em, theo logic ấy phải theo dõi cẩn thận sao cho em vứt bỏ nó . Như vậy cũng khó tin vào tội trạng của ta. Tóm lại, còn kẻ đáng ngờ là tay bồi bàn… A! bồi bàn! Nếu như chúng ta có bồi bàn bình thường khác, ngoan đạo, hoặc thêm kẻ nữa… Nhưng ? Chúng ta chỉ có Giuseppe và Pierre… Với hai người đó xong rồi!

      Iris thở dài.

      - Dù sao em cũng hài lòng vì như vậy. Tất nhiên đây là bí mật giữa hai ta. ai có thể biết được…

      Anthony cảm thấy hơi ngượng:

      - thấy là hẳn như vậy. Thực ra chúng ta gọi chiếc taxi và chạy đến chỗ ông Kemp và em kể hết với ông ấy. Chúng ta thể giữ kín chuyện này được!

      - Nhưng. Anthony. Ông ta tưởng rằng em giết George?

      - Chắc chắn ông ấy tưởng thế nếu về sau ông ấy phát ra là em gì! Và đến lúc đó em khó mà thuyết phục ông ấy tin vào chân thành của em. Em có lợi thế hơn nếu tự nguyện cho ông ấy điều em biết.

      - Nhưng, Tony…

      - Hãy nghe đây, em bé. Em ở vào tình thế khó khăn. Nhưng dù mọi người có nghĩ thế nào chăng nữa vẫn là . Khi động đến pháp luật em chỉ nên nghĩ về em và sinh mạng quý giá của em thôi!

      - Anthony, lòng đấy chứ?

      - Phải, em ạ; đó là hành động rất hiểm độc nhưng xoay chuyền được tình thế đâu. Chúng ta đến chỗ Kemp . Nào lên đường!

      Mặc dù muốn vẫn theo ra tiền sành. lấy chiếc áo măng tô vắt ghế khoác lên vai .

      cảm thấy sợ hãi và bất bình nhưng mềm lòng.

      - Chúng ta vẫy taxi ở góc phố, - .

      Khi họ ra đến cửa chuông reo.

      - Ruth đấy. - Iris kêu lên - em quên mất! ấy đến sau giờ làm việc để trao đổi với em về tang lễ diễn ra vào ngày kia. Em nghĩ rằng nên bàn việc này khi Lucilla vắng nhà vì bà ấy chỉ làm rối tung lên thôi.

      Anthony mở cửa.

      Ruth đầu tóc rối bù có vẻ mệt mỏi, ta xách cái cặp to bằng da.

      - Tôi xin lỗi vì đến muộn, nhưng tàu điện đông nghịt người và tôi lại còn nhỡ mất 3 chuyến xe buýt vì len lên được, mà taxi chả thấy đâu cả!

      Nhưng lời xin lỗi ấy là lạ đối với Ruth, thư ký bao giờ đến muộn và bao giờ nhầm lẫn. Anthony nghĩ thầm như vậy và cho là cái chết của George làm rối trí.

      Iris có vẻ muốn lợi dụng tình thế.

      - thấy là em thể cùng . Em cần ở lại với Ruth để bàn bạc.

      - e rằng việc của chúng ta quan trọng hơn.

      Anthony trả lời.

      - Tôi rất tiếc, thưa Lessing: tói phải đưa Iris vì đây là chuyện khẩn cấp.

      - Xin ông đừng lo, ông Browne. - Ruth Lessing trả lời - Tôi dàn xếp với bà Drake khi bà ấy về.

      mỉm cười thêm:

      - Tôi biết cách xứ với bà ấy…

      - Tôi tin như vậy! - Anthony tự nhủ.

      Ruth hỏi Iris liệu có chỉ thị gì đặc biệt cho tang lễ . trẻ đáp là .

      - Tôi muốn gặp chị, chỉ để tránh cho chị, người luôn bận tối mắt, cuộc chuyện dài lê thê với bác Lucilla, người cứ thay đổi ý kiến xoành xoạch. Còn những cái khác thế nào cũng được! Bác Lucilla muốn dự tang lễ. Còn tôi tôi khiếp sợ. Tất nhiên là phải chôn người chết nhưng tại sao lại phải lắm nghi lễ như vậy? Chết là hết và người chết chả bao giờ quay lại nữa?

      Với giọng thách thức, nhắc lại:

      - , người chết quay về nữa.

      Anthony nắm lấy khuỷu tay , kéo ra cửa:

      - Ta thôi. Iris!

      gọi chiếc taxi, đỡ Iris lên, với tài xế đưa đến Scotland Yard rồi cùng lên xe.

      - Hãy cho biết, em , sau lát im lặng:

      - Lúc nãy ở tiền sảnh sao em lại phải nhắc lại hai lần rằng người chết quay lại? Em cảm thấy có ai bên cạnh em à? Ai? George hay Rosemary?

      - người này cũng chẳng phải người kia! Em chỉ sợ hãi lễ an táng thế thôi!

      thở dài rồi vẻ triết lý:

      - Nếu thế có lẽ trở thành ông đồng cốt rồi!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :