1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

QUY VỀ ĐIỀN VIÊN - XA LÊ NHI

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      ☆ 031 Chủ ý với lão hổ ☆
      Edit: Mộc Lan

      [​IMG]

      “Tiểu thư …” Hạ Mộc trừng mắt nhìn Tức Mặc Tử Tang nên lời, lâu sau mới : “Tôi làm được gì chứ, nhưng hành vi của tiểu thư đúng là đúng, về sau còn làm thế nữa, tôi nấu đồ ăn ngon cho ăn nữa.”

      Nghe Hạ Mộc hơi dỗi uy hiếp, đột nhiên Tử Tang cảm thấy buồn cười, nhưng cuối cùng vẫn cười nổi, tiếp đó hơi cau mày, thầm nghĩ, uy hiếp của Hạ Mộc đúng là có ít tác dụng. Nghĩ đến sau này được nếm những món ăn ngon lành nữa, đáng tiếc, dù sao nàng cũng phải loại người dễ bị uy hiếp , hừ lạnh tiếng, “Lá gan của đâu.”

      “Chỉ cần có thể khuyên được tiểu thư, bảo tôi làm gì cũng được, dù phải trả giá bằng tính mạng cũng tiếc.” Hạ Mộc kiên quyết và nghiêm cẩn .

      Nhìn vẻ mặt vô cùng nghiêm cẩn của Hạ Mộc, Tử Tang đột nhiên cảm thấy, có ngày, nếu việc nghiêm trọng đến mức đó, làm thế. Đôi mắt vốn bình tĩnh của nàng chợt lóe lên tia mê mang, nàng hiểu tại sao Hạ Mộc lại trung thành đến vậy… Có lẽ nô tính của Hạ Mộc có thuốc nào chữa được. Trước kia cách quản giáo hạ nhân ăn sâu vào đầu óc , khiến là người bình thường cũng hề thay đổi mảy may.

      Dù đối tượng có phải nàng hay , Hạ Mộc vẫn mãi như thế.

      xem, tôi nên đánh giá là ngu xuẩn hay quá trung thành đây?” Tức Mặc Tử Tang từ chối cho ý kiến, hỏi lại.

      Hạ Mộc vô cùng ngạc nhiên. Ánh mắt tiểu thư bình tĩnh nhìn , chợt cảm thấy dường như có cái gì đó tuột mất, kịp bắt lấy nó. Đến khi nhóm thôn dân cầm vũ khí vọt tới, Hạ Mộc mới hồi phục lại tinh thần, mặt vẫn có chút bất an, yên lòng trả lời bọn họ.

      Nhìn hai con hổ nằm mặt đất, nhóm thôn dân kia đều hưng phấn vây lấy Hạ Mộc, khen lợi hại, làm gì có ai có thể trong phút chốc đánh bại hai con hổ, liên tục gọi là “ hùng đánh hổ” .

      số thôn dân nhiệt tình, khiêng giúp con hổ về nhà Hạ Mộc. Lão hổ là do Hạ Mộc đánh chết, tất nhiên là của . Đương nhiên thiếu người đỏ mắt, ghen tị, và cả hâm mộ. Hai con hổ này vô cùng đáng giá, cả thôn đều nhớ chuyện trước kia trong thôn cũng có thợ săn may mắn săn được con hổ, về sau mua đất xây nhà.

      đường về tượng pha, càng ngày càng có nhiều người xúm lại, ầm ĩ theo xem náo nhiệt. Hơn nữa, lão hổ rất ít xuất , có người cả đời chỉ nghe lão hổ hung ác, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy, tất nhiên là vô cùng tò mò. Cha mẹ Hạ Mộc nghe tin vội chạy đến, nhìn hai con hổ kia, lộ ra vẻ tham lam.

      “Thằng Ba à.” Hà thị kêu lên.

      Hạ Mộc ngạc nhiên, : “Cha, mẹ.”

      “Lão hổ do con giết chết?” Hà thị hỏi.

      Hạ Mộc gật gật đầu.

      Nhận được khẳng định chắc chắn, hai người vừa buồn vừa vui. Buồn vì giờ lão hổ phải của bọn họ, vui vì lão hổ do Hạ Mộc giết, sớm hay muộn của cũng là họ .

      “Mang về nhà , gọi hai con đến hỗ trợ.” Vẻ mặt Hạ Đại Hầu ôn hoà .

      Trở về lâu như vậy, lần đầu tiên Hạ Mộc thấy cha có sắc mặt ôn hòa với mình, rất vui mừng, chưa kịp đồng ý. Tử Tang đứng bên cạnh mở miệng, “ cần làm phiền, Hạ Mộc, về tượng pha rồi mổ.”

      Giọng điệu của nàng bình thản, nghe ra cảm xúc.

      Hạ Mộc ngốc, có nghĩa là Tử Tang cũng ngốc. Mục đích của vợ chồng Hạ Đại Hầu quá ràng. Nếu vào nhà bọn họ, lão hổ này là của họ. Vốn dĩ Tử Tang cũng lười quản việc này, lão hổ này nàng còn chướng mắt, hơn nữa cũng phải của nàng. Nhưng nó là của Hạ Mộc, danh nghĩa cũng là của nàng, nếu nàng ở đó kệ, nhưng có nàng ở đây, hai vợ chồng kia lại coi như nàng tồn tại, tưởng rằng nàng dễ bị bắt nạt lắm hả.

      Hơn nữa nàng phải sống ở đây ba năm, thể để người khác xem thường nàng được.

      Thấy Tử Tang, ánh mắt vợ chồng Hạ Đại Hầu lóe lên. Họ chưa quên con mình là ở rể, tính ra lão hổ này cũng của Tức Mặc Tử Tang. Nhưng dựa vào cái gì, do con họ mang về, tất nhiên là của họ, tuyệt đối thể rơi vào tay người ngoài.

      Hai người nghĩ giống nhau, trao đổi ánh mắt, hà thị cười : “Nhà thằng ba à, hai con hổ này lớn như vậy, để ở nhà con cũng hết được. Hay là để hai con đến giúp đỡ tốt hơn, huống hồ ở đây cũng gần nhà hơn, thể để bà con làng xóm vất vả chuyển đến tận tượng pha chứ.”

      Tức Mặc Tử Tang muốn tốn thời gian với hai người này, cho nên đao sắc chặt đứt tơ rối, “Giờ phân nhà, thể làm phiền đến hai vị lão nhân gia. Bà con khiêng lão hổ về tượng pha chắc chắn rất mệt, sau đó chia cho mọi người ít thịt, coi như đền bù vất vả của mọi người.”

      Sống cùng thôn, nhà ai có việc gì sớm truyền khắp. Đương nhiên mọi người biết quan hệ giữa Hạ Mộc và người nhà, biết tính cách của vợ chồng Hạ Đại Hầu, chắc chắn đến vì lão hổ này.

      Mấy người hỗ trợ khiêng lão hổ cũng thông minh, nghe ra ý trong lời của Tử Tang. Nếu khiêng lão hổ này đến tượng pha, được lợi, nhưng nếu khiêng đến nhà Hạ Đại Hầu chưa chắc. Huống chi bọn họ cũng quen nhìn cách cư xử của Hạ Đại Hầu.

      Vì thế người đàn ông trong số đó : “Đúng vậy! Đại Hầu, chúng tôi vất vả, bác cũng nên nhường đường , tại ngày ngắn lắm, đến lúc ấy kịp giết lão hổ đâu.”

      Những người khác cũng ào ào phụ họa theo.

      Hạ Mộc vốn vui mừng, sau đó tỉnh táo lại, nhận ra ý định của cha mình, nét mặt có chút đơn, : “Cha, mẹ, cần làm phiền. Sau này con đưa cho cha mẹ ít thịt hổ.”

      hi vọng cha mẹ biết đưa cho họ thịt hổ mà dừng lại.

      Sắc mặt vợ chồng Hạ Đại Hầu có chút khó coi, nhưng trước mặt nhiều người như vậy cũng thể gì, đành đứng lùi sang bên, để mọi người qua, nhưng cũng theo.

      Lão hổ kia đổi được đống bạc sáng bóng, sao bọn họ có thể dễ dàng từ bỏ thế chứ?

      Chưa tới tượng pha, hai của Hạ Mộc cũng chạy đến, khi nhìn lão hổ cũng lộ ra vẻ tham lam. Hạ Đa Quý rất nhanh che giấu được cảm xúc , nhưng Hạ Phú Quý căn bản thể giấu nổi, đuổi theo bước chân người khiêng, ra vẻ chủ nhân : “Mọi người vất vả rồi, tiếp theo để tôi với chú Hai khiêng cho!”

      “Đúng, đúng, vất vả cho mọi người, ngày khác mời mọi người uống rượu.” Hạ Đa Quý cũng bước vội theo.

      Bước chân họ vì hai người mà dừng lại.

      “Sắp đến rồi, cần phải đổi người đâu.” người trong số đó vừa vừa .

      “Lão hổ này là của đầu gỗ, muốn mời uống rượu cũng là đầu gỗ nên mời.” Thêm người cười đùa .

      “Này, sao lại như thế…” Hạ Phú Quý tức giận .

      “Đại ca…” Hạ Đa Quý kéo lấy Hạ Phú Quý, cười : “Đại ca, người ta đùa đấy mà. cũng thà quá, cứ tưởng , sắp đến rồi, chúng ta đừng nhúng tay vào nữa, đến lúc đó cám ơn mọi người cho tốt là được.”

      Tuy rằng Hạ Phú Quý cam tâm, trừng mắt nhìn đối phương cái, nhưng cũng nghe theo lời Hạ Đa Quý, thêm nữa.

      Hạ Đa Quý lại lần nữa cảm ơn mọi người giúp đỡ khiêng lão hổ, sau đó đến bên cạnh Hạ Mộc, quan tâm hỏi han: “Chú Ba, chú có bị lão hổ làm bị thương ? Có cần mời đại phu xem qua ?”

      Hai, em sao.” Hạ Mộc cười .

      “Vậy là tốt rồi.” Hạ Đa Quý tỏ vẻ may mắn, sau đó thân thiết hỏi Hạ Mộc làm sao giết được lão hổ, rồi khen Hạ Mộc lợi hại hồi.
      Nhược Vân, ChrisAndrena thích bài này.

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      ☆ 032 Chia lão hổ ☆
      Editor: Mộc Lan

      [​IMG]
      Nhìn bề ngoài nhà trúc rất đơn giản nhưng do Tử Tang thiết kế nhìn rất đẹp mắt.


      đám người đến trước nhà trúc. Nhà trúc xinh đẹp, giản dị khiến tầm mắt mọi người từ người lão hổ dời lúc. Tuy tất cả mọi người đều biết vùng tượng pha xuất căn nhà trúc rất đẹp, nhưng có nhiều người đến xem. Thứ nhất, vì vùng tượng pha này tương đối hẻo lánh, ai lại cố tình đến để xem nhà người khác. Hai là cũng biết chuyện gì xảy ra, trong thôn truyền ra tin đồn Tử Tang thích xã giao với mọi người, nhưng lại là người vợ hung hãn, hồ ly tinh, nên mọi người cũng dám tùy tiện đến thăm hỏi, bởi vậy vùng tượng pha ít khi có người đến.

      Ngay cả người nhà Hạ Mộc sau lần trước Hạ Lê Hoa đến gây , cũng tới nữa.

      Nhà trúc tuy rằng đẹp mắt, nhưng mọi người thấy thực dụng, tiền công xây dựng cũng cao. Ban đầu có thể mọi người có hứng thú, nhưng lâu sau họ có ý định xây cái. Nghĩ mà xem, nếu xây nhà trúc, chẳng qua chỉ lớn chút, cao chút, chẳng có gì mới mẻ.

      Cha mẹ và hai rất ghen tị với Hạ Mộc. Nhà trúc này lớn như vậy, tuy nguyên liệu đều có sẵn, nhưng tiền công cho thợ cũng ít, nếu số bạc đó là của họ tốt.

      Hạ Mộc biết tâm tư người thân của mình. Bảo mọi người để lão hổ xuống sân, sau đó cho mời hai đồ tể trong thôn đến giúp mổ xẻ lão hổ. Muốn mổ lão tổ tốt cũng là kỹ thuật khó, huống hồ da hổ rất đáng giá, nếu mời người chuyên nghiệp đến làm, rất dễ bị đứt.

      Tử Tang về đến tượng pha vào phòng đọc sách, chuyện còn lại nàng cũng muốn quản. Đến khi lão hổ chuẩn bị mổ xong, Hạ Mộc lên hỏi: “Tiểu thư, tôi có thể lấy ít thịt hổ ra chia cho bà con và người nhà tôi ?”

      Đầu Tử Tang ngẩng lên, ngữ khí lạnh nhạt : “Lão hổ này là của , phải của tôi, tự làm chủ , cần chuyện gì cũng tới hỏi tôi.”

      Hạ Mộc thấy vẻ mặt Tức Mặc Tử Tang lạnh lùng, có gì khác thường thở phào nhõm, xem ra đúng là tiểu thư để tự làm chủ.

      Vì thế lại ra sân, hỏi trưởng thôn đứng xem náo nhiệt, “Trưởng thôn, trong thôn chúng ta có bao nhiêu nhân khẩu?”

      Trưởng thôn tuy thấy lạ với câu hỏi của Hạ Mộc nhưng vẫn trả lời, “Trong thôn có năm mươi hai hộ, tính cả trẻ con mới sinh là ba trăm tám mươi hai người.”

      “Vậy để lại hai trăm cân thịt hổ, làm phiền trưởng thôn chia cho mọi người, tôi và vợ mới về thôn, sau này cần mọi người chiếu cố nhiều hơn.” Hạ Mộc cười .

      Lời Hạ Mộc vừa dứt, người xung quanh đều kinh ngạc, hai trăm cân đó! Chia bình quân xuống, mỗi người có hơn nửa cân. Nhiều lúc trong nhà muốn mua nửa cân thịt lợn còn thấy tiếc, Hạ Mộc này hào phóng. hổ là người ra ngoài làm việc lớn, giống người thường.

      Người nhà Hạ Mộc vừa nghe thấy đau lòng, đó là bao nhiêu tiền chứ. Hạ Mộc đầu heo này cứ thế ném ra ngoài, con hổ chỉ nặng hơn năm trăm cân. Con hổ kia lớn hơn chút cũng chỉ sáu trăm cân, bỗng chốc cho hai trăm cân, tức là gần như cho nửa con hổ, chỗ đó phải là tiền à?

      Nhưng lời Hạ Mộc ra, bọn họ thể phản bác được, bằng bị cả thôn ghi hận, đến lúc đó biết truyền ra bao nhiêu tin đồn khó nghe nữa.

      “Bác liền thay các hương thân cám ơn cháu.” Trưởng thôn cười dài .

      “Trưởng thôn quá khách sáo rồi, mọi người là bà con làng xóm, sau này cần giúp đỡ lẫn nhau.” Hạ Đa Quý ngoài mặt tươi cười bước lên , nhưng trong lòng tiếc xót chỉ có tự biết, hai trăm cân đấy! Hai trăm cân! Nếu có người, đấm ngực giậm chân. Dù sao cho cho rồi, cũng phải tỏ vẻ chút để có tiếng tốt,

      Vợ chồng Hạ Đại Hầu và Hạ Phú Quý cũng miễn cưỡng nở nụ cười gượng.

      Trưởng thôn làm sao biết tính người nhà Hạ Đại Hầu chứ! Cười haha vài câu hợp với hoàn cảnh, sợ đêm dài lắm mộng, vẫn nên cầm thịt hổ chạy lấy người tốt hơn. Bằng , kéo dài thời gian để mấy người Hạ Đại Hầu gây rối, tuy ông tham chỗ thịt hổ này, nhưng đây là bà con có lộc ăn, thể lấy, vì thế lên tiếng: “Được rồi, còn sớm nữa, lão hổ cũng mổ xong, mọi người giải tán . Hai người khỏe mạnh, khiêng thịt hổ ra quảng trường, mỗi nhà cử đại diện đến lĩnh, nhớ mang theo đồ đựng.”

      Vì thế mọi người ào ào cảm ơn Hạ Mộc rồi giải tán, Hạ Mộc đưa tiền công cho đồ tể, cuối cùng trừ người nhà Hạ Mộc, tượng pha có người khác.

      “Thằng Ba, sao con phá gia thế, hai trăm cân thịt hổ cứ thế đem cho người khác.” Thấy mọi người hết, Hà thị lập tức oán giận Hạ Mộc.

      Hạ Mộc sửng sốt, “Mẹ, hai con hổ này chia cho mọi người chút có sao đâu. Còn nữa, con mới trở về lâu, sau này còn cần bà con làng xóm giúp đỡ nhiều.”

      Ở ngoài bao nhiêu năm, biết , cần xã giao tốt với mọi người.

      “Muốn chia gì đó, sao con tìm chúng ta thương lượng trước?” Hạ Đại Hầu chất vấn, nếu thương lượng trước với bọn họ, hai trăm cân thịt hổ này rơi vào tay người khác, càng nghĩ ông càng đau lòng, hận thể cướp về.

      “Đúng vậy! Chú Ba, em nên bàn trước với mọi người, nhà mình cũng khá giả, bỗng chốc cho hai trăm cân thịt hổ đó là bao nhiêu tiền, chẳng lẽ em đau lòng sao?” Hạ Phú Quý trừng mắt tức giận Hạ Mộc.

      “Thằng Ba, con phải chia thịt lão hổ, mà là xẻo thịt cha mẹ, chị em con đó!” Hà thị bi thống kêu lên.

      “Thằng Ba, sao mày càng lớn càng ngu thế, đồ con lợn, sớm biết như thế, tao cho mày chia chỗ thịt lão hổ. Ngu xuẩn! Quá ngu!” Hạ Đại Hầu tức giận gào lên, giống như làm vậy có thể khiến trong lòng đỡ xót hơn tí.

      “Chú Ba, em xem, em khiến cha mẹ tức giận như vậy, là bất hiếu rồi.” Hạ Phú Quý đau lòng nhìn Hạ Mộc, giống như gây ra tội ác tày trời.



      Hạ Mộc ngây ngốc đứng đó, căn bản có ai cho cơ hội , càng nghĩ thông vì sao người nhà mình lại kích động như thế.

      “Được rồi, cần nữa.” Hạ Đa Quý mở miệng trấn trụ mọi người, xúc động : “ tại chia cũng chia rồi, nhiều lời cũng vô dụng. Chú Ba à, về sau em phải học khôn lên, cần thà như vậy , dễ bị người khác bắt nạt .”

      Hai, em…” Hạ Mộc muốn giải thích.

      “Được rồi, cần nữa.” Hạ Đa Quý cắt ngang lời Hạ Mộc, “Sắc trời còn sớm, chỗ còn lại chúng ta chia .”

      “Thằng Ba, mày cho người khác hai trăm cân, hai trăm cân này tính vào phần của mày.” Hạ Đại Hầu .

      “Đúng, lần này nhất định thằng Ba phải nhận giáo huấn này, để lần sau lặp lại sai lầm này nữa.” Hà thị cũng .

      Hạ Phú Quý và Hạ Đa Quý gì, trong lòng nghĩ mình có thể lấy thêm, Hạ Mộc được chia, tất nhiên là tốt nhất, họ có thể lấy phần nhiều hơn.

      Sắc mặt Hạ Mộc càng lúc càng khó coi. tưởng tượng nổi, cách nào chấp nhận người nhà biến thành bộ dạng này. Ngồi đọc sách lầu hai, tất nhiên Tử Tang biết hết mọi chuyện xảy ra trong sân, khóe miệng hơi nhếch lên đầy châm chọc, có chút tà ác và thú vị nghĩ thầm, Hạ Mộc hành động thế nào đây?
      ChrisAndrena thích bài này.

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      ☆ 033 Hạ Mộc ương ngạnh

      [​IMG]
      Hạ Mộc thu hồi cảm xúc của bản thân, để ý tới người nhà của mình, cầm lấy con dao. Xẻo hai ba nhát, miếng to, hai miếng thịt hổ được cắt tốt.

      “Cha mẹ, miếng to cha mẹ cầm . Phần của chị cả cũng ở trong đó, còn miếng , đại ca Hai mỗi nhà miếng.” Hạ Mộc , miếng to chừng hơn bốn mươi cân, miếng là mười cân.

      “Cái gì, mày cho người khác hai trăm cân mà chia cho người nhà mình có tí như thế hả?” Hà thị bén nhọn .

      “Bà con làng xóm chia đều xuống cũng chỉ ít vậy thôi.” Hạ Mộc .

      “Gì mà chỉ ít vậy thôi, đó là hai trăm cân, hai trăm cân mày còn cho người ngoài, sau đó chỉ phân cho chúng tao có tí, mày còn coi chúng tao như người nhà đặt ở trong mắt ?” Hạ Đại Hầu cả giận .

      “Cha, phải là phân, là cho. Chúng con ra ở riêng, lão hổ này là của con. Con đưa phần này vì hiếu kính cha mẹ, nếu con bất hiếu, mang tất cả đổi bạc cũng là đúng lý hợp tình.” Hạ Mộc trầm giọng .

      “Thằng nghịch tử này.” Hạ Đại Hầu cả giận .

      “Làm bậy mà! Sao con trai tôi lại trở thành bộ dạng này chứ, đại hầu gia chúng ta đời đời an phận, sao lại sinh ra đứa con bất hiếu đến mức này?” Hà thị khóc hô.

      “Em Ba à, em nhanh xin lỗi cha mẹ , thân thể cha mẹ vốn tốt, đừng chọc tức cha mẹ. Mọi người đều là người nhà, em thể keo kiệt thế được!” Hạ Đa Quý bực mình Hạ Mộc, biết Hạ Mộc chỉ để cho bọn tí như vậy, tính y dù tốt đến mấy cũng phải tức giận.

      “Em Ba à, cha mẹ vất vả nuôi em lớn, chúng ta là là chị, cái gì cũng nhường em, thương em, giờ em báo đáp chúng ta như thế này đây.” Hạ Phú Quý khí phẫn chỉ trích, “Em căn bản chính là sói mắt trắng.” (khí phẫn: tức giận + phẫn nộ)

      Vẻ mặt Hạ Mộc trầm xuống lời nào. Chỉ vì thịt hổ, cha mẹ mình, các ấy cái gì cũng được!

      “Thằng Cả, thằng Hai, các con mau đem hết thịt lão hổ chuyển , hoa cũng đừng để lại cho nó.” Hạ Đại Hầu cả giận , ông muốn thử nhìn xem thằng nghịch tử này làm gì được ông.

      Hạ Phú Quý và Hạ Đa Quý vội vàng vâng dạ, có cha làm chủ, tất nhiên là tốt, vừa muốn lấy, bị Hạ Mộc ngăn cản.

      “Dừng tay.” Hạ Mộc quát, “Cha mẹ, nếu cha mẹ đồng ý, con mời trưởng thôn và Lý Chính đến phán xử công bằng. Nếu họ lão hổ này là của cha mẹ, vậy ta để toàn bộ cho mọi người.”

      Trong mắt Hạ Mộc tràn ngập đau xót, mỗi câu của người nhà, mỗi hành vi của họ như cầm dao đâm vào lòng .

      “Làm bậy a!” Hà thị lập tức vừa khóc vừa gào lên.

      “Tốt tốt, thằng nghịch tử này, mày ở ngoài mấy năm nay, chẳng có gì, nhưng lại học được cách uy hiếp cha mẹ, mày sợ thiên lôi đánh xuống hả.” Hạ Đại Hầu tràn đầy lửa giận .

      Hạ Mộc mặc kệ bọn họ, hai tay nắm lấy chân lão hổ, dùng ít lực dễ dàng nhấc tấm da hổ hoàn chỉnh lên, đặt xe trâu cách đó xa.

      Đám người Hạ Đại Hầu nhìn hít sâu hơi, từ biết Hạ Mộc sức lực lớn, chỉ là nghĩ tới, bây giờ khí lực còn lớn hơn. Mấy trăm cân gì gì đó nhấc là nhấc, ý tưởng dùng sức mạnh cưỡng ép lập tức biến mất.

      Hạ Mộc chừa lại cho người nhà khoảng hai mươi cân thịt và cái chân hổ, xương cốt bỏ vào cái sọt, phần thừa lại cũng bỏ vào cái sọt khác, sau đó nhìn về phía người nhà của mình, “Cha mẹ, đại ca, Hai nếu mọi người cần thịt lão hổ con mang tất cả bán.”

      “Mày dám.” Hạ Đại Hầu giận trừng Hạ Mộc, “ cân mày cũng đừng mong bán được.”

      Hạ Mộc yên lặng nhìn Hạ Đại Hầu, hít hơi sâu, áp chế phẫn nộ trong lòng, : “Cha, giờ tách nhà. Cái gì của con con tự làm chủ, nếu cha cảm thấy đúng, con phải mời thôn trưởng, Lý Chính đến.”

      “Sao hả, chẳng lẽ mày còn muốn mang chuyện bất hiếu rêu rao ra bên ngoài.” Hạ Đại Hầu cả giận , “Mày biết xấu hổ, tao và mẹ mày còn muốn giữ cái mặt già nua này nữa.”

      Hạ Mộc lần đầu tiên hoàn toàn thấu hiểu người nhà của mình khó khuyên giải thông suốt cỡ nào, “Truyền truyền , giờ con rất muốn biết con để cho mọi người chiếm lấy chỗ thịt lão hổ này là đúng hay sai, hay vốn dĩ mọi người coi con là người thân?” Có lẽ căn bản nên trở về, nhận người nhà còn tốt hơn là nhận.

      “Mày…” Hạ Đại Hầu giận dữ, tiện tay quơ lấy cây gậy gỗ, hung hăng đánh về phía người Hạ Mộc, “Tao đánh chết thằng nghịch tử này, dù tách riêng nhà, mày vẫn là con tao, tao vẫn có thể dạy mày.”

      Hà thị, Hạ Phú Quý, Hạ Đa Quý tiến lên ngăn cản, ngược lại có cảm giác hơi vui sướng khi người gặp họa.

      Hạ Mộc vẫn nhúc nhích, tùy ý để Hạ Đại Hầu đánh vào người mình. Hạ Đại Hầu vốn dĩ sinh cục tức giận, khí lực tiêu hao rất nhiều, hơn nữa vừa đánh vừa chửi, càng tiêu hao sức lực, cho nên rất nhanh thấm mệt.

      Cuối cùng Hạ Mộc động thân, hướng về Hạ Đại Hầu trầm giọng : “Cha, nếu đánh đủ, mọi người mau ! Các người biết con rất khỏe, đừng để con ném mọi người ra ngoài, con được làm được.” Cuối cùng, lúc bọn người Hạ Đại Hầu kịp phát hỏa ngoan lệ .

      “Thằng nghịch tử…”

      “Cha.” Hạ Đại Hầu chưa trút giận xong, Hạ Đa Quý giữ chặt ông, ghé vào tai Hạ Đại Hầu mấy câu, biết là gì, nhưng là sắc mặt Hạ Đại Hầu dần dịu xuống, hung hăng trừng mắt nhìn Hạ Mộc cái, rồi cầm đầu ra ngoài.

      “Cha nó à…” Hà thị vội kêu lên, ngờ Hạ Đại Hầu cứ thế như vậy.

      “Bà nghe thằng nghịch tử này sao? Cầm thịt về , đỡ ở lại đây mất mặt.” Hạ Đại Hầu giận dữ với Hạ thị, sau đó quát hai con trai: “Hai đứa cũng về .”

      Nên vợ nên chồng với Hạ Đại Hầu lâu, Hà thị biết tính Hạ Đại Hầu, có khả năng buông tay với khoản tiền lớn như vậy. Chắc là vừa rồi thằng Hai nghĩ ra ý kiến hay, nếu Hạ Đại Hầu thể thỏa hiệp, nghĩ đến con thứ hai của mình bình thường thông minh nhất, hẳn là có biện pháp, khi như vậy trước hết rời .

      Hạ Đa Quý Hạ Mộc: “Em Ba, cha mẹ đều tức giận, chúng ta cũng về trước. Em cẩn thận suy nghĩ , hôm khác qua xin lỗi cha.”

      Dù Hạ Phú Quý cũng tiếc nếu cứ thế rời , nhưng Hạ Đại Hầu lên tiếng, cũng dám lưu lại. Hơn nữa đoán cha rời , chắc chắn là do lấy được từ chỗ Hạ Đa Quý biện pháp tốt, bằng sao bỏ dễ dàng thế được, do dự chút, cũng cần lấy thịt hổ theo.

      Đám người Hạ Đại Hầu rồi, ánh mắt u buồn của Hạ Mộc thu lại, thở dài, biết Hạ Đa Quý gì đó, nhưng chuyện này thể bỏ qua dễ như vậy. Nghĩ kĩ, giấu cảm xúc phiền muộn, cầm chỗ thịt hổ còn lại và xương cốt vào phòng bếp, sau đó làm chút đồ ăn đặt trong nồi dùng lửa đun nóng, rồi mang lên lầu hai.

      “Tiểu thư, da hổ này chưa được xử lý kĩ, thể để lâu được, để quá lâu chất lượng đảm bảo nữa, thịt lão hổ cũng thế. Vì thế, tôi định trước hết mang vào trong thành bán. Bây giờ là cuối giờ Thân, về cũng mất hai canh giờ, buổi tối trở về chắc rất muộn. Trong bếp có thức ăn nóng, cứ ăn trước . Lúc về tôi mua thêm điểm tâm ở ngoài mang về cho .” Tức Mặc Tử Tang thích ăn thức ăn tươi, mấy ngày nay đều ở trong thôn, đương nhiên có cơ hội, nhân dịp này vào thị trấn, liền thuận đường mua ít mang về.

      Lần này Tử Tang lần này ngẩng đầu nhìn Hạ Mộc. Dáng vẻ vẫn như cũ, thà như bình thường, cảm xúc cũng bình thường, nhưng nếu nhìn kỹ, bình thường con ngươi ôn hòa hữu thần mang theo vài phần suy sụp, hiển nhiên che giấu hết cảm xúc.

      Tử Tang lại lần nữa cúi đầu, đồng thời cũng lên tiếng.

      Nhận được câu trả lời của tiểu thu, Hạ Mộc liền đánh xe , mang lão hổ vào thị trấn.

      Màn đêm buông xuống, quả nhiên Hạ Mộc vẫn chưa trở về, Tử Tang vào phòng bếp, đem đồ ăn nóng ra, nàng im lặng ăn, bỗng nhiên, nàng cảm thấy khẩu vị tốt lắm, cảm giác này rất lâu rồi chưa từng xuất .

      Ngẩn ngơ hồi, Tức Mặc Tử Tang tiếp tục dùng cơm, sau đó lấy nước, cầm chén đũa rửa sạch , sau đó nàng nghĩ tới tắm rửa cần nước ấm, nàng đến cạnh bếp xem xét.

      Kiếp trước, phải nàng chưa từng làm bếp, đời này, có người hầu hạ, càng có cơ hội vào bếp. Rời khỏi Tức Mặc phủ, nàng cũng có cơ hội dùng, bởi vì mọi chuyện Hạ Mộc đều làm rất tốt. Bây giờ nàng muốn dùng nước ấm tắm rửa, Hạ Mộc lại có ở đây, xem ra phải tự mình nấu nước thôi. Chỉ là dùng như thế nào đây?

      Do dự hồi, Tử Tang ra giếng múc nước, đổ gần đầy nước vào nồi sạch, rồi ngồi xổm xuống trước bếp. Bởi vì lúc trước giữ nóng thức ăn nên bên trong vẫn còn tàn than.

      Tuy nàng chưa bao giờ nhóm lửa, nhưng nàng ngốc, tìm ít cỏ khô thả vào, sau đó quạt quạt ít góp, dưới tình huống có tàn than, cỏ khô rất nhanh thiêu cháy.

      Thừa dịp này cỏ khô bốc cháy, đầu tiên Tử Tang cho củi vào. Đến khi lửa càng lúc càng lớn, nàng bỏ đoạn củi lớn, lửa thuận lợi bùng lên.

      Edit: Hí hí, mặc dù chương này rất ghét vì độ vô sỉ tuyệt đối của người nhà Hạ Mộc nhưng mọi người thấy bìa mới thế nào, ta kiếm được ảnh này là ưng lắm. Vì diễn tả đúng bản chất thê nô luôn :)))

    4. NhaLeTienVan

      NhaLeTienVan New Member

      Bài viết:
      2
      Được thích:
      1
      Mình rất thích truyện này, Mộc thật đáng , có thể là đã thích chị rồi mà chưa nhận ra, còn chị thì cứ nghĩ mọi sự quan tâm chăm sóc của là do nô tính. Nhưng cách xưng hô trong truyện làm mình đọc thấy hơi nghẹn, sao lại xưng là: tôi, , em nghe hay lắm
      PHUONGLINH87^^ thích bài này.

    5. NhaLeTienVan

      NhaLeTienVan New Member

      Bài viết:
      2
      Được thích:
      1
      bạn ơi bao nhiêu ngày mới ra một chương vậy bạn, để mình đón đọc

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :