1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

QUY VỀ ĐIỀN VIÊN - XA LÊ NHI

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      ☆ 021 nhà ở tượng pha
      Edit: Mộc Lan


      Càng về phía nam càng vắng vẻ.

      “Tiểu thư, kia là vùng tượng pha, nghe , nơi nào từng có voi xuất đều gọi bằng tên này.” Hạ Mộc chỉ vào cái triền núi ở phía nam.

      Tang nhìn lại, đối diện từng dãy từng dãy núi nối tiếp nhau. Nơi gọi là tượng pha kia dựa vào thế núi. Tuy đây là triền núi, nhưng vị thế tương đối cao, lại rộng lớn. Dưới chân núi mấp mô, phần lớn là cây cối, cỏ dại mọc um tùm. Do có người quản lý, cả vùng phía nam là mảnh đất hoang vu, dân cư rất thưa thớt .

      Người có thể ở chỗ này sao? Tử Tang nghĩ thầm.

      Trước kia Hạ Mộc từng tới mảnh đất này. Lúc rời khỏi thôn, bác chưa xây nhà ở đây nên sau khi nghe Hạ Đại Hầu thấy đất này chỉ có gian nhà duy nhất, khó để tìm. Từ dưới nhìn lên mơ hồ thấy gian phòng. Chỉ có mình nó đứng lẻ loi, bị che khuất bởi cỏ dại mọc lan tràn, rất nhanh tới nơi.

      Đây là căn nhà xây bằng đất, nóc nhà lợp mái tranh. Giờ rách nát, cỏ dại mọc um tùm, biết bị bỏ hoang bao lâu.

      Nhìn cảnh vật trước mắt, Hạ Mộc kinh ngạc, thể tưởng tượng nổi cha mẹ có thể nhẫn tâm đuổi đến sống ở nơi này. Thất thần lâu, mới tỉnh lại, hổ thẹn với tiểu thư: “Tiểu thư, xin lỗi…”

      Tức Mặc Tử Tang có ý kiến hay biểu cảm gì đối này căn phòng này, ngữ khí vẫn bình thường như cũ: “Dọn qua chút. Chàng mua mấy thứ về đây, trước tiên ổn định mọi thứ rồi tiếp.”

      Mặc kệ nàng có thích chỗ này hay , nàng vẫn phải sống ở đây ba năm. Hạ Mộc tình nguyện bị nàng lợi dụng, lại lấy thân phận hạ nhân tự mình hầu hạ nàng, nàng phải người biết lý lẽ. Biết thích ở lại quê hương, nàng đưa ra đề xuất dọn nơi khác, dù sao ở ba năm mà thôi, cần kén chọn. Tạm thời ở đây là được, ba năm trôi qua rất nhanh.

      Mỗi ngày phải sống thoải mái, về mặt sinh hoạt nên làm khổ mình, có thể chậm rãi dàn xếp, từ từ cải thiện cuộc sống ở đây.

      Tử Tang để ý, Hạ Mộc từng sống khổ cực càng thêm chịu khó, chưa đến nửa canh giờ quét dọn sạch cả hai gian phòng, sau đó ngồi xe trâu đến khu chợ ở gần đó mua vài thứ.

      Tử Tang bước ra ngoài, đánh giá xung quanh. ra đối với nơi này, nàng rất ưng ý. Địa chất tuy rất kém, nhưng tầm nhìn tốt, có thể nhìn thấy toàn bộ thôn, quan trọng hơn là nơi này có người ngoài, đủ yên tĩnh. Về phần nhà ở, nàng thiếu tiền, xây lại là được.

      Nàng quay vào trong, suy nghĩ xem nên xây nhà như thế nào. Đột nhiên cơn gió thổi qua, nàng ngửi thấy mùi trúc nhàn nhạt, lúc này nàng mới chú ý tới cách đó xa là rừng trúc ——

      Ừm, tệ, nơi này đúng là tệ. ý tưởng dần hình thành trong đầu.

      Nàng sờ sờ bụng. Hơi đói rồi. Tối hôm qua và sáng nay nàng chưa ăn gì. Những thứ ở Hạ gia nàng nuốt nổi, lại có chút xíu, những người đó ăn như quỷ đói, nàng thèm ăn.

      Đợi Hạ Mộc về làm thức ăn ngon lấp đầy bụng vậy.

      Nàng lại lại trong nhà, cuối cùng trong góc lụp xụp tìm ra phòng bếp. Cỏ tranh phủ làm mái bếp còn mấy cọng, trơ trọi xà nhà bằng gỗ ở phía .

      Sức mạnh tinh thần của Tử Tang toả ra. Sau khi vào thôn, nàng phát ra, mấy cái đuôi theo lập tức xuất , giờ tạm thời biến mất. Như vậy càng tốt, nàng tiện làm vài chuyện.

      Vì thế nàng vung tay lên, cỏ tranh mái bị sức mạnh tinh thần thổi bay rơi xuống đất. Phía sạch . có tác dụng, giữ lại chỉ tổ chướng mắt, bằng lấy bầu trời làm mái, nhìn còn đẹp hơn.

      Nhìn mặt đất, sức mạnh tinh thần lại bắt đầu chuyển động, giống như tạo thành cơn gió, thổi bay rác rưởi nền, chỉ trong nháy mắt, phòng bếp sạch .

      Hạ Mộc chưa trở về, nàng có chuyện gì để làm. Vì thế, nàng nhìn thoáng mảnh đất hoang sau nhà, chậm rãi bước đến.

      Mặt đất cỏ dại mọc quá dài, rất khó , nhưng với Tử Tang mà có gì khó. Dưới trợ giúp của sức mạnh tinh thần, cây cỏ nằm rạp xuống đất, nàng như đất bằng, từ từ dạo.

      Rất nhanh nàng tới rừng trúc, mặt đất rơi đầy lá trúc, ngoại trừ mùi trúc thoang thoảng, còn xen lẫn cả mùi ẩm mốc hư thối do lá trúc phân huỷ. Cây trúc ở đây chắc vài năm tuổi, rất cao, thân màu xanh thẫm tựa như chảy ra nước——

      Nàng trong rừng trúc, đột nhiên có con thỏ chạy đến gần. Con thỏ nghĩ rằng chạy đến đây gặp con người, vì vậy kinh hoàng chạy. Sức mạnh tinh thần của Tử Tang vừa động, con thỏ kia đập đầu vào gốc cây trúc bất tỉnh nhân .

      Nàng bắt lấy con thỏ. Xem ra bữa trưa hôm nay có thể cải thiện.

      ***

      Hạ Mộc ôm đống đồ về, định tìm tiểu thư nhìn thấy nàng cầm con thỏ từ phía sau nhà ra, ngạc nhiên hỏi, “Tiểu thư, con thỏ kia ở đâu ra?”

      “Con thỏ ngu ngốc này tự đập đầu vào cây, bất tỉnh. Cho chàng này, tối nay tôi muốn ăn thịt thỏ nướng.” Tức Mặc Tử Tang nhàn nhạt vừa , tay vừa động, con thỏ bị ném về phía Hạ Mộc.

      Nàng dối, con thỏ đúng là bị đập đầu choáng váng, đương nhiên là rơi vào tay nàng.

      Này… Số quá hên rồi! Hạ Mộc bắt được con thỏ, thể tin câu, “Ôm cây đợi thỏ.”

      Con thỏ này ngu ngốc, tự dâng mình vào miệng người khác. Vậy cũng tốt, tiểu thư có thể ăn thịt thỏ tươi ngon nhất. Con thỏ ngu ngốc này vô dụng.

      Haizz, con thỏ này chẳng những thành thức ăn, còn là thức ăn oan uổng nhất.

      “Tiểu thư, tôi xách nước về rồi làm thức ăn ngay.” Hạ Mộc từ xe lấy xuống hai thùng nước lớn và đòn gánh, về phía nguồn nước.

      Phía nam có người ở, Hạ Mộc phải rất xa mới tìm được hộ gia đình để xin nước sạch.

      Hạ Hà thôn, ý nghĩa như tên, chủ yếu là người họ Hạ. Ngoài ra còn có hai họ lớn là Trương và Hoàng. Người hai họ này cộng lại cũng nhiều như người họ Hạ, là người dân sống lâu năm ở mảnh đất này. Còn lại là dân nhập cư.

      Hộ gia đình mà Hạ Mộc tìm được là người dân nhập cư, đến thôn Hạ Hà được hai năm. Chủ nhà là đôi vợ chồng gần ba mươi tuổi họ Lí dẫn theo trai .

      Lý là người tốt, rất dễ chuyện, thấy Hạ Mộc đến xin nước, nhiệt tình giúp múc đầy, còn dặn sau này cần cứ việc đến.

      Hạ Mộc nghĩ tiểu thư ở nhà đói bụng, nên tán gẫu nhiều với Lý, cảm ơn rồi quay trở về.

      Sau khi Hạ Mộc trở lại, bên xử lý con thỏ, bên với người ngồi dưới đất biết vẽ vời gì đó, “Tiểu thư, sau này tôi mời thợ đến tu sửa lại ngôi nhà này.”

      cần sửa, xây căn nhà mới ở đằng sau ngôi nhà này, rồi phá nhà cũ .” Tử Tang ngẩng đầu lên trả lời luôn.

      Nếu xây nhà ở đằng sau chỉ cách ngọn núi hai km, muốn làm gì làm.

      “Tiểu thư, người muốn tìm địa phương tốt hơn xây nhà mới .” , Hạ Mộc đồng ý xây nhà ở đây. Đây là đất hoang, thuộc quản lý của quan phủ, họ muốn thu hồi lúc nào thu lúc đó, an toàn. Cuộc sống hàng ngày cũng bất tiện, ở cách xa nguồn nước.

      “Tôi thích nơi này.” Tức Mặc Tử Tang .

      câu này triệt tiêu nỗi băn khoăn trong lòng Hạ Mộc. Tiểu thư nhà mình là thích, thể thay đổi, lại nghe Tử Tang tiếp:

      “Chàng mua lại mảnh đất hoang này để xây nhà.” Chỉ cần nắm trong tay mình, mảnh đất này tuỳ nàng định đoạt, người khác muốn quản cũng được.

      “Tôi biết rồi, ngày mai tôi đến huyện nha làm hộ tịch, rồi mua luôn.” đồng ý việc mua lại mảnh đất hoang này, nhưng nhớ kỹ lời tiểu thư vừa . Dù tiểu thư gì, đều phải đồng ý, nỗ lực hoàn thành cho tốt.
      Nhược Vân, ChrisAndrena thích bài này.

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      ☆022 cười gượng
      Edit: Mộc Lan
      Beta: Lenivy


      Hạ Mộc xử lý xong con thỏ, lại sơ chế thêm số nguyên liệu nấu ăn khác mới dừng lại. biết tiểu thư ăn gì ở nhà cha mẹ mình nên lúc chợ, cố tình mua thêm nhiều thức ăn ngon, để bồi bổ lại cho tiểu thư.

      Sau đó, mới nhớ ra mình chưa quét dọn phòng bếp, mà biết có phòng bếp hay nữa? Nghĩ là làm, tìm xung quanh.

      Rất nhanh tìm được phòng bếp được Tử Tang quét dọn sạch . Nhìn căn phòng, Hạ Mộc ngây ngẩn cả người, sau đó nhìn về phía Tử Tang. Ở đây có người khác, phòng bếp phải do do tiểu thư dọn. có chút áy náy, dễ để quét dọn được phòng bếp sạch như thế, hơn nữa do thiên kim tiểu thư tự động tay. được, về sau phải mua mấy nha hoàn về hầu hạ tiểu thư, bao giờ nữa để tiểu thư phải động tay nữa.

      Tử Tang ngờ được, hành động vô tâm của nàng khiến Hạ Mộc hạ quyết tâm lớn như vậy.

      Hạ Mộc càng dụng tâm nấu ăn. Lần này Tử Tang mới được ăn thoả thích.

      “Tiểu thư, ngày mai tôi hỏi thợ mộc trong thôn, nhìn xem nhà này có thể sửa lại được .” Hạ Mộc .

      “Trước hết chàng tìm người đào giếng .” có nước, làm gì cũng tiện.

      “Tiểu thư, đất này đào được giếng đâu.” Hạ Mộc . Vùng đất tượng pha này nổi tiếng hoàng thổ cát đá, khô hạn cằn cỗi, chất đất rắn vô cùng.

      “Tôi có thể là có thể.” Nàng sớm dùng sức mạnh tinh thần xem xét địa chất ở đây. Đằng trước rừng trúc có mạch nước ngầm chảy qua, mạch nước khá lớn, “Chàng mang theo cuốc, đánh dấu vị trí trước .”

      Tử Tang xong, về phía sau nhà, đến chỗ rồi : “Đào con đường từ vị trí này.”

      Hạ Mộc biết Tử Tang định làm gì, nhưng vẫn nghe lời bắt đầu động thủ, nửa canh giờ sau cuối cùng hình thành con đường chạy thẳng đến trước rừng trúc. Tử Tang bảo Hạ Mộc dừng lại, “Tốt lắm, đào giếng ở đây.”

      Những lời của Tử Tang tràn đầy tự tin, Hạ Mộc khỏi nhìn Tử Tang bằng con mắt khác. Tiểu thư chắc chắn như vậy, đảm bảo tìm ra nguồn nước. Nhưng tiểu thư đâu phải thần, nếu tìm ra sao. Thôi kệ, chỉ cần tiểu thư thích là được rồi. Tất nhiên vẫn mong có thể tìm ra nguồn nước, nếu tiểu thư thất vọng.

      Xác định vị trí đào, Hạ Mộc liền rời khỏi tượng pha, định hỏi thăm nơi ở của người chuyên đào giếng, nhớ tới gia đình hôm nay đến xin nước, vì thế về hướng đó.

      Lý biết được ý định Hạ Mộc, nghe bảo muốn đào giếng ở tượng pha, ngạc nhiên lắm. Đầu tiên cũng khuyên Hạ Mộc cần làm điều vô ích, thuần tuý là lãng phí tiền nhưng thái độ Hạ Mộc rất kiên quyết, nên ta đành dẫn tìm người thợ chuyên nghiệp trong thôn.

      Thợ đào giếng họ Trương, cả nhà cha và hai con trai đều làm việc này, cũng là dân nhập cư. Tiền từ việc đào giếng nhiều nên chủ yếu bọn họ vẫn làm việc nhà nông.

      Bởi vì mai định vào thị trấn chuyến, nên hẹn sang ngày kia.

      Sau khi chia tay Lý, Hạ Mộc đến nhà trưởng thôn. Muốn làm hộ tịch và mua tượng pha đều phải có giấy tờ của trưởng thôn. Việc làm giấy cư trú thôn trưởng ngạc nhiên lắm, nhưng khi biết được muốn mua vùng đất tượng pha kia, ông ấy rất kinh ngạc, “Đầu gỗ, nhìn bề ngoài vùng đất kia có vẻ tiện nghi, nhưng gì sống được, đó là lãng phí tiền của.”

      “Thôn trưởng, cháu biết, đất rộng như thế, chỉ cần nỗ lực, chắc chắn có thể thu hoạch được vài thứ.” Hạ Mộc cười , mảnh đất hoang này vì tiểu thư vừa ý mua lại nhưng cũng là vật có giá trị, phải cẩn thận suy nghĩ làm thế nào đem mảnh đất đó biến thành bạc mới được.

      Thôn trưởng khuyên vài lần, thấy Hạ Mộc tâm ý quyết, tiện thêm: “Gần nhất quan phủ vì cổ vũ mọi người khai khoang, ra công văn mới, khai phá đất hoang trong vòng hai năm cần nộp thuế. Nếu là loại đất hoang kém màu mỡ chỉ cần mỗi mẫu hai trăm văn tiền, vùng tượng pha rộng ngàn mẫu, tổng cộng hai trăm lượng bạc.”

      đến đây, thôn trưởng nhìn chằm chằm Hạ Mộc.

      “Thôn trưởng, cháu biết, phiền ông viết sẵn giấy tờ , ngày mai cháu ra thị trấn .” Hạ Mộc .

      Đôi mắt thôn trưởng chợt lóe, Hạ Mộc này lông mày nhăn lần mua lại mảnh đất kia, đó là hai trăm lượng bạc đấy! Có vẻ khá giả , xem ra cũng có thành tựu , giống suy nghĩ của mọi người.

      “Khế đất viết tên Tức Mặc Tử Tang.” Hạ Mộc lại .

      Vừa đề bút thôn trưởng sửng sốt, phản xạ hỏi lại: “ phải cháu muốn mua sao?”

      Hạ Mộc sờ sờ đầu, cười hiền : “ phải, cháu giúp người khác mua, thôn trưởng xin ông đừng ra chuyện này, để mọi người vẫn nghĩ đó là đất hoang như trước !”

      Thôn trưởng phải đương , tiện nhiều, hỏi thêm nữa, hứa hẹn với Hạ Mộc xong, đến khi Hạ Mộc rời , ông đột nhiên nhớ ra, Tức Mặc Tử Tang này phải là thê tử của Hạ Mộc sao? Chuyện gì xảy ra thế nhỉ, là thê tử của Hạ Mộc, khế đất kia sao chỉ viết tên Tức Mặc Tử Tang. Nếu để thế này, sau này có chuyện gì xảy ra, mảnh đất này là của ta, có quan hệ gì với Hạ Mộc. Hơn nữa, đầu gỗ còn là giúp người khác mua , thê tử là người khác sao? Chẳng lẽ cậu ra nhận ra điều đó?

      Thôn trưởng nghĩ mãi ra ——

      Bên này, Tử Tang vẫn nghiêm cẩn (nghiêm túc, cẩn thận) vẽ , đột nhiên, nàng ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài, sau đó lại cúi đầu tiếp tục vẽ …

      Ba.” Giọng của Hạ Thư vang lên, Tử Tang bị ảnh hưởng, bút trong tay vẫn như cũ ngừng lại.

      Hạ Thư vừa vào sân nhìn thấy Tức Mặc Tử Tang ở trong phòng cầm bút lông cúi đầu viết cái gì đó. Giống như biết cậu đến, ràng cậu gọi Ba lớn tiếng như vậy. Sau khi ngạc nhiên, cậu lễ phép hỏi, “Chị Ba tốt lành, Ba đâu rồi ạ?”

      “Chàng tìm người rồi.” Tử Tang ngẩng đầu nhàn nhạt .

      tìm ai ạ?” Hạ Thư lại hỏi lần nữa.

      biết.” Tử Tang nhìn Hạ Thư .

      Nhất thời hiểu là vì sao, Hạ Thư cảm thấy xấu hổ, vội hỏi: “Em ra ngoài chờ Ba.”

      Rồi đợi Tử Tang trả lời, vội ra ngoài. Hạ Mộc trở về hơi kinh ngạc khi thấy Hạ Thư nhàm chán đứng bên ngoài, “Em Tư, sao em lại tới đây.”

      Ba, về.” Hạ Thư bước lên đón, “Em mới từ học đường về, nghe bảo chuyển đến đây . Cha mẹ hơi quá đáng, theo em về .”

      Hôm nay sáng sớm cậu đến trường học, nên biết chuyện xảy ra trong nhà.

      “Em Tư, quên , nơi này rất tốt , chị Ba của em cũng thích.” Hạ Mộc cười .

      Ba, được, nơi này che gió che mưa còn nổi, huống hồ bây giờ lại lạnh như thế.” Hạ Thư vội .

      có việc gì, chị định xây lại nhà khác, tạm thời ở chỗ này có vấn đề gì. ” Hạ Mộc , “Có lẽ đột nhiên trở về, nên cha mẹ chưa quen. nên quay về, cha mẹ mới bình thường. Nếu , cha mẹ càng ghét thêm.”

      Ba…”

      “Em Tư, đừng nữa, em vừa học về, chắc mệt rồi, mau về . Hôm nay ngày đông lạnh giá, em đừng đứng mãi bên ngoài, nếu sinh bệnh chậm trễ việc học hành tốt đâu.” Hạ Mộc cắt ngang lời Hạ Thư muốn .

      Ba…”

      “Trở về.” Hạ Mộc ra lệnh.

      Hạ Thư vẫn kính trọng Hạ Mộc , thấy vậy cậu dám thêm, quay đầu rời khỏi đó.

      Màn đêm buông xuống.

      Tử Tang ngủ giấc tỉnh lại, từ khung cửa sổ rách nát nhìn ra ngoài, thấy Hạ Mộc đứng đó, dưới ánh trăng huyền bí, khí chất hiền lành bị cảm giác đau thương, khổ sở bủa vây. Tử Tang khẽ nhíu mày, vừa nghĩ hiểu. Mấy ngày nay càng gần đến quê, càng mong chờ được gặp lại người thân, nhưng mọi chuyện trái ngược với suy nghĩ của , tất nhiên dễ chịu gì cho cam.

      Tử Tang trở mình đưa lưng về phía tiếp tục ngủ. Mỗi người đều có cuộc sống riêng của mình, nàng quản được tâm tình của thấy thế nào.

      Hôm sau, Tức Mặc Tử Tang tỉnh lại ra khỏi phòng, thấy Hạ Mộc làm sạch cỏ xung quanh nhà, nhìn mảnh đất trống biết ngay dậy rất sớm.

      Hạ Mộc phảng phất có con mắt ở đằng sau. Tử Tang vừa đến, quay đầu lại, tươi cười rạng rỡ : “Tiểu thư, người dậy rồi, tôi chuẩn bị sẵn khăn rửa mặt và lược chải đầu ở đó, người rửa mặt chải đầu trước .”

      Tức Mặc Tử Tang vi lăng nhìn nụ cười mặt Hạ Mộc, cảm thấy có chút chói mắt. hiểu vì sao, lần này thấy nụ cười của giả tạo, muốn cười cần gì cười với nàng. Nàng ghét nhất hành vi như vậy. Quên , nàng mặc kệ .

      Nàng xoay người rửa mặt chải đầu.

      Hạ Mộc ngu ngơ gãi đầu. Hình như tiểu thư tức giận.

      có làm gì sai đâu?
      ChrisAndrena thích bài này.

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      ☆23 : đào giếng
      Editor: Mộc Lan

      Chương này thấy Mộc đáng iu quá :)))

      “Tiểu thư, tôi lên thị trấn đây. Tiểu thư ở nhà cần làm gì hết, có việc gì để tôi về làm. Còn nữa, tôi ủ than giữ cho thức ăn nóng bếp, trưa tiểu thư lấy ra ăn nhé…”

      Ăn xong điểm tâm, Hạ Mộc dặn dò tiểu thư rồi bắt xe ngựa vào thị trấn. Còn Tử Tang ở lại tượng pha. Vốn dĩ, nàng muốn dùng sức mạnh tinh thần làm vài chuyện, nhưng người của Triệu Thế Tử ở gần đó nên đành thôi.

      nên mạo hiểm để bị lộ, nàng quay người cầm cuốc, ra sau nhà.

      Sau nhà, cỏ mọc um tùm, nàng quyết định làm sạch cỏ.

      Nghỉ lát lại tiếp tục làm, đến lúc chạng vạng, giữa mảnh đất đầy cỏ có khoảnh hình chữ nhật được làm sạch. Ở giữa có con đường xuyên qua. Đó chính là con đường hôm qua Hạ Mộc làm, thông đến đầu kia là giếng nước.

      Hạ Mộc trở về liền nhìn thấy cảnh này. Tử Tang đứng đó, người lấm lem đất cát và cỏ dại, nàng hề cau có mà vô cùng nhàn nhã. Nhưng những vết bẩn quần áo kia chướng mắt, giọng điệu của hơi mất hứng : “Tiểu thư, sao người lại làm việc này.”

      “Tôi thích.” Tử Tang nhìn cũng thèm nhìn cái.

      Hạ Mộc sửng sốt, nhất thời xị mặt ra, rầu rĩ . câu thích có thể chặn họng !

      Tử Tang để ý. Nàng rất hài lòng đánh giá thành quả lao động của bản thân. Chính ra đôi khi cần dùng sức mạnh tinh thần, tự làm cũng tốt.

      “Tiểu thư, đây là khế đất, tiểu thư cất cho kĩ.” Hạ Mộc thấy Tử Tang để ý tới bản thân, đành phải đưa khế đất qua.

      Tử Tang tiếp nhận, đó viết tên của nàng, tia sáng loé lên trong đôi mắt, sau đó nàng thu vào tay áo, rồi chuyển vào trong vòng tay. Nàng vào phòng tạm thời của mình, lấy ra mấy tờ giấy trắng, “Đây là bản thiết kế nhà, nếu chàng có ý kiến, tìm người đến làm.”

      Hạ Mộc tiếp nhận. Cuối cùng biết Tử Tang vẽ cái gì. mấy tờ giấy trước mặt vẽ bố cục và hình dạng căn nhà sau này. Nhưng mà, sao lại dùng trúc, đó phải là…

      Nhà trúc! Hạ Mộc ngây ngốc, “Tiểu thư, nhà ốc dùng bền, cũng chống lạnh.”

      “Tôi thích nhà trúc, xây hai tầng .” Tử Tang bá đạo .

      “Tôi biết.” Hạ Mộc lên tiếng trả lời.

      “Dùng nhiều bạc cũng được, tôi muốn tốn ít thời gian nhất xây xong nhà. Chàng tìm người làm, tầng hai tôi ở, tầng là của chàng. Chàng muốn thế nào cứ tự quyết định.” Chỗ ở, tất nhiên để làm chủ.

      “Tôi biết, ngày mai người đào giếng đến.” Hạ Mộc đồng ý, lại : “Tiểu thư, phiền người nghĩ tầng chia tách thế nào , tôi nghĩ ra gì cả. Người trang trí thế nào, tôi ở thế đó. Giờ tôi nấu cơm.”

      Hạ Mộc thấy tiểu thư phản đối nên xuống làm cơm. Còn Tử Tang lần nữa lấy giấy ra, cúi đầu nghiêm cẩn vẽ.

      Hôm sau, người đào giếng đến, biết vị trí Hạ Mộc định đào, đều tỏ vẻ phản đối, cũng khuyên đổi chỗ khác nhưng Hạ Mộc kiên quyết giữ nguyên ý kiến. thuyết phục được tiểu thư nhà mình, tất nhiên người khác thể thay đổi thuyết phục .

      Trả tiền là lão đại. Những người đó thấy Hạ Mộc kiên trì nên khuyên nữa, bắt đầu động thủ đào xuống dưới. Đến hoàng hôn, đào hơn ba trượng, mặt đất vẫn khô ráo như cũ, càng xuống dưới lại càng khó đào, đa số là nham thạch, cứng rắn vô cùng.

      “Cậu Hạ, cậu xem giếng này… Phía dưới là đá tảng, vẫn tiếp tục đào sao?” Trương Hưng hỏi.

      Hạ Mộc có chút do dự. Giờ độ cao của giếng sâu hơn rất nhiều các giếng khác, đụng phải nham thạch rồi, biết phía dưới còn sâu bao nhiêu. Nhưng nhớ đến tiểu thư chắc chắn đào được nước, muốn buông tha. Quan trọng hơn là nếu có nước, tiểu thư thất vọng, muốn gương mặt tiểu thư có biểu cảm đó, “Chú Trương, phiền chú đào hết tầng đá này xem sao.”

      Nửa canh giờ sau, ở người ở dưới vui mừng kêu lên: “Lớp đá này ẩm, xem ra đúng là dưới đó có mạch nước.”

      Người chuyện là con lớn của Trương Hưng —— Trương Trường Tài.

      “Mau, tiếp tục đào.” Trương Hưng cao hứng kêu lên.

      Hạ Mộc cũng vui vẻ, vội báo tin vui cho tiểu thư, “Tiểu thư, chỗ người đúng là có nước .”

      Tử Tang nhàn nhạt ừ tiếng, có phản ứng gì lớn.

      Hạ Mộc sửng sốt, khỏi hỏi: “Tiểu thư, sao biết chắc chỗ đó có nước?”

      Tử Tang liếc mắt nhìn , “Cảm giác.”

      Ách! Hạ Mộc ngây ngốc.

      Tử Tang bỏ sách xuống, về phía giếng, lưu lại Hạ Mộc sững sờ đứng trong gió.

      Nàng chậm rãi bước , nhớ đến biểu cảm lúc nãy của Hạ Mộc như bị táo bón, trong mắt lướt qua ý cười…

      “Tiểu thư.” Hạ Mộc đuổi theo.

      Tử Tang trả lời .

      “Tiểu thư, nếu cảm giác của người sai, chẳng phải chúng ta làm việc công hay sao?” Hạ Mộc tiếp tục .

      sai được!” Nàng nhàn nhạt trả lời.

      Tử Tang là chủ tử của , lần này Hạ Mộc dám phản bác lại, bất đắc dĩ lắc lắc đầu. đồng ý việc dựa vào cảm giác để quyết định… Quên , tiểu thư cho tới nay đều tùy tâm sở dục , suy nghĩ nhiều đúng là tự tìm ngược. Có lẽ tiểu thư nhà mình có phúc khí, cảm giác chuẩn xác.

      “Nước , nước chảy mạnh.”

      Tử Tang và Hạ Mộc đến cạnh giếng chợt nghe đến tiếng cả nhà người đào giếng cao hứng kêu lên.

      Hạ Mộc kích động muốn chạy lên xem, vừa vài bước, đột nhiên nhớ tới cái gì đó, dừng chân, rồi yên lặng trở lại sau lưng tiểu thư.

      Làm hạ nhân , thể trước chủ tử. vẫn nhớ kỹ .

      Tử Tang liếc cái, tiếp tục về phía trước.

      Cha con nhà họ Trương quay đầu nhìn thấy Tử Tang lại gần, đều sửng sốt. Lại thêm, hôm nay Tử Tang chưa qua đây, bọn họ chỉ nhìn từ xa vài lần, lần đầu tiên nhìn gần xinh đẹp và lãnh đạm như vậy.

      “Cậu Hạ, chúc mừng, đào trúng mạch nước rồi. Nước này chảy ra từ kẽ đá, trong suốt ngọt lành, đúng là nguồn nước tốt. Hai người quả là có phúc khí.” Trương Hưng cười .

      “Cám ơn Trương đại thúc cát ngôn.” Hạ Mộc biết Tử Tang thích cùng người khác giao tiếp, vội mở miệng cười . Tử Tang đến cạnh giếng nhìn xuống, tuy rằng dùng sức mạnh tinh thần có thể nhìn thấy, nhưng sánh được với tận mắt chứng kiến.

      “Nước chảy mạnh, trong chốc lát chảy được hơn nửa giếng rồi .” Lúc này Hạ Mộc cũng đến cạnh giếng, cao hứng , “Chúng ta nhanh đắp thành giếng, sắp tối rồi.”

      vui mừng nên tự động tay. Cha con họ Trương nhìn thấy cũng vội vàng làm tiếp. Bọn họ mệt mỏi, nhưng cũng thấy có thành tựu a!

      Trời sẩm tối, giếng làm xong, viên đá đắp thành cuối cùng được đặt lên.

      Vì thế, cha con họ Trương vô cùng vui vẻ cáo từ. những được trả tiền công, ở chỗ như vậy, có thể đào được giếng, tuy rằng phải của mình nhưng là do mình làm ra, cũng là việc đáng mừng.

      Có giếng nước rồi, Hạ Mộc rất vui. Cha con họ Trương rồi, trời tối mịt, còn đứng bên giếng bận việc, muốn đem đất đá xung quanh chèn chặt.

      Tử Tang đứng ở bên , “Hạ Mộc, chừng nào chàng mới nấu cơm.”

      Hạ Mộc chuyển hòn đá cứng đờ, nhớ ra mình chưa nấu cơm, tiểu thư đói bụng rồi. Tay chân luống cuống, vứt ngay hòn đá qua bên, vội : “Tiểu thư, thực xin lỗi, tôi làm ngay đây.” Sau đó chạy nhanh về phía phòng bếp.

      Tử Tang nhìn bóng lưng Hạ Mộc, chậm rì rì sau…
      Nhược Vân, ChrisAndrena thích bài này.

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      ☆ 024 Hạ Lê Hoa ☆
      Editor: Mộc Lan
      Beta: Tiểu Tâm Thần

      [​IMG]

      Sáng hôm nay, Hạ gia tiếp vị khách từ rất sớm, đó là con lớn của Hạ Đại Hầu – Hạ Lê Hoa, hơn Hạ Phú Quý, Hạ Đa Quý và lớn hơn Hạ Mộc hai tuổi.

      “Mẹ, con nghe chú Ba về.” Hạ Lê Hoa bước vào cửa, nhìn thấy Hà thị giặt quần áo trong sân nên lập tức hỏi, giọng điệu lớn hơn vài phần. Nàng mười chín tuổi, hơi béo, toàn thân mặc quần áo màu đỏ tươi. mặt nàng biết bôi trét thứ gì, giống như trát lớp bột mì cực dày, dù thế cũng thể che làn da ngăm đen vốn có, hơn nữa, búi tóc cài đoá hoa đỏ, nhìn có vẻ bắt mắt, nhưng ra chẳng ra làm sao.

      “Con , con đến rồi.” Hà thị vui mừng đứng dậy, trong hai đứa con , bà ta thương nhất là đứa con này bởi thân thiết với bà hơn.

      “Mẹ, con nghe chú Ba trở về, cho nên mới về thăm. Người đâu rồi?” Hạ Lê Hoa vội hỏi, mắt dáo dác tìm kiếm.

      “Phải, nhưng nó dẫn theo con vợ hồ ly tinh về, còn dám trừng mắt nhìn mẹ, đúng là biết lớn .” Hà thị đến đây nét mặt lộ vẻ mất hứng, nhớ đến ánh mắt khiến bà rét run kia, giờ bà vẫn sợ hãi.

      “Nó cưới hồ ly tinh, coi thường mẹ á? Mẹ, mẹ đừng tức giận, nhanh kể lại cho con nghe xảy ra chuyện gì, con nghĩ cách giúp mẹ hết giận.” Hạ Lê Hoa kinh ngạc .

      “Con hồ ly tinh kia ràng lập gia đình mà búi tóc, nghĩ mà xem, như vậy khác nào cho người ta, ả chưa thành thân, mắt qua mày lại với đống đàn ông đứng đắn, sau đó trộm hán tử chứ sao.” Hà thị bực mình lại ngồi xuống, dùng sức vò quần áo, tựa như quần áo chính là kẻ thù của bà vậy.

      (trộm hán tử = ngoại tình, lén lút chồng gian díu với người khác)

      “Còn thế nữa á! Chú Ba mặc kệ ư?” Hạ Lê Hoa kinh ngạc.

      đến đó Hà thị càng bực mình, “Thằng đó thương vợ, có vợ liền quên ngay mẹ.”

      “Chú Ba hơi quá đáng, chị như con quyết tha cho chú ấy tội này, phải giáo huấn cho bọn họ bài học mới được. Mẹ, giờ họ ở đâu?” Hạ Lê Hoa nổi giận.

      “Bị cha con đuổi đến tượng pha ở rồi, mẹ nghe còn ở đó đào giếng, biết số cứt chó gì mà tìm ra nước nữa. Con xem nó có tiền đào giếng nhưng hề đưa tiền biếu cha mẹ có quá đáng ? Lúc mới về lúc nào cũng xoen xoét luôn miệng có tiền này nọ. Thế số tiền thuê người đào giếng lấy đâu ra? Mẹ thấy thằng đó ở ngoài lâu học thói xấu của người ta, về nhà hiếu thuận với cha mẹ, đúng là con sói mắt trắng.” Hà thị bén nhọn mà bất mãn mắng.

      (sói mắt trắng: ý chỉ người vô tình vô nghĩa)

      Đào giếng mất mấy chục lượng bạc là ít, huống chi còn đào ở vùng tượng pha đầy sỏi đá, tiền công càng cao, nên nhiều nhà ở đó thuê nổi thợ, phải vào giếng nước chung trong thôn xách nước về dùng.

      Đào được giếng nghĩa là phải đun nước hàng ngày, đến mình còn phải đun nước hàng ngày đó, Hạ Lê Hoa : “Mẹ, mẹ đừng tức giận, con làm cho ra nhẽ chuyện này với chú ấy.” xong, nàng chạy xồng xộc ra ngoài.

      “Chị cả, chị đến lúc nào thế?” Hạ Chiêu Quan hái rau về ngạc nhiên hỏi, nhưng chị để ý đến nàng, vội vàng chạy .

      “Mẹ, chị cả sao thế?” Hạ Chiêu Quan hỏi mẹ giặt quần áo.

      “Đến tìm ba của .” Hà thị trả lời, trong đầu nghĩ, con hồ ly tinh kia biết mùi lợi hại, con khó đối phó hơn bà nhiều.

      Hạ Chiêu Quan giật mình sửng sốt, chợt thấy ổn rồi. Nàng vội vàng bỏ lại rổ rau mới hái chạy ra ngoài.

      Vì hôm qua bận việc đào giếng nên Hạ Mộc có thời gian thuê thợ xây. Ăn sáng xong, ra ngoài tìm người.

      rất chu đáo, lo tiểu thư dậy mà có đồ ăn bỏ qua luôn bữa sáng, khi ra khỏi nhà chuẩn bị hết mọi thứ. Cho nên Tức Mặc Tử Tang rất nhàn rỗi, thảnh thơi ngồi đọc sách du kí, nhưng có người thức thời đến quấy rầy nàng:

      “Chị ơi, chúng ta về . Ba khó khăn lắm rồi, chúng ta nên quấy rầy họ.” Hạ Chiêu Quan khuyên nhủ.

      “Em tránh ra cho chị. Em thấy chú Ba và con hồ ly tinh nhà bắt nạt mẹ chúng ta sao, em giúp mẹ thôi, còn ngăn cản chị. Đó phải là cánh tay vươn ra bên ngoài à?” Hạ Lê Hoa tức giận .

      “Chị cả, chị gì thế, chúng ta là người nhà, cái gì mà vươn ra ngoài hay vươn, người khác nghe thấy chê cười!” Hạ Chiêu Quan trách mắng.

      “Chị nhất định phải vào giáo huấn con hồ ly tinh kia trận. nàng dâu mới vào cửa dám hỗn láo với mẹ chồng, lẽ đời nào như thế? biết chú Ba cưới vợ ở đâu, đồ có giáo dục.” Hạ Lê Hoa càng giận .

      “…”

      Tiếng cãi nhau càng ngày càng gần, Tức Mặc Tử Tang đành để quyển sách xuống, từ cửa sổ nhìn ra bên ngoài. Nàng muốn xem thử ai có gan đến đây càn quấy?

      Mấy phút sau, hai bóng dáng bước vào sân. Hai người nhìn thấy người đứng sau cửa sổ. Nét mặt lạnh lùng, làn da trắng ngần, ngũ quan xinh xắn, mái tóc đen mượt buông xoã vãi, đúng là rất xinh đẹp.

      Hạ Chiêu Quan nhìn ngẩn ngơ. Còn Hạ Lê Hoa ghen tị, quả nhiên là đồ hồ ly tinh, giọng chanh chua, khắt khe: “ chính là con hồ ly tinh chú Ba cưới về!”

      “Chị cả…” Hạ Chiêu Quan giữ chặt Hạ Lê Hoa, sau đó miễn cưỡng cười với nàng, xấu hổ : “Chị ba, đây là chị cả, chị ấy nghe ba về nên đến thăm.”

      Hạ Lê Hoa lấy chồng nên trước đó Tử Tang chưa gặp.

      Hạ Lê Hoa gạt tay em, trừng mắt nhìn nàng, tức giận : “ biết lễ phép là gì hả? Chúng tôi đến biết mời vào mà ngồi yên ở đó, đúng là quá kiêu ngạo. Mẹ sai, chú Ba quả là cưới người vợ hiền đức, nhìn xem để tóc kiểu gì kìa, đúng là hồ ly tinh…”

      “Chị cả…” Hạ Chiêu Quan cau mày , dáng vẻ chị ấy thế này ai chịu mời vào nhà, đuổi họ ra là khoan dung lắm rồi.

      tên là gì?” Hạ Lê Hoa bị Hạ Chiêu Quan cắt, hung hăng trừng em, “lát tính sổ với em sau.”

      “Em…” Hạ Chiêu Quan nhát gan, bị lườm nên phát hoảng, vội lui lại mấy bước. Từ bị ức hiếp nên hơi sợ người chị này.

      Mà bên này Hạ Lê Hoa bị cắt ngang hề ý thức được mình cả buổi, đối phương hề có phản ứng, vẫn ngồi rất vững vàng, tuy rằng nhìn mình nhưng hề tức giận hay có cảm xúc nào khác.

      Điều đó làm cho nàng có cảm giác mình như trần truồng, bị nhìn thấu tất cả.

      Nàng càng tức giận, giận dữ về phía Tức Mặc Tử Tang. Tầm mắt từ bên ngoài nhìn vào phía trong của cửa sổ bị chiếc chăn xinh đẹp đằng sau ả thu hút chú ý, kinh hỉ kêu: “Cái chăn đẹp quá.”

      Mọi người thường dùng chăn tối màu, màu sắc đơn điệu, chất vải lại kém nên đắp lên ấm lắm. Còn cái chăn của Tử Tang là do Hạ Mộc ngày đó lên thị trấn mua về. Tuy tiểu thư phải người quá chú trọng đến hình thức nhưng rất để ý đến chất lượng, đặc biệt với đồ của bản thân. Vì thế, cố ý mua loại chăn tốt nhất, mềm mại, lớp bông lót bên trong là loại thượng hạng, chăn hình chữ màu vàng nhạt, mặt còn thêu hoa tinh xảo, chỉ thoải mái mà còn rất bắt mắt.

      Hạ Lê Hoa luôn thích cái đẹp nên nhìn chớp mắt. Nếu nó là của mình tốt, nghĩ vậy, trong ánh mắt tràn đầy vẻ tham lam.
      Nhược Vân, ChrisAndrena thích bài này.

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      ☆025 Chạy quá đà
      Edit: Mộc Lan

      [​IMG]

      “Cái chăn này khá đấy, vừa khéo cha mẹ thiếu cái, tôi lấy tạm dùng xong trả.” Hạ Lê Hoa vừa vừa bước vào phòng, chưa bước chân qua cửa bị Tử Tang cản lại.

      “Cút.” Giọng lạnh lùng của Tức Mặc Tử Tang vang lên, phòng của nàng phải ai cũng được phép vào.

      nghe thấy tôi bảo muốn lấy chăn về hiếu kính cha mẹ à, có thế cũng tiếc.” Hạ Lê Hoa đường hoàng chính chính, tưởng lấy chữ hiếu để chèn ép Tử Tang. Tiếc rằng nàng ta dùng nó sai đối tượng rồi. Tử Tang quan tâm đến cái nhìn của người đời, huống hồ há nàng biết ý định của nàng ta.

      Thấy Tử Tang nhúc nhích, Hạ Lê Hoa càng tức, hung hăng đẩy ngã nàng, nhưng nàng ta ngờ Tử Tang nhượng bộ. Vì thế, người nào đó ngã phịch xuống đất, trước ngực đau xót, đau đến mức la toáng lên.

      “Chị cả.” Hạ Chiêu Quan vội qua đỡ.

      “Đau quá, đau quá.” Hạ Lê Hoa để ý đến hình tượng, xoa xoa bộ ngực như hai cái bánh bao cỡ lớn, may mà có đàn ông trong nhà, thanh danh của nàng ta mất hết rồi.

      “Chúng ta ngồi ngoài cũng được mà chị.” Hạ Chiêu Quan nhận ra chị ba thích người khác vào phòng mình, cũng biết mục đích của chị cả, nên nhân lúc chị ấy chú ý, đỡ chị ngồi xuống ghế dựa trong sân.

      Hạ Lê Hoa vất vả xoa bóp hồi mới đỡ đau, nghĩ đến cái chăn kia, ngang ngược ra lệnh cho em, “Em vào lấy cái chăn kia ra đây cho chị.”

      Hạ Chiêu Quan rất khó xử, nhìn thoáng qua chị Ba ngồi trong phòng tiếp tục đọc sách, sau đó quay đầu với Hạ Lê Hoa: “Chị cả, chúng ta về . Nhà Ba có cái chăn kia thôi, nếu lấy , chị ấy đắp bằng cái gì. Hơn nữa, cha mẹ có đủ chăn rồi mà.”

      “Con nhóc vô dụng chết tiệt.” Hạ Lê Hoa nghe thấy tức giận đẩy ngã Hạ Chiêu Quan, “Mày bất hiếu, chứ tao phải loại người đó.”

      xong nhìn về phía Tử Tang, ràng những lời này ám chỉ nàng.

      thấy Tử Tang đáp lại, nàng ta thấy mình như con chó điên nơi nơi sủa loạn, nàng ta lắc lắc đầu, sao mình lại so sánh bản thân với chó điên chứ, tất cả là lỗi của con hồ ly tinh kia.

      Hạ Lê Hoa oán hận, trừng mắt nhìn Tử Tang, ả ta vẫn nhàn nhã xem sách, giống như mình tồn tại.

      Ánh mắt lại chuyển về sau lưng Tử Tang, nghĩ đến cái chăn kia mà đắp lên người chắc chắn rất thoải mái, ấm áp. Nghĩ nghĩ, tâm lại ngứa như có ai cào , lần nữa nàng ta đứng lên, về phía cửa phòng.

      “Chị cả, chúng ta về thôi!” Hạ Chiêu Quan thấy thế biết ngay chị muốn làm gì, vội ngăn cản.

      “Muốn về mày tự về , cái chăn kia tao nhất định phải mang về cho cha mẹ.” Hạ Lê Hoa chua ngoa , xong bước vào phòng Tử Tang, thấy nàng có động tĩnh gì, nàng ta khẽ mừng thầm, xem ra con hồ ly tinh này cũng dám làm gì mình.

      Chỉ là tay nàng ta chưa kịp chạm đến chăn, bóng đen xuất , mu bàn tay tê rần, vội co rụt lại, thể tin nổi, nàng ta phẫn nộ, trừng mắt nhìn người trước mặt.

      Mà, người cầm trong tay cành trúc được vót mỏng dài hơn hai thước Tử Tang lạnh lùng nhìn Hạ Lê Hoa.

      dám đánh tôi, muốn sống nữa hả?” Hạ Lê Hoa xoa mu bàn tay của mình, tức giận rít gào.

      ra ngoài.” Tử Tang mắt lạnh nhìn lại, đối với này, nàng có gì để , trừ ra lệnh, chữ nàng cũng muốn nhả ra.

      Hạ Lê Hoa sửng sốt, cảm thấy áp lực vô hình ập xuống người. Thân mình run rẩy, tuy luôn đanh đá nhưng phải nàng ta biết sợ hãi, đồng thời điều này càng kích thích tính ngang ngược của nàng ta, cả giận : “ biết lễ phép, sao dám trừng mắt nhìn tôi. Đây là nhà em Ba, nếu còn kiêu ngạo, tôi bảo em Ba bỏ .”

      Tử Tang cau mày, cây thước trong tay do dự vụt lên tay Hạ Lê Hoa, loại người này nghe đạo lý, biện pháp tốt nhất là trực tiếp dùng vũ lực. Nàng muốn xem thử Hạ Mộc đứng về phía ai, chọn người thân của hay chọn người chủ luôn kính trọng là nàng?

      Tuy rằng Hạ Lê Hoa mặc rất nhiều quần áo, nhưng bị cành trúc kia vụt phải vẫn rất đau, càng khiến nàng ta sợ hơn là ả thực dám đánh mình. Từ trước đến nay, chưa ai dám đánh nàng ta, cho nên ngoại trừ sợ hãi, lớn hơn là phẫn nộ.

      “Tức Mặc Tử Tang, dừng tay cho tôi, bằng đừng trách tôi khách khí.” Hạ Lê Hoa vừa vừa lui ra khỏi phòng.

      Mặc kệ kiếp trước hay kiếp này, nàng ghét nhất là bị người khác uy hiếp. Mà này chỉ biết dùng mỗi chiêu đó, càng nghĩ, nàng càng vụt mạnh vào mu bàn tay của Hạ Lê Hoa, hằn lên vết đỏ, thậm chí tia máu.

      Nàng muốn xem thử khách khí sao nào.

      “A!” Hạ Lê Hoa kêu đau tiếng, nhìn hai vết hằn đỏ mu bàn tay mình, nổi giận gầm lên tiếng, “Tao liều mạng với mày, con hồ ly tinh này.”

      Nàng ta giống như phát điên, lao về phía Tử Tang.

      Tử Tang khinh thường nhìn Hạ Lê Hoa, toàn thân vừa động dễ dàng tránh được móng vuốt của nàng ta.

      Hạ Lê Hoa chụp hụt, thiếu chút nữa lại ngã sấp xuống mặt đất, đồng thời nhìn thấy đòn gánh để gần đó, nàng ta chụp lấy, chút do dự phang về phía đầu Tử Tang. Lực rất lớn, mắt thấy sắp đập vào đầu nàng …

      “Chị cả, đừng…”

      “Tiểu thư…”

      Phía trước là tiếng kêu sợ hãi của Hạ Chiêu Quan, sau là tiếng của Hạ Mộc vừa bước vào sân. Thấy đòn gánh kia sắp trúng tiểu thư, sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, hoảng sợ kêu to, dùng hết sức bình sinh chạy về phía tiểu thư…

      Trong giây phút chỉ mành treo chuông đó, chỉ thấy Tức Mặc Tử Tang hơi động, duyên dáng như nhảy múa, xoay người sang chỗ khác, đồng thời cành trúc trong tay chút lưu tình lại vụt xuống mu bàn tay của Hạ Lê Hoa, nhất thời vết quất toạc máu.

      “A!” Hạ Lê Hoa đau đến mức buông ra đòn gánh, la hét: “Đau quá, đau quá.”

      Thấy tiểu thư bị đánh trúng, Hạ Mộc thở phào. Đồng thời cũng phát mình mất đà, dừng lại được, cứ tiếp tục lao về phía bức tường trước mắt, nhắm mắt lại, đụng từ đụng trúng , chắc là chết được .

      Đột nhiên, cảm giác đằng sau có lực lớn kéo mình lại, lập tức người lùi về phía sau mấy bước, lảo đảo mấy cái mới đứng vững. Rồi nhìn thấy tiểu thư cau mày nhìn mình.

      “Tiểu thư, người sao chứ.” Hạ Mộc bất chấp tình huống của bản thân, khẩn trương đặt câu hỏi, tự chủ gọi tiểu thư. Trừ Tử Tang, những người khác chú ý đến cách xưng hô giữa hai người.

      “Ngu ngốc.” Tức Mặc Tử Tang lạnh lùng mắng, nếu phải nàng kịp thời kéo lại. mà va vào tường, chết cũng phải nằm mấy ngày.

      Hạ Mộc sửng sốt, thấy tiểu thư tức giận, dám giải thích, ai bảo chạy quá nhanh nên dừng lại kịp.

      “Chị cả.” Cuối cùng Hạ Chiêu Quan phục hồi lại tinh thần, vội bước lên xem tay chị. Mu bàn tay có ba vết quất đều chảy máu, vết sau nặng hơn vết trước, nặng nhất là vết quất cuối cùng.

      “Đau quá…” Hạ Lê Hoa thổi phù phù, hi vọng giảm bớt đau đớn.

      “Trời ơi, ai đem đánh con của tôi ra nông nỗi này.” Tiếng giận dữ gầm lên khiến người nghe đinh tai nhức óc…

      *****

      Tác giả: Chắc mọi người cũng biết ai xuất nhỉ, kế tiếp ra sao?

      Hắc hắc. .

      Ngày mai tiếp tục!
      Nhược Vân, ChrisAndrena thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :