1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

QUY VỀ ĐIỀN VIÊN - XA LÊ NHI

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tn99

      tn99 Active Member

      Bài viết:
      154
      Được thích:
      27
      tử tang bắt đầu cuộc sống nhàn nhã, tks nàng
      Last edited: 28/8/14

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      ☆Chương 7 ☆: Rời khỏi Tức Mặc phủ
      Edit: Mộc Lan
      Beta: Lenivy


      Trong sân có hai bà vú lớn tuổi đứng hầu. Nhị gia và Âu thị đưa Lão thái quân ra về. Sau khi Nhị lão gia phân phó, Hạ Mộc vốn sững sờ được mời đến ở tạm tại phòng nghỉ của khách quý. Những người còn lại dù là chủ tử hay hạ nhân đều bị đưa đến phòng khách đợi ở đó, được lung tung, đây cũng là cách để tránh lời đồn truyền ra ngoài.

      ***

      Trở lại viện của Lão thái quân, những người trước đó vẫn ngồi đợi, đôi phu phụ kia có lẽ cũng lờ mờ đoán được chuyện xảy ra, sắc mặt còn vẻ vui mừng hân hoan của khí tân hôn nữa, trầm lặng đứng giữa đám đông.

      “Tứ đệ, Tứ đệ muội, hai người dẫn mọi người qua phòng khách bên kia, lát nữa ta qua.” Vì Nhị lão gia lên tiếng, mọi người cũng biết ý đứng dậy rời .

      Nhị gia nháy mắt bảo bọn hạ nhân lưu lại, và Âu thị đỡ Lão thái quân vào phòng trong.

      “Nương, chuyện này…” Nhị gia nhìn vẻ mặt của Lão thái quân vừa mệt mỏi vừa đau lòng, muốn an ủi vài câu, chỉ là chưa kịp thốt ra lời, bỗng nhiên bà đau đớn phẫn nộ hét to: “Cút, các ngươi cút ra ngoài cho ta.”

      “Nương, sao người lại như vậy?” Nhị lão gia bất đắc dĩ .

      “Đừng cho là ta già nên tai mù mắt điếc hết rồi, ngươi khiến ta vô cùng thất vọng. Tử Tang là huyết mạch duy nhất mà đại ca ngươi lưu lại, vì sao các ngươi thể để yên cho nương như con bé?” Lão thái quân tức giận gầm lên, nghẹn ngào, “Ngươi làm cho bà lão như ta sau khi chết, còn mặt mũi nào gặp con ta nữa. Còn ngươi cũng chẳng còn mặt mũi nào để tạ tội với đại ca ngươi đâu.”

      “Con…” Nhị lão gia cứng ngắc nghiêm mặt, biện bạch được gì, bởi quá hiểu ý tứ của mẫu thân.

      “Nương, chuyện này…” Âu thị muốn đỡ lời cho trượng phu.

      “Im miệng.” Nhị lão gia cả giận , “Ngươi về viện , cho phép của ta được ra ngoài nửa bước.”

      Âu thị ủy khuất, trừng mắt nhìn Nhị lão gia cái, giận dỗi bỏ .

      Nhị lão gia biết bản thân mất hết mặt mũi, giờ gì mẫu thân cũng nghe lọt tai, hơn nữa còn đống chuyện phải xử lý, nên cũng biết thân biết phận thi lễ lui ra ngoài, phân phó hạ nhân chiếu cố cho tốt, rồi đến thư phòng. Phải giải thích với khách khứa cho tốt, chuyện này mà truyền ra ngoài, ảnh hưởng rất lớn đến danh dự Tức Mặc phủ, bởi vì Tức Mặc Tử Tang là trưởng nữ của gia tộc.

      ***

      Màn đêm buông xuống, Nhị lão gia với vẻ mặt mệt mỏi về tới viện của mình.

      Âu thị cho hạ nhân lui hết, quyết định tự mình hầu hạ trượng phu. Hai người là phu thê, thể vì chuyện của nha đầu kia mà phá hỏng cảm tình, như vậy được.

      “Lão gia mệt mỏi, thiếp pha sẵn cho chàng bình trà sâm, chàng uống chút, rồi dùng cơm tối.” Âu thị ân cần.

      Nhị lão gia nghe được thanh của Âu thị, trong lòng đột nhiên dâng lên nỗi chán ghét vô cùng, lửa giận kìm chế được, tát ả ta cái, tiếng bốp vang to.

      Âu thị kinh ngạc ôm mặt, thể tin nổi nhìn về phía Nhị lão gia, chàng dám đánh mình?

      “Thường ngày, những chuyện hồ đồ của nàng, ta mắt nhắm mặt mở cho qua. Nhưng sao nàng có thể làm ra chuyện tày đình như thế, đường đường Đại tiểu thư giờ phải lưu lạc cùng gã sai vặt. Nàng làm thế, thể diện của Tức Mặc gia tộc biết đặt ở đâu. Giờ ta sao dám nhìn mặt đại ca đại tẩu nơi chín suối nữa.” Hai mắt Nhị lão gia như bốc hỏa, nhìn chằm chằm Âu thị.

      phải thiếp vì nữ nhi của chúng ta sao, vậy mà chàng dám đánh thiếp. Nếu nhờ thiếp, chàng có thể an ổn làm gia chủ Tức Mặc gia tộc tới tận bây giờ , có bản lĩnh chàng thử xem!” Hai tay Âu thị ôm mặt, giận dữ , khí thế kia kém Nhị gia là mấy.

      “Nàng…” Nhị lão gia giận dữ trừng Âu thị, muốn nhìn thấy mặt nữ nhân đáng ghê tởm này nữa. phất tay áo bỏ , trong lòng càng bực bản thân nhiều hơn. Thế nhưng, thể . Thôi thôi, đành phải bất đắc dĩ hy sinh nữ nhi duy nhất của đại ca, để bảo toàn thể diện cho đương gia phu nhân Tức Mặc phủ, chắc ả ta cũng đoán được ý định của mình, cho nên càng ngày càng kiêu ngạo.

      ***

      Hôn lễ của Tức Mặc Tử Tang và Hạ Mộc được tổ chức cách thầm và nhanh chóng, vụng trộm bái đường ngay trong phủ.

      Ngồi ở chủ vị đương nhiên là Lão thái quân, những người tham dự là các thúc thúc thẩm thẩm danh nghĩa của nàng.

      Sau khi hoàn lễ, mọi người liền thương lượng chuyện Tức Mặc Tử Tang theo Hạ Mộc về quê hương ở phía Nam, thôn Hạ Hà, vùng Nam châu.

      Hạ Mộc chỉ ngồi nghe, còn Tức Mặc Tử Tang từ chối nhận sản nghiệp của gia tộc, cũng cần an bài hạ nhân cùng, đơn giản chỉ cần chiếc xe ngựa.

      Trừ Lão thái quân đồng ý, nhưng kẻ khác vẫn giả bộ khuyên nhủ dăm ba câu. Tức Mặc Tử Tang rời đối với bọn họ mà chỉ có lợi, nếu nàng ta cần gì tự chịu thiệt cho mình mà thôi.

      Tức Mặc Tử Tang rất kiên quyết. Lão thái quân thể thuyết phục nàng, bà cũng dám cưỡng ép quá, sợ khiến nàng bực bội. Cuối cùng bất đắc dĩ dẫn Tử Tang vào phòng, lấy ra hộp trong ngăn kéo, : “Tổ mẫu vô dụng, giúp gì được cho cháu. Đây là của hồi môn của tổ mẫu, cháu cầm lấy, về sau có chuyện cấp bách dùng.”

      “Tổ mẫu, cháu thể nhận.” Tức Mặc Tử Tang lạnh nhạt đẩy lại.

      “Mau cầm , bằng tổ mẫu thể yên tâm nổi..” Giọng Lão thái quân nghẹn ngào, khóc nức nở.

      Tức Mặc Tử Tang im lặng, rồi nhận lấy. Tiếp theo, Lão thái quân tháo khối ngọc bội đeo ở thắt lưng xuống, : “Đây là di vật tổ phụ cháu lưu lại, hãy cất kĩ nó. Về sau có chuyện gì khó khăn, cần giúp đỡ, cứ việc tìm đến sản nghiệp dưới danh nghĩa Tức Mặc gia tộc, bọn họ nhìn thấy ngọc bội giúp cháu. Đừng từ chối, tổ mẫu tuổi cao, sống chẳng được bao lâu nữa, cháu là người duy nhất ta an lòng bỏ lại. Nay cháu rơi vào cảnh này đều do tổ mẫu vô dụng…”

      Nước mắt của Lão thái quân nhịn được lã chã, bà vội lấy khăn tay lau.

      Tức Mặc Tử Tang im lặng hồi, : “Tổ mẫu, cháu sống tốt. Có chuyện, cháu muốn thỉnh tổ mẫu giúp đỡ. “

      “Cháu cứ .” Lão thái quân vội hỏi, chỉ hy vọng có thể đền bù chút cho cháu mình.

      “Sản nghiệp mẫu thân lưu lại cho cháu, cháu còn tâm trí để ý nữa. Trước đây, danh nghĩa những tài sản đó do nhị thẩm quản lý, bởi vì mấy cửa hàng này có lợi tức gì lớn, cháu xử lý trước phần, số còn lại người có thể hỏi xem nhị thẩm có muốn mua lại hay ?” Tức Mặc Tử Tang .

      “Được được, tổ mẫu làm chủ cho cháu, đảm bảo nhị thẩm mua lại hết.” Lão thái quân vội cam đoan.

      “Cám ơn tổ mẫu.” Tức Mặc Tử Tang cảm tạ, rồi : “Cháu hơi mệt, muốn trở về nghỉ ngơi.”

      Lão thái quân gật đầu, dẫn Tức Mặc Tử Tang ra ngoài, để nàng cùng Hạ Mộc rời , sau đó lưu lại Nhị lão gia và Âu thị.

      “Âu thị, ta nhớ trong số sản nghiệp mẫu thân của Tử Tang, còn lại năm nơi trong kinh thành, đều là nhà ba. Ngoài ra còn ba thôn trang cũng đều rất phát triển, trước kia do con quản lý hộ, giờ con tiếp tục quản .” Lão thái quân nhàn nhạt .

      (nhà ba: dạng kiến trúc cổ của Trung Quốc. Nhà ba nghĩa là ngôi nhà có ba hàng, mỗi hàng là dãy nhà ba gian thường được gọi là cánh. Vì nhà 3 – 3 nên có hai hàng hiên, sân . Nguồn: zhidao.baidu.com )

      Nhị lão gia có chút khác thường, nét mặt Nhị phu nhân Âu thị vô cùng hớn hở, chợt lại nghe thấy Lão thái quân : “Tính ra hơn mười vạn lượng bạc, như vậy , con trả con bé tròn mười vạn lượng là được.”

      “Cái gì?” Âu thị kinh ngạc kêu lên. Tuy mấy sản nghiệp này khá giá trị, nhưng nhiều nhất chỉ tầm sáu bảy vạn lượng, mấy năm nay giá đất tăng lên nhiều nhất thêm được vạn nữa. Nhưng, mấy năm nay vì mình quản lý, rất nhiều chỗ đều lén thay bằng đồ rẻ tiền, tính ra tại chỉ đáng hơn hai vạn lượng bạc. Điều này quyết thể để lộ!

      “Sao, có gì ổn?” Lão thái quân lạnh lùng nhìn Âu thị. Đương nhiên bà biết mấy sản nghiệp này bị hủy hoại gần nửa, mấy năm nay chắc chắn ả ta nuốt được rất nhiều bạc từ việc kinh doanh chúng, ả ta còn làm hại Tử Tang bị như vậy. Tính ra mười vạn lượng là quá nhượng bộ.

      “Nương, được ạ.” Nhị lão gia vội vàng đáp ứng. biết mẫu thân muốn Âu thị nhổ ra số bạc tham ô, nên vội vàng đáp ứng. Chuyện này lớn, muốn mẫu thân thêm chán ghét mình, hơn nữa, coi như đền bù cho Tử Tang, lương tâm cũng được thanh thản hơn.

      Lão thái quân cảm kích, mệt nhọc : “Mai đưa qua đây luôn, các con trở về ! Ta mệt rồi.”

      Âu thị cam lòng, nhưng Lão thái quân để ý phản đối của ả ta. Nhị lão gia cũng cản lại, vội vàng dẫn ả ta rời . Bên ngoài có mặt hạ nhân, Âu thị dám bừa, nhưng vừa về đến viện liền phát hoả với Nhị lão gia, “Thiếp cho chàng, mười vạn kia thiếp bỏ ra.”

      Mười vạn lượng bạc với rất nhiều nhà giàu có mà cũng là con số trời, nhưng với bà ta, thể là nhiều nhưng tuyệt ít. Đột nhiên cần đến còn có chút khó khăn, ả ta càng xót của.

      “Nếu nàng bỏ ra, ta mọi chuyện của Tử Tang cho nhạc phụ biết. Từ nay về sau, nàng cứ bo bo giữ lấy vị trí Nhị phu nhân của mình, tình cảm vợ chồng chúng ta ân đoạn nghĩa tuyệt.” Nhị lão gia lạnh lùng câu rồi bỏ .

      Âu thị tức giận rống to, nổi điên ném hết những thứ xung quanh, nha đầu đáng chết này, dám lén lút đâm sau lưng mình

      Những nha hoàn đứng hầu bên ngoài đều lo lắng bị chủ tử giận cá chém thớt, sợ tới mức vội vã tránh xa.

      ***

      Sáng sớm hôm sau, trải qua đêm cân nhắc, Âu thị vẫn sai người mang 10 vạn ngân phiếu qua chỗ Lão thái quân, nếu tự chắc chắn bị mỉa mai, đời nào ả ta tự mang qua đó.

      Số tiền này mình nhẫn nhịn bỏ ra. Nha đầu chết tiệt kia tốt nhất chết quách ở ngoài, vĩnh viễn quay về Tức Mặc phủ, bằng , nó đẹp mặt.

      Lão thái quân nhận được ngân phiếu, lập tức đưa đến chỗ Tức Mặc Tử Tang, mong làm tâm tình nàng tốt hơn. Nhưng lúc Tức Mặc Tử Tang thu được ngân phiếu, chỉ nhàng tạ ơn Lão thái quân, rồi im lặng ngồi chỗ.

      Lão thái quân nhìn vẻ mặt dửng dưng của Tức Mặc Tử Tang, thở dài. Chuyện này gây tổn thương quá lớn cho con bé, đến giờ còn chưa hết đau lòng. Chợt nghe thấy Tức Mặc Tử Tang : “Tổ mẫu, mong người chuẩn bị giúp cháu chiếc xe ngựa đơn giản, cháu muốn ngay.”

      “Sao chúng ta bàn thêm…” Lão thái quân vội hỏi.

      Tức Mặc Tử Tang ngắt lời của Lão thái quân, “Tổ mẫu, nếu cứ còn ở đây, cháu nhớ tới những chuyện thương tâm, cháu sợ mình chịu nổi. Cháu từng đáp ứng mẫu thân, sống tốt, ở Tức Mặc phủ này, cháu sợ bản thân mình thực được lời hứa ấy. Nhanh chóng rời là điều tốt nhất cho cháu, tổ mẫu, nếu người thương cháu, hãy để cháu !”

      Đôi mắt Lão thái quân rớm nước mắt, gật gật đầu, lúc này bà như già thêm mấy tuổi.

      ***

      Cửa sau Tức Mặc phủ.

      Tức Mặc Tử Tang đột nhiên rời , trừ Lão thái quân đến tiễn đưa, còn ai khác, huống hồ nhiều người dù biết cũng chẳng đến tiễn.

      Thoạt nhìn bên ngoài là chiếc xe tầm thường, nhưng bên trong lại rất tinh xảo, Hạ Mộc và nha hoàn cất hành lý lên xe, tuy gọn nhưng vẫn đầy đủ, nhiều người nên nhanh chóng xong việc.

      “… Tử Tang, bảo trọng, có thời gian viết thư báo cho tổ mẫu, tổ mẫu chỉ cần biết cháu bình an là tốt rồi.” Lão thái quân dặn dò đủ thứ, rất lâu sau mới xong.

      “Tổ mẫu, cháu viết thư, người hãy bảo trọng.” Tức Mặc Tử Tang câu, dứt khoát lên xe ngựa, quay đầu lại, với Hạ Mộc cầm dây cương: “ thôi!”

      Nhìn xe ngựa dần xa, nước mắt Lão thái quân ngừng chảy xuống…

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      ☆ Chương 8 ☆: Chẳng qua là tương kế tựu kế
      Edit: Mộc Lan
      Beta: Lenivy


      Xe ngựa từ cửa sau rời khỏi Tức Mặc phủ, lúc gần đến cửa thành, gương mặt Tức Mặc Tử Tang mới lộ ra ý cười. Cuối cùng nàng rời khỏi Tức Mặc phủ! Đợi thêm thời gian nữa, nàng thực có được tự do …

      Xe ngựa đột nhiên dừng lại, bên ngoài vang lên giọng trầm ấm của Hạ Mộc: “Tiểu thư, Triệu Thế Tử đến.”

      Tức Mặc Tử Tang hơi ngạc nhiên, sau đó lại thấy vui, nàng muốn đối mặt với kẻ cứ dây dưa mãi như thế.

      Mở cửa xe bước xuống, lúc này nàng mặc bộ váy trắng thêu hoa, mái tóc tung bay theo gió, chỉ có đúng sợi dây lụa buộc vào tóc để tô điểm.

      Ngước mắt nhìn, chỉ thấy Triệu Thế Tử mang theo hộ vệ chắn trước xe, nếu ta tránh, xe ngựa thể tiến lên được, Tử Tang bèn : “Triệu Thế Tử, phiền ngài nhường đường.”

      “Tử Tang muội, muội thể cùng .” Triệu Thế Tử trợn mắt nhìn người điều khiển xe ngựa, còn vẻ mặt của Hạ Mộc ngơ ngác, khi phát Triệu Thế Tử nhìn mình yên lặng cúi đầu.

      “Chuyện của tôi cần ngài quản, phiền ngài tránh xa, bằng , đừng trách tôi vô lễ.” Tức Mặc Tử Tang lạnh lùng , nàng quan tâm, cho ngựa tiếp tục tiến lên.

      “Tử Tang muội, ta thích muội, ta quan tâm chuyện gì xảy ra, muội theo ta trở về , ta đối tốt với muội.” Triệu Thế Tử nhìn chằm chằm Tức Mặc Tử Tang, thâm tình như vậy, sốt ruột như vậy, chỉ mực muốn biểu đạt được tình cảm của bản thân.

      Đáng tiếc, lại thổ lộ với nương vô tâm với , chẳng hiểu phong hoa tuyết nguyệt là gì.

      “Tôi thích ngài, mong ngài đừng dây dưa thêm nữa, miễn chọc người chán ghét.” Tức Mặc Tử Tang lãnh khốc .

      Triệu Thế Tử vừa thương tâm vừa cam lòng, “Muội , ta có chỗ nào xứng với muội.”

      liên quan đến xứng xứng, chỉ là tâm của tôi cách nào trao ngài được.”

      “Hay cho câu vô tâm, nhưng ta cam lòng. Ta thích muội như vậy, từ lần đầu tiên gặp gỡ, ta thề nhất định phải cưới muội. Xưa nay, chuyện ta quyết bao giờ thay đổi, vì thế muội phải theo ta.” Thái độ Triệu Thế Tử lạnh băng, kiên quyết , bức bách nhìn Tức Mặc Tử Tang, “Muội chỉ có thể là của ta.”

      Tức Mặc Tử Tang lạnh lùng đáp lại cái nhìn của , hừ lạnh tiếng, “Đường đường là Triệu Thế Tử muốn nữ nhân dạng gì mà có, sao phải dây dưa với phụ nữ có chồng. Nếu ngài tránh ra, tôi quay lại, chuyện này cho cả Tức Mặc phủ và Triệu gia biết, hơn nữa còn đem chuyện này loan ra khắp kinh thành.”

      “Muội…” Sắc mặt Triệu Thế Tử sắc mặt xám mét, nhìn Tức Mặc Tử Tang, tức giận chất vấn: “Chẳng lẽ muội tình nguyện gả cho nô tài thấp hèn.”

      Thân thể Hạ Mộc đứng bên cạnh đột nhiên cứng đờ, sắc mặt cũng có chút tái nhợt, im lặng cúi đầu, coi như nghe thấy.

      “Bây giờ, chàng có thân phận thường dân, còn là hạ nhân nữa. Huống hồ, chàng là phu quân của tôi. Nếu Triệu Thế Tử tới đây để vũ nhục chàng, đúng là có phong độ của quân tử, phiền Triệu Thế Tử nhường đường, chúng ta chẳng có gì để nữa, tốt cho thanh danh của ngài đâu.” Tức Mặc Tử Tang lạnh nhạt , nàng còn tâm tư ứng phó với , quay sang với Hạ Mộc: “Hạ Mộc, , Triệu Thế Tử nếu nhường đường, chàng cứ việc tiếp, có xảy ra chuyện gì cũng liên quan đến chúng ta.”

      Nàng ra lệnh, thèm nhìn Triệu Thế Tử cái, trở vào trong xe ngựa.

      Hạ Mộc sững sờ, khó xử nhìn Triệu Thế Tử, cung kính : “Triệu Thế Tử, phiền ngài tránh ra.”

      “Ngươi dám.” Triệu Thế Tử lạnh lùng nhìn Hạ Mộc, tin, kẻ nô tài kia dám phạm thượng đâm mình.

      Thấy vậy, Hạ Mộc bị ép đến toát mồ hôi lạnh, làm sao bây giờ, bên là chủ tử của mình, bên là Triệu Thế Tử thân phận cao quý, lên được, lùi xong…

      “Hạ Mộc, nếu chàng , vậy cút xuống cho tôi.” Giọng lạnh lùng của Tức Mặc Tử Tang lại vang lên lần nữa, Hạ Mộc bất đắc dĩ, quyết tuyệt, mắt nhắm chặt, cuối cùng vẫn chọn theo lệnh của Tức Mặc Tử Tang, vung roi ngựa, con ngựa chạy thẳng về phía Triệu Thế Tử.

      Sắc mặt Triệu Thế Tử tái mét, thân thể linh hoạt lắc mình, vội tránh.

      Hạ Mộc thở phào nhõm, tăng tốc. Hi vọng Triệu Thế Tử kia đừng đuổi theo.

      Triệu Thế Tử trầm nhìn xe ngựa xa.

      “Thế tử, muốn tiểu nhân giết nam nhân kia ? Chỉ cần tồn tại, Tức Mặc nương tự nhiên trở về bên cạnh ngài.” Hộ vệ đứng cạnh Triệu Thế Tử .

      dám chạm vào nữ nhân của ta, tất nhiên phải chết.” Khuôn mặt Triệu Thế Tử tức giận hàn, “Bất quá, giờ chưa phải lúc, ta muốn nàng ta phải khuất phục, cam tâm tình nguyện trở về. Ngươi phái vài người thầm theo. Nếu có nguy hiểm ảnh hưởng đến tính mạng ra mặt bảo vệ, nhưng được tiết lộ thân phận, sau khi nàng rời khỏi , mới được phép giết . Nhưng…. Nếu nàng tiếp tục cố chấp, tìm cơ hội giết , được để lại dấu vết, nữ nhân mà ta coi trọng hề ngốc chút nào. Ta muốn nàng biết là ta ra tay.”

      “Vâng.”

      Triệu Thế Tử biết Tức Mặc Tử Tang có tinh thần lực, vừa rồi vì muốn biết ta có đuổi theo hay , sớm đem tinh thần lực phóng ra, lời với hộ vệ, nàng nghe sót từ .

      ***

      xe ngựa, Tức Mặc Tử Tang vẻ mặt khó đoán, người tản ra lãnh ý, Triệu Thế Tử này đúng là chưa từ bỏ ý định, phải đàn ông ở cổ đại đều coi trọng việc nữ nhân phải còn trong sạch hay sao? Biết được mình thất thân, lại còn gả cho người khác, thế mà vẫn theo đuổi từ, còn muốn giết người diệt khẩu, là mị lực của bản thân quá lớn, hay là ta bình thường?

      Hạ Mộc này cũng xui xẻo, tên Triệu Thế Tử kia nhất định giết ! Vấn đề là sớm hay muộn thôi, biết tên đó có thể kiên trì bao lâu, bất quá, nàng quyết để kẻ này phá hỏng kế hoạch của nàng…

      Vào tối hôm ấy, bởi vì tâm tình buồn chán nên nàng xuống bờ suối lội nước. Vì đêm khuya, hai mẹ con Âu thị nhìn thấy nàng, còn Tử Tang lại tình cờ nghe được cuộc chuyện của Âu thị và Tức Mặc Nguyệt; cho nên nàng tương kế tựu kế, sao cỏ thể bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy để thoát ly khỏi Tức Mặc gia tộc.

      Đêm đó tuy bị hãm hại, nhưng nàng hít phải mê hương, Tử Tang thừa biết những kẻ đó vác Hạ Mộc bị đánh bất tỉnh lên giường của mình, thế còn bị hạ xuân dược. Nàng bèn dùng tinh thần lực ép bớt dược lực ra ngoài, vì thế Hạ Mộc chỉ bị mê man đêm, còn vết máu giường là do nàng cố ý rạch ngón tay bôi lên.

      Luật pháp Đại Chu ghi : “… người bị cùng cách, người bị hưu, thành thân đủ ba năm, nữ có được cấp hộ tịch, làm gia chủ.”

      (Giải thích chút về cùng cách và bị hưu. Cùng cách nghĩa là vợ chồng đồng ý ly hôn trong hoà bình. Còn bị hưu, thường là người vợ bị chồng viết giấy hưu thê – bỏ vợ, dựa bảy lý do là: con, dâm dật, thờ cha mẹ chồng, lắm lời, trộm cắp, ghen tỵ, bệnh hiểm nghèo.)

      Chỉ cần nàng có hộ tịch có thể lập môn hộ, phụ thuộc vào gia tộc kia nữa, càng phụ thuộc vào nhà chồng. Đến lúc đó, nàng muốn làm gì, ai can thiệp được.

      (Chỗ này ý là chị có thể tự đứng đầu dòng họ riêng của mình, cần phụ thuộc vào người khác)

      Kiếp trước, vì tinh thần lực trong người, nàng trở thành vật thí nghiệm, có tự do. Mỗi lần chạy trốn khỏi căn cứ, để tránh truy binh, nàng phải sống cảnh lén lút, dám lộ diện dưới ánh mặt trời.

      Kiếp này, nàng nhất định đường đường chính chính mà sống. Vì thế, nàng phải dùng biện pháp thích hợp để rời khỏi Tức Mặc gia tộc; phải hao tâm khổ tứ, nhẫn nại chờ đủ ba năm, đến lúc đó, cùng cách cũng được, bị hưu cũng thế, Tử Tang có thể quang minh chính đại thoát khỏi gia tộc, thoát khỏi nhà chồng. Hạ Mộc là hạ nhân, an phận thà, chắc dễ khống chế.

      Nghĩ đến cuộc sống tự do sau này, mọi vấn đề phiền muộn về cuộc hôn nhân đều tan biến, mấy cái đuôi theo phía sau cũng ảnh hưởng đến tâm trạng vui vẻ của nàng.

      ***

      Xe ngựa hơn nửa ngày, cần dừng lại nghỉ ngơi, nên nàng kêu Hạ Mộc tìm chỗ trọ.

      Hạ Mộc nhanh chóng tìm được chỗ dừng chân khá tốt, ven đường có gốc đại thụ, hơn nữa phong cảnh xung quanh cũng thoáng đãng, bị ô nhiễm bởi khí thải công nghiệp; rừng cây bị con người chặt trụi nên khí tươi mát, khiến cả thể xác và tinh thần Tức Mặc Tử Tang đều thoải mái. Nơi chốn của nàng bây giờ còn là cái nhà đầy quy củ kia nữa, mà là ở giữa đất trời.

      Hạ Mộc lấy chiếc ghế con xe ngựa, đặt dưới gốc cây, để Tức Mặc Tử Tang ngồi, lại lấy ra lương khô và nước uống dâng Tử Tang, sau đó đứng hầu bên.

      Tức Mặc Tử Tang nhìn đầu gỗ đứng im như tượng bên cạnh mình.

      Hạ Mộc, chàng trai này, lớn hơn nàng nhiều lắm, mới mười bảy tuổi, cao 1m8, béo gầy, tỉ lệ cơ thể cân đối. Cái mũi thẳng tắp, đôi mắt to , môi dày tệ, cằm cũng thích hợp, tổng thể là gương mặt đường hoàng. Có thể là vì nước da ngăm đen kia che bớt diện mạo, khiến ấn tượng đầu tiên người khác cảm nhận được là khí chất hàm hậu, vừa gặp thấy chỉ là người bình thường nhưng khiến người khác thoải mái, nhìn kỹ, tồi nha.

      Mười tuổi vào Tức Mặc phủ, được phân đến viện của mình, tính tình trung hậu thành , chịu khó an phận, có thành tích gì nổi bật. Ban đầu là gã sai vặt bậc hai, đến tận giờ vẫn ở vị trí đó. Nếu phải nàng biết Âu thị muốn lợi dụng đến hãm hại mình, vĩnh viễn Tử Tang chẳng biết đến tồn tại của gã sai vặt như Hạ Mộc, càng điều tra mọi chuyện của , nàng : “Chàng lấy ghế rồi ngồi xuống đây.”

      Hạ Mộc do dự lúc, vẫn vâng tiếng, rồi quay ngược lại ngồi xuống cách Tức Mặc Tử Tang tận năm sáu thước.

      Tức Mặc Tử Tang khẽ nhíu mày, : “Ngồi ngay đây , xa như vậy, sao tôi chuyện với chàng được.”

      Hạ Mộc lại do dự lần nữa, tới thước.

      “Ngồi cạnh tôi này.” Tức Mặc Tử Tang ra lệnh chỉ vào vị trí cạnh mình.

      tốt đâu! Hạ Mộc nhìn về phía Tức Mặc Tử Tang, tỏ ý tứ của mình.

      Tức Mặc Tử Tang thấy biết giữ quy củ như thế cũng là chuyện tốt, nhưng tại nàng có chuyện cần với , cách xa như thế sao được gì. Nếu lớn tiếng, mấy cái đuôi dễ dàng nghe được. Nàng từng đọc ít du ký, ở thế giới này có võ công như ti vi, có cả khinh công nữa, chứ chẳng phải đùa, lại cả nội lựcnữa chứ. Nhĩ lực của người tập võ rất thính, cho nên thái độ của nàng rất kiên quyết nhưng nhị gì cả.

      (Du ký: loại ký có cốt truyện ghi chép về vẻ kỳ thú của cảnh vật thiên nhiên và cuộc đời; những cảm nhận, suy tưởng của con người trong những chuyến du ngoạn. Du ký phản ánh, truyền đạt những nhận biết, những cảm tưởng, suy nghĩ mới mẻ của bản thân người du lịch về những điều mắt thấy tai nghe ở những xứ sở xa lạ, nơi mọi người ít có dịp đến, chứng kiến.)

      Hạ Mộc dám cãi lại lời chủ tử, đành phải làm theo ý của Tức Mặc Tử Tang, ngồi cạnh nàng, nhưng hai người vẫn cách nhau thước.

      Tức Mặc Tử Tang lần nữa phóng tinh thần lực, xác định mấy cái đuôi kia cách đủ xa, hơn nữa còn ăn thịt khô, cười với nhau, chú ý lắm đến nàng và Hạ Mộc, mới khinh mà lạnh nhạt : “Hạ Mộc, danh nghĩa chúng ta là phu thê, nhưng có phu thê chi thực, ba năm sau, chúng ta liền cùng cách.”

      Sau khi Hạ Mộc hoàn hồn lại, bất ngờ lắm, vội cung kính : “Tiểu thư, đợi nô tài trở về làm xong hộ tịch, là có thể cùng cách.”

      Trước đây là nô tịch, tuy rằng bây giờ khôi phục lại thân phận thường dân, nhưng cần làm thêm mấy thủ tục nữa để lấy được hộ tịch thường dân, có hộ tịch trong tay, mới có thể cùng cách.

      cần, hai ta phải làm phu thê giả ba năm. Chuyện này trừ tôi biết, chàng biết, tuyệt được để lộ với người thứ ba. Sau khi cùng cách, hai ta đều được tự do.” Nếu cùng cách ngay bây giờ, nàng có quyền lập môn hộ. Cuộc sống của nàng vẫn nằm trong tay gia tộc, kế sách nàng đưa ra chẳng phải thất bại hoàn toàn sao. Hơn nữa, đằng sau còn có người của Triệu Thế Tử theo.

      Ba năm dài cũng dài, ngắn lại ngắn lắm. Ba năm sau, nàng tin đến lúc đó Triệu Thế Tử buông tay, làm sao ta còn tiếp tục kiên trì nổi. Đến lúc đó, mặc kệ Triệu Thế Tử hay là Tức Mặc gia tộc, tất cả đều sóng êm bể lặng. Rồi nàng nhận được tự do mình mong muốn, nàng có thể dạo chơi khắp thiên hạ, thưởng thức thoả thích, tìm nơi non xanh nước biếc để dừng chân, ổn định cuộc sống.

      “Vâng, nô tài tuân lệnh.” Hạ Mộc cung kính , tuy trong lòng còn nghi ngờ, biết vì sao tiểu thư muốn làm như vậy. Nhưng thể hỏi, cũng dám tìm tòi sâu hơn, thân là hạ nhân, chỉ cần nghe lời là được. Chuyện khác có quyền quản, đối với cái gọi là thân phận tự do, cũng chẳng suy nghĩ nhiều.

      “Bây giờ chàng là thường dân, về sau cần xưng là nô tài nữa, xưng tôi .” Bọn họ tại là vợ chồng, nếu trước câu nô tài sau lại câu nô tài, người khác sao có thể tin tưởng.

      “Nô tài dám.” Hạ Mộc hoảng sợ đáp.

      “Giờ chúng ta là vợ chồng. Chàng làm vậy dễ để lộ lắm, nếu phá hỏng chuyện của tôi, đừng mong tôi tha cho chàng.” Tức Mặc Tử Tang lạnh lùng , nếu ta thích nghe lệnh, vậy nàng cũng chẳng quản.

      “Nô tài… Tôi biết.” Hạ Mộc lập tức đáp ứng.

      Tức Mặc Tử Tang rất hài lòng nhiều, có lẽ đây chính là nô tính! Bất quá, vậy cũng tốt, Hạ Mộc như thế này mới dễ khống chế. Ba năm nữa, nàng báo đáp trợ giúp của , trong khoảng thời gian này, đương nhiên thể để Triệu Thế Tử động tới .

      Nàng đối xử tốt với Hạ Mộc. Đương nhiên điều kiện tiên quyết là được có ý định an phận với mình, nếu , nàng dùng vũ lực khống chế . Đến lúc ấy, có ngày tháng tốt đẹp như giờ đâu.

      Nghỉ ngơi lúc rồi tiếp, Tức Mặc Tử Tang bắt đầu suy xét xử lý những cái đuôi đằng sau thế nào, nếu giết hết bọn họ, dễ dàng, nhưng càng đưa tới nhiều phiền toái. Nàng xử lý xong lại có thêm đám người mới tới, cần gì vẽ vời thêm chuyện, huống hồ những người đó chỉ là nghe lệnh làm việc, tội đáng chết.

      Nhưng nếu có thể cắt đuôi bọn họ đoạn thời gian, có người theo dõi nàng mới có thể chậm rãi, thoải mái dạo xuống phía nam, nghĩ, nàng cất tiếng hỏi: “Hạ Mộc, kế tiếp chúng ta đến đâu.”

      “Là Huyện Trường Thanh.”

      Mục tiêu cuối cùng của hai người là quê hương của Hạ Mộc.

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      ☆ Chương 9 ☆: Quyết định của Hạ Mộc
      Edit: Mộc Lan
      Beta: Lenivy


      Lúc hoàng hôn, cuối cùng hai người tới huyện Trường Thanh. Vì đây là ngã tư đường, nên Hạ Mộc xuống xe dắt ngựa, còn nàng vén góc rèm, nhìn ngắm cảnh vật cổ kính bên ngoài. Người qua kẻ lại, tiếng người ồn ào, náo nhiệt.

      Hạ Mộc dừng trước cửa khách sạn, tới gần cửa sổ, với Tức Mặc Tử Tang: “Tiểu thư, nơi này có khách sạn, xem ra tồi.”

      Tức Mặc Tử Tang ngồi ngay ngắn, cửa sổ buông rèm từ lâu, hỏi: “Phòng khách sạn chia làm mấy loại?”

      “Loại tốt nhất là phòng thượng hạng, có đủ thư phòng và phòng khách. Tiếp theo là đến trung phòng, gồm phòng đơn, ở số ít khách sạn có thêm cả sảnh hoa. Còn lại là loại phòng thường.” Tất nhiên còn có loại phòng kém hơn nhiều, điều này cần thêm.

      “Vậy chàng thuê phòng thượng hạng, ở lại hai ngày. Nơi này có ít bạc, dùng hết chàng lại với tôi.” Lời vừa dứt, nàng lấy ra hầu bao đưa cho Hạ Mộc.

      Hạ Mộc nhận lấy, dắt xe ngựa về phía khách sạn, còn chưa tới cửa, tiểu nhị nhiệt tình tiến lên đón tiếp. Tử Tang bước xuống xe ngựa.

      Thấy vị tiểu thư xinh đẹp, tiểu nhị rất ngạc nhiên, nhưng hề thất thố, vội cười : “Hai vị khách quan mời vào trong, tiểu nhân cất xe ngựa.” Sau đó quay vào trong hét to hai tiếng, để tiểu nhị khác tới tiếp đãi.

      Hạ Mộc câu cảm ơn với tiểu nhị rồi cầm hết hành lý xe, theo tiểu thư nhà mình bước vào khách sạn.

      Tức Mặc Tử Tang có chút tò mò đánh giá mọi thứ xung quanh. Tuy rằng mấy năm nay nàng rất hiếu kì về thế giới bên ngoài, nhưng vì phải chấp nhận cuộc sống ru rú trong nhà nên lòng hiếu kỳ này mãnh liệt lắm. Hơn nữa, nàng cần nắm số kiến thức cơ bản về thế giới mới và Tức Mặc phủ để đưa ra kế sách hợp lý. Vốn nàng định làm sâu gạo thêm vài năm nữa trong phủ, tiếc thay, kế hoạch đó bị phá hỏng.

      Nhưng thôi, sao cả. Bây giờ nàng thoát khỏi chốn tù túng đó. Vậy , nàng muốn trải nghiệm cuộc sống vui vẻ ở thời đại này.

      Phòng thượng hạng quả là chất lượng rất tốt, đúng như Hạ Mộc , có cả thư phòng và phòng khách. Sau khi xem xét vòng, nàng : “Chàng gọi người dọn sạch giường nữa. Tôi ngủ trong phòng ngủ, còn chàng ngủ luôn ở thư phòng.” Trong thư phòng có cái giường rất lớn, mọi thứ được chuẩn bị chu đáo, lo ngủ được.

      “Tiểu thư, việc này tốt lắm. Tôi tìm phòng khác là được. Trong khách sạn có giường ghép, giá cả cũng rẻ hơn.” Hạ Mộc .

      “Nhìn bề ngoài, chúng ta là vợ chồng. Chàng xem có đôi vợ chồng nào ngủ riêng ? Dù sao tình đến bước này, cần lo nghĩ chuyện gì cả. Về sau, tôi bảo chàng làm gì chàng làm cái đó, tôi muốn có người phát chúng ta chỉ là vợ chồng giả.” Tức Mặc Tử Tang , nàng muốn Triệu Thế Tử sinh nghi, nên mới chọn loại phòng thượng hạng, có phòng ngủ, thư phòng ở tạm cũng được, như vậy chẳng những bảo vệ an toàn cho mình, hơn nữa che giấu rất tốt khỏi tai mắt người ngoài.

      Bản thân nàng chẳng thiếu bạc, nên cần chàng ta phải tiết kiệm tiền cho mình. Trước đây, vì nàng biết bản thân mình sắp phải rời khỏi phủ nên sớm chuẩn bị tất cả mọi thứ. Mà tiền là thứ thể thiếu.

      Khi tới Tức Mặc phủ, nàng chỉ ở trong viện của mình, chi tiêu gì đó đều là phủ xuất tiền trả. Nàng tiêu riêng càng hiếm hoi, tiền tiêu vặt hàng tháng và lợi tức thu được từ sản nghiệp gần như còn nguyên.

      Hơn nữa, cộng thêm số quà tặng hàng năm nhận được và trang sức châu báu mà nàng có cũng ít. Tử Tang tìm mọi cách đổi thành ngân phiếu hoặc thu vào trong gian của vòng ngọc. Tuy nàng được sủng ái, nhưng thân phận Đại tiểu thư Tức Mặc phủ vẫn rất có giá trị. Vì thế, tổng cộng lại là khoản tiền . Ngoài ra, còn có mười vạn lạng bạc Lão thái quân lấy khỏi túi của Nhị phu nhân Âu thị cơ mà!

      Nghĩ đến số tiền này, khoé miệng Tức Mặc Tử Tang hơi nhếch lên, mỉm cười. Sau khi bà ta mang tiếng quản lý hộ số sản nghiệp của mẫu thân lưu lại, nàng đoán được ngay số sản nghiệp này bị thay đổi hoàn toàn. Bởi vậy, nàng mới đưa ra ý tưởng để Âu thị mua lại, để bà ta phải nhổ ra số bạc nuốt trọn. Vốn dĩ, nàng tưởng thu được năm, sáu vạn lượng bạc là rất nhiều, nghĩ tới Lão thái quân đưa ra giá mười vạn lượng. Âu thị chắc chắc rất đau lòng, đến giờ chưa chắc hết giận!

      nay, tổng cộng số vàng bạc châu báu người nàng có hơn 10 vạn lượng bạc, nếu phải nàng có tinh thần lực để tự bảo vệ mình, còn cất giấu trong gian của vòng ngọc sao nàng dám mang trong người nhiều tiền như thế. Với số tiền này, nàng có thể trải qua cuộc sống giàu có thoải mái, cần bận tâm đến chuyện tiền bạc.

      Nhưng cuộc đời luôn có những chuyện xảy ra ngoài ý muốn. biết có phải do Tức Mặc Tử Tang quá tự tin hay , nghĩ đến chuyện bất ngờ xảy ra

      ***

      Màn đêm tối đen như mực.

      Tức Mặc Tử Tang ngủ say, nhưng trong thư phòng Hạ Mộc cách nào chìm vào giấc ngủ, xoay người mấy lần liền. Chẳng phải do chỗ ngủ thoải mái, chỉ là thể bình tĩnh suy ngẫm những chuyện xảy ra trong thời gian này.

      Nhà của rất nghèo khó, vì kiếm kế sinh nhai, năm chín tuổi, bán mình làm nô tài, theo gia đình chủ nhân chuyển đến kinh thành. ngờ, vừa đến nơi, chủ nhân đắc tội quý nhân, bị đày khỏi kinh đô. Còn lại bị bán lần nữa, về sau vào Tức Mặc phủ.

      Tuy là hạ nhân trong viện của Đại tiểu thư, đôi lần từng nhìn thấy tiểu thư, nhưng chưa lần được tiếp xúc chính diện với vị tiểu thư cao cao tại thượng này.

      Sáng sớm hôm ấy tỉnh lại, thấy mình nằm giường của tiểu thư, còn bị người khác phát , cảm thấy trời đất như sụp đổ, đứng vững được nữa. Đầu óc là mảnh trắng xoá trống rỗng, nghĩ mình mơ, mơ…

      Thanh lạnh lùng của tiểu thư đột nhiên kéo về thực. thể thừa nhận chuyện rất đáng sợ. Tuy tự nguyện, nhưng là chuyện đó xảy ra.

      Tất cả mọi chuyện tựa như giấc mộng. kịp có phản ứng gì, cùng Tiểu thư rời khỏi Tức Mặc phủ, rời khỏi kinh thành.

      Tiểu thư vốn cao quý trở thành thê tử của , cùng hồi cố hương. Việc này thể tưởng tượng nổi, haizz… đúng, chuẩn xác mà đâu phải là vợ chồng chân chính, là giả, nhưng dù như thế, cũng cách nào tưởng tượng được gã sai vặt như mình lại nên vợ nên chồng với tiểu thư cao quý như vậy. làm bẩn trong sạch của tiểu thư, làm chuyện đại nghịch bất đạo như vậy.

      Tuy ngốc, nếu cẩn thận hơn chút, bị người khác lợi dụng. hại tiểu thư của mình. Vốn dĩ tiểu thư sống trong cảnh nhung lụa, sau này cùng vị thế tử xuất sắc kia kết thành vợ chồng…

      ***

      Sáng sớm hôm sau, khi Tử Tang tỉnh dậy, Hạ Mộc lập tức lấy nước cho nàng rửa mặt. thuần thục hầu hạ nàng chải đầu và chuẩn bị điểm tâm cho tiểu thư.

      Bây giờ, chuyện của và tiểu thư xảy ra, thể thay đổi , đành chấp nhận số phận, mỗi ngày sống tốt. Việc duy nhất có thể làm lúc này chính là tận tâm hầu hạ tiểu thư cho tốt, cống hiến hết sức lực vì tiểu thư.

      Tức Mặc Tử Tang biết Hạ Mộc hạ quyết tâm như vậy; nàng rửa mặt chải đầu xong, thấy Hạ Mộc cầm chén nước vào, đặt ở bàn, : “Tiểu thư, đây là nước đun sôi. Người uống trước , cho bụng ấm , sau đó mới ăn điểm tâm tốt hơn.”

      Tức Mặc Tử Tang hơi bất ngờ nhìn Hạ Mộc, nghĩ đến tâm tư lại tinh tế như thế.

      Im lặng uống nước, lâu sau, Hạ Mộc dẫn tiểu nhị bưng điểm tâm tiến vào, nàng định dùng bữa phát lại tiếp tục làm đầu gỗ đứng bên cạnh, bèn : “Ngồi xuống cùng ăn .”

      tại thân phận của Hạ Mộc được tự do, quan hệ giữa nàng và là hai người cùng hợp tác, tất nhiên thể coi như hạ nhân được.

      “Tiểu thư, như vậy tốt.” Hạ Mộc rất quy củ.

      Nếu Hạ Mộc thể bỏ được thân phận nô tài, rất dễ bị mấy cái đuôi kia phát ra, vì thế nàng : “Hạ Mộc, chàng phải nô tài của tôi, danh nghĩa chúng ta là vợ chồng.. Ừm, về sau chúng ta coi nhau như đối tác tốt hơn, mọi người có thể cùng ngồi ăn. Tôi cho chàng biết, dọc đường có người theo dõi chúng ta. Nếu chàng khăng khăng giữ nô tính, dễ bị người khác phát lắm.”

      cẩn thận hầu hạ nàng, bởi vì trước đây giữa bọn họ là quan hệ chủ – tớ, quan niệm về giai cấp dễ bị xoá tan như vậy. Nhưng thể nô tính quá mức thế được, bằng Triệu Thế Tử kia tin nàng cam tâm tình nguyện kết làm vợ chồng với Hạ Mộc.

      Hạ Mộc kinh ngạc nhìn tiểu thư nhà mình, rồi cung kính đáp lời, sau đó tiếp nhận bát đũa, hỏi gì khác. Điều này khiến Tử Tang rất hài lòng.

      Dùng xong điểm tâm, đợi tiểu nhị đến dọn sạch bàn, Tức Mặc Tử Tang với : “Chúng ta ra ngoài dạo .”

      “Cần chuẩn bị xe ngựa ?” Hạ Mộc hỏi.

      cần.”

      Tức Mặc Tử Tang mặc bộ cẩm y trắng, sánh vai cùng Hạ Mộc ra khỏi khách sạn. Nàng thả tinh thần lực ra, mấy cái đuôi kia vẫn bám theo sau rời; nghiêng đầu liếc Hạ Mộc vẻ mặt tuy trấn định, nhưng nhìn kỹ, vẫn là lộ ra chút bất an, đôi lúc còn len lén nhìn xung quanh. Động tác này tuy tự nhiên như thường, nàng vẫn nhìn ra được, cố gắng tìm gì đó.

      “Sao nào?” Tức Mặc Tử Tang hỏi.

      “Nô… Tôi muốn coi ai theo dõi.” Hạ Mộc thành .

      “Chàng chỉ cần giống như bình thường là được. Chuyện kẻ theo dõi cần chàng quản, dáng vẻ này của chàng dễ khiến họ biết họ bị lộ, như vậy rất bất lợi với chúng ta.” Tức Mặc Tử Tang .

      “Vâng.” Hạ Mộc lên tiếng trả lời, vẻ mặt hơi xấu hổ. May mắn tiểu thư nhắc nhở mình, nếu phá hỏng chuyện của tiểu thư. Xem ra đúng là mình rất ngốc nghếch. Nhưng mà kỳ quái, làm sao tiểu thư phát ra người theo dõi mà mình biết tí gì. Theo lý mà , mình hay bôn ba bên ngoài, hẳn là tính cảnh giác phải cao hơn tiểu thư mới đúng.

      phải khinh thường tiểu thư nhà mình, mà là tiểu thư từ trước tới nay ít lộ diện, hàng ngày đều ở trong viện, mấy tiếp xúc với bên ngoài. Tính cách tiểu thư hơi lập dị chút, lại đơn thuần thiện lương, biết nhiều lắm mới phải.

      … Ừm, quả nhiên tiểu thư nhà mình rất lợi hại! Cuối cùng, chốt hạ như vậy.

      Đơn thuần thiện lương! May mắn Tử Tang đọc được suy nghĩ của Hạ Mộc. Nếu , nàng nghi ngờ từ đâu mà lại có ý nghĩ đó, đúng là lập dị , nhưng dựa vào đâu mà là đơn thuần thiện lương chứ.

      Tức Mặc Tử Tang và Hạ Mộc thoải mái dạo chơi, nàng chủ ý mua gì cả, đa số là đồ ăn vặt. Mấy năm gần đây, nàng chỉ ăn đồ ăn phòng bếp nhà chính chuẩn bị, quanh quẩn lại có mấy món, sớm ngán chết được. Nên nàng vô cùng hứng thú với đồ ăn vặt phố. Giờ Tức Mặc Tử Tang ra khỏi chốn nhà cao cửa rộng, nàng cảm thấy thế giới của mình rộng mở, là cánh chim tự do.

      Kiếp trước, nếu phải bị nhốt là cảnh vội vàng chạy trốn, chưa từng thực sống cuộc sống đúng nghĩa. Ông trời cho nàng cuộc sống mới, vì thế nàng nhất định phải sống tốt, vui vẻ sống hết cuộc đời ở thế giới cổ xưa này.
      Nhược Vân, Andrenatn99 thích bài này.

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      ☆, 010 Hạ Mộc nghi ngờ
      Edit: Mộc Lan
      Beta: Lenivy


      Gần đến sẩm tối, Tức Mặc Tử Tang mới cùng Hạ Mộc trở về khách sạn. Sau đó, nàng cầm quyển “Địa lý Đại Chu” để trong phòng ngủ ra ngoài phòng khách đọc, lại lấy tờ giấy kẹp trong đó trải lên bàn. Đây chính là bản đồ đế quốc Đại Chu.

      Nàng nhìn bản đồ rất lâu, ngẩng đầu lên với Hạ Mộc đứng gần cửa phòng: “Tiếp theo, chúng ta hướng Bắc, lên thuyền rời bến dọc theo sông Hoàng Hà.”

      Hạ Mộc ngạc nhiên. Bây giờ bọn họ ra khỏi kinh thành, nhưng vẫn trong khu vực thuộc phạm vi quản lý của kinh đô, tiếp giáp sông Hoàng Hà. Còn Nam Châu … hẳn nằm ở hướng nam, phải băng qua phần Trung Bộ của đất nước. Nếu đất liền là tuyến đường ngắn nhất và tiện nhất. Nếu bằng thuyền, cũng đâu cần theo hướng ngược lại, có thể từ bến lên thuyền trực tiếp tới thẳng Nam Châu.

      Biết hiểu, nàng tiếp tục giải thích, “Chúng ta lên bờ ở Hàng Châu. Tôi muốn thăm quan Hàng Châu từ lâu rồi, hai là tôi muốn ngắm cảnh sông Hoàng Hà.”

      Thực ra, Đại chu rất giống với đất nước ở kiếp trước của nàng.

      Hạ Mộc gật đầu, hỏi: “Khi nào chúng ta xuất phát?”

      “Những người theo dõi chúng ta cũng ở khách sạn này. Động tĩnh quá lớn bị phát , vì thế chỉ cần thu thập hành lý đơn giản trong phòng là được. Canh tư xuất phát, khi đó mọi người ngủ say, chúng ta cắt đuôi được bọn họ.” Tức Mặc Tử Tang .

      Đến khi những người ấy phát ra, chắc chắn đuổi theo nhưng gần như chắc chắn chọn con đường dọc theo quan đạo về phía Nam Châu. Dù bọn họ có phát đuổi sai đường, muốn tìm tung tích của mình cũng khó. Như vậy, tạm thời mình thoát khỏi mấy cái đuôi này thời gian, thoải mái du lịch.

      Tuy Hạ Mộc biết có người theo dõi, nhưng phát ra ai cả, nên đành nghe theo lệnh của tiểu thư.

      ***

      Tức Mặc Tử Tang tỉnh dậy vào giờ sửu (1- 3 giờ sáng). Nàng thả tinh thần lực ra dò xét, xem tình hình những kẻ theo dõi nàng. Giờ bọn họ say giấc nồng, có nghĩ cũng ngờ được người cần theo dõi chọn lúc này rời . Lại quét qua phòng của Hạ Mộc, thấy ngồi nghiêm chỉnh giường, ăn mặc chỉnh tề, bộ dạng sẵn sang xuất phát bất cứ lúc nào, xem ra chuẩn bị chu đáo.

      Nàng cầm tay nải sắp sẵn, đóng cửa phòng ngủ, gõ lên cửa phòng Hạ Mộc. biết là tiểu thư, nên lập tức cầm lấy hành lý để bên cạnh, cẩn thận bước trong bóng tối.

      Trong phòng khách vì nằm cạnh hành lang của khách sạn nên vẫn có ánh sáng từ đèn lồng chiếu vào, có thể nhìn thấy người khác. Tức Mặc Tử Tang ra khỏi phòng đầu tiên. hành lang và cầu thang đều im lặng, chỉ có ánh đèn lồng sáng ngời.

      Lúc xuống lầu, nhìn thấy tiểu nhị trực đêm ngủ gà ngủ gật sau quầy, Hạ Mộc giọng gọi tiểu nhị. ta vốn ngủ sâu lắm nên khi Hạ Mộc vừa chạm vào người tỉnh lại, ngạc nhiên nhìn hai người, giọng hỏi: “Hai vị khách quan có việc gì ?”

      “Tiểu nhị ca, chúng ta có việc gấp phải luôn, phiền ngươi tính tiền phòng giúp tôi.” Hạ Mộc cũng giọng trả lời.

      Tuy rằng tiểu nhị kinh ngạc, nhưng hỏi nhiều, lập tức làm theo lời Hạ Mộc. Bởi vì bây giờ mọi người đều ngủ, nên động tác vô cùng nhàng.

      Rời khỏi khách sạn, Hạ Mộc đánh xe ngựa về phía Bắc…

      ***

      Trời tờ mờ sáng, trong khách sạn:

      “Tức Mặc tiểu thư và tên kia thấy đâu cả. Tôi hỏi thăm tiểu nhị nghe bảo canh tư họ trả phòng rồi luôn.”

      “Sao lại ra đột ngột như vậy, chẳng lẽ bọn họ biết chúng ta theo dõi nên muốn cắt đuôi.”

      nữ nhân chưa từng ra khỏi cửa nửa bước, cộng thêm nô tài, sao có khả năng phát ra chúng ta. Tôi đoán là bọn họ có việc gấp, đúng lúc chúng ta ngờ đến. Bây giờ lập tức lên đường đuổi theo, may ra còn kịp.”

      Vì thế, mấy cái đuôi nhanh chóng về hướng nam…

      ***

      Buổi trưa, hai người tới bến sông Hoàng Hà.

      Hạ Mộc hỏi thăm các nhà thuyền. Cách nhanh nhất là thuyền tới hạ lưu sông Hoàng Hà, tức là gần đến biển, sau đó đường biển, mà chuyển sang tàu hàng sang đất liền.

      Biết thời gian tàu rời bến, Tức Mặc Tử Tang bảo Hạ Mộc bán xe ngựa, rồi lên thuyền. Đây là con thuyền rất lớn, chia làm hai tầng. tầng hai phân chia thành các gian phòng độc lập, khá tinh xảo. Tất nhiên là giá phòng hề rẻ. Nàng thiếu bạc nên thuê hai phòng đơn, mỗi người gian, nên xử tệ với đối tác của mình.

      Thuyền rời bến, Tử Tang đứng cạnh cửa sổ nhìn bến tàu càng ngày càng xa dần đến khi mất hẳn. Tạm thời nàng cắt đuôi được những người kia. có bọn họ làm chướng mắt, nàng yên tâm dạo chơi khắp nơi.

      Vì chạy suốt đêm ngừng, được ngủ đủ giấc nên Tử Tang quyết định ngủ bù cho mắt.

      Trong phòng bên cạnh, Hạ Mộc yên lặng nghe tiếng động ở cách vách, lâu nghe thấy động tĩnh gì. Tiếp đó, ngây ngô cười mình. Những căn phòng này cách thể là quá tốt nhưng đến nỗi tệ. cố gắng nghe ngóng mà nghe được gì. Hôm qua phải trong đêm, chắc là tiểu thư mệt rồi nên nghỉ, có gì cần phân phó. Bởi vậy, cũng nằm xuống, đánh xe suốt chặng đường cũng thấy mệt.

      ***

      Trời tối đen, trong lúc ngủ say, Tử Tang toát ra rất nhiều mồ hôi. Vẻ mặt nàng bất an, giãy dụa ngừng. Đột nhiên, trong bóng đêm nàng mở mắt ra, ngồi bật dậy…

      “Chỉ là mơ thôi .” Nàng lẩm bẩm.

      Ngồi im lặng trong bóng tối, rất lâu sau nàng mới rời giường, thắp nến lên.

      nghỉ ngơi tốt, sớm đứng canh ở ngoài phòng, Hạ Mộc thấy có ánh sáng nên gõ cửa, “Tiểu thư, người dậy rồi sao? Tôi mang nước rửa mặt đến.”

      “Vào !” Tức Mặc Tử Tang .

      Hạ Mộc bưng thủy vào, thấy tiểu thư đứng cạnh cửa sổ nhìn ra ngoài, liền để chậu nước lên giá gỗ, sắp sẵn đồ cần dùng cho tiểu thư. Chuẩn bị xong xuôi, thấy tiểu thư vẫn chăm chú nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ, đôi mắt trong suốt tạp chất. Đáng lẽ được lên tiếng, nhưng lại tự chủ được cất lời: “Tiểu thư, người nên rửa mặt chải đầu thôi. Tôi chuẩn bị chút đồ ăn. Người muốn ăn gì?”

      “Chàng xem cái gì hợp làm, tôi kén ăn.” Tức Mặc Tử Tang xoay người lại, súc miệng rửa mặt.

      Ăn xong, Hạ Mộc tỉ mỉ chuẩn bị nước nóng để nàng tắm rửa.

      Mỗi ngày qua , ngoại trừ ngủ ra, Tức Mặc Tử Tang lên khoang thuyền ngắm cảnh đến ngẩn người. Đôi mắt vốn dĩ có cảm xúc, đôi khi lơ đãng lộ ra vài phần bi thương.

      Hạ Mộc cảm thấy từ khi lên thuyền, tiểu thư càng thêm trầm mặc, hơi thở người càng thêm lạnh giá, còn có vài phần tưởng niệm và sầu não. biết tiểu thư tưởng niệm cái gì, sầu não vì cái gì, đành im lặng đứng cạnh tiểu thư…

      ***

      May mắn những ngày ấy kéo dài lâu. Sau hơn mười ngày, thuyền vẫn chạy sông như trước, tốc độ chậm chạp nên tiểu thư cảm thấy nhàm chán. Vì thế, lúc thuyền cập bến chất thêm đồ, hai người xuống thuyền.

      Tiểu thư khôi phục lại vẻ bình tĩnh lạnh lùng như trước. bờ là thị trấn, đầu tiên Tức Mặc Tử Tang mang theo Hạ Mộc tìm khách sạn nghỉ trọ, bỏ ngày dạo chơi khắp nơi.

      Buổi sáng ngày kế tiếp, Tức Mặc Tử Tang gọi Hạ Mộc, “Tôi muốn cưỡi ngựa, chúng ta tìm chỗ mua ngựa , sau đó…” Đột nhiên nhớ tới điều gì, nhìn về phía Hạ Mộc ngạc nhiên vì lời của mình: “Chàng biết cưỡi ngựa ?”

      “Có, nhưng mà… Tiểu thư có thể cưỡi ngựa sao?” Hạ Mộc nghi ngờ hỏi.

      “Có thể.” Tức Mặc Tử Tang gật đầu, kiếp trước nàng có học qua, huống hồ cưỡi ngựa đâu có khó khăn gì.

      Hạ Mộc kinh ngạc nhìn Tức Mặc Tử Tang. Tuy rằng nữ tử cưỡi ngựa phải là hiếm, nhưng tương đối ít. Phần lớn là người trong giang hồ. ở trong phủ nhiều năm như thế, chưa từng nghe ai tiểu thư biết cưỡi ngựa.

      Nàng biết nghi ngờ nhưng định giải thích. Tất nhiên, Hạ Mộc dám hỏi thêm.

      Vén màn bước ra, Hạ Mộc dưới chỉ đường của tiểu nhị, dẫn tiểu thư mua ngựa rồi tiếp tục lên đường. Vốn dĩ còn đồ đạc xe, Tử Tang tiện thu vào vòng tay nên bán đứt luôn rất nhiều thứ, cuối cùng chỉ còn lại tay nải.

      **

      ngày nào đó, hai con ngựa chậm rì rì đường…

      “Tiểu thư, có phải chúng ta nên nhanh hơn ?” Hạ Mộc hỏi.

      đường nhiều cảnh đẹp như vậy, chúng ta nhàn nhã ngắm cảnh rất thú vị.” Tức Mặc Tử Tang ngắm cảnh đẹp hai bên đường, trong câu trả lời lộ ra vui vẻ.

      Hạ Mộc há miệng thở dốc, lần đầu tiên thấy tiểu thư vui vẻ như thế. thốt lên lời.

      Tuy là gã sai vặt trong viện của tiểu thư, số lần nhìn thấy tiểu thư nhiều, nhưng chưa bao giờ thấy Tử Tang cười. Từ khi rời khỏi kinh thành, mặc dù tiểu thư vẫn chưa nở nụ cười nhưng mặt luôn lộ ra vui vẻ. Có đôi lúc rất nghi ngờ, tiểu thư vừa thất thân, lại mất cuộc sống giàu sang phú quý, sao lại có vẻ hạnh phúc hơn trước, chẳng lẽ tiểu thư rất thích cuộc sống tự do bên ngoài hay sao?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :