1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

QUY VỀ ĐIỀN VIÊN - XA LÊ NHI

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      ☆, 039 Hạ Mộc gặp chuyện may (2)

      Edit: Diệp Nhu
      Beta: Linh Lan
      Hôm nay, ánh mặt trời nóng như thiêu đốt ——

      Trước cửa tiêu cục Bình An, bóng người đỏ rực từ xe ngựa nhảy xuống, kêu to với thủ vệ, “Hạ Hồi Sinh đâu?”

      “Ngươi là ai?” Thủ vệ vội vàng hỏi.

      “Hỗn đản, ta hỏi các ngươi Hạ Hồi Sinh đâu?” Tam hoàng tử mắng to.

      “Ở đâu ra người to gan thế nhỉ, dám làm náo loạn trước cửa tiêu cục Bình An, chắc ngươi muốn sống nữa hả.” Thủ vệ tức giận , ở tiêu cục Bình An lâu như vậy, từ trước đến nay chẳng có kẻ nào dám đến đây giương oai.

      “Đáng chết.” Tam hoàng tử định ra tay với thủ vệ nhìn thấy Hạ Hồi Sinh ở bên trong, liền triển khai khinh công bay vào. Người đứng gác chỉ cảm thấy như có cơn gió thoảng qua, trong chớp mắt người náo loạn đó biến mất.

      Nhìn thấy Tam hoàng tử, Hạ Hồi Sinh giật mình “Ngài…”

      Hạ Hồi Sinh từng gặp Tam hoàng tử ở tượng pha, đương nhiên có chào hỏi nhau mấy lần.

      “Hạ Mộc xảy ra chuyện, khi đó ta bị người đuổi giết đến Hoàng Hà gặp được , được ra tay tương trợ. Sau đó rơi xuống sông, lúc đó thủy triều lên nên sóng rất lớn, chớp mắt bị cuốn mất, đến giờ ta chưa tìm được người.” Tam hoàng tử vội vàng .

      “Cái gì?” Hạ Hồi Sinh khiếp sợ, mặt tái mét còn giọt máu.

      “Cái gì?” Hạ Minh Thanh đồng thời xuất phía sau Hạ Hồi Sinh, vẻ mặt cũng sợ hãi.

      “Ta vận dụng tất cả biện pháp tìm kiếm, nhưng biết phải với Tử Tang thế nào.” Tam hoàng tử vội , ta biết tình cảm Tử Tang dành cho Hạ Mộc, nếu biết ta gặp chuyện may, những người càng lạnh lùng biết người thân nhất gặp chuyện càng trở nên điên cuồng. Cho nên chạy tới đây, tìm Tử Tang mà tìm Hạ Hồi Sinh, người tương đối thân với Hạ Mộc, để nghĩ cách thông báo với nàng.

      “Sao ta biết.” Hạ Hồi Sinh tức giận. Chuyện quái gì thế này, chỉ là áp tải kiện hàng mà cũng có chuyện. sao đâu, tên đầu gỗ kia phúc lớn mạng lớn nhất định có việc gì.

      Trong lòng Hạ Hồi Sinh ngừng tự trấn an bản thân, Hạ Minh Thanh tỉnh táo lại hỏi trước: “Khả năng Hạ Mộc còn sống là bao nhiêu?”

      Tam hoàng tử lập tức trầm mặc, chính vì khả năng còn sống quá , nên mới chạy tới đây.

      Nhìn dáng vẻ Tam hoàng tử, sắc mặt Hạ Hồi Sinh khó coi, đột nhiên nắm lấy vạt áo , tức giận rống: “Vì sao ngươi cứu kịp thời.”

      phẫn nộ nên Hạ Hồi Sinh quên mất thân phận Tam hoàng tử, ta thèm để ý, hổ thẹn : “Ta bị người khác bao vây, kịp chờ quân cứu viện tới Hạ Mộc biến mất.”

      “Đáng chết.” Hạ Hồi Sinh đẩy mạnh Tam hoàng tử ra, phẫn nộ dùng tay đấm vào thâm cây đại thụ bên cạnh, gốc đại thụ to lớn bị trút giận, đổ rào rào…

      Qua lúc lâu, Hạ Hồi Sinh từ từ tỉnh táo lại, bảo: “Chúng ta đến nhà Hạ Mộc , nếu chúng ta cho nàng biết, đến lúc đó ai gánh nổi hậu quả.”

      Đối với tính cách Tử Tang, Hạ Hồi Sinh hiểu chút, vì thế phải .

      “Ta cũng .” Hạ Minh Thanh .

      Hạ Hồi Sinh gật đầu, đến lúc ấy nếu Tử Tang quá kích động, lấy năng lực của mình chắc ngăn được nàng, có thêm phụ thân cũng tốt.

      Vừa lên xe ngựa Hạ Hồi Sinh đột nhiên nghĩ tới mỹ phụ nhân —— Lí phu nhân, hình như Tử Tang có cảm tình tốt với bà ta, quyết định mời bà ta theo, có lẽ lời Lí phu nhân , nàng có thể nghe vào ít.

      Đoàn người nhanh chóng tìm được Lí phu nhân, sau đó kể lại chuyện của Hạ Mộc. Vẻ mặt Lí phu nhân hoảng hốt, mặt tràn ngập vẻ đau buồn kém người khác, phải mất lúc lâu bà mới bình tĩnh lại. Bà theo Hạ Hồi Sinh đến tượng pha, cùng còn có mấy người con trai và trượng phu của bà, bọn họ đều lo lắng cho bà. Mặt khác nghĩ đến Hạ Mộc gặp chuyện may, họ cũng muốn theo giúp đỡ chút gì đó, nhất là những người trẻ tầm tuổi Hạ Mộc. Đúng lúc Chư Cát Trầm ở đó nên cả đoàn người cùng nhau.

      Tử Tang sợ nhất là nóng, nóng nực khiến nàng rất khó chịu. Đột nhiên nàng loáng thoáng nghe tiếng rất nhiều người lên tượng pha, bèn tập trung tinh thần lực quan sát, phát là mấy người Hạ Hồi Sinh, hơi kinh ngạc, đặc biệt có bóng dáng Tam hoàng tử đỏ rực như lửa kia.

      Hôm nay là ngày gì, tại sao bọn họ đến đây hết thế này! Còn cùng nhau!

      Tử Tang từ nhà trúc bước ra, đứng trong sân chờ mọi người. lâu sau, đoàn người dần xuất . Nhìn thấyTử Tang đứng đó, đám Hạ Hồi Sinh ngạc nhiên, nguyên bản định đến chuyện bây giờ biết từ đâu.

      Tử Tang im lặng, khẽ nhíu mày, nàng cảm thấy hơi bất an, ánh mặt trời nóng rực càng làm nàng khó chịu.

      Cuối cùng vẫn là Hạ Hồi Sinh bước lên trước, nặng nề : “Hạ Mộc rơi xuống sông, đến nay chưa tìm thấy người.”

      Tử Tang nghe thấy, hơi thở đột nhiên lạnh lùng, lạnh như băng nhìn Hạ Hồi Sinh, ngữ khí mệnh lệnh: “ lặp lại lần nữa.”

      “Ta bị người truy đuổi đến Hoàng Hà gặp Hạ Mộc, vì cứu ta mà rơi xuống dòng nước, ta cho người tìm, rất xin lỗi.” Tam hoàng tử hổ thẹn .

      Tử Tang cảm thấy đầu mình nổ ầm tiếng, giống như có cái gì đó vỡ tan, nàng thể tin những gì mình nghe được là .

      Tử Tang nhìn chằm chằm vào phía trước, mờ mịt vô thần, giống như tượng gỗ có linh hồn.

      “Tử Tang…” Lí phu nhân nghẹn ngào gọi tiếng, nắm tay nàng. Hạ Mộc, đứa kia giống hệt trượng phu bà, bà từng cho rằng đó là đứa bị mất tích, tìm thấy đứa , nên bà coi Hạ Mộc là con mình!

      “Tử Tang, Hạ Mộc phúc lớn mệnh lớn, bình an, cháu hãy bình tĩnh, trong bụng cháu còn đứa bé đó?” Lí phu nhân khuyên nhủ.

      Đứa bé! Hình như Tử Tang nghe lọt, khẽ xoa bụng. Hạ Mộc, trở về trước khi đứa bé sinh ra, cùng nàng sinh đội bóng, còn ở bên cạnh nàng cả đời, mang lại cho nàng hạnh phúc. sao, nàng muốn tìm , nhất định phải tìm trở về, tìm trở về…

      Nghĩ vậy, nàng muốn chạy xuống tượng pha, nhưng bị Hạ Hồi Sinh cản lại “Muội định đâu?”

      “Tránh ra, tôi muốn tìm Hạ Mộc.” Tử Tang lạnh lùng .

      “Muội sắp sinh, được . Hạ Mộc để bọn tìm, nhất định chúng ta tìm được về.” Hạ Hồi Sinh ngăn cản Tử Tang, Hạ Mộc nhờ chăm sóc nàng tốt, tuyệt đối thể để nàng xảy ra chuyện, bằng khi trở về, ta bị trách cứ.

      “Tránh ra, nếu đừng trách tôi vô tình.” Tử Tang lạnh lùng nhìn Hạ Hồi Sinh, nàng chỉ muốn tìm Hạ Mộc, ai có thể cản nàng.

      “Nếu muốn , trước tiên muội phải bước qua xác huynh.” Hạ Hồi Sinh rất kiên quyết. Tử Tang gần đến lúc sinh, giờ nếu bôn ba khắp nơi, sợ gặp chuyện may, đột ngột sinh non hoặc trở dạ ngay lúc đó sao.

      Tam hoàng tử cũng chắn trước mặt, vội vàng : “Nàng hãy yên tâm, bình an sinh đứa bé, ta nhất định tìm được Hạ Mộc.”
      Nhược Vân thích bài này.

    2. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      ☆ Chương 40: Sinh đôi

      [​IMG]

      Edit: Diệp Nhu
      Beta: Linh Lan

      Tam hoàng tử cũng chắn trước mặt, vội vàng : “Nàng hãy yên tâm, bình an sinh đứa bé, ta nhất định tìm được Hạ Mộc.”

      Tử Tang như nghe thấy, tinh thần lực phát động, hai người phía trước bị đánh bay. Mọi người ngạc nhiên, họ đều biết năng lực của Tam hoàng tử và Hạ Mộc, nhưng thể nào tưởng tượng nổi Tử Tang chỉ đứng yên chỗ, mà đánh bay được hai người.

      “Mọi người cùng nhau tiến lên, nhất định phải ngăn muội ấy lại.” Hạ Hồi Sinh hét to.

      Những nam nhân có võ công ở đây nghe thấy thế đều chắn phía trước Tử Tang, nàng lạnh như băng nhìn đám người này, ai có thể ngăn cản nàng tìm Hạ Mộc. Lúc này toàn thân Tử Tang tỏa ra ý lạnh lẽo, lạnh lùng nhìn bọn đàn ông trước mắt “ biết tự lượng sức mình.”

      Nàng phóng tinh thần lực lên mức lớn nhất, lực lượng cường đại đẩy về phía trước, bọn họ cảm thấy áp lực, vội vàng vận động nội lực, nhưng chỉ ngăn cản được lúc, sau đó toàn bộ bị đánh bay. Ai nấy ngỡ ngàng nhìn Tử Tang, đa số bọn họ đều là cao thủ, có người là cao thủ trong cao thủ, thế nhưng cùng hợp sức mà thể ngăn cản nàng, đáng sợ.

      Thấy vậy, Tam hoàng tử vội vàng đứng lên, khiến Hạ Mộc xảy ra chuyện, bây giờ tuyệt đối thể để Tử Tang gặp bất trắc. Nghĩ vậy nhanh chóng chạy đến, đứng chắn trước mặt nàng: “Tử Tang, nàng vác bụng chạy tìm, chẳng lẽ nàng muốn đứa bé gặp nguy hiểm sao.”

      Tử Tang lạnh lùng nhìn Tam hoàng tử, nếu phải vì cứu , Hạ Mộc gặp chuyện, nghĩ lại, nàng càng căm giận ta “Cút ngay.”

      được, ta biết nàng lo lắng cho Hạ Mộc, nhưng cũng phải vì đứa bé mà cố chịu chút. Vì con của nàng và Hạ Mộc, nàng hãy bình tĩnh lại .” Tam hoàng tử lạnh lùng cao giọng.

      “Cút ngay, nếu đừng trách ta.” Tử Tang lạnh lùng cảnh cáo, nếu tiếp tục ngăn cản, nàng dám chắc bản thân làm ra chuyện gì, con ngươi lãnh khốc nhìn chằm chằm Tam hoàng tử.

      được . Trừ phi nàng giết ta.” Tam hoàng tử gầm lên.

      “Ngươi nghĩ ta dám.” Tử Tang lạnh lùng nhìn Tam hoàng tử, toàn thân phủ đầy sát khí, nàng muốn tìm Hạ Mộc, dựa vào gì cản nàng.

      Bây giờ Tử Tang còn lý trí, cỗ tinh thần lực lại đánh tới chỗ Tam hoàng tử, cả người chấn động, sau đó lại bị đánh bay. Cơ thể đập mạnh xuống đất, phun ra ngụm máu tươi.

      Mọi người đều sợ hãi, Hạ Hồi Sinh kêu to: “Tử Tang, được, muội điên rồi.” Nếu Tam hoàng tử gặp chuyện may, toàn bộ quốc gia đại loạn.

      “Tử Tang. Cháu thể ra tay với Tam hoàng tử, nếu khi Hạ Mộc trở về, cháu muốn cả hai lưu lạc bốn phương (*) sao?” Lí phu nhân sốt ruột kêu lên với Tử Tang.

      (*) câu gốc là Bỏ mạng thiên nhai, nghĩa là chết mà có chỗ chôn bởi vì phải chạy trốn khắp nơi.

      Bỏ mạng thiên nhai?! Bốn chữ này khiến người Tử Tang chấn động, sững sờ nhìn Tam hoàng tử, nàng biết cuộc sống trốn chui trốn lủi rất khó khăn, nàng để Hạ Mộc phải nếm trải.

      “Tử Tang, võ công của Hạ Mộc thấp, sao đâu, trước tiên cháu phải tỉnh táo lại. Đến lúc đó nếu cháu và đứa bé xảy ra chuyện, khi chồng cháu trở về phải đối mặt như thế nào. Cháu hãy nghĩ đến đứa bé trong bụng, đó là điều Hạ Mộc mong chờ bấy lâu nay.” Lí phu nhân bước đến trước mặt Tử Tang, từ tốn khuyên bảo.

      Tử Tang mờ mịt nhìn người có dung mạo giống mẫu thân, khí tức lạnh băng người từ từ tan ra. Đột nhiên sắc mặt nàng trắng bệch, bụng truyền đến từng cơn đau, khiến nàng nhịn được rên rỉ thành tiếng.

      Lí phu nhân cảm giác được Tử Tang ổn, vội vàng hỏi: “Có phải đau bụng hay ?”

      “Vâng.” Tử Tang gật gật đầu.

      , mau trở về phòng, ta gọi bà mụ tới.” Lí phu nhân vội , nàng vốn gần đến ngày sinh, trải qua chuyện này, đứa sinh sớm mới là lạ. Bà đỡ Tử Tang vào trong phòng.

      Phòng sinh ở lầu chuẩn bị sẵn sàng, Tử Tang nằm giường, bụng dưới truyền đến từng cơn đau, nhưng nàng hề kêu lên.

      Lí phu nhân nhìn thấy đau lòng, “Tử Tang, đau cứ kêu lên.”

      Tử Tang gật gật đầu, nhưng vẫn chịu đựng, nàng luôn là người mạnh mẽ, tuyệt đối cho phép bản thân kêu đau. Sau đó hai bà mụ cũng tiến vào phòng, người đóng cửa, người đến kiểm tra, : “Nước ối vỡ sớm, chuẩn bị sẵn sàng.”

      Sau đó, hai bà mụ bắt đầu dạy Tử Tang phải làm như thế nào. Lí phu nhân ra ngoài gọi người đun nước, rồi quay về phòng xem, tuy rằng bà sinh vài lần, nhưng mà vẫn rất lo lắng. Sinh con là chuyện vô cùng nguy hiểm, huống chi Tử Tang lại vỡ nước ối sớm.

      Bởi vì bụng dưới đau đớn, sắc mặt Tử Tang tái nhợt còn giọt máu.

      Thời gian từ từ trôi qua, nhá nhem tối.

      “Sao lại thế này? Tại sao đứa còn chưa ra.” Lí phu nhân vội vàng hỏi.

      Hai bà mụ hơi trầm tư, người trong đó : “Nước ối vỡ quá sớm, chưa có dấu hiệu sinh.”

      Sắc mặt Lí phu nhân thay đổi, Tử Tang hơi bất an hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

      “Tử Tang, đừng nóng vội, có việc gì.” Lí phu nhân an ủi.

      cho cháu biết.” Tử Tang bình tĩnh nhìn Lí phu nhân.

      “Tử Tang, cháu bình tĩnh chút, ta .” Lí phu nhân , bởi vì nếu để bà , Tử Tang hiểu tình huống, càng vào lúc này càng phải bình tĩnh, “Đứa bé sống ở trong bụng, chính là dựa vào nước ối, nếu có nước ối, đứa bé kịp chui ra, thế …”

      Thân mình Tử Tang chấn động, nàng hiểu, nhưng nàng để bé con gặp chuyện may. Nghĩ, nàng từ từ bình tĩnh lại, vận dụng tinh thần lực, tia khí xuyên vào trong bụng, lát sau, bà mụ vui mừng kêu lên: “Sắp sinh rồi, phu nhân dùng sức… Dùng sức…”

      Lí phu nhân lập tức thở phào nhõm, lâu sau, bà mụ vui sướng : “Sinh rồi, trời ạ! Còn có đứa, là song bào thai.”

      Lí phu nhân vui lắm, Tử Tang bất ngờ, trong bụng có mấy đứa bé, tinh thần lực của nàng sớm dò xét ràng, nàng chưa vì muốn cho Hạ Mộc kinh hỉ.

      Nghĩ đến Hạ Mộc sống chết , mặt nàng lại vẻ bi thương, tiếp đó nàng cảm giác phía dưới càng đau đớn hơn, em bé nữa chờ được muốn chui ra…

      Màn đêm buông xuống, Tử Tang được lau người sạch , mấy thứ giường cũng thay đổi, hai đứa bé vừa sinh ra được đặt trong cái giường gỗ có thể di chuyển mà Hạ Mộc làm sẵn.

      Lí phu nhân tràn đầy thương nhìn hai đứa bé, sau đó bảo với Tử Tang: “Tử Tang, bé con đáng a! Sinh con đầu lòng rất nguy hiểm, nhưng về sau suôn sẻ hơn.”

      Tử Tang gật gật đầu, thầm may mắn bản thân dùng tinh thần lực trợ giúp, nếu làm sao có thể sinh đứa bé ra thuận lợi như vậy.

      Lúc này Khúc thị mang thức ăn vào, Hạ Hồi Sinh cho người thông báo với cả nhà Lê Tường.

      “Em dâu, em ăn mấy món này trước, đều là đồ ăn .” Khúc thị cười .

      “Vâng.” Tử Tang gật đầu, nàng phải bổ sung tinh lực, sau đó dùng tinh thần lực khôi phục thân thể, nàng muốn tìm Hạ Mộc, nhất định nàng phải tìm được .

      Ăn xong, Khúc thị về nhà, còn Lí phu nhân tạm thời ở lại tượng pha, cuối cùng trong phòng chỉ còn lại Tử Tang và hai đứa bé mới sinh.

      Sáng sớm hôm sau, trời vừa sáng Tử Tang rời giường, sau đêm điều dưỡng tinh thần lực, nàng tốt lên rất nhiều, có thể xuống giường.

      Sáng sớm Lí phu nhân tỉnh dậy qua xem Tử Tang cùng đứa thế nào, thấy nàng rời giường hoảng sợ “Tử Tang, sao cháu dậy rồi, cháu bây giờ trong tháng, thể xuống giường.”

      “Cháu sao rồi, cháu muốn tìm Hạ Mộc.” Tử Tang , đối với Hạ Mộc, nàng thể bỏ xuống được. Ở trong lòng nàng bây giờ Hạ Mộc quan trọng nhất, tình cảm của nàng dành cho cách nào diễn tả được.

      “Tử Tang, chuyện Hạ Mộc, người nhà của ta cũng hỗ trợ tìm, cháu đừng lo lắng, hãy cố gắng điều dưỡng thân thể tốt, đứa bé còn , thể rời xa mẹ, chẳng lẽ cháu bỏ lại hai đứa bé để tìm Hạ Mộc sao?” Lí phu nhân khuyên nhủ.

      “Cháu mang đứa cùng .” Tử Tang hề do dự.

      “Trẻ con vừa mới sinh, sao có thể cùng cháu phương bắc xa xôi như vậy.” Lí phu nhân vội vàng la lên.

      “Ngài đừng khuyên nữa, tâm ý cháu quyết.” Tử Tang kiên quyết , nàng có tự tin bảo vệ tốt hai hài tử.

      “Ai, cháu, đứa này sao nghe lời thế.” Lí phu nhân thở dài .

      Tử Tang trầm mặc, nàng ra khỏi phòng, tìm Tam hoàng tử.

      Tam hoàng tử bị nàng đánh trọng thương, nay dưỡng thương trong tiền viện căn nhà trúc khác.

      Nhìn thấy Tử Tang đến, Tam hoàng tử ngạc nhiên, hỏi: “Sao nàng lại lên đây?”

      Lúc chuyện hơi thở rất yếu, Tử Tang dùng tinh thần lực dò xét qua, biết Tam hoàng tử bị thương rất nặng, trong lòng có chút áy náy, nhưng nàng thể ra, chỉ hỏi: “Ta muốn tìm Hạ Mộc, ngươi hãy cho ta biết toàn bộ việc lúc đó.”

      Tam hoàng tử giật mình “Nàng vừa sinh con, làm sao có thể đường xa.”

      cần ngươi quản.” Tử Tang lạnh lùng cự tuyệt ý tốt của Tam hoàng tử.

      “Nàng… Sao nàng lại biết tốt xấu như vậy.” Tam hoàng tử tức giận .

      Tử Tang lạnh lùng nhìn, đột nhiên sắc mặt nàng trầm xuống, sau đó ra khỏi phòng ra sân, hướng về phía chỗ bên ngoài sân : “Xuất !”

      Theo lời nàng, nam nhân áo đen ra từ rừng trúc bên cạnh cánh rừng, hơn ba mươi tuổi, ngũ quan lập thể ràng, vẻ mặt lạnh như băng.

      Thân thể vừa động cái, đến trước mặt Tử Tang, thanh lạnh lẽo : “Ta biết chuyện của phu quân ngươi, ta lệnh cho tất cả mọi người tìm.”

      Đối với chuyện người này biết, Tử Tang cũng gì, nàng hiểu đối phương thần thông quảng đại, nhưng mà có ra tay, nàng an tâm hơn rất nhiều.

      “Phiền toái ngươi.” Tử Tang hiếm khi khách khí đối với người khác lần, vẻ mặt vẫn lãnh đạm nhưng cực kì hiếm thấy, nếu người khác biết chắn chắn rất ngạc nhiên.

      cần khách khí, ta có việc phải trước, ta an bài người mới ở xung quanh ngươi, ngươi có thể tìm bất kì lúc nào, dùng cách cũ!” Vẻ mặt người này luôn lạnh như băng.

      Tử Tang gật gật đầu, nhìn người tới bỏ trong nháy mắt.
      Nhược Vân thích bài này.

    3. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      ☆ Chương 41: Thân thế của Hạ Mộc
      [​IMG]

      Edit: Diệp Nhu
      Beta: Linh Lan

      “Nàng biết Các chủ Kính Nguyệt các.” Lúc này, sau lưng Tử Tang vang lên tiếng Tam hoàng tử.

      Tử Tang nhìn cái, im lặng, vào trong phòng.

      “Có phải nàng là tiền Các chủ ?” Tam hoàng tử đuổi theo hỏi.

      Tử Tang dừng bước, lạnh lùng nhìn Tam hoàng tử.

      “Ta điều tra nàng, nhưng từng nghe qua, đương kim Các chủ Kính Nguyệt các chỉ lộ vẻ mặt ôn hoà với người duy nhất, đó là tiền Các chủ, người mà vừa lên chức lại nhường vị trí ngay lập tức.” Tam hoàng tử vội vàng giải thích.

      “Ngươi quản cả việc ta tìm Hạ Mộc trở về bằng cách nào sao.” Tử Tang xoay người trở về phòng chăm sóc hai đứa bé.

      Tam hoàng tử sai, khi nàng vừa tới thế giới này lâu, nàng cứu thích khách xông vào hậu viện của nàng.

      Thích khách kia chính là Các chủ Kính Nguyệt Các tiền nhiệm. Kỳ thực cứu chẳng qua là nàng đối nghịch với phủ Tức Mặc mà thôi, ngờ bắt đầu quấn quít lấy nàng, nàng là kỳ tài luyện võ, muốn nhận nàng làm đồ đệ. Vì bị làm phiền, nàng dùng tinh thần lực đánh với trận.

      Đương nhiên người bị đánh lui, ngược lại càng tò mò, cuối cùng nàng nhìn trúng thế lực của , nghĩ sau này có thể dùng để bảo vệ bản thân, nên nhận vị sư phụ này. Về phần học võ, năng lực nàng quá lợi hại, tự nhiên có gì để học, bởi vậy sư phụ dạy gì cho nàng.

      Nàng là đồ đệ duy nhất của sư phụ, sau khi người mất, ông giao Kính Nguyệt Các cho nàng, khi đó ở thế giới này nàng mới mười hai tuổi.

      Song, cho dù tuổi lớn hay , nàng đều thích làm các chủ gì đó, nhưng mà những người trong các đều cho rằng di ngôn của sư phụ là đúng, nàng thể từ chối nên đành đảm nhiệm. Sau đó, nàng lập tức truyền cho nghĩa tử sư phụ tín nhiệm nhất, cũng chính là Các chủ tại, cứ như vậy, nàng thoát khỏi trọng trách.

      Kính Nguyệt Các luôn thường xuyên phái người đến liên lạc, đưa vài thứ và ít tin tức. Nàng cũng trả lời, hôm nay vì Hạ Mộc, nàng phải dùng tới năng lực của tổ chức này.

      Nàng nhìn hai đứa bé ngủ say giường, : “Con à. Mẹ muốn dẫn bọn con tìm cha, các con cũng đồng ý, đúng !” Đương nhiên bé con thể trả lời nàng.

      “Hạ Tam ca.” Lúc này bên ngoài có tiếng người gọi Hạ Mộc.

      Tử Tang ra ngoài, thấy người tới là Trương Dĩnh Nhi lúc trước từng có chủ ý với Hạ Mộc. Đối với người từng tranh giành phu quân với mình, dĩ nhiên nàng có thiện cảm, lạnh lùng : “Hạ Mộc có ở đây, về !”

      xong, nàng định vào trong, Trương Dĩnh Nhi vội vàng gọi lại: “Hạ Tam tẩu, ta có chuyện rất quan trọng muốn cho Hạ Tam ca, vừa rồi ta vô tình nghe được từ chỗ cha mẹ Hạ Tam ca chuyện liên quan đến thân thế của huynh ấy, tẩu mở cửa cho ta vào !”

      Tử Tang quay đầu lại nhìn nàng, lạnh lùng : “Muốn ở bên ngoài, .”

      “Hạ Mộc phải là con trai ruột của Hạ bá, con trai ông ấy chết, là do Hạ nãi nãi chăm sóc tốt làm cháu trai chết, vừa khéo lúc đó ở ngoài bà ấy nhìn thấy Hạ Tam ca, sau đó tráo đổi hai người.” Trương Dĩnh Nhi có chút sợ hãi ánh mắt Tử Tang, vì muốn trả thù vợ chồng Hạ Đại Hầu, lại sợ nàng chịu nghe nàng ta , thế là vội vàng ra.

      Tử Tang khẽ nhíu mày: “Được rồi, ta biết, !”

      xong, Tử Tang vào trong phòng, Trương Dĩnh Nhi vội vàng kêu lên: “Hạ Tam tẩu, lời ta .”

      nương, lời cháu ư?” Lúc này Lí phu nhân cũng xuất trong sân, nôn nóng hỏi, nếu Hạ Mộc phải là con trai nhà họ Hạ, diện mạo lại giống phu quân mình, như vậy rất có khả năng đó chính là đứa con bị mất tích của bà.

      Nhìn bộ dáng Lí phu nhân, lông mày Tử Tang càng nhíu chặt hơn.

      “Là .” Có người hỏi nàng, Trương Dĩnh Nhi từ từ “Hạ bá và Hạ đại nương tán gẫu ngoài ruộng, nên phát ra tôi ở sau bụi cỏ…”

      Nguyên lai, vợ chồng Hạ Đại Hầu có đứa con, vừa sinh ra đủ tháng được Hạ nãi nãi mang lên huyện xem bệnh. Ai ngờ bà ta cẩn thận bị vấp ngã, làm đứa ngã chết. Bà ta rất sợ hãi, dám đối mặt với con trai và con dâu mình.

      Lúc đó bà gặp nữ nhân mang theo đứa trẻ tầm tuổi đó, nhìn thấy tình cảnh của bà, hai đứa trẻ cũng tương tự, vì thế nàng ta trình bày hoàn cảnh. Nàng nữ nhân thể nuôi dưỡng đứa tốt nên nàng bằng lòng giao đứa này cho Hạ nãi nãi thay thế đứa chết.

      Hạ nãi nãi đồng ý, vợ chồng Hạ Đại Hầu cũng phát ra, nhất là khi đó hai đứa bé rất giống nhau, vả lại lúc ấy đều do bà nội chăm sóc, đối với đứa bé bọn họ có nhiều ấn tượng, nên hoài nghi.

      Sau này, trước khi Hạ nãi nãi chết, bà ta ra thân thế của Hạ Mộc. Khi đó, Hạ nãi nãi rất thương Hạ Mộc, lo lắng biết thân thế chính mình thương tâm, mặt khác bắt vợ chồng Hạ Đại Hầu phải thề ra chuyện này, nếu bà thành quỷ cũng đến tìm vợ chồng họ.

      Như vậy Hạ nãi nãi vừa bảo vệ được Hạ Mộc, vừa cần mang bí mật này xuống quan tài.

      Vợ chồng Hạ Đại Hầu đương nhiên dám . Tuy rằng bọn họ tốt với tiểu bối, nhưng vẫn hiếu thảo với cha mẹ, tất nhiên tuân theo ý nguyện của bà.

      Thế nhưng, hai vợ chồng ông ta rất có thành kiến với việc Hạ Mộc phải là con ruột mình. Thế là để biết được trong nhà rất vất vả, để chủ động bán mình làm nô, vì có tiền, hai là nhắm mắt làm ngơ.

      Trong mắt Lí phu nhân rơm rớm nước, bình tĩnh tiễn Trương Dĩnh Nhi. Đúng lúc gặp mấy đứa con trai và phu quân mình tới, vì thế bà lặp lại những lời Trương Dĩnh Nhi vừa . Mọi người vừa sợ vừa mừng, nghĩ đến tướng mạo Hạ Mộc, lại nghĩ đến có nữ nhân mang đứa giao cho Hạ nãi nãi, bọn họ đều cho rằng chính là đứa con bị mất.

      Nghe xong, Tử Tang cũng hiểu đôi chút. Trước đây nàng luôn cảm thấy gương mặt Huyện lệnh quen quen, ra là giống Hạ Mộc. Nhưng mà tương tự là tương tự, đâu thể khẳng định Hạ Mộc chính là con trai ruột Lí phu nhân. Có điều nếu đúng cũng tốt, ít nhất có người thân lòng đối xử tốt với .

      Nghĩ vậy, nàng xoay người vào trong nhà, để ý tới chuyện bên ngoài, đối với nàng tìm Hạ Mộc mới là quan trọng nhất.

      Tử Tang thu xếp đồ của hai đứa bé vào trong tay nải, sau lưng địu đứa, trong tay ôm đứa, nàng muốn tìm Hạ Mộc, nàng chờ nổi nữa.

      Nàng vừa ra cửa thấy đám người Lí gia tiến vào, mọi người nhìn thấy dáng vẻ Tử Tang đều rất ngạc nhiên. Nếu Hạ Mộc là con trai/huynh đệ của bọn họ, thế nàng chính là con dâu/em dâu, bé con chính là tôn nhi, cháu.

      “Tử Tang, cháu định đâu?” Lí phu nhân hỏi.

      “Cháu muốn tìm Hạ Mộc.” Tử Tang trả lời.

      “Nhưng mà cháu còn ở cữ, đứa bé lại như vậy…” Lí phu nhân vội .

      “Cơ thể của cháu bình phục, cháu tự có năng lực bảo vệ con của mình.” Tử Tang nhàn nhạt .

      Đám người Lí gia nghĩ đến năng lực của Tử Tang, đều thể phản đối.

      “Tử Tang, chúng ta cùng cháu.” Lí phu nhân cuối cùng hạ quyết định, những người còn lại có ý kiến.
      Nhược Vân thích bài này.

    4. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      ☆ Chương 42: Hạ Mộc bình an
      [​IMG]

      Edit: Diệp Nhu
      Beta: Linh Lan

      Cả nhà Lí gia kiên quyết cùng với Tử Tang. Nàng mang hai đứa bé đến sông Hoàng Hà nơi Hạ Mộc rơi xuống. Nàng ngẩn người nhìn con sông, thời đại khác nhau, Hoàng Hà cũng khác, kiếp trước nó cướp người thân nhất của nàng, chẳng lẽ kiếp này còn muốn cướp người nàng sao?

      , .

      Vẻ mặt Tử Tang đau đớn dần lạnh như băng.

      “Tử Tang.” Lí phu nhân cảm giác được Tử Tang ổn, hơi lo lắng đến bên cạnh nàng gọi.

      Tử Tang khôi phục vẻ mặt lạnh nhạt, nhìn Lí phu nhân : “Chúng ta lên thuyền !”

      Sau đó Tử Tang cùng mọi người lên thuyền, lần này, cả nhà Lí gia, đám Hạ Hồi Sinh, Tam hoàng tử tiếp bước theo.

      Thuyền xuôi theo hạ lưu sông Hoàng Hà, hy vọng dọc đường có thể phát ra chút gì đó. Tử Tang để các con trong phòng, sau đó nàng ra ngoài đứng, phóng tinh thần lực lên mức cao nhất, mong có thể phát chút dấu vết.

      Ba ngày sau, đột nhiên Tử Tang phát ám hiệu Kính Nguyệt Các bắn ra, nàng vội vã gọi người cập bờ, là nơi hoang vắng.

      “Tử Tang, xảy ra chuyện gì?” Lí phu nhân hỏi.

      “Chắc là có tin tức.” Tử Tang vội vàng đáp, sau đó quay lại phòng bế hai đứa ra, rời khỏi thuyền.

      Mọi người vội vàng xuống theo, Tử Tang mang họ đến nơi phát ra ám hiệu, đồng thời nàng cũng thả ra ám hiệu Kính Nguyệt Các.

      lâu sau, hắc y nhân xuất . Đó là người của Kính Nguyệt Các, người nọ thi lễ với Tử Tang, rất cung kính: “Phu nhân, tìm được tung tích Hạ gia, ngài bị thương nhưng có nguy hiểm về tính mạng, mời đại phu chữa trị.”

      Mọi người đều vui mừng, đặc biệt là Tử Tang, tuy nàng cười, nhưng ai nấy đều có thể cảm giác được hơi thở người nàng cố kiềm nén như trước, vội vàng : “Dẫn đường .”

      “Vâng.” Có người Kính Nguyệt Các dẫn đường, mọi người nhanh chóng đứng lên chạy theo. Đồng thời từ ta, họ biết Hạ Mộc được nhà nông rất nghèo cứu lên, ở nơi vô cùng hẻo lánh nên rất khó tìm. Hơn nữa xung quanh có mấy hộ.

      Chạy đến nơi, Tử Tang nhìn thấy Hạ Mộc hôn mê nằm giường, sắc mặt tái nhợt, hơn nữa mặt còn có rất nhiều vết thương, nàng rất đau lòng.

      Nàng dùng tinh thần lực dò xét, kiểm tra lại lần, xác định Hạ Mộc có gì nguy hiểm đến tính mạng mới yên lòng.

      Nàng ngồi xuống bên giường, nhìn chăm chú vào Hạ Mộc hôn mê, trái tim bình tĩnh hơn rất nhiều, giọng : “Làm phiền mọi người ra ngoài, cả nhà chúng ta muốn ở lại mình.”

      Tầm mắt nàng hề rời khỏi Hạ Mộc nằm đó.

      Lí phu nhân muốn lại thôi, Chư Cát Trầm nhìn bà lắc đầu, thế là mọi người nối đuôi ra ngoài, Hạ Hồi Sinh ra sau cùng nhàng khép cửa.

      Tử Tang ôm đứa bé tay đặt xuống giường, sau đó quay lại cởi đứa lưng đặt xuống. Hai đứa bé nhích tới nhích lui, hình như muốn nhìn gì đó.

      Nàng phóng tinh thần lực hướng tới người Hạ Mộc để bổ sung thêm tinh lực, có thể thân thể tốt hơn.

      Bởi vì có tinh thần lực, Hạ Mộc dần khôi phục chút ý thức. từ từ tỉnh lại, đập ngay vào mắt là Tử Tang, sững sờ kêu: “Tiểu thư…”

      nằm mơ chứ!

      “Là em.” Tử Tang nhàng nắm tay .

      Xúc giác trong tay lạnh như băng, khiến Hạ Mộc bị dọa hoảng sợ, vội nắm ngược lại tay nàng hỏi: “Tiểu thư, sao tay của em lạnh thế này. Bây giờ thời tiết đâu có lạnh.” để ý tới những thứ khác.

      sao.” Tử Tang dùng tinh thần lực làm ấm hai bàn tay mình, tới phút ấm áp.

      Hạ Mộc cảm giác tay nàng dần trở nên ấm áp, lập tức hiểu được, phải tiểu thư thoải mái mà vì nàng hoảng sợ cực độ nên thân thể trở nên lạnh như băng. Nếu nàng thể dùng năng lực thần kì kia làm ấm tay nhanh như vậy.

      xin lỗi, tiểu thư, làm em phải lo lắng.” Hạ Mộc đau lòng . Bản thân mất tích, tiểu thư khẳng định rất lo lắng, người thân nhất của nàng từng chết ở Hoàng Hà, đó là cơn ác mộng của nàng, sao có thể để tiểu thư nếm trải nỗi đau khổ đó lần nữa.

      biết là tốt rồi, về sau đừng như vậy nữa.” Tử Tang nhàn nhạt .

      “Lần sau tuyệt đối .” Hạ Mộc cam đoan.

      còn muốn có lần sau.” Tử Tang lạnh lùng nhìn Hạ Mộc.

      Hạ Mộc sửng sốt, sau đó cười với Tử Tang, si ngốc nhìn chằm chằm nàng, giọng : “Tiểu thư, em lại gần đây có được , tôi muốn ôm em.”

      rất muốn ôm tiểu thư chặt, nhưng lực bất tòng tâm, thân thể di chuyển chút cũng có sức lực. Vẻ mặt Tử Tang nhu hòa, dựa vào gần, đầu nhàng tựa ngực Hạ Mộc, chèn ép đến .

      Hạ Mộc đưa tay ôm lấy Tử Tang, nở nụ cười, đầy tưởng niệm : “Tiểu thư, tôi rất nhớ em, rất nhớ…”

      Lại , và tiểu thư xa nhau hai tháng, sau này chắc chắn bao giờ ra ngoài nữa. Lúc trước, rời xa tiểu thư mới vài ngày, nhớ đến nỗi ngủ được, về sau có chuyện như vậy nữa, nhẫn nhịn quá khó khăn!

      Tử Tang có thể cảm giác được Hạ Mộc rất quyến luyến mình nhưng mà lời nào, hít sâu hơi, xung quanh nàng tràn ngập hơi thở của , nàng cảm thấy an tâm.

      “Tiểu thư…” Hạ Mộc khẽ gọi.

      “Ừ.” Tử Tang lười biếng đáp lại.

      “Tiểu thư, em có nhớ tôi .” Hạ Mộc hỏi.

      Tử Tang nghĩ lại mấy ngày nay bản thân chịu dày vò, ngồi thẳng người dậy, yên lặng nhìn Hạ Mộc, giọng điệu đầy nguy hiểm nghĩ sao?”

      Hạ Mộc vừa nghe, lập tức chột dạ ngồi dậy, đáng thương hề hề nhìn Tử Tang.

      “Đừng giả bộ đáng thương.” Tử Tang lạnh lùng thốt.

      Hạ Mộc lập tức ủ rũ, nhưng lần này nhìn rất tội nghiệp.

      Tử Tang hừ lạnh tiếng, : “Xem con của !”

      Lúc này rốt cuộc Tử Tang nhớ tới hai bé con bị lãng quên, nhắc nhở Hạ Mộc nên nhìn các con.

      “Con? !” Hạ Mộc lập tức tỉnh táo, bụng tiểu thư bằng phẳng, đứa bé được sinh ra.

      vừa xong, hai bé con bên trong như đáp lại , kêu a a toáng lên. Hạ Mộc vội vàng quay đầu nhìn, bất ngờ thấy tới hai đứa, “Tiểu thư, đây là sinh đôi!”

      “Ừ.” Tử Tang gật gật đầu. chưa ngốc, nhìn thấy hai đứa bé hỏi vấn đề ngốc nghếch gì khác mà nghĩ đến là sinh đôi.

      “Tiểu thư, em vất vả rồi.” Hạ Mộc ngây ngô cười . Cuối cùng có con, quan trọng nhất đây là kết tinh của và tiểu thư, hơn nữa lần có đến hai đứa.

      Nghĩ vậy, Hạ Mộc cười càng ngốc nghếch hơn.

      “Đồ ngốc.” Tử Tang mắng, khóe miệng lại mang ý cười.

      Hạ Mộc tuyệt để ý, quay đầu nhìn về phía hai bé con, lấy tay nhàng chạm vào mặt chúng, đùa giỡn bé con kêu vui vẻ.

      “Tiểu thư, em xem, con rất vui sướng a!” Hạ Mộc cười với nàng.
      Nhược Vân thích bài này.

    5. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      ☆ Chương 43: Xác định quan hệ
      [​IMG]

      Edit: Diệp Nhu
      Beta: Linh Lan

      “Bọn họ đều có mặt ở đây, muốn tiếp tục nghỉ ngơi, hay gặp họ.” Tử Tang hỏi sau khi với Hạ Mộc về thân thế của .

      “Tiểu thư, cho dù tôi phải là con ruột của cha mẹ, nhưng đâu thể khẳng định tôi chính là con Lý phu nhân.” Hạ Mộc khẽ .

      Nghe được thân thế của mình, có phản ứng gì lớn. Thế nhưng, cuối cùng trong lòng có được đáp án, bởi vì bản thân phải con của cha mẹ, nên bọn họ mới đối xử với như vậy, luôn nghi ngờ đến tận khi biết lý do.

      “Tiểu thư, mấy hôm nay bọn họ đều dốc lòng tìm tôi, lại chăm sóc em, cho dù thân thế tôi thế nào, cũng nên với bọn họ tiếng cám ơn, còn Hồi Sinh nữa, chắc cậu ấy cũng rất lo lắng.” Hạ Mộc .

      Tử Tang gật gật đầu, ra mở cửa, với những người chờ bên ngoài: “Hạ Mộc tỉnh rồi.”

      Mọi người ngạc nhiên. Ban nãy bọn họ có hỏi thăm đại phu Kính Nguyệt Các mời đến, đại phu thân thể Hạ Mộc rất yếu, muốn tỉnh lại phải đợi ít nhất mấy ngày nữa, sao giờ tỉnh.

      Nhưng mà mọi người suy nghĩ nhiều, tỉnh lại chắc chắn là chuyện tốt.

      Hạ Hồi Sinh vào trước, thấy mắt Hạ Mộc mang ý cười tức giận : “Cậu, cái đồ ngốc này, rơi xuống nước thôi mà cậu mất tăm mất tích lâu thế, còn khiến cho nhiều người lo lắng theo. Khi nào khỏe, mọi người nên đánh cho cậu trận, trút hết tức giận.”

      Hạ Mộc nhìn mọi người ngốc nghếch cười tiếng, “Để mọi người phải lo lắng rồi.”

      “Cháu sao, tốt quá.” Lý phu nhân yên lặng nhìn Hạ Mộc, rất chăm chú và có phần kích động.

      Hạ Mộc nhìn Lý phu nhân, nhớ tới lời Tử Tang . Đột nhiên cảm thấy có chút lúng túng, đồng thời khí trở nên kì lạ, cả nhà họ Lý nhìn chằm chằm .

      “Hạ Mộc, bên trong bắp đùi của cháu có nốt ruồi đỏ ?” Lý phu nhân lên tiếng trước, giọng có chútbất an.

      Tử Tang ngẩn ngơ, nàng nhìn thấy, có.

      Khuôn mặt Hạ Mộc đỏ lên, nốt ruồi đỏ kia mọc lên ở nơi kín đáo, ngay cả cha mẹ còn biết, chỉ có bà nội từng tắm cho hồi mới biết. Hơn nữa vị trí chỗ đó cũng khó mở miệng, hôm nay bị Lý phu nhân ra, khỏi có chút ngượng ngùng.

      “Có.” Cuối cùng, Hạ Mộc vẫn gật đầu.

      Cả nhà Lý gia vui vẻ, Lý phu nhân vui mừng nắm tay Lý Huyện lệnh bên cạnh, nghẹn ngào : “Hạ Mộc là con của chúng ta…”

      Lý Huyện lệnh cũng rất kích động, nhưng mà vẫn tỉnh táo trấn an bà “Trước tiên bà đừng kích động, dọa thằng bé.”

      Hạ Mộc do dự lúc rồi hỏi: “Huyện lệnh đại nhân, Huyện lệnh phu nhân, tiểu thư tất cả với tôi, nhưng mà chỉ dựa vào điểm này thể chắc chắn tôi chính là đứa con mất tích của các người. Hãy kiểm tra ràng, tránh đến lúc đó nhận sai người.”

      Đối với vợ chồng Hạ Đại Hầu, có tình cảm với họ, nhưng vì bọn họ vô tình mà dần phai nhạt. Về phần vợ chồng Lý phu nhân, tuy rằng thân quen, kính bọn họ là trưởng bối, nhưng vì thế mà nhận ngay họ là cha mẹ.

      rất bình thản. Nếu đúng, như vậy tìm lại được cha mẹ ruột, đối với thân thế mình cũng ràng, sau này hiếu thuận bọn họ, nếu phải, cũng gửi quà đáp lễ cho hai vị trưởng bối này.

      Trái với Hạ Mộc lạnh nhạt, cả nhà Lý gia bình tĩnh hơn nhiều. phải họ tán thành lời tại họ rất chắc chắn Hạ Mộc chính là con/huynh đệ họ. Ngoài bằng chứng , còn thứ chính là cảm giác, nếu mấy ngày nay, bọn họ hợp tính nhau đến thế.

      Nhưng mà thấy Hạ Mộc thản nhiên lại khiến bọn họ hơi bị tổn thương.

      “Đúng rồi, các người có thể lấy máu nhận thân a.” Hạ Hồi Sinh .

      Đối với việc lấy máu nhận thân, người đại như Tử Tang đương nhiên tin, nhưng mà đối với những người cổ đại, đây chính là chứng cứ xác thực nhất.

      Nàng có ý kiến, nàng dám chắc về thân thế Hạ Mộc.

      là nốt ruồi đỏ kia.

      Hai là trước khi rời thôn, cả nhà Lý gia tới Hạ gia chuyến, cẩn thận điều tra. Có thân phận là Huyện lệnh, vợ chồng họ đương nhiên dám giấu diếm. Chuyện Hạ nãi nãi từng nhận đứa bé từ ai, lúc đó đứa bé mặc quần áo gì, ở đâu đều hết.

      Mặt khác còn có bộ quần áo lúc đó mặc mà bà nội Hạ giữ lại, Hạ Đại Hầu cũng tìm ra giao cho Lý Huyện lệnh. Tất cả đều trùng khớp với đứa con mất tích lúc đó của Lý phu nhân, cơ bản chứng minh được thân thế Hạ Mộc.

      Ba là, nhìn bề ngoài, Hạ Mộc và Lý Huyện lệnh có rất nhiều điểm giống nhau.

      Bây giờ lấy máu nhận thân có thể để cho bọn họ càng khẳng định quan hệ đó, làm họ an tâm, nàng cần gì phải xen vào. Huống hồ Hạ Mộc có cha mẹ lòng quan tâm cũng tốt.

      Mọi người đều tán thành đề nghị Hạ Hồi Sinh, lấy máu Hạ Mộc và Lý Huyện lệnh. Kết quả cuối cùng, hai giọt máu dung hợp. Lý phu nhân thấy vậy, nước mắt tuôn rơi, nhìn Hạ Mộc, đám người Lý gia cũng bình tĩnh nhìn . Vốn dĩ nghi ngờ, khẳng định là đứa con mất tích/ huynh đệ bọn họ, hôm nay chuyện lấy máu nhận thân này, càng thêm chắc chắn.

      Hạ Mộc biết nên gì, mọi người cứ nghiêm mặt nhìn nhau.

      Cuối cùng Tử Tang : “Thân thể Hạ Mộc còn rất yếu, trước tiên mọi người hãy để ấy nghỉ ngơi, mặt khác mọi người nên bình tĩnh lại chút, chuyện còn lại tối nay tiếp.”

      Mọi người đều gật đầu, những người phía sau lập tức ra khỏi phòng. Lý phu nhân chăm chú nhìn Hạ Mộc, sau đó mới được Lý Huyện lệnh đỡ ra ngoài. Hạ Hồi Sinh vỗ vỗ bả vai , nối đuôi nhau ra, trong phòng lập tức yên tĩnh lại.

      “Tiểu thư, việc này …” Cuối cùng Hạ Mộc thể tìm ra từ gì để diễn tả phức tạp trong lòng mình.

      “Phải thích ứng trong mọi tình huống.” Tử Tang nhàn nhạt , “ nghỉ ngơi chút , thân thể còn rất yếu.”

      “Tiểu thư, em ở lại với tôi.” Hạ Mộc .

      “Dạ, ngủ .” Tử Tang giọng , nằm dựa vào đầu giường, tay khẽ vuốt đầu Hạ Mộc.

      Hạ Mộc nhích lại gần Tử Tang, ngửi mùi thơm thanh tĩnh của cơ thể nàng, cảm thấy an tâm hơn, mí mắt càng ngày càng nặng, cuối cùng mệt mỏi ngủ mất.

      Tử Tang ôm bé con lên, cho từng đứa bú sữa. Sau khi hai đứa bé đều ngủ, nàng cúi xuống, hôn lên khóe miệng Hạ Mộc rồi nằm xuống, nhắm mắt lại, từ lúc gặp chuyện may, nàng chưa từng ngủ tròn giấc.

      Lý phu nhân nhìn căn phòng yên tĩnh kia, mắt nhòe lệ nhìn về phía Lý Huyện lệnh, : “Phu quân, Hạ Mộc nó… Có phải lúc trước chúng ta để nó phải chịu khổ, oán chúng ta tìm nó nên muốn nhận chúng ta!”

      “Phu nhân, bà suy nghĩ nhiều rồi, Hạ Mộc thể đón nhận chuyện này ngay lập tức, bà hãy cho nó thời gian để suy nghĩ.” Lý Huyện lệnh an ủi.

      “Mẹ, lúc trước chúng ta và Hạ Mộc ở chung lâu như vậy, tính tình em ấy ôn hòa đơn giản, nghe chúng ta giải thích, thể nhận chúng ta.” Lý Vũ .

      Mấy đứa con trai khác vội vàng khuyên vài câu, trái tim Lý phu nhân cuối cùng ổn định lại.
      Nhược Vân thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :