1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

QUY VỀ ĐIỀN VIÊN - XA LÊ NHI

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      ☆, 024 Dựng lại nhà cửa
      [​IMG]

      Ngón tay Tử Tang trắng nõn thon dài sờ lên mặt mình, nàng cảm giác được giọt nước ẩm nóng, đó là nước mắt còn vương mặt nàng. Nàng rơi lệ, hóa ra nàng còn có thể rơi lệ…

      Nghĩ thế, nàng đột nhiên cười, kiếp trước nàng chưa từng khóc, đây luôn là tâm bệnh của mẹ, giờ nàng khóc.

      Hạ Mộc càng sợ hơn, nãy khóc giờ lại cười, khẩn trương hỏi: “Tiểu thư, ngài sao thế, ngài đừng dọa tôi a.”

      Tử Tang lau lệ mặt, nhìn chằm chằm Hạ Mộc, cười : “Hạ Mộc, em sao, em chỉ cảm thấy tại sống rất tốt, tốt lắm.”

      “Tiểu thư…” Hạ Mộc ngây ngốc nhìn nàng, biết vì sao, thấy tiểu thư như vậy, vừa xót xa lại là vui sướng, tại sao có thể như vậy?

      “Được rồi, đun nước để em tắm rửa sao? Nhanh lên, tắm xong ngủ ngon.” Giọng Tử Tang nhàng .

      “Em có việc gì.” Hạ Mộc khẩn trương hề hề hỏi.

      “Có việc.” Tử Tang nghiêm mặt .

      Hạ Mộc vừa nghe, càng hoảng, vội hỏi: “Thế tiểu thư , có chuyện gì em cứ với tôi.”

      Tử Tang ôm cổ Hạ Mộc, cười tủm tỉm : “Chúng ta nhanh chóng dựng lại nhà, nhanh chóng làm xong gả y của tân nương, chúng ta nhanh thành thân, nếu sao có em bé!”

      Hạ Mộc sửng sốt, ngạc nhiên lúc lâu mới có phản ứng, sau đó mặt đỏ bừng và kích động, “Được, ngày mai tôi dựng lại phòng, làm đồ cưới.”

      Trong lòng ngọt ngào, hóa ra phải mỗi mình sốt ruột thành thân, tiểu thư cũng sốt ruột thành thân.

      Tử Tang hôn lên mặt cái, cười : “Mau nấu nước.”

      “Vâng.” Hạ Mộc ngốc nghếch cười tủm tỉm, vui vẻ vui vẻ nấu nước, thường xuyên sờ vào nơi bị Tử Tang hôn…

      Xem dáng vẻ ngốc ngếch của Hạ Mộc, ý cười luôn xuất gương mặt Tử Tang.

      Sau đó hai người lần mò tắm rửa trong nơi dùng vải che tạm đằng sau nhà, rồi ôm nhau ngủ.

      Hôm sau, thôn trưởng trở về từ sáng sớm. Ông thông báo bạc cứu tế đường vận chuyển, khoảng năm, sáu ngày nữa tới. Đến lúc đó mọi người có tiền xây dựng lại nhà cửa, đất đai, ruộng đất của bà con cũng được phục hồi nguyên trạng. Đất, địa giới, đất ruộng bị phá hủy được đánh dấu lại như cũ. Hơn nữa bà con được bồi thường khoản nhất định về ruộng đất. Ví dụ, ruộng đất vốn phì nhiêu bị lũ quét sạch bùn đất biến thành đất xấu, ở mức độ nhất định được bồi thường ít bạc.

      Tin tức được công bố, mọi người hoan hô dậy sóng. Khi Hạ Mộc nghe tin cũng cao hứng chạy về báo tin vui với Tử Tang.”Tiểu thư, chúng ta nhanh chóng xây phòng trước nhé!”

      Hạ Mộc vốn dĩ còn sáu, bảy mươi lượng bạc, để cùng chỗ với khế ước đất. Tử Tang cầm hết nên mọi thứ vẫn nguyên vẹn.

      “Được.” Tử Tang gật gật đầu.

      “Vậy tiểu thư, chúng ta còn làm nhà trúc ?” Hạ Mộc hỏi, chưa quên tiểu thư rất thích trúc.

      “Đương nhiên, tại chúng ta có quá nhiều tiền. Làm nhà trúc là tốt nhất, giống trước kia vậy, có điều nhà lớn hơn vì chúng ta có em bé, cần chuẩn bị phòng cho các con.” Tử Tang cười .

      “Vâng.” Hạ Mộc ngây ngô cười nhìn về phía bụng Tử Tang, nếu tại có đứa tốt rồi?

      “Ánh mắt có ý gì.”Tử Tang lườm .

      có.” Hạ Mộc vội vàng .

      “Chúng ta chưa cả động phòng, mà muốn có con à!” Tử Tang tức giận , sắc mặt quá ràng sao nàng nhận ra.

      Nghe thấy hai chữ động phòng, mặt Hạ Mộc đỏ bừng. Sao tiểu thư to gan vậy, dám hai chữ này oang oang.

      chứ, sao động tí mặt lại đỏ thế kia?” Tử Tang buồn cười hỏi.

      “Tiểu thư, được lung tung.” Hạ Mộc phụng phịu , cố làm ra vẻ nghiêm túc, nhưng mặt quá đỏ, chẳng những nghiêm túc, mà còn rất đáng , đáng khiến người ta muốn véo mặt .

      “Em đâu có lung tung, em .” Tử Tang phản bác.

      , đột nhiên Hạ Mộc phát , sau khi tiểu thư nhà trở nên thích chuyện có số thời điểm chả đáng tẹo nào.

      “Dù là , nương thể bô bô ra thế.” Hạ Mộc đỏ mặt .

      “Giỏi cho Hạ Mộc ! Dám tranh luận với bổn tiểu thư.” Tử Tang ra vẻ tức giận , “Huống hồ, em gả cho , vẫn là nương à? Giờ em là vợ người ta.”

      “Tiểu thư, ngài bắt nạt người ta.” Hạ Mộc tội nghiệp lên án.

      “Em bắt nạt đấy, hử, làm gì được em?” Tử Tang tựa tiếu phi tiếu đáp.

      “Tôi… Tôi…” thể làm gì tiểu thư cũng nỡ làm gì nàng. Hạ Mộc thà lắp bắp, đâu phải đối thủ của Tử Tang! đành tủi thân và đáng thương hề hề nhìn tiểu thư.

      Tử Tang khống chế nổi bản thân, lao mạnh về phía Hạ Mộc, ôm cổ , hôn chụt lên miệng , cười ha ha, “Tướng công, quá đáng .”

      Hạ Mộc bị Tử Tang nhiệt tình dọa sợ, hơn nữa hình như còn nghe tiểu thư gọi là “Tướng công”.
      ChrisNhược Vân thích bài này.

    2. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      ☆, 025 Nhà mới
      [​IMG]

      Huyện lệnh cũ bị định tội, đồng bọn tham ô với cũng bị xử. Hôm nay dạo phố thị chúng, buổi trưa chém đầu, người trong thôn đều kéo lên thị trấn, muốn nhìn kết cục của tham quan, hoặc trút hết nỗi căm hận.

      Hạ Mộc, Tử Tang, gia đình Lê Tường cũng đến thị trấn. Vừa tới huyện, họ phát đông đúc hơn hẳn bình thường, người chen người. Điều này có gì bất ngờ, hôm nay là ngày kẻ gây ra họa bị tử hình tại chỗ, chỉ cần là người dân của vùng bị thiệt hại đều có mặt.

      Tử tù sau khi dạo phố thị chúng vỡ đầu chảy máu, người chúng bẩn vô cùng, biết bị ném bao nhiêu thứ.

      Nhóm Tử Tang theo dòng người đến trảm đầu đài, đồng thời gặp tân Huyện lệnh. Tử Tang hơi ngạc nhiên, vị Huyện lệnh mới này có vẻ quen quen. Nhưng nàng có trí nhớ cực kì tốt lại nhớ nổi từng gặp ở đâu. Đó là người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, chỉ cần ông ta ngồi đó thấy được là người rất cao to. Vẻ mặt nghiêm nghị, tuy rằng ngũ quan quá đẹp nhưng ưa nhìn, làn da khỏe mạnh, hơi trắng, mặt mày đoan đoan chính chính, cằm nhọn, mũi cao thẳng, mắt to , môi dày chẳng mỏng.

      Huyện lệnh đẹp trai, hơn nữa hai hộ vệ đằng sau ông ta cũng là nam tử tuấn mỹ trẻ tuổi, hẳn là trong độ tuổi từ hai mươi lăm đến ba mươi. Tổ hợp này hơi kỳ lạ, đại thúc đẹp mắt, hộ vệ soái ca, sao mấy người đẹp trai chạy hết vào huyện nha làm nhỉ.

      Đúng chính ngọ, tân Huyện ra lệnh, “Trảm.”

      Tử Tang, Hạ Mộc, vợ chồng Lê Tường, bọn bốn người ăn ý quay lưng, nhìn cảnh tượng máu me đó. Họ cũng muốn Thạch Đầu và Song Hỉ nhìn thấy, nên chen khỏi đám đông, sau lưng tiếng dân chúng reo hò ầm ĩ…

      “Lê đại ca, tân Huyện lệnh tên gì thế!” Hạ Mộc hỏi.

      “Tên Lý Cận.” Lê Tường , “Mọi người đều vị Huyện lệnh mới này rất công minh, hi vọng như thế. Cuộc sống của chúng ta cũng tốt hơn.”

      “Hi vọng thế.” Hạ Mộc gật gật đầu, “Sau khi chúng ta ăn trưa đến chợ xem bò nhé.”

      Mọi người đều tán thành, về phía tiệm cơm. Hai nhà có dự định mua xe bò nên phải xem.

      Ăn cơm xong, lúc ra khỏi quán cơm, họ gặp Chư Cát Trầm ở ngoài cửa. ta bị hai chàng trai trẻ lôi lôi kéo kéo. Quái lạ, sao hôm nay gặp toàn mỹ nam vậy.

      Hình như có vấn đề, Hạ Mộc và Lê Tường liếc nhau, lao tới, đồng thanh kêu: “Gia Cát phu tử.”

      Động tác của ba người dừng lại, nhìn về phía hai người.

      “Hạ Mộc, A Tường, đúng lúc .” Chư Cát Trầm cười .

      “Vâng, đúng lúc quá, ngờ gặp phu tử. Phu tử, tôi và Hạ Mộc lên huyện, chúng tôi vừa ăn cơm ở tiệm đó.” Lê Tường cười .

      “Phu tử, lát nữa thầy về thôn cùng chúng tôi ? Lần này chúng tôi mua xe bò nên thầy cần bộ về.” Hạ Mộc cười ngây ngô.

      “Tốt quá! Hạ Mộc, giúp tôi lần, tôi bộ hơi mệt, giờ mọi người mua luôn à? Tôi cùng các bạn.” Chư Cát Trầm mỉm cười .

      “Giờ chúng tôi luôn.” Hạ Mộc .

      “Thế, thôi!” Chư Cát Trầm cười , vội vàng bỏ . Hai chàng trai kia thấy vậy, người trong đó lên tiếng: “ Ba, theo tụi em về nhà .”

      Thấy người kia gọi vậy, Hạ Mộc và Lê Tường đều ngạc nhiên nhưng gì, nhìn Chư Cát Trầm bước vội, họ vội vàng chạy theo.

      Chư Cát Trầm quay đầu, người lúc nãy gọi định đuổi theo có điều bị người khác kéo lại.

      Đám người có thêm Chư Cát Trầm, về phía chợ, ai đề cập đến chuyện xảy ra ngoài tiệm cơm. Mọi người cười cười dạo quanh vòng, hai nhà chọn được con bò ưng ý bỏ tiền mua rồi mua cỗ xe. Sau đó tất cả vui vẻ trở về thôn.

      Hạ Mộc và Tử Tang đưa Chư Cát Trầm về học đường mới xây lại trước.

      “Hạ Mộc, Hạ phu nhân, ở chỗ tôi có rất nhiều sách mới, hai người có muốn cầm mấy quyển về đọc ?” Chư Cát Trầm .

      Vốn cúi đầu Tử Tang nhìn về phía Chư Cát Trầm, còn Hạ Mộc vui vẻ, vội hỏi: “Nếu được thế còn gì bằng.”

      quên thói quen thích đọc sách của tiểu thư.

      “Thế theo tôi vào lấy!” Chư Cát Trầm cười .

      Hạ Mộc gật đầu, bảo Tử Tang chờ rồi theo Chư Cát Trầm, mấy phút sau, ra mình, trong tay cầm ba quyển sách, cười với Tử Tang: “Tiểu thư, sách này phu tử bảo đọc khá được, em xem thử , chỗ phu tử còn rất nhiều, em đọc xong lại mượn.”

      Tử Tang gật đầu, nhận lấy, “Chúng ta về nhà !”

      Hạ Mộc đánh xe bò đổi hướng về nhà…

      Sau khi Huyện lệnh cũ bị tử hình lâu, đợt bạc cứu trợ thứ hai đến, ruộng đất của hai người khá rộng, được nhận bốn mươi lượng bạc.

      Giờ mọi người cầm bạc trợ cấp, tuy cuộc sống tốt bằng trước kia nhưng có thể tiếp tục sống, dù hơi khó khăn, ít nhất cần tha hương bỏ xứ. Họ hăng hái cày xới, bất luận ruộng trở nên thế nào, mọi người đều mong chờ đến mùa xuân năm sau để có thể tiếp tục trồng trọt. Người nông dân cố gắng sửa sang lại mảnh ruộng của mình, mong có mùa thu hoạch bội thu.

      Hạ Mộc và Tử Tang cũng thu dọn lại mảnh đất. Ruộng của họ đều kém hơn, ruộng tốt nhất biến thành trung đẳng, thậm chí có chỗ biến thành trung hạ. May mắn ở tượng pha đọng lại rất nhiều phù sa màu mỡ, nhiều nơi có thể gieo trồng, hai người quá vui mừng, dùng tâm trạng bình thường làm việc, bởi vì sau trận lũ này, tổn thất nhiều hơn hẳn thứ có được.

      Thời tiết càng ngày càng lạnh. Nhà trúc của hai vợ chồng dựng xong, họ làm trước số vật dụng đơn giản rồi chuyển vào ở. Lần này khác hồi xưa, ngày dọn vào nhà mới, cả nhà Hạ Hồi Sinh, vợ chồng Hạ Chiêu Quan, Hạ Thư, gia đình Lê Tường và cả Chư Cát Trầm đến chúc mừng Hạ Mộc và Tử Tang tân gia.

      Căn nhà của họ náo nhiệt hẳn lên, Tiểu Bạch trở thành tâm điểm chú ý của mọi người. Tử Tang, Khúc thị, Hạ Chiêu Quan cùng với vợ Hạ Hồi Sinh Tề thị (Tam Nương) ở trong bếp nấu nướng, giờ tay nghề Tử Tang có tiến bộ rất lớn.

      Tử Tang bê mấy con cá vào bếp đặt bàn. Tam Nương đứng bên cạnh ngửi thấy mùi cá đột nhiên nôn ọe, nàng che miệng vội vàng chạy ra ngoài.

      Tử Tang ngẩn ra, Hạ Chiêu Quan, Khúc thị sau khi ngạc nhiên vội vàng đuổi theo. Tử Tang cũng theo, thấy Tam Nương ghé vào lan can hành lang nôn khan, sắc mặt tái nhợt.

      “Có chuyện gì thế?” Hạ Chiêu Quan vội vàng hỏi.

      Khúc thị nghĩ lúc, mừng rỡ : “ phải có rồi chứ!”

      “Chị là, có.” Hạ Chiêu Quan cũng kinh hỉ .

      “Đúng vậy!” Khúc thị cười .

      Có, có cái gì cơ? Tử Tang nghi hoặc nhìn hai người.

      Lúc này, Tam Nương tạm thời nôn xong, Hạ Chiêu Quan vội vàng hỏi: “Hồi Sinh tẩu tử, có phải chị có rồi ?”

      Tam Nương xấu hổ gật gật đầu.

      “Hồi Sinh biết chưa?” Khúc thị cười hỏi.

      Tam Nương lắc lắc đầu.

      “Em ngốc quá! Có cũng , thế mà bọn chị còn bảo em vào bếp, Hồi Sinh là, sắp làm cha mà biết, được rồi, em ra phòng khách ngồi nghỉ .” Khúc thị .

      Cuối cùng Tử Tang mới hiểu, hóa ra Tam Nương có thai.

      “Bọn chị đừng tiết lộ nhé, em định tối về với ấy.” Tam Nương cười .

      Ba người tất nhiên đồng ý, tiếp đó muốn để Tam Nương làm việc, nhưng nàng kiên trì muốn làm, vì thế mọi người đành để nàng làm mấy việc nhàng.

      Khúc thị tranh thủ khi hai người kia trong bếp chú ý, đến bên cạnh Tử Tang, giọng cười : “Này, Tam Nương có rồi, sao em chưa có hả?”

      Tử Tang ngẩn ra, biết trả lời Khúc thị thế nào, lại thể toạc ra nàng và Hạ Mộc chưa động phòng!

      Có lúc nàng cũng nghĩ, nàng và Hạ Mộc đồng giường cộng chẩm lâu mà chịu vượt qua ranh giới cuối cùng. hiểu bản thân có mị lực quá thấp hay nhẫn nại của quá mạnh.

      Chắc là vế sau, nàng thường xuyên cảm nhận ** của Hạ Mộc nổi dậy, nhưng cố gắng chịu đựng, nhất quyết đợi đến khi thành thân. Cho nên có lúc nàng thể , Hạ Mộc nhẫn nại cực kì cực kì tốt, thậm chí nàng rất nghi ngờ nhẫn nại của đến từ đâu. tôn trọng và tình cảm của khiến nàng cảm động.

      nghĩ gì thế? Mặt đỏ vậy.” Khúc thị trêu ghẹo .

      Tử Tang hoàn hồn, phát mặt mình hơi nóng, thoáng liếc Khúc thị rồi im lặng.

      Khúc thị cười hắc hắc, gì thêm…

      Kế tiếp, các món ăn làm xong, mọi người vui vẻ ăn mừng, uống ít rượu, sau phụ hai người dọn dẹp qua rồi trở về, nếu khi trời tối, đường xá khó .

      Hạ Mộc kiểm kê và ghi lại quà tặng của mọi người để sau này đáp lễ. Còn Tử Tang tắm, nàng tranh thủ tắm sạch cho Tiểu Bạch, sau đó vào phòng khách, với Hạ Mộc thu dọn: “Hạ Mộc, tắm !”

      Hạ Mộc gật đầu, xoay người thấy Tử Tang mặc mỗi trung y mỏng manh, vội bảo: “Tiểu thư, em mau mặc thêm áo vào, đêm xuống lạnh hơn, đừng để cảm lạnh.”

      sao, em về phòng đây, huống hồ em lạnh.” Tử Tang cười , lên lầu, Hạ Mộc vội vàng theo.

      chưa tắm à.” Tử Tang quay đầu hỏi.

      “Tiểu thư, tôi lấy quần áo.” Hạ Mộc cười ngây ngô.

      Tử Tang gật đầu, nàng nằm xuống giường, cầm quyển sách xem, mà Hạ Mộc sau khi lấy quần áo tắm xong quay lại thấy nàng tựa vào đầu giường ngủ thiếp . nhàng ngồi xuống giường, ngắm nhìn dung nhan xinh đẹp dưới ánh nến, bắt đầu cười ngốc nghếch. muốn đỡ nàng nằm xuống nhàng để đánh thức nàng, nhưng vừa chạm vào người Tử Tang tỉnh.

      “Tiểu thư, mệt ngủ .” Hạ Mộc cười .

      “Em chờ .” Tử Tang trả lời.
      Chris thích bài này.

    3. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      ☆, 026 Thành thân

      [​IMG]

      “Tiểu thư, mệt ngủ .” Hạ Mộc cười .

      “Em chờ .” Tử Tang trả lời.

      Hạ Mộc rất vui, vội vàng trèo lên giường, tự nhiên kéo nàng vào lòng.

      Tử Tang cọ cọ trong lòng Hạ Mộc, đột nhiên nhớ tới chuyện hôm nay trong bếp, nàng tỉnh táo hẳn. Sau đó khuôn mặt nàng xuất nụ cười xấu xa, vì thế lại cọ cọ trong lòng Hạ Mộc, bàn tay đặt ngực sờ tới sờ lui, chạm phải hạt đậu nổi lên.

      Cơ thể Hạ Mộc run bắn, người bốc hỏa. lập tức bắt lấy tay Tử Tang, cho nàng lộn xộn, thanh khàn khàn : “Tiểu thư, chúng ta ngủ thôi.”

      Tử Tang mỉm cười, giãy tay ra, sau đó khuôn mặt lại cọ cọ chỗ khác trước ngực Hạ Mộc, làm như vô tình ma xát với hạt đậu đỏ.

      Thân thể Hạ Mộc mẫn cảm run rẩy, lửa trong người càng lúc càng nóng. thầm kêu khổ, đêm nay sao tiểu thư thích nhích tới nhích lui thế. Hạ Mộc đơn thuần đáng thương! Đâu biết rằng tiểu thư cố tình trêu chọc !

      Tử Tang rút tay mình khỏi tay Hạ Mộc, giật chăn, sau đó bắt đầu mon men lùi xuống phía dưới ổ chăn, vừa khéo bàn tay ấy chạm vào túp lều bên dưới.

      Hạ Mộc khẽ rên rỉ, rốt cuộc chịu nổi, mạnh mẽ xoay người đè lên Tử Tang, dán sát vào nàng, chôn đầu vào hõm cổ, hy vọng giảm bớt lửa nóng trong người.

      Nhưng Tử Tang đâu dễ dàng buông tha , tiếp tục làm động tác câu dẫn, Hạ Mộc đè lên nơi mềm mại của nàng, vì thế nàng giật giật người, dùng cơ thể ma sát với thân thể .

      Lần này Hạ Mộc thảm rồi. cảm nhận ràng hai bầu ngực mềm mại cọ lên lùi xuống trước ngực, ngọn lửa trong người bùng cháy, hạ thân căng cứng khó chịu, thở hổn hển. dù ngốc cũng biết tiểu thư cố tình trêu chọc mình, vì thế mạnh mẽ cuốn lấy môi nàng. Tử Tang cười khẽ, cuối cùng có hành động, nàng muốn xem Hạ Mộc có thể nhịn bao lâu trước thê tử.

      Vì nàng cười, đầu lưỡi Hạ Mộc xông thẳng vào lãnh địa, nóng bỏng khiêu vũ với lưỡi phấn hồng. thể , kỹ năng hôn của giỏi hơn trước nhiều.

      Hai người say mê hôn nhau quên hết tất cả, tay sờ soạng người đối phương, Hạ Mộc hôn lúc, lùi dần xuống cổ nàng, xương quai xanh, tay ôm thiên hạ, tay vuốt ve bầu ngực mềm mại.

      Tử Tang khẽ rên rỉ, tiếng rên của nàng như thôi tình dược, cơ thể Hạ Mộc sắp nổ tung. gầm tiếng, mạnh mẽ nhảy xuống giường, liều mạng hít thở. cố với bản thân, chưa đến lúc thành thân, thể chạm vào tiểu thư.

      Tử Tang cũng tỉnh lại, hỏi: “Hạ Mộc giờ khó chịu đến thế, xác định có thể chờ tới ngày thành thân mới động phòng ư, còn tận mười ngày nha! bằng ngày mai chúng ta làm lễ luôn, hoặc tại cũng được, dù sao hôn lễ này chỉ có hai người, khi nào tiến hành chẳng được.”

      Quần áo tân nương, tân lang làm xong, Hạ Mộc cố tình cầm bát tự hai người chọn ngày, là mười ngày sau.

      “Quẻ bói , ngày đó chúng ta thành thân trăm năm hảo hợp, nhất định phải chờ.” Hạ Mộc cắn răng .

      “Nhưng mà… thế này khó chịu à?” Tử Tang nhìn Hạ Mộc, hơi hổ thẹn, hình như nàng đùa hơi quá.

      “Cho nên tiểu thư được giở trò xấu.” Hạ Mộc lườm Tử Tang.

      “Được rồi! Vậy kiên trì !” Tử Tang ngoan ngoãn , tiếp tục nằm trong ổ chăn, nhìn Hạ Mộc.

      Hạ Mộc lưu chuyển nội lực, bình ổn dục hỏa người, sau đó tắt đèn, trèo lên giường, ôm chặt Tử Tang, nghiêm túc : “Tiểu thư, được quấy rối tôi.”

      “Được rồi! Em cam đoan trêu .” Tử Tang ngoan ngoãn làm ổ trong lòng , nghiêm túc đáp lại, chỉ thiếu nước thề. Trong lòng nàng áy náy, Hạ Mộc vốn chịu đựng khó chịu, nàng còn đổ thêm dầu vào lửa, rất nên.

      Nghe Tử Tang cam đoan, Hạ Mộc thở phào, đồng thời khóe miệng hơi nhếch, hóa ra tiểu thư cũng muốn mau chóng thành thân với

      Dưới chờ đợi mỗi ngày của Hạ Mộc, cuối cùng đến ngày thành hôn của hai người. Hạ Mộc trang trí lại phòng ngủ của hai người lầu hai, thay màn đỏ, chăn đỏ, nến đỏ, chỉ cần chỗ có thể trang trí đều dùng màu đỏ, còn có hoa tươi, màu sắc rất vui mừng.

      Tử Tang ở trong phòng mình, nàng ngắm gả y của tân nương đặt giường, đây là công sức của Hạ Mộc, cẩn thận từng đường kim mũi chỉ. người đàn ông may giá y cho nàng, để nàng mặc thành thân với . Nàng đến cạnh cửa sổ, nhìn bầu trời đầy sao bên ngoài.

      “Mẹ, hôm nay con kết hôn, mẹ có vui ?”

      Tử Tang thào , mắt hoen đỏ, nàng ngắm trời sao lâu, sau đó quay về giường, mặc giá y vào. Tiếp theo, nàng ngồi xuống trước gương đồng, chải đầu, trang điểm, nàng muốn mình trở nên xinh đẹp nhất. Đến khi nàng hoàn tất, tiếng Hạ Mộc vang lên ngoài cửa, “Tiểu thư, ngài chuẩn bị xong chưa?”

      “Vào .” Tử Tang nhìn gương .

      Cửa mở ra, Tử Tang xoay người nhìn về phía cửa, Hạ Mộc thân hỉ phục đỏ rực xuất trước cửa, càng thêm tuấn tú.

      Mà Hạ Mộc bước vào nhìn thấy Tử Tang ngẩn ra. biết tiểu thư mặc giá y tân nương rất xinh đẹp, giờ nàng còn đẹp hơn trong tưởng tượng của , khiến đui mù.

      Dưới ánh mắt nóng rực của Hạ Mộc, Tử Tang đỏ mặt, cả người có thêm vài phần mị, Hạ Mộc càng sững sờ.

      Nàng về phía Hạ Mộc, “Em chuẩn bị xong, chúng ta xuống lầu !”

      Hạ Mộc ngây ngô gật gật đầu, nắm tay Tử Tang, xuống lầu.

      Xuống dưới lầu, chỉ có bàn lễ để hai người bái đường, à, còn có nhân chứng —— Tiểu Bạch!

      Nhất bái thiên địa, hai người quỳ gối trước đại môn quỳ lạy trời cao.

      Nhị bái cao đường, hai người quỳ gối trong phòng khách, bái về phía lư hương thắp sẵn hương.

      Tam phu thê giao bái, Hạ Mộc và Tử Tang mặt đối mặt, mỉm cười nhìn đối phương, sau đó cùng bái.

      Cứ thế hoàn thành lễ, kế tiếp vào động phòng, Hạ Mộc tự giác nắm tay Tử Tang lên lầu, càng lên cao, lòng bàn tay hai người càng ngày càng nóng, thậm chí lan ra khắp cơ thể.

      Hạ Mộc kéo Tử Tang ngồi xuống giường, sau đó rót rượu. đưa ly cho Tử Tang, sau khi uống chén rượu giao bôi Hạ Mộc đặt hai chén xuống bàn, quay về giường ngồi xuống. Vốn dĩ có chút thẹn thùng, dám nhìn Tử Tang quá lâu nhưng hễ nhìn là dung nhan xinh đẹp kia khiến thể dời mắt. càng ngắm càng nhập thần, càng nóng rực, quên phắt xấu hổ, lâu sau từ tốn : “Tiểu thư, chúng ta thành thân.”

      Lúc trước trong hai người ai mở miệng nhưng tâm hữu linh tê (1).

      (1) Lấy ý từ câu: “Tâm hữu linh tê nhất điểm thông” trong bài Vô đề nhị thủ (I) – Tạc dạ tinh thần tạc dạ phong của Lý Thương . Có nghĩa là: người có lòng suy nghĩ giống nhau, thường dùng để chỉ tình cảm giữa nam và nữ.

      “Vâng.” Tử Tang gật gật đầu.

      Hạ Mộc nắm tay nàng cười : “Nắm tay cả đời, ở bên nhau đến già.”

      “Vâng.” Tử Tang vẫn gật đầu, đôi mắt nhìn Hạ Mộc tràn đầy nhu tình.

      “Tiểu thư, tôi cảm giác giống như nằm mơ.” Hạ Mộc ngắm Tử Tang, giọng có vẻ chắc chắn.

      “Em có cách chứng minh phải nằm mơ.” Tử Tang cười .

      “Là cách gì?” Hạ Mộc ngây ngốc hỏi.

      Tử Tang kéo ngón tay Hạ Mộc, há mồm cắn.

      Hạ Mộc bị đau, thở ra tiếng, uất ức nhìn Tử Tang, sao tiểu thư cắn .

      “Đau ?” Tử Tang cười tủm tỉm hỏi.

      “Đau.” Hạ Mộc ngoan ngoãn trả lời, phải làm từ sắt.

      “Đau phải nằm mơ.” Tử Tang vẫn cười tủm tỉm.

      “Đúng a!” Hạ Mộc bừng tỉnh đại ngộ.

      “Đồ ngốc.” Tử Tang cười mắng.

      Hạ Mộc tuyệt để ý tiểu thư mắng mình ngốc, lại bắt đầu si ngốc ngắm Tử Tang, cảm giác bản thân dùng cả đời ngắm tiểu thư cũng thấy đủ.

      Tử Tang trừng mắt nhìn Hạ Mộc, người ta xuân tiêu khắc đáng ngàn vàng, sao cứ ngẩn người thế kia? định đêm nay động phòng với nàng à?

      Có điều lần này, Tử Tang nghĩ sai rồi. Hạ Mộc người ta thà có nghĩa ngốc. Nàng vừa nghĩ vậy, Hạ Mộc : “Tiểu thư, tôi giúp em lấy trâm cài đầu xuống.”

      Tử Tang gật gật đầu.

      Hạ Mộc nhích lại gần Tử Tang, vươn tay lấy trâm cài đầu xuống, sau đó tháo hết mấy đồ trang sức. Mái tóc đen buông xõa làm nổi bật giá y tân nương đỏ rực, toát ra vài phần mị câu hồn người ta bay mất. Hạ Mộc cảm thấy tim đập rất nhanh, sắp nhảy ra khỏi ngực.

      “Tiểu thư.” Hạ Mộc cầm bả vai Tử Tang, than .

      “Ừ.” Tử Tang khẽ đáp, ánh mắt nóng rực của khiến mặt nàng dần đỏ lên.

      “Tiểu thư.” Hạ Mộc lại nhích gần hơn đến chỗ Tử Tang, hai người có thể cảm giác được hô hấp của đối phương.

      “Ừ.” Mặt Tử Tang càng đỏ hơn.

      Mà mặt Hạ Mộc cũng đỏ bừng!

      “Tiểu thư…” Hạ Mộc lại gọi, thanh biến mất môi Tử Tang, nhàng mút môi nàng, động tác nhàng mà hừng hực như có lửa.

      Miệng Tử Tang hé mở, trước ngọn lửa hừng hực có thể đốt cháy người khác, nàng theo bản năng lui về sau chút. Hạ Mộc giữ chặt gáy nàng, nàng vừa lui, đè sát lên, hết hôn lại mút. lúc sau, hai người song song ngã xuống giường, triền miên hôn đối phương, Hạ Mộc tay kéo y phục Tử Tang, lộ ra xương quai xanh gợi cảm, tay lần theo xương quai xanh xuống. Rất nhanh y phục nàng rộng mở, Tử Tang thấy mát mẻ, vội vàng quay đầu sang hướng khác, : “Hạ Mộc, buông màn .”

      Nghe thấy lời nàng, Hạ Mộc cũng tỉnh táo lại, thấp giọng ừ, vội vàng bò lên, buông màn. Đồng thời Tử Tang cởi giày, lùi vào góc trong cùng của giường, nằm xuống, lấy chăn quấn người. biết vì sao, đến bước này, nàng có chút sợ hãi, giống như bản thân quên chuyện gì đó, nhưng thể nào nhớ nổi…
      ChrisNhược Vân thích bài này.

    4. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      ☆, 027 Tiểu nhạc đệm đêm động phòng

      [​IMG]

      Hạ Mộc thoát giầy, thấy sắc mặt Tử Tang hơi tái, vội vàng đến cạnh nàng, dè dặt hỏi: “Tiểu thư, ngài sao thế?”

      Tử Tang nhìn Hạ Mộc, mờ mịt : “Hình như em quên chuyện gì đó, rất nghiêm trọng.”

      Trong lòng Hạ Mộc tê rần, bản thân chui vào trong chăn, ôm Tử Tang, hôn lên mặt nàng, trấn an : “Tiểu thư, đừng nghĩ, quên quên, sao cả.”

      Tử Tang phân vân lúc, gật gật đầu, ánh mắt sáng ngời nhìn Hạ Mộc. động lòng, hôn lên mắt nàng, sau đó là cái mũi, tiếp theo là đôi môi hé mở, lưu luyến rời.

      Tử Tang quên mất chuyện bản thân lo lắng, trầm mê trong cơn sóng tình. biết từ lúc nào, hai người còn mảnh vải, cơ thể dán chặt vào nhau. Nụ hôn của Hạ Mộc từ từ dừng vành tai Tử Tang, khẽ cắn lúc, rồi lui xuống vùng cổ nàng, hôn .

      Cổ là nơi mẫn cảm của Tử Tang, rất sợ ngứa, bị Hạ Mộc hôn . Nàng cười ha ha tránh né, hôn đến nghiện, đêm nay cần kìm nén bản thân **, đâu thể để nàng trốn. cúi đầu càng sâu, môi dùng lực, bàn tay cũng vuốt ve bầu ngực mềm mại của nàng. Tử Tang bị khiêu khích, tiếng cười biến thành rên rỉ, nàng cảm thấy tại Hạ Mộc tuyệt đối ngốc, mà cảm giác có chút quá lợi hại.

      Nghe thấy tiếng ngân nga mê người ấy, dục hỏa người Hạ Mộc càng bừng lên. cảm giác cả người hừng hực như có lửa đốt, khi dán chặt với Tử Tang, thấy vừa nóng vừa thoải mái.

      Theo bản năng, động tác Hạ Mộc càng ngày càng nhiệt tình, Tử Tang hoàn toàn lạc lối trong ** Hạ Mộc tạo nên, biết khi nào, hạ thân nàng đau đớn, nàng khẽ kêu lên. Hóa ra, chẳng biết lửa nóng ** của Hạ Mộc xâm nhập vào cơ thể nàng, đụng đến tấm màng mỏng, mang đến đau đớn. Nhớ có đau đớn này, rốt cục nàng nhớ ra chuyện từng quên mất. Nàng hơi bất an nhìn Hạ Mộc cũng kinh ngạc, bản thân nàng từng tương kế tựu kế, nếu Hạ Mộc biết nghĩ về nàng thế nào?

      Nàng từng lợi dụng !

      Hạ Mộc ngẩn ra nhìn Tử Tang. Đêm đó ở kinh thành, bị hãm hại từng chiếm lấy tiểu thư. Tại sao vẫn gặp cái đó? chính mắt nhìn thấy vết máu dưới cơ thể tiểu thư.

      “Tiểu thư…” Hạ Mộc dám cử động.

      Tử Tang cắn răng, hạ thân vừa động, lao về phía ** Hạ Mộc, hạ thể truyền đến cơn đau đớn như cơ thể bị xé rách, nàng biết vì màng trinh rách.

      Hạ Mộc hít sâu hơi, thấy sắc mặt Tử Tang đau đớn, vội vã giữ chặt nàng, để nàng lộn xộn, thương cho cơ thể nàng. Mặc kệ trong đó có lý do gì, chỉ cần tiểu thư ở cạnh . Hôm nay là đêm động phòng hoa chúc của và tiểu thư, tất cả gạt sang bên.

      Nghĩ thế, Hạ Mộc say sưa hôn Tử Tang, đầu lưỡi hấp thụ ngọt ngào trong miệng nàng, càng buông tha cái lưỡi nho , bắt nó cùng khiêu vũ. Tay tiếp tục đốt lửa người Tử Tang, phía dưới dám cử động, muốn tiểu thư trở lại bình thường trước.

      Hai người bị ** đốt lên ngọn lửa hừng hừng, cả hai say sưa vuốt ve cơ thể đối phương, hạ thân bắt đầu chuyển động theo bản năng. Cả phòng xuân sắc…

      biết qua bao lâu, hai người từ từ bình tĩnh lại, ôm chặt nhau, Hạ Mộc vuốt ve da thịt nõn nà sau lưng Tử Tang, giọng hỏi: “Tiểu thư, chuyện này là sao?”

      “Em có võ công. Sao dễ dàng bị hãm hại như thế.” Tử Tang tất nhiên biết hỏi cái gì, trả lời.

      Động tác Hạ Mộc vuốt ve dừng lại, sau đó lại tiếp tục, thậm chí xúc cảm tuyệt vời đó khiến càng ôm chặt tiểu thư, nơi vuốt ve càng ngày càng làm cho người ta ngượng ngùng.

      Hạ Mộc vừa khai trai, tuy rằng trong cơ thể lửa tình giảm bớt nhưng lâu sau, có thiên hạ trong lòng, ngọn lửa ấy lại bùng lên, giọng khàn khàn : “Tiểu thư, ngài tiếp tục .”

      “Thực ra em biết về mưu kế của thẩm thẩm, nhưng em muốn rời khỏi Tức Mặc phủ, tự lập môn hộ, nên em tương kế tựu kế, định thành thân với ba năm. Ba năm sau em có thể đứng lên làm chủ, vết máu kia do em ngụy tạo, giữa chúng ta xảy ra gì cả. Chuyện sau này cũng biết.” Tử Tang nhàn nhạt giải thích, sau đó có chút bất an nhìn Hạ Mộc, hỏi: “Hạ Mộc, có trách em lợi dụng ?”

      Hạ Mộc sửng sốt, sau đó nở nụ cười, “ trách, tôi còn phải cảm ơn tiểu thư nữa.”

      Tử Tang kinh ngạc nhìn .

      “Tôi ngốc, có lẽ trước kia em muốn lợi dụng tôi nhưng giờ . Con người ở bên nhau luôn thay đổi. Huống chi nếu tiểu thư lợi dụng tôi, sao tôi có thể ở bên em. Cho nên tiểu thư à, tôi trách em, tôi còn rất vui, vui vì em đến bên cạnh tôi, vui vì đêm đó xảy ra chuyện, để chúng ta giữ lại điều tốt đẹp nhất cho đêm tân hôn.” Hạ Mộc cười , rất chân thành và hạnh phúc.

      Tử Tang xót xa và vui sướng, hổ là người đàn ông nàng trân trọng.

      Nàng chủ động hôn Hạ Mộc, ngạc nhiên, rồi vui mừng đáp lại. Cả hai hôn đến khi còn dưỡng khí mới ngừng lại, Hạ Mộc hôn khóe miệng Tử Tang còn nàng ôm cổ .

      “Tiểu thư, tôi còn muốn.” Hạ Mộc lẩm bẩm, đôi tay bắt đầu chuyển động, sờ xuống dưới.

      Tử Tang đỏ mặt, ôm Hạ Mộc chặt, đồng ý nhìn . Hành động này gây ra hậu quả nghiêm trọng, bộ ngực hai người ép vào nhau, cơ thể Hạ Mộc run lên, dùng thân mình ma sát.

      Tử Tang vội vàng đẩy ra, Hạ Mộc đâu để nàng lui, đè nàng xuống giường. cúi đầu vừa hôn vừa mút, Tử Tang rên rỉ thành tiếng, Hạ Mộc lần nữa hôn lên môi nàng, nuốt hết tiếng ngân nga…

      “Tiểu thư…” Hạ Mộc khẽ gọi, động tác trở nên dịu dàng.

      “Vâng…” Tử Tang lăng lăng đáp lời.

      “Có thể chứ?” Hạ Mộc thở phì phò hỏi, lo lắng tiểu thư chịu nổi nên cần xác nhận.

      Tử Tang ngạc nhiên rồi mới hiểu Hạ Mộc hỏi cái gì, mặt đỏ lên, muốn thế nào thế đó, làm chi hỏi ý nàng, nàng trả lời thế nào bây giờ! Vì thế nàng mất tự nhiên giật giật thân mình.

      Hành động này chính là khiêu khích ** a! Hạ Mộc hơi run, khàn khàn kêu to, “Tiểu thư…”

      Đồ ngốc này, Tử Tang mắng trong lòng, có điều nếu nàng đáp lời, chắc chắn tiếp tục hỏi, vì thế nàng đỏ mặt gật gật đầu.

      Hạ Mộc vui vẻ, vì thế Tử Tang lại bị Hạ Mộc ăn lần, sau đó nàng để mặc Hạ Mộc dùng quần áo che kín bản thân xuống lầu, đặt nàng vào thùng tắm.

      Hạ Mộc đổ nước ấm vừa phải vào trong, bản thân cũng bước vào thùng. Thùng tắm lớn , vừa khéo đủ chỗ cho hai người thoải mái thư giãn.

      Trần trụi đối diện với đối phương, hai người đều đỏ mặt, nhưng ai tránh , đều tham luyến đối phương thân mật, hai người ma sát lúc trong thùng tắm nhưng bốc lửa. Đến khi nước mát, cả hai lau khô thân mình rồi mặc quần áo.

      Hạ Mộc lại ôm Tử Tang về phòng, sau đó để nàng ngồi xuống ghế dựa, thay ga trải giường khác rồi mới ôm nàng lên giường. người thích ôm, người thích được ôm chiều chuộng, ôm bất diệc nhạc hồ, ôm nhau ngủ.

      Hôm sau trời hửng sáng, Hạ Mộc tỉnh, ngắm Tử Tang trong lòng, nở nụ cười, cuộc sống như vậy tốt!

      nên rời giường nhưng lại nghĩ hôm nay là ngày tân hôn của chính mình, lười nằm giường !

      Tử Tang cũng tỉnh, cọ cọ trong lòng Hạ Mộc, tiếp tục nhắm mắt, nàng cũng nhớ đứng lên. Vì thế hai người ăn ý ôm nhau thức dậy, đến khi trời sáng hẳn, Hạ Mộc cam tâm : “Tiểu thư, có phải chúng ta nên thức dậy ?”

      “Ừ.” Trong lòng Tử Tang gật gật đầu.

      Nhưng ai có hành động, thẳng đến khi bụng Tử Tang biểu tình, Hạ Mộc sửng sốt, vội hỏi: “Tiểu thư, em đói à.”

      Tử Tang liếc Hạ Mộc, gật gật đầu.

      “Để tôi làm đồ ăn cho em.” Hạ Mộc vội vàng bò lên, mặc quần áo, cấp tốc xuống lầu, rửa mặt chải đầu, vội vàng mở cửa phòng bếp.

      Tử Tang cũng đứng dậy, nhìn quần áo trong tủ, nàng vốn định lấy màu trắng, do dự lúc rồi mặc xiêm y màu tím nhạt. Hôm nay là ngày tân hôn, mặc màu tươi sáng!

      Nàng thu dọn quần áo tân lang, tân nương của hai người, xếp gọn thành chồng. Sau đó nàng cầm đống đó và cái chăn bị dính máu xuống lầu, định lát nữa giặt sạch , chăn tiếp tục dùng, quần áo cất làm kỷ niệm.

      Tử Tang rửa mặt chải đầu xong, định giặt chăn, đột nhiên bị Hạ Mộc gọi lại, sau đó người đến trước mặt nàng cầm lấy chăn, : “Chăn này thể giặt.”

      “Vì sao?” Tử Tang rất nghi hoặc .

      Hạ Mộc mặt đỏ lên, : “Tiểu thư, cái đó, máu đó phải bỏ xuống đáy hòm, sau ba năm mới lấy ra, như vậy vợ chồng có thể hòa thuận mĩ mãn.”

      tin điều này.” Tử Tang buồn cười hỏi.

      “Phải tin, huống hồ cất mất gì cả.” Hạ Mộc thận trọng .

      Xem Hạ Mộc cẩn thận chuyện giữa hai người như thế, Tử Tang tranh cãi với , : “Thế cứ để lại, em giặt quần áo, sạch rồi cất .”

      Hạ Mộc vui vẻ gật đầu, cầm chăn lên lầu.

      Rất nhanh Hạ Mộc xuống, với Tử Tang: “Tiểu thư, chúng ta ăn điểm tâm trước, lát nữa hãy giặt.”

      Tử Tang gật đầu, hai người cùng đến phòng ăn, cùng ngồi xuống.

      “Tiểu thư, ăn cái này.” Hạ Mộc gắp thức ăn cho Tử Tang.

      “Được.” Tử Tang đáp lời, sau đó lại gắp cho Hạ Mộc, “ ăn cái này .”



      Hai người gắp cho em, em gắp cho , bữa ăn ấm áp và vui vẻ. Còn Tiểu Bạch ở bên cạnh dùng móng vuốt che mắt, nằm bò mặt đất giống như ngủ, thực chất nó thường xuyên he hé móng vuốt ra xem, cảnh tượng có chút khôi hài…
      ChrisNhược Vân thích bài này.

    5. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      ☆, 028 Mẹ?
      [​IMG]
      Hai người gắp cho em, em gắp cho , bữa ăn ấm áp và vui vẻ. Còn Tiểu Bạch ở bên cạnh dùng móng vuốt che mắt, nằm bò mặt đất giống như ngủ, thực chất nó thường xuyên he hé móng vuốt ra xem, cảnh tượng có chút khôi hài…

      Sau khi ăn xong, hai người cùng nhau rửa chén, sau đó giặt quần áo.

      “Tiểu thư, lần sau tôi đến nhà Lê đại ca đổi ít trứng, chúng ta nuôi thêm mấy con gà, vừa có thịt ăn, vừa có thể đổi bạc tiêu dùng.” Hạ Mộc cười .

      Tử Tang do dự lúc rồi : “Để em đổi cho, làm việc khác .”

      Hạ Mộc ban đầu ngạc nhiên sau đó cười : “Được.”

      Tiểu thư có thể chủ động ra ngoài trao đổi với người khác khiến rất vui, nên hề phản đối. Đây cũng phải công việc vất vả.

      lúc sau, Hạ Mộc ra ruộng còn Tử Tang cầm bọc vải gói tiền đồng cùng với giỏ trúc để đựng trứng gà đến nhà Lê Tường.

      Tử Tang xuống triền núi, hướng về phía nhà Lê Tường.

      “Phu nhân, phu nhân…” Có tiếng gọi vang lên, Tử Tang liếc qua, bên kia đường có hai người tới. Đồng tử nàng hơi co rụt, đồng thời giỏ trúc trong tay rơi xuống đất, lòng tràn đầy khiếp sợ, mẹ, là mẹ sao?

      Hai người kia nhìn giỏ trúc dưới đất, người trong đó dịu dàng nhìn Tử Tang hỏi: “Phu nhân, sao chứ!”

      Người phụ nữ này ở độ tuổi trung niên, ngũ quan tinh xảo, vẻ mặt ôn nhu như nước, ăn mặc đơn giản, nhưng chất liệu cực kì tốt, khí chất dịu dàng mà mất cao quý, hiển nhiên phải người bình thường. Đằng sau bà có nương trẻ khá xinh đẹp, chắc là nha hoàn.

      Tử Tang vẫn ngẩn ra nhìn mỹ phụ.

      “Phu nhân, chúng ta muốn hỏi thăm về người.” Mỹ phụ thấy Tử Tang chỉ nhìn mình , bà hơi do dự nhưng vẫn hỏi.

      Tử Tang còn chìm trong nỗi khiếp sợ của bản thân.

      “Phu nhân, người này là lạ, hay là nô tì hỏi người khác.” Nha hoàn sau mỹ phụ .

      cần.” Mỹ phụ mỉm cười trả lời, lần nữa ôn nhu và hiền lành với Tử Tang: “Phu nhân, tuy rằng chúng tôi là người nơi khác đến nhưng chúng tôi phải là người xấu, đừng sợ.”

      Mỹ phụ cho rằng Tử Tang bài xích người ở ngoài.

      Đừng sợ! vẻ mặt Tử Tang trở nên mờ mịt:

      Tử Tang, ngoan. Đừng sợ, mẹ ở đây, mẹ để bọn họ hại con. Con ngoan, con hãy chạy ra khỏi nơi này, liều mạng chạy, đừng để bọn họ bắt được con. Mẹ tìm được con, đừng sợ, đừng sợ…

      Tiếng mẹ giống như vọng về từ thời xa xôi, lại phảng phất gần ngay trước mắt, rót vào tai nàng.

      “Mẹ.” Vẻ mặt Tử Tang bắt đầu mơ màng, nhìn mỹ phụ tự chủ gọi mẹ, trong mắt tràn ngập tưởng niệm.

      Mỹ phụ ngạc nhiên, nhìn Tử Tang, nghi hoặc : “Phu nhân, cái gì? sao chứ!”

      Giọng bà khỏi đề cao vài phần.

      “Tôi… Tôi sao…” Tử Tang lăng lăng trả lời, đôi mắt ảm đạm, mang theo vài phần u buồn liếc mỹ phụ, dù gương mặt người này cực kì giống mẹ, nhưng vẫn phải là mẹ.

      “Tôi muốn tìm Chư Cát Trầm, làm phu tử ở thôn này, có biết nó sống ở đâu ?” Mỹ phụ cười lại hỏi.

      Tử Tang giương mắt nhìn mỹ phụ, gật gật đầu.

      “Làm phiền chỉ đường.” Mỹ phụ vẫn nhẫn nại hỏi.

      “Tôi dẫn bà .” Tử Tang .

      “Này… cần phiền đến phu nhân.” Mỹ phụ cười .

      phiền.” Tử Tang vẫn nhìn mỹ phụ, bắt đầu mê mẩn. Nàng rất nhớ mẹ, nhìn thấy người có vẻ ngoài giống mẹ nàng thể dời mắt, nàng thầm với bản thân, người này phải mẹ, phải mẹ…

      Mỹ phụ cảm nhận được Tử Tang hơi kỳ lạ, nhưng có gì ác ý, bà hơi phân vân rồi gật đầu, lời cảm tạ.

      Tử Tang nhàn nhạt đáp, dẫn mỹ phụ về hướng học đường. Bà thấy rổ mặt đất, vội nhặt lên, đuổi theo, “Phu nhân, rổ của .”

      Tử Tang nhìn thoáng qua mỹ phụ, nhận lấy, sau đó ba người im lặng .

      Sau đó nén hương, đến học đường, vừa khéo chạm mặt Chư Cát Trầm.

      “Mẫu thân, Hạ phu nhân.” Chư Cát Trầm kinh ngạc .

      Mẫu thân! Tử Tang nhìn về phía Chư Cát Trầm.

      “Trầm nhi.” Mỹ phụ nhìn thấy Chư Cát Trầm vui mừng tiến lên trước.

      “Mẫu thân, sao mẹ đến đây.” Chư Cát Trầm hỏi.

      “Vì mẹ nhớ con, con về, mẹ tới tìm con. Mẹ lạc đường trong thôn, là phu nhân này dẫn mẹ đến.” Mỹ phụ cười .

      Chư Cát Trầm nhíu mày, nhìn về phía Tử Tang. Tính cách Hạ phu nhân lạnh lùng, sao đột nhiên tốt bụng vậy? Có điều vẫn cảm ơn: “Đa tạ Hạ phu nhân.”

      cần.” Tử Tang lãnh đạm trả lời.

      “Hạ phu nhân, có muốn vào trong ngồi .” Chư Cát Trầm cười hỏi.

      “Được.” Ma xui quỷ khiến, Tử Tang đồng ý, tuy rằng nàng biết người phụ nữ đó phải mẹ, nhưng thấy người giống mẹ, nàng vẫn luyến tiếc bỏ quá nhanh.

      Chư Cát Trầm càng ngạc nhiên, vội vàng cười thỉnh nàng vào trong, sau đó đỡ mẹ mình, bên hỏi: “Mẹ, mẹ đến bằng gì?”

      “Chúng ta xe ngựa đến, có điều để bọn họ chờ ở cửa thôn, mẹ và San San vào thôn.” Mỹ phụ cười , San San chính là nha hoàn theo bà.

      “Thế phụ thân biết ?” Chư Cát Trầm hỏi lại.

      “Biết.” Mỹ phụ trả lời, sau đó nhìn về phía Tử Tang, ôn nhu hỏi: “Phu nhân khuê danh là gì?”

      “Tử Tang, Tử trong nữ tử, Tang trong diệp tang.” Tử Tang trả lời.

      “Tử Tang, tên này dễ nghe, thế tôi gọi Tử Tang được chứ.” Mỹ phụ cười .

      “Được.” Tử Tang đồng ý.

      Đoàn người vào gian phòng khách giản dị. Chư Cát Trầm tự mình rót trà cho mọi người, mỹ phụ liếc xung quanh, đau lòng : “Trầm nhi, con ở đây có vất vả quá ?”

      “Mẹ, xem mẹ kìa, con ở đây rất thoải mái. Bọn trẻ ở đây rất đáng , người dân trong thôn cũng đối xử tốt với con.” Chư Cát Trầm cười .

      “Trở về với mẹ !” Mỹ phụ hiền lành nhìn Chư Cát Trầm .

      “Mẹ, hiếm khi mẹ đến lần, đừng việc này nữa.” Chư Cát Trầm sửng sốt, lại tiếp: “Mẹ, con cũng rất nhớ mẹ, chi bằng đêm nay mẹ ở lại đây.”

      “Được, mẹ cũng nhớ con, hai mẹ con mình tâm .” Mỹ phụ vui mừng , vẻ mặt ôn nhu mà hiền lành nhìn Chư Cát Trầm, đó là tình dành cho con của người làm mẹ.

      Tử Tang nhìn mỹ phụ chăm chăm, bà phải mẹ của nàng. Dù nàng có nhớ mẹ cũng thể để người khác thay thế, nàng vội vàng đứng dậy, nhanh chóng ra ngoài.

      “Ách, Tử Tang, cháu phải à?” Mỹ phụ vội vàng hỏi, Chư Cát Trầm cũng quay lại.

      Nhưng Tử Tang quay đầu, bước chân càng nhanh hơn, rất nhanh biến mất trong tầm mắt mọi người, mỹ phụ muốn đuổi theo nhưng Chư Cát Trầm kéo bà lại.

      “Phu nhân, ánh mắt người này nhìn ngài kỳ lạ.” San San .

      “Ngươi đừng nghĩ nhiều.” Mỹ phụ liếc bóng Tử Tang xa . Ánh mắt bé này nhìn mình như thể nhìn người khác, có tưởng niệm và đau xót, có lẽ mình rất giống người cực kì quan trọng với bé!

      Chư Cát Trầm nhìn theo bóng lưng Tử Tang hơi đăm chiêu.

      Tử Tang rời khỏi học đường, từ từ bình tâm lại, tiếp tục đến nhà Lê Tường. giờ nhà chị ấy xây xong, nàng vừa đến gần liền thấy hai đứa trẻ chơi ngoài sân, bèn kêu: “Song Hỉ, Thạch Đầu.”

      “Dì Mộc Đầu.” Hai đứa trẻ thấy Tử Tang đến vui vẻ gọi, chạy về phía nàng, lúc này Khúc thị bước ra ngoài, cười với Tử Tang: “Em dâu đến.”

      “Chị dâu, Hạ Mộc bảo em đến đổi ít trứng giống.” Tử Tang .

      “Mau vào đây, lúc trước Hạ Mộc với chị rồi.” Khúc thị cười .

      Tử Tang gật gật đầu, vỗ vỗ đầu hai đứa trẻ, ngữ khí nhu hòa rất nhiều, “Các cháu cứ chơi , dì có việc.”

      Song Hỉ và Thạch Đầu vui vẻ chạy . Mà Tử Tang theo Khúc thị vào nhà chính.

      Trước đó Khúc thị chọn sẵn bốn mươi quả trứng gà đưa cho Tử Tang, còn dạy nàng cách chọn trứng giống.

      Tử Tang đưa mảnh vải bọc tiền đồng cho Khúc thị, Khúc thị vội từ chối: “Em dâu, các em giúp chị nhiều như vậy, chị thể biết xấu hổ cầm tiền của bọn em, mau cất .”

      được, Hạ Mộc phải đưa, nếu chị nhận, em lấy trứng, sau này bọn em dám tới đổi đồ với chị nữa.” Tử Tang .

      Khúc thị biết Tử Tang , đành cầm lấy, tự nhiên lải nhải với nàng lúc, người sau thèm để ý, im lặng nghe, đôi khi đáp , hai câu.

      Tử Tang và Khúc thị hàn huyên hồi, , phải người người nghe xong, Tử Tang mới trở về.

      Nàng về nhà, Tiểu Bạch lập tức ra đón, nàng sờ sờ đầu Tiểu Bạch rồi bước vào phòng khách, đặt trứng gà bàn, ngồi ở ghế ngẩn người,Hạ Mộc trở về khi nào cũng biết.

      “Tiểu thư, em sao thế?” Hạ Mộc trở về nhìn thấy Tử Tang vẻ mặt hoảng hốt, lo lắng hỏi.

      Tử Tang hoàn hồn, thấy là Hạ Mộc, đầu óc tỉnh táo hơn, cười : “ về.”

      Hạ Mộc gật gật đầu, ngồi xuống bên cạnh Tử Tang, tiếp tục hỏi: “Tiểu thư, có phải em có chuyện buồn , em cứ , tôi giúp em nghĩ cách.”

      Tử Tang lắc lắc đầu, nàng biết nên về kiếp trước như thế nào, có hay quan trọng. Đó là quá khứ, dù nàng có luyến tiếc cũng đành bó tay.

      Nàng ôm cổ Hạ Mộc, vùi đầu vào lòng , mùi hương quen thuộc khiến nàng cảm thấy an tâm hơn rất nhiều, suy nghĩ linh tinh.

      “Tiểu thư, người tôi bẩn.” Hạ Mộc vội , từ ruộng lên, quần áo đầy cỏ và bùn đất.

      “Em chê.” Tử Tang .

      Hạ Mộc im lặng, ôm Tử Tang, hi vọng cái ôm của mình có thể cho tiểu thư chút an ủi. biết, trong lòng tiểu thư có chuyện. chưa từng quên chuyện xảy ra trong khoảng thời gian tiểu thư hôn mê khi lũ đến…
      Nhược Vân thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :