1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

QUY VỀ ĐIỀN VIÊN - XA LÊ NHI

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      ☆, 019 Lải nhải
      Tử Tang suy sụp ngồi bệt dưới đất, tràn ngập oán hận nhìn Cơ Ngôn. Nàng giết được , giết được

      Đột nhiên nàng sửng sốt, biết từ bao giờ, Cơ Ngôn bắt được mẹ, con dao dí vào cổ mẹ, ra lệnh cho “” mặc đồ đen đánh nhau: “Tử Tang, đình chỉ hành vi của , bằng đừng trách dao của tôi nhuốm máu.”

      Lời vừa dứt, “” mặc đồ đen tạm ngừng tất cả động tác, phẫn hận nhìn Cơ Ngôn, mà Tử Tang cũng đứng lên, trừng mắt nhìn , nếu ánh mắt có thể giết người, biết Cơ Ngôn chết bao nhiêu lần.

      “Cơ Ngôn, nếu mày dám đụng đến sợi lông mẹ tao, tao bắt toàn bộ phòng thí nghiệm chôn cùng. Tao thề, tao nhất định tìm ra người nhà của mày, đem những gì mày làm người tao hoàn trả gấp mười.” “” mặc đồ đen hung tợn .

      “Chỉ cần nghe lời, chắc chắn mẹ bình an vô , giờ hãy giết thằng đó trước.” Cơ Ngôn .

      ” mặc đồ đen nhìn về phía người đàn ông kia, Tử Tang cũng nhìn về người đó, lúc này nàng chú ý tới, hóa ra ở đây, Đỗ Vũ Tân!

      Nàng ở đây, thế đây là đâu, vì sao Đỗ Vũ Tân ở đây, mẹ cũng ở đây, và cả bản thân khác nữa?

      Tử Tang ôm đầu, thế sao nàng còn ở đó, Hạ Mộc ở đó? Đúng, Hạ Mộc ở đâu?

      “Giết Đỗ Vũ Tân, theo tôi trở về, mẹ tôi cho người hầu hạ sống an nhàn cả đời.” Giọng Cơ Ngôn ôn hòa lại vang lên lần nữa.

      Tử Tang sửng sốt, kinh ngạc xem Cơ Ngôn, sau đó nhìn về bản thân mình mặc áo đen, quả nhiên “” cũng ngẩn người.

      “Tử Tang, đừng…” Mẹ cầu xin .

      Nàng nhớ ra rồi, đây là kiếp trước của nàng, nàng chẳng bao giờ muốn nhớ lại kiếp trước, vì sao nàng lại ở đây?

      “Tử Tang, sao, luyến tiếc à?” Cơ Ngôn , “Đừng quên ta cũng lừa . ta là gián điệp, cố ý tiếp cận , ngu xuẩn đến mức cho rằng ta à?”

      “Tử Tang, dù cố ý tiếp cận em nhưng cũng em, nếu dẫn em và mẹ em chạy khỏi phòng thí nghiệm, sau đó rơi vào con đường chạy trốn.” Đỗ Vũ Tân chân thành nhìn “”.

      “Mặc kệ tao , tao hay , tao đều giết , mày thả mẹ tao ra, tao về với mày.” “” mặc đồ đen chút tình cảm.

      theo tôi trở về. ta, cũng phải giết, tôi cần vật thí nghiệm có tình cảm, giết ta là lựa chọn duy nhất của .” Cơ Ngôn vẫn cười như cũ, nhưng hơi thở cực kì lạnh lẽo.

      “Cơ Ngôn, mày đừng làm quá mức.” “” mặc đồ đen lạnh lùng .

      “Giết.” Cơ Ngôn hạ lệnh, dao trong tay cắt cổ mẹ.

      Nhìn màu đỏ chói mắt kia, Tử Tang phát điên. Vì sao muốn nàng nhìn thấy tất cả lần nữa, vì sao, vì sao?

      Nàng điên cuồng lao về phía Cơ Ngôn. Đột nhiên cảnh tượng trở nên vặn vẹo, khi ràng trở lại, nàng thấy mẹ nhảy vào dòng nước lũ, “…”

      Nàng nhảy xuống, “” mặc đồ đen cũng lao xuống, liều mạng bơi về phía mẹ.

      “Tử Tang, còn sống, phải còn sống.” Mẹ thét lên với “” mặc đồ đen, sau đó nước nhấn chìm tất cả…

      Khi Tử Tang trồi lên mặt nước lần nữa, xung quanh ngoài nước chẳng có gì hết, nàng điên cuồng đập mặt nước, điên cuồng gào: “Mẹ, mẹ…”

      “Tiểu thư, tiểu thư, xin em. Tỉnh lại , tỉnh lại …” Tiếng cầu xin ngập tràn lo lắng và thương tâm từ nơi xa xôi truyền vào trong đầu Tử Tang, nàng điên cuồng bỗng dưng bình tĩnh trở lại.

      “Hạ Mộc…” Tử Tang than rồi kêu to, nàng cảm giác linh hồn của mình như bị xé rách, đau quá, đau quá… Sau đó thế giới là màu đen!

      ***

      Trong sơn động, ánh sáng yếu ớt, Hạ Mộc ngây ngốc nhìn Tử Tang nằm đống rơm. Sắc mặt tiểu thư rất kém, vẻ mặt rất đau đớn, tiểu thư mơ thấy cái gì, vì sao lúc hôn mê nàng cũng đau khổ đến thế. Còn thể làm gì, vô dụng.

      “Chú Hạ Mộc, chú ngủ ! Hai ngày hai đêm rồi chú ngủ.” Bên cạnh Khúc thị khuyên nhủ.

      “Em lo cho tiểu thư.” Hạ Mộc lăng lăng , tầm mắt rời khỏi Tử Tang.

      “Đều tại chị tốt, nếu chị giữ chặt Song Hỉ, Song Hỉ rơi xuống nước, em dâu sao.” Khúc thị áy náy .

      “Cái này trách chị.” Hạ Mộc đờ đẫn trả lời, vẫn nhìn Tử Tang.

      Khúc thị thở dài, xoay người ra ngoài.

      Hạ Mộc nhìn Tử Tang, hít thơi, đầu tựa vào vai nàng, bắt đầu lải nhải, “Tiểu thư, rốt cuộc em sao vậy, sao chưa tỉnh lại, em biết ? Tôi rất muốn đưa em lên huyện, nhưng bên ngoài mưa to gió giật, nước chặt đứt tất cả đường . Nếu định đến huyện Thanh Sơn phải trèo qua rất nhiều núi, trong đó cây cối rậm rạp, có đường. Sao tôi có thể đưa em , đến lúc đó em bệnh nặng cũng biến thành bệnh nặng. Cũng may, tôi có ít thảo dược, có thể đun ít cho em uống, cơ thể em sao, sao chưa chịu tỉnh lại? Đến lúc đó có việc gì cũng thành có việc, phải em lại muốn bỏ tôi mà chứ! Em đồng ý thành thân với tôi, thân này chưa có thành, chẳng lẽ em muốn đổi ý, tiểu thư, gạt người…”

      “Em sắp chết cũng bị lải nhải làm bật dậy.”

      câu suy yếu cắt ngang lời lải nhải của Hạ Mộc.

      Hạ Mộc mạnh mẽ ngồi dậy, kinh hỉ nhìn Tử Tang mở mắt, thể tin : “Tiểu thư, em tỉnh rồi.”

      Thấy Tử Tang tỉnh lại, Tiểu Bạch cũng tiến lên, dùng đầu cọ vào người nàng, thấp giọng kêu ư ử.

      Tử Tang có chút hoảng hốt xem Hạ Mộc và Tiểu Bạch, nàng có cảm giác dường như qua mấy đời.

      “Tiểu thư…” Hạ Mộc dè dặt kêu.

      “Chúng ta ở đâu?” Tử Tang hỏi.

      “Chúng ta ở trong sơn động núi.” Hạ Mộc trả lời.

      “Nước chưa rút à?”

      “Rút chút, nhưng vẫn mưa, tiểu thư, em cảm thấy thế nào.” Hạ Mộc khẩn trương hỏi.

      “Em sao, chỉ là rất đói bụng.” Tử Tang .

      “Tôi đun ít canh nóng cho em uống, hai ngày em chưa ăn gì, nếu đột nhiên ăn nhiều tốt, sau đó tôi hầm ít cháo cho em.” Hạ Mộc cười , sau đó nhóm lửa, trước đó làm cái bếp tạm thời, rồi để cái nồi lên, bên trong có canh xương, chỉ cần đun nóng lại.

      Tử Tang đột nhiên nhớ tới việc, hỏi: “ lấy đâu ra củi lửa với canh.”

      Hạ Mộc cười : “Tôi và Tiểu Bạch tìm thấy số hang ổ động vật, bắt được kha khá con mồi, sau đó lấy cỏ khô trong ổ chúng và cầm hết mấy cành cây. Tuy tôi thể đưa em rời khỏi ngọn núi này nhưng tôi chạy ra ngoài chuyến, dùng con mồi đổi vài thứ mang về.”

      Tử Tang nhìn quần áo người mình, rất sạch , nhưng có rất nhiều mảnh vá, hơi cũ, hẳn là đồ đổi về!

      Hạ Mộc thấy Tử Tang chuyển tầm mắt đến quần áo, hổ thẹn : “Xin lỗi, tiểu thư, đến được thị trấn. Huyện Thanh Sơn gần đây nhất phải qua rất nhiều núi, lại có đường, nên đủ thời gian đến đó. Xung quanh núi này có nhà của số hộ, toàn là người nghèo, có đồ gì tốt đổi cho tôi. Quần áo của em cũng là người ta mặc rồi nhưng em yên tâm, người ta giặt rất sạch .”

      biết tiểu thư nhà mình chú trọng đồ người, giờ chỉ có thể tìm quần áo cũ những người này mặc qua cho tiểu thư.

      “Sao, trong lòng , em chính là người phân phải trái như vậy à?” Tử Tang thản nhiên , nàng sao có thể , nước lũ rồi lại mưa gió, ngọn núi này làm gì có người sống ở đây. Nếu tìm ra người ta nhất định phải chạy rất xa, núi này có đường , mưa to gió lớn, về về đâu có đơn giản.

      phải.” Hạ Mộc vội đáp, sau đó hổ thẹn : “Chỉ là tôi khiến tiểu thư chịu khổ, tôi cảm thấy bản thân vô dụng.”

      “Đồ ngốc.” Tử Tang mắng.

      Lần này Hạ Mộc phản bác, mà Tiểu Bạch bên cạnh tưởng nàng gọi nó, kêu ư ử làm nũng với Tử Tang, đầu cọ cọ vào người nàng.

      Tử Tang sờ đầu Tiểu Bạch, dùng ít tinh thần lực vừa khôi phục, lấy mấy thứ từ vòng tay, quần áo, chăn, đồ ăn, củi lửa, đồ làm bếp.

      Tinh thần lực của nàng đủ, chỉ có thể chọn mấy thứ quan trọng, nhưng thể lấy nhiều.

      “Tiểu thư.” Đột nhiên biến ra đống đồ, hai mắt Hạ Mộc sáng ngời.

      “Mấy thứ này vốn là em cất vào, em nên lấy ra đưa cho nhưng lại hôn mê, khiến có gì, còn phải vất vả tìm trong lúc mưa gió.” Tử Tang .

      Hạ Mộc há hốc mồm, “Nếu có thể lựa chọn khi nào hôn mê, tiểu thư bị như vậy.”

      “Đúng thế, có rất nhiều việc phải chúng ta có thể lựa chọn, chúng ta cần áy náy.” Tử Tang cười .

      “Tiểu thư, em tốt.” Hạ Mộc cảm động .

      “Bụng em rất đói, canh của nóng chưa.” Tử Tang nhìn về phía nồi canh hỏi.

      “Được rồi.” Hạ Mộc trả lời, sau đó múc chén, “Tiểu thư, tôi đút cho em uống.”

      Tử Tang gật gật đầu, hi vọng bản thân để làm chút chuyện, cần nghĩ nhiều linh tinh.

      Nàng uống ít canh, người có tinh thần lớn. Hạ Mộc lập tức lấy ít gạo từ đống đồ Tử Tang biến ra, nấu cháo cho nàng. Người vừa tỉnh ăn cháo là hợp nhất, còn thả vào trong ít thịt thỏ bắt được, còn tìm , hai cành rau dại bỏ vào, rất thơm ngon.

      Tử Tang ăn bát cháo lớn mệt mỏi, muốn ngủ. Hạ Mộc vội đồng ý, để nàng nghỉ ngơi tốt, còn mình cầm cái chăn trùm lên đống rơm, thay thế cho đống quần áo phủ trước đó. cái chăn khác đắp lên người Tử Tang.

      Tử Tang nhắm mắt ngủ, thực tế nàng buồn ngủ mà tu luyện tinh thần lực.

      Hạ Mộc thấy nàng ngủ, mới chia chỗ cháo trong nồi để mình và Tiểu Bạch ăn. Chợt nghe ngoài động có động tĩnh, vội vàng ra ngoài, trong động đột nhiên có đống đồ chưa kịp cất, bị người khác nhìn thấy tốt lắm, nhất định rất hiếu kỳ mình lấy ở đâu, đến lúc đó mang đến tai họa cho tiểu thư.
      Chris thích bài này.

    2. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      ☆, 020 săn thú
      Khúc thị vừa đến cửa động thấy Hạ Mộc dời cái cây che động ra, hơi bất ngờ, bình thường trừ phi Hạ Mộc phải làm việc, nếu thể rời khỏi Tử Tang phút, nàng vội : “Chú Hạ Mộc, chị mang cho chú ít khoai lang dại, chú ăn ít ! Còn có ít gạo, chú cầm lấy.”

      “Chị dâu, lương thực nhà chị cũng có bao nhiêu, đừng đưa cho em, chị cầm về .” Hạ Mộc đáp lời.

      “Trong nhà vẫn còn, huống hồ chú đưa con mồi cho nhà chị, chú thể chỉ ăn toàn thịt. Đến khi em dâu tỉnh, em ấy cũng thể ăn thịt ngay!” Khúc thị .

      “Chị dâu, cần, tiểu thư tỉnh rồi, tối nay em săn thú, sau đó đổi ít gạo. Chị cứ cầm về , thể để Song Hỉ và Thạch Đầu bị đói.” Hạ Mộc rất ràng tình cảnh nhà Lê Tường, khoai lang dại này tuyệt đối thể nhận.

      sao, vậy là tốt rồi, chị vào xem em dâu.” Khúc thị vui mừng.

      “Giờ ấy ngủ, rất mệt, chị dâu lần sau chị vào nhé, chị nhanh về , mưa gió lớn như vậy, chị đừng chạy sang bên em nhiều làm gì, quần áo ướt rất khó khô.” Hạ Mộc .

      “Được rồi, lần sau chị đến thăm em dâu. Khoai lang dại này chú phải cầm, nếu chị yên tâm, cơ thể của chú phải làm bằng sắt, hai ngày hai đêm ngủ, lại săn thú, sao chống nổi, đừng để em dâu tỉnh, chú lại ngã quỵ.” Khúc thị khuyên nhủ.

      “Em biết rồi.” Hạ Mộc đành phải cầm khoai lang dại, quyết định tối nay, mang thêm ít đồ cho nhà chị ấy.

      Sau khi Khúc thị , Hạ Mộc lấy cành cây to che lại cửa động, rồi vào trong, thấy có quần áo sạch , vì thế cầm bộ thay, sau đó giấu mấy thứ kia vào khe của sơn động.

      Vừa giấu kĩ, quay đầu thấy Tử Tang mở to mắt nhìn mình, trong mắt còn có đau lòng, vội hỏi: “Tiểu thư, sao lại tỉnh. Làm ồn đến em à.”

      Tử Tang lắc đầu, “Đột nhiên em ngủ được, ngủ cùng em .”

      Hạ Mộc vội vàng ừ, nằm xuống bên cạnh Tử Tang, tự động ôm nàng vào lòng, cười : “Ngủ !”

      “Vâng.” Tử Tang lên tiếng, nhắm mắt lại. lúc sau, Hạ Mộc thấy nàng có động tĩnh, mí mắt cũng càng ngày càng nặng, thời gian dài ngủ cũng rất mệt.

      Khi Hạ Mộc ngủ say, Tử Tang mở mắt, nhìn thoáng qua Hạ Mộc, có chút đau lòng. vất vả cho , nàng hôn lên mặt Hạ Mộc, hi vọng có giấc mộng đẹp, sau đó cũng nhắm mắt lại tu luyện tinh thần lực.

      Lúc Hạ Mộc tỉnh lại, trời tối mịt. Trong động đốt ngọn nến, thiên hạ trong lòng thấy đâu. sợ tới mức giật mình, ngồi dậy, hô to tiếng, “Tiểu thư…”

      Bên ngoài mưa tạnh, ở ngoài xem cảnh vật xung quanh Tử Tang nghe tiếng Hạ Mộc phát hoảng, vội vàng chạy vào, “Sao thế?”

      Trông thấy Tử Tang, Hạ Mộc thở phào, cười : “ có việc gì. Tiểu thư, em tỉnh, sao gọi tôi dậy.”

      Tử Tang sao nhìn ra khẩu thị tâm phi, truy hỏi sâu, : “Em thấy quá mệt, nên để ngủ bù. gọi .”

      “Tôi sao.” Hạ Mộc vội , “Tiểu thư về sau đâu, đều phải gọi tôi, núi an toàn.”

      “Có phải chuyện bé xé to quá , em chỉ đứng ở cửa động xem thôi. Huống chi võ công em còn cao hơn .” Tử Tang tựa tiếu phi tiếu .

      “Thế cũng được.” Hạ Mộc chút do dự .

      “Vậy được rồi, nghe .” Tử Tang sảng khoái đồng ý, hỏi: “Gần đây chỗ nào có nước sạch?”

      Lúc này nàng thay quần áo của mình, nhưng nàng muốn tắm rửa, nếu toàn thân từ xuống giường đều thoải mái. Có điều nàng quan sát chung quanh, tìm thấy nơi có nước sạch, muốn hứng nước mưa mưa ngừng.

      Hạ Mộc có nước nấu ăn, hẳn là biết chỗ nào có nước.

      “Phụ cận xa có dòng suối, bình thường mọi người đều đến đó lấy nước dùng, tiểu thư, em lấy nước làm gì, ở kia còn thùng.” Hạ Mộc .

      “Em muốn tắm rửa, giờ mưa tạnh, dẫn em đến nguồn nước .” Tử Tang .

      “Được.” Hạ Mộc cười, đối với cầu tắm rửa của nàng chẳng thấy lạ. biết , tiểu thư rất chú trọng tắm rửa, nếu cầu tắm rửa mới là lạ đó.

      “Vậy thôi!” Tử Tang cao hứng , kéo Hạ Mộc bước .

      “Tiểu thư, còn chưa có lấy thùng.” Hạ Mộc vội bảo.

      sao, em có, dẫn đường là được.” Tử Tang cười , tại tinh thần của nàng hồi phục nửa, có thể lấy đồ trong vòng tay, đương nhiên nếu tinh thần lực khôi phục, nàng thể kéo Hạ Mộc lấy nước vào buổi tối. Đây là rừng núi nguyên thủy, khắp nơi đều có nguy hiểm.

      “Được.” Hạ Mộc , sau đó Tiểu Bạch về phía Tiểu Bạch: “Tiểu Bạch, trông động, cho người khác vào nhé!”.

      Vốn muốn theo, Tiểu Bạch kêu vài tiếng, nghe Hạ Mộc , nó mất hứng, lại nằm xuống chỗ cũ.

      Tử Tang có tinh thần lực, ban đêm với nàng mà có chướng ngại, mà Hạ Mộc từ khi học võ công, thị lực tốt hơn chút, hơn nữa họ có mang đèn lồng.

      Mất chén trà , đến chỗ dòng suối Hạ Mộc . Chỉ thấy bụi cỏ bị người đạp bằng, mặt đất bị phá thành vũng, dòng suối chảy ra, tuy lớn nhưng cũng , có thể múc nước, mỗi lần múc được gáo nước.

      “Vốn vũng này rất , bị mọi người phá rộng.” Hạ Mộc .

      Tử Tang gật gật đầu, lấy từ vòng tay cái thùng tắm và hai thùng nước, cười với Hạ Mộc: “Ổn rồi, chúng ta múc nước ! Sau đó em lại thu vào, mang về, chúng ta có thể thoải mái tắm lần.”

      Hạ Mộc ngẩn ra, nếu mang về có thể mang phải vấn đề lớn, nhưng nếu muốn đầy nước phải phí chút thời gian, nhưng thấy tiểu thư vui vẻ, tất nhiên có vấn đề, dù có vấn đề cũng giải quyết.

      Nửa canh giờ sau, thùng tắm và thùng nước được Tử Tang cùng Hạ Mộc thay nhau đổ vào, cuối cùng đầy, Tử Tang cao hứng cất .

      Xem mấy thứ này biến ra biến vào, trong lòng Hạ Mộc rất tò mò, rốt cuộc nhịn được, hỏi: “Tiểu thư, em lấy ra cất vào như thế nào.”

      Tử Tang cười : “Em thể biến ra đồ vật, chỉ là em có bảo bối, có thể cất đồ đạc, mang được theo người. Chính là cái vòng tay này. Bên trong rất thần kỳ, có thể nhét nhiều đồ vào trong.”

      Nàng giải thích nửa nửa giả hồi. Về tinh thần lực bây giờ nàng chưa có cách nào giải thích với Hạ Mộc, phải nàng tin tưởng , mà là nàng biết nên như thế nào.

      ngờ thế giới này lại có thứ đồ thần kỳ vậy, có điều tiểu thư, nếu đồ này bị người khác biết, rất nguy hiểm.” Sau khi Hạ Mộc kinh thán (kinh ngạc + cảm thán), bắt đầu lo lắng.

      “Yên tâm, trời biết đất biết, em biết, tại có thêm biết, còn ai biết cả.” Tử Tang cười , Hạ Mộc có thể nghĩ cho nàng điểm này, nàng vui vẻ.

      “Vâng, tiểu thư. Tôi tuyệt đối ra, tôi bảo vệ em.” Hạ Mộc nghiêm cẩn .

      “Em tin tưởng .” Tử Tang cười .

      Được Tử Tang tín nhiệm, Hạ Mộc vui sướng nở nụ cười, kéo tay nàng về phía sơn động.

      Bởi vì có mưa, mặc dù thời tiết hơi mát, nhưng quá lạnh, huống hồ có nhiều củi lửa nấu nước, vì thế hai người đành tắm nước lạnh.

      Chỗ tắm rửa ngay trong động, là góc quặt . Tử Tang tắm trước, Hạ Mộc canh ở cửa động, sau đó đến Hạ Mộc, cuối cùng lau qua cho Tiểu Bạch sạch .

      Tiếp đó, Hạ Mộc làm mấy món đơn giản, rồi hai người ngủ. Ôm nhau, đêm mộng mị!

      Hôm sau, Tử Tang và Hạ Mộc dậy sớm, làm ít đồ ăn, sau đó cất hết mấy đồ hôm qua, khi nào dùng lại lấy ra.

      “Tiểu thư, giờ bên ngoài mưa. Tôi săn mấy con thú, để đưa cho nhà Lê đại ca, chỗ cha mẹ tôi cũng phải đưa ít. Bọn họ trốn lên núi, biết săn thú, dựa vào mấy thứ mang theo căn bản đủ ăn, cũng thể ăn mãi quả, rau dại.” Hạ Mộc đến người nhà mình quá lo lắng. Chẳng qua tất cả đều chạy trối chết núi, thể giúp đỡ! Mặc dù thích hành vi của cha mẹ, nhưng đó vẫn là cha mẹ mình.

      “Được rồi, em đâu gì, bọn họ là cha mẹ , chỉ cần quá phận, em để ý.” Tử Tang tức giận , trước đây nếu chọc tới bản thân, nàng có thể khách khí. Nhưng giờ nàng ở cùng Hạ Mộc, vậy thể như trước, nàng khách sáo chút với những người đó. Có điều nàng có điểm mấu chốt, chỉ cần bọn họ quá đáng, nàng liền mở con mắt nhắm con mắt, nếu quá đáng, nên giáo huấn nàng khách khí. Có số người, bạn khách khí với họ, họ được tấc lại tiến thêm thước.

      “Cám ơn tiểu thư.” Hạ Mộc cao hứng cảm ơn, “Tôi đây.”

      “Đợi chút, em cùng .” Tử Tang .

      “Cái kia…” Hạ Mộc muốn tiểu thư săn thú. Việc này rất vất vả, tuy giờ mưa, nhưng đây là núi rừng, cây cối toàn nước.

      được, cho , em đợi rồi tự .” Tử Tang uy hiếp, cắt ngang lời Hạ Mộc muốn cự tuyệt.

      “Được rồi!” Vẻ mặt Hạ Mộc đau khổ, nếu tiểu thư mình, càng thêm lo lắng, chẳng bằng bản thân dẫn nàng theo, có chuyện gì cũng có mình bên cạnh, yên tâm hơn.

      Tử Tang theo Hạ Mộc, thuận miệng hỏi: “Hạ Mộc, núi có rất nhiều sơn động à? Mọi người đều ở đó.”

      nhiều lắm, chỉ có cái lớn, cách động chúng ta hai km, phần lớn ở đó, ở cùng nhau tương đối an toàn, nhưng quá nhiều người, rất rối loạn. Cho nên tìm động tại của chúng ta, tuy rằng chút, nhưng ở thoải mái. Còn nhà Lê đại ca cùng mấy hộ khác ở cách động chúng ta xa. Động đó lớn hơn động của chúng ta rất nhiều.” Hạ Mộc , biết tiểu thư thích yên tĩnh, càng thích ở cùng chỗ với người khác. Vì thế tìm chỗ ở khác, thậm chí từ chối lời mời của nhà Lê Tường, may mà từ chối, nếu rất bất tiện. Tiểu thư cần tắm rửa thường xuyên, có bảo bối thần kỳ, có người ngoài phi thường tiện. Huống hồ mang theo con hổ, rất nhiều người đồng ý sống chung, dù Tiểu Bạch có linh tính, mọi người vẫn sợ nó.

      Tất nhiên có ai tranh cái động kia với Hạ Mộc. Ở núi rừng rất nguy hiểm, có năng lực, ai dám tách khỏi đám đông!
      Chris thích bài này.

    3. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      ☆, 021 Sinh mấy đứa
      ra nàng tuyệt lo lắng cuộc sống về sau. Có thể cái khác nàng có, nhưng tiền nàng thiếu…


      cỏ, cây đều là nước, lúc, quần áo hai người đều ẩm. Hạ Mộc nỡ để Tử Tang vất vả, mà người đằng sau lại hề để ý, rất hứng thú với việc sắp săn, đành chú tâm vào việc tìm con mồi.

      Cuối cùng dưới hợp lực của hai người, săn được bốn con gà rừng, ba con thỏ hoang, thu hoạch ít, mặt khác Tiểu Bạch biết tìm ở đâu tha sơn dương về, đây là thứ tốt, vì thế hai người hổ vui vui mừng mừng trở về.

      đường, gặp gỡ mấy người đàn ông trong thôn kết bạn ra ngoài săn thú, nhìn đồ tay Hạ Mộc vừa hâm mộ lại ghen tị, đến khi thấy trong miệng Tiểu Bạch cắn con sơn dương kia càng khỏi phải . Họ cũng dám gì, mọi người chỉ chào xã giao rồi ai đường nấy.

      Hạ Mộc đưa Tử Tang về động. Nàng làm cơm trưa, còn Hạ Mộc sơ chế con mồi. lọc da thỏ và da dê, phần thịt để riêng.

      “Tiểu thư, chúng ta lấy con gà, con thỏ cho nhà Lê đại ca và cắt thêm cho chị ấy hai cân thịt dê nhé. Về phía cha mẹ tôi đông người đưa hai con gà, con thỏ, bốn cân thịt dê.” Hạ Mộc .

      “Ừ.” Đối với cách Hạ Mộc phân phối, Tử Tang có ý kiến, săn thú chẳng quá khó khăn, mặt khác số con mồi này hoàn toàn có biện pháp mang ra bán, chẳng bằng biếu người ta, ăn cũng hỏng.

      “Thế để lát nữa chúng ta đưa, hôm nay mưa ngừng, thời tiết xấu, hi vọng mưa nữa.” Hạ Mộc cười .

      “Ừ, em cũng muốn xem Song Hỉ và Thạch Đầu.” Tử Tang cười , “Ăn được rồi.”

      Nàng làm mấy món rất đơn giản, chỉ là thái thịt và rau dại nấu cháo.

      Hạ Mộc rửa tay sạch rồi cầm lấy bát cháo Tử Tang múc giúp , liếc trộm Tử Tang cúi đầu ăn ngon lành, do dự chút hỏi: “Tiểu thư, có phải em rất thích Song Hỉ cùng Thạch Đầu !”

      Tử Tang ngẩng đầu nhìn về phía Hạ Mộc, gật gật đầu.

      Nếu trước đây, nàng tuyệt đối thừa nhận mình thích hai đứa bé kia.

      “Về sau chúng ta cũng sinh mấy đứa được .” Hạ Mộc lấy lòng nhìn Tử Tang.

      Tử Tang ngạc nhiên. Nàng sao Hạ Mộc lại đến đề tài này, hỏi: “ muốn mấy đứa?”

      “Càng nhiều càng tốt.” Hạ Mộc vội hỏi, sau đó cười rộ lên ngốc ngếch, “Có đứa , nhà chúng ta náo nhiệt.”

      mặt Hạ Mộc tràn ngập hy vọng, nếu về sau bên cạnh đàn con tiểu thư sinh, chắc chắn rất hạnh phúc.

      coi em là heo à!” Tử Tang buồn cười .

      . , nếu tiểu thư thích, vậy sinh ít chút.” Hạ Mộc vội trả lời, khẩn trương xem Tử Tang, tuy rằng cảm thấy nhiều con tốt. Nhưng nếu tiểu thư ưng, thế nào cũng được.

      “Chuyện con cái tùy duyên.” Tử Tang cười .

      Hạ Mộc nhất thời thở phào, “Được, tùy duyên.”

      Lúc này Hạ Mộc biết, cảnh tượng Tử Tang sinh em bé lại trở thành ác mộng sau này của . Giờ cầu sinh nhiều, về sau thấy cảnh sinh con đau đớn, chuyện sợ nhất chính là tiểu thư sinh con…

      Sau khi ăn lót dạ, hai người để Tiểu Bạch trông động. Họ đến tìm cả gia đình Lê Tường, theo lời Hạ Mộc, động đó xa, chỉ mất nén nhang là đến.

      Hôm nay trong động đến lượt Khúc thị ở lại trông con của mấy gia đình nên ở đó ngoài nàng và mấy đứa trẻ, có người lớn khác. Họ đều ra ngoài săn thú, lấy cỏ dại, hái lượm quả dại.

      Thấy Hạ Mộc cùng Tử Tang đến, nàng vội vàng nghênh đón, kích động : “Em dâu Tử Tang, em tỉnh rồi, cám ơn trời đất, giờ em cảm giác thế nào? Có chỗ nào thoải mái ?”

      “Chị dâu, em sao hết.” Tử Tang .

      “Vậy là tốt rồi.” Khúc thị thở phào, sau đó với vào trong, “Thạch Đầu, Song Hỉ, chú Mộc Đầu và dì đến này.”

      Sau lời nàng, Thạch Đầu cùng Song Hỉ từ trong chạy ra. Bình thường hai đứa bé sạch giờ thấy hơi lôi thôi. Được cái tinh thần hai đứa rất tốt, vì chạy nạn lên núi mà chán nản u ám.

      “Chú Mộc Đầu, dì Mộc Đầu, chú dì đến tìm chúng cháu chơi ạ? Cháu cũng muốn tìm chú dì nhưng mẹ , bọn cháu trẻ con được chạy loạn bên ngoài nên cháu rất nghe lời ở trong động.” Song Hỉ cười .

      “Song Hỉ ngoan.” Hạ Mộc cười khích lệ.

      “Dì Mộc Đầu,cảm ơn dì cứu Song Hỉ.” Song Hỉ đến trước mặt Tử Tang, ngẩng đầu, chân thành cảm ơn nàng. Cha mẹ từng , chú và dì Mộc Đầu cứu mình, nếu mình còn được gặp cha, mẹ và trai nữa. Vì thế phải cảm ơn ân nhân cứu mạng, chú Mộc Đầu , dì Mộc Đầu chưa , bé nhớ .

      Tử Tang ngẩn ra, thể cha mẹ Song Hỉ giáo dục con rất tốt, như vậy biết cảm ơn.

      cần cảm tạ.” Nàng hơi nở nụ cười.

      “Chú Mộc Đầu, dì Mộc Đầu, chú dì yên tâm, chờ Song Hỉ trưởng thành, nhất định báo đáp hai người.” Song Hỉ rất nghiêm túc.

      “Tốt, Song Hỉ nhanh lớn lên nhé!” Hạ Mộc cười , coi lời tiểu hài tử , nghĩ tới về sau nó thành thực.

      Song Hỉ thận trọng gật gật đầu, Hạ Mộc vỗ đầu bé, “ chơi !”

      “Cháu muốn chơi với dì Mộc Đầu.” Song Hỉ , sau đó nắm tay Tử Tang, “Dì Mộc Đầu, cháu dẫn dì chơi.”

      Tử Tang im lặng, theo Song Hỉ. Nàng khẳng định, Song Hỉ bé này cư xử với nàng người lớn như đứa trẻ con bé hay chơi cùng.

      Hạ Mộc thấy bóng lưng Tử Tang mỉm cười, cầm con mồi trong tay đưa cho Khúc thị, “Chị dâu, đây là em và tiểu thư cùng săn được, chị cầm .”

      Khúc thị nhìn đồ tay Hạ Mộc phát hoảng, vội hỏi: “Này được, các em cực cực khổ khổ bắt về, chị đâu thể nhận!”

      tại thực phẩm đều rất quý giá, nàng thể lấy.

      “Chị cũng biết, em và tiểu thư đều có võ công, săn thú mà quá khó khăn, bọn em còn rất nhiều, để hỏng cũng phí. Chị cầm , chị và Lê đại ca có thể chịu được đói nhưng thể bắt hai đứa trẻ chịu cùng!” Hạ Mộc .

      “Nhưng mà…” Tuy rằng Khúc thị thương hai đứa con, nàng vẫn thể nhận. Nhà bọn họ nợ nhà Hạ Mộc rất nhiều.

      có nhưng mà, cầm , bằng chị và Lê đại ca coi em như em, ít hôm nữa thời tiết tốt lên, đến lúc đó chị trả lại em là được.” Thái độ Hạ Mộc rất kiên quyết, tỏ vẻ thứ này đưa ra ngoài, bỏ qua.

      Khúc thị do dự lúc cuối cùng vẫn cầm, lại năm lần bảy lượt cảm ơn rồi mang cất.

      Hạ Mộc muốn Tử Tang đối mặt với người nhà mình, nên bảo nàng đợi ở đây, sau đó đến động của cha mẹ.

      Tử Tang vốn định cùng , sau nghĩ kĩ đành thôi. Người nhà kia thấy mình vừa mắt, mình cũng chẳng ưa gì bọn họ, vậy, gặp là xong.

      Tử Tang chơi đồ chơi của trẻ con với Song Hỉ. Sau đó nàng giúp Khúc thị lựa rau dại, cái nào có thể ăn, cái nào ăn được khiến nàng biết thêm rất nhiều rau dại.

      Sau nửa canh giờ, Hạ Mộc mới trở về, vì thế Tử Tang về với Hạ Mộc lúc này tay nàng có thêm nắm rau dại, là Khúc thị đưa. Trong động hết rau dại, vì thế nàng nhận, có thể khiến trong lòng chị ấy thoải mái chút.

      Hôm sau, mặt trời ló dạng, mọi người hoan hô dậy sóng.

      Nhưng từ núi nhìn xuống dưới là đại dương mênh mông, tâm trạng tốt đẹp lập tức biến mất. Nhà cửa ruộng vườn trôi hết, sau này nên làm gì.

      Thấy mặt trời lên, Hạ Mộc cũng kéo Tử Tang ra khỏi động, phía sau là Tiểu Bạch lười biếng theo, đến sườn núi, xem phương hướng từng là xóm làng.

      “Đến lúc đó lũ rút, biết thôn này còn tồn tại .” Nhìn thôn còn nữa, Hạ Mộc thở dài. Tất cả những gì cố gắng đều bị phá hủy, đến lúc đó làm lại từ đầu. đau buồn là có khả năng, càng khiến luyến tiếc là căn nhà đó. Đó là nhà và tiểu thư từng ở, nơi đó tràn ngập kỉ niệm đẹp của .

      Tử Tang kéo tay Hạ Mộc, : “Thiên hạ to lớn, ở được, có thể tìm chỗ khác.”

      “Chỉ là… Tiểu thư, tiếp theo, em phải theo tôi chịu khổ.” Hạ Mộc hổ thẹn .

      “Chúng ta ở cùng nhau là tốt rồi.” Tử Tang cười , ra, nàng tuyệt lo lắng cuộc sống về sau. Có thể cái khác nàng có, nhưng tiền nàng thiếu, nhưng nàng thể lấy ra, trước kia Hạ Mộc coi mình là hạ nhân, nàng trả thù lao, Hạ Mộc tự nhiên bị tổn thương lòng tự trọng, luôn nhận định nàng là chủ tử!

      tại, Hạ Mộc là người đàn ông của mình. Lòng tự trọng của đàn ông cảm thấy mình nên gánh vác nửa bầu trời cho thê tử, nếu nàng lấy tiền ra, Hạ Mộc chắc chắn bị tổn thương, cảm thấy cái gì cũng phải dựa vào phụ nữ.

      Nàng tạm thời quên đống tiền trong vòng tay. Muốn phấn đấu vì cuộc sống mới cùng với Hạ Mộc, như vậy hình như tệ, Tử Tang mỉm cười nghĩ.

      thể , sau khi Tử Tang thay đổi rất nhiều.

      “Đúng, chỉ cần chúng ta ở cùng nhau là được.” Hạ Mộc bật cười. Bản thân là người lạc quan, rất dễ dàng nghĩ thông mọi chuyện, nắm Tử Tang hai tay, giơ lên trước ngực, nhìn chằm chằm nàng, chân thành nghiêm túc : “Tiểu thư, em yên tâm, rất nhanh chúng ta có nhà, tuy rằng tôi thể cho em vinh hoa phú quý trước kia, nhưng tôi để em chịu khổ.”

      “Em tin tưởng .” Tử Tang đối diện với đôi mắt Hạ Mộc trong suốt sáng ngời, tràn ngập tình cảm. Nàng gật gật đầu, nàng mặc kệ về sau thế nào, nhưng lúc này nàng tin tưởng .

      Được Tử Tang tán thành, Hạ Mộc vui vẻ nở nụ cười, trong lòng thề, chẳng những để tiểu thư chịu khổ mà còn nỗ lực khiến tiểu thư hạnh phúc cả đời, nàng hối hận ở bên cạnh .
      Chris thích bài này.

    4. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      ☆, 022 Lũ rút
      [​IMG]

      Tử Tang và Hạ Mộc chọn tảng đá ngồi xuống, nhìn bên dưới lũ rút dần, cả hai ngồi phơi nắng.

      “Mặt trời lên, chắc lũ rút rất nhanh.” Tử Tang xem dòng nước lũ .

      “Đúng vậy! Vì đợt lũ này biết có bao nhiêu nhà tan cửa nát, trôi giạt khắp nơi.” Hạ Mộc cảm khái .

      Tử Tang im lặng, nhàng tựa vào bờ vai .

      Hạ Mộc ôm vai nàng, hai người ngồi yên lặng đến khi thấy đói bụng, cả hai tay nắm tay quay về động nấu cơm.

      Đúng như mọi người kỳ vọng, trời tạnh ráo, mực nước càng ngày càng thấp, nước từ sông trào ra nữa, hai ba ngày sau, lũ rút hết. Tất cả hoan hô chạy xuống núi nhưng nơi nơi là bùn lầy. Ruộng đất của bà con khó nhìn ra ranh giới, nhà cửa cũng bị cuốn trôi. cảnh hỗn độn, thấy thế số người gào khóc…

      Hạ Mộc và Tử Tang, còn có Tiểu Bạch trở về tượng pha, nhìn mảnh đất trống rỗng, hai người đều có chút mất mát. Nơi này từng là nhà của bọn họ.

      “Tiểu thư, chúng ta đến xem căn hầm kia !” Hạ Mộc .

      “Ừ.” Tử Tang gật gật đầu, hai người hổ đến chỗ căn hầm lúc trước. Cánh rừng trúc xinh đẹp trước đây còn tồn tại. Nàng nhìn rừng trúc hoang tàn, hơi tiếc nuối. Nàng thích nhất rừng trúc này, mỗi ngày tản bộ ở đây là chuyện rất thích thú.

      “Tiểu thư, về sau tôi trồng lại rừng trúc.” Hạ Mộc , biết tiểu thư thích rừng trúc này cỡ nào, hằng ngày nàng đều ra đây tản bộ.

      “Được, chúng ta cùng trồng.” Tử Tang cười , tiếp tục về phía hầm.

      đến hầm, mở cửa ra. Bên dưới đầy nước vẩn đục, thấy tình huống này cả hai hề bất ngờ. Tử Tang bảo Hạ Mộc lùi lại. Nàng thi triển tinh thần lực, từ từ hút nước ra ngoài.

      Hạ Mộc rất kinh ngạc, nội lực có thể làm vậy sao? Nếu thế cần nội lực thâm hậu cỡ nào!

      Hầm được thiết kế rất tốt. Sau khi xuống, còn qua cánh cửa mới đến hầm , cho nên bên ngoài rỗng . Tử Tang chẳng cần cố kỵ, lúc bơm nước hút hết những thứ rác rưởi đáng có ở sâu bên trong ra. Bên ngoài nước thấp hơn nên nước trong hầm chính từ từ chảy ra theo khe cửa. Đồng thời cũng mang theo ít gạo, may mà nhiều. Lương thực bên trong đều dùng bao bố bọc kín, có thể bị ngấm nước ít.

      Sau khoảng hai chén trà, từ khe cửa còn nước chảy nữa, xem ra gần như được hút hết. Vì thế hai người xuống, mở cửa, mặt đất ẩm nước và có ít gạo, cũng may nhiều.

      Hai người kiểm tra qua lần, gần như còn đủ nhưng do nước vẩn đục nên chẳng những gạo bị ngấm mà còn tong mấy túi bột mì linh tinh.

      “Số gạo này rửa qua là nấu được, tiểu thư, chi bằng đưa chỗ gạo này cho bà con! Nếu mấy ngày sau gạo cũng ăn được nữa.” Hạ Mộc bất đắc dĩ . Vào thời điểm này, có gạo ăn là tốt rồi.

      Tử Tang gật gật đầu.

      “Chúng ta thôi, chỗ của Lê đại ca phải hỏi ấy định xử lý như thế nào?” Hạ Mộc .

      Vì thế hai người định ra, chợt nghe bên ngoài có tiếng gọi rất to…

      “Hạ Mộc, Hạ Mộc…”

      “Nhà Hạ Mộc, nhà Hạ Mộc…”

      Hạ Mộc vui vẻ, “Là tiếng Hồi Sinh và sư phụ.”

      Tinh thần lực Tử Tang sớm tỏa ra, tất nhiên nàng biết người đến là ai. Cả nhà Hạ Hồi Sinh đến hết, Tử Tang thể , gia đình ta rất quan tâm đến Hạ Mộc, bằng thể xuất trong thời gian ngắn như thế.

      Hạ Mộc dẫn Tử Tang nhanh chóng ra ngoài, vui mừng kêu về phía Hạ Hồi Sinh, “Chúng tôi ở đây.”

      Cả nhà Hạ Hồi Sinh nhìn thấy hai người sao, nhàng thở ra, nhanh chóng lại gần.

      “Hai người sao là tốt rồi.” Hạ Minh Thanh cười ,

      “Sư phụ, để mọi người lo lắng.” Hạ Mộc ngượng ngùng .

      “Vô nghĩa, hai người sống tốt, sao nghĩ cách truyền tin ra ngoài. Hại chúng tôi ở ngoài lo lắng.” Hạ Hồi Sinh tức giận .

      “Bọn tôi đều ở núi, muốn xuống núi khó, căn bản có cách nào báo tin.” Hạ Mộc tức giận.

      Ba, chị Ba.”

      Lúc này dưới pha hạ truyền đến tiếng gào, nhìn xuống, là Hạ Thư cùng vợ chồng Hạ Chiêu Quan thở hổn hển chạy tới.

      “Em Tư, em Hai, em rể.” Hạ Mộc nhìn thấy em trai và em cũng vui mừng.

      Ba, chị Ba, chị làm em sợ muốn chết, cũng may chị đều bình an vô .” Hạ Chiêu Quan ngữ khí nghẹn ngào .

      Thôn Minh Nguyệt mặc dù ở gần thôn Hạ Hà, nhưng có núi cao che chắn, lũ gây ra thiệt hại lớn cho thôn.

      phải chị sao à, em Hai, em đừng khóc.” Hạ Mộc gặp sắc mặt Hạ Chiêu Quan sắp khóc vội trả lời.

      Ba đáng ghét nhất.” Hạ Chiêu Quan định khóc, bị Hạ Mộc trêu liền nở nụ cười.

      “Cha mẹ cũng sao, các em gặp chưa?” Hạ Mộc hỏi.

      “Bọn em vừa vào thôn gặp cha mẹ, hỏi họ có gặp chị , cha mẹ chẳng chẳng rằng nên bọn em chạy tới.” Hạ Chiêu Quan oán giận .

      Hạ Mộc sửng sốt, gì, tuy rằng vẻ mặt bình tĩnh, nhưng trong mắt vẫn lóe lên đau đớn. Đó là cha mẹ mình, ràng biết mình bình an mà cho người khác biết.

      Lúc này Hạ Chiêu Quan mới thấy mình lỡ miệng, nghĩ đến người nhà, khỏi thở dài.

      “Tốt lắm, Hạ Mộc, kế tiếp, cậu có tính toán gì .” Hạ Hồi Sinh hỏi.

      “Trước nhìn xem, nếu thể ở lại thôn, bọn tôi khỏi đây, đến sống ở nơi khác.” Hạ Mộc .

      “Em nghe , đê sông có vấn đề, Huyện lệnh bị bắt, Huyện lệnh mới lên nhậm chức. Tiếp theo xử lý việc lũ tràn đến thôn, phát bạc cứu tế, để dân chúng cần chạy nạn đến địa phương khác.” Hạ Thư .

      Tử Tang tỏ vẻ gì, vẻ mặt Hạ Mộc hiếm khi phẫn nộ, “Tên Huyện lệnh đáng chết, ông ta dám bớt xén trong lúc xây đê điều, biết giết chết bao nhiêu gia đình.”

      Hạ Mộc luôn hiền hành cũng mắng chửi người, có thể thấy tức giận cỡ nào. Điều này bất ngờ, chưa đến thiên tai, hành động đó làm hại vô số người mất nhà cửa, trong lòng Hạ Mộc đầy chính nghĩa phẫn nộ mới kỳ lạ.

      “Dù thiên đao vạn quả lão ta cũng giải hận, lão tham tham, nhưng lão dám tham ô cả tiền xây đê, hại mười mấy thôn bị lũ phá hủy. Huyện lệnh đáng chết mất hết nhân tính, hay lắm, cuối cùng ai đó có thể trị lão ta.” Hạ Chiêu Quan cũng giận dữ .

      “Có trị tội cũng thể cứu lại bao nhiêu thôn mất, bao nhiêu mạng người chết trong dòng nước lũ.” Giọng Hạ Mộc rất , lại khiến người nghe nặng nề. Đúng vậy, dù trị tội, mạng của lão thể cứu vãn những thiệt hại trận lũ này gây ra.

      Nghĩ vậy, tâm tình mọi người nặng trĩu. Giờ thế đạo nhiều thiên tai, bọn họ là người bình thường có năng lực làm gì chứ, chỉ có thể tự lo lấy bản thân.

      Tử Tang chậm rãi đến rìa núi, xem thôn nơi nơi hỗn độn, thở dài.

      “Tôi tìm số thương nhân bán lương thực và quần áo, chăn đệm vân vân, hai người có thể phát cho các thôn dân.” Hạ Hồi Sinh .

      “Hồi Sinh, chỗ cần dùng đến tôi huynh cứ , tại tôi chẳng có gì, chỉ có thân khí lực.” Hạ Mộc .

      Hạ Hồi Sinh vỗ vỗ bả vai Hạ Mộc, “Tới huyện Thanh Sơn trước .”

      được, tôi ở lại, có rất nhiều việc phải làm.” Hạ Mộc .

      Hạ Hồi Sinh gật gật đầu, “Có chuyện gì cần giúp, cậu cứ việc .”

      “Cám ơn.” Hạ Mộc cười .

      Nhà Hạ Hồi Sinh xác định Hạ Mộc và Tử Tang bình an vô , lúc rồi trở về. Tiếp theo Hạ Thư về xem tình hình vợ chồng Hạ Đại Hầu, Hạ Chiêu Quan và Trương Nhị Bảo về nhà, ngày mai lại qua.

      Mọi người hết, Hạ Mộc muốn đến nhà Lê Tường xem sao, Tử Tang bảo mệt mỏi tìm chỗ ngồi nghỉ, để mình.

      Sau khi Hạ Mộc , Tử Tang đứng lên, bảo Tiểu Bạch ở lại, rồi nàng thi triển tinh thần lực, đuổi theo hướng Hạ Hồi Sinh rời , dọc đường chỉ lưu lại tàn ảnh.

      lúc sau, nàng đuổi kịp Hạ Hồi Sinh. Nàng dùng tinh thần lực truyền vào tai ta bảo ta dừng ngựa.

      Hạ Hồi Sinh cưỡi ngựa đột nhiên nghe thấy giọng Tử Tang, vẻ mặt kinh ngạc, có thể truyền nhập mật cần nội lực cực kì thâm hậu. Ngay cả cha ta là cao thủ thượng đẳng trong chốn võ lâm cũng làm được, ta vội vã ngừng lại, bản thân có việc, bảo người nhà trước.

      Lúc này Tử Tang nấp sau bụi cỏ thân.

      “Có việc gì?” Hạ Hồi Sinh xuống ngựa, nhíu mày hỏi, ta thu lại ngạc nhiên với Tử Tang.

      Tử Tang chìa ra thứ trong tay, nhàn nhạt : “Đây là cho nạn dân.”

      Hạ Hồi Sinh nghi ngờ nhận lấy, khi mở ra hai mắt trợn to, thể tin nhìn Tử Tang, “ ngàn lượng!”

      “Tôi muốn Hạ Mộc biết.” Tử Tang .

      Hạ Hồi Sinh hoàn hồn, này phải người cậy mạnh, có thể bỏ ra ngàn lượng . Có điều, ngờ ta hào phóng như thế. Nhờ ngàn lượng này, nạn dân bị lũ ảnh hưởng cần lo lắng vấn đề thực phẩm, có thể nhận được hỗ trợ khá tốt. Đến khi quan phủ phát thêm bạc cứu tế, họ có thể gây dựng lại quê hương.

      “Được, tôi biết, xem ra tôi lo lắng vô ích, có thể để tâm đến lòng tự trọng của Hạ Mộc, xem ra cậu ấy trả giá đơn phương.” Hạ Hồi Sinh cười .

      Tử Tang hừ lạnh tiếng, “Lòng tự trọng của Hạ Mộc cần tôi bảo vệ. ấy có năng lực giữ lại lòng tự trọng của bản thân, ấy chỉ thiếu thời gian.”

      Dứt lời, nàng xoay người rời , lưu lại cho Hạ Hồi Sinh vài đạo tàn ảnh.

      Hạ Hồi Sinh cười khẽ thầm: “Người em, phần thưởng của cậu đến.”

      ta xoay người lên ngựa, vung roi thúc ngựa rời .

      Tử Tang trở lại tượng pha, Hạ Mộc chưa trở về. Nàng để Tiểu Bạch chờ ở tượng pha, từ từ về hướng nhà Lê Tường.
      Chris thích bài này.

    5. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      ☆, 023 Khóc
      [​IMG]

      Tử Tang trở lại tượng pha, Hạ Mộc chưa trở về. Nàng để Tiểu Bạch chờ ở tượng pha, từ từ về hướng nhà Lê Tường. Chưa tới nơi, nàng thấy Hạ Mộc và cả nhà Lê Tường ngược chiều.

      Thấy Tử Tang, Hạ Mộc vội vàng chạy lên đón, cười hỏi: “Tiểu thư, sao em đến đây? Trong thôn giờ tập hợp để cùng bàn bạc, tôi và nhà Lê đại ca định nghe, em cùng nhé!”

      “Được.” Tử Tang gật đầu.

      Vì thế đoàn người đến nơi bà con tụ tập, cũng là nơi mà trước đây nhà cửa thôn dân tập trung nhất.

      Xa xa thấy đám người, giọng thôn trưởng vang lên: “Vừa rồi lời cậu tư nhà Đại Hầu , mọi người nghe . Vì thế mọi người đừng rời khỏi thôn, chỉ cần quan phủ phát bạc cứu tế cho chúng ta, chúng ta cần xa xứ.”

      “Thôn trưởng, bao giờ chúng tôi nhận được bạc!” thôn dân hỏi.

      “Mọi người đừng lo lắng. Tôi lên huyện, hoặc tìm các thôn trưởng khác cùng nhau, trong số bà con số người đứng ra cùng lên huyện với chúng tôi, bảo tân Huyện lệnh cho chúng ta câu trả lời chắc chắn.” Thôn trưởng .

      “Chúng tôi luôn. Cẩu quan đáng chết kia hại tôi cửa nát nhà tan, con tôi bị nước cuốn mất, tôi nhất định phải báo thù cho nó.” Lại có thôn dân tức giận, đau đớn .

      người lên tiếng, những người khác ào ào tỏ vẻ muốn . Tình cảnh trở nên hỗn loạn, đa phần tức giận mắng Huyện lệnh cũ, bi thống bản thân mất người nhà, nhà cửa bị phá huỷ.

      Vất vả lắm mới giữ được trật tự, thôn trưởng dẫn theo số trai tráng trẻ tuổi, đến các thôn bị ảnh hưởng khác tìm người, tập hợp cùng lên huyện hỏi.

      Lê Tường thở dài : “Lần này thôn trưởng , biết có mang về tin tức tốt .”

      “Chắc là có, Hồi Sinh lần này Huyện lệnh mới tới là vị quan tốt.” Hạ Mộc trả lời.

      Tiếp theo Hạ Mộc thuật lại chuyện gạo trong hầm. Lúc này gần như mọi người còn lương thực, gạo chỉ bị ẩm nên tất cả đều vui mừng. Hơn nữa Hạ Mộc còn lấy tiền mà mang ra giúp đỡ khiến bà con càng cảm kích. Gạo chính là thức ăn cứu mạng, vì vậy người trong thôn lũ lượt kéo lên tượng pha.

      Hạ Mộc và Lê Tường mỗi người cầm hai túi , phát cho bà con, dựa vào số gạo này, mọi người ăn tiết kiệm và tìm thêm rau quả dại có thể cầm cự hai ngày.

      Cầm phần của mình, ngoài mấy người nhà họ Hạ, mọi người đều tản .

      “Hạ Mộc, con có giữ lại cho chúng ta thêm ít gạo ?” Mọi người vừa , Hạ Đại Hầu bước lên hỏi.

      “Tôi để cho mọi người thêm túi.” Hạ Mộc . Có túi này, cha mẹ cần lo lắng vấn đề gạo ăn trong mấy ngày, huống hồ nhanh có bạc cứu tế và Hồi Sinh tìm các tổ chức, người hảo tâm hỗ trợ, cảm thấy bản thân để lại túi hề ít.

      nghĩ như vậy, nhưng người Hạ gia nghĩ thế, vừa nghe chỉ có túi, họ lập tức nổi giận.

      “Mày tên hỗn đản này. Sao mày nghĩ đến cả nhà thiếu ăn, sao mày nghĩ đến mấy đứa cháu của mày, bọn chúng tuổi ăn tuổi lớn, mày nhẫn tâm để chúng bị đói.” Hạ Đại Hầu giận dữ .

      “Đúng vậy! Chú Ba, sao chú có thể như vậy, chú bảo mọi người sống thế nào đây. Giờ đại ca chú vắng mặt, chú làm em cứu ấy thôi, đến khi gặp thiên tai, chú quyên gạo cho người ngoài, giữ lại cho người nhà, cho nhi quả phụ này chút, sao chú nhẫn tâm thế!” Thang thị gào khóc.

      Hạ Phú Quý vì bài bạc nợ tiền. Sòng bạc nể mặt Hạ Mộc, chặt tay ta, bắt ta ở lại đổ phường làm trâu làm ngựa, Hạ Mộc lén thả tiếng gió, đến ngày, Hạ Phú Quý triệt để dám đánh bạc nữa mới thả ra. Mà Hạ Thư cũng cam chịu, đại ca được giữ lại tay, có cơ hội hối cải làm người, cậu có lý gì đồng ý.

      “Hạ Mộc, sao tao lại sinh ra đứa nghịch tử như mày.” Hà thị cũng trừng mắt nhìn Hạ Mộc.

      Mặt Hạ Mộc trầm xuống, im lặng, còn Tử Tang hơi nheo mắt.

      “Đủ rồi, các người cầm gạo về hết .” Hạ Thư gào lên, cậu thấy những người này đáng lẽ phải là người thân của mình. Cậu còn cảm thấy trái tim băng giá, gì đến Ba là người trong cuộc. Người thân như thế khiến người ta thất vọng, đau khổ.

      Người Hạ gia lập tức tỉnh táo, xị mặt . Hai năm qua bọn họ dám dây vào Hạ Mộc, tuy rằng châm chọc khiêu khích, nhưng chẳng dám trắng trợn. Giờ bọn họ sợ bị đói, sợ phải tha hương khắp nơi, nguyên bản trong lòng giấu kín khủng hoảng, lại thấy Hạ Mộc phát gạo nên trút lửa lên người .

      Hạ Mộc im lặng xuống hầm, vác túi gạo đặt trước mặt những người đó, cảm xúc : “Gạo ở đây, các người !”

      Dù những người đó tốt với mình, chẳng thể hoàn toàn bỏ mặc họ.

      Vì cảm thấy mất mặt, sắc mặt mấy người Hạ gia rất khó coi, cầm gạo vội vàng bỏ .

      Ba, cha mẹ…” Hạ Thư nguyên bản định an ủi Hạ Mộc, nhưng tìm ra lý do, cậu đành khó chịu ngậm miệng.

      “Được rồi, sao, biết trong lòng em thoải mái nhưng cha mẹ rất tốt với em. Bỏ , đừng vì mà tức giận với cha mẹ.” Hạ Mộc nhàn nhạt .

      “Bọn họ chỉ trông cậy vào em sau này có thể mang đến ích lợi cho họ, bằng em chẳng được đối xử tốt.” Hạ Thư rầu rĩ , ngồi xuống tảng đá bên cạnh.

      Hạ Mộc thở dài, vỗ vai Hạ Thư, tiếng động an ủi.

      Tử Tang nắm tay Hạ Mộc, mỉm cười với . Coi như có người nhà, vẫn có nàng.

      Nét mặt Hạ Mộc vốn ảm đạm ánh sáng, đối diện với nụ cười của Tử Tang, trong mắt nàng có an ủi cùng lo lắng, cũng cười. có người nhà sao, chỉ cần tiểu thư.

      Hai người lẳng lặng nhìn nhau toát lên hạnh phúc và ấm áp khiến Lê Tường cùng Khúc thị ở cạnh nở nụ cười. Còn Hạ Thư quay lưng lại tất nhiên nhìn thấy…

      Mọi người thể lãng phí thời gian, Hạ Mộc để Hạ Thư về huyện chăm chỉ đọc sách. Tiếp đó tất cả ào ào hành động. Đầu tiên họ dựng cái lều đơn giản triền núi để buổi tối Hạ Mộc và Tử Tang có chỗ ở tạm, sau đó cả đám đến nhà Lê Tường.

      Nhà của gia đình Lê Tường được xây rất chắc chắc, bằng chính là quá may mắn, càng có thể vì nó trùng với hướng lũ nên bức tường hai bên chưa đổ sập. Dựng lều rất đơn giản, quây mặt trước mặt sau, sau đó tìm ít cỏ rải lên mặt đất là xong.

      Chuẩn bị xong xuôi là chập tối, Hạ Mộc cùng Tử Tang trở lại tượng pha. Việc đầu tiên nàng làm là dùng tinh thần lực lọc sạch giếng cũ. Sau đó lấy nước sạch ra, hai người nhóm lửa nấu cơm ngoài trời. Đương nhiên, đồ ăn đều do nàng lấy từ vòng tay. Hai người bận việc, khi ánh mắt giao nhau nở nụ cười, tuy rằng cuộc sống tại điều kiện tốt, nhưng bọn họ ở bên nhau vẫn vui vẻ và hạnh phúc.

      Màn đêm buông xuống, các vì sao xuất bầu trời, Hạ Mộc và Tử Tang ngồi đống rơm, ôm nhau ngắm tinh tú.

      “Tiểu thư, có phải giờ chúng ta ăn ngủ sơn dã , trước kia em thích thế này nhất, tôi khuyên hết nước em cũng đồng ý vào khách sạn.” Hạ Mộc cười .

      “Chẳng qua em nhất thời tò mò thôi, em cảm thấy giờ ăn ngủ ngoài trời tốt hơn trước kia nhiều.” Tử Tang cười , trước kia nàng cảm thấy độc, tại nàng thấy hạnh phúc vì bên cạnh nàng có .

      “Tôi cũng cảm thấy vậy.” Hạ Mộc cười, trước kia đuổi theo tiểu thư, đứng phía sau nàng, giờ có thể ôm lấy tiểu thư, ở cùng nhau, hai cảm giác hoàn toàn trái ngược.

      Tử Tang nghiêng đầu nhìn về phía Hạ Mộc, vừa khéo cúi đầu nhìn nàng, vì thế hai người mặt đối mặt rất gần, đối phương hít thở cũng cảm nhận được. Mặt Hạ Mộc lập tức đỏ bừng, Tử Tang khẽ nở nụ cười, khiến mỗ nam nhân thẹn thùng mặt càng đỏ hơn. Nhưng luyến tiếc rời , thậm chí còn muốn tới gần hơn, nhưng có gan, lo lắng dọa đến tiểu thư.

      Vì thế xuất cảnh Hạ Mộc ngẩn ngơ, mặt hồng hồng, hai mắt si ngốc nhìn nàng.

      “Đúng là đồ ngốc.” Tử Tang cười mắng tiếng, in môi son lên môi Hạ Mộc, khẽ hôn , đôi môi hai người dán sát vào nhau nên càng ngày càng nóng.

      Hạ Mộc cảm giác có tiếng nổ “ầm” trong đầu mình. Cả người nóng lên, ngây ngô để mặc Tử Tang hôn . cảm thấy lúc này toàn thân từ xuống dưới đều hạnh phúc, nhưng tiểu thư cũng làm hơi nhột!

      Rối rắm lúc, hai tay của gắt gao ôm Tử Tang, từ bị động biến thành chủ động, môi dùng lực, mút mạnh cánh môi nàng. cảm thấy ngọt vì thế ngoài mút còn liếm, đầu lưỡi vói vào miệng Tử Tang, trêu chọc lưỡi phấn hồng, kích tình nhảy múa…

      Dưới trời sao ngập tràn xuân sắc, đến khi hai người thở hổn hển, ngực ngừng phập phồng mới buông người kia ra, có điều họ xấu hổ đến mức dám nhìn đối phương.

      “Tiểu thư, tôi đun nước tắm.” Hạ Mộc bật dậy, cầm thùng chạy , còn Tử Tang vỗ vỗ khuôn mặt nóng bừng của mình, thấy Hạ Mộc như vậy khẽ cười, sau đó ôm đầu gối, ngắm sao trời…

      Mẹ, mẹ từng , muốn con còn sống mà phải sống hạnh phúc. tại con làm được, có phải mẹ yên tâm rồi ?

      Hạ Mộc lấy nước về, thấy mặt Tử Tang có nước mắt, nhất thời hoảng sợ, vội bỏ lại thùng nước, chạy đến hoảng sợ : “Tiểu thư, sao em khóc?”

      Tử Tang hoàn hồn, cúi đầu nhìn gương mặt Hạ Mộc hoảng sợ vẫn có phản ứng.

      “Tiểu thư, có phải ban nãy tôi dọa đến em , em đừng khóc!” Hạ Mộc kinh hoảng tràng. Ôi trời nương người ta rất dễ xấu hổ, còn khống chế được bản thân, ngu ngốc!

      Ngón tay Tử Tang thon dài sờ lên mặt, nàng cảm giác được giọt nước ẩm nóng, đó là nước mắt còn vương mặt nàng. Nàng rơi lệ, hóa ra nàng có thể rơi lệ…
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :