1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

QUY VỀ ĐIỀN VIÊN - XA LÊ NHI

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      ☆, 014 nực cười
      “Em chưa , khẩn trương cái gì?” Tử Tang nhàn nhạt .

      Rời hai năm, có hoa đào đưa tới, Tử Tang tự nhiên tin tưởng Hạ Mộc, chính là có nữ nhân mơ mộng với phu quân của mình nên nàng có chút thoải mái.

      Hạ Mộc sờ đầu mình, ngây ngốc nở nụ cười, đột nhiên nhớ tới cái gì, vội vàng : “Tiểu thư, sắp giữa trưa, Lý đại ca định đến uy lợn uy gà hộ chúng ta, tôi chưa huynh ấy cần đến. giờ tôi chuyến, đỡ cho đợi lát nữa Lý đại ca mất công chạy lần.”

      Lý đại ca này là Lý hán tử, là người khi Hạ Mộc mới trở về xin nước.

      Tử Tang gật gật đầu.

      Hạ Mộc vội vàng quay vào trong phòng cầm đồ ăn chuẩn bị tốt đến nhà Lý hán tử, Tử Tang tiếp tục quét dọn. Hạ Mộc đến nhà Lý hán tử, tặng lễ và tình cảm lúc trở lại, nhất định trong nhà còn có rất nhiều việc làm kia.

      Hai người sớm quên bẵng chuyện của Trương Dĩnh Nhi.

      Trương Dĩnh Nhi vội vàng tìm vợ chồng Hạ Đại Hầu, khóc lóc kể hết ủy khuất của bản thân, “… Hạ bá, đại nương, các người cam đoan để ta gả cho Hạ Tam, ta mới nỗ lực biểu tốt trước mặt , còn đẩy rất nhiều hôn tốt, tại nữ nhân kia trở lại, Hạ Tam căn bản có khả năng cưới ta, các người nhất định phải giúp ta a! ta làm sao bây giờ.”

      Vợ chồng Hạ Đại Hầu hai mặt nhìn nhau, rất xấu hổ, bọn họ thấy Tử Tang rời , gặp Trương Dĩnh Nhi thích Hạ Mộc, bọn họ cũng quản Tử Tang có trở về hay , vì thế ngay trước mặt Trương Dĩnh Nhi rất nhiều lời hay, cam đoan rất nhiều, chính là hi vọng Trương Dĩnh Nhi có thể gả cho Hạ Mộc. Như vậy Trương Dĩnh Nhi cùng phe với bọn họ, đến lúc đó Hạ Mộc dễ bị khống chế, giống tại, về Tử Tang bọn họ dám đối phó, mà Hạ Mộc càng ngày càng khó dây dưa, thậm chí rất nhiều chỗ ngăn chận bọn họ, nếu có cơ hội phản kháng, bọn họ bị Hạ Mộc đè đầu.

      Nhưng Trương Dĩnh Nhi có xíu ích lời nào, chẳng hề có chút tiến triển. Bây giờ Tử Tang về, bọn họ cũng biết càng thêm có khả năng chiếm được tiện nghi, cho nên về phía Trương Dĩnh Nhi, họ buông tha.

      “Hạ bá, đại nương, sao hai người gì.” Trương Dĩnh Nhi đến độ nước bọt sắp khô, câu đáp lại, giọng điệu chất vấn khỏi đề cao vài phần.

      “Dĩnh Nhi, con là nương tốt, giờ nữ nhân kia trở lại, chúng ta có biện pháp a! Nếu tự con ngẫm lại, xem có thể đuổi nữ nhân kia .” Hà thị cười .

      “Ta mặc kệ, các ngươi giúp ta nghĩ cách a.” Trương Dĩnh Nhi tùy hứng . Sau đó au lại : “Nếu ta thể gả cho Hạ Tam, vậy ta gả cho Hạ Thư cũng được.”

      Kỳ thực Trương Dĩnh Nhi sớm đặt hi vọng người Hạ Thư, nhưng nàng biết Hạ Thư ghét bản thân cỡ nào, mà vợ chồng Hạ Đại Hầu thể để Hạ Thư cưới mình. Cho nên nàng mới đặt chú ý người Hạ Mộc, giờ Hạ Mộc đồng ý cưới mình, có lẽ lấy cái này có thể uy hiếp vợ chồng Hạ Đại Hầu thành công gả cho Hạ Thư, về sau nàng chính là quan phu nhân.

      “Ả biết xấu hổ này, dám mơ tưởng lão Tứ nhà ta. Về sau nó kết hôn với thiên kim tiểu thư, xứng chắc.” Hà thị vừa nghe xù lông, tức giận mắng Trương Dĩnh Nhi.

      “Cút, về sau được tới nhà ta, càng cho phép đánh chủ ý lên đầu lão Tứ, ngươi xem lại bản thân , tương lai xứng làm quan phu nhân chắc.” Hạ Đại Hầu trào phúng .

      Hôn của Hạ Thư vợ chồng ông cực kì coi trọng, Trương Dĩnh Nhi ở trong mắt họ là nương đứng đắn, nhắc đến cùng với Hạ Thư chính là vũ nhục nó, tự hạ thấp thân phận nên họ rất tức giận.

      “Các ngươi… Các ngươi hà hiếp người khác… Chúng ta bỏ qua cho các ngươi, nhất định lấy lại công đạo.” Sắc mặt Trương Dĩnh Nhi khó nhìn, thế nhưng là nương, bị trưởng bối như vậy, lại là người nàng vẫn coi như bên nhà chồng, nàng cảm thấy mất mặt, bỏ lại câu ngoan lệ, oán hận chạy .

      Ăn xong bữa trưa, Hạ Mộc tính toán ruộng đất nhìn xem, Tử Tang vì nhận thức ruộng đất nhà mình, tự nhiên muốn theo, Hạ Mộc rất buồn rầu : “Tiểu thư, mặt trời treo cao, ở nhà !”

      “Em phải nhận chỗ ruộng nhà mình, bằng cả ruộng đất nhà mình em cũng biết.” Lý do của Tử Tang rất tốt, cũng là , vì thế Hạ Mộc cản được, đành phải dẫn Tử Tang , tất nhiên trang bị thêm mũ lớn.

      Sau bữa tối, thu dọn xong tất cả, bóng đêm phủ xuống, Tử Tang ra tiền viện hóng gió, trong tay cầm quạt đuổi muỗi, còn Hạ Mộc ngồi cạnh thường nhìn lén nàng, có vẻ định gì nhưng dám .

      Tử Tang đột nhiên nhớ ra gì đó, quay đầu liếc Hạ Mộc : “Đồ của hình như chưa chuyển lên lầu hai đâu, giờ chúng ta dọn nhé.”

      “Được.” Hạ Mộc sửng sốt, vui vẻ đáp, lập tức hớn hở chạy vào phòng mình. Sau đêm đó, luôn nghĩ đến vấn đề chỗ ngủ buổi tối, dù tiểu thư hai người làm vợ chồng thực , nhưng khi về nhà sau dám hỏi đêm nay hai người có ngủ cùng nhau , hay có chuyển chỗ ngủ vân vân.

      Giờ tiểu thư tự nhắc tới, rất vui mừng.

      Tử Tang sửng sốt trước tốc độ của Hạ Mộc, dường như chờ mình lên tiếng vậy.

      Đồ dùng của Hạ Mộc có nhiều. Về quần áo cùng Tử Tang mỗi người bọc là chuyển xong, còn mấy thứ lặt vặt hai người thêm chuyến cũng xong. Vì thế căn phòng vốn dĩ của Tử Tang nay có thêm mấy thứ của Hạ Mộc, nhìn có thêm hơi người và náo nhiệt hơn.

      Sắp xếp xong đồ đạc, Tử Tang cởi áo khoác trèo lên giường, quay đầu nhìn Hạ Mộc vẫn mặt đỏ đứng ngẩn người, cười : “Tắt đèn, ngủ !”

      Hạ Mộc vội vàng đáp, cũng cởi áo khoác, sau đó tắt đèn, lên giường ngủ.

      Lần này Tử Tang chủ động dựa vào Hạ Mộc, mà thẹn thùng cũng dám lại gần nàng. Nhưng khi hai người ngủ say, Hạ Mộc vô ý thức tới gần Tử Tang, ôm nàng vào trong ngực, còn mơ, “Tiểu thư…”

      Tử Tang là người ngủ sâu, khi Hạ Mộc ôm mình nàng liền tỉnh, khóe miệng mang theo nụ cười, ở trong lòng Hạ Mộc cọ cọ, lại ngủ tiếp.

      Hôm sau tỉnh lại, Hạ Mộc phát bản thân ôm tiểu thư, mà tiểu thư cũng ôm , miệng tiếng động cười toe toét. vốn muốn rời giường luyện võ, lại luyến tiếc buông thiên hạ trong lòng nên tiếp tục nhắm mắt lại…

      Qua nửa canh giờ, Hạ Mộc lần nữa buông Tử Tang, chậm rãi dời tay nàng . thể tiếp tục cọ xát giường được, còn phải làm điểm tâm, cho lợn gà ăn nữa.

      Hạ Mộc vừa động, Tử Tang tỉnh lại, ngượng ngùng : “Tiểu thư, ngài ngủ tiếp !”

      “Em ngủ đủ rồi.” Tử Tang ngồi dậy.

      Hạ Mộc gì thêm, vội vàng xuống giường mặc quần áo, đưa quần áo cho Tử Tang rồi mới xuống lầu.

      Hạ Mộc và Tử Tang ăn điểm tâm, bên ngoài truyền đến thanh quen thuộc: “ Ba, Ba, ở đâu?”

      “Là em Tư về.” Hạ Mộc kinh hỉ , xong, người ra ngoài.

      Hạ Thư giờ là tú tài, nay học ở quốc học* huyện, đến tháng tám tham gia thi hương, bình thường cậu ở lại trường nên hai tháng về. Bình thường có nhớ cậu, mọi người đều lên huyện thăm.

      (*trường học do nhà nước xây dựng, như Thái học, quốc tử giám)

      Sau khi Tử Tang trở về, nghe Hạ Mộc qua.

      “Em Tư, em trở lại.” Hạ Mộc cười , sau đó bước nhanh mở cửa viện để Hạ Thư vào.

      “Hôm kia cha mẹ đến thăm em, chị Ba quay lại, mấy ngày nay vừa khéo có thời gian em đến xem.” Hạ Thư liếc mắt nhìn nhà trúc, vẻ mặt có chút lạnh nhạt , đối với Tử Tang bỏ hơn hai năm, tất nhiên cậu có ý kiến với Tử Tang. Lần này về cậu đặc biệt đến thăm , vì sao chị ta trở về, về sau có nữa .

      “Vào thôi.” Hạ Mộc cười , tựa hồ quá để ý : “Chuyện nhà mẹ để chị dâu em xử lý xong, sau này lâu như vậy nữa.”

      Hạ Thư hơi nghi ngờ, chẳng lẽ chỉ về nhà mẹ đẻ đơn giản thế sao? Vào phòng khách, thấy Tử Tang thu thập bát đũa, cậu nhàn nhạt lên tiếng chào, “Chị Ba.”

      Tử Tang gật gật đầu, nhàn nhạt hỏi: “Có ăn điểm tâm ?” Nếu chưa ăn nàng vào phòng bếp lấy mấy thứ cho cậu ăn.

      Hạ Thư có chút ngoài ý muốn, : “Cám ơn chị Ba, cần ạ, em ăn qua ở nhà rồi.”

      Tử Tang gật gật đầu, rửa bát đũa, Hạ Mộc bảo Hạ Thư ngồi xuống ghế.

      Hạ Thư có thời gian ngồi lâu, khi Hạ Chiêu Quan sinh đứa , về chuyến rồi . Cậu còn phải đến chỗ Gia Cát phu tử, thỉnh giáo vài điều, sau đó lại chạy về thị trấn.

      Sau Hạ Thư lâu, phía rừng trúc vang lên tiếng lão hổ kêu, Tử Tang và Hạ Mộc vội vàng ra hậu viện, lúc sau, con vật màu trắng xuất , là Tiểu Bạch.

      Tiểu Bạch vừa thấy Tử Tang, nhảy lên cao, vọt qua hàng rao, lao về phía nàng. Nàng lập tức tránh , Tiểu Bạch chụp vào khoảng , đáng thương hề hề nhìn nàng.

      “Cả người mày đều bẩn, đừng nghĩ chạm vào tao.” Tử Tang trách mắng, bên đến chỗ giếng, “Mau qua đây, tao tắm cho mày.”

      Tách ra vài ngày, Tiểu Bạch đều chạy nhảy trong rừng cây, có người tắm cho nọ, tự nó cũng biết tắm.

      Vì thế Tiểu Bạch vui vẻ chạy tới, Hạ Mộc xem cảm giác rất buồn cười, cũng qua giúp lấy xà phòng và múc nước, hai người hợp lực, rất nhanh tắm cho Tiểu Bạch sạch , súc sạch cả miệng cho nó.

      Lúc này, Tử Tang mới cho phép Tiểu Bạch cọ vào người nàng làm nũng, nàng vuốt bộ lông trắng mềm mại của nó, cười : “Có đói bụng , tao làm cho mày ăn.”

      Tiểu Bạch vừa nghe, cọ cọ Tử Tang, sau đó nhìn nàng đầy hi vọng, hiển nhiên rất muốn ăn.

      Tử Tang vỗ vỗ đầu nó, bảo Hạ Mộc cho Tiểu Bạch ăn, trong nhà còn miếng thịt heo, Hạ Mộc lấy ra nấu, sau đó làm bát mì to, mì sợi này là thứ Tiểu Bạch thích ăn.
      Chris thích bài này.

    2. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      ☆, 015 Tôi tưởng…
      [​IMG]

      Hầm chuẩn bị tốt, ngày kế tiếp, hai người Hạ Mộc và Lê Tường lén lút chuyển lương thực xuống hầm. Bên Lỗ châu chưa truyền đến tin xấu, thời tiết càng ngày càng tệ, gần như ngày nào cũng mưa to. Liên tục mười ngày, rất nhiều hoa màu của thôn đều bị ngập nước, hoặc bị mưa làm tả tơi, nhà Hạ Mộc ngoại lệ, trong thôn bước vào thời kì nước ròng.

      Hôm nay, trời vẫn mưa như cũ, Tử Tang tựa vào người Hạ Mộc, hai người coi hậu viện, Hạ Mộc thở dài, : “Tiểu thư, nếu lại tiếp tục mưa, sáu tháng cuối năm này có thu hoạch, đến lúc đó có rất nhiều rất nhiều dân chạy nạn, thôn chúng ta cũng có rất nhiều người đói kém.”

      Tử Tang hiểu được tâm trạng của Hạ Mộc, hoa mầu này đều là cực khổ gieo trồng, bị hủy như vậy nỡ và đau lòng nhường nào. Nhưng đây là chuyện thời tiết, ai có cách thay đổi, nàng biết nên an ủi Hạ Mộc thế nào, đành nắm tay chặt, hi vọng có thể cảm nhận được tâm ý của bản thân.

      Hạ Mộc vốn là người lạc quan, chỉ than thở hai câu, cũng có tâm lý bi quan. Thấy Tử Tang nắm tay mình, cười với nàng, tất cả cần lời .

      Phía dưới mưa to gió lớn, nhưng giữa hai người lại rất ấm áp.

      “Hạ gia tam lang, có người ở nhà .” Đột nhiên tiền viện vang lên tiếng gào, nhanh chóng bị nước mưa át còn rất , cũng may Hạ Mộc và Tử Tang thính lực như người thường nên vẫn nghe thấy. Hạ Mộc vội vàng cầm ô xuất môn. Ngoài cửa có nam nhân đứng đó, đầu đội mũ, mặc áo tơi, thấy dung mạo.

      Người nọ vừa thấy Hạ Mộc, vội vàng hỏi: “ chính là hạ gia tam lang đúng , tôi là người thôn Minh Nguyệt, vừa khéo ngang qua thôn các người, muội muội nhà hôm qua sinh. Là con trai, mẫu tử bình an.”

      “Vậy ư, cám ơn a!”Hạ Mộc kinh hỉ , mở cửa viện, “Mời vào trong ngồi tí, mưa to lắm, đợi chút hãy !”

      được, tôi còn vội vàng đến huyện, chỗ cha mẹ tôi biết, tự nhé! Chỗ em Tư nhà tôi tiếng.” Người nọ rồi quay .

      Hạ Mộc há hốc mồm, vội vàng đuổi theo, nhét cho người nọ mười mấy đồng tiền, “Chỗ này cầm , làm phiền toái hôm nay mưa to còn chạy chuyến.”

      Người nọ cũng từ chối, Hạ Mộc trở về rồi chạy .

      Hạ Mộc vội vàng chạy vào nhà. Lúc này quần áo của có rất nhiều chỗ ẩm, vẫn hưng phấn như cũ, với Tử Tang: “Tiểu thư, Chiêu Quan sinh rồi, là con trai, đến lễ tắm ba ngày, chúng ta chuyến nhé.”

      “Ừm.” Tử Tang cười đồng ý, “Quần áo ẩm rồi, nhanh thay .”

      “Vâng.” Hạ Mộc lên tiếng rồi lên lầu. Rất nhanh mặc quần áo sạch xuống dưới, vui vẻ : “Đợi mưa bớt, tôi đến chỗ cha mẹ báo tiếng, chúng ta nên chuẩn bị ít đồ đến đó.”

      Xem Hạ Mộc hưng phấn, khóe miệng Tử Tang cũng nhiễm ý cười…

      Chỉ là đến lễ tắm ba ngày, mưa vẫn to như cũ. Hạ Mộc càng ngày càng nhịn được, ngày đó đến nhà vợ chồng Hạ Đại Hầu chuyện lễ con Hạ Chiêu Quan tắm ba ngày, vợ chồng Hạ Đại Hầu rất ràng, nếu đổ mưa, bọn họ .

      Giờ mưa to tầm tã, vợ chồng Hạ Đại Hầu chắc , nhưng lễ tắm ba ngày, nếu người nhà mẹ đẻ đến, Hạ Chiêu Quan rất mất mặt, mọi người cho rằng nhà mẹ đẻ coi trọng Hạ Chiêu Quan nữ nhi xuất giá này.

      Cho nên bất luận như thế nào Hạ Mộc đều phải .

      “Chúng ta mặc áo tơi vào rồi !” Tử Tang tiến lên .

      “Nhưng mưa lớn như vậy, có mặc áo tơi cũng rất khó bị ướt, thế này , tiểu thư, ngài ở nhà, mình tôi là được.” Hạ Mộc , muốn , dù mưa to cũng cam tâm tình nguyện, nhưng muốn tiểu thư bị ướt, đội mưa lớn chạy đến, nên chỉ định mình.

      “Nếu để em cùng, thế em chờ rồi theo.” Tử Tang nhàn nhạt .

      “Nhưng mà tiểu thư…”

      có nhưng mà.” Tử Tang cắt ngang lời , “Chúng ta mặc áo tơi vào, lại đội thêm mũ, cầm cả quần áo sạch , nếu quần áo ẩm, đến nơi chúng ta thay là xong, sao.”

      Hạ Mộc thể lại Tử Tang, cuối cùng chỉ có thể nghe lời nàng, cùng nhau xuất môn.

      Mưa lớn, thể cưỡi xe bò, hai người đành phải bộ, may mắn, Hạ Mộc biết khinh công, Tử Tang có tinh thần lực, tuy rằng mưa gió lớn, nhưng hai người rất nhanh, nửa canh giờ sau đến thôn Minh Nguyệt.

      Khi Tử Tang và Hạ Mộc đuổi tới nhà Hạ Chiêu Quan, quần áo gần như ẩm hết.

      Xem hai người đội mưa mà đến, Hạ Chiêu Quan vừa vui vừa nỡ, trách họ sao mạo hiểm đội mưa đến, sao đợi mưa tạnh hãy rồi nhanh chóng để hai người vào phòng thay quần áo, hai người vào phòng mới nhận ra bị sắp xếp thay chung chỗ.

      Trong mắt Hạ Chiêu Quan, bọn họ là vợ chồng, an bày như vậy có vấn đề, nhưng Hạ Mộc và Tử Tang tuy rằng cùng phòng lâu lại chưa viên phòng . Vì thế mặt Hạ Mộc đỏ bừng, mà trong lòng Tử Tang cũng ngượng ngùng lạ lùng, bất quá mặt ngoài nàng vẫn lạnh nhạt, : “Xoay người , em thay trước.”

      Hạ Mộc rất nghe lời xoay người sang chỗ khác, từ khi học võ, càng thính tai hơn. Nên thanh Tử Tang đứng phía sau thay quần áo, đều nghe thấy hết. Trong đầu tự giác nghĩ đến mấy cảnh nên nghĩ gì đó, vì thế mặt càng đỏ, đến độ có thể ra máu.

      Tử Tang thay xong quần áo, bảo Hạ Mộc xoay người lại, thấy mặt đỏ rực, cười : “Sao mặt đỏ thế, có phải nhìn lén em thay quần áo .”

      Hạ Mộc hoảng hốt, vội vàng xua tay, “, tôi có, tiểu thư…”

      Vẻ mặt ủy khuất xem Tử Tang, đáng thương hề hề.

      Tử Tang xì bật cười.

      “Tiểu thư, ngài lại trêu tôi.” Hạ Mộc hiểu được mình lại bị trêu ghẹo, vẻ mặt rất ủy khuất và khả linh, mấy ngày nay thường xuyên bị Tử Tang trêu ghẹo, mà mỗi lần đều tưởng , đợi đến khi tiểu thư cười mới nhận ra. Vì thế lần nào cũng thề lần sau nhất định tưởng là , nhưng mặc kệ tiếp nhận bao nhiêu giáo huấn, vẫn học được thông minh, nhiều lần mắc mưu.

      Tử Tang cười.

      “Tiểu thư, ngài nhanh quay qua , tôi muốn thay quần áo.” Hạ Mộc phụng phịu , chỉ là đỏ mặt, hề có điểm nghiêm túc, ngược lại càng làm cho người ta nhìn muốn trêu .

      “Em nhìn thay.” Tử Tang cười mỉm ngó Hạ Mộc.

      Mặt Hạ Mộc đỏ lên, trừng mắt nhìn Tử Tang, cảm thấy bản thân đường đường đại nam nhân bị đùa giỡn, nhưng có can đảm phản bác. càng nghĩ càng thấy đúng, dỗi : “Thế ngài xem , dù sao tôi cũng chịu thiệt.”

      Xem Hạ Mộc bộ bất cứ giá nào, Tử Tang có chút hối hận, nhưng lời ra, nếu xoay người sang chỗ khác, chẳng phải quá mất mặt, vì thế ánh mắt nàng yên lặng theo dõi Hạ Mộc.

      Dưới tầm mắt của Tử Tang, Hạ Mộc càng ngày càng thấy xấu hổ, nhưng vừa nghĩ và tiểu thư là vợ chồng, chẳng lẽ còn sợ bị xem chắc, vì thế kiên trì cởi áo.

      Tử Tang vốn định đùa giỡn, nhưng nhìn nửa thân cường tráng của Hạ Mộc, đột nhiên nàng thể dời mắt, lăng lăng nhìn. thể , dáng người Hạ Mộc tốt lắm, nhưng tên ngốc này buổi tối hôm trước đều ôm mình ngủ, ràng có nồng đậm **, lại dám có động tác tiếp theo, hại nàng công lãng phí nhiều cơ hội như vậy…

      Nghĩ vậy, mặt Tử Tang đỏ lên, ý tưởng này đột nhiên xuất , thế nào cũng giống như nàng có vẻ bất mãn vậy.

      Hóa ra tiểu thư cũng biết mặt đỏ a! Bất quá tiểu thư thế này xinh đẹp, thay xong quần áo Hạ Mộc si ngốc xem Tử Tang.

      Vì thế dưới ánh nhìn nóng rực chăm chú của Hạ Mộc, Tử Tang cảm thấy mặt mình càng ngày càng nóng, vội vã ra khỏi phòng, “Tốt lắm, thay xong rồi chúng ta ra ngoài .”

      Ngay tại thời điểm nàng lướt qua người Hạ Mộc, bị kéo tay, nàng lạnh nhạt quay đầu xem Hạ Mộc.

      “Tiểu thư…” Hạ Mộc đỏ mặt kêu, bắt đầu lắp bắp, “… Tôi… Tôi…”

      Xem Hạ Mộc như thế, vốn có chút khẩn trương Tử Tang đột nhiên thả lỏng, nhíu mày hỏi: “ làm sao vậy?”

      “Tôi muốn…” Hạ Mộc định hai chữ cuối cùng nhưng nên lời, chỉ có đỏ mặt lăng lăng nhìn Tử Tang.

      Tử Tang biết nghĩ gì. Nhưng nhìn tình cảnh lắp bắp lại đỏ mặt đặc biệt đáng , vì thế nàng khống chế được, hôn lên mặt . Mặc kệ ngẩn người, nhanh chóng bước ra ngoài.

      Còn Hạ Mộc vuốt chỗ bị hôn, ngây ngốc nở nụ cười, nguyên bản xem tiểu thư đỏ mặt, muốn thân ái, sờ sờ. Nhưng tiểu thư là nương, sợ dọa đến nàng, dám ra, ngờ tiểu thư tự động đưa lên.

      thể , hiểu ở phương diện này Hạ Mộc nghĩ như thế nào, ràng Tử Tang người ta lớn gan hơn , mà động tí liền mặt đỏ, mà lá gan hơi quá.

      Bất quá, hai người kia hiển nhiên nghĩ đến vấn đề này.

      Tử Tang vừa ra khỏi phòng, gặp Trương Nhị Bảo ôm đứa . Nàng nhìn bé con nho , làn da hơi nhăn lại hồng hồng, nàng thể , vừa sinh ra tiểu hài tử dễ nhìn.

      Nàng tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng ánh mắt nàng nhìn bé con vẫn nhu hòa, khóe miệng cũng mang theo ý cười.

      “Chị Ba, chị có muốn ôm bé .” Trương Nhị Bảo hỏi.

      Tử Tang sửng sốt, vội đáp: “Đừng nên.”

      Bé con nhìn , nàng sợ bản thân làm đau bé.

      Trương Nhị Bảo nghe vậy liền hiểu lầm, cho rằng Tử Tang thích đứa nhà mình, nụ cười mặt có chút cứng ngắc.

      Tử Tang nhìn ra hiểu sai, trước đây nàng cũng lười giải thích, nhưng tại nàng tiếp tục sống cùng Hạ Mộc, để ý thân nhân, nàng cũng thể làm hỏng các mối quan hệ, : “Bé quá , chị sợ ôm khéo làm đau bé.”
      Chris thích bài này.

    3. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      ☆, 16 Thành thân
      [​IMG]

      Tử Tang nhìn ra hiểu sai, trước đây nàng cũng lười giải thích, nhưng tại nàng tiếp tục sống cùng Hạ Mộc, để ý thân nhân, nàng cũng thể làm hỏng các mối quan hệ, : “Bé quá , chị sợ ôm khéo làm đau bé.”

      Trương Nhị Bảo nở nụ cười, lần đầu tiên nhìn thấy bé con cũng nghĩ như vậy, : “Chị Ba, dễ làm bé đau vậy đâu, chị cứ ôm , yên tâm tốt lắm.”

      “Tiểu thư, sao đâu, tôi đứng cạnh trông chừng mà.” Đuổi theo ra ngoài, Hạ Mộc cũng .

      Vì thế Tử Tang dè dặt cẩn thận ôm lấy bé con, đầu bé giật giật, nhưng rất an ổn nằm trong vòng tay nàng.

      Thấy vậy, Tử Tang cũng yên tâm, khỏi nhàng đung đưa, khóe miệng mang theo ý cười.

      Xem bộ dáng Tử Tang ôm đứa , Hạ Mộc đột nhiên có ý nghĩ muốn cùng tiểu thư sinh đứa , nhưng và tiểu thư đến giờ chưa có cái đó đó, nghĩ vậy mặt khỏi đỏ lên. Thời điểm ở kinh thành, và tiểu thư làm hôn thư chính thức, lúc bái đường hôn phục cũng mặc bái đường, hoàn thành rất qua loa, rất ủy khuất đối với tiểu thư ——

      Thời điểm Tử Tang quay đầu, liền nhìn thấy Hạ Mộc xem bản thân xuất thần, mặt có áy náy, tiến lên hỏi: “ làm sao vậy?”

      Hạ Mộc hoàn hồn, lắc lắc đầu, “Chúng ta vào xem Chiêu Quan !”

      Vì thế hai người ôm bé con vào phòng Chiêu Quan, dân quê ở cữ có quá nhiều chú ý. Có số người sinh con xong, thể lực hồi phục vẫn xuống giường như thường. Sức khỏe Hạ Chiêu Quan ổn định, nhưng Trương Nhị Bảo lo lắng, kiên trì cho nàng xuống giường. Vừa rồi Hạ Mộc và Tử Tang đến, nàng đứng lên lúc, lại bị Trương Nhị Bảo bắt vào giường nằm.

      Ba, chị Ba. chị ngồi .” Nàng thấy hai người tiến vào vội hỏi rất vui, nàng nằm giường ngủ được rất nhàm chán, ai đó có thể bồi nàng trò chuyện tự nhiên rất tốt. Đối với việc Tử Tang có thể vào ngày mưa to đến, chuyện trước kia nàng bỏ qua phần lớn, nên xấu hổ như trước.

      Tử Tang ngồi cạnh giường, Hạ Mộc an vị ở ghế tựa, bên cởi bỏ mấy lớp tay nải, : “Ở đây có mấy miếng nhân sâm ngàn năm, cho em bồi bổ thân mình, còn có hai cuộn vải để làm quần áo cho em bé. À còn có ít trứng gà, mỗi ngày em ăn ít, dưỡng thân thể tốt, rất nhiều người sinh đứa nếu dưỡng người cho tốt, về sau nhiễm bệnh đau ốm đấy.”

      Hạ Chiêu Quan nhìn mấy thứ kia mà há hốc mồm. Còn Trương Nhị Bảo bước vào miệng cũng mở to, trứng gà có gì, tuy hai cuộn vải cũng là vải thượng hạng, rất đáng giá, nhưng bọn bỏ được số tiền này. Chí ít chúng cũng mua được, nhưng đó là sâm, nhân sâm ngàn năm, đó là đồ vật chỉ có trong truyền thuyết, tuy rằng nhiều lắm, nhưng rất quý giá!

      Ba, chỉ là lễ tắm ba ngày mang nhiều đồ quý như vậy làm gì. Trứng gà và vải em nhận, nhân sâm cầm về .” Giọng Hạ Chiêu Quan tự giác đề cao.

      “Chị dâu em nhân sâm bồi bổ thân mình tốt nhất, là đặc biệt mang cho em ăn, huống hồ chỗ chị dâu còn có ít, em cứ nhận !” Hạ Mộc cười .

      Lúc trước thời điểm chuẩn bị quà tặng, tiểu thư đưa nhân sâm cho , vốn cũng muốn giữ lại để tiểu thư dùng, nhưng tiểu thư vẫn còn. Hơn nữa nàng kiên trì bảo mang , Hạ Mộc lại nghĩ sinh con rất vất vả, vì thế mang đến.

      “Chị Ba, cám ơn chị nhưng chị nên thu lại , cái này quá quý.” Hạ Chiêu Quan , nàng đâu dám ăn đồ tốt đắt tiền như thế!

      “Giữ .” Tử Tang liếc mắt nhìn Hạ Chiêu Quan cái, sau đó cúi đầu ngắm em bé trong lòng.

      Thấy Tử Tang hiển nhiên để ý đến mình, Hạ Chiêu Quan đành phải cầu cứu Hạ Mộc, Hạ Mộc cười : “Yên tâm ăn , nếu lấy ra được, chị đưa cho em.”

      Hạ Chiêu Quan nhìn về phía Trương Nhị Bảo, Trương Nhị Bảo cười : “Dĩ nhiên đây là tấm lòng của hai chị, em cứ nhận lấy, tẩm bổ tốt, về sau mới có cơ hội báo đáp chị.”

      Trước đây đại phu với , cơ thể vợ bề ngoài nhìn sao thực ra nền tảng tốt. Lần này sinh con cũng mất quá nhiều máu, vốn muốn tìm mấy thứ để vợ bồi bổ, giờ có mảnh sâm này tốt quá.

      Thấy Trương Nhị Bảo như vậy, Hạ Chiêu Quan lại lần nữa cảm ơn, từ chối nữa.

      “Em Hai, em rể.” Lúc này bên ngoài truyền đến tiếng gào quen thuộc.

      “Là Tư.” Hạ Chiêu Quan kinh hỉ .

      Trương Nhị Bảo vội vàng ra ngoài, bởi vì cửa viện mở rộng, sân lại lớn, lúc này Hạ Thư chạy đến hành lạng trước nhà, vừa khéo chạm mặt Trương Nhị Bảo từ nhà chính chạy ra.

      Tư.” Trương Nhị Bảo kêu tiếng, bước nhanh lên trước cầm lấy ô, “Mưa to quá, sao cả cũng đến?”

      Quãng đường từ thị trấn đến thôn Minh Nguyệt hơn canh giờ, tại mưa to gió giật.

      Hạ Mộc cũng ra, : “Mưa to thế, tưởng rằng em đến đấy.”

      Hạ Thư cười : “Em gọi xe ngựa đưa em tới, may mắn đường từ thị trấn đến thôn tương đối cao, đa số là đường đá, nếu xe ngựa nổi.”

      xong, người đầu đội mũ, mặc áo tơi đến, Hạ Mộc giải thích đây là mã phu, hơn nữa phải đợi Hạ Thư cùng về, bằng lát nữa muốn quay lại thị trấn trở về được.

      Trương Nhị Bảo vội mời người đó vào phòng ngồi, chuẩn bị nước canh nóng, làm ấm người.

      Hạ Mộc dẫn Hạ Thư đến phòng Hạ Chiêu Quan.

      đến giữa trưa, mưa dần tạnh, mọi người đều thở phào. Nếu vẫn mưa, lễ tắm ba ngày thể tiến hành rồi.

      Ăn cơm trưa xong, người nhà chồng Hạ Chiêu Quan gia lần lượt tới, bố mẹ chồng của nàng, bác cả chị dâu cũng đến. Căn nhà của Hạ Chiêu Quan náo nhiệt hẳn lên, Tử Tang đứng trong phòng Hạ Chiêu Quan, xem bé con, thường chuyện mấy câu với nàng.

      “Chị Ba, em thấy chị cũng rất thích em bé, khi nào chị và ba cũng sinh đứa !” Hạ Chiêu Quan đột nhiên .

      Tử Tang sửng sốt, : “Tất nhiên rồi sinh.”

      Trước kia nàng cảm thấy đứa bé là việc rất xa xôi, nhưng hôm nay ở cùng Hạ Mộc, sinh con trở nên chân , về sau nàng có con, làm mẹ. Chỉ là cái người nhát gan kia biết khi nào dám làm tới bước cuối cùng.

      Vẻ mặt Tử Tang nhu hòa xem cục cưng trong lòng…

      Hạ Chiêu Quan thở phào trong lòng, ở trong suy nghĩ của nàng, chỉ cần Tử Tang bằng lòng sinh con, vậy mọi chuyện ổn định, xuất chuyện bỏ lần là hai năm như trước.

      Đợi bà mụ đến, lễ tắm ba ngày bắt đầu, làm nghi thức rất lâu, nửa canh giờ mới kết thúc. Khi đến lúc thả quà, Hạ Mộc và Hạ Thư làm Hạ Chiêu Quan hãnh diện, thả nhiều nhất.

      Sau khi kết thúc buổi lễ, Hạ Thư trở về thị trấn, Hạ Mộc và Tử Tang ở lại lâu, rồi về. Về đến nhà chạng vạng tối, hơn nữa trời tiếp tục đổ mưa, sắc trời u ám hẳn.

      Hạ Mộc cho gia cầm ăn, còn thả tự do cho Tiểu Bạch rồi mới vào bếp làm cơm chiều. Cũng may hai người ăn lưng lửng ở nhà chồng em nên giờ chưa đói, chẳng qua còn qua đêm nên phải ăn chút. Hơn nữa cần làm đồ ăn cho Tiểu Bạch.

      Tử Tang vẫn làm trợ thủ.

      Làm xong xuôi tất cả, Tử Tang cùng Hạ Mộc về phòng, nhưng còn quá sớm, hai người ngủ được. Tử Tang cầm quyển sách đọc còn Hạ Mộc lấy đồ ra khâu quần áo.

      Tử Tang bên đọc sách, thường xuyên nhìn về phía dưới Hạ Mộc chăm chú dưới ánh nến. Nhìn mấy lần, nàng thể dời ánh mắt, thể , nam nhân nghiêm túc rất có sức hấp dẫn. Đặc biệt người đàn ông thà, kiên cường lại làm công việc may vá của phụ nữ, điều này làm cho người ta cảm động, càng làm người đó thể dời mắt.

      “Hạ Mộc, vì sao biết làm quần áo?” Tử Tang nhịn được hỏi.

      Hạ Mộc nhìn thoáng qua Tử Tang, cười : “Bản thân mình ở ngoài, làm được, huống hồ tự mình làm tiết kiệm tiền, nên tôi học.”

      “Vậy biết người đàn ông làm việc này rất mất mặt sao?” Tử Tang lại hỏi, đây là thời đại phong kiến, thế giới coi nam nhân là chủ.

      Hạ Mộc sửng sốt, ngó Tử Tang, bất an hỏi: “Tiểu thư, ngài cảm thấy tôi làm việc này khiến ngài mất mặt sao?”

      Biết ngay Hạ Mộc hiểu lầm, nàng vội vã giải thích, “, em chỉ cảm thấy kỳ lạ, em thích dáng vẻ lúc ngồi thêu thùa, em cảm thấy cảm động.”

      Vừa xong, Tử Tang có hơi đỏ mặt.

      Hạ Mộc nghe thế, mặt nở nụ cười rạng rỡ như đóa hoa nở rộ, buông kim, đến bên giường ngồi xuống, cười : “Chỉ cần tiểu thư ghét là tốt rồi, tôi chẳng thấy có gì mất mặt, biết làm mới mất mặt ấy.”

      “Đương nhiên em chán ghét, em thích mặc quần áo làm, huống hồ em biết thêu thùa may vá, nếu cũng thế, quần áo của chúng ta chỉ có nước thuê người khác làm.” Tử Tang cười .

      “Tiểu thư thích mặc, tôi làm cho tiểu thư cả đời.” Hạ Mộc nhìn chằm chằm Tử Tang, nghiêm cẩn .

      Mặt Tử Tang đỏ bừng, ai Hạ Mộc đầu gỗ, thấy chưa, cũng biết lời ngon tiếng ngọt.

      Hạ Mộc si ngốc ngắm khuôn mặt Tử Tang đỏ ửng, rất mị và dụ hoặc, tay nhịn được vuốt ve khuôn mặt nàng, xúc cảm mềm mại khiến thích muốn buông tay.

      Tử Tang có thể cảm giác được nhiệt độ ngón tay , và ánh mắt nóng rực của .

      “Tiểu thư, chúng ta thành thân !” Hạ Mộc .

      Tử Tang ngạc nhiên, hiểu : “ phải chúng ta thành thân à?”

      “Khi đó khác, hồi ấy hai ta đều bị hãm hại, ai vui vẻ khi thành thân. Chúng ta được tính là bái đường, ngay cả hỉ phục cũng có, phải em thích mặc quần áo tôi làm sao? Tôi tự tay làm hỉ phục của tân nương, sau đó bái đường, tuy rằng thể mời khách, nhưng tôi muốn có hôn lễ của riêng chúng ta. Tôi muốn thấy tiểu thư mặc hỷ phục, chắc chắn rất đẹp.” Hạ Mộc cười , nếu có thể, muốn tổ chức hôn lễ cho tiểu thư, nhưng ở trong mắt người đời, bọn họ là vợ chồng. Nếu lại thành thân, vậy trong mắt mọi người, trước đó bọn họ chưa thành thân, nếu chẳng cần tổ chức lại. Dù thành thân nữa, lại tổ chức thêm lần ắt nó có vấn đề, tổn hại thanh danh của tiểu thư.
      Chris thích bài này.

    4. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 17: Lũ
      [​IMG]

      Edit: Mây Hát
      Beta: Tiểu Lan

      Tử Tang ngây ngây ngốc ngốc nhìn Hạ Mộc rồi trầm mặc lúc lâu, sau mới gật đầu: “Được, chúng ta thành thân.”

      Hạ Mộc vui vẻ nở nụ cười, đây là lần đầu tiên dùng hết can đảm hôn lên trán nàng, xúc cảm tốt đẹp ấy khiến con tim xao động. nỡ buông, hôn rồi lại hôn, nhưng cam tâm, mới chỉ là trán thôi, còn đôi mắt đó, chiếc mũi kia, đôi má nàng,…

      Tử Tang ôm cổ Hạ Mộc, từ từ nhắm mắt lại, mặc cho Hạ Mộc muốn làm gì làm. Nhưng động tác của khiến lòng nàng ngứa ngứa, nàng nhịn được mở mắt ra, đối diện với con ngươi thâm thúy sâu thấy đáy, phảng phất bên trong có dòng nước cuộn xoáy, hút chặt nàng vào trong đó.

      Hô hấp Hạ Mộc có chút nặng nề, ánh mắt tham lam dừng đôi môi hé mở của nàng, nhịn nổi ham muốn hôn lên khóe miệng kia rồi rời nữa, dán chặt vào nhau.

      Hạ Mộc chưa từng hôn ai cả, nhưng có bản năng. muốn nếm lại hương vị đôi môi ấy, thế là mở miệng ngậm lấy đôi môi mềm mại, lại vươn đầu lưỡi liếm liếm.

      Chỉ hành động đó làm Hạ Mộc cảm thấy như bị điện giật, toàn thân run lên, khỏi ôm chặt Tử Tang vào ngực, ngoài miệng động tác càng dùng sức.

      Cả người Tử Tang thẹn thùng, ôm chặt cổ , lúc nàng hé miệng thở gấp đúng lúc Hạ Mộc luồn lưỡi vào, chạm vào lưỡi nàng. đụng chạm đó khiến cả hai người run lên, ôm đối phương càng chặt hơn.

      Tử Tang xấu hổ, nàng muốn khép miệng lại, cũng muốn thu lưỡi trở về, nhưng tốc độ của Hạ Mộc rất nhanh. nếm được hương vị ngọt như mật, giờ vị mật ấy sắp chạy mất nên vội vàng đuổi theo, gắt gao giữ lấy.

      Vì vậy mà nụ hôn này của Hạ Mộc càng thể rút lại được, hai người đều trầm mê sâu trong nụ hôn, cơ thể họ tự động cọ sát với nhau. biết từ khi nào Hạ Mộc đè nàng xuống giường, chẳng biết từ lúc nào tay thể tự chủ dao động khắp cơ thể nàng. Đôi tay thô ráp mà nhàng như mang theo lửa, thiêu đốt thân thể nàng …

      Đột nhiên vài tiếng sấm lớn rất vang dội đánh xuống, nhắc cả hai tỉnh lại. Hạ Mộc nhìn ra cửa sổ, lại nhìn Tử Tang nằm phía dưới mình, trong nháy mắt cả khuôn mặt đỏ lên, lắp bắp, “Tiểu thư, tôi…Tôi…”

      Mặt Tử Tang cũng đỏ, vội : “Mau buông em ra, em muốn ngủ.”

      Hạ Mộc mặt mày đỏ rực, gật gật đầu, lưu luyến muốn đứng dậy. Có điều muốn cảm ơn tiếng sấm gọi tỉnh táo lại. muốn dọa tiểu thư, cũng lòng hy vọng đến ngày thành thân mới động phòng với tiểu thư nhà , đương nhiên tính lần bị hãm hại ở kinh thành khi trước.

      đến đây cũng thể , Hạ Mộc và tiểu thư nhà mình hoàn toàn trong sạch, chưa hề có cái gì cả. Về phần sau này, còn phải xem ý kiến của nàng thế nào.

      Hạ Mộc thấy Tử Tang nằm gọn trong chăn, đứng dậy thổi tắt đèn, nằm xuống phía ngoài, sau đó tự giác ôm nàng vào lòng. Tử Tang khẽ động đậy, vùi đầu vào lồng ngực rồi nhắm mắt.

      “Tiểu thư, ngày mai tôi lên huyện, mua vải làm quần áo của tân nương.” Hạ Mộc .

      “Được.” Tử Tang nằm trong lòng Hạ Mộc, rầu rĩ đáp.

      “Tiểu thư cũng với tôi.”

      “Được.”

      Hạ Mộc tiếng động mỉm cười rồi cũng nhắm mắt lại.

      Hôm sau, Hạ Mộc tỉnh dậy, lập tức rời giường mở cửa sổ, nhìn thời tiết bên ngoài. Mưa vẫn rơi, thậm chí có giông tố. thất vọng thở dài, nóng lòng muốn mua quần áo cưới.

      “Sao vậy?” Tử Tang tỉnh, nàng thấy đứng cạnh cửa sổ thở dài cũng để ý lắm hỏi câu.

      “Mưa to quá, làm sao đến huyện đây, chúng ta phải mua vải.” Hạ Mộc quay lại giường .

      “Vậy để hôm khác cũng được mà, phải chuyện gì gấp.” Tử Tang muốn ngủ thêm chút nữa, mưa lớn nên chẳng có việc để làm.

      Nhìn bộ dáng nàng như có gì, Hạ Mộc có chút vui, rầu rĩ : “Tiểu thư, hình như em sốt ruột chút nào cả.”

      Tử Tang liếc cái, thản nhiên : “Gấp cũng có tác dụng! Đâu thể đội mưa to chứ. Em nghĩ cửa hàng bán vải cũng mở cửa.”

      được, tiểu thư, em ở trong nhà, mình tôi lên huyện là được.” Hạ Mộc vội vàng mặc quần áo, muốn làm xong việc này nhanh, vậy mới an tâm.

      Tử Tang há hốc miệng: “Mưa to như vậy mà còn đòi , đừng có điên!”

      sao, chẳng phải chỉ mưa thôi, việc này tôi quyết định rồi, đỡ đến lúc nào đó tiểu thư lại đổi ý.” Hạ Mộc khỏi ra suy nghĩ của mình.

      Tử Tang sửng sốt nhìn , cười : “Ngốc quá! Dù em có muốn đổi ý, theo vương pháp, em là thê tử của rồi mà! đổi ý là được a.”

      Nàng vừa vừa đứng dậy mặc quần áo, lúc này Hạ Mộc chuẩn bị xong, thấy nàng mặc quần áo, vội vàng đến giúp rất tự nhiên. Nàng cũng ỷ lại quan tâm chăm sóc của .

      “Việc đó giống nhau. Lần này là em cam tâm tình nguyện cưới tôi.” Hạ Mộc cười hạnh phúc .

      “Đồ ngốc.” Tử Tang ngoài miệng mắng nhưng trong lòng lại có cảm giác ê ẩm.

      “Tiểu Bạch, đến đây.” Hạ Mộc hướng ra ngoài cửa gọi, hiển nhiên hiểu lầm ý Tử Tang. Đâu có thấy bóng dáng Tiểu Bạch nhỉ! quay đầu nhìn tiểu thư nhà mình : “Tiểu thư, em muốn tìm Tiểu Bạch à! Tôi giúp em gọi nó, chắc là nó ở trong phòng ngủ dưới lầu .”

      Chỉ cần có khách đến, hai người để Tiểu Bạch ngủ ở căn phòng dưới lầu , giống như con người vậy, nó cũng có cái giường nằm thoải mái.

      Tử Tang dở khóc dở cười, “Em mắng là đồ ngốc đó.”

      Hạ Mộc sửng sốt, oan ức : “Tiểu thư, tôi là người, sao lại thành con hổ Tiểu Bạch chứ.”

      Nàng chỉ hận rèn sắt thành thép, chỉ chỉ đầu Hạ Mộc, “ là đồ ngốc, em ngốc á.”

      Giờ Hạ Mộc hiểu, vẻ mặt đáng thương hề hề nhìn Tử Tang, tủi thân “Tiểu thư, tôi ở lại, Tiểu Bạch mới ngốc, em xem, em cũng đặt tên cho nó là Đồ Ngốc đấy thôi.”

      cũng biết múa mép khua môi nhỉ.” Tử Tang ngạc nhiên nhìn Hạ Mộc, sau đó đến bên tai , thầm đôi câu, để lại tràng cười êm tai, sau đó rời khỏi phòng, xuống lầu.

      Chỉ còn lại mình Hạ Mộc ngơ ngác, vẻ mặt thể tin nổi, hai má đỏ bừng, vừa vội vàng đuổi theo, vừa gọi: “Tiểu thư, nhất định phải đổi tên cho con hổ đó.”

      Sao tiểu thư có thể rằng lúc nàng đặt tên cho con hổ, vì nghĩ đến bộ dạng lúc phát ngốc, nên đặt cho nó cái tên “Tiểu Bạch”. Về sau, vừa gọi “Tiểu Bạch”, tiểu thư cũng gọi con hổ là “Tiểu Bạch” bên tai liền đống “đồ ngốc”, giọng còn rất cao nữa chứ, phải là “Tiểu Bạch” a! Tên này nhất định phải sửa lại.

      đổi đâu.” Tử Tang đứng ở cửa cầu thang, cười tủm tỉm , sau đó về hướng phòng của Tiểu Bạch, còn đùa dai gọi, “Tiểu Bạch, rời giường, rời giường a.”

      “Tiểu thư…” Hạ Mộc ủy khuất cộng đáng thương gọi, định đuổi theo, lại nghe trong sân vang đến tiếng hét hoảng sợ, vội vã ra sân trước, đồng thời nhà Lê Tường cũng xuất trong tầm nhìn của Hạ Mộc. Toàn thân bọn họ đều ướt đẫm, vội vàng hỏi: “Lê đại ca, sao cả nhà lại thành ra thế này?”

      “Chuyện lớn rồi, ổn rồi, đê sông Thiên Thượng nứt, hình như giờ vỡ mảng lớn, lũ tràn đến thôn chúng ta. tại mọi người đều chạy lên chỗ cao, nhà bọn cũng bị chìm trong nước rồi.” Vẻ mặt Lê Tường rất khó nhìn.

      Sắc mặt Hạ Mộc lập tức trầm xuống.

      Sông Thiên Thượng chảy thẳng từ đông sang tây về phía Nam Hoàng Hà, mức nước rất cao. Trong đó, thôn Hạ Hà nằm về phía đông bắc của hạ nguồn con song này. Ngay phía đầu thôn Hạ Hà làm con đê, mặc dù sau lưng thôn là núi, nhưng nếu đê vỡ, nước từ sông Thiên Thượng dồn hết về thôn Hạ Hà, đến lúc đó nước lũ hủy diệt cả thôn.

      Hạ Mộc để ý mưa gió, lập tức chạy đến rìa sườn núi xem, khỏi kinh ngạc, thôn Thủy nằm ở vị trí rất cao, so với bên này địa thế còn cao hơn chút, vậy mà người dân bên đó chạy hết sang bên này. Sau lưng thôn Thủy là núi hoang, núi lớn trùng trùng điệp điệp, còn ở phía bên đây có lẽ là nơi an toàn nhất vì muốn có núi cao tránh lũ cũng có, mà núi thấp dễ hơn cũng thiếu.

      Tử Tang thả tinh thần lực của mình ra để ý phía ngoài, tất nhiên cũng phát tình huống của thôn. Nàng lập tức về phòng, ngoài đồ đạc trong nhà, mọi thứ dễ mang theo đều thu vào vòng tay, rồi vội vàng chạy xuống lầu, đồng thời lúc này Hạ Mộc và cả nhà Lê Tường chạy vào nhà trúc.

      “Người thôn Hạ Hà đến , đê nơi đó giữ được bao lâu nữa, chúng ta phải chạy về phía có vị trí cao, với tốc độ của con lũ chỉ sợ chạy còn kịp rồi.” Lê Tường sốt ruột .

      “Lê đại ca, nhanh chạy thôi, chúng ta chạy lên ngọn núi đằng sau.” Hạ Mộc vội .

      “Được rồi.” Lê Tường đồng ý, lập tức mang theo người nhà chạy lên núi.

      “Tiểu thư, chúng ta cũng phải thôi, giờ em chạy ra sau núi , tôi phải lên lầu lấy ít quần áo.” Hạ Mộc vội .

      cần, em lấy mọi thứ cần thiết, giờ chúng ta vào bếp.” xong, Tử Tang đợi Hạ Mộc trả lời, lôi chạy về hướng phòng bếp.

      Hạ Mộc khó hiểu, vì thấy trong tay tiểu thư có gói đồ. Vì Tử Tang sử dụng tinh thần lực nên kéo Hạ Mộc đến nơi rất nhanh, trong khi ngạc nhiên, nàng lấy hết đồ làm bếp và củi.

      “Này…” Hạ Mộc thể tin nhìn Tử Tang, mọi thứ đâu rồi, chẳng lẽ tiểu thư còn biết tiên thuật.

      “Xong rồi, giờ cứ vậy , sau này giải thích với , tóm lại mấy thứ này chúng ta mang theo, đến đó tùy ý cho lấy, nhưng chuyện này thể với người khác.” Tử Tang .

      Hạ Mộc vội vàng gật đầu, hiểu tại phải thời đểm để tò mò, “Chúng ta nhanh chạy .”

      Tử Tang gật gật đầu, hai người lập tức trở ra phòng khách, bên ngoài tiếng gào thét náo loạn. Đám thôn dân chạy lên sườn núi, tiếp tục lướt qua nhà trúc chạy đến sau núi, trong đó có người của nhà họ Hạ, Hạ Mộc nhìn thấy cũng yên tâm.

      “Tiểu Bạch, mau!” Tử Tang kêu.

      Hai người hổ vừa rời khỏi phòng khách, đột nhiên có tiếng các hương thân kêu to, “Nguy rồi, lũ đến!”

      Tử Tang nhìn lại, sững sờ thấy con lũ lớn ầm ầm kéo đến, toàn thân nàng toàn trở nên lạnh như băng, cứng ngắc, phảng phất trở về ác mộng kiếp trước, lũ lớn nhấp chìm tất cả, tiếng gào hoảng loạn cấp bách.

      “Mẹ…” Tử Tang cứ thế thốt lên.
      Chris thích bài này.

    5. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      ☆, 018 Nỗi đau kiếp trước
      “Tiểu thư, mau.” Hạ Mộc kéo Tử Tang bỏ chạy, nhưng người phía sau vì có phản ứng bị kéo nên ngã nhào.

      “Tiểu thư.” Hạ Mộc kinh hoảng kêu lên, nhưng nàng vẫn đáp lại, giống như bị ma nhập. Trong đôi mắt ấy khí trầm lặng khiến trong lòng hốt hoảng. nhìn ra trong mắt nàng phải sợ hãi, mà là bóng tối mù mịt.

      Bất chấp nghĩ nhiều, lũ vẫn kéo đến, ôm lấy Tử Tang chạy về phòng. Cơn lũ chưa ngập đến tượng pha, dù có ngập, hi vọng nhà trúc chắn được lúc.

      Ngay khi Hạ Mộc ôm Tử Tang vào phòng, hồng thủy mạnh mẽ vội vàng trào dâng. Tuy nó chưa dâng đến tượng pha, nhưng mức nước cao hơn hai thước, sức nước vừa nhanh vừa mạnh, nhà trúc chịu nổi xung lượng lớn, bắt đầu lung lay. Đồng thời nước tràn vào phòng, may mắn sóng xiết, nhưng thối lui cũng nhanh, Hạ Mộc và Tử Tang đều ướt sũng, cơ thể run run, đáng ngại.

      Qua việc này, Tử Tang thanh tỉnh tia thần trí, nhìn Hạ Mộc.

      “Tiểu thư, em sao thế, em với tôi tiếng .” Hạ Mộc sốt ruột kêu.

      “Em… Em sao…” Tử Tang ngây ngốc , vẻ mặt nàng giãy dụa, Nàng muốn tỉnh táo lại, nhưng trí nhớ chôn dấu trong linh hồn kia lôi kéo thần trí nàng, mỗi thanh phảng phất muốn kéo nàng vào vực sâu mà nàng thể giãy dụa, khiến nàng thống khổ chịu nổi.

      Hạ Mộc gặp vẻ mặt Tử Tang vẫn hoảng hốt như cũ, còn rất đau khổ, trong lòng sốt ruột, mạnh mẽ ôm lấy Tử Tang.

      “Tiểu Bạch.” nhìn qua căn phòng, lập tức thấy Tiểu Bạch chạy ra từ gầm cầu thang.

      “Tiểu Bạch, mau.” Hạ Mộc quát to về phía Tiểu Bạch, từ cửa sau chạy khỏi nhà trúc, hướng về phía núi. Lũ đến chứng tỏ đê vỡ, thể ngốc ở nơi này thêm khắc. Tiểu Bạch vội đuổi theo.

      Hai người nhất hổ liều mạng chạy, mưa gió tạt vào người họ hơi rát nhưng thể cản trở tốc độ của họ. Khi đến lưng chừng ngọn núi phía sau, chợt nghe bên vọng ra tiếng kêu to đầy hoảng sợ. Hạ Mộc quay lại, sắc mặt trắng bệch. Lũ ùn ùn kéo tới, mưa gió, tiếng sấm, tia chớp, ánh sáng mờ mịt. Cảnh tượng này như ở tận thế.

      Hạ Mộc giật mình, rống to với người ở kinh hãi ngẩn ra, “Chạy mau.”

      Giọng dùng nội lực nên vang xa. Mọi người cảm thấy lỗ tai ong ong, liều mạng chạy lên . Hạ Mộc ôm Tử Tang thi triển khinh công, chạy như bay sơn đạo.

      Lúc này, cơn lũ ập tới. Nước đập vào vách núi phát ra thanh cực to, bởi vì lực đánh vào mà nước văng tung tóe khiến ai nấy ướt đầm đìa. Cũng may mọi người đến vị trí an toàn, bị lũ cuốn là vạn hạnh. Họ nhìn thôn xóm còn tồn tại, khắp nơi là biển nước mênh mông sóng mãnh liệt, ngoài kinh hãi là nỗi đau xót vì mất nhà mất cửa. Có số người chịu nổi, khóc rống lên, gào to…

      thể , năng lực thích ứng của đám đông rất mạnh. Vì sống sót, họ rất nhanh điều chỉnh tâm tình, tiếp tục đội mưa gió trèo lên , họ phải đến được đỉnh núi. Đó mới là nơi an toàn .

      “Song Hỉ.” tiếng kêu hoảng sợ kinh thiên động địa vang lên, còn có tiếng trẻ con gào.

      Là chị dâu! Hạ Mộc nhìn lại, chỉ thấy Song Hỉ lăn từ xuống, Hạ Mộc kinh hoàng, đặt Tử Tang ngồi mặt đất, chút do dự, nhào về phía Song Hỉ ôm bé vật lộn giữa dòng nước.

      Người núi đều ngẩn ngơ, Khúc thị và Lê Tường liều mạng hò hét, muốn liều lĩnh xuống.

      Hạ Mộc liều mạng bơi, ý đồ có thể túm được vài thứ nhưng chỉ có chút sức lực, còn ôm Song Hỉ, đâu thể đối kháng được nước lũ, liên tục chìm nổi.

      Tử Tang ngây ngốc nhìn Hạ Mộc giãy dụa trong nước, nỗi đau mặt càng sâu. Cặp mắt kia như bị ma nhập, tràn nhập huyết sắc. Tiểu Bạch gấp đến độ tới lui bên cạnh Tử Tang, đột nhiên nó táp vào đùi nàng. Tử Tang hình như có cảm giác đau đớn, đến khi máu chảy ra, vẻ đau đớn của nàng rút nhiều, đôi mắt dần trở nên tỉnh táo. Sau đó nàng ý thức được tình cảnh của Hạ Mộc, giật mình, mạnh mẽ đứng lên.

      Nàng bất chấp người khác có thể trông thấy, từ vòng tay lấy dây thừng ra, cái dây này nàng dùng leo núi trước khi rời khỏi thôn Hạ Hà.

      Nàng nhanh chóng buộc dây thừng vào gốc cây đại thụ, người nhảy vào dòng nước lũ. May mắn tại mưa to gió lớn, nàng có thân cây che bớt nên mọi người nhìn thấy nàng đột nhiên biến ra cuộn dây thừng. Huống hồ mọi người đều dồn chú ý lên người Hạ Mộc và Song Hỉ dưới nước, ai để ý đến nàng.

      Tử Tang dựa vào tinh thần lực, rất nhanh bơi tới bên cạnh hai người họ, “Nắm chặt dây thừng.”

      Hạ Mộc thấy Tử Tang, mặt xuất vẻ hoảng sợ. Dù bản thân bị nước cuốn , cũng kinh hoảng đến vậy, giận dữ : “Ai cho em xuống dưới, mau quay về.”

      cái tên ngốc này, giờ gì thế hả, nắm chặt dây thừng, muốn mọi người chết hết à.” Tử Tang cũng hét.

      Hạ Mộc cứng đờ, thề, trở về, nhất định bắt tiểu thư biết cái gì nên làm, cái gì nên làm.

      cầm chặt dây thừng, bà con cũng thông minh, vội cùng nhau kéo dây thừng lên, vì thế ba người họ nhanh chóng được cứu. Khúc thị vội vàng chạy xuống dưới, ôm chặt Song Hỉ, toàn thân run run ô ô khóc.

      “Chị dâu, mau ôm con bé lên , như vậy rất nguy hiểm, lũ đến bất cứ lúc nào.” Hạ Mộc vội khuyên.

      “Được được…” Khúc thị vội vàng đáp lời, ôm Song Hỉ chạy . Nhưng, kịp nữa, trong tiếng kêu hoảng sợ của đám đông, lũ đổ về phía bốn người. Tử Tang tia do dự, thả tinh thần lực ra cực hạn, nếu có thể trông thấy tinh thần lực phát xung quanh bốn người này có lớp màng bảo hộ trong suốt che kín họ. Kinh ngạc xem chỗ bốn người đứng bị nước bao phủ, Lê Tường hoảng sợ kêu to, “…”

      Sau khi nước rút, mọi người lại ngẩn ngơ lần nữa. Vì bốn người kia vẫn yên lành, đứng tại chỗ bình an vô .

      Nhất thời tiếng hoan hô vang trời, mà Tử Tang tinh thần lực cạn kiệt, hơn nữa có tâm ma phía trước, mạnh mẽ phun ra ngụm máu tươi.

      Hạ Mộc hoàn hồn từ trong vui sướng, ngốc, có màn thần kỳ ban nãy, hơn nữa tiểu thư hộc máu, hiểu hết. Lòng vừa hận lại đau, hận bản thân vô năng, đau lòng Tử Tang chịu khổ.

      “Em dâu.” Khúc thị cũng ngẩn ra.

      Hạ Mộc vội vàng ôm lấy Tử Tang, với Khúc thị: “ mau.”

      Khúc thị vội vàng ôm Song Hỉ, Hạ Mộc ôm Tử Tang đuổi kịp, cuối cùng trở lại chỗ bà con. Lê Tường ôm Thạch Đầu, tay nắm chặt Khúc thị, nhà bốn người ở bên nhau…

      Hạ Mộc sốt ruột nhìn thoáng qua Tử Tang nằm trong lòng, nàng mỉm cười với .

      biết, phải đến chỗ có thể che gió che mưa, vì thế với mọi người: “Mọi người mau, núi có sơn động.” Sơn động kia do tình cờ phát trong lần săn thú.

      Bà con nghe Hạ Mộc thế, có mục tiêu, tiếp tục hướng lên , mưa gió càng lúc càng lớn, đường núi càng ngày càng khó .

      Đầu óc Tử Tang càng ngày càng mơ hồ, trong óc như vang lên giọng xa xôi:

      “Tử Tang, phải phục tùng bọn tôi, nếu , mẹ chỉ có chết.”

      “…”

      “Tử Tang, , mau, đừng nghe bọn họ.”

      “…”

      “Giết, mau chấp hành mệnh lệnh.”

      “…”

      “Tử Tang, mẹ con, hãy sống sót, sống sót.”



      Ý thức Tử Tang càng ngày càng mịt mờ, cuối cùng nàng hôn mê trong ngực Hạ Mộc.

      lập tức hoảng sợ, liều mạng chạy về phía sơn động, Tiểu Bạch ở phía sau theo…

      ~~

      Trong thế giới trắng xoá, Tử Tang liều mạng chạy, tìm kiếm, kinh hoảng hô to: “Mẹ, mẹ ơi, mẹ ở đâu? Mẹ mau ra đây, con xin mẹ… Mẹ…”

      “Tử Tang.” giọng dịu dàng vang lên, “Mẹ ở đây.”

      “Mẹ.” Tử Tang ngẩng lên, phụ nữ hiền lành xinh đẹp, ôn hòa đứng trước mặt nàng, nàng vui mừng lao đến. Ngay sau đó, nàng ngạc nhiên, phải cái ôm ấm áp trong suy nghĩ mà người biến mất.

      “Tử Tang…” Giọng mẹ lại vang lên phía sau nàng.

      Tử Tang cứng đờ, vội vàng xoay người sang chỗ khác, quả nhiên nhìn thấy mẹ, nàng vui mừng nhào đến, nhưng mẹ lại biến mất, Tử Tang hoảng sợ, gọi mãi: “Mẹ, mẹ…”

      “Tử Tang…” Giọng mẹ dịu dàng lại vang lên phía sau nàng.

      Tử Tang chậm rãi xoay người sang chỗ khác, lần này nàng dám lao đến nữa, ngắm mẹ trước mắt, giọng nghẹn ngào : “Mẹ, con nhớ mẹ…”

      “Tử Tang, ngoan, cần nhớ mẹ, biết ? Như vậy con sống tốt, chỉ cần con còn sống, mẹ vui vẻ.” Mẹ dịu dàng mỉm cười.

      “Con cần, con cần, mẹ, con rất mệt, mẹ trở về được .” Tử Tang nhịn được bật khóc.

      “Con ngoan, ngoan, mẹ phải , hãy sống tốt, con hạnh phúc.” Mẹ mỉm cười về phía Tử Tang, cả người nhanh chóng lùi về phía sau, càng ngày càng .

      “Đừng mà, mẹ…” Tử Tang liều mạng đuổi theo, nàng chạy, liều mạng chạy, nàng đuổi kịp mẹ, ngược lại chạy ra khỏi thế giới trắng xoá, nàng đến thế giới quen thuộc. Trong mưa gió, sông cuộn sóng cuồn cuộn, phát ra tiếng vang vĩ đại, đột nhiên nàng trông thấy mình mặc đồ đen, lôi kéo mẹ, đằng sau có người đàn ông. Nàng vui mừng chạy về phía mẹ, lại phát bản thân xuyên qua người mẹ. Chuyện gì thế này, nàng chết rồi ư?

      Nàng ngây ngốc nhìn ba người kia liều mạng chạy. Đột nhiên nhảy ra rất nhiều người đàn ông mặc vest màu đen, chỉ trong chớp nhoáng bao vây ba người.

      “Tử Tang, tốt nhất hãy buông tay chịu trói, nếu hối hận vì hành vi ngày hôm nay.” Giọng uy hiếp vội vàng vang lên.

      Tử Tang nhìn lại, là . Cơ Ngôn, là , Tử Tang tràn ngập hận ý, kêu to vọt lên, nhưng cơ thể nàng xuyên qua, nàng cam lòng, tiếp tục lao về phía người nọ, nàng muốn giết , giết !
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :