1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

QUY VỀ ĐIỀN VIÊN - XA LÊ NHI

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      ☆, 009 Cùng phòng (thượng)
      [​IMG]

      Hạ Mộc thấy Tử Tang đứng ở cửa ngốc ngốc cười với nàng, tiếp tục bận việc, Tử Tang thu hồi tầm mắt, đến hậu viện ngồi dưới bóng cây. Tiểu Bạch ở phía sau viện nhàm chán tới lui nhìn thấy chủ nhân vội vàng lên, ngồi xổm dưới chân Tử Tang, cọ vào chân nàng làm nũng, cầu âu yếm.

      Tử Tang xoa xoa đầu Tiểu Bạch, nhàn nhạt : “Tiểu Bạch, nếu mày muốn, lúc nào cũng có thể về núi rừng.”

      Bị nhốt bên trong cái sân nho , chẳng phải bản tính của lão hổ.

      Tiểu Bạch tựa hồ hiểu được ý Tử Tang, cọ cọ chân nàng, sau đó đáng thương hề hề xem nàng.

      Tử Tang mỉm cười, “ đồng ý thôi, về sau tao đề cập tới là được.”

      Kỳ thực có đôi khi ngẫm lại, muốn ngao du thiên hạ, tự do tự tại chạy nhảy nhưng lúc được thỏa mãn lại trở nên nhàm chán. Nàng bỗng nhiên cảm thấy, ở địa phương này tìm người bạn im lặng sống hết quãng đời còn lại cũng tốt, có lẽ về sau có bạn cùng du ngoạn mới vui vẻ ! Mà Hạ Mộc chắc là người đó!

      Nghĩ thế, sắc mặt Tử Tang càng lúc càng rạng rỡ…

      Hạ Mộc ra ngoài liền thấy đến màn như vậy, ngây ngốc nhìn Tử Tang tươi cười. Lần đầu tiên, nhìn thấy Tử Tang cười thực , phảng phất như ở giữa mùa xuân, đóa hoa xinh đẹp nở rộ, mê người làm cho người ta đui mù.

      Tử Tang quay đầu chống lại tầm mắt Hạ Mộc si ngốc ngắm mình, nàng sửng sốt. Ánh mắt chuyên chú và nóng rực kia khiến gương mặt nàng nóng lên, nhưng nàng là Tử Tang, rất nhanh liền tỉnh táo lại, nhiệt độ rất nhanh hạ xuống, hỏi: “Có thể ăn chưa?”

      Hạ Mộc hoàn hồn. Ý thức được bản thân xuất thần ngắm tiểu thư, mặt đỏ lên, lại cảm thấy có chút xấu hổ. nam tử xuất thần ngắm nữ tử là tốt, huống hồ là chủ tử nhà mình, nghĩ vậy, lập tức chạy về phòng bếp, lưu lại câu: “Có thể, tiểu thư ngồi , tôi bê đồ lên.”

      Tử Tang nghe lời , cùng nhau vào phòng bếp. Gặp Tử Tang tiến vào, tay chân Hạ Mộc có chút lóng ngóng, “Tiểu thư…”

      “Ừ.” Tử Tang liếc nhìn , nàng chỉ cầm cái bát , có cần sợ thành vậy !

      “Tiểu thư, ngài ngồi ! Để tôi.” Hạ Mộc vội bảo.

      “Chỉ là bát cháo. Hai món ăn, ăn ngay trong bếp !” Tử Tang .

      Phòng bếp xây tương đối rộng cũng có bàn, cần ăn ở phòng ăn, huống hồ cơm trưa cần chú ý quá như vậy.

      Hạ Mộc mang đồ lên, lẳng lặng ăn cùng Tử Tang.

      Sau khi ăn trưa, Hạ Mộc sửa sang lại chuồng gia cầm và vườn rau phía sau trong viện. Lợn nè, gà vịt đều nuôi rất khá. Từng luống rau xanh mượt, rất khả quan, đây là do mình Hạ Mộc chịu khó chăm sóc, có đôi khi thể , Hạ Mộc có đôi tay khéo, người lại chăm chỉ.

      Tử Tang nhìn thoáng qua Hạ Mộc bận rộn trồng rau, cũng tiến lên, hỗ trợ làm cỏ. Nàng còn học cách phân biệt loại nào ăn được, đây là học vấn bất kì nông phụ nào đều biết.

      Hạ Mộc tự biết thể phản đối chuyện Tử Tang muốn làm, xem phải chuyện gì lớn, lần này thông minh nhiều, vội vàng đưa mũ cho Tử Tang, tránh cho nàng bị phơi nắng.

      Tử Tang nghiêm cẩn học việc nhà nông, tốc độ làm việc của Hạ Mộc nhanh hơn rất nhiều, thường thường nhìn về phía Tử Tang. Tuy tiểu thư nhà muốn dung nhập vào cái nhà này làm rất vui mừng, nhưng đồng thời thấy khó hiểu, hiểu tiểu thư muốn làm cái gì? Chỉ có yên lặng xem tiếp.

      Hôm sau bắt đầu đào hầm, thời gian hơi gấp, vì thế Hạ Mộc và Lê Tường quyết định, hai nhà đào chung cái, dù sao thường xuyên dùng. Tử Tang tự nhiên cũng giúp đỡ, nàng và Khúc thị giống nhau đều cần làm việc nặng, đưa này nọ, chuyển đất thôi.

      Khi hầm sắp hoàn thành, cũng đến ngày Hạ Hồi Sinh thành thân, Hạ Mộc thân thiết với Hạ Hồi Sinh, thành thân là chuyện quan trọng, tự nhiên qua trước ngày. Cả nhà Lê Tường cũng thế, mọi người cùng có bạn.

      Tử Tang để Tiểu Bạch vào núi mấy ngày, tiện mang nó , chuyện trong nhà Hạ Mộc cũng tìm nhân trong thôn hỗ trợ quản lý chút, liền xuất phát.

      Thôn Hạ Hà nằm trong huyện Thanh Sơn, cũng may ở phụ cận, đường xa. Hai nhà đánh xe ngựa, nhanh chậm tới, sai biệt lắm hai canh giờ đến huyện Thanh Sơn, lúc này mặt trời gần xuống núi.

      Đây là lần đầu tiên Tử Tang đến nhà Hạ Hồi Sinh cũng chính là tiêu cục của nhà Hạ Hồi Sinh —— Bình An tiêu cục.

      Bình An tiêu cục ở vị trí đẹp, nhưng cũng xấu, bên ngoài người đến người .

      Thủ vệ vừa thấy Hạ Mộc đến, lập tức lên, “Hạ gia, ngài đến, mời vào trong, vừa rồi lão gia cùng thiếu gia còn đến ngài.”

      Tử Tang nhìn thoáng qua Hạ Mộc, cũng bị người ta gọi là “Gia”.

      Hạ Mộc chú ý tới ánh mắt Tử Tang, giới thiệu cho thủ vệ thân phận mọi người. Sau khi thủ vệ hành lễ, đoàn người tiếp tục vào bên trong, sớm có người cơ trí báo, cho nên vừa đến tiền viện, Hạ Hồi Sinh và đôi nam nữ trung niên đứng đón.

      “Đồ nhi gặp qua sư phụ cùng sư mẫu.” Hạ Mộc hành lễ với đôi nam nữ trung niên kia. Xem ra đây là phụ thân Hạ Hồi Sinh Hạ Minh Thanh, vừa thấy diện mạo , là biết Hạ Hồi Sinh di truyền dung mạo của cha. Hạ Minh Thanh hơn vài phần chính khí và dương cương, còn Hạ Hồi Sinh có vẻ tương đối tuấn tú.

      Mà kế mẫu Hạ Hồi Sinh Tần thị có chút đặc biệt, dáng người cao gầy, ngũ quan lập thể như đao khắc, thân khí, vừa thấy Tử Tang biết người nọ cũng có võ công.

      cần đa lễ.” Hạ Minh Thanh xong, tầm mắt giống thê tử nhà mình sớm dừng người Tử Tang. Bọn họ biết Hạ Mộc dẫn Tử Tang, chắc là vị này!

      Hạ Mộc cũng chú ý tới tầm mắt bọn họ, vội giới thiệu: “Sư phụ, sư mẫu, đây là thê tử của con, Tức Mặc thị Tử Tang.”

      Tử Tang cúi đầu, thi lễ với hai người, “Tức Mặc thị gặp qua… Sư phụ, sư mẫu.” Do dự lúc, Tử Tang vẫn , Hạ Mộc chắc chắn để ý các trưởng bối, muốn đôi bên ở chung hòa hợp. Nàng cũng muốn hai bên có ấn tượng tốt, nhưng nàng là người lãnh tình. Ở chung với Hạ Mộc ở chung lâu như vậy, cũng lạnh nhạt, huống hồ là hai người xa lạ, tại được như thế khó gặp.

      Hạ Hồi Sinh có chút bất ngờ.

      cần đa lễ, luôn muốn tìm cơ hội gặp mặt, hôm nay có thể tới tham gia hôn lễ của Hồi Sinh, mọi người có thể gặp nhau, càng mừng vui gấp bội.” Tần thị cười , sau đó nhìn thoáng qua nha đầu bên cạnh, nha đầu kia lập tức tiến lên, đưa cho Tần thị cái hộp .

      “Nghe lần này con tới, ta và sư phụ con sớm chuẩn bị lễ gặp mặt, ngóng trông con tới, chút này nọ đừng ghét bỏ nga.” Tần thị cười .

      Tử Tang tiếp nhận cái hộp , lại lần nữa phúc phúc thân mình, “Cám ơn sư phụ, sư mẫu.” nhiều.

      Hạ Minh Thanh và Tần thị liếc nhau. Với tính cách lãnh đạm của Tử Tang họ tỏ vẻ gì. Tính tình mỗi người khác biệt, dù Tử Tang ít , nhưng lễ tiết làm đủ, có chỗ thất lễ.

      Nhìn tình cảnh này, Lê Tường cũng dẫn cả nhà tiến lên hành lễ, Thạch Đầu và Song Hỉ vui vẻ kêu lên: “Hạ a công, hạ bà.”

      Dáng vẻ hề xa lạ, hiển nhiên hai đứa thường xuyên gặp Hạ Minh Thanh cùng Tần thị.

      Xem hai hài tử, vẻ mặt Hạ Minh Thanh và Tần thị cũng tươi cười, dỗ vài câu, cũng cho lễ, sau đó kêu Hạ Hồi Sinh dẫn khách phòng, trước rửa mặt chải đầu nghỉ ngơi chút, sau đó lại cùng nhau dùng bữa tối.

      Bình An tiêu cục rất lớn, phía trước là nơi tiếp khách, gian thứ hai là nơi tiêu cục sinh hoạt chung, đến gian thứ ba, cũng chính là nơi khách nhân trụ. hành lang sương phòng, Hạ Hồi Sinh đẩy cánh cửa, hỏi Lê Tường: “Lê đại ca, và chị dâu muốn để hai đứa ngủ riêng ?”

      cần, đến chỗ lạ, hai đứa bé hơi sợ, ngủ cùng chị.” Lê Tường .

      “Tốt lắm, đây là gian phòng của cả nhà, giường rất lớn, ngủ chung được.” Hạ Hồi Sinh cười .

      Tiếp đó Hạ Hồi Sinh dẫn Hạ Mộc và Tử Tang xuống, lại đẩy cửa ra, “Đây là phòng của hai người.”

      Tử Tang chăm chú nhìn Hạ Hồi Sinh, bước vào. Còn Hạ Mộc kéo Hạ Hồi Sinh qua bên, “Hồi Sinh, cậu biết quan hệ của tớ và tiểu thư mà, mau an bài thêm phòng cho tớ.”

      “Nhiều khách, phòng đủ, dù sao các cậu là vợ chồng, thông cảm chút !” Hạ Hồi Sinh cười .

      “Cậu nghĩ tớ ngốc chắc!” Hạ Mộc hiển nhiên tin.

      Cậu rất ngốc, nên mới hữu danh vô thực với thê tử của chính mình, Hạ Hồi Sinh ở trong lòng thầm, cười : “ , huống hồ cậu nghĩ xem! Trong nhà tớ đông người, vợ chồng các cậu nếu phân phòng ngủ, bên ngoài biết đồn thế nào nữa? Cha mẹ tớ khẳng định cũng biết, đến lúc đó cậu gặp phiền toái. Được rồi, tớ còn bận việc. Là ngày vui mừng của tớ, cậu thể nháo, nếu tớ nhìn mặt cậu, lát nữa có người đưa nước rửa mặt chải đầu đến, tối nay tớ lại tới tìm cậu.”

      đợi Hạ Mộc trả lời, tiêu sái chạy lấy người, tuyệt đồng tình với Hạ Mộc đằng sau rối rắm.

      Hạ Mộc sững sờ nhìn Hạ Hồi Sinh rời , bắt đầu buồn phiền. Hồi Sinh sai, vợ chồng phân phòng ngủ rất kỳ quái, nếu sư phụ biết, khó giải thích. Vấn đề là và tiểu thư đâu phải vợ chồng a! Phải làm sao bây giờ, Hồi Sinh xú tiểu tử kia đoán được ngày đại hỉ giận cậu ta, nên cứng rắn tự quyết.

      Tử Tang xem Hạ Mộc ở bên ngoài rối rắm, rất hư quan tâm . Nàng muốn xem định xử lý như thế nào. Nếu thể nghĩ ra biện pháp, khẳng định như lần trước vừa đến thôn Hạ Hà ở nhà họ Hạ đêm đó.

      Nàng rót chén trà, xem Hạ Mộc chậm rì rì uống.

      Hạ Mộc vừa quay đầu đối diện với ánh mắt Tử Tang, có chút xấu hổ kêu tiếng, “Tiểu thư…”

      “Hả…” Tử Tang nhíu mày xem Hạ Mộc, trong đầu nghĩ, nàng nên cảm ơn Hạ Hồi Sinh hỗ trợ ư? Bằng tại nàng nhàm chán, đôi lúc trêu Hạ Mộc chất phác cũng rất vui.

      Ừm, Hạ Mộc đáng thương, nếu biết ý tưởng của tiểu thư nhà , biết nghĩ như thế nào…
      Chris thích bài này.

    2. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      ☆, 010 Cùng phòng (hạ)
      [​IMG]

      “Tiểu thư, đêm nay ngài ngủ giường, tôi úp xuống mặt bàn qua đêm.”

      ngoài Tử Tang dự đoán, quả nhiên Hạ Mộc thế. Nàng từ chối cho ý kiến vì có hai phụ nhân bê nước vào, Hạ Mộc để nàng rửa mặt chải đầu trước, việc này Tử Tang cũng từ chối.

      Sau khi hai người rửa mặt chải đầu xong lâu, có người đến thỉnh bọn họ dùng cơm chiều.

      Bình An tiêu cục có nhiều quy củ, bằng cũng để nam nữ ngồi cùng bàn ăn cơm. Tử Tang cùng Hạ Mộc, nhà Lê Tường, còn lại là cả nhà Hạ Hồi Sinh. Tử Tang gặp mặt đệ đệ Hạ Hồi Sinh Hạ Đáp Lễ, muội muội Hạ Hồi Vân, Tử Tang đưa lễ gặp mặt chuẩn bị tốt nhưng gì thêm.

      Hai em cảm ơn sau đó im lặng.

      Mọi người ăn cơm quá náo nhiệt, nhưng lạnh lẽo, rất hài hòa.

      Sau khi ăn xong, mọi người chuyện hồi, ngày mai phải dậy sớm, nên tự tan.

      Hạ Mộc và Tử Tang trở lại phòng. Hạ Mộc chuẩn bị nước, tuy thể tắm rửa, nhưng cần rửa chân, súc miệng rửa mặt.

      Sau khi Tử Tang làm xong tất cả, nàng an vị giường. Hạ Mộc đổ nước, nghĩ đến buổi tối ở cùng phòng với tiểu thư, dám về đó. Nhưng nếu về phòng, tiểu thư khẳng định còn cách nào an tâm ngủ. Vì thế cọ xát lâu, vẫn nhận mệnh trở về. Quả nhiên khi về thấy Tử Tang ngồi ngay ngắn như cũ, xấu hổ, chậm rãi đóng cửa lại, : “Tiểu thư, nhanh ngủ , tôi ghé tạm vào bàn này nghỉ là được.”

      Tử Tang đứng lên, từ từ cởi quần áo.

      Mặt Hạ Mộc đỏ lên, lập tức xoay người sang chỗ khác. Phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nhìn…

      Tử Tang ngắm bóng lưng Hạ Mộc, cảm giác có chút buồn cười, cuối cùng chừa lại trung y màu trắng áo, vẫn mặc rất kín đáo.

      “Đến ngủ giường .” Tử Tang xem Hạ Mộc, nhàn nhạt .

      Đưa lưng về phía nàng Hạ Mộc trợn to mắt, kinh hoảng : “… Này được…”

      “Xoay người lại. Lập tức.” Tử Tang ra lệnh.

      Hạ Mộc dám cãi lại mệnh lệnh của Tử Tang, chậm rãi xoay người sang chỗ khác, nhưng đầu cúi gằm, dám nhìn nàng cái, chỉ sợ nhìn đến cái gì nên xem.

      “Tôi phải ngủ giường.” Giọng điệu lạnh lùng của nàng vô cùng kiên quyết. Lần đó nàng thấy sao, bây giờ nàng muốn sống cùng . Sớm muộn gì cũng ngủ cùng phòng, cần phải chịu tội như thế.

      Huống hồ nàng là mãnh thú hồng thủy sao? Làm kinh hoảng như thế.

      cần nhìn Tử Tang, liền chỉ cần nghe thanh , Hạ Mộc biết Tử Tang có bao nhiêu kiên quyết, vội hỏi: “Tiểu thư. được, việc này có thanh danh của tổn hại ngài.”

      cảm thấy tôi còn có thanh danh à?” Tử Tang nhàn nhạt hỏi, đôi mắt xẹt qua tia tức giận, Hạ Mộc quả nhiên chính là đầu gỗ, nàng để ngủ giường, cũng thuận theo trèo lên, còn dong dài mãi.

      “Này… Này… giống nhau, người khác cái nhìn… Có đôi khi… Có đôi khi có thể … Để ý, nhưng là… Chúng ta cần… cần tỏ vẻ chúng ta có thể… Có thể làm.” Hạ Mộc lắp bắp giải thích. Tuy rằng tiểu thư nhà được đúng lý hợp tình, nhưng chính vì thế, ngược lại phải càng thêm chú ý, thể để tiếp tục phá hư nữa.

      “Tôi gả cho , còn để ý mấy cái này làm gì.” Tử Tang hỏi, trước kia nàng cảm thấy Hạ Mộc thủ lễ tốt lắm. Nhưng tại tuyệt tốt chút nào. Chỉ cùng ngủ giường, động tay động chân mà khó thuyết phục đến vậy.

      “Nhưng việc này .” Hạ Mộc vội hỏi.

      “Sao phải là , hôn thư cầm trong tay, chính là , coi những lời trước đây tôi trở thành rác rưởi .” Tử Tang nhàn nhạt .

      “Tiểu thư, ngài… Ngài có ý gì a!” Hạ Mộc mạnh mẽ nhìn về phía Tử Tang, hiển nhiên quên phía trước phi lễ chớ nhìn. Tim đập càng lúc càng nhanh, phảng phất sắp nhảy ra, có phải nghe lầm , hình như nghe được tiểu thư cái gì đó trở thành rác rưởi, là chuyện vợ chồng giả trở thành rác rưởi ư? Nếu trở thành đồ bỏ chính là vợ chồng thực, điều này sao có thể? Nhất định có khả năng, chưa ngủ bắt đầu nằm mơ.

      “Lời hay lần thứ hai.” Sắc mặt Tử Tang có chút xấu hổ, chuyện nàng cảm thấy có chút thẹn thùng, tự nhiên có chút thẹn quá thành giận, : “Đến cùng có lên giường , chẳng lẽ còn muốn tôi dùng sức mạnh.”

      Nàng híp mắt xem Hạ Mộc, hơi thở tràn đầy nguy hiểm.

      “Tiểu thư, ngài…” Vẻ mặt Hạ Mộc đỏ lên, lời tiểu thư sao nghe trắng ra vậy. Đồng thời kinh ngạc vô cùng, tiểu thư phải quan hệ vợ chồng giữa bọn họ là giả. Lần này từ miệng tiểu thư nghe, quan hệ vợ chồng này là kia, này… Này…

      Tử Tang kiên nhẫn, tinh thần lực lập tức bao phủ Hạ Mộc, kéo về bên này. Hạ Mộc kinh ngạc, sợ tới mức kêu thành tiếng, đột nhiên bị quăng lên giường, Tử Tang xoay người, vung tay lên, màn buông xuống, đồng thời tay nàng ôm bả vai Hạ Mộc, phòng ngừa chạy trốn.

      hít vào hơi, kinh ngạc xem Tử Tang, là vì năng lực quỷ dị của nàng mà vì nằm giường tiểu thư, tiểu thư còn ôm , “Tiểu thư, ngài… Ngài…”

      Sắc mặt Hạ Mộc đỏ lên, người Tử Tang bay tới mùi thơm cùng với động tác thân mật, khiến toàn thân khô nóng, suy nghĩ mơ hồ, trừ bỏ lăng lăng nhìn nàng, căn bản biết phản ứng thế nào.

      Tử Tang đột nhiên thấy Hạ Mộc tựa như tiểu bạch thỏ, hoặc như nàng dâu bị người ta bắt buộc, mặt nàng khỏi lộ ra chút tươi cười.

      Hạ Mộc ngây ngốc xem Tử Tang, lại nhìn thấy tiểu thư nở nụ cười.

      “Tốt lắm, ngủ.” Tử Tang , xong, nàng cũng quản Hạ Mộc, nhắm mắt lại.

      Hạ Mộc lăng lăng xem Tử Tang, cảm thấy mặt mình nóng nóng, liền thân thể cũng bị thiêu đốt, trong đêm tối tiếng tim đập vang dội và nhanh chóng, cảm thấy mình sắp hít thở thông.

      Tử Tang nguyên bản nằm gần Hạ Mộc có chút khẩn trương, nhưng cảm giác được Hạ Mộc khẩn trương, nàng đột nhiên thả lỏng, cũng cảm thấy buồn cười, nữ nhân như nàng lo, khẩn trương cái gì a!

      biết qua bao lâu, Hạ Mộc cảm giác Tử Tang bên cạnh hoàn toàn ngủ say, suy nghĩ của từ từ chậm lại. Vì sao tiểu thư ôm , có phải tiểu thư muốn quan hệ vợ chồng thành thực , nhưng làm sao có thể là hạ nhân, tiểu thư là chủ tử. Làm sao có thể, tuy rằng bản thân có ý nghĩ an phận với tiểu thư, nhưng dám mở tưởng có ngày tình cảm của mình bị lộ, càng thể tin được, tiểu thư hội làm vợ chồng chân chính với a…

      Hạ Mộc suy nghĩ miên man, cơn buồn ngủ chậm rãi ập đến. Ban nãy rất , khẩn trương, nhưng thể phủ nhận, tiểu thư ở bên cạnh , cảm thấy an tâm. Có lẽ đêm nay chính là giấc mộng, vậy cứ hưởng thụ !

      Lúc này Tử Tang đột nhiên mở mắt, xem gương mặt gần ngay trước mắt, gương mặt trắng nõn hơi đỏ lên. Thực ra lúc trước mạnh mẽ kéo Hạ Mộc lên giường, nàng tương đối xúc động, sau đó cũng cảm thấy xấu hổ.

      Lần đầu tiên, Tử Tang nhìn Hạ Mộc ở cự ly gần như vậy. thể , Hạ Mộc rất đẹp trai, nghĩ, nàng thả tinh thần lực ra, ngọn nến bên ngoài tắt, mà phía trước hiển nhiên Hạ Mộc lo lắng quên mất ngọn nến kia chưa tắt.

      Hôm sau, Hạ Mộc vừa tỉnh lại, đối diện với khuôn mặt Tử Tang, kinh ngạc hít sâu hơi, lại xem xem bản thân thân ở nơi nào. từ từ nhớ tới cái gì đó, sắc mặt nháy mắt đỏ lên, si ngốc xem khuôn mặt Tử Tang. tại bởi vì Tử Tang ngủ, tình cảm của khống chế được bùng lên. nhìn làn da nàng trắn nõn, khuôn mặt an tường, căn bản thể dời mắt, tay tự chủ sờ lên mặt nàng. Vừa chạm đến làn da hơi lạnh lẽo, mơn man khuôn mặt nhu hòa kia, mạnh mẽ thu tay về, muốn đánh bản thân vài cái, làm sao có thể sờ tiểu thư, đây là nên, nên…

      lâu sau mới bình ổn cảm xúc, dám nhìn Tử Tang, chậm rãi bò dậy, rời khỏi phòng.

      Mà ở Tử Tang giường cũng mở mắt , ngồi dậy. Khi Hạ Mộc tỉnh lại nàng biết, kỳ thực thời điểm Hạ Mộc sờ mặt nàng nàng cũng có chút khẩn trương, còn suy nghĩ muốn tiếp tục giả bộ ngủ , Hạ Mộc lại thu tay về.

      Con người nhát gan!

      Nàng rời giường, mặc xong quần áo, ngồi xuống bàn trang điểm. Dung nhan xuất trong gương, ánh mắt nàng đột nhiên dừng mái tóc đen, vì thế chậm rãi, nàng búi tóc, trước kia nàng căn bản coi mình là người xuất giá, tự nhiên búi tóc. Giờ nàng cũng nên đổi kiểu tóc, phụ nhân kết hôn mà vấn tóc lên, đối với phu quân Hạ Mộc mà rất mất mặt.

      Trước kia nàng cần, thời nàng lại suy nghĩ cho Hạ Mộc, chẳng lẽ này bởi vì thích mà thay đổi sao?

      Hạ Mộc vừa tiến đến, thấy Tử Tang chải tóc, vội vàng liếc mắt nhìn Tử Tang cái, lập tức cúi đầu, vội hỏi: “Tiểu thư, rửa mặt chải đầu.”

      “Ừ.” Tử Tang đứng lên, qua, nàng tự nhiên phát Hạ Mộc lạ thường, nàng tự để ý tới, về sau nàng tìm cơ hội, bắt Hạ Mộc thừa nhận cái tình cảm gọi là “Ý nghĩ an phận” kia.

      Hạ Mộc cảm giác Tử Tang lướt qua trước mặt mình, mới dám ngẩng đầu nhìn bóng lưng nàng, sau đó ngây ngẩn cả người, thể tin hỏi: “Tiểu thư, sao lại vấn tóc lên.”

      xuất giá, tất nhiên phải búi tóc.” Tử Tang nhàn nhạt .

      Hạ Mộc kinh ngạc xem Tử Tang, sao lúc trước thấy tiểu thư nhà búi, nghĩ đến chuyện tối hôm qua, tâm trạng bắt đầu rối rắm. ý tứ tiểu thư nhà mình, nhưng dám hỏi a! Nếu hiểu lầm sao, có phải tiểu thư vì bản thân an phận mà chán ghét mình .
      Chris thích bài này.

    3. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      ☆, 011 Nắm tay cả đời, ở bên nhau đến già
      [​IMG]

      Thấy Tử Tang búi tóc, Lê Tường và Khúc thị đều kinh ngạc. Trước kia Tử Tang thường trang điểm như nương, nay búi tóc chứng tỏ hiểu nó đại biểu cho điều gì.

      “Em dâu, hôm nay em búi tóc đẹp.” Khúc thị cười .

      “Con cũng cảm thấy đẹp mắt.” Song Hỉ rất nghiêm cẩn nhìn đầu Tử Tang, cuối cùng buông câu, y như bà cụ non.

      Khóe miệng Tử Tang khỏi nhếch lên, xoa đầu Song Hỉ.

      Thấy tiểu thư như thế, Hạ Mộc càng thêm mơ hồ…

      Dùng xong điểm tâm, Hạ Mộc, Lê Tường đón dâu cùng Hạ Hồi Sinh. Còn Tử Tang và Khúc thị mang theo hai đứa bé ở lại hậu viện, chờ đợi tân nương đến. Cùng lúc ấy, khách khứa lục tục đến rất đông, Bình An tiêu cục bỗng chốc náo nhiệt hẳn lên.

      Giờ Thân, nghe thấy tiếng pháo, hạ nhân nhanh chóng tiến vào báo: “Đoàn đón dâu trở lại.”

      Vì thế khách khứa ra ngoài cổng, đồng thời đội đón dâu dừng trước cửa. Tân lang Hạ Hồi Sinh xuống ngựa, sau khi hành lễ với vợ chồng Hạ Minh Thanh mới đón tân nương bước ra khỏi kiệu, sau đó quá bàn, bái đường, đưa vào động phòng. Nhóm nữ quyến lại vào trong hậu viện, đồng thời tiệc rượu cũng bắt đầu.

      Bóng đêm mông lung, ở tiền viện các nam nhân vẫn uống. Tiệc rượu ở hậu viện rất nhiều người ra về, phần còn lại đều đợi nam nhân nhà mình ở tiền viện. Thạch Đầu, Song Hỉ mệt, cho nên Khúc thị thể đợi lâu về phòng. Còn Tử Tang sau khi ăn no có việc gì làm, huống hồ nàng thích tán gẫu với đống người xa lạ, nên cũng về phòng.

      Nàng rửa mặt chải đầu rồi lấy trong vòng tay quyển sách, từ từ đọc đợi Hạ Mộc trở về.

      Giờ Hợi, Hạ Mộc người toàn mùi rượu trở lại, nhưng chưa say, vẫn tỉnh táo.

      Hạ Mộc thấy tiểu thư ngồi cạnh giường. Nghĩ đến chuyện tối hôm qua mặt hơi hồng càng đỏ hơn, vội vàng : “Tiểu thư, tôi rửa mặt chải đầu trước. Ngài nhanh nghỉ ngơi !”

      !” Tử Tang .

      Khi Hạ Mộc quay về, trong tay cầm hai thùng nước, phía sau còn có phụ nhân, trong tay cũng có thùng nước. Bà ấy cùng vào mặt sau bình phong, đổ nước vào thùng tắm.

      Sau khi phụ nhân rời , Hạ Mộc cầm quần áo tắm rửa. Khi trở ra, tóc còn ẩm ướt, quần áo thay sạch , ăn mặc ngay ngắn chỉnh tề, hình như định xuất môn.

      định ra ngoài.” Tử Tang hỏi.

      .” Hạ Mộc lập tức trả lời, ở trước mặt chủ tử ăn mặc chỉnh tề là bất kính.

      khi như vậy, còn mặc áo khoác làm gì? buồn ngủ à?” Tử Tang tiếp tục hỏi. Tối hôm qua Hạ Mộc cởi quần áo bên ngoài nên ngủ thoải mái.

      Nghe Tử Tang chỉ áo khoác, Hạ Mộc nhất thời hiểu được, tiểu thư muốn bảo lên giường ngủ. Nhưng nếu tiếp tục ngủ cùng tiểu thư, sợ tình cảm của bản thân kìm nén được, vội đáp: “Cái kia tiểu thư, đêm nay tôi uống hơi nhiều. Ngài nhanh ngủ , tôi ra bên ngoài dạo chút.”

      Thời điểm trở về, tiểu thư hẳn là ngủ. Chưa xong, người bước chân khỏi cửa, Tử Tang ra lệnh: “Đứng lại.”

      Hạ Mộc lập tức dừng lại, chậm rãi xoay người đối diện với nàng, nhưng dám ngẩng đầu nhìn nàng.

      “Mau cởi quần áo, lên ngủ, tôi mệt.” Tử Tang .

      “Tiểu thư, cái này tốt lắm.” Hạ Mộc vội vàng . dám nghĩ lời tối hôm qua tiểu thư , nếu có ngày tiểu thư hối hận, lại thể buông tay, sợ đến lúc đó xúc phạm tới tiểu thư.

      Tử Tang liếc mắt trừng , “Chẳng lẽ còn muốn tôi hầu hạ cởi áo chắc.”

      “Tôi… Tôi…”Hạ Mộc lắp bắp, mặt đỏ.

      Tử Tang đứng lên, về phía Hạ Mộc giống như định cởi áo cho Hạ Mộc.

      Hạ Mộc phát hoảng, lui vội về sau, hai tay gắt gao nắm chặt quần áo của mình, mặt đỏ như xuất huyết, kinh hoảng nhìn Tử Tang, “Tiểu thư, đừng…”

      Xem Hạ Mộc dáng vẻ như bị người phi lễ, Tử Tang nhịn được cười, sau đó Hạ Mộc lại thất thần, si ngốc nhìn nụ cười của nàng.

      Tử Tang cảm giác được ánh mắt của Hạ Mộc nóng rực, mặt khỏi có chút đỏ lên, ổn định cảm xúc của bản thân. Nàng nhìn chằm chằm Hạ Mộc, rất nghiêm cẩn : “Hạ Mộc, chuyện tôi và làm vợ chồng thực là nghiêm túc.”

      Ban đầu nàng còn muốn trêu Hạ Mộc, nghĩ nhanh như vậy ra tâm ý của bản thân, nhưng nàng nhất định phải người có kiên nhẫn, cũng thích dong dài dây dưa, nhanh chóng ràng mới tốt. Về phần trêu Hạ Mộc, về sau có rất nhiều cơ hội.

      Hạ Mộc ngạc nhiên, lâu sau mới lẩm bẩm : “Nhất định là tôi uống say, nhất định là uống say.”

      lo lắng mình say, làm số hành động thất lễ cho nên dám uống, sao lại say?

      Nhìn dáng vẻ Hạ Mộc, tình cảm của sâu đậm, sâu đậm đến mức khi được đáp lại vẫn dám tin là , trong lòng Tử Tang cảm động, vươn tay nắm tay .

      Hạ Mộc ngây ngốc nhìn động tác của tiểu thư. cảm thấy mình nên rút tay về, nhưng tay mình có chút sức lực lại, trong lòng có giọng hò hét, đừng buông tay.

      “Nắm tay cả đời, ở bên nhau đến già.” Tử Tang yên lặng nhìn Hạ Mộc.

      “Nắm tay cả đời, ở bên nhau đến già?” Hạ Mộc thất thần thào, làm sao có thể, làm sao tiểu thư có thể với mấy lời này. Mình say rồi, hơn nữa cực kì say đến mức nghe lầm.

      Thấy Hạ Mộc còn hoàn hồn, gương mặt, trong đôi mắt tràn đầy thể tin nổi, trong lòng Tử Tang ngoài vui mừng cũng có chút đau lòng. Chỉ có tình cảm đến cực hạn ở thời điểm này mới thấy thể tin, nàng biết Hạ Mộc có tình cảm với mình, vì mình cần cả mạng sống. Nhưng hôm nay nàng mới biết tình cảm Hạ Mộc dành cho mình sâu đậm đến mức nàng thể tưởng tượng nổi.

      Tử Tang nhàng tựa đầu vào vai Hạ Mộc, hai tay ôm thắt lưng . Nàng có đức gì, đời này nhận được tình cảm như thế!

      Trong nháy mắt cơ thể Hạ Mộc cứng ngắc, mùi hương nhàn nhạt người tiểu thư càng khiến tiếp tục si mê càng sâu, cảm thấy say tốt, cứ tiếp tục thế này tốt!

      lâu sau, thấy Hạ Mộc còn chưa hoàn hồn, Tử Tang đành phải lên tiếng dọa , thanh lạnh lùng : “Hạ Mộc, em ràng, có thể coi em là thê tử nếu em rời , chúng ta về sau còn liên quan.”

      Sắc mặt Hạ Mộc tái nhợt, người tỉnh táo ngay, mạnh mẽ túm bả vai Tử Tang, hoảng sợ : “Tiểu thư, ngài lại muốn bỏ lại tôi.”

      “Em ràng như vậy, còn ngẩn người, đáp lại. Em thể ở đến già với phu quân giả! muốn làm vợ chồng với em, tất nhiên em đành rời .” Tử Tang nhàn nhạt .

      phải, tôi tưởng… , tôi nghĩ… là… Tôi… Tôi…” Hạ Mộc hoảng hốt năng lộn xộn.

      Tử Tang nhìn , trong đôi mắt dĩ vãng luôn lạnh nhạt tràn ngập nhu tình và cổ vũ, Hạ Mộc từ từ bình tĩnh. yên lặng nhìn nàng, chỉ cần tiểu thư ở bên cạnh mình, về phần là thân phận gì, còn quan trọng. Mặc kệ giả, mặc kệ tới khi nào buông tay tiểu thư.

      “Tiểu thư, nếu ngài làm vợ chồng với tôi, sau này ngài còn cơ hội đổi ý.” Hạ Mộc yên lặng nhìn nàng, vẻ mặt ấy là nghiêm túc chưa từng có.

      “Nếu đối tốt với em, tự nhiên em đổi ý.” Tử Tang cười .

      “Tôi đối xử tốt với tiểu thư.” Hạ Mộc nghiêm cẩn hứa hẹn.

      “Sao lại chứ, người đàn ông của em làm em thất vọng.” Tử Tang nhàn nhạt .

      “Tiểu thư, tôi để ngài thất vọng.” Hạ Mộc thận trọng đáp lại. Đôi mắt sáng ngời tràn ngập nhu tình, cần che giấu tình cảm của bản thân nữa.

      khi như vậy, chúng ta ngủ , em mệt.” Tử Tang , xoay người về phía giường.

      Hạ Mộc sửng sốt, tiểu thư phải nên gì đó sao? ngủ luôn rồi.

      Tử Tang ngả đầu nằm xuống, thấy Hạ Mộc còn ngẩn người, : “Nhanh.”

      Hạ Mộc ngơ ngác đồng ý, vội vàng qua, chẳng qua đến bên giường, tựa hồ ý thức được cái gì đó, sắc mặt đỏ lên, biết làm gì.

      muốn em hầu hạ à!” Tử Tang nằm nghiêng, buồn cười xem Hạ Mộc.

      …” Hạ Mộc vội đáp, tay chân luống cuống cởi áo lập tức nằm thẳng đơ giường, rất khẩn trương.

      Tinh thần lực của Tử Tang vừa động, ngọn nến tắt, màn buông xuống.

      Hạ Mộc xem tất cả, cũng đồng thời nhớ tới, tối hôm qua Tử Tang bằng cách nào nhấc mình lên giường, khỏi : “Tiểu thư, nội lực thâm hậu!”

      “Ngủ .” Tử Tang , chuyện tinh thần lực nàng tạm thời chưa định kể, để nghĩ là nội lực cũng tốt.

      “Ừ.” Hạ Mộc thế nhưng vẫn rất khẩn trương.

      Tử Tang lấy chăn đáp cho Hạ Mộc, bàn tay nàng cũng thu về, để ngực . Cơ thể Hạ Mộc nhất thời cứng đơ, sau đó lại nóng bừng. Tim đập nhanh hơn, trong màn đêm yên tĩnh nghe rất .

      Tử Tang cười , mặt Hạ Mộc càng đỏ hơn, cảm thấy mình sắp thể nổi. có cảm giác cơ thể tiểu thư cũng nhích lại gần, đầu cũng gối lên ngực mình.

      Xem thế này, càng kích thích thêm, Hạ Mộc thấy choáng váng, sắp hôn mê, dựa vào lý trí kiên trì, cái ôm khẩn trương ngất xỉu ở trước mặt tiểu thư chẳng phải rất mất mặt.

      Khóe miệng Tử Tang nở nụ cười, cảm thấy trêu Hạ Mộc rất vui. Mới ôm , khẩn trương thành bộ dạng này, nhưng nàng chỉ làm đến thế. Nàng muốn coi xem, đến khi nào mới có gan làm đến bước cuối cùng!

      Hạ Mộc biết ý xấu của tiểu thư. Sau khi thấy tiểu thư ngủ, mới chậm rãi thả lỏng, sau đó lâu, cũng tiến vào giấc mộng đẹp. Từ từ hai người ngủ say, tay Hạ Mộc tự chủ ôm Tử Tang, thân mình nghiêng nghiêng, đầu Tử Tang gác Hạ Mộc cánh tay, hai người biến thành ôm nhau ngủ…
      Chris thích bài này.

    4. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      ☆, 012 Gặp phiền toái
      Hạ Mộc từ trong mơ tỉnh lại ý thức được bản thân ôm tiểu thư, mặt lại đỏ lên, dám cử động, chỉ sợ đánh thức nàng.

      ngẩn người nhìn đỉnh giường, tuy rằng có tình cảm khác với tiểu thư, lại dám tưởng tượng đến ngày tiểu thư trở thành vợ chồng thực với . Giờ thành , tuy rằng tiểu thư để ý bản thân ở điểm nào, nhưng bất luận vì cái gì cũng tốt, để ý. Nghĩ thế, ngây ngốc nở nụ cười, cánh tay ôm Tử Tang tự giác chặt thêm vài phần.

      Đúng lúc này, cảm giác thiên hạ trong lòng giật giật, cúi đầu nhìn, đối diện với đôi mắt lạnh lùng bình tĩnh, mặt đỏ kêu: “Tiểu thư, ngài tỉnh.”

      “Ừ.” Tử Tang cọ cọ trong lòng Hạ Mộc, hít hơi sâu, người Hạ Mộc có mùi hương của ánh mặt trời và cỏ xanh, rất dễ chịu.

      “Tiểu thư…” Hạ Mộc đỏ mặt gọi.

      “Em còn lo lắng liệu có ngày bị xuất huyết não .” Tử Tang có chút buồn cười , lần đầu tiên nàng nhìn thấy nam tử động tí mặt đỏ.

      Hạ Mộc nghi hoặc nhìn Tử Tang, tuy rằng nghe hiểu tiểu thư gì, nhưng có thể cảm giác tiểu thư chê cười mình, vì thế mặt càng đỏ.

      “Tốt lắm, chúng ta dậy thôi, rửa mặt chải đầu !” Tử Tang cười , rời khỏi cái ôm của .

      Hạ Mộc có chút tha nhìn Tử Tang, muốn ôm nàng mãi buông tay.

      Sau khi rửa mặt chải đầu, bên ngoài vang lên tiếng Song Hỉ, “Mộc Đầu thúc thúc, Mộc Đầu thẩm thẩm.”

      Hạ Mộc mở cửa. Cả nhà Lê Tường ở bên ngoài, xoa đầu Thạch Đầu và Song Hỉ, “Hôm nay sao Thạch Đầu và Song Hỉ dậy sớm vậy!”

      “Cháu và ca ca ngày nào cũng dậy sớm mà, đúng .” Khuôn mặt Song Hỉ tươi cười nghiêm cẩn , ràng bé muốn thể bộ mặt nghiêm túc, nhưng còn quá trẻ con, khuôn mặt tròn tròn ngược lại càng thêm đáng .

      “Đúng đúng, thúc thúc sai lầm rồi.” Hạ Mộc cười nhận sai.

      “Thế còn tạm được.” Song Hỉ gật gật đầu.

      Hạ Mộc nhìn về phía Lê Tường, chợt nghe Lê Tường : “Hạ Mộc huynh đệ, và chị dâu chú dẫn bọn ra ngoài dạo. Đến lúc dùng điểm tâm chú với Hạ thúc thúc tiếng, chị ăn.”

      “Được, em .” Hạ Mộc cười , sau đó dẫn Tử Tang tiền viện. Hôm nay là ngày tân nương kính trà, Hạ Mộc là đệ tử của Hạ Minh Thanh, tất nhiên phải có mặt. Nhưng cả nhà Lê Tường tiện ở lại.

      Trong lễ kính trà này, Hạ Mộc và Tử Tang cần đưa lễ, khi Hạ Mộc bái sư, phải gọi Hạ Hồi Sinh là sư huynh. Nguyện vọng của Hạ Hồi Sinh coi như thực được nửa, cho nên khoảng thời gian đó ta đắc ý lắm.

      đến phòng khách tiền viện, vợ chồng Hạ Minh Thanh chờ sẵn, Hạ Mộc dẫn Tử Tang tiến lên chào. chuyện của cả nhà Lê Tường ra ngoài rồi mới cùng Tử Tang ngồi xuống, sau đó lâu, Hạ Hồi Sinh sắc mặt vui mừng dẫn Tề thị tân nương xấu hổ bước vào. Xem sắc mặt, có vẻ hai vợ chồng đều vừa lòng đối phương. Hai đệ muội của Hạ Hồi Sinh cũng đằng sau sau cười cười, tiến vào hành lễ rồi ngồi xuống.

      Tề thị là nữ tử rất xinh đẹp, ngũ quan tinh xảo, vẻ mặt e lệ cộng với xinh đẹp của tân nương, mặc bộ quần áo đỏ tươi rất có khí vui mừng.

      Trong phòng có nhiều trưởng bối, Tề thị chỉ cần dâng trà cho vợ chồng Hạ Minh Thanh và đưa ít lễ cho vãn bối là xong.

      Hạ Mộc là đồ đệ nhất của Hạ Minh Thanh, cho nên bối phận còn thấp hơn ba em Hạ Hồi Sinh, mà Tử Tang thân là thê tử của Hạ Mộc, tự nhiên giống .

      Tề thị đến trước mặt Hạ Mộc, xem người ràng trưởng thành hơn tướng công nhà mình. Giống nam nhân nhà mình kêu sư đệ có chút thẹn thùng, nhưng có bối phận ở đó, nàng vẫn kêu sư đệ, đưa lễ gặp mặt.

      “Cám ơn chị dâu.” Hạ Mộc cười ngây ngô, hề có chút chướng ngại. Trong ý thức của , Hạ Hồi Sinh vào sư môn trước, muốn kêu tiếng sư huynh hề khó khăn, đây là quy củ. Nhưng muốn kêu ca, nguyện của Hạ Hồi Sinh đời này có khả năng thực .

      “Ha ha.” Hạ Hồi Sinh rất đắc ý nở nụ cười, “Đầu gỗ, tại cậu phải kêu tiếng chị dâu, vị kia nhà cậu cũng phải gọi nương tử của tôi tiếng chị dâu?”

      xong, Hạ Hồi Sinh rất đắc ý nhìn thoáng qua Tử Tang, đáng tiếc a! Người sau cúi đầu, giống như nghe thấy .

      Mặt Tề thị đỏ lên, nhưng nàng nghe ra tướng công đùa. Còn Hạ Mộc trừng mắt nhìn Hạ Hồi Sinh cái.

      Tề thị đến trước mặt Tử Tang, sắc mặt càng thêm thẹn thùng, “Chúng ta nên xưng hô thế nào, vị tỷ tỷ đây lớn hơn em nhiều như vậy…”

      Tử Tang đồng dạng cũng thể gọi tiếng chị dâu.

      “Con dâu à! Con và vợ Hạ Mộc gọi tên tự của nhau , các con kém mấy tuổi, về sau có nhiều cơ hội tụ họp.” Mẹ kế của Hạ Hồi Sinh Tần thị .

      “Cám ơn bà bà (mẹ chồng).” Tần thị ngại ngùng đồng ý, sau đó xem Tử Tang, ngại ngùng lại rộng rãi : “Tử Tang, nếu bà bà như vậy, thế tôi gọi Tử Tang, chị kêu tôi Tam Nương ! Còn lễ gặp mặt này mong chị nhận lấy, đừng ghét bỏ nga!”

      “Cám ơn.” Tử Tang nhận.

      Đối với Tử Tang lãnh đạm, Tần thị nghe phu quân qua, có chút bất ngờ nhưng để lộ, sau đó trở lại ngồi xuống bên cạnh Hạ Hồi Sinh.

      Thấy Tử Tang, kính trà hoàn thành. Tề thị phải nhận điểm làm khó dễ, mặt rất vui mừng.

      “Chúng ta ăn điểm tâm !” Hạ Minh Thanh , sau đó phân phó hạ nhân mang điểm tâm lên.

      Vì thế mọi người ngồi xuống quanh bàn ăn.

      Hạ Mộc rất tự nhiên gắp thức ăn cho Tử Tang mà nàng cũng thường gắp ít cho . Vợ chồng Hạ Minh Thanh thấy thế, nhìn nhau cười. Còn Hạ Hồi Sinh xem hai người ở trước mặt mình ân ái rất vừa mắt, cảm thấy rất công bằng với Hạ Mộc. ta vừa trở về, Hạ Mộc càng thêm ân cần với ta.

      May mắn Hạ Mộc biết suy nghĩ của Hạ Hồi Sinh, bằng khẳng định phản bác, ân cần mà là đối xử tốt với tiểu thư.

      Sau khi ăn xong, Hạ Mộc dẫn Tử Tang dạo quanh huyện Thanh Sơn, ngày mai bọn họ về, dạo có cơ hội.

      “Tiểu thư, chúng ta vào hàng vải xem nhé, lần này ngài mang quần áo về vẫn là đồ cũ hai năm trước.” Hạ Mộc nhìn thấy cửa hàng vải, cười .

      Tử Tang gật gật đầu.

      Hai người cùng bước vào, chưởng quầy vội bước lên tiếp đón, cuối cùng Tử Tang chọn cuộn màu trắng và xanh nhạt, sau đó lại chọn vải màu xanh và màu lá cọ cho Hạ Mộc. thanh toán tiền, với ông chủ lát quay lại lấy, hai người tiếp tục dạo xung quanh, cũng ăn ít quà vặt.

      “Tiểu thư, ngài có mệt , muốn ngồi nghỉ .” Hạ Mộc săn sóc hỏi Tử Tang.

      “Nghỉ chân ! Hôm nay trời nóng.” Tử Tang .

      Vì thế Hạ Mộc chọn trà lâu, chỗ ngồi tầng hai gần cửa sổ. gọi mấy món điểm tâm và bình trà ngon.

      Hôm nay trà lâu cực kì náo nhiệt, lầu còn có thuyết thư, ở lầu hai cũng nghe thấy. Hạ Mộc chăm chú nghe, còn Tử Tang chăm chú nhìn cảnh vật ngã tư đường ngoài cửa sổ, giống như muốn nhìn hết lượt từng người đường.

      Đột nhiên, phía cầu thang truyền đến tiềng ồn ào, Hạ Mộc cũng như các vị khách khác đồng loạt nhìn về hướng đó:

      “Lâm nhị gia, lầu hai còn chỗ, ngài đến nhã gian ngồi , nơi đó rất tốt, có người chen chúc với ngài.” Giọng chưởng quầy của trà lâu dè dặt cẩn trọng vang lên, đoán là sợ này người bị gọi là Lâm nhị gia này.

      “Gia ta liền thích vị trí lầu hai, ông gì cũng vô dụng, nhanh đuổi hết khách , nhường chỗ cho gia.” thanh kiêu ngạo vang lên, chắc là Lâm nhị gia mà chưởng quầy gọi.

      Đồng thời đoàn người xuất ở đầu cầu thang. đầu là nam tử trẻ tuổi, hơi thấp, ngũ quan còn tạm được, nhưng điểm này bị tà khí khuôn mặt quét sạch, vừa nhìn thấy là kẻ độc ác phân phải trái.

      Khi ánh mắt người nọ dừng gương mặt Tử Tang sáng ngời, y vội vàng tới, tự cho rằng nở nụ cười rất ôn hòa : “Vị tiểu nương tử này, tại hạ Lâm Thành Huy, trà lâu này còn chỗ, để ý tại hạ ngồi cùng bàn với chứ!”

      có lỗi, vừa rồi chưởng quầy có nhã gian, vị công tử này vẫn nên vào nhã gian .” Hạ Mộc biết Tử Tang lên tiếng. Nếu phiền đến nàng, nàng trực tiếp đánh bay người ra ngoài, nên đứng lên .

      “Ngươi là ai.” Lâm Thành Huy híp đôi mắt bé tẹo .

      “Tôi họ Hạ, đây là thê tử của tôi.” Hạ Mộc , trong lòng bắt đầu cảnh giác. Người này làm chưởng quầy trà lâu khẩn trương như vậy, chắc là có chút thân phận ở đây. Ánh mắt y vẫn dừng người tiểu thư, Hạ Mộc cũng hiểu y đặc biệt đến chỗ mình và tiểu thư, chính là có ý đồ bất lương với tiểu thư. Trong mắt Hạ Mộc xẹt qua tia lạnh lẽo, ai có thể làm chuyện bất lợi với tiểu thư.

      “Hóa ra là hai vợ chồng!.” Lâm Thành Huy cười , sau đó giận dữ quát gã sai vặt đứng sau: “Còn mau bê ghế ra đây.”

      “Vâng, vâng…” gã gã sai vặt bước lên phía trước định bê ghế để Lâm Thành Huy ngồi, nhưng Hạ Mộc lên tiếng ngăn cản, “Đợi chút, vị Lâm công tử này, chúng tôi từ chối rất ràng, mời huynh tìm chỗ khác ngồi !”

      “Lớn mật, có thể ngồi cùng Nhị gia nhà chúng ta, là phúc khí của các người, đừng biết tốt xấu như thế.” Gã sai vặt định bê ghế giận dữ .

      dám nhận phúc khí của Nhị gia nhà các người, mời các người rời .” Hạ Mộc trầm giọng, chuyện gì đều phải có thứ tự trước sau, Hạ Mộc ghét nhất loại người ỷ nhà có thế lực bắt nạt người khác, đương nhiên có sắc mặt tốt, huống hồ là kẻ dám có ý xấu với tiểu thư.

      có mắt, Nhị gia, ngài hạ lệnh , để tiểu nhân tẩn cho trận, xem còn dám xem thường ngài .” Gã sai vặt kia với Lâm Thành Huy tia cố kị.

      “Khách quan, Nhị gia, tiểu nhân chỉ buôn bán , đừng phá hủy sinh ý của tiểu nhân! Xin mọi người thương xót, có việc gì ra ngoài giải quyết !” Chưởng quầy trà lâu vội vàng .
      Chris thích bài này.

    5. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      ☆, 013 Số đào hoa
      [​IMG]

      “Khách quan, Nhị gia, tiểu nhân chỉ buôn bán , đừng phá hủy sinh ý của tiểu nhân! Xin mọi người thương xót, có việc gì ra ngoài giải quyết !” Chưởng quầy trà lâu vội vàng .

      “Cút ngay.” Lâm Thành Huy tức giận, hung hăng uy hiếp : “Bằng , ngươi đừng hòng tiếp tục mở trà lâu này.”

      Chưởng quầy há miệng thở dốc, cuối cùng dám gì, nhịn lửa giận trong lòng, yên lặng thối lui vài bước.

      Đây là ỷ thế hiếp người, mặt Hạ Mộc trầm xuống nhìn Lâm Thành Huy. Trước kia Hạ Mộc thà, lại có thân phận hạ nhân, nếu gặp được người như thế sớm tránh , dù chạm mặt cũng ôm thái độ gây chuyện thỉnh tội.

      tại hiển nhiên người này dễ dàng để họ . Nhưng còn là hạ nhân, hơn nữa mấy năm qua, Hạ Mộc phát sinh biến hóa rất lớn, nén giận, người khác mơ tưởng bắt nạt , cũng đừng hòng bắt nạt tiểu thư nhà .

      Người này họ Lâm, ở huyện Thanh Sơn, tương đối có thế lực là Lâm gia kia, tự nhiên cần rất sợ, huyện Thanh Sơn này là thiên hạ của Bình An tiêu cục.

      “Vị huynh đệ này, gặp mặt là hữu duyên, cần gì?” Thời điểm Lâm Thành Huy đối mặt với Hạ Mộc vẫn cười tươi như hoa, tốc độ thay đổi sắc mặt rất nhanh.

      “Tất nhiên, nhưng thể ép buộc làm khó người khác, huống hồ chúng ta còn có việc.” Hạ Mộc nhàn nhạt .

      Lại bị từ chối, sắc mặt Lâm Thành Huy rất khó coi. Y coi trọng nữ nhân ngồi im lặng lời kia, nhưng vẫn phải tìm cách chuyện với tên nam nhân này, sau đó tìm cơ hội tới gần nữ nhân này hơn, ngờ tên kia thức thời, vậy đừng trách y. Nghĩ thế, y ra lệnh cho đám hạ nhân.”Đánh mạnh cho ta, xem còn dám kiêu ngạo trước mặt gia , sau đó trói nữ nhân này lại, để gia hảo hảo chơi đùa.”

      Vừa dứt lời, nắm đấm mạnh lên mặt y, y phun ra ngụm máu, bụm mặt lớn tiếng kêu thảm thiết. Sau đó thể tin xem Hạ Mộc đột nhiên đến trước mặt mình, tên này dám đánh y, hơn nữa tốc độ còn nhanh như vậy.

      Mặt Hạ Mộc trầm xuống, lạnh lùng xem Lâm Thành Huy, y ngàn vạn lần nên đến tiểu thư.

      Tử Tang nhíu mày xem Hạ Mộc, thể , Hạ Mộc càng ngày càng có khí phách.

      Lâm Thành Huy vất vả từ đau đớn thở gấp lại. Lui về sau mấy bước, rống giận với đám hạ nhân bên cạnh, “Các ngươi còn thất thần làm gì, đánh cho gia.”

      “Vâng.” Hạ nhân lập tức lao vào đánh Hạ Mộc.

      Mấy tên này chỉ biết dăm ba quyền cước mèo cào, nên chưa đầy lúc bị Hạ Mộc bắt gọn. đánh nặng tay, chỉ làm tay bọn chúng trật khớp thể hành động. Chúng chỉ là hạ nhân, phải đầu sỏ gây chuyện.

      Lâm Thành Huy phát hoảng, ngờ Hạ Mộc có võ, kinh hoảng : “Tao cho mày biết, tao là người Lâm gia. Mày dám đắc tội tao, về sau mày có ngày lành đâu, có bản lĩnh lưu lại tính danh địa chỉ, đến lúc đó tao nhất định báo thù.”

      “Tao tao họ Hạ, chẳng lẽ mày nghĩ đến cái gì sao.” Hạ Mộc thản nhiên , Bình An tiêu cục ở huyện này rất nổi tiếng. ai dám trêu chọc.

      “Mày là người Hạ gia của Bình An tiêu cục.” Sắc mặt Lâm Thành Huy trắng nhợt, đáng chết, đáng lẽ vừa nghe thấy họ Hạ y phải cẩn thận, hàng hóa nhà bọn họ còn cần đến Bình An tiêu cục, ngờ đắc tội người của Bình An tiêu cục, chết chắc rồi.

      “Vị huynh đệ này, tại hạ có mắt tròng, biết huynh là người nào của Hạ gia.” Lâm Thành Huy tiếp tục hỏi, mấy nhân vật bên cạnh Hạ gia chủ y từng gặp qua, nhưng Hạ Mộc này lạ mặt, căn bản chưa từng thấy.

      “Mày còn xứng biết, nếu mày về sau còn năng lỗ mãng với thê tử tao, tao thấy mày lần đánh lần.” người Hạ Mộc có khí chất thà, ngữ khí ôn hòa, nhưng biết vì sao, vừa ra mấy lời này mang theo hàn ý, cặp mắt nhìn Lâm Thành Huy con ngươi càng ra lộ ra vẻ hung ác.

      Lâm Thành Huy rùng mình cái, chợt nghe được mấy lời khe khẽ :

      “… Người này hôm qua tôi đến dự tiệc cưới của Hạ gia từng gặp, là đồ đệ nhất của Hạ Minh Thanh.”

      Đầu y oanh tiếng, y nghĩ dù có là người họ Hạ, nhưng bản thân biết, hẳn là nhân vật quan trọng, nghĩ tới dĩ nhiên là đồ đệ Hạ Minh Thanh. Bình An tiêu cục chuyên bao che khuyết điểm chắc chắn bỏ qua cho mình.

      Nghĩ thế, sắc mặt y trắng bệch, vội với Hạ Mộc: “Thực xin lỗi, là tại hạ có mắt tròng, ngày khác đến cửa thỉnh tội.” xong, y mang hạ nhân chật vật bỏ , trở về tìm phụ thân thương lượng đối sách.

      “Tiểu thư, chúng ta thôi!” Hạ Mộc , chỉ uống cốc trà gặp phiền toái.

      Tử Tang gật nhè, xuống dưới lầu, ra khỏi trà lâu, hai người quyết định đến hiệu sách, mua sách, ngờ gặp nhà Lê Tường, bọn họ định mua ít giấy bút cho Thạch Đầu và Song Hỉ.

      Vì thế hai nhà cùng nhau dạo hiệu sách, cuối cùng cùng nhau dạo dạo phố, mua rất nhiều thứ trở về Bình An tiêu cục, lúc này là chạng vạng.

      Vừa về đến Bình An tiêu cục, Hạ Hồi Sinh chạy ra đón, hướng về phía Hạ Mộc hỏi: “Hôm nay có người gây phiền toái với các cậu.”

      sao, người chạy, nhưng huynh biết rất nhanh.” Hạ Mộc cười .

      nhìn xem đây là địa bàn của ai, Lâm gia kia khẳng định chán sống rồi, dám tìm chúng ta gây phiền toái.” Hạ Hồi Sinh tức giận .

      “Được rồi, chúng tôi đều sao, có thể bọn họ tìm đến, nhưng thấy sợ hãi Bình An tiêu cục như vậy, chắc có chuyện gì lớn.” Hạ Mộc .

      “Người đến từ lâu rồi, bị tôi đuổi , về sau, hàng của bọn họ đừng hòng mơ tưởng nhờ Bình An tiêu cục bảo tiêu.” Hạ Hồi Sinh cười .

      Nhanh như vậy! Hạ Mộc ngẩn ra, sau đó gì, người nọ ỷ thế hiếp người, nhận cũng tốt, tránh cho bọn họ quá kiêu ngạo.

      Vợ chồng Lê Tường đứng bên cạnh cũng nghe ra ít, vội vàng hỏi xảy ra chuyện gì, Hạ Mộc kể sơ qua việc, hai người mới yên tâm.

      ***

      Hôm sau dùng cơm xong, hai nhà lên đường trở về thôn Hạ Hà.

      Khi về đến nhà trúc, Hạ Mộc vào xem gia cầm trong viện rồi xắn tay làm vệ sinh, gia cầm nhờ người cho ăn giúp, nhưng thuê người dọn dẹp phòng ốc. và tiểu thư đều là người ưa sạch nên quét dọn qua, Tử Tang cũng giúp tay.

      lâu sau, bên ngoài vang lên tiếng la to của nương, “Hạ Tam, Hạ Tam…”

      Tử Tang nhìn về phía Hạ Mộc, Hạ Mộc sửng sốt : “Tôi xem là ai?”

      Hạ Mộc xong rồi ra ngoài viện.

      nương mười lăm tuổi đứng ngoài hàng rào nhìn bên trong, mặc áo màu hồng đào, váy trắng, bộ dạng thanh tú, làn da tệ, nàng vừa thấy Hạ Mộc rất vui mừng, “Hạ Tam, muội nghe huynh từ huyện Thanh Sơn trở về, lập tức tới tìm huynh.”

      “Có việc sao?” Hạ Mộc cười hỏi.

      nương này là nữ nhi của nhà họ Trương trong thôn, tên Trương Dĩnh Nhi.

      “Hạ Tam, trước đó vài ngày muội đến nhà gia gia, vừa trở về nghe , thê tử nhà huynh quay lại, có phải .” Trương Dĩnh Nhi có chút nóng vội hỏi.

      “Đúng vậy!” Hạ Mộc gật gật đầu, đến Tử Tang, mặt Hạ Mộc ràng là vẻ vui mừng.

      Trương Dĩnh Nhi phát hoảng, sắc mặt rất khó coi, vội vàng hỏi: “Vậy muội làm sao bây giờ?”

      Hạ Mộc sửng sốt, nghi hoặc hỏi: “Cái này có quan hệ gì với ?”

      phải huynh muốn kết hôn với ta sao, thê tử của huynh trở lại, ta làm sao bây giờ, có phải huynh nhanh chóng đuổi người kia .” Trương Dĩnh Nhi vội hỏi, sau đó thẹn thùng cúi thấp đầu, dám nhìn Hạ Mộc.

      Vẻ mặt Hạ Mộc kinh ngạc, vội hỏi: “Trương gia nương, nên lung tung, tôi cưới khi nào.”

      Tuy rằng thường xuyên nhìn thấy nương cùng thôn này, nhưng bình thường chỉ chào hỏi xã giao, có thể quen, muốn cưới ta lúc nào.

      “Cái gì, huynh muốn đổi ý.” Trương Dĩnh Nhi giận dữ trừng Hạ Mộc. Hạ Mộc này chẳng những bộ dạng tuấn, mặt khác cũng có tiền, cả vùng tượng pha đáng hơn hai trăm lượng, hơn nữa ở trong thôn còn có năm mươi mẫu ruộng đất phì nhiêu. là kẻ giàu có nhất trong thôn, nếu gả cho Hạ Mộc, nàng được hưởng phúc, nếu đổi ý, công phu , hai năm qua của nàng mất trắng, hơn nữa vì Hạ Mộc, nàng từ chối rất nhiều mối hôn , thể đến lúc này trắng tay.

      “Sao lại là đổi ý, tôi chưa bao giờ thế, tôi có thê tử, sao có thể cưới cả .” Hạ Mộc trầm giọng , nghĩ bị người khác bôi nhọ thanh danh, nếu tiểu thư biết, càng khó .

      “Nhưng Hạ bá bá, Hạ đại nương đồng ý, bọn họ thê tử của huynh bỏ trốn cùng hán tử …” Sau đó để ta gả cho huynh, câu kế tiếp Trương Dĩnh Nhi còn xong, Hạ Mộc hét lớn tiếng, “Im miệng.”

      Cứng rắn cắt ngang lời Trương Dĩnh Nhi , tràn đầy phẫn nộ nhìn ta, “Thê tử của tôi chỉ về nhà mẹ đẻ, chớ phá hư thanh danh thê tử nhà tôi.”

      Sắc mặt Trương Dĩnh Nhi trắng bệch, nhìn Hạ Mộc chợt òa khóc, “Ngươi dám hung ta, ngươi hỗn đản, thê tử ngươi trở lại nên nghĩ phụ trách, ngươi cái tên phụ lòng này.”

      Đột nhiên bị nương quấn lấy, sắc mặt Hạ Mộc rất khó nhìn, trầm giọng : “Trương gia nương, nương, xin đừng đứng đây hồ ngôn loạn ngữ, đối với ngươi thanh danh tốt, đối thanh danh của tôi cũng tốt, tôi hy vọng lại nghe thấy mấy lời này.”

      “Cha mẹ ngươi để ta gả cho ngươi, sao ngươi có thể làm vậy, vì ngươi ta đẩy rất nhiều mối hôn .” Trương Dĩnh Nhi khóc .

      Hạ Mộc sửng sốt, xem ra cha mẹ nhà mình thoát khỏi liên quan đến việc này. Vốn tưởng bọn họ an phận chút, nghĩ tới dám làm ra việc này, trầm giọng: “Đó là chuyện của các người, tôi hề đồng ý. Đời này tôi chỉ cần mình thê tử, tôi cưới nữ nhân khác, thỉnh nương về , tôi và cha mẹ phân gia, bọn họ quản được chuyện của tôi.”

      “Ngươi… Ngươi làm sao có thể khi dễ nhân, ta tìm cha mẹ ngươi bằng lễ .” xong, Trương Dĩnh Nhi khóc chạy .

      Hạ Mộc hơi đau đầu, sao còn có việc này. Vì tránh hiềm nghi, chỉ cần là nữ, từ xa tránh rất xa, quay đầu nhìn thấy Tử Tang tựa vào cửa ra vào, vẻ mặt lạnh như băng, hiển nhiên quang minh chính đại nghe cuộc chuyện giữa và Trương Dĩnh Nhi. vội giả thích: “Tiểu thư, tôi vô tội, Trương gia nương này là người trong thôn, bình thường tôi và ta chỉ gặp qua đường vài lần, chào hỏi có lệ, tuyệt đối có gì khác.”
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :