1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

QUY VỀ ĐIỀN VIÊN - XA LÊ NHI

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      ☆, 004 Ích kỷ ư?
      [​IMG]

      Có một câu là con kiến còn phải sống tạm bợ, huống chi con người.

      Mấy nữ nhân kia vừa nghe đến chết, nhất thời hoàn hồn, tiếp theo lại nghe giọng nói lạnh lùng của Tử Tang vang lên, “Động tác các người nhanh lên một chút, bằng không nếu bọn cướp quay lại, sẽ không cứu các người lần thứ hai đâu.”

      Mấy phụ nhân vừa nghe thấy thế, nhớ đến những ngày sống trong tay bọn cướp, tay chân càng nhanh hơn, nhanh chóng sửa sang lại trang phục.

      Tử Tang thấy vậy, trong mắt lộ ra một tia vừa lòng, chỉ cần là biện pháp hữu dụng, nàng không để ý đến quá trình như thế nào.

      Tìm khắp sơn trại cũng kiếm ra vài thứ, có ít đồ ăn, mọi người ăn qua một chút để sau còn có sức băng qua hai ngọn núi để trở về thôn Minh Nguyệt, đói bụng thì làm gì có sức đi.

      Tiếp theo chia tiền cho những phụ nhân kia, chia đều đầu người cũng được bảy, tám lượng bạc. Về phần các nàng có biện pháp chi tiêu tiền bạc hay không, tự nhiên không ai quản, mỗi người có mệnh số riêng.

      Mấy nữ nhân này đều là người ở phụ cận, trong đó hai người ở thôn Minh Nguyệt, ba người khác ở thôn Mạc nhưng đều phải đi ngang qua thôn Minh Nguyệt. Cho nên họ định cùng nhóm người Hạ Mộc xuống núi, tuy rằng bọn cướp đã chạy ai dám cam đoan không có mấy tên ở lại trốn trên núi, nếu đụng phải chúng thì chết.

      Thu dọn xong, sau đó đốt đuốc thiêu phòng ở, bất quá nơi này là núi rừng, nên phải đợi lửa tắt mới dám đi. May mắn, đây là hang ổ bọn cướp mới dựng lên, còn không có nhiều phòng ở, đa số dựng bằng củi, dễ dàng đốt cháy.

      Đến chạng vạng, lửa dần tắt. Hiện tại thời tiết khô ráo, xung quanh nơi này có mấy chỗ lửa chưa tắt hẳn, vì thế mọi người ra suối xách ít nước về, đến khi xung quanh chỉ còn lại đất trống. Mọi người cuối cùng cũng yên tâm trở về.

      Về phần mấy thứ có thể đổi tiền tương đối dễ mang gì gì đó, bọn họ tận lực mang theo, không bê được thì để lại. Nếu có người nhìn thấy, thích nhặt để họ nhặt đi!

      Lại nói tiếp, cái sơn trại này thật nghèo, không có gì đáng giá.

      Bọn họ chưa đi hết hai ngọn núi, trời đã tối đen, may mắn bọn họ cầm cây đuốc, hơn nữa ánh trăng đêm nay rất tròn nên không sao.

      Đến thôn Minh Nguyệt, nữ nhân ở trong thôn đều tự về nhà, ba nữ nhân kia tạm thời cùng về nhà Trương Nhị Bảo, ngày mai trời sáng lại về thôn.

      Còn Lê Tường, Hạ Mộc và Tử Tang cũng đến nhà Trương Nhị Bảo nhưng bọn họ sẽ không ngủ lại. Lê Tường sốt ruột chạy về nhà báo bình an, anh không đợi được đến ngày mai.

      Bởi vậy, Hạ Mộc cùng Tử Tang tất nhiên cũng về theo, trên đường có bạn, huống hồ đường không quá xa, đến nhà Trương Nhị Bảo đánh xe bò về không thành vấn đề.

      Trên đường đi Tử Tang cũng biết, bây giờ nhà Trương Nhị Bảo đã ở riêng, Hạ Chiêu Quan đã có em bé tám tháng.

      Đến nhà Trương Nhị Bảo. Trương Nhị Bảo gõ cửa, một bên kêu: “Chiêu Quan, ta đã trở về, mau mở cửa.”

      Một lúc sau, bên trong truyền đến tiếng bước chân vội vã, mở cửa đúng là Hạ Chiêu Quan. Thấy Trương Nhị Bảo cùng Hạ Mộc trở về, nàng vừa khóc vừa cười, mãi trấn tĩnh lại, nàng mới chú ý tới phía sau hai người có một nhóm người.

      “Chị Ba.” Hạ Chiêu Quan thấy được Tử Tang đầu tiên, kinh ngạc kêu lên, sau đó lại im lặng.

      Hai năm qua, tuy Hạ Mộc nói rằng Tử Tang có việc về nhà mẹ đẻ, nhưng xem anh ấy từ khi Tử Tang rời đi trở nên rầu rĩ không vui, lại thêm có một chút dấu vết để lại, nàng có ngốc cũng biết chuyện Tử Tang bỏ đi có vấn đề.

      Nàng đang trách Tử Tang. Hai năm nay, Hạ Mộc sống thế nào, nàng nhìn trong mắt, mặc kệ chuyện gì xảy ra, chị ta không nên vừa đi là đi tận hai năm, còn bặt vô âm tín.

      Tử Tang quan sát Hạ Chiêu Quan, hiện nay Hạ Chiêu Quan trưởng thành hơn rất nhiều, có thêm khí chất của người làm mẫu thân.

      “Mời mọi người vào trong.”Trương Nhị Bảo vội nói.

      Hạ Chiêu Quan thường xuyên ở trước mặt Trương Nhị Bảo oán giận Tử Tang về nhà mẹ đẻ lâu như vậy, một đi không trở lại, trong đó khẳng định có vấn đề.

      Hắn cũng hiểu được, thê tử nhà mình đang trách chị Ba, giờ gặp mặt không khí vi diệu cũng là bình thường.

      “Nhị muội phu, trước tiên em đánh xe bò ra đây đi! Đã trễ rồi, bọn anh sẽ không vào, lần sau gặp sẽ nói chuyện!” Hạ Mộc lên tiếng.

      Trương Nhị Bảo cũng biết, mọi người không tiện ở lại nên khi Hạ Mộc nhắc tới liền nhanh chóng đánh xe ra, mà Hạ Chiêu Quan vội hỏi: “Anh Ba, cứ ở lại một đêm trước đã, ngày mai hãy trở về.”

      “Không được, chị dâu Lê và hai đứa nhóc ở nhà chắc chắn đang lo lắng lắm, Lê đại ca không chờ được, anh và chị Ba của em về cùng luôn, có bạn có bè, huống hồ này đường không xa, không sao đâu.” Hạ Mộc cười nói, thật ra hắn cũng muốn trở về gấp, về chốn cũ của hắn và tiểu thư, ở đó sẽ làm hắn an tâm hơn.

      Hạ Chiêu Quan khuyên bảo một lúc vẫn vô dụng, muốn nói lại thôi cứ nhìn thoáng qua Tử Tang, rồi đi an trí chỗ ngủ lại đêm nay cho ba nữ nhân kia.

      Hạ Mộc tiếp nhận xe từ tay Trương Nhị Bảo rồi lập tức khởi hành về thôn Hạ Hà. Trời đã tối đen, xe không dám đi quá nhanh, bất quá nửa canh giờ sau cũng về đến nơi.

      Xe ngựa dừng ở nhà Lê Tường trước.

      Khúc thị đang lo lắng cho Lê Tường và Hạ Mộc, sau đó có thêm cả Tử Tang, càng lo lắng ăn không ngon, ngủ không yên. Nàng thường xuyên đi đi lại lại quanh sân trước, hi vọng có thể nhìn thấy những người nàng lo lắng trở về.

      Lần này, khi nàng lại xuất hiện ngoài sân, phía trước vẫn chẳng có động tĩnh gì như cũ. Ngay khi nàng thất vọng chuẩn bị quay vào nhà, phía trước xuất hiện ánh sáng, nàng vui vẻ, nhìn chằm chằm ánh sáng yếu ớt đó. Không lâu sau, nàng thấy rõ tới gần là một chiếc xe bò, nhưng không nhìn rõ người, nàng vội vã chạy ra ngoài, nàng không thể chờ được nữa.

      Nàng mải miết chạy, đến tận lúc nhìn rõ ràng người ngồi trên xe, không nhịn được kêu to: “A tường.”

      Lê Tường vốn đang mong ngóng nhìn về hướng nhà mình, tất nhiên cũng nhìn thấy bóng dáng người chạy trên đường. Thấy là Khúc thị, hiển nhiên hắn quên bản thân không phải ngồi trên xe ngựa, mạnh mẽ nhạy xuống, chạy về phía thê tử.

      May mắn xe chạy không nhanh, bằng không Lê Tường chắc chắn sẽ bị thương.

      “Chàng đã về, thật tốt quá, thật tốt quá…” Khúc thị cầm chặt vạt áo của phu quân, vui mừng nỗi nói lắp.

      “Lần này ta đã về, không sao cả. Nàng đừng lo lắng.” Lê Tường nắm chặt tay Khúc thị, trấn an nàng, hỏi: “Sao nàng lại ra ngoài?”

      Có lẽ Lê Tường trấn an nổi lên tác dụng, cảm xúc của Khúc thị ổn định hơn nhiều, chậm rãi nói: “Thiếp thấy có xe đến, nghĩ ra nhìn thử xem có phải chàng về không.”

      “Về sau không được lỗ mãng như vậy nữa, nếu không phải chúng ta mà là người xấu thì gặp chuyện rồi.” Lê Tường tuy trách cứ nhưng nét mặt vẫn dịu dàng như nước.

      “Vâng.” Khúc thị e lệ trả lời.



      Xem hai người bình an đoàn viên, Tử Tang đột nhiên cảm nhận được hai vợ chồng họ thật sự rất ân ái.

      Lúc này, Lê Tường nhìn về phía Hạ Mộc và Tử Tang, cười nói: “Hạ Mộc, em dâu, anh không mời hai em vào trong ngồi nữa. Nhanh trở về nghỉ ngơi đi!”

      Hạ Mộc đáp ứng.

      “Hạ Mộc huynh đệ, em dâu Tử Tang, cám ơn hai em đã cứu gia nhà chị về.” Khúc thị cảm kích thi lễ với hai người.

      “Chị dâu, xem chị nói kìa, anh chị cũng nhanh vào đi. Hai đứa bé còn trong nhà đó, nếu chúng nó tỉnh lại không nhìn thấy cha mẹ lại phiền. Bọn em về trước đây.” Hạ Mộc khống chế xe bò quay đầu đi về hướng tượng pha, sau đó quay đầu nhìn thoáng qua Tử Tang, cười nói: “Tiểu thư, chúng ta cũng về nhà thôi!”

      Nhà?! Tử Tang hơi bất ngờ, nhìn bóng lưng Hạ Mộc, đăm chiêu. Nàng chưa hoàn toàn xác định cảm giác đối với Hạ Mộc là thế nào, sau này nơi đó có thể trở thành nhà nàng ư?

      Hạ Mộc biết Tử Tang thích sạch sẽ, bất luận là thời điểm nào đều phải tắm, vì thế về đến tượng pha, sau khi hắn thắp đèn trong phòng, lập tức vào phòng bếp nấu nước và làm mấy món ăn.

      Hắn từng nói qua, muốn càng thêm cố gắng hầu hạ tiểu thư thật tốt, để tiểu thư không thể rời khỏi hắn, vì thế hắn sẽ cố gắng hết sức thực hiện.

      Tử Tang yên lặng nhìn Hạ Mộc vui vẻ bận rộn, trước kia nhìn hắn luôn chân luôn tay nàng cũng không cảm thấy gì, hiện tại có cái gì đó đã thay đổi chăng?

      Nàng vẫn cho rằng mình và Hạ Mộc là quan hệ hợp tác, nhưng hắn nghĩ bản thân là hạ nhân, không để nàng làm bất cứ chuyện gì, nàng cũng dưỡng thành thói quen. Dù sao nàng sẽ rời đi, coi hắn như một người làm thuê vậy, đến lúc đó nàng sẽ trả thêm thù lao cho hắn.

      Hiện tại, sau khi nàng phát hiện bản thân có cảm giác không bình thường với Hạ Mộc, tựa hồ mọi thứ trở nên khác lạ, tâm tình rất phức tạp, có vài phần mê hoặc, còn có vài phần vui mừng…

      Giờ là mùa hè, chỉ cần nước hơi ấm nên Hạ Mộc rất nhanh chóng đun xong nước, đối lập với Tử Tang đang ngẩn người trong phòng bếp nói: “Tiểu thư, ngài đi chuẩn bị quần áo đi! Có thể tắm rửa rồi.”

      “Ừm.” Tử Tang đáp lời, đi vào phòng khách, nơi đó đặt gói đồ nàng để tạm trước đấy, từ bên trong cầm quần áo sạch sẽ đi vào phòng tắm.

      Hạ Mộc có chút mê hoặc xem Tử Tang rời đi, hắn cảm thấy tiểu thư nhà mình có gì đó không giống trước đây, ít nhất trước kia tiểu thư không bao giờ ngẩn người trong phòng bếp.

      Sau khi Tử Tang tắm rửa, nhìn đồ ăn bày trên bàn, tâm tình nàng lại ngổn ngang trăm mối cảm xúc.

      “Tiểu thư, nhanh ăn thôi, trễ lắm rồi, ăn xong còn nghỉ ngơi!” Hạ Mộc cười ngây ngô nói.

      Nàng gật gật đầu, ngồi xuống im lặng ăn cơm. Hương vị quen thuộc làm nàng có cảm giác xót xa khi cửu biệt gặp lại.

      Ăn cơm xong, Hạ Mộc thu dọn bát đũa, để Tử Tang đi nghỉ. Thấy tiểu thư đưa tay thu dọn, hắn liền phát hoảng, vội hỏi: “Tiểu thư, đừng, cái này để tôi làm là được.”

      “Không, tôi rửa.” Tử Tang rất kiên quyết xem Hạ Mộc. Nàng đã quyết định ở lại thì phải trả giá, nàng không thể để Hạ Mộc cố gắng một mình. Nàng sẽ giúp đỡ việc nhà, bắt đầu từ việc rửa bát này.

      Tuy rằng hiện tại nàng không thể xác định tình cảm Hạ Mộc đối với nàng như thế nào. Coi nàng là chủ tử, làm tất cả vì sự trung thành với bản thân? Hay tình cảm hắn dành cho nàng không đơn thuần chỉ là giữa chủ và tớ, đơn giản vì nàng chính là nàng, không hề có không hề tạp niệm?

      Tử Tang mang theo sự mơ hồ cầm bát đũa đi rửa sạch, có một điều nàng thật sự chắc chắn nếu Hạ Mộc chỉ có tình cảm chủ tớ với nàng, nàng sẽ không chút do dự rời đi.

      Lại nói tiếp, nàng cũng thật ích kỷ, không phải sao?
      Chris thích bài này.

    2. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      ☆, 005 Tiểu Bạch đến
      [​IMG]

      Hạ Mộc ngây ngốc nhìn bóng lưng Tử Tang, thẳng đến khi nàng biến mất phía sau cánh cửa, mới hoàn hồn, vội vàng đuổi theo, chỉ thấy tiểu thư đến bên cạnh giếng để múc nước.

      “Tiểu thư, cứ để tôi rửa cho!” Hạ Mộc bước lên trước, tuy tiểu thư tại sao đột nhiên kiên trì muốn rửa chén nhưng phải kiên trì nguyên tắc của bản thân, nếu tiểu thư mệt.

      Hiển nhiên Hạ Mộc căn bản ý thức được Tử Tang phải là trẻ con, huống hồ rửa cái bát vất vả nỗi gì.

      “Tôi rửa.” Tử Tang chăm chú nhìn Hạ Mộc, rất kiên quyết.

      “Nhưng mà…”

      Hạ Mộc còn muốn thêm, thấy vẻ mặt tiểu thư từ lạnh lùng biến thành lạnh như băng, nhất thời dám gì nữa.

      Được rồi! Hạ Mộc im lặng coi như đồng ý.

      Thần sắc Tử Tang dịu xuống, đôi lúc nàng hiểu, đến cùng khẩn trương cái gì, chẳng phải chỉ là rửa bát thôi à?

      Hạ Mộc đâu, mà ở bên cạnh ân cần đưa hết cái này cái khác. Thấy như thế, Tử Tang do dự lúc, thôi tùy vậy.

      Chỉ là hai cái bát, hai đôi đũa và ba cái đĩa, có gì nhiều, vì thế hai người hợp lực rất nhanh rửa xong sạch .

      Cầm bát đũa để vào phòng bếp, hai người chuẩn bị nghỉ ngơi.

      Nhìn Tử Tang bước lên lầu, gương mặt Hạ Mộc là nụ cười ngây ngô quen thuộc, nếu cuộc sống lại quay về như hai năm trước tốt a!

      Xem phòng ở quen thuộc rất sạch , Tử Tang nhìn ra Hạ Mộc thường xuyên quét dọn, xáo trộn vị trí bất cứ đồ vật nào mà bảo trì nguyên dạng như cũ. Có thể thấy được rất có lòng.

      Nàng nằm xuống, ngửi mùi chăn thơm tho, đó là mùi của ánh mặt trời, hiển nhiên cái chăn này thường xuyên được phơi nắng.

      Nàng ràng cảm thấy có chút mệt mỏi, quá nửa đêm, nàng đột nhiên buồn ngủ, ở giường lăn qua lộn lại mà ngủ được. biết trong đầu nghĩ gì, đột nhiên nàng thầm nghĩ, đêm nay có phải Hạ Mộc giống nàng ngủ được ? Do dự hồi, nàng thả tinh thần lực ra ngoài, sau đó nàng lập tức từ giường ngồi dậy, làm gì thế nhỉ, sao lại cầm chăn ra sofa phòng khách ngủ.

      Do dự lúc, nàng quyết định đứng dậy xuống dưới lầu. Thấy Tử Tang xuống dưới, Hạ Mộc phát hoảng, “Tiểu thư…”

      “Sao về phòng ngủ?” Tử Tang nhàn nhạt hỏi.

      “Tôi…” Hạ Mộc yếu đuối nhìn Tử Tang, đối diện với đôi mắt ấy, thành thực ra, “Tôi ngủ ở đây trông chừng tiểu thư, sợ lại bỏ lại tôi.”

      Hạ Mộc có chút ủy khuất, câu cuối rất , may mắn Tử Tang thính tai nếu nghe được.

      Tử Tang sửng sốt, có lẽ tình cảm của Hạ Mộc với nàng đơn giản là chủ tớ! Đến lúc đó nàng cần lo lắng tình cảm của mình được đền đáp nữa.

      “Trong khoảng thời gian ngắn tôi , dù cũng với , về phòng ngủ !” Tử Tang khỏi nhẫn nại giải thích. Nàng lén lút rời nữa, dù nàng quang minh chính đại ra .

      Chỉ là, nàng có chút hoang mang. Tình rất xa vời, cảm giác đối với Hạ Mộc nàng biết bản thân duy trì tới lúc nào, nhưng nàng hi vọng nó vẫn kéo dài. Cũng hi vọng Hạ Mộc có đủ tin tưởng để nàng tiếp tục.

      Được Tử Tang cam đoan, Hạ Mộc rốt cục nhàng thở ra, vội hỏi: “Vậy tiểu thư, tôi trở về phòng ngủ, cũng ngủ !”

      Tử Tang gật gật đầu, quay trở lại phòng, việc nàng đồng ý với tất nhiên lật lọng.

      Hôm sau, khi Tử Tang còn say giấc nồng, đột nhiên có tiếng lão hổ vang lên trong rừng trúc, Tử Tang đột nhiên tỉnh lại, Tiểu Bạch!

      Mà Hạ Mộc ở trong bếp, nghe được thấy tiếng hổ kêu lập tức đến trong viện, nhìn về phía rừng trúc, ở đây sao có thể có lão hổ.

      Tử Tang từ giường nhảy xuống, cấp tốc mặc quần áo, mở ban công, từ lầu hai trực tiếp nhảy xuống hậu viện, Thấy tiểu thư nhảy xuống, Hạ Mộc liền phát hoảng, sau đó nhớ ra võ công tiểu thư nhà rất lợi hại, mới yên tâm.

      “Tiểu thư, dậy rồi.” Hạ Mộc tiến lên cười .

      “Tôi vào rừng trúc nhìn xem.” Tử Tang .

      “Tiểu thư, vào rừng trúc làm gì, vừa rồi có tiếng hổ gầm.” Hạ Mộc vội hỏi.

      “Tôi tìm con hổ ấy.” Tử Tang xong liền chạy vào sau núi. Sau khi quyết định trở về tìm Hạ Mộc, ở châu Phổ Tây nàng thả Tiểu Bạch về núi rừng. Đó mới là nơi chúng sống, nhưng bây giờ ở đây nàng lại nghe được tiếng Tiểu Bạch la hét, là tiếng kêu bình thường nàng rất quen thuộc.

      “Tiểu thư…” Hạ Mộc vội theo sau.

      Vào trong rừng trúc, thấy được con hổ trắng như tuyết, uy phong lẫm lẫm, rất xinh đẹp.

      Con hổ kia vừa thấy đến Tử Tang lập tức xông đến, Hạ Mộc hoảng sợ, lao tới đánh nó, thể để nó làm tiểu thư bị thương.

      Tử Tang sớm phát ý đồ của Hạ Mộc, giữ chặt , : “Tôi biết con hổ này, nó kêu Tiểu Bạch, làm hại tôi đâu.”

      Cơ thể Hạ Mộc lập tức ngừng mọi động tác, xúc cảm mềm mại tay khiến ngẩn ngơ. Tiểu thư lại kéo tay , biết đây chỉ là động tác vô tình của nàng, có gì khác, nên coi như có chuyện gì mới đúng. Nhưng càng muốn xem , xúc cảm tay càng ràng, sắc mặt cũng càng ngày càng nóng, cuối cùng đỏ rực.

      Nhìn mặt mũi Hạ Mộc đỏ bừng, Tử Tang mới ý thức được bản thân làm gì, vì thế nhàng buông tay, trong lòng có chút buồn cười, chỉ là kéo tay thôi, có cần đỏ mặt như vậy ?

      Tử Tang nghĩ thế, cúi đầu quan sát Tiểu Bạch dụi dụi đầu vào chân nàng làm nũng.

      Hạ Mộc hoàn hồn, thấy sắc mặt tiểu thư nhà bình thường, cũng khôi phục chút lý trí. Khi nhìn đến con hổ trắng xinh kia ngoan ngoãn đứng bên cạnh Tử Tang lại ngẩn người. Đây là lần đầu tiên nhìn thấy con vật có linh tính như vậy. Sau nghĩ tiếp, loài hổ trắng này cực kì hiếm thấy, có chút linh tính cũng kỳ lạ.

      “Tiểu Bạch, sao mày lại ở đây.” Tử Tang vuốt đầu nó hỏi, nàng thuận miệng hỏi thôi, tự nhiên trông chờ con hổ trả lời mình. Thực ra nàng cũng hiểu được, chắc là Tiểu Bạch dựa vào cái gì đó đuổi theo, ở chung hai năm, nàng sớm biết, đôi lúc nó rất thông minh, cực kỳ có linh tính.

      “Tiểu thư, sao biết con hổ này vậy.” Hạ Mộc hỏi.

      “Nó vừa sinh ra được tôi nhặt về nuôi dưỡng.” Tử Tang trả lời, còn : “Nó kêu Tiểu Bạch.”

      Hạ Mộc sửng sốt, nhất thời hiểu được, chỉ là tiểu thư à, đặt tên lạ quá.

      “Tôi muốn nuôi nó, được ?!” Tử Tang nhìn Hạ Mộc, Tiểu Bạch tìm đến, muốn để nó về lại núi rừng là chuyện có khả năng.

      “Đương nhiên có thể.” Hạ Mộc lập tức đồng ý, chỉ cần tiểu thư đề xuất, khẳng định có ý kiến, lại : “Nhưng tôi phải trước cho các bà con, khi chúng ta ở đây, đừng lên vùng tượng pha này, cũng phải ở dưới pha hạ lập tấm biển.”

      Viết “ núi có hổ, cấm xông loạn”, còn phải vẽ mấy hình để những người biết chữ hiểu được.

      “Chúng ta vây chỗ lớn cho nó ở, về sau khi chúng ta ở đây có thể thả nó ra chơi chút, nó rất có linh tính, chỉ cần thấy người, nó làm bị thương.” Nuôi từ đến lớn, tất nhiên huấn luyện tốt, điểm ấy Tử Tang rất tự tin, huống hồ Tiểu Bạch còn có linh tính như vậy.

      Vì thế, chuyện của Tiểu Bạch quyết định xong. Lúc chuẩn bị dẫn nó về, Tiểu Bạch lại chạy đến chỗ nó đứng trước đó, lúc này Hạ Mộc và Tử Tang mới chú ý tới hai con chim trĩ tắt thở nằm đất kia.

      “Tiểu thư, Tiểu Bạch còn có thể săn thú.” Hạ Mộc kinh ngạc .

      Tử Tang nhìn Hạ Mộc hơi lạ, nàng cảm thấy khi Hạ Mộc kêu “Tiểu Bạch” sao có vẻ quái quái thế nhỉ, yên lặng xoay đầu, chỉa chỉa con mồi, với nó: “Tiểu Bạch, mang mấy thứ này theo, chúng ta trở về.”

      Tiểu Bạch lập tức cắn cổ chim trĩ, vui vẻ theo sau Tử Tang. Còn Hạ Mộc lăng lăng nhìn, thẳng đến khi người hổ xa, mới hoàn hồn, vội vàng đuổi theo.

      Hai người hổ trở về sân, Hạ Mộc làm điểm tâm, đồng thời xử lý gà rừng Tiểu Bạch mang về. Tiểu Bạch bộ trong sân, Tử Tang đứng cạnh giếng rửa mặt chải đầu.

      Sau khi Tử Tang rửa mặt chải đầu xong, cũng vào phòng bếp giúp Hạ Mộc làm điểm tâm. Đương nhiên muốn đuổi nàng ra, nhưng khi nàng quyết định muốn làm việc nhà, nghe vào tai lời khuyên Hạ Mộc .

      Hạ Mộc bất đắc dĩ, đành phải để Tử Tang làm mấy việc đơn giản và thoải mái, tỷ như ngồi trông lửa linh tinh. Tử Tang tự nhiên biết ý đồ của , nhưng mấy món này làm gần xong nên nàng gì, tùy lúc này vậy.

      Chờ Hạ Mộc làm xong cơm, Tử Tang tự động cầm bát đũa vào phòng ăn, Hạ Mộc cầm đồ ăn theo sau, “Tiểu thư, Tiểu Bạch nó ăn gì a?”

      cần trông nó, nó tự tìm thức ăn. Nếu nhàm chán, cũng có thể làm đồ ăn cho nó, nó kiêng ăn, rau cũng ăn.” Tử Tang .

      “Lão hổ cũng ăn chay?” Cái này khiến Hạ Mộc sợ hãi, thể tin con hổ bộ quanh sân, thể tưởng tượng có con hổ ăn thịt.

      Tử Tang để ý tới Hạ Mộc kinh ngạc, tiếp tục vào phòng ăn, sau đó nhất nhất bày xong bát đũa, lúc này Hạ Mộc mới hoàn hồn, từ bên ngoài tiến vào.

      Ăn xong điểm tâm, Tử Tang lại kiên trì rửa chén. Bằng “tôn kính” của Hạ Mộc với nàng tất nhiên thể phản kháng, vì thế đành phải bê bát đũa bẩn ra ngoài, còn thu dọn phòng bếp, bên từ cửa sổ nhìn tiểu thư lạnh lùng bình tĩnh. Nỗi nghi ngờ trong lòng càng lớn, luôn cảm thấy tiểu thư là lạ, thay đổi chút, trước kia nàng để ý bất cứ chuyện gì trong nhà, tại nàng chủ động để ý tới mọi chuyện.

      Xem tiểu thư nhà thay đổi, rất rối rắm. muốn tiểu thư vất vả, nhưng ở phương diện khác, thể , thích tiểu thư như bây giờ, giống như tiểu thư cách quá xa…
      Chris thích bài này.

    3. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      ☆, 006 Chống đối
      [​IMG]

      “Tiểu thư, nhà Lê đại ca khi xây thêm phòng còn thừa tài liệu, tôi xem, nếu đủ dựng phòng cho Tiểu Bạch.” Hạ Mộc xếp gọn bát đũa, với Tử Tang lúc này tắm cho Tiểu Bạch.

      Tử Tang gật gật đầu, đột nhiên hỏi: “Chuyện tôi về nhà mẹ đẻ là thế nào?”

      Hạ Mộc vi lăng, nhất thời hiểu được Tử Tang hỏi cái gì, : “ hai năm, người khác hỏi tôi đâu nên tôi đành về nhà mẹ đẻ.”

      Tử Tang gật đầu, “ làm việc của !”

      Hạ Mộc rồi, Tử Tang nhanh chóng tắm sạch cho Tiểu Bạch, sau đó có chuyện gì để làm, đến tiền viện, nàng thấy hoa cỏ hơi lộn xộn, mấy loại tốt lắm. Vì thế nàng quyết định cắt tỉa chúng, nàng tìm tìm trong phòng, lục ra cây kéo to. Nhưng nàng chưa cắt được mấy thấy Hạ Mộc quay về, còn kéo theo xe gì đó.

      Đồng thời cả nhà Lê Tường cũng đến. Thạch Đầu và Song Hỉ vừa thấy Tử Tang, lập tức kêu lên, “Mộc Đầu thẩm thẩm.”

      Tử Tang thấy hai đứa bé lớn thêm hai tuổi hơi kinh ngạc, ngờ hai năm gặp, chúng còn nhớ nàng. Vẻ mặt Tử Tang khỏi nhu hòa hơn, vỗ vỗ đầu chúng xem như đáp lại.

      “Mộc Đầu thẩm thẩm, thẩm đâu vậy, lâu lắm chơi với cháu. Thẩm có đạo nghĩa bạn bè, mệt cháu mỗi ngày nhớ thẩm, thẩm phải xin lỗi cháu.” Song Hỉ bắt đầu trách cứ, vẫn y như tiểu quỷ giống hồi .

      xin lỗi.” Tử Tang so đo với đứa trẻ, sau khi xin lỗi gì xem Song Hỉ, nàng hoài nghi con bé đến cùng có hiểu đạo nghĩa bạn bè là gì , huống hồ trước kia nàng đâu có đến chơi với con bé, đều là nó tự đến mà.

      “Song Hỉ được lung tung.” Khúc thị nghiêm mặt nhắc.

      Song Hỉ lập tức trốn sau lưng Tử Tang, mặt sợ hãi và ủy khuất nhìn mẫu thân, nàng thấy bản thân sai mà!

      Tử Tang sờ sờ đầu nàng, xem như an ủi. Chợt nghe Khúc thị tiếp tục : “Em dâu, nghe nhà em mới có con hổ, chị đến xem. Có gì cần chị hỗ trợ cứ .”

      “Đúng, chúng cháu muốn xem lão hổ.”Khúc thị vừa dứt lời, Thạch Đầu kêu lên.

      “Vâng, làm phiền Lê đại ca cùng chị dâu, nó ở sau viện kia.” Tử Tang , sau đó kéo Song Hỉ và Thạch Đầu đến đó. Cả nhà này gan , nếu người khác vừa nghe có lão hổ, biết trốn xa đến mức nào.

      Lê Tường và Khúc thị vội vàng theo, còn Hạ Mộc mở cổng, kéo xe vào thẳng trong hậu viện.

      Thấy lão hổ, Thạch Đầu và Song Hỉ cũng sợ, vội vàng chạy đến. Đúng là nghé con mới sinh sợ hổ a!

      Là con hổ , thấy hai đứa trẻ chạy tới, vợ chồng Lê Tường hoảng sợ, vội vàng muốn ngăn cản. Ai ngờ Tức Mặc Tử còn nhanh hơn hai đứa, đến bên cạnh con hổ trước, mà nó làm nũng với nàng. Giờ Khúc thị mới yên tâm nhưng vẫn chăm chú nhìn hai đứa. Nàng vốn rất ngạc nhiên với con hổ nên cũng bước lại gần.

      “Này lão hổ đúng đả thương người a!” Khúc thị kinh ngạc , “ thể tưởng được thế gian có động vật linh tính như vậy.”

      “Con hổ này hai tuổi do muội nuôi từ đến giờ.” Tử Tang , xem Thạch Đầu và Song Hỉ thích buông tay vuốt long Tiểu Bạch mà Tiểu Bạch lười biếng nhìn hai hài tử cái sau đó lại nằm sấp xuống, để hai hài tử “giày vò”.

      phòng che gió che mưa cho Tiểu Bạch chỉ là phòng , nhưng sao, đợi đến khi phòng xây xong, vây thêm khoảng sân lớn để nó hoạt động, về phần có phải mở rộng thêm , về sau lại .

      Chủ yếu công việc do Hạ Mộc cùng Lê Tường làm, Tử Tang và Khúc thị ở bên cạnh vừa đưa đồ giúp vừa tán gẫu. Tất nhiên Khúc thị , Tử Tang nghe, Khúc thị đến chuyện bọn cướp, “… Trước đây mọi người dám ra cửa, tại bọn chúng chạy, họ mới dám xuất môn.”

      Lúc này Tử Tang mới hiểu vì sao thời điểm nàng trở về, trong thôn yên tĩnh như vậy, hóa ra đều trốn ở nhà a! Bọn cường đạo tạm thời rồi, nhưng tại thế cục bất ổn, hôm nay thiên tai, tai nạn vẫn rất nhiều, vì thế nàng : “Nay thế đạo càng ngày càng rối loạn, ở Lỗ châu sắp đánh giặc, về sau chị dâu đừng để hai đứa mình ra ngoài, đến tượng pha cũng được.”

      Nàng chạy bên ngoài đương nhiên biết số việc. Lỗ châu ở gần Nam châu, nếu Lỗ châu bị công phá, Nam châu là địa phương bị tấn công tiếp theo. Bây giờ chưa bị đánh đến, Nam châu rối loạn, cường đạo, dân chạy nạn ở khắp nơi.

      Hiếm có dịp nghe Tử Tang nhiều như vậy, Khúc thị cười: “Ta biết.”

      đến việc này, xem ra chúng ta phải làm chút chuẩn bị. Ta nghe , Lỗ châu sớm muộn bị đánh hạ, giờ giá gạo ngừng tăng. Xem ra năm nay nên bán lương thực, mặt khác còn phải tìm chỗ giấu kĩ.” Lê Tường lên tiếng.

      Hạ Mộc cũng đồng ý.

      Đến giữa trưa, phòng ở của Tiểu Bạch xây xong, cao bằng đầu người, rộng 5m2.

      Xong phòng cho Tiểu Bạch, cả nhà Lê Tường ra về, giữ thế nào cũng đồng ý ở lại ăn cơm trưa. Sau khi ăn Hạ Mộc với Tử Tang: “Tiểu thư, ngài xem chúng ta muốn trữ bao nhiêu lương thực?”

      xem rồi làm !” Tử Tang nhàn nhạt , trước đó vài ngày, thời điểm nàng biết thế đạo loạn, giấu trong vòng tay bán thước, Hạ Mộc trữ cũng đủ hai người ăn hai năm nhưng nàng tự nhiên ra.

      “Ừm, tiểu thư, tôi tính đào hầm trong rừng trúc, đến lúc làm kho chứa lương thực rất tốt.” Hạ Mộc lại .

      “Có thể.” Tử Tang đồng ý, dù sao hầm cần dùng, đào cũng sao.

      Buổi chiều, Hạ Mộc đánh xe bò hôm qua đến thôn Minh Nguyệt trả. Còn Tử Tang tiếp tục ở lại tượng pha cắt tỉa hoa và làm sạch cỏ. Sau này đây có thể là nơi nàng sống cả đời, đương nhiên muốn sắp xếp ổn thỏa, nhưng nàng muốn biến nó thành nơi tốt hơn, ở càng thoải mái.

      Thế nhưng Tử Tang sợ nóng, chính là ngừng ngừng can can, nhất định này cũng nóng nảy, đến lúc chạng vạng, nàng cắt tỉa xong tất cả, còn ít cỏ diệt sạch. Lúc này, nàng nhìn về phía con dốc, có người lên đây, nàng thả tinh thần lực ra, phải Hạ Mộc, mà là Hạ Hồi Sinh cưỡi ngựa đến.

      Do dự chút, nàng tiếp tục công việc tay.

      Còn Hạ Hồi Sinh lên đến pha thượng nhìn thấy cảnh tượng này. ngạc nhiên lúc, rất nhanh hồi hồn, “Tức Mặc Tử Tang, trở lại.”

      nghiến răng nghiến lợi, tuyệt đối tia vui mừng.

      Tử Tang bình tĩnh nhìn về phía Hạ Hồi Sinh.

      bỏ lại Hạ Mộc lần là hai năm, còn dám trở về.” Hạ Hồi Sinh nhảy xuống ngựa, trừng mắt với nàng.

      “Đây là chuyện giữa tôi và Hạ Mộc cần quản.” Tử Tang nhàn nhạt , tuy rằng Hạ Hồi Sinh này rất tốt với Hạ Mộc nhưng nhìn mình vừa mắt, mình chẳng cần khách khí với .

      Ừm, lúc này Tử Tang quên bản thân nàng tính tình lạnh như băng, chưa từng khách sáo với Hạ Hồi Sinh.

      …” Hạ Hồi Sinh giận trừng trừng nhìn Tử Tang, trước kia luôn tìm ta gây phiền toái, ta quan tâm, chỉ ánh mắt lạnh liếc qua nhưng phản bác, lần này ta còn nhìn mình , kỳ quái.

      Tử Tang lại cúi đầu làm việc của mình.

      Hạ Hồi Sinh cố gắng kìm nén cơn tức giận, nghĩ đến bản thân còn có việc cần ta hỗ trợ trước nhẫn nhẫn, tiếp tục : “Tốt lắm, cho tôi xem, đến cùng và Hạ Mộc định thế nào? thể để huynh đệ của tôi luôn như vậy sống hữu danh vô thực chứ, cậu ta toàn tâm toàn ý với . thể làm thê tử của cậu ấy ràng với cậu ấy. Nếu ở đây tôi biết nương rất tốt, làm chủ để Hạ Mộc cưới.”

      Biện pháp này nghĩ từ rất lâu. Sau khi Tử Tang rời , nghĩ tìm Hạ Mộc nữ nhân dịu dàng khác để cậu ta quên Tử Tang, nhưng vô ích. Hạ Mộc căn bản chấp nhận. Sau này lại nghĩ, nhất định phải mau chóng tìm được Tử Tang, ta đồng ý làm thê tử của Hạ Mộc, mà Hạ Mộc cũng luôn muốn làm hạ nhân, có can đảm làm quá phận lại rất nghe lời ta. Vì thế tính để Tử Tang làm chủ cho Hạ Mộc cưới nữ nhân khác, hẳn là cậu ta phản kháng, đến lúc đó lâu ngày, tình cảm của Hạ Mộc với Tử Tang tự nhiên thay đổi.

      Tìm nữ nhân cho Hạ Mộc!

      Tử Tang mắt lạnh nhìn về phía Hạ Hồi Sinh, “ đừng tưởng là bạn của Hạ Mộc mà nghĩ can thiệp chuyện của chúng ta, bằng …”

      Ý tứ cảnh cáo hàm xúc mười phần.

      chút đạo lý được , làm thê tử Hạ Mộc thôi, còn chiếm hố xí thải.” Hạ Hồi Sinh giận dữ .

      Tử Tang lạnh lùng nhìn , dáng vẻ có thể làm gì được tôi.

      con mụ ích kỉ này, nếu nể Hạ Mộc thích , có là nữ nhân tôi cũng muốn đánh.” Hạ Hồi Sinh ngoan thanh .

      Tử Tang muốn nghe vô nghĩa, xoay người vào trong. Hạ Hồi Sinh vừa định đuổi theo, đột nhiên nghe Tử Tang kêu tiếng “Tiểu Bạch”, phản xạ nhìn về phía sau. Trong ý thức của , chỉ có Hạ Mộc là tên ngốc, nhưng quay ra sau thấy Hạ Mộc biết bản thân bị Tử Tang lừa, xoay người định tìm Tử Tang tính toán nợ cũ nợ mới, đối diện với gương mặt con hổ. phát hoảng, trong phòng ở sao có thể có lão hổ?

      Lúc nghi ngờ, chợt nghe Tử Tang với nó: “Tiểu Bạch, cho người này vào nhà.”

      Hạ Hồi Sinh nhất thời hiểu được, Tử Tang kêu Tiểu Bạch là lão hổ trước mắt này và con hổ này cũng do ta mang về. Sau đó dựng lông, nghe ta gì thế hả, cho vào nhà, hừ chỉ là con hổ, có đến cả đàn cũng phải đối thủ của .

      Ngay lúc nghĩ cách đối phó Tiểu Bạch lại nghe giọng của Tử Tang truyền ra, “Nếu làm Tiểu Bạch bị thương vết, tôi khiến Hạ Mộc tuyệt giao với .”

      … Đáng giận.” Hạ Hồi Sinh giận dữ trừng Tử Tang, biết Tử Tang khẳng định được làm được. Tuy Hạ Mộc tuyệt giao với mình, nhưng chắc chắn cậu ấy rất khó xử, kẹp bên trong rất khó chịu. cũng hiểu được, tất nhiên để huynh đệ của mình gặp chuyện như vậy, cách khác thể làm gì con hổ Tiểu Bạch này!
      Chris thích bài này.

    4. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      ☆, 007 Cưới vợ
      [​IMG]

      … Đáng giận.” Hạ Hồi Sinh giận dữ trừng Tử Tang, biết Tử Tang khẳng định được làm được. Tuy Hạ Mộc tuyệt giao với mình, nhưng chắc chắn cậu ấy rất khó xử, kẹp bên trong rất khó chịu. cũng hiểu được, tất nhiên để huynh đệ của mình gặp chuyện như vậy, cách khác thể làm gì con hổ Tiểu Bạch này!

      Sau khi Hạ Hồi Sinh hoàn hồn, tức giận muốn giơ chân, rống giận về phía Tử Tang: “ con mụ này, có bản lĩnh mình đánh nhau với tôi, lấy Hạ Mộc tên đầu gỗ kia ra uy hiếp tính có bản gì.”

      Xem dáng vẻ Hạ Hồi Sinh nghiến răng nghiến lợi, Tử Tang đột nhiên cảm giác tâm tình tệ, quan tâm đến , chậm rì rì hồi ốc.

      Mà Hạ Hồi Sinh dám ra tay với Tiểu Bạch, vì thế nghẹn bụng hỏa ở ngoài phòng ôm cây đợi thỏ chờ Hạ Mộc trở về. càng nghĩ càng cam lòng, cho nên lúc nào cũng quay đầu trừng trừng lườm Tiểu Bạch, mà ràng Tiểu Bạch nhìn khinh bỉ, hung hăng nghĩ quả nhiên là có chủ nhân dạng nào có sủng vật dạng đó.

      Tử Tang biết Hạ Mộc sắp về, vì thế vào phòng bếp, làm mấy việc như châm lửa nấu nước và rửa rau thái . Nàng tự biết bản thân thể nấu cơm nên để lãng phí đồ ăn. Nhưng nàng phải học Hạ Mộc mới được, về sau thành nữ chủ nhân của gia đình mà biết nấu ăn giống như tốt lắm.

      “Hồi Sinh, cậu trở lại.” Hạ Hồi Sinh có việc nơi khác gần nửa tháng, ngờ lâu gặp lại thấy vẻ mặt cậu ta tức giận bất bình, còn mắt to trừng đôi mắt với Tiểu Bạch, nhìn có chút kỳ lạ, còn có vài phần buồn cười.

      Hạ Hồi Sinh hừ lạnh tiếng, .

      “Sao cậu vào nhà ngồi?” Hạ Mộc tốt tính hỏi lại, thầm nghĩ biết ai chọc giận . Hình như bản thân !

      “Nhà cậu cho tớ vào, cậu xem con cún giữ nhà này canh kìa.” Hạ Hồi Sinh cả giận , ánh mắt trừng Tiểu Bạch phảng phất có thiên đao vạn quả, mà nó vẫn lạnh lùng nhìn .

      Hạ Mộc xem Tiểu Bạch, rất nghiêm cẩn : “Đây là lão hổ, phải cún.”

      Hạ Hồi Sinh gì, đương nhiên biết đó là lão hổ. Nếu tiếp tục dây dưa vấn đề này, bản thân sắp thành kẻ ngốc, hỏi: “Con mụ kia trở về khi nào?”

      “Ngày hôm qua.” Hạ Mộc trả lời.

      ta trở về để cùng cách với cậu à?” Hạ Hồi Sinh hỏi lại.

      “Tớ biết, nhưng quan trọng, quan trọng là tớ có thể ở bên cạnh tiểu thư tốt rồi.” Hạ Mộc , tiểu thư trở về chẳng những đề cập tới chuyện cùng cách, giống như… Giống như muốn dung nhập vào căn nhà này. Có lẽ tiểu thư nữa.

      Nghĩ thế Hạ Mộc ngốc nghếch nở nụ cười, tràn đầy vui mừng và thỏa mãn, Hạ Hồi Sinh xem nổi da gà tức giận hỏi: “Cậu cười ngốc cái gì? Có thấy ghê .”

      “Vào thôi!” Hạ Mộc trả lời Hạ Hồi Sinh, mà đón vào. Sau đó vẫy vẫy tay với Tiểu Bạch, Tiểu Bạch lập tức xa.

      “Nghe lời như vậy.” Hạ Hồi Sinh lúc này mới chú ý tới Tiểu Bạch linh tính.

      “Tiểu Bạch rất nghe lời.” Hạ Mộc cười .

      Lại nghe đến hai chữ Tiểu Bạch, khỏi : “Tên này vị kia nhà cậu đặt.”

      “Đúng vậy!” Hạ Mộc trả lời, nếu đặt tên tuyệt đối đặt như vậy nhưng tiểu thư thích, hề có ý kiến, dù sao bị kêu Tiểu Bạch phải .

      Hạ Hồi Sinh theo Hạ Mộc vào bên trong, còn liên lục quay đầu xem Tiểu Bạch, đôi mắt mang theo ít cổ quái.

      Hạ Mộc đến phòng khách thấy Tử Tang. Cẩn thận nghe tiếng, sau khi nghe sau viện có tiếng động nghĩ tiểu thư ở đằng sau, quay đầu với Hạ Hồi Sinh: “Hồi Sinh, cậu tùy ý ngồi , tớ làm cơm chiều. Tối nay ở lại ăn cơm rồi hãy về!”

      “Tất nhiên cậu nhanh chóng làm , tớ cũng đói bụng.” Hạ Hồi Sinh cười , nữ nhân kia cho vào, chẳng những muốn vào mà còn ở lại ăn cơm, tốt nhất tức chết ta.

      Hiển nhiên Hạ Hồi Sinh xem tính nhẫn nại của Tử Tang, nàng chỉ biết lạnh như băng đâu bị làm tức chết.

      “Tiểu thư.” Hạ Mộc vào phòng bếp, có chút kinh ngạc nhìn đồ ăn được thái sẵn.

      Tử Tang : “Xào rau , cơm tôi nấu.”

      Năng lực học tập của nàng rất mạnh, lần này cơm nấu rất khá, cứng mềm vừa đủ, bị nát.

      Hạ Mộc đáp lời, vội vàng rửa tay về chuẩn bị xào rau, với Tử Tang, “Thế tiểu thư ra ngoài , nơi này nhiều khói dầu.”

      cần, nấu .” Tử Tang nhàn nhạt .

      Xem vẻ mặt Tử Tang kiên quyết, hơn nữa bản thân khuyên được Tử Tang vì thế gì nữa. Chảo nóng cho dầu, đột nhiên nghe Tử Tang hỏi, “Xào rau nhất định phải cho dầu vào trước à?”

      “Đúng vậy!” Nghe câu hỏi của nàng, vô tình trả lời, phảng phất nghĩ tới cái gì, quay đầu xem Tử Tang : “Tiểu thư, ngài muốn học nấu cơm sao?”

      “Ừ.” Tử Tang đáp.

      “Tiểu thư, ngài cần làm việc nặng này, về sau bữa bữa nào tôi đều nấu cho ngài.” Hạ Mộc cười . Thứ nhất, lo lắng tiểu thư nhà rất vất vả, hai là, có chút tư tâm, nếu tiểu thư biết hết, sao còn cần , đến lúc đó có tác dụng, chẳng phải tiểu thư càng có thêm lý do bỏ lại.

      Tử Tang liếc mắt nhìn Hạ Mộc cái, tựa hồ mặt gọi là hỏi: “Có phải muốn dạy tôi ?”

      “Làm sao có thể, tôi chỉ muốn tiểu thư chịu vất vả thôi.” Hạ Mộc vội vàng , hiển nhiên câu trả lời đủ độ tin cậy lắm.

      “Làm thức ăn tôi thấy vất vả, nếu dạy tôi tìm người khác, hoặc bản thân tôi từ từ học cũng xong.” Tử Tang yên lặng nhìn Hạ Mộc, hiển nhiên kiên quyết.

      Hạ Mộc có chút ủ rũ, : “Vậy được rồi, để tôi dạy tiểu thư là được.”

      Vì thế bên làm bên giảng giải, Hạ Mộc cũng giải thích nghiêm cẩn, mà Tử Tang đứng bên cạnh cũng nghiêm cẩn nhớ kỹ, chiếu theo lời Hạ Mộc nàng ngừng luyện tập lặp lại trong đầu.

      Hạ Hồi Sinh đến hậu viện nhìn thấy tình cảnh thầy trò rất hài hòa. Sắc mặt Tử Tang nhu hòa hơn, Hạ Mộc giải thích vui vẻ, bỗng nhiên hình như hiểu được chút, yên lặng rời khỏi hậu viện, đợi ở phòng khách chờ ăn cơm.

      Đồ ăn làm xong, Tử Tang và Hạ Mộc bê đồ ăn lên, Hạ Hồi Sinh khách sáo, phi thường thành ngồi vào bàn, tự gắp thức ăn , “Đói chết tớ, đói chết mất.”

      “Ăn từ từ.” Hạ Mộc cười , cũng ngồi xuống, sau đó cười với Tử Tang: “Tiểu thư, ăn cơm .”

      Tử Tang gật gật đầu, lạnh lùng chăm chú liếc nhìn Hạ Hồi Sinh như quỷ đói đầu thai cái, từ từ ăn.

      Sau khi ăn cơm, Hạ Hồi Sinh lấy ra cái thiệp mời đưa cho Hạ Mộc.

      “Đây là cái gì?” Hạ Mộc tiếp nhận, tùy tay mở ra, vừa thấy, kinh ngạc nhìn lại lần nữa, sau đó thể tin liếc Hạ Hồi Sinh hỏi: “Hồi Sinh, cậu muốn thành hôn?”

      Lại tiếp, Hạ Hồi Sinh phản cảm với việc thành thân, mấy năm nay người thân vì chuyện hôn của cậu ta biết hao phí bao nhiêu tâm sức, đột nhiên nghe được cậu ta thành thân tự nhiên thấy kinh ngạc.

      Hạ Hồi Sinh rầu rĩ gật gật đầu, hề có chút vui mừng vì sắp thành thân.

      “Sao chưa từng nghe cậu đến, đột nhiên như vậy.” Hạ Mộc .

      “Tớ muốn đồng ý, nhưng cha tớ uy hiếp, nếu tớ thành thân, liền đuổi tớ ra khỏi nhà, cho ai giúp đỡ. Tớ chỉ còn cách thành thân, sớm muộn gì đều phải cưới, vậy cứ thành thân , lỗ tai được yên. Nếu hai người rảnh hãy , rảnh đừng , chẳng có chuyện gì to tát.” Hạ Hồi Sinh nhàn nhạt .

      “Hồi Sinh, cái này đúng, thành thân là đại cả đời chỉ có lần sao lại quan trọng. tại cậu là người muốn thành thân phải nghiêm túc. Nếu quyết định cưới người ta, phải gánh vác trách nhiệm thể bởi vì bản thân thích thành thân, đến lúc đó giận chó đánh mèo lên nương nhà người ta.” Hạ Mộc rất nghiêm túc .

      “Được rồi, cái này còn cần cậu lải nhải chắc!” Hạ Hồi Sinh kiên nhẫn .

      Hạ Mộc nghiêm túc nhìn Hạ Hồi Sinh.

      “Tớ biết, tớ phải người phân phải trái, muốn trách chỉ trách cha tớ, đều do ông ấy làm hại.” Hạ Hồi Sinh tức giận , Hạ Mộc rất ít khi xuất vẻ mặt nghiêm túc,điều này cũng thuyết minh cậu ấy nghiêm cẩn. khi tính cách nghiêm cẩn đặc biệt ngoan cố, mười đầu trâu kéo lại được, tất nhiên lúc này dám cãi nhau với Hạ Mộc, tự tìm phiền toái.

      “Vậy là tốt rồi, trai lớn lấy vợ, sư phụ cũng vì tốt cho cậu, cậu đừng giận người.” Từ khi Hạ Mộc bái phụ thân Hạ Hồi Sinh Hạ Minh Thanh vi sư, đổi lại gọi sư phụ.

      Hạ Hồi Sinh trừng mắt nhìn Hạ Mộc, tức giận : “ trai lớn lấy vợ, cậu là người có tư cách tớ nhất, nghĩ lại bản thân mình , nếu cha tớ biết cậu lén lút làm gì thế nào, cậu có quả ngon ăn.”

      xong, chăm chú nhìn Tử Tang, người sau thần sắc thờ ơ.

      Mà sắc mặt Hạ Mộc đỏ lên, xấu hổ, vừa giận lại lo lắng, nếu tiểu thư hiểu lầm liền phiền toái, vội trách mắng: “ được lung tung, cơm ăn no, sắc trời còn sớm, cậu nhanh trở về . Cách hôn còn tháng, mấy ngày nay cho cậu ở lại thôn, nhanh hồi tiêu cục .”

      “Người nhát gan.” Hạ Hồi Sinh thầm tiếng rồi ra ngoài. Rất nhanh bên ngoài nghe thấy tiếng vó ngựa rời .

      Hạ Mộc xấu hổ nhìn về phía Tử Tang, lại phát người sau nhàn nhạt nhìn mình, sửng sốt, vội hỏi: “Tiểu thư, Hồi Sinh hươu vượn, đừng tưởng .”

      ta với tôi, để tôi làm chủ cho cưới thê tử.” Tử Tang nhàn nhạt , hiển nhiên thấy hổ thẹn vì bán đứng Hạ Hồi Sinh.

      “Cái gì.” Hạ Mộc kinh ngạc, đứng bật dậy, kinh hoảng đến nỗi run tay, “Đừng, tiểu thư, tôi cưới vợ.”

      Tử Tang chậm rì rì thu dọn bát đũa còn Hạ Mộc khẩn trương nhìn nàng. tại vô cùng sợ hãi tiểu thư đến việc cưới vợ, đều do tên nhóc là Hạ Hồi Sinh kia lần sau phải giáo huấn cậu ta, đỡ cho cậu ta mỗi lần hươu vượn.

      Mà Hạ Hồi Sinh xa đột nhiên hắt vài cái xì, sờ sờ mũi, tăng tốc độ nhanh hơn.

      Bên này, Hạ Mộc gặp Tử Tang lâu gì. Nàng thu dọn bát đũa xong bát đũa ra sau viện, vội theo, yếu ớt kêu: “Tiểu thư…”

      Tử Tang nhàn nhạt liếc nhìn Hạ Mộc khẩn trương cái, tiếp tục về phía trước, “Thế nào, cưới vợ cho , còn mất hứng?”
      Chris thích bài này.

    5. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      ☆, 008 Nghĩ thông suốt rất nhiều
      [​IMG]

      “Tiểu thư, tôi cưới vợ, cưới vợ.” Hạ Mộc mặt hoảng sợ xem Tử Tang, người lùi về sau mấy bước, phảng phất cảm thấy rời xa Tử Tang bước an toàn rất nhiều.

      Tử Tang ngạc nhiên, nàng ngờ nhắc đến chuyện này, Hạ Mộc bị dọa nặng như thế, nàng nhìn chằm chằm Hạ Mộc, có thâm ý : “Nếu cưới, về sau bao giờ được lấy nữa.”

      cưới, tôi thầm nghĩ hầu hạ tiểu thư tốt.” Hạ Mộc chân thành xem Tử Tang, lập tức biểu đạt bản thân trung tâm. hiểu bề ngoài tiểu thư là thê tử của mình, nhưng hết thảy đều là giả, dám hy vọng xa vời có hay đều được, chỉ hy vọng cả đời canh giữ bên người tiểu thư, cảm thấy mỹ mãn.

      Trước kia tình cảm đối với Tử Tang, Hạ Mộc luôn uất ức tưởng rằng là tình cảm giữa chủ tớ nên khống chế rất dễ dàng. Sau khi tất cả sáng tỏ, tình cảm nồng nhiệt đó rất khó khống chế, tựa như tại, nỗ lực áp chế bản thân để tình cảm thoát ra, nhưng từ đôi mắt trong suốt sáng ngời kia chúng vẫn toát lên mạnh mẽ, chính có ý thức được thôi.

      Đối diện với đôi mắt chân thành của Hạ Mộc, còn có tình cảm khó có thể khống chế, trong lòng Tử Tang khẽ run lên. Nàng vội vàng xoay đầu, nhàn nhạt : “ muốn cưới, ai bắt ép được .”

      xong, Tử Tang xoay người rửa chén, đưa lưng về phía Hạ Mộc, trong đôi mắt nàng hơn chút trầm trọng, kỳ thực cẩn thận ngẫm lại, thái độ Hạ Mộc đối nàng vốn vượt qua phạm vi chủ tớ, chỉ là trước kia nàng phát ra hoặc là nàng để ý.

      Trước đây, nàng nghe lén Hạ Mộc và Hạ Hồi Sinh chuyện trong rừng ngô, nàng cảm thấy Hạ Mộc có chút đúng nhưng nàng phát ra bản thân khác thường với Hạ Mộc, cho nên nàng chút do dự rời. Nàng đồng ý thừa nhận tình cảm của mình, cũng muốn tìm hiểu tình cảm vượt qua chủ tớ của Hạ Mộc.

      Vừa rồi đối diện với đôi mắt khó áp chế tình cảm kia, nàng đột nhiên hiểu được tất cả. Tình cảm của Hạ Mộc nồng liệt cỡ nào, nàng khỏi có chút sợ hãi, nàng thể xác định tình cảm của bản thân, cũng vô pháp xác định bản thân có dám nhận này phần tình cảm này .

      Nàng chua sót cười. Nguyên lai nàng vẫn là người nhát gan, nàng cho rằng bóng ma kiếp trước chậm rãi bị năm tháng xóa nhòa, nhưng được…

      Hạ Mộc ngây ngốc nhìn bóng lưng Tử Tang thẳng tắp, vì sao bỗng nhiên cảm thấy tiểu thư thương cảm cùng đơn như vậy, cách bản thân rất xa rất xa.

      lâu sau, Hạ Mộc mới hoàn hồn, cảm thấy bản thân nên làm việc gì đó. Vội vàng ra sau viện, gặp Tử Tang ngồi xổm cạnh giếng nước yên lặng rửa bát.

      “Tiểu thư, hôm nay trời nhanh tối, nếu rửa mặt chải đầu, để tôi rửa chén.” Hạ Mộc cười , bằng chờ trời tối đen, cho dù có đốt đèn cũng tiện.

      “Tôi rửa. tắm trước .” Tử Tang ngẩng đầu nhìn thoáng qua Hạ Mộc.

      “Tôi có gì đáng ngại. Từ sau khi học võ, ban đêm tôi nhìn rất nhiều, ngờ học võ còn có điểm tốt như vậy. Nếu tôi lợi hại hơn, chắc ban đêm cần đốt đèn.” Hạ Mộc đến bên người Tử Tang, múc thùng nước từ dưới giếng lên, thuận miệng hỏi. Nàng có đồng ý hay cũng cần thiết.

      “Ừm.”

      “Tiểu thư, đến lúc ngày Hồi Sinh thành thân, cũng nhé!”

      “Ừ.”

      “Đến lúc đó chúng ta mua hạ lễ gì đây?”

      nghĩ.”



      Hôm sau, Hạ Mộc ở nhà, Khúc thị dẫn hai hài tử đến, Tử Tang mời mọi người ngồi trong phòng khách. Hai đứa bé ra chơi với Tiểu Bạch bởi vì gần phòng khách Khúc thị cũng yên tâm, cười với Tử Tang: “Chị nghe Hạ Mộc , sắp đào hầm, nhà chị cũng định đào cái, em với Hạ Mộc chọn được chỗ chưa?”

      “Còn chưa có.” Tử Tang trả lời, lại tiếp về hầm này, chưa nghe Hạ Mộc gì.

      tượng pha của bọn em vị trí rất tốt, đương gia nhà tỷ , nếu tìm thấy chỗ, mượn của bọn em cái.” Khúc thị hơi rầu rĩ.

      “Được.”

      Khúc thị số chuyện , sau đó lại cảm thán chút thế đạo càng ngày càng rối loạn, tiếp theo đến chuyện Hạ Hồi Sinh thành thân: “Hôm qua, Hồi Sinh đệ đến đưa thiệp mời, đến lúc đó chúng ta cùng , đến huyện Thanh Sơn thăm thú, lại tiếp, chị chưa đến đó.”

      “Vâng.”

      “Nhà bọn em định đưa quà gì vậy?” Khúc thị lại hỏi.

      “Hạ Mộc suy nghĩ.” Tử Tang nhìn về phía Song Hỉ và Thạch Đầu cố gắng để Tiểu Bạch nằm mặt đất quan tâm đến chúng.

      Khúc thị xem vẻ mặt lạnh nhạt Tử Tang, nghĩ đến vấn đề luôn canh cánh trong lòng: “Em dâu à! Giữa em và Hạ Mộc có phải có vấn đề !”

      Tử Tang ngạc nhiên, nhìn về phía Khúc thị.

      “Vốn, chuyện của bọn em chị nên xen vào, nhưng các em ràng là vợ chồng, bình thường ở chung cũng hòa hợp, sao lại ở riêng phòng? Chị lòng quan tâm lo lắng cho bọn em, sau này thể tiếp tục sống như thế.” Khúc thị lo lắng . Thời điểm mới phát , nàng và nam nhân nhà mình coi như biết, nhất định là chuyện vợ chồng người ta, huống hồ ở rể, Hạ Mộc kêu Tử Tang là tiểu thư, bọn họ biết quan hệ hai người trước kia là chủ tớ, nghĩ trong đó cũng có rất nhiều vấn đề, tự nhiên tiện bàn luận, chắc sau này ổn.

      Ai dè Tử Tang rời hai năm, bọn họ mới biết tình thế còn nghiêm trọng bọn họ tưởng tượng. Đối với Hạ Mộc và Tử Tang, bọn họ lòng quý mến. Hạ Mộc thà chân thành, Tử Tang tuy rằng lạnh như băng, nhưng tính cách như mặt ngoài biểu , có đôi khi cũng đáng . Hơn nữa bọn họ cũng nhìn ra tình cảm hai người rất sâu sắc, cả hai rất ăn ý với nhau, nếu cuối cùng chia tay đáng tiếc.

      “Chị dâu, sao chị biết bọn em chung phòng?” Tử Tang hỏi.

      “Xem phòng Hạ Mộc và phòng em là biết, chị biết Hạ Mộc ở rể, nhưng chú ấy rất tốt với em, phẩm tính cũng tốt…”

      “Hạ Mộc phải ở rể.” Tử Tang cắt ngang lời Khúc thị.

      Khúc thị ngạc nhiên.

      “Đó là vì Hạ Mộc muốn người nhà gây phiền toái cho em mới như vậy.” Tử Tang tiếp tục , đột nhiên có chút mịt mờ. Lại tiếp, nàng có quá rất nhiều lần xung đột với người nhà , Hạ Mộc lại để nàng chịu nửa điểm ủy khuất. Tuy rằng nàng phải người bị người khác bắt nạt nhưng là giờ nhớ tới bảo vệ, trong lòng nàng vẫn vui sướng.

      mặt Khúc thị lộ vẻ kinh ngạc, cười : “Nguyên lai là vậy, em xem, từ điểm này có thể nhìn ra Hạ Mộc tốt với em thế nào, bình thường nơi có em, tầm mắt chú ấy chưa từng rời khỏi em.”

      Tử Tang im lặng lúc lâu, nhìn Khúc thị, nhàn nhạt ra ý nghĩ của chính mình, “Ban đầu ý của em là chung thân gả, thành thân cùng Hạ Mộc cũng là kém dương sai, em rời là để ấy tự do.”

      Khúc thị liền phát hoảng, “Thế sao được, thân là nữ nhân sao có thể lập gia đình. Mặc kệ tốt xấu, nữ tử chỉ có thành thân, sinh đứa , mới tính là sống trọn vẹn cuộc đời. Dù em dâu thích Hạ Mộc, em thể có ý niệm thành thân.”

      Cách nghĩ của Khúc thị rất truyền thống, nhưng cũng có đạo lý, Tử Tang nghĩ, tiếp đó nghe Khúc thị : “Kỳ thực em dâu cũng phải có cảm tình với Hạ Mộc huynh đệ, nếu em trở về, phải sao?”

      Tử Tang do dự lúc mới gật gật đầu.

      “Tuy rằng chị biết em trải qua chuyện gì, nhưng là nương tốt nên có ý nghĩ thành thân. Chắc là quá khứ đơn giản, từng ăn ít cực khổ em mới có ý tưởng như thế. Giờ em về, chắc nghĩ thông chút, hãy buông bỏ hết suy nghĩ lúc trước, thích ứng trong mọi tình cảnh. Hạ Mộc tốt đủ để em trả giá, huống hồ thế gian này thiên biến vạn hóa, rất nhiều việc chúng ta thể dự đoán cũng vô pháp phản kháng, cần gì suy nghĩ nhiều quá. Chị thấy em dâu cũng là người tùy tính, cần gì ước thúc bản thân về mặt tình cảm. Nhớ ngày đó, cũng vì gia thế và bản thân, chị cũng dám chấp nhận ấy. Cuối cùng chị nghĩ thông, cho dù tiếp theo bọn chị gặp chuyện may, khả năng có ngày mai, có số việc cần gì nghĩ nhiều đâu, chỉ cần cố gắng sống hết mình.”

      Nghe thanh Khúc thị nhu hòa, Tử Tang đột nhiên nhớ tới kia câu kia của Tịnh Hoà đại sư, nàng tựa hồ hiểu được thêm nhiều, khóe miệng tự giác nở mỉm cười, “Chị dâu, em hiểu được, cám ơn chị.”

      Tử Tang thành khẩn, mặt nhu hòa hơn.

      Khúc thị vỗ vỗ tay Tử Tang cười, “Tối, chờ tin tức tốt của em và Hạ Mộc, chú ấy rất thích tiểu hài tử.”

      Tử Tang chột dạ, tuy rằng nàng nghĩ thông suốt rất nhiều, nhưng nếu muốn làm vợ chồng thực với Hạ Mộc nàng chưa chuẩn bị tốt. Huống hồ Hạ Mộc cũng chuẩn bị tốt, dám thừa nhận trước mặt mình tình cảm của bản thân. Về mặt tình cảm, giống nàng cũng là người nhát gan.

      Sắp đến giữa trưa, Khúc thị dẫn hai đứa bé trở về.

      trở lại.”

      Hạ Mộc vừa vào phòng khách, chợt nghe giọng quen thuộc, nhìn lại, là tiểu thư nhà . Tuy rằng vẻ mặt vẫn lạnh nhạt như cũ, nhưng có điểm giống. Tuy vì sao, nhưng nghe thấy tiểu thư , trong lòng cao hứng, người ngây ngô cười gật gật đầu.

      “Vừa rồi chị dâu Lê đến, hỏi chuyện cái hầm, định đào hầm ở đâu?” Tử Tang tiếp tục hỏi.

      Hạ Mộc ngồi xuống, cười : “Tôi định với tiểu thư, ngài cảm thấy chúng ta đào ở gần núi phía sau được ? Đến lúc đó cho dù có quân địch đến, dân chạy nạn nhiều, chúng ta cũng sợ bọn họ tìm được, tiểu thư, ngài cảm thấy thế nào?”

      “Ừm, có thể.” Tử Tang đồng ý.

      “Vâng, ngày mai tôi liền bắt đầu tìm công cụ.” Hạ Mộc cười tươi hơn, lại hỏi: “Tiểu thư, chắc ngài đói bụng, tôi làm cơm trưa.”

      “Ừ.”

      Hạ Mộc vào phòng bếp, Tử Tang cũng theo. Nàng đứng ngoài cửa nhìn Hạ Mộc bận rộn, bây giờ thà của vẫn vậy, lại thêm vài phần chính khí cùng ổn trọng, ngũ quan đường đường chính chính nhìn qua còn nét trẻ con trước kia, hiển nhiên chính là đại nam nhân. Hơn nữa bản thân khá cao, mặc dù có bề ngoài hoa lệ, hề hợp với bếp núc, nhưng động tác thuần thục, dù bận rộn vẫn mang theo ý cười thỏa mãn quái dị nhìn rất hài hòa với phòng bếp này.

      Spoil chương sau có tiến triển “hot”.
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :