1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

QUY VỀ ĐIỀN VIÊN - XA LÊ NHI

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      ☆, 060 Sóng gió khi thu hoạch
      Beta: Ly Ly
      [​IMG]

      Khi Tử Tang chuẩn bị tắm, Hạ Mộc cầm bộ quần áo màu tím nhạt đến, “Tiểu thư, tôi làm xong quần áo rồi, rửa mặt chải đầu xong mặc quần áo mới !”

      Lúc trước Hạ Mộc mua vải, mảnh màu trắng làm hai bộ. Còn mảnh vải màu tím nhạt này biết nên làm kiểu dáng gì cho đẹp nên để lại sau. Đến hôm nay mới hoàn thành.

      Tử Tang nhìn quần áo tay Hạ Mộc, liếc mắt nhìn khá lâu mới nhận lấy quần áo mới, : “ cần may quần áo cho tôi nữa, vải mua cho rồi, đừng để lãng phí, tự làm cho mình .”

      Bản thân khá bận, tranh thủ thời gian nghỉ vội làm quần áo cho tiểu thư, đâu có thời gian làm quần áo cho mình. cười : “Tiểu thư, tôi biết rồi, nhanh rửa mặt chải đầu !”

      Tử Tang xoay người vào phòng tắm.

      Lúc nàng ra mặc vào bộ quần áo mới Hạ Mộc làm. Bình thường nàng hay mặc màu trắng thuần khiết, nay thay bộ màu tím nhạt, trong phút chốc trước mắt như bừng sáng.

      Hạ Mộc biết tiểu thư thích mặc màu tối. cũng biết làm nhiều kiểu quần áo phức tạp, cho nên may quần màu trắng, ống tay áo rộng, phong biên (đường viền , đính vào bên mép áo cho đẹp) rộng rãi màu trắng, đai lưng cũng là đai lưng rộng, nhìn đơn giản hào phóng, nhưng màu tím nhạt lại khiến Tử Tang ra phần mị riêng biệt.

      Hạ Mộc từ phòng bếp ra, nhìn Tử Tang liền cười ngây ngô: “Tiểu thư, mặc bộ quần áo này là đẹp mắt.” Vừa dứt lời, mới phát mình sai. là đàn ông, thể trực tiếp khen , như vậy tốt lắm, cũng có chút lỗ mãng. Nghĩ thế cúi đầu, mặt ửng đỏ.

      khen quần áo mình làm đẹp, hay là khen người?.” Tử Tang nhàn nhạt hỏi, vừa khỏi miệng liền hối hận, sao nàng lại mấy lời này.

      “Đương nhiên là người.” Hạ Mộc hề nghĩ ngợi đáp lại, sau đó lại cảm thấy đúng, vội : “Tiểu thư, tôi bê thức ăn, có thể ăn cơm rồi.”

      Tử Tang nhìn theo bóng lưng Hạ Mộc biến mất sau cửa phòng bếp rồi mới đến phòng ăn.

      bàn cơm, khí rất kỳ lạ, Hạ Mộc cúi đầu ăn rất nhanh còn Tử Tang vẫn chậm rãi như cũ.

      Hôm nay thời tiết sáng sủa, ánh nắng tươi sáng.

      “Tiểu thư, tôi thu hoạch ít ngô về, chúng ta nếm thử trước.” Hạ Mộc vui vẻ , đằng sau còn có Song Hỉ và Thạch Đầu cũng vui vẻ phấn chấn theo.

      Từ hôm hai đứa bé ở lại đây thời gian biết sợ gì nữa, thường xuyên chạy đến Tượng pha chơi, may mà nhà họ Lê ở gần đó, đường quá xa nên dù có người lớn theo cũng yên tâm.

      “Mộc Đầu thẩm thẩm, ăn ngô, ăn ngô.” Song Hỉ chạy vòng quanh Tử Tang trong tay còn vung vẩy bắp ngô.

      Ở đây ngô rất hiếm gặp, từ khi nàng đến thế giới này, số lần từng ăn qua có thể đếm đầu ngón tay – chỉ có hai lần. Nhớ lại kiếp trước tuỳ ý có thể nhìn thấy bắp ngô, đột nhiên nàng cũng nổi hứng muốn ăn, với Hạ Mộc: “Nhanh luộc !”

      “Vâng.” Hạ Mộc vui vẻ đáp, sau đó dặn hai đứa bé, “Các cháu ngoan ngoãn ở đây với thẩm thẩm, được chạy loạn, nếu lát nữa được ăn ngô.”

      “Vâng.” Hai đứa bé cười hì hì.

      Hạ Mộc cười lắc lắc đầu. Cầm lấy bắp ngô trong tay Song Hỉ rồi vào phòng bếp sau nhà.

      Bắp ngô rất thơm ngọt, Song Hỉ và Thạch Đầu ăn bụng căng tròn mới ngừng miệng, nhưng vẫn lưu luyến nhìn chỗ ngô trong nồi, nghĩ thầm nếu có thể ăn nhiều thêm mấy bắp tốt quá!

      Tử Tang cũng ăn liên tục hai bắp, Hạ Mộc thấy nàng thích ăn thầm tính toán để lại bao nhiêu, nhưng ngô để lâu được, chi bằng làm ít bột ngô, đến lúc đó có thể làm chút điểm tâm ăn.

      “Tiểu thư, ngày mai tôi thu hoạch hết chỗ ngô, mấy ngày nay lục tục có vài lương thương (người buôn lương thực) đến, hẹn trước mua nên chúng ta sợ có đầu ra.” Hạ Mộc từ từ ăn bắp ngô tay .

      Tử Tang gật gật đầu.

      Hạ Mộc biết tiểu thư thích để ý đến việc này nên nhiều.

      Lát sau, Hạ Mộc đưa ít ngô cho Thạch Đầu và Song Hỉ để chúng mang về nhà để Lê Tường và Khúc thị nếm thử. Lúc về với nàng, ngày mai khi thu hoạch ngô, hai chị sang giúp đỡ, đến lúc đó chuyện trông hai đứa giao cho Tử Tang.

      Tử Tang từ chối, hôm sau, quả nhiên Song Hỉ và Thạch Đầu đến còn Hạ Mộc thu hoạch ngô.

      Ở trong phòng trúc chơi trận, Song Hỉ và Thạch Đầu ầm ĩ muốn xem thu hoạch, Tử Tang cũng cảm thấy nhàm chán, nên dẫn hai đứa .

      Tuy rằng biết ruộng của Hạ Mộc ở đâu, nhưng vẫn nằm trong thôn, cũng từng chỉ vị trí đại khái nên tinh thần lực của Tử Tang vừa xuất ra tìm thấy Hạ Mộc. Sau đó nàng dẫn hai đứa bé về hướng ấy.

      Vừa đến gần ruộng, Tử Tang chợt nghe thấy tiếng ồn ào xa xa. Nhìn qua, phải là người nhà cực phẩm của Hạ Mộc là ai, có cha mẹ và hai trai . Nàng nắm tay Song Hỉ và Thạch Đầu nên ngừng bước, đứng cách đó xa xem tình hình. Mà hai đứa cũng phát có chuyện xảy ra nên an phận đứng im, tranh cãi ầm ĩ .

      “Chúng tao là người nhà của mày, sao, chỉ vặt mấy bắp ngô của mày ăn cũng được à?.” Hạ Phú Quý cả giận .

      “Cha, mẹ, đại ca, nhị ca số ngô này để bán, hôm qua em đưa cho mọi người ít đủ ăn mấy ngày rồi mà.” Hạ Mộc .

      “Trong nhà đông người, ăn hết rồi.” Hạ Phú Quý mặt đỏ khí suyễn .

      “Đại ca, đến cùng cảm thấy em đần độn tin lời , hay là ngốc, lấy mấy lời đứa trẻ lên ba cũng tin ra lừa em.” Hạ Mộc trầm giọng .

      “Thằng Ba, mày có ý gì, tao là mày.” Hạ Phú Quý quát.

      “Vậy xem có dáng vẻ của đại ca ?” Vừa đến điểm này, Hạ Mộc liền nổi giận, thân là con trai trưởng nhà họ Hạ nhưng hề có điểm gì của con trai trưởng. Trở về mới mấy ngày, biết thanh danh nhà mình tệ cỡ nào, thân là trưởng tử mà đại ca lại quan tâm, thậm chí còn là đầu sỏ gây bại hoại gia phong.

      Hạ Phú Quý chưa kịp cãi lại, Hạ Đại Hầu lên tiếng quát: “Được rồi, hai em đừng ầm ĩ nữa. Thằng Ba, hôm nay chỗ ngô này mày phải đưa, đồng ý cũng phải đưa. Đừng quên tao là cha mày, chẳng lẽ mày bất hiếu đến thế, ngay cả ít ngô cũng đồng ý đưa hiếu kính cha mẹ.”

      Đối mặt với người nhà phân phải trái, như kẻ cướp, mặt Hạ Mộc toàn là vẻ chua sót, còn sức lực ầm ĩ với bọn họ, : “Nếu hôm nay các người lấy bắp ngô ở đây, tôi mời thôn trưởng và Lý Chính đến phân xử.”

      Hạ Mộc cố dằn lòng, tiếp tục làm việc.

      Hạ Đại Hầu tức giận đến cả người phát run, rống to với Hạ Mộc, “Cái thằng nghịch tử này, đồ nghịch tử!”

      “Tôi tạo nghiệt gì chứ! Sao lại sinh ra thằng con bất hiếu như vậy, ông trời bất công a!” Hà thị cũng khóc nháo lên.

      “Thằng Ba, có phải mày coi chúng tao là người nhà , thế còn chưa tính. Tốt xấu gì cha mẹ sinh ra, nuôi mày bao năm, làm sao mày có thể đại nghịch bất đạo như thế.” Hạ Phú Quý cũng cả giận .

      “Em Ba, em mau xin lỗi với cha mẹ , coi như chưa có chuyện gì xảy ra.” Hạ Đa Quý khuyên nhủ.

      Hạ Mộc vẫn thờ ơ như cũ, mặt trầm xuống tiếp tục công việc trong tay. Mà Hạ Hồi Sinh đến giúp thu ngô chịu nổi tiếng cãi nhau bên tai, đứng dậy đến trước mặt người nhà họ Hạ, cười : “Bác à, Phú Quý, Đa Quý, trong nhà mấy người nuôi ít gà phải. Mấy ngày nay Hạ Mộc rất vất vả, bắt mấy con gà cho Hạ Mộc tẩm bổ ! Hơn nữa Hạ Mộc là con và em trai của mấy người, tôi giúp đỡ thu hoạch ngô cũng rất vất vả. Chi bằng mấy người thay Hạ Mộc giết gà mời tôi ăn , đây cũng là đạo đãi khách, cầu của tôi cũng cao.”

      bậy, mấy cái đó để đổi tiền, sao có thể bắt ăn.” Hạ Phú Quý lập tức lên tiếng.

      “Thế đúng rồi, chỗ ngô của Hạ Mộc cũng để đổi tiền. Sao mấy người đòi lấy ăn, hơn nữa, mấy người đòi mấy trăm cân, tổng cộng ở đây mới có mấy cân ngô!” Hạ Hồi Sinh lạnh lùng nhìn Hạ Phú Quý.

      “Cậu…” Hạ Phú Quý nghẹn lời.

      “Hồi Sinh, đây là chuyện nhà chúng tôi, cậu đừng nhúng tay vào.” Hạ Đại Hầu , ông ta dám đắc tội Hạ Hồi Sinh, cho nên lúc này giọng điệu dịu rất nhiều.

      “Nếu là chuyện nhà các người, tôi cũng lười quản, kể cả xem cũng muốn liếc mắt nhìn cái. Chỉ là số ngô này tôi tìm về cho Hạ Mộc, trong đó có phần của tôi, mấy người tính kế lên đầu tôi, tôi có thể quản sao?” Hạ Hồi Sinh lạnh mặt.

      “Cậu đừng bậy, thấy thằng Ba nhà tôi tính tình thành , muốn bắt nạt nó.” Hà thị cả giận .

      Hạ Hồi Sinh nở nụ cười, châm chọc : “Tôi biết ai bắt nạt Hạ Mộc đây, nếu tôi mời Lý Chính và thôn trưởng đến, để họ làm chủ cho Hạ Mộc nhé.”

      “Đừng lôi thôn trưởng và Lý Chính ra doạ chúng tôi.” Giọng Hạ Đại Hầu lạnh lùng , sau đó hướng về Hạ Mộc chất vấn: “Thằng Ba, mày , có chuyện gì?”

      “Đúng như lời Hồi Sinh .” Hạ Mộc biết Hạ Hồi Sinh có ý tốt, nên phản bác.

      “Thằng Ba à, mày cũng có phần ở chỗ ngô này, chúng tao lấy phần nhà mình, cầm hơn.” Hạ Đa Quý cười .

      “Đúng vậy, Hồi Sinh, chúng tôi lấy phần nhà mình, cậu đừng nhiều chuyện, làm việc của mình .” Hạ Đại Hầu ra vẻ trưởng bối .

      Tính tình bản thân Hạ Hồi Sinh được tốt, thấy mấy người này nghe hiểu tiếng người lập tức phát hoả nhưng bị Hạ Mộc kéo lại. Hạ Mộc muốn chuyện nhà mình làm phiền đến Hạ Hồi Sinh.

      “Cha, chúng ta chia riêng nhà, nên hiếu kính cha mẹ con cũng hiếu kính. Nếu mọi người tiếp tục gây , con đưa bắp nào nữa. Huống hồ, mọi người chớ quên con ở rể, dù chỗ này có phần con phần đó cũng là của nhà người khác.” Hạ Mộc bình tĩnh .

      Đôi mắt Hạ Hồi Sinh phức tạp nhìn Hạ Mộc, còn Lê Tường và Khúc thị lại lộ vẻ hơi kinh ngạc, tiếp đó giả vờ như chưa nghe thấy, tự động ra xa chút.

      Người nhà họ Hạ ngàn phương vạn kế muốn giấu chuyện Hạ Mộc, nghĩ tới có ngày lại ra chuyện này trước mặt những người khác, lập tức phẫn nộ trợn mắt nhìn .

      “Hạ Mộc nếu mày còn bậy, tao xé rách mồm mày.” Hạ Đại Hầu hung hăng trừng mắt nhìn Hạ Mộc, giống như muốn ăn thịt người vậy.

      “Thằng Ba, mẹ nhắc mày, nếu bên ngoài biết mày ở rể, chúng ta cắt đứt quan hệ.” Hà thị hung hăng .

      Hạ Mộc nản lòng đối với người nhà của mình, “Đoạn tuyệt đoạn tuyệt , mấy người muốn thế nào làm thế đó!”

      Từ chương 60 mọi người chào đón beta mới của bộ QVĐV em Lyly *vỗ tay* *sụt sùi* *chấm chấm nước mắt* cuối cùng có người chung hoạn nạn với ta.

      Klq cơ mà tìm được bộ tím này đúng miêu tả ghê
      Chris thích bài này.

    2. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      ☆, 061 Chất vấn
      Beta: Lyly
      “Hồi Sinh, cậu đừng đánh người lung tung. Tôi báo quan.” Hạ Đại Hầu kinh hoảng .

      “Tốt! Tôi muốn nhìn ông có thể báo được quan nào đến, hay là giờ tôi đánh gãy hết chân các người, xem mấy người báo quan thế nào.” Hạ Hồi Sinh lạnh lùng .


      Hạ Mộc nản lòng đối với người nhà của mình, “Đoạn tuyệt đoạn tuyệt , mấy người muốn thế nào làm thế đó!”

      Nghe Hạ Mộc vậy, người nhà họ Hạ đều thất thần, ngay cả Hạ Hồi Sinh cũng ngạc nhiên nhìn . Hạ Mộc cực kỳ coi trọng tình cảm gia đình, nếu đồng ý đoạn tuyệt quan hệ chắc chắn bị tổn thương đến tận cùng.

      Tử Tang cũng chăm chú nhìn Hạ Mộc.

      Hạ Đa Quý phản ứng lại đầu tiên, trách mắng Hạ Mộc: “Em Ba, mẹ giận nên thế, em đừng theo.” hề hy vọng Hạ Mộc hoàn toàn đoạn tuyệt quan hệ với gia đình, vậy sau này chút xíu lợi ích cũng chiếm được.

      Hạ Mộc trầm mặc .

      “Thằng Hai, con đừng nữa, nó đủ lông đủ cánh rồi, muốn bay .” Giọng Hà thị lạnh lùng .

      “Câm miệng.” Hạ Đại Hầu quát vợ, “Lời này tôi muốn nghe thấy lần thứ hai, trong nhà chúng ta tuyệt đối xuất chuyện đoạn tuyệt quan hệ này.”

      Hạ Đại Hầu muốn người trong nhà bị chê cười. Chắc chắn thằng con thứ tư của ông về sau làm quan, hơn nữa nếu cắt đứt quan hệ với thằng Ba, thằng Tư trách bọn họ, đến lúc đó càng phiền toái. Hai là nếu cắt đứt quan hệ, vậy còn quan hệ gì với Hạ Mộc, sau này chiếm được lợi ích gì. Ông muốn nuôi nó vô ích, hồi đó chuyện ở riêng giờ ông đổi ý, nếu ở riêng, Hạ Mộc có cái gì đều bị sung công, đâu cần lo lắng tính kế thế này.

      “Đúng vậy! Mẹ, mẹ đừng tức giận, giờ mẹ chỉ dỗi thôi. Em Ba hiểu chuyện, mẹ đừng chấp nhất nữa, đến lúc đó đoạn tuyệt quan hệ, đau lòng nhất là mẹ. Em Ba là con mẹ sinh ra, là cục thịt rớt xuống từ người mẹ, dù nó tốt mẹ cũng thể nhận đứa con trai này.” Hạ Đa Quý cũng khuyên nhủ, cho Hà thị bậc thang mẹ hiền để bước xuống, sau đó nhìn về phía Hạ Mộc, “Em Ba, mau xin lỗi mẹ .”

      Hạ Mộc vẫn im lặng như cũ.

      “Các con nhìn xem, nó có thái độ gì chứ, đâu coi mẹ là mẹ nó nữa.” Hà thị cả giận , sau đó gào khóc, “Trời ạ! Tôi đây làm việc gì độc ác để sinh ra thằng nghiệt tử như vậy, bảo tôi sống sao được nữa. Tôi khổ sở nuôi nó, lúc hót cứt lúc lau nước tiểu nuôi lớn, giờ lại muốn đoạn tuyệt quan hệ với tôi, làm bậy a! Làm bậy a!”

      Sắc mặt Hạ Mộc vô cùng khó coi. Đây là mẹ ruột , hôm nay đối xử với như thế, đến cùng là vì sao?

      “Mấy người vô sỉ, có phải thấy Hạ Mộc dễ bị bắt nạt , đừng quên Hạ Mộc còn người em là tôi ở đây. Nếu các người còn dám bậy bạ ở đây nữa, hôm nay tôi đánh gãy chân.” Thấy vẻ mặt Hạ Mộc đau đớn, Hạ Hồi Sinh cầm lấy bên đòn gánh hung tợn , ánh mắt kia hung ác như muốn ăn thịt người.

      Hạ Hồi Sinh là bá vương*, nhìn đòn gánh trong tay , người nhà họ Hạ nhất thời sợ hãi vội vàng lùi lại đoạn.

      (Bá Vương chỉ kẻ cực kỳ thô bạo; kẻ ngang ngược – biệt hiệu của Sở vương Hạng thời Tần – Hán)

      “Hồi Sinh, cậu đừng đánh người lung tung. Tôi báo quan.” Hạ Đại Hầu kinh hoảng .

      “Tốt! Tôi muốn nhìn ông có thể báo được quan nào đến, hay là giờ tôi đánh gãy hết chân các người, xem mấy người báo quan thế nào.” Hạ Hồi Sinh lạnh lùng .

      Người nhà họ Hạ lại lùi về sau chút, Lê Tường lên : “Chú Hạ, mọi người về hết . Nếu chuyện này bị mọi người trong thôn biết hay đâu, đến lúc đó biết đồn đãi thành bộ dáng gì nữa. Mọi người đều trưởng thành cần để ý cũng phải quan tâm xem bọn trong nhà có còn mặt mũi làm người . Quan trọng nhất là Hạ Thư, đầu xuân sang năm có cuộc thi, nên để xảy ra chuyện gì. Cố gắng bao lâu nay cũng chỉ vì cuộc thi này thôi. Chuyện xảy ra hôm nay dừng ở đây, những lời nghe được, tôi và vợ tôi, cả Hồi Sinh, làm như nghe thấy.”

      Người nhà họ Hạ hai mặt nhìn nhau.

      Hạ Hồi Sinh quơ quơ đòn gánh, hung tợn : “Có nghe thấy , mau biến , bằng tôi đập gãy chân mấy người, xem mấy người còn dám gây chuyện nữa .”

      Cuối cùng, người nhà họ Hạ dưới khuyên bảo của Lê Tường, uy hiếp của Hạ Hồi Sinh bỏ .

      Hạ Mộc có chút hoang mang ngồi bệt xuống đống rơm, Lê Tường vỗ vỗ vai : “Hạ Mộc, nếu có thể đoạn tuyệt quan hệ đừng cắt đứt. Đối với chú hay người nhà của chú đều có hại, được, sau này chú cứ coi họ là người xa lạ.”

      số việc dù bản thân rất muốn cũng làm được, Hạ Mộc lần nữa đứng lên, vẻ mặt tốt hơn nhiều, : “Lê đại ca, em hiểu rồi.”

      “Hạ Mộc, số ngô này nên bán sớm hơn, tránh cho bọn họ tính kế hoài.” Hạ Hồi Sinh .

      “Được, mình biết rồi.” Hạ Mộc , tiếp tục đứng dậy làm việc.

      Thấy người nhà họ Hạ rồi, Tử Tang mới dẫn Song Hỉ và Thạch Đầu bước ra, lúc này Hạ Mộc cũng phát ra ba người.

      Hạ Mộc nhìn thấy Tử Tang, rất ngạc nhiên, biết màn ban nãy tiểu thư có nghe được , cười ngây ngô : “Tiểu thư, sao lại ra đây?”

      Hạ Hồi Sinh thấy có gì lạ khi nghe Hạ Mộc gọi thế. Nhưng Lê Tường và Khúc thị kinh ngạc nhìn Hạ Mộc, sau đó lại nghĩ đến chuyện nghe được – ở rể, lập tức họ hiểu ra nhiều chuyện.

      Bởi vì Hạ Mộc quá khẩn trương nên quên sửa lại cách xưng hô, sau đó phản ứng lại cũng quá mức để ý. Hạ Hồi Sinh biết rồi, còn Lê Tường và Khúc thị, có biết cũng sao. Dù sao họ cũng ra bên ngoài, huống hồ người đến giám thị cũng rồi, chỉ cần ra mình và tiểu thư có quan hệ vợ chồng giả là được.

      Hạ Hồi Sinh nhìn sắc mặt Hạ Mộc khôi phục lại bình thường, lần này nhìn thấy Tử Tang phụng phịu nữa.

      “Ra ngoài dạo chút.” Tử Tang .

      dạo chút, chúng tôi bận chết được, rãnh rỗi như vậy sao hỗ trợ!” Hạ Hồi Sinh nghe lời vô cùng thoải mái của Tử Tang, mà Hạ Mộc lại vất vả như vậy, nhịn được .

      “Hồi Sinh.” Hạ Mộc trừng mắt nhìn Hạ Hồi Sinh cái, quay đầu với Tử Tang: “Tiểu thư, Hồi Sinh đùa đấy, chút cũng tốt, mệt mỏi trở về .”

      “Tôi đây cũng chút tốt hơn, mệt mỏi trở về.” Hạ Hồi Sinh khống chế được miệng mình, lại có dáng vẻ muốn bị đánh đòn . Hạ Mộc dứt khoát thèm nhìn Hạ Hồi Sinh.

      Lúc này, Song Hỉ vui vẻ : “Mộc Đầu thẩm thẩm, cháu cũng muốn bẻ ngô.”

      Tử Tang liếc Song Hỉ, rất nghiêm cẩn : “Cháu thấp như vậy với tới cây ngô đâu.”

      Song Hỉ có vẻ bị đả kích lớn, sau đó cao hứng : “Mẹ , chỉ cần bền lòng, có chuyện gì làm được.”

      Tử Tang hoài nghi Song Hỉ căn bản hiểu ý của câu này, chỉ có khuôn có dạng đọc ra thôi.

      “Chú tiểu Song Hỉ à! Chỉ cần cháu bền lòng kiên trì đến khi cháu đủ cao, tự nhiên có thể hái được.” Hạ Hồi Sinh trêu đùa, vừa dứt lời, Hạ Mộc và vợ chồng Lê Tường đều nở nụ cười.

      “Đủ cao?” Song Hỉ mặt mê hoặc, sau đó dường như nghĩ tới cái gì, vội chạy đến trước mặt Khúc thị, “Mẹ, mẹ cho con ăn .”

      “Song Hỉ đói bụng à?” Khúc thị dịu dàng nhìn Song Hỉ.

      đói bụng, nhưng con muốn ăn nhiều thứ, sau đó nhanh chóng cao lên, con muốn bẻ ngô.” Song Hỉ rất trẻ con , bình thường mẹ hay bảo bé nên ăn nhiều như vậy cao hơn.

      Sau khi sửng sốt, ngoại trừ Tử Tang lãnh tình và Thạch Đầu cái gì cũng hiểu cười, những người khác đều bật cười, mà Hạ Hồi Sinh cười to nhất, vừa cười vừa với Song Hỉ: “Tiểu Song Hỉ, cháu đúng là bảo (bảo bối).”

      Tuy rằng Song Hỉ hiểu mọi người cười cái gì nhưng rất thông minh biết mọi người cười mình. Bị mọi người chê cười tốt, bé mất hứng hai má phồng phồng.

      Hạ Mộc rất thương Song Hỉ, thấy bé phụng phịu, vội vàng cắt ngắn mấy cây ngô đặt trước mặt bé, cười : “Song Hỉ, thế này cháu cũng có thể bẻ được ngô rồi.” Song Hỉ lập tức vui vẻ trở lại.

      Tử Tang thấy về nhà cũng có việc gì làm, bằng ở lại giúp mọi người thu hoạch ngô, hoạt động chút cũng tốt, vì thế nàng về phía ruộng ngô, giơ tay bẻ bắp ngô xuống. Vốn dĩ Hạ Mộc muốn để tiểu thư phải động tay nhưng thấy Tử Tang làm thoải mái như vậy, do dự chút, cuối cùng vẫn tiến lên. Bình thường tiểu thư cứ ngồi ngốc cũng tốt, hoạt động được như vậy rất tốt, đứng bên cạnh trông để nàng bị mệt.

      Hạ Hồi Sinh nhìn thoáng qua Tử Tang, đột nhiên kéo Hạ Mộc đến chỗ sâu nhất của ruộng ngô, vợ chồng Lê Tường nhìn thoáng qua, chú ý lắm. Tất nhiên Tử Tang thể quan tâm, nhưng chỉ nhìn theo hai người, cây ngô bị lay động càng ngày càng xa.

      Nhìn chằm chằm phương hướng kia, có bí mật gì mà phải đến chỗ xa như vậy, nghĩ đến Hạ Hồi Sinh trước khi liếc mình cái, nàng nhịn được thả tinh thần lực ra ngoài.

      “Hạ Mộc, chuyện giữa cậu và nhà cậu là thế nào vậy?” Hạ Hồi Sinh nhìn Hạ Mộc rất nghiêm cẩn hỏi.

      Hạ Mộc sửng sốt, sau đó mới nghĩ ra Hạ Hồi Sinh đến Tử Tang, trả lời: “ có gì!” có thể có gì với tiểu thư nhà mình chứ.

      “Hai người vẫn ở riêng phòng.” Hạ Hồi Sinh trừng mắt với Hạ Mộc.

      “Hồi Sinh, cậu đừng hỏi linh tinh nữa.” Hạ Mộc phụng phịu .

      Hạ Hồi Sinh vừa thấy hiểu ngay, giận dữ : “Hạ Mộc, chuyện gì xảy ra với người phụ nữ kia vậy, cậu là đàn ông bình thường, thể muốn phụ nữ mà được chứ. ta là vợ cậu, lại để cậu chạm vào, cậu cho rằng mình là hoà thượng à, cậu còn muốn nối dõi tông đường .”

      Hạ Hồi Sinh trắng ra như vậy khiến Hạ Mộc đỏ mặt, giận dữ : “Hồi Sinh, cậu được bậy.”

      “Tớ , nghe tớ này Hạ Mộc, dù trước kia ta là chủ tử của cậu, nhưng giờ ta là vợ cậu rồi. Chẳng lẽ hai người cứ hữu danh vô thực như vậy cả đời, người phụ nữ kia muốn thế, tớ quản được ta, nhưng thể bắt cậu cũng sống cuộc sống phải của mình như thế, hằng ngày còn phải hầu hạ ta! ta quả thực chính là chiếm hố xí thải.” (các nàng tự hiểu rồi chứ)

      “Hồi Sinh, sao cậu có thể ra những câu khó nghe như vậy, hầu hạ tiểu thư là bổn phận của mình, cũng do mình cam tâm tình nguyện, hơn nữa còn vui vẻ hầu hạ tiểu thư, cậu cần bất bình thay mình.” Hạ Mộc , tiểu thư cho hai cơ hội tái sinh, nhưng về sau hại tiểu thư mất tất cả, dù cả đời tiếp tục như vậy, cũng cam tâm tình nguyện.

      được, tớ nhìn được, còn tiếp tục như vậy, tớ bị cậu làm tức chết, cậu có còn là đàn ông ?” Hạ Hồi Sinh giận dữ quát.
      Chris thích bài này.

    3. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      ☆, 062 Đòi nợ
      Beta: Lyly
      Lưu đại gia cảm thấy hứng thú nhìn Tử Tang, với Hạ Phú Quý: “Người phụ nữ này tồi, Hạ Phú Quý nếu mày có thể làm chủ đưa này cho ta mày cần trả nhiều tiền như vậy, hoặc mày với chú Ba nhà mày, bảo thằng đó chủ động đưa ta cho ta, tuyệt đối thể nó chịu thiệt.”

      “Này…” Hạ Phú Quý mặt khó xử, nếu là thê tử của , nhất định đồng ý…


      Hạ Mộc biết Hạ Hồi Sinh suy nghĩ cho mình, lo lắng cho mình, nên dịu giọng xuống, : “Hồi Sinh, tiểu thư ấy là chủ tử của mình, mình có bất kỳ ý nghĩ gì an phận với chủ nhân, giữa bọn mình là quan hệ chủ tớ, còn gì khác, sau này cậu đừng nghĩ nhiều nữa.”

      ta là chủ tử của cậu sao, ta cũng chỉ là phụ nữ, cậu chẳng những có thể nghĩ, còn có thể “làm”, bình thường cốt khí của cậu đâu cả rồi, sao lại uất ức bản thân trước người phụ nữ kia vậy.” Hạ Hồi Sinh cả giận .

      “Hồi Sinh, cậu được lung tung, tiểu thư ấy là chủ tử của mình, làm sao mình có thể có ý nghĩ an phận với chủ nhân.” Hạ Mộc ràng đúng đạo lí.

      “Cậu… Cậu lừa gạt ai chứ, nếu cậu coi ta là chủ nhân chỉ cần phục tùng cung kính là tốt rồi, nhưng cậu giờ căn bản coi ta là người phụ nữ của mình mà sủng ái, cậu dám cậu muốn biến ta thành người phụ nữ của mình ?”

      Sắc mặt Hạ Mộc trắng bệch, thấp giọng quát: “Đủ rồi.”

      “Cậu cái tên bất lực, cái tên có cốt khí này, tớ nhìn xem cậu có thể kiên trì bao lâu.” Hạ Hồi Sinh hung hăng mắng câu, xoay người bước .

      Tử Tang đăm chiêu, thu hồi tinh thần lực.

      Hạ Hồi Sinh trở lại vị trí lúc nãy hung hăng trừng mắt liếc nhìn Tử Tang cái, mới tiếp tục bẻ ngô, toàn thân toả ra ý rất tức giận, muốn để ý đến người khác.

      Hạ Mộc trở về, nhìn thoáng qua Hạ Hồi Sinh, thở dài trong lòng, trách Hạ Hồi Sinh, cậu ấy chắc chắn biết quan hệ của mình và tiểu thư đơn giản như những gì cậu ấy nghĩ. vụng trộm chăm chú quan sát Tử Tang nghiêm túc làm việc sau đó cũng vùi đầu vào làm.

      Tử Tang đến ruộng ngô lần sau này đến nữa, nửa tháng sau, Hạ Mộc bán hết sạch số ngô đó. vui mừng đưa bạc cho Tử Tang, tất nhiên nàng nhận, nó lại về chỗ Hạ Mộc.

      Hạ Mộc cầm lại túi bạc, nhìn thoáng qua Tử Tang sau đó im lặng rời . Gần đây luôn có cảm giác hơi bất an, từ ngày đó thu hoạch ngô về, vất vả tiểu thư mới có ít thay đổi lại biến mất gần như khôi phục lại dáng vẻ lúc bọn họ vừa rời khỏi kinh thành, đến cùng xảy ra chuyện gì?

      ***

      Lại là ngày mới, Tử Tang đứng trong sân nhìn thấy năm người đàn ông áp tải Hạ Phú Quý đến trước cửa nhà, vừa nhìn là biết lai giả bất thiện (đến mà có ý tốt).

      “Em dâu.” Hạ Phú Quý nhìn thấy Tử Tang đứng trong viện, ngượng ngùng gọi tiếng, lại hỏi: “Em Ba đâu, đại ca có việc tìm em ấy.”

      Tử Tang im lặng .

      “Em dâu của mày dáng vẻ xinh đẹp, tiếc rằng lại ở chốn nông thôn này.” tên ngăm đen cao lớn nhìn Tử Tang cười , vẻ mặt có ý tốt.

      Tử Tang hơi hơi nhíu mày, sau đó lạnh lùng nhìn Hạ Phú Quý. cần hỏi cũng biết, chắc chắn Hạ Phú Quý này gây chuyện, muốn Hạ Mộc ra mặt hỗ trợ giải quyết! Bằng đến đây.

      “Em dâu, em Ba đâu, đại ca chờ nó cứu mạng đấy.” Hạ Phú Quý thấy Tử Tang chỉ im lặng, sốt ruột hỏi.

      ở.” Cuối cùng Tử Tang đáp lại hai từ.

      “Vậy ở đâu?” Hạ Phú Quý lại hỏi.

      biết.”

      “Em Ba ra ngoài cho em biết sao?” Hạ Phú Quý vội hỏi.

      Lần này Tử Tang trả lời.

      “Tao bảo này Hạ Phú Quý, xem ra em dâu mày và mày có quan hệ tốt lắm nhỉ! Mày xác định thằng em Ba của mày giúp mày trả bạc chứ.” Tên ngăm đen cao lớn kia hoài nghi hỏi Hạ Phú Quý, ánh mắt híp lại phát ra ánh sáng lạnh lẽo.

      Hạ Phú Quý lập tức cảm thấy sợ hãi, vội đáp: “Ngài cứ yên tâm. Chú Ba nhà tôi nhất định , nó rất có tiền, lúc trước vừa bán mười lăm mẫu ngô, các nhìn thấy mảnh đất này , đều là của chú Ba nhà tôi. Tuy rằng vùng tượng pha này kém. Nhưng nếu muốn mua toàn bộ cũng mất khoản tiền .”

      “Có cho gan hùm mày cũng đừng mong gạt tao, bằng , muốn mày chết phải được.” Tên ngăm đen hung tợn .

      dám, dám, Lưu đại gia, ngài yên tâm.” Sắc mặt Hạ Phú Quý tái nhợt, trời nóng bức mà chảy mồ hôi lạnh, sau lưng ướt đẫm.

      Tên ngăm đen kia, cũng chính là Lưu đại gia, hừ lạnh tiếng, sau đó nhìn Tử Tang từ xuống dưới, mặt càng ngày càng vừa lòng, chẳng những xinh đẹp, hơn nữa cũng bình tĩnh, tốt lắm, tốt lắm.

      “Lưu đại gia, ngài xem, chú Ba nhà tôi ở nhà, hay là mọi người vào trong ngồi chút, chờ chú Ba nhà tôi về, hoặc là, mọi người ngồi đây chờ, tôi tìm người.” Hạ Phú Quý dè dặt cẩn trọng đề nghị, hoàn toàn xem như Tử Tang tồn tại, giống như chính là chủ nhân của nơi này. Thực ra nghĩ rằng có đám đàn ông này ở đây, ta chắc chắn sợ hãi, đâu dám ngăn cản.

      “Cũng tốt.” Lưu đại gia gật gật đầu.

      Tử Tang nhìn hai người này tự động bỏ qua chủ nhân để ở bên, tự chủ trương bước vào, lạnh lùng quát: “ ai được tiến thêm bước, Hạ Phú Quý, tôi mặc kệ có lý do gì, chuyện của chẳng liên quan gì đến Hạ Mộc, lập tức dẫn bọn họ cút .”

      Sắc mặt Lưu đại gia trầm xuống còn mặt Hạ Phú Quý trắng bệch, chẳng thể ngờ Tử Tang cũng dám phản kháng, trừng mắt nhìn nàng : “Em dâu gì thế, đây là nhà chú Ba, tôi là nó, sao thể vào, huống hồ tôi đại ca của nó xảy ra chuyện, thằng Ba sao giúp đỡ chứ? chớ có ở trong này hồ nháo, biết thể thống.”

      Tiếp đó lại cười làm lành với Lưu đại gia: “Lưu đại gia, đó là người đàn bà chanh chua, làm chủ được, chúng ta cần để ý đến ta. Nếu ta lại như thế, ngài cứ cho người của ngài giúp nhà tôi quản giáo ả, đỡ cho sau này nhà tôi dạy nổi.”

      Nghe lời vô sỉ của Hạ Phú Quý, toàn thân Tử Tang tản ra ý lạnh, đứng trước cửa viện, “Tôi xem các người ai dám tiến thêm bước.”

      Ánh mắt lạnh như băng của nàng khiến tất cả người đứng ngoài viện, dù trời nóng đổ lửa cũng cảm thấy luồng khí lạnh thổi qua. Lưu đại gia cảm thấy hứng thú nhìn Tử Tang, với Hạ Phú Quý: “Người phụ nữ này tồi, Hạ Phú Quý nếu mày có thể làm chủ đưa này cho ta mày cần trả nhiều tiền như vậy, hoặc mày với chú Ba nhà mày, bảo thằng đó chủ động đưa ta cho ta, tuyệt đối thể nó chịu thiệt.”

      “Này…” Hạ Phú Quý mặt khó xử, nếu là thê tử của , nhất định đồng ý, “Lưu đại gia, cái này tôi làm chủ được, nhưng có thể hầu hạ Lưu đại gia là phúc khí của em dâu tôi.”

      “Phải ?” Lưu đại gia liếc Hạ Phú Quý, im lặng lúc rồi : “Nhưng em dâu mày cho chúng tao vào, làm sao bây giờ?”

      sao, ta chính là biết phân biệt, ngài cứ cho người cưỡng chế ta ra là được.” Hạ Phú Quý .

      “Tốt.” Lưu đại gia phất phất tay, phân phó: “Các ngươi cũng nghe thấy Hạ Phú Quý rồi đấy, giúp gã trói ta lại.”

      Làm theo lời , hai người đứng sau ra, về hướng Tử Tang. Hạ Phú Quý vui sướng khi người gặp họa nhìn Tử Tang, bình thường ta quá kiêu ngạo, xem lần này chạy đâu.

      Tử Tang lạnh lùng nhìn hai người tới trước mặt mình. Đúng lúc này giọng Hạ Mộc rống giận đột nhiên vang lên, “Dừng tay, mấy người định làm gì?”

      Mọi người nhìn theo hướng giọng , đúng là Hạ Mộc.

      Vẻ mặt Hạ Mộc tức giận, vừa trở về thấy đám đàn ông xa lạ vây quanh tiểu thư nhà , lại phải trói lại, trong đó có người là đại ca mình.

      “Chú Ba, chú về.” Hạ Phú Quý cao hứng .

      Hạ Mộc vội đến bên cạnh Tử Tang, nhìn lên nhìn xuống lần, thấy nàng sao, lúc này mới nhìn Hạ Phú Quý, trầm giọng hỏi: “Đại ca, những người này muốn gì, tại sao muốn trói vợ em?”

      Hạ Phú Quý có chút xấu hổ, : “Em Ba, em biết, em dâu lễ phép với khách, cho nên liền… Em hãy dạy lại vợ mình , hiểu chuyện .”

      Xem mấy người lạ mặt này, Hạ Mộc cũng có thể nhìn ra vài phần, hiển nhiên là lai giả bất thiện hơn nữa cũng có nhân vật lợi hại, trả lời Hạ Phú Quý, mà hỏi lại: “ tới đây làm gì?”

      “Em Ba, nợ ít tiền, em trả hộ , ngày khác trả lại em… biết em có tiền.” Hạ Phú Quý vội , sợ Hạ Mộc bản thân có tiền, bổ sung thêm câu.

      “Đại ca, việc này đừng tới tìm em.” Hạ Mộc chút nghĩ ngợi cự tuyệt, đối với người này rất thất vọng. Huống hồ ban nãy ấy còn bảo người ta trói tiểu thư lại, nếu phải kịp thời xuất , mấy gã đàn ông xa lạ này biết làm ra chuyện gì với nữa. biết thủ đoạn của mấy tên đòi nợ rất độc ác, mới nghĩ đến lòng phát lạnh, càng tức giận đối với người này.

      “Thằng Ba, mày có ý gì, tao là mày, chẳng lẽ mày thấy chết cứu sao?” Sắc mặt Hạ Phú Quý rất khó coi .

      “Đại ca, về !” Hạ Mộc chỉ vậy, kỳ thực hỏi, cũng biết đại ca nhà mình đánh bạc ở ngoài thiếu nợ. Trước đây luôn khuyên ta nên đánh bạc, chính là Hạ Phú Quý nghe vào. Cha mẹ mình cũng quản, biết sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện, ngờ ngày này lại đến nhanh như vậy.

      Sắc mặt Hạ Phú Quý tái nhợt, mồ hôi lạnh túa ra, nếu Hạ Mộc giúp mình trả tiền, nhất định phải chết.

      Nhìn hai em chuyện, tuy rằng nhiều lắm, nhưng Lưu đại gia cũng hiểu được tất cả, nhìn Hạ Mộc hỏi: “Người em này xưng hô thế nào?”

      “Hạ Mộc.” luôn luôn quang minh lỗi lạc, tên cũng sợ người khác biết, huống hồ người ta hỏi, nếu , lại tưởng rằng sợ hãi.

      “Tôi này người em Hạ Mộc, Hạ Phú Quý dù gì cũng là trai cậu, em như tay chân lại là huyết mạch tương liên, giúp phải đạo. Nghe cả vùng tượng pha này là của cậu, tôi nghĩ, chút tiền con đại ca cậu mượn coi như chẳng đáng kể.” Lưu đại gia .

      Hạ Mộc bình tĩnh nhìn Lưu đại gia, : “Nếu chẳng đáng kể, vậy cần gì phải đuổi theo đại ca tôi, cứ cho ít thời gian để tôi từ từ trả .”

      Sắc mặt Lưu đại gia trầm xuống, ngoan nhìn Hạ Mộc, phảng phất như ánh mắt của dã thú tàn bạo khiến người ta kinh hãi, nhưng Hạ Mộc hề sợ hãi, bình tĩnh nhìn thẳng vào Lưu đại gia.

      lâu sau, đột nhiên Lưu đại gia nở nụ cười, : “Cậu là em mà xuất sắc hơn đại ca cậu, nhưng dù tôi có thưởng thức cậu, đại ca cậu mượn tiền cũng phải trả. Tổng cộng là trăm lượng, nếu cậu giúp, tôi có quyền chặt đứt hai tay của , mặt khác, vợ và con cũng phải lấy ra trả nợ.”

      Sắc mặt Hạ Mộc lập tức biến đổi, thể tin nhìn đại ca nhà mình, “ dám lấy chị dâu và cháu ra trả nợ, có phải là người nữa .”

      “Em Ba, em cứu cứu , sau này dám đánh bạc nữa. Nếu em giúp lúc này, mất hai tay. Nếu còn tay, cả nhà chẳng còn gì cả, cháu trai và cháu của em ra sao bây giờ?” Hạ Phú Quý bắt đầu cầu xin.
      Chris thích bài này.

    4. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      ☆, 063 Cái gọi là công bằng
      Beta: Lyly
      Đây là đại ca trước kia kính trọng ư, giờ lại ích kỷ vô tình, ra tay cả với vợ con. trăm lượng, trăm lượng, đối với người dân bình thường mà , đây là con số trời, trả sao nổi.


      “Em Ba, em cứu cứu , sau này dám đánh bạc nữa. Nếu bây giờ em giúp , mất hai tay. Nếu còn tay, cả nhà chẳng còn gì cả, cháu trai và cháu của em ra sao bây giờ?” Hạ Phú Quý bắt đầu cầu xin.

      trăm lượng cũng dám mượn, điên rồi.” Hạ Mộc trừng mắt nhìn Hạ Phú Quý , người cũng lui lại phía sau mấy bước. Ánh mắt nhìn Hạ Phú Quý mang theo vài phần đau thương, vài phần tức giận: “ vay tiền thôi, còn lấy vợ con ra trả nợ, uổng cho người làm chồng, người làm cha, làm cho người ta quá thất vọng rồi.”

      Đây là đại ca trước kia kính trọng ư, giờ lại ích kỷ vô tình, ra tay cả với vợ con. trăm lượng, trăm lượng, đối với người dân bình thường mà , đây là con số trời, trả sao nổi.

      “Vị đại ca này, đại ca tôi mượn tiền chúng tôi thể trả được, muốn làm gì ta cũng được, nhưng đừng động đến vợ con ta.” Hạ Mộc với Lưu đại gia.

      “Thằng Ba, sao mày có thể vô tình như vậy, nhà mày chẳng những có ruộng có đất, còn bán ngô, sao lại có tiền, mày cứ trơ mắt nhìn mày chết sao?” Hạ Phú Quý nổi giận trước.

      “Đại ca, thế, vậy bán ruộng đất của .” Hạ Mộc nhàn nhạt .

      “Ruộng đất tao bán được, nếu bán nhà tao ăn cái gì?” Hạ Phú Quý chút nghĩ ngợi .

      Hạ Mộc chua sót giật giật khóe miệng, đại ca lại trở nên ích kỷ như thế, “Vậy tôi bán ruộng đất trả cho tôi ăn cái gì, huống hồ đất này cũng phải của tôi, là của vợ tôi, có tư cách gì đòi bán.”

      Nếu trả trăm lượng này, có tiền lệ này có lần sau. Số tiền này nếu của thôi, đại ca lấy , cũng sao cả, nhưng tất cả là của tiểu thư nhà . có tư cách gì cầm đồ của tiểu thư giúp đại ca nhà mình trả nợ.

      Lúc này trái tim Hạ Mộc băng giá, nếu là người đáng để kính trọng, muốn toàn bộ của cải của , muốn mạng của , cũng có thể giao ra chút do dự. Nhưng, đại ca bây giờ, ngay cả người ngoài cũng tốt với hơn người có cùng huyết thống này.

      “Tao là đại ca mày, tiền này mày trả cũng phải trả.” Hạ Phú Quý cả giận .

      “Đây là định bắt ép tôi?” Hạ Mộc vô cùng bình tĩnh nhìn Hạ Phú Quý.

      Hạ Phú Quý gì nhưng vẻ mặt ràng là ý này.

      “Hạ Phú Quý, hôm nay tôi hết. Tôi giúp trả số bạc này, tôi cũng quản làm thế nào kiếm ra tiền, nhưng nếu dám lấy vợ con ra gán nợ, bọn họ phế tay tôi tự mình ra tay, bẻ gãy hai tay .” Hạ Mộc trầm giọng , tại tức giận đến mức gọi hẳn cả họ tên của Hạ Phú Quý.

      “Mày dám!.” Hạ Phú Quý giận dữ , sau đó lại sợ hãi nhìn vẻ mặt tại của Hạ Mộc giống như nếu làm thế , Hạ Mộc dám bẻ gãy tay . Tuy rằng Hạ Mộc rất dễ bắt nạt nhưng cũng có tiếng ngang ngạnh, nếu nhận định gì đó chết cũng chịu sửa.

      có thể thử xem.” Hạ Mộc lúc này còn vẻ thà chất phác. Giọng lộ ra ý lạnh, vẻ mặt càng là nghiêm cẩn và kiên quyết.

      Thân mình Hạ Phú Quý mềm nhũn, ngồi phịch xuống đất.

      Hạ Mộc nhìn về phía Lưu đại gia, : “Vị đại ca này, việc này cũng nghe rồi đấy, Hạ Phú Quý thiếu nợ liên quan gì đến tôi. Sau này cần trở lại vùng Tượng pha này, muốn đòi nợ Hạ Phú Quý thế nào cũng được, chỉ là được xuống tay với vợ con ta.”

      Dứt lời, Hạ Mộc nhặt lấy đoạn gỗ , to bằng bàn chân trưởng thành. Tay nhàng vung lên, đoạn gỗ kia đứt thành hai đoạn, ngoài Tử Tang, những người ở đây đều hít vào hơi.

      Lưu đại gia kia rất nhanh trấn tĩnh lại, : “Chú em Hạ Mộc, thiếu nợ phải trả tiền, thiên kinh địa nghĩa, cậu thể ngăn cản chúng tôi.”

      “Tôi ngăn cản, chỉ hi vọng các người nên ra tay với phụ nữ và trẻ em.” Hạ Mộc .

      “Tôi người em Hạ Mộc này, tình cảnh đại ca nhà cậu cậu cũng biết, ruộng đất, cộng thêm vợ con cũng đủ trả số nợ kia.” Lưu đại gia .

      phải vừa sao, nếu Hạ Phú Quý trả tiền, vậy phế bỏ hai tay ta, như vậy các cứ phế bỏ tay ta , nếu thế hai tay ta coi như có chút giá trị .” Hạ Mộc lạnh lùng .

      “Hạ Mộc, chú nhẫn tâm!” Giọng Thang thị đột nhiên vang lên.

      Mọi người quay lại, hai tay Thang thị chống nạnh, thở hổn hển, hiển nhiên là chạy đứt hơi nhưng vẫn hung hăng trừng mắt nhìn Hạ Mộc.

      Nàng biết chồng nhà mình xảy ra chuyện, vội thông báo cho những người khác nhà họ Hạ, sau đó vội vàng tới đây. ngờ lại nghe được mấy câu này, nếu chồng nàng còn tay nữa, vậy nhà nàng chẳng còn gì, tuy rằng Hạ Phú Quý này làm nên trò trống gì, nhưng có cũng tốt hơn !

      Đồng thời mọi người cũng thấy, có đám người nhà họ Hạ lên Thượng pha.

      Hạ Mộc im lặng, mấy năm nay người nhà quá dung túng đại ca, hại càng ngày càng ham mê đánh bạc. Trở về mấy ngày nay, cũng thử nhiều lần giúp đại ca trả nợ nhưng lần này lại nợ trăm lượng bạc. thể tiếp tục dung túng, bằng xuất tai hoạ lớn hơn nữa, lần này phải để đại ca tự mình gánh vác việc ta gây ra.

      “Cha mẹ, chú Ba lại để người ta phế bỏ hai tay Phú Quý, lòng dạ độc ác!” Thấy Hạ Mộc trả lời, Thang thị nhìn vợ chồng Hạ Đại Hầu đuổi tới, gào to khóc nháo.

      “Thằng Ba, chị dâu cả mày .” Hạ Đại Hầu chỉ vào Hạ Mộc giận dữ hỏi.

      “Là , đại ca mượn trăm lượng bạc, ta có tiền, vậy phế tay !” Hạ Mộc , rất nghiêm cẩn .

      trăm lượng? !” Người nhà họ Hạ sững sờ.

      Rất lâu sau, Thang thị hồi hồn lại đầu tiên, bổ nhào vào đánh Hạ Phú Quý, hết đấm lại đá, “ đáng chém ngàn đao, trăm lượng bạc cũng dám mượn, muốn bức tử tất cả mọi người phải .”

      Nàng biết Hạ Phú Quý ở bên ngoài mượn tiền, nhưng nghĩ thế nào, cũng thể tưởng tượng nổi vay trăm lượng! trăm lượng! Chuyện nằm mơ cũng bị hù chết dĩ nhiên là .

      Hạ Phú Quý kia đâu thể để Thang thị đánh, lập tức đứng dậy phản kháng, đẩy Thang thị giận dữ : “Mụ vợ này, đừng có giương oai ở đây, cẩn thận tôi đánh chết .”

      Thang thị đập tay xuống đất, khóc hô: “Ai cho ngàn đao , thế này sống sao nổi, muốn bức tử chúng tôi! Con của tôi aaaa…”

      “Thằng Ba, dù đại ca mày nợ trăm lượng, nó cũng là đại ca mày, sao mày có thể để người ta phế tay mày.” Hà thị hoàn hồn lại cũng giận dữ Hạ Mộc.

      “Chính là mất tay cũng trả hết số tiền ta nợ, còn muốn lấy chị dâu và hai cháu ra gán nợ.” Hạ Mộc lại thêm.

      Người nhà họ Hạ lập tức ngẩn người, Thang thị tỉnh táo lại nhào tới đánh Hạ Phú Quý vừa khóc gào: “Ai cho ngàn đao, đồ đáng chết này, sao chết ở ngoài , ai bảo đánh bạc, tôi đánh chết , cho đánh bạc này…”

      Bản thân Thang thị dù khí lực lớn cũng chỉ là nông phụ, nhưng xuống tay lưu tình chút nào, Hạ Phú Quý đau đớn cũng ra tay đánh lại. Hai vợ chồng túm lấy nhau đánh lộn mặt đất.

      Người nhà họ Hạ vội vàng kéo hai người ra.

      “Đủ rồi, nơi này còn có người ngoài ở, chúng mày biết xấu hổ, chúng tao vẫn còn đấy.” Hạ Đại Hầu cả giận .

      “Cha, con của cha chừa cho chúng con đường sống mà! Thế này con và con con sống sao nổi!” Thang thị ngồi dưới đất, khóc hô, cả người nàng vô cùng chật vật, quần áo rối loạn, tóc tai bù xù, mặt mũi lem luốc…

      Hạ Đại Hầu cau mày, hung hăng trừng mắt nhìn thằng con lớn nhất nhà, tên này lập tức quỳ xuống, cầu xin: “Cha, cha giúp con, cứu con ! Sau này con dám đánh bạc nữa, nếu phế hai tay, con có cách nào sống nổi.”

      “Mày cút ngay.” Hạ Đại Hầu áp chế cơn tức giận nhưng dường như thể khống chế nổi, chân đá vào Hạ Phú Quý. Bình thường nó gây chuyện lặt vặt ông chưa tính, giờ ông thể thừa nhận chuyện con mình nợ số bạc lớn như vậy.

      Hạ Phú Quý bị đá cái, vội vàng tránh xa Hạ Đại Hầu.

      Hạ Đại Hầu bình ổn cơn giận, với Hạ Mộc: “Hạ Mộc, trong mấy em, chỉ có con có tiền đồ nhất, con trả nợ hộ con , chờ sau này đại ca con có tiền trả lại con.”

      Dù sao cũng là con của mình, thể để nó bị phế hai tay , nhưng có tiền trả. Hạ Mộc có tiền để nó trả.

      Theo lời Hạ Đại Hầu , Hạ Phú Quý, Thang thị, và Hà thị lập tức vui vẻ, như vậy tự nhiên là tốt nhất, về phần có trả lại Hạ Mộc lại là chuyện khác.

      Hạ Đa Quý có chút căm giận, dựa vào cái gì trăm lượng này phải trả giúp Hạ Phú Quý, vội hỏi: “Cha, nếu chú Ba giúp đại ca trả trăm lượng, vậy cũng phải cho con trăm lượng, dựa vào cái gì đại ca có, con có.”

      Nghe xong lời này, nguyên bản ngồi bên xem diễn khoé miệng Tử Tang đột nhiên nhếch lên mỉm cười. Nàng nhìn thấy ít người, nhưng chưa thấy qua mấy người cực phẩm như vậy, nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên a!

      Mà Hạ Mộc nghe xong lời này, có cảm xúc gì, giống như tất cả chết lặng. Dù người nhà có ra những lời kỳ lạ hơn, cũng cảm thấy kỳ quái.

      “Chú Hai, chú có còn là người ?” Hạ Phú Quý giận dữ , tại tiền nợ còn chưa trả được, dựa vào cái gì phải cho nó trăm lượng? Nếu cho cũng được thôi, nhưng cũng phải cho trăm lượng, còn trả nợ đưa tiền khác.

      “Sao tôi phải là người, cho trăm lượng, đương nhiên cũng phải cho tôi, nếu sao công bằng.” Hạ Đa Quý đúng lý hợp tình .

      “Đây là cho tao trả nợ, mày cũng cũng biết xấu hổ đòi, có phải mày muốn hại tao bị phế tay, lương tâm mày có phải bị chó ăn rồi .” Hạ Phú Quý giận dữ .

      “Từ xưa có câu, em ruột cũng phải tính toán , cho trăm lượng, sao có thể thiếu tôi.” Hạ Đa Quý .

      “Hay cho cái tên Hạ Đa Quý mày, mệt tao bình thường moi hết ruột gan với mày. ngờ hôm nay mày lại nhân lúc cháy nhà mà hôi của, tao đánh chết mày.” Hạ Phú Quý lao lên đánh Hạ Đa Quý, nếu Hạ Đa Quý này kiên trì muốn trăm lượng, vậy số nợ của càng khó trả, nếu thế chẳng phải muốn mạng sao.

      Hạ Đa Quý tự nhiên cam lòng chịu đánh, phản kháng lại, vì thế hai em đánh nhau.

      Lưu đại gia và mấy tên thủ hạ nhìn hết tất cả, đều nhịn được chỉ trỏ nở nụ cười, thảo luận rất náo nhiệt.

      Tử Tang vẫn lạnh lùng nhìn họ.

      Hạ Mộc im lặng, vô cùng bình tĩnh.

      Sắc mặt vợ chồng Hạ Đại Hầu phi thường khó coi, tiền còn chưa đến tay xảy ra nội chiến.
      Chris thích bài này.

    5. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      ☆, 064 Giết
      Hạ Phú Quý dường như mê muội, cầm đao lên, oán hận nhìn về phía Tử Tang, đều do ta làm hại, nếu ta mọi chuyện đều tốt cả rồi.

      Nghĩ thế, giơ đao lưu tình chút nào lao về phía Tử Tang, muốn giết ả ác độc này.


      Hạ Mộc ra tay ngăn cản, những người khác nhà họ Hạ phải phụ nữ là trung niên tuổi cao như Hạ Đại Hầu, tất nhiên có năng lực tiến lên ngăn cản hai gã đàn ông phẫn nộ, đến lúc đó cẩn thận dây vào bị đánh trúng chịu nổi. Còn lại là người ngoài tự nhiên ra tay ngăn cản, còn hận có náo nhiệt hơn để xem kìa.

      Dưới tình huống có người ngăn cản, Hạ Phú Quý và Hạ Đa Quý tự đánh mệt mỏi, mỗi người nằm bên thở hổn hển, còn sức lực để đánh nhau, nhưng vẫn còn tinh lực trừng mắt nhìn đối phương.

      Hạ Đại Hầu tiến lên hung hăng đá cho mỗi người cước, giận dữ gào: “Sao đánh? Đánh chết cho tao được thanh tĩnh.”

      “Vị đại thúc này, tôi cũng muốn quản việc nhà các người, bác là cha Hạ Phú Quý, nếu vậy hãy cho tôi câu trả lời, khi nào đưa tôi bạc, tôi còn bề bộn nhiều việc, nếu làm chậm việc của tôi phải bồi thường đấy.” Lưu đại gia với Hạ Đại Hầu.

      “Tiền phải tôi mượn, hỏi tôi làm gì.” Hạ Đại Hầu kiên nhẫn .

      Sắc mặt Lưu đại gia trầm xuống, : “Mấy người đừng để rượu mời uống lại thích uống rượu phạt, nhanh trả tiền, bằng tôi chặt tay Hạ Phú Quý ngay lập tức.”

      “Chặt chặt ! Đỡ cho nó sau này đánh bạc.” Hạ Đại Hầu lẫy.

      Vừa dứt lời, Hạ Phú Quý và Thang thị đều hoảng sợ.

      “Cha, đừng mà! Cha cứu cứu con , con là con cả của cha mà!” Hạ Phú Quý đứng lên cầu xin tha thứ.

      “Cha, cha giúp giúp bọn con, nếu Phú Quý có tay, sống sao nổi!” Thang thị cũng cầu xin.

      “Cha bọn à, tay của Phú Quý thể chặt được!” Hà thị cũng sốt ruột .

      Lúc này Hạ Đại Hầu mới bình tĩnh chút, chắp tay vái Lưu đại gia, : “Vị đại ca này. trăm lượng phải là tiền trinh, ngài cho chúng tôi chút thời gian, chúng tôi trả tiền cho ngài.”

      Lưu đại gia hừ lạnh tiếng, “Mượn tiền người ta muốn trả cũng chỉ chặt tay đơn giản như vậy thôi đâu, đến lúc đó tôi khiến cả nhà các người có ngày nào sống yên, các người đừng chọc giận chúng tôi.”

      “Vâng. Vâng.” Hạ Đại Hầu vội đáp, sau đó nhìn về phía Hạ Mộc, lại đưa ra cầu bảo đưa tiền lần nữa, “Thằng Ba, mày cũng thấy đấy, số tiền này cũng chỉ có mày có khả năng trả, mày cứ đưa tiền trả trước . Sau này chắc chắn đại ca mày trả lại.”

      “Cha, con có bạc.” Hạ Mộc , dù muốn mạng của , cũng lấy ra nổi số tiền này.

      “Lúc mua vùng Tượng pha này cần hơn hai trăm lượng, mày bán nó .” Hạ Đại Hầu đúng lý hợp tình, giống như thể có chuyện gì to tát. trăm lượng, bán vùng Tượng pha chỉ là việc .

      Ánh mắt Hạ Mộc từ từ chăm chú nhìn Hạ Đại Hầu, người cũng là cha con, sao cha có thể bất công như thế, đưa ra điều kiện vô lý nhưng lại tỏ vẻ đúng lý hợp tình, : “Đất này phải của con, dù là của con, tai sao con phải bán đất trả nợ cho đại ca.”

      “Nó là ruột mày.” Hạ Đại Hầu .

      sao, phải còn có cha và Hai sao?” Hạ Mộc nhàn nhạt . Sau đó nhìn lướt qua người nhà họ Hạ: “Mấy người cũng muốn chiếm đất của tôi, đất này phải của tôi, là của vợ tôi, vợ tôi có nghĩa vụ giúp các người trả nợ.”

      Dù rằng tiểu thư nhà có bạc, trăm lượng trả nợ, cũng có mặt mũi vay tiểu thư.

      “Dù đất này của vợ mày, nhưng Phú Quý là trai ruột của mày, là bác cả của nó. Chúng mày muốn thấy chết cứu à?” Hạ Đại Hầu cả giận .

      “Cha, con bao nhiêu lần, cha hãy quản chặt đại ca, cho ấy tiếp tục đánh bac, nhưng cha quản bao giờ chưa?” Hạ Mộc chỉ trích, nếu cha nghe lời khuyên của , sao có chuyện hôm nay. trầm giọng : “Chuyện xảy ra hôm nay đều là đại ca gieo gió gặt bão, lần này phế tay ấy, sau này đánh bạc được, cũng tránh cho về sau rước phải tai hoạ lớn hơn nữa, tương lai còn có thể cứu ấy mạng.”

      thực chịu trách nhiệm với lỗi lầm của bản thân, vậy biết hối cải, chuyện lần này giúp đại ca.

      “Mày cái gì thế, tại chặt tay phải là mày, tất nhiên mày như vậy.” Hạ Đại Hầu trừng mắt nhìn Hạ Mộc, “Tiền phải trả, tay đại ca mày thể phế , người cả nhà đại ca mày còn phải dựa vào nó đấy.”

      khi vậy, hãy bán hết đồ đạc đáng giá gì đó của cha mẹ, đại ca, Hai , có lẽ trả được ít, đương nhiên, mọi người có bao nhiêu bạc, con đưa ra bằng đó.” Hạ Mộc nhàn nhạt đề nghị.

      “Đại ca nợ tiền dựa vào cái gì muốn tao bán này nọ, biến thành táng gia bại sản giống như sao?” Hạ Đa Quý vừa nghe thấy lập tức lên tiếng, hung hăng trừng Hạ Mộc, ràng có ý Hạ Mộc nghĩ ra chủ ý ngu xuẩn.

      “Cha, Hai cũng thế, giống ý con, đại ca trả nợ dựa vào cái gì bắt con trả. Vì vậy, các người cả , số bạc này con có khả năng lấy ra.” Hạ Mộc .

      Hạ Đại Hầu hung hăng liếc mắt nhìn Hạ Đa Quý, với Hạ Mộc: “Tao là cha mày, hôm nay mày phải nghe tao, mày lấy khế đất cho tao, đất này mày bán cũng phải bán.”

      “Cha, đất này phải của con, khế đất con cũng có, nếu cha muốn như thế, vậy mang cái mạng của con !” Giọng điệu Hạ Mộc bình tĩnh, mặt có cảm xúc.

      “Mày…” Hạ Đại Hầu trợn mắt với Hạ Mộc, sau đó quay đầu nhìn về phía Tử Tang, : “Vợ thằng Ba, tôi biết, khế đất này viết tên , mau , số bạc này giúp hay ?”

      “Chuyện của các người liên quan gì đến tôi?.” Tử Tang mắt lạnh nhìn lại, có thể hết cả câu, lên tâm tình nàng tệ.

      “Tức Mặc thị, con đàn bà độc ác này, đây chính là đại ca ruột của chồng , lại quan hệ.” Hạ Đại Hầu giận dữ , đồng thời người nhà họ Hạ cũng oán hận nhìn Tử Tang.

      “Cha, việc này liên quan đến vợ con, cha thể gây phiền toái cho ấy.” Hạ Mộc vội .

      ta là vợ chú, tất nhiên có liên quan.” Lúc này Thang thị lên tiếng.

      “Vậy sao chị dâu về nhà mẹ đẻ van cầu , đại ca của tôi cũng là chồng chị, là con rể của cha mẹ chị.” Hạ Mộc trầm giọng .

      “Chú…” Thang thị trợn mắt nhìn Hạ Mộc, nên lời.

      “Lưu đại gia, tôi có tiền, Hạ Mộc là em tôi, ngài muốn đòi đòi nó, hoặc là ngài chặt tay nó cũng được.” Hạ Phú Quý nhìn về phía Lưu đại gia bắt đầu giở trò vô lại, lời mười phần vô sỉ phát ra trong miệng lại có vẻ đương nhiên như vậy.

      Hạ Mộc liếc Hạ Phú Quý, nhìn ra suy nghĩ cái gì, nhưng người lại tản mát ra hơi thở đơn.

      Thang thị cũng liên tục gật đầu, “Đúng, đúng.”

      Lưu đại gia cả giận : “Mang dao ra.”

      Theo lời , người đằng sau lấy đồ vật được vải bố bao lấy từ lưng xuống đưa cho Lưu đại gia, Lưu đại gia mở tấm vải, lộ ra cây đại đao, sáng chói, mang theo hàn quang khiến cho người ta kinh hãi giật mình, người nhà họ Hạ nhìn thấy, sắc mặt đều trắng, đặc biệt là Hạ Phú Quý.

      “Hạ Phú Quý, em trai mày là người luyện công phu, tao làm gì được nó. Bạc là mày mượn, trả được, vậy trước hết chém tay mày rồi tiếp.” Lưu đại gia ngoan .

      “Đừng…” Sắc mặt Hạ Phú Quý như tro tàn, biết rất tàn nhẫn của đối phương, vội quỳ xuống, cầu xin: “Lưu đại gia, van cầu ngài , ngài chặt tay tôi, ngài cũng thu hồi được bạc. Cái tay tiện của tôi với ngài mà cũng đáng đồng. Ngài cho tôi thời gian, tôi nhất định trả đủ bạc cho ngài.”

      xong, cũng bất chấp mặt mũi, quỳ trước mặt Hạ Mộc, cầu xin, “Em Ba, đại ca xin chú, chú giúp lần ! Chú thể trơ mắt nhìn tay chú bị chặt đứt chứ!”

      Hạ Mộc thờ ơ quay đầu.

      Hạ Phú Quý đến trước mặt Tử Tang, vừa cầu lại là cam đoan: “Em dâu, em giúp giúp , em giúp vượt qua cửa ải khó khăn này trước, sau này nhất định trả lại bạc.”

      Tử Tang đến cả nhìn cũng thèm liếc mắt nhìn Hạ Phú Quý cái.

      Hạ Mộc đến bên cạnh Tử Tang với Hạ Phú Quý: “Đại ca, , chúng tôi thể giúp , có thời gian xin chúng tôi, còn bằng cố gắng nghĩ cách kiếm tiền trả !”

      Hạ Phú Quý lại cầu xin hồi nhưng Hạ Mộc và Tử Tang vẫn thờ ơ như cũ, mười phần nhẫn tâm, ràng bọn họ giúp mình trả tiền. Đây là muốn mạng của ! Hung hăng : “Tốt! Hai vợ chồng chúng mày muốn ép chết tao.”

      nhìn Hạ Mộc và Tử Tang, trong mắt oán hận giống như có thù đội trời chung, làm cho người ta nhìn đến kinh hãi, lâu sau, nhìn về phía Lưu đại gia, van cầu: “Lưu đại gia, ngài lại cho tôi chút thời gian, hai ngày, , mười ngày, , tháng, tháng được , tôi nhất định trả tiền.”

      Lưu đại gia cười lạnh, đại đao trong tay quăng trước mặt Hạ Phú Quý, lạnh lùng : “Hạ Phú Quý, số bạc này hôm nay bất luận bằng cách nào mày cũng phải trả cho tao, bằng bả đao này phải thấy máu.”

      Hạ Phú Quý hoảng sợ nhìn cây đại đao kia, trong lòng hoảng sợ hỗn loạn. Làm sao bây giờ, xin lâu mà Hạ Mộc vẫn thờ ơ, oán hận trừng mắt với Tử Tang, nếu ta ở đây, Hạ Mộc ở rể, tất cả mọi thứ đều là của Hạ Mộc nó nhất định giúp mình trả tiền. Nếu có tiền, cũng sống được.

      Nhìn đại đao nằm mặt đất, nếu ta ở đây, Hạ Mộc còn điều cố kỵ , như vậy có thể giúp trả tiền.

      Hạ Phú Quý dường như mê muội, cầm đao lên, oán hận nhìn về phía Tử Tang, đều do ta làm hại, nếu ta mọi chuyện đều tốt cả rồi.

      Nghĩ thế, giơ đao lưu tình chút nào lao về phía Tử Tang, muốn giết ả ác độc này.

      Tử Tang mắt lạnh xem cây đao lao về phía mình, con ngươi tràn ngập khinh thường.

      Hạ Mộc kinh ngạc, thân thể theo bản năng chắn trước mặt Tử Tang, kịp lấy tay đỡ đao lao về phía mình, đao đâm vào cơ thể.

      Máu phun ra, khiến cả khuôn mặt Hạ Phú Quý đều là máu, hoàn hồn lại, mới phát giác bản thân làm gì, kinh ngạc nhìn Hạ Mộc, mặt chỉ còn hoảng sợ.

      Tử Tang đỡ lấy cơ thể Hạ Mộc muốn ngã xuống, chân nàng chút do dự đá Hạ Phú Quý. bay ra ngoài mấy trượng, ói ra máu, hôn mê bất tỉnh.

      Tinh thần lực nhanh chóng bao phủ các mạch máu của Hạ Mộc. Đôi mắt nàng nhìn Hạ Mộc có cảm kích, chỉ có phẫn nộ và ý lạnh. Ai khiến ra chắn đao, đối với đao Hạ Phú Quý đâm tới nàng hề có chút sợ hãi, lúc nào cũng đỡ được nhưng lại lấy thân mình chắn đao cho nàng.

      Bởi vì lúc đó khoảng cách và thời gian quá ngắn, Tử Tang thấy Hạ Mộc chắn phía trước biết ý đồ của , nhưng đồng thời đao cũng đâm vào thân thể , tốc độ của nàng dù nhanh nhưng cũng cứu được .
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :