1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

QUY VỀ ĐIỀN VIÊN - XA LÊ NHI

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      ☆ Chương 4 ☆: Hạ Mộc
      Edit: Mộc Lan
      Beta: Lenivy



      Tức Mặc Tử Tang cuối cùng cũng hiểu được lí do hôm nay các tiểu thư đều tản bộ ở hoa viên, hoá ra là sáng tạo cơ hội vô tình “gặp mặt” Triệu Thế Tử. Vì thế, nàng gật đầu, kỳ thực trong lòng nghĩ cách tránh né, nàng muốn gặp Triệu Thế Tử đáng ghét kia, nghĩ đến lần trước tử triền lạn đánh (quấn quýt ngớt), trong lòng nàng liền dâng lên nỗi chán ghét.

      Vú Trương biết ý định của Tức Mặc Tử Tang, dặn dò cẩn thận nàng liền lui xuống, bên cạnh chỉ còn nha hoàn Tiểu Nhã theo hầu.

      Tức Mặc Tử Tang chậm rãi chọn hướng cây cối um tùm đến, dễ che giấu thân mình, lúc sau nàng gặp ngã tư, định tiếp tục về phía trước, đột nhiên nha hoàn tới, “Tức Mặc đại tiểu thư.”

      Tức Mặc Tử Tang nhìn lại.

      “Tức Mặc đại tiểu thư, ta là hoàn bên người Hầu gia phu nhân nha, Hầu gia phu nhân biết người thích hoa đào, lệnh nô tỳ dẫn tiểu thư đến xem rừng hoa đào trong phủ.” Nha hoàn kia bước lên thi lễ rồi .

      mặt Tức Mặc Tử Tang hơi có chút cổ quái. Nàng biết Hầu gia phu nhân này thích mình, sao tốt bụng đến mức sai nha hoàn dẫn đường cho mình như vậy? Nghĩ thế, nàng đem tinh thần lực thả ra ngoài, trong vòng năm trăm thước, cuối cùng nàng tìm được nguyên nhân. ra Triệu Thế Tử tới hướng bên này, nếu nàng tiếp tục , nàng chạm mặt Triệu Thế Tử.

      Hầu gia phu nhân giúp nàng phải gặp tên Triệu Thế Tử đó, đương nhiên là chuyện tốt, đạo lý gì lại cự tuyệt, vì thế gật đầu, như vậy, nàng cùng Triệu Thế Tử vô duyên.

      Nha hoàn dẫn Tức Mặc Tử Tang đến vườn hoa đào rồi ly khai, mà Tức Mặc Tử Tang có hứng thú với vườn hoa đào này nên rời khỏi đó, tìm mỗi chỗ ở hoa viên tương đối kín đáo, ngồi trong đình hóng mát. Tiểu Nhã quy củ đứng bên ngoài đình.

      Tức Mặc Tử Tang nhìn có vẻ ngồi ngẩn người, kỳ thực nàng ngừng thả tinh thần lực vào vòng, Tiểu Nhã nhìn Tức Mặc Tử Tang như thế cũng nhàng thở ra.

      Đại khái nửa canh giờ sau, Tức Mặc Tử Tang nghĩ hẳn cũng đến lúc ra về , vừa đứng lên, phía sau liền truyền đến thanh vui mừng, “Tử Tang muội muội.”

      Tức Mặc Tử Tang khẽ nhíu mày, xoay người lại, thấy nam nhân tuấn mỹ, thân cao 1m8, khí chất cao quý bất phàm, cặp mắt phượng mang theo tia tà khí, vẻ mặt mỉm cười nhìn nàng, người này đúng là Triệu Thế Tử.

      “Tử Tang muội muội, tại hạ thất lễ.” Triệu Thế Tử chắp tay, mặt tràn đầy tươi cười, “Ta tìm muội lâu , hoá ra muội ở đây.”

      Tức Mặc Tử Tang gì, chỉ thi lễ lại, vẻ mặt lãnh đạm, nàng muốn gặp Triệu Thế Tử. Cho nên tránh ở góc xó xỉnh này, ngờ vẫn chạm mặt, nàng nhớ tới câu danh ngôn, “Người càng muốn gặp chuyện càng phát sinh”, xem ra đúng là có lý.

      “Tử Tang muội muội, tại hạ có thể vào ngồi cùng ?” Triệu Thế Tử hỏi.

      Tức Mặc Tử Tang nhìn cái, “ nên, và mong ngài hãy gọi tôi là Tức Mặc nương, Tử Tang là khuê danh của tôi, nam tử như ngài xưng hô như vậy, tổn hại đến danh tiết của tôi.”

      Đối với lời chút khách khí của Tức Mặc Tử Tang, Triệu Thế Tử chẳng những tức giận, mặt tươi cười càng rạng rỡ, “Hai nhà chúng ta đều là thế gia, lại sắp thành thông gia, coi như là thân thích, Tử Tang muội muội cần khách sáo như vậy.”

      Khách sáo! Tức Mặc Tử Tang cổ quái nhìn Triệu Thế Tử, nàng có khách sáo sao? Nếu ta , vậy nàng là được! Dù sao nàng cũng định ngồi thêm.

      Triệu Thế Tử nhận ra Tức Mặc Tử Tang kiên nhẫn, vội hỏi “Tử Tang muội muội, ta nghĩ muội chắc chắn biết nhà ta và Tức Mặc gia có đám hỏi.”

      Tức Mặc Tử Tang cúi đầu, nhàn nhạt : “Tôi chỉ là phận nữ nhi, nên nhiều lời, dù thế sao chứ, có quan hệ gì tới tôi.”

      “Nhưng người ta muốn cưới chính là muội, ta với cha mẹ rồi, phải muội cưới, sao có thể có quan hệ với muội.” Nụ cười và ánh mắt Triệu Thế Tử đều toát lên vẻ ôn nhu, trong chớp mắt có thể làm trái tim thiếu nữ mềm nhũn, đáng tiếc đối diện với là người vốn chẳng hiểu phong tình.

      Tức Mặc Tử Tang nhìn Triệu Thế Tử, dửng dưng : “Tôi phải là người mà ngài muốn cưới là cưới.”

      Lúc này Tức Mặc Tử Tang ngạo mạn, Triệu Thế Tử nở nụ cười, càng thêm ngạo mạn hơn nàng, “Từ lần trước nhìn thấy muội, ta quyết định muốn kết hôn với muội, mà phàm là những chuyện ta quyết định, xưa nay chưa từng thay đổi.”

      Tức Mặc Tử Tang để ý tới , lướt qua rời .

      Triệu Thế Tử nhìn thân ảnh của Tức Mặc Tử Tang , mặt nở nụ cười kiên định.

      Sau hôm trở về Triệu phủ, Tức Mặc Tử Tang vẫn như thường ngày tản bộ trong rừng đào, phía sau mang theo bất kì nha hoàn nào, đột nhiên, Tiểu Nhã vội vàng tới, : “Trương quản cầu kiến.”

      Tức Mặc Tử Tang nhíu mày, Trương quản này là quản hồi môn của mẫu thân nàng, bình thường vẫn hỗ trợ nàng quản lý của hồi môn của mẫu thân. Khi mẫu thân qua đời, số tài sản kia chính là thuộc về Tức Mặc Tử Tang. Trước kia nàng còn , sản nghiệp này đều do Âu thị tiếp nhận quản lý. Năm ngoái, là Tức Mặc Tử Tang nên học cách quản gia, nên trả lại cho toàn bộ sản nghiệp cho Tức Mặc Tử Tang.

      Khi đó, nàng cũng nhìn qua, tài sản này sớm chỉ còn xác , mà Trương quản sớm thành người của Âu thị, những người trung thành với mẫu thân nàng đều bị loại bỏ.

      Trước đây nàng biết, sau này dù biết cũng kịp cứu vãn. Nhưng, nàng chẳng thèm để tâm, tại mình có ăn có mặc, hơn nữa, Âu thị cũng dám quá đáng, trừ tiền tiêu vặt hàng tháng, nàng còn tiết kiệm được thêm trăm lượng bạc. Cho nên nàng cũng lười quản chuyện phiền toái này, tiền đủ tiêu là được.

      “Đưa đến ngoài phòng khách .” Tức Mặc Tử Tang .

      Tiểu Nhã rời , nàng cũng lập tức trở về, mà tiếp tục tản bộ, đại khái hai nén hương sau, nàng mới chậm rãi trở về.

      ***

      Ngoài phòng khách đứng hai người, chính là Trương quản . Bên người gã gã sai vặt còn khá trẻ.

      Tức Mặc Tử Tang ngồi xuống ghế, Trương quản cùng gã sai vặt tiến lên hành lễ, “Nô tài ra mắt đại tiểu thư.”

      “Miễn lễ.” Tức Mặc Tử Tang nhàn nhạt , lúc này Tiểu Nhã dâng trà lên, vì thế nàng cầm tách trà nhấp ngụm. tại trời càng lúc càng nóng, bộ hồi thấy hơi khát, nàng sợ lạnh mà chỉ sợ nóng.

      “Đại tiểu thư, sổ sách tháng này chuẩn bị tốt, mời người xem.” Trương quản xong, quay sang ý bảo gã sai vặt đứng phía sau ôm sổ sách bước lên trước mấy trước, ngụ ý Tức Mặc Tử Tang sai người tiếp nhận.

      Tức Mặc Tử Tang nhìn về mười quyển sổ trong tay gã sai vặt kia, cần nhìn nàng cũng biết bên trong có cái gì. Chỉ là sổ thu chi của mấy cửa hiệu, số liệu mỗi quyển làm người ta nhìn mà hoa cả mặt, cuối cùng bạc vào tay nàng chẳng có bao nhiêu.

      “Ta muốn nhìn, mười cửa hàng này đều bán cho ta, ngươi trở về tìm người mua, mỗi cửa hàng mặt tiền phải hơn hai trăm lượng, chỉ có thể nhiều hơn được phép ít.” Tức Mặc Tử Tang .

      Trương quản kinh ngạc, “Tiểu thư, ngài đây là…”

      “Ngươi làm theo là được, cần nhiều, đem sổ sách và lợi tức đặt bàn, ngươi cũng trở về !” Tức Mặc Tử Tang lạnh lùng cắt ngang lời .

      “Vâng.” Trương quản lên tiếng trả lời, sau đó với gã sai vặt phía sau: “Hạ Mộc, làm theo lời đại tiểu thư .”

      “Vâng.” Gã sai vặt kia chính là Hạ Mộc lên tiếng, cung kính đem đồ tay đặt cạnh bàn, phía dưới là sổ sách, bên sổ sách đặt đại hầu bao.

      Tức Mặc Tử Tang vẻ mặt hơi biến hoá, ánh mắt dừng người gã sai vặt kia, hỏi: “Ngươi tên gì?”

      Trương quản sửng sốt, Hạ Mộc cũng sửng sốt, vội vàng trả lời: “Nô tài tên là Hạ Mộc.”

      Ánh mắt Tức Mặc Tử Tang lẳng lặng dừng người Hạ Mộc, biết nghĩ đến cái gì, mà Hạ Mộc bị Tức Mặc Tử Tang nhìn chằm chằm được tự nhiên, nhưng vẫn thành đứng yên, nhúc nhích, so đầu gỗ còn ngốc hơn.

      “Các ngươi đều lui xuống .” Tức Mặc Tử Tang ra lệnh.

      Chờ Trương quản cùng Hạ Mộc rời , Tức Mặc Tử Tang bảo Tiểu Nhã đem sổ sách và lợi tức mang vào phòng trong, cho toàn bộ hạ nhân lui xuống. Nàng chăm chú xem sổ sách, sổ sách này ngay cả hàng nhập cũng làm giả, cho nên nàng quá chú tâm, chủ yếu là kiểm tra lợi tức, đoán đại khái cũng hơn trăm lượng, sai biệt lắm so với mức tiền thường thu được.

      ***

      Ngày lại ngày trôi qua, hôm nay, Tức Mặc khỏi sân của lão thái quân, cho lui nha hoàn, cất bước dạo trong hoa viên, tới lui rồi ngồi xuống bên thảm cỏ cạnh bờ sông đối diện rừng đào, ngẩn người, biết từ khi nào, sau rừng cây xuất hai bóng người, nhìn cách ăn mặc là nhị đẳng nha hoàn, phát ra Tức Mặc Tử Tang phía bên kia.

      “Tú Cúc, ngươi thích Hạ Mộc kia sao!” Thanh mơ hồ vang lên.

      “Ân…” Tiếng trả lời mang theo ngượng ngùng lẫn vui sướng.

      hiểu ngươi, có gì tốt, gã sai vặt được chủ tử coi trọng, về sau chẳng có tiền đồ .” ủng hộ hay phản đối.

      “Ta thích thành và chịu khó của .”

      “Vậy thích ngươi ?”

      “…” tiếng thở dài thất vọng vang lên.

      “Xú nam nhân kia, là mắt mù, cho rằng là ai a! Tú Cúc của chúng ta thích là phúc khí của , dám thích ngươi, quả thực là biết tốt xấu, , ta giúp ngươi đòi công đạo.” Thanh tức giận thôi.

      “Đừng, đừng , ta tin tưởng cuối cùng thích ta …”

      Hai thanh từ từ dần, hai nha hoàn kia rời , Tức Mặc Tử Tang dường như nghe được cuộc đối thoại của hai người nọ, vẫn ngẩn người nhìn trung như cũ.
      Nhược Vân, Nhiên Nhiên, Chris2 others thích bài này.

    2. tn99

      tn99 Active Member

      Bài viết:
      154
      Được thích:
      27
      tks
      PHUONGLINH87^^ thích bài này.

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      ☆Chương 5 ☆: Đột biến (Thượng)
      Edit: Mộc Lan
      Beta: Lenivy

      Đầu tháng năm, cả Tức Mặc phủ đắm chìm trong khí vui mừng, náo nhiệt phi thường, tận đến đêm khuya, mới dần dần yên tĩnh…

      Tức Mặc Tử Tang trở về viện của mình, lập tức phân phó nha hoàn mang nước ấm vào. Cả ngày nay cùng Lão thái quân tiếp đón khách ở chính viện, nàng cũng có chút mệt mỏi, ngâm mình trong nước nóng, cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

      Rửa mặt chải đầu xong, nàng liền lên giường ngủ…

      ***

      Đêm tối đen.

      Tiểu Nhã nhàng mở cửa phòng Tức Mặc Tử Tang, thổi mê hương vào, mà bên kia, Hạ Mộc sau khi làm xong việc, mệt mỏi lại hành lang, sắp về tới phòng của mình. Đột nhiên cảm thấy sau gáy rất đau, lập tức hôn mê, hai người đánh lén Hạ Mộc cấp tốc vác , vụng trộm vào trong biệt viện, dọc theo đường đều có người tiếp ứng, rất nhanh tới viện của Tức Mặc Tử Tang…

      ***

      Hôm sau, trời dần sáng.

      Quần áo nam nữ vung vãi đầy dưới giường, còn giường càng hỗn độn. thân nữ nhân trắng như tuyết, chỉ mặc độc cái yếm, thân thể nam nhân với nước da màu đồng, lộ nửa thân , hai người đắp cùng cái chăn. lúc sau, thân thể cả hai cùng động đậy, hiển nhiên là sắp tỉnh.

      Lúc này ——

      “Đại tỷ tỷ, bọn muội định đến chỗ tổ mẫu, để gặp tân tẩu tử, sao tỷ vẫn còn ngủ.” Thanh Tức Mặc Nguyệt Mi ngạc nhiên, kỳ quái vì Tức Mặc Tử Tang còn chưa thức dậy. Đồng thời nàng ta mở toang cửa phòng Tức Mặc Tử Tang, Tức Mặc Nguyệt Doanh, Tức Mặc Nguyệt Mi, Tức Mặc Vũ Hinh cũng đứng cạnh cửa, phía sau có vài nha hoàn theo, Tiểu Nhã cũng ở trong đó.

      Và…chuyện xảy ra trong phòng khiến các nàng thể tin được, thậm chí sợ hãi hét toáng lên, còn bọn hạ nhân sợ sệt, xì xào.

      Hai người giường tỉnh hẳn, giật mình ngồi dậy. Tử Tang và Hạ Mộc đồng thời nhìn về phía đối phương, ngạc nhiên, sắc mặt tái nhợt, đặc biệt là Hạ Mộc, cảm giác như trời sập xuống đầu, đầu óc trống rỗng, nằm mơ, nằm mơ thôi…

      Tức Mặc Tử Tang hoàn hồn trước, lạnh lùng quát ngoài cửa: “Mau cút ra, đóng cửa lại.”

      Ngữ khí lạnh băng, lại thêm tinh thần lực tạo sức ép, đám người kia nhất thời cảm thấy luồng áp lực vô hình, toàn bộ lui ra ngoài, cánh cửa phòng tự sập lại. Tức Mặc Nguyệt Mi và mọi người nhìn nhau, kinh ngạc : “Trong phòng đại tỷ tỷ sao lại có đàn ông?”

      “Chẳng lẽ… Chẳng lẽ đại tỷ tỷ trộm nhân.” Tức Mặc Vũ Hinh thấp giọng .

      (trộm nhân: vụng trộm, lén lút thông đồng với người khác)

      “Cẩm Tụ, ngươi báo cho Lão thái quân, để Lão thái quân đến xử lý.” Tức Mặc Nguyệt Doanh vội với đại nha hoàn đứng phía sau.

      Cẩm Tụ lên tiếng vâng, vội vàng chạy . Mà trong phòng, Tức Mặc Tử Tang lạnh lùng nhìn Hạ Mộc, : “Mặc quần áo vào.”

      Hạ Mộc trong đầu cảm thấy trống rỗng, nghe xong mệnh lệnh của Tử Tang, như trôi nổi giữa biển lớn vớ được tấm gỗ cứu mạng, nhanh chóng nhảy xuống giường, nhặt quần áo rơi vãi dưới đất, tay chân luống ca luống cuống, rất lâu vẫn chưa mặc được. Còn bên Tức Mặc Tử Tang mặc quần áo chỉnh tề ngồi bên cạnh giường, nhìn chằm chằm Hạ Mộc. càng thêm luống cuống, cái nào là quần, cái nào là áo nữa, lộn lộn lại, mãi mặc được, sắc mặt tái nhợt tưởng như sắp ngất vậy.

      “Ngươi còn muốn mặc bao lâu?” Tức Mặc Tử Tang vô hỉ vô bi hỏi.

      “Nô tài đáng chết, nô tài đáng chết.” Hạ Mộc hoảng sợ quỳ xuống.

      “Nếu ngươi muốn chết, tốt nhất tỉnh táo lại.” Tức Mặc Tử Tang lạnh lùng nhìn Hạ Mộc.

      “Nô tài, nô tài…” Hạ Mộc biết bản thân nên gì.

      Tức Mặc Tử Tang thở dài, : “Đối với chuyện hôm nay, ta có nửa điểm ấn tượng, hiển nhiên ngươi cũng như thế. Xem ra chúng ta bị người khác hãm hại rồi. Bây giờ, ta và ngươi nên cân nhắc việc này cách ràng, mới có cơ hội sống sót, ngươi hiểu được điều này ?”

      “Nô tài hiểu …” Hạ Mộc nghe hiểu lời của Tức Mặc Tử Tang, tuy tay chân vẫn lóng ngóng, nhưng cuối cùng mặc xong quần áo, dám ngẩng đầu nhìn nàng, kinh hoàng hỏi: “Đại tiểu thư, việc này…”

      “Được rồi, cần nữa. Chỉ cần ngươi bị hãm hại, vô tâm hại ta, ta tính việc này lên đầu người. Thấy chủ tử, ngươi cứ đúng , nhưng, nếu biết điều, ra những lời làm hại đến ta, ta bỏ qua cho ngươi.” Tức Mặc Tử Tang lạnh lùng thốt ra.

      “Đại tiểu thư, nô tài hiểu , tuyệt đối gây thêm phiền toái cho người.” Hạ Mộc thận trọng hứa hẹn.

      ***

      Trong viện Lão thái quân có rất nhiều người: Nhị lão gia, Tam lão gia, Tứ lão gia, Nhị phu nhân Âu thị, Tam phu nhân Thượng Quan thị, Tứ phu nhân Trần thị, còn nhóm các thiếu gia và tiểu thư nữa, náo nhiệt.

      Tất cả mọi người đều chờ dâu mới đến kính trà, mà hôm nay Âu Thị cũng đặc biệt vui mừng và cao hứng, giống như người cưới vợ phải thứ tử mà chính là con đẻ của bà, đôi lúc lại nhìn bên ngoài phòng khách, mặt nở nụ cười bí hiểm.

      tốt, tốt rồi…” Cẩm Tụ hoang mang rối loạn chạy thẳng vào trong.

      đến rồi đây, nụ cười mặt Âu thị càng rạng rỡ, bất quá trong nháy mắt bà ta bèn thu liễm lại, lớn tiếng khiển trách Cẩm Tụ: “ hưu vượn gì đó, hôm nay là ngày vui của đại thiếu gia và đại thiếu phu nhân.”

      Mọi người trong phòng khách mất hứng nhìn Cẩm Tụ điên loạn kia.

      “Đại tiểu thư, chỗ Đại tiểu thư…” Cẩm Tụ sắc mặt tái nhợt, hoảng sợ ra lời.

      “Có việc mau bẩm, chẳng hiểu biết phép tắc gì cả.” Âu thị phụng phịu , “Bình thường Nhị tiểu thư dạy ngươi thế nào.”

      “Buổi sáng hôm nay, Nhị tiểu thư, Tam tiểu thư, Bát tiểu thư cùng tìm Đại tiểu thư để tới ra mắt đại thiếu phu nhân, nghĩ tới, nhưng bất ngời lại bắt gặp cảnh Đại tiểu thư cùng… cùng… người đàn ông nằm chung chiếc giường.” Vừa xong, Cẩm Tụ quỳ rạp mặt đất, thân mình ngừng run run, có thể thấy được tại nàng ta có bao nhiêu kinh hoảng cùng sợ hãi.

      Nhất thời khí đột ngột im lặng, tất cả đều kinh ngạc và nghi hoặc.

      “LỚN MẬT!!!” Sắc mặt Lão thái quân khó coi, rống giận, “Ngươi dám vu oan hãm hại danh tiết Đại tiểu thư.”

      “Lão thái quân bớt giận, có cho nô tì mười lá gan, nô tì cũng dám vu hãm Đại tiểu thư a! giờ, kẻ đó vẫn còn ở chỗ Đại tiểu thư.” Cẩm Tụ vội hỏi.

      “Nương, chúng ta đến xem là biết ngay. Nếu có tiểu nhân dám hãm hại chủ tử, đến lúc đó chúng ta mới trừng phạt nàng ta nghiêm khắc.” Nhị phu nhân Âu thị .

      Lão thái quân ngu ngốc, biết nha hoàn dám loạn việc nghiêm trọng như thế, cho nên sắc mặt càng khó coi, vươn tay, Tức Mặc Yên Nhi đứng bên cạnh vội dìu Lão thái quân đứng lên. Nha hoàn khác cũng bước lên trước đỡ bên, Lão thái quân bước ra ngoài.

      Những người khác đều hóng hớt, Nhị lão gia vội quát: “Toàn bộ tiểu bối lưu lại hết, thành mà ngốc ở đây. Chớ loạn điều gì, nếu truyền ra ngoài, ta tuyệt đối tha thứ. Tứ đệ và tứ đệ muội, hai người ở lại cùng mọi người.”

      Tứ lão gia và Tứ phu nhân Trần thị đồng ý.

      Vì thế Lão thái quân đầu, đám người Nhị lão gia, Nhị phu nhân, Tam lão gia, Tam phu nhân theo sau, bước nhanh đến viện của Tức Mặc Tử Tang.

      ***

      Lão thái quân nhìn Hạ Mộc trong phòng Tức Mặc Tử Tang, thân mình giống như mất hết khí lực, nếu phải Tức Mặc Yên Nhi cùng nha hoàn bên cạnh kịp thời đỡ lấy té ngã mặt đất .

      CÓ CHUYỆN GÌ XẢY RA?” Nhị lão gia quát to, khí thế kia áp đảo những người trong phòng, sắc mặt ai cũng đều sợ hãi.

      “Lão gia, nơi này khuê phòng của Tử Tang. Người cùng Tam thúc trước tiên ra ngoài chờ, cũng mang kẻ to gan này , để đàn bà con chúng thiếp riêng với Tử Tang, sau đó đến phòng khách.” Nhị phu nhân Âu thị vội hỏi.

      Nhị lão gia sắc mặt khó coi, phất ống tay áo ly khai, Tam lão gia theo phía sau. Hạ Mộc nhìn thoáng qua Tức Mặc Tử Tang, được bà vú lớn tuổi nhắc nhở, đành mặt trắng bệch, thất thểu ra khỏi phòng.

      “Tử Tang, có chuyện gì xảy ra? Trong phòng cháu vì sao lại có đàn ông?” Sắc mặt Nhị phu nhân Âu thị rất khó coi hỏi, nhưng giọng rất nhàng, như sợ thanh lớn chút kinh động đến Tức Mặc Tử Tang.

      Vẻ mặt của Tức Mặc Tử Tang rất khó coi, nhưng còn tạm trấn định, : “Cháu cũng biết, đêm qua… Đúng rồi, đêm qua đến phiên Tiểu Nhã trực đêm, cháu ngửi thấy có mùi lạ, sau đó liền hôn mê.”

      Đột nhiên nàng phảng phất nhớ tới điều gì, đột ngột hiểu ra, chạy ra khỏi phòng, “Hậu viện…”

      Mọi người đều hiểu hành vi của Tức Mặc Tử Tang, nhưng vẫn vội vàng theo Tức Mặc Tử Tang đến hậu viện, đến phòng của Tiểu Nhã.

      “Tìm, tìm ra cho ta, tối hôm qua ta mới ngửi thấy mùi lạ, sau đó liền hôn mê, khẳng định đó là mê hương.” Tức Mặc Tử Tang bên , bên tìm kiếm loạn trong phòng Tiểu Nhã.

      Sắc mặt Tiểu Nhã xám xịt, vốn theo sau, liền quỳ mạnh xuống, ủy khuất : “Đại tiểu thư, người làm gì vậy. Tối hôm qua đúng là nô tì gác đêm, nhưng nô tì vạn vạn dám làm chuyện như vậy đâu!”

      Tức Mặc Tử Tang để ý tới Tiểu Nhã, tiếp tục tìm kiếm .

      “Tìm, tìm cho ta.” Lão thái quân lúc này tỉnh táo hơn rất nhiều, tức giận ra lệnh.

      Có mệnh lệnh của Lão thái quân, các nha hoàn đồng thời tìm kiếm. Trong phòng loạn thành đoàn, đến khắc sau, Tức Mặc Tử Tang tự mình lục ra mê hương giấu trong đống quần áo ở tủ quần áo, Tiểu Nhã sắc mặt tái nhợt, mà Nhị phu nhân Âu thị sắc mặt đồng thời trầm xuống.

      “Tổ mẫu, người xem, người coi ràng đây là mê hương. Nha hoàn vậy mà là hại cháu…” Giọng Tử Tang run run, sau đó giận trừng Tiểu Nhã, “Ngươi , ai cho ngươi lá gan lớn như vậy dám hại ta, hiểm như thế muốn đẩy ta vào chỗ chết.”

      “Nô tì… Nô tì dám, nô tì oan uổng…” Tiểu Nhã ngừng dập đầu, mặt là biểu tình ủy khuất, oan uổng.

      “Tất cả đến phòng khách, hôm nay ta nhất định phải tra mọi chuyện.” Lão thái quân cả giận .
      Nhược Vân, Nhiên Nhiên, Chris3 others thích bài này.

    4. Billy Nguyễn

      Billy Nguyễn Active Member

      Bài viết:
      209
      Được thích:
      91
      ai hại tử tang đây

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      ☆Chương 6 ☆: Đột biến (Hạ)
      Edit: Mộc Lan
      Beta: Lenivy


      Trong phòng khách, bầu khí quỷ dị, Hạ Mộc quỳ mặt đất, Nhị lão gia và Tam lão gia ngồi ghế gia chủ, nét mặt vô cảm biết nghĩ gì. Trong phòng cũng có hai bà vú lớn tuổi khác, hạ nhân sớm bị đuổi đến góc trong viện ngồi đợi, có bà vú canh chừng để cấm bọn họ vớ vẩn.

      Thấy Lão thái quân dẫn đầu mọi người tiến vào, Nhị lão gia cùng Tam lão gia vội tiến ra đón, “Mẫu thân…”

      Lão thái quân phất tay, cho bọn mở miệng, ngồi ghế , những người khác đều đứng hai bên. Ánh mắt họ dừng người Tức Mặc Tử Tang, vẻ mặt khác nhau; đồng tình, khinh bỉ, phẫn nộ, vô cảm đều có.

      Đối với ánh mắt mọi người, Tức Mặc Tử Tang tựa hồ có tâm tình để ý tới, vẻ mặt hơi ngây ngốc.

      Lão thái quân vất gói mê hương trước mặt Tiểu Nhã, lạnh giọng chất vấn: “Mê hương này từ đâu ra?”

      Tiểu Nhã kinh hoảng quỳ xuống, “Nô tì… Nô tì cũng biết chuyện gì xảy ra, mong Lão thái quân suy xét, nhất định là có người muốn hãm hại nô tì.”

      đứa nha hoàn nho như ngươi ai thèm hãm hại, còn thành khai ra.” Lão thái quân tức giận.

      “Tiểu thư, nhiều năm qua, Tiểu Nhã luôn tận tâm hầu hạ người, luôn làm việc trung thành và cẩn trọng, tuyệt đối dám dùng mê hương hãm hại tiểu thư. Tiểu thư, nô tì bị oan, mê hương kia vì sao có ở phòng nô tì, nô tì thực biết mà!” Tiểu Nhã tràn đầy ủy khuất nhìn về phía Tức Mặc Tử Tang, ra những lời “chân tình, lòng”.

      Tức Mặc Tử Tang để ý đến Tiểu Nhã, mà nhìn về phía Lão thái quân : “Tổ mẫu, có thể nghe cháu lời ?”

      “Cháu .” Lão thái quân ngữ khí hòa hoãn hơn nhiều.

      “Sao tổ mẫu hỏi gã sai vặt này xem?” Ánh mắt Tức Mặc Tử Tang dừng người Hạ Mộc.

      “Ngươi .” Lão thái quân nhìn về phía Hạ Mộc.

      “Nô tài tuyệt đối dám có ý nghĩ an phận với Đại tiểu thư. Đêm qua nô tài vừa thấy gáy đau nhói liền biết gì nữa, tỉnh lại phát mình ở trong phòng Đại tiểu thư .” Ngữ khí Hạ Mộc coi như trấn tĩnh.

      “Người tới, xem cổ .” Lão thái quân trầm giọng .

      Hạ Mộc cúi đầu, lộ ra phần gáy, dấu bầm tím còn rất ràng, chắc chắn là dùng lực mạnh đập vào.

      Việc này chẳng những có mê hương, cả gã sai vặt cũng bị đánh bất tỉnh, tất cả mọi người ở đây đều ngầm đoán được mười mươi.

      “Tổ mẫu, từ cháu mất phụ mẫu, may vẫn luôn được tổ mẫu ngài nuôi dạy, tuy bất tài, nhưng cũng hiểu được cái gì là nữ đức, tuyệt đối dám tư thông với hạ nhân. Cháu bị chuốc mê hương, chứng cứ đều có đây. Cháu tin chắc dù có mời đại phu đến cũng khẳng định Tử Tang cháu trúng phải mê dược. Đây là ràng, mà gã sai vặt này cũng bị người đánh bất tỉnh, chứng tỏ đằng sau chuyện này có kẻ muốn hãm hại cháu, cháu thỉnh tổ mẫu làm chủ cho Tử Tang.” Tức Mặc Tử Tang quỳ xuống, kiên quyết : “Việc này nếu làm ràng, cháu dù có chết cũng còn mặt mũi nhìn phụ mẫu.”

      Vừa nhắc đến phụ mẫu của Tử Tang, mặt Lão thái quân lộ ra vẻ đau xót, tức giận đứng dậy, cả giận : “Tìm hết những người gác đêm hôm qua đến đây.”

      “Nương, đợi chút, sao nghe con dâu lời.” Nhị phu nhân Âu thị .

      “Ngươi .” Lão thái quân lạnh lùng thốt.

      “Nương, tình phát sinh. Dù điều tra xong, danh tiết của Tử Tang cũng bị huỷ. giờ, chúng ta nên nghĩ cách giải quyết việc này thế nào cho phải, cứ tiếp tục tra xét khó bề che giấu, ngược lại càng khiến việc tệ hơn. Đến lúc đó, người bị hại lớn nhất vẫn là con bé. ” Nhị phu nhân Âu thị .

      Tuyệt đối thể tiếp tục điều tra chuyện này sâu hơn, nếu , dễ dàng tra ra bản thân mình. Cứ nghĩ, ta có thế lực trong tộc và hậu thuẫn từ bên ngoại, Tức Mặc gia dám làm gì nên mới nghĩ kế hoạch này, bản thân cũng để tâm nhiều, mới dám hãi hại xú nha đầu kia. Nhưng vì đây là phiền toái đáng có, nếu ta xử lý kín kẽ, tiếp tục tra tìm được lỗ hổng. Lo lắng nhất là nếu chuyện hãm hại chất nữ (cháu ) truyền ra ngoài, ảnh hưởng đến thanh danh của bản thân và con . Hơn nữa, ta còn nghĩ con bé Tức Mặc Tử Tang bị chuyện này làm cho sợ hãi u mê, mặc người dẫn dắt. Nào ngờ, nó lại bình tĩnh như thế, cầu làm mọi chuyện. Đúng là loại biết xấu hổ.

      Lão thái quân sao , nhưng thanh danh chắt nữ tốt của mình tự nhiên bị hủy hoại, aiz… con bé còn quá

      “Vậy cho bọn chúng thành thân !” Nhị lão gia bất đắc dĩ .

      được, đường đường trưởng nữ sao có thể gả cho hạ nhân.” Lão thái quân lập tức phản đối.

      “Nếu làm thế nào đây, Tử Tang mất trong sạch, dù bịt kín bao nhiêu, sớm hay muộn bên ngoài rộ lên tin đồn, gả biết tính sao.” Nhị lão gia trầm giọng .

      Lão thái quân trầm mặc, biểu tình vô cùng mệt mỏi và đau xót, đột nhiên cả giận : “Người tới, lôi Cẩm Tụ ra ngoài đánh chết.”

      “LÃO THÁI QUÂN THA MẠNG!!!!” Cẩm Tụ hoảng sợ quỳ xuống, cầu xin tha thứ.

      “Nếu ngươi muốn sống, lớn tiếng bẩm chuyện trước mặt tất cả mọi người trong gia tộc. Làm thế, khác nào tuyên cáo với cả thiên hạ rằng: Đại tiểu thư bị mất danh tiết, khiến thanh danh của gia tộc Tức Mặc bị hao tổn nặng nề, giết ngươi mười lần cũng thể giải hận.” Lão thái quân lạnh lùng phán quyết, nếu phải chuyện này bị mọi người ở phòng khách biết được, còn có thể bịt miệng số người, về cơ bản có khả năng che giấu được. Đến lúc đó Tử Tang cũng có thể tuyển đối tượng tốt hơn, nhưng giờ có nhiều người biết như vậy, chẳng còn cách nào nữa.

      Nội tình trong đó, ta cũng đoán được, nhưng cơ đành, bản thân chẳng làm gì được. thể vì Tử Tang mà kéo hết kẻ đứng sau ra, hủy gia tộc Tức Mặc. Thôi, thôi… năng lực của bản thân chỉ có thể xử lý mấy con tốt thí này. Nghĩ đến đó, bà đau lòng thầm rơi lệ.

      Nghe xong lời Lão thái quân, Nhị phu nhân Âu thị vội vàng nháy mắt, mấy bà vú lập tức tiến lên tóm lấy Cẩm Tụ, còn vội vàng bịt miệng nàng ta lại, cho ho he gì nữa. Bây giờ, Lão thái quân tìm được người trút giận, Âu thị cũng chấp, để cho bà hả cơn giận này .

      Cẩm Tụ bị lôi xuống, Lão thái quân lãnh lùng nhìn về phía Tiểu Nhã, thân mình nàng ta lập tức run cầm cập, nhìn thấy kết cục của Cẩm Tụ, nàng ta hiểu kết cục của bản thân, nhìn chằm chằm về phía Âu thị, cầu xin: “Nhị phu nhân, người cứu mạng nô tì.”

      Ánh mắt mọi người nhìn Âu thị lập tức thay đổi. Trong đại sảnh, nhiều người như vậy cầu ai, cố ý lại cầu Âu thị, lòng đoán ra phần, giờ càng khẳng định, nhưng chẳng ai dám ra lời.

      Sắc mặt Âu thị nhất thời rất khó coi, cả giận : “Hãm hại chủ tử còn muốn cầu xin tha thứ, người tới bịt miệng ả ta lại.”

      Âu thị vừa dứt câu, hạ nhân lập tức hành động. Tiểu Nhã hoảng sợ, bàng hoàng giãy dụa, giống như phát điên. Nhưng nàng ta chỉ có mình, sao chống chọi được với mấy nha hoàn khác; lúc sau Tiểu Nhã bị bịt miệng, nàng ta càng hoảng sợ, hai mắt oán hận hung hăng trừng Âu thị.

      “Đánh chết.” Lão thái quân lạnh lùng thốt.

      Sau khi Tiểu Nhã bị lôi ra khỏi đây, Lão thái quân trầm trọng đến trước mặt Tức Mặc Tử Tang – vẻ mặt vô cảm.

      “Tử Tang, tổ mẫu biết cháu bị ủy khuất, nhưng việc này… Cháu cố gắng sống tốt, chúng ta trả lại khế ước bán thân cho gã sai vặt kia, sau đó tìm chỗ mà cháu thích, bố trí sản nghiệp để cháu sinh sống. Cháu đừng trách tổ mẫu được ?” Lão thái quân giọng với Tức Mặc Tử Tang, vẻ mặt bi thống. Là ta vô dụng, ngay chính cháu mình cũng bảo vệ được. Sớm biết thế này, ta bàn hôn với Triệu gia. Vốn tưởng rằng, gả Tức Mặc Tử Tang cho Triệu gia, sau khi mình qua đời, cháu còn có chỗ dựa. tưởng tượng nổi, những kẻ kia có thể nhẫn tâm như thế.

      “Cháu trách tổ mẫu, muốn trách trách cháu mệnh khổ.” Tức Mặc Tử Tang vẻ mặt cứng nhắc .

      “Cháu đáng thương của ta…” Lão thái quân nghẹn ngào ôm Tức Mặc Tử Tang, lâu sau, khi cảm xúc ổn định lại, kéo Tức Mặc Tử Tang ngồi xuống.

      Tiếp theo, mọi người bắt đầu tra hỏi thân thế Hạ Mộc, rồi quyết định ngày thành hôn.

      “Tử Tang, sau khi cháu và Hạ Mộc thành thân, hai đứa nên trở về phía Nam . Ở nơi đó, bố trí cho hai đứa ít sản nghiệp của Tức Mặc gia, hãy sống tốt. phải nhị thúc nhẫn tâm, dù cháu có lưu lại kinh thành, cũng chẳng thể ngẩng đầu lên được. Phía Nam xa xôi, ai biết cháu, cháu sống tự tại hơn đây rất nhiều. Rời khỏi kinh thành, lời đồn tự động chìm xuống. Qua vài năm, mọi chuyện trở lại bình thường, Nhị thúc đón cháu trở về.” Nhị lão gia chân tình .

      Tức Mặc Tử Tang trầm mặc hồi, : “ cần sản nghiệp gì đâu ạ, để cho Tử Tang làm người bình thường . Về sau, cháu còn là Đại tiểu thư của gia tộc Tức Mặc nữa, chỉ là người dân bình thường thôi.”

      “Tử Tang…” Lão thái quân đồng ý, nhìn Tức Mặc Tử Tang.

      “Tổ mẫu, như vậy là tốt nhất với cháu, coi như Tử Tang ham sống sợ chết !” Tức Mặc Tử Tang dửng dưng , trong lòng càng lạnh lùng. Lão thái quân quan tâm nhất vẫn là người cháu là nàng, nhưng đối diện trước lợi ích của gia tộc Tức Mặc, cuối cùng vẫn chọn bỏ rơi nàng.

      Lão thái quân sửng sốt, bi thống bật khóc, “Nghiệp chướng…”

      “Nương, người làm gì vậy. Hạ Mộc tuy có thân phận cao sang, nhưng là người thành , chắc chắc đối tốt với Tử Tang. Về sau có gia tộc giúp đỡ, đời này Tử Tang phải lo cảnh áo cơm gạo tiền.” Âu thị vội an ủi, “Chúng ta đều ra ngoài , để Tử Tang yên tĩnh mình.”
      Last edited: 28/8/14

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :