1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

QUY VỀ ĐIỀN VIÊN - XA LÊ NHI

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      ☆, 050 xảy ra chuyện
      “Phát chuyện lớn như vậy, sao có người lại có thể thờ ơ như thế?” Hạ Hồi Sinh nhìn thấy Tử Tang vào trong nhà càng căm tức. Giọng rất lớn tiếng, ràng là Tử Tang, nhưng biết Hạ Mộc rất kính trọng ta nên dám thêm gì nữa.


      Hạ Mộc về nhà, vừa khéo đụng phải Tử Tang vừa rời giường rửa mặt chải đầu. Nàng nhìn Hạ Mộc có tinh thần, mắt ràng hơi sưng lên, nhịn được hỏi: “Mắt của sao thế?”

      “Tôi cẩn thận đụng vào .” Hạ Mộc cười ngây ngô .

      ?” Hiển nhiên Tử Tang tin, nhìn Hạ Mộc.

      Hạ Mộc đành ra, “Ban nãy tôi lỡ tuyệt giao với Hồi Sinh cho nên cậu ấy tức giận đánh tôi quyền.”

      Tuyệt giao, phải quan hệ giữa bọn họ lắm sao? Tử Tang có chút quái lạ nhìn , hơn nữa này Hạ Hồi Sinh xuống tay cũng đủ độc, nghĩ thế, sắc mặt nàng khỏi trầm xuống.

      “Là tôi tốt, chọc giận cậu ấy.”

      Hạ Mộc nhìn ra nghi vấn của Tử Tang nhưng cũng tiếp tục giải thích. Mặt khác muốn tiểu thư hiểu lầm Hạ Hồi Sinh, vốn tiểu thư nhà mình thích cậu ấy, vì thế giải thích câu.

      Hạ Mộc luôn bảo vệ cho Hạ Hồi Sinh, Tử Tang hừ lạnh tiếng. người đánh, người tình nguyện chịu đánh, nàng gì nữa, múc nước rửa mặt chải đầu, mà Hạ Mộc vào bếp làm bữa sáng.

      Dùng xong điểm tâm, Hạ Mộc xuống ruộng. Khoảng nửa canh giờ sau, trở về, sắc mặt rất khó coi và nặng nề.

      Tử Tang đứng trong sân, nàng định tìm thêm vài thứ tổ điểm cho sân đẹp hơn nhìn thấy Hạ Mộc trở về sớm hơn bình thường. Nàng cảm thấy hơi lạ, hơn nữa sắc mặt lại khó coi như thế càng thêm kỳ quái. ra, tính tình Hạ Mộc rất dễ chuyện, luôn tươi cười, rất ít khi nhìn thấy sắc mặt khó coi đến nông nỗi này. Nàng nhìn được hỏi: “Sao thế?”

      “Tiểu thư, sao đâu.” Hạ Mộc im lặng lúc rồi , vốn định nở nụ cười, để lời càng có sức thuyết phục, nhưng cười nổi.

      .” Giọng Tử Tang lạnh lùng vang lên.

      Hạ Mộc im lặng hồi lâu rồi quyết định : “Tôi định xem mạ, ngờ toàn bộ chỗ mạ bị người khác chặt đứt.”

      Hạ Mộc mua mười lăm mẫu ruộng nước, có mạ có lúa, có lúa chẳng khác nào vụ này có thu hoạch. Mạ là gốc rễ của người nông dân, giờ có gieo lại lần nữa kịp rồi, khó trách sắc mặt Hạ Mộc khó coi đến thế.

      Chính là ai làm loại chuyện độc ác như thế chứ? Đây chỉ là nông thôn, người nông dân luôn lấy lúa nước là nghề chủ yếu đều hiểu rất tầm quan trọng của mạ. Dù có thâm thù đại hận cỡ nào cũng thể phá mạ của người ta. Nếu bị mọi người biết ai làm, mặc kệ vì sao, người kia cũng thể sống yên ổn. Bởi vì tất cả mọi người đều muốn chứa chấp kẻ phá hoại mạ. Ai mà biết được mình có phải là nạn nhân kế tiếp bị hại hay .

      “Tiểu thư, sao đâu, tôi xử lý mọi chuyện tốt.” Hạ Mộc thấy Tử Tang lời nào, ngược lại an ủi nàng.

      Ngu ngốc, việc này liên quan gì đến nàng, an ủi nàng làm gì, Tử Tang mạc danh kỳ diệu ngó .

      Tử Tang ra ý nghĩ của mình nhưng từ vẻ mặt có thể nhìn ra nàng nghĩ thế nào. cười ngây ngô sờ sờ đầu, xem ra có cảm giác quan tâm lắm.

      “Hạ Mộc, sao lại thế này, mình nghe mạ nhà cậu bị huỷ hết rồi?” Lúc này Hạ Hồi Sinh vội vội vàng vàng chạy đến.

      Mạ của Hạ Mộc bị hủy, chuyện lớn như vậy sớm lan truyền ầm ĩ trong thôn .

      Tử Tang nhíu mày, thể tưởng tượng được tốc độ của Hạ Hồi Sinh nhanh như vậy, còn Hạ Mộc yên lặng kiểm điểm lại.

      “Ai ác độc như vậy, lại làm ra chuyện này?” Hạ Hồi Sinh rất tức giận , giống như mạ nhà bị huỷ vậy.

      Hạ Mộc nghĩ cũng giận tái mặt, gì. Mạ vô tình bị đứt đành bỏ qua, nhưng kia ràng là do người khác làm. tự thấy mình ở chung với người khác đều hoà bình khách khí, chưa bao giờ gây với ai, đến cuối cùng là ai ra tay độc ác như thế?

      “Hạ Mộc, gần nhất cậu có đắc tội với ai ?” Hạ Hồi Sinh tiếp tục hỏi.

      “Mình cũng biết.” Hạ Mộc trầm giọng . Lần này là mạ, lần trước là con mồi, có thể ra tay lớn như vậy, xem ra người mình đắc tội lai lịch , đến cùng là ai nhỉ?

      Bọn họ lại biết, khi bọn họ Hạ Mộc đắc tội với ai, Tử Tang loáng thoáng hiểu ra cái gì đó. Nàng sớm phóng tinh thần lực ra ngoài, tìm được nhà hai người giả làm em ở cách đó xa, vừa vặn nghe thấy đoạn đối thoại này:

      “Cái tên Hạ Mộc kia biết mạ của bị hủy rồi.”

      “Có kịch hay để xem rồi, tiếp theo, chúng ta tiếp tục gây chuyện khiến thể sống yên nổi. Xem người phụ nữa còn tiếp tục sống với Hạ Mộc hay ?”

      “Giờ có rất nhiều người lên tượng pha rồi, đợi đến khi những người đó đều tới, chúng ta cũng xem náo nhiệt .”

      “Được.”

      Tử Tang thu hồi tinh thần lực, vẻ mặt lạnh lùng, con ngươi lạnh như băng. Lúc trước mấy cái đuôi này cũng làm chuyện gì khác thường, nàng cũng lười quản. Nguyên bản định để Triệu Thế Tử kia chán nản, mất hứng thú chủ động buông tha cho mình, như vậy cũng lược được rất nhiều phiền toái. Chỉ là tại xem ra, biện pháp này thể thực được, nên tiến hành kế hoạch thứ hai, xử lý việc này cách triệt để, bằng khéo họ cho rằng nàng là quả hồng mềm dễ bóp mất.

      Nàng nhìn về phía kinh thành, nếu ta thức thời, vậy cần trách nàng.

      Bởi vì chuyện mạ của Hạ Mộc, nhóm người đều lên tượng pha. Trong đó có thôn trưởng, cả nhà Lê Tường bốn người cũng ở trong số đó, còn người nhà họ Hạ chẳng thấy ai.

      Tử Tang muốn đối mặt với nhiều người như thế, vì thế vào nhà trúc, định tránh những người này.

      “Phát chuyện lớn như vậy, sao có người lại có thể thờ ơ như thế?” Hạ Hồi Sinh nhìn thấy Tử Tang vào trong nhà càng căm tức. Giọng rất lớn tiếng, ràng là Tử Tang, nhưng biết Hạ Mộc rất kính trọng ta nên dám thêm gì nữa.

      “Hạ Hồi Sinh.” Hạ Mộc bất đắc dĩ kêu tiếng. Lúc nãy Hồi Sinh còn rất tức giận, tại biết gặp chuyện may lại lập tức đến, cũng so đo chuyện sáng nay là rất vui mừng. Nhưng sao và tiểu thư hợp nhau thế nhỉ?

      Hạ Hồi Sinh hừ lạnh tiếng. Bà con làng xóm trong thôn lúc này tới đủ, ồn ào an ủi Hạ Mộc, và nguyên rủa người có tâm địa đen tối kia, cuối cùng còn thương lượng phương pháp giải quyết, mỗi hộ đều ào ào nhà mình có thể đóng góp ít. Nhưng ruộng nước của Hạ Mộc những mười lăm mẫu, lượng mỗi nhà góp cũng vừa phải, căn bản thể góp được bao nhiêu. Nếu có thể đến thôn khác mua, làm được mấy mẫu tốt lắm rồi. Dù sao giống lúa nước của mọi người rất hỗn tạp, cứ thế mang trồng, lúc thu hoạch cũng bán được giá.

      Tuy rằng như vậy, ở trong phòng phòng vẻ mặt vẫn như cũ đánh giá tất cả, Tử Tang thể , nhân duyên ở trong thôn của Hạ Mộc đúng là rất tốt, đương nhiên ngoại trừ mấy người nhà họ Hạ kia.

      “Phía dưới có người của quan phủ đến .”

      Cũng biết ai ra cậu này, vội lao xuống pha hạ xem. Mọi người đều tỏ vẻ kinh ngạc, sao người của quan phủ lại đến, đâu có ai báo quan. Hơn nữa, dù có báo quan, lấy lộ trình từ thị trấn đến thôn cũng thể đến nhanh như vậy được.

      Tinh thần lực của Tử Tang cũng nhìn thấy, nàng hơi cau mày, xem vẻ mặt mấy tên sai nha này nghiêm túc, dáng vẻ tới lại vội vàng, hiển nhiên phải chuyện tốt!
      Chris thích bài này.

    2. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      ☆, 051 Sai nha
      “Hả… Mộc Đầu thúc thúc kỳ lạ!” Song Hỉ nhìn bóng dáng Hạ Mộc rời , nghi ngờ .

      Khóe miệng Tử Tang lơ đãng nhếch lên.

      Khúc thị nhìn Tử Tang, trong mắt loé lên tia sáng.

      Tinh thần lực của Tử Tang cũng nhìn thấy, nàng hơi cau mày, xem vẻ mặt mấy tên sai nha này nghiêm túc, dáng vẻ tới lại vội vàng, hiển nhiên phải chuyện tốt!

      “Mấy sai nha này đến đây làm gì?” Có số người nghi ngờ hỏi, đợi mọi người nghĩ ra, mấy sai nha tiến vào sân.

      Mấy tên sai nha nhìn đám người trước mặt, tên đầu quát: “Ai là Hạ Mộc?”

      “Tôi đây, mấy vị sai nha đại ca tới đây có chuyện gì ?” Hạ Mộc tiến lên rất lễ phép. Đối chiếu với thời gian tới, có lẽ phải vì chuyện tra mạ, huống chi có người báo quan, mấy tên sai nha này đến đây làm việc.

      Tên sai nha đầu : “ chưa được phép xây nhà sườn núi, giờ quan phủ muốn thu hồi lại. Hạn cho phải chuyển trong ngày hôm nay, hơn nữa phải nộp phạt trăm lượng bạc, là số tiền nộp cho việc ở lại tượng pha trong khoảng thời gian này, bằng phải tù, bị quản ăn quản mặc.”

      Mấy người nghe được đều hít sâu hơi.

      Tình huống xây nhà ở vùng tượng pha bỏ hoang vô chủ thường xuyên xảy ra, chỉ là được đảm bảo chắc chắn, biết quản phủ có để ý tới hay . Dù có cùng lắm bị thu hồi lại, chưa từng thấy bị phạt tiền như lúc này. Huống chi là những trăm lượng bạc, dù dùng số tiền này mua đất xây nhà ở đây cũng tốn đến vậy!

      Mạ của Hạ Mộc vừa bị huỷ, giờ lại bị phát trăm lượng, chẳng phải là bức tử người ta hay sao?

      Hạ Mộc cũng hơi cau mày. Vùng tượng pha này mua lại rồi nên cũng chẳng lo lắng gì. Chỉ là mấy tên sai nha này lại đến, hơn nữa lại giở công phu sư tử ngoạm, khẳng định là có người đứng sau sai khiến. Đến cùng đắc tội với ai. Hoặc là… phải nhằm vào mà nhằm vào tiểu thư, nghĩ vậy, càng thêm lo lắng.

      “Vị đại ca sai nha này, ngài hiểu lầm rồi. Vùng tượng pha này tôi mua lại.” Hạ Mộc , vốn định để mọi người biết, giờ cũng chỉ có thể ra.

      Bà con làng xóm ngạc nhiên, lúc nhìn Hạ Mộc sắc mặt cũng khác nhau. Vùng tượng pha bỏ hoang này tuy đáng tiền nhưng tốn cũng ít. Muốn mua hết cả tượng pha, đó là cần bao nhiêu tiền chứ?

      Xem ra Hạ Mộc này đúng là giàu có! Lúc trước mọi người còn thấy Hạ Mộc rất nghèo, hiển nhiên sai lầm rồi. Nhưng Hạ Mộc cũng ngốc, lấy nhiều bạc như vậy mua vùng hoang pha thể làm gì.

      Mấy tên sai nha kia cũng nhíu mày. Nguyên bản là có người đến tố cáo ở vùng tượng pha này có người tự tiện xây nhà, đây là việc thường xuyên xảy ra, bọn họ cũng quan tâm đến. Nhưng đối phương lại chi ra năm mươi lượng bạc, cho nên bọn họ báo lên . Vừa nhận được tin ngay, tất nhiên họ tra tình hình cụ thể. Hơn nữa nếu có thể thu trăm lượng bạc từ túi Hạ Mộc, đến lúc đó cũng là của bọn họ. Đây là số bạc lớn, vất vả cả đời chưa chắc kiếm được, đạo lý gì làm cả.

      “Đây chính là có người báo lại mình sử dụng hoang pha. Nếu dám gạt bọn tôi, tội càng nặng thêm.” Tên sai nha đầu cao giọng , trong lòng hận thể cắn răng, biết , Hạ Mộc này có mua hay chỉ cần đến quan phủ tra là ra ngay, phải là của mình, ai dám lung tung.

      Xem ra chuyến công rồi.

      Còn mấy tên theo sau lại nghĩ, dù điều tra ra chuyện của người này, số bạc năm mươi lượng kia cũng vào tụi tiền của bọn rồi. Đáng tiếc là trăm lượng này thu được, nhưng dù sao chạy chuyến được năm mươi lượng cũng rất tốt.

      “Sai nha đại ca, tôi là thôn trưởng của thôn Hạ Hà. Vùng tượng pha này đúng là Hạ Mộc mua lại, giấy tờ cũng do tôi viết.” Thôn trưởng bước lên cười .

      “Sai nha đại ca, là vất vả cho các vị, người báo quan nhân kia chưa hỏi ràng lung tung, người này đáng giận. Nhưng sai nha đại nhân à, hôm nay mạ trong vườn của tôi bị huỷ hết rồi, các vị đến đúng lúc, nhất định phải tìm ra tên ác nhân này.” Hạ Mộc vội , tìm bậc thang cho mấy tên này xuống.

      Tuy rằng Hạ Mộc thà, nhưng cũng phải là ngu ngốc.

      “Phải vậy ? Còn có việc này sao, chúng ta nhất định bẩm báo với đại nhân.” Sai nha đầu nghiêm túc , trong lòng lại nghĩ. Tuy việc bị huỷ mạ khá lớn nhưng vẫn nên lờ hơn. Huống chi đột nhiên người kia xuất ra năm mươi lượng, xem ra Hạ Mộc này đắc tội người có lai lịch , tránh xa ra chút tốt hơn.

      “Vất vả cho sai nha đại ca, trong nhà có trà ngon. Chút tiền này để mấy vị sai nha lúc về thị trấn uống chén trà.” Hạ Mộc cười nhét vào tay sai nha đầu mấy lượng bạc.

      Sắc mặt mấy tên sai nha này cuối cùng cũng dịu xuống, tên đầu bỏ lại câu “Chuyện mạ cứ chờ tin tức” rồi dẫn cả đám .

      Hạ Mộc tất nhiên cũng chờ mong mấy tên sai nha này có thể mang đến tin gì. Mấy tên này chắc chắn là do người gọi tới, thể giúp được. Về chuyện của mạ, tự mình thăm dò. Còn về phía quan phủ, chẳng chờ mong. Tuy mới trở về lâu, nhưng cũng biết huyện lệnh đại nhân làm này là tham quan, cậy mạnh vô lý.

      Sai nha rồi, sắc mặt hai tên giả làm em cũng khó coi ra về. Người trong thôn đều biết vùng hoang pha kia vô chủ nên bọn họ cũng nghĩ nhiều, bởi vậy sơ sót ở điểm này.

      Thôn trưởng cũng thông minh, nghĩ trước nghĩ sau lập tức biết Hạ Mộc đắc tội người khác, hơn nữa còn là phiền toái lớn. Nghĩ thế, thở dài, với bà con: “Phát sinh chuyện như vậy, Hạ Mộc cũng rất buồn. Mọi người giải tán , lúc về nhớ trông coi chỗ mạ còn lại cho kĩ, ngàn vạn lần đừng làm hỏng, tập trung lại đưa cho nhà Hạ Mộc.”

      Vì thế mọi người lại an ủi Hạ Mộc vài câu, ngoại trừ Hạ Hồi Sinh và gia đình Lê Tường, những người khác đều giải tán, Hạ Mộc mời mọi người vào trong nhà.

      “Chú Hạ Mộc à, phòng khách nhà chú trang trí đẹp mắt.” Vợ Lê Tường Khúc thị khỏi hâm mộ .

      Tử Tang thiết kế phòng theo phong cách đại, Hạ Hồi Sinh thấy cũng hơi ngạc nhiên. Cả nhà Lê Tường là lần đầu tiên đến nhà Hạ Mộc.

      “Đây là vợ em trang trí, mọi người ngồi .” Hạ Mộc cầm điểm tâm và trà ra tiếp đón mọi người, sau đó vừa cười : “Thạch Đầu, Song Hỉ, hai cháu ăn điểm tâm , do chú đầu gỗ làm đấy, ăn ngon lắm.”

      Hạ Mộc giờ nhìn sao cả, vẫn giống như bình thường, giống như chưa từng xảy ra hai chuyện mạ và sai nha kia.

      “Cám ơn chú đầu gỗ.” Hai đứa bé trăm miệng lời .

      Hạ Mộc vui vẻ sờ đầu hai đứa, nếu có con như thế tốt quá.

      thể tưởng tượng được tâm tư em dâu khéo như vậy.” Khúc thị cười .

      Hạ Hồi Sinh khinh thường giật giật khóe miệng. Giờ người phụ nữ kia trốn trong phòng. Nhưng giờ có người ở đây, cũng thể ta tốt. Tuy rằng thường xuyên trước mặt Hạ Mộc Tử Tang tốt thế nào, nhưng vẫn có chừng mực. Danh tiếng Tức Mặc Tử Tang tốt, cũng ảnh hưởng đến Hạ Mộc.

      “Hạ Mộc, mạ trong nhà còn nhiều, đến lúc đó giữ lại cho em phần.” Lê Tường cười .

      “Lê đại ca, nhà cần nhiều mạ như vậy, cho em dùng cái gì. Hay là thôi , em tìm nguồn khác xem, nếu được đổi giống khác.” Hạ Mộc .

      “Lê đại ca, Hạ Mộc cũng đúng, mình có thể trồng ngô. Hạ Mộc hay là trồng ngô cũng tốt lắm, tuy rằng mua giống hơi khó nhưng giờ ở biên cương yên, chiến tranh rất nhanh nổi lên, đến lúc đó ngô càng quý.” Hạ Hồi Sinh .

      Hạ Mộc vui vẻ, “Tốt lắm, Hồi Sinh, có việc gì cần cậu cứ , đợi lát nữa mình đưa tiền mua giống cho cậu.”

      Tuy số bạc này ít, với cũng chỉ là con số nhưng nếu nhận đừng mơ Hạ Mộc nhận giống, vì thế Hạ Hồi Sinh cũng đồng ý, từ chối nhận bạc.

      “Mọi việc coi như được giải quyết.” Lê Tường cười .

      Vẻ mặt mọi người đều rất mừng, Khúc thị cười : “Chú Hạ Mộc à, em dâu đâu?”

      “Ở lầu chị à.” Hạ Mộc .

      Khúc thị hơi ngẩn ra, tựa hồ hiểu được cái gì đó, tiếp tục cười : “Chắc làm gì đó. Nếu tiện, chị dẫn Thạch Đầu và Song Hỉ lên trò chuyện với em dâu.”

      Hạ Mộc do dự chút, hơi động lòng. Tất nhiên biết tiểu thư nhà mình có việc gì cần làm, chỉ thích ló mặt ra thôi. Nếu chị dâu lên, ở cùng với tiểu thư, về sau tiểu thư cũng thường có người có chuyện cùng.

      Vì thế gật gật đầu, “ ấy ở lầu đọc sách, em dẫn chị dâu lên.”

      lầu đọc sách Tử Tang cau mày, mấy phút sau nhìn thấy Hạ Mộc dẫn người lên đây.

      “Tiểu thư, chị dâu đến này, hai người trò chuyện .” Hạ Mộc cười ngây ngô, sau lưng toát mồ hôi lạnh, bởi vì đây là tự ý chủ trương, nhưng vì để cho tiểu thư càng thêm lầm lì, đành cố chịu đựng.

      bất ngờ là Tử Tang tức giận, khiến Hạ Mộc kinh hỉ nhìn nàng, sau đó vui vẻ với Khúc thị: “Chị dâu, chị ngồi , em mang trà và điểm tâm lên.”

      xong xuống lầu, Khúc thị dẫn hai đứa bé vào phòng khách, Thạch Đầu và Song Hỉ ngọt ngào gọi: “Mộc Đầu thẩm thẩm.”

      Tử Tang ngẩn ra, gật gật đầu, với Khúc thị: “Chị dâu, chị ngồi .”

      “Được.” Khúc thị trả lời, ngồi xuống ghế sofa gỗ trước mặt Tử Tang, nhìn thấy quyển sách tay nàng, “ thể ngờ được em dâu lại biết chữ, lợi hại.”

      Ở thời đại này, đa số phụ nữ biết chữ.

      “Mẹ, con cũng biết chữ.”

      “Mẹ, con cũng biết chữ.”

      Giọng khác nhau, nhưng hai đứa bé lại phụng phịu y hệt nhau.

      Khúc thị ngạc nhiên, sau đó buồn cười xoa đầu hai đứa bé, “Đúng, các con cũng rất lợi hại.”

      Vẻ mặt Thạch Đầu và Song Hỉ lập tức trở nên vui vẻ, Song Hỉ chạy đến trước mặt Tử Tang, hiếu kỳ hỏi: “Mộc Đầu thẩm thẩm, thẩm đọc sách gì, cháu biết đọc Tam Tự Kinh nhé, thẩm biết ?”

      .” Nàng thành , mấy thứ đó muốn nàng đọc, lúc nào nàng cũng có thể đọc được, nhưng nàng khinh thường đọc ra, đối với nàng mấy thứ đó chẳng có ích lợi gì cả.

      “Vậy cháu còn lợi hại hơn cả Mộc Đầu thẩm thẩm.” Song Hỉ rất đắc ý .

      Nhất thời nàng biết gì, quả nhiên trẻ con kỳ lạ. Chẳng lẽ con bé biết gì đó người khác biết con bé lợi hại hơn người ta sao? Nhưng chỉ là đứa bé, nàng tranh cãi đúng sai với trẻ con nên gật đầu.

      “Đứa này…” Khúc thị bất đắc dĩ cười , trong mắt giấu được trìu mến.

      Đúng lúc này, Hạ Mộc cũng mang điểm tâm và trà lên, thấy khí vẫn ổn càng vui vẻ, tận mắt nhìn mọi người ăn gì đó rồi mới vui vẻ xuống lầu.

      “Hả… Mộc Đầu thúc thúc kỳ lạ!” Song Hỉ nhìn bóng dáng Hạ Mộc rời , nghi ngờ .

      Khóe miệng Tử Tang lơ đãng nhếch lên.

      Khúc thị nhìn Tử Tang, trong mắt loé lên tia sáng.
      Chris thích bài này.

    3. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      ☆, 052 Đột nhiên đến
      Tử Tang lạnh lùng liếc mắt nhìn cái, rút ra bức thư từ trong tay áo, quăng về phía người nọ, bức thư rất bay thẳng tắp về phía người đó. Theo phản xạ người đó nhận lấy, càng ngạc nhiên nhìn Tử Tang. Này… Này… bình thường nhắn dịu dàng hoá ra lại là người luyện võ, vậy mà bọn họ phát ra.


      Hạ Hồi Sinh và cả nhà Lê Tường rồi, Tử Tang cầm bút thoăn thoắt viết tờ giấy trắng, sau đó bảo vào phong thư. Bên ngoài cũng viết gì cả, để trong ống tay áo rồi xuống lầu.

      thu dọn trong phòng khách Hạ Mộc thấy Tử Tang xuống, rất là ân cần gọi: “Tiểu thư.” Trong lòng còn có chút run sợ, ban nãy tự chủ trương dẫn chị dâu lên, nếu tiểu thư tính sổ thảm lắm.

      Tử Tang liếc mắt ngó cái, ra ngoài cửa.

      “Tiểu thư, muốn ra ngoài.” Hạ Mộc cười hỏi.

      “Tôi ra ngoài dạo, đừng theo.” Tử Tang .

      “Vâng.” Hạ Mộc vui vẻ đáp lời, ra ngoài chút, cần ngây ngốc ngồi trong phòng là tốt rồi.

      Tử Tang hề để ý đến Hạ Mộc ở đằng sau nhìn mình , mà chậm rãi xuống pha hạ, chậm rãi đến nhà đôi em giả kia.

      Ở trong sân, hai người châu đầu vào nhau thấp giọng chuyện nhìn thấy Tử Tang đến, hơi ngạc nhiên, người trong đó vội đứng lên, hỏi: “Đây phải là nhà Hạ Mộc à, có việc gì ?”

      Tử Tang lạnh lùng liếc mắt nhìn cái, rút ra bức thư từ trong tay áo, quăng về phía người nọ, bức thư rất bay thẳng tắp về phía người đó. Theo phản xạ người đó nhận lấy, càng ngạc nhiên nhìn Tử Tang. Này… Này… bình thường nhắn dịu dàng hoá ra lại là người luyện võ, vậy mà bọn họ phát ra.

      “Ra roi thúc ngựa đưa bức thư này cho chủ tử, nếu lại đến tìm tôi và Hạ Mộc gây phiền toái, chính là tìm đường khác. Mặt khác, chủ động với Hạ Mộc mạ do các người huỷ, sau đó bồi thường bạc cho .” Tử Tang lạnh lùng bỏ lại câu, đợi hai người phản ứng bước .

      Sau khi bóng nàng khuất xa, hai người này mới từ trong khiếp sợ tỉnh lại, sắc mặt cũng rất khó khó coi. Bọn họ tới giám thị người ta, ngờ người đó biết đến tồn tại của bọn họ, bí mật trốn ở góc gần đó, còn bọn họ lại bại lộ hành tung trước mặt người đó.

      “Cậu trở về, mang mọi chuyện ở đây bẩm báo với thế tử, cũng mang cả thư về, tôi ở đây trông chừng bọn họ.” người trong đó .

      Người nọ nghe xong lập tức ra roi thúc ngựa chạy về kinh thành.

      Hạ Mộc thấy Tử Tang trở lại nhanh như vậy. Có chút kinh ngạc, hỏi: “Tiểu thư, sao về nhanh thế?”

      Tử Tang gật gật đầu.

      “Tiểu thư, Hồi Sinh giúp chúng ta tìm giống ngô. Cho nên việc ruộng coi như được giải quyết.” Hạ Mộc cười kể tin tốt này cho Tử Tang.

      “Ừ.” Tức Mặc Tử Tang thản nhiên lên tiếng, cây ngô này chính là ngô ở kiếp trước nàng ăn được, ở thế giới này, ngô rất hiếm xuất , còn giống càng khó kiếm, đều nắm giữ trong tay quan phủ. Nếu Hạ Hồi Sinh có thể lấy được, đương nhiên có quan hệ với quan phủ.

      Hạ Mộc thấy Tử Tang có hứng thú, liền chuyển đề tài, “Tiểu thư, mấy ngày nữa chính là sinh nhật của ngài.”

      Sinh nhật của vào mười tháng hai, còn sinh nhật của Tử Tang là ngày hai mươi ba tháng hai.

      Sinh nhật? ! Tức Mặc Tử Tang ngạc nhiên, à đúng rồi. Đây là ngày sinh nhật ở kiếp này của nàng, rồi lại thản nhiên ừ tiếng, dáng vẻ hề có hứng thú.

      “Tiểu thư, đừng thế mà. Hay là tôi mời Hồi Sinh, cả nhà Lê đại ca đến, vui vẻ náo nhiệt.” Hạ Mộc đề nghị.

      cần, coi như ngày bình thường được rồi.” Tử Tang nhàn nhạt , sau đó lại cảnh cáo: “ đừng bằng mặt mà bằng lòng với tôi.”

      “Vâng.” Hạ Mộc chột dạ đồng ý, vốn định mời mọi người, chỉ là Tử Tang như vậy, ý định này đành tiêu tán.

      Chuyện Hạ Mộc mua vùng tượng pha truyền khắp trong thôn, bỗng chốc thay thế chuyện bị huỷ mạ. Còn mấy người nhà họ Hạ nghe được, lòng tham càng trỗi dậy, nhưng cũng cố nén xuống dám hành động thiếu suy nghĩ, là đứng ngồi yên. Cả đám người tụ tập thương lượng biện pháp, đến cùng làm thế nào chiếm được ít tiện nghi trong tay Hạ Mộc đây.

      Còn Hạ Chiêu Quan biết Ba nhà mình có mạ, định kêu gọi mọi người trong nhà cùng nghĩ cách, nhưng mọi người đều để ý đến nàng, lại thương lượng bằng cách nào tính kế Ba nhà mình. Nàng vừa tức lại sốt ruột chờ đợi, cuối cùng Hạ Thư về, nàng kể hết mọi chuyện cho Hạ Thư, bao gồm cả chuyện tượng pha kia.

      Hạ Thư chỉ tiếc rèn sắt thành thép nhìn thoáng đám người tụ tập với nhau kia. Nếu phải là người nhà của mình, muốn lên đánh trận. Nếu bọn họ thông minh hơn nên thiết lập quan hệ tốt với Ba, với tính tình của Ba chắc chắn đối xử tệ với người nhà. Nhưng bọn họ lại ích kỷ, mà những người ích kỷ đó còn là người nhà của mình.

      , chúng ta đến nhà Ba nhìn xem.” Hạ Thư , Hạ Chiêu Quan đồng ý, hai người vội vội vàng vàng đến nhà Hạ Mộc. Còn đám người nhà họ Hạ kia im lặng, con dâu thứ hai Trình thị ngẩng đầu nhìn phương hướng hai người rời .

      Hai người tới tượng pha, Hạ Mộc nấu cơm chiều. Nghe tiếng gọi to ngoài tiền viện, thấy hai người đến, có chút ngoài ý muốn, “Sao các em lại đến?”

      Ba, từ lúc em ở học đường về biết mạ nhà bị hủy, nên đến xem, có gì cần chúng em giúp đỡ ?” Hạ Thư .

      Đồ ăn trong phòng bếp làm dở, cũng thể bỏ lại, vì thế dẫn cả hai người đến phòng bếp ở hậu viện, vừa : “Hủy cũng huỷ rồi. Hồi Sinh tìm được giống cây ngô, đến lúc đó trồng ngô.”

      Hạ Thư và Hạ Chiêu Quan lập tức nhàng thở ra.

      Ba, giải quyết được là tốt rồi, sớm biết thế em cứ đến tìm trước, cần đợi em có thể biết sớm chút, cần lo lắng đề phòng cả nửa ngày.” Hạ Chiêu Quan cười .

      “Con bé này, Ba dù có việc gì cũng đến phiên em lo lắng, nào, các em giúp tay, ở lại ăn cơm chiều nhé.” Hạ Mộc cười .

      Hạ Thư và Hạ Chiêu Quan lập tức do dự.

      “Chị Ba chị ấy…” Hạ Chiêu Quan muốn lại thôi.

      Hạ Mộc lập tức hiểu ngay, “Các em đừng sợ chị Ba của bọn em. ấy chỉ thích chuyện thôi, phài ghét bọn em. Em Tư, sau này em có thể thường xuyên đến trò chuyện với chị Ba, lâu dần em biết chị Ba của em chính là người mặt lạnh thiện tâm.”

      Hạ Thư và Hạ Chiêu Quan vẫn tán thành lắm.

      Hạ Mộc có chút bất đắc dĩ, lại : “Nếu chị Ba của bọn em mà ghét các em, chắc chắn đuổi bọn em ra khỏi nhà, nhưng cha mẹ…”

      lắc lắc đầu rồi gì nữa, Hạ Mộc biết, tiểu thư nhà thích người nhà nhưng với hai đứa em này có cảm xúc gì, ít nhất cũng ghét, đây cũng là chuyện tốt.

      “Tốt quá, Ba, đêm nay chúng em ở lại chuyện, em cũng muốn trở về xem bọn họ tính…” Kế , Hạ Chiêu Quan vội im miệng, xấu hổ nhìn Hạ Mộc.

      Hạ Mộc cũng để ý đến Hạ Chiêu Quan lạ thường, tiếp tục nấu cơm. Hạ Thư và Hạ Chiêu Quan ở bên cạnh hỗ trợ, mới phát bữa cơm chiều này rất phong phú, hai người rất kinh ngạc.

      Hạ Chiêu Quan trước tiên cao hứng : “ Ba, đêm nay em được ăn ngon rồi.”

      Hạ Mộc ngẩn ra, biết, tuy rằng cuộc sống người nhà của mình tệ, nhưng tuyệt đối tốt như ở chỗ này của tiểu thư. Nhưng cuộc sống ở đây so với cuộc sống trước kia của tiểu thư cũng kém hơn bao nhiêu. Chỉ là mỗi người đều có cuộc sống riêng của mình, chỉ cần quý trọng những gì trước mắt là tốt rồi.

      có rối rắm thêm cũng vô dụng, nhàn nhạt : “Trước kia cuộc sống của chị Ba các em rất tốt, giờ theo , ngày tháng này kém hơn trước kia.”

      Này mà còn kém, Hạ Chiêu Quan ngạc nhiên, vừa định gì đó, Hạ Thư vội kéo tay nàng.

      Hạ Chiêu Quan vội im miệng, gì đó, chịu khó làm cái này cái kia.

      Đồ ăn rất nhanh làm xong, ba người hợp lực bê thức ăn đặt lên bàn, Hạ Mộc cười : “Các em ngồi xuống trước , ta gọi chị Ba của bọn em.”

      Hạ Chiêu Quan do dự lúc, vội lên tiếng : “ Ba, ngồi , em lên gọi chị Ba cho.”

      Hạ Mộc phân vân lúc, cười : “Được, , ở lầu đó.” Em Tư tình nguyện làm quen với tiểu thư tất nhiên là chuyện tốt, tiểu thư cũng có thể có thêm nhiều bạn.

      Hạ Chiêu Quan vui vẻ lên lầu. Đứng cầu thang, tò mò đánh giá cầu thang từ xuống dưới. Bên gian , trong gian này có tủ quần áo bàn gỗ hoa cỏ, thấy bên cạnh có cánh cửa, nàng gọi: “Chị Ba ơi, ăn cơm ạ.”

      Gọi xong, nàng cũng đến cánh cửa đó, thấy bên trong là phòng khách, sau đó bên trong có cánh cửa mở ra, Tử Tang cũng xuất ở chỗ cửa đó.

      Hạ Chiêu Quan ngẩn ra chút, ngượng ngùng sờ sờ đầu, “Chị Ba, ăn cơm thôi, đêm nay em và Tư ở lại làm phiền chị và Ba.”

      Hạ Thư và Hạ Chiêu Quan đến, Tử Tang sớm biết, “Ừ, thế xuống !”

      Tử Tang chắc chắn là người lạnh lùng ít , tuy rằng ghét hai người này, nhưng tuyệt lời dư thừa.

      Có chuẩn bị tâm lý, Hạ Chiêu Quan tiếp nhận lãnh đạm của Tử Tang tốt hơn rất nhiều, cũng đến nỗi nào.

      Ngồi cạnh bàn ăn Hạ Thư thấy Tử Tang xuống, vội đứng lên, cười ngây ngô kêu tiếng, “Chị Ba.”

      Tử Tang gật gật đầu.

      “Em Tư, em Hai, mọi người đều ngồi xuống , ăn cơm nào.” Hạ Mộc cười .

      Hạ Thư và Hạ Chiêu Quan cười lên tiếng dạ. ăn, Hạ Chiêu Quan đột nhiên cười khờ : “Lúc chị Ba ăn cơm đẹp mắt.”

      Ôn hòa lịch , nhanh chậm, nhìn rất tao nhã và liền mạch. Trong lòng nàng có ý tưởng kỳ quái, hành vi của chị Ba giống như ăn cơm, mà như làm chuyện lưu loát sinh động như nước chảy mây bay vậy. Tuy mọi người quen với việc ăn cơm, nhưng thể đem lại cảm giác như của chị Ba.

      Hạ Thư nhìn hai mắt Tử Tang, tiếp tục cúi đầu ăn cơm.

      Còn Hạ Mộc cũng hề bất ngờ, việc này sớm chú ý tới, cười : “Em Hai, em ăn cơm hay là nhìn chị Ba của em?”

      Mặt Hạ Chiêu Quan ửng đỏ, vội tiếp tục cúi đầu và nhanh cơm, Hạ Mộc thấy, gắp cho nàng miếng thịt, cười : “Đừng chỉ mải ăn cơm, còn phải ăn cả thức ăn nữa.”

      “Cám ơn Ba.” Hạ Chiêu Quan cười .

      Đoạn nhạc đệm này làm gián đoạn bữa ăn của Tử Tang.

      Cơm nước xong, Hạ Thư và Hạ Chiêu Quan định giúp Hạ Mộc thu dọn bát đũa, Hạ Mộc vội ngăn cản, : “Các em mau về , chỗ bát đũa này cứ để dọn cho, nếu trời tối đen rồi đường dễ đâu.”

      Ở thời đại này, ăn cơm chiều ưtương đối sớm, để tránh cho trời tối tiện lại.

      Hạ Thư và Hạ Chiêu Quan do dự lát, cũng kiên trì .
      Chris thích bài này.

    4. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      ☆, 053 Hôn của Hạ Chiêu Quan
      “Nhưng cha mẹ bắt em làm thiếp.” Hạ Chiêu Quan vừa xong, lại tiếp tục khóc. “Cái gì?” Hạ Mộc vừa nghe, khỏi kêu sợ hãi thành tiếng, mặt xuất vẻ tức giận, : “Cha mẹ nghĩ cái gì vậy, làm phu nhân phải tốt hơn sao, sao có thể làm thiếp.”


      Để trấn an Tử Tang, trong hai người em giả vờ kia tìm Hạ Mộc.

      Hạ Mộc nhìn thấy có người tới, hơi ngạc nhiên nhưng vẫn lễ phép mời người ta vào nhà ngồi. trong hai người em giả vờ đưa ra hầu bao, : “Mạ của cậu là do tôi phá, chỗ bạc này là để bồi thường cho cậu.”

      Hạ Mộc kinh ngạc, sau đó nghiêm túc nhìn người tới, cũng nhận bạc, “Vì sao lại huỷ mạ trong ruộng của tôi?”

      Tên kia lườm Hạ Mộc, “Đưa bạc cho cậu cậu cứ cầm , cái khác cần hỏi, với số bạc này có muốn mua cả mười lăm mẫu ruộng của cậu cũng được.”

      Có lẽ ta sợ Tử Tang, nếu sau này ta theo Triệu Thế Tử, chỉ cần thổi gió bên cạnh gối là phải chịu xui xẻo, nhưng Hạ Mộc chỉ là nô tài, còn lâu mới sợ. có thể làm theo ý Tử Tang đến bồi thường bạc là tốt lắm rồi.

      Hạ Mộc hơi hơi nhíu mày, cuối cùng nhận lấy chỗ bạc. Nhìn bóng người kia rời , trong mắt loé lên vẻ đăm chiêu, sau đó xoay người tìm Tử Tang, đưa cái hầu bao cầm tay cho nàng, kể chuyện của người tới, “… Tiểu thư, tôi thấy người này hẳn là người ở kinh thành nên tôi kinh động đến .”

      Vì thế nhận bạc, truy cứu nhiều. Chiếu theo bình thường mà , được bồi thường nhiều bạc như vậy, dù ngày nào mạ cũng bị huỷ người khác cũng tình nguyện.

      cũng thông minh, có thể nghĩ đến kinh thành, Tử Tang liếc Hạ Mộc, “Bạc này nên cầm, cái khác đừng quản nữa.”

      “Tiểu thư…” Hạ Mộc muốn lại thôi.

      xuống.” Tử Tang .

      “Vâng.” Hạ Mộc xuống lầu, ra ngoài sân. Nhìn hai em kia rồi trầm tư, trước đây biết ở nơi này có người ở kinh thành, rất yên tâm. Giờ biết, thể lo lắng, lo lắng bọn họ gây bất lợi với tiểu thư nhà , xem ra phải chú ý mới được.

      Hôm sinh nhật Tử Tang, tuy rằng Hạ Mộc mời ai cả nhưng vẫn làm thêm nhiều món ăn ngon.

      Tử Tang nhìn bàn đầy đồ ăn. Còn có chiêu bài cười ngây ngô kia của Hạ Mộc, đôi mắt chân thành trong suốt, tràn ngập thành kính chúc phúc: “Tiểu thư, sinh nhật vui vẻ.”

      Nàng đột nhiên cảm thấy, ở kiếp này, cuối cùng nàng cũng có chút cảm giác về ngày sinh nhật.

      Mà ở nơi xa lắm, tại kinh thành, Triệu Thế Tử nhìn bức thư Tử Tang viết, sắc mặt trầm. Gân xanh nổi lên, bàn tay cầm thư bởi vì dùng sức quá mức mà đỏ rực, có thể thấy được lửa giận mà cố kiềm nén lớn cỡ nào.

      Người truyền tin đến đứng bên cạnh nhìn vẻ mặt Triệu Thế Tử kinh hãi, tim đập thình thịch. Toàn thân đổ mồ hôi lạnh, sau khi bị dày vò rất lâu, cuối cùng nghe được giọng của Triệu Thế Tử, “Mày chuẩn bị, ngày mai lên đường, tao tự mình đến gặp ấy.” Giọng Triệu Thế Tử giống như tiếng ma quỷ bò ra từ địa ngục.

      “Vâng.”

      Tốc độ Hạ Hồi Sinh rất nhanh, tìm được giống của cây ngô, nên cuộc sống của Hạ Mộc ngày càng bận rộn. Luyện võ, làm việc nhà, nuôi gia cầm, làm ruộng… Tay chân của chưa từng ngừng lại, quan trọng nhất là, phải rút ra nhiều thời gian chú ý người ngày đó đến đưa bạc. Hơn nữa còn đề phòng cả những người lạ mới vào thôn. Tuy bề bộn nhiều việc nhưng tinh thần vẫn rất tốt, cả ngày cười hề hề với Tử Tang.

      Còn Tử Tang khi nhìn Hạ Mộc, đôi mắt thường có thêm chút mê hoặc.

      Hôm nay, Tức Mặc Tử Tang ở trong phòng luyện tinh thần lực, đột nhiên nàng ngừng lại, nhìn về hướng cửa viện. Hạ Chiêu Quan kia đến rất lâu, ngồi nỉ non khóc ở cửa viện. Làm sao thế nhỉ, thế này chẳng phải khiến nàng phiền lòng sao?

      Nàng đứng lên, xuống lầu, đến trong viện, mà Hạ Chiêu Quan cúi đầu khóc nức nở hiển nhiên phát ra, vì thế nàng bước ra mở cửa viện. Hạ Chiêu Quan ngẩng đầu mạnh, lê hoa đái vũ nhìn Tử Tang, vẻ mặt kinh ngạc.

      (Lê hoa đái vũ: giống như hoa lê dính hạt mưa. Người phụ nữ trong bài “Trường hận ca” của Bạch Cư Dị về vẻ đẹp khi khóc của Dương quý phi: Lê Hoa nhất chi xuân đái vũ. Sau này được dùng để miêu tả kiều diễm của người con . Nguồn: từ-điển.com)

      “Chị Ba.” Nàng cố lau nước mắt, giọng mũi nghẹn ngào, thanh khàn khàn, hiển nhiên trước đó khóc rất nhiều.

      Tử Tang nhường đường, “Vào .”

      Hạ Chiêu Quan yếu ớt nhìn thoáng qua Tử Tang. Chị ấy quay lưng vào trong rồi, nàng hơi bất an gò bó, vốn dĩ nàng muốn đến tìm Hạ Mộc nhưng lại lo Hạ Mộc ở nhà, chỉ có Tử Tang ở nhà rất xấu hổ. Vì thế nàng dám tiến vào, định ngồi chờ xem có thể đợi được Hạ Mộc hoặc Hạ Mộc nhìn thấy nàng chủ động bước ra. ngờ có người đến xem nàng, mà người này lại là chị Ba.

      Tử Tang ngồi xuống sofa ở phòng khách , lại chỉ chỉ phía trước, “Ngồi .”

      Hạ Chiêu Quan vội vàng ngồi xuống, cảm giác tay chân biết để ở đâu, nàng đột nhiên hơi hối hận vì tới nơi này. Nàng khó mở lời, giờ lại gặp chị Ba lạnh lùng thích chuyện, chẳng phải là khiến nàng càng thêm khó chịu sao?

      người dám lời nào, người biết nên gì, vì thế hai người ngồi im, khí có chút kỳ lạ.

      Sau khi im lặng rất lâu, Hạ Chiêu Quan khẽ cắn môi, ngẩng đầu nhìn Tử Tang, hỏi: “Chị Ba, Ba đâu rồi ạ?”

      “Xuống ruộng rồi.” Tử Tang trả lời.

      “Vậy à,” Hạ Chiêu Quan lại trầm mặc lúc, “Vậy , chị Ba, Ba có ở nhà, em về trước đây.”

      “Ngồi.” Tử Tang liếc mắt nhìn nàng cái, dáng vẻ này của nàng ta mà ra ngoài, nếu người khác thấy được, còn tưởng rằng nàng – người chị Ba danh nghĩa này bắt nạt em chồng.

      Hạ Chiêu Quan vừa nghe lập tức dám lộn xộn nữa, ngơ ngác ngồi, mà Tức Mặc Tử Tang cũng gì, ngồi ở ghế tựa, nhìn cửa sổ bên ngoài, biết nghĩ gì.

      Gần đến giữa trưa, cuối cùng Hạ Mộc trở lại, vào phòng khách, Hạ Chiêu Quan vui vẻ nghênh đón, kêu: “ Ba.” uỷ khuất trong lòng lại nổi lên, bật khóc.

      Hạ Mộc sợ tới mức nhảy dựng, luống cuống tay chân lên, “Em Hai, sao thế, đừng khóc, có việc từ từ .”

      trở về lâu như vậy còn chưa bao giờ thấy em mình khóc dữ dội như thế.

      Dưới trấn an của Hạ Mộc, cảm xúc của Hạ Chiêu Quan cuối cùng ổn định hơn chút, nghẹn ngào : “ Ba, cha mẹ tìm cho em mối hôn .”

      Hạ Chiêu Quan mười lăm tuổi, ấn theo lẽ thường mà sớm nên đính thân, nhưng ánh mắt vợ chồng Hạ Đại Hầu rất cao, , chính xác ra cầu nhiều, doạ nhiều người đến cầu thân chạy mất. Bởi vậy làm chậm trễ việc hôn của Hạ Chiêu Quan.

      “Đây là chuyện tốt mà! Em còn nữa.” Hạ Mộc cười .

      “Nhưng cha mẹ bắt em làm thiếp.” Hạ Chiêu Quan vừa xong, lại tiếp tục khóc.

      “Cái gì?” Hạ Mộc vừa nghe, khỏi kêu sợ hãi thành tiếng, mặt xuất vẻ tức giận, : “Cha mẹ nghĩ cái gì vậy, làm phu nhân phải tốt hơn sao, sao có thể làm thiếp.”

      “Đối phương là cử nhân. Trong nhà có tiền, sính lễ nhiều, cha mẹ tất nhiên đồng ý, trọng yếu là, cha mẹ , cử nhân kia có quan hệ rộng. Chỉ cần em gả cho cử nhân. Tư tuyệt đối có thể qua được cuộc thi tú tài.” Hạ Chiêu Quan khóc giải thích.

      “Vậy Tư của em đâu? Nó biết ?” Hạ Mộc hỏi.

      Tư ở học đường, còn chưa biết. Ba, em muốn làm thiếp, chết cũng đồng ý làm thiếp. Cha mẹ… Cha mẹ, bọn họ làm sao có thể bảo em làm thiếp chứ, em cũng là con họ mà… Em ghét họ. Còn có đại ca, Hai, đều bảo em nên gả, ô ô…” Hạ Chiêu Quan vừa nghĩ đến người nhà. Khóc càng thêm thương tâm.

      “Đừng khóc, cần làm thiếp, em tuyệt đối thể làm thiếp, dù đối phương có tiền có tốt đến mức nào cũng thể làm thiếp. Giờ cha mẹ ở đâu, Ba chuyện, hơn nữa Tư của em cũng để cho em làm thiếp. Yên tâm, ai cũng cho em làm thiếp đâu.” Hạ Mộc an ủi .

      Ba, cũng là tốt nhất.” Hạ Chiêu Quan vừa khóc vừa , trong lòng trấn định hơn rất nhiều, từ lúc biết bản thân phải gả làm thiếp, ngay cả cái chết nàng cũng nghĩ đến.

      Tử Tang nhìn thoáng qua hai em “Tương thân tương ái” kia, xoay người lên lầu, hai người đều chú ý tới.

      Chạng vạng Hạ Thư cũng vội vội vàng vàng đến, vừa vào cửa vội hỏi Hạ Mộc ngồi trong phòng khách: “ Ba, em Hai có từng đến đây ?”

      ở sau viện giúp rửa rau kìa.” Hạ Mộc .

      Hạ Thư vội ra sau viện, quả nhiên thấy Hạ Chiêu Quan rửa rau, cuối cùng cậu cũng được thở phào nhõm.

      Tư.”Hạ Chiêu Quan tiếng, sau đó lại tiếp tục rửa.

      “Em biết rồi à.” Hạ Mộc xuất sau lưng Hạ Thư.

      Hạ Thư quay lại, nhìn Hạ Mộc, bất đắc dĩ : “Em biết cả rồi, em vừa về nhà cha mẹ bảo em khuyên em Hai. Lúc đó em mới biết cha mẹ bảo em Hai làm thiếp nhà người ta, biết em ấy chạy ra ngoài, em đoán chắc em ấy đến tìm nên qua đây.”

      “Em ấy khóc cả ngày, mắt sưng húp lên, cha mẹ…” Hạ Mộc thở dài, cuối cùng gì tiếp.

      Ba, em đường đường là nam tử hán. Tất nhiên thi phải dựa vào khả năng của chính mình, tuyệt đối đẩy em vào hố lửa đâu. yên tâm , em tuyệt đối để cha mẹ gả em Hai .” Hạ Thư rất nghiêm túc.

      Ba biết, em vì bản thân mà hy sinh người nhà.” Hạ Mộc vỗ vỗ vai Hạ Thư, “Ở lại ăn bữa cơm nhé, ăn xong và các em cùng gặp cha mẹ.”

      Hạ Thư gật gật đầu.

      Ăn xong, thu dọn mặt bàn sạch , Hạ Mộc với Tử Tang tiếng, rồi dẫn Hạ Thư và Hạ Chiêu Quan về phía nhà họ Hạ.

      Tối mịt, Hạ Mộc từ nhà họ Hạ trở về nhà trúc, thấy trong phòng khách thắp đèn sáng, những đau khổ gặp được ở chỗ cha mẹ nhất thời tan biến. cao hứng bước vào phòng khách, thấy tiểu thư dựa nửa người ghế sofa, nhắm mắt, hình như ngủ.

      Ngay tại do dự có nên đánh thức tiểu thư dậy hay , Tử Tang đột nhiên mở mắt.

      “Tiểu thư, sao chưa về phòng nghỉ ngơi?” Hạ Mộc cười hỏi, ngồi xuống chiếc ghế đối diện nàng.

      “Chưa buồn ngủ.” Tử Tang nhàn nhạt .

      “Tiểu thư, chuyện của Chiêu Quan xử lý xong rồi, con bé phải gả làm thiếp nữa. Ngày mai cha mẹ tôi với bà mối, về sau hôn của Chiêu Quan do tôi và Hạ Thư làm chủ, nhưng… tôi phải đưa cho cha mẹ mười lượng bạc, cộng thêm uy hiếp của em Tư sau này đọc sách nữa việc mới thành.” Hạ Mộc , câu cuối cùng cực kì bất đắc dĩ.

      “…”Tử Tang vẫn giống như bình thường, có nghe thấy nhưng trả lời.

      “Bảo làm thiếp chẳng phải là phá hỏng cả đời con sao? Cha mẹ, bọn họ… tôi thể hiểu nổi.” Hạ Mộc lại tiếp tục . từng làm hạ nhân, nên biết đôi khi thiếp còn bằng cả hạ nhân, đến lúc chết, bia chỉ được ghi tên mình.

      “…”

      “Em tôi nhìn yếu đuối, dễ bị bắt nạt nhưng tính tình lại cương liệt vô cùng, nếu bắt nó làm thiếp, vậy chẳng phải là bức nó tìm cái chết hay sao!” Hạ Mộc thở dài.

      “…”

      “Tuổi của em Hai còn , cha mẹ lại như vậy, là những người đáng tin cậy. Tôi phải cẩn thận xem xét mới được, tìm cho em ấy người chồng tốt, tiếc rằng tôi cũng quen biết nhiều, xem ra phải tìm bà mối đáng tin.” Hạ Mộc suy xét .

      “…” Tử Tang thể , đôi lúc Hạ Mộc còn già hơn cả ông lão, nhưng cũng được coi là người tốt…
      Chris thích bài này.

    5. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      ☆, 054 Triệu Thế Tử đến
      “Ba…” cái tát chút do dự, phát ra tiếng vang dội. Triệu Thế Tử ôm mặt mình thể tin nhìn về phía Tử Tang, có lẽ bởi vì quá đỗi kinh ngạc và phẫn nộ, hề có phản ứng.


      Sáng sớm hôm nay, Hạ Mộc như thường ngày ra khỏi cửa. lúc sau sắc mặt tái nhợt quay về, Tử Tang nhìn có chút kỳ lạ, chợt nghe Hạ Mộc : “Tiểu thư, Triệu Thế Tử đến .”

      Nàng cau mày, nhưng hề bất ngờ, ra ngoài cửa. Chỉ thấy Triệu Thế Tử với dáng vẻ phong lưu phóng khoáng rảo bước tiến vào sân. Bên ngoài viện còn cột con ngựa trắng, hai người giả làm em kia cũng có mặt.

      Vừa nãy khi Hạ Mộc nhìn thấy hai người giả làm em cùng Triệu Thế Tử đến, ra tất cả, đó là người của Triệu Thế Tử.

      “Tử Tang muội muội.” Triệu Thế Tử nhìn thấy Tử Tang vui vẻ gọi, mặt vô cùng vui mừng. Nhìn Triệu Thế Tử như vậy, còn tiểu thư lại hề bất ngờ khi thấy , Hạ Mộc hoảng hốt, nhưng biết nên làm gì lúc này.

      theo tôi.” Tử Tang bỏ lại câu rồi ra ngoài viện, Triệu Thế Tử vội theo. Trong lòng Hạ Mộc càng hoảng, cũng càng sốt ruột, nhịn được gọi: “Tiểu thư…”

      Ánh mắt lạnh lùng của Triệu Thế Tử bắn về phía Hạ Mộc, còn Tử Tang quay đầu đối diện với đôi mắt sốt ruột và hoảng hối của Hạ Mộc sốt ruột, nhàn nhạt : “ ở lại.”

      Sau đó nàng hề quay đầu lại khỏi sân, vòng qua căn nhà về phía rừng trúc. Thẳng đến khi cách căn nhà đủ xa, nàng mới dừng bước, quay đầu nhìn về phía Triệu Thế Tử, lạnh nhạt mà xa cách.

      “Tử Tang muội muội, theo huynh trở về kinh thành , huynh chiếu cố muội cả đời.” Triệu Thế Tử ôn nhu , đôi mắt nhìn nàng phong tình vạn chủng.

      Có lẽ số người xiêu lòng ngả vào lòng , đáng tiếc người đối mặt là Tức Mặc Tử Tang lãnh tình, là Tức Mặc Tử Tang cực kì ghét . Câu này càng làm nàng thấy ghê tởm, phiền toái.

      tới đây làm gì, chẳng lẽ thèm để lời tôi vào mắt.” Nàng lạnh lùng . Nếu thông minh nên đến, phải trốn tránh mới đúng.

      Nét mặt Triệu Thế Tử cứng đờ, sau đó đơn : “Tử Tang muội muội, huy thích muội, sao muội có thể vô tình như vậy, lấy chuyện đó ra uy hiếp huynh?”

      đừng đứng đây làm tôi ghê tởm nữa. Tôi chỉ cần nghe kết quả.” Nàng kiên nhẫn .

      “Tử Tang muội muội…”

      Ánh mắt lạnh như băng của Tử Tang nhìn chằm chằm Triệu Thế Tử, im miệng, có chút kinh hãi. mất mặt, vậy mà lại sợ hãi vì ánh mắt của phụ nữ. Có chút thẹn quá thành giận, lại nghĩ đến nội dung trong bức thư, trầm giọng hỏi: “Sao muội biết chuyện kia?”

      Tử Tang khinh thường nhìn Triệu Thế Tử. Cũng trả lời câu hỏi của , mà là nhàng : “Nếu việc này còn chưa đủ tôi cũng để ý ra chuyện bám lấy tôi với vợ , với người họ Tức Mặc, thậm chí loan ra cả kinh thành. Tôi nghe , Tức MặcYên Nhi thành thái tử phi, địa vị gia tộc Tức Mặc rất cao. Còn Triệu gia hình như mắc lỗi, tình cảnh nguy hiểm phải.”

      Sắc mặt Triệu Thế Tử trầm, gắt gao nhìn nàng.

      “Sao nào, muốn giết tôi, cảm thấy tôi ở xa ngàn dặm vẫn biết chuyện ở kinh thành, cho rằng tôi có người sao?” Giọng điệu nàng lạnh lùng và khinh thường, nhẫn nại lắm mới đưa ra lời cảnh cáo tiếp, “ đừng biết sống chết.”

      Triệu Thế Tử nghe tức muốn ói máu, nhưng hề có tia sát khí, giận dữ cười to, “Xem ra, mọi người đều coi thường muội.”

      Tử Tang .

      , muội muốn ta phải làm gì?” Triệu Thế Tử lạnh lùng hỏi.

      “Đừng để tôi nhìn thấy và người của nữa, còn có được động đến sợi tóc của Hạ Mộc.” Tức Mặc Tử Tang lạnh lùng , nàng chỉ muốn có những ngày tự do yên tĩnh thôi, tiếc rằng rất khó được như ý nguyện. Vốn nàng muốn lấy chuyện đó ra uy hiếp Triệu Thế Tử, nhưng người nào đó thức thời, nàng thể dùng đến!

      “Được lắm, sau này huynh cách rất xa, muội cứ sống cho tốt với tên nô tài hạ lưu kia .” Sắc mặt Triệu Thế Tử xanh mét , nữ nhân đáng chết này nguyện ý ở cùng nô tài cũng chướng mắt .

      “Ba…” cái tát chút do dự, phát ra tiếng vang dội.

      Triệu Thế Tử ôm mặt mình thể tin nhìn về phía Tử Tang, có lẽ bởi vì quá đỗi kinh ngạc và phẫn nộ, hề có phản ứng.

      “Đây là cái giá của tội sỉ nhục Hạ Mộc, đừng để tôi nghe được, bằng …” Giọng nàng rất , lại xoáy thẳng vào đầu Triệu Thế Tử, cộng thêm hơi thở lạnh như băng đánh vào giác quan của , hiểu sao cảm thấy sợ hãi.

      “Tức Mặc Tử Tang, đừng quá đáng.” lâu sau, Triệu Thế Tử mới ngoan thanh , nghiến răng nghiến lợi.

      Tử Tang khinh thường nhìn , ràng để biểu ra rằng, tôi cứ quá đáng đấy, có năng lực làm gì thôi.

      Sắc mặt xanh mét, gân xanh nổi lên, cơ thể vì áp chế lửa giận mà run nhè . Ánh mắt nhìn Tử Tang giống như có thể đốt nàng thành tro bụi.

      Nếu đổi lại là người khác có thể sợ mất mật nhưng Tử Tang vẫn lạnh lùng đối diện với ánh mắt , chứa rất nhiều khinh thường và lãnh ngạo.

      “Chẳng qua tôi chỉ thích thôi, tuyệt tình đến vậy sao?” Triệu Thế Tử trầm , thực ra, hề thích Tử Tang.

      “Tôi , đừng lời khiến tôi ghê tởm nữa.” Nàng lạnh lùng , “ cho rằng tôi biết nghĩ gì sao? muốn chinh phục tôi, muốn cưới tôi, chơi rồi hưu tôi, khiến tôi thành trò cười cho cả kinh thành, thành người bị chồng ruồng bỏ… quên từng đánh cuộc với đám công tử kia chứ!”

      …” Sắc mặt Triệu Thế Tử càng thêm khó coi. thể tưởng tượng nổi Tử Tang lại biết chuyện này, thể thốt ra tiếng nào. Nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy Tức Mặc Tử Tang bước lên bắt chuyện, chỉ là nàng để ý đến , hại mất mặt trước đám bạn. tức giận, sau này lần nữa gặp lại nàng ở yến hội, tin đường đường là thế tử của Triệu gia lại hấp dẫn được nàng nên dùng hết sức hút của mình. Nhưng vẫn là vẻ mặt lạnh như băng như cũ, từ đó, thề trước mặt bạn bè, nhất định phải cưới Tức Mặc Tử Tang, chơi rồi hưu nàng, khiến nàng thành trò cười cho cả kinh thành, thành người bị chồng ruồng bỏ.

      Lần đầu tiên, cảm giác được mình trần truồng trước mặt người khác, lòng rất sợ hãi, người phụ nữ thề muốn có được lại khiến thấy nguy hiểm.

      “Tôi , từ nay về sau chúng ta ai đường người đó.” Triệu Thế Tử lạnh lùng. Giờ nhược điểm của nằm trong tay nàng, chỉ có cách thoả hiệp. Nhưng tìm cơ hội khác, biết Tức Mặc Tử Tang có thể biết nhiều chuyện như vậy, sau lưng chắc chắn đơn giản. Cho nên trả thù, chỉ hy vọng nàng có thể quên tất cả, tốt nhất quên rằng từng có người như , như vậy chuyện này thể bị phát .

      Vẻ mặt Tử Tang lạnh lùng, khinh thường : “Tôi rửng mỡ tìm .”

      Triệu Thế Tử hừ lạnh tiếng, sắc mặt xanh mét rồi . người phụ nữ có mắt tròng, khinh thường dây dưa.

      Hạ Mộc đứng ngồi yên trong sân, tới lui. Trong lòng chưa bao giờ lo lắng đến vậy, thường ngóng về hướng tiểu thư và Triệu Thế Tử , cảm thấy bản thân nên làm gì đó nhưng lại thể làm. Nên làm gì bây giờ? Nên làm gì bây giờ?

      Trong sợ hãi và sốt ruột, Hạ Mộc nhìn mình Triệu Thế Tử ra. Lúc Triệu Thế Tử vào sân từng trầm và ghen tị liếc nhìn rồi xoay người lên ngựa, vung roi, nhanh chóng. Hai tên giả làm em kia cũng thi triển khinh công theo, bước rời.

      Hạ Mộc nhìn ba người rời , nghĩ đến ánh mắt của Triệu Thế Tử lại cao hứng. Nếu tiểu thư đồng ý cùng Triệu Thế Tử ngài ấy lộ ra ánh mắt như vậy, mà là đắc ý vui vẻ.

      Bỗng nhiên, lòng Hạ Mộc thông suốt trong sáng. Hoá ra điều sốt ruột là rất lo lắng tiểu thư cùng Triệu Thế Tử, sợ mất chủ tử của mình.

      Lúc trước cũng quan tâm đến tiểu thư, nhưng càng hi vọng tiểu thư có thể ở lại gia tộc Tức Mặc với thân phận Đại tiểu thư, đích nữ, có thể gả người chồng môn đăng hộ đối, có cuộc sống cơm no áo ấm. Nhưng giờ trở nên ích kỷ, hi vọng tiểu thư vĩnh viễn ở lại thôn này, hại tiểu thư phải sống cảnh nghèo khó.

      Có phải trở nên xấu ra rồi ?

      Sau khi Triệu Thế Tử rời , Tử Tang chậm rì rì quay lại, Hạ Mộc vội thu dọn cảm xúc của mình, nhận lấy tiền, cười ngây ngô kêu tiếng, “Tiểu thư.” mang theo vài phần ân cần. Nàng chăm chú nhìn Hạ Mộc, rồi ra sau viện, Hạ Mộc theo sát phía sau.

      “Tôi muốn rửa tay.” Tức Mặc Tử Tang , vừa rồi khi nàng tát Triệu Thế Tử tay nàng đụng vào , bẩn chết được, nên rửa sạch . Hơn nữa trong lòng nàng cũng tức giận, lúc nãy nàng thể giữ được bình tĩnh, tay tự động vung lên, nàng nên tìm cái gì đó thay thế, giống như cành trúc chẳng hạn, như vậy bẩn tay.

      “Vâng.” Hạ Mộc cao hứng đáp lời, chịu khó múc nước cho tiểu thư rửa tay.

      Rửa rửa, Tử Tang trừng mắt nhìn Hạ Mộc, nếu phải vì , nàng bị bẩn tay à?

      Hạ Mộc bị lườm, có chút ủy khuất nhìn Tử Tang. Hình như đâu có làm gì, sao tiểu thư lại lườm , giống như làm chuyện tội ác tày trời vậy.

      “Đưa xà phòng đây.” Nàng tiếp tục ra lệnh.

      “Vâng.” Hạ Mộc vội cầm xà phòng, sau đó ân cần đưa cho Tử Tang, “Tiểu thư, đây.”

      Tử Tang nhận lấy, dùng xà phòng, sau đó từ từ rửa. Tầm mắt Hạ Mộc dừng ở đôi tay thon dài trắng nõn kia rồi dời được, sau khi hoàn hồn, mặt ửng đỏ. Sao lại ngẩn ra nhìn tay tiểu thư, tốt, tốt chút nào.

      Khi Hạ Mộc thôi miên chính mình, cuối cùng Tử Tang rửa tay sạch .

      “Tiểu thư, tại có phải chúng ta sao nữa phải , những người đó còn giám thị chúng ta ?” Hạ Mộc hỏi, tuy rằng biết xảy ra chuyện gì, nhưng cũng nhìn ra ít dấu vết còn sót lại.

      “Về sau bàn tay của Triệu Thế Tử kia vươn đến chỗ chúng ta nữa.” Tử Tang nhàn nhạt .

      Hạ Mộc lập tức vui vẻ, ai mà tình nguyện bị giám sát suốt ngày, cười : “Tiểu thư, buổi tối tôi nấu mấy món ngon cho .”

      Cái gì gọi là nấu mấy món ngon cho nàng, chẳng lẽ ăn à? Tử Tang nghĩ.

      Thực ra nếu phải nghĩ đến Tử Tang, bình thường Hạ Mộc ăn uống làm gì được phong phú như vậy, cách vài ngày có thịt ăn là tốt rồi. Còn Tử Tang vừa ngồi vào bàn bao giờ thiếu hai loại thịt.
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :