1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

QUY VỀ ĐIỀN VIÊN - XA LÊ NHI

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      ☆, 045 Sinh nhật của Hạ Mộc
      Ba, hôm nay là sinh nhật mười tám tuổi của , bọn em mang trứng gà đến tặng .” Hạ Chiêu Quan vừa cười .

      Hạ Mộc sửng sốt, hiển nhiên quên mất. Nhìn em trai em mình, rất cảm động, từ khi làm hạ nhân, sớm nhớ có vụ sinh nhật này.


      Ngày đó, sau khi Hạ Hồi Sinh dẫn Hạ Mộc gặp cha mình Hạ Minh Thanh, Hạ Mộc bắt đầu học võ, vì dạy Hạ Mộc, Hạ Hồi Sinh tạm thời ở lại thôn.

      Mỗi ngày buổi sáng trời còn tờ mờ sáng, Hạ Mộc thức dậy. Còn Hạ Hồi Sinh cũng tới lúc này đến rừng trúc sau nhà, hai người để ý đến trời rét lạnh bắt đầu người dạy người học. Bình thường chuyện hề đáng tin Hạ Hồi Sinh dạy võ công cũng có bài có bản, còn Hạ Mộc cũng học rất nghiêm túc, rất nỗ lực. Buổi tối làm xong hết việc nhà, mình người ở sau viện luyện lại những gì buổi sáng Hạ Hồi Sinh dạy.

      Phải học võ, Hạ Mộc càng bận hơn. Hôm nay sau khi ăn cơm chiều, Hạ Mộc với Tử Tang: “Tiểu thư, người xem, lâu nữa cày bừa vụ xuân. tay tôi còn có chút bạc, chi bằng mua ít ruộng?”

      Tuy rằng này đất ở tượng pha mua, nhưng tạm thời có cách gì hay để trồng ngay được, sau này cần phải từ từ xử lý. Với hộ nhà nông, ruộng đất là quan trọng nhất.

      “Ừ, dùng tên của mua.” Tử Tang nhàn nhạt , nếu Hạ Mộc lại dùng tên của nàng mua, đến lúc nàng rời còn phải làm thủ tục chuyển nhượng, phiền toái, cần vẽ vời thêm chuyện.

      “Điều này hợp quy củ!” Hạ Mộc khó xử , làm gì có chủ nhân đăng ký sở hữu dưới tên hạ nhân.

      “Cứ làm theo lời tôi là được.” Tử Tang biết Hạ Mộc mềm tai nghe vào, cho nên trực tiếp hạ mệnh lệnh .

      “Vâng.” Quả nhiên, Hạ Mộc đồng ý, còn : “Còn cái hồ bỏ hoang ở vùng tượng pha kia tôi cũng muốn mua, đến lúc đó nạo vét ít bùn nhão bỏ là có thể nuôi cá, đến lúc đó thả thêm mấy củ sen.”

      “Tự làm chủ, đừng lấy việc này làm phiền tôi.” Tử Tang lãnh đạm , giọng điệu kiên nhẫn. Nàng thích Hạ Mộc làm cái gì cũng cho nàng biết, ràng còn quan hệ chủ tớ, chết vẫn nhận định là chủ tớ, nếu như thế này, đến lúc rời có khả năng cũng có mấy việc phiền phức.

      “Vâng.” Hạ Mộc đáp ứng.

      Giữa trưa hôm sau , Hạ Mộc phải mua ruộng đất và hồ nước bỏ hoang kia nữa. Sau đó, Hạ Mộc càng bận, học võ, làm việc nhà, làm ruộng để chuẩn bị cày bừa vụ xuân.

      Hạ Hồi Sinh nhìn Hạ Mộc bận từ sáng đến tối, thời gian luyện võ thời gian càng ít. Mặt khác buổi sáng, giữa trưa, buổi tối còn phải đúng giờ trở về nấu cơm cho Tử Tang ăn, mà Tử Tang mỗi ngày nhàn rỗi, làm gì.

      Cho nên, Hạ Hồi Sinh càng xem Tử Tang càng vừa lòng. Hạ Mộc cũng chú ý tới cảm xúc của Hạ Hồi Sinh. hầu hạ tiểu thư nhà là chuyện phải làm, nhưng Hạ Hồi Sinh cũng biết, lo lắng hai người phát sinh xung đột. Vì thế, sau khi sáng hôm nay luyện canh giờ võ công, Hạ Mộc ấp úng với Hạ Hồi Sinh: “Ngày mai chúng ta đổi sang chỗ khác học võ !”

      “Vì sao, ở đây rất tốt.” Hạ Hồi Sinh .

      “Hồi Sinh, mình biết cậu thích Tử Tang, cho nên, mình muốn hai người cách xa nhau, mình lo lắng hai người cãi nhau.” Hạ Mộc do dự chút, vẫn .

      Hạ Hồi Sinh vừa nghe liền tức giận, “Sao cậu bảo ta tránh tôi, biết thế sớm, thái độ kia của ta, trách tôi nhìn ta vừa mắt sao?”

      Hạ Mộc im lặng.

      Hạ Hồi Sinh híp mắt, nhìn vẻ mặt xấu hổ của Hạ Mộc, lại nghĩ tới chuyện. Mấy ngày trước vô tình gặp vợ chồng Hạ Đại Hầu, theo lời bọn họ, biết được Hạ Mộc ở rể .

      Ở rể, đó là sỉ nhục với người đàn ông, trong mắt Hạ Hồi Sinh xẹt qua ý lạnh.

      “Mình biết rồi, sau này mình để cậu khó xử nữa. Cậu về làm điểm tâm , hôm nay dừng lại tại đây, ngày mai đến chỗ nhà cũ tìm mình , đến đó học.” Hạ Hồi Sinh , sau đó xoay người ly khai.

      Từ cơn giận ngày đó, quả nhiên Hạ Hồi Sinh đến tượng pha nữa. Lại qua mấy ngày, Hạ Hồi Sinh lại dạy Hạ Mộc vài thứ, bảo Hạ Mộc thường xuyên luyện tập rồi rời khỏi thôn, về Huyện Thanh Sơn, qua thời gian nữa lại đến.

      ***

      Mười tháng hai.

      Hôm nay, Hạ Thư và Hạ Chiêu Quan cầm giỏ có ba quả trứng gà tới cửa, vừa khéo gặp được Tử Tang ngồi trong sân, hai người có chút mất tự nhiên kêu tiếng chị Ba.

      Tử Tang liếc mắt nhìn bọn họ cái, khó được tâm tình tốt gật đầu, gì rồi bước vào phòng.

      Hạ Chiêu Quan biết làm sao nhìn về phía Hạ Thư.

      phải Ba rồi sao, tam tẩu thích chuyện, thế nhưng hướng về chúng ta gật đầu , tự nhiên đồng ý cho chúng ta vào.” Hạ Thư , tưởng hướng bên trong rồi, lúc này Hạ Mộc cũng theo trong phòng xuất ra .

      “Em Tư, em Hai.”

      Ba.” Hai người thấy Hạ Mộc ra khẽ thở ra, vui mừng nghênh đón.

      Ba, hôm nay là sinh nhật mười tám tuổi của , bọn em mang trứng gà đến tặng .” Hạ Chiêu Quan vừa cười .

      Hạ Mộc sửng sốt, hiển nhiên quên mất. Nhìn em trai em mình, rất cảm động, từ khi làm hạ nhân, sớm nhớ có vụ sinh nhật này.

      tới thang lầu bước chân Tử Tang hơi ngừng chút, nàng rất thính tai, cần nghe lén cũng nghe được lời Hạ Chiêu Quan , thầm nghĩ hôm nay hoá ra là sinh nhật của Hạ Mộc.

      Nàng hơi hơi cau mày, tiếp tục lên lầu.

      quên mất, vào trong ngồi !” Hạ Mộc cười , dẫn hai người vào trong.

      Hạ Thư và Hạ Chiêu Quan cũng ngồi lâu, sau nén hương rời . Hạ Mộc đứng dậy tiễn, đến khi nhìn thấy bóng hai người nữa. Trong lòng thở dài, ràng ở cùng thôn, lại ở chung ít mà xa cách nhiều, cũng ít khi tụ họp. Nghĩ đến thái độ cha mẹ, đau đầu. Trở lại phòng khách ngồi xuống nhìn cái giỏ có ba quả trứng gà rồi ngẩn người. Đột nhiên nghe thấy tiếng vó ngựa, tiếng Hạ Hồi Sinh hô to gọi vang lên, vội vàng ra ngoài.

      Chỉ thấy Hạ Hồi Sinh từ lưng ngựa nhảy xuống, cột ngựa vào thân cây rồi lấy theo đống đồ từ lưng ngựa xuống. Hạ Mộc có chút kinh ngạc, hỏi: “Cậu làm gì vậy?”

      “Hôm nay là sinh nhật mười tám tuổi của cậu, tất nhiên phải chúc mừng ra trò bữa.” Hạ Hồi Sinh cười .

      “Cậu còn nhớ à!” Hạ Mộc có chút kinh ngạc.

      “Đương nhiên, chúng ta là em tốt kia mà?” Hạ Hồi Sinh , sau đó thấp giọng hỏi Hạ Mộc, “Vị kia nhà cậu đâu?”

      Hạ Mộc sững ra lúc mới nghĩ ra Hạ Hồi Sinh hỏi Tử Tang, : “ ở trong phòng.”

      Quả nhiên, Hạ Hồi Sinh nhếch miệng, sau đó cười : “, mang mấy thứ này vào, sau đó đến rừng trúc xem cậu học võ công đến đâu rồi.” Tuy rằng cũng thích nhìn thấy Tử Tang, nhưng vì hôm nay là sinh nhật Hạ Mộc, thể đến. Được rồi, nể tình sinh nhật của Hạ Mộc, cố nhịn là được.

      “Sao cậu mang nhiều đồ đến vậy?” Hạ Mộc nhận lấy đồ, dẫn Hạ Hồi Sinh vào trong phòng.

      có gì đâu, chỉ có ít đồ ăn thôi.” Hạ Hồi Sinh , biết đồ gì đó đắt Hạ Mộc nhận nên dứt khoát tìm khắp nơi mấy món ngon ngon mua đến, hôm nay ăn uống no nê bữa.

      Hạ Hồi Sinh vừa tiến vào phòng khách nhìn thoáng qua cầu thang.

      Hạ Mộc lên tiếng, cất hết đồ, sau đó Hạ Hồi Sinh lập tức sốt ruột muốn nhìn xem mấy ngày nay Hạ Mộc luyện võ công đến độ nào, vì thế hai người về phía sau rừng trúc.
      Chris thích bài này.

    2. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      ☆, 046 Hạ Mộc uống say
      Nhìn bước chân Hạ Mộc nghiêng ngả đến cạnh bàn, lắc lắc hai bầu rượu sớm trống rỗng, ngạc nhiên : “Ách, còn rượu, ai uống rồi?”

      Xem ra cực kì say, dĩ nhiên là mình uống rượu cũng biết, Tử Tang nghĩ. Rồi thấy Hạ Mộc trầm tư chút, quay đầu nhìn nàng, mặt lên án, “Tiểu thư, sao ngài có thể nâng cốc uống hết thế, chừa cho tôi tẹo nào?”


      Từ ban công lầu, Tử Tang lẳng lặng trông về phía rừng trúc, lát sau trở về, cầm sách đọc, nhưng rất lâu giở tờ.

      Chạng vạng, Hạ Mộc và Hạ Hồi Sinh bận việc trong phòng bếp, tính làm bữa cơm với rất nhiều món, Hạ Mộc làm rất chăm chú, còn Hạ Hồi Sinh thường xuyên ngó ra bên ngoài, sau đó mày càng nhíu chặt.

      Hạ Mộc chú ý đến Hạ Hồi Sinh yên lòng, cười : “ thể ngờ được lâu gặp, cậu lại biết nấu ăn.”

      Tuy thích nấu cơm, nhưng đa số đàn ông đều thích vào bếp. Cho nên tay nghề thuần thục của Hạ Hồi khiến Hạ Mộc kinh ngạc, huống hồ vẫn là người luôn hướng về chủ nghĩa đàn ông như Hạ Hồi Sinh.

      “Biết nấu cơm có gì đặc biệt hơn người.” Hạ Hồi Sinh nhàn nhạt đáp lại câu.

      Hạ Mộc cười cười, gì thêm, nghiêm cẩn làm việc.

      Nhờ hợp tác giữa hai người, rất nhanh dọn đồ ăn lên bàn. Hạ Mộc phải lên gọi Tử Tang, nhìn bóng dáng Hạ Mộc lên lầu, đôi mắt Hạ Hồi Sinh thoáng qua tia lãnh ý. Người phụ nữ kia quá kiêu ngạo, hôm nay là Sinh nhật của Hạ Mộc, xuống dưới giúp đỡ thôi, ăn cơm còn phải gọi.

      “Tiểu thư, ăn cơm.” Hạ Mộc cười ngây ngô kêu.

      Tử Tang nhìn Hạ Mộc, trong lòng khỏi có chút phiền chán, nhàn nhạt : “Tôi đói bụng, cứ ăn .”

      Hạ Mộc ngây ngốc nhìn Tử Tang. Bình thường lúc đến giờ ăn cơm tiểu thư luôn đúng giờ. Hôm nay chẳng những thấy xuống dưới, lại còn ăn, chẳng lẽ bởi vì có Hồi Sinh sao? Tiểu thư thích Hồi Sinh đến thế à?

      “Tiểu thư, tôi…” Hạ Mộc thất thố nhìn Tử Tang.

      Tử Tang cần nghĩ cũng biết, Hạ Mộc lại nghĩ chệch , nhưng giờ nàng muốn chuyện với , giọng lạnh lùng mang theo mệnh lệnh, “ xuống.”

      Hạ Mộc do dự hồi, “Vâng.”

      Vẻ mặt đơn xuống dưới, khi qua đoạn rẽ, khôi phục nét mặt như bình thường, đến trước bàn ăn cười với Hạ Hồi Sinh: “Chúng ta ăn , tiểu… Tử Tang ấy đói.”

      Sắc mặt Hạ Hồi Sinh có chút tối tăm, cũng ngồi xuống, mặt cố tỏ vẻ cao hứng : “Thế tôi, mình còn muốn ngồi ăn cùng với ta.”

      Hạ Mộc há miệng thở dốc, cuối cùng gì.

      Hạ Hồi Sinh nhìn thoáng qua Hạ Mộc, cầm bầu rượu rót hai chén, đặt chén trước mặt Hạ Mộc, “Nào, chúng ta uống rượu, hôm nay say về.”

      Hạ Mộc vốn có chút do dự, nhưng trong lòng cũng có chút đau khổ, muốn uống rượu giải toả, cuối cùng để ý đến Hạ Hồi Sinh, chén tiếp chén. Tửu lượng Hạ Mộc tốt, uống ba chén to ngà ngà, hơi say rồi. ngẩng đầu thấy Hạ Hồi Sinh uống, ngược lại nhìn, cười ngây ngônói: “Hồi Sinh, sao cậu uống, phải cậu say về sao? Nào, chúng ta cạn, say về.”

      xong lại uống tiếp, Hạ Hồi Sinh chăm chú nhìn Hạ Mộc lúc, cũng hào sảng tiếng, “Uống.”

      Rất nhanh, thức ăn bàn còn chưa động đến, rượu mà Hạ Hồi Sinh mang đến uống hết rồi, mà Hạ Mộc say gục bàn. Mặc dù mặt Hạ Hồi Sinh hơi hồng, nhưng qua ánh mắt sáng ngời thấy vẫn tỉnh táo. ngẩng đầu nhìn thoáng qua cửa thang lầu, hơi hắng giọng, sau đó xốc Hạ Mộc lên, về phía phòng ở lầu . nhớ trong nhà này có hai phòng, chắc hẳn là phòng khách. Giờ Hạ Mộc say, cũng muốn dìu cậu ta lên lầu, trước hết để cậu ta nghỉ ngơi ở phòng khách .

      căn phòng cái gì cũng có đủ cả. Khi tiến vào, dìu Hạ Mộc nằm xuống giường, liếc mắt quan sát xung quanh. hơi ngạc nhiên, nơi này có lẽ phải là phòng khách.

      Nghĩ thế, nhìn trong siêu, có trà. Mở tủ quần áo ra, có quần áo, tất cả đều của Hạ Mộc. Bên cạnh giường có giá đỡ, có giày, cũng là của Hạ Mộc, còn có đồ dùng vệ sinh hàng ngày.

      Chỗ này tràn ngập hơi thở cuộc sống hằng ngày nhưng lại là của Hạ Mộc, hề có hơi thở của phụ nữ. Chẳng lẽ, đây chính là phòng Hạ Mộc, hai vợ chồng này vẫn chia phòng ngủ?

      Hạ Hồi Sinh khá chắc chắn với ý nghĩ của mình, im lặng lúc, giúp Hạ Mộc cởi giày, đắp chăn, rồi ra ngoài. Đôi mắt lạnh lùng nhìn thoáng qua cửa thang lầu, xoay người ra khỏi nhà trúc, cưỡi ngựa rời . Bóng đêm hề gây ra trở ngại gì với .

      Lúc này, trong phòng lầu hai, Tử Tang buông sách xuống, nhìn thoáng qua phương hướng Hạ Hồi Sinh rời . Nàng do dự hồi, xuống lầu, trong phòng khách có người, khó để ngửi thấy mùi rượu thoảng trong gió, thức ăn bàn cũng hề động đũa.

      Động tĩnh dưới lầu nàng nghe rất , tất nhiên biết Hạ Mộc say, được Hạ Hồi Sinh dìu về phòng. Nàng im lặng lúc, đến phòng Hạ Mộc.

      Cửa phòng Hạ Mộc đóng, nàng vừa tới cửa, nhìn thấy Hạ Mộc say giưỡn giẹo từ giường đứng lên, về phía bàn, rót nước uống.

      say, trước mắt khắp nơi là ấm và cốc, sờ tới sờ lui, cũng sờ trúng, ngược lại khiến cả ấm và cốc đều đổ. Nước chảy chan chứa bàn, còn có cái cốc sắp lăn xuống dưới bàn.

      Hạ Mộc chú ý tới, uống say nên biết gì, chỉ cười ngây ngô nhìn cái cốc, còn thầm, “Ô, cái cốc này còn biết chạy.”

      Khi cái cốc sắp rơi, bàn tay trắng nõn thon dài nhàng cầm lấy cái cốc, cái tay đẹp! Hạ Mộc ngây ngô cười, ánh mắt tha từ bàn tay nhìn lên phía , thấy người tới.

      “Tiểu thư, là ngài à…” Hạ Mộc cười ngây ngô nhìn Tử Tang.

      Tử Tang khẽ nhíu mày.

      “Tiểu thư, sao ngài lại nhíu mày, tôi thích ngài nhíu mày, sau này đừng nhíu mày, cũng cần lạnh như băng, rất khó coi.” Hạ Mộc chỉ trích, uống say mang theo tính trẻ con, nhưng hề có dấu vết gì là tức giận.

      say.” Tử Tang lạnh lùng . Lúc say lá gan của phình to nhỉ. Nếu tỉnh táo còn nhớ lời mình , biết có bị hù chết hay .

      Hạ Mộc quơ quơ thủ, cười : “Tôi say, tiểu thư, chúng ta tiếp tục uống rượu .”

      xong ra ngoài, Tử Tang nhíu mày theo. Nhìn bước chân Hạ Mộc nghiêng ngả đến cạnh bàn, lắc lắc hai bầu rượu sớm trống rỗng, ngạc nhiên : “Ách, còn rượu, ai uống rồi?”

      Xem ra cực kì say, dĩ nhiên là mình uống rượu cũng biết, Tử Tang nghĩ. Rồi thấy Hạ Mộc trầm tư chút, quay đầu nhìn nàng, mặt lên án, “Tiểu thư, sao ngài có thể nâng cốc uống hết thế, chừa cho tôi tẹo nào?”

      Tử Tang thèm so đo với người say. Điều khiến nàng hơi tiếc nuối là, nếu có máy ghi tốt rồi, nàng ghi lại lời . Nếu quên đêm nay mình to gan thế nào, phải cho nghe lại chút.

      “Tiểu thư, phải ngài câm điếc, vì sao ngài trả lời tôi?” Hạ Mộc trừng mắt nhìn Tử Tang, phát trước kia mình càng ngày càng chiều tiểu thư, lắc lắc đầu, tiếp tục lên án Tử Tang, “Tiểu thư, ngài nên nhiều hơn, nếu như thế bị người khác hiểu lầm, tôi cũng bị khó xử. Nhưng tôi muốn miễn cưỡng tiểu thư làm chuyện mình thích, nên làm thế nào đây… Nên làm thế nào đây… Đúng, uống rượu, uống rượu, người đó , nhất túy giải ngàn sầu, tuy rằng tôi có ngàn mối sầu, nhưng vẫn có hai cái …”

      Hạ Mộc bên lải nhải, bên loạng choạng quơ rượu.

      Tử Tang nhìn Hạ Mộc, có chút thú vị độc ác nhíu mày, lúc say rượu phun ra lời thực mà.
      Chris thích bài này.

    3. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      ☆, 047 Lời say
      uống.” Sau khi say Hạ Mộc tuy rằng vẫn lo lắng cho Tử Tang, nhưng biết chống đối lại. ngồi xuống ghế tựa, quay lưng về phía nàng. uống chính là uống, mệnh lệnh của tiểu thư sai khiến được .

      Tử Tang nhíu mày, cảm thấy sau khi uống rượu Hạ Mộc vẫn khá đáng , ách, đáng ? ! Vẻ mặt lạnh lùng của nàng xuất mấy vệt đen, sao nàng có thể cảm thấy Hạ Mộc đáng chứ?

      Tử Tang nhìn Hạ Mộc, có chút thú vị độc ác nhíu mày, lúc say rượu phun ra lời thực mà.

      Nàng đột nhiên cảm thấy tâm tình trở nên tốt lắm, vì thế cũng quan tâm đến Hạ Mộc uống say, ngồi xuống cạnh bàn, cầm đôi đũa sạch ăn cơm, cũng quan tâm đến đồ ăn nguội lạnh.

      Vốn tìm rượu Hạ Mộc giống như cảm giác được cái gì, đột nhiên nhìn về phía Tử Tang, vội hỏi: “Tiểu thư, thức ăn này thể ăn.”

      Tử Tang nhìn về phía , hỏi lại: “Sao lại có thể ăn?”

      “Đồ ăn lạnh, trời rất lạnh ăn đau bụng, cũng tốt với thân thể. Tôi hâm nóng cho ngài.” Hạ Mộc xong, lắc lư thân mình bê thức ăn, định cầm vào phòng bếp.

      say hay là say?” Tử Tang nghiêm cẩn xem Hạ Mộc.

      “Tôi mình say.” Hạ Mộc trả lời.

      Chỉ có người uống say mới bản thân mình say. Tử Tang nhìn Hạ Mộc hạ quyết định, thấy thân thể lắc lư vào phòng bếp. Trong lòng nàng hơi chua xót, thể tưởng tượng được dù say, cũng săn sóc bản thân mình, được ăn đồ ăn lạnh, cái gọi là chấp nhất đến cùng sâu bao nhiêu?

      Nàng cầm chỗ thức ăn Hạ Mộc làm còn thừa, ra ngoài, đến phòng bếp. Trong đó Hạ Mộc xiêu vẹo ra, suýt nữa va vào Tử Tang, may mà nàng phản ứng nhanh, thoáng nghiêng người liền tránh được Hạ Mộc, mới khiến đồ ăn tay bị rớt hết. Nhưng Hạ Mộc lại đổ về phía trước, thể đứng vững, Tử Tang vội vàng dùng tinh thần lực lôi kéo, Hạ Mộc mới tránh khỏi cảnh nằm mặt đất, miệng đầy đồ ăn rơi vãi.

      “Sao lại ngã xuống nhỉ?” Say Hạ Mộc kỳ quái sờ sờ đầu, sau đó quay sang cười ngây ngô với Tử Tang, “Tiểu thư, ngài cũng tới rồi, chắc chắn ngài rất đói bụng, tôi hâm nóng đồ ăn.”

      xong, vào trong bếp, nghĩ nhiều về hành vi đột nhiên đứng lên của mình nữa.

      Tử Tang thở phào hơi, cũng nhíu mày, nhìn đường còn xong, có thể hâm nóng đồ ăn cho nàng sao?

      Quả nhiên ngoài dự đoán của nàng, Hạ Mộc say xỉn xoay quanh vòng trong phòng bếp, tuy rằng miệng muốn hâm nóng đồ ăn, nhưng hề hành động như hâm nóng đồ ăn. Hiển nhiên thể thực cho thức ăn vào đảo nóng mà cùng Tử Tang nhìn thức ăn chăm chú, nàng hiểu lắm, cũng thấy cần phải biết, vì thế với Hạ Mộc: “Tôi đói bụng, thôi, ngủ nào.”

      Vừa xong nàng lập tức hối hận, Hạ Mộc say biết nàng cái gì sao?

      được, tiểu thư thể đói bụng.” Hạ Mộc dù say cũng kiên trì nguyên tắc của bản thân, hiển nhiên nghe hiểu lời tiểu thư nhà mình .

      Lần này Tử Tang biết nên cảm động, hay là nên phiền não với quật cường của Hạ Mộc nữa.

      , chúng ta uống rượu hơn.” Lần này tuyệt đối Tử Tang lừa Hạ Mộc, rượu trong nhà được uống hết, làm gì còn rượu!

      “Uống rượu? !” Hạ Mộc suy nghĩ hồi, sau đó cao hứng đồng ý, “Tốt, chúng ta uống rượu.”

      xong, vào phòng khách, còn Tử Tang theo sau.

      Đến phòng khách, Hạ Mộc tiếp tục tìm rượu, Tử Tang cầm hai chén trà và ấm trà. Ấm trà này vốn đặt cái bếp dùng than hâm nóng. Đây là thứ Hạ Mộc vì chuẩn bị cho Tử Tang có thể trong mùa đông lạnh giá vẫn được uống trà nóng mà làm hành vi xa xỉ hiếm hoi.

      “Hạ Mộc, rượu tìm được rồi này.” Tử Tang vừa , chỉ về phía hai chén trà.

      Hạ Mộc vô cùng cao hứng chạy tới, cũng có nhìn thấy rượu, vội hỏi: “Tiểu thư, rượu đâu?”

      Tử Tang chỉa chỉa chén trà, “Đây nè.”

      Thấy Hạ Mộc say xỉn như thế, đáng lẽ nàng nên nấu canh tỉnh rượu cho uống, ngày mai sau khi tỉnh di chứng của trận say nghiêm trọng lắm. Tiếc là nàng biết làm, Hạ Mộc cũng có lộc ăn, đành dùng trà thay thế vậy.

      Hạ Mộc dù say cũng có thể phân ra cái gì là trà cái gì là rượu, trừng mắt nhìn Tử Tang ủy khuất : “Tiểu thư, sao ngài lại gạt tôi, đây ràng là trà.”

      Tử Tang trừng lại, “Tôi là rượu là rượu, uống.”

      Hạ Mộc mếu máo, rất oan ức nhìn Tử Tang, trẻ con : “Tiểu thư, ngài bắt nạt người ta.”

      tại Hạ Mộc trắng hơn chút, đường nét ngũ quan từ từ ra, khí chất thành khiến người ta nhìn cũng thoải mái. Động tác trẻ con này nhìn vừa manh vừa hề hề, làm cho người ta động lòng, rất muốn tiến lên sờ sờ đầu , an ủi .

      “Thế sao, uống.” Tử Tang còn kiên nhẫn, sao nàng có cảm giác mình dỗ trẻ con nhỉ?

      uống.” Sau khi say Hạ Mộc tuy rằng vẫn lo lắng cho Tử Tang, nhưng biết chống đối lại. ngồi xuống ghế tựa, quay lưng về phía nàng. uống chính là uống, mệnh lệnh của tiểu thư sai khiến được .

      Tử Tang nhíu mày, cảm thấy sau khi uống rượu Hạ Mộc vẫn khá đáng , ách, đáng ? ! Vẻ mặt lạnh lùng của nàng xuất mấy vệt đen, sao nàng có thể cảm thấy Hạ Mộc đáng chứ?

      uống phải ?” Giọng điệu Tử Tang tràn ngập uy hiếp.

      Hạ Mộc im lặng lúc, quay đầu nhìn thoáng qua Tử Tang, sau đó chậm rãi cầm chén trà lên uống, còn thường thường nhìn về phía nàng, dùng im lặng để biểu lộ tức giận bất bình, và lên án nàng nhẫn tâm.

      Đột nhiên Tử Tang có cảm giác hơi đau đầu. Nếu tỉnh lại Hạ Mộc cũng như thế này, nàng muốn đập đầu vào cột, xong hết mọi chuyện.

      “Tốt lắm, ngủ.” Tử Tang chỉ vào phòng Hạ Mộc.

      “Tôi buồn ngủ, tôi muốn uống rượu.” Hạ Mộc còn nhớ rượu mãi quên.

      Tử Tang nhất định phải người có nhẫn nại, đứng lên, “Vậy cứ ở lại uống !” Lạnh lùng bỏ lại câu, cũng quay đầu lại lên cầu thang.

      Từ nơi sâu thẳm nhất trong lòng Hạ Mộc dường như che giấu bất an nồng đậm, nhìn bóng lưng Tử Tang, mờ mịt mà bất lực gọi: “… Tiểu thư…”

      Thanh ngân nga mà xa xôi, giống như xuyên qua cả thời . mờ mịt và bất lực đó trực tiếp rọi vào lòng Tử Tang, thân mình nàng run lên, bước chân cũng ngừng lại, giống như cả cơ thể bị khống chế, nàng thể xoay người nhìn Hạ Mộc.

      “… Ngày trôi qua nhanh, rất nhanh, tiểu thư phải rời khỏi nơi này… Tiểu thư đừng mà… Tôi có thể hầu hạ tiểu thư… Hầu hạ rất tốt…” Giọng rất rất , lời tràn ngập sợ hãi và cầu xin dường như chôn sâu tận đáy lòng Hạ Mộc muốn lao ra, chứ phải từ miệng ra nữa.

      Tử Tang chậm rãi xoay người nhìn về phía Hạ Mộc, mới phát nằm ghế sofa, hai mắt khép chặt, ôm lấy mình, rất bất lực, xem ra những lời là lời say.

      “Hạ Mộc, trở về phòng.” Tử Tang tiến lên gọi.

      Hạ Mộc thờ ơ.

      Mày hơi hơi nhíu chút, Tử Tang lay Hạ Mộc, cuối cùng mở mắt, nhìn Tử Tang đứng trước mặt, ngây ngốc nở nụ cười, “Tiểu thư, là ngài à!”

      Mày Tử Tang càng nhíu, xem ra say quá rồi.

      “Tiểu thư, ngài đừng nhíu, ta xem trong lòng cũng dễ chịu.” Hạ Mộc vẫn như cũ cười ngây ngô.

      Tử Tang vi lăng, nhíu mày : “Trở về phòng ngủ.”

      “Được.” Lần này, Hạ Mộc ngoan ngoãn đồng ý, sau đó nghiêm cẩn xem Tử Tang, trong mắt tràn ngập khát vọng, từ từ : “Tiểu thư, tôi rất nghe lời, có phải ngài nữa ? Tuy bình thường tôi hay tự nhủ rằng, đến thời hạn ba năm, tiểu thư , nhưng dù thế, tiểu thư cũng mang tôi theo cùng, nhất định tiểu thư cần gã sai văt… Nhưng mấy lời này chỉ là lừa gạt bản thân thôi, tiểu thư , hơn nữa cũng cần tôi…”

      Thân mình Tử Tang đột nhiên chấn động, ngây ngốc Hạ Mộc tiếp tục nằm xuống. Hoá ra biết hết cả?

      “Tiểu thư bảo tôi ngủ tôi ngủ.” Hạ Mộc nhắm chặt hai mắt thào, “Tôi đáp ứng Lý ma ma rồi, làm hạ nhân tốt, trung thành với tiểu thư cả đời.”

      lúc sau, hô hấp Hạ Mộc đều đều, hiển nhiên ngủ ngay ở đây.

      Tử Tang lạnh lùng nhìn Hạ Mộc, Lý ma ma là ai?
      Chris thích bài này.

    4. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      ☆, 048 Mưa gió vần vũ đến rồi
      Tử Tang quay đầu xem Hạ Mộc, hỏi: “Lý ma ma là ai?”

      Nàng quyết định cho Hạ Mộc cơ hội giải thích, xem như công bằng.


      Tử Tang lạnh lùng nhìn Hạ Mộc, Lý ma ma là ai?

      Nàng có chút xúc động muốn lay tỉnh Hạ Mộc, hỏi cho ràng, cuối cùng, nàng làm như vậy, lạnh mặt xoay người lên lầu, để ý tới Hạ Mộc ngủ sofa.

      Hôm sau, Hạ Mộc vì lạnh mà tỉnh, đầu vẫn còn đau, rất khó chịu. lấy lại bình tĩnh, phát trời sáng hẳn, mà cũng ngủ sofa, sợ tới mức nhảy dựng lên. Sao lại ngủ ở phòng khách, đúng rồi, hôm qua là sinh nhật , sau đó uống rượu với Hồi Sinh, sau đó… Sau đó thế nào, sao nghĩ mãi ra.

      nhìn nhìn tiền viện hậu viện, có nhìn thấy bóng dáng Tử Tang, lầu cũng im ắng , chắc là tiểu thư chưa tỉnh.

      Mấy ngày nay, Tử Tang rời giường tương đối muộn, Hạ Mộc cũng thấy lạ. vội vã vào hậu viện rửa mặt chải đầu, sau đó lập tức vào phòng bếp làm điểm tâm. Làm xong điểm tâm, vẫn như cũ thấy có bóng dáng Tử Tang, do dự chút, lên lầu, mới phát cửa thính hoa lầu hai mở ra, nhìn vào bên trong, cửa phòng cũng mở. nghĩ thầm có lẽ tiểu thư nhà mình rời giường, gọi: “Tiểu thư, có thể ăn điểm tâm .”

      Bên trong có tiếng trả lời, Hạ Mộc lại kêu tiếng, vẫn có ai đáp lại, bước vào thấy, phát phòng trống rỗng, chăn giường gọn gàng, hề thấy bóng dáng tiểu thư.

      lập tức nghĩ tới rừng trúc, vội chạy tìm. Trong đình hóng mát nơi rừng trúc có người, tìm dọc theo con đường , nén nhang sau cuối cùng nhìn thấy Tử Tang.

      Nàng chậm rãi đứng trong rừng trúc, mắt nhìn phía trước, tự nhiên cũng nhìn thấy Hạ Mộc. Nét mắt nàng có gì biến hoá, chỉ ngừng lại, nhìn Hạ Mộc dần tới gần.

      “Tiểu thư, có thể ăn điểm tâm.” Hạ Mộc cười ngây ngô, tinh thần khôi phục rất khá .

      Tử Tang lạnh lùng nhìn cái, sau đó lướt qua tiếp tục .

      Hạ Mộc sửng sốt, tuy bình thường tiểu thư nhà mình tương đối lãnh khốc, nhưng chưa bao giờ cảm giác được trong lạnh lùng của tiểu thư có tia bất an. Phảng phất lạnh lùng và xa lạ đó nhằm vào chính mình, chẳng lẽ bản thân làm việc gì sai, chọc tiểu thư tức giận sao?

      Nghĩ thế, vội vã đuổi theo, theo sau, bất an hỏi: “Tiểu thư, có phải tôi làm sai việc gì ?”

      Tử Tang rất lâu sau thấy trả lời, ngay thời điểm trong lòng Hạ Mộc trầm xuống, Tử Tang đột nhiên dừng bước chân, Hạ Mộc cũng vội vàng dừng lại, thiếu chút nữa va vào tiểu thư.

      Tử Tang quay đầu xem Hạ Mộc, hỏi: “Lý ma ma là ai?”

      Nàng quyết định cho Hạ Mộc cơ hội giải thích, xem như công bằng .

      Hạ Mộc sửng sốt, sau đó chính là kinh ngạc, mê hoặc hỏi: “Tiểu thư, ngài biết Lý ma ma sao?”

      Tử Tang nhìn Hạ Mộc chăm chú, nhàn nhạt : “Tôi biết còn phải hỏi chắc.”

      “Lý ma ma là quản trong phòng tiểu thư, cũng là nha hoàn của hồi môn của đại phu nhân. Năm tiểu thư mười tuổi, Lý ma ma qua đời. Lúc tôi vừa đến Tức Mặc phủ, chính là được Lý ma ma nhận về phòng tiểu thư, từ đó về sau Lý ma ma luôn quan tâm đến tôi.” Hạ Mộc .

      Đại phu nhân chính là người mẹ danh nghĩa của Tử Tang ở kiếp này.

      Trong lòng Tử Tang vi lăng, ngờ lại nhận được đáp án như vậy. Mà nàng hề có ấn tượng gì về Lý ma ma này.

      Hạ Mộc vừa thấy vẻ mặt Tử Tang, nhất thời hiểu được Tử Tang nhớ Lý ma ma. Nét mặt hơi buồn bã, : “Tiểu thư nhớ cũng đúng thôi. Lúc trước sau khi đại lão gia và đại phu nhân qua đời, người để lại cho tiểu thư có thể tín nhiệm bị cũng bị chuyển đến nơi khác. Lúc trước Lý ma cũng bị tách khỏi tiểu thư, nhưng tiểu thư à, Lý ma ma là người tốt, dù khi đó ở cạnh ngài, vẫn luôn suy nghĩ cho ngài.”

      Tử Tang hơi cau mày. Lúc đầu thân thể này vì rơi vào sông băng mà qua đời, sau khi nàng xuyên qua, thân thể này vốn dĩ rất kém, vừa rơi xuống nước càng yếu hơn. Lại thêm tinh thần lực của mình dù vẫn tồn tại, nhưng cũng yếu . Cho nên lúc nàng vừa tới đến thế giới này chỉ sốt ruột điều dưỡng thân thể, căn bản quản đến chuyện trong phủ. Vì ngay từ đầu nàng xác định rời , nàng quản nhiều như vậy làm gì.

      Sau này, thân thể cùng tinh thần lực của nàng cũng từ từ khôi phục, hơn nữa càng ngày càng mạnh …

      “Tiểu thư, có lẽ ngài nhớ , nhưng tôi vẫn nhớ, tiểu thư từng cứu tôi hai lần. Lúc tôi vừa vào Tức Mặc phủ bởi vì có tiền đút lót cho mấy vị quản , thiếu chút nữa bị đánh chết, là tiểu thư đột nhiên xuất , cứu tôi.” Hạ Mộc tiếp tục .

      Hạ Mộc vào phủ năm mười tuổi, năm đó Tử Tang bảy tuổi, sáu tuổi nàng trùng sinh đến, thế cứu đúng là mình, nhưng nàng hề có ấn tượng gì.

      “Tiểu thư cứu tôi, sau đó có ma ma quản đến, chính là Lý ma ma. Bà dẫn tôi , hỏi tôi có nguyện ý hầu hạ ngài , cả đời trung tâm với chủ tử, lúc đó tôi chút do dự đồng ý, tôi báo đáp ân cứu mạng của tiểu thư. Còn lần nữa là, tôi trở thành gã sai vặt của tiểu thư, lần tôi cẩn thận phạm lỗi, Nhị phu nhân muốn đem tôi trận tễ (đánh gậy cho đến chết), may mắn tiểu thư nhìn thấy câu, tôi cũng nhặt lại được cái mạng này.” Hạ Mộc đến đoạn này cảm kích nhìn Tử Tang, ân cứu mạng hai lần, thể báo đáp được, hơn nữa cũng giúp được tiểu thư gì cả, thở dài : “Đáng tiếc là, tôi ngốc, thủy chung cũng giúp được gì cho tiểu thư cái gì, thậm chí còn hại cả đời của tiểu thư, giờ…”

      Hạ Mộc cúi đầu, vẻ mặt đơn và hổ thẹn, giúp được thôi, còn hại cả đời tiểu thư.

      Tử Tang tiếp tục về phía trước, Hạ Mộc cũng gì nữa, yên lặng theo. Đột nhiên cảm giác cổ họng có chút thoải mái, nhịn được ho khan mấy tiếng.

      Xem ra, tối hôm qua Hạ Mộc bị cảm lạnh.

      Nghe tiếng ho khan rầu rĩ kia, bước chân Tử Tang hơi khựng lại, rồi tiếp tục về phía trước.

      Sau khi ăn xong món điểm tâm mĩ vị, Hạ Mộc lấy từ trong phòng ra bộ quần áo đưa cho Tử Tang, khờ khạo cười , “Tiểu thư, quần áo của tôi may rồi này, xem có vừa hay ?”

      Ánh mắt Tử Tang lạnh lùng dừng bộ quần áo kia, đây là bộ quần áo thứ hai Hạ Mộc may cho nàng,

      đun thuốc .” Tử Tang nhận lấy bộ quần áo, bỏ lại câu rồi .

      Hạ Mộc biết Tử Tang rất nghiêm cẩn, vì thế ra ngoài tìm đại phu chữa dứt điểm, bằng đến lúc đó lại lây sang tiểu thư nhà mình, đồng thời trong lòng cũng rất cao hứng, bởi vì tiểu thư quan tâm đến mình.

      Màn đêm buông xuống, trong căn phòng cách tượng pha hạ xa, hai người đàn ông thấp giọng thương lượng:

      “Người phụ nữ kia sao thế nhỉ, ta còn muốn ở lại đây bao lâu nữa? Chẳng lẽ chúng ta cứ phải ở lì tại đây để giám thị à, còn làm ăn được gì nữa, tôi cam lòng!”

      “Vậy cậu có biện pháp gì , có thể khiến cho người phụ nữ kia triệt để rời khỏi tên Hạ Mộc này, trở lại bên người chủ tử?”

      “Ừm… Tôi nghĩ, chỉ cần khiến ta làm ăn được gì ở ngoài, đến lúc đó tự nhiên chuyện cũng thành.”

      “Ý cậu là muốn?”

      sai.”
      Chris thích bài này.

    5. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      ☆, 049 Tranh chấp
      “Cậu ngốc à, tại cậu có thân phận của người bình thường, sao còn coi mình là hạ nhân?” Hạ Hồi Sinh nhắc nhở , rất tức giận với cái kiểu luôn coi mình là hạ nhân của Hạ Mộc.

      “Cái đó được đổi lấy bằng trong sạch của tiểu thư và vinh hoa phú quý cả đời, tôi cần.” Hạ Mộc trầm giọng , đây là chỗ đau nhất trong lòng .

      Hạ Mộc bị cảm lạnh nặng lắm, uống thuốc hai ngày khoẻ rồi.

      Mấy ngày nay điều khiến phiền não là: Mấy hôm nay lên núi săn thú, mỗi lần nhìn trúng con mồi nào, cũng biết vì sao, con mồi đó bị mũi tên của ai đó doạ cháy mất. Hoặc nếu săn được thú, mang lên thị trấn bán đều có người đến gây chuyện, khiến chỗ thú săn được bán nổi. nghĩ ra mình đắc tội với ai.

      Cuối cùng, dứt khoát săn thú nữa, đỡ phải bận lòng, mặt khác cũng vì chuyện mua ruộng đất. Giờ là tháng Hai rồi, cày bừa vụ xuân bắt đầu, ruộng đất có rất nhiều việc phải làm.

      Cho nên nhân dịp này tạm thời săn thú, chuyên tâm làm tốt chuyện bên ruộng, kỳ vọng vụ mùa bội thu.

      Còn Tử Tang tự nhiên biết Hạ Mộc gặp phải phiền toái như vậy. Bởi vì dù gặp phiền toái, cũng cố thông suốt, thoải mái để khi đối diện với nàng biểu lộ ra khổ sở.

      Hôm nay trời còn tờ mờ sáng, Hạ Mộc đến chỗ cây đa cổ thụ ở tượng pha hạ để học võ với Hạ Hồi Sinh.

      Từ lúc Hạ Mộc mua cái hồ nước bỏ hoang này, khơi thông nguồn nước, xử lý qua cách đơn giản, vừa nhìn thấy có hình có dạng. Xung quanh hồ nước cũng được phát quang sạch , đặc biệt là ben cạnh cây đa có mảnh đất trống rất rộng, cũng là nơi Hạ Mộc luyện võ.

      Mấy ngày nay, hai người này đều ở đây, người dạy người học.

      lúc lâu sau, Hạ Mộc và Hạ Hồi Sinh ngồi xuống cạnh cây đa nghỉ ngơi, lấy đá tự nhiên làm ghế dựa. Bây giờ còn sớm, Tử Tang thể thức dậy sớm, nên Hạ Mộc cũng vội trở về làm điểm tâm. Vì thế định ngồi chuyện với Hạ Hồi Sinh, về những tâm đắc trong khi học võ. Lại thêm, Hạ Mộc rất có thiên phú học võ, trải qua mấy ngày nỗ lực, có chút thành tựu.

      “Hạ Mộc, cậu và vị kia nhà cậu là có chuyện gì xảy ra?” Hạ Hồi Sinh đột nhiên hỏi. Vốn định hỏi, dù quan hệ của và Hạ Mộc tốt đến đâu cũng thể quản đến chuyện vợ chồng nhà người ta. Nhưng ở lại thôn mấy ngày nay, đều nhìn Hạ Mộc mỗi ngày vội đến vội , căn bản hề có phút nào rảnh. nhìn mà còn thấy rất mệt, mà người phụ nữ kia mỗi ngày nhàn rỗi, quả thực cơm đến há mồm áo đến vươn tay ra. Tuy nơi này là nông thôn, ta là nông phụ, đâu phải là đại thiếu nãi nãi gì gì đó, cần làm gì cả mà lại muốn chồng hầu ạ, đó chính là vô cùng có thất phụ đức.

      Lại tiếp, Hạ Hồi Sinh có hiểu lầm rất lớn với Tử Tang. Nàng hề muốn Hạ Mộc hầu hạ mình gì cả, cũng ràng, giữa hai người là quan hệ hợp tác. Nhưng Hạ Mộc cứ kiên trì như thế, nàng cũng còn cách nào khác, đành kệ vậy.

      Mặt khác, chắc chắn nàng phải rời khỏi đây. Thôn này chỉ là chỗ ở tạm thời trong khoảng thời gian của nàng thôi, cần phiền não vì tiền bạc, tất nhiên ở trong thôn cần làm gì cả. Huống hồ Hạ Mộc nỗ lực làm việc như vậy, có thu hoạch lớn, nàng cũng muốn phần đồng nào. chuẩn xác hơn cũng phấn đấu vì bản thân mình.

      Về phần Hạ Mộc giúp đỡ nàng, Tử Tang tất nhiên tìm cơ hội hồi báo. Huống chi đến lúc nàng rời , Hạ Mộc cũng có được thân phận tự do, vừa có tiền bạc, có gì tốt.

      “Hồi Sinh, cậu gì thế?” Hạ Mộc nhìn Hạ Hồi Sinh, hiểu sao lại đến chuyện này.

      “Tôi thường xuyên nghe cậu gọi ta là tiểu thư, tiểu thư của nhà nào hả?” Hạ Hồi Sinh nhìn Hạ Mộc hỏi.

      Bình thường tuy rằng Hạ Mộc rất cẩn thận, nhưng thời điểm ở cùng Hạ Hồi Sinh rất thoải mái, từ “tiểu thư” này theo thói quen từ miệng nhảy ra, chính cũng nhận ra, nhưng Hạ Hồi Sinh lại bất động thanh sắc ghi nhớ lại.

      Hạ Mộc kinh ngạc nhìn Hạ Hồi Sinh, bỗng chốc biết nên trả lời thế nào.

      “Cậu , đừng nghĩ gạt tôi.” Hạ Hồi Sinh chưa bao giờ nghiêm cẩn như thế nhìn Hạ Mộc.

      Hạ Mộc im lặng hồi lâu, biết dối được, : “ tại vợ tôi là chủ tử trước đây của tôi. Tôi cẩn thận bị người ta lợi dụng làm vấy bẩn trong sạch của tiểu thư, sau đó gia chủ để cho tôi và tiểu thư thành thân, rời khỏi kinh thành, trở về nơi này.”

      ra chuyện chỉ giả vờ là vợ chồng, hết thời hạn ba năm quan hệ hôn nhân kết thúc. Quan hệ trước kia giữa và tiểu thư cũng cần cố gắng giấu diếm. Nếu ai có lòng vừa tra biết ngay, chỉ cần để cho người khác biết và tiểu thư là vợ chồng giả, có vợ chồng chi thực là được.

      Hạ Hồi Sinh ngạc nhiên, hiển nhiên là rất bất ngờ. Nỗi nghi ngờ trước đây coi như có lời giải đáp, bởi vì vốn dĩ giữa hai người từng có quan hệ chủ tớ nên Hạ Mộc mới cung kính với Tử Tang như vậy, “Hai người phải là phân phòng à… Mình nhìn qua phòng của cậu, vừa thấy biết ngay các cậu ở chung phòng.”

      Dù có quan hệ chủ tớ sao, dĩ nhiên là vợ chồng cũng nên có dáng vẻ của vợ chồng chứ. Những lời phía sau này của chính là để ngăn cản Hạ Mộc lừa lần nữa.

      Hạ Mộc nghĩ tới Hạ Hồi Sinh phát ra điểm này, : “Tiểu thư là chủ tử của mình, dù chúng tôi thành thân, việc này vẫn tồn tại như cũ. Việc gì cũng cần có thời gian, từ từ quen với xuất của đối phương.”

      Hạ Mộc thể ra , đành phải cố gắng tiếp tục dối, dừng chút còn : “Huống hồ, chỉ cần tiểu thư nguyện ý, tôi vĩnh viễn đều là hạ nhân của tiểu thư , chỉ cần trung tâm là được, cái khác quan trọng.”

      lời này, cũng là hi vọng Hạ Hồi Sinh biết cam tâm tình nguyện, cần tìm Tử Tang gây phiền toái.

      “Cậu ngốc à, tại cậu có thân phận của người bình thường, sao còn coi mình là hạ nhân?” Hạ Hồi Sinh nhắc nhở , rất tức giận với cái kiểu luôn coi mình là hạ nhân của Hạ Mộc.

      “Cái đó được đổi lấy bằng trong sạch của tiểu thư và vinh hoa phú quý cả đời, tôi cần.” Hạ Mộc trầm giọng , đây là chỗ đau nhất trong lòng .

      “Việc này phải do cậu gây ra, chẳng lẽ cậu cứ cố gắng gánh vác trách nhiệm à?” Hạ Hồi Sinh chất vấn.

      “Mặc kệ thế nào, mình đều có phần sai, thân là hạ nhân, bảo vệ được chủ tử thôi lại còn là đầu sỏ hại chủ tử.” Hạ Mộc có cảm xúc .

      “Cậu quả thực là ngu muội, ngang bướng.” Hạ Hồi Sinh cả giận .

      Hạ Mộc trầm mặc .

      “Thế nhưng ta gả cho cậu, như vậy nên sống với cậu cho tốt. Chứ phải chỉ có danh nghĩa vợ chồng mà có vợ chồng chi thực chứ!” Hạ Hồi Sinh tiếp tục .

      “Tiểu thư ấy vĩnh viễn là chủ tử của mình. Tuy rằng giữa chúng tôi có quan hệ vợ chồng, nhưng tôi mãi mãi hầu hạ tiểu thư tốt.”

      Giờ Hạ Hồi Sinh biết tất cả, Hạ Mộc cũng cần che che giấu giấu trước mặt . Từ tiểu thư thốt ra tự nhiên, huống hồ tiểu thư nhà mình rất ràng. Nàng cần ba năm, sau đó giải trừ hôn nhân, tuy rằng hiểu tại sao nhưng chỉ cần phục tùng mệnh lệnh là được. Huống hồ cũng dám có ý nghĩ an phận với chủ tử.

      Hạ Hồi Sinh giận dữ đứng lên, “Cậu… Cậu tên ngốc này, sao lại ngốc đến thế hả? Người phụ nữ kia có gì tốt, khiến cậu làm thế vì ta. Cậu bị người ta lợi dụng nên trách cậu mà nên trách cái vị kia nhà cậu ngu ngốc. bị người khác hãm hại, còn kéo cậu xuống nước, tính tình lạnh lùng vô lễ…”

      “Hạ Hồi Sinh.” Hạ Mộc tức giận cắt ngang lời chỉ trích của Hạ Hồi Sinh đối với Tử Tang, cũng đứng lên, “Tiểu thư là chủ tử của mình, dù cậu thích mình cũng hy vọng cậu xấu về tiểu thư, bằng … Bằng …”

      tức đến nỗi mặt mũi đỏ bừng, trừng mắt nhìn Hạ Hồi Sinh. Tính tình thà, đúng là nổi mấy lời ngoan tuyệt với em của mình.

      “Bằng thế nào?” Hạ Hồi Sinh khiêu khích liếc Hạ Mộc.

      “Bằng … Bằng chúng ta tuyệt giao.” Hạ Mộc quá tức, cố gắng ra lời độc ác.

      “Hay cho cái tên Hạ Mộc, cậu cũng dám ra câu tuyệt giao, cậu muốn chết hả?” xong quyền của lưu tình chút nào đánh về phíaHạ Mộc, Hạ Mộc kêu thảm tiếng, con mắt thành mắt gấu mèo.

      Hạ Hồi Sinh tuyệt đồng tình với , hừ lạnh tiếng bước .

      Hạ Mộc nhìn bóng bạn rời , lập tức cảm thấy oan uổng, nghiêm mặt trở về.
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :