1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

QUY VỀ ĐIỀN VIÊN - XA LÊ NHI

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      ☆, 035 Hạ Đại Hầu bị bệnh
      [​IMG]

      Người đến giọng ôn hòa mà từ tính.

      Tức Mặc Tử Tang vốn dĩ biết có người, nhưng chỉ cho là người qua đường, thẳng đến khi chàng trai này mở miệng, nàng mới mở mắt. Nhìn lại, thân áo trắng bay bay, mái tóc đen như mực tuỳ tiện túm ít buộc lại, chỗ còn lại tung bay theo gió. Ngũ quan tuấn mỹ ôn hoà, cả người tản mát ra hơi thở ấm áp và dịu dàng.

      Đây tuyệt đối phải là người bình thường, Tử Tang chốt lại câu, mở miệng hiển nhiên chỉ ngang qua thôi.

      Tử Tang nhìn cái, trả lời .

      “Tại hạ là phu tử trong học đường của thôn, Chư Cát Trầm, là vợ của Hạ Mộc.” Người tới, cũng chính là Chư Cát Trầm, giọng theo gió bay đến, ngữ khí khẳng định chắc chắn.

      Tử Tang vẫn như cũ câu cá của mình, hề có chút thái độ nào là để ý đến Chư Cát Trầm.

      Mà Chư Cát Trầm tuyệt để ý.

      “Chư Cát phu tử.” Lúc này giọng Hạ Mộc vang lên.

      Chư Cát Trầm quay lại, mỉm cười, “Hạ Mộc.”

      “Chư Cát phu tử, sao thầy đến đây?” Trong tay Hạ Mộc cầm áo khoác ngoài của Tử Tang. vừa trở về, thấy tiểu thư xuống pha hạ, lại mặc rất ít quần áo nên vội vàng mang thêm áo qua. ngờ lại nhìn thấy Chư Cát Trầm ở đây.

      quên rồi sao, lần trước làm cho tôi món gà ăn mày, lần này tôi đến đưa sách cho .” Chư Cát Trầm cười .

      Nguyên lai, lần Hạ Mộc lên núi săn thú, gặp phu tử của học đường. Bởi vì dạy Hạ Thư nên Hạ Mộc đem biếu con gà rừng. Sau vì Chư Cát Trầm biết nấu ăn, nên nhân tiện nấu luôn.

      Chư Cát Trầm được ăn ngon, lại thấy làm chậm trễ thời gian của Hạ Mộc nên muốn trả thu lao cho . Hạ Mộc chịu nhận, còn Chư Cát Trầm nhất định phải đưa. Cuối cùng Hạ Mộc nhớ ra tiểu thư nhà mình thích đọc sách, vì thế mượn sách của Chư Cát Trầm.

      Tuy Hạ Mộc biết chữ, nhìn nhận thức ít. Bình thường Tử Tang đọc sách tuy nhìn hiểu, nhưng lại biết nàng thích đọc loại sách gì. Khi Chư Cát Trầm hỏi muốn mượn sách gì, ra loại sách Tử Tang thích như du ký, tiểu thuyết vân vân.

      Tuy Chư Cát Trầm có, nhưng thường ngày hay đọc nên bảo Hạ Mộc chờ, tìm. Vừa khéo Hạ Mộc có việc phải chờ được, nên bảo Chư Cát Trầm cứ tìm sẵn, hôm nào qua lấy.

      ngờ hôm nay Chư Cát Trầm đưa đến tận cửa.

      Hạ Mộc thụ sủng nhược kinh, vội hỏi: “ dám phiền thầy chuyến, ngại quá!”

      “Tôi cũng bận việc gì, coi như ra ngoài dạo chút, hít thở khí.” Chư Cát Trầm xong, đưa số sách trong tay qua, có ba quyển.

      Hạ Mộc vội vàng tiếp nhận, lời cảm tạ: “Cám ơn Chư Cát phu tử .”

      cần, ngày đó phải giúp tôi nấu mỹ thực rồi sao, sau này nếu tôi muốn ăn, tôi có thể đến cọ cơm ?” Chư Cát Trầm cười .

      “Được, được chứ. Mời thầy vào nhà ngồi chơi!” Hạ Mộc .

      “Thôi, lần sau tôi vào, trước kia tôi rất ít đến phía nam thôn, giờ đến đây thấy, đúng là tệ, tôi tiếp tục chút, lần sau qua chơi.” Chư Cát Trầm cười , rồi cáo từ.

      Hạ Mộc thấy Chư Cát Trầm xa, vội vàng đến chỗ Tử Tang, “Tiểu thư, sao lại quên mặc áo khoác rồi?”

      “Tôi lạnh.” Tức Mặc Tử Tang đáp lại câu.

      Tức Mặc Tử Tang bởi vì có sức mạnh tinh thần, khí lạnh mùa đông đối với nàng ảnh hưởng gì cả. Vì thế, nàng thường xuyên mặc rất ít, hại Hạ Mộc nhìn mà lo lắng. Nhưng bây giờ cũng tốt hơn, vì Tử Tang chưa bao giờ bị cảm nên Hạ Mộc cũng tin tưởng thân thể tiểu thư sợ lạnh. Chẳng qua để ngừa vạn nhất, thường xuyên bảo nàng mặc thêm áo.

      Có lẽ đoạn ngắn vì có Chư Cát Trầm nên Tử Tang còn tâm tư câu cá tiếp. Nàng thu thập này nọ, định về, nàng chưa câu được con cá nào, chẳng sao cả.

      “Tiểu thư, tôi dọn cho, mặc áo vào .” Hạ Mộc vội .

      Tử Tang im lặng lúc, cuối cùng mặc áo vào, chậm rãi bước sườn núi, Hạ Mộc theo sau. Khi trở về nhà trúc, Hạ Mộc đưa sách qua, “Tiểu thư, xem có thích đọc chỗ sách này ?”

      Ở pha hạ, Hạ Mộc và Chư Cát Trầm chuyện với nhau, Tử Tang tất nhiên nghe thấy. Nàng nhìn thoáng qua Hạ Mộc, cầm lấy sách rồi bước lên lầu. Đúng lúc này bên ngoài truyền đến tiếng la vội vã, “Em Ba, em mau ra đây, có chuyện hay, hay rồi.”

      Hai.” Hạ Mộc ngẩn ra, bước vội ra ngoài, chỉ thấy huynh trưởng nhà mình vội vàng qua lại bên ngoài, vừa thấy Hạ Mộc vui vẻ, vội : “Em Ba, nhanh lên, cha ngất rồi, em mau xem .”

      Hạ Mộc cả kinh, vội vàng chạy ra bên ngoài, “ mau, thỉnh đại phu chưa.”

      “Đại ca mời rồi.” Hạ Phú Quý trả lời.

      Hai người vội vội vàng vàng về Hạ gia.

      Tử Tang đến ban công, nhìn thoáng qua thân ảnh hai người rời , rồi quay vào trong lòng, lật qua chỗ sách Hạ Mộc mượn về.

      Hạ Mộc theo Hạ Đa Quý đến Hạ gia, nghe thấy tiếng khóc của Hà thị từ bên vọng ra, “Cha bọn ơi! Sao ông lại bị thế này, cả nhà còn phải dựa vào ông mà, ông phải cố gắng chống đỡ!”

      Lòng Hạ Mộc hoảng hốt, nghe tiếng khóc của hà thị, cảm thấy rất lo lắng.

      Ba.” Ở trong sân trông bọn trẻ Hạ Chiêu Quan sốt ruột ra đón. Ban nãy nàng nhìn thấy Hạ Đại Hầu đột nhiên ngã xuống bất tỉnh, cũng bị doạ, tại cảm xúc chưa khôi phục, sắc mặt vẫn tái nhợt.

      “Em Hai, em đừng vội, em trông mấy đứa trẻ, Ba vào xem.” Hạ Mộc bĩnh tĩnh trấn an Hạ Chiêu Quan, rồi bước vào phòng Hạ Đại Hầu và hà thị.

      Trong phòng, Hạ Đại Hầu hôn mê nằm giường, hà thị ngồi cạnh giường khóc nức nở. Con dâu cả Thang thị và dâu thứ Trình thị đứng bên cạnh ngừng an ủi.

      “Thằng Ba, con cũng tới rồi, con xem cha con, tốt lành liền…” Hà thị nhìn thoáng qua Hạ Mộc, càng khóc to hơn.

      Nghe tiếng khóc của mẹ, trong lòng Hạ Mộc càng hoảng, vội hỏi: “Bao giờ đại phu mới đến?”

      “Đại ca mới, chắc nhanh thôi. May mà trong thôn vừa có đại phu qua, đại ca đuổi theo, hẳn là có thể đuổi kịp đại phu.” Hạ Đa Quý .

      vừa mới xong, bên ngoài truyền đến giọng hổn hển của Hạ Phú Quý, “Đến, đại phu đến rồi.”

      Người trong phòng đều vui vẻ, mấy giây sau, Hạ Phú Quý dắt người đàn ông trung niên bước vào, để kiểu râu dê, cầm theo hòm chẩn trị đại phu thường dùng.

      “Đại phu, ngài phải cứu đương gia nhà chúng tôi, chúng tôi thể có ông ấy!” Hà thị nhìn thấy đại phu, vội quỳ xuống cầu xin .

      “Vị phu nhân này, bà đứng lên trước . Chỉ cần còn cứu được, nhất định tôi cứu, để tôi nhìn người bệnh trước .” Đại phu bên đỡ hà thị, bên .

      Hà thị vừa gật đầu, vừa lau nước mắt.

      Vị đại phu kia cẩn thận kiểm tra cho Hạ Đại Hầu, cuối cùng vừa thở dài, vừa lắc đầu, khiến lòng mọi người trong phòng giật thót, lúc sau đại phu đứng lên.

      “Đại phu, cha tôi thế nào?” Hạ Đa Quý khẩn trương hỏi.

      Đại phu lắc lắc đầu, thở dài : “Người bệnh mắc bệnh rất nghiêm trọng.”

      Vừa nghe thấy thế, mọi người đều sợ hãi. Hà thị hoàn hồn trước, vội cầu xin: “Đại phu, cầu xin ngài, ngài nghĩ biện pháp . Cả nhà tôi đều đội ơn ngài, chỉ cần ngài cứu được người, bảo chúng tôi làm gì cũng được, cầu xin ngài.”

      “Thực ra, cũng có biện pháp…” Đại phu do dự .

      “Biện pháp gì?” Hạ Đa Quý hỏi.

      Cả nhà chờ mong nhìn đại phu.

      “Gia đình bình thường tôi ra cách này, bởi vì cần rất nhiều ngân lượng, mấy hộ chịu được.” Đại phu .

      “Cho dù phải bán đất, chúng tôi cũng bán cứu người. Đại phu, ông mau , tôi sốt ruột lắm rồi.” Hà thị vội la lên.

      “Người bệnh phải dùng nhân sâm mấy trăm năm và cỏ linh chi mới được, phải chi năm mươi lượng bạc, đây chính là khoản tiền rất lớn, làm sao các người có được.” Đại phu giận dữ .

      Cái gì!

      Người trong phòng hít vào hơi, vô cùng ngạc nhiên——
      Chris thích bài này.

    2. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      ☆, 036 Lừa tiền
      Hạ gia tiễn đại phu về, tụ họp ở nhà chính, nghĩ ra biện pháp.

      Năm mươi lượng! Đó là năm mươi lượng đấy, với nhiều hộ nhà nông mà , bán hết tất cả tài sản họ sở hữu cũng có được số tiền này. Ngoại trừ Hạ Mộc, những người khác mặt mũi buồn như nhà có tang.

      “Cứu người quan trọng hơn, trước hết chúng ta thử tính xem tiền mặt có bao nhiêu rồi sau. giờ trong tay con có ba, bốn nghìn văn tiền.” Hạ Đa Quý mở miệng đầu tiên.

      “Tạm thời con cũng chỉ có thể lấy ra bằng đó.” Hạ Phú Quý .

      “Trong nhà, tiền của cha mẹ giành giụm cũng khoảng bằng đó, còn thừa đều để cho em trai, em con làm sính lễ và của hồi môn, thể động đến khoản đó. Dù có vay người ta cũng đủ, muốn bán đất cũng phải có thời gian. Nhưng cha các con chờ nổi… Ô ô… Cha bọn à! Chuyện trong nhà thế sao ông còn đổ bệnh, thế chẳng phải là muốn mạng cả nhà ta sao?” Hà thị khóc hô.

      “Mẹ, mẹ đừng vội, tay con có chút bạc, con về lấy, nhất định phải chữa khỏi cho cha.” Hạ Mộc xong liền ra ngoài, nhìn thấy đằng sau có đôi mắt sáng ngời.

      Hạ Mộc trở lại tượng pha, vừa định lấy bạc, nghĩ đến Tử Tang, do dự chút rồi lên lầu vì trong phòng khách thấy tiểu thư. gõ cửa phòng : “Tiểu thư.”

      “Vào .” lúc sau, bên trong truyền đến tiếng của Tử Tang.

      Hạ Mộc đẩy cửa ra, nhưng bước vào, thấy tiểu thư xem sách do dự hồi, : “Tiểu thư, cha tôi đổ bệnh, đại phu cần năm mươi lượng bạc, trong nhà gom đủ tiền. Tôi muốn lấy bạc mang qua.”

      Giờ tay sai biệt lắm cũng có năm mươi lượng bạc, là bình thường săn thú và lần trước bán lão hổ cất .

      Trước đây Hạ Đại Hầu còn hồng hào khoẻ mạnh, giống đột nhiên bị bệnh, hơn nữa còn cần đến con số thiên văn để chữa.

      Tử Tang ngẩng đầu nhìn Hạ Mộc, khách khí : “Đó là tiền kiếm được, cần hỏi tôi, tôi nhàn đến mức quản chuyện nhà .”

      Nàng muốn làm lão mụ tử. Nàng hiểu, sao có thể hào phóng như vậy, giao hết chỗ tiền bỏ công vất vả kiếm được cho nàng. Nếu nàng nhận, chẳng hoá mất công toi, nhưng nghĩ đến lần trước muốn giao cho mình, nàng lấy, vì số bạc kia đau khổ mấy ngày.

      là hạ nhân của mình, cũng có mấy hạ nhân trung thành được như .

      Hạ Mộc nhìn ra được tiểu thư nhà mình còn kiên nhận, vội vâng tiếng rồi xuống lầu. Xuống đến phòng khác, mặt tự chủ được xuất chút thương cảm. tự nhủ thầm, tiểu thư thích quản việc, sau này bản thân nên làm phiền tiểu thư. Có số việc tiểu thư quan tâm đến, tự mình làm chủ.

      Hạ Mộc yên lòng đến Hạ gia. Vô tình ngẩng đầu lên, nhìn thấy phía trước có thân ảnh quen quen. Ngạc nhiên, đây phải là vị đại phu lúc nãy sao. Tuy rằng bộ râu dê còn, nhưng tuyệt đối nhận sai người, sao nhanh như vậy cạo râu rồi. Hơn nữa, còn bộ dáng ổn trọng trí tuệ của đại phu nữa, ngay cả hòm thuốc cũng có. Giờ ông ta nghênh ngang, vừa lắc lư đầu, vừa ngoáy mũi, thỉnh thoảng còn nhổ loạn nước miếng.

      Đây sao có thể là đại phu, nếu là đại phu hỏng rồi, bệnh của cha sao có thể chữa khỏi được? Nghĩ thế, vội theo, tính hỏi cho ràng. việc liên quan đến tính mạng của cha, thể tuỳ tiện giao cho hạng người như vậy.

      Ở chỗ rẽ, giọng vang lên khiến bước chân Hạ Mộc ngừng lại:

      “Lưu Sơn Đầu, phải mày về rồi sao, sao còn ở thôn chúng ta?”

      Giọng này, Hạ Mộc nhận ra, là người nổi tiếng lười nhác trong thôn, chỉ thích lừa ăn lừa uống, miệng toàn bốc phét, giờ hơn ba mươi tuổi còn chưa lấy vợ.

      Đại phu này sao lại biết người đó, hơn nữa nghe ngữ khí của Lý Thiết Ngưu, dường như hai người quen thân.

      “Tao còn có việc, xong mới về. Có nước , cho tao chén, khát chết mẹ rồi.” Người bị gọi là Lưu Sơn Đầu, cũng là đại phu lúc nãy xem bệnh cho Hạ Đại Hầu trả lời.

      “Có, đợi lát.” Lý Thiết Ngưu đáp.

      “Lần trước, chuyện tao với mày, mày đừng lo. Lão tử rất nhanh có tiền, đến lúc đó mày phải đưa phần cho tao, phần còn lại của mày.” Lưu Sơn Đầu kia lại .

      “Này, nước đây.” Lý Thiết Ngưu tiếp: “Lần trước mày phải chưa đủ tiền sao? Nhanh như vậy đủ rồi, đó là số bạc đâu.”

      “Tao gặp người có tiền, hơn nữa ta còn gặp may, chỉ cần giả làm đại phu, lúc, mấy câu trăm văn tiên. Quả thực là bánh thịt từ trời rơi xuống!” Lưu Sơn Đầu rất đắc ý .

      Vô tình nghe được, sắc mặt Hạ Mộc vô cùng khó coi, im lặng lâu rồi yên lặng xoay người rời , nghe hai người chuyện với nhau tiếp nữa. Người thân của lại gọi người đến giả làm đại phu, vậy cha căn bản có bệnh. rồi mà, lần trước sao bọn họ có thể buông tay lão hổ nhanh thế, hoá ra còn có chiêu này. Vì lừa bạc trong tay , người nhà quả là hao hết tâm tư.

      Bước chân Hạ Mộc lảo đảo về tượng pha, cả người như còn linh hồn.

      Tử Tang xuống lầu, vào trong viện, nhìn thấy Hạ Mộc như vậy. giống bình thường cười ngây ngô chào nàng, khác thường, nàng hỏi: “ sao thế?”

      Hạ Mộc ngạc nhiên, nhìn Tức Mặc Tử Tang, giọng : “Tiểu thư…”

      thanh vừa nặng nề vừa tuyệt vọng, Tức Mặc Tử Tang càng cảm thấy đúng.

      Hạ Mộc ngẩn ngơ ngồi xuống bậc thềm, tự lẩm bẩm: “Sao bọn họ có thể làm như thế, vì bạc trong tay tôi. Cha giả vờ bị bệnh, còn tìm người giả làm đại phu, tôi cũng là người nhà của họ mà… Sao bọn họ có thể làm như vậy…”

      Tức Mặc Tử Tang vỡ lẽ. rồi, Hạ Đại Hầu kia sao bị bệnh được. Nàng vốn dĩ cảm thấy khả nghi, hoá ra là có chuyện xảy ra .

      Dù người của Hạ gia có thể làm ra chuyện này kỳ quái lắm, nhưng lạ ở chỗ, nhiều người đều là cực phẩm như thế, sao lại chòi ra người hoàn toàn tương phản như Hạ Mộc chứ, là lạ? Có lẽ duy nhất bình thường chút chính là đôi long phượng thai kia.

      “Tôi còn tưởng là chuyện gì? Tôi đói rồi, nấu cơm .” Tức Mặc Tử Tang mặt biểu cảm ra lệnh.

      Bị người nhà đối xử như vậy còn có chuyện gì, Hạ Mộc rất là ủy khuất nhìn Tử Tang, nhưng đứng lên, ra sau viện. Bụng của tiểu thư quan trọng hơn, chuyện khác về sau lại tính.

      cứ như vậy?

      Tử Tang nhìn bóng lưng Hạ Mộc, gương mặt biểu cảm xuất biểu tình có chút cổ quái lại có chút mê man.

      Nàng lấy ghế dựa, ngồi trong sơn, nhìn về ngọn núi phía xa biết nghĩ gì. biết bao lâu sau, tầm mắt nàng thu về, nhìn ra ngoài sân.

      đến lúc sau, thân ảnh vội vội vàng vàng xuất , người tới Hạ Đa Quý, mãi thấy Hạ Mộc lấy bạc trở về nên đến tìm. Vốn dĩ muốn gọi to, ngờ lại nhìn thấy Tử Tang mặt biểu cảm nhìn , sửng sốt, hoàn hồn xong, xấu hổ cười chào hỏi, “Em dâu ở đây à!”
      Chris thích bài này.

    3. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      ☆, 037 Hạ Đa Quý khuyên bảo
      “Cút, Hạ Mộc nấu cơm, được quấy rầy.” Tử Tang , nàng đói bụng, chờ ăn cơm. Đây là việc trọng đại liên quan đến bụng của nàng, ai có thể đến quấy rầy Hạ Mộc nấu cơm.


      Tức Mặc Tử Tang quay đầu, hiển nhiên là khinh thường để ý đến .

      Hạ Đa Quý càng xấu hổ, đồng thời trong lòng tràn ngập tức giận, nhưng tự nhận là đàn ông, nên so đo với phụ nữ, vì thế cười hỏi: “Em dâu, chú Ba có nhà ?”

      Tức Mặc Tử Tang vẫn nhìn về phía xa như cũ, vẻ mặt lạnh lùng, giống như trong sân căn bản có người tên là Hạ Đa Quý này.

      Sắc mặt Hạ Đa Quý trầm xuống, gọi to với vào bên trong: “Em Ba, em Ba, em có ở nhà ?”

      nấu cơm Hạ Mộc nghe thấy tiếng Hạ Đa Quý vốn dĩ mặt mũi nghiêm cẩn lập tức bị kiềm hãm, sắc mặt thoạt nhìn có vẻ hơi khó coi.

      Hạ Đa Quý gọi vài tiếng, thấy ai trả lời, định đẩy cửa vào. Đột nhiên bóng người như quỷ mị xuất trước mặt , ánh mắt lạnh như băng khiến kinh hãi nhảy dựng lên, sắc mặt tái nhợt, chân tự động lùi về sau mấy bước.

      Lúc này nhìn lại mới thấy, Tử Tang vốn ngồi yên biết từ khi nào đứng trước cửa, vẻ mặt lãnh khốc, ánh mắt nhìn còn lạnh hơn băng, lập tức cảm thấy nơi này trở nên lạnh hơn, hô hấp cũng khó khăn.

      “Cút, Hạ Mộc nấu cơm, được quấy rầy.” Tử Tang , nàng đói bụng, chờ ăn cơm. Đây là việc trọng đại liên quan đến bụng của nàng, ai có thể đến quấy rầy Hạ Mộc nấu cơm.

      … Bố chồng bị bệnh, cả nhà đều góp tiền thuốc men. Nó chưa mang bạc đến, sao làm cơm. Bây giờ trời còn sáng cơ mà, bố nó quan trọng hay cơm quan trọng hơn?” Hạ Đa Quý ổn định lại cảm xúc của mình. Cả nhà đều chờ Hạ Mộc, nhưng nó chỉ vì việc như nấu cơm mà đến. Cho dù phải làm, nó cưới vợ để làm gì trong khi vợ chỉ ngồi yên trong sân mà làm.

      “Đợi đến khi cha của thực bị bệnh rồi hãy đến!” Tử Tang lại ngồi xuống chỗ ghế tựa.

      Hạ Đa Quý chấn động, lời của Tử Tang giống như cái gì ta cũng biết, thẹn quá thành giận : “Lời của là có ý gì?”

      “Sao nào, các người muốn lừa tiền chẳng lẽ muốn lừa lên cả đầu tôi hả?” Ánh mặt lãnh liệt của Tử Tang nhìn lại.

      “Tôi hiểu cái gì, giờ cha bị bệnh, cả nhà đều góp tiền chữa bệnh, và thằng Ba đều phải góp tiền.” Hạ Đa Quý .

      “Quỷ thần nhìn đấy, cha giả vờ bệnh đến lúc đó từ giả hóa , nếu thực bệnh dậy nổi tốt đâu.” Tức Mặc Tử Tang nhàn nhạt .

      “Người đàn bà độc ác này, dám nguyền rủa cha chồng mình, đại nghịch bất đạo.” Hạ Đa Quý cả giận .

      “Hình như sai người rồi, ràng cha bị bệnh, lại là bị bệnh. Chuyện nguyền rủa này, đại nghịch bất đạo chính là .” Tức Mặc Tử Tang lại đứng lên, bình tĩnh nhìn Hạ Đa Quý, “Chớ quên, em Ba của ở rể, sau này được đến nhà tôi. Còn nữa, đừng tính kế với , giờ phải là người nhà các người, mà là người của nhà Tức Mặc chúng tôi, bằng đừng trách tôi khách khí.”

      xong câu cuối cùng, đôi mắt Tử Tang trở nên lạnh lẽo, nhìn chằm chằm Hạ Đa Quý.

      Nàng còn phải sống ở thôn này hơn hai năm nữa, muốn những người này thường xuyên tìm đến cửa gây mấy chuyện phiền toái. Nếu Hạ Mộc có cách quản người nhà của , vậy nàng đến trị, làm cho bọn họ dám bước chân vào tượng pha bước.

      Huống hồ, tại ở ngoài Hạ Mộc vẫn là người của nàng, nàng có thể bắt nạt, nhưng người khác thể.

      khi hết thời hạn ba năm, tất cả mọi thứ ở nơi này tất nhiên chẳng còn liên quan gì đến nàng.

      Ánh mắt kia khiến cả cơ thể Hạ Đa Quý cứng ngắc, vừa giận vừa sợ hãi nhìn Tử Tang, “… Dù như vậy, cha mẹ chú Ba vẫn là bố chồng mẹ chồng…”

      “Phải ?” Tức Mặc Tử Tang nhìn Hạ Đa Quý bằng cặp mắt coi thường, nàng cảm thấy hôm nay mình rất dễ chuyện, mấy lời vô nghĩa với ta nãy giờ, người ta còn thức thời, thế nàng khách khí …

      Hai.” Giọng Hạ Mộc vang lên, cắt ngang cuộc đối thoại bên ngoài.

      Tử Tang nhìn về phía Hạ Mộc, tức giận, vì sao xuất đúng thời điểm thế chứ! Nàng vừa định giáo huấn Hai tốt của trận.

      Hạ Đa Quý định chạy trối chết dưới ánh nhìn của Tức Mặc Tử Tang, may mắn Hạ Mộc xuất , vội hỏi: “Chú Ba, chú xem vợ chú này…”

      Hai, trở về , em biết cả rồi. Cái vị đại phu kia là giả vờ, em vô tình gặp , nghe được chuyện với người khác. Các người cho trăm văn tiền để giả vờ làm đại phu.” Hạ Mộc rất bình tĩnh cắt ngang lời Hạ Đa Quý, giống như trước đây chưa từng bị thương tâm vậy.

      Hạ Đa Quý bị vạch trần lời dối, vẻ mặt xấu hổ, trong lòng lại phẫn nộ, với cả Hạ Mộc, với cả Lưu Đại Sơn kia. biết thể cứng rắn với Hạ Mộc. Đó chính là cái gọi là có thêm người bạn tốt hơn có thêm kẻ thù. Huống chi, thứ cần lấy người Hạ Mộc chưa lấy được, chưa chắc có lần sau. Vì vậy khó xử : “Chú Ba, cũng muốn, nhưng cha mẹ bắt phải phối hợp, nếu nhận là con trai.”

      Hạ Mộc trầm mặc .

      “Chú Ba, chắc bạc tay em cũng nhiều, vậy bỏ ít bạc hiếu kính cha mẹ . Cha mẹ sống thực rất khổ, nếu nghĩ ra cách này. Thân thể cha giờ nhìn còn khỏe thế thôi, thực ra tốt lắm, năm ngoái mệt nhọc khiến cơ thể cha mẹ suy sụp. Tuy lần này cha chưa ngã xuống, nhưng nếu điều trị tốt, đổ bệnh mất.” Hạ Đa Quý chân tình cứ như là lòng vậy.

      Hai, đừng nữa, em muốn nghe gì nữa. cũng nghe tiểu… Tử Tang , sau này các người được đến tượng pha, em muốn mọi người chọn giận ấy.” Hạ Mộc nhàn nhạt .

      “Mày… Thằng Ba, sao mày lại như thế. Mày là em với chúng tao, con của cha mẹ, mày còn là thằng đàn ông, nên quản vợ mình cho tốt mới đúng, nếu bị người ngoài biết, mày bị vợ quản, bị người ta mắng thối mũi.” Hạ Đa Quý cố kìm nén cơn giận dữ , “Mày nên có bản lĩnh chút, đừng để đàn ông chúng ta mất mặt.”

      (Chỗ này ta hơi chém nha, vì tiếng Trung chỉ có hai ngôi ta – ngươi nên ta tự thay đổi xưng hô tùy theo cảm xúc nvat, mng thấy ổn phản ánh lại nhé =D)

      “Chỉ cần em tình nguyện là được, chẳng có gì là mất mặt cả.” Nét mặt Hạ Mộc hề có tí gì là miễn cưỡng.

      “Nhưng nếu người khác biết, mày quăng mặt mũi nhà chúng ta.” Hạ Đa Quý thấy Hạ Mộc nghe vào tai, giận dữ rống to lên, hận thể đánh cho Hạ Mộc tỉnh lại.

      Hai , đừng để em tự tiễn xuống.” Hạ Mộc nhìn Hạ Đa Quý.

      Giọng điệu Hạ Mộc tuy bình thản, nhưng Hạ Đa Quý vẫn nghe ra tràn ngập uy hiếp, thầm nghĩ đến sức mạnh của Hạ Mộc, lại tiếp vẫn có chút sợ hãi. Huống hồ còn con mụ quỷ quái kia nữa. Nếu bị đuổi tệ hại thế nào, dám tiếp tục mình phát sinh xung đột với hai người ở đây nữa.

      “Nếu mày nghe khuyên bảo, vậy tao đành làm tiểu nhân, tự giải quyết cho tốt.” Hạ Đa Phú buồn bực bỏ lại câu rồi .

      Nhìn bóng dáng Hạ Đa Quý rời , mặt Hạ Mộc xuất chút đơn, chỉ trong nháy mắt rồi lập tức lại như thường, nhìn về phía Tử Tang hổ thẹn : “Xin lỗi tiểu thư, người nhà tôi vô lễ.”

      Tử Tang chỉ hỏi: “Thức ăn sao?”

      Hạ Mộc vội : “Làm xong rồi, tiểu thư, ngồi xuống , ta dọn ngay.”

      xong vui vẻ bê thức ăn.

      Tử Tang nhìn bóng dáng Hạ Mộc, tự giác được cau mày ——
      Chris thích bài này.

    4. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      ☆, 038 Hạ Thư phân tích
      Hai, em luôn nghĩ có chút thông minh, ngờ cũng ngu xuẩn.” Hạ Thư cả giận .


      Hạ Đa Quý trở về, Hạ Mộc biết chuyện, còn kể lại thái độ của Hạ Mộc và Tử Tang. Cả nhà lập tức bị oanh tạc, vợ chồng Hạ Đại Hầu và vợ chồng Hạ Phú Quý mắng Hạ Mộc lại mắng Tức Mặc Tử Tang.

      Còn Hạ Chiêu Quan vốn dĩ biết cha mình giả vờ bệnh, đến lúc Hạ Đa Quý trở về, nàng đứng ngoài nghe thấy hết, cơn tức càng lúc càng lớn. Nàng hiểu nổi người nhà mình sao có thể đối xử với Ba như vậy.

      Hạ Thư trở về chưa hiểu tình huống ở nhà, đứng ngoài hỏi Hạ Chiêu Quan, “Em Hai, cha mẹ ở trong ầm ĩ gì thế?”

      Bên trong cãi nhau, tất nhiên biết tình huống ở ngoài.

      Hạ Chiêu Quan tức giận trách mắng: “ Tư, ngờ cha giả vờ bệnh lừa bạc của Ba. Giờ Ba biết được, bọn họ lừa được tiền ở trong mắng Ba, chị Ba, rất khó nghe, hơi quá đáng.”

      Hạ Thư nghe xong cũng giận dữ, đúng lúc lại nghe thấy bên trong nghĩ biện pháp gì để đối phó vớiTức Mặc Tử Tang, trong lòng cậu càng phẫn nộ hơn. Người phụ nữ Ba cưới về đâu có đơn giản, nghĩ đến khí thế lạnh lẽo bức người kia, trong lòng cậu giờ còn có chút sợ hãi. Người nhà cậu lại biết sống chết trêu vào.

      Cậu mất vẻ nhã nhặn thường ngày, mạnh mẽ đá văng cửa, phát ra tiếng động lớn.

      Người bên trong giật nảy mình, vốn dĩ định quát mắng nhưng phát là Hạ Thư ở ngoài, cứng rắn khép miệng lại.

      “Thằng Tư, con sao thế?” Hà thị hỏi.

      “Mọi người căn bản nghe lời con vào tai. Con rồi, cần chọc vào chị Ba. Tại sao mọi người nghe? Lại còn giả vờ bệnh để lừa tiền, nếu để người ngoài biết về chúng ta thế nào. Đó là thân nhân của chúng ta, sao mọi người có thể nhẫn tâm tổn thương Ba như thế?” Hạ Thư cả giận .

      “Em Tư, em đừng vươn tay ra ngoài thế.” Hạ Phú Quý .

      “Đại ca.” Hạ Mộc trừng mắt nhìn Hạ Phú Quý cái, “Vợ Ba tuyệt đối phải là người đơn giản, mọi người quên rằng chỉ cần ánh mắt của chị ấy cũng khiến chúng ta có cảm giác sợ hãi à? người đầu chưa có hai thứ tóc sao có thể có khí thế như vậy, nếu mọi người muốn giữ mạng tốt nhất nên chọc vào.”

      Cậu nghiêm túc phát ra cảnh cáo, cậu muốn người nhà của mình bởi vì thiếu hiểu biết mà mất tính mạng.

      “Em Tư, chẳng qua chỉ là người phụ nữ thôi.” Hạ Đa Quý , nhưng vừa nghĩ đến ánh mắt khủng bố của Tử Tang nhìn , ngay lập tức có vẻ chắc chắn lắm.

      Hai, em luôn nghĩ có chút thông minh, ngờ cũng ngu xuẩn.” Hạ Thư cả giận . ( hay lớm :)))

      “Em Tư sao em có thể thế, dù cả nhà chiều em nhưng vẫn là của em.” Hạ Đa Quý cả giận .

      “Chính vì em, em mới cảnh báo cho mọi người đừng chọc đến chị Ba.” Hạ Thư cũng rống lên đáp lại.

      Thấy vẻ mặt tức giận của Hạ Thư, cả nhà lập tức dám lên tiếng. Bởi vì Hạ Thư đọc sách rất thông minh, sau này có mệnh làm quan, nên những người này dám đắc tội Hạ Thư, cũng có chút sợ hãi.

      Hạ Thư thấy thế, mới từ từ bình ổn cơn tức, tiếp tục : “ Ba là ở rể, là người nhà người khác, nếu chúng ta thường xuyên đến náo loạn, Ba rất khó xử.”

      Vợ chồng Hạ Đại Hầu, vợ chồng Hạ Phú Quý, Hạ Đa Quý nghe xong mặt lộ ra ít khinh thường, bọn họ cần quan tâm Hạ Mộc khó xử thế nào.

      “Chẳng lẽ mọi người phát ra Ba rất cung kính với chị Ba ? Trong này chắc chắn có vấn đề, vậy đó là thân phận của chị Ba. Hơn nữa, khí thế của chị Ba phải người bình thường có thể có được, hiển nhiên có gia thế rất tốt, người ở địa vị cao. Chúng ta chỉ là dân chúng bình thường ở nông thôn, thể đắc tổi nội người phú quý như vậy.” Chẳng phải là Hạ Thư sợ hãi cái gì, chỉ là muốn người nhà hiểu số việc, cần cố tình gây .

      “Nếu xuất thân tốt sao có thể đến thôn chúng ta?” Thang thị lên tiếng .

      “Đúng vậy! Em Tư, chắc chắn là em nhìn lầm rồi, tuy rằng em đọc sách thông minh , nhưng cũng chưa tiếp xúc với người khác, hiểu cách nhìn người.” Hạ Đa Quý , người khác cũng phụ họa.

      “Tốt, vậy mọi người , nhìn vào mắt chị Ba có phải có cảm giác được sợ hãi ? Nếu , vậy mọi người cứ việc chọc vào .” Hạ Thư .

      Mọi người đều gì, đặc biệt là Hà thị và Hạ Đa Quý.

      “Chắc chắn người phụ nữ có điều gì đó quỷ quái, ngẫm lại mẹ cũng hơi sợ, người phụ nữ đó tà môn.” Lòng Hà thị vẫn còn sợ hãi .

      Thấy mẹ mình nghe vào, Hạ Thư tiếp tục : “Hôm nay phu tử cũng với con, chị Ba phải là người thường, dặn chúng ta ngàn vạn lần phải cẩn thận.”

      Nghe thế, người trong phòng đều chấn kinh rồi, thể tin nhìn Hạ Thư.

      “Thằng Tư, phu tử của con như vậy?” Hạ Đại Hầu hỏi, nếu vị phu tử có nhiều kiến thức kia cũng như vậy , có khả năng là .

      “Cha, bao giờ con lừa mọi người chưa?” Hạ Thư hỏi lại, cậu dối. Cậu biết được phu tử đến đưa sách cho Ba, nhớ đến cảm giác của mình với chị Ba, liền hỏi cách nhìn của phu tử với chị ấy. Phu tử chắc chắn có nhiều tri thức, tuy thầy gì thêm, nhưng trong lời có hàm ý khác, đều ám chỉ nên chọc vào chị Ba lai lịch kia.

      Khi đó, nghe được lời phu tử , với việc của chị Ba cậu càng thêm cẩn thận .

      Uy tín của Hạ Thư ở Hạ gia vẫn rất cao, lập tức ai gì nữa.

      Hạ Thư biết mục đích của chính mình đạt được, rời , chừa lại gian cho người nhà mình suy nghĩ ràng kĩ.

      Người trong phòng thương lượng lâu, cuối cùng đám người quyết định nghe lời cậu , bọn họ luôn có bản năng sợ hãi với những người có thân phận.

      Tử Tang và Hạ Mộc đều biết đám người của Hạ gia bị Hạ Thư tạm thời trấn an. Đúng là cũng an phận được mấy ngày, khoảng thời gian sau này đến tượng pha, đương nhiên, đây là về sau.

      Hôm nay Hạ Mộc từ núi xuống, ngang qua hồ nước bỏ hoang, đột nhiên nhớ đến ngày đó Tử Tang đến câu cá, chắc là tiểu thư nhà mình muốn ăn cá. Hôm đó câu được, lúc đó nghĩ việc câu cá cho Tử Tang, nhưng sau này, do người nhà gây náo loạn, quên mất. May mà hôm nay nhớ ra.

      Nghĩ vậy, lựa ở ven đường tìm thân trúc bỏ , về phía hồ nước bỏ hoang. khoắng vài cái, quả nhiên trong bụi cỏ có vài con cá bơi ra, vui vẻ, thể ngờ được trong hồ nước này đúng là có cá , tuy quá lớn nhưng cũng .

      Bây giờ lại hơi sầu não, bắt cá thế nào đây. Ven bờ này khá cao, trong hồ nước lại có bùn lầy rất sâu, nếu người bước xuống, chắc chắn bị dính chặt. Huống chi hôm nay trời lạnh thể xuống, càng quan trọng hơn là, biết bơi. Nhìn nước cũng sâu, phải nông như bờ sông.

      Suy nghĩ hồi, Hạ Mộc giựt trong bụi rậm được rất nhiều dây mây, lại kết lại buộc làm thành cái vó. Sau đó lại lấy thêm mấy cành liễu rồi bện thành vòng tròn, gắn vào cành trúc, thế là cái vó bắt cá hình thành, làm hết tất cả công đoạn chỉ mất nén nhang.

      Như thế này nhé: [​IMG]

      thả vó xuống mặt nước, sau đó lại tìm thêm cành trúc khác khoắng vào bụi cỏ, đợi đến khi cá bị kinh động bơi ra, nhanh chóng thu vó lên. con cá vui vẻ bị bắt lại.

      Cá rất khôn, mặt nước vừa dao động bơi rất nhanh. Nếu động tác nhanh, lại đuổi đúng hướng cá bơi rất khó, may mà Hạ Mộc nắm giữ tiết tấu rất khá.

      Chọn cá lớn, đến lúc, Hạ Mộc bắt được hai con cá. lấy mỗi phần lưới vó rồi buộc lại, sau đó vui vẻ lên tượng pha. Trong đầu nghĩ đêm nay nên nấu cá như thế nào, hấp hay là nướng? Cuối cùng hạ quyết định, là bắt cho tiểu thư, tất nhiên hỏi tiểu thư muốn ăn như thế nào.

      lầu trúc, có thể nhìn thấy hồ nước bỏ hoang, quá trình Hạ Mộc bắt cá bị Tức Mặc Tử Tang nhìn thấy từ đầu đến cuối…
      Chris thích bài này.

    5. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      ☆, 039 tình cờ gặp
      “Cha ơi, Mộc Đầu thẩm thẩm còn đầu gỗ hơn cả chú Mộc Đầu.” Song Hỉ nghiêng đầu, tò mò nhìn Tử Tang. Còn Tức Mặc Tử Tang cũng tự giác được nhíu mày. Nàng từng nàng nghe lời của trẻ con là chân thực nhất, phản ứng cũng trực tiếp nhất. Nhưng hiển nhiên lời này sai rồi, sao nàng có thể đầu gỗ hơn Hạ Mộc chứ?


      Gần qua năm cũ, Hạ Mộc cần chạy loạn bên ngoài nữa. hết làm việc nhà rồi lại quản lý sân, làm chỗ này rồi lại làm chỗ khác. Nếu lại đan ít giỏ trúc vân vân, tay chưa bao giờ ngừng lại.

      Hừm, mặc kệ lúc nào Hạ Mộc đều ngồi nhàn hạ được.

      Mà Tức Mặc Tử Tang gần đây giống như làm gì, vẫn thích đọc sách, mỗi ngày ngủ hơn hai canh giờ, bình thường lại vào trong rừng trúc tản bộ, cũng có chuyện gì cần làm.

      Cuộc sống của nàng chẳng những trạch, hơn nữa càng giống sâu gạo hơn cả những ngày ở Tức Mặc phủ.

      Thực ra Tức Mặc Tử Tang cũng cảm thấy cuộc sống của mình hơi buồn tẻ, có chuyện gì làm. Cũng phải có việc gì để làm mà là nàng chưa chắc ở lại đây bao lâu, tất nhiên nên làm gì cả. Nàng đợi, chờ thời gian trôi qua, đến ngày có thể tự do .

      Ba ngày trước ngày trừ tịch, Hạ Mộc muốn đem chỗ con mồi trong nhà mang bán, mặt khác còn phải đặt mua ít hàng tết. Tử Tang suy nghĩ lúc, quyết định cùng Hạ Mộc lên thị trấn. Đây là lần đầu tiên sau khi nàng đến Hạ Hà thôn ra khỏi cửa.

      chợ cùng Hạ Mộc, rất nhanh tìm được quầy hàng.

      tại là mùa đông, huống hồ vẫn là gần cuối năm, động vật hoang dã thiếu lại càng thiếu, cho nên đồ của Hạ Mộc bán hết rất nhanh. Đương nhiên trong đó cũng có phần vì Hạ Mộc muốn Tử Tang chờ lâu lại nhàm chán, nên cũng bán với giá rẻ hơn.

      Giờ ở ngã tư đường rất náo nhiệt, Tử Tang và Hạ Mộc dạo, nhìn đến cái gì cần mua.

      “Hạ Mộc.”

      Đột nhiên tiếng vang lên.

      Nhìn lại…

      Cách đó xa, người đàn ông còn trẻ với làn da ngăm đen, vẻ mặt ôn hòa, mỉm cười nhìn bên này, dung mạo phổ thông, nhưng là khí chất của ổn trọng ôn hòa, tay phải nắm tay năm tuổi, tay trái kéo tay bé trai bảy, tám tuổi.

      Hai đứa bé này khá giống nhau, đều có đôi mắt to đen láy sáng ngời, cũng vui vẻ gọi tiếng, “Mộc Đầu thúc thúc.” Trăm miệng lời, trong giọng thanh thúy có tính non nớt đặc thù của trẻ con.

      “Lê đại ca, Thạch Đầu, Song Hỉ.” Hạ Mộc cao hứng đáp lại, tiến lên thân thiết sờ đầu hai đứa trẻ.

      này là?” Chàng trai được Hạ Mộc gọi là Lê đại ca nhìn Tử Tang hỏi.

      Hạ Mộc vi lăng, theo bản năng muốn giới thiệu là tiểu thư của , nhưng sau đó lại nghĩ thể giới thiệu như vậy, vội gật gật đầu, “Vâng.”

      “Tử Tang, đây là Lê Tường Lê đại ca trong thôn chúng ta. Hai đứa bé là con của Lê đại ca, nam là Thạch Đầu, nữ là Song Hỉ, cũng sống ở phía nam thôn mình.” Hạ Mộc giới thiệu với Tử Tang.

      Hôm nay tâm trạng Tử Tang tệ. Sau khi nghe Hạ Mộc giới thiệu, nàng gật đầu. Tuy nàng gì nhưng Hạ Mộc nhìn thấy cũng rất vui mừng. Vốn dĩ còn lo lắng, chiếu tính tình bình thường lãnh đạm của tiểu thư, có khả năng quan tâm đến lời giới thiệu, đến lúc đó Lê đại ca xấu hổ. Huống hồ trở về thôn, đến chơi nhà Lê đại ca. muốn tiểu thư nhà mình có ý tưởng tốt gì đó, nhưng hi vọng tiểu thư có thể đồng ý với chuyện kết giao bạn bè.

      Tuy gật đầu, nhưng Tử Tang nhìn vẫn lãnh đạm. Lê Tường cũng cảm thấy Tử Tang lãnh đạm, với hai đứa bé: “Thạch Đầu, Song Hỉ, chào thẩm thẩm .”

      “Mộc Đầu thẩm thẩm hảo.” Hai đứa bé lại trăm miệng lời chào, giống như được huấn luyện vậy, bên vẻ mặt hồn nhiên tò mò nhìn Tử Tang, nhưng vẫn chủ động thêm hai chữ đầu gỗ.

      Tức Mặc Tử Tang vi lăng, biết tại sao nàng đột nhiên biết nên đáp lại hai đứa bé này thế nào.

      “Cha ơi, Mộc Đầu thẩm thẩm còn đầu gỗ hơn cả chú Mộc Đầu.” Song Hỉ nghiêng đầu, tò mò nhìn Tử Tang.

      Còn Tức Mặc Tử Tang cũng tự giác được nhíu mày. Nàng từng nàng nghe lời của trẻ con là chân thực nhất, phản ứng cũng trực tiếp nhất .

      Nhưng hiển nhiên lời này sai rồi, sao nàng có thể đầu gỗ hơn Hạ Mộc chứ?

      được lung tung, mau xin lỗi thẩm thẩm .” Giọng Lê Tường rất rất ôn hòa, ủng hộ lại còn kiên quyết bắt con xin lỗi.

      “Thực xin lỗi, Mộc Đầu thẩm thẩm.” Song Hỉ tuyệt đối là đứa bé biết nghe lời, vừa nghe lời cha xin lỗi rất vang dội, giọng tràn ngập tính trẻ con nhưng lại đủ chân thành, giống như bà cụ non vậy.

      Tử Tang liếc Song Hỉ, vẻ mặt lạnh nhạt hình như mang theo tia mê hoặc và mờ mịt, sau đó nhìn về phía Hạ Mộc.

      Hạ Mộc đối diện với ánh mắt của Tử Tang. biết vì sao, trong lòng có cảm giác chua xót. ngồi xổm xuống vui vẻ với bé : “Song Hỉ, thẩm thẩm trách con. Chỉ là thẩm thẩm hơi thẹn thùng thôi, bình thường rất ít .”

      “Dạ.” Song Hỉ rất nghiêm cẩn đáp lại, là hiểu được, cũng là tán thành.

      Nhưng đứa bé nghe hiểu được Hạ Mộc gì sao?

      Nàng thẹn thùng á? Tử Tang mắt lạnh lườm bóng lưng Hạ Mộc. tự nhiên cảm giác được ánh mắt kia, quay đầu cười ngây ngô với nàng, sau đó vội sang chuyện khác với Lê Tường, “Lê đại ca, chị dâu cũng đến thị trấn à?”

      “Ừ, ấy giao bức tranh thêu, và con ở chỗ này chờ ấy, ngờ lại nhìn thấy em và em dâu.” Lê Tường cười .

      Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo xuất . thiếu phụ thanh tú dịu dàng về phía bọn họ. Đây là thê tử của Lê Tường Khúc thị, Hạ Mộc gọi tiếng chị dâu cũng giới thiệu, Tức Mặc Tử Tang vẫn gật đầu như cũ.

      Khúc thị cũng cảm thấy Tức Mặc Tử Tang lãnh đạm, cười : “Em dâu, thường xuyên nghe chú Hạ về em, nhưng luôn có cơ hội gặp mặt, sau này có thời gian năng qua chơi nhé.”

      Hạ Mộc nghe xong lời này, cũng có vẻ mặt chờ mong ngó Tử Tang. Trước kia khi sắp tới Tức Mặc phủ có nghe tiểu thư quái gở lãnh đạm, vốn tin nhưng ở chung lâu như vậy. Nhìn bề ngoài, tiểu thư rất lãnh đạm, nhưng ra rất có tâm. Chẳng qua quái gở đúng là có, thường thích tiếp xúc với người khác.

      ra, cũng tán thành Tử Tang mỗi ngày ở trong nhà, nếu nàng có thể thường ra ngoài tốt hơn.

      Ý tứ Tử Tang nhìn Hạ Mộc rất ràng, chỉ lễ phép gật đầu, biểu ra .

      “Hạ Mộc, em vào thị trấn lâu chưa, bọn định ăn trưa, em muốn cùng ?” Lê Tường hỏi.

      Hạ Mộc nhìn thoáng qua Tức Mặc Tử Tang, thấy mặt nàng có vẻ bài xích, cao hứng đồng ý, “Được! Đúng lúc em cũng hơi đói bụng.”

      Nhà hàng là Lê Tường giới thiệu, tuy rằng đồ ăn ngon như Hạ Mộc làm, nhưng cũng được tệ lắm, hương vị cũng tươi mới. Tử Tang cũng tự giác ăn, Hạ Mộc hỗ trợ gắp thức ăn, động tác rất chuẩn xác.

      Ban đầu Tử Tang thích ứng được với săn sóc hầu hạ của Hạ Mộc. Nàng có tay có chân, cần hầu hạ, nhưng do Hạ Mộc kiên trì, yên lặng làm. đến lúc Tử Tang kiên nhẫn, mới hơi thu liễm lại, tự cho là để lại dấu vết lén làm.

      Hai người ở chung hơn nửa năm. Dưới kiên trì của Hạ Mộc, Tử Tang cũng lười quan tâm đến . thích làm thế nào cứ như vậy, bất tri bất giác cũng thàn thói quen.

      Hạ Mộc vui vẻ mà Tức Mặc Tử Tang hề phát .

      Lê Tường và Khúc thị liếc nhau, sau đó mỗi người lo cho đứa ăn cơm, bàn ăn rất yên tĩnh, nhưng lại vô cùng hài hòa và an bình.
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :