1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

QUY VỀ ĐIỀN VIÊN - XA LÊ NHI

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      ☆, 025 Chạy quá đà
      [​IMG]

      “Cái chăn này khá đấy, vừa khéo cha mẹ thiếu cái, tôi lấy tạm dùng xong trả.” Hạ Lê Hoa vừa vừa bước vào phòng, chưa bước chân qua cửa bị Tử Tang cản lại.

      “Cút.” Giọng lạnh lùng của Tức Mặc Tử Tang vang lên, phòng của nàng phải ai cũng được phép vào.

      nghe thấy tôi bảo muốn lấy chăn về hiếu kính cha mẹ à, có thế cũng tiếc.” Hạ Lê Hoa đường hoàng chính chính, tưởng lấy chữ hiếu để chèn ép Tử Tang. Tiếc rằng nàng ta dùng nó sai đối tượng rồi. Tử Tang quan tâm đến cái nhìn của người đời, huống hồ há nàng biết ý định của nàng ta.

      Thấy Tử Tang nhúc nhích, Hạ Lê Hoa càng tức, hung hăng đẩy ngã nàng, nhưng nàng ta ngờ Tử Tang nhượng bộ. Vì thế, người nào đó ngã phịch xuống đất, trước ngực đau xót, đau đến mức la toáng lên.

      “Chị cả.” Hạ Chiêu Quan vội qua đỡ.

      “Đau quá, đau quá.” Hạ Lê Hoa để ý đến hình tượng, xoa xoa bộ ngực như hai cái bánh bao cỡ lớn, may mà có đàn ông trong nhà, thanh danh của nàng ta mất hết rồi.

      “Chúng ta ngồi ngoài cũng được mà chị.” Hạ Chiêu Quan nhận ra chị ba thích người khác vào phòng mình, cũng biết mục đích của chị cả, nên nhân lúc chị ấy chú ý, đỡ chị ngồi xuống ghế dựa trong sân.

      Hạ Lê Hoa vất vả xoa bóp hồi mới đỡ đau, nghĩ đến cái chăn kia, ngang ngược ra lệnh cho em, “Em vào lấy cái chăn kia ra đây cho chị.”

      Hạ Chiêu Quan rất khó xử, nhìn thoáng qua chị Ba ngồi trong phòng tiếp tục đọc sách, sau đó quay đầu với Hạ Lê Hoa: “Chị cả, chúng ta về . Nhà Ba có cái chăn kia thôi, nếu lấy , chị ấy đắp bằng cái gì. Hơn nữa, cha mẹ có đủ chăn rồi mà.”

      “Con nhóc vô dụng chết tiệt.” Hạ Lê Hoa nghe thấy tức giận đẩy ngã Hạ Chiêu Quan, “Mày bất hiếu, chứ tao phải loại người đó.”

      xong nhìn về phía Tử Tang, ràng những lời này ám chỉ nàng.

      thấy Tử Tang đáp lại, nàng ta thấy mình như con chó điên nơi nơi sủa loạn, nàng ta lắc lắc đầu, sao mình lại so sánh bản thân với chó điên chứ, tất cả là lỗi của con hồ ly tinh kia.

      Hạ Lê Hoa oán hận, trừng mắt nhìn Tử Tang, ả ta vẫn nhàn nhã xem sách, giống như mình tồn tại.

      Ánh mắt lại chuyển về sau lưng Tử Tang, nghĩ đến cái chăn kia mà đắp lên người chắc chắn rất thoải mái, ấm áp. Nghĩ nghĩ, tâm lại ngứa như có ai cào , lần nữa nàng ta đứng lên, về phía cửa phòng.

      “Chị cả, chúng ta về thôi!” Hạ Chiêu Quan thấy thế biết ngay chị muốn làm gì, vội ngăn cản.

      “Muốn về mày tự về , cái chăn kia tao nhất định phải mang về cho cha mẹ.” Hạ Lê Hoa chua ngoa , xong bước vào phòng Tử Tang, thấy nàng có động tĩnh gì, nàng ta khẽ mừng thầm, xem ra con hồ ly tinh này cũng dám làm gì mình.

      Chỉ là tay nàng ta chưa kịp chạm đến chăn, bóng đen xuất , mu bàn tay tê rần, vội co rụt lại, thể tin nổi, nàng ta phẫn nộ, trừng mắt nhìn người trước mặt.

      Mà, người cầm trong tay cành trúc được vót mỏng dài hơn hai thước Tử Tang lạnh lùng nhìn Hạ Lê Hoa.

      dám đánh tôi, muốn sống nữa hả?” Hạ Lê Hoa xoa mu bàn tay của mình, tức giận rít gào.

      ra ngoài.” Tử Tang mắt lạnh nhìn lại, đối với này, nàng có gì để , trừ ra lệnh, chữ nàng cũng muốn nhả ra.

      Hạ Lê Hoa sửng sốt, cảm thấy áp lực vô hình ập xuống người. Thân mình run rẩy, tuy luôn đanh đá nhưng phải nàng ta biết sợ hãi, đồng thời điều này càng kích thích tính ngang ngược của nàng ta, cả giận : “ biết lễ phép, sao dám trừng mắt nhìn tôi. Đây là nhà em Ba, nếu còn kiêu ngạo, tôi bảo em Ba bỏ .”

      Tử Tang cau mày, cây thước trong tay do dự vụt lên tay Hạ Lê Hoa, loại người này nghe đạo lý, biện pháp tốt nhất là trực tiếp dùng vũ lực. Nàng muốn xem thử Hạ Mộc đứng về phía ai, chọn người thân của hay chọn người chủ luôn kính trọng là nàng?

      Tuy rằng Hạ Lê Hoa mặc rất nhiều quần áo, nhưng bị cành trúc kia vụt phải vẫn rất đau, càng khiến nàng ta sợ hơn là ả thực dám đánh mình. Từ trước đến nay, chưa ai dám đánh nàng ta, cho nên ngoại trừ sợ hãi, lớn hơn là phẫn nộ.

      “Tức Mặc Tử Tang, dừng tay cho tôi, bằng đừng trách tôi khách khí.” Hạ Lê Hoa vừa vừa lui ra khỏi phòng.

      Mặc kệ kiếp trước hay kiếp này, nàng ghét nhất là bị người khác uy hiếp. Mà này chỉ biết dùng mỗi chiêu đó, càng nghĩ, nàng càng vụt mạnh vào mu bàn tay của Hạ Lê Hoa, hằn lên vết đỏ, thậm chí tia máu.

      Nàng muốn xem thử khách khí sao nào.

      “A!” Hạ Lê Hoa kêu đau tiếng, nhìn hai vết hằn đỏ mu bàn tay mình, nổi giận gầm lên tiếng, “Tao liều mạng với mày, con hồ ly tinh này.”

      Nàng ta giống như phát điên, lao về phía Tử Tang.

      Tử Tang khinh thường nhìn Hạ Lê Hoa, toàn thân vừa động dễ dàng tránh được móng vuốt của nàng ta.

      Hạ Lê Hoa chụp hụt, thiếu chút nữa lại ngã sấp xuống mặt đất, đồng thời nhìn thấy đòn gánh để gần đó, nàng ta chụp lấy, chút do dự phang về phía đầu Tử Tang. Lực rất lớn, mắt thấy sắp đập vào đầu nàng …

      “Chị cả, đừng…”

      “Tiểu thư…”

      Phía trước là tiếng kêu sợ hãi của Hạ Chiêu Quan, sau là tiếng của Hạ Mộc vừa bước vào sân. Thấy đòn gánh kia sắp trúng tiểu thư, sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, hoảng sợ kêu to, dùng hết sức bình sinh chạy về phía tiểu thư…

      Trong giây phút chỉ mành treo chuông đó, chỉ thấy Tức Mặc Tử Tang hơi động, duyên dáng như nhảy múa, xoay người sang chỗ khác, đồng thời cành trúc trong tay chút lưu tình lại vụt xuống mu bàn tay của Hạ Lê Hoa, nhất thời vết quất toạc máu.

      “A!” Hạ Lê Hoa đau đến mức buông ra đòn gánh, la hét: “Đau quá, đau quá.”

      Thấy tiểu thư bị đánh trúng, Hạ Mộc thở phào. Đồng thời cũng phát mình mất đà, dừng lại được, cứ tiếp tục lao về phía bức tường trước mắt, nhắm mắt lại, đụng từ đụng trúng , chắc là chết được .

      Đột nhiên, cảm giác đằng sau có lực lớn kéo mình lại, lập tức người lùi về phía sau mấy bước, lảo đảo mấy cái mới đứng vững. Rồi nhìn thấy tiểu thư cau mày nhìn mình.

      “Tiểu thư, người sao chứ.” Hạ Mộc bất chấp tình huống của bản thân, khẩn trương đặt câu hỏi, tự chủ gọi tiểu thư. Trừ Tử Tang, những người khác chú ý đến cách xưng hô giữa hai người.

      “Ngu ngốc.” Tức Mặc Tử Tang lạnh lùng mắng, nếu phải nàng kịp thời kéo lại. mà va vào tường, chết cũng phải nằm mấy ngày.

      Hạ Mộc sửng sốt, thấy tiểu thư tức giận, dám giải thích, ai bảo chạy quá nhanh nên dừng lại kịp.

      “Chị cả.” Cuối cùng Hạ Chiêu Quan phục hồi lại tinh thần, vội bước lên xem tay chị. Mu bàn tay có ba vết quất đều chảy máu, vết sau nặng hơn vết trước, nặng nhất là vết quất cuối cùng.

      “Đau quá…” Hạ Lê Hoa thổi phù phù, hi vọng giảm bớt đau đớn.

      “Trời ơi, ai đem đánh con của tôi ra nông nỗi này.” Tiếng giận dữ gầm lên khiến người nghe đinh tai nhức óc…

      *****

      Tác giả: Chắc mọi người cũng biết ai xuất nhỉ, kế tiếp ra sao?

      Hắc hắc. .

      Ngày mai tiếp tục!
      Chris thích bài này.

    2. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      ☆, 026 cái tát
      [​IMG]

      Người tới phải ai khác, chính là Hà thị, còn có Hạ Thư theo bà.

      Hôm nay là ngày Hạ Thư hưu mộc. Sáng sớm có việc ra ngoài, lúc về vừa vặn thấy mẹ tìm Ba. biết mẹ thích ấy, lo xảy ra chuyện, nên vội vàng đuổi theo.

      (Theo lệ cũ, ngày xưa làm quan cứ mười ngày được nghỉ ngày để tắm gội, gọi là ngày hưu mộc)

      Mà Hà thị giặt quần áo cứ nghĩ đến ánh mặt của Tử Tang lúc trước khiến bà rét run, càng thêm lo lắng. Vì thế bà bỏ lại công việc, chạy đến xem, ngờ bước vào nhà lại thấy cảnh con kêu đau đớn, vết thương ở mu bàn tay nhìn ghê người.

      “Mẹ, con hồ ly tinh này dám đánh con, ô ô… Đau quá…” Hạ Lê Hoa nhìn thấy Hà thị, chỉ vào Tử Tang, uỷ khuất kể tội.

      Hạ Mộc ngạc nhiên nhìn chị. ngờ chị hiền lành trong ký ức trở nên ngang ngược như thế, còn nổi lên xung đột với tiểu thư. Nghe thấy cách gọi của chị, hơi cau mày.

      “Ngoan, đừng khóc, mẹ lấy lại công đạo cho con.” Hà thị an ủi, trừng mắt nhìn Tử Tang. Vẻ mặt lạnh lùng kia khiến bà hơi sợ hãi, nên chuyển sang tạc pháo vào Hạ Mộc, “Con à, con thấy con cưới nữ nhân độc ác như thế nào chưa? Dám đánh chị con thành thế này, tâm tư quá ác độc.”

      Hạ Mộc rất hiểu tiểu thư nhà mình, tuy lạnh lùng nhưng là loại người ngươi phạm ta ta động đến ngươi. tin tưởng tiểu thư vô duyên vô cớ đánh người. Nghĩ đến chị cả gọi tiểu thư là hồ ly tinh, hơn nữa chưa quên màn vừa rồi khiến kinh hồn táng đảm như thế nào. Nếu đòn gánh kia của chị ấy đánh trúng, tiểu thư còn sống được sao? Xem ra chắc chị ấy làm gì đó phải. “Mẹ, mẹ chưa hỏi xảy ra chuyện gì, sao trách cứ tiểu… Tử Tang .”

      “Việc gì phải hỏi. Con thấy chị con kêu đau thế nào sao? Nó về nhà mẹ đẻ vì thăm con, thế mà con tiếp đãi chị con như thế đấy.” Hà thị rất là bất công , ngữ khí tràn ngập mùi thuốc súng.

      “Con…” Hạ Mộc sửng sốt, chị đến thăm mình ư? Tuy vậy, nhưng cũng thể chưa hỏi ràng chỉ trích tiểu thư được. “Mẹ, chị đến thăm con, con rất vui nhưng chuyện gì phát sinh phải hỏi ràng mới được!”

      “Mẹ, ba sai, hỏi mọi chuyện trước.” Hạ Thư cũng .

      “Được, hỏi hỏi… Lê Hoa, con , vì sao người phụ nữ kia đánh con?” Hà thị nhìn về phía Hạ Lê Hoa sụt sùi khóc mãi hỏi.

      “Mẹ, con thấy chăn cha mẹ dùng cũ, nhìn thấy chăn nhà chú Ba dùng là loại tốt, nên định trước cầm cho cha mẹ dùng. Cha mẹ nuôi chúng con lớn như vậy, con luôn muốn hiếu thuận với người, nhưng em dâu chẳng những cho, còn đánh con.” Hạ Lê Hoa khóc .

      Hà thị nghe thế vừa vui mừng vì con hiếu thuận, vừa tức giận con hồ ly tinh kia có cái chăn cũng tiếc, còn dám đánh con ngoan của bà, tức giận trừng Hạ Mộc, “Nghe chưa, nghe thấy , con cưới vợ hiếu thuận với cha mẹ quá nhỉ.”

      Hạ Mộc biết thể tin lời chị mình, thoáng nhìn tiểu thư đứng bênh cạnh. Người vẫn lạnh lùng, dáng vẻ sao cả, biết tiểu thư khinh thường việc giải thích này vì thế nhìn em , “Em hai, em .”

      Hạ Chiêu Quan rơi vào cảnh khó xử, việc này ràng là lỗi của chị Cả, nếu nàng ra, mẹ và chị ấy tha cho nàng. Nhưng nếu , Ba hiểu lầm vợ, chị Ba bị chịu tiếng oan. Nàng rất khó xử, lén nhìn về phía mẹ và chị, dáng vẻ khó mở miệng.

      “Chiêu Quan, em cứ , ai dám làm gì em đâu.” Hạ Thư , trong lòng hiểu được vài phần, nếu chị sai, Chiêu Quan biểu lộ như thế.

      “Cái kia…” Hạ Chiêu Quan muốn lại thôi giương mắt nhìn Hạ Lê Hoa vài lần.

      “Chiêu Quan, chị là chị của em, nếu em giúp con hồ ly tinh kia còn là người nữa, mau cho Ba em biết, con hồ ly tinh kia bắt nạt chị như thế nào.” Hạ Lê Hoa kêu lên.

      “Chị Cả!” Hạ Mộc giận kêu, “Chị cứ luôn miệng gọi ấy là hồ ly tinh, em thể tin tưởng chị được.”

      Trước mặt , chị còn gọi khó nghe như vậy. Lúc ở đây, chắc chắn càng khó nghe hơn, nhìn vẻ mặt của em, hiểu, chắc chắn là lỗi của chị ấy.

      “Hạ Mộc, em gì thế, em xem người vợ em cưới về, có phải là dáng vẻ hồ ly tinh .” Hạ Lê Hoa gào đó, còn có cả ghen tị.

      Hạ Mộc nghe thế rất bất mãn, tiểu thư vừa đến thôn này, ở đây được mấy ngày, sao chị cả có thể ra những lời khẳng định quá mức thành kiến như thế. Huống chi, tiểu thư nhà là hồ ly tinh, đúng là vũ nhục tiểu thư.

      “Hạ Mộc, em mau bỏ người vợ này , biết ả ta trộm bao nhiêu hán tử…”

      “Ba…” bàn tay vung lên, cắt đứt thanh bén nhọn của Hạ Lê Hoa, trong viện đột nhiên yên lặng.

      Hạ Lê Hoa ôm mặt, thể tin nhìn Hạ Mộc, “Em dám đánh chị.”

      “Đại tỷ, bây giờ em còn gọi chị tiếng đại tỷ. Chị có biết người chị mắng là vợ của em, chị mắng ấy nghĩa là mắng em, mắng em nghĩa là mắng gia đình mình, nếu tự trọng đừng trách em vô lễ.” Vẻ thà, ngây ngô của Hạ Mộc còn, lạnh mặt .

      Đại tỷ cũng là nữ nhân, sao chị ấy có thể ra những lời khó nghe như vậy. Người chị trước kia luôn dịu dàng của đâu rồi.

      Từ khi ly khai cha mẹ, bán mình vì nô, hiểu , bao giờ được tự do, phải trung thành với chủ tử, hết thảy chủ tử làm trọng. Mặc dù giữa người thân và tiểu thư rất khó lựa chọn, nhưng vạn bất đắc dĩ chỉ có lựa chọn tiểu thư, , từ lúc người nhà cầm số bạc bán mình kia, lựa chọn, giờ đây chỉ nguyện trung thành với tiểu thư mà thôi.

      Huống hồ, là chị quá vô lễ. Tiểu thư là chủ tử của , người nhà phải tôn trọng nàng. Thân phận của tiểu thư nhà chọc nổi, nếu chủ tử làm khó, họ chỉ có con đường chết.

      Cho nên cái tát này đánh vì chị vũ nhục tiểu thư, đồng thời cũng cứu chị ấy, nếu để tiểu thư ra tay, chị ấy sống nổi.

      “Em hy vọng nghe thấy những lời này nữa, bằng đừng trách em niệm tình thân.” Hạ Mộc lãnh khốc .

      Tức Mặc Tử Tang chau chau mày, nhìn Hạ Mộc, trong mắt xẹt qua chút hứng thú.

      “Mày… Thằng nghịch tử này…” Hà thị tức giận đến toàn thân phát run.

      “Ô ô… Tôi muốn sống nữa, tôi muốn sống nữa…” Hạ Lê Hoa hồi hồn lại, ngồi phịch xuống đất gào khóc.

      Đúng là khó coi, Tức Mặc Tử Tang xoay người vào phòng.

      “Đứng lại, con hồ ly tinh kia, chưa ràng, ngươi mơ tưởng rời .” Hà thị kêu lên.

      Bước chân nàng dừng lại, chậm rãi xoay người. Đôi mắt nhìn Hạ thị lạnh như băng, hơi thở lãnh liệt khiến khí xung quạnh lạnh . Tất cả mọi người ở đó đều cảm thấy áp lực, hô hấp bắt đầu khó khăn.

      “Tiểu thư, đừng…” Hạ Mộc cầu xin Tử Tang.

      Tử Tang hừ lạnh tiếng, trở về phòng tiếp tục đọc sách, lần này ai dám bảo nàng đứng lại nữa

      Hạ Mộc nhàng thở ra, quay đầu với Hà thị: “Mẹ, mọi người về , sau này đừung đến đây nữa”

      “Mày…” Hà thị hoàn hồn, bà chưa bao giờ đối mặt với ánh mặt khủng bố như thế, trừng mắt nhìn Hạ Mộc, : “Rốt cuộc, mày cưới ma quỷ quái gì về.”

      “Mẹ, mẹ đừng nữa.” Hạ Mộc vừa vội vừa giận .

      Hạ Thư chăm chú nhìn Tức Mặc Tử Tang, nghĩ đến áp lực vừa nãy, cũng bước lên phía trước : “Mẹ, chúng ta về .”

      “Về là về thế nào, con thấy ba của con thành dạng gì sao, cưới người vợ như thế, còn lừa gạt cả nhà, gạt chúng ta chỉ có ít tiền, nhưng lại có tiền đào giếng.” Hà thị cả giận .

      “Mẹ, con chưa , số tiền kia phải của con, là của tiểu… Tử Tang .” Hạ Mộc .

      “Của vợ phải của mày chắc?”

      “Của con là của Tử Tang , nhưng của Tử Tang phải của ta.” Tất cả của là của chủ tử.

      Lời của Hạ Mộc khiến Hạ thị hiểu lầm, hoảng sợ : “Cái gì, mày ở rể hả?”

      Trong hai vợ chồng, chỉ có ở rể mới xuất tình huống như vậy, tất cả của nhà trai thuộc về nhà .

      Hạ Mộc há miệng thở dốc, cuối cùng phản bác. Nếu mẹ nghĩ như thế cũng tốt, cha mẹ kiêng kị ít.

      đọc sách Tức Mặc Tử Tang ngẩng đầu nhìn Hạ Mộc, thấy giải thích! thừa nhận chuyện này, xem vẻ mặt của , chắc là vậy. Xem ra, nô tính của Hạ Mộc rất nặng, nếu quên tại mình là thường dân, có quan hệ hợp tác với nàng.

      Nếu muốn vậy nàng xen vào, ba năm sau, nàng và còn quan hệ gì hết. Tử Tang tiếp tục cúi đầu đọc sách.

      “Trời ạ, ai đâm tôi dao , con tôi khổ quá! Sao lại ở rể, đây là tạo nghiệt gì chứ? ” Hà thị khóc vô cùng bi thảm.

      Thời đại này, đàn ông ở rể bị người khác khinh thường. Người đời nhận định đàn ông ở rể là loại vô năng, liên luỵ người nhà cũng bị đánh giá như thế. Khó trách Hà thị kích động như thế. Đây là chuyện vô cùng mất mặt.
      Chris thích bài này.

    3. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      ☆, 027 Suy nghĩ mâu thuẫn
      [​IMG]

      “Mẹ, được rồi, đây là Ba tự lựa chọn, mẹ đừng náo loạn nữa.” Hạ Thư tuy cũng khiếp sợ trước tin Hạ Mộc ở rể nhà , nhưng do Hà thị làm náo loạn nên rất nhanh tỉnh táo lại, bước lên an ủi mẹ mình.


      Ba con ở rể, con bảo mẹ sao chấp nhận được.” Hà thị cả giận , sau đó trừng mắt Hạ Mộc, “Mẹ muốn con lập tức cùng cách với nó, bằng chúng ta đoạn tuyệt quan hệ.”

      (cùng cách: ly hôn)

      Sắc mặt Hạ Mộc tái nhợt, tin nổi nhìn Hà thị. Xa cách mấy năm, hiểu tại sao mẹ đột nhiên ghét như vậy, dù thích cũng đến mức nghiêm trọng muốn đoạn tuyệt quan hệ chứ. Tuy rằng ở rể thanh danh tốt lắm, nhưng vẫn có rất nhiều người như thế. Huống hồ từng làm hạ nhân, để ý gì chuyện ở rể hay ? Sao mẹ phản ứng mãnh liệt thế? Chẳng lẽ làm gì phải, nhưng trước đây, cha mẹ đâu như vậy, tuy nghèo khó nhưng vẫn thương hết mực…

      “Mẹ, đủ rồi. Quanh đây rất đông người, mẹ cứ gào khóc như thế, tất cả mọi người đều biết. Mẹ mà đoạn tuyệt với Ba, con bên ngoài có mặt mũi nào nhìn người khác, con nghỉ học.” Hạ Thư lạnh lùng .

      Pha hạ và pha thượng cách nhau rất xa, ít người nghe thấy, nhưng nếu tiếp tục nháo loạn, khó tránh khỏi có người tò mò đến xem náo nhiệt.

      “Đừng…” Hà thị tức giận biến thành kinh hoàng. Bà gửi hết hy vọng vào cậu con trai út ra làm quan, để bà được sống sung sướng.

      “Mẹ, việc này chưa có ai biết, chỉ cần chúng ta ra ngoài, chắc ai biết đâu.” Hạ Chiêu Quan vội , nghe mẹ muốn đoạn tuyệt quan hệ với Ba, nàng cũng sợ hãi.

      Hà thị nghe thế, nhìn về phía Hạ Mộc, ác độc : “Con với nó, nếu dám ở bên ngoài ra chuyện con ở rể, đánh gãy chân nó.”

      “Mẹ, tiểu… Tử Tang làm thế đâu, ấy rất ít ra ngoài.” Hạ Mộc vội đáp. Thực ra ở rể, tiểu thư sao rêu rao việc này. Tuy rằng hôn thú viết tiểu thư xuất giá, nhưng người nhà chắc tra hỏi việc này. Ba năm sau, mục đích của tiểu thư đạt được, quan hệ vợ chồng mặt ngoài còn tồn tại. Đến lúc đó vẫn là gã sai vặt, là hạ nhân của người khác. Người nhà thể quản được.

      Được Hạ Thư khuyên giải mãi, cuối cùng hà thị đồng ý rời . Hạ Lê Hoa cam lòng, nàng những bị đánh, hơn nữa chăn kia cũng lấy được, “Mẹ, con hồ ly tinh còn đánh con mà, cứ bỏ qua như thế, ta nghĩ nhà ta dễ bắt nạt.”

      Hà thị chưa trả lời, Hạ Thư giận dữ : “Chị Cả, chị đừng nữa. Chị khó nghe như vậy, đổi lại là em cũng muốn đánh, người ta khâu miệng chị lại là khách khí lắm rồi.”

      “Em…” Hạ Lê Hoa giận trừng mắt nhìn Hạ Thư. Đứa em trai này của nàng từ có thiên phú đọc sách, sau này chắc chắn có thể ra làm quan nên nàng cũng dám đắc tội, kéo áo hà thị, “Mẹ, mẹ xem, bọn họ đều khi dễ con. Mẹ nhìn tay con này, đau lắm đó.”

      Hạ Lê Hoa giơ mu bàn tay mình, uỷ khuất .

      Hà thị nhìn cũng đau lòng, nhưng thấy sắc mặt Hạ Thư khó coi như vậy, cuối cùng vẫn nhịn. Sang năm, con trai bà thi, thể để nó phân tâm được, vì thế : “Lê Hoa à, mẹ biết con đau, chúng ta về thôi, mẹ bôi thuốc tốt nhất cho con, nhanh khỏi lắm. Em tư của con tức giận lắm rồi, sang năm nó thi, vì muốn em con phân tâm, cứ bỏ qua cho thằng Ba lần này.”

      Hạ Lê Hoa biết . Việc gì có liên quan đến Hạ Thư thể thương lượng, đành nhịn. Có câu quân tử báo thù mười năm muộn, núi còn đó sợ gì có củi đốt.

      Nhìn người thân của mình từng người rời khỏi, Hạ Mộc chợt cảm thấy vô lực. Nhưng nghĩ đến tiểu thư nhà mình, lập tức vực dậy tinh thần, đến trước mặt Tức Mặc Tử Tang, thở dài, hổ thẹn : “Tiểu thư, tôi thay mặt người nhà xin lỗi .”

      Tức Mặc Tử Tang ngẩng đầu, bình tĩnh vô ba nhìn Hạ Mộc, trả lời .

      “Tiểu thư, cái đó… Cái đó. Người cũng biết người nhà tôi là người lỗ mãng, ít học. Bọn họ vô tình mạo phạm tiểu thư, hi vọng người đừng trách họ, sai lầm của họ tôi tình nguyện gánh vác tất cả.”

      Tử Tang đột nhiên đến nổi hứng, từ chối cho ý kiến hỏi: “ muốn gánh vác thế nào?”

      “Tôi…” Hạ Mộc sửng sốt, cung kính : “Tôi tùy tiểu thư xử trí.”

      Thấy Hạ Mộc như thế, Tức Mặc Tử Tang đột nhiên cảm thấy thú vị, nhàn nhạt : “Giữa chúng ta là quan hệ hợp tác. Tôi muốn làm khó , sau này chỉ cần bọn nó đến làm phiền tôi, tất nhiên tôi để ý đến họ.”

      “Cám ơn tiểu thư.” Tuy tiểu thư khôi phục tự do, giữa bọn họ là quan hệ hợp tác, nhưng chưa bao giờ nghĩ thế, chỉ là… Bộ dáng muốn lại thôi rơi vào mắt nàng, ràng có chuyện mà dám .

      Tức Mặc Tử Tang lạnh lùng : “Có việc cứ .”

      “Cái kia… Tiểu thư, tôi tận lực để người nhà đến làm phiền ngài, nhưng nếu họ vô tình đắc tội, có thể hạ thủ lưu tình ?” Hạ Mộc vẫn lo lắng hỏi lại.

      nghĩ tôi làm gì người nhà ?” Tức Mặc Tử Tang hỏi.

      “Cái này… tôi biết.” Hạ Mộc trả lời rất ủy khuất.

      Tử Tang đột nhiên cảm thấy tâm tình sai, “Yên tâm, nếu bọn họ chọc tới tôi, tôi chỉ giáo huấn ít, tuyệt làm khó họ .”

      Về phần giáo huấn thế nào, theo suy nghĩ của nàng, chỉ cần giữ lại mạng sống là được.

      “Cám ơn tiểu thư.” Hạ Mộc nhàng thở ra, “Bất quá, tiểu thư, nếu bọn họ mạo phạm ngài, đừng nổi giận, tốt cho thân thể, cần quá khách khí với họ.”

      Tử Tang nhíu mày, “Lời mâu thuẫn. Nếu tôi nương tay, người nhà của gặp tai ương. Còn tôi nương tay bị người ta coi thường. , rốt cuộc muốn tôi làm thế nào?”

      “Ách…” Hạ Mộc sửng sốt, tất nhiên hi vọng cả nhà đều tốt! hy vọng người nhà gặp chuyện may, cũng muốn tiểu thư vui. Tiểu thư ràng biết khó xử, sao có thể ra mấy lời này, tiểu thư rất xấu rồi.

      Vẻ mặt Hạ Mộc oán giận, nhìn Tức Mặc Tử Tang ủy khuất ra lời.

      “Được rồi, đừng dùng biểu cảm đó nhìn tôi. lui xuống , tôi biết phải làm gì.” Tử Tang nhàn nhạt .

      “Vâng.” lần này Hạ Mộc hỏi tiểu thư nhà mình cái gọi là biết là làm thế nào, vội lui xuống. muốn tiểu thư trả lời đưa ra nan đề khác, việc này từ từ rồi đính.

      Hôm sau, thợ xây đến, nhanh chóng xây dựng nhà trúc.

      Nhà trúc làm năm, sáu bậc thềm, xây ở đằng sau nhà cũ. Chờ nhà mới hoàn thành, nhà cũ được dỡ xuống, chỗ đó trở thành sân trước. Còn đằng sau nhà trúc, quây cái hậu viện, vòng qua bộ phận của rừng trúc. Trong đó có cả cái giếng kia. Phòng bếp, phòng chứa đồ xây gần giếng. Từ phòng bếp có hành lang nối liền với phòng khách. Phòng khách chia làm hai gian, gian trong để dùng bữa, gian ngoài để tiếp khách. Gian trong có hai phòng trống, dùng bình phong ngăn cách hành lang với phòng khách, tuy rằng hơi phiền nhưng khá kín đáo. Đương nhiên hai phòng này tuỳ Hạ Mộc bài trí. Tầng hai là gian của Tử Tang, chỉ có thư phòng phòng ngủ. gian còn thừa cải tạo thành ban công.

      Lúc xây nhà, Tử Tang vì tránh mọi người. Hoặc ở trong phòng, hoặc đến rừng trúc. Giờ trong rừng trúc có đình hóng mát. Vì Hạ Mộc phát ra tiểu thư thích ngồi trong rừng trúc nên tự tay dựng đình, đơn giản thô ráp, nhưng rất hài hoà với khung cảnh.

      Mỗi ngày của Tử Tang trôi qua rất đơn điệu, trừ đọc sách, chính là đứng trong đình hóng mát ở rừng trúc tu luyện tinh thần lực, có khi chú ý động tĩnh đám người Triệu Thế Tử phái tới. tại chỉ để lại hai người, họ giả làm huynh đệ, gọi là Lưu Đại và Lưu Nhị, ở cách đây xa, mua vài mẫu ruộng hoang, xây phòng ở.

      Cho nên gần đây ngoài Hạ Mộc và Tử Tang, bọn họ cũng là đề tài buôn chuyện của dân làng.
      Chris thích bài này.

    4. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      ☆, 028: Tùy tiện rất khó làm
      [​IMG]

      Nhà trúc được dựng lên với tốc độ cực nhanh, trung tuần tháng mười hoàn thành. Căn nhà trúc đơn giản sừng sững giữa vùng tượng pha. Người nào qua đều ngoảnh lại ngó lần, hâm mộ có, ghen tị có.


      Hạ Mộc chuyển đồ cần thiết của tiểu thư vào trong. Nhà cũ bên ngoài lập tức được phá , đến ngày sạch . Hoàn thành!

      Chuyện kế tiếp cũng dễ dàng hơn. Hạ Mộc bắt đầu cải tạo sân, tuy xây được phòng, nhưng trong khoảng thời gian này, dọn sạch xung quanh nhà trúc. Sau khi phá nhà cũ, dùng nan trúc làm hàng rào, sau đó ở trong hàng rào gieo số loại cây dễ trồng, đến lúc đó cây mọc theo giàn, phủ kín lá xanh, đến lúc nở hoa, bức tường vây rất đẹp.

      Phòng ở xây xong, tất nhiên cũng từ từ đặt mua đồ đạc trong nhà. Đồ đạc cần đặt ở chỗ thợ mộc trong thôn, về kiểu dáng đương nhiên do Tức Mặc Tử Tang vẽ ra .

      Nàng vẽ đồ đạc rất đơn giản để thợ mộc nhìn thấy cũng dễ làm theo, nhưng rất đẹp mắt. Vì thế người thợ kia giữ lại kiểu dáng, sau này trở nên phổ biến, đây là chuyện về sau.

      Hôm nay, Tức Mặc Tử Tang ở trong phòng đọc sách thấy phiền phán, vì thế đến ban công, liếc mắt nhìn xuống, chỉ thấy Hạ Mộc ở phía sau viện cải tạo mấy vạt đất trồng rau của . Đất ở vùng tượng pha này rất kém, đất vàng đầy sỏi đá, khô hạn cằn cỗi, nhưng ngờ lại lấy ít đất màu mỡ kết hợp với tro than phủ lên! làm cho mấy khối đất trồng rau này sau khi cải tạo trở nên có khuông có dạng .

      Lúc này khóe miệng của mang theo ý cười nhàn nhạt, dường như rất thoả mãn. hiểu tại sao, nhìn vô cùng chăm chú, nghiêm cẩn làm việc, nàng khỏi có chút ngẩn ngơ …

      (nghiêm cẩn: nghiêm túc và cẩn thận)

      Nàng xuống lầu, cầm lấy cái cuốc dựng trước sân, nàng cũng cải tạo sân trước.

      Giờ sân trước trống rỗng, nàng tính xử lý mặt đất trước. Đến mùa xuân gieo ít hoa cỏ, thiết kế khoảng sân đẹp, tuy nàng chỉ sống ở đây ba năm nhưng ba nắm này cũng ngắn. Nhìn cái sân trống rỗng ba năm đúng là thoải mái, huống chi ngẩn người cả ngày vận động cũng khỏe mạnh.

      Uhm, sân trước rất đẹp chính là mục tiêu của nàng …

      “Tiểu thư, làm gì thế?” Hạ Mộc chưa làm xong việc ở đằng sau, định ra phòng khách rót chén nước uống, chợt nghe thấy ở sân trước có tiếng động, ra nhìn thấy Tử Tang cầm cuốc bổ xuống.

      cứ làm việc của mình , kệ tôi.” Tử Tang ngẩng đầu lên cứ thế trả lời.

      “Tiểu thư, việc nặng như thế này để tôi làm là được.” Hạ Mộc bước lên phía trước .

      “Tôi thích làm.” Tức Mặc Tử Tang bồi thêm câu.

      “Tiểu thư…” Hạ Mộc đồng ý kêu lên. Giờ là mùa đông, nếu làm việc tay rất dễ bị nứt nẻ. Nhưng tiểu thư nàng thích, nàng thích cái gì chẳng lẽ để nàng làm sao, như vậy được. Tại sao tiểu thư thích mấy việc vất vả như thế, đồng ý đâu?

      Hạ Mộc đứng bên rối rắm .

      đừng đứng ở đây cản trở, có việc gì làm nấu cơm trưa , ra ngoài sớm hơn lúc!” Tức Mặc Tử Tang kiên nhẫn .

      Hạ Mộc vừa nghe biết tiểu thư có kiên nhẫn với mình nữa, vội vàng vào làm cơm trưa, càng sợ tiểu thư tức giận hơn!

      Bây giờ có đất đai, cũng là thời điểm nông nhàn, tạm thời có việc gì làm. Rảnh rỗi lên núi săn bắt thú bán lấy tiền, ngại trời lạnh giá rét.

      ***

      Chạng vạng, Hạ Mộc trở về. Người vừa bước vào sân, oang oang, “Tiểu thư, tôi về rồi đây. mau ra đây xem, tôi mang thứ tốt về này.”

      Ở phòng khách tu luyện tinh thần lực Tức Mặc Tử Tang khẽ nhíu mày, Hạ Mộc càng lúc càng lớn hô gọi . (ý chỉ quen nên xuề xoà hơn)

      Tuy vui lắm, nhưng nàng vẫn có chút tò mò đứng dậy ra ngoài, nàng muốn xem cái gì khiến hưng phấn như thế?

      Ra khỏi phòng khách, là hành lang dài, nàng đứng hành lang, bước xuống bậc thềm, từ cao nhìn xuống ngó Hạ Mộc hưng phấn đứng trong sân. tay xách hai con thỏ giãy giụa, tay kia cầm giỏ mây đơn giản tiện tay làm, bên trong có đám thỏ con.

      “Tiểu thư, xem. Hôm nay tôi rất may mắn, gặp được ổ thỏ đực, bị tôi bắt sống hết. Tôi định nuôi chỗ thỏ này, đến lúc chúng nó lớn có thể bán lấy thịt thỏ, còn có thể bán da thỏ…” Hạ Mộc vô cùng vui vẻ vạch kế hoạch .

      “Làm thức ăn hết.” Tức Mặc Tử Tang lãnh đạm , trong mắt xẹt qua tia trêu đùa.

      “Đây là khoản tiền mà. Trước kia còn tôi từng nuôi thỏ hoang, khó nuôi… Tiểu thư, vừa nãy gì?” Hạ Mộc sững sờ nhìn Tử Tang. liên tục , giờ mới nhớ ra tiểu thư hình như vừa gì đó, nhưng kịp nghe.

      “Giết hết nấu ăn.” Lần này Tức Mặc Tử Tang nhẫn nại lặp lại.

      Hạ Mộc kinh ngạc, nghe được ràng, lắp bắp : “Tiểu thư, giết… giết toàn bộ, này … Chỗ thỏ này còn rất , rất… rất đáng tiếc.”

      “Uhm.” Tử Tang nhìn Hạ Mộc, dáng vẻ nghiêm túc nghe .

      Hạ Mộc cứng lại, vội hỏi: “Tiểu thư, xem, tôi giết con to nhất nấu cho , chỗ còn lại cho tôi nuôi, được ?”

      vừa hi vọng nhìn Tử Tang, vừa sợ tiểu thư đồng ý.

      Tức Mặc Tử Tang ngạc nhiên, trong mắt lên chút trêu tức “ được…”

      Hạ Mộc sụ mặt, thất vọng, “Được rồi, nhưng tiểu thư ăn lúc hết nhiều như thế đâu, mỗi ngày tôi giết con.”

      Tuy rằng rất tiếc, nhưng tiểu thư nhà mình muốn ăn, dù tiếc đến mấy, cũng phải giết..

      ngày ăn con, chẳng phải coi thịt thỏ như rau dưa thường ngày sao, quá xa xỉ.

      Nhìn vẻ tiếc ràng kia, lại vì nàng câu được, liền lời thừa, kiên quyết lựa chọn. Tâm trạng Tử Tang có chút phức tạp, nàng thích cảm giác này, sắc mặt trầm xuống, thanh lạnh lùng : “Giờ tôi thích ăn con thỏ, con cũng cần giết cho tôi ăn, cố nuôi cho tốt.”

      xong, nàng xoay người rời , lên lầu hai, xem ra ngày thường rất nhàm chán, nàng phải tìm ít việc để làm.

      Hạ Mộc xoa xoa đầu, mê man nhìn tiểu thư rời , tiểu thư sao thế nhỉ, tốt lành mà lại đột nhiên tức giận?

      Xem ra phải cẩn thận hơn mới được.

      Hạ Mộc nghĩ ra lý do, cuối cùng nghĩ thế để kết thúc chuyện này.

      Nhưng lúc làm cơm chiều, lại bắt đầu do dự. Tiểu thư ban đầu muốn ăn thịt thỏ, lúc sau lại muốn ăn, đến cùng có phải làm hay .

      Hạ Mộc bước lên cầu thang, do dự nhìn tầng . đó rất im lặng, cuối cùng, đứng ở giữa cầu thang, gọi: “Tiểu thư…”

      lúc sau có tiếng đáp lại, phân vân có nên gọi thêm tiếng , tầng truyền đến tiếng bước chân. Qua mấy phút, thân ảnh của Tử Tang xuất ở đầu cầu thang, lạnh lùng nhìn , : “Có chuyện gì?”

      “Tiểu thư, buổi tối, muốn ăn gì?” Hạ Mộc cười ngây ngô hỏi.

      “Tùy tiện.” Tức Mặc Tử Tang bỏ lại câu rồi biến mất.

      Vẻ mặt Hạ Mộc đau khổ bước xuống cầu thang, rồi lại quay đầu nhìn lên , cúi đầu thầm: “Tùy tiện rất khó làm đó!”
      Chris thích bài này.

    5. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      ☆, 029 Trong thôn xuất hổ dữ
      [​IMG]

      Cuối cùng Hạ Mộc quyết định giết con thỏ, tiểu thư bảo nuôi cho tốt cố gắng vỗ béo chúng.

      Lúc dùng cơm chiều, thấy Tử Tang xuống, khôi phục vẻ mặt lạnh nhạt bình tĩnh như thường, Hạ Mộc mới nhàng thở ra, cười ngây ngô tiếp đón: “Tiểu thư, ăn cơm thôi. ngồi xuống , tôi lấy cơm cho.”

      Tử Tang từ chối cho ý kiến, khách khí với , ngồi xuống.

      Hôm nay, Hạ Mộc làm ba món ăn món canh, mùi thơm ngào ngạt, rất thu hút vị giác.

      Ở nông thôn, cả tháng rất khó được ăn bữa thịt, mà Hạ Mộc làm đồ ăn trong đó có hai món thịt, theo kiểu nông thôn mà , đúng là quá xa xỉ. Tuy rất tiết kiệm tiền, nhưng hễ có liên quan đến chuyện của tiểu thư, hề nề nà, đặc biệt là ăn uống, phải tốt nhất.

      Ở chung thời gian, Hạ Mộc bắt đầu biết số thói quen của Tức Mặc Tử Tang. Ban đầu cũng biết thói quen này, có hỏi, tiểu thư cũng đáp tuỳ tiện, kén chọn gì, nhưng sau khi cẩn thận quan sát, Hạ Mộc phát ra tiểu thư rất kén ăn. Tuy có món nàng thích, nàng vẫn ăn, nhưng động tác có chút thẫn thờ, giống như ăn là nhiệm vụ phải hoàn thành, khiến nhìn rất khó chịu. Nếu gặp món thích ăn, động tác của nàng nhàng hơn vài phần, vẻ mặt cũng thả lỏng, nhìn cũng thoả mãn. Cho nên sau này đặc biệt chú ý đến việc ăn uống.

      Sau khi ăn xong, Hạ Mộc đốt đống lửa trong sân để chiếu sáng, làm lồng nhốt . Giờ ở sườn phía tây của hậu viện, ngoài nhà xí, chỗ còn lại đều bị Hạ Mộc chăng lại. Có bảy con gà rừng, do bắt sống mang về , sau đó nuôi, cuối năm mang bán, chắc chắn giá cao hơn nhiều. Mặt khác, còn có mười lăm con gà con, đổi thú săn được với người trong thôn mang về nuôi, giờ có thêm chín con thỏ con, đủ đoàn.

      muốn giống như các nhà khác bị ám mùi của vật nuôi, Hạ Mộc rất chịu khó quét dọn, hi vọng mấy thứ này có thể đổi khoản lớn. Nghĩ lại, gần đây tiêu bạc như nước, lại có nguồn thu vào, suy nghĩ kiếm tiền của càng gấp rút. thể tiêu hết tiền của tiểu thư, phải thay tiểu thư kiếm tiền về mới được.

      Hôm sau, Hạ Mộc giống như ngày thường lên núi săn thú, lại phát Tử Tang có vẻ cũng muốn ra ngoài, sửng sốt, “Tiểu thư, định đâu?”

      Đến thôn lâu như vậy, tiểu thư ngoài đến rừng trúc dạo, bao giờ chỗ nào xa hơn. Điều này chứng minh Tử Trang trước kia ở Tức Mặc phủ độc thế nào.

      “Săn thú.” Tử Tang nhàn nhạt , nàng có hứng thú lắm với việc săn bắn. Nàng muốn xem, Hạ Mộc săn thú như thế nào. Mỗi lần ra ngoài đều mang đống con mồi về, có chết có sống, hơn nữa chủng loại cũng nhiều.

      Hạ Mộc ngạc nhiên, vội khuyên: “Tiểu thư, được, nguy hiểm lắm, hơn nữa đường núi dễ , đừng !”

      Tức Mặc Tử Tang liếc mắt nhìn cái, giống như nghe thấy lời , “ thôi, phải dẫn đường cho tôi.”

      Trong phút chốc Hạ Mộc hiểu được bản thân thể thay đổi quyết định của tiểu thư, đành chậm chạp bước , hi vọng trì hoãn được bao nhiêu hay bấy nhiêu. Mặt khác, thể dẫn tiểu thư vào sâu trong núi, chỉ xem ở rìa bên ngoài thôi.

      Trong thôn, ngọn núi giàu có nhất là núi ở phía bắc trải dài tít tắp. Mọi người thường gọi là núi Long Mạch, vật phẩm trân quý rất nhiều, đâu đâu cũng là chỗ tốt để săn mồi. Ngọn núi này và vùng tượng pha bắc nam, muốn đến đó, tất nhiên phải xuyên qua thôn.

      Càng về phía bắc, càng gặp nhiều người, dọc đường Hạ Mộc liên tục chào hỏi người quen, còn Tức Mặc Tử Tang chỉ lẳng lặng theo. Ồ, khoảng thời gian ngắn như vậy xem ra Hạ Mộc thân quen với người trong thôn, tuyệt giống người rời khỏi nhà từ .

      “Đầu gỗ, cháu vẫn vào núi săn thú à?” Người đối diện tới, Tử Tang từng gặp Tam thúc công.

      “Đúng ạ! Tam thúc công.” Hạ Mộc lên tiếng trả lời.

      “Kiếm tiền là việc quan trọng, nhưng đừng đến mức muốn sống nữa. Cháu cẩn thận chút, được vào sâu bên trong, trong rừng dấu chân lão hổ càng ngày càng nhiều , gần đây khiến lòng người hoảng sợ, mọi người dám lên núi nữa.” Tam thúc công dặn.

      “Tam thúc công, cháu biết.” Hạ Mộc cười ngây ngô trả lời.

      Vốn đôi mắt của Tử Tang vẫn cụp xuống đột nhiên nhìn về phía Hạ Mộc còn cũng đối diện với đôi mắt vô cùng bình tĩnh của nàng, cười ngây ngô.

      Tử Tang đáp lại bằng biểu cảm: nhìn ngốc.

      “Đầu gỗ, cháu săn thú, sao lại dắt cả vợ theo thế kia.” Tam thúc công nhìn thoáng qua Tử Tang, giọng điệu trách cứ với Hạ Mộc.

      “Tam thúc công, cháu chỉ ở phần rìa ngoài đặt bẫy, săn, săn thú.” Hạ Mộc cười .

      “Vậy là tốt rồi, gần nhất trong thôn yên bình lắm!” Tam thúc công thở dài rời .

      “Tiểu thư, nghe thấy chưa, tam thúc công cũng núi có lão hổ, chúng ta về !” Hạ Mộc tràn trề hi vọng nhìn Tử Tang, hi vọng tiểu thư biết núi có lão hổ quay về, làm gì có ai sợ lão hổ.

      có thể , còn cho tôi .” Đây là đạo lý gì chứ! Tử Tang nhìn Hạ Mộc, tiếp tục về hướng bắc.

      “Tiểu thư…” Hạ Mộc bất đắc dĩ đuổi theo, quyết định theo sát tấc cũng rời.

      Mặt khác, cũng lo lắng, gần đây luôn chú ý hướng của lão hổ, dựa vào dấu chân có thể thấy là hai lão hổ, hơn nữa dấu chân càng ngày càng ra phía ngoài. Có phát này, cũng muốn với trưởng thôn, hi vọng trưởng thôn có thể đệ đơn nhờ quan phủ đứng ra xử lý.

      Nhưng tại Huyện lệnh là tham quan, có bạc phái người đến. Thôn Hạ Hà tuy đông dân nhưng phần lớn là hộ nghèo, khó nộp đủ số bạc này, vì thế việc này chắc chắn chết non.

      Cũng có số hộ giàu nghe ở đây xuất lão hổ, cũng thuê người, hi vọng có thể bắt được lão hổ, nhưng hề nhìn thấy bóng dáng lão hổ. Con hổ đó xuất quỷ nhập thần, càng khiến mọi người sợ hãi.

      Rất nhanh, hai người đến rìa ngoài của núi Long Mạch. Hạ Mộc dẫn Tử Tang dọc theo rìa ngoài, xâm nhập sâu, còn phải chú ý dưới chân tiểu thư có chướng ngại vật gì sợ người vấp chân, nên có tâm trạng săn thú. Ngay cả con mồi tự động xuất , cũng thèm để ý đến. Toàn bộ tâm tư của đều dồn vào việc chăm sóc cho tiểu thư, và an toàn xung quanh.

      Tử Tang hơi cau mày, nàng hiểu, Hạ Mộc chỉ dắt nàng bên ngoài lúc, muốn vào sâu, vậy nàng còn tới đây làm gì.

      Đột nhiên tiếng hổ gầm giận dữ vang lên, kế tiếp, tiếng kêu thảm thiết của con người cũng vang lên: “Cứu mạng…”

      Hạ Mộc biến sắc, vội với Tử Tang: “Tiểu thư, nhanh xuống núi , gọi người đến, tôi xem.” xong, chạy theo hướng tiếng kêu kia phát ra.

      Sức mạnh tinh thần của Tử Tang khi tiếng kêu thảm thiết vang lên phóng ra ngoài. Đó là ba người đàn ông chiến đấu với con hổ. Còn có hai người, cả người đầy máu nằm dưới mặt đất, biết sống hay chết…
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :