1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

QUY VỀ ĐIỀN VIÊN - XA LÊ NHI

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      ☆, 015 Lạnh lùng (1)
      Edit: Mộc Lan
      Beta: Lenivy

      Tầm này, người lại đường nhiều lắm, nàng tuỳ ý tìm chỗ ăn điểm tâm, sau đó tiếp tục dạo. có Hạ Mộc theo, nàng càng thoải mái hơn nhiều. Trước đây nàng dạo tiện mua sắm nhiều đồ dùng cho lắm, giờ có cái đuôi Hạ Mộc cùng, nàng thích cái gì mua cái đó, sau đó tìm chỗ vắng vẻ bỏ vào gian của vòng tay.

      tới lui, người qua kẻ lại càng náo nhiệt hơn. Lúc này, có mấy người đứng trước mặt nàng. Từng câu từng chữ lọt vào lỗ tai nàng:

      “Thiếu gia, người xem, nương tuyệt sắc.” tên ăn mặc như gã sai vặt lên tiếng.

      “Đúng là quá đẹp. Mau đuổi theo, đến chỗ vắng người bắt nàng ấy lại cho gia. Chờ gia hưởng dụng xong, thưởng cho chúng mày.” Tên được gọi là thiếu gia nhìn Tử Tang bằng ánh mắt háo sắc.

      “Cám ơn thiếu gia.” Hai tên sai vặt đứng sau cao hứng .

      Đôi mắt Tử Tang lạnh lùng. Dám có chủ ý xấu với ta, quả nhiên chán sống. Nàng chuyển hướng về phía ngõ .

      Ba kẻ kia thấy thế vô cùng hí hửng, vội vàng theo sau.

      Sau ba bốn lần rẽ, nhìn thấy bóng dáng nương tuyệt sắc đâu nữa.

      “Sao nhìn thấy người.” gã sai vặt kinh hô.

      “Tìm, mau tìm ra cho gia.” Thiếu gia kia giận dữ .

      “Vâng.” Hai gã sai vặt kia trả lời.



      Tức Mặc Tử Tang đứng nóc nhà, mái tóc dài tung bay. Đôi mắt lạnh như hàn băng nhìn bóng dáng ba người trong ngõ tìm nàng….



      “Đáng chết, tiểu nương tử đâu rồi? lâu rồi gia gặp người xinh đẹp như thế.” Thiếu gia kia cam lòng .

      Tuy mỹ nhân ở Hàng Châu rất nhiều, nhưng đa phần đều có xuất thân danh môn, tuỳ tiện xuất môn mình. Huống chi trong số đó có vài người thể chọc vào. Lần này may mắn gặp được người ra ngoài mình, chứng tỏ thân phận cao. Dù có đùa chết, ta cũng sợ.

      “Thiếu gia, ngài đừng nóng vội. nương kia biến mất ở trong này. Chắc hẳn là người sống ở gần đây, nô tài tìm ra bằng được.” gã sai vặt .

      “Vô dụng, còn mau tìm.” Tên thiếu gia giận dữ , cước đá gã nô bộc vừa .

      “Vâng.” Kẻ bị đá hoảng sợ đáp.

      “Thiếu gia, ngài đừng nóng giận, ngài nhìn bên kia kìa.” gã sai vặt khác cười , chỉ về phía ngõ khác. Nơi đó có về phía bên này. Nàng ta cúi đầu nhìn thứ gì đó trong rổ, mỉm cười, “ nương kia tuy thấy, nhưng người trước mắt cũng tệ! Hay là chúng ta bắt nàng ta về vui vẻ phen.”

      “Ừm, tệ, trở về có thưởng.” Thiếu gia cười , vẻ mặt nhìn kia đê tiện, mang theo hai gã sai vặt về phía con mồi.

      kia ban đầu vẫn cúi mặt, khi ngẩng đầu lên thấy ba người bước về phía mình, sắc mặt tái nhợt, kinh hoàng hét to tiếng, xoay người bỏ chạy. Xem dáng vẻ này, chắc biết bọn chúng.

      Tên thiếu gia kia chửi rủa câu, vội vã cùng hai gã sai vặt đuổi theo.

      Đứng ở nóc nhà, sắc mặt Tử Tang càng thêm lạnh lẽo. Chọc giận nàng còn định chạy. Tinh thần lực người nàng mà mắt thường thể nhìn thấy tiến lại gần, tựa như sợi dây vô hình căng dưới chân ba người…

      Bởi vì bọn chúng chạy nhanh, lực tác động đương nhiên càng lớn. Cả ba ngã đập mạnh xuống đất, đau đến mức bọn chúng rên grừ grừ, nhiều chỗ người đều bị thương.

      “Mau bắt lấy nương kia cho gia, dám làm cho gia ngã, nàng ta phải chịu hậu quả.” Tên thiếu gia kia giận dữ , muốn trút giận lên người vô tội kia.

      “Thiếu gia, ngài sao chứ.” Hai gã sai vặt vội vàng nhịn đau đứng lên, đỡ ta dậy.

      “Đỡ cái gì mà đỡ, mau đuổi theo cho gia! Nếu sổng mất, tha cho chúng mày.” ta rống to, hai chân đá mấy phát lên người hai gã sai vặt để trút giận.

      Hai gã kia vội vàng vâng, vừa chạy được vài bước, lại là ngã sấp xuống.

      Tên thiếu gia kia thấy, cả giận : “Hai thằng ngu, đường cũng xong.” xong ta định tự mình đuổi theo, nhưng ngay sau đó cảm giác bị vướng chân, lại ngã xuống .

      “Thiếu gia…” Hai gã kia chịu đau vội đỡ dậy.

      Tên kia đẩy hai gã sai vặt ra, hổn hển : “Gia tin, đường này gia hết được.”

      Kết quả chính là ba người rồi lại ngã. Sau vài lần như thế, cũng biết có gì đó đúng, tưởng có người trêu cợt bọn chúng, tức giận đến mắng to trận nhưng thấy người. Ngoại trừ giọng của bọn nó, xung quanh im ắng lạ thường.

      Đột nhiên, cơn gió lạnh thổi qua, bọn chúng rùng mình cái, nhất thời cảm thấy chỗ này u. Trong đầu hẹn mà cũng nghĩ đến cái gì đó vô cùng kinh khủng, liếc nhau, đều nhìn thấy người kia sợ hãi.

      “CÓ QUỶ!!!” gã sai vặt hoảng sợ kêu to, lập tức nhanh chân bỏ chạy.

      Hai người khác cũng hoảng sợ thét lên, chạy mất dép. Lần này cần Tử Tang động tay, bọn chúng vì bị dọa sợ mà chạy xiêu vẹo va hết chỗ này đến chỗ khác khiến cả người bầm dập.

      Nhìn mấy người chật vật chạy trốn, Tử Tang cảm thấy đau ngực, yết hầu còn có mùi máu tươi. Vốn dĩ nàng bị thương chưa lành, nên dùng tinh thần lực bừa bãi.

      Tức Mặc Tử Tang trở lại khách sạn mới biết Hạ Mộc và chưởng quầy thuê hậu viện, vì Tịch bà bà tiến hành hậu .

      Việc này liên quan đến nàng. Giờ nàng chỉ thấy ghét cảm giác bị thương, cho nên nàng phải trị liệu tốt, ra ngoài nữa, mỗi ngày chỉ ở trong phòng chữa thương. Còn Hạ Mộc vội vàng lo chuyện Tịch bà bà.

      Hôm nay là ngày Tịch bà bà hạ tang. Tử Tang thấy trời tối mịt mà Hạ Mộc chưa trở về, hơi cau mày, bèn gọi tiểu nhị tới, hỏi nơi chôn cất ở đâu rồi ra ngoài tìm kiếm .

      đến nghĩa trang thấy đằng trước ngôi mộ có lớn . là Hạ Mộc ra sức khuyên bảo còn người kia tất nhiên là Tịch Thần vẫn chưa thể chấp nhận rằng người bà kính ra . Đứa bé ôm chặt tấm bia mộ chịu rời , dáng vẻ như thể sống nổi nữa.

      Tử Tang nhìn đến mất bình tĩnh, tới.

      “Tiểu thư, sao người lại đến đây?” Hạ Mộc thấy lạ khi nhìn thấy tiểu thư nhà mình.

      “Chàng thử xem, mấy ngày nay chàng bận rộn nhiều việc quá!” Tử Tang lạnh lùng , “Giờ lập tức quay về thu dọn đồ, đến lúc chúng ta rời khỏi Hàng Châu rồi.”

      Hạ Mộc vô cùng ngạc nhiên, vội hỏi lại: “Thực xin lỗi, tiểu thư… Có thể dời thêm vài ngày nữa được , tôi lo lắng cho Tịch Thần.”

      “Làm sao, với bộ dạng này của nó, chàng nghĩ nó trả được hết nợ chắc.” Tử Tang châm chọc .

      Hạ Mộc kinh ngạc, “Tiểu thư, phải tôi vì bạc, tôi chỉ lo lắng Tiểu Thần.”

      “Có gì phải lo lắng. Chẳng qua là người muốn sống nữa. Tuy chàng đáp ứng người ta chăm sóc nó, nhưng người cũng chết rồi, cần gì phải coi trọng lời hứa. Huống hồ tự bản thân nó muốn sống, đâu phải lỗi của chàng, để cho nó và bà bà được đoàn tụ, mọi người đều vui.” Tử Tang lạnh lùng , người còn ý muốn sống đời, lo cho nó làm gì.

      “Tiểu thư, người đừng nữa.” Hạ Mộc giận dữ .

      “Sao nào, đây là , chẳng lẽ cho tôi .” Ánh mắt Tử Tang lạnh băng nhìn thẳng Hạ Mộc, “Tuy rằng chàng trả lại bạc cho tôi, nhưng tôi chẳng chờ mong gì. Coi như là mang đồ ra cho chó ăn còn tốt hơn. Còn chàng, cần lo lắng nó chết, thu hồi được tiền nợ. người như nó chết cũng chẳng sao. Chỉ nỗi đau đớn thế này chịu đựng được muốn tìm cái chết, vứt bỏ hy vọng của bà bà gửi gắm, vứt bỏ món nợ nó phải gánh vác, căn bản là sống có mục đích. Để cho nó đoàn tụ với bà bà, để bà bà dạy dỗ lại nó. Cái gì là trách nhiệm? Miễn cho mọi người biết bà bà giáo dục nó thất bại thế nào.”

      Sắc mặt Hạ Mộc tái nhợt, khó chịu nhìn Tử Tang. hiểu sao vào giờ phút này tiểu thư có thể ra những lời như thế.

      Mà Tịch Thần đột nhiên như chó điên bị chọc giận, đứng dậy rống to với nàng: “Người đàn bà xấu xa, chị bậy, chị cút , chỗ này của tôi chào đón chị.”

      Tử Tang yên lặng nhìn Tịch Thần, vô cùng ngạo mạn, vô cùng khinh miệt, hừ lạnh tiếng, “Em cho là chị thích đến chỗ này. Chẳng qua là người nô bộc của chị mấy ngày hôm nay đều xem chủ nhân của mình. Vì em, mượn mấy chục lượng bạc, chọc giận chị. Chị mất hứng, còn phân vân nên xử trí kẻ hạ nhân này thế nào đây.”

      Hạ Mộc đứng cạnh sắc mặt càng thêm tái nhợt .

      “Chị…” Tịch Thần đau lòng, hơn nữa khó thở, công tâm, phun ra búng máu tươi.

      “Tiểu Thần.” Hạ Mộc kinh hô.

      mấy câu như vậy khiến em hộc máu. Đúng là vô dụng, nếu bà bà biết được, chắc chắn cảm thấy mất mặt, may mắn giờ bà trông thấy cảnh này.” Tử Tang tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa.

      “Tiểu thư, xin người đừng nữa.” Hạ Mộc cầu xin nàng.

      “Người như thế chết cũng xứng đáng, sao chàng cứ luyến tiếc mãi số bạc này.” Tử Tang mắt lạnh nhìn về phía Hạ Mộc.

      “Người đàn bà xấu xa, được Hạ đại ca như vậy. Mau cút cho tôi. Tôi Tịch Thần xin thề, chắc chắc trả đủ bạc cho chị.” Tịch Thần giận dữ quát.

      “Vậy hả, em có tiền ? Hay lại trộm.” Tử Tang khinh miệt .

      Tịch Thần trừng mắt nhìn nàng, “Tôi biết ăn trộm là đúng. Tôi bao giờ làm thế nữa. Tôi trộm mà tìm việc, đến lúc đó trả lại cho chị cả vốn lẫn lời được chưa.”

      “Tốt.” Tức Mặc Tử Tang lạnh lùng , xoay người rời khỏi đó.

      “Tiểu thư…” Hạ Mộc kêu lên, định đuổi theo, lại nhớ ra Tịch Thần, vội trở lại : “Tiểu Thần, chúng ta thôi, lo lắng tiểu thư về mình.”

      “Chị ta mình đến đây, cần gì phải lo lắng.” Tịch Thần lạnh lùng , tiếp tục bước về phía trước…

      Tử Tang trở lại phòng khách sạn, vừa buồn ngủ, bên ngoài liền vang lên tiếng đập cửa, tiếng Hạ Mộc cũng vang lên: “Tiểu thư…”

      Tức Mặc Tử Tang nhíu mày, cuối cùng vẫn ra mở cửa.

      Cửa mở, đột nhiên đối mặt với sắc mặt Tức Mặc Tử Tang lạnh như băng, Hạ Mộc nhất thời được gì.

      “Chuyện gì?” Tức Mặc Tử Tang kiên nhẫn .

      Hạ Mộc hoàn hồn, vội hỏi: “Tiểu thư, Tiểu Thần phấn chấn hơn. Nó đồng ý theo tôi trở về, nó nó muốn tìm việc trong thành, về sau nếu buôn bán có lời, thể nào cũng có tiền.”

      “Chàng với tôi những chuyện này làm gì.” Tử Tang nghe xong có chút mất kiên nhẫn .

      “Cái kia tiểu thư, tiểu thư… Tuy rằng những lời người vừa nãy người khó nghe, nhưng lại giúp Tiểu Thần tỉnh lại. Đều là do người giúp đỡ, cám ơn tiểu thư.” Hạ Mộc cảm kích , ngữ khí còn mang theo điểm hổ thẹn. Trước đây hiểu lầm tiểu thư, thẳng đến lúc Tịch Thần phấn chấn lên, mới ý thức được tiểu thư nhà mình bình thường lãnh đạm ít , vô duyên vô cớ nhiều như vậy. Chắc là tiểu thư muốn kích thích Tiểu Thần, hiệu quả hơn khi khuyên bảo hơn nhiều.

      Tử Tang sửng sốt. Chẳng qua nàng mất kiên nhẫn nên ra ngoài ăn ngay thôi. Sao giờ lại thành cố ý rồi? càng ngày càng tự cho là đúng mà.

      Nàng hừ lạnh tiếng, “Nếu chàng cứ nghĩ như vậy, tôi ăn ngay nữa, được rồi, tôi mệt mỏi, chàng về !”

      “Vâng.” Hạ Mộc chăm chú nhìn Tử Tang lạnh nhạt, thẳng đến khi cánh cửa khép lại trước mắt mới rời .
      Chris thích bài này.

    2. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      ☆, 016 Lạnh lùng (2)
      Edit: Mộc Lan
      Beta: Lenivy

      Dưới giúp đỡ của Hạ Mộc, Tịch Thần tìm được chân làm thợ phụ việc ở xưởng mộc.

      Mười ngày sau đó, Tử Tang và Hạ Mộc vẫn chưa rời khỏi Hàng Châu. Ngày hôm nay, hai người đến phủ Tây Hồ ngắm cảnh. Nàng muốn ngoạn cảnh Tây Hồ, nên bảo Hạ Mộc thuê thuyền, còn mình đứng chờ.

      Đột nhiên, có tiếng người chuyện nghe quen quen lọt vào tai nàng:

      “Thiếu gia, đúng là nương ấy rồi.” Gã sai vặt vui mừng .

      “Đúng, đúng vậy.” Tên thiếu gia kia lắp bắp, gấp rút chạy về phía Tử Tang. Gương mặt xinh đẹp kia luôn khiến ta nhớ mãi quên.

      Tử Tang xoay người, mắt hạnh lạnh nhạt nhìn ba người tới.

      Vết thương mặt ba kẻ này đóng vẩy. Quả nhiên là giáo huấn lần trước còn chưa đủ. Ừm, đúng rồi, loại người như thế sao sửa đổi được, biết hại bao người dân vô tội rồi. Hôm nay tâm tình nàng tệ, coi như vì dân trừ hại vậy.

      “Tiểu nương tử, mình đứng đây có thấy đơn ?” Tên thiếu gia kia đứng trước mặt nàng, phun ra lời thô thiển, ghê tởm.

      Tử Tang lạnh lùng nhìn, trong đầu thầm nghĩ cách trừng trị ta.

      Thấy Tử Tang trả lời, y cười dâm đãng đến gần hơn, hai tay vươn ra định sờ lên mặt nàng.

      Nàng hơi xoay người, dễ dàng tránh được. Mắt lạnh băng nhìn chằm chằm y.

      Đối diện với đôi mắt ấy, tên thiếu gia kia run lên, trong lòng thấy sợ hãi. Nhưng là kẻ xấu xa nên cũng bạo gan, càng bước đến gần nàng, “Tiểu nương tử lạnh lùng thế, hắc hắc… Gia thích…”

      “MẤY NGƯỜI ĐỊNH LÀM GÌ?” Giọng rống giận của Hạ Mộc bỗng vang lên, khiến động tác thôi động tinh thần lực của Tử Tang ngừng lại. Nàng vui nhìn về phía , vốn định cho tên thiếu gia này xuống hồ cho mát mẻ, lại cắt ngang chuyện tốt của nàng.

      “Thằng oắt con kia, mày là ai?” Gã sai vặt theo hỏi.

      “Đây là tiểu thư nhà tôi, được vô lễ.” Hạ Mộc quát. định thuê thuyền, nhưng vì vẫn còn sớm nên nhà thuyền gần đó chưa ra. định ra xa hơn thuê nhưng lo lắng cho Tử Tang, nên quay về gọi nàng cùng.

      Ba tên kia nghe được, cười vang. Tên thiếu gia kia hạ lệnh, “Trói nó lại cho gia, rồi thả xuống hồ. Xem lúc đó nó còn hét to được như bây giờ ?”

      Hạ Mộc tin vào tai mình, những lời chính nghĩa: “Sao mấy người dám tuỳ tiện tước mạng sống của người khác, đó là phạm pháp .”

      “Tại thành Hàng Châu này, gia chính là vương pháp, thuận theo gia sống.” Tên kia quát to.

      Sau đó hai gã sai vặt kia quấn lấy Hạ Mộc. Hai tên kia công phu dạng mèo cào, Hạ Mộc hơn ở khí lực nên bọn chúng chiếm được ưu thế.

      Tên thiếu gia kia thấy thế cũng nhảy vào, ta biết chút võ vẽ. Bị vài người quấn lấy, Hạ Mộc rơi vào thế yếu, mấy lần bị đánh trúng.

      Tức Mặc Tử Tang khẽ nhíu mày, luồng tinh thần lực như đôi tay vô hình nắm lấy cánh tay Hạ Mộc, từ từ dạy cách đánh nhau. Ban đầu thấy kỳ quái, nhưng nàng che giấu rất tốt. Đánh vài cái, Hạ Mộc bắt đầu bộc lộ bản năng của mình.

      Bản thân Hạ Mộc vốn có sức khoẻ hơn người, lại có chỉ đạo bằng tinh thần lực của nàng. Mỗi quyền đánh ra đều trúng vào người đối phương. Lực tác động lớn đến mức bọn chúng chịu nổi, sau hai quyền gục xuống, dậy nổi.

      Hạ Mộc tin nổi nhìn hai bàn tay mình. Kỳ lạ ! Từ lúc nào mình có thể đánh đấm giỏi như thế?

      Trong lúc xuất thần, tên thiếu gia kia rút con dao giấu trong người ra, bò dậy, đâm về phía Hạ Mộc. Còn Hạ Mộc kịp tránh, giương mắt kinh ngạc nhìn tên kia….

      Tinh thần lực được Tử Tang thả ra chưa thu lại, vừa thấy tên kia rút dao ra, nàng dùng tinh thần lực khống chế hai tay Hạ Mộc. Trong lúc chỉ mành treo chuông, đôi tay đột nhiên linh hoạt lạ thường, nắm chặt lấy tay của tên kia, vặn cái. Đau đớn mức ta kêu to, con dao sớm rơi mặt đất .

      dám giết người.” Hạ Mộc giận dữ . Điều bao giờ chấp nhận được là hành vi tuỳ tiện cướp đoạt sinh mạng của người khác. Lúc sau, càng ngạc nhiên hơn khi thấy tiểu thư nhà mình cầm con dao kia trong tay chăm chú xem xét. Nhìn thấy kinh hãi, tiểu thư nhặt nó lên lúc nào? Hơi thở của nàng lúc này lạnh buốt như tuyết giữa mùa đông, hiểu vì sao lại thấy bất an. Chớp lấy sơ hở, tên thiếu gia kia lủi ra, chạy về phía tiểu thư. sợ hãi kêu: “Tiểu thư…”

      Kẻ như thế còn tồn tại cõi đời này chỉ làm hại đến người khác. Tốt hơn là chết sớm, sớm siêu thoát ! Vẻ mặt Tử Tang lạnh lùng, con dao tay gạt đường, cắt ngang cổ họng tên kia. Gã thiếu gia nọ đổ thẳng xuống mặt đất nhúc nhích, đôi mắt mở thao láo, vẻ mặt tin nổi…

      “Tiểu thư, người…” Hạ Mộc hoảng tột độ nhìn Tử Tang.

      Kẻ này tuy đáng trách nhưng tội đáng chết. Còn có, sao có thể để loại máu xấu xa bẩn thỉu này dính tay tiểu thư.

      Bởi vì quá kinh ngạc, có chú ý tới động tác nhanh gọn của Tử Tang.

      “Làm sao?” Tử Tang nhìn lại, đôi mắt kia lạnh lẽo vô tình.

      Thân mình kiềm chế được run lên, vội cúi đầu. Lần đầu tiên, phát tiểu thư nhà mình lãnh khốc đến vậy.

      tốt, giết người, giết người.” Hai gã sai vặt còn lại cuối cùng tỉnh, hoảng hốt kêu to, rồi đứng dậy bỏ chạy.

      Ánh mắt nàng liếc qua bọn chúng, tinh thần lực người lại được sử dụng. Hai gã kia cảm giác bản thân mất quyền khống chế cơ thể, tự chạy về phía gốc đại thụ. Tiếng la hét càng lớn, tốc độ càng nhanh. tiếng hét thảm vang lên, hai con người ngã xuống, chết nhắm mắt. Vệt máu tươi dính thân cây dưới ánh mặt trời càng thêm chói mắt.

      Hạ Mộc kinh ngạc, “Tiểu thư, sao bọn họ lại tự sát?”

      “Nghiệp chướng nặng nề, tự mình hổ thẹn.” Tử Tang lạnh lùng , “Mau dọn đồ, lập tức rời khỏi thành Hàng Châu.”

      Nàng xoay người rời , Hạ Mộc ngạc nhiên rồi vội đuổi theo, thấp giọng hỏi: “Tiểu thư, có án mạng. Lỡ quan phủ đuổi theo tính sao bây giờ?”

      “Chỉ cần chàng ra, ai biết được.” Tức Mặc Tử Tang ngốc. Ngay từ đầu, nàng biết quanh đây bóng người nên mới dám ra tay tàn nhẫn. Sau khi rời khỏi đây, nàng lén dùng tinh thần lực khống chế tạo trường giả là thiếu gia kia tự sát. Mọi dấu vết xử lý sạch sơ hở. Đảm bảo dính dáng gì đến nàng. khi rời khỏi thành Hàng Châu, nàng xuống phía nam xa xôi. Ở thời đại mà giao thông khó khăn, tin tức lạc hậu này muốn tra ra nàng làm là chuyện tưởng.

      ***

      Thu thập xong mọi thứ, nàng thấy lạ, nhìn về phía Hạ Mộc, hỏi: “Chàng chào tạm biệt Tịch Thần à?”

      “Tôi nhờ tiểu nhị chuyển lời giúp, rằng chúng ta có việc gấp phải luôn, nên tạm biệt nó được.” Hạ Mộc . Bây giờ tiểu thư nhà mình vừa giết mạng người, đâu dám lưu lại đây nữa, cũng muốn tiểu thư bị bắt đâu.

      “Nghe tin gì chưa, ác bá kia chết ở cạnh hồ Tây, nghe là tự sát, hai gã tuỳ tùng cũng đâm vào cây tự sát.”

      “Vừa nghe thấy tin này, tôi còn đích thân chạy tới đó xem cơ!”

      tốt quá, cuối cùng ác bá này chết, thành Hàng Châu được bình an rồi.”

      “Còn tôi có thể để khuê nữ nhà mình xuất môn được rồi.”

      “Tối nay tôi thắp hương cám ơn liệt tổ liệt tông, cám ơn lão thiên gia phù hộ.”

      “Tôi đốt pháo.”

      “Kẻ ác kia bị báo ứng, ô ô…”



      Sau khi Tử Tang và Hạ Mộc rời khỏi khách sạn, dọc đường nghe thấy rất nhiều lời bàn tán như vậy.

      “Tiểu thư, ngờ được những kẻ đó lại xấu xa đến vậy, làm cho người dân trong thành ai cũng hận , chết mọi người còn vui mừng.” Hạ Mộc giọng , nghe những lời này, cuối cùng biết người bị tiểu thư giết là người bị nhân thần cộng phẫn cỡ nào, ỷ vào trong nhà có quyền thế, gây biết bao tai họa cho dân chúng, chết là xứng đáng. Tiểu thư nhà mình đúng là vì dân trừ hại, nhưng mà tiểu thư cũng nên giết tên đó. Kẻ xấu xa như vậy làm bẩn tay của tiểu thư, nên giao cho quan phủ xử lý mới đúng, lôi cả người nhà vốn dung túng ta chịu trừng phạt của công lý.

      Bất quá tình phát sinh, Hạ Mộc rối rắm vấn đề tên kia nên chết như thế nào nữa, mà là lo lắng vì gia thế tên đó khiến quan phủ truy xét đến cùng.

      “Tiểu thư, chúng ta tăng tốc độ lên .” Hạ Mộc , càng rời khỏi Hàng Châu càng sớm càng tốt.

      “Hạ đại ca.” Đột nhiên có thanh vang lên, nhìn lại, là Tịch Thần?! Ách, chọn lúc Tiểu Thần bắt đầu làm việc mới xuất phát. Dọc theo đường , chăm chú nghe mọi người chuyện, hi vọng có thể nghe được ít tin tức hữu dụng, chân tự giác bước theo sau tiểu thư .

      “Hạ đại ca, em vừa nghe tiểu nhị ở khách sạn phải rời khỏi Hàng Châu nên đuổi theo ngay.” Tịch Thần vừa vừa .

      “Tiểu Thần, có việc phải về nhà gấp, chờ được nên để tiểu nhị ca chuyển lời lại cho em. Em nhớ chăm sóc bản thân mình cho tốt. ” Hạ Mộc cười . Sư phụ của Tịch Thần là người tốt, cũng an tâm.

      “Hạ đại ca, chờ em buôn bán có tiền lãi, nhất định tìm .” Tịch Thần trịnh trọng , sau đó nhìn về phía Tử Tang, cảnh cáo: “Chị đừng có bắt nạt Hạ đại ca của em.”

      “Tiểu Thần…” Hạ Mộc kịp ngăn Tịch Thần. Tuy rất vui vì Tiểu Thần bảo vệ mình, nhưng tiểu thư bắt nạt , nghe lời chỉ trích của thằng bé, thấy vui.

      Tử Tang ngay cả khoé mắt cũng liếc nhìn thằng bé cái, dắt ngựa tiếp tục về phía trước.

      “Chị…”Bị người ta coi thường, Tịch Thần rất bực mình.

      “Tiểu Thần, phải , sau này chúng ta còn gặp lại.” Hạ Mộc vội .

      “Vâng, Hạ đại ca bảo trọng, em nhất định tìm .” Tịch Thần .

      “Được, em cũng bảo trọng.” Hạ Mộc xoa đầu Tịch Thần, đuổi theo Tử Tang , vừa bắt kịp Tử Tang, chợt nghe nàng phân phó: “Đến cửa tiệm phía trước nhớ mua mười cái bánh quế giòn mang ăn dọc đường.”

      Hoá ra tiểu thư muốn ăn bánh quế giòn! Hạ Mộc ngạc nhiên lắm. Loại bánh kia cực kì ngon, mấy ngày nay hầu như ngày nào Tử Tang cũng ăn.
      Chris thích bài này.

    3. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      ☆, 017 Mục đích
      Edit: Mộc Lan
      Beta: Lenivy

      Hạ Mộc bắt đầu ý thức được: kiếm tiền là việc khẩn cấp phải làm. đường tranh thủ làm được việc gì làm. Trong khi Tử Tang chậm rì rì, dắt ngựa suốt quãng đường nhặt nhạnh thêm để có thể đổi được tiền như hái thuốc, tuy đáng giá lắm, nhưng Hạ Mộc dừng tay.

      Mỗi ngày trôi qua rất nhanh, thời tiết càng ngày càng lạnh. Đầu tháng mười , Tử Tang và Hạ Mộc tới huyện Thiểm Huyền ở Nam châu.

      “Tiểu thư, đến Thiểm Huyền.” Ngoài cửa thành, Hạ Mộc chỉ lên tấm biển thành cao hứng .

      Tử Tang nhìn qua, biển có khắc hai chữ Thiểm Huyền.

      “Từ đây canh giờ là đến thôn của tôi, nhân lúc trời còn sáng, chúng ta nhanh hơn nhé!” Hạ Mộc tiếp tục , mặt giấu nổi hưng phấn và sốt ruột.

      “Bán ngựa trước .” Tử Tang nhàn nhạt .

      Hạ Mộc khá ngạc nhiên, nhưng hỏi lý do, “Vâng.”

      rời khỏi đây nhiều năm, quen đường nên phải hỏi thăm rồi dẫn theo Tử Tang. thị trường có tiểu thương mua ngựa, tuy trả giá cao, tạm coi là công bằng, nên Hạ Mộc rất nhanh bán được ngựa. Hơn nữa, còn lo tiểu thư nhà mình chờ được nên càng đẩy nhanh tốc độ.

      nhận bạc, quay đầu thấy Tử Tang ở chăm chú xem xét con trâu già. lưng nó còn kéo theo cái xe cũ. Nhìn vẻ mặt của tiểu thư, đột nhiên có linh cảm tốt. Quả nhiên…

      “Chàng mua lại chiếc xe trâu kéo kia .” nghe được giọng của Tử Tang.

      “Tiểu thư, hay là tôi mua cái xe ngựa khác?” Ngồi xe trâu kéo hình như là ủy khuất cho tiểu thư nhà mình. Huống hồ, con trâu này già rồi, thân xe cũng cũ nát, đáng để mua mà!

      “Tôi muốn cái xe này.” Chắc chắn phải về thôn, trong tình huống chưa biết gì cả, Tử Tang muốn phô trương, nên bảo Hạ Mộc bán ngựa. Vô tình nàng thấy người bán xe trâu kéo bèn bảo mua lại. Sống ở thôn thôn, con trâu hữu dụng hơn ngựa nhiều, cũng phổ biến hơn.

      Suốt quãng đường du ngoạn này, tay nghề hoá trang của Tử Tang càng ngày càng tốt, cải trang thành con nhà nông xinh đẹp. Chỉ còn phần khí chất nếu để người tinh mắt vẫn nhận ra được.

      Lúc hoàng hôn, Hạ Mộc dẫn theo Tử Tang tới cửa thôn Hạ Hà.

      “Tiểu thư, chúng ta về tới thôn rồi. So với trong trí nhớ của tôi, nó thay đổi rất nhiều, tôi chẳng nhận ra gì cả.” Trong giọng của Hạ Mộc tràn ngập hưng phấn. Chín tuổi xa quê, qua bao nhiêu năm cuối cùng được về nhà.

      Tử Tang quay đầu, ánh mắt dừng ở con đường khác. Nơi đó có ông lão tóc bạc trắng chậm rãi tới. Theo ánh mắt của Tử Tang, Hạ Mộc cũng nhìn thấy người kia.

      Bởi vì khoảng cách xa, rất nhanh ông lão kia đến trước mặt bọn họ, hiền từ hỏi: “Chàng trai, , hai người tìm ai?” Hai gương mặt xa lạ, có thể là đến thôn tìm người nên ông đến hỏi.

      “Người là Tam thúc công.” Hạ Mộc kinh hỉ .

      “Đúng là tôi, cậu là?” gọi ông ta là Tam thúc công, như vậy đúng là người trong thôn. Nhưng ở thôn làm gì có hai người xuất chúng như vậy.

      “Cháu là đầu gỗ, con thứ ba nhà Hạ Đại Hầu.” Hạ Mộc cười .

      Đầu gỗ! Tử Tang nhìn về phía Hạ Mộc. Đúng là đầu gỗ .

      “Đầu gỗ? !” Vị Tam thúc công kia rất ngạc nhiên, cao hứng hỏi lại: “Cháu trở về khi nào?”

      “Bây giờ cháu khôi phục thân phận thường dân rồi .” Hạ Mộc cười hiền.

      “Tốt, rất tốt!” Tam thúc công kích động , sau đó nhìn về phía Tử Tang, “ nương này là?”

      “Đây là vợ… Vợ của cháu.” Hạ Mộc , thiếu chút nữa lỡ miệng. Tử Tang dặn dò trước, lúc trở về thôn được với người khác nàng là tiểu thư của .

      Tử Tang xuống xe, cấp lễ với trưởng bối, coi như chừa mặt mũi cho Hạ Mộc.

      “Tốt! ngờ cháu thành thân. Đúng là chuyện tốt, cha mẹ cháu biết chắc chắn rất vui.” Tam thúc công cười .

      đến chủ đề này, Hạ Mộc liền sốt ruột, : “Tam thúc công, cháu xin phép về trước, ngày khác đến thăm ông.”

      “Đầu gỗ, nhà cháu chuyển nhà, ở phía bắc thôn, ông dẫn cháu sang.” Tam thúc công .

      “Cám ơn tam thúc công.” Hạ Mộc vội cảm ơn, quên mời ông ngồi lên xe.

      Giờ là lúc hoàng hôn, khói bếp lượn lờ mỗi nếp nhà, đa số phòng ở đây xây bằng đất. Thỉnh thoảng có hai gian nhà gạch. Phía trước mỗi nhà đều có khoảng sân lớn , có bờ rào tường đất bao vây ba phía còn lại.

      đường gặp rất nhiều thôn dân, người lớn tuổi Hạ Mộc còn nhận ra được, số nhận ra, tam thúc công giới thiệu cho , nếu thấy trẻ con, Hạ Mộc lấy ra ít kẹo chuẩn bị trước, cuối cùng phía sau xe tụ tập đám đông đứng xem náo nhiệt.

      Dưới chỉ đường của Tam thúc công, xe trâu ngừng lại trước căn nhà bằng đất khá mới, tưởng đất cao bằng nửa thân người vây quanh cái sân lớn.

      “Đại hầu mau ra đây, đầu gỗ nhà mấy người trở về.” Tam thúc công thét to, tuy rằng tuổi cao, nhưng giọng rất ràng.

      Ông chủ động đẩy ra then cài cửa, dẫn hai người bước vào sân. Cùng lúc đó có vài người từ trong nhà ra, đôi vợ chồng trung niên là phụ thân Hạ Mộc – Hạ Đại Hầu và thê tử Hà thị, đôi nam nữ khá giống nhau chính là hem sinh đôi của Hạ Mộc – em trai Hạ Thư và em Hạ Chiêu Quan.

      Nhìn thấy hai vợ chồng trung niên kia, Hạ Mộc kích động nghênh đón, quỳ xuống, “Cha, mẹ, con trở về.”

      ràng hai người đó cực kì kinh ngạc, rất lâu sau mới hoàn hồn, hai mặt nhìn nhau, Hạ Đại Hầu hỏi: “Sao con lại trở về? Vì sao hơn nửa năm qua nhờ người ta gửi bạc về?”

      Hạ Mộc ngạc nhiên, vội đáp: “Cha, bây giờ con khôi phục thân phận thường dân, còn được phát tiền tiêu vặt hàng tháng như trước.” Vốn dĩ tiền tiết kiệm của tiết kiệm dùng hết, còn nợ bạc của tiểu thư, lấy đâu ra tiền gửi về nhà.

      “Ai cho con quay về. Con có biết cả nhà chúng ta còn phải dựa vào bạc con gửi về để duy trì cuộc sống ?” Hà thị giận dữ .

      Hạ Mộc kinh ngạc nhìn cha mẹ của mình, bản thân trở về, cha mẹ phải nên tỏ ra vui mừng hay sao. Tại sao cứ mãi đến chuyện tiền tiêu vặt hàng tháng thế?

      “Đại hầu, cháu gì thế, có thể khôi phục thân phận thường dân là chuyện tốt trời ban.” Tam thúc công giận dữ.

      Địa vị Tam thúc công ở trong thôn rất cao, danh vọng cũng cao, cho nên lời vừa ra, mặt vợ của Hạ Đại Hầu lộ ra chút sợ hãi, ngượng ngùng đứng đó.

      “Tam thúc công, người còn gia cảnh nhà cháu hay sao. Trước đây có tiền đầu gỗ gửi về còn miễn cưỡng duy trì được. Năm nay có tiền, cả nhà chúng cháu càng khó khăn! Nó dám buông tay mặc kệ vậy sao, tiền mang về, sau này cả nhà chúng cháu lấy gì qua ngày đây!” Gương mặt Hà thị sầu khổ, đầy bất đắc dĩ.

      “Được rồi, đừng nữa, đầu gỗ là con các cháu. Vì các cháu mà bán mình làm nô, vậy mà vẫn ngừng nhờ người ta gửi tiền về nhà. Bây giờ trở về, bộ dạng hai người càng làm thằng bé thất vọng đau khổ. Đừng quên, nhà các cháu còn đứa con muốn dự thi lấy công danh, nha đầu Chiêu Quan kia còn phải lập gia đình nữa.” Tam thúc công giận dữ .

      Vợ chồng Hạ Đại Hầu nhất thời được gì. Hạ Mộc đứng lên, với Tam thúc công: “Tam thúc công, ông đừng giận cha mẹ cháu, đầu gỗ cám ơn ông.” Tiếp đó xoay người với Hạ Đại Hầu: “Cha mẹ, hai người yên tâm, về sau con nỗ lực kiếm tiền nuôi cả nhà.”

      Vợ chồng Hạ Đại Hầu đáp, vẫn đứng yên.

      “Xem , xem , đứa con ngoan.” Tam thúc công . Bất quá, ông cũng biết mình chỉ là người ngoài, tiện quá nhiều chuyện nhà người khác nên về luôn, thuận tiện giải tán đám đông đứng bên ngoài. Uy vọng của ông vẫn còn, mọi người đều giải tán. Huống hồ, nhà ai cũng có nhiều việc nên có nhiều thời gian rảnh xem náo nhiệt.

      Tử Tang mắt lạnh nhìn tất cả.

      Lúc này tầm mắt Hà thị dừng người nàng, hỏi: “ là ai?”

      “Mẹ, ấy là vợ… vợ của con.” Hạ Mộc vội đáp, quen giới thiệu Tử Tang như thế.

      “Con cưới vợ !” Vợ chồng Hạ Đại Hầu kinh ngạc.

      “Đúng vậy.” Hạ Mộc gật gật đầu, trong lòng càng chột dạ. Xem như là vậy!

      “Con cưới vợ kiểu gì thế, vì sao búi tóc, sao lại để xoã thế kia? Làm gì có tốt nào biết điều đó. Hạ Mộc, con cưới vợ ở đó, đồng ý của cha mẹ, ta phải là con dâu nhà này.” Hà thị the thé .
      Chris thích bài này.

    4. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      ☆, 018 cực phẩm người nhà ()
      Edit: Mộc Lan
      Beta: Lenivy

      “Cực phẩm” có nghĩa là vô đối, duy nhất.

      Ở thế giới này, phụ nữ lập gia đình phải búi tóc. Trước kia vẫn ở Tức Mặc phủ có khi vì ứng phó Tử Tang cũng búi tóc. Nhưng sau khi rời khỏi đó, nàng thả tóc, chỉ buộc chút ở dưới, như vậy tương đối tiện, tất nhiên nàng biết phụ nữ lấy chồng có quy củ như vậy .

      Vẻ mặt Tử Tang trở nên lạnh như băng, đôi mắt lạnh lùng nhìn Hà thị. Nànglà người mà ai cũng có thể chỉ trích sao!

      Hà thị giật mình, sắc mặt trắng bệch, đôi mắt kia như đẩy bà ta rơi vào hầm băng lạnh giá, bà ta lùi lại vài bước mới trấn tĩnh lại được, kinh ngạc nhìn Tử Tang, “…”

      Hạ Mộc thấy cảnh này, biết ngay tiểu thư nhà mình tức giận, vội : “Cha, mẹ, chúng con vừa mới thành thân, trước kia ấy luôn luôn để tóc như vậy vì nhanh chóng muốn về quê nên chú ý. Hôn của con là do chủ tử làm chủ, được quan phủ thừa nhận.” chưa bao giờ coi tiểu thư là vợ, nên việc búi tóc để ý lắm, cũng cho tiểu thư biết quy củ ở đây.

      bán mình, mọi chuyện do chủ tử làm chủ. Hôn của cần đồng ý của hay của cha mẹ.

      càng đỡ cho Tử Tang, vợ chồng Hạ Đại Hầu càng nhíu mày, càng vui nhìn Hạ Mộc, đáy mắt nồng đậm chán ghét.

      “Cha, mẹ, Ba mới về, có chuyện gì sau này , chúng ta vào nhà , bên ngoài lạnh quá.” Hạ Thư chịu nổi tiến lên .

      “Em là em Tư.” Hạ Mộc nhìn Hạ Thư hỏi, thời điểm rời , Hạ Thư mới sáu tuổi, bây giờ mười bốn tuổi .

      Ba, là em.” Hạ Thư mỉm cười gật gật đầu.

      Ba, em là Chiêu Quan, có phải em và Tư rất giống nhau ?” Hạ Chiêu Quan tiến lên cười .

      “Phải, rất giống nhau.” Hạ Mộc cười .

      “Thạch Đầu, con về phòng đọc sách , Chiêu Quan, con làm cơm.” Hà thị phụng phịu , ngữ khí rất vui, đứng cạnh bà ta là Hạ Đại Hầu cũng thế.

      mặt Hạ Chiêu Quan lộ ra bất mãn, lưu luyến nhìn thoáng qua Hạ Mộc, sau đó trừng mắt với phụ mẫu của mình, căm giận xoay người , bước chân càng thêm dùng lực. Còn Hạ Thư nghe lời rời , mà : “Cha, mẹ…”

      “Cha, mẹ.”

      “Cha, mẹ.”

      Lúc này, bên ngoài vang lên hai giọng khác biệt cắt ngang lời của Hạ Thư, ở cửa nhà có hai nam nữ vào. Bọn họ là đại ca của Hạ Mộc – Hạ Phú Quý, đại tẩu Thang thị, người còn lại là nhị ca của Hạ Mộc – Hạ Đa Phú.

      “Cha, mẹ, chúng con nghe em Ba trở về.” chuyện là Hạ Đa Quý, dáng người cao, gầy gò, hai mươi bốn tuổi. ta và người bước vào giống hệt nhau, liếc mắt nhìn Hạ Mộc, mang theo ý thăm hỏi. tám năm bọn họ gặp nhau. Lúc trước mới chín tuổi, nay Hạ Mộc trưởng thành, dáng vẻ lúc nhớ được huống chi giờ lớn khôn.

      cả, Hai.” Hạ Mộc cao hứng kêu, hai vị huynh trưởng tuy rằng tahy đổi rất nhiều, nhưng vẫn có thể nhận ra bộ dáng năm xưa. Hơn nữa, bọn họ còn gọi cha mẹ, em Ba, chắc chắn sai được.

      “Đúng là em trở về.” Hạ Phú Quý khó có thể tin được.

      là em Ba, trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi.” Hạ Đa Quý cười , bất quá vẻ mặt tươi cười kia có bao nhiêu giả dối có bấy nhiêu.

      cả, Hai, hai cũng vui khi thấy em về sao?” Nét mặt Hạ Mộc cứng đờ, ngữ khí đơn , có chút tin và ủy khuất.

      Hạ Phú Quý định tiếp, Hạ Đa Quý đứng bên cạnh vội vàng cắt ngang lời đại ca, cười : “Sao lại thế được. Các mỗi ngày đều nhớ đến em. Qua đây, giới thiệu cho em, đây là đại tẩu của chúng ta, thành thân với đại ca sáu năm rồi.”

      ràng là chuyển chủ đề.

      “Em gặp qua chị dâu.” Hạ Mộc thở dài hành lễ.

      Thang thị cười vài tiếng, “Chú Ba, quả nhiên là người từng lăn lộn bên ngoài, xem này lễ nghĩa cấp bậc tốt.”

      “Chị dâu quá khen.” Hạ Mộc khiêm tốn , sau đó giới thiệu Tử Tang.

      Tất nhiên ba người vô cùng ngạc nhiên, ánh mắt đều dừng lại người Tử Tang. tại dù nàng ăn mặc đơn giản, nhưng ngũ quan xinh xắn. Làn da trắng nõn tì vết, là người xinh đẹp nhất thiên hạ cũng ngoa. Ở thôn này càng hiếm có khó tìm, tựa như thiên tiên hạ phàm, hơn nữa này đây còn là thê tử của Hạ Mộc.

      Hạ Phú Quý đánh giá, trong mắt ngoại trừ hoà hảo thêm chút ghen tị, cười tủm tỉm : “Dung mạo của Em Ba muội đúng là xinh đẹp! Em Ba có phúc.”

      Nam tử nên thảo luận dung mạo của nữ tử, hơn nữa ngữ khí của Hạ Phú Quý rất ngả ngớn, làm cho người ta thấy chói tai và ghê tởm.

      Tức Mặc Tử Tang nhìn cũng thèm liếc mắt nhìn Hạ Phú Quý lần, hiển nhiên trực tiếp bỏ qua, còn sắc mặt Hạ Mộc thâm trầm hơn.

      Hạ Phú Quý có chút tức giận. Thang thị biết tính cách phu quân của mình, hung hăng trừng mắt nhìn Hạ Phú Quý, giờ tiện gì, trở về “nàng” nhất định phải cho ta bài học.

      Hạ Đa Phú nhìn Hạ Phú Quý, lại quan sát vẻ mặt lạnh lùng của Tử Tang, nàng ta hình như định hành lễ với bọn họ, vì thế cười : “Hoá ra em Ba thành hôn, còn cưới được thê tử tốt như vậy, xem ra rất có tiền đồ.” Sau đó với vợ chồng Hạ Đại Hầu: “Cha mẹ, hôm nay em Ba trở về, cả nhà chúng ta liền tụ tập bữa , tối nay ở lại dùng cơm. Để con về nhà lấy thêm đồ ăn sang đây. Đại ca, cũng bảo chị dâu về nhà dắt đứa đến , ghé qua nhà bảo vị kia nhà em tiếng, em chạy mất đâu.”

      .” Hạ Phú Quý đáp lời, rồi bảo Thang thị làm.

      “Việc này…” Hạ Mộc ngạc nhiên nhìn Thang thị rời rồi mới quay đầu hỏi cha mẹ, “Cha, mẹ, nhà chúng ta tách riêng rồi sao?”

      Cha mẹ ở cùng phân biệt đều là nhà. số gia đình dù sống chung hợp, vẫn suy nghĩ đến thanh danh nên rất ít người chọn tách ra ở riêng khỏi cha mẹ. Khó trách Hạ Mộc ngạc nhiên thế.

      Vợ chồng Hạ Đại Hầu vừa nghe câu hỏi của Hạ Mộc, sắc mặt đều trầm xuống, trừng mắt nhìn Hạ Mộc, Hạ Đại Hầu đến bắc phòng, hà thị cũng theo .

      “Em Ba, có chuyện gì, chúng ta vào nhà chính hãy , ngoài này lạnh đấy.” Hạ Đa Quý .

      Hạ Mộc gật gật đầu.

      Ba, chị Ba, thôi.” Hạ Thư tiến lên .

      Hạ Mộc lên tiếng, nhìn về phía Tử Tang, chỉ thấy người đứng sau lạnh lùng, nhàm chán nhìn xung quanh, : “Tiểu… Tử… Tử Tang, chúng ta vào thôi.”

      Suýt nữa lại lỡ lời, may gọi được tên tiểu thư. So với lúc giới thiệu tiểu thư là vợ, còn khó mở lời hơn nhiều, hơn nữa rất xấu hổ.

      Tử Tang nhìn ,gật đầu.

      Hình như tiểu thư bực mình, Hạ Mộc nhàng thở ra, sau đó mới vào nhà chính, Tử Tang theo.

      Nhìn hai người, Hạ Thư phía sau hơi cau mày.

      Nhà chính lớn, đoàn người tiến vào, càng chật chội. Đồ dùng cũ kỹ lại đơn giản, liếc nhìn chỉ có vài thứ.

      Mọi người ngồi xuống, Hạ Đại Hầu liền lạnh mắt nhìn về phía Hạ Mộc, chất vấn: “Con , vì sao khôi phục được thân phận thường dân, phải bán mình thể khôi phục hay sao?”

      Hạ Mộc sửng sốt…

      Tử Tang cúi đầu nhúc nhích, Hạ Thư bất mãn nhìn về phía cha mình, lúc này ánh mắt ông ta vẫn dừng người Hạ Mộc…
      Chris thích bài này.

    5. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      ☆, 019 cực phẩm người nhà (2)
      Edit: Mộc Lan
      Hạ Mộc im lặng, khuôn mặt vốn thà toát lên nỗi đơn nhàn nhạt. Cuối cùg lấy lý do bàn bạc từ trước với tiểu thư, “Chủ tử của con là người tốt. Hằng năm vẫn thường để số hạ nhân có điều kiện phù hợp được hồi hương. Vì thế, con cầu xin ngài cho về. Cha, mẹ, vì sao nhà chúng ta lại tách ra ở riêng?”

      Hạ Mộc hỏi. Thứ nhất, đây là chuyện muốn biết nhất lúc này. Thứ hai, muốn kể nhiều về chuyện của mình và tiểu thư, trong đó có số chi tiết thể , lại thích dối, bèn tránh nữa.

      “Nhà chia chia rồi, hỏi nhiều làm gì cho phiền lòng. Đại tỷ của con xuất giá, đại ca của con, Hai cũng chuyển ra ngoài sống. Tứ đệ và nhị muội của con chưa thành thân nên vẫn ở cùng với chúng ta. Giờ con cũng thành gia rồi, tất nhiên chuyển ra ngoài. Trước đây vốn nghĩ cả đời này con về được, nên để lại gì cho con. Chắc con lăn lộn ở ngoài nhiều năm như thế, nhất định sống tốt hơn ở nhà nhiều. Đừng tranh giành ít đồ với huynh đệ tỷ muội trong nhà. Trước hết, con phải bù lại số bạc hơn hơn nửa năm nhờ người gửi về, hơn nữa tiền học phí của tứ đệ con, đồ cưới của nó và nhị muội con sau này cũng cần mấy em con chia nhau mỗi người góp ít.” Hạ Đại Hầu nghiêm khắc .

      Nhà tách tách rồi, hỏi kĩ hơn chỉ vô dụng. Điều làm Hạ Mộc khó chịu là, lòng nhớ về gia đình mình nay nó giống với “nhà” trong trí nhớ, còn niềm vui sướng và hưng phấn khi được trở lại cố hương nữa, thêm vào đó người nhà của khiến biết xử trí sao cho phải. Bọn họ trở nên xa lạ, quá xa lạ.

      “Con có cái gì cần , được thất thần.” Hà thị kiên nhẫn .

      “Mẹ, con…” mặt Hạ Mộc ngại ngùng. Giúp đỡ huynh đệ tỷ muội, tất nhiên cố hết sức mình, nhưng chuyện cha muốn bù lại số bạc kia phải đồng ý mà là có mang bạc trở về mà. Trước kia, lấy tiền tiêu vặt hàng tháng và tiền thưởng thêm mà các chủ tử cho. Mỗi tháng ăn tiêu tiết kiệm hết mức có thể mới có tiền để dự phòng, mỗi tháng chỉ có thể tích lại lượng bạc gửi về nhà. Nửa năm nay, nhờ người giúp đỡ và tặng đồ cho thương đội sớm hết dùng tiền tích luỹ của . Bây giờ còn nợ tiểu thư tiền. Lấy đâu ra tiền bù lại, đó là bảy lượng bạc đấy, là bảy văn tiền mới đúng. (ta hiểu lắm cái chỗ này)

      “Cha, mẹ, vốn dĩ con còn mấy lượng bạc, nhưng mà trở về đường sá xa xôi, xài hết, chỉ còn lại mấy trăm đồng tiền.” Dưới cái nhìn chằm chằm của vợ chồng Hạ Đại Hầu, Hạ Mộc yếu ớt , mấy trăm đồng tiền này là do đường nhặt sài hái thuốc đổi lấy .

      Vợ chồng Hạ Đại Hầu tuy rằng sắc mặt rất khó coi, nhưng bất ngờ lắm. Nếu Hạ Mộc có tiền ngồi cái xe mà con trâu có nguy cơ chết bất cứ lúc nào trở về, hơn nữa chỉ có hai tay nải , chỉ mặc vải bông thô, cho cùng, có vẻ nghèo túng, giống người khác rạng rỡ hồi hương.

      “Chú Ba, chúng ta đều là người nhà, em cần che giấu gì cả, có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu mới đúng.” Hạ Phú Quý .

      Hạ Mộc ngốc, huống hồ lời này của Hạ Phú Quý ràng như vậy, nghe hiểu, vẻ mặt đỏ lên, vội vàng phủ nhận: “Em có, có lừa mọi người.”

      “Chú Ba, em đừng kích động, đại ca có ý gì đâu, thôi, Hai tin em.” Hạ Đa Quý an ủi .

      “Cám ơn Hai.” Hạ Mộc vội cảm kích tạ.

      “Chúng ta là em, cảm ơn gì chứ, đừng khách sáo!” Hạ Đa Quý cười .

      “Vâng.” Hạ Mộc nghiêm cẩn (nghiêm túc, cẩn trọng) đáp ứng.

      Tử Tang thờ ơ liếc nhìn Hạ Đa Quý cái, lại nhìn Hạ Mộc. Trong lòng hừ lạnh. Ngu ngốc!

      “Cha, mẹ, tại chú Ba còn khó khăn, chờ chú ấy sau này có tiền đưa lại cho cha mẹ sau. Tuy rằng nhà chúng ta ở riêng , nhưng vẫn là người nhà, tất nhiên phải giúp đỡ lẫn nhau. Chú Tư và em Tư về sau có khả năng chắc chắn giúp chú Ba.” Hạ Đa Quý quay đầu với vợ chồng Hạ Đại Hầu, cuối cùng còn cùng xác nhận chỗ Hạ Mộc, “Chú Ba, em điều này đúng ?”

      “Ân.” Hạ Mộc vội gật đầu.

      Dối trá! Ánh mắt Hạ Phú Quý nhìn Hạ Đa Quý có chút khinh thường cùng ghê tởm. Xem ra hai em nhà này hợp nhau. (Chỗ này chắc là suy nghĩ của Tử Tang)

      Vợ chồng Hạ Đại Hầu tuy rằng vẻ mặt vui, nhưng tiện thêm, coi như tán thành lời Hạ Đa Quý.

      “Cứ vậy , ngày mai chúng ta mời thôn trưởng, Lý Chính và các trưởng bối trong thôn làm chứng.” Hạ Đại Hầu .

      Hạ Mộc thể gật đầu. ngờ vừa về nhà bị phân ra sống mình. Nay cả nhà chia tách. Dù đồng ý cũng có biện pháp khác cứu vãn tình hình. Suy xét từ thái độ của cha mẹ với mình, sao có thể để ý suy nghĩ của mình chứ.

      Lúc này, Thang thị quay lại, trong tay ôm hai tuổi, tay dắt theo bé trai tầm năm, sáu tuổi cầm trong tay cái rổ, bên trong đựng ít thức ăn.

      sau là xa lạ, lưng đeo đứa bé, trong tay cũng cầm cái rổ, bên trong cũng là đồ ăn. Người này là nhị tẩu của Hạ Mộc – Trình thị. Mấy đứa trẻ kia là cháu của Hạ Mộc. Sau khi nhận thức nha, Hà thị để mấy đứa bé lại, bảo Thang thị và Trình thị đến phòng bếp nấu cơm, sau đó bà còn nhìn về phía Tử Tang : “Con dâu, con theo các chị dâu nấu cơm .”

      Hạ Mộc hoảng hốt, vội hỏi: “Mẹ, thê tử của con dọc đường mệt mỏi ít. Mẹ xem có thể để cho ấy nghỉ ngơi lát được ? Con qua phụ hai chị dâu!” đâu có gan để tiểu thư nấu cơm chứ!

      “Con cưới vợ hay là cưới Đại tiểu thư về nhà cung phụng?” Hạ Đại Hầu tức giận hơn cả Hà thị, cuối cùng còn quên chốt thêm câu, “Vẫn có tiền đồ như thế.”

      Chính xác là Đại tiểu thư mà! Hạ Mộc đáp trong lòng, nhưng dám ra. gì thêm, thấy Tử Tang đứng lên, than lời về phía phòng bếp.

      đường đến phòng bếp, Tử Tang vừa vừa nghĩ chính mình là người biết đạo lý, cùng Hạ Mộc thiết lập quan hệ hợp tác. Mình thể ngồi hưởng lợi, hẳn là nên phối hợp với . Đây là nghĩa vụ của mình, dĩ nhiên là bổn phận nào cần thiết mới phải làm, phát sinh quan hệ khác. Bây giờ tâm trạng mình tệ. Hạ Mộc chắc chắn ra ở riêng, mình cần tiếp xúc nhiều với người nhà họ Hà. Đối với mình mà , đây đúng là chuyện tốt. Được, nhịn chút vậy!

      Hạ Mộc tràn đầy cảm kích và hổ thẹn nhìn bóng lưng tiểu thư.

      Phòng bếp đơn sơ và bé, bên trong có ba người chật chội , Tức Mặc Tử Tang đột nhiên xuất tại trong phòng bếp, gian càng trở nên và tối tăm.

      “Thím Ba, sao thím lại tới đây, thím vừa về, nhất định mệt mỏi, chuyện bếp núc chúng ta nhanh tay là được, thím nghỉ ngơi trước !” Trình thị cười .

      Bên cạnh Thang thị nghe xong những lời này, khóe miệng khinh thường nhếch lên.

      “Tôi phải làm gì?” Tức Mặc Tử Tang nhàn nhạt hỏi, thái độ của nàng tỏ có ý rời khỏi đây.

      Trình thị cứng đờ, Hạ Chiêu Quan vội đứng dậy : “Chị Ba, chị tới trông bếp lửa !”

      Việc này nặng nhọc, hơn nữa lại ấm áp.

      Tử Tang gật đầu, ngồi ghế con bằng gỗ, bên trong củi đốt cháy dở, nàng liền thêm vào, rất đơn giản, nhưng nàng nhìn chăm chú, tựa như đây là chuyển rất quan trọng.

      Bởi vì Tử Tang im lặng, nhất thời trong phòng bếp nổi lên xấu hổ, biết vì sao, ai dám chuyện với nàng. Còn vẻ mặt nàng vẫn lạnh nhạt, còn xa cách vạn phần.
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :