1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

QUY VỀ ĐIỀN VIÊN - XA LÊ NHI

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      ☆, 002 Hồng y nam tử
      “Đúng, chỉ đầu hàng riêng mình nàng.” Từ “nàng” do ra tăng thêm ngữ điệu trêu đùa Tử Tang, ngữ khí tràn ngập ái muội.

      “Mau chóng xử lý những kẻ này .” Tử Tang nhàn nhạt .

      “Vâng.” Hạ Mộc vui vẻ đồng ý, chỉ thấy nàng lại bay về thân cây, ngồi cành to, nhàn nhã nhìn xuống dưới, hiển nhiên có ý định ra tay giúp vội.

      Còn Hạ Mộc cũng muốn xin tiểu thư hỗ trợ, bảo vệ tiểu thư. Đôi mắt nhìn về phía Nhị đương gia kia, muốn bắt giặt bắt vương trước.

      Tên kia lập tức cảm nhận được luồng khí nguy hiểm. Y cảnh giác nhìn Hạ Mộc, thấy lao về phía mình, vội quát: “Cản lại.”

      Vì thế Hạ Mộc lại bị bao vây. Nhưng lần này nắm đấm của rất uy vũ, ai dám trực tiếp chống lại nên rất nhanh tiếp cận được với Nhị đương gia. Hai người lại đối đầu.

      Lần này hai người đều dùng toàn lực, rất dễ lan đến người chung quanh, cho nên những tên cướp này rất thông minh tiến vào mà vây tròn lại. Ở trung tâm là hình thức chọi .

      Mấy chục chiêu qua , ràng Hạ Mộc chiếm thượng phong, nhưng thể thắng. Còn Nhị đương gia tuy rằng ở thế yếu, cũng chút hoang mang đối chiến với Hạ Mộc, y kéo dài thời gian chờ cứu binh đến.

      Đôi mắt Hạ Mộc hơi trầm xuống, biết , nếu đánh tiếp bất lợi với . Có thêm nhiều tên cướp tới càng thêm phiền toái. Dù rơi vào tay bọn chúng cũng chẳng sao, nhưng tiểu thư thể. Tuy rằng nàng có võ công, khả năng còn rất lợi hại, có ai dám chắc chắn nàng có thể chống lại bọn cướp. Chống được tốt, nhưng mà nếu có sơ sót gì tuyệt đối cho phép .

      Vì vậy tốc chiến tốc thắng!

      Kinh nghiệm chiến đấu Hạ Mộc nhiều nhưng tuyệt ngốc. Nếu có biện pháp áp chế Nhị đương gia phải sáng tạo cơ hội. Do đó cố tình để lộ sơ hở cho y đâm đầu vào.

      Có lẽ vì Hạ Mộc giả vờ quá giống nên y bị lừa, đâm vào sơ hở lộ ra. Hạ Mộc sớm chuẩn bị tốt, ngay thời điểm đó, chân đạp vào đao, đồng thời quyền đánh trúng ngực y.

      Thân thể Nhị đương gia đau nhức, bị Hạ Mộc đánh lùi về sau. đuổi theo bỏ, lúc y rút lui, nhanh tay nắm chặt yết hầu y. Chỉ cần dùng chút lực, y lập tức tử vong.

      Sắc mặt Nhị đương gia rất khó nhìn, dám lộn xộn. Bọn cướp hoảng lên, lập tức vây lại gần.

      được nhúc nhích.” Hạ Mộc quát, đồng thời lực đạo tay tăng thêm. Y thể hô hấp nổi, nơi yết hầu nóng bừng đau đớn. Y vội quơ quơ tay ý bảo Hạ Mộc thả lỏng chút sau đó vội vàng la: “Chúng mày ai được tiến lên.”

      Bản thân Nhị đương gia bị bắt làm con tin. Tạm thời lại bị lệnh này áp chế, đám cướp dám làm gì.

      mặt Tử Tang toát lên tia vừa lòng, khá thông minh, biết bắt giặc phải bắt vua trước. Đột nhiên ánh mắt nàng nhìn về phía phương xa, nơi đó có người đến.

      Tốc độ người nọ rất nhanh, sau khi Tử Tang phát , chưa đến khắc, bóng người màu đỏ xuất . Nhìn đôi giày của nam dùng, lại nhìn yết hầu nổi lên, ràng thông báo cho mọi người trước mắt là nam tử trẻ tuổi, nam tử còn mị hơn nữ nhân.

      còn đẹp hơn hẳn mỹ nữ, mặt trái xoan, ngũ quan tinh xảo, cặp mắt phượng xiêu hồn lạc phách, vốn có bộ dạng mị, lại mặc kiện trường bào màu đỏ, đúng là mị càng thêm mị.

      Mắt Tử Tang hơi híp lại. nghiệt trước mắt vẻ ngoài nam ra nam, nữ ra nữ này tuyệt đối đơn giản, thực lực vượt xa Hạ Mộc. Và cả khí chất hề sợ hãi kia chẳng phải người bình thường có thể có, lạ , người như thế tại sao muốn làm cường đạo?

      Nhị đương gia nhìn thấy hồng y nam tử rất vui vẻ, vội vàng kêu lên: “Đại ca, cứu đệ.”

      Mà hồng y nam tử kia lại hề nhìn về y, khóe miệng hàm chứa ý cười, ngẩng đầu nhìn Tử Tang. Ý cười nơi khóe miệng hình như càng đậm. “Vị nương này, sao xuống dưới chuyện, nếu tại hạ phải ngẩng đầu nhìn nàng suốt mệt lắm.”

      Trong khi chuyện, cặp mắt phượng phong tình vạn chủng, phóng điện về phía nàng. Tử Tang thờ ơ, chỉ lạnh lùng nhìn .

      Hạ Mộc nhìn Tử Tang, nàng gật gật đầu với .

      “Ngươi là đại đương gia của trại Ngưu Đầu?” Hạ Mộc lên tiếng hỏi. rất cảnh giác với hồng y nam tử, từ người ta cảm nhận được hơi thở nguy hiểm.

      dám nhận.” Y nhìn về phía Hạ Mộc, khiêm tốn , người hề có điểm gì giống kẻ cướp, mị mà có lễ nhưng thể làm cho người khác thấy hảo cảm.

      “Sơn trại các người cướp tiền thôi, giờ còn bắt người, lấy tính mạng người ta. Cần gì tuyệt tình như thế, nhất định có tai ương ngập đầu.” Hạ Mộc trầm giọng .

      “Người em, cậu hiểu lầm rồi. Tôi là người tốt, mấy chuyện xấu này do thủ hạ của tôi làm. Tôi làm gì cả, cậu đừng đổ oan cho tôi.” Hồng y nam tử buông tay, rất vô tội .

      thân là đầu lĩnh của bọn cướp, sao có thể bị đổ oan, đồ trợn tròn mắt dối.

      “Ngươi thân là đại đương gia, chính là đầu sỏ gây nên tất cả. tại Nhị đương gia của các người ở tay chúng ta, đưa mấy người các người bắt đến trao đổi.” Hạ Mộc ngốc đến mức tiếp tục giảng đạo lý lớn với kẻ cướp, thẳng ra cầu của bản thân.

      Lần này lên núi, hiểu được bản thân có năng lực tiêu diệt đám giặc này. Cho nên chỉ muốn cứu người, hơn nữa có thêm tiểu thư ở đây, phải mau chóng rời .

      “Chuyện khác tôi lười quản, cậu muốn thế nào thế đó!” Hồng y nam tử xua xua tay, sau đó liếc Tử Tang, cười : “Tôi chỉ cần nương xinh đẹp cây kia thôi.”

      “Chớ vô lễ.” Hạ Mộc quát, giờ phút này chẳng còn vẻ hiền lành, tầm mắt nhìn hồng y nam tử lạnh như băng. Nếu tên này dám làm gì tiểu thư, có chết cũng lôi y theo cùng.

      “Tôi vô lễ, cậu làm gì được tôi?” Hồng y nam tử buồn cười xem Hạ Mộc.

      Con dao trong tay Hạ Mộc nhanh như chớp bổ vào gáy Nhị đương gia làm tạm thời hôn mê bất tỉnh, đồng thời Hạ Mộc cũng nới tay, mặt đất nhúc nhích.

      cứ cầm theo Nhị đương gia vướng chân vướng tay chi bằng cho ta hôn mê . Lực đạo của cực lớn, đến nửa ngày ta tỉnh lại.

      “Nhị đại gia.” Đám cường đạo la hoảng lên, nhưng họ cũng biết Nhị đương gia chỉ ngất xỉu nên xúc động tiến lên.

      Hạ Mộc về phía trước hai bước, chính diện đối mặt với hồng y nam tử kia. Còn chưa kịp chuyện, Tử Tang đột nhiên bay xuống, nhàng chắn phía trước Hạ Mộc : “Hạ Mộc, giữ chặt người trong tay , có lệnh của tôi được lộn xộn.”

      “Tiểu thư, để tôi đối phó người này!” Hạ Mộc cảm giác được y rất nguy hiểm, mà hy vọng tiểu thư chống lại thứ gì đó nguy hiểm.

      phải là đối thủ của .” Tử Tang nhàn nhạt .

      Hạ Mộc gì thêm. có thể nhìn ra võ công tiểu thư còn cao hơn bản thân rất nhiều, càng nắm chắc đối phó được với y hơn mình. Do dự chút, : “Tiểu thư, ngài yên tâm, tôi gây thêm phiền toái cho ngài.”

      Trong lòng thề, nhất định phải trở nên mạnh hơn!

      nương đúng là để mắt đến tại hạ, nhưng tại hạ phải là đối thủ của nàng, bằng nàng cho ta con ngựa, tại hạ nguyện ý làm trâu làm ngựa hầu hạ nàng.” Hồng y nam tử ngoài miệng cầu xin tha thứ nhưng tia cầu xin hay sợ hãi.

      như vậy, muốn đầu hàng.” Nàng lạnh lùng nhìn .

      “Đúng, chỉ đầu hàng riêng mình nàng.” Từ “nàng” do ra tăng thêm ngữ điệu trêu đùa Tử Tang, ngữ khí tràn ngập ái muội.

      Hạ Mộc vừa nghe sắc mặt trầm xuống. May mà còn nhớ kỹ, chủ tử ở phía trước chưa gì, làm hạ nhân thể xen vào. Tuy nhiên tay siết yết hầu Nhị đương gia bỏ thêm vài phần lực, nếu như còn cách nào khác, thủ hạ của y gặp nạn.

      Nhị đương gia kia giận mà dám gì, mệnh của nằm trong tay người khác.

      Tử Tang lạnh nhạt nhìn thoáng qua hồng y nam tử, dám đùa giỡn nàng tất nhiên phải gánh lấy hậu quả. Nàng nhàn nhã hái chiếc lá ngay bên cạnh, sau đó ánh mắt lần nữa dừng người y. Y lập tức cảm thấy nguy hiểm, thanh xé vang lên, sắc mặt y cả kinh, đồng thời thân thể vội vàng tránh né.

      vật gì đó thể nhìn hình dáng xuyên qua tay áo vốn kịp tránh, ghim thẳng vào thân cây sau lưng . Nếu tránh kịp, đơn giản chỉ rách quần áo mà giống như cái cây kia.

      Mọi người ngạc nhiên…

      Lá cây trong tay Tử Tang thấy đâu nữa. Vật ghim vào thân cây kia đúng là lá cây trong tay nàng.

      nương hảo thân thủ, chỉ mảnh lá cây cũng có uy lực bậc này.” Hồng y nam tử cười tán dương, kinh ngạc lúc trước biến mất thấy, có vẻ cực kỳ chân thành, “Nhưng mà, nương, cần gì tức giận đến vậy, nương xinh đẹp vừa nổi lửa trở nên đáng sợ nha! Người nhanh già , thử tưởng tượng xem nương dung nhan xinh đẹp như vậy nếu già , đáng tiếc … Huống hồ tại hạ chỉ thích hầu hạ nương xinh đẹp, nếu nương đẹp nữa, vậy làm sao bây giờ!”

      Giọng điệu của y chuyển rất nhanh, những lời vừa đáng đánh đòn nhất là câu cuối cùng càng ái muội. Bọn cướp nghe xong cười phá lên.

      Sắc mặt Hạ Mộc khó coi, tay nắm cổ Nhị đương gia càng dùng sức. ta bắt đầu giãy dụa Hạ Mộc mới hoàn hồn, thả lỏng chút, muốn giết người, ánh mắt nhìn tiểu thư càng trở nên kiên quyết. phải càng thêm nỗ lực, mới có khả năng giúp ích cho tiểu thư.

      “Miệng tiện.” Tử Tang lạnh lùng . Tay cầm lá cây phất cái, vài phiến lá phát ra những thanh trống rỗng lao về phía y. Người kia vội vàng né tránh, cũng chỉ có thể né, quần áo người y rách mấy chỗ, chật vật vô cùng.

      nương, đúng là đủ ngoan tâm, nhìn khuôn mặt đẹp trai ngời ngời của ta mà nàng cũng ra tay được.” Hồng y nam tử cười với Tử Tang, tuy rằng trong lòng khiếp sợ năng lực của nàng, nhưng ngoài miệng vẫn khiêu khích bằng lời như cũ.

      Hiển nhiên chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.
      Chris thích bài này.

    2. Chris

      Chris Well-Known Member

      Bài viết:
      716
      Được thích:
      438
      PHUONGLINH87^^ thích bài này.

    3. Chris

      Chris Well-Known Member

      Bài viết:
      716
      Được thích:
      438
      @PHUONGLINH87^^ : chương mới, ta muốn chương mới :014::014::014:. lót dép ngồi hóng lâu rồi đó :yoyo66::yoyo66::yoyo66:
      PHUONGLINH87^^ thích bài này.

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      tối nay có...3c
      Chris thích bài này.

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      ☆, 003 Được cứu
      Nhìn hồng y nam tử chật vật, Hạ Mộc tạm yên lòng, tiểu thư còn lợi hại hơn tưởng tượng của , y phải là đối thủ của nàng.

      Tử Tang chau chau mày, hồng y nam tử có thể tránh được đạn lá cây của nàng xem ra cũng có chút năng lực. Lần này nàng có cơ hội thử xem võ công ở cổ đại như thế nào.

      Nghĩ vậy, thân ảnh Tử Tang thoáng cái biến mất, lưu lại vài đạo tàn ảnh rồi xuất trước mặt hồng y nam tử, đánh ra chưởng…

      Y sớm cảm nhận được khí xung quanh lưu động, nhưng vẫn muộn chút. So sánh tốc độ của y với Tử Tang chậm hơn nhịp, tuy rằng tránh được nhưng cũng càng thêm chật vật. Y kinh hãi đồng thời vội vàng thối lui đến khoảng cách an toàn nhất định, rất nhanh y bình tĩnh lại, nhìn Tử Tang, vẫn cợt nhả như cũ : “ nương, sao nàng ra tay mà chẳng mào đầu trước, chẳng phúc hậu gì cả.”

      Tử Tang lời vô nghĩa với y, tiếp tục ra tay, còn hồng y nam tử vẫn tránh né. Nàng có hứng thú chơi trò cút bắt với y, để buộc y ra tay, động tác của nàng càng ngày càng lưu tình. Hồng y nam tử càng tránh càng chật vật, cuối cùng bất đắc dĩ, chỉ có ra tay phản kích.

      Chân chính đối diện, Tử Tang mới cảm giác được võ công ở cổ đại ảo diệu. Còn y càng đánh càng ngạc nhiên, tự thấy bản thân phải là đối thủ của Tử Tang. Phải tìm cơ hội thoát thân mới được, đột nhiên bàn tay y tung chưởng về phía Tử Tang, đồng thời bắn ra mấy cái ngân châm. Tranh thủ khi nàng né tránh, thi triển khinh công. Nháy mắt biến mất trong tầm mắt mọi người, chỉ để lại câu với bọn cướp, “Các vị huynh đệ chúng ta từ biệt ở đây, sau này gặp lại.”

      Mấy tên cướp giờ mới hoàn hồn, đại đương gia muốn chạy trốn, Nhị đương gia hôn mê tự thân khó bảo toàn, bọn họ còn sống nổi ư? Vì thế bọn chúng dám làm gì, tìm hướng liều mạng chạy trốn, lúc sau biến mất trong rừng.

      Tử Tang xem phương hướng hồng y nam tử rời , hơi nhíu mày, nàng vừa mới nhìn thấy khối ngọc bội kia là…

      “Tiểu thư, mấy tên cướp chạy hế rồi, xử lý Nhị đương gia này như thế nào?” Hạ Mộc tiến lên hỏi.

      Đám cướp chạy, đuổi theo. Đông người phân thành nhiều hướng, thể truy nổi. Cũng tốt, dừng lại tại đây mấy tên đó cũng có năng lực gì. có thủ lĩnh, làm nên chuyện lớn. Quan trọng hơn là, chỉ có mình quản được nhiều như vậy. Huyện lệnh quản muốn quản, bắt bọn chúng có lợi gì. Chỉ có Nhị đương gia này mới là mối hoạ lớn, tuyệt đối thể thả y.

      Tử Tang về phía tên kia, tinh thần lực chút do dự bao phủ người y. Đột nhiên thân thể Nhị đương gia xuất màn quỷ dị, vặn vẹo và đau khổ rất lâu.

      Hạ Mộc kinh ngạc nhìn Nhị đương gia hôn mê. Chợt nghe thấy giọng lạnh lùng của tiểu thư, “Tôi phế võ công của , từ nay về sau động võ được, cả tứ chi cũng kém hơn người bình thường rất nhiều thể làm được gì, để tự sinh tự diệt !”

      Hạ Mộc dời ánh mắt, nhìn Tử Tang, : “Tiểu thư, chúng ta tìm Lê đại ca và Nhị Bảo . Bọn họ đều bị nhốt trong phòng giam của sơn trại, mấy ngày nay tôi thăm dò hết, ngờ vừa muốn cứu người liền bị phát .”

      Tử Tang nhàn nhạt lên tiếng, vì thế Hạ Mộc trước dẫn đường.

      đằng trước đột nhiên có cảm giác hơi căng thẳng, trong lòng hoảng hốt. Năm đó, sau khi tiểu thư rời , bị Hồi Sinh điểm huyệt. Lúc tỉnh lại, liều mạng hỏi thăm hướng của tiêu thư. Mấy tháng sau chút kết quả, cuối cùng bị Hạ Hồi Sinh khuyên can mới đồng ý trở lại Hạ Hà thôn.

      Tiểu thư có võ công lợi hại, có năng lực tự bảo vệ mình. Đến kỳ hạn ba năm, tiểu thư trở về tìm làm thủ tục cùng cách. Như vậy canh giữ ở tượng pha, chờ tiểu thư trở về, cũng làm cho bản thân trở nên mạnh hơn, đến lúc đó nhất định phải theo sát tiểu thư, để bị bỏ lại nữa.

      Nhưng thời hạn ba năm đến, tiểu thư lại chưa về. bắt đầu ngồi đợi ở tượng pha được nữa, mà cũng dám tuỳ tiện rời , sợ tiểu thư trở về tìm thấy mình. Vì thế nhờ Hồi Sinh giới thiệu người giang hồ hỗ trợ tìm kiếm, vẫn có manh mối. Rồi bắt đầu miên man suy nghĩ, mặc dù tiểu thư có võ công, nhưng bên ngoài lòng người hiểm ác. Tiểu thư cửa lớn bước ra nửa bước sao là đối thủ của những người đó.

      Nguyên bản định sau khi cứu Lê đại ca và em rể ra, tự mình tìm. nghĩ tới tiểu thư đột nhiên xuất , nghĩ đến đây nhịn được nở nụ cười ngốc nghếch. Lần này nhất định bám sát tiểu thư.

      Tử Tang theo sau Hạ Mộc, nhàn nhạt nhìn bóng lưng . Chỉ nhìn lưng nhưng hiểu sao những cảm xúc xáo động trước kia còn nữa, nàng hiểu nguyên nhân, nàng tìm hiểu từ từ…

      Hai người hai tâm tư, lẳng lặng hành tẩu trong rừng, rất nhanh bọn họ đến hang ổ của bọn cướp. Vừa khéo gặp phải mấy tên ở đó nghe thấy tin tức định lấy ít đồ chạy trốn.

      Những người gặp Tử Tang và Hạ Mộc, đều thất thần, trong số đó kêu to, “Là bọn họ, chạy mau.”

      Dứt lời người đó liều mạng chạy, đám còn lại này lập tức có phản ứng, cũng chạy trối chết. Bọn họ nghe người chạy về báo tin rằng, có đối thủ vô cùng lợi hại cả Đại đương gia và Nhị đương gia đều phải là đối thủ, bọn họ nào dám phản kháng, cố gắng chạy mất hút còn hơn.

      Tử Tang và Hạ Mộc để ý đến bọn chúng. Rất nhanh đến cửa đại lao theo lời Hạ Mộc . Quả nhiên nhìn thấy bên trong cánh cửa có mấy nam nhân, trong đó có Lê Tường và Trương Nhị Bảo. Ngoại trừ hai người họ có chút tinh thần, mấy người khác vừa hốc hác lại suy sụp, hiển nhiên là dáng vẻ chờ chết.

      “Người em Hạ Mộc, em dâu.”

      Ba, chị Ba.”

      Nhìn thấy Hạ Mộc và Tử Tang, Lê Tường cùng Trương Nhị Bảo đều thất thần.

      Hạ Mộc cười ngây ngố với họ, đến cửa lao mới phát bị khoá. dùng chút lực bẻ gãy khoá, đẩy cửa ra, : “Mọi người mau ra hết , bọn cướp chạy trốn cả rồi.”

      Lê Tường và Trương Nhị Bảo hoàn hồn, Hạ Mộc có thể đến nơi này, bọn họ đều tin. Nhưng những người khác lại thể tin được, lăng lăng nhìn .

      “Mọi người nhanh chạy , sau đó phá sập hang ổ này.” Hạ Mộc , phá hang ổ của bọn cướp, bọn chúng ít đường lui, cũng giảm bớt cơ hội sau này chúng quay lại đây.

      Mọi người hoàn hồn lại, Lê Tường lên tiếng trước tiên, “Chú em Hạ Mộc, còn có mấy phụ nữ biết bị nhốt ở đâu.”

      “Em biết, trong phòng khác, cứ ra ngoài trước rồi .” Hạ Mộc trả lời, sau đó nhìn về phía Tử Tang. Nàng đầu tiên, sau đó đến Hạ Mộc, Lê Tường và Trương Nhị Bảo đuổi kịp, những người khác sửng sốt quan tâm mình có được cứu , đều vội vàng theo. Ra khỏi đại lao, thấy tên cướp, bọn họ mới tin, tiếng hoan hô ầm ĩ.

      “Nhanh chạy thôi, rất nhanh bọn cướp quay lại.” Tử Tang đột nhiên lên tiếng.

      Hạ Mộc vi lăng, nhìn tiểu thư. Khả năng đám cướp trở về cực kì . Tại sao tiểu thư lại vậy, nhưng tiểu thư lên tiếng ắt có đạo lý của nàng, hỏi nhiều. Làm theo lời nàng, bảo mọi người nhanh chóng chạy .

      Những người đó vừa nghe thấy vậy, vội vàng cảm ơn Hạ Mộc rồi chạy vội. Bọn họ dám ở lại nơi này thêm phút nào.

      , thả mấy người phụ nữ kia ra.” Tử Tang .

      Hạ Mộc biết ở đâu, vì thế đoàn người rất nhanh tìm được phòng giam giữ phụ nữ. Các bị trói, quần áo chỉnh tề, rách rưới, ngoài trừ Tử Tang biểu lộ gì, sắc mặt những người khác đều tỏ vẻ thương hại, cần hỏi biết họ gặp phải chuyện gì.

      Từng người tiến lên cởi trói, Hạ Mộc : “Bọn cướp chạy, mọi người về nhà !”

      mặt các đều sợ hãi nhưng bọn họ nhận thức Lê Tường và Trương Nhị Bảo là người cùng bị bắt đến đây. Thấy hai người sao, tự nhiên tin rằng bọn cướp chạy, nhưng thế sao. Họ bị bọn chúng giam giữ bao ngày qua, sớm mất trong sạch, dù trở về cũng sống nổi.

      “Tìm ra ít đồ dùng đáng giá, cho các ấy mang .” Tử Tang , sơn trại lớn thế này chắc chắn có chút đồ đáng giá bị bỏ lại.

      Mấy nam nhân lập tức hiểu được ý của Tử Tang. Những này mất trong sạch, cuộc sống về sau càng thêm khó khăn, có chút tiền tài phòng thân là tốt nhất.

      “Tiểu thư, có phải ngài lường trước tất cả, nên để những người kia trước. Họ mà ở lại tranh giành với các ấy, hơn nữa người mang theo tiền tài bị người khác biết cũng an toàn.” Hạ Mộc nhịn được hỏi.

      Tử Tang gật gật đầu.

      ngờ em dâu thận trọng như thế, điểm này nghĩ tới cả. Chúng ta phân công nhau hành động, tìm ra hết vật quý báu. Hang ổ này bị thiêu rụi.” Lê Tường cười .

      Mọi người đều có ý kiến, để Tử Tang ở lại khuyên nhủ mấy đó. Bình thường nàng ít giờ bắt làm công tác tư tưởng là việc khó xử. Nhưng chẳng còn cách nào khác, ở đây chỉ có mình nàng là nữ, thể để đàn ông làm việc này được.

      Tử Tang nhìn những người có biểu cảm, thậm chí oà khóc. Nàng có bản lĩnh như bác sĩ tâm lý, trước đây thế giới tương đối cởi mở, con khó chấp nhận chuyện này huống hồ là những người bị tư tưởng phong kiến xiềng xích.

      Quan sát tất cả bọn họ, Tử Tang luồn tay vào trong ống tay áo, lén lấy lọ thuốc ra khỏi vòng tay gian, đặt bàn. Nàng thản nhiên : “Các nếu ai muốn tiếp tục sống sót, hãy nhanh chóng chỉnh trang lại, sau đó cứ rời , tiếp tục cuộc sống. Nếu muốn sống uống viên thuốc này, cam đoan các được chết nhàng, chịu đau khổ.”
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :