1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

QUY VỀ ĐIỀN VIÊN - XA LÊ NHI

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      ☆, 057 Xuất giá (hạ)
      [​IMG]

      Hạ Chiêu Quan đành nhận lấy lễ vật áp rương của Tử Tang, đây là món đồ rất quý giá, mặc dù trong mắt Tử Tang cái đó chẳng đáng gì.

      Bên ngoài phòng càng ngày càng náo nhiệt, tất nhiên trong phòng cũng vắng vẻ. Thỉnh thoảng có mấy và bà lão tiến vào, quan hệ thân thiết đưa quà áp rương, cũng có người đưa hồng bao. Trong đó có mấy bà lão là trưởng bối nhà họ Hạ, còn có người là mụ mụ đưa gả, tỉ mỉ với Hạ Chiêu Quan trình tự thủ tục khi làm lễ.

      Đương nhiên đối tượng thứ hai bọn họ chú ý tới là Tử Tang ngồi ở bên cạnh, bình thường rất ít gặp hoặc chưa hề nhìn thấy nên họ rất tò mò về nàng. Nhưng tất nhiên ai dám tiến lên bắt chuyện, vì vẻ mặt nàng phát ra tín hiệu chớ lại gần.

      Rất nhanh tiệc rượu bắt đầu, Hạ Thư tiến vào mời mấy bà lão và mụ mụ đưa gả thượng tịch dùng cơm, trong phòng trở nên yên tĩnh hơn. Sau đó lâu, Hạ Mộc cũng bê vài món vào trong cho Tử Tang, Hạ Chiêu Quan, Khúc thị, Thạch Đầu và Song Hỉ ăn.

      lần lượt đặt đồ ăn lên bàn, còn với nàng: “Tiểu… Tử Tang, đây là cá hấp, thịt bò xào đỗ, bí đỏ, măng, mấy thứ này đều là món em thích ăn, ăn nhiều chút.” Bên ngoài còn có món nữa nhưng tiểu thư rất ít ăn, cần kể đến.

      “Chị bảo này chú em Hạ Mộc, chú bất công quá đấy, chú toàn lấy món vợ chú thích ăn thế bọn chị ăn cái gì.” Khúc thị cười .

      Mặt Hạ Mộc đỏ lên, : “Chị dâu, em chọn mấy món này đều là món mọi người thích ăn mà.”

      làm người thành , tuy rằng luôn suy nghĩ cho tiểu thư, nhưng tuyệt đối bỏ rơi người khác, nên chọn các món tương đối hợp khẩu vị của mọi người.

      “Chị dâu Lê à, Ba em da mặt mỏng, chị đừng trêu ấy.” Hạ Chiêu Quan ràng bênh , đồng thời cũng trêu Hạ Mộc.

      Hạ Mộc đành phải cười ngây ngô vài tiếng, mọi người dùng bữa rồi vội vàng ra ngoài. Trước khi ra khỏi cửa, chăm chú nhìn tiểu thư, người mà trước sau vẫn có vẻ mặt lạnh lùng đó. Tuy dáng vẻ này giống hệt thường ngày nhưng hiểu vì sao, Hạ Mộc đột nhiên có cảm giác hơi đau lòng và mất mát.

      Sau khi Hạ Mộc rời khỏi đây, Khúc thị vô tình cười : “Em dâu à, em xem, chú Hạ Mộc đúng là rất thương em.”

      Tuy nét mặt Tử Tang hề biến hoá, nhưng trong đôi mắt lại xuất chút mờ mịt, có đôi khi chính nàng cũng thấy mê hoặc. Vì sao Hạ Mộc đối xử tốt với mình như thế? Đến cùng cái gì khiến làm đến mức này? Nàng sớm quên việc cứu , chẳng nhẽ việc đó có tác dụng lớn vậy sao? Nhưng giờ nàng còn lòng dạ nào nghĩ nhiều nữa, vẫn nên ăn no bụng tốt hơn.

      Khúc thị hề chú ý đến, thấy hai đứa bé ăn uống tay chân vụng về gắp được vội chiếu cố hai đứa, còn Hạ Chiêu Quan chỉ ăn ít. Khúc thị còn dặn nàng nên ăn mấy món nhiều nước, nếu lúc nữa muốn cũng phiền toái.

      Mọi người ăn uống xong. Sau khi dọn bàn, đội ngũ đón dâu đến. Từ xa nghe được tiếng pháo nổ, Hạ Chiêu Quan bắt đầu thấy khẩn trương, bàn tay cầm tay Khúc thị run . Tuy nàng từng gặp qua Trương Nhị Bảo vài lần, nhưng đâu quen lắm! Nghĩ đến viễn cảnh sau này đến sống ở địa phương hoàn toàn xa lạ nàng lại hề thấy có cảm giác an toàn.

      Khúc thị nhận ra Hạ Chiêu Quan khẩn trương, vỗ vỗ tay nàng an ủi.

      Lúc này, Hạ Thư và Hạ Mộc cũng bước vào, hỏi chuẩn bị tốt chưa.

      Ba, Tư, em căng thẳng quá, lại rất sợ hãi, có thể gả được ?” Hạ Chiêu Quan vừa thấy hai , giống như nhìn thấy cứu tinh, vội hỏi, rất kinh hoảng, ngay cả lời gả cũng ra, biểu cảm sắp khóc đến nơi.

      “Con bé ngốc này gì thế, hôm nay là ngày đại hỉ của em.” Hạ Mộc cười , đương nhiên tin lời Hạ Chiêu Quan .

      “Tân lang đến rồi, ai cho em đổi ý nữa.” Hạ Thư trêu ghẹo .

      Nước mắt Hạ Chiêu Quan rơi xuống, “Ô ô… Em nỡ xa các …”

      “Đừng khóc, sắp phải lập gia đình rồi, sao còn thích mít ướt thế, mau lau nước mắt , nếu nhoè hết lớp trang điểm đẹp.” Hạ Mộc vội .

      “Ở quê chúng ta có phong tục khi gả càng khóc càng vui, em đừng khóc mà. Cười lên, vui vẻ bước ra, vui vẻ vào cửa, sau đó vui vẻ về lại mặt, đây mới là tập tục của thôn mình. Hơn nữa nhà em rể gần như vậy, sau này thường xuyên về là được.” Hạ Thư cũng an ủi .

      Ba, Tư…” Hạ Chiêu Quan yên lòng gọi.

      “Tin tưởng vào người chồng tương lai của em, em lo lắng sợ hãi nữa.” Hạ Mộc cười .

      Nghĩ đến người tên Trương Nhị Bảo thà kia có đôi mắt rất chân thành, gương mặt Hạ Chiêu Quan ngượng ngùng gật gật đầu.

      Lúc này vợ chồng Hạ Đại Hầu cùng với mụ mụ đưa gả bước vào. Hà thị nhìn con mặc giá y đỏ thẫm, đột nhiên có chút cảm thán. Tuy con nghe lời nhưng vẫn là con bà, giờ phải gả , về sau muốn gặp cũng khó. Nghĩ thế, bà có chút đau lòng, tiến lên nắm tay Hạ Chiêu Quan, những lời mà người mẹ tân nương nên : “Con à, hôm nay con phải xuất giá rồi. Con hãy nhớ kỹ ở nhà tòng phụ, xuất giá tòng phu, con phải nhớ kỹ, hiếu kính cha mẹ chồng, hầu hạ phu quân, chăm sóc con , hiểu chưa?”

      “Mẹ, con biết rồi.” Hạ Chiêu Quan ngoan ngoãn đáp lời, thấy mẹ lên tiếng, dù nàng bất mãn đến đâu cũng nên tạm thời gác lại.

      Tiếp theo mọi người đống lời dặn dò Hạ Chiêu Quan, bên ngoài vang lên tiếng tân lang đến cửa phòng, rất náo nhiệt.

      Tân lang được vào phòng, phải đứng ở cửa đón tân nương.

      “Phủ khăn voan lên, phải ra cửa rồi.” Mụ mụ đưa gả .

      Hạ Chiêu Quan lập tức hoảng hốt, ngẩn ra, còn Hà thị nhanh chóng phủ khăn voan lên đầu nàng, che khuôn mặt nàng.

      Tân nương được tự ra cửa, phải do em trai chưa thành thân hoặc trai cõng lưng ra ngoài, đương nhiên nếu có ai bỏ qua nghi thức này. Hạ Mộc cõng Hạ Chiêu Quan ra ngoài đứng trước mặt chú rể, : “ giao em cho em, sau này được bắt nạt nó, nếu người nhà mẹ đẻ chúng ta tha cho em đâu.”

      Đây là những lời theo phong tục mỗi tân nương xuất giá, người nhà mẹ đẻ đều phải với tân lang, điều này chứng tỏ tân nương có nhà mẹ đẻ để dựa vào.

      “Xin Tư yên tâm, em chăm sóc, che chở cho ấy.” Trương Nhị Bảo thành khẩn cam đoan, còn thiếu nước phát thệ.

      Có Trương Nhị Bảo cam đoan trước mặt mọi người, Hạ Mộc mới về phía kiệu hoa.

      Đợi đội ngũ đón dâu rồi, Hà thị bê chậu nước hắt ra bên ngoài, cũng là tượng trưng cho con gả như nước hắt ra ngoài.

      Lễ bên nhà coi như kết thúc, rất nhiều bạn bè thân thích đứng dậy chào rồi rời . Sân nhà họ Hạ trở nên yên tĩnh, chỉ để lại mảnh hỗn độn. Hà thị sai nàng dâu cả, nàng dâu thứ hai thu dọn. Còn Hạ Lê Hoa nhàn rỗi, ánh mắt lơ đãng dừng ở vòng tay cổ tay Tử Tang, lập tức bị thu hút, sán lại gần : “Em dâu, chiếc vòng tay em đẹp, có thể cho chị mượn xem thử ?”

      Hạ Lê Hoa nhìn vòng tay của Tử Tang, trong mắt che giấu được tham lam.

      người Tử Tang ngoại trừ chiếc vòng tay có gian kia có đồ trang sức khác, thứ mà Hạ Lê Hoa nhìn trúng tất nhiên là cái đó.

      Tử Tang thèm để ý đến, mặt Hạ Lê Hoa lộ ra vẻ tức giận. Nhưng nghĩ đến lần trước ta quá mạnh mẽ hung hãn, nàng ta dám tuỳ tiện phát hỏa, huống hồ mẫu thân cũng , đừng để quan hệ hai bên rơi vào bế tắc, có số người chỉ ăn mềm ăn cứng .

      “Em dâu, cái vòng của em chắc làm bằng ngọc nhỉ, vừa nhìn biết là ngọc tốt. Chị Cả còn chưa nhìn thấy ngọc tốt bao giờ, em cho chị cầm xem , coi như biết thêm kiến thức.” Hạ Lê Hoa lập tức cười .

      Tử Tang vẫn như cũ quan tâm đến nàng, khuôn mặt tươi cười của Hạ Lê Hoa dần trở nên cứng đờ.

      Hà thị nghe thấy lời Hạ Lê Hoa , liền đem ánh mắt dừng cổ tay Tử Tang. Vòng tay kia là bạch ngọc, nhưng chất ngọc tốt hơn biết bao nhiều lần những đồ ngọc bà ta từng nhìn thấy, trong mắt cũng lộ ra vẻ tham lam, vì thế : “ con dâu thứ ba à, chị Cả của muốn nhìn, cứ đưa cho nó xem là được, cần mọn thế đâu.”

      Hạ Mộc rất ít khi thấy tiểu thư nhà đeo trang sức, nhưng cái vòng tay này lại chưa bao giờ rời khỏi người nên được tầm quan trọng của nó. lại nhìn dáng vẻ của chị Cả và mẹ mình. Trở về mấy ngày nay, những thay đổi của hai người đều nhìn thấy, tất nhiên biết lòng dạ của họ, : “Mẹ, chị Cả, chiếc vòng này rất quan trọng với Tử Tang, thể rời khỏi người. Hai người nhìn thế này cũng thấy mà, có gì hay mà xem.”

      “Thằng Ba, mày gì thế, mẹ và chị Cả mày hỏi vợ mày, chứ hỏi mày.” Hạ Đại Hầu cũng nhìn ra cái mà con cả và vợ mình chú ý, nếu có thể lấy được cái vòng tay này quá tốt, vì thế cũng lên tiếng giúp.

      “Chị thích mà, em dâu, nó bán ở đâu, em cho chị biết, chị cũng muốn mua cái.” Hạ Lê Hoa như vậy là hi vọng Tử Tang thức thời tí, chủ động tháo vòng đưa cho nàng ta.

      Tử Tang chẳng thèm với những người này, xoay người rời khỏi nhà họ Hạ.

      Hạ Lê Hoa nhìn thấy, chịu buông tha, với Hà thị: “Mẹ, mẹ xem thái độ của ta kìa.”

      Thấy Tử Tang thèm nể mặt, Hà thị tức giận quát: “Vợ thằng Ba, đứng lại đó cho tôi.”

      “Mẹ, đủ rồi. Hai người đừng nghĩ đến chuyện lấy được cái vòng kia nữa, con và Tử Tang về trước.” Hạ Mộc trầm mặt , đuổi theo Tử Tang .

      “Mẹ, chúng ta tìm bọn họ tính sổ , cho rằng rồi là xong chắc, xem bọn chúng có thể trốn đâu.” Hạ Lê Hoa giận dữ .

      “Đủ rồi.” Hạ Thư đứng bên cạnh rống lên, trầm mặt : “Cả hai người, đừng ai tìm Ba chị Ba.”

      cảnh cáo xong rồi trở về phòng, thể chịu nổi nữa.

      Hạ Mộc đuổi theo Tử Tang, nhận lỗi: “ xin lỗi tiểu thư, người nhà tôi bọn họ…”

      ngậm miệng, ngoại trừ xin lỗi, biết nên người nhà mình thế nào nữa. Chính bản thân càng ngày càng khó chấp nhận có người nhà như vậy, huống chi là tiểu thư.

      Tử Tang căn bản đem mấy người nhà họ Hạ để vào mắt, tất nhiên tức giận vì mấy người đó, rất mất phong độ. Nhưng nhìn Hạ Mộc xin lỗi với nàng, nàng lại hơi giận. Nàng hiểu, ràng phải lỗi của , xin lỗi làm gì.

      Nàng trừng mắt nhìn Hạ Mộc cái, để ý đến , còn Hạ Mộc im lặng theo sau.
      Nhược VânChris thích bài này.

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      ☆, 058 Trông trẻ con
      [​IMG]

      Hôm sau, khi Hạ Mộc và Tử Tang ăn điểm tâm, Lê Tường đánh xe ngựa dừng ngoài cửa viện, sau đó Khúc thị dắt Thạch Đầu và Song Hỉ xuống xe.

      “Lê đại ca, chị dâu, sao hai người lại đến đây?” Hạ Mộc hiểu hỏi.

      “Chú Hạ Mộc, em dâu Tử Tang, hai người giúp chị trông hộ tụi mấy ngày. Nhà cha xảy ra chuyện, phải nhanh chóng trở về, tiện chăm sóc hai đứa.” Lê Tường .

      Hạ Mộc lập tức đồng ý.

      Lê Tường và Khúc thị vội vàng cảm ơn, sau đó cầm mấy thứ từ xe ngựa xuống. Có quần áo của Thạch Đầu và Song Hỉ, những cái khác đều là đồ ăn: gạo, bột mì, trứng gà, mấy cân thịt, là chuẩn bị đồ ăn cho hai đứa. Mấy thứ này dù để cho hai đứa bé ăn nhưng cộng thêm cả Hạ Mộc và Tử Tang có thể ăn trong nửa tháng. Hạ Mộc vội : “Sao chị mang nhiều đồ đến vậy, phải chỉ là trông tụi mấy ngày sao? Đâu có hết nhiều thức ăn như thế!”

      “Hạ Mộc, chú nhận , nếu tụi cũng dám làm phiền chú. Chú cứ nhận lấy cho chị yên tâm.” Lê Tường cười , “Tốt rồi, nhiều nữa, chị vội.”

      xong, lại cúi đầu dặn dò hai đứa bé mấy câu đơn giản như phải ngoan ngoãn nghe lời vân vân, sau đó dẫn Khúc thị .

      Vì thế, cuộc sống của Tử Tang vì có thêm hai đứa bé mà trở nên khác biệt.

      Bản thân Hạ Mộc rất bận, ngoại trừ chăm nom đồng ruộng còn phải lên núi hái thảo dược quý. Bởi vậy, việc trông hai đứa giao cho Tử Tang, cho nên đằng sau nàng mọc thêm hai cái đuôi. Cũng may hai đứa bé lớn hiểu chuyện, cần quan tâm nhiều lắm. Đương nhiên đây là suy nghĩ của Hạ Mộc, còn về suy nghĩ của Tử Tang mời đọc tiếp .

      Càng quan trọng hơn là Hạ Mộc muốn để hai đứa bé làm bạn với tiểu thư. Đối mặt với hai đứa trẻ, tiểu thư nhà có nhiều biểu cảm hơn, bất kể cao hứng hay mất hứng, cũng là chuyện tốt.

      Có đôi khi nhìn tiểu thư ràng còn kiên nhẫn với hai đứa, nhưng vẫn cố chịu đựng, mặt lạnh ứng phó với các vấn đề thiên kì bách quái của hai đứa nhìn hơi buồn cười. cảm thấy bản thân mình càng ngày càng xấu, sao có thể vui sướng khi tiểu thư gặp họa chứ.

      Hôm nay là ngày lại mặt của Hạ Chiêu Quan. Hạ Mộc đến nhà họ Hạ, còn Tử Tang trông hai đứa ở tượng pha thượng.

      “Mộc Đầu thẩm thẩm, thẩm kể chuyện xưa cho chúng cháu !” Song Hỉ chạy lên trước .

      Tử Tang cau mày, chuyện xưa? Con bé này lại nghĩ ra biện pháp làm khó nàng. Nàng chút khách khí : “.”

      Người nào đó vô lương tâm hiển nhiên biết – dù biết cũng phải dỗ dành trẻ con, nên cự tuyệt rất nhanh.

      ?” Song Hỉ rất kinh ngạc, mê hoặc : “Nhưng cha mẹ cháu đều biết kể chuyện xưa.”

      Cha mẹ cháu biết, có nghĩa mọi người đều biết được ? Tử Tang vẫn gì, tiếp theo lại nghe Song Hỉ : “Nhưng Mộc Đầu thúc thúc Mộc Đầu thẩm thẩm thông minh nhất, cái gì cũng biết, chẳng lẽ Mộc Đầu thúc thúc dối?”

      “Vậy Mộc Đầu thúc thúc còn gì về Mộc Đầu thẩm thẩm nữa?” Tử Tang hỏi. Nếu mặt nàng mà nở nụ cười thân thiện thể nào lúc này trông nàng cũng giống bọn người xấu chuyên dụ dỗ trẻ con.

      “Còn …” Song Hỉ cố gắng nhớ lại, Mộc Đầu thúc thúc rất nhiều với bé nhưng nhớ hết được. Suy nghĩ lâu, cuối cùng bé cũng nhớ được vài lời, non nớt : “Còn Mộc Đầu thẩm thẩm rất hay xấu hổ. Nếu chúng cháu hỏi lần mà Mộc Đầu thẩm thẩm để ý vậy hỏi vài lần là được. Như vậy Mộc Đầu thẩm thẩm xấu hổ nữa.”

      Song Hỉ hề biết mình bán đứng Hạ Mộc.

      Hay cho – Hạ Mộc kia, Tử Tang hung tợn nghĩ, hoá ra hai đứa bé ngại học hỏi, hỏi mãi như vậy là do giở trò quỷ. Ở nhà họ Hạ, Hạ Mộc liên tục hắt xì, xoa xoa mũi rồi tiếp tục làm việc, hề biết bản thân bị bán đứng .

      Thấy Song Hỉ cho nàng biết chuyện quan trọng như vậy, Tử Tang quyết định kể chuyện xưa cho Song Hỉ và Thạch Đầu, xem như thưởng cho hai đứa để sau này hai đứa nhiều hơn. Nhưng nên kể chuyện xưa gì đây?

      Suy nghĩ trong đầu nàng nhanh chóng chuyển động, cảm thấy chuyện công chúa Bạch Tuyết tương đối thích hợp kể cho con nít nghe, mọi người cũng thường kể cho trẻ con câu truyện này, “Các cháu ngồi xuống , thẩm kể chuyện xưa cho.”

      Song Hỉ và Thạch Đầu lập tức vui vẻ ngồi xuống.

      Dưới ánh mắt mong đợi của hai đứa trẻ, Tử Tang bắt đầu kể chuyện, “Cách đây rất lâu, có nàng công chúa tên là Bạch Tuyết bởi vì có khuôn mặt đáng xinh đẹp nên bị bà mẹ kế xấu xa hãm hại. Công chúa Bạch Tuyết chạy vào rừng, sau đó gặp được bảy chú lùn. Dưới trợ giúp của bọn họ, cuối cùng nàng chiến thắng được bà mẹ kế xấu xa kia… Tốt lắm, chuyện xưa xong rồi.”

      Nghe câu chuyện xưa vẻn vẹn có mấy câu, hai đứa bé vẫn ngu ngơ, hiển nhiên hiểu Tử Tang gì.

      “Mộc Đầu thẩm thẩm, ai là công chúa Bạch Tuyết?” Song Hỉ hỏi.

      “Tại sao bà mẹ kế xấu xa lại làm hại công chúa Bạch Tuyết?” Thạch Đầu hỏi.

      “Người lùn là ai, bọn họ rất lợi hại sao?” Song Hỉ lại hỏi.

      “Công chúa Bạch Tuyết làm thế nào chiến thắng được bà mẹ kế xấu xa kia?” Thạch Đầu lại hỏi.



      Nghe đống câu hỏi của hai đứa, nàng cực kỳ hối hận vì kể chuyện xưa. Nhiều câu hỏi như vậy nàng phải giải thích đến khi nào? Bọn chúng cho rằng nàng biết mười vạn câu hỏi vì sao à?

      Tuy rằng Tử Tang tức giận nhưng nàng cảm thấy mình có hai kiếp làm người nếu cứ tranh cãi với hai đứa trẻ con mất mặt. Vì thế nàng từ từ giải thích, cũng chính là kể lại chi tiết truyện công chúa Bạch Tuyết. Vốn nàng chỉ định hai ba câu rồi lừa qua cho xong nhưng hiển nhiên qua mặt được hai đứa trẻ tinh quái.

      Giải thích chuyện xưa ràng, hai đứa bé ngại học hỏi cuối cùng cũng vừa lòng, Tử Tang thở phào nhõm. thể , đối phó với trẻ con là chuyện rất phiền phức.

      Lúc này, Hạ Mộc cùng với Hạ Chiêu Quan và Trương Nhị Bảo về đến nhà. Bởi vì Tử Tang đến nhà họ Hạ, vợ chồng Hạ Chiêu Quan cảm thấy vẫn nên đến chuyến chào hỏi. Huống chi Hạ Chiêu Quan cảm thấy sau này mình có nhiều cơ hội về thường xuyên, đương nhiên phải đến thăm chị dâu.

      “Mộc Đầu thúc thúc, Chiêu Quan .” Nguyên bản vây quanh Tử Tang Thạch Đầu và Song Hỉ nhìn thấy hai người Hạ Mộc và Hạ Chiêu Quan lập tức chạy đến.

      “Ngoan.” Hạ Chiêu Quan sờ sờ đầu hai đứa trẻ. Nàng từng nghe về chuyện hai đứa tạm thời ở lại đây nên hề bất ngờ.

      “Chị Ba.” Hạ Chiêu Quan cười chào Tử Tang. Trương Nhị Bảo cũng gọi theo, gặp Tử Tang vài lần, đương nhiên cũng biết nàng.

      Tử Tang gật đầu.

      Hạ Mộc tiếp đón Hạ Chiêu Quan và Trương Nhị Bảo. Hai người ngồi đối diện Tử Tang. Sau đó bưng trà.

      “Chị Ba, lần này em đến mang theo nhiều đồ. Đây là mấy món em làm, chị nếm thử nhé.” Hạ Chiêu Quan lấy ra gói gì đó, với nàng rồi đón lấy Song Hỉ và Thạch Đầu, đút cho hai đứa ăn.

      Tử Tang gật đầu đáp lại, vươn tay cầm mấy miếng ăn thử.

      Đối với lạnh lùng của Tử Tang, Hạ Chiêu Quan quen rồi, tất nhiên thấy lạ. Còn Trương Nhị Bảo chưa từng tiếp xúc với nàng nhưng cũng nghe vợ qua về tính của chị Ba nên chỉ thấy hơi lạ, cũng tỏ vẻ gì.

      Hạ Mộc bưng trà lên, rồi gọi Trương Nhị Bảo ra.

      có Trương Nhị Bảo ở đây, Hạ Chiêu Quan còn gì cố kị, bắt đầu lải nhải:

      “Chị Ba, chị biết đâu. Chị dâu cả của em rất khó ở chung. Sáng hôm kính trà ra oai phủ đầu với em, sau này cũng tìm em gây chuyện. May mà cha mẹ chồng em là người hiểu lí lẽ, hai em chồng cũng sắp xuất giá. Như vậy, có thể được ở riêng, em cần phải nhìn sắc mặt bà chị kia nữa. Nhưng , nếu có bà chị dâu này, gia đình chồng em rất tốt, em rất thích cha mẹ chồng của em. Nếu đó là nhà em tốt quá, có chuyện phải phân ra ở riêng…”

      Nàng chỉ ngồi nghe, còn Hạ Chiêu Quan cũng thèm để ý nàng có trả lời hay . Lải nhải lúc, Hạ Chiêu Quan cũng mệt mà Tử Tang và hai đứa bé ăn ít rồi.

      Bởi vì phải về nhà, Hạ Chiêu Quan và Trương Nhị Bảo ở lại lâu. Hạ Mộc tiễn hai vợ chồng ra về rồi vô cùng vui vẻ vào phòng khách. Bị tiểu thư gọi lại, vội cười : “Tiểu thư, có chuyện gì ?”

      “Về sau ít lung tung trước mặt mấy đứa trẻ. Tôi có thông minh hay cần với chúng. Hơn nữa, con mắt nào của nhìn thấy tôi xấu hổ, hại hai đứa quấn lấy tôi hỏi này nọ.” Giọng lạnh lùng của Tử Tang vang lên, còn mang theo vài phần oán giận, cũng thêm nhiều tình cảm của con người. Chỉ là biến hoá này Tử Tang phát ra.

      Hai đứa chơi sau viện, nàng hẳn ra cần lo bọn chúng nghe được.

      Hạ Mộc nghe hết lời tiểu thư , ngạc nhiên, sau đó đôi mắt liếc qua liếc lại. Nhưng biết thể lừa được tiểu thư nên vừa ngại ngùng lại đau khổ nhìn Tử Tang, “Tiểu thư…”

      Tử Tang hừ lạnh tiếng, “Sau này đừng để tôi nghe được mấy lời nên của nữa.”

      “Vâng.” Hạ Mộc đáp, đâu có mấy lời nên , vì thế vẫn tiếp tục .

      Tử Tang biết Hạ Mộc thà ở mặt này lại bằng mặt mà bằng lòng, cảm thấy bản thân mình cảnh cáo đúng chỗ, vì thế lên lầu. Nhân lúc hai đứa bé quấn lấy, nàng tranh thủ đọc sách.

      Hạ Mộc nhìn Tử Tang lên lầu, vẻ mặt vui mừng. Thạch Đầu và Song Hỉ đúng là bảo bối! Tiểu thư càng ngày càng đáng , phải thưởng cho hai đứa mới được. Nhưng lại bán đứng , vậy thưởng nữa, xem như lấy công bù tội.

      Ở bên ngoài chơi đùa vui vẻ, Song Hỉ và Thạch Đầu biết hai người lớn trong phòng khách nhiều chuyện về chúng…

      Chạng vạng, Hạ Mộc lên lầu, với Tử Tang: “Tiểu thư, tôi đun nước rồi, trông hai đứa tắm nhé!”

      Ở bên cạnh chơi đồ chơi Song Hỉ và Thạch Đầu nhảy dựng lên, hoan hô: “Tắm rửa, tắm rửa, Mộc Đầu thẩm thẩm chúng ta tắm .”

      mặt nàng lộ ra vẻ tình nguyện lắm. Lần trước, Hạ Mộc phải nấu cơm, bảo nàng trông cho hai đứa tắm, nàng cũng cảm thấy có lý. Hạ Mộc nấu cơm, như vậy nàng giúp trông hai đứa cũng là chuyện nên làm. Ai biết giúp lần, sau này trông hai đứa tắm rửa lại thành chuyện nàng phải làm hàng ngày.

      Nếu hai đứa có thể ngoan ngoãn tắm tốt rồi, đằng này bọn chúng rất nghịch, tắm cũng chơi đùa được.
      Nhược VânChris thích bài này.

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      ☆, 059 Nguyện vọng
      “Mộc Đầu thúc thúc, Mộc Đầu thẩm thẩm kể chuyện đáng sợ, có quỷ, Song Hỉ sợ hãi, Mộc Đầu thẩm thẩm hư.”

      Hạ Mộc vừa nghe thế, lại nhìn vẻ mặt hơi chột dạ của nàng, nhất thời hiểu . gì, nhìn nàng, “Tiểu thư, là người lớn rồi, sao còn trẻ con hơn cả Song Hỉ thế…”


      Nhìn vẻ mặt rối rắm của Tử Tang, trong lòng Hạ Mộc vui nở hoa, cảm thấy bản thân trở nên xấu xa rồi. sợ bị tiểu thư phát ra cái gì đó nên vội điều chỉnh lại tâm trạng của bản thân, : “Tiểu thư, tôi còn phải nấu cơm, làm phiền .”

      xong, vội vã xuống lầu. Hành động này khiến sinh ra nỗi hổ thẹn nhưng vì tốt cho tiểu thư, phải kiên trì thực để tiểu thư từ từ thay đổi.

      Nhìn bóng lưng Hạ Mộc rời , Tử Tang híp mắt lại chút, sau đó trừng mắt nhìn Song Hỉ và Thạch Đầu, “Hai cháu tắm rửa, được nháo (làm loạn).”

      “Tắm rửa …” Song Hỉ và Thạch Đầu hoan hô, chạy xuống dưới lầu trước, hiển nhiên thể nghe thấy câu cảnh cáo đằng sau của Tử Tang.

      Tử Tang nhìn hai đứa trẻ hưng phấn, rất hối hận ban nãy nàng từ chối thỉnh cầu của Hạ Mộc, hai đứa này có tinh thần như thế mà nàng lại có cái tinh thần đó. Nàng mang theo hơi thở ai oán xuống lầu.

      vất vả chiếu cố Thạch Đầu và Song Hỉ vừa múc nước vừa kỳ qua người cho chúng, quần áo Tử Tang cũng ướt nửa, Hạ Mộc thấy thế vội hỏi: “Tiểu thư, tôi để sẵn nước nóng trong phòng tắm, tắm , tắm xong có thể ăn cơm được rồi.”

      Giờ là tháng năm, cần lo bị cảm lạnh.

      Nàng chật vật như vậy còn phải do làm hại, Tử Tang trừng mắt nhìn Hạ Mộc, rồi vào phòng tắm.

      Hạ Mộc nhìn bóng nàng rời , cười ngây ngô vài tiếng, sau đó dặn hai đứa bé cần chạy loạn, vừa tắm xong nếu bẩn phải tắm lại. May mà Thạch Đầu và Song Hỉ được giáo dục rất tốt, tuy hơi bướng bỉnh nhưng rất thích sạch .

      Đúng như lời Hạ Mộc, Tử Tang vừa tắm xong là có thể ăn cơm. Ăn cơm xong, Hạ Mộc rửa chén còn nàng nắm tay hai đứa tản bộ quanh sân, tiêu thực, để sau đó ngủ ngon hơn.

      Đêm nay mây đen che kín những ngôi sao, đom đóm lập lòe tỏa sáng, Tử Tang nằm ghế trúc nhìn trời sao, hai đứa bé ở bên cạnh nàng đuổi theo chơi với đom đóm.

      Hạ Mộc đứng hành lang giữa phòng khách và phòng bếp nhìn, ánh mắt mơ màng, hiển nhiên bị cảnh vật trước mắt mê hoặc tâm trí. Ngũ quan tinh xảo ấy trong bóng đêm như tản mát ra ánh huỳnh quang, xinh đẹp và an tường, tiếng cười vui đùa ầm ĩ của trẻ con khiến cả khu vườn ngập tràn niềm vui.

      Nếu gia đình như thế tốt biết bao!

      Nhưng đó là đứa của người khác. Tuy rằng rất thương chúng nhưng chung quy đó phải là con của mình, sớm hay muộn chúng cũng phải . Còn tiểu thư tuy danh nghĩa là thê tử nhưng vĩnh viễn là chủ tử, có khả năng trở thành thê tử thực của mình…

      “Mộc Đầu thúc thúc.” Song Hỉ phát ra Hạ Mộc đầu tiên, vui mừng chạy qua, “Chú giúp cháu bắt đom đóm , cháu muốn làm đèn lồng.”

      Hạ Mộc cười cười, : “Song Hỉ thích bị nhốt lại ?”

      Song Hỉ tuy rằng tại sao Hạ Mộc đột nhiên hỏi điều này, vẫn thành : “ thích.”

      “Vậy là đúng rồi. Đom đóm cũng thích bị nhốt lại. Chúng ta đừng bắt chúng nhé? Cháu xem, chúng bay tự do!” Hạ Mộc cười .

      Song Hỉ nhíu mày, sau đó tiếc nuối : “Thôi được rồi, Song Hỉ làm đèn lồng nữa.”

      “Ngoan lắm.” Hạ Mộc xoa đầu Song Hỉ, “Chúng ta ngủ nhé.”

      Dứt lời, nắm tay Song Hỉ đến trước mặt Tử Tang, “Tiểu thư, nên nghỉ thôi.”

      Tử Tang gật gật đầu. Rời khỏi ghế dựa, vừa đứng lên, nàng bị Song Hỉ ôm chân, con bé : “Đêm nay cháu muốn ngủ cùng Mộc Đầu thẩm thẩm.” Giường Hạ Mộc đủ lớn, nguyên bản hai đứa vẫn ngủ với .

      Tử Tang im lặng, còn Hạ Mộc nhìn về phía nàng, có vẻ muốn lại thôi, “Tiểu thư…”

      “Mộc Đầu thẩm thẩm, Song Hỉ ngủ với thẩm được , được , được ?” Song Hỉ lay lay vạt áo Tử Tang làm nũng.

      Nàng muốn ngủ cùng con quỷ này đâu. Tử Tang nhìn về phía Hạ Mộc, bộc lộ ràng ý của mình, nhưng làm như thấy. Nhất định phải để tiểu thư và Song Hỉ thân cận hơn, tiểu thư càng thay đổi nhiều hơn.

      Nhìn Hạ Mộc định giúp nàng, Tử Tang hừ lạnh tiếng. Lá gan càng lúc càng lớn, tuy rằng nghĩ vậy, nàng vẫn đưa Song Hỉ về phòng.

      “Mộc Đầu thẩm thẩm, Song Hỉ nghe chuyện xưa mới có thể ngủ được.” Song Hỉ ra cầu của bản thân.

      Còn nghe chuyện xưa mới có thể ngủ được, quả nhiên là quỷ , Tử Tang nghĩ, đột nhiên có vẻ mặt đùa dai, : “Được, thẩm kể chuyện xưa cho cháu, vào buổi đêm đen kịt đen kịt…”

      sai, nàng kể chuyện kinh dị, Song Hỉ nghe vậy, sợ hãi kêu lớn lên, nhào về phía Tử Tang, khẽ sợ quá. Tử Tang kể nữa, chọt chọt đầu con bé, “ bé nhát gan.”

      Nhưng Song Hỉ chỉ là đứa bé, nàng kể chuyện ma quỷ con bé bị làm cho sợ hãi mới lạ.

      “Mộc Đầu thẩm thẩm, thẩm xấu quá, sao có thể dọa Song Hỉ, Song Hỉ mách Mộc Đầu thúc thúc.” Song Hỉ nhăn khuôn mặt nhắn .

      “Cháu còn cáo trạng.” Tử Tang trừng mắt nhìn Song Hỉ, nếu Hạ Mộc biết, còn lải nhải. Nhưng làu bàu chắc chắn tránh được, có thể do tiếng kêu của Song Hỉ khiến Hạ Mộc phi nhanh lên lầu, nàng vội cảnh cáo Song Hỉ, “ được mách lẻo.”

      Quả nhiên mấy phút sau, tiếng Hạ Mộc vang lên bên ngoài, “Tiểu thư, Song Hỉ sao thế?”

      Tử Tang lườm Song Hỉ, rồi mở cửa, đối diện với vẻ mặt kinh hoảng của Hạ Mộc : “ có việc gì, xuống !”

      Thế nhưng, Song Hỉ rất nể mặt nàng, lớn tiếng lên án Tử Tang, “Mộc Đầu thúc thúc, Mộc Đầu thẩm thẩm kể chuyện đáng sợ, có quỷ, Song Hỉ sợ hãi, Mộc Đầu thẩm thẩm hư.”

      Hạ Mộc vừa nghe thế, lại nhìn vẻ mặt hơi chột dạ của nàng, nhất thời hiểu . gì, nhìn nàng, “Tiểu thư, là người lớn rồi, sao còn trẻ con hơn cả Song Hỉ thế. Con bé còn , nếu bị doạ để lại bóng ma tốt.”

      Tử Tang ngẩn ra, cũng cảm thấy hành vi của bản thân đúng, nhưng bản thân nàng làm gì có tính trẻ con. Huống chi nhìn con bé bình tĩnh tố cáo kia, hiển nhiên có bị doạ đâu. Hạ Mộc còn dám nàng, đừng quên nàng mới là người chủ nhận, dù có sai, cũng thể ra ràng như vậy, hừ lạnh tiếng, “ cái gì! Lá gan nhỉ.”

      Đối với Tử Tang ỷ thế hiếp người, Hạ Mộc vội đáp: “ gì, gì.”

      Xem ra lá gan Hạ Mộc vẫn đủ lớn. đến trước mặt Song Hỉ, hỏi: “Song Hỉ, vậy cháu còn muốn ngủ cùng Mộc Đầu thẩm thẩm ?”

      Song Hỉ rất nghiêm cẩn suy nghĩ.

      Tử Tang theo dõi, thầm cầu nguyện tốt nhất Song Hỉ xuống với Hạ Mộc, như vậy nàng có thể ngủ yên mình.

      Sau khi nàng cầu nguyện xong, Song Hỉ rất nghiêm cẩn, đâu ra đấy: “Mộc Đầu thúc thúc, tuy rằng Mộc Đầu thẩm thẩm kể chuyện dọa Song Hỉ. Nhưng Song Hỉ thể có nghĩa khí bỏ lại Mộc Đầu thẩm thẩm ngủ mình, Song Hỉ vẫn nên ngủ với Mộc Đầu thẩm thẩm tốt hơn.”

      Trán Tử Tang đầy vạch đen nhìn Song Hỉ, lúc nào nàng cần đến con bé này ngủ cùng chứ. Còn Hạ Mộc nghe xong sửng sốt, nhìn thoáng qua tiểu thư, mặt nhìn được nở nụ cười, “Được, Song Hỉ bồi thẩm thẩm, thúc thúc ngủ đây.”

      xong, đợi Song Hỉ trả lời chạy nhanh xuống lầu, đêm nay cảm thấy bản thân mình chắc chắn ngủ rất ngon, nếu sau lưng hai con mắt tràn ngập ý lạnh càng tốt.

      “Mộc Đầu thẩm thẩm, có phải thẩm nỡ xa Mộc Đầu thúc thúc ? Nếu , chúng ta gọi cả Mộc Đầu thúc thúc đến ngủ cùng, thêm cả cháu nữa.” Song Hỉ thấy Tử Tang vẫn nhìn hướng Hạ Mộc rời , mê hoặc .

      Tử Tang đóng cửa lại, lườm Song Hỉ. Đột nhiên nàng cảm thấy lúc nãy nàng kể chuyện còn quá , bằng sao con bé con này còn có tinh thần như vậy, dám trêu nàng.

      “Ngủ.” Tử Tang phụng phịu .

      “Nhưng Song Hỉ ngủ được.” Song Hỉ rất oan ức .

      ngủ được cũng phải ngủ.” Tử Tang lưu tình chút nào .

      ngủ được ngủ thế nào?” Song Hỉ rất hồn nhiên mê hoặc , tiếp theo vui vẻ : “Thế Mộc Đầu thẩm thẩm chơi với Song Hỉ nhé.”

      Tử Tang trừng mắt với Song Hỉ, cuối cùng đầu hàng. ngủ được nàng còn cách nào khác đành nhận mệnh lên giường đất, tùy Song Hỉ ép buộc, thẳng đến khi con bé mệt mỏi ngủ thiếp .

      Tử Tang thở phào nhõm, cũng tiến vào mộng đẹp.

      Ban đêm, ở nhà trúc, trong lúc ngủ mơ Tử Tang hơi cong khóe miệng, mà Song Hỉ cùng giường hình như cũng có giấc mộng đẹp. Về phần Hạ Mộc và Thạch Đầu dưới lầu cũng đêm mộng đẹp…

      Ngày trôi qua rất nhanh, thoáng chốc lại qua vài ngày. Trưa hôm nay, Lê Tường và Khúc thị về, còn mang theo đống thức ăn, Song Hỉ và Thạch Đầu vừa thấy đến cha mẹ mình vui mừng chạy ra đón. Mấy ngày nay tuy rằng nhớ cha mẹ, kỳ thực bọn chúng vẫn muốn cha mẹ mình nhất.

      nhà bốn người vô cùng vui vẻ đoàn tụ lúc, cuối cùng người đứng đầu gia đình Lê Tường với Hạ Mộc và Tử Tang: “Mấy ngày nay hai đứa làm phiền hai em quá.”

      gì thế, em chỉ tiếc Song Hỉ và Thạch Đầu ở nhà em thêm thời gian nữa, em và Tử Tang đều rất thích chúng.” Hạ Mộc cười .

      “Tuy em dâu còn , nhưng có thể sinh em bé, đến lúc đó thích mấy đứa nhà chị nữa.” Khúc thị trêu ghẹo .

      Tử Tang tỏ phản ứng gì, còn Hạ Mộc lại hơi xấu hổ, cười : ” Song Hỉ và Thạch Đầu ngoan như vậy, dù em có thèm, chị dâu và đại ca cũng tiếc. Huống chi chưa chắc hai đứa đồng ý. chị mấy ngày, có thể tưởng tượng được hai đứa nhớ chị thế nào… Song Hỉ, Thạch Đầu, các cháu thấy chú đúng !”

      Ngoan? ! Ngoan chỗ nào? Tử Tang nhíu mày nhìn về phía Hạ Mộc.

      “Nhớ lắm, con cũng giống cha mẹ nhớ tụi con!” Song Hỉ ôm chân Khúc thị, cười hề hề đáp lời.

      Lê Tường và Khúc thị cười cười, sau đó với Hạ Mộc, “Chú Hạ Mộc à, mang đến ít đồ ăn ở nhà cũ, chú mau mang vào , ở chỗ chúng ta có, biếu hai em nếm thử.”

      Lê Tường, Khúc thị rất nhiệt tình và kiên trì, Hạ Mộc cũng từ chối nữa, đành phải nhận lấy chút. chỉ cần ăn no bụng là được, có hứng thú ăn ngon lắm, nhưng có thể để tiểu thư nhà nếm thử.

      khỏi nhà nhiều ngày, Lê Tường và Khúc thị cũng ngồi lâu, ở nhà còn nhiều việc cần làm, vì thế dẫn hai đứa về.

      Thiếu hai đứa bé, Hạ Mộc đột nhiên cảm thấy có chút trống vắng, với nàng: “Tiểu thư, có hai đứa, cảm giác giống như thiếu cái gì đó.”

      Tử Tang liếc rồi quay vào nhà mà Hạ Mộc chú ý tới, cũng làm việc. Cuộc sống vẫn phải tiếp tục.
      Nhược VânChris thích bài này.

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      ☆, 060 Sóng gió khi thu hoạch
      Beta: Ly Ly
      [​IMG]

      Khi Tử Tang chuẩn bị tắm, Hạ Mộc cầm bộ quần áo màu tím nhạt đến, “Tiểu thư, tôi làm xong quần áo rồi, rửa mặt chải đầu xong mặc quần áo mới !”

      Lúc trước Hạ Mộc mua vải, mảnh màu trắng làm hai bộ. Còn mảnh vải màu tím nhạt này biết nên làm kiểu dáng gì cho đẹp nên để lại sau. Đến hôm nay mới hoàn thành.

      Tử Tang nhìn quần áo tay Hạ Mộc, liếc mắt nhìn khá lâu mới nhận lấy quần áo mới, : “ cần may quần áo cho tôi nữa, vải mua cho rồi, đừng để lãng phí, tự làm cho mình .”

      Bản thân khá bận, tranh thủ thời gian nghỉ vội làm quần áo cho tiểu thư, đâu có thời gian làm quần áo cho mình. cười : “Tiểu thư, tôi biết rồi, nhanh rửa mặt chải đầu !”

      Tử Tang xoay người vào phòng tắm.

      Lúc nàng ra mặc vào bộ quần áo mới Hạ Mộc làm. Bình thường nàng hay mặc màu trắng thuần khiết, nay thay bộ màu tím nhạt, trong phút chốc trước mắt như bừng sáng.

      Hạ Mộc biết tiểu thư thích mặc màu tối. cũng biết làm nhiều kiểu quần áo phức tạp, cho nên may quần màu trắng, ống tay áo rộng, phong biên (đường viền , đính vào bên mép áo cho đẹp) rộng rãi màu trắng, đai lưng cũng là đai lưng rộng, nhìn đơn giản hào phóng, nhưng màu tím nhạt lại khiến Tử Tang ra phần mị riêng biệt.

      Hạ Mộc từ phòng bếp ra, nhìn Tử Tang liền cười ngây ngô: “Tiểu thư, mặc bộ quần áo này là đẹp mắt.” Vừa dứt lời, mới phát mình sai. là đàn ông, thể trực tiếp khen , như vậy tốt lắm, cũng có chút lỗ mãng. Nghĩ thế cúi đầu, mặt ửng đỏ.

      khen quần áo mình làm đẹp, hay là khen người?.” Tử Tang nhàn nhạt hỏi, vừa khỏi miệng liền hối hận, sao nàng lại mấy lời này.

      “Đương nhiên là người.” Hạ Mộc hề nghĩ ngợi đáp lại, sau đó lại cảm thấy đúng, vội : “Tiểu thư, tôi bê thức ăn, có thể ăn cơm rồi.”

      Tử Tang nhìn theo bóng lưng Hạ Mộc biến mất sau cửa phòng bếp rồi mới đến phòng ăn.

      bàn cơm, khí rất kỳ lạ, Hạ Mộc cúi đầu ăn rất nhanh còn Tử Tang vẫn chậm rãi như cũ.

      Hôm nay thời tiết sáng sủa, ánh nắng tươi sáng.

      “Tiểu thư, tôi thu hoạch ít ngô về, chúng ta nếm thử trước.” Hạ Mộc vui vẻ , đằng sau còn có Song Hỉ và Thạch Đầu cũng vui vẻ phấn chấn theo.

      Từ hôm hai đứa bé ở lại đây thời gian biết sợ gì nữa, thường xuyên chạy đến Tượng pha chơi, may mà nhà họ Lê ở gần đó, đường quá xa nên dù có người lớn theo cũng yên tâm.

      “Mộc Đầu thẩm thẩm, ăn ngô, ăn ngô.” Song Hỉ chạy vòng quanh Tử Tang trong tay còn vung vẩy bắp ngô.

      Ở đây ngô rất hiếm gặp, từ khi nàng đến thế giới này, số lần từng ăn qua có thể đếm đầu ngón tay – chỉ có hai lần. Nhớ lại kiếp trước tuỳ ý có thể nhìn thấy bắp ngô, đột nhiên nàng cũng nổi hứng muốn ăn, với Hạ Mộc: “Nhanh luộc !”

      “Vâng.” Hạ Mộc vui vẻ đáp, sau đó dặn hai đứa bé, “Các cháu ngoan ngoãn ở đây với thẩm thẩm, được chạy loạn, nếu lát nữa được ăn ngô.”

      “Vâng.” Hai đứa bé cười hì hì.

      Hạ Mộc cười lắc lắc đầu. Cầm lấy bắp ngô trong tay Song Hỉ rồi vào phòng bếp sau nhà.

      Bắp ngô rất thơm ngọt, Song Hỉ và Thạch Đầu ăn bụng căng tròn mới ngừng miệng, nhưng vẫn lưu luyến nhìn chỗ ngô trong nồi, nghĩ thầm nếu có thể ăn nhiều thêm mấy bắp tốt quá!

      Tử Tang cũng ăn liên tục hai bắp, Hạ Mộc thấy nàng thích ăn thầm tính toán để lại bao nhiêu, nhưng ngô để lâu được, chi bằng làm ít bột ngô, đến lúc đó có thể làm chút điểm tâm ăn.

      “Tiểu thư, ngày mai tôi thu hoạch hết chỗ ngô, mấy ngày nay lục tục có vài lương thương (người buôn lương thực) đến, hẹn trước mua nên chúng ta sợ có đầu ra.” Hạ Mộc từ từ ăn bắp ngô tay .

      Tử Tang gật gật đầu.

      Hạ Mộc biết tiểu thư thích để ý đến việc này nên nhiều.

      Lát sau, Hạ Mộc đưa ít ngô cho Thạch Đầu và Song Hỉ để chúng mang về nhà để Lê Tường và Khúc thị nếm thử. Lúc về với nàng, ngày mai khi thu hoạch ngô, hai chị sang giúp đỡ, đến lúc đó chuyện trông hai đứa giao cho Tử Tang.

      Tử Tang từ chối, hôm sau, quả nhiên Song Hỉ và Thạch Đầu đến còn Hạ Mộc thu hoạch ngô.

      Ở trong phòng trúc chơi trận, Song Hỉ và Thạch Đầu ầm ĩ muốn xem thu hoạch, Tử Tang cũng cảm thấy nhàm chán, nên dẫn hai đứa .

      Tuy rằng biết ruộng của Hạ Mộc ở đâu, nhưng vẫn nằm trong thôn, cũng từng chỉ vị trí đại khái nên tinh thần lực của Tử Tang vừa xuất ra tìm thấy Hạ Mộc. Sau đó nàng dẫn hai đứa bé về hướng ấy.

      Vừa đến gần ruộng, Tử Tang chợt nghe thấy tiếng ồn ào xa xa. Nhìn qua, phải là người nhà cực phẩm của Hạ Mộc là ai, có cha mẹ và hai trai . Nàng nắm tay Song Hỉ và Thạch Đầu nên ngừng bước, đứng cách đó xa xem tình hình. Mà hai đứa cũng phát có chuyện xảy ra nên an phận đứng im, tranh cãi ầm ĩ .

      “Chúng tao là người nhà của mày, sao, chỉ vặt mấy bắp ngô của mày ăn cũng được à?.” Hạ Phú Quý cả giận .

      “Cha, mẹ, đại ca, nhị ca số ngô này để bán, hôm qua em đưa cho mọi người ít đủ ăn mấy ngày rồi mà.” Hạ Mộc .

      “Trong nhà đông người, ăn hết rồi.” Hạ Phú Quý mặt đỏ khí suyễn .

      “Đại ca, đến cùng cảm thấy em đần độn tin lời , hay là ngốc, lấy mấy lời đứa trẻ lên ba cũng tin ra lừa em.” Hạ Mộc trầm giọng .

      “Thằng Ba, mày có ý gì, tao là mày.” Hạ Phú Quý quát.

      “Vậy xem có dáng vẻ của đại ca ?” Vừa đến điểm này, Hạ Mộc liền nổi giận, thân là con trai trưởng nhà họ Hạ nhưng hề có điểm gì của con trai trưởng. Trở về mới mấy ngày, biết thanh danh nhà mình tệ cỡ nào, thân là trưởng tử mà đại ca lại quan tâm, thậm chí còn là đầu sỏ gây bại hoại gia phong.

      Hạ Phú Quý chưa kịp cãi lại, Hạ Đại Hầu lên tiếng quát: “Được rồi, hai em đừng ầm ĩ nữa. Thằng Ba, hôm nay chỗ ngô này mày phải đưa, đồng ý cũng phải đưa. Đừng quên tao là cha mày, chẳng lẽ mày bất hiếu đến thế, ngay cả ít ngô cũng đồng ý đưa hiếu kính cha mẹ.”

      Đối mặt với người nhà phân phải trái, như kẻ cướp, mặt Hạ Mộc toàn là vẻ chua sót, còn sức lực ầm ĩ với bọn họ, : “Nếu hôm nay các người lấy bắp ngô ở đây, tôi mời thôn trưởng và Lý Chính đến phân xử.”

      Hạ Mộc cố dằn lòng, tiếp tục làm việc.

      Hạ Đại Hầu tức giận đến cả người phát run, rống to với Hạ Mộc, “Cái thằng nghịch tử này, đồ nghịch tử!”

      “Tôi tạo nghiệt gì chứ! Sao lại sinh ra thằng con bất hiếu như vậy, ông trời bất công a!” Hà thị cũng khóc nháo lên.

      “Thằng Ba, có phải mày coi chúng tao là người nhà , thế còn chưa tính. Tốt xấu gì cha mẹ sinh ra, nuôi mày bao năm, làm sao mày có thể đại nghịch bất đạo như thế.” Hạ Phú Quý cũng cả giận .

      “Em Ba, em mau xin lỗi với cha mẹ , coi như chưa có chuyện gì xảy ra.” Hạ Đa Quý khuyên nhủ.

      Hạ Mộc vẫn thờ ơ như cũ, mặt trầm xuống tiếp tục công việc trong tay. Mà Hạ Hồi Sinh đến giúp thu ngô chịu nổi tiếng cãi nhau bên tai, đứng dậy đến trước mặt người nhà họ Hạ, cười : “Bác à, Phú Quý, Đa Quý, trong nhà mấy người nuôi ít gà phải. Mấy ngày nay Hạ Mộc rất vất vả, bắt mấy con gà cho Hạ Mộc tẩm bổ ! Hơn nữa Hạ Mộc là con và em trai của mấy người, tôi giúp đỡ thu hoạch ngô cũng rất vất vả. Chi bằng mấy người thay Hạ Mộc giết gà mời tôi ăn , đây cũng là đạo đãi khách, cầu của tôi cũng cao.”

      bậy, mấy cái đó để đổi tiền, sao có thể bắt ăn.” Hạ Phú Quý lập tức lên tiếng.

      “Thế đúng rồi, chỗ ngô của Hạ Mộc cũng để đổi tiền. Sao mấy người đòi lấy ăn, hơn nữa, mấy người đòi mấy trăm cân, tổng cộng ở đây mới có mấy cân ngô!” Hạ Hồi Sinh lạnh lùng nhìn Hạ Phú Quý.

      “Cậu…” Hạ Phú Quý nghẹn lời.

      “Hồi Sinh, đây là chuyện nhà chúng tôi, cậu đừng nhúng tay vào.” Hạ Đại Hầu , ông ta dám đắc tội Hạ Hồi Sinh, cho nên lúc này giọng điệu dịu rất nhiều.

      “Nếu là chuyện nhà các người, tôi cũng lười quản, kể cả xem cũng muốn liếc mắt nhìn cái. Chỉ là số ngô này tôi tìm về cho Hạ Mộc, trong đó có phần của tôi, mấy người tính kế lên đầu tôi, tôi có thể quản sao?” Hạ Hồi Sinh lạnh mặt.

      “Cậu đừng bậy, thấy thằng Ba nhà tôi tính tình thành , muốn bắt nạt nó.” Hà thị cả giận .

      Hạ Hồi Sinh nở nụ cười, châm chọc : “Tôi biết ai bắt nạt Hạ Mộc đây, nếu tôi mời Lý Chính và thôn trưởng đến, để họ làm chủ cho Hạ Mộc nhé.”

      “Đừng lôi thôn trưởng và Lý Chính ra doạ chúng tôi.” Giọng Hạ Đại Hầu lạnh lùng , sau đó hướng về Hạ Mộc chất vấn: “Thằng Ba, mày , có chuyện gì?”

      “Đúng như lời Hồi Sinh .” Hạ Mộc biết Hạ Hồi Sinh có ý tốt, nên phản bác.

      “Thằng Ba à, mày cũng có phần ở chỗ ngô này, chúng tao lấy phần nhà mình, cầm hơn.” Hạ Đa Quý cười .

      “Đúng vậy, Hồi Sinh, chúng tôi lấy phần nhà mình, cậu đừng nhiều chuyện, làm việc của mình .” Hạ Đại Hầu ra vẻ trưởng bối .

      Tính tình bản thân Hạ Hồi Sinh được tốt, thấy mấy người này nghe hiểu tiếng người lập tức phát hoả nhưng bị Hạ Mộc kéo lại. Hạ Mộc muốn chuyện nhà mình làm phiền đến Hạ Hồi Sinh.

      “Cha, chúng ta chia riêng nhà, nên hiếu kính cha mẹ con cũng hiếu kính. Nếu mọi người tiếp tục gây , con đưa bắp nào nữa. Huống hồ, mọi người chớ quên con ở rể, dù chỗ này có phần con phần đó cũng là của nhà người khác.” Hạ Mộc bình tĩnh .

      Đôi mắt Hạ Hồi Sinh phức tạp nhìn Hạ Mộc, còn Lê Tường và Khúc thị lại lộ vẻ hơi kinh ngạc, tiếp đó giả vờ như chưa nghe thấy, tự động ra xa chút.

      Người nhà họ Hạ ngàn phương vạn kế muốn giấu chuyện Hạ Mộc, nghĩ tới có ngày lại ra chuyện này trước mặt những người khác, lập tức phẫn nộ trợn mắt nhìn .

      “Hạ Mộc nếu mày còn bậy, tao xé rách mồm mày.” Hạ Đại Hầu hung hăng trừng mắt nhìn Hạ Mộc, giống như muốn ăn thịt người vậy.

      “Thằng Ba, mẹ nhắc mày, nếu bên ngoài biết mày ở rể, chúng ta cắt đứt quan hệ.” Hà thị hung hăng .

      Hạ Mộc nản lòng đối với người nhà của mình, “Đoạn tuyệt đoạn tuyệt , mấy người muốn thế nào làm thế đó!”
      Nhược VânChris thích bài này.

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      ☆, 061 Chất vấn
      Beta: Lyly
      “Hồi Sinh, cậu đừng đánh người lung tung. Tôi báo quan.” Hạ Đại Hầu kinh hoảng .

      “Tốt! Tôi muốn nhìn ông có thể báo được quan nào đến, hay là giờ tôi đánh gãy hết chân các người, xem mấy người báo quan thế nào.” Hạ Hồi Sinh lạnh lùng .


      Hạ Mộc nản lòng đối với người nhà của mình, “Đoạn tuyệt đoạn tuyệt , mấy người muốn thế nào làm thế đó!”

      Nghe Hạ Mộc vậy, người nhà họ Hạ đều thất thần, ngay cả Hạ Hồi Sinh cũng ngạc nhiên nhìn . Hạ Mộc cực kỳ coi trọng tình cảm gia đình, nếu đồng ý đoạn tuyệt quan hệ chắc chắn bị tổn thương đến tận cùng.

      Tử Tang cũng chăm chú nhìn Hạ Mộc.

      Hạ Đa Quý phản ứng lại đầu tiên, trách mắng Hạ Mộc: “Em Ba, mẹ giận nên thế, em đừng theo.” hề hy vọng Hạ Mộc hoàn toàn đoạn tuyệt quan hệ với gia đình, vậy sau này chút xíu lợi ích cũng chiếm được.

      Hạ Mộc trầm mặc .

      “Thằng Hai, con đừng nữa, nó đủ lông đủ cánh rồi, muốn bay .” Giọng Hà thị lạnh lùng .

      “Câm miệng.” Hạ Đại Hầu quát vợ, “Lời này tôi muốn nghe thấy lần thứ hai, trong nhà chúng ta tuyệt đối xuất chuyện đoạn tuyệt quan hệ này.”

      Hạ Đại Hầu muốn người trong nhà bị chê cười. Chắc chắn thằng con thứ tư của ông về sau làm quan, hơn nữa nếu cắt đứt quan hệ với thằng Ba, thằng Tư trách bọn họ, đến lúc đó càng phiền toái. Hai là nếu cắt đứt quan hệ, vậy còn quan hệ gì với Hạ Mộc, sau này chiếm được lợi ích gì. Ông muốn nuôi nó vô ích, hồi đó chuyện ở riêng giờ ông đổi ý, nếu ở riêng, Hạ Mộc có cái gì đều bị sung công, đâu cần lo lắng tính kế thế này.

      “Đúng vậy! Mẹ, mẹ đừng tức giận, giờ mẹ chỉ dỗi thôi. Em Ba hiểu chuyện, mẹ đừng chấp nhất nữa, đến lúc đó đoạn tuyệt quan hệ, đau lòng nhất là mẹ. Em Ba là con mẹ sinh ra, là cục thịt rớt xuống từ người mẹ, dù nó tốt mẹ cũng thể nhận đứa con trai này.” Hạ Đa Quý cũng khuyên nhủ, cho Hà thị bậc thang mẹ hiền để bước xuống, sau đó nhìn về phía Hạ Mộc, “Em Ba, mau xin lỗi mẹ .”

      Hạ Mộc vẫn im lặng như cũ.

      “Các con nhìn xem, nó có thái độ gì chứ, đâu coi mẹ là mẹ nó nữa.” Hà thị cả giận , sau đó gào khóc, “Trời ạ! Tôi đây làm việc gì độc ác để sinh ra thằng nghiệt tử như vậy, bảo tôi sống sao được nữa. Tôi khổ sở nuôi nó, lúc hót cứt lúc lau nước tiểu nuôi lớn, giờ lại muốn đoạn tuyệt quan hệ với tôi, làm bậy a! Làm bậy a!”

      Sắc mặt Hạ Mộc vô cùng khó coi. Đây là mẹ ruột , hôm nay đối xử với như thế, đến cùng là vì sao?

      “Mấy người vô sỉ, có phải thấy Hạ Mộc dễ bị bắt nạt , đừng quên Hạ Mộc còn người em là tôi ở đây. Nếu các người còn dám bậy bạ ở đây nữa, hôm nay tôi đánh gãy chân.” Thấy vẻ mặt Hạ Mộc đau đớn, Hạ Hồi Sinh cầm lấy bên đòn gánh hung tợn , ánh mắt kia hung ác như muốn ăn thịt người.

      Hạ Hồi Sinh là bá vương*, nhìn đòn gánh trong tay , người nhà họ Hạ nhất thời sợ hãi vội vàng lùi lại đoạn.

      (Bá Vương chỉ kẻ cực kỳ thô bạo; kẻ ngang ngược – biệt hiệu của Sở vương Hạng thời Tần – Hán)

      “Hồi Sinh, cậu đừng đánh người lung tung. Tôi báo quan.” Hạ Đại Hầu kinh hoảng .

      “Tốt! Tôi muốn nhìn ông có thể báo được quan nào đến, hay là giờ tôi đánh gãy hết chân các người, xem mấy người báo quan thế nào.” Hạ Hồi Sinh lạnh lùng .

      Người nhà họ Hạ lại lùi về sau chút, Lê Tường lên : “Chú Hạ, mọi người về hết . Nếu chuyện này bị mọi người trong thôn biết hay đâu, đến lúc đó biết đồn đãi thành bộ dáng gì nữa. Mọi người đều trưởng thành cần để ý cũng phải quan tâm xem bọn trong nhà có còn mặt mũi làm người . Quan trọng nhất là Hạ Thư, đầu xuân sang năm có cuộc thi, nên để xảy ra chuyện gì. Cố gắng bao lâu nay cũng chỉ vì cuộc thi này thôi. Chuyện xảy ra hôm nay dừng ở đây, những lời nghe được, tôi và vợ tôi, cả Hồi Sinh, làm như nghe thấy.”

      Người nhà họ Hạ hai mặt nhìn nhau.

      Hạ Hồi Sinh quơ quơ đòn gánh, hung tợn : “Có nghe thấy , mau biến , bằng tôi đập gãy chân mấy người, xem mấy người còn dám gây chuyện nữa .”

      Cuối cùng, người nhà họ Hạ dưới khuyên bảo của Lê Tường, uy hiếp của Hạ Hồi Sinh bỏ .

      Hạ Mộc có chút hoang mang ngồi bệt xuống đống rơm, Lê Tường vỗ vỗ vai : “Hạ Mộc, nếu có thể đoạn tuyệt quan hệ đừng cắt đứt. Đối với chú hay người nhà của chú đều có hại, được, sau này chú cứ coi họ là người xa lạ.”

      số việc dù bản thân rất muốn cũng làm được, Hạ Mộc lần nữa đứng lên, vẻ mặt tốt hơn nhiều, : “Lê đại ca, em hiểu rồi.”

      “Hạ Mộc, số ngô này nên bán sớm hơn, tránh cho bọn họ tính kế hoài.” Hạ Hồi Sinh .

      “Được, mình biết rồi.” Hạ Mộc , tiếp tục đứng dậy làm việc.

      Thấy người nhà họ Hạ rồi, Tử Tang mới dẫn Song Hỉ và Thạch Đầu bước ra, lúc này Hạ Mộc cũng phát ra ba người.

      Hạ Mộc nhìn thấy Tử Tang, rất ngạc nhiên, biết màn ban nãy tiểu thư có nghe được , cười ngây ngô : “Tiểu thư, sao lại ra đây?”

      Hạ Hồi Sinh thấy có gì lạ khi nghe Hạ Mộc gọi thế. Nhưng Lê Tường và Khúc thị kinh ngạc nhìn Hạ Mộc, sau đó lại nghĩ đến chuyện nghe được – ở rể, lập tức họ hiểu ra nhiều chuyện.

      Bởi vì Hạ Mộc quá khẩn trương nên quên sửa lại cách xưng hô, sau đó phản ứng lại cũng quá mức để ý. Hạ Hồi Sinh biết rồi, còn Lê Tường và Khúc thị, có biết cũng sao. Dù sao họ cũng ra bên ngoài, huống hồ người đến giám thị cũng rồi, chỉ cần ra mình và tiểu thư có quan hệ vợ chồng giả là được.

      Hạ Hồi Sinh nhìn sắc mặt Hạ Mộc khôi phục lại bình thường, lần này nhìn thấy Tử Tang phụng phịu nữa.

      “Ra ngoài dạo chút.” Tử Tang .

      dạo chút, chúng tôi bận chết được, rãnh rỗi như vậy sao hỗ trợ!” Hạ Hồi Sinh nghe lời vô cùng thoải mái của Tử Tang, mà Hạ Mộc lại vất vả như vậy, nhịn được .

      “Hồi Sinh.” Hạ Mộc trừng mắt nhìn Hạ Hồi Sinh cái, quay đầu với Tử Tang: “Tiểu thư, Hồi Sinh đùa đấy, chút cũng tốt, mệt mỏi trở về .”

      “Tôi đây cũng chút tốt hơn, mệt mỏi trở về.” Hạ Hồi Sinh khống chế được miệng mình, lại có dáng vẻ muốn bị đánh đòn . Hạ Mộc dứt khoát thèm nhìn Hạ Hồi Sinh.

      Lúc này, Song Hỉ vui vẻ : “Mộc Đầu thẩm thẩm, cháu cũng muốn bẻ ngô.”

      Tử Tang liếc Song Hỉ, rất nghiêm cẩn : “Cháu thấp như vậy với tới cây ngô đâu.”

      Song Hỉ có vẻ bị đả kích lớn, sau đó cao hứng : “Mẹ , chỉ cần bền lòng, có chuyện gì làm được.”

      Tử Tang hoài nghi Song Hỉ căn bản hiểu ý của câu này, chỉ có khuôn có dạng đọc ra thôi.

      “Chú tiểu Song Hỉ à! Chỉ cần cháu bền lòng kiên trì đến khi cháu đủ cao, tự nhiên có thể hái được.” Hạ Hồi Sinh trêu đùa, vừa dứt lời, Hạ Mộc và vợ chồng Lê Tường đều nở nụ cười.

      “Đủ cao?” Song Hỉ mặt mê hoặc, sau đó dường như nghĩ tới cái gì, vội chạy đến trước mặt Khúc thị, “Mẹ, mẹ cho con ăn .”

      “Song Hỉ đói bụng à?” Khúc thị dịu dàng nhìn Song Hỉ.

      đói bụng, nhưng con muốn ăn nhiều thứ, sau đó nhanh chóng cao lên, con muốn bẻ ngô.” Song Hỉ rất trẻ con , bình thường mẹ hay bảo bé nên ăn nhiều như vậy cao hơn.

      Sau khi sửng sốt, ngoại trừ Tử Tang lãnh tình và Thạch Đầu cái gì cũng hiểu cười, những người khác đều bật cười, mà Hạ Hồi Sinh cười to nhất, vừa cười vừa với Song Hỉ: “Tiểu Song Hỉ, cháu đúng là bảo (bảo bối).”

      Tuy rằng Song Hỉ hiểu mọi người cười cái gì nhưng rất thông minh biết mọi người cười mình. Bị mọi người chê cười tốt, bé mất hứng hai má phồng phồng.

      Hạ Mộc rất thương Song Hỉ, thấy bé phụng phịu, vội vàng cắt ngắn mấy cây ngô đặt trước mặt bé, cười : “Song Hỉ, thế này cháu cũng có thể bẻ được ngô rồi.” Song Hỉ lập tức vui vẻ trở lại.

      Tử Tang thấy về nhà cũng có việc gì làm, bằng ở lại giúp mọi người thu hoạch ngô, hoạt động chút cũng tốt, vì thế nàng về phía ruộng ngô, giơ tay bẻ bắp ngô xuống. Vốn dĩ Hạ Mộc muốn để tiểu thư phải động tay nhưng thấy Tử Tang làm thoải mái như vậy, do dự chút, cuối cùng vẫn tiến lên. Bình thường tiểu thư cứ ngồi ngốc cũng tốt, hoạt động được như vậy rất tốt, đứng bên cạnh trông để nàng bị mệt.

      Hạ Hồi Sinh nhìn thoáng qua Tử Tang, đột nhiên kéo Hạ Mộc đến chỗ sâu nhất của ruộng ngô, vợ chồng Lê Tường nhìn thoáng qua, chú ý lắm. Tất nhiên Tử Tang thể quan tâm, nhưng chỉ nhìn theo hai người, cây ngô bị lay động càng ngày càng xa.

      Nhìn chằm chằm phương hướng kia, có bí mật gì mà phải đến chỗ xa như vậy, nghĩ đến Hạ Hồi Sinh trước khi liếc mình cái, nàng nhịn được thả tinh thần lực ra ngoài.

      “Hạ Mộc, chuyện giữa cậu và nhà cậu là thế nào vậy?” Hạ Hồi Sinh nhìn Hạ Mộc rất nghiêm cẩn hỏi.

      Hạ Mộc sửng sốt, sau đó mới nghĩ ra Hạ Hồi Sinh đến Tử Tang, trả lời: “ có gì!” có thể có gì với tiểu thư nhà mình chứ.

      “Hai người vẫn ở riêng phòng.” Hạ Hồi Sinh trừng mắt với Hạ Mộc.

      “Hồi Sinh, cậu đừng hỏi linh tinh nữa.” Hạ Mộc phụng phịu .

      Hạ Hồi Sinh vừa thấy hiểu ngay, giận dữ : “Hạ Mộc, chuyện gì xảy ra với người phụ nữ kia vậy, cậu là đàn ông bình thường, thể muốn phụ nữ mà được chứ. ta là vợ cậu, lại để cậu chạm vào, cậu cho rằng mình là hoà thượng à, cậu còn muốn nối dõi tông đường .”

      Hạ Hồi Sinh trắng ra như vậy khiến Hạ Mộc đỏ mặt, giận dữ : “Hồi Sinh, cậu được bậy.”

      “Tớ , nghe tớ này Hạ Mộc, dù trước kia ta là chủ tử của cậu, nhưng giờ ta là vợ cậu rồi. Chẳng lẽ hai người cứ hữu danh vô thực như vậy cả đời, người phụ nữ kia muốn thế, tớ quản được ta, nhưng thể bắt cậu cũng sống cuộc sống phải của mình như thế, hằng ngày còn phải hầu hạ ta! ta quả thực chính là chiếm hố xí thải.” (các nàng tự hiểu rồi chứ)

      “Hồi Sinh, sao cậu có thể ra những câu khó nghe như vậy, hầu hạ tiểu thư là bổn phận của mình, cũng do mình cam tâm tình nguyện, hơn nữa còn vui vẻ hầu hạ tiểu thư, cậu cần bất bình thay mình.” Hạ Mộc , tiểu thư cho hai cơ hội tái sinh, nhưng về sau hại tiểu thư mất tất cả, dù cả đời tiếp tục như vậy, cũng cam tâm tình nguyện.

      được, tớ nhìn được, còn tiếp tục như vậy, tớ bị cậu làm tức chết, cậu có còn là đàn ông ?” Hạ Hồi Sinh giận dữ quát.
      Nhược VânChris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :