1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

QUY VỀ ĐIỀN VIÊN - XA LÊ NHI

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      ☆ 052 Đột nhiên đến
      "Tử Tang lạnh lùng liếc mắt nhìn cái, rút ra bức thư từ trong tay áo, quăng về phía người nọ, bức thư rất bay thẳng tắp về phía người đó. Theo phản xạ người đó nhận lấy, càng ngạc nhiên nhìn Tử Tang. Này… Này… bình thường nhắn dịu dàng hoá ra lại là người luyện võ, vậy mà bọn họ phát ra."


      Hạ Hồi Sinh và cả nhà Lê Tường rồi, Tử Tang cầm bút thoăn thoắt viết tờ giấy trắng, sau đó bảo vào phong thư. Bên ngoài cũng viết gì cả, để trong ống tay áo rồi xuống lầu.

      thu dọn trong phòng khách Hạ Mộc thấy Tử Tang xuống, rất là ân cần gọi: “Tiểu thư.” Trong lòng còn có chút run sợ, ban nãy tự chủ trương dẫn chị dâu lên, nếu tiểu thư tính sổ thảm lắm.

      Tử Tang liếc mắt ngó cái, ra ngoài cửa.

      “Tiểu thư, muốn ra ngoài.” Hạ Mộc cười hỏi.

      “Tôi ra ngoài dạo, đừng theo.” Tử Tang .

      “Vâng.” Hạ Mộc vui vẻ đáp lời, ra ngoài chút, cần ngây ngốc ngồi trong phòng là tốt rồi.

      Tử Tang hề để ý đến Hạ Mộc ở đằng sau nhìn mình , mà chậm rãi xuống pha hạ, chậm rãi đến nhà đôi em giả kia.

      Ở trong sân, hai người châu đầu vào nhau thấp giọng chuyện nhìn thấy Tử Tang đến, hơi ngạc nhiên, người trong đó vội đứng lên, hỏi: “Đây phải là nhà Hạ Mộc à, có việc gì ?”

      Tử Tang lạnh lùng liếc mắt nhìn cái, rút ra bức thư từ trong tay áo, quăng về phía người nọ, bức thư rất bay thẳng tắp về phía người đó. Theo phản xạ người đó nhận lấy, càng ngạc nhiên nhìn Tử Tang. Này… Này… bình thường nhắn dịu dàng hoá ra lại là người luyện võ, vậy mà bọn họ phát ra.

      “Ra roi thúc ngựa đưa bức thư này cho chủ tử, nếu lại đến tìm tôi và Hạ Mộc gây phiền toái, chính là tìm đường khác. Mặt khác, chủ động với Hạ Mộc mạ do các người huỷ, sau đó bồi thường bạc cho .” Tử Tang lạnh lùng bỏ lại câu, đợi hai người phản ứng bước .

      Sau khi bóng nàng khuất xa, hai người này mới từ trong khiếp sợ tỉnh lại, sắc mặt cũng rất khó khó coi. Bọn họ tới giám thị người ta, ngờ người đó biết đến tồn tại của bọn họ, bí mật trốn ở góc gần đó, còn bọn họ lại bại lộ hành tung trước mặt người đó.

      “Cậu trở về, mang mọi chuyện ở đây bẩm báo với thế tử, cũng mang cả thư về, tôi ở đây trông chừng bọn họ.” người trong đó .

      Người nọ nghe xong lập tức ra roi thúc ngựa chạy về kinh thành.

      Hạ Mộc thấy Tử Tang trở lại nhanh như vậy. Có chút kinh ngạc, hỏi: “Tiểu thư, sao về nhanh thế?”

      Tử Tang gật gật đầu.

      “Tiểu thư, Hồi Sinh giúp chúng ta tìm giống ngô. Cho nên việc ruộng coi như được giải quyết.” Hạ Mộc cười kể tin tốt này cho Tử Tang.

      “Ừ.” Tức Mặc Tử Tang thản nhiên lên tiếng, cây ngô này chính là ngô ở kiếp trước nàng ăn được, ở thế giới này, ngô rất hiếm xuất , còn giống càng khó kiếm, đều nắm giữ trong tay quan phủ. Nếu Hạ Hồi Sinh có thể lấy được, đương nhiên có quan hệ với quan phủ.

      Hạ Mộc thấy Tử Tang có hứng thú, liền chuyển đề tài, “Tiểu thư, mấy ngày nữa chính là sinh nhật của ngài.”

      Sinh nhật của vào mười tháng hai, còn sinh nhật của Tử Tang là ngày hai mươi ba tháng hai.

      Sinh nhật? ! Tức Mặc Tử Tang ngạc nhiên, à đúng rồi. Đây là ngày sinh nhật ở kiếp này của nàng, rồi lại thản nhiên ừ tiếng, dáng vẻ hề có hứng thú.

      “Tiểu thư, đừng thế mà. Hay là tôi mời Hồi Sinh, cả nhà Lê đại ca đến, vui vẻ náo nhiệt.” Hạ Mộc đề nghị.

      cần, coi như ngày bình thường được rồi.” Tử Tang nhàn nhạt , sau đó lại cảnh cáo: “ đừng bằng mặt mà bằng lòng với tôi.”

      “Vâng.” Hạ Mộc chột dạ đồng ý, vốn định mời mọi người, chỉ là Tử Tang như vậy, ý định này đành tiêu tán.

      Chuyện Hạ Mộc mua vùng tượng pha truyền khắp trong thôn, bỗng chốc thay thế chuyện bị huỷ mạ. Còn mấy người nhà họ Hạ nghe được, lòng tham càng trỗi dậy, nhưng cũng cố nén xuống dám hành động thiếu suy nghĩ, là đứng ngồi yên. Cả đám người tụ tập thương lượng biện pháp, đến cùng làm thế nào chiếm được ít tiện nghi trong tay Hạ Mộc đây.

      Còn Hạ Chiêu Quan biết Ba nhà mình có mạ, định kêu gọi mọi người trong nhà cùng nghĩ cách, nhưng mọi người đều để ý đến nàng, lại thương lượng bằng cách nào tính kế Ba nhà mình. Nàng vừa tức lại sốt ruột chờ đợi, cuối cùng Hạ Thư về, nàng kể hết mọi chuyện cho Hạ Thư, bao gồm cả chuyện tượng pha kia.

      Hạ Thư chỉ tiếc rèn sắt thành thép nhìn thoáng đám người tụ tập với nhau kia. Nếu phải là người nhà của mình, muốn lên đánh trận. Nếu bọn họ thông minh hơn nên thiết lập quan hệ tốt với Ba, với tính tình của Ba chắc chắn đối xử tệ với người nhà. Nhưng bọn họ lại ích kỷ, mà những người ích kỷ đó còn là người nhà của mình.

      , chúng ta đến nhà Ba nhìn xem.” Hạ Thư , Hạ Chiêu Quan đồng ý, hai người vội vội vàng vàng đến nhà Hạ Mộc. Còn đám người nhà họ Hạ kia im lặng, con dâu thứ hai Trình thị ngẩng đầu nhìn phương hướng hai người rời .

      Hai người tới tượng pha, Hạ Mộc nấu cơm chiều. Nghe tiếng gọi to ngoài tiền viện, thấy hai người đến, có chút ngoài ý muốn, “Sao các em lại đến?”

      Ba, từ lúc em ở học đường về biết mạ nhà bị hủy, nên đến xem, có gì cần chúng em giúp đỡ ?” Hạ Thư .

      Đồ ăn trong phòng bếp làm dở, cũng thể bỏ lại, vì thế dẫn cả hai người đến phòng bếp ở hậu viện, vừa : “Hủy cũng huỷ rồi. Hồi Sinh tìm được giống cây ngô, đến lúc đó trồng ngô.”

      Hạ Thư và Hạ Chiêu Quan lập tức nhàng thở ra.

      Ba, giải quyết được là tốt rồi, sớm biết thế em cứ đến tìm trước, cần đợi em có thể biết sớm chút, cần lo lắng đề phòng cả nửa ngày.” Hạ Chiêu Quan cười .

      “Con bé này, Ba dù có việc gì cũng đến phiên em lo lắng, nào, các em giúp tay, ở lại ăn cơm chiều nhé.” Hạ Mộc cười .

      Hạ Thư và Hạ Chiêu Quan lập tức do dự.

      “Chị Ba chị ấy…” Hạ Chiêu Quan muốn lại thôi.

      Hạ Mộc lập tức hiểu ngay, “Các em đừng sợ chị Ba của bọn em. ấy chỉ thích chuyện thôi, phài ghét bọn em. Em Tư, sau này em có thể thường xuyên đến trò chuyện với chị Ba, lâu dần em biết chị Ba của em chính là người mặt lạnh thiện tâm.”

      Hạ Thư và Hạ Chiêu Quan vẫn tán thành lắm.

      Hạ Mộc có chút bất đắc dĩ, lại : “Nếu chị Ba của bọn em mà ghét các em, chắc chắn đuổi bọn em ra khỏi nhà, nhưng cha mẹ…”

      lắc lắc đầu rồi gì nữa, Hạ Mộc biết, tiểu thư nhà thích người nhà nhưng với hai đứa em này có cảm xúc gì, ít nhất cũng ghét, đây cũng là chuyện tốt.

      “Tốt quá, Ba, đêm nay chúng em ở lại chuyện, em cũng muốn trở về xem bọn họ tính…” Kế , Hạ Chiêu Quan vội im miệng, xấu hổ nhìn Hạ Mộc.

      Hạ Mộc cũng để ý đến Hạ Chiêu Quan lạ thường, tiếp tục nấu cơm. Hạ Thư và Hạ Chiêu Quan ở bên cạnh hỗ trợ, mới phát bữa cơm chiều này rất phong phú, hai người rất kinh ngạc.

      Hạ Chiêu Quan trước tiên cao hứng : “ Ba, đêm nay em được ăn ngon rồi.”

      Hạ Mộc ngẩn ra, biết, tuy rằng cuộc sống người nhà của mình tệ, nhưng tuyệt đối tốt như ở chỗ này của tiểu thư. Nhưng cuộc sống ở đây so với cuộc sống trước kia của tiểu thư cũng kém hơn bao nhiêu. Chỉ là mỗi người đều có cuộc sống riêng của mình, chỉ cần quý trọng những gì trước mắt là tốt rồi.

      có rối rắm thêm cũng vô dụng, nhàn nhạt : “Trước kia cuộc sống của chị Ba các em rất tốt, giờ theo , ngày tháng này kém hơn trước kia.”

      Này mà còn kém, Hạ Chiêu Quan ngạc nhiên, vừa định gì đó, Hạ Thư vội kéo tay nàng.

      Hạ Chiêu Quan vội im miệng, gì đó, chịu khó làm cái này cái kia.

      Đồ ăn rất nhanh làm xong, ba người hợp lực bê thức ăn đặt lên bàn, Hạ Mộc cười : “Các em ngồi xuống trước , ta gọi chị Ba của bọn em.”

      Hạ Chiêu Quan do dự lúc, vội lên tiếng : “ Ba, ngồi , em lên gọi chị Ba cho.”

      Hạ Mộc phân vân lúc, cười : “Được, , ở lầu đó.” Em Tư tình nguyện làm quen với tiểu thư tất nhiên là chuyện tốt, tiểu thư cũng có thể có thêm nhiều bạn.

      Hạ Chiêu Quan vui vẻ lên lầu. Đứng cầu thang, tò mò đánh giá cầu thang từ xuống dưới. Bên gian , trong gian này có tủ quần áo bàn gỗ hoa cỏ, thấy bên cạnh có cánh cửa, nàng gọi: “Chị Ba ơi, ăn cơm ạ.”

      Gọi xong, nàng cũng đến cánh cửa đó, thấy bên trong là phòng khách, sau đó bên trong có cánh cửa mở ra, Tử Tang cũng xuất ở chỗ cửa đó.

      Hạ Chiêu Quan ngẩn ra chút, ngượng ngùng sờ sờ đầu, “Chị Ba, ăn cơm thôi, đêm nay em và Tư ở lại làm phiền chị và Ba.”

      Hạ Thư và Hạ Chiêu Quan đến, Tử Tang sớm biết, “Ừ, thế xuống !”

      Tử Tang chắc chắn là người lạnh lùng ít , tuy rằng ghét hai người này, nhưng tuyệt lời dư thừa.

      Có chuẩn bị tâm lý, Hạ Chiêu Quan tiếp nhận lãnh đạm của Tử Tang tốt hơn rất nhiều, cũng đến nỗi nào.

      Ngồi cạnh bàn ăn Hạ Thư thấy Tử Tang xuống, vội đứng lên, cười ngây ngô kêu tiếng, “Chị Ba.”

      Tử Tang gật gật đầu.

      “Em Tư, em Hai, mọi người đều ngồi xuống , ăn cơm nào.” Hạ Mộc cười .

      Hạ Thư và Hạ Chiêu Quan cười lên tiếng dạ. ăn, Hạ Chiêu Quan đột nhiên cười khờ : “Lúc chị Ba ăn cơm đẹp mắt.”

      Ôn hòa lịch , nhanh chậm, nhìn rất tao nhã và liền mạch. Trong lòng nàng có ý tưởng kỳ quái, hành vi của chị Ba giống như ăn cơm, mà như làm chuyện lưu loát sinh động như nước chảy mây bay vậy. Tuy mọi người quen với việc ăn cơm, nhưng thể đem lại cảm giác như của chị Ba.

      Hạ Thư nhìn hai mắt Tử Tang, tiếp tục cúi đầu ăn cơm.

      Còn Hạ Mộc cũng hề bất ngờ, việc này sớm chú ý tới, cười : “Em Hai, em ăn cơm hay là nhìn chị Ba của em?”

      Mặt Hạ Chiêu Quan ửng đỏ, vội tiếp tục cúi đầu và nhanh cơm, Hạ Mộc thấy, gắp cho nàng miếng thịt, cười : “Đừng chỉ mải ăn cơm, còn phải ăn cả thức ăn nữa.”

      “Cám ơn Ba.” Hạ Chiêu Quan cười .

      Đoạn nhạc đệm này làm gián đoạn bữa ăn của Tử Tang.

      Cơm nước xong, Hạ Thư và Hạ Chiêu Quan định giúp Hạ Mộc thu dọn bát đũa, Hạ Mộc vội ngăn cản, : “Các em mau về , chỗ bát đũa này cứ để dọn cho, nếu trời tối đen rồi đường dễ đâu.”

      Ở thời đại này, ăn cơm chiều ưtương đối sớm, để tránh cho trời tối tiện lại.

      Hạ Thư và Hạ Chiêu Quan do dự lát, cũng kiên trì .
      Nhược Vân, ChrisAndrena thích bài này.

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      ☆ 053 Hôn của Hạ Chiêu Quan

      Để trấn an Tử Tang, trong hai người em giả vờ kia tìm Hạ Mộc.

      Hạ Mộc nhìn thấy có người tới, hơi ngạc nhiên nhưng vẫn lễ phép mời người ta vào nhà ngồi. trong hai người em giả vờ đưa ra hầu bao, : “Mạ của cậu là do tôi phá, chỗ bạc này là để bồi thường cho cậu.”

      Hạ Mộc kinh ngạc, sau đó nghiêm túc nhìn người tới, cũng nhận bạc, “Vì sao lại huỷ mạ trong ruộng của tôi?”

      Tên kia lườm Hạ Mộc, “Đưa bạc cho cậu cậu cứ cầm , cái khác cần hỏi, với số bạc này có muốn mua cả mười lăm mẫu ruộng của cậu cũng được.”

      Có lẽ ta sợ Tử Tang, nếu sau này ta theo Triệu Thế Tử, chỉ cần thổi gió bên cạnh gối là phải chịu xui xẻo, nhưng Hạ Mộc chỉ là nô tài, còn lâu mới sợ. có thể làm theo ý Tử Tang đến bồi thường bạc là tốt lắm rồi.

      Hạ Mộc hơi hơi nhíu mày, cuối cùng nhận lấy chỗ bạc. Nhìn bóng người kia rời , trong mắt loé lên vẻ đăm chiêu, sau đó xoay người tìm Tử Tang, đưa cái hầu bao cầm tay cho nàng, kể chuyện của người tới, “… Tiểu thư, tôi thấy người này hẳn là người ở kinh thành nên tôi kinh động đến .”

      Vì thế nhận bạc, truy cứu nhiều. Chiếu theo bình thường mà , được bồi thường nhiều bạc như vậy, dù ngày nào mạ cũng bị huỷ người khác cũng tình nguyện.

      cũng thông minh, có thể nghĩ đến kinh thành, Tử Tang liếc Hạ Mộc, “Bạc này nên cầm, cái khác đừng quản nữa.”

      “Tiểu thư…” Hạ Mộc muốn lại thôi.

      xuống.” Tử Tang .

      “Vâng.” Hạ Mộc xuống lầu, ra ngoài sân. Nhìn hai em kia rồi trầm tư, trước đây biết ở nơi này có người ở kinh thành, rất yên tâm. Giờ biết, thể lo lắng, lo lắng bọn họ gây bất lợi với tiểu thư nhà , xem ra phải chú ý mới được.

      Hôm sinh nhật Tử Tang, tuy rằng Hạ Mộc mời ai cả nhưng vẫn làm thêm nhiều món ăn ngon.

      Tử Tang nhìn bàn đầy đồ ăn. Còn có chiêu bài cười ngây ngô kia của Hạ Mộc, đôi mắt chân thành trong suốt, tràn ngập thành kính chúc phúc: “Tiểu thư, sinh nhật vui vẻ.”

      Nàng đột nhiên cảm thấy, ở kiếp này, cuối cùng nàng cũng có chút cảm giác về ngày sinh nhật.

      Mà ở nơi xa lắm, tại kinh thành, Triệu Thế Tử nhìn bức thư Tử Tang viết, sắc mặt trầm. Gân xanh nổi lên, bàn tay cầm thư bởi vì dùng sức quá mức mà đỏ rực, có thể thấy được lửa giận mà cố kiềm nén lớn cỡ nào.

      Người truyền tin đến đứng bên cạnh nhìn vẻ mặt Triệu Thế Tử kinh hãi, tim đập thình thịch. Toàn thân đổ mồ hôi lạnh, sau khi bị dày vò rất lâu, cuối cùng nghe được giọng của Triệu Thế Tử, “Mày chuẩn bị, ngày mai lên đường, tao tự mình đến gặp ấy.” Giọng Triệu Thế Tử giống như tiếng ma quỷ bò ra từ địa ngục.

      “Vâng.”

      Tốc độ Hạ Hồi Sinh rất nhanh, tìm được giống của cây ngô, nên cuộc sống của Hạ Mộc ngày càng bận rộn. Luyện võ, làm việc nhà, nuôi gia cầm, làm ruộng… Tay chân của chưa từng ngừng lại, quan trọng nhất là, phải rút ra nhiều thời gian chú ý người ngày đó đến đưa bạc. Hơn nữa còn đề phòng cả những người lạ mới vào thôn. Tuy bề bộn nhiều việc nhưng tinh thần vẫn rất tốt, cả ngày cười hề hề với Tử Tang.

      Còn Tử Tang khi nhìn Hạ Mộc, đôi mắt thường có thêm chút mê hoặc.

      Hôm nay, Tức Mặc Tử Tang ở trong phòng luyện tinh thần lực, đột nhiên nàng ngừng lại, nhìn về hướng cửa viện. Hạ Chiêu Quan kia đến rất lâu, ngồi nỉ non khóc ở cửa viện. Làm sao thế nhỉ, thế này chẳng phải khiến nàng phiền lòng sao?

      Nàng đứng lên, xuống lầu, đến trong viện, mà Hạ Chiêu Quan cúi đầu khóc nức nở hiển nhiên phát ra, vì thế nàng bước ra mở cửa viện. Hạ Chiêu Quan ngẩng đầu mạnh, lê hoa đái vũ nhìn Tử Tang, vẻ mặt kinh ngạc.

      (Lê hoa đái vũ: giống như hoa lê dính hạt mưa. Người phụ nữ trong bài “Trường hận ca” của Bạch Cư Dị về vẻ đẹp khi khóc của Dương quý phi: Lê Hoa nhất chi xuân đái vũ. Sau này được dùng để miêu tả kiều diễm của người con . Nguồn: từ-điển.com)

      “Chị Ba.” Nàng cố lau nước mắt, giọng mũi nghẹn ngào, thanh khàn khàn, hiển nhiên trước đó khóc rất nhiều.

      Tử Tang nhường đường, “Vào .”

      Hạ Chiêu Quan yếu ớt nhìn thoáng qua Tử Tang. Chị ấy quay lưng vào trong rồi, nàng hơi bất an gò bó, vốn dĩ nàng muốn đến tìm Hạ Mộc nhưng lại lo Hạ Mộc ở nhà, chỉ có Tử Tang ở nhà rất xấu hổ. Vì thế nàng dám tiến vào, định ngồi chờ xem có thể đợi được Hạ Mộc hoặc Hạ Mộc nhìn thấy nàng chủ động bước ra. ngờ có người đến xem nàng, mà người này lại là chị Ba.

      Tử Tang ngồi xuống sofa ở phòng khách , lại chỉ chỉ phía trước, “Ngồi .”

      Hạ Chiêu Quan vội vàng ngồi xuống, cảm giác tay chân biết để ở đâu, nàng đột nhiên hơi hối hận vì tới nơi này. Nàng khó mở lời, giờ lại gặp chị Ba lạnh lùng thích chuyện, chẳng phải là khiến nàng càng thêm khó chịu sao?

      người dám lời nào, người biết nên gì, vì thế hai người ngồi im, khí có chút kỳ lạ.

      Sau khi im lặng rất lâu, Hạ Chiêu Quan khẽ cắn môi, ngẩng đầu nhìn Tử Tang, hỏi: “Chị Ba, Ba đâu rồi ạ?”

      “Xuống ruộng rồi.” Tử Tang trả lời.

      “Vậy à,” Hạ Chiêu Quan lại trầm mặc lúc, “Vậy , chị Ba, Ba có ở nhà, em về trước đây.”

      “Ngồi.” Tử Tang liếc mắt nhìn nàng cái, dáng vẻ này của nàng ta mà ra ngoài, nếu người khác thấy được, còn tưởng rằng nàng – người chị Ba danh nghĩa này bắt nạt em chồng.

      Hạ Chiêu Quan vừa nghe lập tức dám lộn xộn nữa, ngơ ngác ngồi, mà Tức Mặc Tử Tang cũng gì, ngồi ở ghế tựa, nhìn cửa sổ bên ngoài, biết nghĩ gì.

      Gần đến giữa trưa, cuối cùng Hạ Mộc trở lại, vào phòng khách, Hạ Chiêu Quan vui vẻ nghênh đón, kêu: “ Ba.” uỷ khuất trong lòng lại nổi lên, bật khóc.

      Hạ Mộc sợ tới mức nhảy dựng, luống cuống tay chân lên, “Em Hai, sao thế, đừng khóc, có việc từ từ .”

      trở về lâu như vậy còn chưa bao giờ thấy em mình khóc dữ dội như thế.

      Dưới trấn an của Hạ Mộc, cảm xúc của Hạ Chiêu Quan cuối cùng ổn định hơn chút, nghẹn ngào : “ Ba, cha mẹ tìm cho em mối hôn .”

      Hạ Chiêu Quan mười lăm tuổi, ấn theo lẽ thường mà sớm nên đính thân, nhưng ánh mắt vợ chồng Hạ Đại Hầu rất cao, , chính xác ra cầu nhiều, doạ nhiều người đến cầu thân chạy mất. Bởi vậy làm chậm trễ việc hôn của Hạ Chiêu Quan.

      “Đây là chuyện tốt mà! Em còn nữa.” Hạ Mộc cười .

      “Nhưng cha mẹ bắt em làm thiếp.” Hạ Chiêu Quan vừa xong, lại tiếp tục khóc.

      “Cái gì?” Hạ Mộc vừa nghe, khỏi kêu sợ hãi thành tiếng, mặt xuất vẻ tức giận, : “Cha mẹ nghĩ cái gì vậy, làm phu nhân phải tốt hơn sao, sao có thể làm thiếp.”

      “Đối phương là cử nhân. Trong nhà có tiền, sính lễ nhiều, cha mẹ tất nhiên đồng ý, trọng yếu là, cha mẹ , cử nhân kia có quan hệ rộng. Chỉ cần em gả cho cử nhân. Tư tuyệt đối có thể qua được cuộc thi tú tài.” Hạ Chiêu Quan khóc giải thích.

      “Vậy Tư của em đâu? Nó biết ?” Hạ Mộc hỏi.

      Tư ở học đường, còn chưa biết. Ba, em muốn làm thiếp, chết cũng đồng ý làm thiếp. Cha mẹ… Cha mẹ, bọn họ làm sao có thể bảo em làm thiếp chứ, em cũng là con họ mà… Em ghét họ. Còn có đại ca, Hai, đều bảo em nên gả, ô ô…” Hạ Chiêu Quan vừa nghĩ đến người nhà. Khóc càng thêm thương tâm.

      “Đừng khóc, cần làm thiếp, em tuyệt đối thể làm thiếp, dù đối phương có tiền có tốt đến mức nào cũng thể làm thiếp. Giờ cha mẹ ở đâu, Ba chuyện, hơn nữa Tư của em cũng để cho em làm thiếp. Yên tâm, ai cũng cho em làm thiếp đâu.” Hạ Mộc an ủi .

      Ba, cũng là tốt nhất.” Hạ Chiêu Quan vừa khóc vừa , trong lòng trấn định hơn rất nhiều, từ lúc biết bản thân phải gả làm thiếp, ngay cả cái chết nàng cũng nghĩ đến.

      Tử Tang nhìn thoáng qua hai em “Tương thân tương ái” kia, xoay người lên lầu, hai người đều chú ý tới.

      Chạng vạng Hạ Thư cũng vội vội vàng vàng đến, vừa vào cửa vội hỏi Hạ Mộc ngồi trong phòng khách: “ Ba, em Hai có từng đến đây ?”

      ở sau viện giúp rửa rau kìa.” Hạ Mộc .

      Hạ Thư vội ra sau viện, quả nhiên thấy Hạ Chiêu Quan rửa rau, cuối cùng cậu cũng được thở phào nhõm.

      Tư.”Hạ Chiêu Quan tiếng, sau đó lại tiếp tục rửa.

      “Em biết rồi à.” Hạ Mộc xuất sau lưng Hạ Thư.

      Hạ Thư quay lại, nhìn Hạ Mộc, bất đắc dĩ : “Em biết cả rồi, em vừa về nhà cha mẹ bảo em khuyên em Hai. Lúc đó em mới biết cha mẹ bảo em Hai làm thiếp nhà người ta, biết em ấy chạy ra ngoài, em đoán chắc em ấy đến tìm nên qua đây.”

      “Em ấy khóc cả ngày, mắt sưng húp lên, cha mẹ…” Hạ Mộc thở dài, cuối cùng gì tiếp.

      Ba, em đường đường là nam tử hán. Tất nhiên thi phải dựa vào khả năng của chính mình, tuyệt đối đẩy em vào hố lửa đâu. yên tâm , em tuyệt đối để cha mẹ gả em Hai .” Hạ Thư rất nghiêm túc.

      Ba biết, em vì bản thân mà hy sinh người nhà.” Hạ Mộc vỗ vỗ vai Hạ Thư, “Ở lại ăn bữa cơm nhé, ăn xong và các em cùng gặp cha mẹ.”

      Hạ Thư gật gật đầu.

      Ăn xong, thu dọn mặt bàn sạch , Hạ Mộc với Tử Tang tiếng, rồi dẫn Hạ Thư và Hạ Chiêu Quan về phía nhà họ Hạ.

      Tối mịt, Hạ Mộc từ nhà họ Hạ trở về nhà trúc, thấy trong phòng khách thắp đèn sáng, những đau khổ gặp được ở chỗ cha mẹ nhất thời tan biến. cao hứng bước vào phòng khách, thấy tiểu thư dựa nửa người ghế sofa, nhắm mắt, hình như ngủ.

      Ngay tại do dự có nên đánh thức tiểu thư dậy hay , Tử Tang đột nhiên mở mắt.

      “Tiểu thư, sao chưa về phòng nghỉ ngơi?” Hạ Mộc cười hỏi, ngồi xuống chiếc ghế đối diện nàng.

      “Chưa buồn ngủ.” Tử Tang nhàn nhạt .

      “Tiểu thư, chuyện của Chiêu Quan xử lý xong rồi, con bé phải gả làm thiếp nữa. Ngày mai cha mẹ tôi với bà mối, về sau hôn của Chiêu Quan do tôi và Hạ Thư làm chủ, nhưng… tôi phải đưa cho cha mẹ mười lượng bạc, cộng thêm uy hiếp của em Tư sau này đọc sách nữa việc mới thành.” Hạ Mộc , câu cuối cùng cực kì bất đắc dĩ.

      “…”Tử Tang vẫn giống như bình thường, có nghe thấy nhưng trả lời.

      “Bảo làm thiếp chẳng phải là phá hỏng cả đời con sao? Cha mẹ, bọn họ… tôi thể hiểu nổi.” Hạ Mộc lại tiếp tục . từng làm hạ nhân, nên biết đôi khi thiếp còn bằng cả hạ nhân, đến lúc chết, bia chỉ được ghi tên mình.

      “…”

      “Em tôi nhìn yếu đuối, dễ bị bắt nạt nhưng tính tình lại cương liệt vô cùng, nếu bắt nó làm thiếp, vậy chẳng phải là bức nó tìm cái chết hay sao!” Hạ Mộc thở dài.

      “…”

      “Tuổi của em Hai còn , cha mẹ lại như vậy, là những người đáng tin cậy. Tôi phải cẩn thận xem xét mới được, tìm cho em ấy người chồng tốt, tiếc rằng tôi cũng quen biết nhiều, xem ra phải tìm bà mối đáng tin.” Hạ Mộc suy xét .

      “…” Tử Tang thể , đôi lúc Hạ Mộc còn già hơn cả ông lão, nhưng cũng được coi là người tốt…
      Nhược Vân, ChrisAndrena thích bài này.

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      ☆ 054 Triệu Thế Tử đến

      Sáng sớm hôm nay, Hạ Mộc như thường ngày ra khỏi cửa. lúc sau sắc mặt tái nhợt quay về, Tử Tang nhìn có chút kỳ lạ, chợt nghe Hạ Mộc : “Tiểu thư, Triệu Thế Tử đến .”

      Nàng cau mày, nhưng hề bất ngờ, ra ngoài cửa. Chỉ thấy Triệu Thế Tử với dáng vẻ phong lưu phóng khoáng rảo bước tiến vào sân. Bên ngoài viện còn cột con ngựa trắng, hai người giả làm em kia cũng có mặt.

      Vừa nãy khi Hạ Mộc nhìn thấy hai người giả làm em cùng Triệu Thế Tử đến, ra tất cả, đó là người của Triệu Thế Tử.

      “Tử Tang muội muội.” Triệu Thế Tử nhìn thấy Tử Tang vui vẻ gọi, mặt vô cùng vui mừng. Nhìn Triệu Thế Tử như vậy, còn tiểu thư lại hề bất ngờ khi thấy , Hạ Mộc hoảng hốt, nhưng biết nên làm gì lúc này.

      theo tôi.” Tử Tang bỏ lại câu rồi ra ngoài viện, Triệu Thế Tử vội theo. Trong lòng Hạ Mộc càng hoảng, cũng càng sốt ruột, nhịn được gọi: “Tiểu thư…”

      Ánh mắt lạnh lùng của Triệu Thế Tử bắn về phía Hạ Mộc, còn Tử Tang quay đầu đối diện với đôi mắt sốt ruột và hoảng hối của Hạ Mộc sốt ruột, nhàn nhạt : “ ở lại.”

      Sau đó nàng hề quay đầu lại khỏi sân, vòng qua căn nhà về phía rừng trúc. Thẳng đến khi cách căn nhà đủ xa, nàng mới dừng bước, quay đầu nhìn về phía Triệu Thế Tử, lạnh nhạt mà xa cách.

      “Tử Tang muội muội, theo huynh trở về kinh thành , huynh chiếu cố muội cả đời.” Triệu Thế Tử ôn nhu , đôi mắt nhìn nàng phong tình vạn chủng.

      Có lẽ số người xiêu lòng ngả vào lòng , đáng tiếc người đối mặt là Tức Mặc Tử Tang lãnh tình, là Tức Mặc Tử Tang cực kì ghét . Câu này càng làm nàng thấy ghê tởm, phiền toái.

      tới đây làm gì, chẳng lẽ thèm để lời tôi vào mắt.” Nàng lạnh lùng . Nếu thông minh nên đến, phải trốn tránh mới đúng.

      Nét mặt Triệu Thế Tử cứng đờ, sau đó đơn : “Tử Tang muội muội, huy thích muội, sao muội có thể vô tình như vậy, lấy chuyện đó ra uy hiếp huynh?”

      đừng đứng đây làm tôi ghê tởm nữa. Tôi chỉ cần nghe kết quả.” Nàng kiên nhẫn .

      “Tử Tang muội muội…”

      Ánh mắt lạnh như băng của Tử Tang nhìn chằm chằm Triệu Thế Tử, im miệng, có chút kinh hãi. mất mặt, vậy mà lại sợ hãi vì ánh mắt của phụ nữ. Có chút thẹn quá thành giận, lại nghĩ đến nội dung trong bức thư, trầm giọng hỏi: “Sao muội biết chuyện kia?”

      Tử Tang khinh thường nhìn Triệu Thế Tử. Cũng trả lời câu hỏi của , mà là nhàng : “Nếu việc này còn chưa đủ tôi cũng để ý ra chuyện bám lấy tôi với vợ , với người họ Tức Mặc, thậm chí loan ra cả kinh thành. Tôi nghe , Tức MặcYên Nhi thành thái tử phi, địa vị gia tộc Tức Mặc rất cao. Còn Triệu gia hình như mắc lỗi, tình cảnh nguy hiểm phải.”

      Sắc mặt Triệu Thế Tử trầm, gắt gao nhìn nàng.

      “Sao nào, muốn giết tôi, cảm thấy tôi ở xa ngàn dặm vẫn biết chuyện ở kinh thành, cho rằng tôi có người sao?” Giọng điệu nàng lạnh lùng và khinh thường, nhẫn nại lắm mới đưa ra lời cảnh cáo tiếp, “ đừng biết sống chết.”

      Triệu Thế Tử nghe tức muốn ói máu, nhưng hề có tia sát khí, giận dữ cười to, “Xem ra, mọi người đều coi thường muội.”

      Tử Tang .

      , muội muốn ta phải làm gì?” Triệu Thế Tử lạnh lùng hỏi.

      “Đừng để tôi nhìn thấy và người của nữa, còn có được động đến sợi tóc của Hạ Mộc.” Tức Mặc Tử Tang lạnh lùng , nàng chỉ muốn có những ngày tự do yên tĩnh thôi, tiếc rằng rất khó được như ý nguyện. Vốn nàng muốn lấy chuyện đó ra uy hiếp Triệu Thế Tử, nhưng người nào đó thức thời, nàng thể dùng đến!

      “Được lắm, sau này huynh cách rất xa, muội cứ sống cho tốt với tên nô tài hạ lưu kia .” Sắc mặt Triệu Thế Tử xanh mét , nữ nhân đáng chết này nguyện ý ở cùng nô tài cũng chướng mắt .

      “Ba…” cái tát chút do dự, phát ra tiếng vang dội.

      Triệu Thế Tử ôm mặt mình thể tin nhìn về phía Tử Tang, có lẽ bởi vì quá đỗi kinh ngạc và phẫn nộ, hề có phản ứng.

      “Đây là cái giá của tội sỉ nhục Hạ Mộc, đừng để tôi nghe được, bằng …” Giọng nàng rất , lại xoáy thẳng vào đầu Triệu Thế Tử, cộng thêm hơi thở lạnh như băng đánh vào giác quan của , hiểu sao cảm thấy sợ hãi.

      “Tức Mặc Tử Tang, đừng quá đáng.” lâu sau, Triệu Thế Tử mới ngoan thanh , nghiến răng nghiến lợi.

      Tử Tang khinh thường nhìn , ràng để biểu ra rằng, tôi cứ quá đáng đấy, có năng lực làm gì thôi.

      Sắc mặt xanh mét, gân xanh nổi lên, cơ thể vì áp chế lửa giận mà run nhè . Ánh mắt nhìn Tử Tang giống như có thể đốt nàng thành tro bụi.

      Nếu đổi lại là người khác có thể sợ mất mật nhưng Tử Tang vẫn lạnh lùng đối diện với ánh mắt , chứa rất nhiều khinh thường và lãnh ngạo.

      “Chẳng qua tôi chỉ thích thôi, tuyệt tình đến vậy sao?” Triệu Thế Tử trầm , thực ra, hề thích Tử Tang.

      “Tôi , đừng lời khiến tôi ghê tởm nữa.” Nàng lạnh lùng , “ cho rằng tôi biết nghĩ gì sao? muốn chinh phục tôi, muốn cưới tôi, chơi rồi hưu tôi, khiến tôi thành trò cười cho cả kinh thành, thành người bị chồng ruồng bỏ… quên từng đánh cuộc với đám công tử kia chứ!”

      …” Sắc mặt Triệu Thế Tử càng thêm khó coi. thể tưởng tượng nổi Tử Tang lại biết chuyện này, thể thốt ra tiếng nào. Nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy Tức Mặc Tử Tang bước lên bắt chuyện, chỉ là nàng để ý đến , hại mất mặt trước đám bạn. tức giận, sau này lần nữa gặp lại nàng ở yến hội, tin đường đường là thế tử của Triệu gia lại hấp dẫn được nàng nên dùng hết sức hút của mình. Nhưng vẫn là vẻ mặt lạnh như băng như cũ, từ đó, thề trước mặt bạn bè, nhất định phải cưới Tức Mặc Tử Tang, chơi rồi hưu nàng, khiến nàng thành trò cười cho cả kinh thành, thành người bị chồng ruồng bỏ.

      Lần đầu tiên, cảm giác được mình trần truồng trước mặt người khác, lòng rất sợ hãi, người phụ nữ thề muốn có được lại khiến thấy nguy hiểm.

      “Tôi , từ nay về sau chúng ta ai đường người đó.” Triệu Thế Tử lạnh lùng. Giờ nhược điểm của nằm trong tay nàng, chỉ có cách thoả hiệp. Nhưng tìm cơ hội khác, biết Tức Mặc Tử Tang có thể biết nhiều chuyện như vậy, sau lưng chắc chắn đơn giản. Cho nên trả thù, chỉ hy vọng nàng có thể quên tất cả, tốt nhất quên rằng từng có người như , như vậy chuyện này thể bị phát .

      Vẻ mặt Tử Tang lạnh lùng, khinh thường : “Tôi rửng mỡ tìm .”

      Triệu Thế Tử hừ lạnh tiếng, sắc mặt xanh mét rồi . người phụ nữ có mắt tròng, khinh thường dây dưa.

      Hạ Mộc đứng ngồi yên trong sân, tới lui. Trong lòng chưa bao giờ lo lắng đến vậy, thường ngóng về hướng tiểu thư và Triệu Thế Tử , cảm thấy bản thân nên làm gì đó nhưng lại thể làm. Nên làm gì bây giờ? Nên làm gì bây giờ?

      Trong sợ hãi và sốt ruột, Hạ Mộc nhìn mình Triệu Thế Tử ra. Lúc Triệu Thế Tử vào sân từng trầm và ghen tị liếc nhìn rồi xoay người lên ngựa, vung roi, nhanh chóng. Hai tên giả làm em kia cũng thi triển khinh công theo, bước rời.

      Hạ Mộc nhìn ba người rời , nghĩ đến ánh mắt của Triệu Thế Tử lại cao hứng. Nếu tiểu thư đồng ý cùng Triệu Thế Tử ngài ấy lộ ra ánh mắt như vậy, mà là đắc ý vui vẻ.

      Bỗng nhiên, lòng Hạ Mộc thông suốt trong sáng. Hoá ra điều sốt ruột là rất lo lắng tiểu thư cùng Triệu Thế Tử, sợ mất chủ tử của mình.

      Lúc trước cũng quan tâm đến tiểu thư, nhưng càng hi vọng tiểu thư có thể ở lại gia tộc Tức Mặc với thân phận Đại tiểu thư, đích nữ, có thể gả người chồng môn đăng hộ đối, có cuộc sống cơm no áo ấm. Nhưng giờ trở nên ích kỷ, hi vọng tiểu thư vĩnh viễn ở lại thôn này, hại tiểu thư phải sống cảnh nghèo khó.

      Có phải trở nên xấu ra rồi ?

      Sau khi Triệu Thế Tử rời , Tử Tang chậm rì rì quay lại, Hạ Mộc vội thu dọn cảm xúc của mình, nhận lấy tiền, cười ngây ngô kêu tiếng, “Tiểu thư.” mang theo vài phần ân cần. Nàng chăm chú nhìn Hạ Mộc, rồi ra sau viện, Hạ Mộc theo sát phía sau.

      “Tôi muốn rửa tay.” Tức Mặc Tử Tang , vừa rồi khi nàng tát Triệu Thế Tử tay nàng đụng vào , bẩn chết được, nên rửa sạch . Hơn nữa trong lòng nàng cũng tức giận, lúc nãy nàng thể giữ được bình tĩnh, tay tự động vung lên, nàng nên tìm cái gì đó thay thế, giống như cành trúc chẳng hạn, như vậy bẩn tay.

      “Vâng.” Hạ Mộc cao hứng đáp lời, chịu khó múc nước cho tiểu thư rửa tay.

      Rửa rửa, Tử Tang trừng mắt nhìn Hạ Mộc, nếu phải vì , nàng bị bẩn tay à?

      Hạ Mộc bị lườm, có chút ủy khuất nhìn Tử Tang. Hình như đâu có làm gì, sao tiểu thư lại lườm , giống như làm chuyện tội ác tày trời vậy.

      “Đưa xà phòng đây.” Nàng tiếp tục ra lệnh.

      “Vâng.” Hạ Mộc vội cầm xà phòng, sau đó ân cần đưa cho Tử Tang, “Tiểu thư, đây.”

      Tử Tang nhận lấy, dùng xà phòng, sau đó từ từ rửa. Tầm mắt Hạ Mộc dừng ở đôi tay thon dài trắng nõn kia rồi dời được, sau khi hoàn hồn, mặt ửng đỏ. Sao lại ngẩn ra nhìn tay tiểu thư, tốt, tốt chút nào.

      Khi Hạ Mộc thôi miên chính mình, cuối cùng Tử Tang rửa tay sạch .

      “Tiểu thư, tại có phải chúng ta sao nữa phải , những người đó còn giám thị chúng ta ?” Hạ Mộc hỏi, tuy rằng biết xảy ra chuyện gì, nhưng cũng nhìn ra ít dấu vết còn sót lại.

      “Về sau bàn tay của Triệu Thế Tử kia vươn đến chỗ chúng ta nữa.” Tử Tang nhàn nhạt .

      Hạ Mộc lập tức vui vẻ, ai mà tình nguyện bị giám sát suốt ngày, cười : “Tiểu thư, buổi tối tôi nấu mấy món ngon cho .”

      Cái gì gọi là nấu mấy món ngon cho nàng, chẳng lẽ ăn à? Tử Tang nghĩ.

      Thực ra nếu phải nghĩ đến Tử Tang, bình thường Hạ Mộc ăn uống làm gì được phong phú như vậy, cách vài ngày có thịt ăn là tốt rồi. Còn Tử Tang vừa ngồi vào bàn bao giờ thiếu hai loại thịt.
      Nhược Vân, ChrisAndrena thích bài này.

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      ☆, 055 Nhàn nhã và yên tĩnh
      [​IMG]

      Cuộc sống của Tử Tang vẫn rất nhàn rỗi như cũ, còn cuộc sống của Hạ Mộc vẫn bận rộn nhiều việc như mọi khi. Nhưng dù bận rộn cũng rất hưng phấn, vừa ngây ngô cười với nàng lại vừa ân cần, hơn nữa còn hầu hạ săn sóc tỉ mỉ hơn cả trước kia hại nàng thường lộ ra tia khó hiểu và kỳ lạ.

      Qua khoảng thời gian bận cày bừa vụ xuân, Hạ Mộc cũng dần dần rảnh rỗi. thường lên núi chuẩn bị mấy món ăn thôn quê đổi bữa, nhưng bắt quá nhiều thú mang bán. cũng phải để muông thú trong rừng nghỉ ngơi và sinh sôi phát triển. Huống hồ giờ thiếu tiền mà phải săn thú nữa, đương nhiên phải tìm công việc khác. Săn thú vẫn có những nguy hiểm nhất định, nếu giết hại quá nhiều giảm phúc. Với ý tưởng của Hạ Mộc, Tử Tang cũng tỏ vẻ gì.

      Hôm nay dùng xong điểm tâm, Hạ Mộc : “Tiểu thư, mấy ngày nữa tôi tìm mua mấy giống đào về, trồng xung quanh nhà, còn trồng đủ loại đào con đường lên dốc nữa, hằng năm đến mùa hoa đào nở chắc chắn rất đẹp.”

      “Tùy .” Tử Tang nhàn nhạt , hiển nhiên hề có hứng thú.

      Hạ Mộc liếc trộm Tử Tang, trong mắt thoáng qua tia mất mát. vốn tưởng rằng tiểu thư thích hoa đào, làm thế nàng vui, như vậy càng ngày nàng càng thích nơi này, tốt nhất là sau này quyến luyến, định rời khỏi đây nữa.

      Tử Tang biết ý nghĩ của Hạ Mộc. Mấy hôm nay mời Bà mối Lý đến tìm giúp Hạ Chiêu Quan đối tượng thích hợp. Bà mối Lý là bà mối có danh tiếng tốt nhất quanh đây. Dạo này, bà tìm vài đối tượng nhưng vẫn chưa hài lòng, biết lần này có mang đến tin tức gì tốt hơn .

      Hạ Mộc khách khí mời bà mối Lý vào, ngồi xuống phòng khách, rót chén trà, cười hỏi: “Bà Lý, lần này bà lại mang đến tin tốt gì?”

      “Nhà họ Hạ tam lang, lần này người tôi tìm cho cậu là người ở Minh Nguyệt thôn, tên là Trương Nhị Bảo, ở nhà đứng thứ hai, cha mẹ khoẻ mạnh, đều là người dễ chuyện, thà an phận, trong nhà còn có người trai hiền lành trung thực. hơn cậu ta là hai em , đính hôn. Chỉ là tính tình chị dâu cả của cậu ta điêu ngoa, ở chung hợp. Cũng may nhà cậu ta tính rồi, chờ hai em kết hôn ra ở riêng, cần phải ở chung với bà chị dâu kia. Chỉ là gia cảnh tàm tạm, nhiều nhất sính lễ chỉ là năm điếu* tiền, cũng may Trương Nhị Bảo này rất tốt, nhìn khắp thôn cũng là số số hai, chân tay chịu khó, tính tình ôn hòa thành , là người hiểu lý lẽ, sau này chắc chắn rất thương vợ.” Bà mối Lý rất tường tận.

      ( nghìn đồng tiền gọi là điếu)

      Hạ Mộc suy nghĩ chút, lại hỏi thêm mấy vấn đề rồi suy nghĩ kĩ.

      Tiễn bà mối Lý về, Hạ Mộc quay trở lại phòng khách, đúng lúc chạm mặt Tử Tang, : “Tiểu thư, ngày mai tôi có việc phải lên thị trấn, đến lúc đó tiện đường vòng qua thôn Minh Nguyệt để nghe ngóng về người. Tiểu thư có muốn ra ngoài dạo ? Rất lâu rồi chưa ra khỏi thôn.”

      Bản thân nàng cũng cảm thấy lâu rồi mình chưa ra ngoài, huống chi nàng cũng muốn mua vài thứ nên gật đầu.

      Sáng sớm hôm sau, Hạ Mộc dẫn theo Tử Tang, ngồi xe trâu ra ngoài. Thôn Minh Nguyệt ở ngay cạnh, xa lắm, mất nửa canh giờ đến nơi. Hạ Mộc muốn mua giống đào, nên bắt chuyện với người dân trong thôn, khéo léo hỏi nhà Trương Nhị Bảo cũng gặp mặt cậu ta.

      Bộ dạng Trương Nhị Bảo đúng như bà mối Lý , khuôn mặt đường đường chính chính, nhìn rất trầm ổn. Nhà Trương Nhị Bảo cũng có giống cây đào, cho nên Hạ Mộc bắt chuyện với cậu ta rất nhanh. Hơn nữa nhà cậu ta cũng có nhiều cây giống nhất nên bảo cậu ta ngày mai tập trung giống trong thôn ở nhà cậu, ngày mai mình qua lấy, như vậy tự nhiên tiếp xúc lần thứ hai.

      Nhìn cách giao tiếp của Hạ Mộc, Tử Tang cau mày.

      Vừa đến thị trấn, nàng bảo Hạ Mộc đánh xe đến hiệu sách lớn nhất.

      Hạ Mộc cũng thấy có gì bất ngờ khi nghe tiểu thư muốn đến hiệu sách. Tiểu thư nhà thích nhất là đọc sách, quả thực còn đọc nhiều hơn cả những người đọc sách (những người đọc sách ở đây ý đến nho sinh, thầy đồ vv..).

      Trong hiệu sách có nhiều người, tốc độ mua sách của Tử Tang cũng rất nhanh, thèm hỏi giá, chỉ cần nhìn trúng liền mua, rất nhanh cầm hơn mười quyển, cuối cùng nàng cũng cảm thấy đủ.

      “Hạ Mộc, Hạ phu nhân.” giọng ôn hòa và từ tính vang lên.

      “Chư Cát phu tử.” Hạ Mộc kinh hỉ kêu lên.

      Người tới đúng là Chư Cát Trầm, phu tử ở học đường của Hạ Hà thôn.

      “Trùng hợp làm sao, phu tử cũng đến mua sách à?” Hạ Mộc vừa cười vừa .

      “Đúng vậy!” Chư Cát Trầm nhìn thoáng số sách Hạ Mộc cầm, cười : “Lần trước phải tôi rồi sao, muốn xem sách gì cứ đến tìm tôi. Ở chỗ tôi có khá nhiều sách liên quan đến du ký, tiểu thuyết, còn hay hơn những thứ bán bên ngoài, hơn nữa cần lãng phí tiền.”

      Tử Tang nghe xong mấy lời này cuối cùng nhìn về phía Chư Cát Trầm. Nàng nhớ lần trước Hạ Mộc cầm về mấy quyển sách cũng mượn từ chỗ ta. Số sách đó đúng là rất khó mua được, nàng từng mua nhiều sách như vậy nhưng cũng chưa từng thấy mấy quyển này.

      Thấy Hạ Mộc nhìn về phía mình, Tử Tang gật đầu, vì thế Hạ Mộc gật đầu với Chư Cát Trầm, cười : “Cám ơn Gia Cát phu tử, ngày khác tôi qua mượn.”

      Hiếm khi thấy tiểu thư thích gì đó, tất nhiên có gì phản đối.

      Chư Cát Trầm mỉm cười gật gật đầu, “Hai người có ngồi xe trâu đến , nếu tiện, có thể cho tôi nhờ đoạn được chứ?”

      Tử Tang nghe xong khẽ nhíu mày. Tuy rằng ta cho nàng mượn sách, nhưng nàng vẫn thích ngồi cùng người xa lạ chiếc xe. Nhưng nàng tiện gì, ăn của người miếng thịt ít miệng, bắt người chùn tay.

      (ăn của người miếng thịt ít miệng, bắt người chùn tay: ý chịu ơn của người ta miệng đuối lý, ít , khi bắt người ta cũng mềm tay, hạ thủ lưu tình)

      “Được! Phu tử, bao giờ thầy về?” Hạ Mộc cười hỏi.

      “Tôi có vấn đề gì, tuỳ hai người thôi. cứ hẹn giờ , tôi đứng ở cửa thành chờ hai người.” Chư Cát Trầm cười .

      “Vậy giữa giờ Thân bắt đầu về, cuối giờ Thân có thể về đến thôn .” Hạ Mộc .

      “Được, vậy hai người cứ , tôi xem có sách gì hay .” Chư Cát Trầm .

      “Được.” Hạ Mộc đáp lời, bên này Tử Tang bước ra ngoài cửa trước, Hạ Mộc cười ngốc với Chư Cát Trầm rồi vội đuổi theo .

      Nhìn bóng dáng hai người rời , mặt Chư Cát Trầm lộ vẻ hiểu.

      Đầu tiên Hạ Mộc dẫn nàng đến hàng vải. tại thời tiết càng ngày càng nóng, tiểu thư chưa có quần áo mùa hè, phải nhanh chóng may mấy bộ mới được.

      “Tiểu thư, xem xem, thích loại vải nào?” Hạ Mộc hỏi Tử Tang bên cạnh.

      “Chất liệu tốt là được, cái khác tuỳ .” Tử Tang hề kén chọn gì với quần áo. Trước ki nàng từng mặc quần áo Hạ Mộc làm, thấy là lạ, nhưng sau này nghĩ đến mỗi lần nàng đều đưa gấp đôi bạc cho , phải là mặc lấy tiền, đương nhiên lần này cũng đưa bạc cho . Vậy nàng mặc là chuyện tất nhiên.

      Nhưng mà…

      Tuy rằng Tử Tang thường xuyên đưa bạc cho Hạ Mộc trả phí may đồ, mặt khác cũng đưa nhiều hơn phần để trợ cấp cho . vẫn nhận, nhưng luôn tiêu bạc người nàng. Tiêu tiền mua đồ cho nàng nhiều đến mấy cũng đau lòng nhưng nếu tiêu cho mình lại rất tiết kiệm. Sau đó vẫn đưa số bạc mình tiết kiệm được và tiền mình kiếm được giao cho Tử Tang. Nàng lấy, lại tiếp tục tiêu bạc người tiểu thư nhà . Vì thế giữa hai người chuyện tiền bạc có quỹ đạo kỳ quái, may mắn là hai người hề quan tâm đến số bạc này nên coi như có chuyện gì.

      Đối với chủ nhân soi mói đương nhiên là tốt, nhưng đôi khi cũng tốt lắm. Như giờ, đến quần áo cũng muốn người đàn ông như chọn quả là được rồi. phải muốn làm mà là cũng biết nên chọn thế nào, xin giúp đỡ của tiểu thư nhà mình được, vì thế cuối cùng mua súc màu trắng, súc vải màu tím nhạt. Cái này do chưởng quầy đề cử, bình thường tiểu thư mặc quần áo màu tối, theo lý thuyết nên chiếu theo thói quen của tiểu thư. Nhưng màu tím nhạt này rất đẹp mắt, tiểu thư cũng có ý kiến gì, vì thế bạo gan làm chủ mua nó, nghĩ nếu tiểu thư mặc vào chắc chắn rất đẹp.

      Tử Tang nhìn chỗ vải trong tay Hạ Mộc trong tay bố, lại nhìn quần áo cũ kỹ mặc người, nhìn vòng trong cửa hàng, : “ chọn cho mình súc làm quần áo.”

      “Tiểu thư, tôi có quần áo rồi, cần đồ mới.” Hạ Mộc vội đáp.

      “Tôi muốn người ta tôi ăn mặc đẹp như vậy, mà chồng mình lại mặc quần áo cũ.” Nàng lạnh lùng .

      Hạ Mộc ngạc nhiên, cảm thấy tiểu thư cũng có lý, nếu mọi người cho là vậy, tốt cho thanh danh tiểu thư, vội : “Tiểu thư, thực xin lỗi, về sau tôi chú ý, để việc này làm tổn hại thanh danh của .”

      xong, Hạ Mộc chọn hai súc vải, vì thanh danh tiểu thư nhà mình, đành phải nhịn đau trận may quần áo mới.

      Xem bóng lưng Hạ Mộc, Tử Tang vừa nhíu mày vừa mơ hồ hiểu.

      Rời khỏi hàng vải, hai người lại đến tiệm gạo, mua chút củi gạo dầu muối, thời gian khác lắm, liền đến cửa thành hội họp với Chư Cát Trầm. Lúc này ta ngồi uống trà trong quán trà bên cạnh cổng thành, mặt bàn đặt ít giấy bút này nọ cùng với giỏ trúc. Thấy bọn họ tới, thả mấy đồng tiền rồi cầm cái rổ về phía bọn họ.

      người đàn ông tuấn mỹ lại cầm cái rổ phù hợp nhìn rất quái dị, lại có vài phần hài hoà, quái lạ !

      Dọc đường , Hạ Mộc cười cười với Chư Cát Trầm, chuyện trời dưới bể. Còn Tức Mặc Tử Tang vẻ mặt lạnh lùng ngồi đó, hề gia nhập chuyện cùng bọn họ, vừa giống nghe họ chuyện, lại giống như nghiêm túc nhìn phong cảnh hai bên đường.

      Hai người đàn ông hình như cũng quen với tính cách của nàng như thế, có phản ứng gì.

      Hạ Mộc đưa Chư Cát Trầm đến tận cửa học đường, sau đó ta lại bảo hai người đợi chút, là để Hạ Mộc thuận tiện cầm mấy quyển sách về đọc. Tầm mắt nàng thoáng dừng người Chư Cát Trầm người, mà Hạ Mộc cũng cao hứng đồng ý, tiểu thư nhà bao giờ chê có nhiều sách.

      lúc sau, Chư Cát Trầm quay trở lại, cầm trong tay mấy quyển sách đưa cho Hạ Mộc, sau đó cảm ơn rồi đánh xe trâu về.

      Hoàng hôn ở Hạ Hà thôn hôm nay dường như còn đẹp hơn bình thường. Tiếng kêu ừm bò của xe trâu giống như nhạc khúc tuyệt vời của quê hương, vẻ mặt Tử Tang lạnh lùng, Hạ Mộc cười chuyện, tuy người nào đó rất ít khi đáp lời, nhưng bầu khí cũng rất nhàn nhã và yên tĩnh.
      Nhược Vân, ChrisAndrena thích bài này.

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078

      ☆, 056 Xuất giá (thượng)
      [​IMG]

      Trải qua quan sát của Hạ Mộc và thảo luận thêm với Hạ Thư, được cả Hạ Chiêu Quan đồng ý, Trương Nhị Bảo này cuối cùng thông qua khảo nghiệm, thành phu quân tương lai của Hạ Chiêu Quan.

      Hôn Hạ Chiêu Quan cũng được vợ chồng Hạ Đại Hầu tán thành, nhưng khi Hạ Thư lấy việc đọc sách nữa uy hiếp, bọn họ thể đồng ý. Hai em Hạ Mộc và Hạ Thư lo lắng đêm dài lắm mộng, nên hôn kỳ định ra tương đối gấp, chỉ cần thành hôn, sơ lược mấy thủ tục rườm rà nhằm để cha mẹ đổi ý.

      Nhà họ Hạ vì bất mãn với mối hôn này nên chẳng thèm làm gì. Làm cha mẹ như hai vợ chồng Hạ Đại Hầu cũng phủi tay, còn Hạ Thư lại phải học, nên chuyện gì cũng đến tay Hạ Mộc. May mà Hạ Mộc thương em phải xuất giá, chẳng những có ý kiến, hơn nữa còn vui vẻ bận bịu chuẩn bị cho hôn lễ của em. Giúp đỡ em quý là việc đương nhiên, cũng thích làm.

      Hạ Chiêu Quan vô cùng đau lòng với thái độ của cha mẹ, thường xuyên nhìn thấy mắt nàng sưng húp.

      Trước ngày Hạ Chiêu Quan xuất giá ngày, Hạ Mộc tìm Tử Tang, : “Tiểu thư, ngày mai Chiêu Quan xuất giá, có thể đến phòng của Chiêu Quan với em ấy , còn có cả chị dâu Lê đến, hai người cũng có bạn.”

      Hạ Mộc làm như vậy, muốn Tử Tang mình ở nhà, hai là tiểu thư cũng là chị dâu danh nghĩa của Hạ Chiêu Quan, nếu đến, những người đến tham gia tiệc rượu biết, tốt cho thanh danh của nàng.

      Tử Tang im lặng lúc rồi gật đầu. Được rồi, ngày nào rãnh rỗi mãi rất nhàm chán, vậy xem hôn lễ ở nông thôn tổ chức như thế nào cũng hay. Hơn nữa nàng cũng ghét Hạ Chiêu Quan và Khúc thị kia.

      Sáng sớm hôm sau. Tử Tang cùng Hạ Mộc nhà họ Hạ. Vừa đến cửa đụng mặt nàng dâu thứ hai nhà họ Trình thị, nàng ta cười chào hỏi: “Chú Ba, em Ba, chú đến rồi.”

      “Chị Hai.” Hạ Mộc gọi tiếng, còn Tử Tang vẻ mặt lạnh lùng, chỉ được coi là biết vâng lời đứng ở bên cạnh.

      em chồng ở trong phòng kia, các em có muốn vào thăm em ấy lúc ?” Trình thị cười .

      Hạ Mộc lên tiếng, dẫn Tử Tang đến phòng Hạ Chiêu Quan. Còn chưa tới cửa, gặp hai vợ chồng Hạ Đại Hầu hơi tức giận từ trong phòng bước ra. Nhìn thấy Tử Tang và Hạ Mộc, họ vẫn có sắc mắt tốt, hừ lạnh tiếng, lướt qua hai người.

      Hạ Mộc định chào hỏi, nhưng đối diện với vẻ mặt cha mẹ cứng đờ, ngây ngốc nhìn cha mẹ rời . Sau đó mới hoàn hồn, ngại ngùng cười cười với nàng, “Tiểu thư, chúng ta vào thôi.”

      Hai người bước vào phòng nhìn thấy Hạ Chiêu Quan ngồi cạnh giường lau nước mắt, mặt vừa ủy khuất vừa phẫn nộ. Thấy hai người tiến vào, nàng ta bị giật mình, vội vàng quay đầu sang chỗ khác, nhanh chóng lau sạch nước mắt mặt.

      “Em Hai, sao thế?” Hạ Mộc hỏi, hôm nay là ngày đại hỉ, sao lại khóc, chẳng lẽ vừa rồi cha mẹ lại làm em ấy khó chịu.

      “Em sao, chỉ xuất giá, hơi luyến tiếc gia đình.” Hạ Chiêu Quan cười , chỉ là nụ cười mặt có chút miễn cưỡng thôi.

      “Cha mẹ gì?” Hạ Mộc tất nhiên tin lời nàng.

      gì mà. Cha mẹ luyến tiếc em, em cũng quyến luyến cha mẹ.” Hạ Chiêu Quan .

      .” Hạ Mộc trầm giọng .

      “Cha mẹ hỏi em, Ba con giúp con đặt mua bao nhiêu đồ cưới, bảo em để lại nửa, mặt khác lại xin thêm .” Hạ Chiêu Quan rất kính trọng Hạ Mộc , vừa thấy nghiêm túc, lập tức sợ đến mức hết.

      Sắc mắt Hạ Mộc nhất thời rất khó nhìn. Giá trang vốn dĩ do vợ chồng Hạ Đại Hầu đặt mua, giờ chẳng những làm, ngay cả do Hạ Mộc đặt mua cũng muốn lấy nửa. Đây phải hành động của người làm cha làm mẹ nên làm, hơn nữa nếu truyền ra ngoài, người nhà họ Hạ còn mặt mũi nhìn người nữa.

      Ba, đừng tức giận.” Hạ Chiêu Quan an ủi Hạ Mộc. Nàng cũng rất thương tâm khi mình bị cha mẹ đối xử như vậy, dù người vô tâm đến mấy, rơi vào tình cảnh này cũng chẳng chịu nổi.

      tức giận, chỉ là có chút khó chịu thôi.” Hạ Mộc , trong mắt có màu đen kịt như hố sâu phảng phất thấy đáy.

      Tử Tang liếc mắt nhìn cái, ngồi xuống cạnh giường, : “Hạ Mộc, tôi khát nước.”

      Hạ Mộc lập tức hoàn hồn, nỗi thương cảm trong mắt tan biết hết, vội đáp: “Tôi lấy trà cho .”

      xong ra khỏi cửa, còn nàng từ từ thò tay vào tìm trong tay áo của mình. Hạ Chiêu Quan nhân lúc này cũng cầm lấy khăn lông vắt giá, soi gương, rửa sạch mặt mũi.

      Hạ Mộc trở lại rất nhanh, cầm ấm trà và chén trà rót cho nàng chén. Đúng lúc này cả nhà Lê Tường đến. Lê Tường phải vào phòng bếp hỗ trợ, còn Khúc thị dẫn Thạch Đầu và Song Hỉ vào trong phòng.

      “Mộc Đầu thúc thúc, Mộc Đầu thẩm thẩm, Chiêu Quan .” Song Hỉ và Thạch Đầu trăm miệng lời chào, thanh đặc biệt vang dội.

      Tử Tang quay đầu nhìn, Hạ Mộc và Hạ Chiêu Quan cũng nở nụ cười.

      “Đến đây, Thạch Đầu, Song Hỉ, cho các cháu kẹo hỉ ăn này.” Hạ Mộc cầm kẹo hỉ đưa cho hai đứa bé, sau đó cưng chiều xoa đầu bọn chúng, bởi vậy có thể thấy thích hai đứa bé này đến mức nào.

      “Cám ơn, Mộc Đầu thúc thúc.” Thạch Đầu, Song Hỉ trăm miệng lời cám ơn.

      Hạ Mộc cười cười, sau đó với Khúc thị: “Chị dâu, làm phiền chị quá.”

      Ở thời đại này, người trang điểm cho tân nương chẳng những phải khác họ, mà còn phải có cả con trai con , ân ái với phu quân. Khúc thị vừa khéo đáp ứng đủ.

      “Xem chú gì kìa.” Khúc thị cười , “Chú mau ra ngoài tiếp đón khách , hẳn là họ sắp đến rồi.”

      Hạ Mộc gật gật đầu, sau đó nhìn nhìn tiểu thư nhà rồi mới ra ngoài.

      Khúc thị nhìn về phía Tử Tang cười cười, sau đó với con mình: “Các con qua chơi với Mộc Đầu thẩm thẩm , mẹ phải trang điểm cho đẹp, rảnh chơi với các con.”

      Thạch Đầu và Song Hỉ lập tức chạy tới bên cạnh nàng.

      “Mộc Đầu thẩm thẩm, con chia nửa kẹo hỉ cho thẩm.” Song Hỉ cười , bé thấy trong tay Tử Tang có kẹo hỉ cho rằng nàng có kẹo ăn.

      “Con ăn mình .” Tức Mặc Tử Tang nhàn nhạt , vẻ mặt khỏi mềm mại ít, chỉ là chính nàng biết thôi.

      “Nhưng Mộc Đầu thẩm thẩm có kẹo, cha mẹ , có đồ tốt phải chia cho bạn bè ăn.” Song Hỉ , khuôn mặt nhắn nhăn lại bởi vì Tử Tang nhận kẹo.

      Ách, bạn bè, nàng bị đứa trẻ coi là bạn. Tử Tang sững sờ, đây là chuyện tốt hay chuyện xấu?

      có nhiều hơn con, con cần chia cho .” Nàng do dự lúc, ôm hết chỗ kẹo hỉ mâm vào trong ngực.

      Song Hỉ vui vẻ, cao hứng : “Đúng a, Mộc Đầu thẩm thẩm có nhiều hơn, con cần chia cho thẩm, nhưng thẩm phải chia bớt cho con, chúng ta bằng nhau mới là công bằng .”

      Tử Tang hết nổi nữa, cảm thấy mình mà tranh cãi với đứa bé rất mất phong độ, vì thế “ngoan ngoãn” san nửa số kẹo hỉ cho Song Hỉ…

      Khúc thị và Hạ Chiêu Quan dở khóc dở cười nhìn hai người, sau đó quan tâm đến bên này nữa, chuyên tâm trang điểm.

      Hạ Chiêu Quan mặc giá y vào, trang điểm cũng rất đẹp, thể , bàn tay của Khúc thị rất khéo. Hạ Chiêu Quan vốn có bộ dạng thanh tú giờ nhìn vừa tươi trẻ vừa xinh đẹp, còn có thêm cỗ mị của .

      Song Hỉ và Thạch Đầu thẳng đẹp, còn xoay quanh ngắm Hạ Chiêu Quan.

      “Đây là chị đưa cho em áp rương, em nhận .” Khúc thị vừa lòng đánh giá tác phẩm bản thân, lấy từ ống tay áo ra cái bao đưa cho Hạ Chiêu Quan.

      Tử Tang lúc này mới nhớ ra kết hôn ở thời đại còn có phong tục áp rương. Nàng do dự lúc, giả vờ bỏ tay vào trong ống tay áo, thực chất tinh thần lực tiến vào trong vòng tay. Chọn qua chọn lại trong đống đồ vật, cuối cùng nàng chọn cái trâm cài, lại lục ra khối vải đỏ, dùng tinh thần lực khống chế bao lấy trâm cài. Sau đó, nàng giả vờ lấy ra từ trong tay áo, đưa cho Hạ Chiêu Quan, “Cái này cho em.”

      Hạ Chiêu Quan ngạc nhiên, sau đó nhận lấy, cao hứng : “Chị Ba, cám ơn chị.”

      Nàng ngồi trước bàn trang điểm, ngay gần chỗ Tử Tang, chìa tay là có thể nhận lấy. Mấy ngày nay, nàng thường xuyên về về tượng pha, quen với Tử Tang hơn nhiều. Nàng biết chị Ba nhà mình là người lạnh lùng, bình thường đều có vẻ mặt lạnh thờ ơ, quan tâm đến người khác. Lần này chị ấy có thể tặng lễ cho nàng, mặc kệ đưa cái gì nàng cũng vui vẻ. Đây chính là thừa nhận của chị Ba với chính bản thân.

      Tử Tang ừ tiếng.

      Khúc thị nhìn thấy, trêu ghẹo : “Em dâu, là nếu chúng ta quen em còn tưởng em bị bắt trả nợ, đây là áp rương cơ mà.”

      Tử Tang vẫn bình tĩnh gợn sóng nhìn thoáng qua Khúc thị.

      Khúc thị biết tính cách nàng như thế, tất nhiên tuyệt để ý, cười với Hạ Chiêu Quan: “Chiêu Quan, mở ra xem , chị dâu của em đưa cho em cái gì.”

      Hạ Chiêu Quan gật gật đầu, mở tấm vải đó. Bên trong có cái trâm bạc nặng sáu bảy lượng khiến nàng ngẩn người, còn Khúc thị có cảm xúc gì, giống như trâm cài bạc trước mặt có gì đáng ngạc nhiên.

      Trâm cài bạc nặng sáu bảy lượng, ở nhà nông dân mà số tiền . Mấy nhà có tiền mua nổi, mà dù có tiền cũng cất kĩ sau này dùng lúc nguy cấp.

      “Chị Ba, lễ này quá nặng rồi.” Hạ Chiêu Quan hoàn hồn, vội . Bình thường nàng chưa bao giờ thấy chị Ba đeo trang sức nên nghĩ rằng hoàn cảnh cũng khá giả. tại chị ấy lại đưa cái trâm bạc quý giá này cho mình, cảm động là giả, nhưng cảm động là cảm động, nàng thể nhận cái lễ quý như vậy. Gần đây, hai chị ấy tổn rất nhiều tiền cho mình.

      có cái khác.” Tử Tang nhàn nhạt , nếu như này bị là quý giá, vậy những cái khác thể lấy ra vì có rất nhiều cái làm bằng vàng, còn bằng vàng rất nặng nữa.

      “Chị Ba, thế em càng thể nhận, đây chính là đồ trang sức duy nhất của chị.” Hạ Chiêu Quan , hiển nhiên nàng hiểu lầm lời Tử Tang, nhưng cũng chẳng thế trách Hạ Chiêu Quan nghĩ như vậy.

      “Ai đây là duy nhất, ngoại trừ cái này tôi có cái gì khác kém hơn .” Tử Tang nhàn nhạt , sau đó trong kinh ngạc của Hạ Chiêu Quan bồi thêm câu kinh điển, “ cần vứt .”

      Đồ nàng đưa làm gì có chuyện thu hồi lại.

      Hạ Chiêu Quan dở khóc dở cười, cười mắng: “Chị Ba, chị chẳng đáng tẹo nào.”

      trán Tức Mặc Tử Tang lên mấy vạch đen. Nàng mình đáng lúc nào, huống hô người bị đáng khen à? Cái gì gọi là đáng , đáng , đáng thương có người ? Lá gan bé này giống hệt Ba của nó, càng ở chung lâu càng trở nên lớn mật.

      Nhìn vẻ mặt Tử Tang, Khúc thị “xì” tiếng bật cười, lập tức rước lấy ánh mắt lạnh lùng của ai đó, nàng lập tức làm mặt nghiêm túc, đứng đắn nhìn Hạ Chiêu Quan, : “Chiêu Quan, đây là mảnh tâm ý của chị Ba em, em cứ nhận lấy . Chị Ba của em ngốc, nếu vì áp rương cho em chọn lựa trong đống đồ ở nhà, tất nhiên là có thể nhận rồi.”

      “Vâng.” Hạ Chiêu Quan gật gật đầu.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :