1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

QUY VỀ ĐIỀN VIÊN - XA LÊ NHI

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      ☆ 042 Hạ Hồi Sinh

      “Câm miệng.” Tử Tang ra lệnh.

      Hạ Mộc làm như nghe thấy.

      Hạ Hồi Sinh sửng sốt, sau đó nhìn Tử Tang lâu sau chuyện, lại nhìn về phía Hạ Mộc, ủy khuất : “Hạ Mộc, sao cậu lại cưới vợ hung dữ như vậy?”


      “Cậu xem?” Người tới nhíu mày, dáng vẻ phụng phịu.

      Nhìn biểu cảm quen thuộc, Hạ Mộc khẳng định được người tới này chính là Hạ Hồi Sinh cậu bạn từ thưở , cười ngây ngô, “Lúc mình trở về có tìm cậu, nhưng cả nhà cậu chuyển rồi… Nào, vào trong phòng ngồi !”

      Hạ Mộc nhường đường, mời người nọ vào bên trong. Người tới, cũng chính là Hạ Hồi Sinh cũng khách khí, vừa vừa đánh giá, “Lần này mình và cha mẹ trở về chúc tết, nghe cậu về, nên đến thăm.”

      Vào phòng khách vừa thấy cách bài trí bên trong, vừa cười : “Xem ra tiểu tử cậu ở bên ngoài càn quấy tệ nhỉ?”

      Với những ngày tháng ở ngoài, Hạ Mộc khó mà nhắc đến, lắc lắc đầu, rót trà cho , “Ngồi !” Dáng vẻ muốn nhiều.

      Hạ Hồi Sinh uống ngụm, đột nhiên kinh ngạc : “Trà này là Tây hồ Long Tỉnh thượng hạng đúng ? Mình cũng chi uống qua hai lần, nhìn cậu pha nhiều như vậy, chắc là thường xuyên uống, tiểu tử cậu đúng là có lộc ăn.”

      (Tây Hồ Long Tỉnh: Là loại tiêu chuẩn theo quy ước tên gọi, bởi Tây Hồ là nơi loại trà đặc thù này phát triển. Loại trà Long Tỉnh này được xếp vào trong những loại trà nổi tiếng của Trung Quốc, sinh sôi và phát triển trong vùng xác định rộng khoảng 168 km² ở tỉnh Chiết Giang gần Tây Hồ. Trong lịch sử, Long Tỉnh Tây Hồ được chia làm 4 loại cho 4 vùng hơn là : Sư (Sư Tử), Long (Rồng), Vân (Mây), và Hổ. Nhưng theo thời gian, phân biệt này dần bị quên lãng, cho đến nay được sửa lại thành các loại trà Sư Phong Long Tỉnh, Mai Gia Long Tỉnh và tên gọi chung là Tây Hồ Long Tỉnh. Tuy nhiên giới sành điệu vẫn xem loại trà Sư Tử là “crème de la crème”, thượng hảo hạng. Nguồn: wikipedia)

      Hạ Mộc sửng sốt, “Trà này đắt lắm hả?”

      Lần này đổi thành Hạ Hồi Sinh kinh ngạc, “Cậu biết sao? Trà Tây hồ Long Tỉnh thượng hạng phải đến mấy chục lượng bạc cân đó!”

      Hạ Mộc vừa nghe, cằm muốn rơi xuống. biết số loại trà rất đắt, nhưng thể ngờ trà nhà mình uống cũng đắt như thế!

      Nhớ ngày đó, lúc ở Hàng Châu, tiểu thư nhà mình ra ngoài, lúc trở về đưa cái túi đựng mấy cân trà cho , dù để pha trà hàng ngày. cũng tưởng là trà phổ thông. Bình thường pha coi như uống thay nước sôi, nếu biết quý như vậy, đánh chết cũng dám lãng phí như thế. Huống chi dùng như nước sôi pha cho người khác uống giải khát chứ.

      Giờ cũng uống hơn nửa ấm trà, Hạ Mộc có hối hận cũng vô dụng, trong lòng thầm, sao tiểu thư cho biết chứ. Cái này… này rất lãng phí!!! Nhưng lời này dám với Tử Tang, thầm nghĩ, phải cất chỗ trà này , về sau chỉ pha cho mình tiểu thư uống thôi.

      “Cậu biết à!” Hạ Hồi Sinh nhìn vẻ mặt Hạ Mộc thể tin nổi hỏi.

      biết.” Hạ Mộc thành , nếu biết, giờ cần đau lòng như thế.

      “Vậy chỗ trà này cậu lấy ở đâu?” Hạ Hồi Sinh hỏi.

      Tiểu thư nhà mình đưa, Hạ Mộc oán thầm , bên trả lời, “Người ta cho.”

      Hạ Mộc chưa phải là dối, do Tử Tang đưa, chỉ là thôi.

      Chỗ trà này dù là có tiền cũng khó mà mua được. Người có chỗ trà này hiển nhiên tầm thường, nhưng Hạ Hồi Sinh cũng biết Hạ Mộc muốn nhiều về việc này. Vì thế cũng hỏi nhiều, xích lại gần Hạ Mộc, thấp giọng : “Mình biết cậu mới cưới vợ, vợ cậu đâu?”

      đến động tĩnh hẳn là , nếu ở nhà chắc chắn biết, nhưng tại sao thấy có người xuất nhỉ?

      đến Tử Tang, Hạ Mộc hơi xấu hổ, phải vợ của đâu, trả lời: “Ở lầu.”

      “Gọi ấy xuống đây , mình rất muốn được diện kiến em dâu!” Hạ Hồi Sinh cười .

      Hạ Mộc nhìn thoáng qua Hạ Hồi Sinh, cảm giác hơi buồn cười, người này còn chưa từ bỏ ý định đó.

      Lại tiếp, Hạ Mộc còn lớn hơn Hạ Hồi Sinh mấy tháng. Cha Hạ Hồi Sinh Hạ Minh Thanh từ mất cha mẹ, do bà nội nuôi lớn, sau này bái sư phụ, nghe võ công rất cao cường. Vì thế đứa con mới sinh Hạ Hồi Sinh cũng rất lợi hại, sau này bắt đầu theo phụ thân học võ có bài có bản. Năm bốn, năm tuổi cậu ta bắt đầu xưng bá trong thôn, có tiếng là tiểu bá vương. Mấy đứa bé nhìn thấy đều phải kêu tiếng Hồi Sinh, đương nhiên trong đó cũng có phần vì cậu ta là con của Hạ Minh Thanh, mà cậu ta cũng khách khí, chỉ cần được gọi tiếng xem người khác là đàn em.

      đứa trẻ bị dạy hư với Hạ Mộc ngoan ngoãn thà đúng là thích. Huống chi xét theo tuổi tác mà , Hạ Hồi Sinh chỉ là người dưới, sao có thể gọi bằng , lớn phân biệt , há chẳng phải rất lộn xộn. Hồi Hạ Mộc có ý nghĩ như vậy, nên rất lạnh nhạt với Hạ Hồi Sinh. Nhưng mà Hạ Hồi Sinh lại thích đến tìm Hạ Mộc gây phiền toái. Hạ Mộc sợ Hạ Hồi Sinh, ở trong thôn cũng chỉ có mình Hạ Mộc dám phản kháng Hạ Hồi Sinh, cho nên ở trong thôn hai người coi như là ở hai phe.

      Cố tình hai đứa bé này lại có quan hệ thân thích cách bốn năm đời. Mẹ Hạ Hồi Sinh khó sinh qua đời, mình Hạ Minh Thanh khó có thể chăm sóc đứa trẻ mới sinh. Bà nội Hạ Mộc lại là người thiện tâm, thường xuyên giúp đỡ chăm Hạ Hồi Sinh. Vì thế Hạ Hồi Sinh và Hạ Mộc cùng uống nguồn sữa nên thường xuyên ở cùng nhau. Hai người tranh đồ chơi, chỉ là cậu bắt mình, mình bắt cậu. Lúc ấy hai đứa bé rất hay tranh cãi ầm ĩ, chẳng qua, người gây chuyện là Hạ Hồi Sinh, người quan tâm đến là Hạ Mộc.

      Sau này từ từ trưởng thành, cũng thường xuyên đánh nhau, nhưng Hạ Mộc từ hiểu chuyện thành , dám đánh người khác bị thương, thường xuyên nương tay, cuối cùng người hay thua chính là .

      lần, có con lợn rừng chạy xuống thôn, lúc đó có người lớn, chỉ có đám trẻ con chơi đùa. Hạ Hồi Sinh cậy bản thân mình biết mấy công phu mèo cào, giữ chân con lợn rừng để mấy đứa bé khác có cơ hội trốn . Mặc dù Hạ Hồi Sinh có thiên phú học võ, nhưng tuổi còn võ công có luyện xuất sắc đến đâu vẫn là đứa bé, sao có thể đối đầu với con lợn rừng hung mãnh. Thiếu chút nữa mất mạng dưới chân con lợn rừng đó, may mà Hạ Mộc kịp thời chạy tới. Hạ Mộc dựa vào sức lực của mình, giơ cao cây gậy gỗ thô to đánh lợn rừng, cuối cùng đuổi được nó .

      Khi đó hai đứa bé còn chưa đến bảy tuổi. Sức lực trời sinh của Hạ Mộc khiến Hạ Hồi Sinh rất kính nể. Từ đó về sau Hạ Hồi Sinh đến gây phiền toái cho Hạ Mộc nữa mà đổi thành quấn lấy Hạ Mộc để dạy cho cậu làm sao luyện được sức lực lớn như vậy, hai người đàn ông cũng chưa chắc khoẻ bằng.

      Tuy rằng Hạ Hồi Sinh kính nể sức lực của Hạ Mộc, nhưng trong mắt Hạ Mộc vẫn là tên ngốc. Bởi vì Hạ Mộc thà hiểu chuyện thường xuyên bị người khác bắt nạt. Tuy nhiên từ khi bị đe doạ ít rất nhiều, cho nên tự nhận bản lĩnh của mình vẫn cao hơn Hạ Mộc. So sánh đạo lý, to hơn Hạ Mộc, vì thế nhất định bắt gọi bằng .

      Nhưng Hạ Mộc bé cũng rất quật cường, nhận định cái gì đó người khác đừng hòng sửa lại.

      Vì thế hai đứa bé cứng đầu ở cùng nhau, tất nhiên có rất nhiều mâu thuẫn, nhưng vẫn chơi với nhau. Cứ như vậy, dần dà, hai người hễ có thời gian lại đến tìm nhau, qua thời gian, tình cảm cũng dần sâu đậm. Tận đến sau này, Hạ Mộc rời , còn Hạ Hồi Sinh cũng chuyển theo cha, hai người mới triệt để chặt đứt liên hệ.

      ấy hơi mệt, chắc nằm nghỉ, lần sau giới thiệu cho cậu biết!” Hạ Mộc , biết Tử Tang thích gặp người lạ, tất nhiên gọi.

      “Tốt xấu gì chúng ta cũng là huynh đệ bao năm, sao nào, cả người cũng cho tôi nhìn.” Hạ Hồi Sinh vui , người em của mình cưới vợ, làm gì có đạo lý cho xem, ở nhà thôi nhưng ràng có ở nhà mà.

      Hạ Mộc bắt đầu do dự, tiểu thư là người quan trọng nhất với , Hạ Hồi Sinh là bạn từ chơi cùng của . rất mong hai người quan trọng của mình có thể biết nhau, hơi phân vân chút, vẫn lên lầu.

      Cửa ở cầu thang đóng, có người, Hạ Mộc bước lên. Trong phòng vẫn đóng cửa, do dự lúc, vẫn tiến lên gõ cửa.

      “Vào .” Tử Tang ngồi cạnh bàn biết vẽ cái gì, nghe xong tiếng đập cửa, cũng ngẩng đầu lên .

      Hạ Mộc tiến vào nhìn thấy Tử Tang vẽ, hề bất ngờ, : “Cái kia… Tiểu thư, bạn chơi hồi với tôi biết tôi thành thân, muốn gặp gặp .”

      Vùng tượng pha hiếm có người đến, Tử Tang tự nhiên biết, nhưng nàng thèm để ý, tự nhiên định lộ diện, chỉ là ngờ Hạ Mộc lại lên tận nơi mời nàng xuống.

      Nàng buông bút, nhìn về phía Hạ Mộc. biết nàng thích có người quấy rầy, xem ra rất coi trọng người này, bằng bảo nàng xuống làm quen.

      Hiếm có người Hạ Mộc coi trọng, nàng ngược lại muốn xem người đó có lai lịch gì, lẽ lại là cực phẩm nữa.

      Nhìn Tử Tang bước xuống, thân quần áo mỏng manh, tuy rằng có hoa văn gì, đơn giản đến mức thể đơn giản hơn nhưng chất liệu rất tốt. Người bình thường mua nổi, ngũ quan lại xinh xắn, làn da trắng nõn mịn màng, khí chất linh lạnh lùng toát ra từ xương tuỷ lại càng hiếm thấy, còn có cả ngạo nghễ…

      Hạ Hồi Sinh khỏi thầm than, tiểu tử Hạ Mộc này có tiền đồ thế mà cưới được vợ xinh đẹp như vậy nhưng hề đơn giản chút nào.

      cần phải vị này chính là em dâu rồi.” Hạ Hồi Sinh cười .

      ràng người này trông hơn Hạ Mộc hai ba năm, sao lại gọi nàng là em dâu , vì thế nhìn về phía Hạ Mộc, hỏi: “ ta lớn hơn ?”

      “So với tôi hơn ba tháng.” Hạ Mộc thành trả lời.

      Hạ Mộc nhìn ổn trọng, còn Hạ Hồi Sinh bộ dáng nguyên bản có khuôn mặt trẻ con, hơn nữa trắng nõn, càng nổi bật ngũ quan tuấn tú, lúc nào cũng cười, cười vô tâm vô phế. Vì thế nhìn hơn Hạ Mộc vài năm cũng đúng thôi.

      Hạ Hồi Sinh nghiêm cẩn : “Em dâu, với em này. Tuy tuổi hơn tí nhưng còn thông minh hơn Hạ Mộc, nhớ ngày đó vẫn do bảo vệ chú ấy, để cho người khác bắt nạt. Ở trong ngoài thôn, cùng thế hệ phải ai cũng gọi tiếng Hồi Sinh sao, gọi em là em dâu cũng để em chịu thiệt, nhớ ngày đó…”

      Hạ Mộc ở bên cạnh cười ngây ngô, chẳng hề có phản ứng với mấy lời tầm phào Hạ Hồi Sinh .

      “Câm miệng.” Tử Tang ra lệnh.

      Hạ Mộc làm như nghe thấy.

      Hạ Hồi Sinh sửng sốt, sau đó nhìn Tử Tang lâu sau chuyện, lại nhìn về phía Hạ Mộc, ủy khuất : “Hạ Mộc, sao cậu lại cưới vợ hung dữ như vậy?”

      Trước khi đến từng nghe rất nhiều lời đồn về Tử Tang, chưa nhìn thấy chính chủ, nhưng khi nghe câu ra lệnh của Tử Tang, chỉ biết nàng có cá tính lạnh lùng, hợp ở chung với người khác. Quả nhiên đối với khách như , nàng cũng dám bảo câm miệng, nếu đổi lại Hạ Mộc thà chẳng phải là Hạ Mộc bị bắt nạt chết hay sao?

      “Này, sao có thể vô lễ như vậy?” Hạ Hồi Sinh trừng mắt nhìn Tử Tang.

      Quả nhiên lại người có vấn đề, nghĩ vậy, Tử Tang cũng quay đầu lại lên lầu.

      Hạ Hồi Sinh ngẩn người, thẳng đến khi thân ảnh Tử Tang biến mất, mới hoàn hồn nhìn về phía Hạ Mộc, thầm , “Hạ Mộc, đây là em dâu có chuyện gì thế? Quá vô lễ.”

      “Được rồi, cậu ít vài câu, cậu cũng cần chạy lăng quăng, vừa mở miệng lại lung tung. Vợ tôi rất dịu dàng, chỉ là ít , cũng thích yên tĩnh.” Hạ Mộc trách mắng.

      Đây là dịu dàng ư? Hạ Hồi Sinh thể tin nổi nhìn Hạ Mộc, cảm thấy cách suy nghĩ của có vấn đề, bằng chính là chưa nhìn thấy phụ nữ dịu dàng, tiếp theo lại nghe Hạ Mộc :

      “Cậu vừa thấy ấy nhăng cuội đống, tất nhiên là ấy có kiên nhẫn. Cậu tưởng ai cũng chịu được cái miệng lải nhải hơn cả bà già của cậu chắc, chỉ có mình mới chịu nổi cậu thôi.” Vẻ mặt Hạ Mộcnghiêm cẩn .

      Hạ Hồi Sinh trừng mắt nhìn Hạ Mộc, tỏ vẻ giận dữ, “Hay cho cái tên Hạ Mộc này, cậu muốn tạo phản à, lâu gặp, tôi thấy cậu ít được dạy dỗ rồi đấy.”

      “Đâu có ít, tôi làm hạ nhân trong nhà người ta, bị người khác mắng đánh nhiều nữa kia.” Hạ Mộc thuận miệng trả lời.

      Hạ Hồi Sinh sửng sốt, vẻ mặt có chút tối tăm. Lúc trước, khi biết được cái tin Hạ Mộc muốn bán mình làm nô, liều mạng đuổi theo, muốn kéo người trở về. Nhưng thất bại, dù nay Hạ Mộc khôi phục thân phận người dân bình thường, trong lòng vẫn thoải mái.
      Nhược Vân, ChrisAndrena thích bài này.

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      ☆ 043 Đột nhiên ra tay

      “Lúc nãy vào thế nào hãy ra thế đó.” Tử Tang nhàn nhạt .

      Hạ Hồi Sinh sửng sốt, tiếp theo giận dữ : “ cũng dám đuổi tôi .”

      ra ngoài.” Tử Tang lạnh lùng , trong giọng điệu có ý mệnh lệnh tuyệt đối và thể hoài nghi.


      Hạ Mộc vừa thấy vẻ mặt của Hạ Hồi Sinh, ngay lập tức biết mình vô tình lỡ lời, vội vàng sang chuyện khác, “Nhà cậu chuyển đến đâu?” Mấy ngày nay cũng hỏi thăm vài lần, nghe cha Hạ Hồi Sinh Hạ Minh Thanh cưới vợ kế rồi chuyển , nghe là đến phụ cận Huyện Thanh Sơn buôn bán. Vốn dĩ còn muốn hỏi thăm chút, chỉ là chưa có thời gian rảnh.

      “Trước đây cha mình phải từng làm tiêu sư ở tiêu cục tại Huyện Thanh Sơn sao? Tổng tiêu đầu ở đó là sư phụ của cha mình, cũng là sư công của mình. Sư công giao tiêu cục cho cha mình, sau này sư công qua đời, sư công còn có người con , có cảm tình nên kết hôn với cha mình.” Hạ Hồi Sinh , mẫu thân vì khó sinh mà qua đời. tay cha vừa làm cha vừa làm mẹ nuôi lớn lên.

      “Vậy lần này trở về chúc tết, chắc là cùng chú Thanh trở về .” Hạ Mộc lại hỏi.

      “Ừ, mẹ kế của mình cũng cùng, lần sau dẫn cậu đến gặp. Mẹ kế đối xử với mỉnh rất tốt, mình cũng thêm em trai và em , lần này cũng về theo, lần sau mình dẫn bọn nó đến chơi.” Hạ Hồi Sinh cười .

      Nghe xong lời này, Hạ Mộc rất vui vẻ. Vốn còn lo lắng Hạ Hồi Sinh bị mẹ kế chèn ép, hiển nhiên là có. Cũng đúng từ cậu ta có tiếng là tiểu bá vương, có ai bắt nạt được cậu ta.

      Hai người hàn huyên hồi đến tận hoàng hôn. Hạ Mộc vốn định giữ Hạ Hồi Sinh ở lại ăn cơm chiều, nhưng Hạ Hồi Sinh cũng phải trở về báo tiếng, miễn cho người nhà lo lắng nên ở lại. ở trong thôn mấy ngày, ngày mai lại đến tìm .

      Hạ Mộc tiễn bước bạn rồi vô cùng vui vẻ làm cơm chiều, hiển nhiên gặp được bạn chơi từ cao hứng.

      Tử Tang xuống lầum thấy Hạ Mộc vừa ngâm nga tiểu khúc nàng biết tên vừa nấu đồ ăn, dọn bát đũa. Trong lòng nàng hừ lạnh tiếng, chẳng qua là người bạn cực phẩm, cần vui vẻ đến thế sao?

      Thấy vẻ mặt Tử Tang ràng hơi khác, Hạ Mộc ngạc nhiên, nhưng cũng ảnh hưởng đến tâm tình của , cười : “Tiểu thư, ăn cơm tối thôi.”

      Tử Tang nhàn nhạt gật đầu, ngồi xuống bắt đầu ăn, gì.

      Hạ Mộc cười : “Tiểu thư, Hồi Sinh, là bạn chơi hồi rất thân với tôi. Nhớ lúc , Hồi Sinh theo cha cậu ấy học công phu, ở trong thôn là tiểu bá vương. Bởi vì cậu ấy che chở cho tôi, cho nên trong thôn ai dám bắt nạt tôi. Tuy rằng cậu ấy nhìn …”

      “Câm miệng, tôi muốn ăn cơm.” Tử Tang ra lệnh. hưng phấn đến vậy sao, ăn cơm cũng líu ra líu ríu?

      Hạ Mộc sửng sốt, yên lặng cúi đầu ăn cơm, nhìn có chút oan ức, có chút tại sao Tử Tang lại tức giận.

      Tử Tang nhìn thấy híp mắt. có cần tỏ vẻ này cho nàng xem ? Nàng chỉ là muốn nghe dong dài thôi mà. Nghĩ đến cái tên Hạ Hồi Sinh cũng là người hay lải nhải, chỉ cần nàng còn ở lại thôn này, nên để hai người này thân thiết tốt hơn. Nàng thích yên tĩnh, muốn Hạ Mộc cũng trở nên giống cái tên Hạ Hồi Sinh kia.

      Nhưng, hình như Hạ Hồi Sinh chỉ trở về chúc tết, sắp phải , nghĩ đến bọn họ gặp nhau được mấy ngày, vậy nàng quản.

      Yên lặng ăn cơm Hạ Mộc tự nhiên biết ý tưởng rất là bá đạo của Tử Tang.

      Ăn cơm xong, sau khi rửa mặt chải đầu, Hạ Mộc thấy Tử Tang lại lên lầu , vội kêu: “Tiểu thư.”

      Tử Tang quay đầu nhìn Hạ Mộc.

      “Cái kia, tiểu thư, có phải thích Hồi Sinh ?” Hạ Mộc lo lắng ngó Tử Tang. Hồi Sinh rất tốt với mình, sau này chắc chắn thường xuyên đến tìm . Nếu tiểu thư thích, vậy phiền toái rồi, hơn nữa còn muốn mời Hồi Sinh ăn cơm, Hồi Sinh còn dẫn em trai em đến chơi.

      Tử Tang vốn định thích nhưng vừa nghĩ, nếu nàng thích, vậy Hạ Mộc chắc chắn cho Hạ Hồi Sinh đến đây. Đây cũng là nơi ở, cho qua lại với bạn bè, hình như mình quá bá đạo.

      có.” Nàng có chút cam lòng , cứ quan sát trước, nếu cái tên Hạ Hồi Sinh kia chọc tới nàng, nàng tự nhiên quản, nghĩ thế, nàng tiếp tục lên lầu .

      Hạ Mộc khẽ thở phào, cười : “Cám ơn tiểu thư.”

      Sau đó Tử Tang để ý đến Hạ Mộc nữa, tiếp tục lên . Còn Hạ Mộc nhìn theo bóng Tử Tang biến mất, vui mừng ngủ, đêm mộng đẹp.

      Sáng sớm hôm sau, Hạ Mộc ra ngoài, còn Tử Tang vừa ăn sáng xong cũng định ngây ngốc ở lầu. Nàng cầm cái cuốc như bình thường hay làm đến tiền viện, giờ sang năm mới. Mấy tháng nữa là có thể trồng vài thứ trong sân.

      Lúc này Hạ Hồi Sinh đến, nhìn thấy Tử Tang ở trong sân, đứng ngoài cười chào hỏi, “Em dâu, sớm a!”

      là người thù dai, tuy rằng ngày hôm qua Tử Tang nhìn bằng sắc mặt tốt, nhưng nể tình nàng là vợ Hạ Mộc, cũng cười chào hỏi.

      Tử Tang giống như nghe thấy, động tác trong tay vẫn tiếp tục.

      Hạ Hồi Sinh sửng sốt, chẳng lẽ tiếng của mình quá , em dâu nghe được, nghĩ, gọi to: “Em dâu.”

      Tử Tang vẫn nghe thấy như cũ.

      Hạ Hồi Sinh ngốc, vừa nhớ đến thái độ ngày hôm qua của Tử Tang, lập tức hiểu được đối phương muốn để ý đến mình. nghiêm mặt, bắt đầu phát biểu, “Em dâu, phải cố ý em. có lễ chào hỏi em như vậy, dù sao em cũng phải đáp tiếng, đây là cấp bậc lễ nghĩa. nghĩ cho bản thân, cũng phải nghĩ cho Hạ Mộc, em thể để cho người ta Hạ Mộc cưới vợ có cấp bậc lễ nghĩa chứ! Lần này bỏ qua, tha thứ cho em, lần sau thể như vậy.”

      Hạ Hồi Sinh đầy ý sâu xa, nhưng người nọ nhìn cũng thèm liếc mắt nhìn cái, thèm nhìn.

      Hạ Hồi Sinh hít sâu hơi, tự nhủ mình thể nổi giận, thể nổi giận, nhưng này luôn lấy dáng vẻ này đối đãi với khách. Hơn nữa, trông thái độ hôm qua của Hạ Mộc đối với ta, hiển nhiên ta thường xuyên bắt nạt Hạ Mộc. Chẳng phải thế sao, Hạ Mộc đầu gỗ kia cực kì ngốc, chắc chắn bị ta bắt nạt đến chết, chuyện này tuyệt đối cho phép .

      “Em dâu, biết em nghe được, em nghĩ chuyện là được sao?” Hạ Hồi Sinh cả giận .

      Người nọ vẫn như cũ để ý đến .

      Hạ Hồi Sinh tức giận đến mức muốn giơ chân, mũi chân dùng chút lực. bay qua, vững vàng dừng ở trước mặt Tử Tang, hổn hển : “Nè, kia, chuyện cho tôi. Ông đây đánh phụ nữ, đừng để ông đây phải ra tay.”

      Lần này, cuối cùng Tử Tang cũng ngẩng đầu nhìn Hạ Hồi Sinh. Đôi mắt hình như mang theo tò mò trông lên ngó xuống nhìn Hạ Hồi Sinh, khiến hơi mất tự nhiên, “ nhìn tôi làm gì. Tôi hỏi , cho rằng mình câm điếc chắc!”

      “Lúc nãy vào thế nào hãy ra thế đó.” Tử Tang nhàn nhạt .

      Hạ Hồi Sinh sửng sốt, tiếp theo giận dữ : “ cũng dám đuổi tôi .”

      ra ngoài.” Tử Tang lạnh lùng , trong giọng điệu có ý mệnh lệnh tuyệt đối và thể hoài nghi.

      “Dựa vào cái gì đòi ra lệnh cho tôi.” Hạ Mộc giận dữ cười đáp, rất châm chọc.

      Tử Tang hừ lạnh tiếng, đột nhiên nàng quơ mạnh cuốc về phía chân Hạ Hồi Sinh. Hạ Hồi Sinh cả kinh, dùng tốc độ nhanh chóng né tránh. Nhưng ngờ tốc độ của Tử Tang cũng rất nhanh, lại cái cuốc đánh về phía . Mũi chân điểm , giống như được mượn lực, vững vàng bay về phía sau mấy mét, cách Tử Tang rất xa. đứng vững, thấy Tử Tang đánh giá mình, giận dữ : “Cái này làm gì thế, vì sao ra tay đánh tôi? cho rằng ông đây dám đánh phụ nữ chắc. cho biết, công phu của ông đây giang hồ cũng có chút danh tiếng.”

      Tử Tang nhíu mày, rất nghiêm cẩn nhìn Hạ Hồi Sinh, cũng biết nghĩ gì…
      Last edited: 9/11/14
      Chris, AndrenaKem Đá thích bài này.

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      ☆, 044 Hạ Mộc học võ

      “Hạ Mộc cậu rất bất công, người ta vợ quên mẹ, lời này quả sai.” Hạ Hồi Sinh oan ức nhìn Hạ Mộc.

      “Cái này liên quan gì đến có vợ quên mẹ chứ?” Hạ Mộc mơ hồ xem Hạ Hồi Sinh.

      “Cậu chính là có vợ quên em.” Hạ Hồi Sinh lên án.


      Vốn dĩ Tử Tang định để ý đến Hạ Hồi Sinh nhưng nàng rất bất ngờ khi thấy Hạ Hồi Sinh vì tức giận mà dùng đến động tác bay lên kia, lập tức nàng nghĩ đến cái gọi là khinh công. Nàng có chút ngoài ý muốn, hoá ra Hạ Hồi Sinh cũng luyện công phu. Nàng định nhìn xem Hạ Hồi Sinh thi triển thế nào, cho nên mới kêu Hạ Hồi Sinh tiến vào bằng cách nào ra ngoài bằng cách ấy. Tiếc rằng Hạ Hồi Sinh là Hạ Mộc, với mệnh lệnh của Tử Tang nghe gì làm đó.

      Mà tính tình Tử Tang lạnh lùng, lại thích nhiều lời, cho nên thẳng ra cầu của bản thân, nhưng lại ràng, mình cũng hề biết điều đó. Hạ Hồi Sinh hiểu nhầm thành Tử Tang muốn đuổi người. đến nhà người em của mình, Tử Tang coi thường là vô lễ lại còn muốn đuổi , cũng mặc kệ. Tử Tang còn kiên nhẫn, trực tiếp ra tay, bức Hạ Hồi Sinh.

      Hạ Mộc trở về nhìn thấy cảnh hai người giằng co, khẩn trương hỏi: “Hai người làm gì thế?” chỉ chặt mấy cành trúc trở về, sao trong lúc đó Hồi Sinh và tiểu thư xảy ra chuyện rồi.

      “Hạ Mộc, vợ cậu đánh mình.” Hạ Hồi Sinh vội vàng cáo trạng, giọng điệu tỏ vẻ vô cùng oan ức.

      Hạ Mộc kinh ngạc nhìn thoáng qua Tử Tang, biết hỏi nàng , cho nên nhìn Hạ Hồi Sinh, : “Sao lại thế này?”

      “Làm sao mình biết là có chuyện gì xảy ra, mình vừa đến đây, chào hỏi ta cũng để ý, sau đó nhảy vào sân, nghĩ tới nàng bảo mình ra ngoài, mình , ta cầm cuốc đánh mình.” Hạ Hồi Sinh ủy khuất , mình chọc tới ta lúc nào, bản thân mình luôn có nhân duyên tốt sao đến chỗ nàng được chào đón gì cả.

      Tối hôm qua Hạ Mộc chuyện Hạ Hồi Sinh với Tử Tang, thế mà nàng hề phản đối, Hạ Hồi Sinh đến làm khách là có vấn đề gì. Nếu đồng ý, như vậy tiểu thư nhà tự nhiên tiếp nhận chuyện Hạ Hồi Sinh đến, nhưng vì sao tiểu thư muốn đánh người chứ?

      “Tử Tang, vì sao ngài muốn đánh Hồi Sinh.” Hạ Mộc nghĩ mãi ra lý do, tràn đầy hi vọng nhìn về phía Tử Tang, hi vọng nàng có thể giải đáp nghi ngờ của .

      Lúc có người Hạ Mộc miễn cưỡng có thể gọi tên Tử Tang nhưng đôi lúc cách xưng hô “Ngài” vẫn tự giác được dùng tới. Tử Tang cũng sửa lại, nhưng ở bên cạnh Hạ Hồi Sinh rất mẫn cảm, bỗng chốc nhận ra là ngài mà phải là em, nhưng bất động thanh sắc làm như nghe thấy, trong lòng lại vòng vo trăm mối.

      Tử Tang nhíu mày, cuối cùng : “ bảo làm mẫu chút vào sân như thế nào.”

      Hạ Mộc sửng sốt, nhìn về phía Hạ Hồi Sinh. Người nọ có cảm giác mạc danh kỳ diệu, do dự hồi, triển khai khinh công, ra sân, sau đó cứ như vậy lại triển khai khinh công lần nữa tiến vào sân, rồi nhìn về phía Hạ Mộc, “Mình cứ thế nhảy vào, sau đó vợ cậu bảo mình tiến vào thế nào ra thế đó, cậu có chọc tức người khác hay ?”

      Hạ Mộc linh quang chợt lóe, nhìn về phía Tử Tang, “Tử Tang, có phải ngài hiếu kì về khinh công của Hồi Sinh, cho nên ngài muốn cậu ấy thi triển khinh công để ngài nhìn kĩ lần, có phải ?”

      Với việc Hạ Mộc có thể nhìn ra suy nghĩ của nàng, Tử Tang hề bất ngờ. Từ lúc ở chung tới nay, có rất nhiều việc nàng Hạ Mộc cũng có thể đoán được, hoặc nhìn ra gì đó. Ở phương diện này, nàng có thể lược bớt rất nhiều phiền toái.

      Xem vẻ mặt Tử Tang, Hạ Mộc biết ngay chính mình đúng rồi, mặt lộ ra chút bất đắc dĩ. Tiểu thư nhà bình thường ít nhất, có đôi lúc biểu đạt ràng nhưng mình vẫn có thể hiểu được. Tuy rằng hiểu tại sao lại thế, nhưng ít ra cũng là chuyện tốt, bằng rất khó khi giao tiếp với tiểu thư.

      Nhưng người khác đâu có hiểu. Cho nên vẫn thích tiểu thư nhà mình có thể nhiều hơn chút, dù cũng biết nguyện vọng này rất khó thực .

      Nhưng tại Hạ Mộc còn biết, sau này nguyện vọng này của thực được nửa. Đương nhiên đây là sau này nhé!

      “Hồi Sinh, Tử Tang phải ấy muốn đuổi cậu, chỉ là tò mò về khinh công của cậu thôi, cậu đừng để ý.” Hạ Mộc với Hạ Hồi Sinh .

      Trong lòng Hạ Hồi Sinh nguyên bản còn khiếp sợ ăn ý như lúc này của Hạ Mộc và Tử Tang, lập tức nhìn ra suy nghĩ của ta. nghe thấy giọng của Hạ Mộc mới hoàn hồn, lại nhìn Tử Tang vào phòng, bất mãn kêu lên: “Nè, cứ như thế hả, phải xin lỗi tôi tiếng chứ, tuyệt biết tôn trọng người làm này.”

      Hạ Mộc vội vàng kéo Hạ Hồi Sinh, lắc đầu với . Hạ Hồi Sinh trừng mắt với Tử Tang cái, sau đó nhìn về phía Hạ Mộc, hừ lạnh tiếng, “Cậu quản vợ mình , thể vô pháp vô thiên vậy được.”

      sao mà.” Hạ Mộc cười ngây ngô vài tiếng, “Hồi Sinh, vợ mình có ác ý, chỉ là quá thích chuyện mà thôi.”

      “Hạ Mộc cậu nhàng nhỉ, ta phải là quá thích chuyện, mà là quá coi thường mình, nể mặt mình. Hơn nữa biết mình là em tốt của cậu, còn như vậy, cũng là nể mặt cậu.” Hạ Hồi Sinh trừng mắt với Hạ Mộc .

      “Vậy cậu cho mình ít mặt mũi, đừng tức giận. Vợ mình mặt lạnh thiện tâm.” Hạ Mộc cười ngây ngô.

      “Hạ Mộc cậu rất bất công, người ta vợ quên mẹ, lời này quả sai.” Hạ Hồi Sinh oan ức nhìn Hạ Mộc.

      “Cái này liên quan gì đến có vợ quên mẹ chứ?” Hạ Mộc mơ hồ xem Hạ Hồi Sinh.

      “Cậu chính là có vợ quên em.” Hạ Hồi Sinh lên án.

      “Ách.”



      Sau khi Hạ Hồi Sinh rời , Hạ Mộc thấy Tử Tang xuống lầu, đánh tiếp đón, “Tiểu thư.”

      “Học võ với Hạ Hồi Sinh.” Tử Tang , nàng vốn định huấn luyện Hạ Mộc có năng lực tự bảo vệ mình. Nhưng muốn mình tự tay dạy, hai là muốn để lộ mình biết võ công. ngờ Hạ Hồi Sinh này lại xuất , vừa khéo, nghĩ tiếp, Hạ Hồi Sinh này cũng chướng mắt lắm.

      Hạ Mộc ngạc nhiên, vội hỏi: “Tiểu thư, vì sao muốn tôi học võ?”

      “Bảo học cứ học .” Tử Tang nhàn nhạt .

      “Vâng.” Hạ Mộc đồng ý, hỏi nhiều. Đúng như tiểu thư nhà , bảo học học, vì cái gì khác. Huống hồ biết võ công, về sau có thể bảo vệ tiểu thư.

      trực tiếp với Hạ Hồi Sinh, chủ yếu học chiêu thức võ công là được, cái khác tuỳ .” Bản thân Hạ Mộc còn có sức cực khoẻ, học chiêu thức võ công cũng tự có năng lực bảo vệ mình quá kém.

      “Được, tiểu thư, tôi cố hết sức.” Hạ Mộc nghiêm cẩn hứa hẹn.

      Hôm sau, Hạ Mộc thẳng với Hạ Hồi Sinh: “Hồi Sinh, cậu dạy mình học võ !”

      Hạ Hồi Sinh kinh ngạc, “Giờ cậu mười bảy mười tám tuổi tuy rằng học võ hơi muộn, nhưng cũng có thể đuổi kịp. Chỉ là tại sao cậu lại đột nhiên muốn học võ?”

      “Mình nghĩ muốn tự bảo vệ mình, còn có bảo vệ vợ mình.” Hạ Mộc cũng ra là Tử Tang muốn học.

      “Bản thân cậu có cự lực, học mấy chiêu thức võ công và kinh nghiệm đấm đá cũng sai. Đối với cậu mà cũng dễ dàng hơn, nhưng nếu cậu muốn luyện ra nội lực rất vất vả.” Hạ Hồi Sinh .

      “Mình cũng muốn học khinh công.” Hạ Mộc .

      Mắt Hạ Hồi Sinh híp lại, thoáng qua chút đăm chiêu, cười : “Được, cậu thế, mình dạy cậu. Từ hôm nay trở , cậu là đồ đệ của mình, mau làm lễ bái sư .”

      Muốn học gì đó đều phải bái sư, mà sư phụ luận tuổi tác lớn . Hạ Mộc nghĩ thế, vội đồng ý, định quỳ xuống dập đầu, bị Hạ Hồi Sinh kéo lên, giận dữ : “Tên ngốc này, mình chỉ đùa thôi. Sao lúc bảo gọi mình là cậu nghe lời như vậy.”

      Hạ Mộc sửng sốt, rất là nghiêm cẩn : “Sư phụ chẳng phân biệt được tuổi tác, bối phận rành rành ra đó. Nhưng nếu gọi phải là tuổi lớn hơn mới gọi, cậu ràng hơn tôi. Gọi cậu là chẳng phải là rối loạn bối phận.”

      “Tên ngốc quả nhiên chính là tên ngốc, đùa cũng biết.” Hạ Hồi Sinh chỉ tiếc rèn sắt thành thép vuốt vuốt trán mình, sau đó : “Mình cũng chỉ dạy cậu công phu thôi, cậu đừng gọi mình là sư phụ. Nhưng công phu mình học là võ công của sư công, cậu phải đến thắp hương trước sư công, còn phải bái cha mình là sư phụ. Chỉ có nhập môn, mới có thể học võ công bổn môn, đây là quy củ.”

      Hạ Mộc tự nhiên có ý kiến.
      Nhược Vân, ChrisAndrena thích bài này.

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      ☆ 045 Sinh nhật của Hạ Mộc
      Ba, hôm nay là sinh nhật mười tám tuổi của , bọn em mang trứng gà đến tặng .” Hạ Chiêu Quan vừa cười .
      Hạ Mộc sửng sốt, hiển nhiên quên mất. Nhìn em trai em mình, rất cảm động, từ khi làm hạ nhân, sớm nhớ có vụ sinh nhật này.



      Ngày đó, sau khi Hạ Hồi Sinh dẫn Hạ Mộc gặp cha mình Hạ Minh Thanh, Hạ Mộc bắt đầu học võ, vì dạy Hạ Mộc, Hạ Hồi Sinh tạm thời ở lại thôn.

      Mỗi ngày buổi sáng trời còn tờ mờ sáng, Hạ Mộc thức dậy. Còn Hạ Hồi Sinh cũng tới lúc này đến rừng trúc sau nhà, hai người để ý đến trời rét lạnh bắt đầu người dạy người học. Bình thường chuyện hề đáng tin Hạ Hồi Sinh dạy võ công cũng có bài có bản, còn Hạ Mộc cũng học rất nghiêm túc, rất nỗ lực. Buổi tối làm xong hết việc nhà, mình người ở sau viện luyện lại những gì buổi sáng Hạ Hồi Sinh dạy.

      Phải học võ, Hạ Mộc càng bận hơn. Hôm nay sau khi ăn cơm chiều, Hạ Mộc với Tử Tang: “Tiểu thư, người xem, lâu nữa cày bừa vụ xuân. tay tôi còn có chút bạc, chi bằng mua ít ruộng?”

      Tuy rằng này đất ở tượng pha mua, nhưng tạm thời có cách gì hay để trồng ngay được, sau này cần phải từ từ xử lý. Với hộ nhà nông, ruộng đất là quan trọng nhất.

      “Ừ, dùng tên của mua.” Tử Tang nhàn nhạt , nếu Hạ Mộc lại dùng tên của nàng mua, đến lúc nàng rời còn phải làm thủ tục chuyển nhượng, phiền toái, cần vẽ vời thêm chuyện.

      “Điều này hợp quy củ!” Hạ Mộc khó xử , làm gì có chủ nhân đăng ký sở hữu dưới tên hạ nhân.

      “Cứ làm theo lời tôi là được.” Tử Tang biết Hạ Mộc mềm tai nghe vào, cho nên trực tiếp hạ mệnh lệnh .

      “Vâng.” Quả nhiên, Hạ Mộc đồng ý, còn : “Còn cái hồ bỏ hoang ở vùng tượng pha kia tôi cũng muốn mua, đến lúc đó nạo vét ít bùn nhão bỏ là có thể nuôi cá, đến lúc đó thả thêm mấy củ sen.”

      “Tự làm chủ, đừng lấy việc này làm phiền tôi.” Tử Tang lãnh đạm , giọng điệu kiên nhẫn. Nàng thích Hạ Mộc làm cái gì cũng cho nàng biết, ràng còn quan hệ chủ tớ, chết vẫn nhận định là chủ tớ, nếu như thế này, đến lúc rời có khả năng cũng có mấy việc phiền phức.

      “Vâng.” Hạ Mộc đáp ứng.

      Giữa trưa hôm sau , Hạ Mộc phải mua ruộng đất và hồ nước bỏ hoang kia nữa. Sau đó, Hạ Mộc càng bận, học võ, làm việc nhà, làm ruộng để chuẩn bị cày bừa vụ xuân.

      Hạ Hồi Sinh nhìn Hạ Mộc bận từ sáng đến tối, thời gian luyện võ thời gian càng ít. Mặt khác buổi sáng, giữa trưa, buổi tối còn phải đúng giờ trở về nấu cơm cho Tử Tang ăn, mà Tử Tang mỗi ngày nhàn rỗi, làm gì.

      Cho nên, Hạ Hồi Sinh càng xem Tử Tang càng vừa lòng. Hạ Mộc cũng chú ý tới cảm xúc của Hạ Hồi Sinh. hầu hạ tiểu thư nhà là chuyện phải làm, nhưng Hạ Hồi Sinh cũng biết, lo lắng hai người phát sinh xung đột. Vì thế, sau khi sáng hôm nay luyện canh giờ võ công, Hạ Mộc ấp úng với Hạ Hồi Sinh: “Ngày mai chúng ta đổi sang chỗ khác học võ !”

      “Vì sao, ở đây rất tốt.” Hạ Hồi Sinh .

      “Hồi Sinh, mình biết cậu thích Tử Tang, cho nên, mình muốn hai người cách xa nhau, mình lo lắng hai người cãi nhau.” Hạ Mộc do dự chút, vẫn .

      Hạ Hồi Sinh vừa nghe liền tức giận, “Sao cậu bảo ta tránh tôi, biết thế sớm, thái độ kia của ta, trách tôi nhìn ta vừa mắt sao?”

      Hạ Mộc im lặng.

      Hạ Hồi Sinh híp mắt, nhìn vẻ mặt xấu hổ của Hạ Mộc, lại nghĩ tới chuyện. Mấy ngày trước vô tình gặp vợ chồng Hạ Đại Hầu, theo lời bọn họ, biết được Hạ Mộc ở rể .

      Ở rể, đó là sỉ nhục với người đàn ông, trong mắt Hạ Hồi Sinh xẹt qua ý lạnh.

      “Mình biết rồi, sau này mình để cậu khó xử nữa. Cậu về làm điểm tâm , hôm nay dừng lại tại đây, ngày mai đến chỗ nhà cũ tìm mình , đến đó học.” Hạ Hồi Sinh , sau đó xoay người ly khai.

      Từ cơn giận ngày đó, quả nhiên Hạ Hồi Sinh đến tượng pha nữa. Lại qua mấy ngày, Hạ Hồi Sinh lại dạy Hạ Mộc vài thứ, bảo Hạ Mộc thường xuyên luyện tập rồi rời khỏi thôn, về Huyện Thanh Sơn, qua thời gian nữa lại đến.

      ***

      Mười tháng hai.

      Hôm nay, Hạ Thư và Hạ Chiêu Quan cầm giỏ có ba quả trứng gà tới cửa, vừa khéo gặp được Tử Tang ngồi trong sân, hai người có chút mất tự nhiên kêu tiếng chị Ba.

      Tử Tang liếc mắt nhìn bọn họ cái, khó được tâm tình tốt gật đầu, gì rồi bước vào phòng.

      Hạ Chiêu Quan biết làm sao nhìn về phía Hạ Thư.

      phải Ba rồi sao, tam tẩu thích chuyện, thế nhưng hướng về chúng ta gật đầu , tự nhiên đồng ý cho chúng ta vào.” Hạ Thư , tưởng hướng bên trong rồi, lúc này Hạ Mộc cũng theo trong phòng xuất ra .

      “Em Tư, em Hai.”

      Ba.” Hai người thấy Hạ Mộc ra khẽ thở ra, vui mừng nghênh đón.

      Ba, hôm nay là sinh nhật mười tám tuổi của , bọn em mang trứng gà đến tặng .” Hạ Chiêu Quan vừa cười .

      Hạ Mộc sửng sốt, hiển nhiên quên mất. Nhìn em trai em mình, rất cảm động, từ khi làm hạ nhân, sớm nhớ có vụ sinh nhật này.

      tới thang lầu bước chân Tử Tang hơi ngừng chút, nàng rất thính tai, cần nghe lén cũng nghe được lời Hạ Chiêu Quan , thầm nghĩ hôm nay hoá ra là sinh nhật của Hạ Mộc.

      Nàng hơi hơi cau mày, tiếp tục lên lầu.

      quên mất, vào trong ngồi !” Hạ Mộc cười , dẫn hai người vào trong.

      Hạ Thư và Hạ Chiêu Quan cũng ngồi lâu, sau nén hương rời . Hạ Mộc đứng dậy tiễn, đến khi nhìn thấy bóng hai người nữa. Trong lòng thở dài, ràng ở cùng thôn, lại ở chung ít mà xa cách nhiều, cũng ít khi tụ họp. Nghĩ đến thái độ cha mẹ, đau đầu. Trở lại phòng khách ngồi xuống nhìn cái giỏ có ba quả trứng gà rồi ngẩn người. Đột nhiên nghe thấy tiếng vó ngựa, tiếng Hạ Hồi Sinh hô to gọi vang lên, vội vàng ra ngoài.

      Chỉ thấy Hạ Hồi Sinh từ lưng ngựa nhảy xuống, cột ngựa vào thân cây rồi lấy theo đống đồ từ lưng ngựa xuống. Hạ Mộc có chút kinh ngạc, hỏi: “Cậu làm gì vậy?”

      “Hôm nay là sinh nhật mười tám tuổi của cậu, tất nhiên phải chúc mừng ra trò bữa.” Hạ Hồi Sinh cười .

      “Cậu còn nhớ à!” Hạ Mộc có chút kinh ngạc.

      “Đương nhiên, chúng ta là em tốt kia mà?” Hạ Hồi Sinh , sau đó thấp giọng hỏi Hạ Mộc, “Vị kia nhà cậu đâu?”

      Hạ Mộc sững ra lúc mới nghĩ ra Hạ Hồi Sinh hỏi Tử Tang, : “ ở trong phòng.”

      Quả nhiên, Hạ Hồi Sinh nhếch miệng, sau đó cười : “, mang mấy thứ này vào, sau đó đến rừng trúc xem cậu học võ công đến đâu rồi.” Tuy rằng cũng thích nhìn thấy Tử Tang, nhưng vì hôm nay là sinh nhật Hạ Mộc, thể đến. Được rồi, nể tình sinh nhật của Hạ Mộc, cố nhịn là được.

      “Sao cậu mang nhiều đồ đến vậy?” Hạ Mộc nhận lấy đồ, dẫn Hạ Hồi Sinh vào trong phòng.

      có gì đâu, chỉ có ít đồ ăn thôi.” Hạ Hồi Sinh , biết đồ gì đó đắt Hạ Mộc nhận nên dứt khoát tìm khắp nơi mấy món ngon ngon mua đến, hôm nay ăn uống no nê bữa.

      Hạ Hồi Sinh vừa tiến vào phòng khách nhìn thoáng qua cầu thang.

      Hạ Mộc lên tiếng, cất hết đồ, sau đó Hạ Hồi Sinh lập tức sốt ruột muốn nhìn xem mấy ngày nay Hạ Mộc luyện võ công đến độ nào, vì thế hai người về phía sau rừng trúc.
      Nhược Vân, ChrisAndrena thích bài này.

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      ☆ 046 Hạ Mộc uống say
      Nhìn bước chân Hạ Mộc nghiêng ngả đến cạnh bàn, lắc lắc hai bầu rượu sớm trống rỗng, ngạc nhiên : “Ách, còn rượu, ai uống rồi?”

      Xem ra cực kì say, dĩ nhiên là mình uống rượu cũng biết, Tử Tang nghĩ. Rồi thấy Hạ Mộc trầm tư chút, quay đầu nhìn nàng, mặt lên án, “Tiểu thư, sao ngài có thể nâng cốc uống hết thế, chừa cho tôi tẹo nào?”


      Từ ban công lầu, Tử Tang lẳng lặng trông về phía rừng trúc, lát sau trở về, cầm sách đọc, nhưng rất lâu giở tờ.

      Chạng vạng, Hạ Mộc và Hạ Hồi Sinh bận việc trong phòng bếp, tính làm bữa cơm với rất nhiều món, Hạ Mộc làm rất chăm chú, còn Hạ Hồi Sinh thường xuyên ngó ra bên ngoài, sau đó mày càng nhíu chặt.

      Hạ Mộc chú ý đến Hạ Hồi Sinh yên lòng, cười : “ thể ngờ được lâu gặp, cậu lại biết nấu ăn.”

      Tuy thích nấu cơm, nhưng đa số đàn ông đều thích vào bếp. Cho nên tay nghề thuần thục của Hạ Hồi khiến Hạ Mộc kinh ngạc, huống hồ vẫn là người luôn hướng về chủ nghĩa đàn ông như Hạ Hồi Sinh.

      “Biết nấu cơm có gì đặc biệt hơn người.” Hạ Hồi Sinh nhàn nhạt đáp lại câu.

      Hạ Mộc cười cười, gì thêm, nghiêm cẩn làm việc.

      Nhờ hợp tác giữa hai người, rất nhanh dọn đồ ăn lên bàn. Hạ Mộc phải lên gọi Tử Tang, nhìn bóng dáng Hạ Mộc lên lầu, đôi mắt Hạ Hồi Sinh thoáng qua tia lãnh ý. Người phụ nữ kia quá kiêu ngạo, hôm nay là Sinh nhật của Hạ Mộc, xuống dưới giúp đỡ thôi, ăn cơm còn phải gọi.

      “Tiểu thư, ăn cơm.” Hạ Mộc cười ngây ngô kêu.

      Tử Tang nhìn Hạ Mộc, trong lòng khỏi có chút phiền chán, nhàn nhạt : “Tôi đói bụng, cứ ăn .”

      Hạ Mộc ngây ngốc nhìn Tử Tang. Bình thường lúc đến giờ ăn cơm tiểu thư luôn đúng giờ. Hôm nay chẳng những thấy xuống dưới, lại còn ăn, chẳng lẽ bởi vì có Hồi Sinh sao? Tiểu thư thích Hồi Sinh đến thế à?

      “Tiểu thư, tôi…” Hạ Mộc thất thố nhìn Tử Tang.

      Tử Tang cần nghĩ cũng biết, Hạ Mộc lại nghĩ chệch , nhưng giờ nàng muốn chuyện với , giọng lạnh lùng mang theo mệnh lệnh, “ xuống.”

      Hạ Mộc do dự hồi, “Vâng.”

      Vẻ mặt đơn xuống dưới, khi qua đoạn rẽ, khôi phục nét mặt như bình thường, đến trước bàn ăn cười với Hạ Hồi Sinh: “Chúng ta ăn , tiểu… Tử Tang ấy đói.”

      Sắc mặt Hạ Hồi Sinh có chút tối tăm, cũng ngồi xuống, mặt cố tỏ vẻ cao hứng : “Thế tôi, mình còn muốn ngồi ăn cùng với ta.”

      Hạ Mộc há miệng thở dốc, cuối cùng gì.

      Hạ Hồi Sinh nhìn thoáng qua Hạ Mộc, cầm bầu rượu rót hai chén, đặt chén trước mặt Hạ Mộc, “Nào, chúng ta uống rượu, hôm nay say về.”

      Hạ Mộc vốn có chút do dự, nhưng trong lòng cũng có chút đau khổ, muốn uống rượu giải toả, cuối cùng để ý đến Hạ Hồi Sinh, chén tiếp chén. Tửu lượng Hạ Mộc tốt, uống ba chén to ngà ngà, hơi say rồi. ngẩng đầu thấy Hạ Hồi Sinh uống, ngược lại nhìn, cười ngây ngônói: “Hồi Sinh, sao cậu uống, phải cậu say về sao? Nào, chúng ta cạn, say về.”

      xong lại uống tiếp, Hạ Hồi Sinh chăm chú nhìn Hạ Mộc lúc, cũng hào sảng tiếng, “Uống.”

      Rất nhanh, thức ăn bàn còn chưa động đến, rượu mà Hạ Hồi Sinh mang đến uống hết rồi, mà Hạ Mộc say gục bàn. Mặc dù mặt Hạ Hồi Sinh hơi hồng, nhưng qua ánh mắt sáng ngời thấy vẫn tỉnh táo. ngẩng đầu nhìn thoáng qua cửa thang lầu, hơi hắng giọng, sau đó xốc Hạ Mộc lên, về phía phòng ở lầu . nhớ trong nhà này có hai phòng, chắc hẳn là phòng khách. Giờ Hạ Mộc say, cũng muốn dìu cậu ta lên lầu, trước hết để cậu ta nghỉ ngơi ở phòng khách .

      căn phòng cái gì cũng có đủ cả. Khi tiến vào, dìu Hạ Mộc nằm xuống giường, liếc mắt quan sát xung quanh. hơi ngạc nhiên, nơi này có lẽ phải là phòng khách.

      Nghĩ thế, nhìn trong siêu, có trà. Mở tủ quần áo ra, có quần áo, tất cả đều của Hạ Mộc. Bên cạnh giường có giá đỡ, có giày, cũng là của Hạ Mộc, còn có đồ dùng vệ sinh hàng ngày.

      Chỗ này tràn ngập hơi thở cuộc sống hằng ngày nhưng lại là của Hạ Mộc, hề có hơi thở của phụ nữ. Chẳng lẽ, đây chính là phòng Hạ Mộc, hai vợ chồng này vẫn chia phòng ngủ?

      Hạ Hồi Sinh khá chắc chắn với ý nghĩ của mình, im lặng lúc, giúp Hạ Mộc cởi giày, đắp chăn, rồi ra ngoài. Đôi mắt lạnh lùng nhìn thoáng qua cửa thang lầu, xoay người ra khỏi nhà trúc, cưỡi ngựa rời . Bóng đêm hề gây ra trở ngại gì với .

      Lúc này, trong phòng lầu hai, Tử Tang buông sách xuống, nhìn thoáng qua phương hướng Hạ Hồi Sinh rời . Nàng do dự hồi, xuống lầu, trong phòng khách có người, khó để ngửi thấy mùi rượu thoảng trong gió, thức ăn bàn cũng hề động đũa.

      Động tĩnh dưới lầu nàng nghe rất , tất nhiên biết Hạ Mộc say, được Hạ Hồi Sinh dìu về phòng. Nàng im lặng lúc, đến phòng Hạ Mộc.

      Cửa phòng Hạ Mộc đóng, nàng vừa tới cửa, nhìn thấy Hạ Mộc say giưỡn giẹo từ giường đứng lên, về phía bàn, rót nước uống.

      say, trước mắt khắp nơi là ấm và cốc, sờ tới sờ lui, cũng sờ trúng, ngược lại khiến cả ấm và cốc đều đổ. Nước chảy chan chứa bàn, còn có cái cốc sắp lăn xuống dưới bàn.

      Hạ Mộc chú ý tới, uống say nên biết gì, chỉ cười ngây ngô nhìn cái cốc, còn thầm, “Ô, cái cốc này còn biết chạy.”

      Khi cái cốc sắp rơi, bàn tay trắng nõn thon dài nhàng cầm lấy cái cốc, cái tay đẹp! Hạ Mộc ngây ngô cười, ánh mắt tha từ bàn tay nhìn lên phía , thấy người tới.

      “Tiểu thư, là ngài à…” Hạ Mộc cười ngây ngô nhìn Tử Tang.

      Tử Tang khẽ nhíu mày.

      “Tiểu thư, sao ngài lại nhíu mày, tôi thích ngài nhíu mày, sau này đừng nhíu mày, cũng cần lạnh như băng, rất khó coi.” Hạ Mộc chỉ trích, uống say mang theo tính trẻ con, nhưng hề có dấu vết gì là tức giận.

      say.” Tử Tang lạnh lùng . Lúc say lá gan của phình to nhỉ. Nếu tỉnh táo còn nhớ lời mình , biết có bị hù chết hay .

      Hạ Mộc quơ quơ thủ, cười : “Tôi say, tiểu thư, chúng ta tiếp tục uống rượu .”

      xong ra ngoài, Tử Tang nhíu mày theo. Nhìn bước chân Hạ Mộc nghiêng ngả đến cạnh bàn, lắc lắc hai bầu rượu sớm trống rỗng, ngạc nhiên : “Ách, còn rượu, ai uống rồi?”

      Xem ra cực kì say, dĩ nhiên là mình uống rượu cũng biết, Tử Tang nghĩ. Rồi thấy Hạ Mộc trầm tư chút, quay đầu nhìn nàng, mặt lên án, “Tiểu thư, sao ngài có thể nâng cốc uống hết thế, chừa cho tôi tẹo nào?”

      Tử Tang thèm so đo với người say. Điều khiến nàng hơi tiếc nuối là, nếu có máy ghi tốt rồi, nàng ghi lại lời . Nếu quên đêm nay mình to gan thế nào, phải cho nghe lại chút.

      “Tiểu thư, phải ngài câm điếc, vì sao ngài trả lời tôi?” Hạ Mộc trừng mắt nhìn Tử Tang, phát trước kia mình càng ngày càng chiều tiểu thư, lắc lắc đầu, tiếp tục lên án Tử Tang, “Tiểu thư, ngài nên nhiều hơn, nếu như thế bị người khác hiểu lầm, tôi cũng bị khó xử. Nhưng tôi muốn miễn cưỡng tiểu thư làm chuyện mình thích, nên làm thế nào đây… Nên làm thế nào đây… Đúng, uống rượu, uống rượu, người đó , nhất túy giải ngàn sầu, tuy rằng tôi có ngàn mối sầu, nhưng vẫn có hai cái …”

      Hạ Mộc bên lải nhải, bên loạng choạng quơ rượu.

      Tử Tang nhìn Hạ Mộc, có chút thú vị độc ác nhíu mày, lúc say rượu phun ra lời thực mà.
      Nhược Vân, ChrisAndrena thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :