Quy Lam - Thiên lý hành ca (10 phần)

Thảo luận trong 'Đoản Văn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Bảy
      Những điều mà nữ nhân phàm trần có thể thay đổi được hình như là quá ít.
      Chàng là thần tiên, tôi muốn vạch giới hạn với chàng rất khó. Trước đây thử thử lại nhiều lần như vậy, rồi lại thêm lần này nữa, đối với chuyện Chung Mặc thích Lâm Quy Lam tôi hoàn toàn bỏ cuộc, vừa gặp . Chung Mặc ở trời tra được đối tượng nhân duyên mình phải trải qua tình kiếp là kiếp sau của Lâm Quy Lam, chuyện này tôi thể nào thay đổi, bởi vậy chuyện chàng quen biết Lâm Quy Lam là tất yếu.
      Tất yếu phải gặp gỡ, tất yếu phải nhau, cuối cùng vẫn là phí công vô ích sao.
      Hôn kỳ kề cận, quan hệ của Lâm gia và Âu Dương gia ngày càng khắng khít.
      trời cũng có nhiều việc hơn, Chung Mặc rất ít hạ phàm, hình như là muốn thấy tôi thành thân, nhưng tôi là người phàm, chàng thể nào can thiệp, những chuyện chàng muốn để kiếp sau hẵng tính.
      Nguyên nhân cái chết của Lâm Quy Lam rất đơn giản, gả cho Âu Dương tứ công tử. thực tế, Lâm Quy Lam là nữ nhân phàm trần, nhưng chuyện linh hồn đặc biệt đúng là có , còn tổ thượng của Âu Dương gia là đạo sĩ thế gia, sau khi Lâm Quy Lam gả vào Âu Dương gia các trưởng bối cảm thấy hơi thở của ấy bình thường bèn tra xét thử, bị cho là khí nên dùng pháp thuật đính hồn phách vào nhục thân, nhục thân tan nát, hồn phách cũng tiêu tan.
      Trước đây cứ mãi xuyên đến đêm trước ngày thành thân, tôi từng thử đủ các cách để trốn thoát hoặc cho Chung Mặc biết trước để chàng đến cứu tôi, nhưng kết quả vẫn như nhau, thiên mệnh do trời định, thần tiên thể can thiệp quá nhiều.
      đêm khuya cách ngày thành thân mấy ngày, tiếng ve cuối hạ dần dần lặng .
      Ánh lửa đỏ rực bập bùng cháy trước mắt, nuốt chửng cả nhà bếp ở hậu viện của Lâm phủ vào biển lửa.
      Tôi cầm kiếm ra từ nhà bếp, ánh mắt kinh hoàng của đầu bếp trong nhà trước khi chết vẫn còn hiển trước mắt, tôi ngẩng đầu, là phu phụ Lâm gia và các gia đinh hay tin vội đến, vừa nhìn thấy tôi ai nấy đều chấn động.
      “Lam nhi, con…” Lâm mẫu cứ vậy mà ngất trong lòng gia chủ Lâm gia.
      “Đại tiểu thư…” Gia đinh ngập ngừng thoái lui, tôi bước lên phía trước, váy đều là hoa máu chuyển thành màu đen trông như mạn châu sa hoa.
      “Đại tiểu thư điên rồi… Đại tiểu thư bị ma nhập thân rồi…!” Tôi nghe thấy có người la lớn bên cạnh, tôi đến trước mặt quản , đặt thanh kiếm vấy máu vào tay ông ta, trong ánh mắt sửng sốt của ông ta, tôi bình tĩnh với Lâm phụ: “Giết người đền mạng, đưa con lên Nha môn .”
      Tôi bị giam vào đại lao, tóc tai rũ rượi, như vậy là hôn coi như chính thức bị hủy bỏ, tình thế cũng có đường xoay chuyển, Âu Dương gia cưới đại tiểu thư tay vấy máu, cho dù tôi chết Âu Dương gia cũng chưa chắc dùng pháp thuật với tôi, tôi cũng có thể đầu thai chuyển thể, Chung Mặc cũng bị trời phạt.
      Trong địa lao toàn mùi mục nát, ẩm ướt lạnh lẽo, tôi ngồi tấm đệm bằng cỏ khô, lòng nghĩ như vậy chắc có vấn đề gì nữa, chỉ cần qua thời hạn thành thân coi như thành công rồi.
      Tôi vẫn ngồi trong nhà lao mấy ngày cuối cùng, thời gian đó cũng bị đưa lên công đường thẩm vấn, con đường nên vẫn phải lần, tội lỗi của tôi đương nhiên là bị xử giờ Ngọ ba khắc chém đầu như trong truyền thuyết, nhưng đây là lần đầu tiên tôi trải nghiệm nên cũng khá mới mẻ. Lời đồn đãi truyền khắp Giang Tô thành, nhưng cũng chẳng sao cả, Chung Mặc có thể sống bình yên là tốt rồi.
      Trong nhà lao tôi bỗng nhớ lại Chung Mặc của bốn trăm năm sau, tôi nhớ lúc từng nghe chàng chuyện với tinh áo xanh, chàng đứng ngoài ban công, tiểu vừa chơi đùa với giá phơi quần áo của tôi vừa : “Tiên quân à, A Lam bây giờ vẫn còn , nhưng nàng trưởng thành mà, đến lúc đó chẳng phải hai người có thể ở bên nhau trọn kiếp rồi sao, tiểu nhân thấy nàng ấy vẫn thích ngài đó.”
      Chung Mặc lắc đầu, “Nàng chỉ coi ta là trưởng bối, sau này nàng thích ai, muốn ở bên cạnh ai đó là tự do của nàng, bốn trăm năm qua rồi, ta cũng biết là đúng hay sai nữa.”
      Bây giờ nghĩ lại tôi rất muốn gặp chàng, hỏi chàng A Lam nhờ tàn hồn của Lâm Quy Lam mà sống tạm bợ này rốt cuộc có vị trí thế nào trong lòng chàng, nghe đồn Lâm Quy Lam là người hiền lương thục đức phẩm hạnh đoan trang, chắc chàng thích người như vậy.
      “Lâm nương.”
      Suy nghĩ của tôi bị cắt ngang, ngẩng đầu lên trước cửa nhà lao có thân ảnh cao to, nhìn kĩ thấy là Âu Dương tứ công tử.

      Tám
      “Lâm nương, tại hạ đem chút đồ ăn đến cho .”
      Tôi nhìn , lòng nghĩ dù sao cũng bị định hồn, vậy nên đứng dậy đáp tạ. đem đến cặp lồng bánh bao còn nóng hổi, vị hôn thê giết người bôi nhọ vẫn còn đến thăm, nếu phải trước đây xuyên nhìn ra được vài phần phẩm hạnh của lúc này chắc cảm thấy người tốt.
      Tôi cũng đói nên đón lấy ăn luôn, nào ngờ vừa nuốt xuống bụng dạ dày như đảo lộn. Tôi đau đến mức toàn thân co rút, dịch về phía sau mấy bước, vẻ mặt của Âu Dương trong bóng tối vô cùng mơ hồ.
      “Lâm nương, đây là do ép tại hạ, chịu vào Âu Dương phủ nên ta cũng chỉ đành tự mình đến đây thôi.”
      Trong tay biết có thêm thanh kiếm từ lúc nào, chém đứt khóa sắt cửa nhà lao, vào trong xách tôi lên.
      “Ngươi…” Bụng tôi quặn đau, tôi trừng trừng nhìn , cười lạnh tiếng vác tôi ra khỏi địa lao, dọc đường thấy linh canh đều ngã gục đất, lòng tôi bỗng lạnh , “Ngươi phải Âu Dương, ngươi là ai?”
      “Lâm nương đùa rồi.” vứt tôi xuống bãi đất trống ngoài địa lao, nước mưa tí tách rơi mặt, tôi ngẩng đầu, chân trời tiếng sấm đì đùng, đúng rồi, hôm tôi thành thân đích thực cũng là ngày mưa gió sấm chớp, nhưng ngoài ra tôi còn cảm thấy được gian quanh mình có thứ gì đó , nhìn kĩ mới thấy đó là kết giới.
      “Lâm Quy Lam, ta vốn muốn dùng cách dịu dàng chút, nhưng đáng tiếc…”
      Tôi thấy thanh kiếm kia tuyết quang lạnh lẽo, lòng Âu Dương này quả nhiên có vấn đề, tôi nhịn đau vắt chân lên chạy, chân trời bỗng lóe lên ánh chớp, chân phải cố trèo lên mái nhà, tốt xấu gì cũng là người xuyên nhiều lần vậy rồi, nhanh nhẹn chút làm sao thoát được truy sát.
      Âu Dương công tử nhún cái nhàng nhảy lên nóc nhà, tôi bò lên mái nhà ổn định thân hình, với trong mưa: “Rốt cuộc ngươi là ai, ngươi muốn làm gì ta?”
      Âu Dương từng bước tiến đến, “Lâm tiểu thư, có trách tự trách mình , ai bảo hồn phách của thuần khiết như vậy, thậm chí còn nhuốm chút tiên khí, nếu bọn ta ăn được tăng tiến ít tu vi.”
      Lúc câu này giọng trở nên khó phân nam nữ, lẽ nào đây mới ma nhập thân trong truyền thuyết?
      Tôi hít hơi để mình bình tĩnh lại, trời tiếng sấm vẫn vang lên từng hồi, kiếm quang của lại đặc biệt trắng sáng trong đêm, muốn đâm vào ngực tôi, ánh sáng trắng lóe lên.
      “Lâm Quy Lam!”
      Tôi ngẩn ra, dường như có ai chỉ dẫn, luồng sét đột nhiên giáng thẳng xuống, lúc này tôi ngã lăn khỏi mái nhà, vốn tưởng ngã bầm mũi sưng mặt gãy răng rách miệng, nhưng nào ngờ lại ngã vào vòng tay ấm áp sạch .
      Chung Mặc biết xông vào kết giới từ lúc nào, đôi mắt cực đẹp vô cùng lo lắng, chàng ôm tôi nghiến răng, “Lâm Quy Lam, nàng muốn ta tức chết phải ?”
      Tôi ngẩng đầu lên nhìn, nóc nhà bị sét đánh cháy đen, tôi nhìn thân hình Âu Dương tứ công tử, nhưng tất nhiên là vô cùng thê thảm.
      “Chàng đến chậm quá rồi đó…” Tôi vùi đầu vào ngực chàng, nhìn thi thể Âu Dương lăn từ nóc nhà xuống đất, bị ngâm nước mưa bùn đất dơ bẩn. Căng thẳng qua , bụng lại bắt đầu quặn đau, Chung Mặc ấn tay vào bụng tôi, từng luồng từng luồng khí ấm áp thông qua tay chàng được truyền qua.
      “Chuyện trời làm xong hết chưa…?” Đau đớn dần qua , tôi cong mắt cười với chàng, chàng dường như bị nụ cười của tôi làm cho sửng sốt, nhưng rồi lại hung dữ , “Lâm Quy Lam, nàng muốn sống nữa sao, xảy ra chuyện như vậy mà còn cười cái gì, sao gọi ta?”
      bức rèm bằng nước che ở phía ngăn cách nước mưa.
      Thành công rồi… Tôi cũng tòn tại nữa, Lâm Quy Lam chết có tàn hồn, có cả tôi, tôi mở mắt, cố gắng nhìn chàng kĩ thêm chút, Chung Mặc khẽ cau mày trị thương cho tôi, thần thái căng thẳng, tôi phì cười, ý thức dần dần mơ hồ, “Chàng như vậy… đâu giống thần tiên, chàng là thần tiên khác thường nhất mà thiếp từng gặp…”
      “Ai phải chứ, Ti mệnh tinh quân kia thấy ta còn phải kính trọng ba phần, việc sửa số mệnh chẳng phải…” Tự thấy mình lỡ lời, chàng ngậm chặt miệng nữa, cúi đầu trị liệu cho tôi.
      Tôi ngẩn ra, “Chàng sửa số mệnh gì rồi?”
      “…”
      “Chàng .” Tôi dùng sức lực còn nhiều đẩy chàng cái, giả vờ như rất nhàng, tầm nhìn hơi dịch chuyển, “Chàng thiếp mặc kệ chàng.”
      Chung Mặc liếc tôi cái, im lặng lúc rồi mới : “Ta bảo ấy sửa đổi số mệnh kiếp sau nữa của nàng.”
      “Số mệnh gì?”
      chính là… để nàng chuyển thế thành tiên thai.” Chung Mặc ngoảnh mặt , giọng trầm xuống, “Bổn thượng tiên phải trải qua tình kiếp, kiếp sau chúng ta đều là phàm nhân, còn kiếp sau nữa…”
      Tôi im lặng lúc, cảm thấy như vậy cũng tốt lắm, kìm được mà nhếch khóe môi, nhiệm vụ của tôi coi như hoàn thành rồi, Chung Mặc, chàng bình yên là được rồi. Kể từ lúc bắt đầu chàng cần A Lam rồi.
      Thân hình càng lúc càng bâng, tôi chuẩn bị nhắm mắt để hồn phách của Lâm Quy Lam trở lại, ánh mắt vô tình trượt qua vai chàng rồi bỗng nhiên khựng lại. Tôi thấy thi thể của Âu Dương bị sét đánh cháy đen trong cơn mưa từ từ đứng lên.
      ngẩng mặt, tôi thấy gương mặt hung ác của hình như cười.
      ma.
      kịp suy nghĩ, tôi lấy thân chắn trước mặt Chung Mặc, còn thi thể kia nhanh như chớp phun luồng khí đen vào mặt tôi.
      “Lâm Quy Lam!”
      snowbell thích bài này.

    2. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Chín

      biết đây là lần thứ mấy, tôi lại mở mắt, trước mắt vẫn là trần nhà màu trắng, ngoài cửa sổ là đô thị đại của thế kỷ 21.
      Vãng Sanh ngồi bên giường im lặng nhìn tôi, tôi ngẩn ra lúc sau đó nhắm mắt lại, “Cảm ơn , Vãng Sanh.” Lần cuối cùng vẫn thất bại.
      Vãng Sanh chờ tôi tiếp, thấy tôi im lặng mới chậm rãi lên tiếng: “Ta tưởng khóc chứ.”
      Tôi nằm thẳng giường, cảnh tượng ra trước mắt, cảnh tượng thuộc về bốn trăm năm trước, kí ức về đại tiểu thư của Lâm phủ có thể nhìn thấy ma và thần tiên xấu tính.
      Bất luận thế nào đây chính là kí ức độc quyền thuộc về tôi.
      Lâm Quy Lam và Chung Mặc, ra khi vừa bắt đầu Chung Mặc làm gì cũng đều hối hận, mệnh trời thể thay đổi, còn tôi cũng hối hận, cho dù quay lại lần nữa tôi cũng chắn trước mặt Chung Mặc, cách nào chống lại.
      Nhưng là như vậy, chỉ có vậy mà thôi.
      Tôi cảm ơn Vãng Sanh rồi bắt đầu cuộc sống của mình. Vì có người thân nên tôi thể nhờ vào việc xin vay tiền và làm để chi tiêu trong nhà, cũng thể cố gắng học hành khắc khổ hơn trước. Tất cả mọi thứ của bốn trăm năm trước chỉ là giấc mộng, mộng tỉnh rồi vẫn phải tiếp tục sống, trong nhà vẫn có tinh áo xanh và số quái khác vào phòng tôi quậy phá, tinh áo xanh vẫn đem giấu đồ lót tôi phơi khô.
      Ba tháng sau tôi lại gặp Vãng Sanh, ấy vẫn chờ tôi trước cửa nhà trong bóng hoàng hôn, tôi xách thức ăn mới mua nghĩ xem tối nay nấu gì bỗng thấy ấy, bất giác dừng bước lại.
      “Năm phút.”
      “Sao?”
      “Ta thể đưa về bốn trăm năm trước, nhưng… mười năm trước vẫn được.” ấy cười với tôi, “Chung Mặc thượng tiên có ơn với ta, với sức lực còn lại của ta đưa về mười năm trước trong vòng năm phút chắc cũng miễn cưỡng làm được.”
      Thức ăn trong tay tôi rơi xuống đất, ấy đến trước mặt tôi, “Chỉ có năm phút thôi, rồi từ đây về sau bao giờ gặp được ngài ấy nữa.”

      Mười
      Ban công nhà tôi mười năm trước.
      “Tiên quân à, A Lam bây giờ vẫn còn , nhưng nàng trưởng thành mà, đến lúc đó chẳng phải hai người có thể ở bên nhau trọn kiếp rồi sao, tiểu nhân thấy nàng ấy vẫn thích ngài đó.”
      Nam nhân lắc đầu, “Nàng chỉ coi ta là trưởng bối, sau này nàng thích ai, muốn ở bên cạnh ai đó là tự do của nàng, bốn trăm năm qua rồi, ta cũng biết là đúng hay sai nữa.”
      Tôi đứng trong phòng khách, hoàng hôn đổ ánh vàng lấp lánh dịu dàng xuống vai chàng, gương mặt nghiêng nghiêng của Chung Mặc đẹp và sáng, chàng dựa vào ban công chuyện với tinh áo xanh, ánh mắt trầm tĩnh điềm đạm, hề thấy bộ dạng nóng nảy xấu tính của bốn trăm năm trước.
      Tôi từng bước về phía trước, chàng ngẩng đầu, ánh mắt rơi người tôi hề di chuyển, tinh áo xanh thấy tôi bèn kinh ngạc ôm miệng, “Lâm Quy Lam?”
      Chung Mặc chớp mắt, dường như trong chốc lát hiểu ra tất cả, nơi sâu nhất của đáy mắt nở ra ý cười, chàng chậm rãi cười với tôi, “…A Lam.”
      Tôi đến trước mặt chàng, đầu óc dường như trống rỗng, nhưng dường như có thứ gì đó dâng trào, gào thét trong cơ thể tôi.
      Chung Mặc, Chung Mặc, thiếp lại gặp chàng rồi.
      “Chàng… có từng hối hận ?” Lúc lên tiếng tôi mới phát giác mình nghẹn ngào, chàng nhìn tôi rồi lắc đầu.
      Tầm mắt tôi nhòe , chàng Lâm Quy Lam như vậy mà, còn tôi sao, lẽ nào chỉ là thế thân thôi sao, tôi cắn chặt răng: “Chung Mặc, chàng sai rồi, chàng phải là trưởng bối của thiếp… thiếp muốn làm phu thê với chàng.”
      Chàng cúi đầu, lúc ngẩng lên trong ánh mắt đen có thứ gì đó lặng lẽ tuôn chảy, chàng cười, “Ta biết.”
      “Tại sao chàng lại thích Lâm Quy Lam?” Tôi khịt khịt mũi, muốn lại gần ôm chàng, năm phút trôi qua như tên bắn, chàng mỉm cười khẽ , “Lần đầu tiên gặp nàng ấy ta mang tiên thân mình, nàng ấy nhìn thấy ta, sau đó còn tát ta cái, nàng ấy là nữ nhân xấu xa nhất mà ta từng gặp.”
      Toàn thân tôi chấn động, thể tin mà ngẩng đầu nhìn chàng, nước mắt rơi như mưa.
      Chàng… gì?
      “Nàng ấy ta giống thần tiên, thần tiên nên bách biến loạn, điềm nhiên trấn tĩnh.” Chung Mặc đưa tay xoa mặt tôi, giống như bốn trăm năm trước, giọng vô cùng dịu dàng, “Nàng ấy còn đổ trà nóng lên tay ta, ta cứu nàng ấy, nàng ấy nhìn thẳng vào mặt ta thẳng thừng hỏi có phải ta vừa gặp nàng ấy , A Lam, nàng xem , thế gian này làm gì có nương nào như vậy.”
      Tôi ngây ngốc nên lời, nước mắt lại lã chã tuôn rơi.
      “Nhưng mà A Lam à, “Chung Mặc dựa vào lan can, ánh hoàng hôn dần dần trầm xuống thành bóng tối, chàng như cười như than, “ nương như vậy mà ta lại thích.”
      Vãng Sanh khi trở về quá khứ trở thành phần của lịch sử.
      Là vậy sao, từ đầu đến cuối kẻ ngốc chính là tôi, cứ luôn tự hỏi tôi có vị trí gì trong lòng chàng, tự hỏi tôi có phải là thế thân của Lâm Quy Lam .
      ra cần thiết, từ lúc bắt đầu người chàng gặp là A Lam.
      Thân thể dần trở nên trong suốt, năm phút sắp trôi qua, tôi bước tôi ôm chặt lấy chàng cắn lấy môi chàng, tinh áo xanh bên cạnh kêu chí chóe.
      Cảm giác thân hình Chung Mặc cứng lại, tôi muốn ôm chặt lấy chàng nhưng lại phát cánh tay của tôi có thể xuyên qua thân thể chàng, tôi chỉ có thể nuốt nước mắt bên tai chàng: “Chàng có nhớ chàng muốn chúng ta ở bên nhau đời đời kiếp kiếp ? Thiếp chết rồi tàn hồn thể đầu thai, Chung Mặc, thiếp ở bên cầu Nại Hà chờ chàng, trời phạt rồi cũng có ngày kết thúc, bất luận bao nhiêu năm thiếp cũng đợi chàng, lúc chàng đến thiếp cho chàng biết bí mật, bí mật của Lâm Quy Lam.”
      Bí mật rằng nương mà chàng ở trước mặt chàng đây.
      Prunus Ngọcsnowbell thích bài này.

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :