1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[ Quyển 1 ] Chiếc bật lửa và váy công chúa - Twentine ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 36:



      Chu Vận ù té chạy về ký túc xá. mở cửa ra, đóng lại rồi tựa vào cửa thở hổn hển.


      Phương Thư Miêu quay đầu lại hỏi: “Sao mặt cậu đỏ vậy?”


      Chu Vận chậm chạp trả lời: “Leo cầu thang…”


      Chu Vận học bài nữa, tắm rửa sạch rồi trèo lên giường từ sớm. ra Lý Tuân hề làm gì quá đáng, cậu chỉ câu đầy thâm ý như chuyện trò bâng quơ, rồi mở máy tính lên làm việc. Dĩ nhiên Chu Vận cũng thể chủ động “thẳng thắn được khoan hồng” rồi. Lỡ như cậu đào bẫy đợi nhảy vào sao. Dù sao đầu óc của thủ khoa Lý rất nhạy bén, lại thích tung chiêu theo lẽ thường.


      Nhưng tối nay là quá kích thích, ban đêm, Chu Vận mơ giấc mơ. Họ vẫn ở tư thế đó, chẳng qua lần này từ đứng chuyển thành nằm. Chu Vận nằm chiếc giường , Lý Tuân đè lên người . Cậu nghiêng đầu, áp tai vào ngực lắng nghe nhịp đập của trái tim .


      Trong mơ rất yên tĩnh, cúi đầu nhìn được mặt cậu, chỉ có thể thấy mái tóc vàng óng kia. nhìn xung quanh, nhận ra đây chính là căn phòng đơn bé ở khách sạn Lập Hoa lúc tết Lý Tuân đến tìm .


      nhanh chóng ý thức đây chỉ là giấc mơ, cố ép mình mở mắt, quả nhiên trông thấy trần nhà đen như mực. Đêm khuya im ắng, Chu Vận ôm gương mặt đỏ bừng, trằn trọc khó mà ngủ trở lại.


      Ngày hôm sau, Chu Vận mang cặp mắt thâm xì họp với Cao Kiến Hồng.

      “Ngày hôm qua mình thảo luận lại với giáo sư Lâm, cuối cùng quyết định chọn đề tài này.” Cao Kiến Hồng đặt tài liệu chuẩn bị trước đó lên bàn, “Bảo vệ hệ thống máy chủ ảo sử dụng Chip, hai người xem nội dung trước .”


      Chu Vận và Ngô Mạnh Hưng mỗi người lấy phần, cúi đầu xem.


      “Này, Lý Tuân, cậu cũng xem giúp bọn tôi với.” Cao Kiến Hồng nghiêng người gọi thủ khoa Lý, “Lý Tuân! Này!”


      Chu Vận len lén quay mặt về phía sau, Lý Tuân ngồi nhìn chằm chằm máy vi tính nhưng gõ bàn phím, vẻ mặt cậu xa xăm như suy ngẫm về chuyện gì đó. Cao Kiến Hồng gọi vài tiếng liên tục cậu mới hoàn hồn, liếc mắt sang, Chu Vận vội vàng quay đầu .


      Lý Tuân gì, ngoắc tay, Cao Kiến Hồng ném tài liệu qua cho cậu.


      Hôm nay là thứ sáu, ngày kia là diễn ra nhạc hội. Tấm vé đó nhất định là mua cho Lý Lam rồi. Sau đó sao? Cậu có định dẫn chị ấy ?


      Họ bình yên trôi qua ngày hôm đó. Thứ bảy, Chu Vận và Cao Kiến Hồng dẫn theo Ngô Mạnh Hưng đến văn phòng giáo sư Lâm nghiên cứu đề tài cuộc thi, ngồi tịt trong văn phòng suốt từ trưa.


      Tuy Ngô Mạnh Hưng vô cùng phấn khởi với việc có thể tham gia cuộc thi, cũng biểu rất nhiệt tình, nhưng so với Cao Kiến Hồng và Chu Vận, thực lực của cậu kém hơn rất nhiều. Lúc thử tìm hiểu log giám sát, cậu ta tốn rất nhiều thời gian.


      Cao Kiến Hồng và giáo sư Lâm giải thích nội dung cho cậu ta, Chu Vận ngồi bên, trông như thể nghe nhưng ra tâm tư trôi giạt tận đẩu tận đâu rồi.


      Vất vả lắm Ngô Mạnh Hưng mới hiểu được nội dung, nhóm họ mới trở về văn phòng Hội, Lý Tuân ngồi viết chương trình. Chu Vận nhìn về phía chân cậu, túi vé xem nhạc hội vẫn còn đặt ở đó. Lý Lam chưa, hay vẫn còn ở gần đây chờ cậu?


      Rốt cuộc chủ nhật đến, sáng sớm Chu Vận đến văn phòng Hội, phát Lý Tuân vẫn làm ổ ghế lập trình, mắt cậu hằn đầy tia máu, chắc do thức suốt đêm, nhưng vẻ mặt rất ung dung.


      Thời gian còn sớm, cả căn phòng chỉ có hai người họ. Chu Vận đến hỏi cậu: “Tối qua cậu về phòng à?”


      Lý Tuân để ý đến . Chu Vận nhìn cậu: “Có phải cậu mọc rễ ghế luôn rồi ?”


      Lý Tuân vẫn như nghe thấy. Chu Vận nhìn về phía màn hình, từng hàng lệnh logic và đầy tiết tấu xuất , cậu hề sửa đổi, thậm chí là có ý định dừng lại, chính xác như được viết từ chiếc máy tự động.


      Cậu tập trung cao độ vào công việc, như vậy cần suy nghĩ đến chuyện khác.


      Chu Vận yên lặng trở về chỗ ngồi, chờ Cao Kiến Hồng và Ngô Mạnh Hưng đến.


      Lúc Ngô Mạnh Hưng đến, vẻ mặt uể oải: “Xin lỗi, tôi vẫn chưa làm xong…” Tối hôm qua lúc chia tay, Cao Kiến Hồng phân vài nhiệm vụ cho cậu ta.


      sao, viết được bao nhiêu rồi, để chúng tôi xem giúp cậu.” Cao Kiến Hồng .


      Ngô Mạnh Hưng mở phần mình làm, Chu Vận đến xem sơ qua. Nội dung rất lộn xộn. Có thể nhìn ra được Ngô Mạnh Hưng chăm học rất nhiều môn, nhưng tham thâm, có rất nhiều đoạn cậu muốn dùng câu lệnh tối ưu, nhưng bản thân lại thiếu hụt tính tích hợp. Đến cuối cùng, cả chương trình rời rạc, mỗi hàm lệnh thành mang hướng khác nhau, rối tinh rối mù.


      Cao Kiến Hồng cau mày nhìn, Ngô Mạnh Hưng đứng bên cạnh mặt đỏ gay: “Để tôi… để tôi sửa lại.”


      Cao Kiến Hồng : “Cái này dễ sửa đâu, viết lại luôn .”


      Ngô Mạnh Hưng cúi đầu im thin thít.


      Cao Kiến Hồng ngước mắt khỏi máy vi tính, thấy dáng vẻ Ngô Mạnh Hưng liền cười xòa: “Đừng căng thẳng, sao.”


      Ngô Mạnh Hưng giọng: “Tôi sợ làm chậm tiến độ của bọn cậu.”


      Cao Kiến Hồng với giọng nhàng: “ phải là vấn đề thực lực của cậu, chẳng qua là cậu muốn viết ra những thứ rườm rà thôi. Lập trình nhất thiết phải phức tạp, hàm lệnh đều là phục vụ cho chức năng, thậm chí là càng đơn giản mới càng vững chắc. Chú ý chút, cậu có thực lực đấy, đừng lẫn lộn đầu đuôi là được.”


      Chu Vận nhìn về phía Cao Kiến Hồng. Khác với thiên tài thực lực siêu quần như Lý Tuân, Cao Kiến Hồng giản dị hơn. Cậu gay gắt và cũng bao dung với người khác hơn. thực tế cũng chưa từng gặp ai bướng bỉnh hơn Lý Tuân cả.


      Cao Kiến Hồng chú ý đến ánh mắt Chu Vận: “Sao vậy?”


      Chu Vận lắc đầu: “ có gì.”


      Thời gian trôi qua từng giây từng phút, mau chóng đến buổi trưa. Cao Kiến Hồng rủ Chu Vận và Ngô Mạnh Hưng ăn, Chu Vận từ chối.


      “Mình đói, hai cậu .”


      ở lại văn phòng với Lý Tuân. Nhưng chính cũng biết làm vậy rốt cuộc có ý nghĩa gì.


      Lý Tuân vẫn im lặng bình tĩnh. Lập trình rất tốn calo não, sắp ngày đêm rồi.


      Chu Vận lẳng lặng ngồi tại chỗ đọc lại kết quả thảo luận ban sáng, nội dung đến năm trăm chữ, nhưng xem sáu bảy lần cũng biết về điều gì. Cuối cùng đặt tài liệu xuống, ngẩng đầu hỏi Lý Tuân: “Cậu ăn cơm à?”


      ai đáp lại.


      thử : “Có muốn… ăn chút gì với tôi ?”


      Vẫn ai lên tiếng, giống như chuyện với khí vậy. lát sau, Cao Kiến Hồng và Ngô Mạnh Hưng trở lại. Ngô Mạnh Hưng ăn no đến mức bụng phình lên. Cũng biết Cao Kiến Hồng gì với cậu ta mà trông cậu ta tràn trề lòng tin, toàn thân đầy hăng hái.


      “Chúng ta họp tiếp .”


      Chu Vận quay người, nhìn Lý Tuân nữa.


      Kim đồng hồ xoay vòng nhanh. giờ, hai giờ, năm giờ rồi sáu giờ… Buổi nhạc hội bắt đầu vào lúc tám giờ tối, phải vào sân trước hai tiếng. Cậu vẫn chưa chịu sao? Vẻ im lìm của cậu lạ quá.


      Trời dần tối, tà dương lặn xuống phía tây, tiếng bàn bạc của Cao Kiến Hồng và Ngô Mạnh Hưng như hòa lẫn vào ánh hoàng hôn nơi rừng trúc, lao xao xào xạc.


      Rốt cuộc Chu Vận bỏ đồ vào túi, Cao Kiến Hồng nhìn về phía : “Sao thế?”


      Chu Vận khẽ : “Mai tiếp tục.”


      “Mệt rồi hả?”


      Chu Vận gật đầu, Cao Kiến Hồng thu dọn giấy bút, với Ngô Mạnh Hưng: “Vậy dừng ở đây .”


      Ngô Mạnh Hưng vội : “Tôi mệt, để tôi làm tiếp.”


      Chu Vận quay người, thẳng đến trước mặt Lý Tuân, gì cũng dừng lại, chỉ khom lưng cầm lấy túi của sân vận động trung tâm rồi quay người bỏ . Cao Kiến Hồng ở phía sau nhìn thấy cảnh này cảm thấy lạ, vừa định hỏi gì đó bị mấy câu hỏi của Ngô Mạnh Hưng ngắt ngang.


      Trong khoảnh khắc Chu Vận rời khỏi phòng học, bàn tay gõ bàn phím mấy mươi giờ kia cuối cùng dừng lại, đầu ngón tay khẽ gãi cằm.


      ***


      Chu Vận chạy băng băng đến cổng khu sinh hoạt. Rồi chạy từ Nam đến Bắc, lại chạy từ Bắc đến Nam dọc theo con phố kia. tìm hết tất cả quán trà sữa, quán cà phê và tiệm bánh ngọt ven đường. Nhưng chẳng thấy được bộ quần áo quê mùa kia đâu.


      Nửa giờ sau, Chu Vận nản chí, ngồi bệt xuống lề đường, toàn thân đẫm mồ hôi. Quả như mò kim đáy biển, biết tìm đâu bây giờ?


      mệt đến mức thở hồng hộc, giơ tay lên xem đồng hồ, hơn bảy giờ rồi. tìm ra người, vào kịp sân, thế xem như lãng phí vé vào cổng.


      Chu Vận từ bỏ ý định tìm tiếp, mở túi lấy vé ra. Tổng cộng hai tấm, mỗi tấm 1.880 tệ. trầm mặc giây lát, sau đó nhanh chóng tìm trong túi có cách nào liên lạc với bộ phận bán vé, xem có thể trả vé hay . Thế nhưng, lật túi ra tìm được phương thức liên lạc với phòng bán vé mà lại rơi ra tờ giấy. Chu Vận nhặt tờ giấy lên xem, nội dung trong đó vô cùng đơn giản.


      “Khách sạn Thái Phủ, phòng 408, lúc nào về tìm tôi thanh toán tiền lại.”


      Ôi vãi chưởng, tôi á! Trời đất quay cuồng, đầu Chu Vận đau nhức, như hiểu được nỗi đau khổ của Tôn Ngộ bị Như Lai Phật Tổ nắm trong lòng bàn tay năm xưa rồi. đứng dậy. Thanh toán cái mả cha nhà cậu!


      Nhìn từng đường nét viết giấy, Chu Vận cũng có thể tưởng tượng ra được dáng vẻ thong thả khi Lý Tuân đặt bút viết xuống. Nhìn ra được cậu cố gắng tránh né cắt đứt quan hệ với gia đình mình, nhưng lại nỡ lòng vứt bỏ người chị duy nhất từng chăm sóc cho cậu. xuất của Chu Vận đúng lúc có thể giúp cậu làm vài việc vặt vãnh.


      ra phải là giúp cậu làm mấy việc nhặt này được. Nhưng mở mồm câu sao, cần gì phải như vậy?


      Chu Vận tức tối giậm chân, dẫn theo đứa trẻ ngang qua liếc nhìn bất mãn. nhìn đồng hồ, chỉ còn 20 phút nữa thôi, chắc chắn kịp giờ rồi. Nhưng nếu thuận lợi cũng đến trễ lắm. lập tức bắt chiếc xe: “Khách sạn Thái Phủ.”


      Tài xế sửng sốt: “Thái Phủ á? về phía trước năm phút là đến rồi.”


      “Tiếp theo còn chỗ khác nữa, chú ở dưới lầu đợi cháu.”


      Tài xế vừa đạp ga đến nơi, Chu Vận lao xuống xe, vẫn quên ngoái đầu lại dặn: “Chú nhất định phải đợi cháu đấy!”


      Thang máy dừng ở tầng Năm, Chu Vận trực tiếp thang bộ, chạy đến phòng 408 đập cửa ầm ĩ.


      “Lý Lam, Lý Lam, chị có ở đây ?”


      Vài giây sau, khe cửa mở he hé, Lý Lam lo sợ nhìn ra ngoài.


      “… cần quét dọn đâu, tự tôi quét được rồi.”


      Ai dọn phòng cho chị chứ? Chu Vận đẩy cửa ra, kéo chị ta lại, tay chỉ vào mình: “Tôi, là tôi, chị còn nhớ tôi ?”


      Lý Lam: “ là…”


      Chu Vận chứng kiến tính rề rà của chị ấy, đợi chị ấy đáp lời lôi ra ngoài.


      “Nào, theo tôi!”


      Lý Lam cố giật lại: “Làm gì thế? muốn đưa tôi đâu, định làm gì?”


      Chu Vận: “Chị cứ theo tôi là được.”


      được, được, đừng lôi tôi…”


      hổ là ngày ngày lao động, thân thể Lý Lam gầy còm nhưng sức lực lại vô cùng mạnh mẽ. Chu Vận kéo thế nào chị ấy cũng suy suyển, cuối cùng hít sâu vào hơi, quay đầu lại cười : “Lý Lam, mấy hôm trước chị chị thích ban nhạc đúng ?”


      biết tại sao nụ cười của Chu Vận tại lại trông dữ tợn, Lý Lam sợ hãi, dám đáp lời.


      Chu Vận vẫn giữ dáng vẻ tươi cười: “Tôi đưa chị xem nhạc hội.”


      Lý Lam sửng sốt, sau đó lập tức lắc đầu: “ cần đâu… xem ca nhạc đắt lắm.”


      .” Chu Vận xua tay, “ đắt chút nào, tôi nhặt được vé miễn phí, tiếc lắm.”

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 37:



      Lúc Chu Vận và Lý Lam chạy đến sân vận động trung tâm là 8 giờ 30. lấy vé ra định soát, bất ngờ cổ tay bị kéo lại. quay đầu, thấy Lý Lam mắt đỏ hoe nhìn chằm chằm tấm poster to lớn treo ở cổng.


      “Chính là họ…” Lý Lam cất lời, “Khi xưa em trai dẫn tôi xem họ biểu diễn.”


      Chu Vận sửng sốt, cũng liếc nhìn tấm poster kia. từng nghe về nhóm này, đó là ban nhạc rất nổi tiếng, nhưng bản thân cảm thấy hứng thú với nhạc nhẽo nên bao giờ chú ý đến giới này. Bây giờ nghe Lý Lam , mới tính toán thời gian, đáy lòng cảm thán số tuổi đời của ban nhạc.


      Qua cổng soát vé, Chu Vận nhanh chóng đẩy Lý Lam vào trong: “Nhanh lên, nhanh lên, muộn rồi.”


      Buổi nhạc hội bắt đầu, cả hội trường như thể nổ tung, đèn màu nhấp nháy trong biển người đông nghịt. Chu Vận nắm chặt tay Lý Lam, sợ chị ấy lạc.


      Lý Tuân mua vé là hàng trước khu A, hai người họ len qua nhóm người, đến chỗ của mình. Vị trí của Chu Vận bị người bên cạnh đặt chiếc túi, gọi lớn: “Này, đây là vị trí của tôi, cảm phiền lấy túi…”


      Người kia quay đầu, cười : “Tôi biết là của hai người mà!”


      Chu Vận giật cả mình: “Nhậm Địch.”

      Hôm nay Nhậm Địch trang điểm như chiếc bánh kem, ấy nghiêng người cho Chu Vận thấy dãy người bên cạnh. Chu Vận hoàn hồn nhìn lại, đó phải là ban nhạc tự phát của Nhậm Địch sao.


      Thành viên ban nhạc chào : “Yo!”


      Chu Vận cũng lớn tiếng chào lại họ: “Yo!”


      cúi đầu với Nhậm Địch: “Trùng hợp quá.”


      “Trùng hợp cái con khỉ.” Nhậm Địch nhìn vẻ mặt ngốc nghếch của Chu Vận, “Đây là Lý… Ô…”


      Sau khi Chu Vận trùng hợp quá lập tức nhận ra điểm đáng ngờ, nhất định là Lý Tuân bao hết cả dãy này rồi. Trước khi Nhậm Địch kịp ra tên cậu, bịt miệng ấy lại.


      “Suỵt!” cau mày nghiêm mặt, nháy mắt ra hiệu về phía sau.


      Chu Vận ngồi, Lý Lam cũng dám ngồi, ở phía sau dè dặt nhìn họ. Nhậm Địch nhìn qua bả vai Chu Vận, thoáng chốc hiểu , rồi khẽ gật đầu.


      Chu Vận quay người lại, kéo Lý Lam ngồi xuống: “ sao, người quen của tôi, đúng lúc gặp được.”


      Buổi nhạc hội thuận lợi bắt đầu, bao lâu Lý Lam đắm chìm vào nhạc. hổ là ban nhạc nổi tiếng mười năm nay, từ bài hát cho đến cách biểu diễn đều như làm chủ cả sân khấu, dày dặn kinh nghiệm. Buổi biểu diễn nhanh chóng được đẩy đến cao trào, tất cả mọi người đều đứng lên lắc lư theo điệu nhạc, giơ cao biển và que dạ quang trong tay.


      Ánh đèn sân khấu sáng chói, nhóm nhạc say sưa gào thét, dấy lên ngọn lửa hừng hực thiêu đốt tất cả.


      Chu Vận cũng bị khí này lây nhiễm, đứng lên nhảy nhót theo mọi người, trong vô tình nhìn thấy ánh mắt mỉm cười của Nhậm Địch bên cạnh liền hỏi: “Sao thế?”


      Khóe môi Nhâm Địch cong cong, gào lớn với : “Cậu cẩn thận tí!”


      Chu Vận: “Gì cơ?”


      Nhậm Địch: “Đừng bị tên Quái Thú kia ăn hiếp!”


      Vị trí bọn họ gần sân khấu, Chu Vận bị hưởng dội vào chấn động lồng ngực: “Mình cũng muốn, phải làm sao đây?”


      Nhậm Địch thấy dáng vẻ Chu Vận nghiêm túc trưng cầu ý kiến liền kéo đến, ngửa đầu cười khanh khách. Kết quả mãi cho đến khi buổi nhạc hội kết thúc, Nhậm Địch cũng bày cho cách làm thế nào để bị Lý Tuân ăn hiếp nữa.


      Lần đầu tiên Chu Vận xem nhạc hội, còn là loại nhạc rock điên cuồng, tác dụng chậm này quá lớn. Sau khi kết thúc ra ngoài, toàn thân đều run run.


      Nhậm Địch khinh thường : “Trông cái kiểu của cậu kìa.”


      Bên tai Chu Vận còn vang vọng bài hát vừa rồi, chẳng có sức đáp trả. choáng váng với Lý Lam: “, tôi đưa chị về.”


      đường trở về, Lý Lam cảm ơn với Chu Vận những hai trăm lần, Chu Vận bị buổi nhạc hội chấn động đến nỗi buồn nôn, rất muốn bảo chị ấy im lặng nhưng cuối cùng cất lời vẫn là câu cần cảm ơn.”


      Lý Lam: “Tôi sắp phải rồi, là chưa bao giờ dám nghĩ đến có thể xem được buổi biểu diễn này trước khi cả.”


      Tay Chu Vận ấn vào huyệt thái dương khựng lại: “ á? Khi nào ?”


      Lý Lam: “Vé tàu hỏa tối nay.”


      “…” Chu Vận ngước mắt, “Sao giờ chị mới , đến nhà ga kịp ?”


      Lý Lam cúi đầu: “Ngày đầu tiên tôi đến em trai tôi mua trước vé về cho tôi rồi. Nó đưa tiền cho tôi, muốn tôi ở lại đây.” Giọng chị ấy rất , “Có điều vẫn kịp, tôi về thu dọn đồ đạc xong vẫn kịp thời gian mà.”


      Kịp thời gian đương nhiên là phải kịp rồi. Chu Vận cười khẩy, hệ thống em trai chị xây dựng quả là vững như núi Thái Sơn ấy.


      Trở lại khách sạn Thái Phủ, Lý Lam lên lầu lấy hành lý, Chu Vận muốn đưa chị ấy đến nhà ga nhưng Lý Lam nhất quyết chịu.


      cần đâu, giúp tôi nhiều quá rồi.” Lý Lam đưa túi lớn cho Chu vận, “Đây vốn là đồ tôi mang cho em trai tôi, nhưng em ấy cần. Tôi cũng có tiền để cảm ơn , giữ nó nhé.” Chị ấy ngại ngùng cười với Chu Vận, “ tốt quá, vốn tôi còn cảm thấy người ở đây đều rất đáng sợ…”


      ra tôi cũng rất đáng sợ đấy bà chị! Chu Vận từ chối, đưa tay nhận lấy. Vừa treo vào cổ tay suýt nữa khuỵu xuống. Thứ gì nặng thế này?


      cần tôi đưa chị đến ga hả?”


      Lý Lam kiên trì: “ cần.”


      Chu Vận cũng mệt rã cả người, thầm với Lý Tuân trong lòng. phải là tôi đưa tiễn mà là người ta cho tôi tiễn đấy nhé! đưa Lý Lam đến chỗ xe taxi, rồi vẫy tay tạm biệt.


      Chu Vận giơ tay xem đồng hồ, mười giờ rồi, ký túc xá đóng cổng từ lâu. Đến studio của Nhậm Địch ư? Xa quá nổi. nghĩ ngợi rồi cuối cùng quyết định đến văn phòng Hội tá túc đêm.


      Túi đồ Lý Lam đưa cho siêu nặng, xách nổi liền dứt khoát kéo lê mặt đất. Được hồi tay mỏi nhừ, ngồi xuống bồn hoa nghỉ cho đỡ mệt. thuận tay mở túi ra, nhất thời ngửi thấy mùi hôi thối. Bị mùi thối xộc lên, đầu Chu Vận càng đau hơn.


      cau mày, dằn xuống nỗi bực bội nhìn vào trong. Trong túi đầy nghêu sò và cá, còn có túi nước. Có lẽ túi nước này là nước đá tan, bây giờ trời nóng, kịp thời xử lý nên tôm cá tươi cũng ươn hết rồi.


      Chu Vận yên lặng nhìn hồi, sau đó vứt chiếc túi vào thùng rác căn tin. vừa vừa quay đầu lại nhìn, trong lòng cảm giác áy náy.


      Chu Vận đến tòa nhà thí nghiệm, từ đằng xa nhìn thấy đèn văn phòng Hội vẫn sáng. Giờ này chỉ có thể là Lý Tuân vẫn còn ở đây thôi.


      Chu Vận bước đến ngay mà đứng ở cửa lát, định suy nghĩ gì đó nhưng đầu óc trống rỗng. Bỗng nhiên nghe thấy thanh đánh lửa rất khẽ phía sau. rất quen với thanh này, buổi tối đầu tiên mua nó về tập thử vô số lần.


      Chu Vận quay đầu, nhìn thấy ánh lửa bập bùng, Lý Tuân tựa vào tường hành lang, lấy điếu thuốc ra khỏi miệng.


      “Về rồi hả?”


      Cậu nở nụ cười khinh khỉnh. Có lẽ đây là thói quen của cậu rồi. Chu Vận nghĩ thầm, ngoại trừ lúc đối diện với máy tính làm việc có thái độ nghiêm túc ra, những lúc còn lại mặt cậu luôn mang theo vẻ bỡn cợt như vậy. Tuy rằng nhất định tất cả nụ cười đều biểu đạt cho vui vẻ.


      Chu Vận gật đầu. Lý Tuân nhìn từ xuống dưới: “Công chúa điện hạ vất vả đến vậy à.”


      Chu Vận im lặng. Là ai ban cho hả? vừa định đốp lại bỗng nhớ đến lời Nhậm Địch vừa với lúc xem nhạc hội – “Cậu đừng để tên Quái Thú kia ăn hiếp.”


      sai, cãi nhau với cậu là mắc bẫy của cậu rồi. Chu Vận quyết định chú ý đến cậu, quay người vào văn phòng, thầm nghĩ tối nay thể tắm rửa sạch là khó chịu chết được.


      “Này.”


      Chu Vận dừng bước, đợi Lý Tuân phát biểu cao kiến. Dù sao quyết định tối nay dù Lý Tuân có trêu chọc thế nào cũng nhất định thèm cãi lại.


      theo tôi nào.”


      Chu Vận quay đầu lại, Lý Tuân quay người bước . còn chưa đồng ý cơ mà! Nhìn bóng lưng Lý Tuân, do dự hồi, đến khi bóng dáng kia sắp mất hút mới thở dài rồi theo.


      Đêm mùa hè nóng nực oi bức. Chu Vận theo sau Lý Tuân, cậu vẫn độc mình nhưng lại thư thái và sạch . So ra, Chu Vận trông nhếch nhát hơn nhiều. vất vả ngày, mệt mỏi quá mức, cộng thêm lại bôn ba qua lại, quần áo bám đầy bụi bặm, lưng đẫm mồ hôi. Chu Vận thừa dịp Lý Tuân chú ý lén vuốt lại tóc mình.


      Họ đến sân thể dục. bãi cỏ hoang, khung thành bóng đá vẫn loang lổ gỉ sét. Lý Tuân tựa vào vị trí thường ngày của cậu, : “Ở đây mát hơn chút.”


      Sân bóng trống trải, thỉnh thoảng có cơn gió mát thổi từ xa đến, khẽ lay bãi cỏ. Chu Vận ngồi dựa vào cột khung thành còn lại.


      Đêm khuya vắng lặng, yên tĩnh như tờ, Chu Vận lại bắt đầu suy nghĩ miên man. tại hai người họ có cách xa nhau lắm đâu. Khung thành bóng đá tiêu chuẩn có chiều rộng 7,32 mét, nhưng cái khung thành rách này của trường họ đủ tiêu chuẩn sao…


      Lý Tuân thản nhiên : “Nhạc hội hay ?”


      Dòng suy nghĩ của Chu Vận bị ngắt ngang, quay đầu nhìn cậu: “ à?”


      Lý Tuân hất cằm, ý là “dĩ nhiên”.


      Chu Vận: “… Ban đầu tạm được, sau đó ù cả tai.”


      Lý Tuân cười ha ha, như nhớ đến gì đó: “Phải đấy, tôi cũng cảm thấy vậy, hiểu sao phụ nữ ai cũng thích.”


      Có phải vì đêm hè nên giọng của cậu trở nên dịu dàng ? Chu Vận ngắm cậu cười, nhưng khi cậu quay đầu lại cụp mắt né tránh. khí bất giác thoải mái hơn nhiều, Chu Vận ngồi bệt bãi cỏ, oán trách: “Tôi mệt chết được.”


      Lý Tuân: “ nên tập thể dục .”


      Chu Vận lườm cậu: “Sức khỏe tôi rất tốt.”


      sao, vật tay thử ?”


      Chu Vận sao tưởng tượng nổi: “Cậu hay quá nhỉ, tôi là con đấy.”


      “Chấp hai tay luôn.”


      “Khùng.”


      “Nếu tôi dùng ngón tay thôi.” Lý Tuân nở nụ cười đặc trưng, “Ngón tay nào do chọn.”


      Đầu óc Chu Vận nổ tung. Ngày cuối tuần êm đềm thế này mà phải bận tối mặt tối mũi, ngay cả chỗ ngủ cũng có là vì ai hả? Vậy mà cậu còn cười, thách thức vật tay với bằng ngón tay á?


      Chu Vận đứng dậy chỉ vào cậu, lặp lại lời kinh điển của giáo sư Lâm: “Lý Tuân, thằng nhóc cậu đừng có mà ngông cuồng.”


      Lý Tuân tựa vào khung thành bóng đá, cười điềm nhiên: “Chơi ?”


      “Được.” Chu Vận tự với mình, tuyệt đối phải nhất thời ấm đầu, quá biết hình thể của Lý Tuân, cậu phải là kiểu con trai cơ bắp cuồn cuộn. ngón tay á, thể nào thua được.


      Sau khi làm điều này, Chu Vận sôi trào nhiệt huyết, hừng hực ý chí. Ở trước mặt cậu, lúc nào cũng rơi vào thế yếu, như vậy tốt. Trước tiên phải kéo ngoại hình đến trục hoành mới được.


      “Như vậy .” với Lý Tuân, “Chúng ta đánh cuộc, nếu cậu thua phải lập tức chạy quanh sân thể dục mười vòng.” Chạy như vậy lượng mồ hôi của cậu đổ ra hẳn có thể so sánh với rồi.


      “Được thôi.” Lý Tuân đồng ý hề do dự, “Vậy thua sao?”


      Chu Vận: “ đời nào.”


      Lý Tuân cười: “Tốt.”


      Bọn họ lên khán đài, kề vào bậc cao thi vật tay.


      Lý Tuân hỏi: “Muốn tôi dùng ngón nào?”


      Câu hỏi này ràng thừa thãi, Chu Vận: “Đương nhiên là ngón út rồi.”


      Lý Tuân: “ nể mặt gì cả.”


      Chu Vận lại dứt khoát: “Giữa hai chúng ta có tình cảm.”


      Hôm nay tôi cho cậu biết thế nào là “tự gây nghiệt thể sống”.


      Lý Tuân đưa tay phải ra, chống khuỷu tay xuống, bốn ngón co lại, chỉ chừa lại ngón út. Chu vận giật mình, trông cậu giống là làm thế kia. Lý Tuân luôn mang vẻ chắc thắng, Chu Vận dám lơ là, chừng tên này có thiên phú, có được bàn tay vàng gì đó sao.


      Tay phải móc vào ngón út của cậu, tay trái vịn vào tay phải, người hơi nghiêng, chuẩn bị gồng lên bất cứ lúc nào.


      “Xong chưa?” Lý Tuân hỏi.


      Chu Vận hơi khẩn trương: “… Xong rồi.”


      Lý Tuân: “ hô bắt đầu hay tôi hô.”


      “Để tôi.” Chu Vận cố hết sức nắm quyền chủ động, hít sâu vào, “Ba, hai, , bắt đầu.”


      Vừa dứt lời, hai người đồng thời ra sức, Chu Vận ràng cảm nhận được cánh tay Lý Tuân cứng lại trong nháy mắt. Tuy cậu phải dạng người ưa thể thao, nhưng con trai vẫn là con trai, sức mạnh của Lý Tuân lớn hơn tưởng tượng của Chu Vận nhiều.


      Nhưng, cậu chỉ dùng ngón tay mà lại là ngón út, sức lực toàn thân của cậu thể nào dồn hết lên ngón được. Chu Vận móc lấy ngón tay kia, từ từ vật xuống.


      Thắng lợi sắp đến tay rồi, cho cậu hết ra vẻ cool ngầu nhé! Chu Vận vừa phấn khởi lại rất nhanh phát ổn. Sau khi kết thúc đoạn gồng sức ban đầu, họ tiến vào khoảng thời gian giằng co, lúc này Chu Vận phát mình kéo ngón tay Lý Tuân ra góc độ rất lớn. cảm nhận rệt ngón tay dưới cổ tay vẫn luôn ra sức chống chịu nhưng hiệu quả quá .


      Trong nháy mắt có thể ra thêm chút sức, trực tiếp vật ngã cậu, nhưng như vậy ngón tay của Lý Tuân khó tránh khỏi bị làm rách toác. Nếu vẫn giằng co như vậy chắc chắn cũng bị thương.


      liếc nhìn Lý Tuân, cậu vẫn điềm nhiên như , thấy nhìn mình nở nụ cười, đầy thâm ý: “Sao ra sức nữa ?”


      “…”


      Mẹ nó, trong lúc quan trọng thế này mà Chu Vận chợt nhớ đến câu chuyện thời cổ đại. Có hai người phụ nữ đều mình là mẹ đứa bé, quan Huyện bèn bảo mỗi người kéo cánh tay của đứa bé, ai kéo về bên mình được đứa bé thuộc về người đó. Kết quả người phụ nữ kéo đến giữa chừng buông tay, nhưng quan Huyện lại phán quyết đứa bé là con bà ta. Lý do là mẹ ruột nhẫn tâm làm con mình đau.


      Chu Vận móc chặt ngón út kia, nghĩ thầm chủ nhân ngón tay này là của ai trong hai người đây, sao cậu hề biết đau như thế? Qua vài giây, Chu Vận đột nhiên cảm giác đầu ngón út run lên. Cậu bị thương rồi sao?


      hoảng hốt, hề nghĩ ngợi buông tay ra ngay lập tức.


      Lý Tuân bình thản thu tay về, cho vào túi quần, đắc ý : “ phải giữa hai chúng ta có tình cảm sao?”


      Cậu được lợi còn trêu đểu nhau à! Chu Vận quay người bỏ , Lý Tuân ở phía sau gọi với theo: “ chịu hình phạt thua cuộc à, tôi còn chưa điều kiện đấy.”


      “…”


      Chu Vận vừa còn sức lực gì nữa, vừa tức sùi cả bọt mép, hai nỗi mâu thuẫn đập nhau chan chát trong thân thể, thiêu rụi lý trí của Chu Vận. từ từ quay đầu, cười gằn : “Cậu .”


      Cậu vẫn tựa vào vị trí ban nãy, nghiêng đầu nhìn , bóng đêm bao phủ xung quanh đường nét thanh tú của cậu. Cậu cũng cười: “Công chúa, tặng vị trí của Ngô Mạnh Hưng lại cho tôi .”

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 38:



      Chu Vận sững sờ hồi lâu mới hiểu được câu này của cậu có ý gì.


      “Cậu là cậu muốn tham gia cuộc thi á?”


      “Ừ.”


      Chu Vận hơi rối: “Nhưng trước đó phải cậu…”


      “Tôi đổi ý rồi.” Lý Tuân vươn vai, “ cần thiết căng thẳng như vậy, lúc thích hợp phải thư giãn chút.”


      “…”


      Chu Vận nhìn động tác cậu vươn vai, lần nữa nhận thức được người bình thường thể nào theo kịp tiết tấu của cậu. Ban đầu câu tham gia hành hạ họ rất lâu, bây giờ câu tham gia lại khiến người ta vui buồn lẫn lộn.


      Nhớ đến lời Lý Lam , Chu Vận hỏi thêm câu: “ hả?”


      Lý Tuân gật đầu.


      Chu Vận nhăn mày: “Sao cậu sớm, Ngô Mạnh Hưng tham gia rồi.”


      Lý Tuân: “ phải để ý đến cậu ta, chỉ cần đồng ý hay thôi.”

      Việc này tốt lắm đâu. Tuy thực lực của Ngô Mạnh Hưng và Lý Tuân khác nhau trời vực, nhưng dù gì người ta cũng hết lòng hết dạ đến hỗ trợ, lẽ nào còn chưa qua cầu rút ván sao.


      Nhưng mà…


      Chu Vận lén nhìn nửa người bên dưới của Lý Tuân. Dù thế nào cũng muốn từ bỏ việc ôm cái bắp đùi này của cậu đâu.


      Trong lúc Chu Vận đấu tranh nội tâm căng thẳng, Lý Tuân đến trước mặt , hai tay cho vào túi quần, khẽ khom lưng, để ánh mắt ngang tầm nhìn với .


      Chu Vận nghĩ thầm. Cậu đổi sữa tắm khác rồi à? Lần này là hương bưởi, mùi hương hơi cay cay. Lọ bạc hà kia dùng hết rồi sao? biết tại người có mùi gì nhỉ? Chắc chắn là chẳng thơm tho rồi, chưa tắm quả thua ngay ở vạch xuất phát. Ơ, đúng! Bốp! Chu Vận tự tát mình bạt tai trong lòng. Giờ phút này mà mày còn nghĩ gì thế hả?


      “Tôi …” Lý Tuân khẽ cất lời, Chu Vận dừng suy nghĩ miên man, “ cần để ý đến Ngô Mạnh Hưng nghĩ thế nào, cũng cần quan tâm đến Cao Kiến Hồng nghĩ ra sao, chỉ cần có đồng ý hay là được.”


      Gió đêm thổi vào mặt như mơn man lòng người. Chu Vận nhìn sang chỗ khác: “Chắc chắn là tôi đồng ý rồi.”


      Lý Tuân thẳng người lên, ung dung : “Vậy được rồi, Ngô Mạnh Hưng để tôi xử lý.”


      Chu Vận á khẩu. Từ “xử lý” này thốt ra từ miệng Lý Tuân luôn khiến người ta sởn gai ốc.


      nhìn Lý Tuân: “Cậu đừng làm gì quá đáng đấy.”


      Lý Tuân quay người bỏ , Chu Vận theo sau: “Ngô Mạnh Hưng rất tốt, làm việc cũng rất cố gắng.”


      Lý Tuân cười cười, lấy bật lửa ra châm thuốc, vừa vừa : “Công chúa điện hạ, tốt nghiệp trung học chỉ là bước ngoặt thôi.”


      Chu Vận bước nhanh đuổi theo cậu: “Bước ngoặt gì?”


      Lý Tuân cắn điếu thuốc, thản nhiên : “Kể từ khoảnh khắc nó kết thúc, chuyện chỉ cần dựa vào cố gắng là có thể làm tốt càng ngày càng ít.”


      ***


      Trở lại văn phòng Hội hơn nửa đêm, Chu Vận mệt mỏi quá độ, chuẩn bị nằm nhoài ra bàn ngủ tạm, kết quả còn chưa ngồi nóng mông bị Lý Tuân xách lên. Cậu lấy mười mấy chiếc ghế ở trong phòng ghép thành hai hàng hướng vào nhau, lại lấy ra hai tấm rèm cửa sổ dự bị từ ngăn tủ trải lên.


      “Đến đây.” Ông chủ Lý ra lệnh.


      Chu Vận nằm lên đó, lưng thoải mái ít. Nhưng cái giường tạm này rất hẹp, thể trở mình, chỉ có thể nằm ngửa ra đó mà nhúc nhích được. Độ cao hai bên lưng ghế vừa phải, Chu Vận tưởng tượng nếu bên có nắp đậy hoàn toàn giống như chiếc quan tài rồi.


      Lý Tuân chống tay lên lưng ghế, nhìn xuống .


      Nhìn mặt di hài lần cuối ư?


      Lý Tuân: “ cứ mở to hai mắt làm gì, ngủ .”


      Cậu bảo tôi ngủ thế nào với cái điệu bộ này của cậu đây?


      Lý Tuân quay người, tắt đèn. Trong phòng tối , khí cũng còn kỳ lạ như mới vừa rồi nữa. Cậu trở về chỗ ngồi, mở máy tính lên. Chu Vận cách cậu khá gần, từ giữa khe ghế có thể nhìn thấy gương mặt cậu bị ánh sáng lạnh hắt vào.


      “Cậu ngủ sao?” Chu Vận khẽ hỏi.


      Lý Tuân: “Tôi xem tài liệu cuộc thi của bọn chút, cần để ý đến tôi.”


      Chu Vận vốn rất mệt nhưng bây giờ lại đột nhiên ngủ được. nhìn trần nhà, thầm nghĩ mấy ngày qua dài đằng đẵng. Trong phòng im ắng, chỉ thỉnh thoảng vang lên tiếng nhấp chuột. Sao cậu lại đổi ý nhỉ? Chu Vận cảm thấy mình loáng thoáng biết được lý do nhưng muốn tìm hiểu, càng muốn lấy được bằng chứng gì từ phía Lý Tuân. Kết quả chính là tất cả.


      Chu Vận khẽ nghiêng đầu, Lý Tuân xem gần xong tài liệu, lấy hai viên kẹo cao su vừa nhai nhóp nhép vừa hí hoáy viết giấy. Cậu bao giờ nản chí. Chu Vận nghĩ thầm, cậu chưa từng lo lắng, chưa từng đa sầu đa cảm và cũng quay đầu lại. Cậu con đường chẳng mấy nhàng, nhưng bước chân lại dứt khoát hơn ai khác. Cho nên cậu xa hơn bất cứ ai.


      Nhìn bóng dáng Lý Tuân, Chu Vận luôn cảm giác rằng ngọn lửa tắt nơi đáy lòng dường như bùng cháy lên lần nữa. nhịn được với cậu: “Lý Tuân, cậu nhất định phải thắng đấy…”


      Lý Tuân dừng viết: “Còn chưa ngủ à?”


      Chu Vận nằm trong ‘quan tài’ nhìn cậu, lặp lại lần nữa: “Cậu nhất định phải thắng đấy.”


      Lý Tuân cười thản nhiên: “Vâng ạ, nếu công chúa điện hạ ra lệnh nhất định phải thắng cuộc thi này rồi đúng .”


      ra ý hề chỉ cuộc thi này, nhưng cũng giải thích nhiều. Lý Tuân viết giấy xong, chuyển sang thao tác với máy tính. Chu Vận bất giác yên tâm ngủ say trong tiếng gõ phím vô cùng nhịp nhàng này.


      Hôm sau Chu Vận thức dậy rất sớm với tình trạng lưng nhức mỏi. Lúc tỉnh dậy Lý Tuân còn ở trong văn phòng nữa. trở về ký túc xá tắm rửa sạch , lấy sách lên lớp. Đến giờ học môn Ngôn ngữ C, Lý Tuân ở vị trí của mình. Chu Vận nhìn ra sau, thấy cậu ngồi trong góc phòng gì đó với Ngô Mạnh Hưng. tay cậu khoác lên vai Ngô Mạnh Hưng, khiến cái đầu cậu ta vốn ngẩng cao lại bị đè ép đến mức thấy đâu nữa.


      Đến giờ tan lớp, Lý Tuân đến chỗ Chu Vận rủ cùng về văn phòng Hội: “ thôi.”


      “Bên chỗ Ngô Mạnh Hưng…”


      bảo rồi.”


      “Cậu với cậu ta thế nào?”


      “Sắp xếp chút việc cho cậu ta.”


      Chu Vận vẫn đầy nghi ngờ: “Chuyện gì?”


      Lý Tuân liếc nhìn , dừng bước lại, cau mày: “Vẻ mặt vậy là sao?”


      Chu Vận tự nhủ, phải tôi lo lắng cậu làm ra việc gì quá đáng sao?


      “Tôi nhường dự án làm cho cậu ta rồi.” Lý Tuân bực bội giải thích, “Công ty loại A, phần chương trình viết sắp xong. Cậu ta tiếp nhận, sau khi kết thúc có được vị trí thực tập trong công ty.”


      “Ồ.” Việc này cũng tốt đấy nhỉ. Chu Vận yên lòng, bất chợt nhìn thấy đôi mắt lạnh nhạt của cậu.


      sợ tôi xử tử cậu ta đúng ?”


      Chu Vận nghẹn lời. Đâu khoa trương như vậy chứ.


      Xế chiều, Lý Tuân tìm Cao Kiến Hồng bàn bạc về tiến độ của đề tài, hơn nữa còn cầu xóa hết tất cả những phần Ngô Mạnh Hưng làm trước đó.


      Cao Kiến Hồng đồng ý: “ sửa xong hết rồi, giáo sư Lâm cũng kiểm tra, có vấn đề. Nếu cậu thấy chỗ nào ổn có thể sửa lại mà.”


      Lý Tuân: “Sửa lại bằng viết lại.”


      Cao Kiến Hồng: “Thời gian của chúng ta còn kịp nữa.”


      “Vẫn kịp.” Lý Tuân tựa vào ghế, “Cậu cho tôi xem tài liệu đề tài này lâu rồi, trong lòng tôi tự có tính toán làm thế nào, xóa hết phần lập trình của cậu ta .”


      Cao Kiến Hồng vẫn hơi do dự: “ như vậy tiến độ của chúng ta chậm rất nhiều ấy.”


      Lý Tuân : “Bây giờ cậu bỏ chẳng khác nào mặc áo bông lội xuống nước, ban đầu thấy sao, nhưng kéo dài càng lâu càng chết người. Khi đó mới còn kịp nữa.”


      Chu Vận lặng thinh ở bên cạnh gặm bánh mì, sớm biết kết cuộc là gì. Quả nhiên, hơn giờ sau, Lý Tuân thuyết phục Cao Kiến Hồng thành công.


      Sau khi Cao Kiến Hồng rời , Chu Vận đến bên cạnh Lý Tuân: “Những lời cậu với cậu ấy rất có lý.”


      Lý Tuân chẳng buồn ừ hử, uống hớp nước thấm giọng rồi mới : “Tôi cần cậu ta phải dốc hết lực để làm việc, nên vẫn phải hơn.”


      Chu Vận: “Vậy sao cậu giải thích gì với tôi hết vậy? Cậu cần tôi dốc hết sức lực làm việc sao?”


      Lý Tuân: “ cần.”


      Chu Vận nghẹn bánh mì ngay cổ họng, rất muốn đánh người. Lý Tuân nhìn thấy vẻ mặt của Chu Vận cười rộ lên kề đến. Chu Vận tránh né, khuỷu tay Lý Tuân tì bàn, thong thả giáo dục .


      “Ngồi ngai vàng ra lệnh, chờ binh sĩ trình lên chiến lợi phẩm, thân là công chúa điện hạ phải có khí chất ngồi mát ăn bát vàng này mới được.”


      Quả là tên thần kinh. Chu Vận thầm trừng mắt, đúng lúc Lý Tuân đứng dậy, bàn tay to ấn xuống đầu , lười nhác : “Còn mắng nữa coi chừng tôi xử đấy.”


      Chu Vận rụt cổ lại, nơi bị cậu ấn mơ hồ râm ran.


      Ngày mới bắt đầu, tất cả đều vào quỹ đạo. Có Lý Tuân tham gia, đề tài dự thi tiến hành rất thuận lợi. Giáo sư Lâm đến hai lần, hướng dẫn qua loa sau đó liền bỏ mặc họ.


      Cho dù Lý Tuân bảo để Chu Vận bồi dưỡng khí chất “công chúa” nhưng vẫn lòng dạ chú tâm vào đề tài. Ngày ngày ôm sách và máy tính làm việc điên cuồng. Lý Tuân thấy Chu Vận thức thâu đêm suốt sáng, mặt mày hốc hác liền chậc chậc đánh giá: “Đúng là hết thuốc chữa.”


      “…”


      Nhưng ra cú đêm đâu chỉ có mình Chu Vận. Có lần họ bàn bạc quá muộn, nên phải đến studio của Nhậm Địch tá túc. Nửa đêm Chu Vận tỉnh giấc, nhìn thấy Lý Tuân dựa vào tường viết chương trình. đến đó, nhưng Lý Tuân quá mức tập trung, hề phát ra.


      Cậu viết dự án khác, Chu Vận cũng biết về dự án này, nếu họ tham gia cuộc thi sau khi trở về từ thủ đô làm cái này. Bây giờ cuộc thi chiếm dụng tất cả thời gian sau giờ học của Chu Vận và Cao Kiến Hồng, người duy nhất có thể phân chia sức lực chỉ còn lại Lý Tuân mà thôi, nên người phải làm nó nhất định là cậu. Bởi vì bất kể thế nào, ban nhạc, Hội Thực tiễn và cả cái nhà mà cậu bao giờ trở về kia vẫn cần phải chi tiêu như cũ.


      Chu Vận tựa lưng vào tường, ngồi cạnh cậu. Trong buổi đêm khuya khoắt, thanh gõ bàn phím của cậu khiến an lòng hơn tiếng đàn guitar của Nhậm Địch nhiều.


      “Làm gì mà…” Rốt cuộc Lý Tuân chú ý đến , cậu vẫn nhìn vào màn hình, mỉm cười, “… lén la lén lút thế hả.”


      Chu Vận im lặng, Lý Tuân cũng nhiều lời, tiếp tục làm việc của mình. nhìn màn hình lúc rồi dời tầm mắt lên gương mặt cậu. Ánh sáng hắt lên làn da của Lý Tuân màu trắng xanh.


      Chu Vận ngồi bó gối, bỗng cất lời: “Lý Tuân.”


      “Hả?”


      “Đến khi cuộc thi kết thúc, cậu muốn tôi làm gì cũng được.”


      Lý Tuân dừng tay, quay đầu lại. Cậu chỉnh độ sáng màn hình giảm , khiến khuôn mặt cậu trông vô cùng mịn màng. Cậu nhếch môi, đầy thâm ý: “Câu này của có thể bị suy diễn sâu xa đấy.”


      Chu Vận buồn đoái hoài đến lời trêu chọc của cậu: “Tôi , sau này cậu muốn làm gì, có mục tiêu gì đều có thể tính tôi vào trong đó.”


      Lý Tuân khẽ cười: “ là công chúa, chuyện phải chú ý thân phận.”


      Chu Vận kéo cổ tay cậu, tiếng gõ bàn phím im bặt. nhìn xoáy vào mắt cậu, lần đầu tiên cảm thấy ánh mắt này có chút khác thường, sau khi nhìn lâu lại có vẻ dịu dàng khôn tả.


      hít sâu, trấn định : “Tôi đùa đâu, tôi là giữ lời đấy.”


      Trong khí yên lặng như tờ, Lý Tuân đưa tay nhàng vuốt ve cổ , giống như dỗ dành đứa trẻ chịu ngủ, khẽ : “Ừ, tôi biết rồi.”

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 39:



      “Xác nhận lại lần cuối cùng .”


      Chu Vận cầm lấy phiếu đăng kí dự thi, để trước mặt Lý Tuân.


      Cậu vô cùng mất kiên nhẫn: “ xác định bao nhiêu lần rồi hả?”


      Chu Vận hòa nhã : “Có lần nào cậu chịu nhìn kỹ đâu? Toàn do tôi điền phiếu thôi.”


      ngồi bên cạnh Lý Tuân, đối chiếu từng mục với cậu.


      “Còn nữa, phiếu đăng kí này nộp rồi thể sửa đổi được nữa, sau này còn đống việc cậu đều phải tham dự bao gồm, sau khi qua được vòng loại phải đến thủ đô tham gia trận chung kết, và cả thuyết trình với ban giám khảo chuyên môn. Ngoài ra…”


      Lý Tuân giật lấy tấm phiếu đăng kí dự thi.


      “Này!” Chu Vận định lấy lại nhưng đáng tiếc Lý Tuân cao hơn, cậu giơ tay lên cao khiến Chu Vận thể làm được gì khác.


      Lý Tuân gấp tấm phiếu đăng kí lại, vứt cho Cao Kiến Hồng: “Mau cất .”


      Cao Kiến Hồng cười tóm lấy.


      Giữa tháng Tư, phiếu đăng kí dự thi được nộp. Cuối tháng Tư, các sản phẩm dự thi hoàn thành cơ bản. Cách thời gian đấu vòng loại còn nửa tháng. Chu Vận tìm Lý Tuân, hỏi han cậu về dự án mới của Hội.

      “Sao thế?” Lý Tuân cười khẩy, “Thừa hơi quan tâm đến việc khác rồi à.”


      Chu Vận á khẩu. Muốn giúp cậu mà còn bị giễu cợt, đời này cậu quả là người có hai. Cuối cùng Lý Tuân cũng phân nhiệm vụ cho .


      phải là nhất định phải thắng sao? Vậy đến khi thắng rồi hẵng bàn.”


      Vì thế mười ngày còn lại trước cuộc thi, Chu Vận vẫn cắm đầu vào đề tài, kiểm tra lại chương trình hết lần này đến lần khác, còn định nâng cấp phần mềm lên.


      Rốt cuộc đến ngày thi đấu vòng loại. Thi vòng loại bắt đầu theo hình thức nộp tác phẩm từ xa. Hôm ấy, Chu Vận thức dậy từ sáng sớm tinh mơ, chạy ngay đến văn phòng Hội.


      “Ở đây cả đêm à?” Lý Tuân xách túi vào phòng.


      Chu Vận quay đầu lại, Lý Tuân nhướng mày nhìn máy tính: “Ấn gửi , còn làm gì nữa?”


      Chu Vận nhìn Lý Tuân, giọng hỏi: “Cậu xem có nên kiểm tra lại lần nữa ?”


      Lý Tuân bật máy tính lên, tựa vào bàn uống nước: “Đóng gói rồi còn kiểm tra gì nữa, nhanh nộp thôi.”


      Ngón trỏ Chu Vận chần chừ con chuột vài lần nhưng ấn. lo lắng: “Có khi nào nền tảng Hệ điều hành xảy ra vấn đề ?”


      “Theo quy định, các sản phẩm dự thi chỉ dựa ba nền tảng hệ điều hành bao gồm Windows, Linux và Unix; muốn xảy ra vấn đề cũng khó đấy.”


      Chu Vận im lặng vài giây, lại : “Vậy có khi nào…” vừa được nửa Lý Tuân muốn nghe nữa, đưa tay ấn gửi giúp . Chỉ thấy loáng cái, file được gửi .


      trơ mắt nhìn thông báo gửi thành công, ngồi thừ ghế thẫn thờ hồi lâu. Tối hôm qua mất ngủ cả đêm, cứ nghĩ mãi về chuyện cuộc thi. Tác phẩm chưa gửi căng thẳng vô cùng, giờ gửi rồi thở phào nhõm.


      Lý Tuân giải quyết qua loa vài chuyện ở văn phòng Hội rồi kéo Chu Vận đến lớp học: “, học thôi.”


      Chu Vận lảo đảo đến lớp, cố gắng qua tiết thứ nhất, chống đỡ sang tiết thứ hai, cuối cùng ngủ gục vào giờ của giáo sư Lâm. mơ mơ màng màng ngủ giấc trước mắt thầy, khi tỉnh lại tan học rồi.


      Buổi chiều Chu Vận nộp bài tập cho giáo sư Lâm, Cao Kiến Hồng cùng. Cậu ta cũng quan tâm đến cuộc thi này chẳng kém , thường nhờ thầy phân tích tình huống. Thầy Lâm bị cậu hỏi đến choáng váng đầu óc.


      “Ôi, bọn em tự nhìn mình , lo gì chứ.” Thầy bưng cốc trà, “Giờ mới chỉ thi đấu vòng loại thôi, bọn em cảm thấy sản phẩm của mình vào được chung kết sao?”


      Cao Kiến Hồng cười : “Chúng em hỏi nhiều để an tâm hơn thôi thầy ạ.”


      “Đừng căng thẳng như vậy, xem bọn em cứ nơm nớp lo lắng kìa.” Giáo sư Lâm lẩm bẩm, lại , “Tuy thầy vẫn mắng thằng nhóc Lý Tuân kia ngông cuồng tự đại, nhưng đôi khi quả bọn em phải học hỏi ở em ấy nhiều hơn, thanh niên phải tự tin chứ.”


      Chu Vận đứng bên cạnh lặng thinh, trong lòng tự nhủ hôm đó thầy mắng cậu ấy còn gì nữa.


      “Đúng rồi.” Giáo sư Lâm bỗng đặt cốc trà xuống, lục túi, “Giờ mới nhớ ra.”


      Ông lấy xấp giấy trong túi ra: “Danh sách đề tài dự thi của mỗi trường đều hoàn thiện, thầy in ra rồi, bọn em mang xem .”


      Lòng Chu Vận run lên, bên kia Cao Kiến Hồng cầm lấy tờ danh sách, cậu vừa xem vừa hỏi: “Thầy xem chưa ạ? Phân tích đối thủ cạnh tranh cho chúng em với.”


      Thầy bảo: “Phân tích cái gì, chỉ có vài ba trường mạnh về công nghệ thông tin thôi, hơn nữa đều thuộc Học viện Quốc phòng, có gì đáng để phân tích, ai có tài tự nổi bật, tự các em xem .”


      Cao Kiến Hồng lật xem, Chu Vận đứng khá xa nên tiện, chỉ có thể chờ đợi.


      Thầy Lâm lại : “Thầy xem qua sản phẩm của bọn em rồi, đánh giá theo giải năm trước tuyệt đối thành vấn đề. Có điều cuối cùng có đoạt giải hay còn phải xem hệ thống giải thưởng năm nay. Trọng điểm hằng năm đều khác nhau.”


      Rời khỏi văn phòng thầy Lâm, Chu Vận lấy danh sách đề tài, nhanh chóng lật ra xem, khi thấy được tên trường kia chợt dừng tay lại. Phương Chí Tịnh quả nhiên tham gia cuộc thi, hơn nữa còn là nhóm trưởng.


      Chu Vận nhìn tiêu đề tác phẩm của họ: “Mã hóa cổng USB thông minh.”


      Đến văn phòng Hội, Chu Vận lên mạng tìm tất cả các bài nghiên cứu về mã hóa cổng USB, im lặng xem vài giờ. Đến khi mặt trời lặn, Chu Vận mới nhíu mày hỏi người bên cạnh: “Cậu có thể mã hóa cổng cắm thiết bị USB ?”


      Lý Tuân ngước mắt khỏi máy tính: “Gì cơ?”


      Chu Vận lặp lại lần nữa, Lý Tuân nghiêng đầu, hờ hững : “Cái này còn chưa xong lại nghĩ vẩn vơ đến cái khác rồi.”


      Chu Vận: “Tôi hỏi nghiêm túc đấy, cậu có thể làm ?”


      Lý Tuân nhìn vào mắt , sờ cằm, suy tư hồi mới : “Mã hóa cổng cắm… Nếu chỉ là muốn thực chức năng theo như thay vi điều khiển (1) làm máy chủ xử lý rồi lại làm cổng cắm chip là được. Tôi giỏi về phần cứng, có lẽ phải nghiên cứu mới biết hết được. Còn nếu là phần mềm rất đơn giản, xử lý cổng cắm và đặt mật mã là được rồi.”


      (1) Vi điều khiển là máy tính được tích hợp chip, nó thường được sử dụng để điều khiển các thiết bị điện tử. Thực chất vi điều khiển là hệ thống bao gồm vi xử lý có hiệu suất đủ dùng và giá thành thấp (khác với các bộ vi xử lý đa năng dùng trong máy tính) kết hợp với các khối ngoại vi như bộ nhớ, các mô đun vào/ra, các mô đun biến đổi số sang tương tự và tương tự sang số,… Ở máy tính các mô đun thường được xây dựng bởi các chíp và mạch ngoài. Vi điều khiển thường được dùng để xây dựng các hệ thống nhúng. Nó xuất khá nhiều trong các dụng cụ điện tử, thiết bị điện, máy giặt, lò vi sóng, điện thoại, đầu đọc DVD, thiết bị đa phương tiện, dây chuyền tự động, v.v.


      Chu Vận: “Có khó lắm ?”


      Lý Tuân liếc nhìn : “Sao thế? Công chúa cũng nhận dự án ngoài cho Hội à?”


      Chu Vận nghẹn lời.


      Lý Tuân nhếch môi khen đểu: “Giỏi lắm, biết tìm việc làm rồi. Tôi trước nhé, thân phận cao quý nên đừng có bán phá giá đấy, chúng ta thiếu tiền tiêu đâu.”
      Chu Vận thoáng nhìn mấy bài nghiên cứu khi nãy, đầu đau như búa bổ, có hơi sức cãi cọ với Lý Tuân. hít sâu, gằn từng chữ: “Tôi hỏi cậu, nếu cậu làm phải mất bao nhiêu ngày?”


      càng sốt ruột Lý Tuân càng ung dung, cuối cùng dứt khoát xoay ghế, cánh tay chống lên bàn, cười cợt : “Quyết định dựa vào giá cả thôi.”


      Chu Vận: “Nếu cho cái giá cậu vô cùng vừa lòng cậu phải dốc hết tâm sức làm trong vòng bao lâu?”


      Lý Tuân nhìn vào ánh mắt sáng rực của Chu Vận, : “Phải xem cầu nữa, đời này có rất nhiều cách mã hóa, mức độ cũng giống nhau. Nếu là mã hóa cao cấp có thể phải làm rất lâu, còn nếu chỉ là thực chức năng mã hóa cổng cắm hoàn thành rất nhanh.” Cậu thoáng dừng lại rồi thản nhiên , “Sao đấy, mấy kiến thức thông thường này đều biết mà, còn hỏi tôi làm gì?”


      Chu Vận cũng hiểu vì sao, chỉ muốn hỏi Lý Tuân câu thôi, giống như hỏi rồi có thể an tâm vậy.


      “Tôi ăn cơm đây.” Chu Vận tắt máy tính.


      Lý Tuân đăm chiêu nhìn bóng dáng Chu Vận bỏ . Hồi lâu cậu đứng dậy, đưa tay cầm lấy danh sách dự thi kẹp ở cuối quyển sách mà Chu Vận mang về xem cả buổi trưa kia.


      ***


      Ban đêm, Chu Vận hút thuốc lá sân thượng. tựa vào lan can, ngửa đầu nhìn bầu trời đêm. Hôm nay trời sao. Chu Vận hoang mang, cảnh quang thành phố này xem như là trong những nơi tốt nhất trong cả nước, tại sao lại thấy sao nhỉ?


      Khoảng tuần sau có kết quả của vòng loại, hề bất ngờ nhóm Chu Vận vào vòng chung kết. Trường tổng cộng có ba nhóm dự thi có hai nhóm lọt vào vòng trong. Chu Vận ngồi thừ trước máy tính. Cao Kiến Hồng ở bên kia bàn luận với Lý Tuân quy trình diễn ra trận chung kết.


      “Thời gian thuyết trình chỉ có mười phút, sau đó là chạy sản phẩm, cầu ngầm là trong khoảng thời gian ngắn phải trình bày được sáng tạo, thể kỹ thuật cao và tính ứng dụng của sản phẩm trong tương lai cho nhóm chuyên gia xem.”


      Cao Kiến Hồng đọc nhấn từng câu từng chữ cho Lý Tuân nghe.


      “Sau đó còn có thời gian bảo vệ đề tài, đây là điều quan trọng, cậu xem trong đây viết này, ‘Trả lời câu hỏi phải tự tin, nhưng tuyệt đối được khoe mẽ tự đại, lúc nào cũng phải giữ thái độ khiêm tốn khách quan’. Lý Tuân, cậu thấy được mấy chữ này , khiêm tốn, khách quan đấy. Lý Tuân, cậu có nghe vậy? Này?”


      Cao Kiến Hồng gọi vài tiếng ai đáp lời. Lý Tuân tựa vào ghế bên cạnh hút thuốc lá, ánh mắt nhìn về phía khác. Còn Chu Vận ngồi đờ đẫn ở hướng đó.


      Cao Kiến Hồng nhăn mày: “Hai người sao thế?”


      Chu Vận hoàn hồn, vội vàng mang giấy bút đến. Cao Kiến Hồng lặp lại quy trình trận chung kết, cuối cùng dặn dò lần nữa: “Lý Tuân, lúc thuyết trình cậu nhất định phải tỏ thái độ tốt đấy.”


      Lý Tuân thờ ơ : “Nếu an tâm cậu lên thuyết trình .”


      Cao Kiến Hồng: “Quy định là nhóm trưởng phải thuyết trình.”


      Chu Vận cũng với Lý Tuân: “Thực lực của cậu mạnh nhất, cậu trả lời ổn thỏa hơn.”


      Lý Tuân liếc nhìn qua làn khói thuốc, gì cả.


      “Quyết định như vậy .” Cao Kiến Hồng đẩy laptop đến, “Thời gian cách cuộc thi chung kết còn rất dài, chúng ta có thể trau chuốt lại chương trình lần nữa.”


      ***


      Thời gian chậm rãi trôi qua. Có hôm, Chu Vận ngồi lập trình ở văn phòng Hội đến trưa mỏi mệt, gục xuống bàn ngủ thiếp, khi tỉnh lại mồ hôi làm nhòe mắt. Cuối tháng sáu trời vô cùng nóng bức, nhìn ra cửa sổ. Ánh nắng xuyên qua rừng trúc, soi xuống con đường đá, loang lổ long lanh.


      Các môn học của kỳ này kết thúc, bây giờ bước vào giai đoạn ôn bài chuẩn bị thi cuối kỳ, thi xong đến giữa tháng bảy là được nghỉ hè. Thời gian trôi qua nhanh quá! Chu Vận quay lại nhìn người gõ phím bên cạnh.


      Buổi trưa hè khiến tinh thần người ta uể oải, còn chưa đến giờ bật điều hòa, trong phòng rất oi bức. Bên ngoài chiếc cốc nước đá mua về uống lúc trước đọng chi chít giọt nước, thỉnh thoảng im lặng chảy xuống thành dòng.


      Thấm thoắt năm Nhất kết thúc. Năm nay mẹ cầu đặc biệt về thành tích cuối kỳ, mẹ biết luôn bận bịu chuẩn bị cho cuộc thi, mấy lần gọi điện hỏi thăm, Chu Vận đều bảo mẹ yên tâm.


      Chắc hẳn có thể yên tâm được mà. Tất cả những chuyện có thể làm làm hết rồi, dốc hết tâm sức tin là thắng được Phương Chí Tịnh.


      Bởi vì trận chung kết diễn ra vào cuối tháng Bảy, nên sau khi được nghỉ hè họ vẫn phải ở lại trường nửa tháng. Để tiện quản lý, nhà trường sắp xếp cho toàn bộ sinh viên ở lại vào cùng tòa nhà, giờ giấc của Lý Tuân khác với người bình thường nên cậu tự mình đến studio của Nhậm Địch.


      Sản phẩm dự thi của họ được nâng cấp vô số lần, đến cuối cùng giáo sư Lâm chẳng buồn ngó đến nữa. Ông chỉ câu, “Nếu nhóm bọn em mà xảy ra trục trặc gì tôi lập tức về hưu”, sau đó ông chỉ chú tâm vào sản phẩm của nhóm khác.


      Cứ thế hai tuần lại trôi qua, vào buổi sáng trời xanh mây trắng, rốt cuộc giáo sư Lâm dẫn theo hai nhóm dự thi bay đến thủ đô.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 40:



      Nơi diễn ra vòng chung kết vẫn là trường tổ chức lễ trao giải đợt trước, nhưng lần này trông có phần vắng vẻ hơn chút. Nhà khách vẫn sắp xếp ở trong trường, tuy nhóm Chu Vận đến sớm vài ngày, thế nhưng trong nhà khách có rất nhiều nhóm tham gia dự thi đến ở rồi.


      Bởi vì nghỉ hè, cả khuôn viên trường chỉ có nơi này náo nhiệt nhất, hội tụ sinh viên cả nước, cùng nhau trao đổi học hỏi kinh nghiệm.


      Chu Vận vẫn được phân ở cùng phòng với đàn chị khóa , đồ còn chưa thu dọn xong có người đến gõ cửa. tưởng là Cao Kiến Hồng và Lý Tuân đến bàn chuyện cuộc thi, kết quả vừa mở cửa thấy gương mặt quen thân mà cũng chẳng mấy xa lạ.


      “Bọn cậu đến rồi!” Người tới vô cùng nhiệt tình, bước đến ôm chầm lấy Chu Vận.


      Trời ạ! Chu Vận ngẩng đầu trong mùi hương hoa quả nồng nặc. này tên gì nhỉ, Từ gì ấy nhỉ?


      “Nhóm cậu đến trễ quá, mấy trường đại học ở vùng này đều đến từ mấy ngày trước rồi đấy.”


      Nhớ ra rồi, là Từ Lê Na.


      Chu Vận cười thân thiện: “Thầy bọn tôi đặt vé máy bay muộn.”


      Từ Lê Na rủ Chu Vận: “Nào, sang phòng mình ngồi chơi.”


      Chu Vận còn chưa xếp đồ xong bị Từ Lê Na kéo sang phòng ta, bên trong có khoảng bảy tám người trò chuyện sôi nổi, máy tính bày la liệt giường và bàn, chia thành tốp năm tốp ba tụ tập với nhau.

      “Chờ bọn cậu lâu lắm rồi đấy, cho cậu xem sản phẩm của nhóm mình này.” Từ Lê Na đến máy tính, hồ hởi mở sản phẩm của nhóm mình ra, “Bọn mình làm ‘Phần mềm hệ thống tự phát sách lậu’, đây là hệ thống rà soát chuyên biệt ấy…”


      Chu Vận chú tâm xem Từ Lê Na chạy sản phẩm của nhóm ta. tệ nhưng tính hoàn thiện của hệ thống vẫn còn kém khá xa với nhóm .


      Từ Lê Na cho chạy xong liền hỏi Chu Vận: “Cậu thấy thế nào?”


      Chu Vận: “Hay lắm, phương hướng mã bảo vệ rất tốt, bọn tôi còn chưa nghĩ đến.”


      Từ Lê Na nhoẻn môi cười: “Nhưng vẫn chưa giỏi bằng bọn cậu.” ta tựa vào bên cạnh, hỏi vu vơ, “Lý Tuân đâu, cậu ấy có đến ?”


      “Đến rồi.”


      “Ở đâu thế?”


      “Ở trong phòng đấy.” chú ý của Chu Vận vẫn đặt vào máy tính.


      Từ Lê Na lại : “Gọi cậu ấy đến đây , mình muốn xem sản phẩm của bọn cậu, bảo cậu ấy giới thiệu qua xem nào.”


      Chu Vận hơi khó xử: “Có thể cậu ấy ngủ.”


      Từ Lê Na đẩy , trêu: “Giờ này mà ngủ gì, ông già chắc?”


      “…” Chu Vận thầm nghĩ tốt nhất đừng để thủ khoa Lý nghe thấy lời này, dựa vào kinh nghiệm từng trải của , bất kỳ ai giễu cợt cậu cuối cùng đều nhận được kết cuộc thê thảm.


      Từ Lê Na vẫn cố gạ gẫm: “Của nhóm mình cho cậu xem rồi mà.”


      “…” Sớm biết thế xem, chẳng có hứng thú gì mấy với nhóm của ta.


      Từ Lê Na: “ mà, gọi cậu ấy đến đây .”


      Được rồi, được rồi! Quả là phải nể mặt mũi người khác. Chu Vận lấy điện thoại ra gọi cho Lý Tuân nhưng ai nghe. lại gọi cho Cao Kiến Hồng, cậu ta nhanh chóng bắt máy. Cao Kiến Hồng ở phòng khác thảo luận vấn đề với ai đó, Chu Vận hỏi cậu: “Lý Tuân đâu?”


      “Lúc mình cậu ấy vẫn còn ở trong phòng viết chương trình.”


      Chu Vận cúp máy, với Từ Lê Na: “Tôi đến phòng cậu ấy xem thử, cậu chờ chút nhé.”


      Nhóm nam sinh ở tầng , Chu Vận cúi đầu lên tầng, bất ngờ gặp phải người ở cầu thang.


      “Ồ, Chu Vận!”


      “…” Chu Vận nghe thấy giọng này, dạ dày liền sôi sục theo phản xạ. Lòng hơi khó chịu, nhưng vẫn ngẩng đầu mỉm cười, “Phương Chí Tịnh.”


      Vóc người Phương Chí Tịnh trung bình, dáng hình hơi gầy, vầng trán rộng, đeo cặp kính gọng. Chu Vận nhớ khi cậu ta học cấp Hai thường hay khoe khoang trán mình với người bạn cùng bàn, điều đó tượng trưng cho thông minh. thực tế đầu óc cậu ta cũng rất khá.


      “Vốn định liên lạc trước với cậu, nhưng lại có số điện thoại.”


      Phương Chí Tịnh đứng bậc thứ ba, Chu Vận muốn phí sức ngẩng đầu nhìn mặt cậu ta chút nào.


      “Mình liên lạc với Lưu, có kể cho cậu nghe ?”


      “Ừ, rồi.”


      “Cậu cũng tham gia cuộc thi à, làm sản phẩm gì thế?”


      Chu Vận đề tài của mình cho cậu ta biết. Phương Chí Tịnh liên tục ừ à: “Hình như hơi có ấn tượng.” Cậu ta cầm đống giấy quạt gió cho mình, “Hôm nay nóng quá, lát nữa bên phía nhà tài trợ còn muốn gặp gỡ trao đổi với mình, khoảng bảy giờ xong, sau đó bọn mình cùng ăn cơm nhé.”


      Chu Vận lắc đầu: “ cần đâu.”


      Phương Chí Tịnh cười : “Bạn học cũ lâu quá gặp, ăn bữa tâm với nhau đôi chút cũng được mà.”


      cần đâu.” Chu Vận tìm bừa cái cớ, “Buổi tối bọn mình còn phải họp với nhóm trưởng.”


      Phương Chí Tịnh khựng lại: “Nhóm trưởng? Lý Tuân hả?”


      Chu Vận bất giác thẳng lưng lên: “Cậu biết cậu ấy à?”


      Phương Chí Tịnh ừ, cười : “Mình để ý hồi lễ trao giải lần trước, chủ yếu là tóc của cậu ta nổi quá. Đây là cuộc thi mang quy mô cả nước, chơi trội thế cũng được sao?”


      Cậu cũng có thể thi tại sao thủ khoa của chúng tôi lại được?


      “Được rồi, mình sắp trễ rồi, trước đây.” Phương Chí Tịnh vài bước rồi dừng lại, “Cậu cho mình số điện thoại di động của cậu .”


      “Tôi mang theo di động, nhớ số.”


      Phương Chí Tịnh im lặng cau mày: “Ôi lạy hồn, thôi sau vậy.”


      Phương Chí Tịnh rời , Chu Vận đứng yên hồi lâu sau đó mới tiếp tục lên tầng. Vừa bước được hai bậc nghe thấy ở cửa cầu thang truyền đến giọng hờ hững: “Tôi bảo tối nay họp khi nào thế nhỉ.”


      Chu Vận lảo đảo, suýt nữa trượt chân ngã bật ngửa. giây sau, nghe thấy tiếng bật lửa quen thuộc, làn khói bay ra từ khúc quanh. Lý Tuân dựa vào tường, tay cầm túi của siêu thị ở gần đây, chân đôi dép lê, vừa nhìn biết mới ở ngoài về.


      Chu Vận đến hỏi: “Cậu mua gì thế?”


      Lý Tuân đáp, lấy điếu thuốc ra khỏi miệng, thong thả bước hai bước đến trước mặt Chu Vận, nhìn từ cao xuống.


      “Tôi này công chúa.”


      Chu Vận thầm căng thẳng, cảm thấy giọng bỡn cợt này của cậu thoáng lộ ra vẻ lạnh lùng. Lý Tuân giơ tay lên, vuốt sợi tóc mai của từ chân cho đến đuôi tóc rồi nhàng buông ra.


      Cậu thản nhiên tiếp: “Hình như còn chưa khai báo động cơ tham gia cuộc thi của chúng ta phải?”


      Việc này… phải trả lời thế nào đây?


      “À đúng rồi.” Chu Vận cố lảng sang việc khác, “Cậu còn nhớ Từ Lê Na ?”


      Lý Tuân im lặng.


      Chu Vận : “Lúc trước chúng ta từng gặp lần đấy, ta muốn tìm cậu thảo luận về sản phẩm dự thi.”


      Cậu vẫn im lìm.


      Giọng Chu Vận dần xuống: “ ở tầng dưới…”


      Lý Tuân cười khẩy rồi quay người về phòng. Bóng lưng của cậu càng lúc càng xa, Chu Vận đứng ngây ra giây lát, cuối cùng quyết định thôi cứ thẳng thắn được khoan hồng.


      “Đó là bạn học cấp Hai của tôi.”


      Lý Tuân dừng chân cũng ngoảnh lại, tay kẹp điếu thuốc vung lên thành đường trong trung, thờ ơ : “Đến đây, vào phòng khai báo.”


      Chu Vận nghẹn họng.


      Quẹt thẻ vào phòng, trước tiên Lý Tuân bật điều hòa lên, sau đó lấy túi từ túi nilon ra, đồ còn lại ném lên giường.


      Chu Vận ở bên này còn suy nghĩ xem tóm tắt sơ lược chuyện về Phương Chí Tịnh thế nào cho Lý Tuân nghe vừa ngước mắt thấy bên kia Lý Tuân cởi áo.


      kinh ngạc, quả dám tin vào mắt mình: “Cậu làm gì thế?”


      “Thay áo.”


      Cậu mở chiếc túi , đặt điếu thuốc hút được nửa lên cửa sổ, giũ chiếc áo thun cotton ngắn tay màu đen trong túi ra.


      Chu Vận trố mắt líu lưỡi nhìn cảnh trước mắt. Eo thon thả, bụng phẳng lì, ngực… Xin lỗi, dám nhìn ngực cậu. Lại hướng lên , góc độ giữa cơ bắp và xương quai xanh vừa đẹp, nơi hõm xuống có thể đặt xâu tiền xu cũng thành vấn đề. Làn da của Lý Tuân rất mỏng, lại rất mịn màng, được lớp sáng nhạt phủ lên trông mềm mại, sạch và tinh khiết.


      Hai tay Lý Tuân giơ lên, bả vai còn gì nữa, áo sơ mi nhanh chóng được cởi xuống, vứt qua bên. Đây là cảnh tượng trần trụi với thiên nhiên, hồn nhiên như cây cỏ biết bao. Mãi cho đến khi Lý Tuân thay áo xong, rồi ngậm lại điếu thuốc lần nữa, hồn Chu Vận vẫn còn bay bổng xa xăm.


      “Nóng vãi chưởng.” Lý Tuân nhăn mày than phiền, lại chỉnh điều hòa thấp xuống vài độ.


      Chu Vận hoàn toàn đồng ý. Quả rất nóng, rất nóng, rất rất nóng! thừa dịp Lý Tuân dụi điếu thuốc liền kéo cổ áo quạt gió cho mình, thuận tiện nhìn lượt xung quanh.


      So sánh giữa hai chiếc giường về mức độ sạch gọn gàng, quả có kết quả cách biệt trời vực. Buổi sáng họ nhận phòng, chắc chắn Lý Tuân ngủ trưa nên chăn đệm nhăn nhúm, gối cũng hơi lún xuống. Còn giường của Cao Kiến Hồng vẫn còn như mới, cảm giác dường như cậu ta chưa từng ngồi lên vậy.


      Hành lý của Lý Tuân rất ít, chỉ mang theo chiếc túi du lịch , quần áo chẳng có bao nhiêu, đa phần là đến đây mới mua.


      Chu Vận quay đầu, cậu mua chiếc áo T-shirt màu đen kiểu dáng rất đơn giản, vừa nhìn biết thuộc kiểu free size. Đối với chiều cao của cậu hơi ngắn, chiếc áo khoác người cậu tựa như có chiếc bút lông màu đen vẽ theo đường nét thân thể cậu vậy. Lý Tuân phải kiểu cường tráng, có cơ bắp cuồn cuộn. Dáng người cậu cao ráo, làn da nhẵn mịn, mỗi chỗ uốn lượn đều như biết hít thở.


      Cậu vừa thay áo xong, còn chưa kịp bắt đầu chủ đề khi nãy cửa phòng bị gõ vang. Cao Kiến Hồng trở về ư?


      Chu Vận đến mở cửa ra liền ngửi được mùi hoa quả qua khe cửa.


      Từ Lê Na lấm lét nhìn vào: “Mình đến xem thử sao lại lâu như thế.”


      Chu Vận quay đầu lại, Lý Tuân đến, Từ Lê Na với cậu: “Nào, giao lưu với bọn mình chút, lát nữa cùng nhau dùng cơm, còn mấy ngày nữa mới thi, đừng ở ru rú trong phòng mãi như thế.”


      Từ Lê Na kéo Chu Vận: “Cùng nhé.”


      Tính cách ta cởi mở, lại là người địa phương, nắm các nơi vui chơi trong thành phố như lòng bàn tay. Buổi tối họ tổ chức tiệc liên hoan chừng mười mấy người tại nhà hàng bên hồ, vị trí kín đáo, phong cảnh đẹp đẽ, hơn nữa lại đắt.


      Gió đêm thổi hiu hiu, nhóm sinh viên trẻ tuổi thoải mái chè chén say sưa, cười đùa, gào rống. Hàng liễu ven đường phất phơ, trăng sáng treo cao bầu trời.


      Lý Tuân ngồi bên bàn, nghịch chén trà uống cạn trong tay, Chu Vận ngồi yên bên cạnh cậu. Cao Kiến Hồng thảo luận cuộc thi với Từ Lê Na, ta khen sản phẩm của nhóm Lý Tuân ngớt.


      “Mình xem hết sản phẩm của mấy nhóm khá giỏi rồi, chỉ còn chờ biểu diễn vào phút cuối. Sản phẩm của bọn cậu chắc chắn có vấn đề gì đâu, giáo sư hướng dẫn của bọn mình đều luôn miệng khen hay đấy.”


      Cao Kiến Hồng hỏi: “Tôi còn chưa tìm hiểu hết nữa, mấy nhóm khác thế nào, năm nay có bao nhiêu giải?”


      Từ Lê Na: “Năm nay có thể nhiều hơn chút. Nhóm tham gia cuộc thi khá đông, cũng ít nhóm tài giỏi, có điều cậu cứ an tâm , bọn cậu nhất định giành giải nhất mà.”


      Cao Kiến Hồng cười cười, Từ Lê Na như nhớ ra gì đó liền dẩu môi : “Nhóm các cậu có thực lực , mọi người đều công nhận điều này, giống nhóm nào đó…”


      Hình như có chuyện hay ho để tán dóc rồi, Chu Vận dỏng tai lên.


      Có vẻ Cao Kiến Hồng cũng nghe được chuyện này, : “Lúc chiều tôi cũng nghe người ta nhắc đến…” Cậu ra tên trường học, “… là bọn họ sao?”


      Chu Vận nghe thấy tên trường kia khá sửng sốt. Tay Lý Tuân nghịch chén trà cũng chợt dừng lại.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :