1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Quyền thiếu cưng chiều, vợ yêu khó nuôi - Cố Nhiễm Nhiễm

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 38: Có chán ghét hay

      Editor: Puck

      Bên trong sòng bạc ở Úc Thành, nhìn đám người mặt mũi tham lam tới lui chung quanh, Lâm Hi nâng lên nụ cười cực kỳ xinh đẹp.

      Úc Thành là hòn đảo, chế độ khác trong nước, đánh bạc ở đây là hợp pháp. Rất nhiều người trong nước muốn chơi vài ván, đa số chọn ngồi thuyền tới đây.

      “Lâm Hi, em muốn chơi cái gì?” Tùy ý cầm mấy thẻ đánh bạc vài ngàn, Tiếu Thần mỉm cười hỏi.

      “Tùy tiện.” Gian phòng này là nơi cao cấp nhất lớn nhất trong sòng bạc ở Úc Thành, cách chơi phong phú đều có. tới đây tìm vui, phải tìm kích thích, đánh bạc có thể chơi vài ván, phải thần bài gì, khi nghiện rồi, gia sản nhiều hơn cũng đủ chơi.

      Ánh mắt quét đến bàn bài cào, Tiếu Thần mím môi cười tiếng, “Vậy chơi bài thôi.”

      “Thế chơi vài ván.”

      ...

      Sau tiếng, thẻ đánh bạc vài chục ngàn đồng càng lúc càng nhiều ở trước mặt Lâm Hi, gần như chất thành núi , tính sơ sơ, chỗ này cũng có hơn năm triệu. Thần thoại ở Úc Thành đêm chợt giàu vĩnh viễn thiếu, nhưng thua muốn nhảy lầu cũng bó to, nhưng người có thể trong vòng giờ ngắn ngủi dùng trăm ngàn đồng thắng được hơn năm triệu nhiều lắm.

      “Lâm Hi, kỹ thuật của em cũng quá tốt.” Tiếu Thần nhìn thẻ đánh bạc vài chục ngàn lóe vàng, gần như nhìn đến trợn tròn mắt. nghĩ tới, Lâm Hi chơi bài có thể chơi tốt như vậy, giờ thắng được năm triệu.

      Mắt to giống như mê hoặc lòng người chớp chớp, lông mi dài mảnh vểnh lên cũng nhiễm ý cười, môi hồng nâng lên đường cong mê người, Lâm Hi mím môi cười : “Em chơi từ khi mười tuổi.”

      Trong sòng bạc tiếng người huyên náo, rất có thể kích thích thần kinh người ta, Tiếu Thần lôi kéo Lâm Hi đến phòng khách quý.

      Trong phòng khách quý, Lâm Hi chơi xúc xắc với cao thủ lợi hại nhất trong sòng bạc, khi lần nữa lắc ra ba con sáu, cao thủ trẻ tuổi này cũng đen mặt rồi.

      Cuối cùng vẫn là Lâm Hi cảm thấy hứng thú, thôi đánh bạc, ngược lại mang theo Tiếu Thần dạo đường cái, hoàn toàn đảm nhiệm du khách đến dạo chơi rồi.

      Hai người Lâm Hi và Tiếu Thần chơi vui vẻ ở Úc Thành, ở đế đô Quyền Hạo lại dễ chịu.

      Mười hai giờ khuya, bóng dáng Lâm Hi vẫn xuất ở nhà họ Quyền.

      Bóng dáng cao lớn đứng bên cửa sổ nhúc nhích, tròng mắt thâm thúy thêm vào lo lắng, Quyền Hạo nhíu mày, càng nhìn cảnh đêm xinh đẹp đáy lòng càng lạnh.

      “Thiếu gia, cậu nghỉ ngơi trước .” Trần Tiêu mực trung thành với Quyền thiếu khuyên nhủ.

      Thường ngày vào lúc này tiểu thư sớm trở lại ngủ, mà đêm nay tiểu thư chậm chạp về, người phái ra ngoài lại thể tra ra được tiểu thư hướng nào. Thiếu gia nhà mình lo lắng đến ăn ngon cũng nghỉ ngơi, vẻ mặt lạnh lùng nhìn ra ngoài cửa sổ.

      “Còn có tin tức của Hi nhi sao?” trễ thế này, còn chưa trở lại, làm sao mà ngủ được.

      “Đúng, thiếu gia.” Trần Tiêu khựng lại, trong mắt lóe ra lo lắng, “Thiếu gia, tài lái xe của tiểu thư rất tốt, tốc độ lái xe có thể so sánh với tay đua xe cao cấp, ai cũng biết ấy lái xe đến đâu, cũng ai biết giờ ấy ở đâu? Nhưng mà theo tính tình và phương thức làm việc của tiểu thư, chắc xảy ra ngoài ý muốn, cho nên thiếu gia cậu cần quá lo lắng, nghỉ ngơi trước .”

      “Trần Tiêu, việc đời có tuyệt đối, làm sao cậu khẳng định Hi nhi xảy ra điều gì ngoài ý muốn?” lo lắng phải điều này, mà lo lắng Hi nhi như vậy mà biến mất trong thế giới của . Mấy ngày trước Hi nhi oán trách , thích nhiều người theo như vậy, cũng thích cách sống tại.

      “Thiếu gia, có vài lời biết tôi có nên hay ?” Trần Tiêu cân nhắc trong lòng, vẫn muốn lời giấu trong đáy lòng ra khỏi miệng.

      .”

      “Tiểu thư thích cách sống như thế này, ấy ghét đám người thầm theo sau lưng ấy.” chăm sóc nhị tiểu thư cũng ba năm, hiểu nhiều tính cách của , nhưng hiểu rất giận và chán ghét. “Ngày hôm qua khi cậu ở nhà tiểu thư phát cáu rất lớn với Lý Thắng.”

      Khi Quyền Hạo định chuyện Lý Thắng vội vội vàng vàng tới, cúi đầu, dám nhìn thẳng vào Quyền Hạo, cả người đều run rẩy, hơi run run , “Thiếu gia, chúng tôi tìm được xe của tiểu thư ở bên bờ biển.”

      “Hi nhi đâu?” Ánh mắt tiết lộ khẩn trương. Đầu năm khi biết lái xe rồi, vì để cho vui vẻ, mua rất nhiều xe thể thao mà thích. Sau khi có xe, ra cửa bao giờ cần tài xế nữa.

      Lý Thắng e sợ cắn chặt răng, “Chúng tôi tìm được tiểu thư.”

      Quả nhiên, như Trần Tiêu đoán, nghe được tin tức tiểu thư nhà mình, Quyền thiếu đen mặt, môi mỏng mím thành đường thẳng, thoạt nhìn vô cùng vui.

      “Tiếp tục tìm, còn lo lắng cái gì?” Quyền Hạo tức giận, tức giận thẳng tắp lên cao, gầm .

      “Dạ, thiếu gia.” Lý Thắng bị sợ đến dám dừng lại lâu, bước chân hốt hoảng ra ngoài.

      “Thiếu gia, có muốn tăng thêm người tìm kiếm tiểu thư ?” Trần Tiêu nghe được tin tức này, trong lòng cũng cảm thấy có cái gì đó rất đúng.

      Mắt lạnh liếc nhìn Trần Tiêu, vẻ mặt Quyền Hạo lạnh nhạt, trong mắt chứa đầy lo lắng.

      ở bên cạnh, thân thể trống rỗng vô tận, lo lắng tràn ngập đáy lòng .

      Máu còn sôi trào nữa, giờ phút này tâm tỉnh rối loạn, luống cuống, ánh mắt chán ghét của lần nữa lên trong đầu. Lòng trống , giống như có thứ gì đó rời , cảm giác vô lực này khiến cho cả người run lên.

      Thở hổn hển giống hệt hít thở thông, tay trái bám vách tường, tay phải nắm chặt chỗ tim.

      “Thiếu gia, ngài sao vậy?” Trần Tiêu quan tâm hỏi. Đêm nay phải đêm trăng tròn, sao thiếu gia nhìn khổ sở như vậy?

      Cảm giác trống rỗng và khổ sở cuốn lấy toàn thân, Quyền Hạo càng dùng sức cầm chặt chỗ tim.

      lúc sau, Quyền Hạo khôi phục bình thường, sắc mặt lạnh lùng, ánh mắt u.

      Xe Lâm Hi đậu bờ biển, chiếc xe Ferrari màu đỏ đoạt mắt người.

      Hướng mắt ra phía gió biển thổi tới, tóc đen rối loạn, cũng rối loạn lòng người.

      “Thiếu gia.” Gió biển mạnh mẽ thổi tới đến Trần Tiêu đứng vững.

      Bờ biển dưới màn đêm, màu sắc xanh lam mê người nhìn thấy nữa, đánh tới trực diện là gió biển có vị mặn.

      “Tìm lần nữa toàn bộ chung quanh, cho đến khi tìm được ấy mới thôi.” thanh lạnh lùng vang dội bên bờ biển, gương mặt tuấn mỹ như thiên thần bị ý lạnh bao vây. Quyền Hạo đứng bên bờ biển, mặc cho gió biển đập vào mặt .

      “Dạ, thiếu gia.”

      là mùa đông rồi, gió lạnh thổi khiến cho người ta thoải mái, Trần Tiêu thở dài bất đắc dĩ, sờ cửa xe bóng loáng, móc điện thoại di động trong túi ra, gọi số quen thuộc.

      Bên tai lại lần nữa truyền đến, số điện thoại ngài gọi thể kết nối, xin chờ chút nữa.

      “Tiểu thư, ngài rốt cuộc đâu?”

      Ở bên kia Lâm Hi và Tiếu Thần sớm ở thuyền chơi rất vui vẻ, có lẽ cảm nhận được điều gì, lấy điện thoại vẫn để trong túi ra, phát biết điện thoại di động tắt máy từ lúc nào.

      Mới vừa mở mấy, thấy thông báo 150 cuộc gọi nhỡ và hơn ba mươi tin nhắn, Lâm Hi hơi sửng sốt.

      Những cuộc gọi nhỡ này chỉ có là của Trần Tiêu, còn lại đều của Quyền Hạo, hơn ba mươi tin nhắn này tất cả đều là của Quyền Hạo, nội dung tin nhắn gần như giống nhau.

      Nằm ở lan can thuyền, Lâm Hi gọi điện thoại cho Trần Tiêu, cảm thấy cần thiết phải tiếng với Trần Tiêu đêm nay về.

      Cầm điện thoại di động bất đắc dĩ nhìn biển khơi, khi Trần Tiêu nghe thấy tiếng chuông vang lên cẩu thả nhìn. Thấy điện thoại biểu gọi tới là tiểu thư nhà mình mắt trừng đến tròn vo, vội vàng nhấn nút nghe: “Tiểu thư, ở đâu vậy?”

      Tròng mắt Lâm Hi nhìn nước biển, “Tôi ở...” Lời còn chưa hết, Tiếu Thần và mỹ nữ đùa giỡn bên cạnh cẩn thận đụng chạm vào cánh tay phải của , tay phải thả lỏng, điện thoại di động thẳng tắp rơi vào trong nước biển.

      Mắt to chớp chớp, Lâm Hi khẽ nhếch cái miệng nhắn, bình tĩnh nhìn vào điện thoại di động biến mất trong tầm mắt của .

      Tiếu Thần phát đúng, xoay người liếc mắt nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ của Lâm Hi, cảm thấy tò mò, “Lâm Hi, em làm sao vậy?”

      Tay phải trống mở ra trước mặt Tiếu Thần, Lâm Hi buồn bực, “Điện thoại di động của tôi rơi vào trong nước.”

      phải chỉ là chiếc điện thoại sao, có gì mà phải buồn bực.” Tiếu Thần tiêu tiền như nước quen, đặt chiếc điện thoại di động đáng tiền của Lâm Hi vào trong mắt. đẩy trai lai điển trai tới trước mặt Lâm Hi, cằm khẽ nâng lên, “Muốn chơi chơi vui vẻ chút, trai lai điển trai này thuộc về em.”
      inbeibeChris thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 39: Người đàn ông kia

      Editor: Puck

      Biển rộng dưới đêm tối có vẻ đẹp như ban ngày, chỉ có tiếng sóng lớn.

      Gió biển lạnh lẽo thổi gương mặt đẹp, mái tóc đen nhánh tung bay trong gió, điểm sáng lấp lánh trong tròng mắt đen ảm đạm xuống, đôi tay tùy ý đặt lên lan can, Lâm Hi yên lặng đứng bất động tại chỗ. Ồn ào náo động chung quanh dường như hợp với yên tĩnh, dường như là tiên nữ ngăn cách với đời, cao quý, thần thánh, thể xâm phạm.

      “Lâm Hi, bây giờ hai giờ sáng, em về phòng ngủ hả?” Tiếu Thần chơi cả ngày lộ vẻ mệt mỏi, thấy Lâm Hi mắt cũng chớp nhìn chăm chú vào mặt biển, tò mò hỏi.

      mệt mỏi nghỉ ngơi, cần để ý đến em.” Giọng Lâm Hi hơi trầm thấp, tầm mắt chưa từng rời khỏi mặt biển.

      “Biển lớn như vậy có gì để nhìn?” Lâm Hi đứng ở đây nhìn biển hai giờ rồi, còn chưa nhìn đủ sao, biển này có gì để nhìn.

      Xoay người nhìn thẳng vào vẻ mặt vô cùng hoài nghi của Tiếu Thần, Lâm Hi khẽ mỉm cười, “Em rất thích biển.”

      “Thích thích, cũng cần ngắm biển vào nửa đêm canh ba chứ?”

      “Nửa đêm canh ba ngắm biển làm phiền đến à?”

      làm phiền, nhưng ít ra nhìn thấy cũng cảm giác thoải mái.”

      “Cút.” Lâm Hi tức giận .

      “Vậy em tiếp tục từ từ xem biển , sảnh chính lầu hai chơi, em xem chán rồi nhớ về nghỉ ngơi.” Bọn họ chiếc du thuyền hào hoa, đất liền có những thứ gì, cơ sở giải trí này càng thêm thiếu.

      “Ừm”. Lâm Hi gật gật đầu.

      Quay người lại tiếp tục nhìn sóng gợn mặt biển, tròng mắt Lâm Hi càng lúc càng mờ, linh khí hoàn toàn có.

      Tay trái ấn lên vị trí trái tim, cảm nhận tim nhảy lên, khóe môi khẽ nhếch, kiêu căng lơ lửng giữa hai chân mày. biết nhìn bao lâu, cảm thấy hai chân cũng tê dại rồi.

      Cúi mi mắt xuống, nhìn chăm chú vào nền bằng phẳng, Lâm Hi xoay người chuẩn bị về nghỉ ngơi, ngờ đâm đầu vào người mà thể tưởng tượng nổi.

      ta, thân âu phục màu đen chính tông, khuôn mặt góc cạnh ràng, tuấn tú lại mang theo mùi vị quyến rũ, nhưng người ta lại tản mát ra hơi thở lạnh lùng, tổng hợp quyến rũ này, khiến cho người ta có cảm giác tim đập thình thịch. Đôi mắt hẹp dài tập trung mà thâm tình, giống như chỉ cần nhìn cái, bạn bị đắm chìm.

      Đáy mắt thoáng qua tia kinh ngạc, mím mím môi hồng, trừng mắt nhìn vào, tầm mắt vô cùng ràng, xác định hề hoa mắt, cũng xuất ảo giác. ta chân chân xuất trước mắt , ba năm trôi qua, ngờ còn có thể gặp lại ta.

      tự chủ hạ thấp mắt xuống, trực tiếp nhìn thẳng ta, nâng khóe môi lên cười lạnh.

      Thẩm Cảnh Kỳ nhìn chăm chú bé trước mắt mấy giây, đôi môi khẽ mím, chút ý cười lên mặt.

      Bây giờ ở trước mặt ta chính là người xa lạ, mà ta là người xa lạ nhưng hiểu .

      Bước chân ngừng lại, qua bên cạnh ta, khi qua bên cạnh ta ngửi được mùi vị quen thuộc thấm vào gan ruột. Gặp lại, rất lạnh nhạt, mặt treo ý cười nhàng, giống như tất cả trước kia chưa từng xảy ra, cuộc sống của ta ở thế giới khác nhau, kiếp trước như thế, kiếp này cũng như thế.

      Tròng mắt giống như có thể thu hút tâm thần người ta chớp chớp, nhìn chằm chằm vào qua bên cạnh .

      Khi chuẩn bị biến mất ở hành lang, giọng trầm thấp dễ nghe của vang lên, “Hi Nhi.”

      Bước chân vì tiếng kêu này của ta mà ngừng lại, vẻ mặt của thay đổi, tròng mắt dâng lên nụ cười vô tận.

      Tiếng bước chân gần như im ắng biến mất sau lưng , xoay người nhìn thẳng vào bóng lưng của , tình thoáng qua rồi biến mất trong tròng mắt. chậm rãi nâng tay phải lên, vuốt ve vị trí tim cách áo, than như thế nỉ non như thế, “Hi Nhi, là em sao?”

      hành lang, bước chân Lâm Hi còn trầm ổn như vừa rồi, hơi rối loạn rồi, khắp khuôn mặt là vẻ rối rắm, nào còn lạnh nhạt như vừa rồi.

      gặp quỷ, ba năm trôi qua, bọn họ lại dùng phương thức này gặp lại nhau.

      “Này, phục vụ hả?” Trịnh Thủy Tinh đẩy cửa ra, thấy Lâm Hi, hỏi rất tôn trọng.

      Phục vụ! Lâm Hi theo phản xạ nhìn về phía phát ra thanh, Trịnh Thủy Tinh cau mày nhìn .

      Nhìn đằng trước đằng sau chút, ở hành lang này, chỉ có mình , khó hoài nghi người phụ nữ có dáng dấp xinh đẹp trước mắt gọi , “Xin lỗi, tôi phải là phục vụ.” Cúi đầu nhìn bộ trang phục nữ kiểu tây hai màu đen trắng người, lúc này muốn hành hung Tiếu Thần, chuẩn bị quần áo cho là thứ đồ chơi gì?

      Trịnh Thủy Tinh hoài nghi nhìn Lâm Hi, dáng vẻ rất tin tưởng, “ phải phục vụ, vậy mặc đồng phục phục vụ làm gì?”

      Tầm mắt Lâm Hi vô tình quét qua người áo đen như hung thần ác sát về phía bên này, ngầm nghe trộm lời người áo đen , rất có hứng thú quan sát trước mắt.

      đám người áo đen nhìn thấy Trịnh Thủy Tinh rất kích động, chạy vội tới, mắt thấy chuẩn bị đến trước mặt Trịnh Thủy Tinh. Lâm Hi duỗi ngón trỏ, chỉ về phía người áo đen tới, “Tôi phải phục vụ cũng gấp gáp, nhưng đám người kia giống như tìm .”

      Trịnh Thủy Tinh nhìn theo hướng Lâm Hi chỉ, thấy đám quỷ oan hồn quen thuộc kia, nụ cười giống như mướp đắng! Mẹ nó! Đám đòi nợ này sao tìm thấy nhanh như vậy! Trong lòng thầm mắng câu, co cẳng chạy nhanh như bay.

      Nhìn bóng lưng chạy nhanh, Lâm Hi khỏi cười ra tiếng.

      người có ý tứ!

      Nơi này là lầu bốn, gian phòng của ở lầu năm, móc thẻ mở cửa phòng ra, mới vừa mở cửa phòng, bóng dáng lấy khí thế sét đánh kịp bưng tai vọt vào trong phòng của .

      Cặp mắt chớp chớp, hoa mắt chứ?

      bé, có thấy người phụ nữ ăn mặc rất lẳng lơ ?” người đàn ông có vẻ mặt dữ tợn, giọng hung dữ mạnh mẽ rất có tính đe dọa hỏi .

      Tuy đáy lòng buồn cười, nhưng vẫn giữ tốt lạnh nhạt mặt. Nghĩ đến mới vừa rồi được cho phép chạy vào trong phòng, cau mày, vui , “ thấy.”

      đám người áo đen giống như rất tin tưởng , thò đầu liếc nhìn phòng mấy lần, nhìn thấy bóng dáng Trịnh Thủy Tinh. Suy tính đến thân phận khách ở lầu năm đều rất tầm thường, bọn họ cũng dám quá đáng, cam lòng rời khỏi lầu năm, tiếp tục đến chỗ khác tìm Trịnh Thủy Tinh bọn họ muốn tìm.

      Đóng cửa lại xong, trước mắt xuất Trịnh Thủy Tinh vội vã cuống cuồng.

      “Vị tiểu thư này, mời ra ngoài cho.” nhìn xa lạ này thêm lần, Lâm Hi rất khách khí hạ lệnh đuổi khách. cần biết này tại sao bị người đuổi theo, giờ chỉ muốn mời ta ra ngoài.

      Trịnh Thủy Tinh mím mím đôi môi đỏ mọng, trong hốc mắt tràn đầy nước mắt, giả vờ dáng vẻ đáng thương, “Em , đám người áo đen kia lòng dạ độc ác, lại muốn chị ngủ cùng với lão già, em có thể thương thương chị , chứa chấp chị đêm thôi.”

      Nhìn kỹ Trịnh Thủy Tinh từ xuống dưới lần, Lâm Hi sinh ra được chút lòng đồng tình nào, ánh mắt dừng lại ngực đầy đặn mê người của chị ta, lại liên tưởng đến người phụ nữ lẳng lơ mà người đàn ông áo đen vừa , cười rất phúc hậu.

      “Tại sao tôi phải tin tưởng chị?” Cười xong, hai mắt Lâm Hi chứa khinh bỉ, “Nếu chị tự mình rời , vậy để tôi gọi bảo vệ lên đuổi chị ?”

      Trò diễn rốt cuộc diễn nổi nữa, Trịnh Thủy Tinh thu hồi dáng vẻ mảnh mai, “Cùng là phái nữ, gặp phải chuyện như vậy, em cũng nên giúp chị chút, sao lại thấy chết mà cứu chứ?”

      “Chờ đến khi chị sắp chết lại .”
      Chris thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 40: Quyền thiếu điên cuồng

      Editor: Puck

      “Sao em lại có tính người như vậy.” Nóng lòng muốn tìm chỗ núp, trong lòng Trịnh Thủy Tinh lạnh lẽo, sợ hãi khỏi khiến cho sợ run cả người.

      Đảo mắt quan sát tỉ mỉ dáng vẻ trước mắt, Lâm Hi ngồi ghế sa lon, “Chị cảnh ngộ chị gặp phải là gì?” Sợ hãi và vô dụng trong mắt này, đều là chuyện từng trải qua.

      Cặp mắt quyến rũ câu người của Trịnh Thủy Tinh giờ phút này đầy hơi nước, cắn răng chặt, để cho nước mắt của mình chảy xuống. Lòng người đều yếu ớt, bản thân người bị uất ức luôn có thể giữ vững nụ cười, chỉ khi nào có người hỏi mình tại sao, nước mắt nhịn được rớt xuống.

      Lâm Hi cũng nhìn thấy vẻ mặt sắp khóc của Trịnh Thủy Tinh, nghĩ tới trí nhớ hai mươi năm trước, chợt có thể hiểu được trước mắt này rồi. Nhíu đôi mày thanh tú, chỉ chỉ vào ghế sa lon, cằm khẽ nhếch lên: “Ngồi xuống từ từ .”

      Mặc dù trước mắt nhìn giống như người chưa thành niên, nhưng thể so sánh với trầm ổn tản mát ra người ta.

      Cảm xúc chỉ mất khống chế trong chốc lát, Trịnh Thủy Tinh thu hồi hơi nước trong mắt, cố làm ra vẻ có chuyện gì nở nụ cười nhõm, biết rằng nụ cười nhuốm khổ sở còn khó nhìn hơn dáng vẻ sắp khóc vừa rồi.

      Nhìn xéo Trịnh Thủy tinh ngồi ở bên cạnh , Lâm Hi dùng ánh mắt ý bảo ta có thể .

      “Chị là đứa sinh ra trong gia đình nghèo...” Trịnh Thủy Tinh cân nhắc lại ký ức của mình, tính toán chuyện từ , ngại toàn bộ những gì mình trải qua cho bên cạnh nghe, bị đè nén lâu lắm rồi, muốn hết những lời này ra.

      “Em muốn nghe chuyện xưa gì mà từ đến lớn, chị chọn lựa trọng điểm thôi.”

      Đôi tay bé run lên, Trịnh Thủy Tinh mím môi cười cười.

      “Con nhà nghèo, từ bị người khinh bỉ, bởi vì thích người, vì có thể đến gần người đó hơn, cho nên tiến vào làng giải trí, ngờ làng giải trí đen tối như vậy, bọn họ ép buộc chị phải lên giường với ông già, chị chịu, bọn họ định bắt chị trở về.” Vốn định ràng rành mạch quá trình mình trải qua cho bé này nghe, nhưng nhìn thấy vẻ mặt kiên nhẫn của ấy, Trịnh Thủy Tinh ngắn ngủi mấy câu khái quát được con đường nửa đời trước của .

      “Em tên Lâm Hi, chị tên là gì vậy?” Nghe được lời Trịnh Thủy Tinh , Lâm Hi có tình cảm dư thừa cho rằng Trịnh Thủy Tinh rất đáng thương.

      “Chị tên Trịnh Thủy Tinh.” Ánh mắt của Lâm Hi quá mức sắc bén, khí thế hào hùng, Trịnh Thủy Tinh nhịn được muốn thần phục. Trong lòng mơ hồ suy đoán, Lâm Hi do gia tộc lớn nào bồi dưỡng ra được.

      Đột nhiên đứng lên, Lâm Hi từ cao nhìn xuống Trịnh Thủy Tinh, “Tối nay chị có thể ngủ lại đây.” cảm thấy có gì khác về Trịnh Thủy Tinh đột nhiên xông vào phòng , từ trong mắt Trịnh Thủy Tinh, có thể thấy được sợ hãi nồng đậm và vô dụng, như vậy, để cho ta ở lại đây đêm.

      “Cám ơn, mới vừa rồi xin lỗi.” Trong lòng Trịnh Thủy Tinh mang theo cảm kích , đồng thời cũng xin lỗi vì vừa rồi giọng điệu tốt. Sau khi lên chiếc thuyền này, mới biết mình bất lực đến nhường nào, giờ gặp được người chứa chấp , rất cảm kích.

      Lâm Hi lấy ra chiếc chăn và chiếc gối từ giường của mình, “Chị nằm ngủ ghế sa lon .”

      “Cám ơn.” Trịnh Thủy Tinh chưa từng hy vọng xa vời rằng mình có thể ngủ chiếc giường duy nhất ở trong phòng này, có thể có nơi nghỉ ngơi rất thỏa mãn rồi. Ngày mai tới biết nên làm sao, nhưng ít ra tối nay vẫn ấm áp.

      Lúc đêm khuya, chơi cả ngày, cho dù làm bằng sắt cũng mệt mỏi. Lâm Hi nằm ở giường nhắm hai mắt lại, sớm tiến vào giấc mộng đẹp.

      Trịnh Thủy Tinh ngủ được nhanh như vậy, mượn ánh trăng nhàn nhạt, nhìn chăm chú ra ngoài cửa sổ, lòng ngừng trầm xuống, nước mắt trong suốt chảy xuống, dính ướt gương mặt tinh tế và hoàn hảo, nghẹn ngào, biết hướng tương lai ở nơi nào.

      Ở Úc Thành Lâm Hi ngủ yên ổn, trong mộng đều là cảnh tượng về Lâm Hi Nhi.

      đường cái đế đô, đêm khuya gió lạnh thổi qua kêu vù vù, lạnh thấu xương.

      Con đường này là con đường mà Hi nhi thích dạo nhất, lúc này đêm khuya yên tĩnh, đường có mấy người.

      Quyền Hạo đứng đường, tròng mắt nhìn chăm chú vào phương xa, cảm giác trống rỗng vô tận lan tràn toàn thân, tròng mắt hàm chứa đau thương vô tận, lòng trầm xuống từng chút từng chút , thế giới của giống như sụp đổ, bóng đêm đột nhiên tới cắn nuốt tất cả.

      ba giờ rưỡi sáng rồi, Trần Tiêu bất đắc dĩ thở dài hơi. Mười hai giờ tiểu thư gọi điện thoại cho mình, vốn tưởng rằng là hy vọng, nghĩ tới bây giờ trở thành tuyệt vọng.

      Người nhà họ Quyền đều thương người trong số mệnh định, trải qua ba năm ở chung, đủ để thiếu gia nhà mình tiểu thư, nhưng tiểu thư chưa bao giờ tự giác nhìn thẳng vào mắt thiếu gia, tâm ý của thiếu gia cũng bị để ý tới triệt để. Tất cả những điều này mọi người có thể lý giải do tiểu thư còn quá hiểu tình , nhưng bây giờ đột nhiên thấy tiểu thư, là đả kích khổng lồ với thiếu gia.

      “Thiếu gia, đêm khuya, ngài vẫn nên về nghỉ ngơi .”

      tìm được ấy, tôi nghỉ ngơi như thế nào?” Trong tròng mắt thâm thúy tràn đầy đau thương, dưới ánh trăng hư ảo như thế.

      Trần Tiêu biết lời tiếp theo như thế nào, cũng biết tiểu thư ở đâu, lấy hiểu biết của về tiểu thư, tiểu thư nhà mình khó có thể bỏ rơi được mấy người Lý Thắng, ràng từng ghét cuộc sống như vậy, rất có thể ra nước ngoài tìm cha mẹ của . Dù sao thiếu gia giành tiểu thư từ bên cha mẹ của tiểu thư, lúc ấy tiểu thư khóc nháo đòi cha mẹ, nhưng trong lòng tiểu thư nghĩ như thế nào cũng ai biết được.

      Trăng sáng bị mây đen che lại, mưa phùn lâm râm rơi xuống.

      Thiếu gia nhà mình lo lắng tìm tới tìm lui đường, Trần Tiêu chỉ đành phải đuổi theo bước chân của thiếu gia. Nhìn bóng lưng đau thương này, trong lòng cầu nguyện, hy vọng tiểu thư nhà mình chỉ chơi, chứ phải hoàn toàn biến mất, nếu , thiếu gia chịu được.

      “Hi nhi, em ở đâu?” Trong ngày thường Quyền thiếu cao cao tại thượng thể khinh nhờn, lúc này giọng nỉ non, gọi tên người mình mến.

      Tìm khắp đường từng ngóc ngách, vẫn thể nào tìm được .

      Mưa càng lúc càng lớn, nước mưa dính toàn thân , Quyền Hạo vẫn còn kiên định tiếp tục tìm kiếm Lâm Hi.

      Nước mưa lạnh như băng cộng thêm gió lạnh, giá rét thấu xương làm cho người ta chịu nổi, rùng mình cái, Trần Tiêu lau nước mặt , tầm mắt mơ hồ đuổi theo bóng dáng thiếu gia nhà mình.

      “Thiếu gia, thôi, trở về thôi.” Trần Tiêu dám để cho thiếu gia nhà mình xảy ra bất kỳ điều gì ngoài ý muốn, định khuyên thiếu gia trở về, nhiệm vụ tìm tiểu thư cứ giao cho đội ám vệ .

      Tròng mắt nhuốm điên cuồng, Quyền Hạo sinh ra suy nghĩ mất , nghe được lời khuyên của Trần Tiêu, trong miệng khẽ kêu tên , tìm tìm kiếm kiếm trong mưa, muốn tìm thấy bóng dáng của .

      Giọt mưa rơi gương mặt tuấn mỹ phi phàm của , hai bàn tay siết chặt, trái tim gần như nhảy lên, rơi vào trạng thái điên cuồng.

      Tại sao? Tại sao tìm được Hi nhi?

      Hi nhi, em ở đâu?

      Những điều này đều la lên trong lòng , trời cao nghe được la lên, trong mưa to, bóng dáng của chưa từng xuất , có chỉ là tuyệt vọng và ý lạnh.
      Chris thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 41: Thiếu gia nhà họ Thẩm

      Editor: Puck

      Đêm khuya gặp mưa, cộng thê đả kích khổng lồ, ngày đêm ngủ nghỉ, Quyền Hạo hết sức thất vọng, khi về nhà ngã xuống đất dậy nổi. Bị sợ đến cả nhà họ Quyền loạn lên, cuối cùng vẫn là Trần Tiêu ra mặt trấn định cục diện.

      Sau khi được bác sỹ kiểm tra, Quyền Hạo vì gặp mưa mà bị sốt cao.

      Khoảng thời gian thấy tiểu thư nhà mình có cả đêm, Trần Tiêu càng ngừng bước qua lại, trong miệng càng ngừng lẩm bẩm lải nhải: “Làm thế nào? Làm thế nào? Làm thế nào...”

      Tiểu thư nhà mình thấy, thiếu gia lại sinh bệnh.

      Lý Thắng đến, trong tay bưng chén thuốc, nhìn thấy dáng vẻ quản gia như vậy, kỳ quái hỏi: “Quản gia đây làm gì?”

      Trần Tiêu thở dài hơi, chân mày nhíu chặt: “Thiếu gia bị bệnh, tiểu thư vẫn tìm thấy, chờ thiếu gia tỉnh lại, thấy tiểu thư, giận dữ.”

      Trong đầu Lý Thắng dâng lên dáng vẻ thiếu gia nhà mình giận dữ, khỏi gật gật đầu, buông chén xuống, : “Cậu rất đúng, nhưng mà, bây giờ chúng ta cũng có cách nào.”

      “Lý Thắng, lời này của có ý gì? Chúng ta chỉ cần tăng cường, nhất định có thể tìm thấy tiểu thư.” Trần Tiêu nhíu mày, vui quát lớn.

      Chỉ cần tiểu thư còn sống, lấy quyền thế nhà họ Quyền muốn tìm được tiểu thư vẫn rất dễ dàng, chỉ có điều giờ trong lúc nhất thời tìm được.

      Bị rầy la, Lý Thắng ngượng ngùng sờ mũi cái.

      Giờ phút này, khí hoàn toàn yên tĩnh.

      Lúc này, “Hi nhi, Hi nhi, đừng , Hi nhi...” Quyền Hạo nằm ở giường đột nhiên nỉ non mê sảng.

      Thân thể Trần Tiêu chấn động, lập tức chạy tới, nhàng gọi: “Thiếu gia, thiếu gia...”

      Nhưng mà, hai mắt Quyền Hạo vẫn nhắm chặt như cũ, giống như mới vừa rồi chỉ là ảo giác.

      “Tôi thấy, nếu tìm được tiểu thư, bệnh của thiếu gia cũng tốt được.” Trần Tiêu thở dài hơi, cau mày, vẻ mặt khổ sở , trời cao phù hộ, tiểu thư nhanh trở về .

      Yên tĩnh lúc, Quyền Hạo vô ý thức lại truyền tới nỉ non, “Hi nhi, đừng hướng này... Đừng xa cách .” thanh càng ngày càng ràng, càng ngày càng vang, bỗng chốc, hai mắt mở ra rồi!

      Hai mắt Quyền Hạo tràn đầy hy vọng quay đầu nhìn sang bên cạnh giường, rất chậm chạp, chậm chạp lại gấp gáp như vậy, nhưng rồi, lại thất vọng, nhìn thấy bóng dáng của , hình như thấy được thứ gì khác rồi, mắt rất trống rỗng, hoàn toàn trống rỗng, vô ý thức thấp giọng kêu tiếng: “Hi nhi!” Tràn đầy khẩn cầu, tuyệt vọng, vô dụng như vậy.

      Lúc này, trong phòng rất yên tĩnh, thanh rất yếu ớt, rất khẽ, lại như nặng trĩu hung hăng gõ vào lòng bọn họ.

      Trần Tiêu cũng sắp chịu nổi nữa quay đầu , nhìn nổi, hốc mắt thấm ướt rồi.

      Thượng đế ơi, mau để tiểu thư trở lại .

      Cặp mắt Quyền Hạo đỏ ngầu, khuôn mặt tái nhợt đều là khẩn cầu, tròng mắt đen thui cũng thấy thứ gì khác nữa, trong đầu chỉ có câu , Hi nhi rời rồi sao?

      Ánh mắt Trần Tiêu liếc loạn, dám nhìn thiếu gia nhà mình, trong miệng lẩm bẩm hồi lâu, nhưng vẫn nên lời, “Thiếu gia...”

      “Thiếu gia, tôi điều tra được tối ngày hôm qua người cuối cùng thấy tiểu thư là Tiếu Thần.” Tiểu thư nhà mình mất tích dưới bảo vệ của , nếu tìm được tiểu thư nhà mình, có thể rời khỏi nhà họ Quyền rồi.

      “Tiếp tục tìm.” Ánh mắt Quyền Hạo sáng ngời có thần, rực rỡ chói mắt, lóe ra ánh sáng nhiều màu, như đầm xanh sâu thẳm, trong suốt sáng .

      xong, Quyền Hao vén chăn lên, định rời , nhưng bị Trần Tiêu kéo lại. Nhìn về phía ánh mắt lạnh lẽo của thiếu gia nhà mình, hơi do dự : “Thiếu gia... Ngài còn sốt đấy.”

      Trong mắt to mê hoặc tràn đầy lạnh lẽo, giống như lưỡi kiếm nhọn sắc bén, sắc mặt lạnh nhạt như băng, Quyền Hạo lạnh lùng : “So với điều này, tìm được ấy quan trọng hơn.” dưới toàn thân tản ra hơi thở kinh người, khiến cho người ta rét mà run.

      Cả người Trần Tiêu run lên, khỏi thả lỏng tay ra.

      Quyền Hạo rời luôn, trong nháy mắt thấy bóng người.

      Đảo mắt nhìn Lý Thắng vẫn còn lo lắng, Trần Tiêu rất muốn cạy đầu gỗ này ra nhìn chút, đúng là món hàng ngu, thấy thiếu gia tìm tiểu thư rồi sao? Còn sững sờ ở đây.

      sững sờ ở đây làm gì, còn theo thiếu gia.”

      “Dạ, quản gia.” Ngây người lúc, Lý Thắng gật gật đầu, vội vàng đuổi theo Quyền Hạo.

      Úc Thành, Lâm Hi cả đêm ngủ yên ổn, mơ mơ màng màng rời giường.

      Dụi dụi mắt, dãn gân cốt cái, chỉ cảm thấy sảng khoái tinh thần.

      Quét mắt nhìn gian phòng lần, phát thấy bóng dáng Trịnh Thủy Tinh, khi cảm thấy kỳ quái thấy bàn trà có lưu lại tờ giấy.

      Cám ơn em!

      tờ giấy chỉ có ba chữ ngắn ngủi, Lâm H2i khẽ cười tiếng, ngay sau đó ném tờ giấy vào trong thùng rác.

      tới ban công, nhìn biển rộng mênh mông rộng lớn, tâm tình tốt lên ít.

      Buổi trưa mười giờ, đúng lúc về.

      Tối hôm qua bởi vì Tiếu Thần, điện thoại di động của rơi vào trong biển, cũng gì với Trần Tiêu, giờ ở đây, cũng biết nhà họ Quyền bây giờ như thế nào? Quyền Hạo luôn luôn thích về đúng giờ, bây giờ cách đêm trở lại, cộng thêm thông báo cho , dự cảm, khi trở về chắc chắn bị mắng.

      Du thuyền hào hoa dừng lại biển rộng đêm, bây giờ chạy nhanh về bờ.

      Xuống du thuyền, Tiếu Thần thế mà lại bỏ lại, về hướng mười giờ.

      Lâm Hi cho rằng Tiếu Thần gặp được người quen, tầm mắt vô ý quét tới, thấy chuyện với Tiếu Thần là Thẩm Cảnh Kỳ tối hôm qua gặp phải. Trong đầu nhất thời trống , cảnh tượng quá khứ lại lần nữa lên trong đầu , những cảnh tượng kia hóa thành đôi bàn tay vô hình hung hăng siết chặt cổ , khiến cho thở nổi.

      Tốn phút, điều chỉnh cảm xúc chút, cố gắng khiến cho bản thân mình kích động.

      Dáng vẻ hai người vừa vừa cười, trong lòng lấy làm kinh hãi, đôi mày thanh tú nhíu chặt. Từ khi nào, thế lực của Thẩm Cảnh Kỳ vào giới chính trị rồi.

      Tiếu Thần và Thẩm Cảnh Kỳ tới trước mặt Lâm Hi, Lâm Hi cách nào nở nụ cười, mặt chút thay đổi nhìn bọn họ.

      “Lâm Hi, giới thiệu cho em chút, đây là Thẩm Cảnh Kỳ người thừa kế nhà họ Thẩm."

      “Xin chào, Lâm Hi.” Khóe mắt Thẩm Cảnh Kỳ khẽ hếch lên, ga lăng đưa tay phải ra, chuẩn bị bắt tay tỏ vẻ hữu nghị với Lâm Hi.

      Nụ cười mê hoặc chúng sinh mặt Thẩm Cảnh Kỳ, Lâm Hi chỉ cảm thấy vô cùng chói mắt, trong lòng biết có tư vị gì, môi hồng mím chặt, tròng mắt nhìn về phía ta, giống như hô hấp được hít thở sâu cái, thẳng về phía trước. Dáng vẻ như vậy trực tiếp coi hai người Thẩm Cảnh Kỳ và Tiếu Thần thành khí, để ý đáp lại.

      Bởi vì Lâm Hi rời nên khí hơi lúng túng, Tiếu Thần xin lỗi cười cười, giải thích, “Lâm Hi là nhị tiểu thư nhà họ Quyền, từ nuôi dưỡng thành tính tình cao ngạo, ấy có tính khí rời giường hơi lớn, rời giường chưa bao lâu, bây giờ còn định để ý người khác.” Lấy cớ này xong, chính cũng cảm thấy thối nát. hiểu, bình thường Lâm Hi rất dễ chuyện, sao vừa thấy Thẩm Cảnh Kỳ mặt đen lại, giống như rất vui mừng.

      Nhị tiểu thư nhà họ Quyền!

      Hai mắt giống như hoa đào của Thẩm Cảnh Kỳ tối lại, thoáng qua vẻ nghi ngờ, “ ấy phải họ Lâm sao? Sao lại là nhị tiểu thư nhà họ Quyền?”

      Tiếu Thần chớp mắt cái, cũng biết nên trả lời vấn đề này như thế nào, tóm lại vấn đề này rất phức tạp, “Mặc dù họ Lâm, nhưng ấy là nhị tiểu thư nhà họ Quyền đầu quả tim của Quyền Hạo.”

      đầu quả tim của Quyền Hạo đấy!

      Đôi môi Thẩm Cảnh Kỳ khẽ mím lại, lạnh lùng cười nhạo tiếng.
      inbeibeChris thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 42: Bởi vì quá ngu

      Editor: Puck

      Khi Tiếu Thần đưa Lâm Hi về đến nhà họ Quyền nhìn thấy người hầu bận rộn ra ra vào vào, chuông báo động trong lòng vang lên.

      bước ra khỏi xe, Lâm Hi thấy Trần Tiêu vội vàng hấp tấp, nhíu đôi mày thanh tú, nghi ngờ chợt lóe lên trong mắt. xảy ra chuyện gì?

      Khi Trần Tiêu thấy tiểu thư nhà mình xuất , tròng mắt muốn trợn lòi ra, mừng rỡ , “Tiểu thư, cuối cùng trở lại.” Vốn tưởng rằng tiểu thư biến mất muốn trở về nhà họ Quyền, ai ngờ bây giờ tiểu thư trở về tới, nhìn dáng dấp giống như chuẩn bị rời , nhìn mệt mỏi trong mắt ấy, giống như ngày hôm qua chơi.

      “Xảy ra chuyện gì?” Lâm Hi hiểu hỏi Trần Tiêu có gì mà vui mừng.

      “Thiếu gia bị bệnh.” Buổi trưa thiếu gia nhà mình kéo thân thể bệnh tật, mặc cho bất kỳ ai ngăn cản, cố ý tìm tiểu thư, ai ngờ thiếu gia hứng cơn gió lạnh buổi trưa, khó khăn lắm mới hạ sốt, giờ bệnh lợi hại hơn, vốn là sốt , giờ chuyển thành sốt cao.

      “Bệnh gì?” Thân thể Quyền Hạo nhất định tốt, ở cùng ba năm, chưa từng thấy bị cảm gì cả. Ngày hôm qua vẫn còn rất tốt, sao bệnh cái liền bệnh.

      “Nóng sốt.” Cũng vì tìm dính mưa và gió lạnh gây ra đó. Câu sau cùng, Trần Tiêu yên lặng thầm trong lòng.

      “Tiếu Thần, về trước , hôm nào tìm chơi tiếp.” Lâm Hi liếc mắt nhìn Tiếu Thần đứng tựa lưng vào xe.

      Tiếu Thần cười cười với , lái xe rời .

      dự cảm chẳng lành, tiếp theo có phải rất xui xẻo?

      “Tiểu thư, phu nhân tới.” Trần Tiêu cẩn thận nhắc nhở.

      Lạnh lùng liếc nhìn Trần Tiêu, Lâm Hi lời, vào bên trong.

      Trong phòng, Quyền Hạo như búp bê gốm sứ yếu ớt nằm giường, mồ hôi trán xuống từng giọt, mí mắt yên giật tới giật lui, môi mỏng khẽ mở, mê sảng, cẩn thận nghe, ra gọi Hi nhi.

      Phó Trường Thanh nhìn cậu con trai bé bỏng mình thương nhất yếu ớt nằm giường như thế, trong lòng dễ chịu. Bà biết tầm quan trọng của người trong số mệnh với con trai, người trong số mệnh thấy, con trai nóng vội và đau lòng, bà nhìn ở trong mắt, nhưng thể giúp được gì cho con.

      nhóc Lâm Hi này đâu? Sao vô duyên vô cớ thấy tăm hơi.

      Đẩy cửa vào, Lâm Hi thấy Phó Trường Thanh tỏ vẻ đau lòng, Quyền Hạo là bệnh nhân bị để ý đến rồi.

      Bình tĩnh nhìn chăm chú vào Lâm Hi đột nhiên trở về, tâm tình Phó Trường Thanh lúc này thể dùng vui vẻ để hình dung, bà nắm chặt tay phải của Lâm Hi, vội vàng hỏi, “Hi nhi, con đâu? Sao giờ mới về?”

      Chậm rãi rút tay phải của mình về, quét mắt liếc nhìn Quyền Hạo, cũng biết bởi vì mà sinh bệnh, “Dì, tối hôm qua con ở Úc Thành chơi đêm.” cũng làm chuyện gì phạm pháp, chỉ chơi mà thôi.

      Dưới cái nhìn của Lâm Hi, lời của sai, thành thành tối hôm qua đâu.

      Còn Phó Trường
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :