1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Quyền thiếu cưng chiều, vợ yêu khó nuôi - Cố Nhiễm Nhiễm

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Chris

      Chris Well-Known Member

      Bài viết:
      716
      Được thích:
      438
      Có khi nào chú & cháu có cùng người trong số mệnh ko ta?

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 29: Học cấp ba

      Editor: Puck

      Buổi sáng bảy giờ, Trần Tiêu đúng lúc xuất trước phòng Lâm Hi.

      Lâm Hi ngủ được mơ mơ màng màng, cặp mắt mở khe mơ hồ thấy được dáng vẻ đại khái của Trần Tiêu, đôi mày thanh tú vui nhíu lại, “Quản gia, sáng sớm xuất ở chỗ tôi làm gì?”

      Vụng trộm liếc mắt nhìn tiểu thư vẫn còn ở trong mộng nửa, dáng vẻ Trần Tiêu nghiêm chỉnh, “Tiểu thư, hôm nay là ngày đầu tiên học, giờ mời ngài rời giường.” Quyết định tiểu thư phải trường học do thiếu gia làm, chỉ chịu trách nhiệm thi hành mệnh lệnh.

      Lâm Hi còn chưa tỉnh táo vén chăn lên, ngồi giường nhìn Trần Tiêu đại khái ba phút, thấy trong vòng ba phút Trần Tiêu cũng hề chớp mắt, ánh mắt kiên định thay đổi, phục. thể làm gì hơn chỉ có thể rời giường, khuôn mặt nhắn lộ vẻ bất mãn, trong lòng oán thầm, có việc gì học cái gì?

      Rửa mặt xong, lại đến phòng ăn dưới lầu ăn điểm tâm với Quyền Hạo, ra cửa chính thấy chiếc Lamborghini của Quyền Hạo buồn bực, “ phải đưa tôi học đấy chứ?”

      “Bắt đầu từ hôm nay, về sau em học cũng đều do đưa đón.” Trong mặt mày Quyền Hạ hề che giấu được vui sướng, khóe môi hơi nhếch lên.

      “Tôi trước, tôi học sao cả, nhưng mà tôi tuyệt đối học cấp hai.” Linh hồn hai mươi hai tuổi ở trong thân thể mười hai tuổi, thành vấn đề, nhưng phải trải qua cuộc sống mười hai tuổi tuyệt đối có vấn đề, tại sao phải cùng đám con nít lớp bảy, tốt xấu gì cũng bố trí cho ở cấp ba.

      “Hi nhi học cấp ba cũng có vấn đề gì.” Quyền Hạo chỉ cân nhắc đến thích của Lâm Hi, hoàn toàn suy tính đến tư chất của Lâm hi có học được cấp ba , ở trong phạm vi suy tính của , chỉ cần Lâm Hi thích là được rồi, chuyện khác do giải quyết, Lâm Hi chỉ cần vui vẻ là được rồi.

      thành vấn đề.”

      ...

      Lâm Hi học, trường học vẫn là trường Lĩnh Lâm, chỉ có điều từ bắt đầu là lớp bảy cấp hai đổi thành lớp mười cấp ba.

      Ngồi trong phòng học nhìn nhóm thiếu nam thiếu nữ đầy thanh xuân, tròng mắt trong suốt xinh đẹp của Lâm Hi lên nụ cười. Ở trong lớp này, tuổi nhất, đồng thời vóc dáng cũng nhất!

      Có thể con em lớp mười ban sớm nhận được tin tức, Lâm Hi mới vừa chuyển đến chính là nhị tiểu thư nhà họ Quyền, Quyền Hạo cùng Lâm Hi tới trường học, sớm truyền ra trong nhóm bọn họ, về nguyên nhân vì sao nhà Nam Cung biến mất, bọn họ cũng biết đến. Lâm Hi đầy ý cười mặt, ở trong lòng bọn họ được xác định là trong những nhân vật thể chọc.

      “Hi, chị tên là Lâm Mẫn, là lớp trưởng lớp này.” Lâm Mẫn ra đời trong nhà cao quý, am hiểu nhất chính là giao thiệp với người, vì cho mình người bạn có ích, lúc này Lâm Hi nhị tiểu thư nhà họ Quyền con cưng kiêu ngạo của trời trở thành trong những mục tiêu của .

      Chậm rãi buông kẹo que trong tay xuống, Lâm Hi quan sát Lâm Mẫn.

      Ngũ quan xinh xắn, vóc dáng cao gầy, tuy còn bé nhưng bộ ngực rất trổ mã, mặt tràn đầy nụ cười khoa trương, mặt mày cong cong rất có lực thân thiết. thể phủ nhận, đây là thiếu nữ thanh xuân giàu sức quyến rũ.

      “Xin chào, có chuyện gì sao?”

      ngờ Lâm Hi giới thiệu bản thân, mà hỏi ngược lại câu như vậy, Lâm Mẫn hơi ngoài ý muốn. Khuôn mặt trắng như lòng trắng trứng chậm rãi lên nụ cười xinh đẹp ngọt ngào, mân mê lọn tóc dài trước ngực, giống như quan tâm , “Về sau phương diện học tập có gì hiểu có thể hỏi chị nhé.”

      “Cám ơn.” mặt Lâm Hi cười híp mắt, nhưng mà trong lòng lại trợn trừng mắt.

      Cái gì gọi là phương diện học tập có gì hiểu có thể hỏi chị, lời làm quen nát.

      Như có điều suy nghĩ liếc nhìn Lâm Hi, Lâm Mẫn trở lại chỗ ngồi, hơi híp mắt, trong đầu nghĩ cách khác để có thể trở thành bạn tốt với Lâm Hi.

      Cho tới giữa trưa Lâm Hi đều ở trong ngẩn người trải qua, đến bữa trưa, Lâm Hi nhìn bản đồ trường học, tự mình mò mẫm đến phòng ăn của cấp ba.

      Giờ phút này phòng ăn rộng rãi có rất nhiều học sinh mặc đồng phục, nhìn chung quanh vòng, Lâm Hi hiểu được phòng ăn này có hình thức kinh doanh kiểu tiệc đứng.

      Lâm Hi phải hiểu rất trường học Lĩnh Lâm cho rằng ăn cơm cần tiền, cầm đĩa và kẹp chuẩn bị gắp thức ăn bị nhân viên phục vụ ngăn cản.

      “Vị bạn học này, bạn còn chưa trả tiền.” Nhân viên phục vụ cung kính .

      Nghe được phải trả tiền, Lâm Hi ngẩn người, hiểu hỏi, “Ăn cơm còn phải trả tiền sao?” từng nghe Trần Tiêu , học phí và các khoản chi phí khác cho học kỳ ở trường Lĩnh Lâm hình như năm trăm ngàn kia cơ mà, mà năm trăm ngàn này ở trong trường học quý tộc trong nước cũng coi là cõi trời, làm sao có thể ngay cả bữa trưa cũng muốn thu tiền nữa.

      “Đúng vậy, bữa cơm năm trăm đồng.” Nhân viên phục vụ giải thích, thấy dáng vẻ quen thuộc của Lâm Hi với việc này, nhận định Lâm Hi mới tới, biết Lĩnh Lâm.

      Buông đĩa và cái kẹp trong tay xuống, Lâm Hi sờ sờ túi áo, sờ thấy xu.

      trán lên vạch đen, chớp mắt cái, muốn để cho mình phát điên.

      ở nhà họ Quyền lâu như vậy, Quyền Hạo cũng chưa từng cho xu, nguyên nhân sao? ờ nhà họ Quyền căn bản cái gì cũng thiếu, có cơ hội dùng đến tiền.

      “Lần sau đưa thêm được ?”

      được.” Ánh mắt nhân viên phục vụ từ cung kính chuyển sang khinh bỉ, suy đoán bé trước mắt nhất định là thiên kim của gia tộc .

      “Tiền cơm của bạn học này để tôi giúp cậu ấy .” khuôn mặt cực xinh đẹp tới, gương mặt thanh nhã treo nụ cười ngọt ngào, giọng giống như thanh tự nhiên, êm tai dễ nghe.

      Nhân viên phục vụ nhận năm trăm đồng của Lăng Linh, cười cái với ấy, sau đó ra ngoài.

      Nhìn giúp mình tiền cơm trước mắt, Lâm Hi nở nụ cười : “Cám ơn.”

      “Em là người mới chuyển đến hả?” Lăng Linh cười nhàng, mặt mày cong cong rất xinh đẹp.

      “Vâng.”

      Lăng Linh chớp chớp tròng mắt xinh đẹp, cầm đĩa, gắp thức ăn vào.

      “Cho này.” Sau khi gắp xong đồ ăn, chuyển cái đĩa đến trước mặt Lâm Hi.

      “Cám ơn.”

      “Em vừa mới tới, còn chưa quen bạn bè nhỉ.” Giờ khắc này Lăng Linh giống như người chị tri tri kỷ, “Tới ngồi chung với chị .”

      tay trái cầm đĩa, Lâm Hi mặc cho Lăng Linh nắm tay phải của mình.

      “Chị là Lăng Linh học lớp mười hai, em tên là gì vậy?” Ngồi xuống ghế, Lăng Linh liếc nhìn vòng, đuôi lông mày mang cười .

      “Em tên là Lâm Hi.” Khóe miệng Lâm Hi chứa nụ cười như có như .

      “Lâm Hi, khoảng thời gian trước nhị tiểu thư mà nhà họ Quyền công bố chính là em hả?” Lăng Nhược Y nghe trước mắt mình là Lâm Hi, chỗ sâu nơi đáy mắt lên vẻ thù địch, giọng ra rất có ý trào phúng ngầm.

      Cảm nhận được vẻ thù địch hết sức che giấu người Lăng Nhược Y, mặt Lâm Hi lên nụ cười ngọt ngào, “Chính là em.”

      “Nhìn em , sao tới học cấp ba rồi?” Lăng Nhược Y quan sát Lâm Hi, là em họ của Lăng Linh, cảm nhận được người chị họ của mình vô ý có ý lấy lòng Lâm Hi, khóe môi khinh thường nhếch lên cao.

      “Em học lớp mười rồi.”

      học lớp mười, Lăng Nhược Y khinh miệt đưa mắt ngừng trước ngực Lâm Hi, đáy lòng cười nhạo tiếng. biết nhị tiểu thư nhà họ Quyền bao nhiêu tuổi, cũng lên trung học, vóc người giống như mầm đậu này quả khiến người khác cười rơi rụng răng hàm.

      “Nhược Y, được rồi, ăn cơm , lấy đâu ra nhiều lời như vậy để ?” Lăng Linh cười ha hả cắt đứt cuộc chuyện của hai người.

      Tay nghề nấu ăn của các đầu bếp trường Lĩnh Lâm tệ, tiệc đứng cũng vô cùng tốt, Lâm Hi vẫn coi như hài lòng với bữa trưa này.

      vừa mới ăn xong bữa trưa, điện thoại của Quyền Hạo tới rồi.

      Liếc mắt nhìn màn hình điện thoại bên cạnh, thấy là Quyền Hạo gọi tới, cau đôi mày thanh tú.

      Lăng Linh và Lăng Nhược Y đều nhìn thấy người gọi điện thoại di động của Lâm Hi, hai thấy Lâm Hi định nghe điện thoại, cảm giác kỳ quái sâu sắc.

      “Sao em nghe điện thoại của Quyền thiếu vậy?” Thấy Lâm Hi chậm chạp định nghe điện thoại, Lăng Nhược Y nhịn được đặt câu hỏi rồi.

      Khẽ mỉm cười với Lăng Nhược Y, Lâm Hi cầm điện thoại di động lên ấn nghe, “Có chuyện gì sao?”

      Rốt cuộc đợi được đến Lâm Hi nghe điện thoại, vui sướng bò lên chân mày Quyền Hạo, nụ cười trơn bóng như ngọc lên mặt, giọng thong thả mềm rất nhiều, “Hi nhi, cảm giác hôm nay tệ đúng ?”

      “Quyền đại thiếu gia, chỗ này ăn cơm phải đưa tiền, xu cũng đưa cho tôi, vốn định đói chết tôi sao?” cảm thấy Quyền Hạo rất ngu vấn đề này, nhắm thẳng vào đưa tiền cho .

      “Hi nhi, xin lỗi.” áy náy đầy cõi lòng xin lỗi, giờ hận thể bay đến trường học Lĩnh Lâm. “Hi nhi, đợi , bây giờ đón em cùng ăn cơm.”

      cần, tôi ăn cơm, cần phải tới.” Lâm Hi đúng là sợ Quyền Hạo tới đón bây giờ, “Buổi chiều tới đón tôi đúng giờ là được.”

      ‘Ừ.” Quyền Hạo hơi cẩn thận, e sợ khiến cho tức giận.

      “Cứ như vậy, tôi cúp.” muốn tiếp với , cúp điện thoại.

      Nghe điện thoại di động vang lên tít tít, trong mắt Quyền Hạo thoáng qua chút hối hận.

      nên đưa tới trường học, trong lòng vô cùng muốn ở bên cạnh mỗi giờ mỗi khắc. Nhưng mẹ , Hi nhi còn cần tiếp nhận giáo dục, ngày ngày ở nhà tốt, phải tiếp xúc với mọi người, mới quyết định đưa đến trường học học. Nếu như có thể, muốn mỗi giờ mỗi khắc có ở bên cạnh làm bạn.

      Sau khi cúp điện thoại, Lâm Hi phát ánh mắt Lăng Nhược Y nhìn hàm chứa vẻ vui.
      Chrisheomaz thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 30: Quà sinh nhật

      Editor: Puck

      Thời gian cực nhanh, Lâm Hi đếm thời gian chút, ra sống lại có thời gian gần hai năm rồi.

      Hai năm qua, cũng có chuyện gì đặc biệt xảy ra, cứ theo lẽ thường Lĩnh Lâm học. Quyền Hạo cũng có thay đổi gì lớn, trừ thỉnh thoảng tố chất thần kinh hơi tạm được. Mã Kiều Thần ba năm đến nhà họ Quyền tìm chơi, ban đầu hơi ghét Mã Kiều Thần này, nhưng chung đụng rồi, còn rất ưa thích tính nết của Mã Kiều Thần, hào phóng, mặc dù thích chưng diện chút.

      Ở trường Lĩnh Lâm biết ít người, nhưng có thể chân chính làm bạn với , trước mắt ai. Bởi vì có tiền cơm mà quen biết hai người Lăng Linh và Lăng Nhược Y, Lăng Linh này cảm thấy tạm được, nhưng Lăng Nhược Y thỉnh thoảng lộ vẻ thù địch với biết vì cái gì, mỗi lần thấy Lăng Nhược Y giả vờ tỏ vẻ thân thiện với , đều khó chịu thay chị ta.

      Trong hai năm này, được Quyền Hạo nuôi ăn ngon uống tốt, thân thể từ từ tốt lên, có bệnh tật như lúc đầu, có nhiều ngày sống trong nhung lụa, thân hình thấp bé của cũng cao thêm hai mươi hai cm, chính là chiều cao bây giờ của là 1m55 rồi.

      Chiều cao ấy mà, vẫn có trở ngại với bé mười bốn tuổi, da hơi vàng khè dưới các loại thuốc quý giá ngấm vào giờ trở nên dịu dàng, vô cùng trắng nõn, tóc dài khô vàng cũng đen nhánh bóng loáng, mặt trái xoan cũng tiến công theo hướng mặt trái xoan.

      tóm lại, Lâm đại tiểu thư trổ mã thành thiếu nữ xinh đẹp người gặp người thích.

      Thấy thay đổi của Lâm Hi, Quyền Hạo là người vui vẻ nhất, mặc dù hai người chung đụng thay đổi, nhưng gạt bỏ như trước, biến hóa hơi này cũng khiến cho vui vẻ đủ lâu rồi.

      Hôm nay là mười lăm tháng mười, chưa tới tuần nữa chính là hai mươi hai tháng mười, cũng chính là sinh nhật của Lâm Hi.

      Hoàng Bác nhìn vẻ rối rắm mặt Quyền thiếu, hiểu phải chỉ tặng quà sinh nhật cho Lâm Hi thôi sao? Cần nghĩ lâu như vậy sao?

      “Hoàng Bác, cậu , nên đưa gì cho Lâm Hi mới tốt?” Mắt thấy sinh nhật của cũng sắp đến, nghĩ ra tặng cái gì cho , bây giờ trưng cầu ý kiến của Hoàng Bác.

      Hoàng Bác nâng trán, mày rậm nhảy lên, “Tớ cảm thấy vậy , cậu đưa đồ trang sức là được rồi.” Ở trong lòng Hoàng Bác, chỉ cần là phụ nữ, đều thích đồ trang sức.

      Nghĩ đến đống đồ trang sức mua tặng ở trong nhà, Quyền Hạo hơi nhếch môi, “Lúc trước tôi mua rất nhiều đồ trang sức cho ấy rồi, đây là lần đầu tiên tôi đưa quà sinh nhật cho ấy, muốn đưa đồ có giá trị kỷ niệm.”

      Cái này được! Hoàng Bác nghiêng đầu hồi lâu, “Có giá trị kỷ niệm hả! Nếu cậu vẽ bức tranh chân dung cho ấy chứ sao.” Haizzz ~ Quyền thiếu cũng là, có việc gì lại để cho nghĩ tặng quà tặng gì cho Lâm Hi, đây phải làm khó sao? nào biết thích gì.

      Nghĩ đến bức tranh kiểu cổ cất trong phòng, sắc mặt Quyền Hạo trầm xuống, “Mấy ngày trước ở hội đấu giá, tôi thấy ấy thích tranh này, tôi mua tất cả.”

      Mẹ nó! Cái này cũng được! Hoàng Bác yên lặng châm chọc trong lòng.

      Mã Kiều Thần ở bên cạnh ngừng soi gương nghe được đề nghị của Hoàng Bác, cười đến run rẩy hết cả người, tròng mắt đen nhánh lấp lánh ánh sáng, “Lâm Hi là người đầu quả tim của Quyền thiếu, chỉ cần thứ mắt ấy xem trọng, Quyền thiếu đều lấy tất cả cho ấy, đề nghị cậu có vẻ cậu ngu chết rồi.”

      “Mã Kiều Thần, thu ngay cái vẻ mặt xấu cười đến run rẩy hết cả người của cậu lại, cười cái gì mà cười? Có bản lĩnh cậu thử xem, tặng thứ gì mới có giá trị kỷ niệm?” cam lòng bị châm chọc, Hoàng Bác phản bác.

      Động tác chuẩn bị tô son môi dừng lại, Mã Kiều Thần thu gương, có vẻ mặt phớt tỉnh nhìn Quyền Hạo, vì tỏ vẻ trang trọng, đầu tiên giả vờ khụ hai tiếng hắng giọng, “Với tính cách kia của Lâm Hi, cậu phải là người quan trọng gì của ấy, cậu tặng ấy cái gì ấy cũng nhìn lâu cậu chút...” Còn chưa xong, cảm nhận được tầm mắt của Quyền thiếu quá sắc bén, định tát tai, đây phải ngầm trào phúng Quyền thiếu có địa vị gì ở trong lòng Lâm Hi hả.

      Khụ ~ Mã Kiều Thần ho khan, cười tiếng lấy lòng với Quyền thiếu cứng ngắc mặt.

      “Con ấy mà, cậu tặng cho ấy quà tặng quý trọng, còn bằng làm bữa cơm cho ấy ăn, để cho ấy cảm nhận được tình nồng đậm của cậu.”

      Nấu cơm! Hoàng Bác vừa nghe, ánh mắt yên lặng chuyển tới người Quyền Hạo, vừa nghĩ tới dáng vẻ Quyền thiếu máu lạnh vô tình mặc tạp dề ở trong phòng bếp nấu cơm, đây đúng là cú sốc!

      Mã Kiều Thần chỉ thuận miệng chút, có thể người vô ý người nghe có lòng, ánh mắt Quyền Hạo sâu thẳm.

      Mã Kiều Thần cầm son môi lên tiếp tục tô, tầm mắt thể nghi ngờ liếc mắt nhìn Quyền thiếu lên tiếng nữa mà còn trầm tư, khóe miệng giật giật, chỉ thuận miệng chút, Quyền thiếu quyền thế cao cao tại thượng nắm giữ sống chết vào phòng bếp nấu cơm, đây là kinh sợ tuyệt đối.

      tuần lễ sau, trong đình trong sân ở nhà họ Quyền, Lâm Hi thoải mái ngồi ghế uống nước dừa, vẻ mặt cười cười vuốt ve ngọc bội.

      Hồi tưởng lại cuộc sống gần hai năm này, cảm thấy rất nhàm chán, sống lại trở lại ăn mày , sau đó bị Quyền Hạo nhìn trúng, lấy được Quyền nhị tiểu thư cơm áo lo. Vừa mới bắt đầu còn rất lo lắng mình gặp phải chuyện gì ở nhà họ Quyền, có thể sau khi bị Quyền Hạo ngán rồi cước đá ra khỏi nhà họ Quyền , sau đó xảy ra chuyện bị ngã xuống nước suýt chút nữa tèo, kết luận ở trong đáy lòng Quyền Hạo có đau lòng với , chính vốn phải là đèn cạn dầu, đương nhiên có thể lợi dụng tốt đau lòng của Quyền Hạo mà sai bảo .
      giờ Quyền Hạo ở trong mắt chính là máy rút tiền di động, những thứ khác, ừm, hề cho Quyền Hạo là người con nít nữa rồi, Quyền Hạo nhiều lắm là hơi có tố chất thần kinh.

      Suy nghĩ đại khái sau ba phút, ánh mắt vẫn trở lại ngọc bội, để ly xuống, nhíu chặt chân mày, “Quản gia, xác định ngọc bội này chỉ trị giá năm ngàn đồng?” tìm người giám định ngọc bội này rồi, chuyên gia rách nát gì kia ngọc bội tay chỉ do ngọc thạch đại rất bình thường làm ra, nhờ gia công tinh xảo mới đáng năm ngàn đồng.

      Trần Tiêu cũng phơi nắng liếc nhìn ngọc bội, vô cùng kiên định khẳng định : “Tiểu thư, tôi vô cùng xác định.”

      đáng tiền.” Theo tiếng dứt lời, Lâm Hi ghét bỏ cầm ngọc bội ném ra phía sau.

      Trần Tiêu thấy ngọc bội thẳng tắp rơi vào trong ao sen, kinh ngạc há to mồm: “Tiểu thư, sao có thể vứt ngọc bội ?” Mặc dù đáng tiền, nhưng ngọc bội này dù sao cũng là của thiếu gia, tại sao có thể ném?

      Lâm Hi cẩu thả liếc nhìn ao sen, vỗ vỗ bụi bặm tay, “Đều đáng tiền, ném sao cả.” Dù sao ngọc bội này tự mình chạy về, ném ném, cầm vướng tay.

      Tiểu thư nhà mình để ý, người làm gấp làm gì. “Được rồi.”

      Trần Tiêu đột nhiên nghĩ đến vấn đề quan trọng, “Tiểu thư, hôm nay là sinh nhật của ngài nha.”

      Quay đầu lại nhìn Trần Tiêu tỏ vẻ mong đợi, Lâm Hi rất mờ mịt, “Hôm nay là sinh nhật tôi?”

      Mặt Trần Tiêu xạm lại, bắp thịt mặt ngừng co quắp, “Tiểu thư sinh ngày hai mươi hai tháng mười, hôm nay là ngày hai mươi hai tháng mười, cho nên hôm nay là sinh nhật của ngài.”

      Lâm Hi đảo tròng mắt suy nghĩ chút, dáng vẻ làm bộ nh chợt hiểu ra, khẽ gật đầu cái, giây qua, nhếch khóe môi nở nụ cười xấu xa, “Quản gia định tặng tôi thứ gì sao?”

      Thần giữ của Trần Tiêu yên lặng tính toán tháng này còn có bao nhiêu tiền có thể tiêu, cuối cùng khẽ cắn răng, móc xấp nhân dân tệ từ trong túi quần ra, dưới ánh mặt trời chiếu sáng, những tờ giấy màu hồng này cũng mau chóng làm hoa mắt Lâm Hi.

      “Tiểu thư, đây là quà sinh nhật tôi tặng ngài, xin ngài vui vẻ nhận.”

      “Thôi , đây phải là tiền lương tháng này Quyền Hạo đưa sao? vẫn giữ lấy làm vốn cưới bà xã .” Đại khái đánh giá chút số tiền tay Trần Tiêu cũng chỉ khoảng năm ngàn đồng, Lâm Hi cũng thiếu năm ngàn đồng này.

      Bị người khinh bỉ, Trần Tiêu tỏ vẻ sao cả, theo tiểu thư nhà mình trở lại trong phòng.

      Lâm Hi vừa vào cửa chính, bị người giúp việc đưa tới phòng ăn, nghe bữa tối chuẩn bị xong rồi.

      Mới vừa vào phòng ăn, giống như nhìn thấy nhân vật đáng sợ gì đó.

      “Tiểu thư, xin ngài chờ chút, thiếu gia còn có món ăn chưa nấu xong.” Nữ giúp việc cung kính , ra trong lòng cũng hết sức tò mò Quyền thiếu nấu cơm có dạng gì.

      “Quyền thiếu xuống bếp?” Ở đây, chỉ có thể xưng là thiếu gia chỉ có Quyền Hạo, vì tính chân này cố ý cắn nặng hai chữ Quyền thiếu. nghe lầm chứ, Quyền Hạo xuống bếp, còn có món ăn chưa nấu xong?

      “Đúng vậy, tiểu thư.” Trần Tiêu thay nữ giúp việc đáp lời, “Xin tiểu thư đừng hoài nghi tính chân , thiếu gia xuống bếp.” Trần Tiêu mặt ngoài tỏ vẻ rất bình tĩnh hề giật mình, tuần trước, vì thiếu gia nhà mình muốn tự thân xuống bếp, từng hoảng hốt.

      “Món ăn Quyền Hạo làm có thể ăn?” Lâm Hi tiếp tục lên nghi vấn.

      “Theo tôi được biết, món ăn thiếu gia làm độc chết người.” Trần Tiêu dừng lại chút, nghiêm túc , “Quan trọng nhất là, hôm nay là sinh nhật của tiểu thư, thiếu gia tự mình xuống bếp làm bữa cơm này làm quà tặng sinh nhật cho tiểu thư, xin tiểu thư cần ghét bỏ.”

      Liếc nhìn vòng món ăn thoạt nhìn rất quỷ dị ở bàn, Lâm Hi cảm giác sau lưng có cơn gió lạnh thổi tới, bất thình lình thẳng tắp lưng, “Quản gia, vì lý do an toàn, mời bác sỹ tư tới trước.”

      “Dạ, tiểu thư.” Trần Tiêu hình như nghĩ tới điều gì, cau chặt chân mày khẩn trương , “Tiểu thư, có muốn chuẩn bị thuốc trước ? Lỡ như ngộ độc thức ăn cũng có thể nhanh chóng rửa ruột.”

      Giọng Trần Tiêu khẩn trương, khiến Lâm Hi nhịn được cười ra tiếng, “Nhất định.”

      Nữ giúp việc ở bên cạnh nghe quản gia và tiểu thư xướng họa, nhịn đến sắp nội thương.

      “Hi nhi.” Quyền Hạo mừng rỡ kêu lên, khuôn mặt đẹp trai giống như dính thứ dơ bẩn gì đó, giờ phút này bưng đĩa thức ăn từ trong bếp ra, ngồi bên cạnh .

      Nhìn chăm chú vào món ăn tỉ mỉ chuẩn bị trước mắt, giờ khắc này trong lòng dâng lên cảm giác thành tựu tràn đầy, “Hi nhi, sinh nhật vui vẻ!”

      biết nên lấy vẻ mặt gì đối mặt với , Lâm Hi nhàn nhạt ra, “Cám ơn.”

      “Hi nhi, đây là quà sinh nhật tặng em.” Tròng mắt Quyền Hạo hàm chứa mong đợi, chờ đợi phản ứng của .

      Thân thể cứng ngắc, Lâm Hi cứng rắn nặn ra chút ý cười.

      Nụ cười Quyền Hạo nhàn nhạt, cảm thấy hạnh phúc tràn ngập toàn thân.

      cầm đũa lên, gắp miếng thịt gà đặt vào trong chén ở trước mặt , cặp mắt sáng trong suốt, “Hi nhi, nếm thử.”

      Hạ mắt nhìn thịt gà hơi đen giống như bị cháy ở trong chén, Lâm Hi cứng ngắc cười cười, nhìn nụ cười mong đợi của Quyền Hạo, nhắm mắt, cầm đũa lên gắp miếng thịt gà bỏ vào trong cái miệng nhắn.

      Đây là than cốc ! Lâm Hi nhai nuốt thịt gà chỉ có cảm giác như thế.

      “Hi nhi, ăn ngon ?” Nụ cười sung sướng đầy gương mặt tuấn tú, hỏi .

      Vẫn nuốt thịt gà xuống, dưới ánh mắt chờ mong của Quyền Hạo, nhàn nhạt cười tiếng, quay đầu nhìn quản gia Trần, “Quản gia, lập tức kêu đầu bếp chuẩn bị bữa ăn tối, tôi đói rồi.”
      Chris, heomazinbeibe thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 31: Đêm trăng tròn

      Editor: Puck

      đành lòng nhìn thẳng vào vẻ mặt cứng ngắc của thiếu gia nhà mình, Trần Tiêu khẽ nghiêng đầu nhìn tiểu thư nhà mình, “Dạ, tiểu thư.” xong, trong lòng mặc niệm giây vì thiếu gia nhà mình.

      lòng nhiệt tình bị câu nhàn nhạt của giống như dội chậu nước lạnh, mặt Quyền Hạo vẫn mỉm cười, khóe mắt nhếch lên, “Hi nhi, thích món ăn làm sao?”

      Đúng, chính là thích! Lâm Hi oán thầm trong đáy lòng, mặt lại nâng lên nụ cười nhàn nhạt, “Tại sao đột nhiên muốn xuống bếp tự mình nấu cơm cho tôi ăn?” Ăn miếng thịt gà giống như than cốc, đánh chết cũng có lần thứ hai rồi.

      “Bởi vì hôm nay là sinh nhật em.” Đôi mắt lóe lên vẻ nghiêm túc, giọng nhạt mà lộ ra tràn đầy cảm giác hạnh phúc, nhưng chưa từng để ý cũng chưa từng chú ý đến cảm giác hạnh phúc này.

      ra hoàn toàn có thể tặng quà cho tôi.” So với những món ăn cháy đen này, càng muốn quà tặng khác, “ học thời gian bao lâu?” Cầm muỗng lên, tùy ý khuấy canh cũng đen như mực, trong lòng dở khóc dở cười, Quyền đại thiếu gia này tâm huyết dâng trào sao? Làm cơm gì chứ? Vừa nhìn bề ngoài những món ăn này thôi thấy rất tệ rồi, còn muốn ăn, đây là muốn đưa vào bệnh viện đúng ?

      “Hi nhi thích gì sao?”

      “Ưmh.” Lâm Hi suy nghĩ hồi lâu, chân mày nhướn lên, “Tôi muốn Lệ Giang du lịch.”

      Ở nhà họ Quyền này gần năm, đều ra khỏi nhà, xa nhất chính là ngoại ô đế đô, đối với luôn luôn thích du ngoạn, quá buồn bực, khi nghỉ đông muốn Hàng Châu, Quyền Hạo chịu, sắp hết năm ra cửa được, mãi chờ đến khi nghỉ hè, muốn Thanh Đảo, kết quả Quyền Hạo vẫn cho phép, quá nóng, ở nhà tốt hơn.

      Tròng mắt Quyền Hạo trầm xuống, giọng hơi lạnh, “Hi nhi, đây là muốn rời khỏi bên cạnh sao?”

      Biến hóa của , Lâm Hi suy nghĩ vào sâu xa, chẳng qua cảm thấy cảm xúc của càng ngày càng biến đổi thất thường rồi, miệng nhếch lên, hơi vui , “Chỉ du lịch, cũng phải trở lại.”

      Dưới chân Quyền Hạo đột nhiên khựng lại, sắc mặt đỏ thắm chuyển thành hơi trắng bệch.

      “Hi nhi, toilet, em ở đây chờ chút, chờ trở lại dùng cơm cùng em.” xong, vội vã về phía toilet.

      Nhìn Quyền Hạo vội vã, Lâm Hi liếc nhìn Trần Tiêu, “ ấy sao vậy?”

      “Tiểu thư, tôi cũng biết.” Trần Tiêu biết thiếu gia nhà mình như thế nào phủ nhận.

      Hôm nay dương lịch là hai mươi hai tháng mười, lịch là ngày mười lăm tháng chín.

      Lại đau rồi, thân thể lại đau đớn. Đôi tay Quyền Hạo tự chủ nắm thành quả đấm, móng tay bấm sâu vào trong lòng bàn tay, trán xuống mồ hôi hột. Càng đến gần đêm trăng tròn, phần đau nhói tim này càng ngày càng thường xuyên, tối nay là đêm trăng tròn, cũng là đêm đau đớn nhất.

      về phía toilet, mà về phía phòng ngủ của lầu hai. Mở cửa phòng ngủ ra, đèn treo trần nhà chớp động ánh sáng quỷ dị.

      Hai chân giống như chống đỡ nổi thân thể của nữa, lảo đảo vịn vách tường, chỉ động tác đơn giản như vậy nhưng lúc này làm rất cố hết sức.

      Giữ vững thân thể, thở hổn hển, sắc mặt càng tỏ vẻ tái nhợt. tay cởi tạp dề người, lấy chai thuốc từ trong túi áo ra, run rẩy đổ viên thuốc màu trắng trong bình, nhai nuốt xuống.

      Hàng năm nhà họ Quyền đều tốn món tiền khổng lồ, tiến hành nghiên cứu thuốc giảm đau, nhưng cho dù thay đổi bất kể thuốc giảm đau nào cũng thể triệt để ngừng đau thân thể , chỉ có giảm bớt triệu chứng đau đớn.

      ra có phương pháp đau, chỉ có điều...

      Nhưng bé của vẫn còn như thế, làm được cũng làm được.

      muốn dọa hỏng bé của , chung đụng gần năm, càng ngày càng thể rời bỏ , nụ cười của có thể khiến cho vui vẻ nửa ngày, câu quan tâm của có thể khiến cho hạnh phúc đến ngủ được... Quá nhiều, cuộc sống chung đụng với lâu như vậy, phát càng ngày càng thể rời bỏ . Phần thể rời bỏ này chỉ vì chính là người trong số mệnh của , nhiều hơn là .

      Lâm Hi đợi trong phòng ăn nửa giờ hơi nhịn được rồi, “Quản gia, lên lầu hai gọi ấy xuống dùng cơm, toilet cũng cần lâu đến nửa giờ như vậy chứ?”

      Trần Tiêu đợi ở bên cạnh nhạy cảm động, ánh mắt tự chủ mang theo chút lo lắng, “Tiểu thư, ngài cần chờ thiếu gia, ngài dùng cơm trước thôi.”

      Tối nay là đêm trăng tròn, thiếu gia thể xuất trước mặt tiểu thư, trong hai năm này thiếu gia giấu rất kỹ, nhưng tiểu thư ngầm phát ra. Mỗi đêm trăng tròn thiếu gia đều ở trong nhà, mà hôm nay bởi vì là sinh nhật của tiểu thư, thiếu gia mới ở trong nhà, nhưng nghĩ tới phần đau đớn này lại tới nhanh như vậy.

      hiểu lo lắng trong mắt Trần Tiêu, Lâm Hi tiếp tục hỏi nữa, nghi ngờ chớp mắt mấy cái, mình dùng cơm.

      Sau khi dùng cơm xong, Lâm Hi định trở về phòng mình đọc sách, lại bị Trần Tiêu ngăn cản.

      làm gì thế?” Nhìn Trần Tiêu cản đường của , khỏi cau mày.

      “Tiểu thư, còn có trái cây sau bữa cơm ngài còn chưa ăn đấy?” Trần Tiêu vắt hết óc mới nghĩ ra lý do này.

      “Tôi muốn ăn, tránh ra.”

      Mắt thấy tiểu thư nhà mình vòng qua , lên lầu hai, Trần Tiêu chạy như bay tới trước mặt , giang hai tay ra ngăn cản đường của , khẽ cắn răng, “Tiểu thư, mới vừa cơm nước xong thích hợp trở lại phòng ngủ, ngài chính là vào vườn dạo chút .”

      Lần đầu tiên ngăn cản có việc gì, lần thứ hai ngăn cản tròng mắt Lâm Hi lạnh lẽo, sắc mặt trầm xuống, “Trần Tiêu, uống nhầm thuốc hay là như thế nào rồi hả? Tránh ra cho tôi.”

      Tức giận mặt tiểu thư nhà mình, Trần Tiêu tỏ vẻ đau khổ, thu hai tay lại, nhíu chặt chân mày, vẫn đứng trước mặt Lâm Hi, “Tiểu thư...”

      đợi xong, Lâm Hi vòng qua người lên lầu hai.

      Trần Tiêu thấy thế, lại dám tiến lên ngăn cản, yên lặng theo sau lưng .

      Quay đầu liếc mắt nhìn Trần Tiêu giống như oan quỷ, Lâm Hi buồn bực.

      Bóng đêm mê người, trăng tròn sáng ngời mà khiến cho người ta thấy đẹp mắt. Đêm xinh đẹp như vậy, nhưng cũng khiến cho người ta khổ sở chịu nổi.

      “A... A...” Hàng loạt tiếng gầm truyền ra từ trong phòng ngủ của Quyền Hạo.

      Lâm Hi chuẩn bị bước lên bậc thềm vào trong phòng ngủ nghe được, lập tức xoay người nhìn cửa phòng ngủ của Quyền Hạo, đầy mặt hiểu, nghe lầm chứ?

      Đèn phòng ngủ bị tắt, bóng đêm tràn đầy. lăn lộn giường, giờ phút này khuôn mặt điển trai vặn vẹo vì đau khổ, sắc mặt trắng như tờ giấy, môi mỏng bị cắn phá chảy máu, hai tay của nắm chặt ga giường, giống như muốn túm được thứ gì đó.

      Lâm Hi đứng ở hành lang, xác định mình nghe lầm.

      Đảo mắt nhìn Trần Tiêu khẩn trương, trực giác cho biết, trong này nhất định có chuyện gì.

      Quyền Hạo bị làm sao? Đến gần cửa phòng ngủ của Quyền Hạo, giơ tay lên cầm nắm khóa cửa.

      Khoảnh khắc khi giãy giụa, Trần Tiêu rất khẩn trương ngăn cản hành động của .

      “Tiểu thư, xin ngài trở về phòng nghỉ ngơi.” thể, thể để tiểu thư nhìn thấy dáng vẻ vặn vẹo vì khổ sở của thiếu gia.

      “Quyền Hạo làm sao vậy, tại sao lại phát ra thanh khổ sở như vậy?” Lâm Hi ngẫm nghĩ, nhíu chặt chân mày, “Có phải mấy người có chuyện gì gạt tôi ?” Thông minh như nghĩ tới điểm này rồi.

      “Thiếu gia... Thiếu gia... Chỉ... Là...” Trần Tiêu ấp úng cũng ra nguyên nhân.

      tránh ra.” Lâm Hi có sắc mặt tốt với Trần Tiêu cản trở cửa rồi.

      Trần Tiêu cắn chặt hàm răng, trong lòng rối rắm, biết nên hay nên để tiểu thư nhìn thấy dáng vẻ lúc này của thiếu gia.

      Khi còn chưa làm ra quyết định, Lâm Hi nhịn được tay dùng sức đẩy ra.

      Kẹt tiếng, cửa mở ra.

      Tách, Lâm Hi mở công tắc đèn, ánh đèn trong phòng ngủ sáng choang.

      Thấy tiểu thư nhà mình mở cửa và bật đèn lên, đáy lòng Trần Tiêu run lên, để ý cái gì, lúc này giống như trốn nhanh rời .

      Lúc này Quyền Hạo ở giường khuôn mặt vặn vẹo, đầy người đều là mồ hôi lạnh, thân thể bởi vì đau đớn mà cuộn tròn, xem ra chật vật chịu nổi. Cho dù ai cũng nghĩ ra được, đại thiếu gia nhà họ Quyền trong ngày thường cao cao tại thượng như Đế Vương cổ đại có dáng vẻ như thế.

      Trong phòng ngủ hoàn toàn hỗn độn, hé mở môi hồng, mắt to trợn tròn, đập vào mi mắt là cảnh tượng khiến Lâm Hi giật mình.

      trở tay đóng cửa lại, nhìn thẳng vào Quyền Hạo khổ sở chịu nổi.

      “Hi nhi...” Thấy là tiến vào, mặt mũi vặn vẹo chậm rãi trở nên bình thản, giọng khàn khàn gọi .

      ... Vô cùng... Đau.” Đau sâu tận xương tủy khiến cho chuyện cũng rời rạc.

      Giờ phút này muốn ôm chặt, cảm nhận nhiệt độ của , muốn dùng để ngừng đau đớn khắp người , càng muốn dùng tới lấp đầy trống rỗng và khó chịu đến tận cùng trong lòng .

      Người trong số mệnh, đây là ma lực của người trong số mệnh với người nhà họ Quyền.

      Phần đau này, bắt đầu từ khi nào đây? Là bắt đầu từ khi sáu tuổi, mỗi thời đại người nhà họ Quyền người kế thừa huyết mạch chịu lời nguyền rủa này, mà có thể hóa giải đau đớn người chỉ có thể là người trong số mệnh.

      Người nhà họ Quyền nếu như gặp được người trong số mệnh, chỉ cần liếc mắt cái biết, người nọ chính là người trong số mệnh, mỗi khi bị đau đớn này cho rằng cả đời này vĩnh viễn tìm được người trong số mệnh, dù sao, người nhà họ Quyền qua các thế hệ, người tìm được người trong số mệnh nhiều, rất nhiều..., đau đớn kèm trống và khó chịu theo cách nào thỏa mãn, cuối cùng chỉ có thể ở trong tuyệt vọng mà tự sát. Chỉ vì muốn gặp được người trong số mệnh, quá khó khăn.
      Chrisheomaz thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 32: Đau và đau

      Editor: Puck

      Khi xuất ở trước mắt , khi dùng cặp mắt trong suốt như nước suối nhìn chỉ cảm giác trái tim mình bỗng dưng nhanh chóng nhảy lên, máu cả người đều nhanh chóng di động, từng tế bào trong cơ thể đều kêu gào.

      khắc kia, rốt cuộc biết được, cái gì gọi là liếc mắt biết.

      Tim của , thân thể của đều cho biết, này là người trong số mệnh của .

      Khi đó nghĩ, cuộc đời của bị nắm giữ trong tay giống như ăn mày này sao?

      Thân thể đau đớn chịu nổi ngừng nhắc nhở , cần bao nhiêu.

      Nhưng mà bây giờ muốn để cho thấy dáng vẻ xấu xí này của , còn quá , chỉ cần chờ tới khi mười tám tuổi, tất cả đều tốt.

      Lâm Hi hoàn toàn sững sờ, thấy dáng vẻ này của Quyền Hạo, biết làm sao.

      làm sao vậy?” hề cố ý ngụy trang nữa, giọng quan tâm nhàn nhạt hỏi.

      Thấy đến gần, chật vật giường, hô hấp dồn dập, theo vách tường, ngón tay dùng sức túm rèm cửa sổ, “Em đừng tới đây.”

      định tiến lên đỡ , dáng vẻ bây giờ của giống như bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống.

      Nghe được quát bảo dừng lại, đứng cách đó xa nhìn , “ làm sao vậy, cần gọi bác sỹ ?” Tuy có bao nhiêu tình cảm với , nhưng sống cùng dưới hiên nhà gần năm, nhìn thấy khổ sở thành ra như vậy, khó tránh khỏi có chút lo lắng.

      cần, Hi nhi, em ra ngoài, chỉ cần em ra ngoài là được.” Hô hấp của dồn dập, giống như chịu nhịn đau đớn khổng lồ.

      Chưa bao giờ ở cùng người trong số mệnh vào đêm trăng tròn, giờ khắc này mới biết, vào đêm trăng tròn ở cùng với người trong số mệnh, tự chủ trở nên rất kém cỏi, , giờ máu toàn thân đều kêu gào muốn .

      Nhưng mà... được... còn quá , thể tiếp nhận làm như vậy!

      Nhíu chặt chân mày, Lâm Hi tiếp tục về phía trước, “ khó chịu chỗ nào?” Dáng vẻ này của , khiến cho người ta lo lắng.

      “Em đừng tới đây.” Cảm giác đau đớn ăn mòn lý trí của , đến gần biết mình làm ra chuyện điên cuồng gì.

      Dừng bước chân lại, Lâm Hi cúi mắt nhìn thấy lọ thuốc rơi mặt đất, có thể do tò mò, ngồi xổm xuống nhặt lọ thuốc lên, nhìn thấy vỏ lọ thuốc viết ba chữ thuốc giảm đau, hơi nhíu mày, “Thuốc giảm đau!” Người lúc nửa giờ trước còn tốt đẹp, sao giờ phút này biến thành như vậy, còn cần uống thuốc giảm đau!

      “Hi nhi, em ra ngoài!”

      nhất định muốn tôi ra ngoài?” Lâm Hi cẩn thận xem xét lọ thuốc, tròng mắt đen nhánh như muốn nhìn thấu Quyền Hạo, “Nhưng bây giờ thoạt nhìn rất khổ sở, phải uống thuốc sao?”

      từng bước từng bước đến gần Quyền Hạo, quát bảo dừng lại hề có tác dụng gì với , đứng trước mặt , tiếp xúc gần gũi với .

      Đau đớn ngừng lan tràn trong cơ thể, giờ phút này chật vật nhất, hình như thân thể cũng chống đỡ nổi nữa, nhìn trước mắt, lý trí bất cứ lúc nào cũng biến mất hoàn toàn.

      Cắn chặt môi đến chảy máu, định điên cuồng tự làm khổ để giảm bớt đau đớn đêm trăng tròn này.

      Thân thể cũng nhịn được cơn đau này nữa, từ từ ngã xuống đất, “Hi nhi, em ra ngoài.”

      “Thôi, tôi gọi bác sỹ thôi.” Lâm Hi xoay người, chuẩn bị nhảy qua cất bước rời .

      giây kế tiếp, thân thể gầy của bị ôm chặt.

      đứng trước mắt , trống rỗng trong đáy lòng kêu gào thể buông ra.

      giây khi bắt đầu ôm , cơn đau trong thân thể từ từ giảm bớt, trống trong lòng được lấp đầy, thoải mái than tiếng, thanh triền miên mà trầm thấp gọi , “Hi nhi.”

      Thân thể nóng bóng dán lấy , Lâm Hi gần như trợn tròn mắt.

      Bị ôm chặt quanh thân thoải mái, chậm rãi nới lỏng hai tay của ra, xoay người ngẩng đầu nhìn hiểu.

      Khoảnh khắc khi hai tay bị nới lỏng ra khỏi thân thể , phần đau mới giảm bớt kia lại giống như thủy triều bắt đầu lan tràn ra toàn thân. Dưới ánh đèn, sắc mặt của hơi tái nhợt, cắn chặt hàm răng, kiềm chế kích thích nơi đáy lòng.

      “Cần tôi gọi bác sỹ ?” nhìn chăm chú hồi lâu.

      cần, bác sỹ chữa khỏi.” thể ôm lấy , bàn tay to của nắm chặt tay , nắm chặt mười ngón tay của , kết nối lấy thân thể , như vậy cơn đau của mới có thể giảm bớt chút, lý trí biến mất.

      bị bệnh gì vậy?” Bệnh gì mà khi phát tác kỳ quái như vậy? ở nhà họ Quyền lâu như vậy, cũng chưa từng thấy khổ sở như thế.

      đủ... Còn lâu mới đủ, khẩn cấp muốn ôm vào trong lòng , hôn , hung hăng... Trong đầu thoáng vang lên ý niệm này, nhưng khi nhìn chăm chú vào khuôn mặt non nớt của , làm được, sợ, khi làm mất .

      Thấy lời nào, hàm răng nghiến vang lên kèn kẹt, trong lòng hơi lo lắng, nâng tay phải bị nắm chặt lên, sờ lên trán kiểm tra nhiệt độ người , sau khắc, cả người lại lần nữa bị ôm vào trong lòng.

      “Hi nhi, chỉ cần em ở bên cạnh , sao.” thở hổn hển, hóa giải đau người.

      Lâm Hi bị ôm chặt cũng thoải mái, và Quyền Hạo rất ít khi tiếp xúc thân mật như vậy, giờ cả người đều chôn trước ngực , lực ôm của rất lớn, giống như muốn vò nát vậy, chuyện này khiến cho vô cùng khó chịu.

      nhíu đôi mày thanh tú, muốn đẩy ra, nhưng đẩy nổi, “Quyền Hạo, làm sao vậy? Buông tôi ra, rất đau.”

      gào thét gọi về lý trí của , cắn chặt hàm răng, buông lỏng ra.

      Ý niệm muốn hung hăng đoạt lấy lần nữa dâng lên trong đầu .

      thể được, điều này thể được. Thân thể đau đớn ép thở nổi, lý trí cách nào khống chế tay chân của .

      Sau khi buông ra, tiếng gào đau đớn như của con thú sau khi bị thương kêu lên truyền ra từ trong miệng , ngón tay hung hăng cào lên thân thể, muốn giảm bớt đau người. dúng sức, chỉ chốc lát sau, cổ và tay đầy máu đỏ của vết thương.

      nhìn tự ngược, thấy mà hơi sửng sốt.

      đây là như thế nào?

      Đau thể tiêu diệt, cả người lên dáng vẻ nổi điên, đầu hung hăng đâm vào vách tường. Dieễn ddàn lee quiy đôn

      Máu tươi chảy xuống theo tóc đen của , khuôn mặt điển trai trắng như tuyết dính đầy máu tươi, đập vào mắt kinh hãi đến đáng sợ. Tự làm khổ mang tới đau đớn đỡ hơn đau đớn do nguyền rủa mang tới, nhưng như vậy, còn thiếu rất nhiều, lại lần nữa định hung hăng đâm đầu vào vách tường, cũng may tốc độ của Lâm Hi nhanh, chặn ở trước vách tường, đầu của ăn đụng vào bộ ngực mới trổ mã được bao lâu của .

      Chịu đựng đòn nặng nề này, gần như muốn trắng dã mắt, con mẹ nó, đau chết.

      Rốt cuộc Quyền Hạo đây là xảy ra chuyện gì? Mới vừa thông, giờ lại giống như nổi điên.

      Nắm chặt hai tay của , trong đôi mắt trong suốt của lộ ra vẻ lo lắng nhìn chăm chú vào cặp mắt đỏ màu máu của , “Quyền Hạo, điên rồi sao? Cho dù đau như thế nào, cũng cần tự làm khổ mình.”

      Tiếp xúc của , đau đớn thân thể của giảm bớt chút xíu, máu tươi đầu chảy ròng ròng, nhưng quan tâm, lý trí còn sống cho biết, tự ngược cũng được xâm phạm .

      Dùng sức lôi kéo, ôm chặt, máu tươi đầu dính xuống mặt , lý trí tìm về được từng chút , “Hi nhi, sao, chỉ cần em ở bên cạnh là được rồi.”

      Chớp mắt cái, nhìn buông ra.

      ngã xuống đất, thoạt nhìn giống như bi điên rồi, ngón tay dùng sức cào sàn nhà, ngón tay rỉ ra máu tươi, móng tay cũng gần như bị phá hủy.

      Chưa từng thấy người nào như vậy trước mặt , giờ phút này dáng vẻ tự làm khổ của ở trước mặt , hoàn toàn hù sợ đến . vội vàng ngồi xổm xuống, dùng sức đỡ dậy, dùng rèm cửa sổ bên cạnh lau vết máu mặt , “Quyền Hạo, tỉnh táo chút, nên như vậy.”

      Lý trí từng chút từng chút trở về cơ thể , cho dù tiếp xúc thân thể với , nhưng đau đớn thân thể vẫn khó có thể chịu đựng được, cần phải hủy diệt ý niệm thỉnh thoảng dâng lên trong đầu, mười ngón tay dùng sức nắm thân thể.

      Thấy hề biết đau mà tự ngược, hóa đá rồi.

      thể thấy chết mà cứu, trong lòng nghĩ như vậy, nắm chặt hai tay định tự chịu ngược của , “Quyền Hạo, nhìn tôi, tôi làm Lâm Hi, đừng như vậy.”

      Mắt mơ hồ , thân thể run rẩy, khổ sở gọi, “Là Hi nhi.”

      “A...” vẫn khổ sở kêu.

      thấy túm được hai tay của rồi, lập tức ngồi dưới đất, ôm chặt lấy , ngăn cản tự ngược. nhàng vỗ lấy sau lưng , thấy yên tĩnh lại, nhàng ghé vào bên lỗ tai : “ đau, đau...”

      Tinh thần và sức lực của đến cực hạn từ từ yên tĩnh lại dưới giọng an ủi của , tiếp xúc khiến cho đau thân thể dần dần giảm bớt, kiệt sức, mí mắt càng ngày càng nặng, cuối cùng nhắm mắt lại, ngủ mê man.

      Đôi tay tê dại, nhìn giống như ngủ say, thoải mái thở phào hơi.

      Lắc lắc đôi tay tê dại, cau mày, bí trong lòng càng lúc càng lớn.
      Chrisheomaz thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :