1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Quyền thiếu cưng chiều, vợ yêu khó nuôi - Cố Nhiễm Nhiễm

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 24: Hô hấp đau

      Editor: Puck

      Thời gian đồng hồ đeo tay qua nửa giờ, còn chưa thấy Lâm Hi trở lại, Quyền Hạo chờ lòng đột nhiên hoảng loạn lên. vội vàng tới vườn hoa, ánh trăng dịu dàng chiếu khắp chung quanh, từng cọng cây ngọn cỏ hề có chút khác thường nào, nhưng lên biết ở đâu trong chỗ này.

      Ánh mắt lo lắng quét nhìn bốn phía, bóng dáng của thủy chung thấy được.

      Lòng bàn tay khẽ lạnh, ngước mắt chăm chú nhìn mảnh trăng càng ngày càng gần tròn, đau khắc vào tận trong xương tủy giống như ngóc đầu trở lại.

      Hoàng Bác tay cầm rượu ngon trăm năm có tiền cũng khó có được, định cho Quyền thiếu nếm thử, đợi đến gần Quyền thiếu, nhìn thấy bước chân Quyền thiếu hơi rối loạn tới vườn hoa, từ tò mò cũng theo, nhìn thấy nóng nảy trong mắt Quyền thiếu, khó tránh khỏi hơi nghi ngờ, “Quyền thiếu, cậu ở đây tìm cái gì?”

      Quay đầu nhìn lại thấy là Hoàng Bác, Quyền Hạo mấp máy môi : “Cậu có thấy Hi nhi đâu ?”

      ra là tìm Lâm Hi! Điều này cũng khó tránh vì sao Quyền thiếu gấp gáp như vậy.

      Nghe được là tìm Lâm Hi, từ trong đáy lòng Hoàng Bác có thể hiểu được tại sao Quyền thiếu lại như vậy.

      “Nửa giờ trước tôi thấy ấy hướng này, theo lý thuyết ấy nên ở đây.” Nhắc tới Lâm Hi, Hoàng Bác cũng mờ mờ ảo ảo cảm thấy chung quanh có vẻ ổn, bốn phía cũng thấy bóng dáng Lâm Hi, mà tận mắt nhìn thấy Lâm Hi về hướng này, như vậy bây giờ Lâm Hi ở đâu?

      Trong đầu thoáng qua ý niệm tốt, sắc mặt Quyền Hạo càng lúc càng lạnh lẽo, cơ thể hoàn mỹ được quần áo che giấu hơi run rẩy, “Người đâu.”

      Theo giọng Quyền Hạo vang lên, tất cả thuộc hạ núp ở chỗ tối đều ra, bọn họ cung kính hơi khom lưng nhìn Quyền Hạo, “Thiếu gia, có gì căn dặn.”

      “Có thấy nhị tiểu thư ?”

      “Nửa giờ trước có thấy, bây giờ thấy.” Nhìn dáng vẻ là thủ lĩnh thuộc hạ đáp.

      Nửa giờ trước thấy, bây giờ thấy! Ánh mắt Quyền Hạo hơi tĩnh mịch, mày kiếm khẽ nhíu, “Kiểm tra ràng từng hoa từng cỏ trong vườn hoa cho tôi, nhất định phải tìm được nhị tiểu thư.”

      “Dạ, thiếu gia.” Thuộc hạ nhà họ Quyền nghe lệnh của Quyền thiếu, tất cả đều tìm kiếm Lâm Hi ở trong vườn hoa.

      Nhìn vườn hoa đèn đuốc sáng trưng, gió mát thổi lên mặt Hoàng Bác, khiến hơi say rượu hoàn toàn tỉnh táo, nghiêng đầu nhìn Quyền thiếu vẻ mặt đông lạnh, khẳng định , “Quyền thiếu, nơi này là nhà họ Quyền, ai dám xuống tay với Lâm Hi ở đây.”

      Nơi này là nhà chính họ Quyền, cho ràng hơn chút, đây là đại bản doanh của người nhà họ Quyền, kẻ nào có mắt dám đụng đến người nhà họ Quyền ở đây, đây phải sống đủ rồi sao. Lâm Hi là nhị tiểu thư nhà họ Quyền mà Quyền thiếu thừa nhận mấy ngày gần đây, bữa tiệc này cũng tổ chức vì , thời gian trước Nam Cung Y làm tổn thương Lâm Hi nghe tay cũng bị phế bỏ, mà nhà Nam Cung còn bị nhổ tận gốc, biến mất khỏi đế đô, Quyền thiếu thương Lâm Hi là đặt ở trước mắt như thế, ai mạo hiểm tới tình huống gia tộc bị diệt tận gốc mà làm điều có lợi với Lâm Hi?

      Dưới cái nhìn của Hoàng Bác, như thế nào Lâm Hi cũng chỉ là đứa bé, khỏi hơi ham chơi, bây giờ có ở trong vườn hoa, có thể ở chỗ khác đấy.

      Lạnh lùng liếc nhìn Hoàng Bác, Quyền Hạo nhìn chậu hoa lan bị lệch vị trí kia, dự cảm chẳng lành dâng lên trong lòng, “ sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất *, đến giờ cậu còn hiểu đạo lý này sao?”

      (*) sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất: Phân tích từng câu chữ có nghĩa là “ sợ vạn phần mà chỉ lo phần vạn” ý là ngăn ngừa trước rủi ro. Nguyên nhân có cụm (thành ngữ) này lại xuất phát từ tiếng lóng có trong câu: “Vạn nhất”. Từ ‘vạn nhất’ theo tiếng lóng nghĩa là “Lỡ như”.

      Cạn ngụm rượu ngon, Hoàng Bác cảm thấy cả người đều muốn lâng lâng rồi, bị Quyền thiếu mỉa mai, có vẻ bình tĩnh hơn Mã Kiều Thần xù lông nhiều, “Nếu như có thể ở dưới nhiều ánh mắt như vậy mà làm chuyện bất lợi với Lâm Hi, đó cũng là chuyện rất lợi hại.” Nhà chính họ Quyền thoạt nhìn rất bình thường, có gì khác biệt với nhà quyền quý khác, nhưng đó chỉ là mặt ngoài, bên trong biết vụng trộm che giấu bao nhiêu cao thủ và vũ khí phòng vệ công nghệ cao.

      Mười phút trôi qua, bọn thuộc hạ vẫn tìm được Lâm hi, bọn họ đều nửa quỳ trước mặt Quyền Hạo, “Thiếu gia, chúng tôi tìm được tiểu thư, mong thứ tội.”

      “Tiếp tục tìm, cho dù lật đổ cả nhà họ Quyền, cũng phải tìm ra ấy cho tôi.” Lúc này Quyền Hạo có vẻ hơi nóng nảy.

      “Dạ, thiếu gia.” Bọn vệ sĩ cũng tin tưởng bọn họ tìm được nhị tiểu thư.

      “Quyền thiếu, cần vội vã như vậy, có lẽ Lâm Hi chơi ở chỗ khác.” Hoàng Bác lớn lên cùng Quyền Hạo từ , lần đầu tiên nhìn thấy vẻ nóng nảy hấp tấp mặt Quyền Hạo, thu lại dáng vẻ con nhà giàu, an ủi Quyền Hạo, “Đứa bé mà, khó tránh khỏi hơi ham chơi.”

      Ánh mắt sắc bén như ưng của Quyền Hạo nhìn chăm chú vào Hoàng Bác, uy hiếp nhàn nhạt , “ lời nào cậu chết sao?”

      Có chứa uy hiếp giống như đùa, lời này thành công khiến cho Hoàng Bác ngậm miệng, làm động tác kéo khóa che miệng mình lại, yên lặng vào trong nhà. Trong lòng thầm , Quyền thiếu hơi chuyện hóa thành to rồi.

      Chú ý tới thuộc hạ của mình giống như tìm cái gì đầu tiên là Phó Trường Thanh, đoán được điều gì, ngoắc tên thuộc hạ tới hỏi. Nghe xong thuộc hạ báo lại, Phó Trường Thanh giật mình nhìn ông xã mình, hơi dám tin, “ nhóc Hi thấy.” xong, ánh mắt bà tàn nhẫn, hơi thở lạnh lùng lan ra. Ở đế đô dám động tay với người nhà họ Quyền, sống đủ rồi, còn dám xuống tay với người trong số mệnh của con trai bà, bà tiêu diệt chín họ nhà người ta tệ rồi.

      Quyền Khê sống chung lâu ngày hơn hai mươi năm với bà xã, hiểu biến hóa bé của bà xã như trong lòng bàn tay, bây giờ nhìn thấy tàn nhẫn trong mắt bà ấy, ông cười nhạt , “Yên tâm, tìm được người.”

      Thời gian trôi qua từng giờ từng phút, cho đến sau nửa giờ, nhà họ Quyền chỉ huy động thuộc hạ mà còn huy động cả ám vệ, bọn họ tìm khắp lần từ xuống dưới cả nhà chính họ Quyền, đều tìm được Lâm Hi.

      Mắt thấy sắc mặt con trai càng ngày càng khó coi, Phó Trường Thanh kết thúc bữa tiệc trước thời hạn, trong lòng cũng gấp gáp vì tìm được Lâm Hi, trước đây lâu còn yên lành xuất trước mặt bọn họ, sao thấy là thấy?

      Ban đêm lạnh lẽo nồng, hoa cỏ trong vườn hoa cũng che phủ tầng sương mù ngưng đọng thành giọt sương, ánh trăng nhu hòa cũng dần thêm ánh sáng.

      Suối phun bên cạnh núi giả ào ào chảy xuôi, bên cạnh đài phun nước là ao cá của ông cụ Quyền, mặt nước yên ả lúc này tạo nên gợn sóng. Dưới bóng đêm, sóng gợn lăn tăn, ánh trăng chiếu vào sóng nước, giống như ao trân châu.

      Hoàng Bác còn chưa rời cũng chú ý đến sao thấy bóng dáng Lâm Hi, ánh mắt khi nhìn suối phun vốn cũng tùy ý đảo qua, khi quét qua mặt nước ao cá của ông cụ Quyền, thấy sóng nước nổi mặt nước, theo trực giác cảm thấy kỳ quái.

      Thế đứng của Quyền Hạo thay đổi, đôi tay nắm chặt thành quả đấm, “Tìm, tiếp tục tìm, tìm cho đến khi thấy ấy thôi.” Trong giọng lạnh lẽo lộ vẻ khẩn trương, sợ, sợ có gì ngoài ý muốn.

      Thuộc hạ và nhóm ám vệ tìm được Lâm Hi khẩn trương lau mồ hôi nhìn thiếu gia nhà mình, nghe được thiếu gia nhà mình ra lệnh lần nữa, bọn họ tiếp tục nghiêm túc tìm.

      “Quyền Hạo, con đừng vội, nhất định có thể tìm được Lâm Hi.” Phó Trường Thanh nhìn qua video theo dõi trong nhà, thấy Lâm Hi tới vườn hoa, cũng chưa rời , bà khẳng định Lâm Hi nhất định ở trong vườn hoa, nhưng mà trong trong ngoài ngoài vườn hoa cũng bị tìm khắp rồi, như vậy rốt cuộc người ở đâu?

      Hoàng Bác càng nhìn ao cá này càng cảm thấy có gì đúng, tới bên cạnh ao cá, nhìn xuống dưới, hoảng hốt. Bởi vì là ban đêm, cho dù tất cả đèn trong vườn hoa đều được bật lên, nhưng nước ao cá hơi xanh biếc rất khó để cho người ta nhìn thấy trong ao có gì, nhưng Hoàng Bác từ tiếp nhận huấn luyện của quân nhân, thị lực của đặc biệt tốt, cho nên nhìn thấy Lâm Hi mà thuộc hạ và ám vệ của nhà họ Quyền thấy.

      Giờ phút này giống như ngủ say yên tĩnh nằm dưới đáy áo, cỏ dưới nước quấn quanh người , cá vây quanh.

      Chớp chớp cặp mắt, Hoàng Bác còn chưa từ trong giật mình lấy lại tinh thần, dụi dụi cặp mắt, lại lần nữa nhìn thấy ràng Lâm Hi ở dưới đáy ao, lập tức lớn tiếng về phía Quyền Hạo: “Quyền thiếu, Lâm Hi ở trong ao cá.”

      Giọng Hoàng Bác còn chưa dứt, Quyền Hạo đến bên cạnh ao cá cách xa, cũng thấy được Lâm Hi giờ phút này nằm dưới đáy ao. Đau thể chính là cảm nhận lúc này của , trái tim dường như bị bàn tay vô hình nhéo, thân thể của run rẩy ngừng, chính mình cũng thể tin được tất cả nhìn thấy, giờ khắc này, cảm thấy, cho dù là hô hấp, toàn thân cũng đều đau.

      tung người lên, ôm lấy còn tri giác trong nước.

      Nổi mặt nước, trong ngực toàn thân lạnh lẽo đến đáng sợ, cặp mắt nhắm chặt, thoạt nhìn giống như đặc biệt mất sinh mạng.

      Dưới giúp đỡ của đám người Hoàng Bác, Quyền Hạo ôm Lâm Hi nhanh chóng từ ao cá ra.

      Phó Trường Thanh và Quyền Khê cũng giật mình khi thấy con mình ôm Lâm Hi từ trong ao cá ra, bọn họ cũng nghĩ đến Lâm Hi thấy lại ở trong ao cá.

      “Hi nhi.” Lòng bị hoảng sợ và đen tối chiếm lĩnh, hai tay run run.

      Hoàng Bác đưa tay kiểm tra hơi thở của Lâm Hi, phát sớm còn hô hấp, nhìn Quyền Hạo gần biên giới của sắp sụp đổ, sờ lên ngực Lâm Hi, cảm nhận được tim nhảy lên, lòng hoảng hốt, “Quyền thiếu, Lâm Hi có hô hấp và nhịp tim, giờ phải nhanh cấp cứu.”

      Lời của Hoàng Bác thể nghi ngờ đánh kích nặng nề cho Quyền Hạo ở ranh giới, cả người giống như bị mất linh hồn.
      heomazChris thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 25: may là có chuyện gì

      Editor: Puck

      Bệnh viện Lĩnh Lâm từ khi thành lập đến nay, chưa từng xuất huy động nhiều bác sỹ đứng đầu như vậy.

      Giờ khắc này, trong phòng phẫu thuật quy tụ đông đảo bác sỹ đứng đầu, bọn họ cấp cứu đặc biệt mất sinh mạng bàn mổ.

      Khi nhị tiểu thư được đưa tới bệnh viện có hô hấp và nhịp tim, nhiệt độ cũng rất thấp, theo y học đại, nhị tiểu thư qua đời, khi nhóm bác sỹ đứng đầu bọn họ nhìn thấy Quyền thiếu điên cuồng bọn họ sợ chết lập tức nghiêng đầu nhị tiểu thư còn có thể cứu. Nhị tiểu thư còn chưa cấp cứu bị phán định tử vong, bọn họ cũng phải muốn sống.

      Ngoài phòng phẫu thuật, Hoàng Bác nhìn Quyền Hạo chân mày nhíu chặt, tròng mắt sóng nước mênh mông, khiến cho người ta có cảm giác đau thương đến tột độ.

      Vẻ mặt đau lòng như thế, Hoàng Bác mới biết Quyền thiếu ra là người đàn ông bình thường hối hận đau khổ.

      Nhìn chăm chú vào cửa phòng phẫu thuật, chữ tiến hành phẫu thuật đập vào mắt rất chói mắt, nhìn xéo sang vợ chồng Quyền Khê cũng khẩn trương chờ đợi kết quả, mơ hồ có cảm giác, vợ chồng Quyền Khê lo lăng Quyền thiếu hỏng mất.

      cũng phải hết sức hiểu người trong số mệnh đối với Quyền thiếu mà là cái gì, nhưng giờ phút này nghĩ đến suy đoán đáng sợ, nếu tối nay Lâm Hi cứ như thế mà chết , sợ rằng Quyền thiếu hoàn toàn hỏng mất.

      Mười giờ khá dài lại mệt mỏi trôi qua, bây giờ là sáng ngày hôm sau rồi, mặt trời mới mọc có tia sáng chói mắt, ở bệnh viện dường như bị ánh mặt trời chiếu trực tiếp vào, vẫn u ám lạnh lẽo và yên tĩnh.

      Đúng lúc này trong chờ mong của mọi người cửa phòng phẫu thuật rốt cuộc mở ra, viện trưởng cả người mệt mỏi chậm rãi ra ngoài.

      Thấy viện trưởng ra ngoài, Quyền Hạo lên đầu tiên, giọng khàn khàn mà hỏi, “ ấy như thế nào?” Mày kiếm nhíu chặt hề có khắc thả lỏng, thần kinh căng thẳng cũng thể buông lỏng, trong quá trình đợi phẫu thuật kết thúc, ngay cả hô hấp cũng đau đớn. die nda nle equ ydo nn

      Thấy Quyền thiếu khẩn trương giống như chờ đợi tuyên bố, tim viện trưởng lần nữa treo lơ lửng, đẩy kính mắt mũi cái, “May mà đưa tới kịp thời, tiểu thư thoát khỏi nguy hiểm tính mạng, chỉ cần điều dưỡng tốt ấy có chuyện gì.”

      Làm bác sỹ đứng đầu khoa ngoại, khoa tim mạch, lần phẫu thuật này có thể dùng hết tinh hoa trọn đời của ông. Chỉ có điều nhắc tới cũng quỷ dị, nhị tiểu thư đặc biệt còn sinh mạng vẫn được bọn họ cấp cứu lại được, bọn họ cảm thấy rất thể tưởng tượng nổi.

      Thân thể căng cứng của Quyền Hạo được thả lỏng, tâm tình khẩn trương vẫn khẩn trương như cũ, nhưng vẫn thở phào nhõm, giọng khàn khàn mà hấp dẫn, “Cám ơn.”

      Dứt lời, xoay người về phía phòng phẫu thuật.

      tiếng cám ơn này nhưng lại dọa sợ viện trưởng, ông trừng lớn mắt, ông nghe lầm chứ.

      Hoàng Bác cả đêm ngủ nhưng tinh thần vẫn tốt như cũ, đôi tay khoanh lại, nhìn viện trưởng ngây ngẩn cả người, nâng khóe môi nở nụ cười yếu ớt. Tiếng cám ơn này của Quyền thiếu bao hàm thành phần gì, làm bạn từ hiểu quá ràng. Quét mắt nhìn qua cửa phòng phẫu thuật, day quanh hai mắt mình, giọng buồn bã. Haizzz ~ đêm ngủ, quầng thâm hai mắt này khẳng định lại sâu thêm, điều này ảnh hưởng tới vẻ tuấn của .

      Nhìn chung quanh vòng, Hoàng Bác rời khỏi bệnh viện.

      Trong phòng phẫu thuật có hai ba người phụ trách khẽ đặt Lâm Hi lên giường đẩy, thấy bóng dáng Quyền thiếu, lập tức tập thể cung kính : “Quyền thiếu.”

      giơ ngón tay lên, làm động tác đừng lên tiếng, tầm mắt khóa chặt vào .

      Toàn bộ ánh đèn phẫu thuật đều rơi mặt , dung nhan tái nhợt, chân mày nhíu chặt.

      như vậy, nhìn thấy mà hoảng sợ cũng đau lòng khó hiểu.

      Môi mỏng khẽ nhúc nhích, bảo, “ ra ngoài.”

      Mọi người lập tức rời khỏi, cẩn thận đóng cửa lại, bên trong phòng hoàn toàn yên tĩnh.

      đưa tay lau mặt , khóe mắt thoáng nước mắt, cảm xúc ấm áp khiến cho lòng lo lắng của trở nên bình tĩnh, “Xin lỗi, bảo vệ tốt cho em.”


      Khi Lâm Hi tỉnh lại là buổi tối, vừa mở mắt ra nhìn, thấy gương mặt tuấn tú áy náy.

      Ánh mắt trong veo như nước nhìn thẳng vào mắt Quyền Hạo, khóe môi khỏi dẩu lên, “Tại sao lại dùng ánh mắt áy náy nhìn tôi?”

      Tay Quyền Hạo vuốt ve khuôn mặt nhắn mềm mại của , “Xin lỗi.”

      sợ đến ngây người có được ! Đẩy xuống nước phải , xin lỗi cái gì? Quả chính là giải thích được!

      ...

      lúc với Quyền Hạo, cũng cảm thấy hơi mệt, Quyền Hạo lại tìm bác sỹ tới, mệt mỏi nhất định có nguyên nhân. d1en d4nl 3q21y d0n

      Trong phòng bệnh to lớn, chỉ còn lại mình .

      Lấy ngọc bội xanh biếc sáng long lanh từ trong túi áo ra, giải thích được nghiên cứu ngọc bội khiến cho vứt bỏ thân thể Lâm Hi Nhi.

      bị Quyền Tĩnh Thiên đẩy xuống ao cá, thiếu chút nữa chết đuối linh hồn của chạy ra từ thân thể, nhìn thấy miếng ngọc bội này phát ra ánh sáng xanh nhạt vây quanh thân thể , khắc kia, sợ hãi trong lòng. Miếng ngọc bội này ở bên cạnh khi vừa sống lại, nhưng khi bị đưa đến nhà họ Quyền chưa từng thấy miếng ngọc bội này, mà khi sinh mạng của bị nguy hiểm, ngọc bội này lại xuất !

      Vuốt ve ngọc bội, băn khoăn nơi đáy lòng càng lúc càng lớn.

      Cửa bị Quyền Hạo mở ra, nhanh chóng cất ngọc bội , nhận lấy đông đảo bác sỹ kiểm tra, trong lòng phiền đến xong.

      Chỉ có điều Lâm Hi bị chìm nhưng chết được các bác sỹ kiểm tra, tỏ vẻ buồn bực hơn.

      Thân thể chỉ hơi yếu, lần chìm xuống nước này tạo thành ảnh hưởng đến trái tim từng đập, bệnh tim của cũng phát tác, may mắn!

      Nhị tiểu thư bị cảm , mệt mỏi là bình thường đấy!

      ...

      Nghe nhiều lời như vậy của bác sỹ, rất muốn cái tát đập chết những người này.

      Nếu thân thể của có gì đáng ngại, vậy tại sao phải nằm viện?!

      Trong ba ngày nằm viện khi Lâm Hi ở ranh giới luống cuống, cả ngày lẫn đêm bị nhóm lớn bác sỹ kiểm tra tới kiểm tra lui, cũng trừ bệnh tim ra bệnh gì cũng kiểm tra ra, sắp muốn điên.

      Gặp lại viện trưởng nhìn có ý tốt này chuẩn bị kiểm tra, cặp mắt lạnh lẽo, cái ly tay chút khách khí đập lên người viện trưởng, kiên nhẫn đến cực điểm, “Mỗi ngày đều kiểm tra nhiều như vậy, ông cho tôi biết, tôi trừ bệnh tim ra còn có bệnh gì khác?”

      Nhị tiểu thư trước mắt phát giận, trong lòng viện trưởng muốn lui ra, ông cũng muốn kiểm tra nhiều như vậy, chỉ có điều Quyền thiếu có dặn dò, ông cũng muốn.

      Thấy giống như nổi giận, Quyền Hạo gọt táo liếc mắt nhìn viện trưởng, “Kiểm tra hôm nay cần, ông làm chuyện của ông là được rồi.”

      Viện trưởng ước gì được làm chuyện của mình, khi lời Quyền Hạo vừa rơi xuống, ông lập tức chạy vội ra ngoài.

      “Hi nhi, ăn táo thôi.” đưa trái táo gọt vòng lớn tới trước mặt .

      cúi đầu nhìn vỏ trái táo trong thùng rác, chỉ thấy vỏ có thịt trái dày, lại nhìn trái táo trước mắt phần thịt nhiều, khóe miệng giật giật, “ ăn .”

      Nghĩ đến Quyền Hạo là đại thiếu gia thế gia, vậy sao có thể phục vụ người khác, để cho gọt táo, cũng đành lòng nhìn thẳng.

      sai, Lâm đại tiểu thư xưa nay sai bảo người giúp việc thuận tay, ở trong bệnh viện có người cho sai bảo, đối mặt với Quyền Hạo vẫn hơi kỳ quái, sai bảo cực kỳ thuận tay, nguyên nhân là tại sao? ra rất đơn giản, chỉ lười phải động, thử sai bảo Quyền Hạo chút, ngờ Quyền Hạo rất nghe lời, cho nên chấp nhận bị sai bảo.

      Ừm. Đại thiếu gia thế gia bị sai bảo, đúng là có chút lên mặt như thế.

      kiện rơi xuống nước lần này, Quyền Hạo luôn nghĩ ngã vào ao cá như thế nào, hung thủ khiến cho suýt chút nữa tèo là Quyền Tĩnh Thiên. nghĩ cho dù , Quyền Hạo cũng nhất định tin , Quyền Tĩnh Thiên thù oán với tại sao có thể làm như vậy, suy tính đến khả năng này nên mới chưa , nhưng thù này ghi vào trong lòng rồi.

      Vẻ khinh bỉ trong mắt rất ràng, nhếch khóe môi lên cười , “Hi nhi ghét bỏ gọt táo sao?”

      Đưa mắt nhìn Quyền Hạo, Lâm Hi trả lời, tiếp tục xem tạp chí.

      Thấy để ý đến mình, Quyền Hạo để trái táo lên bàn, lập tức ra ngoài.

      Thế gia có quyền thế che trời như nhà họ Quyền, tuyệt đối tha thứ cho ngời ra tay với người nhà họ Quyền, lần này kiện Lâm Hi rơi xuống nước thoạt nhìn quá tầm thường, nhà họ Quyền mực điều tra sau lưng có ai ra tay với Lâm Hi.

      Nhà chính họ Quyền trừ phòng ngủ có camera theo dõi ra, những chỗ khác đều lắp đặt theo dõi, kỳ quái chính là, đêm đó khi Lâm Hi rơi xuống nước, video theo dõi lại có, khi Lâm Hi vào vườn hoa có, video lên, đầu tiên Lâm Hi ngắm nhìn hoa lan chút, sau đó đến bên cạnh ao cá, trong lúc đó Lâm Hi rơi xuống nước như thế nào ai biết được.

      “Còn chưa điều tra sao?” Vừa ra đến bên ngoài phòng bệnh, Quyền Hạo liền nghe điện thoại.

      “Thiếu gia, khách mời đêm đó cũng có hiềm nghi.” Trần Tiêu cung kính , “ ra nếu như thiếu gia muốn biết tiểu thư rơi xuống nước như thế nào, thiếu gia cứ hỏi tiểu thư chút, dù sao lúc ấy chỉ có mình tiểu thư ở vườn hoa.” làm quản gia cũng rất nghi ngờ, trong vườn hoa nhà chính họ Quyền cũng núp ít ám vệ, sao ai cũng biết tiểu thư rơi xuống nước như thế nào?

      Cúp điện thoại, Quyền Hạo trở lại trong phòng bệnh.

      “Hi nhi, đêm đó em có thấy ai đẩy em xuống nước ?” Mấy ngày nay vẫn hỏi vấn đề này, vẫn trầm mặc . tin tưởng, là cẩn thận ngã xuống ao cá, rơi xuống nước, sau lưng nhất định có người đẩy xuống.

      Lâm Hi khép tạp chí lại, ngước mắt nhìn Quyền Hạo, “Nếu tôi tin sao?”
      heomazChris thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 26: Đố kỵ hại người

      Editor: Puck

      Cặp mắt thâm thúy của nhìn thẳng chăm chú vào , ánh sáng trong mắt mang tính tin tưởng toàn tâm toàn ý.

      Tròng mắt màu đen như mực giờ khắc này ra đủ loại ánh sáng nữa, ánh mắt giống như khóa chặt, khuôn mặt nhắn lớn chừng bàn tay lộ ra vẻ nặng nề. nhàng đặt tạp chí lên bàn, tầm mắt rơi ra ngoài cửa sổ, thưởng thức thế giới bên ngoài, trong lòng cũng tính toán, tỷ lệ Quyền Hạo tin tưởng .

      Bốn phía yên tĩnh gần như hơi khiến cho người ta hít thở thông, khẽ nhếch khóe môi, “Chỉ cần là em , đều tin tưởng.”

      Theo tiếng của rơi xuống, ánh mắt hơi nghi ngờ của rơi lên người , quá tin tưởng khẽ nhíu chặt chân mày, “ hay giả?” phải xem thường chính , cho ràng mình lợi hại đến có khả năng khiến Quyền Hạo tin tưởng câu của mình. Huống chi đẩy xuống nước phải là người khác, mà là Quyền Tĩnh Thiên cùng là người nhà họ Quyền, thế nào Quyền Tĩnh Thiên và Quyền Hạo cũng là chú cháu, mà và Quyền Hạo chung đụng mới chưa đủ thời gian tháng.

      .” tăng thêm giọng điệu, chính là vì để cho tin tưởng .

      Nâng chân mày thanh tú lên, nhìn khuôn mặt cực kỳ nghiêm túc của , cảm thấy bất ngờ.

      “Chính là...” ngầm đánh giá trong lòng, định Quyền Tĩnh Thiên ra khỏi miệng, ai ngờ lúc này cửa phòng bệnh bị người đẩy ra, tiến vào chính là Quyền Tĩnh Thiên, lời chuẩn bị ra khỏi miệng bị mắc kẹt. Tròng mắt long lanh mơ hồ che giấu thông minh nhìn chăm chú vào Quyền Tĩnh Thiên, đáy lòng oán thầm, Quyền Tĩnh Thiên này phải đến xem chết chưa chứ?

      Còn thiếu chút, có thể biết là ai đẩy xuống nước, ngờ chỉ hai chữ rồi , quay đầu lại thấy là chú họ Quyền Tĩnh Thiên của mình, cảm thấy ngoài ý muốn.

      đôi mắt đen đậm như mực, lỗ mũi cao thẳng, môi mỏng khẽ mím, tóc mái hơi dài che khuất mày rậm, vóc người hoàn mỹ giống như người mẫu, ý cười nhàng mặt tuy đẹp nhưng lộ vẻ xa cách, làm cho người ta có cảm giác trống rỗng nhìn như gần nhưng cách nào chạm tới. Đây chính là Quyền Tĩnh Thiên, con cưng của trời kiêu ngạo ai bì nổi.

      “Sao chú lại tới đây?” Quyền Hạo lạnh nhạt hỏi.

      Người chú họ này của , chắc chắn chủ động quan tâm người khác, xuất ở đây, khiến cho người ta cảm thấy ngoài ý muốn và kỳ quái.

      Quyền Tĩnh Thiên nghe được lời đứa cháu nhà mình , khóe môi nhếch lên đường cong càng cong thêm, bình tĩnh nhìn chằm chằm vào Lâm Hi, “Đến xem nhị tiểu thư nhà họ Quyền chết chưa.” Giọng của giống như quỷ mị, ánh mắt lộ vẻ u lạnh lẽo.

      cơn ớn lạnh từ xương sống lan tràn ra toàn thân, Lâm Hi khẽ nắm đôi tay, mặt thay đổi, thầm cắn răng nghiến lợi. Nâng khóe môi lên, lạnh giọng chê cười, “Rất cám ơn chú tới thăm, yên tâm, tôi còn sống rất tốt.”

      “Ừ.” Quyền Tĩnh Thiên giống như nghe thấy châm chọc trong lời của , nghiêm túc gật gật đầu , “Nhìn dáng vẻ tinh khí mười phần của bé cũng biết chết được.”

      Cặp mắt nhìn thẳng vào Quyền Tĩnh Thiên, căm ghét ta trong đáy lòng Lâm Hi lại thêm nặng. Lần đầu tiên và Quyền Tĩnh Thiên gặp mặt, ta đẩy ngã xuống nước, đếm xỉa đến cầu cứu, nhìn dáng vẻ muốn làm chết đuối, nhưng mạng lớn chết được, lần thứ hai gặp mặt lại thầm trào phúng chết . Thái độ coi sinh mạng người ta như con kiến hôi này, hết sức khó chịu.

      “Quyền Tĩnh Thiên, chú rất thất vọng sao?” Cùng Quyền Tĩnh Thiên nhìn thẳng vào mắt nhau, ánh mắt giỏi quan sát người khác của nhìn thấy thất vọng và ác độc trong mắt ta. ta có gì mà thất vọng, đứa trẻ mồ côi nơi nương tựa, ta cần gì vì thấy chết mà cảm thấy thất vọng. Nhắc tới cũng kỳ quái, tại sao ta lại muốn đẩy vào chỗ chết?

      bé trước mắt liếc mắt nhìn thấu tất cả suy nghĩ ở trong lòng , Quyền Tĩnh Thiên hề ngoài ý muốn, cười khẽ, đến gần bên người bé, thái độ bề cúi mắt nhìn xuống , khóe môi nhếch lên nụ cười lạnh như có như , cặp mắt nhanh chóng thoáng qua tia sát ý, “Tôi thất vọng, bé nhìn lầm rồi.”

      Khuôn mặt nhắn lớn chừng bàn tay, mắt to linh khí bức người, thân thể gầy , bé như vậy lại là người trong số mệnh của cháu , càng nhìn , càng thấy được bé này hề giống như mới mười hai tuổi, càng tỏ vẻ như người trưởng thành hơn.

      Dời khỏi tầm mắt của Quyền Tĩnh Thiên ở người, Lâm Hi nhìn Quyền Hạo đứng bên cạnh bọn họ, trong lòng nghĩ đến chủ ý thú vị, “Quyền Hạo, có phải rằng tôi cái gì cũng tin ?”

      “Hi nhi muốn điều gì sao?” khí giữa Hi nhi và chú họ rất quỷ dị, thậm chí biết rốt cuộc bọn họ cái gì.

      Đuôi khóe mắt nhìn lướt qua Quyền Tĩnh Thiên, biết ta nhìn thấu định điều gì, vẻ mặt lạnh nhạt kia, nhìn thấy mà nhíu chặt chân mày, ghét dáng vẻ lạnh nhạt như vậy của Quyền Tĩnh Thiên, “Chính là ta đẩy tôi xuống nước.”

      Lời của vừa dứt, Quyền Hạo kinh ngạc trong thoáng chốc, Quyền Tĩnh Thiên cười nhạt.

      “Quyền Tĩnh Thiên, mày ra cho tao.” Có lẽ quá mức kinh người, ngay cả xưng hô kính trọng cũng có. Nhìn chăm chú vào Quyền Tĩnh Thiên cười khẽ, Quyền Hạo lạnh lùng , trong đáy lòng như có thứ gì lên men, sắc mặt vô cùng khó coi.

      khí chung quanh lặng lẽ thay đổi, hình như bị nguy hiểm đến gần.

      Khóe môi Quyền Tĩnh Thiên hơi vểnh, lời của Lâm Hi hề tạo thành chút ảnh hưởng nào tới , nghe lời của đứa cháu mím môi cười, thong dong lạnh nhạt cất bước ra ngoài.

      Nhìn hai người Quyền Hạo và Quyền Tĩnh Thiên trước sau ra ngoài, Lâm Hi cảm thấy rất quỷ dị.

      Quyền Tĩnh Thiên ra sau cùng bước ra khỏi cửa thuận tay đóng cửa phòng lại, còn chưa xoay người lại, gương mặt điển trai của lập tức trúng kích nặng nề, cả người lảo đảo lui về sau hai bước mới đứng vững, khóe môi tràn ra vết máu đỏ tươi, quanh co theo cằm, đưa mu bàn tay lên lau khóe môi, máu tươi dính vào mu bàn tay .

      Hạ thấp mắt nhìn máu tươi mu bàn tay, Quyền Tĩnh Thiên chậm rãi ngước mắt lên nhìn Quyền Hạo căm tức nhìn mình. bao nhiêu năm, còn chưa từng có người dám đánh như vậy, người dám động đến đều có kết quả tốt, bây giờ lại bị chính cháu mình đánh.

      ấy phải người mày có thể động.” mặt Quyền Hạo đầy lo lắng, mặt chút thay đổi với Quyền Tĩnh Thiên. Mỗi khi trong đầu lên hô hấp và dáng vẻ y như chết, tim của gần như muốn hít thở thông, đau này ngay cả hô hấp cũng đau, đau đêm trăng tròn cũng sánh nổi nửa nỗi đau mất . Vuốt ngực đau đớn gay gắt, bây giờ giống như đau càng thêm lợi hại.

      Tại sao Quyền Tĩnh Thiên muốn đẩy Hi nhi xuống nước, Hi nhi chết có lợi ích gì?

      Quyền Tĩnh Thiên thẳng sống lưng, sắc mặt cười biến mất, khẽ nheo tròng mắt lại nhìn thẳng vào Quyền Hạo, “ sao? Mà tao cũng đụng đến ta.” Dứt lời, xoay người rời , bóng lưng cao ngạo và lạnh nhạt cùng tồn tại lúc này bị bóng mờ bao phủ.

      “Quyền Tĩnh Thiên.” Quyền Hạo cắn chặt răng gầm .

      Nhìn hành lang bóng người, sắc mặt tái mét đẩy cửa vào.

      Lâm Hi nghe động tĩnh bên ngoài, tò mò Quyền Hạo xử lý chuyện này như thế nào. từng gặp người biết xấu hổ, nhưng chưa từng gặp người có da mặt dày như Quyền Tĩnh Thiên, lúc ấy ràng ta muốn chết đuối, chết nhập viện rồi, ta còn có mặt mũi đến nhìn , cũng sợ bị ra ta là người đẩy xuống nước, cần ăn đòn!

      Lời mang theo vẻ trào phúng ngầm của Quyền Tĩnh Thiên, hết sức khó chịu, trong lòng rất uất ức, từng bị người ta đối xử như vậy khi nào.

      Đêm đó chỉ có và Quyền Tĩnh Thiên ở trong vườn hoa, trừ Quyền Tĩnh Thiên ra còn có ai vào đây đẩy xuống nước, chẳng lẽ có quỷ.

      Tham lam mà nhìn khuôn mặt khiến si mê, áy náy trong lòng càng ngày càng sâu, “Hi nhi, em nghỉ ngơi cho tốt, về trước xử lý ít chuyện rồi quay lại với em.”

      Chớp đôi mắt to tròn vo, Lâm Hi đại khái đoán được Quyền Hạo muốn làm chuyện gì.


      Nhà chính họ Quyền, giờ phút này trong thư phòng Quyền Khê có ba người, là Quyền Hạo mặt tỏ vẻ gì, là Quyền Tĩnh Thiên mặt vẫn nở nụ cười , người khác đen mặt là Quyền Khê.

      Thư phòng chỉnh tề sạch hơi xốc xếch, thảm hơi bẩn càng tỏ mới vừa rồi ở đây xảy ra chuyện gì.

      Từ khi Lâm Hi ra Quyền Tĩnh Thiên chính là hung thủ Quyền Hạo lập tức phái người dưới và ám vệ điều tra ràng ở nhà chính. ra màn hình giám sát ở trong vườn hoa bị người chỉnh sửa, còn có đêm đó sở dĩ có ám vệ nhìn thấy Lâm Hi ngã xuống nước, hoàn toàn là bởi vì ngày hôm đó Quyền Tĩnh Thiên phái ám vệ chỗ khác làm việc khác, khi điều tra chuyện này những ám vệ được Quyền Tĩnh Thiên điều động chỗ khác đều làm việc ở chỗ khác.

      Người nhà chính họ Quyền tra chuyện này, đều bởi vì lực ảnh hưởng của Quyền Tĩnh Thiên ở nhà họ Quyền quá lớn, người biết tình hình bên trong cũng dám tiết lộ.

      “Quyền Hạo, con chuyện này xử lý như thế nào?” Xảy ra chuyện như vậy, Quyền Khê muốn cầm gậy đập gãy chân Quyền Tĩnh Thiên, đây là chuyện gì chứ? Con mình khó khăn lắm mới tìm được người trong số mệnh, chú em này tốt rồi, lại muốn làm Lâm Hi chết đuối, đây phải muốn hại chết Quyền Hạo sao.

      Quyền Khê luôn luôn giúp lý giúp thân thiên vị bất kỳ ai, chuyện này là lỗi của Quyền Tĩnh Thiên.

      Lạnh lùng liếc nhìn Quyền Tĩnh Thiên, Quyền Hạo giơ mu bàn tay bầm tím lên, nhíu chặt chân mày lạnh lùng , “ ta dù sao cũng là người nhà họ Quyền, Hi nhi lại may mắn có gì đáng ngại, xử lý theo gia pháp là được.” Nếu phải nể tình hai người có hơn hai mươi năm tình nghĩa cũng suy tính đến Hi nhi có gì đáng ngại, Quyền Tĩnh Thiên sớm chết trong súng của rồi.

      “Tĩnh Thiên, chú chút, Lâm Hi kia có lỗi gì, mà chú muốn làm chết đuối con bé, chết đuối con bé có chỗ tốt nào với chú sao?” Chú em họ này trước mắt là người phát triển tốt nhất trong quân đội của nhà họ Quyền, lần đầu tiên gặp mặt muốn làm Lâm Hi chết đuối, đủ hoang đường.

      Liếc mắt nhìn Quyền Hạo hận mình thấu xương, Quyền Tĩnh Thiên thu lại nụ cười , gương mặt tuấn tú bị băng lạnh vây lấy, môi mỏng khẽ mở , “Muốn trừng phạt tôi như thế này cứ tùy tiện, có vấn đề.”

      “Quyền Tĩnh Thiên, thái độ như này của chú là thế nào?” Thấy thái độ làm sai rồi còn nhận của em họ, mặt Quyền Khê trầm quát lớn, “Làm Lâm Hi chết đuối, nhìn Quyền Hạo vì tuyệt vọng mà tự sát, chú rất thích nhìn như vậy đúng ?”

      câu sau cùng của Quyền Khê đánh trúng Quyền Tĩnh Thiên dễ vỡ, cam lòng trong lòng giống như bộc phát ra vào giờ khắc này, đố kỵ lên đầy mặt , “Đều là người mang huyết mạch bị nguyền rủa của nhà họ Quyền, tại sao nó có thể tìm được người trong số mệnh, mà tôi lại tìm được?”

      tiếng bạt tai thanh thúy vang lên, Quyền Khê chỉ tiếc rèn sắt thành thép nhìn Quyền Tĩnh Thiên, “Nhà họ Quyền chúng ta có lịch sử mấy ngàn năm, mỗi thời đại người nhà họ Quyền đều phải tìm người trong số mệnh, người có thể tìm được người trong số mệnh là thiểu số, có thể làm bạn cả đời với người trong số mệnh là thiểu số trong thiểu số. Thái độ bây giờ của chú là trách chính chú là người nhà họ Quyền, hay chú đố kỵ với Quyền Hạo vì có thể tìm được người trong số mệnh.”
      heomazChris thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 27: Ngọc bội kỳ quái

      Editor: Puck

      Tất cả chuyện xảy ra trong thư phòng, Phó Trường Thanh thể nào biết được. Mới vừa rồi từ bên ngoài về đến nhà bà nhìn thấy sắc mặt con trai tái mẹt ra, “Quyền Hạo, xảy ra chuyện gì?”

      Dừng bước chân, nhìn chăm chú vào mẹ quan tâm mình, sắc mặt Quyền Hạo dễ nhìn hơn chút, giọng cố hết sức thả lỏng, “ có việc gì, con về trước.”

      Phó Trường Thanh khẽ chớp mắt, nhìn cửa phòng đóng lại.

      Bên trong thư phòng, Quyền Khê đau đầu nhìn Quyền Tĩnh Thiên cả người là vết thương, suy nghĩ rất nhiều biện pháp, cuối cùng ông rất bất đắc dĩ thở dài tiếng, “Tĩnh Thiên, chú về .” Ông tuy là chủ của nhà họ Quyền, nhưng Tĩnh Thiên phải là con trai ông, chỉ là em họ ông, Tĩnh Thiên làm việc gì sai bị dạy dỗ, cũng tiếp nhận gia pháp rồi, bây giờ còn quật cường chịu nhận sai, ông cũng có cách nào.

      Quyền Tĩnh Thiên quỳ chân đất, ánh mắt lạnh lùng nhìn Quyền Khê, vết thương đầy người làm tổn hại đến vẻ kiêu ngạo của , thẳng tắp lưng, mặt trầm lời ra khỏi thư phòng. Ở ngoài cửa thư phòng, giáp mặt với Phó Trường Thanh kinh ngạc, khẽ nhếch mày, chào hỏi Phó Trường Thanh mà rời .

      Kinh ngạc phút, Phó Trường Thanh hiểu ra sao, cau mày đẩy cửa vào thư phòng, nhìn thấy ông xã lập tức đặt câu hỏi, “Quyền Khê, xảy ra chuyện gì?”

      Trong giọng bà xã chứa nghi ngờ, Quyền Khê nặng nề thở dài tiếng, “Hung thủ đẩy Lâm Hi xuống nước là Tĩnh Thiên.” Chuyện này xem như là chuyện xấu trong nhà thể truyền ra ngoài rồi, người nhà họ Quyền hại người nhà họ Quyền trước nay chưa từng có.

      “Cái gì!” lượng của Phó Trường Thanh đột nhiên cất cao, dám tin, “Tĩnh Thiên tại sao phải làm vậy?” Ý niệm bây giờ của bà chính là muốn làm thịt Quyền Tĩnh Thiên, người trong số mệnh con trai của bà cũng dám động, chán sống, thằng nhóc chết tiệt, may mà Lâm Hi có việc gì.

      “Ông cụ căn dặn, đưa Tĩnh Thiên đến doanh trại Tây Bắc lịch lãm, trong vòng ba năm cho trở về đế đô.” Biết tính tình nóng nảy của bà xã, Quyền Khê có ý định quá nhiều với bà xã, tránh cho bà xã ra tay càng thêm nặng với Tĩnh Thiên.

      “Đây coi là trừng phạt gì?” Phó Trường Thanh cắn răng, oán hận , “Ném nó đến Tây Tạng , chỉ cần xử lý tốt những phần tử độc lập Tây Tạng * kia, để cho nó cần quay lại nữa.”

      (*) Độc lập Tây Tạng hay phong trào độc lập Tây Tạng: là phong trào đòi độc lập cho các vùng đất mà người dân Tây Tạng sống và đòi tách biệt về mặt chính trị của những vùng đất này khỏi chế độ chính trị của cộng hòa nhân dân Trung Hoa (Theo wikipedia)

      ...

      Xử phạt đối với Quyền Tĩnh Thiên hung thủ đẩy Lâm Hi xuống nước được xác định trong cuộc thảo luận giữa Quyền Khê và Phó Trường Thanh, sắp bị đưa đến Tây Tạng, đảm nhiệm chuyên viên trung ương phái , đặc biệt xử lý phần tử độc lập Tây Tạng.

      Xử phạt như vậy, Phó Trường Thanh vẫn cảm thấy hả giận, bà lấy thân phận đương gia chủ mẫu của nhà họ Quyền triệu tập toàn bộ ám vệ bên cạnh Quyền Tĩnh Thiên, còn sử dụng đặc quyền của mình ở Tây Tạng đào vô số bẫy rập chính trị, chờ tự sinh tự diệt ở Tây Tạng.

      Cử động của bà xã quá đáng, Quyền Khê ngăn cản cũng trách mắng.

      Mà sau khi Quyền Hạo biết hình thức xử phạt của Quyền Tĩnh Thiên, ngoài mặt chỉ cười lạnh, vụng trộm làm cái gì, người khác nào biết được.

      Sau khi ở bệnh viện Lĩnh Lâm mười ngày, Lâm Hi rốt cuộc có thể ra viện.

      Trở lại biệt thự của Quyền Hạo, thấy bố trí quen thuộc kia, cũng cảm thấy nhớ nhung.

      Bệnh viện này phải là nơi người ở, cả ngày lẫn đêm phải kiểm tra này là kiểm tra kia, giày vò tới giày vò lui, đủ phiền.

      Ngồi trong đình trong sân, nhìn đóa hoa nở rộ đến tươi đẹp, mặt treo nụ cười ngây thơ vô hại. Khi nằm viện từng nghe Trần Tiêu , Quyền Tĩnh Thiên bị phái đến Tây Tạng, chuyện này nghe được ra hơi ngoài ý muốn.

      Cũng có thể do thiếu chút nữa bị tèo, bây giờ Quyền Hạo đối với muốn gì được đó.

      Cảm giác này như thế nào đây! rất rất thỏa mãn lòng hư vinh của .

      “Tiểu thư, nơi này gió lớn, về trong phòng ngồi .” quản gia xứng chức chăm sóc tốt cho nhị tiểu thư khi thiếu gia có ở đây.

      muốn, tôi muốn ngồi lúc rồi vào.” Đóa hoa trước mắt xinh đẹp như vậy, thưởng thức lâu lúc sao có thể chứ?

      “Tiểu thư, xin báo cho biết, ngày mai phải học.” Biết nhị tiểu thư nhà mình dễ giải quyết như vậy, đẩy đẩy mắt kính sắp tụt xuống sống mũi, dáng vẻ bình tĩnh ung dung.

      Ngẩng đầu lên liếc nhìn Trần Tiêu, Lâm Hi vuốt ve vết thương khép miệng trán, nghĩ tới chuyện rất tốt mà Nam Cung Y làm, ánh mắt sâu kín, “Quản gia, Nam Cung Y chết chưa?”

      “Nghe cách cái chết xa.” Thân là thiếu gia nhà họ Quyền, đương nhiên biết chút chuyện này.

      khuôn mặt xinh đẹp nâng lên nụ cười ngọt ngào, Lâm Hi ngồi xích đu, chậm rãi lắc lư, “Tôi phơi nắng chút rồi về, cần phải trông chừng tôi, làm chuyện của chính là được rồi.”

      Như vậy sao được đây? Trần Tiêu tỏ vẻ đau khổ. Bởi vì tính chất đặc biệt của nhị tiểu thư ở nhà họ Quyền, bây giờ ở chỗ tối nhà họ Quyền cũng tăng biết bao nhiêu ám vệ, vị quản gia vạn năng này cũng bị ban cho nhiệm vụ thần thánh, đó chính là khi Quyền thiếu có ở nhà phải bảo vệ nhị tiểu thư thể xảy ra bất kỳ ngoài ý muốn gì.

      Tự giác đứng sau lưng Lâm Hi, chậm rãi đẩy xích đu, giống như dỗ đứa bé với Lâm Hi, “Nhị tiểu thư, chỉ lúc. Nếu Quyền thiếu trở về thấy ở bên ngoài hứng gió, trách tội xuống.”

      Phơi ánh nắng mặt trời vàng óng ánh, người cảm thấy ấm áp, tầm mắt vô ý nhìn thấy ao cá phía sau núi giả, nghĩ tới đêm đó nửa tháng trước thiếu chút nữa bị chết chìm, tay vịn dây đu chậm rãi buông ra, lấy ra miếng ngọc bội chế tạo tinh xảo ở trong túi áo ra.

      Ngọc bội màu xanh lá dưới soi sáng của ánh mặt trời càng trở nên vô cùng sáng long lanh, cách ngọc bội nhìn thấy lòng bàn tay của mình, khẽ nheo tròng mắt lại, khỏi cảm thấy kỳ quái.

      Trần Tiêu vẫn nhìn chung quanh, khoảnh khắc khi nhìn thấy ngọc bội tay Lâm Hi đôi mắt trừng đến tròn trịa, vẻ mặt sợ ngây người. Đây phải là ngọc bội hơn tháng trước bị nữ thần trộm Lâm Hi Nhi kia trộm sao? Sao giờ ngọc bội lại ở tay tiểu thư? Căn cứ tình báo người dưới thu thập đến, bởi vì dù phi hành có vấn đề nên Lâm Hi Nhi té từ trung xuống mà chết, ngọc bội kia cũng biết tung tích. Vậy tiểu thư nhà mình lấy ngọc bội từ đâu ra.

      “Tiểu thư, ngọc bội kia có được từ đâu?”

      Quay đầu liếc mắt nhìn Trần Tiêu, đáy mắt Lâm Hi lóe ra tia sáng giảo hoạt, “Nhặt được ở đường, sao vậy? Ngọc bội này có vấn đề gì ?” cố ý lấy ngọc bội ra ở trước mặt Trần Tiêu, miếng ngọc bội này do sư phụ của kêu trộm, nhưng biết gì về nó cả, từ ngày linh hồn ra nhìn thấy chỗ khác thường của miếng ngọc bội này, muốn biết lai lịch của nó.

      “Nhặt!” Trần Tiêu kinh hoảng kêu lên, “Nhặt được đường, cho tôi biết, tôi cũng nhặt.”

      Lâm Hi đối mặt chính diện với Trần Tiêu , “Quản gia, biết lai lịch của miếng ngọc bội này sao?”

      Ngọc bội gì mà thần kỳ như vậy? Kể từ ngày đầu tiên sống lại cho dù ném ngọc bội ở đâu, ngọc bội kia cũng tìm lại được người co, thân thể bé gầy yếu này của càng ngày càng cường tráng, chút cũng có vẻ mảnh mai nên có của bệnh nhân bị bệnh tim, thần kỳ nhất chính là ngọc bội này còn có thể bảo vệ thân thể này.

      Nhắc tới chuyện này, Trần Tiêu lắc đầu như trống bỏi, “Tôi biết, nên hỏi tôi.”

      Cảm xúc kích động mừng rỡ đó khi lần đầu tiên thiếu gia nhìn thấy Lâm Hi, kéo chú ý của , khi đó biết thiếu gia tìm được người trong số mệnh của mình. Chỉ có điều người nọ từng , chỉ cần nào có thể cầm được ngọc bội kia lên ấy chính là người trong số mệnh của thiếu gia, bây giờ xem lại người kia quả sai.

      “Nhưng nét mặt của cho tôi biết biết lai lịch của miếng ngọc bội này, cho tôi biết chút cũng sao?” Mắt to lấp lánh có thần chớp chớp, cực kỳ đáng , muốn biết lai lịch của miếng ngọc bội này.

      “Xin lỗi, tiểu thư, tôi biết, nếu tôi thay điều tra chút lai lịch của miếng ngọc bội này?” Tiểu thư cũng biết chính là người trong số mệnh của thiếu gia, nhìn thiếu gia cũng chuẩn bị để cho tiểu thư biết sớm, làm người dưới, nếu lắm mồm, kết quả khó mà gánh vác được.

      “Được rồi.” xong, Lâm Hi định thả ngọc bội vào trong tay Trần Tiêu, “Nhớ, tìm chuyên gia về ngọc giám định, xem ngọc bội này đáng giá bao nhiêu tiền.”

      Mở lòng bàn tay ra, Trần Tiêu chuẩn bị cầm miếng ngọc bội kia.

      Ngọc bội từ trong tay Lâm Hi rơi xuống, mắt thấy rơi vào trong tay Trần Tiêu, giờ khắc này, chuyện kỳ quái xảy ra, ngọc bội rơi vào trong tay Trần Tiêu, mà rẽ sang hướng khác rơi mặt đất.

      Khoảnh khắc khi ngọc bội rơi xuống đất, Trần Tiêu chuẩn bị xong lấy cái chết tạ tội, cúi đầu xem xét, ngọc bội rơi đất lại hoàn hảo chút tổn hại.

      Mơ hồ nhận thấy điều gì đó, Lâm Hi thu lại nụ cười mặt, “Quản gia, nhặt ngọc bội lên.”

      “Dạ, tiểu thư.” Trần Tiêu ngồi xổm xuống, đưa tay chuẩn bị nhặt ngọc bội lên, ngón tay cách ngọc bội khoảng cm, cho dù làm như thế nào, đều chạm được tới ngọc bội, hình như trong khí có tầng thấy được ngăn lại ngăn cản hành vi của .

      Mở to hai mắt, Trần Tiêu thử vô số lần, vẫn thể cầm được ngọc bội lên, cuối cùng lựa chọn buông tha. Ngước mắt lên, nhìn chăm chú vào nhị tiểu thư nhà mình, “Tiểu thư, kỳ quái, tôi chạm được vào ngọc bội.”

      Khẽ nheo tròng mắt nhìn chăm chú vào ngọc bội đất, Lâm Hi chậm rãi ngồi xổm xuống, thoải mái cầm ngọc bội tới tay, giọng nỉ non, “ là ngọc bội kỳ quái.”

      Thấy vậy ngọc bội chỉ có chỗ tầm thường, trừ ra còn cho phép người khác chạm tới sao?
      heomazChris thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 28: Chỉnh ác Quyền Hạo

      Editor: Puck

      “Hi nhi, em thể hóng gió, vào với .” Còn chưa tới giờ tan việc, Quyền Hạo trở lại, thấy ở bên ngoài hóng gió, nhíu chặt chân mày.

      Lâm Hi khép bàn tay mở ra, nhét ngọc bội vào trong túi áo, giọng mềm dẻo giống như ngúng nguẩy, “Tôi sao, chỉ phơi nắng mặt trời chút thôi.” Nể tình Quyền Hạo đối với muốn gì được đó, cho sắc mặt tốt để nhìn.

      “Ánh mặt trời có quá nhiều tia tử ngoại, phơi nắng có gì tốt, nó chỉ khiến em phơi đen da hơn.” Khóe môi Quyền Hạo cười chúm chím trần thuật .

      “Tôi vừa mới ra viện lâu, thể cho tôi ra ngoài hít thở khí sao?”

      “Mười phút sau vào.” Vì khỏe mạnh, thể nhượng bộ.

      “Biết, rất phiền.” Từ Lâm Hi thích bị người ta để ý đông trông nom tây, hơi chán ghét .

      Ngồi lên xích đu, coi Quyền Hạo bên cạnh như khí, để ý tới .

      Thấy hai người có vẻ giống như giận dỗi, Trần Tiêu chuẩn bị yên lặng biến mất, ngờ Lâm Hi gọi lại.

      “Tiểu thư, có gì phân phó sao?”

      Tầm mắt nhìn thẳng vào ao cá, Lâm Hi nhếch khóe môi lên, “Trong sân sao lại có ao cá?”

      “Bởi vì thiếu gia thích nuôi cá, cho nên làm ao cá.” Cá nuôi trong ao này vô cùng trân quý, tùy tiện cầm con ra ngoài bán cũng có thể bán giá trời. Trần Tiêu hiểu huyền bí trong giọng của tiểu thư, khỏi suy tư.

      “Quyền Hạo, tại sao thích ao cá?” Lâm Hi tỏ vẻ ngây thơ, ngọt ngào hỏi Quyền Hạo.

      “Tìm chút chuyện để làm.” Trước kia khi chưa xuất , cuộc sống lúc trước của vạn năm thay đổi, buồn tẻ vô vị, tìm chuyện vẫn coi như thích, đó chính là nuôi cá.

      “Quản gia, giờ tôi muốn ăn cá.”

      biết tiểu thư thích ăn cá gì?”

      “Vậy ăn cá trong ao này .” Sờ cằm, Lâm Hi tỏ vẻ như cảm thán, “ biết cá Quyền Hạo nuôi có dễ ăn ?”

      Nhìn dáng vẻ như vậy, người biết cho rằng thích ăn cá.

      trán Trần Tiêu lên ba vạch đen, hồi lâu mới tìm được về giọng của mình, “Thiếu gia, chuyện này...” Đây là cá thiếu gia tự mình nuôi, bây giờ tiểu thư muốn ăn hết, chuyện này...

      “Hi nhi, thích ăn cá sao?” Quyền Hạo cưng chiều hỏi.

      thích cũng ghét, chỉ đột nhiên muốn ăn cá.” Trong lòng Lâm Hi hiểu ràng, đây phải muốn ăn cá, chỉ muốn làm thịt tất cả cá mà Quyền Hạo nuôi.

      Từ lúc mới bắt đầu cẩn thận cho đến bây giờ Quyền Hạo đối với muốn gì được đó, oán khí tích lũy hơn tháng đương nhiên muốn phát tiết chút tốt, trong lòng có chuẩn bị, tự nhiên có thể chút kiêng kỵ. Ai bảo đưa tới đây, hay bởi vì nguyên nhân thiếu chút nữa tèo. Đến nay vẫn hiểu, tại sao Quyền Tĩnh Thiên định chết đuối ?

      “Quản gia, để cho người vớt cá trong ao lên, tối nay làm toàn bộ tiệc cá.” Nhìn ánh mắt to nhấp nháy của , tim của liền ấm áp.

      “Dạ, thiếu gia.” Trần Tiêu khẽ cúi đầu, len lén liếc mắt. Nhớ năm đó, tốn bao nhiêu công sức mới có thể giành được những loại cá quý giá hoang dại này cho thiếu gia nhà mình, bây giờ lại bởi vì tiểu thư thích ăn cá mà vớt lên làm thịt, hu hu ~

      “Hi nhi, mười phút rồi, chúng ta vào trong nhà.” Quyền Hạo nhàng đỡ xuống đất.

      muốn, tôi rồi tôi muốn thông khí.” Hất tay Quyền Hạo ra, Lâm Hi chạy đến ngồi dưới đình.

      Quyền Hạo thấy thế, khỏi bật cười, ra náo loạn tính khí với .

      “Hi nhi, thân thể của em vẫn còn rất yếu, thể hóng gió, trơ về trong nhà ngồi được ?” Quyền Hạo chưa từng dỗ dành người ta, từ khi gặp gỡ Lâm Hi, học được dỗ dành người ta như thế nào.

      khuôn mặt điển trai bay lên nụ cười dịu dàng, giọng như dỗ dành đứa bé, Lâm Hi định lườm nguýt, liếc trắng mắt nhìn Quyền Hạo chết tiệt. Thân thể vẫn còn rất yếu, yếu kia, chút cũng thể yếu được rồi, chỉ hóng gió chút cũng thể chết được. “Nơi này cũng có gió, hóng cái gì mà hóng?”

      Đưa tay lên vuốt ve mái tóc hơi rối loạn của , Quyền Hạo cũng ngồi xuống theo, liếc nhìn cao chưa đến bả vai , nụ cười dịu dàng như gió nâng lên, “Hi nhi rất đấy.” Những lời hàm chứa ý cười này, chỉ có mới biết được ý tứ trong đó.

      Nhìn chằm chằm Quyền Hạo có chuyện gì nhảm kia, Lâm Hi mím khóe miệng, “ phải chỉ lùn chút thôi sao, gì?” Vừa nhắc tới đề tài này, lại phen nước mắt chua xót, nhớ thân thể trước kia của , trước kia có vóc người cao gầy khoảng 1m73, giờ thế nào đây, hu hu ~ chỉ có 1m33. (Ba cm này còn do hơn tháng trước được người nào đó cung phụng như tổ tiên mới có.)

      “Cho nên, Hi nhi mới cần bảo dưỡng tốt thân thể, như vậy mới có thể cao thêm.” Vuốt ve đỉnh đầu , cười , trong mắt đều là cưng chiều, khóe miệng chứa ý cười ai có thể hiểu.

      Khóe môi ngừng co quắp, đây là khinh bỉ dáng vẻ thấp lùn của sao? “Này, Quyền Hạo, nên quá đáng quá mức, tôi chỉ lùn chút, cần châm chọc tôi như vậy sao?”

      rất nhiều lần rồi, thể gọi thẳng tên , nên gọi là Hạo.” Vấn đề gọi thẳng tên , đến nay vẫn đều lặp lại chuyện thể gọi thẳng tên , rất quan tâm gọi như thế nào. Tên đối với nhiều người mà chỉ là danh hiệu, nhưng đối với , gọi như thế nào quyết định địa vị của ở trong lòng .

      Lâm Hi cảm giác người mình nổi da gà, gọi Quyền Hạo là Hạo, cái gì chứ, đây chính là hù chết rồi, hay định ghê tởm chết ?

      “Quản gia, đâu?” Vấn đề tới rất nhiều lần, thèm để ý tới Quyền Hạo, mắt thấy Trần Tiêu định yên lặng chuẩn bị biến mất, vội vàng gọi ta lại.

      Trần Tiêu định biến mất thành, mặt bất đắc dĩ kéo ra nụ cười, “Tiểu thư, có căn dặn gì sao?”

      biết tôi thiếu chút nữa bị chết đuối trong ao cá, bây giờ cứ nhìn thấy ao cá tôi lại cảm thấy sợ hãi, sau khi vớt cá ra ngoài, lấp ao cá cho tôi.” chỉ muốn ăn cá của , còn muốn lấp ao cá của .

      Len lén nhìn thiếu gia nhà mình, Trần Tiêu tỏ vẻ áp lực cực lớn.

      “Làm theo tiểu thư .”

      “Dạ, thiếu gia.” Trần Tiêu cung kính đáp.

      “Hi nhi, trở về trong nhà ngồi , nơi này gió lớn.” Nắm bàn tay non mềm của , trống trong lòng lập tức được lấp đầy.

      có chống lại, chỉ có thể lườm trắng mắt Quyền Hạo cái, ngoan ngoãn theo Quyền Hạo.

      dưới biệt thự của Quyền Hạo đều lắp đặt thiết bị xa hoa, biệt thự phải có hồ bơi nơi này cũng có. Thấy hồ bơi trong suốt đến thấy đáy, tròng mắt Lâm Hi đảo nhanh như chớp.

      Khi qua hồ bơi, dừng bước chân.

      “Hi nhi, sao vậy?” Thấy nhìn chằm chằm hồ bơi, cũng dừng bước chân lại, quan tâm hỏi. rơi xuống ao cá, thiếu chút nữa bị chết đuối, giờ tuy sao, nhưng sợ trong lòng có ảnh hưởng tốt. Bây giờ thấy nhìn chằm chằm hồ bơi lời nào, đáy lòng ngừng dâng lên lo lắng.

      Tránh ra khỏi tay Quyền Hạo, mặt Lâm Hi chút thay đổi đến bên cạnh hồ bơi. Hành động lần này khiến Quyền Hạo bị dọa sợ cũng theo sát bước tiến của , định ngăn cản tiếp tục tới, “Quản gia, lập tức phái người lấp hồ bơi này.” Suy đoán tốt trở thành sao? Lần rơi xuống nước trước rơi xuống bóng ma trong lòng sao?

      Trần Tiêu lại lần nữa định yên lặng chuẩn bị biến mất, nghiêm mặt xoay người lại cung kính , “Dạ, thiếu gia.”

      Còn kém bước, rơi vào trong hồ bơi.

      giơ ngón tay lên chỉ hồ bơi, giọng sâu xa : “Quyền Hạo, xem.”

      Quyền Hạo nhìn theo phương hướng ngón tay chỉ, trừ hồ bơi sạch , thấy gì cả.

      Khi nghi ngờ, lo lắng, khuôn mặt như thiên sứ của Lâm Hi khôi phục nụ cười, tốc độ cực nhanh đẩy cả người Quyền Hạo vào trong hồ bơi.

      Quyền Hạo rơi vào trong hồ bơi, mặt nước nổi lên gợn sóng rất lớn, quen thuộc bơi lội rất nhanh ổn định thân thể, toàn thân ướt đẫm nhìn Lâm Hi rất vui vẻ, dở khóc dở cười.

      Nhìn cả người Quyền Hạo ướt đẫm nhếch nhác, nụ cười mặt Lâm Hi càng trở nên rực rỡ rồi, trong chớp nhoáng này, tháo xuống tất cả ngụy trang, lộ ra chân nhất, “Tôi ngủ lúc, từ từ ở trong hồ bơi đợi , ngu ngốc.”

      ngũ quan điển trai đều là giọt nước, người ướt nhẹp, Quyền Hạo bất đắc dĩ nhếch lên nụ cười khổ, nụ cười khi trò đùa quái ác của thành công, khỏi bật cười. vẫn còn là con nít ~

      Trần Tiêu nhìn toàn bộ quá trình trợn mắt há mồm, sững sờ nhìn tiểu thư hừ cười rời , lại liếc mắt lần nữa nhìn thiếu gia vẫn còn trong hồ bơi ra, che mắt, khép miệng lại, giả bộ như thấy gì, bước chân nhàng biến mất.
      heomazChris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :