1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Quyền thiếu cưng chiều, vợ yêu khó nuôi - Cố Nhiễm Nhiễm

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 19: Quyền thiếu tức giận

      Editor: Puck

      Sau khi từ bệnh viện trở lại, Lâm Hi cảm thấy Quyền Hạo là lạ, trong ánh mắt u mang theo đau lòng, hơi thở lạnh lẽo người, còn có câu xin lỗi kia, đây là chuyện gì?

      Nằm giường lớn thoải mái, Lâm Hi nhìn trần nhà, trong đầu hồi tưởng lại chuyện xế chiều nay. Theo bản năng đưa tay sờ lên vết thương trán, nhàng chạm vào đau đến mở miệng kêu rên, khuôn mặt nhắn tái nhợt nhăn nhó.

      Đều do đứa chết tiệt này, lấy cái gì đập người được, cứ phải lấy máy tính bảng đập người.

      Nếu trán lưu lại sẹo, tha thứ cho đứa trẻ như con gấu kia.

      Trong phòng khách lầu , Quyền Hạo nhíu mày kiếm, vẻ mặt lạnh nhạt, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chăm chú vào Nam Cung Vũ và Nam Cung phu nhân. Hầu như còn sinh khí trong mắt, giống như nhìn người chết, lạnh đến làm người ta sinh sợ hãi.

      Quần áo người Nam Cung Vũ cũng bị mồ hôi làm ướt đẫm, ánh mắt sợ hãi rụt rè, vốn có can đảm nhìn thẳng vào mắt Quyền Hạo, dưới tầm mắt lạnh lẽo, ông len lén nhấc mi mắt liếc nhìn Quyền Hạo cái, vừa nhìn sắc mặt lạnh lẽo của Quyền thiếu, ông mím môi, cứng ngắc mở miệng, giọng run sợ, “Quyền thiếu, , lòng xin lỗi, đều do tôi dạy tốt con tôi, ngộ thương tới nhị tiểu thư.”

      Ông vốn làm việc ở đô, buổi chiều đột nhiên nhận được điện thoại của quản gia, con trai ông chọc giận Quyền thiếu, kêu ông vội vàng chạy về đế đô xử lý chuyện này, bình ổn lửa giận của Quyền thiếu. Ông biết nhị tiểu thư nhà họ Quyền ở nơi nào nhô ra, nhưng con trai đánh nhị tiểu thư bị thương là .

      câu xin lỗi tính quên sao?” Quyền Hạo cười lạnh tiếng, ngọn lửa thiêu đốt trong mắt, gương mặt tuấn tú lộ vẻ châm chọc . Vết thương trán lên ràng trong đầu , lửa giận trong lòng càng tăng lên.

      Giọng lạnh lẽo như băng, mang theo châm chọc này, Nam Cung Vũ nghe được mà cực kỳ sợ hãi, ông thể tiếp nhận được ánh mắt mang theo áp lực của Quyền thiếu cho ông, đầu ông đầy mồ hôi, trong lòng hận con trai có tiền đồ, bình thường hồ đồ chút thôi , lại còn dám đánh nhị tiểu thư nhà họ Quyền bị thương.

      “Phịch” tiếng, Nam Cung Vũ quỳ gối lên thảm lông dê tinh khiết, thường ngày cao cao tại thượng, ai bì nổi, giờ phút này cúi thấp đầu, hèn mọn như con kiến hôi, “Quyền thiếu, van cầu ngài bỏ qua cho nhà Nam Cung.”

      Nhà Nam Cung nhờ có nhà họ Quyền che chở mới có thể có được huy hoảng hôm nay, bây giờ bởi vì con trai mình có tiền đồ, thích náo loạn mà làm cho Quyền thiếu tức giận, xin lỗi nhiều hơn nữa ở trước mặt Quyền thiếu chỉ vô ích, còn bằng ông làm chút hành động thực tế mà có ích.

      Nam Cung phu nhân dám tin trừng to mắt mà nhìn chồng mình quỳ mặt đất, ngước mắt nhìn mặt Quyền thiếu đầy băng lạnh, bà cắn chặt môi, cũng giống như chồng quỳ mặt đất, làm vẻ cầu xin, “Quyền thiếu, xin lỗi, tôi nhất định dạy dỗ lại đứa con trai có tiền đồ nhà tôi, van cậu bỏ qua cho nhà Nam Cung.”

      Bình thường ở trong vòng cao cấp, bởi vì vợ chồng Nam Cung là thuộc hạ dòng chính của nhà họ Quyền, luôn có thể được người khác ước ao hâm mộ, nhưng vợ chồng bọn họ hiểu sâu sắc, nhà Nam Cung có nhà họ Quyền che chở, nhà Nam Cung còn cái gì cả.

      Mím môi mỏng, Quyền Hạo nhíu mày.

      lâu nghe được giọng Quyền thiếu , trong lòng vợ chồng Nam cung sợ tới cực điểm, bọn họ sợ nhà Nam Cung bởi vì con trai mình hồ đồ lần mà phá hủy.

      “Quyền thiếu.” Thấp thỏm trong lòng hồi lâu, Nam Cung Y cẩn thận kêu lên.

      “Cho rằng quỳ xuống cầu xin tôi, là có thể giải quyết tất cả mọi chuyện, các người nghĩ việc quá đơn giản.” Quyền Hạo liếc mắt nhìn Trần Tiêu ở bên cạnh đợi lệnh, nhìn thẳng vào vợ chồng hèn mọn định cầu xin tha thứ ở trước mắt.

      “Vậy Quyền thiếu...” Giọng Quyền thiếu lạnh lẽo, thân thể Nam Cung Vũ căng chặt, “Định làm gì chúng tôi?” Quyền thiếu chưa từng quan tâm đến bất kỳ ai, càng chưa từng ra mặt vì những người khác, lần này ông , Quyền nhị tiểu thư rất quan trọng với Quyền thiếu.

      “Người đâu.” Quyền Hạo nhàn nhạt ra hai chữ này.

      Các thuộc hạ của Quyền thiếu nghe được Quyền thiếu ra lệnh, rối rít từ trong bóng tối ra.

      “Phế bỏ tay cậu ta.” Quét mắt nhìn Nam Cung Y run lẩy bẩy, Quyền Hạo ra lệnh.

      “Dạ, thiếu gia.” Thuộc hạ Giáp nhìn Nam Cung Y cao còn chưa đến bả vai mình, hề đồng tình, chỉ hai động tác,
      [​IMG]
      heomazChris thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 20: Quỳ gối van xin tha thứ

      Editor: Puck

      Khi ở trong phòng nghỉ ngơi, Lâm Hi mơ hồ nghe thấy tiếng kêu thảm thiết, vừa đúng khát nước định uống nước, dứt khoát ra khỏi phòng, tới cầu thang, nhìn thấy cảnh tượng giống như lão đại hắc bang chỉnh người, khỏi hiếu kỳ .

      Giọng khiến si mê vang lên, Quyền Hạo nâng lên nụ cười cưng chiều, ngẩng đầu nhìn Lâm Hi ở đầu cầu thang lầu hai, “Hi nhi, nghỉ ngơi nhiều chút sao?” Thấy băng gạc trán , tự trách thôi, nếu phải đưa Lĩnh Lâm học, cũng làm bị thương.

      trả lời câu hỏi của Quyền Hạo, nhìn cha con Nam Cung bị đánh thành hình người, chân mày thanh tú cau lại, “Đây là xảy ra chuyện gì?”

      “Nhị tiểu thư, van cầu bỏ qua cho chúng tôi, con tôi hiểu chuyện làm bị thương, nể tình nó bị thương nghiêm trọng như vậy, tha thứ cho nó được ?” Vừa nhìn thấy là bé chừng tám chín tuổi xuất ở nhà họ Quyền, Nam Cung phu nhân khôn khéo sao lại đoán được bé này chính là Quyền nhị tiểu thư. Nhìn con trai và chồng bị thương rất nặng, giọng bà như khóc, đáng thương cầu khẩn Lâm Hi.

      Híp mắt to lại, Lâm Hi từng bước bước xuống cầu thang, Nam Cung phu nhân mảnh mai giống như gió thổi qua là gục, nhìn cũng nhìn.

      Cha con Nam Cung nằm đất khổ sở rên rỉ, khi thấy là Lâm Hi giống như thấy cứu tinh, trong mắt tuôn ra ý tứ nồng đậm.

      Nam Cung Vũ yếu ớt cầu khân, “Nhị tiểu thư, van cầu bỏ qua cho chúng tôi.” Quyền thiếu chỉnh bọn họ như vậy, đơn giản chính là ra mặt vì Lâm Hi, chỉ cần Lâm Hi tha thứ cho bọn họ, vậy bọn họ còn có con đường sống.

      Hạ thấp mắt nhìn chăm chú vào Nam Cung Vũ và Nam Cung Y bị đánh rất thảm, Lâm Hi sờ vết thương trán, chớp mắt, linh khí lưu chuyển trong mắt, khẽ mím môi. khí vốn quỷ dị, giờ càng thêm trầm.

      “Quyền Hạo, đây là xảy ra chuyện gì?” Nghiêng mắt nhìn Quyền Hạo, Lâm Hi hiểu hỏi.

      “Đây là trừng phạt bọn họ xứng đáng nhận.” Cặp mắt Quyền Hạo lạnh lẽo nhìn Nam Cung phu nhân còn định cầu khẩn.

      Hai tay Nam Cung Y giống như bị người bẻ gãy rũ xuống đất, tuy tuổi cậu còn nhưng lộ ra vẻ đẹp trai, nhưng bây giờ là diện mạo của heo. Lâm Hi nhìn trong mắt, rất xác định có phải là Nam Cung Y buổi sáng cực kỳ phách lối , khẽ cắn môi đào cái, có chứa chút nghi ngờ hỏi, “Đây là Nam Cung Y?!”

      “Ừ.” Quyền Hạo đáp khẽ tiếng.

      “Tại sao bẻ gãy hai tay cậu ta?” Đây phải ra mặt vì Nam Cung Y, chỉ muốn xác định.

      “Cậu ta tổn thương em.” Người dám can đảm đánh bị thương, nhất định khiến người đó sống bằng chết.

      Trong năm chữ ngắn ngủi của Quyền Hạo, lại cho Lâm Hi tin tức khổng lồ.

      Bây giờ cho dù là nguyên nhân gì cũng được, chính là nhị tiểu thư nhà họ Quyền được Quyền Hạo công nhận, mà nhị tiểu thư nhà họ Quyền bị người đánh bị thương, nhà họ Quyền vì mặt mũi, khẳng định để cho người nọ sống tốt lành. Nhưng Nam Cung Y vẫn còn là con nít, lần ra tay này hơi nặng rồi?!

      “Nhị tiểu thư, nhị tiểu thư, xin lỗi, xin lỗi, tôi nên đánh bị thương, đều do tôi đáng chết, van cầu bỏ qua cho tôi.” Nam Cung Y buổi sáng còn phách lối ai bì nổi, bây giờ giống như con kiến hôi ai cũng có thể đạp cước, vừa hèn mọn vừa đáng thương cầu xin Lâm Hi bỏ qua cho mình.

      “Nhị tiểu thư, xin lỗi, xin lỗi, van bỏ qua cho chúng tôi.” Tuy Nam Cung Vũ xuất thân quân nhân, nhưng cũng chịu được đánh, trận đòn này xuống cùng với uy hiếp tử vong đến từ chính Quyền thiếu, kính sợ trong lòng đối với Quyền thiếu, lúc này toàn bộ đổi thành sợ hãi sâu. Vì mạng sống, ông tiếc tỏ vẻ hèn mọn.

      Lời hàm ý sợ hãi sâu, nghe được, Lâm Hi hề có cảm xúc, trong lòng cũng hề có chút đồng tình nào.

      Đứng ở trước mặt , ánh mắt vừa tròn vừa lớn nhìn thấu suốt, giống như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra. phút qua, hai tròng mắt sáng ngời xuất vẻ mê hoặc, vẻ mê hoặc này khiến Quyền Hạo nhìn thấy khỏi nhíu chặt chân mày.

      “Hi nhi, là muốn bỏ qua cho bọn họ sao?” Khóe môi Quyền Hạo khẽ mím, lạnh lùng trong mắt đảo qua rồi biến mất.

      Tầm mắt lần nữa đặt lên ba người nhà Nam Cung, khuôn mặt nhắn nâng lên nụ cười rực rỡ, Lâm Hi cúi người xuống, chậm rãi lau mặt Nam Cung Y, vết máu dính ngón tay dài của .

      “Đau ?” Nụ cười thuần khiết giống như thiên sứ, Nam Cung Y nhìn mà hơi ngây dại, dường như bây giờ Lâm Hi phải là nhị tiểu thư nhà họ Quyền, mà là thiên sứ tới giải cứu cậu vậy.

      “Nhất định rất đau rồi.” Lâm
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 21: Bữa tiệc nhà họ Quyền

      Editor: Puck

      Thời gian trôi như nước chảy qua cầu, kể từ sau khi trán Lâm Hi bị thương, Quyền Hạo cũng đề cập đến chuyện đưa trường Lĩnh Lâm học nữa, mừng rỡ nhàn nhã tự tại dưỡng thương.

      ra thời gian dưỡng thương cũng rất nhàm chán, lật xem tạp chí thời trang và truyện cổ tích Trần Tiêu mua cho , môi khẽ chu ra.

      Đọc sách phát chán, xem phim truyền hình, mỗi ngày có việc gì rất buồn bực.

      Mỗi ngày Quyền Hạo làm theo lẽ thường, buổi tối trở lại quan tâm và chăm sóc Lâm Hi. Mà khi Lâm Hi đối mặt với chăm sóc của Quyền Hạo, vừa rối rắm vừa nghĩ đến những chuyện khác.

      Cuộc sống có mùi vị gì như vậy trôi qua mười ngày, khi Lâm Hi rốt cuộc chịu nổi cuộc sống như thế Quyền Hạo muốn dẫn đến nhà chính họ Quyền tham gia bữa tiệc.

      Bữa tiệc nhà chính họ Quyền, trong lòng Lâm Hi hơi rất muốn , có thể tưởng tượng đến ở chỗ này buồn bực bao lâu như vậy, ra ngoài trong chốc lát cũng tốt, nghĩ ra ngoài hóng mát chút như vậy, cần Quyền Hạo dụ dỗ, ngoan ngoãn theo đến nhà chính họ Quyền rồi.

      Trong sảnh chính nhà chính họ Quyền, quét mắt nhìn quan lại quyền quý lại chung quanh, biết ít. theo bên cạnh Quyền Hạo, rất thu hút chú ý của người khác, dáng vẻ ước chừng tám chín tuổi, là đứa duy nhất xuất bữa tiệc. Những người kia thấy , thừa dịp Quyền Hạo nhìn, bọn họ liền bàn luận xôn xao, suy đoán, bọn họ có lẽ đoán là ai.

      Toàn bộ quý ông ở đây đều mang theo bạn xinh đẹp, chính là xuất túm năm tụm ba cùng bạn bè, chỉ có Quyền Hạo và là phối hợp đặc thù, người đàn ông tuấn tú mang theo bé.

      Liếc mắt nhìn hai người phụ nữ quần áo duyên dáng sang trọng giọng thảo luận sau lưng , Lâm Hi hận thể liếc mắt xem thường, cảm thấy rất thú vị, tới nơi này cũng phải để cho người khác thảo luận sau lưng. Cũng biết mục đích Quyền Hạo mang tới tham gia bữa tiệc này, là biểu thị công khai với người khác rằng là nhị tiểu thư nhà họ Quyền hay còn vì cái khác?

      Cha mẹ Quyền Hạo đứng cách đó xa, bốn mắt lẳng lặng nhìn chăm chú vào con trai nhà mình và khác, quan sát xong, hai người bốn mắt đối nhau, bọn họ cũng có thể nhìn ra vẻ lo lắng trong mắt đối phương.

      Phó Trường Thanh cũng quan sát dưới toàn thân Lâm Hi, đôi môi quyến rũ của bà hài lòng nhếch lên, khóe mắt khẽ nhếch, “, chào hỏi với bé thôi.”

      Phó Trường Thanh hết sức quan tâm con trai mình, sau khi biết được con trai mình gặp được người trong số mệnh, bà vô cùng kích động, sau khi kích động bà lai tràn ngập tò mò với người trong số mệnh của con trai, muốn nhìn Lâm Hi chút, nhưng con trai vẫn ngăn cản bà, nửa tháng trôi qua bà biết con dâu tương lai trông như thế nào.

      Bây giờ con trai chủ động mang Lâm Hi tới tham dự bữa tiệc, bà thân làm mẹ nhất định phải làm quen trước chút với con dâu tương lai.

      Làm đại thần trộm, rất nhạy cảm với chút biến hóa nho chung quanh, bị đôi vợ chồng trung niên quan sát, Lâm hi cho rằng là nhân sĩ * nhàm chán.

      (*) nhân sĩ: Có thể hiểu theo năm nghĩa: Phương thức xưng hô mơ hồ về người tiện tiết lộ tên họ, chức vụ. Chỉ người có danh vọng. Người có địa vị nhất định hoặc người có tính đại biểu ở phương diện nào đó. Chỉ người chung. Chỉ văn nhân, kẻ sĩ. (Theo Baike).

      Tròng mắt lấp lánh có vẻ linh khí mười phần nhìn về phía vợ chồng trung niên, chớp chớp mắt, đây là gia chủ nhà họ Quyền và phu nhân nhà họ Quyền rồi.

      Hạ thấp tròng mắt nhìn khuôn mặt nhắn mềm mại của , khóe môi Quyền Hạo chứa nụ cười ấm áp nhàng, cầm ly nước trái cây tinh khiết quơ quơ trước mặt , đưa tới chú ý của .

      Trước mắt có chất lỏng màu vàng cam lay động, Lâm Hi chớp chớp đôi mắt to trong veo như nước, ngước mắt nhìn chăm chú vào Quyền Hạo giống như trêu chọc , môi hồng vui mím chặt, “Quyền Hạo, làm gì thế?”

      “Uống chút nước trái cây.” Quyền Hạo nắm tay phải của , nhét cái ly vào trong tay .

      “A.” Lâm Hi cũng cãi lại, khéo léo cầm ly nước trái cây, khẽ nhíu chân mày thanh tú. Trải qua hơn nửa tháng điều dưỡng ở nhà họ Quyền, sắc mặt hơi vàng khè của hề vàng vọt nữa, tiến quân thẳng đến trắng nõn, mà thân thể bé gầy gò của , kết hợp với đôi mắt to sáng ngời linh khí bức người, dáng vẻ kia vừa nhìn, đủ khiến đáy lòng người ta mềm mại trìu mến.

      Giữa sảnh chính, cau mày và nam thanh niên mặt đầy nụ cười như tắm gió xuân, rất hấp dẫn tầm mắt của mọi người, thấy màn như vậy, tròng mắt của tất cả mọi người đều muốn rớt ra. Chuyện này... Chuyện này... Đây phải là đại thiếu nhà họ Quyền sao? phải nổi danh máu lạnh vô tình sao? Vì sao lại cười đến vui vẻ với bé như vậy.

      “Xin chào, bé, dì là Phó Trường Thanh, là mẹ của Quyền Hạo, con tên là gì vậy?” Phó Trường Thanh chân thành tới trước mặt Lâm Hi, mặt nạ bình thường cao quý thể xâm phạm bị tháo xuống, nụ cười dịu dàng lên gương mặt bà, lời giống như dụ dỗ con nít vang lên. di ien n#dang# yuklle e#q quiq on

      Lâm Hi ngước mắt nhìn Phó Trường Thanh nửa ngồi xổm trước mặt, khuôn mặt nhắn lớn chừng bàn tay bị nụ cười ngọt ngào xâm chiếm, gương mặt trắng nõn cười đến cực kỳ khiến cho người ta ưa thích, ánh sáng bập bùng trong đôi mắt to, mềm dẻo , “Xin chào dì, con tên là Lâm Hi.”

      Lần đầu tiên gặp Lâm Hi, Phó Trường Thanh hoàn toàn bị vẻ ngoài thuần khiết vô hại giống như thiên sứ của Lâm Hi lừa gạt, gặp được Lâm Hi vẫn rất muốn nhìn thấy, Phó Trường Thanh đưa tay bấm khuôn mặt đầy đặn non mềm của bé, cảm giác trắng nõn trơn nhẵn tốt!

      “Xin chào, bác là Quyền Khê, là cha của Quyền Hạo.” Quyền Khê bình thường lạnh lùng, ở trước mặt Lâm Hi, buông dáng vẻ cứng ngắc xuống, vô cùng thân thiện.

      “Chào bác.” Lâm Hi có dáng vẻ như đứa ngây thơ, biến sắc quan sát hai người trước mắt.

      “Dì có thể gọi con là Hi Hi ?” Phó Trường Thanh đứng lên, vuốt ve đầu có cảm giác rất tốt của Lâm Hi, vẻ mặt hiền từ .

      thể.” Lâm Hi chút nghĩ ngợi từ chối.

      “Tại sao vậy?” Mặc dù bé trước mắt có dáng vẻ giống như đứa tám chín tuổi, nhưng Phó Trường Thanh biết rất mười hai tuổi rồi.

      “Bởi vì tên của con chính là Lâm Hi.” Lâm Hi giống như đứa chân chính, cười nhàng nghiêm túc .

      “Con trai, con nhặt được bé này ở đâu vậy?” Thấy trêu chọc Lâm Hi được, Phó Trường Thanh biết chuyện xảy ra, nhưng bà vẫn muốn đạt được mục đích trêu chọc được Lâm Hi từ người con trai mình.

      Ánh mắt Quyền Hạo lạnh lùng liếc nhìn mẹ mình, có ý định đùa giỡn với bà, mà cúi đầu đưa tay chỉnh lại tóc hơi rối loạn của Lâm Hi.

      Hạ thấp mắt nhìn mắt to long lanh mọng nước khiến cho người ta thích, Phó Trường Thanh tháo vòng tay phỉ thủy giá trị hề rẻ tay phải xuống, “Lâm Hi, lần đầu tiên gặp mặt, dì cho con cái vòng tay này, con có thích ?”

      Nhìn thành phần và vẻ sáng bóng của vòng tay này, Lâm Hi dùng con mắt chuyên nghiệp phân tích chút, cũng biết là phỉ thúy cao cấp nhất có xuất xứ từ hầm mỏ Myanmar, giá trị từ năm triệu trở lên. Làm thần trộm người gặp người hận, bối rối, vòng tay này nên thu hay nên thu?

      Vẻ mặt rối rắm của Lâm Hi, Quyền Hạo nhìn vào trong mắt, khóe môi nâng lên nụ cười, “Làm quà tặng lần gặp mặt đầu tiên, vòng tay này quá rẻ rồi.” Tầm mắt rơi lên trâm cài tóc đầu mẹ mình, mẹ thích làm nhất chính là cất giấu phỉ thúy điêu khắc thành đồ trang sức.

      Giá rẻ!

      Sắc mặt Phó Trường Thanh hề thay đổi, nhưng ánh mắt lại xảy ra biến hóa rất lớn. Khẽ cắn răng, bà rút trâm cài tóc bằng phỉ thủy đầu, cùng với vòng tay đưa tới trước mặt Lâm Hi, “Lâm Hi, thu , tránh cho dì đây bị đứa con trai bất hiếu này dì hẹp hòi.” di1enda4nle3qu21ydo0n

      Mí mắt cúi xuống, Lâm Hi dường như hơi thẹn thùng nhìn sàn nhà, cũng nhận lấy đồ trong tay Phó Trường Thanh. Mà Quyền Hạo ở bên cạnh , phát cầm lấy đồ tay mẹ mình, “Con thay Hi nhi cám ơn mẹ.” Vẻ thích trong mắt Hi nhi thể tránh khỏi tầm mắt của .

      Nhìn đôi tay trống , mái tóc dài đen mượt xõa xuống, Phó Trường Thanh tùy ý vén mấy sợi tóc dài quăn.

      Hoàng Bác tới tham gia trễ bữa tiệc nhà họ Quyền, vừa tiến vào sảnh chính, nhìn thấy trường hợp quỷ dị như vậy, ánh mắt dừng người bé đứng bên cạnh Quyền thiếu, nghĩ tới tin đồn trong khoảng thời gian này, quá tin tưởng dụi mắt, lên trước, hơi cợt nhả nhìn vợ chồng Quyền Khê lập tức tỏ vẻ nghiêm chỉnh, quy củ hỏi thăm bọn họ.

      Cuối cùng, Hoàng Bác dời tầm mắt nhìn Lâm Hi, giọng tràn đầy trêu chọc, “Quyền thiếu, đây phải là con dâu nuôi từ bé của cậu chứ?”

      Lời này của Hoàng Bác vừa ra, sắc mặt vợ chồng Quyền Khê mặc dù chưa thay đổi, nhưng ánh mắt hơi khác biệt, đuôi khóe mắt của bọn họ càng thêm tập trung chú ý tới Lâm Hi nghe được câu này như thế nào?

      Trong lòng Quyền Hạo khẩn trương lên, biết tình huống của đều biết Hi nhi là người làm bạn cả đời , nhưng bọn họ cũng biết bây giờ Hi nhi còn , cũng bóc mẽ chuyện này, bây giờ bị Hoàng Bác cợt nhả ra ngoài, Hi nhi có thể cho là biến thái ? Có thể vì vậy mà ghét ?

      Lâm Hi nghe lời tràn đầy nhạo báng như thế, nhìn dáng vẻ cà lơ phất phơ của Hoàng Bác, mặt tỏ vẻ gì nhìn sang , “ là ai vậy, tại sao lung tung như thế?” Giọng con nít vui vẻ mất ngọt ngào vốn có, mà đầy vui nhàn nhạt, ghét ai chuyện với người đó.

      ấy là nhị tiểu thư nhà họ Quyền, phải là con dâu nuôi từ bé ở trong miệng cậu.” Quyền Hạo luôn để ý tới Lâm Hi vui buồn giận, là người đầu tiên nhìn ra Lâm Hi thoải mái, nghiêm túc sửa lại lời bạn từ Hoàng Bác, đồng thời cũng cho mọi người ở đây, đây là nhị tiểu thư tôn quý của nhà họ Quyền.

      Quyền thiếu lên tiếng, sau khi mọi người ở đây nghe, cũng xác nhận suy đoán trong lòng họ. Nụ cười cưng chiều của Quyền thiếu như thế, đủ để chứng minh, tin đồn về nhị tiểu thư nhà họ Quyền trong khoảng thời gian này sai. Mà nhà Nam Cung biến mất, phải có đạo lý, dù sao nhị tiểu thư nhà họ Quyền giống như công chúa được Đế Vương cưng chiều thời cổ đại, sao có thể bị đầy tớ bắt nạt.
      heomazChris thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 22: Quyền nhị tiểu thư

      Editor: Puck

      Nhị tiểu thư nhà họ Quyền, Hoàng Bác liếc mắt quan sát Lâm Hi lần, trong lòng thầm , bé này chính là người mà khoảng thời gian trước Mã Kiều Thần đề cập đến với .

      Ngũ quan tinh xảo đến thể xoi mói, hơn nữa đôi mắt to rất đẹp linh khí lưu chuyển, ừ, đứa xinh đẹp, chỉ có điều, tuổi thoạt nhìn rất . Nhưng mà, còn nhiều thời gian, người đẹp từ trong phôi thai cũng trưởng thành thành người đẹp.

      Hoàng Bác cười hì hì rất nghiêm chỉnh, khoát khoát tay vui vẻ , “Chào em, Quyền nhị tiểu thư, tên là Hoàng Bác, em có thể gọi Bác.”

      đôi mắt để lại dấu vết quan sát mình, Lâm Hi hơi chán ghét, chu cái miệng nhắn lên, rất trẻ con phù hợp với dáng vẻ bây giờ của , “Tôi tên Lâm Hi, gọi tôi Lâm Hi là được.”

      “Vậy gọi em là Hi Hi được ?” Mắt to đen giống như đá quý, nhìn khiến cho người ta thích, tính trẻ con của Hoàng Bác còn chưa mất đột nhiên rất muốn trêu chọc em Lâm Hi trước mắt, cười tiếng, đưa tay định vuốt ve đầu Lâm Hi.

      Nhưng Lâm Hi nhanh hơn bước, nhàng nghiêng đầu, tránh đụng chạm của . Bởi vì cái ly hơi nghiêng mà nước trái cây trong ly bắn ít lên áo khoác của Quyền Hạo.

      “Tôi thích người khác gọi tôi là Hi Hi, cứ gọi tôi là Lâm Hi được rồi.” Lâm Hi nhìn Hoàng Bác trước mặt, hề để ý tới nước trái cây trong tay hóa thành giọt mưa bắn ít lên áo khoác của Quyền Hạo.

      “Rất đáng .” Xét thấy bạn từ Quyền Hạo lên tiếng, Hoàng Bác cũng dám quá mức trêu chọc người thân phận ràng Lâm Hi. Đuôi mắt nhìn thấy áo khoác của Quyền Hạo dính nước trái cây, thấy Quyền Hạo giống như để ý tới áo khoác bị bẩn, ngẫm nghĩ, nhắc nhở, “Quyền thiếu, áo khoác của cậu bị bẩn.”

      “Hi Hi, em cũng tới tham gia bữa tiệc à.” hổ đều là bạn từ của Quyền Hạo, Mã Kiều Thần cũng tới trễ giống như Hoàng Bác. Mới vừa vào cửa nhìn thấy Lâm Hi mấy ngày nay muốn gặp, cặp mắt lập tức sáng lên, lượng cũng cất cao ít, trong giọng lộ ra vui mừng.

      Khi thấy vợ chồng Quyền Khê Mã Kiều Thần khẽ khom lưng chào hỏi bọn họ.

      Nghe được có người gọi mình, Lâm Hi theo bản năng quay đầu lại xem ai gọi , ly nước trái cây cầm tay cũng buông lỏng, cái ly từ trong tay rơi xuống đất, trong quá trình nước trái cây vẩy lên đất, có vài giọt vẩy lên giày da của Quyền Hạo.

      Chào hỏi vợ chồng Quyền Khê xong, Mã Kiều Thần cười tủm tỉm nhìn Lâm Hi, Lâm Hi nhìn chăm chú vào Mã Kiều Thần, lúc này trong tiếng cười mang theo vẻ nịnh bợ, cau đôi mày thanh tú, theo bản năng hơi ghét bỏ, “Chị gọi tôi là Lâm Hi , tôi quen người khác gọi tôi là Hi Hi.”

      “Ơ, Hi Hi, em vậy là ghét bỏ chị sao?” Mã Kiều Thần làm động tác đau thương rất khoa trương, “Chị đau lòng mà.”

      “Chính là ghét bỏ chị.” Lâm Hi đáp rất thành thực, nhìn động tác quá mức của Mã Kiều Thần.

      Ặc! trán Mã Kiều Thần lên ba vạch đen, sau kinh ngạc ngắn ngủi, lập tức khôi phục khuôn mặt tươi cười tuyệt đẹp, mặt mày hớn hở, “Hi Hi, em như vậy chị rất đau lòng đó.”

      Từ ngày gặp Lâm Hi ở nhà họ Quyền, cũng biết bé này chiếm cứ địa vị rất quan trọng trong sinh mệnh của Quyền thiếu. Nhà họ Mã muốn nhúng sâu vào cuộc chiến các nguồn lực kinh doanh, còn phải dựa vào Quyền thiếu lên tiếng đó, nhưng Quyền thiếu chậm chạp lên tiếng, chỉ có thể dựa vào Lâm Hi mà ra tay. Trong khoảng thời gian này, vẫn muốn đến gần Lâm hi, bất đắc dĩ Quyền thiếu cho cơ hội này, cho dù muốn tìm vết kiếm cớ gặp Lâm Hi cũng được, bây giờ khó có được cơ hội gặp Lâm hi, dĩ nhiên muốn gần hơn quan hệ.

      muốn cho mặt mũi, cũng thích người khác tự làm ra vẻ quen thuộc, Lâm Hi hơi híp mắt lại, ngẩng đầu nhìn Quyền Hạo, “Quyền Hạo, bạn của đều kỳ quái, tại sao cứ thích xưng là trai chị của tôi?” trai em mày, chị con mẹ nó, kéo loạn quan hệ thân thích, lại còn là mục đích quan hệ gần hơn, ghét nhất rồi.

      Nụ cười trong sáng thuần khiết, ánh mắt vô hại, Hoàng Bác và Mã Kiều Thần hề nhìn thấy đây là Lâm Hi diễn kịch. Chỉ có vợ chồng Quyền Khê nhìn thấy ràng ý tưởng trong đáy lòng Lâm Hi, giờ khắc này, bọn họ hiểu ràng, bé Lâm Hi này phải có trí thông minh đúng với mười hai tuổi.

      “Đều là đám người đầu óc tỉnh táo, Hi nhi cần để ý đến bọn họ.” Quyền Hạo quét mắt nhìn Mã Kiều Thần và Hoàng Bác, nhàn nhạt ra khỏi miệng, thèm để ý đến áo khoác và giày bị làm dơ.

      Đầu óc tỉnh táo!

      Hoàng Bác và Mã Kiều Thần vẻ mặt cứng đờ, khóe miệng giật giật, trước mặt bọn họ, cũng chỉ có Quyền Hạo dám bọn họ như thế, nhưng nhìn nụ cười cưng chiều khi Quyền Hạo nhìn Lâm Hi, bọn họ giống như muốn liên thủ đánh cậu ta, nhưng suy nghĩ vì sinh mạng, hai người bọn họ ngẫm nghĩ chút, nếu so đo với Quyền thiếu, xui xẻo vẫn chính là bọn họ mà thôi.

      Thấy con trai mình hề nể tình bạn từ , Phó Trường Thanh mỉm cười, dáng vẻ con trai chết bầm bảo vệ như vậy mười phần tương tự ông xã mình.

      Mã Kiều Thần tìm về lý trí của mình trước, nụ cười xinh đẹp như hoa rất vô hại, giọng hơi nghi vấn, ra trong lòng sớm khẳng định, “Hi Hi là nhị tiểu thư nhà họ Quyền đúng ?” die nd da nl e q uu ydo n

      “Đây là chuyện công khai rồi, Mã Kiều Thần cậu cũng cần hỏi thêm câu này.” Quyền Hạo cong khóe môi lên, giống như nâng lên nụ cười châm chọc.

      “Hỏi chút cũng được à?” Mã Kiều Thần hết sức ghét bỏ . biết Lâm Hi là nhị tiểu thư nhà họ Quyền, những người khác nhất định tò mò, tại sao Lâm Hi là nhị tiểu thư nhà họ Quyền, tại sao nhị tiểu thư nhà họ Quyền mang họ Quyền?

      “Có thể, nhưng như vậy có vẻ cậu rất ngu xuẩn.” Quyền Hạo rất nể tình châm chọc lần nữa.

      Liếc nhìn Mã Kiều Thần sắp xù lông, lại liếc mắt nhìn Quyền Hạo, hai người sẵng giọng này phải là bạn từ sao? Sao thấy quan hệ có vẻ rất căng thẳng? Trong nháy mắt, Lâm Hi cũng hơi nghi ngờ, tầm mắt đảo qua giữa hai người.

      “Quyền thiếu, có người châm chọc bạn từ của mình như vậy sao?” Mã Kiều Thần nghe được hai chữ ngu xuẩn này, cảm thấy vô cùng chói tai, lông người cũng sắp xù lên rồi, dù sao và Quyền Hạo cũng cùng lớn lên từ , tại sao phải châm chọc như vậy, đáng ghét!

      “Đây phải là châm chọc, đây là .”

      Choang tiếng, Mã Kiều Thần cảm giác trái tim thủy tinh của mình hoàn toàn bể nát, lần đầu tiên bị châm chọc là đủ rồi, lại còn bị châm chọc lần thứ hai, sắc mặt hơi khó coi, lạnh lùng phun ra hai chữ “Mẹ nó”.

      “Cậu thô tục.” Hoàng Bác liếc nhìn Mã Kiều Thần, tốt bụng nhắc nhở, ở trước mặt người mình rất hình tượng cũng được, nhưng bây giờ ở trước mặt người ngoài, vẫn nên chú ý hình tượng chút.

      Nhận nhắc nhở của Hoàng Bác, Mã Kiều Thần hậu tri hậu giác che miệng, tức giận trừng mắt liếc Quyền Hạo, trong lòng khóc, hình tượng hoàn mỹ của , tại sao có thể bị thô tục ảnh hưởng chứ.

      Lúc này, Quyền Hạo chậm rãi tiếp tục đả kích , “ cần phải giả bộ đâu, cậu vốn cũng phải là thục nữ.”

      Mã Kiều Thần định phản kích nhưng làm gì được, hung hăng nhìn chằm chằm vào Quyền Hạo, “Quyền thiếu, có thể lột trần tôi trước mặt người khác ?” Dù sao cũng lớn lên cùng nhau, phải dùng tới như vậy sao?

      “Mấy đứa từ từ tán gẫu, chúng ta chiêu đãi khách.” Trước mắt là thế giới của người trẻ tuổi, bọn họ những người già rồi này chen vào được đâu, bọn họ vẫn nên chiêu đãi khách thôi. Bữa tiệc này vốn mở vì Lâm Hi, vì muốn giới thiệu cho mọi người biết Lâm Hi là nhị tiểu thư nhà họ Quyền.

      Sóng mắt lưu chuyển, tròng mắt bị vợ chồng Quyền Khê hấp dẫn , Lâm Hi nghi ngờ sờ cằm, hôm nay gặp mặt vợ chồng Quyền Khê, ngược lại cảm giác được cái gì gọi là quyền cao chức trọng, nhưng đôi mắt tinh tường của Phó Trường Thanh khiến cho hơi sợ, ánh mắt sáng long lanh như vậy giống như có thể nhìn thấu đáy lòng người ta.

      “Quyền thiếu, hai bác đả kích lòng tự ái của tôi như vậy, khiến cho tôi quá đau lòng, vì bồi thường, cậu chính là để cho nhà họ Mã tham gia vào cuộc chiến các nguồn lực kinh doanh được ?” lại, Mã Kiều Thần vẫn còn vòng vào mục đích của mình.

      “Định để nhà họ Mã tham gia vào, cậu có nghĩ đến thực lực nhà họ Mã ?” Bàn tay nắm tay bé của , vuốt nhè lòng bàn tay mềm mại của , trong lòng chỉ cảm thấy thỏa mãn.

      “Nhưng đây chỉ là câu của cậu, chỉ cần cậu đồng ý, thực lực của nhà họ Mã cũng quan trọng.” đến chuyện chính, Mã Kiều Thần giống như thay đổi thành người khác.

      “Hi nhi, chúng ta đến chỗ kia ăn chút đồ được ?” nhìn Mã Kiều Thần, Quyền Hạo mang theo Lâm Hi từ chối ăn gì đó.

      Khóe miệng co giật nhìn bóng lưng Quyền Hạo và bé rời , Mã Kiều Thần buồn bực, hồi lâu hơi buồn rầu , “Hoàng Bác, cậu , tớ ra tay từ người Lâm Hi, Quyền thiếu có thể đồng ý hay ?”

      Quay đầu liếc mắt nhìn Mã Kiều Thần, khóe môi bên phải của Hoàng Bác nhếch lên cười xấu, “Tỷ lệ thành công đạt 99%.”

      Tất cả tình huống, bóng đen ở trong góc nhìn thấy ràng, ánh sáng đố kỵ đột nhiên lóe lên trong mắt người đó.
      heomazChris thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 23: Rơi vào trong nước

      Editor: Puck

      Bữa tiệc quyền quý nhà họ Quyền rất giả dối, nơi này mỗi người đều quần áo chỉnh tề, ra trong lòng có bao nhiêu đen bao nhiêu bẩn cũng thể biết được. Mỗi người đều mang mặt nạ dối trá, khi trao đổi với đối phương hận thể vạch trần lời đối phương, khi chuyện của mình, cực kỳ thận trọng nghĩ kỹ lời kịch rồi ra khỏi miệng.

      Nữ chuyện đồ trang sức bàn về gia đình, nam chính trị dân tình, đây chính là bữa tiệc nhà họ Quyền.

      Làm chủ nhân bữa tiệc, Lâm Hi nhận được rất nhiều lễ vật quý trọng.

      Nhìn chung quanh vòng, phát cũng có rất nhiều người giả bộ lơ đãng quan sát .

      Nhìn Quyền Hạo và Quyền Tĩnh Thiên đứng đó chuyện với nhau, khẽ mím môi, chán đến chết cầm ly rượu đỏ, đuổi thời gian nhàm chán.

      chuyện phiếm với chú họ lớn hơn mình tuổi, Quyền Hạo hề kiên nhẫn chút nào.

      Quyền Tĩnh Thiên thấy cháu mình hơi yên lòng chuyện với mình, theo ánh mắt của nó nhìn thấy Lâm Hi nhàm chán chơi đùa cái ly, tròng mắt u trở nên đen nhánh, ánh sáng ràng xẹt qua.

      “Người trong số mệnh?” Giống như lơ đãng thuận miệng hỏi, xong Quyền Tĩnh Thiên cảm thấy buồn cười, hơi vểnh khóe môi. Nụ cười mặt đáng buồn hay buồn cười.

      Ánh mắt rời khỏi người , Quyền Hạo nhìn Quyền Tĩnh Thiên, “Vâng.” đến đây, tròng mắt trong quá khứ hoàn toàn lạnh lẽo, giờ phút này chứa đựng đầy nụ cười và hạnh phúc.

      Quyền Tĩnh Thiên tao nhã cầm y rượu đỏ bên cạnh lên, tay cầm ly rượu lặng lẽ siết chặt, sắc mặt cười mang theo thay đổi, “Chúc mừng cháu, có thể sớm tìm được người trong số mệnh như vậy.” Giọng trầm ấm dễ nghe rất có sức quyến rũ, cũng rất êm tai.

      “Chú cũng tìm được.”

      Lời chúc phúc nhạt thể nhạt hơn nữa, Quyền Tĩnh Thiên chợt cảm thấy mình đáng buồn, cười lạnh tràn ra mặt.

      tìm được sao? Mỗi đêm trăng tròn, cảm giác đau đớn sâu tận xương tủy, khắc sâu ở trong đầu , cùng là huyết mạch bị nguyền rủa, chỉ có số ít người nhà họ Quyền may mắn tìm được người trong số mệnh, cũng cùng người trong số mệnh nhau gần như cả đời, người nhà họ Quyền được trời cao chiếu cố, chỉ có thể trong tuyệt vọng mà tự sát. Hừ! Trời cao công bằng.

      “Hy vọng .” Đáy lòng cười lạnh, khả năng diễn xuất cao siêu của Quyền Tĩnh Thiên biểu diễn ra ngoài, “Năm nay chú hai hai mươi ba tuổi, cách bốn mươi tuổi cũng xa.” Bốn mươi tuổi chính là kiếp nạn với người nhà họ Quyền bị nguyền rủa huyết mạch mà , ai có thể sống sót quá bốn mươi tuổi.

      “Chú tìm được.” Ánh mắt Quyền Hạo lần nữa rơi người Lâm Hi, biết nhiều lời hơn nữa cũng thể an ủi được người có cùng huyết mạch bị nguyền rủa. Người nhà họ Quyền tìm được người trong số mệnh nhất định tuyệt vọng cả đời, thể vượt qua. may mắn cuộc đời có thể vượt qua được, có rất hạnh phúc.

      Quyền Tĩnh Thiên nâng ly rượu lên, uống ly rượu đến còn dư giọt, gương mặt đẹp trai giống như bị đông lạnh, “ cùng với ấy , chú có lời nào với cháu nữa.”

      chuyện phiếm với chú họ của xong rồi sao?” Thấy Quyền Hạo đến bên cạnh , ánh mắt của rơi lên người đàn ông tuấn mỹ như thiên thần nhưng cũng tản ra hơi thở lạnh nhạt, thấy ta cũng nhìn , mím môi lễ phép cười cười.

      “Ừ.”

      “Ở đây rất buồn bực, tôi ra ngoài tản bộ chút, cần theo.” Sao có thể nhẫn nại chờ Quyền Hạo và Quyền Tĩnh Thiên tán gẫu xong, tất cả đều bởi vì muốn ra ngoài hít thở chút khí mới mẻ, nơi này quá buồn bực.

      vốn định để ý đến phản đối mà tản bộ cùng , nhưng có thể nghĩ đến nhà chính họ Quyền vốn là nơi an toàn, theo nữa, “Đúng nửa giờ sau trở lại.”

      gương mặt non mềm tràn ra nụ cười vui vẻ, khoái trá đáp tiếng, “Ừ.”

      Nhìn chăm chú vào tới vườn hoa, khóe môi Quyền Hạo còn chứa nụ cười cưng chiều, đáy lòng thầm , vẫn còn con nít!

      “Người trong số mệnh của cháu mới chỉ có chín tuổi sao?” Tròng mắt sâu u giống như trong màn đêm nhìn chăm chú vào bóng lưng Lâm Hi, Quyền Tĩnh Thiên lạnh nhạt , chân mày đậm như mực dấu vết nhíu lại.

      “Mười hai tuổi, hơn cháu mười tuổi.” Chú họ của vốn là người hỏi tới chuyện của người khác, hôm nay lại hỏi Hi nhi của , trong lòng Quyền Hạo cảm thấy kỳ quái.

      Nở nụ cười nhạo phải giễu cợt, Quyền Tĩnh Thiên lắc lư ly rượu trong tay, rượu mao đài trong ly thiếu chút nữa đổ ra ngoài, “Nếu như cháu , chú còn tưởng rằng bé đó mới chỉ tám chín tuổi.” Ánh mắt xa cách biến đổi thành cười nhạt, khóe môi mím lại hơi nhếch lên, độ cong rất đẹp mắt, tràn đầy sức quyến rũ, giống như nghĩ đến cảnh tượng buồn cười nào đó, giọng hơi trêu đùa , “Quyền Hạo, người trong số mệnh của cháu chẳng lẽ hoài nghi cháu con nít sao?”

      Ánh mắt Quyền Hạo lạnh lùng liếc nhìn Quyền Tĩnh Thiên ở trước mặt cười nhạo mình, nụ cười mặt dần rút , đáy mắt khôi phục thành hoàn toàn lạnh lẽo, châm chọc , “ phải tất cả mọi người đều có tư tưởng xấu xa như chú vậy.”

      Cháu mình phản kích, Quyền Tĩnh Thiên cảm thấy rất hay, thu lại nụ cười mặt, được lời nào mà rời .

      Trong vườn hoa nhà chính họ Quyền, lâm Hi bước ra khỏi phòng bước, đập vào mặt là hương hoa khiến mê say. Đóa hoa nhiều màu rất đẹp, từng bước từng bước tới bên cạnh giỏ hoa lan, ngón tay thon dài trắng nõn chìa ra, muốn đụng chạm vào hoa lan có sức quyến rũ phi phàm này, định lấy tay cảm nhận vẻ đẹp của hoa lan.

      bé định phá hủy giỏ hoa làn này sao?” đợi ngón tay chạm đến hoa lan, sau lưng thình lình vang lên giọng nam trong trẻo lạnh lùng, khỏi bị kinh sợ, dưới tốc độ nhanh nhất quay đầu nhìn lại, ra là Quyền Tĩnh Thiên.

      Mặt có góc cạnh ràng, tròng mắt đen nhánh thâm thúy như biển rộng, sóng mũi cao, môi mỏng đào còn mê người hơn phụ nữ, tóc ngắn gọn gàng dường như dựng đứng, vóc người cường tráng, người đàn ông này giống Quyền Hạo đến mấy phần, hổ là quan hệ chú cháu.

      Dưới tầm mắt sâu thẳm của Quyền Tĩnh Thiên, thu tay lại, chẳng biết tại sao lại hơi chột dạ, khẽ mỉm cười, “ có.”

      Trực tiếp tới bên cạnh hoa lan, gương mặt tuấn tú vừa rồi còn tỏ vẻ gì của Quyền Tĩnh Thiên, đột nhiên từ u ám chuyển sang sáng trong, nụ cười mê người lại nở rộ mặt , ánh mắt thân thiện lại hàm chứa ánh sáng nhìn hiểu, “ bé là nhị tiểu thư nhà họ Quyền, phá hủy giỏ hoa lan này cũng có gì.”

      Nghe ra là giễu cợt hay tâm lòng, trực giác nhạy cảm của Lâm Hi cảm thấy Quyền Tĩnh Thiên này phải hạng người lương thiện gì, thân là con em nhà họ Quyền lại sử dụng sức mạnh quyền thế lăn lộn được thuận buồm xuôi gió trong giới chính trị, người như vậy, nụ cười mặt đáng giá để tin tưởng là .

      giống như đứa , vẻ mặt nở nụ cười sáng lạn to, trong tròng mắt hồn nhiên như nước suối, thấy được tia tạp chất, “Vậy cháu phải gọi là chú chồng sao?”

      Đây là đứa mười hai tuổi sao? Mới vừa rồi tất cả trong mắt còn đều là đề phòng, nhưng bây giờ thuần khiết vô hại. Quyền Tĩnh Thiên lẳng lặng quan sát toàn thân Lâm Hi từ xuống dưới lần.

      Trong lòng khỏi chua chát, mảnh trăng treo bầu trời cũng càng ngày càng gần đến trăng tròn, ngẩng đầu lên nhìn, cảm giác chán ghét nồng đậm dâng lên từ trong đáy lòng, “Trăng tròn khiến người ta ghét.”

      Quyền Tĩnh Thiên hỏi đằng, đáp nẻo, Lâm Hi mở trừng hai mắt, tỏ vẻ hiểu.

      Còn có hai ngày mười lăm rồi, tối hôm nay trăng sáng cực kỳ sáng, rải đầy khắp mặt đất vòng sáng hiền hòa cảm giác ấm áp, dưới màn đêm, cảnh vật mượn ánh trăng có thể nhìn thấy rất ràng. Nhìn cảnh vật chung quanh, hiểu hỏi, “Trăng tròn rất đẹp mà, tại sao phải ghét trăng tròn chứ?”

      Quyền Tĩnh Thiên giống như nghe thấy Lâm Hi , cất bước chân trầm ổn, tới bên bờ ao, nhìn chăm chú vào bóng mảnh trăng trong ao, đau khắc ở xương tủy kia giống như lại bắt đầu, cảm giác vô lực lại có biện pháp nào khống chế khiến rất chán ghét.

      Bóng lưng tản mát ra đau thương của người đàn ông, ánh mắt Lâm Hi khỏi bị hấp dẫn.

      vài người trời sinh chính là hơi thở đau thương và tịch mịch, nhìn bóng lưng người như vậy, lòng trầm xuống theo, giống như mê muội tới bên cạnh bờ ao, học Quyền Tĩnh Thiên cùng nhìn chăm chú vào ao nước, nghi ngờ , “Chú chồng, tại sao cháu cảm giác chú rất đau lòng vậy?”

      sao?” Quyền Tĩnh Thiên nghiêng đầu nhìn Lâm Hi cách đó xa, có cảm xúc khẽ cười tiếng, “Tôi đau thương ai có thể hiểu đây?” Giống như đơn giống như cười khiến người khác nhìn thấu , tự giễu nâng khóe môi lên.

      “Cháu xem, bóng mảnh trăng trong ao nước này cực kỳ khiến lòng người lạnh.” Quyền Tĩnh Thiên đợi Lâm Hi làm ra bất cứ phản ứng nào, chỉ vào ao nước lạnh nhạt , “Chỉ với cháu bé sao lại cảm thấy lòng lạnh đây?”

      Lâm Hi cau mày nhìn mảnh trăng trong nước mà Quyền Tĩnh Thiên chỉ vào, có cảm giác được ta lòng lạnh, “Chuyện này...”

      Chỗ hai người đứng là bờ ao nước rồi, ao nước vốn do ông cụ nhà họ Quyền chuyên dùng để nuôi cá, sâu hai mét, đủ để dìm người chết đuối.

      Tầm mắt Lâm Hi chuyển đến người Quyền Tĩnh Thiên, lời còn chưa xong, cảm thấy phía sau lực mạnh đẩy, bị khống chế rơi vào trong ao nước trong veo.

      biết bơi, khi rơi vào trong nước, trong đầu Lâm Hi lên mấy chữ này, nước nhiệt độ thấp thấm ướt , yếu ớt giãy giụa.

      “Cứu... Tôi...” Lâm Hi chìm nổi trong nước khó khăn kêu cứu, khuôn mặt nhắn vô cùng nhợt nhạt. Tuy ao nước này chỉ sâu hai mét, nhưng để làm chết đuối Lâm Hi chiều cao chỉ mét ba quá dễ dàng.

      Nhìn Quyền Tĩnh Thiên bờ có ý định cứu , trái tim chịu nổi tia kích thích của Lâm Hi từ từ đau đớn, nghĩ thông, tại sao Quyền Tĩnh Thiên muốn đẩy xuống?

      phút, hai phút... Mười phút trôi qua, Lâm Hi từ ban đầu bắt đầu giãy giụa, rồi đến hôn mê nằm dưới đáy nước, Quyền Tĩnh Thiên nhìn cả quá trình, hề có ý định cứu người.

      Nhìn Lâm Hi hôn mê chìm dưới đáy nước, Quyền Tĩnh Thiên đứng bên cạnh ao mang mặt nạ dối trá rời , mặt máu lạnh vô tình hoàn toàn lộ ra, giọng lạnh như ma quỷ vang lên, “ ra tao rất đố kỵ nó có thể tìm được người trong số mệnh, cùng là con cháu nhà họ Quyền, tại sao nó có thể tìm được người trong số mệnh, còn tao thể?”

      Tiếng rơi xuống, Quyền Tĩnh Thiên xoay người vào trong nhà.

      Lâm Hi rơi vào hôn mê mơ hồ nghe được có người chuyện, chìm nổi dưới đáy nước muốn kêu cứu, nhưng cuối cùng kêu cứu ra được.
      heomazChris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :