1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Quyền thiếu cưng chiều, vợ yêu khó nuôi - Cố Nhiễm Nhiễm

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 59.2: Mất mà được lại

      Editor: Puck

      Cầm vỏ ốc nhặt được bờ biển hôm nay, Lâm Hi về trong nhà.

      Mới vừa tới lầu dưới, nhận ra hơi thở tầm thường, nhíu đôi mày thanh tú chăm chú nhìn chiếc Rolls-Royce, ngước mắt liếc nhìn nhà dân bình thường. Phòng thuê là nhà dân rất bình thường, chung quanh đều là vài học sinh và thành phần trí thức, bọn họ vốn có năng lực mua xe sang trọng như vậy, ở đây hơn năm, cũng nghe gần đây có ai thành người có tiền.

      khỏi ngoái đầu nhìn lại, khóe mắt nhìn thấy bóng dáng màu đen.

      Nghe được tiếng bước chân lạo xạo, trong phút chốc, xoay người nhìn chằm chằm vào người phía sau, “Ai vậy?” Ban đầu, sợ nhà họ Quyền nhanh chóng tìm được , có thể trải qua muôn vàn khổ sở mới đến nơi này, dọc theo đường thận trọng ngụy trang, thêm nữa, đề phòng để lại đầu mối, đều ngồi ô tô đường dài, bảy cong tám quẹo mới đến được nơi này.

      lên tiếng, đừng trách tôi khách khí.” Tiện tay cầm vỏ ốc từ trong thùng, nhắm ngay vào bóng người phía sau, nhanh, hung ác, chính xác nện vỏ ốc lên đầu người nọ.

      Ám vệ vô tội này, sờ sờ cái gáy sưng thành u, khóc ra nước mắt, trêu ghẹo ai chứ, phải đảm nhiệm tài xế, cho nên bị đụng phải đối xử như vậy.

      Vuốt gáy, ám vệ này bình tĩnh ra, giả vờ biết Lâm Hi là ai, giọng hơi oán giận : “Vị tiểu thư này, tôi chỉ đứng ở đây, cần hung ác như vậy chứ?”

      nhìn kỹ người đàn ông trước mắt ngũ quan đoan chính, mặt hơi khí khái, sàng lọc toàn bộ trí nhớ, phát nhận ra người đàn ông này, người đàn ông này thoạt nhìn cũng giống người nhà họ Quyền. hơi ngượng ngùng cười cười: “Xin lỗi, đứng như vậy lại có động tác như thế khiến cho người ta hoài nghi, lần sau nên như vậy.”

      Té ra sai lại là người vô tội bị nện, ám vệ này nặn ra nụ cười rất miễn cưỡng: “Tôi ở đây chờ thiếu gia nhà tôi, nhàm chán đứng sau cây chơi chút.” Xoa đầu, vẫn còn cảm thấy rất đau. Ở nhà họ Quyền lâu như vậy, đây là lần đầu tiên nhìn thấy tiểu thư trông như thế nào.

      “Thiếu gia của ?” Bao lâu chưa nghe xưng hô thiếu gia này, hình như từ sau khi rời khỏi nhà họ Quyền nghe thấy nữa. Lâm Hi như có điều suy nghĩ nhìn chăm chú chiếc Rolls-Royce bên cạnh, “Thiếu gia của là ai?”

      “Xin lỗi, tôi thể tiết lộ.” Ám vệ này sợ tiết lộ quá nhiều tin tức, lựa chọn ngậm miệng.

      “Người kỳ quái.” Lâm Hi lầm bầm lầu bầu câu, sau đó tới cửa nhà.

      Đứng trước cửa nhà mình, chuẩn bị móc chìa khóa từ trong túi ra mở cửa, tầm mắt vô ý rơi lên khóa cửa, động tác cầm chìa khóa cứng đờ. Nếu chăm chú nhìn khóa, phát có gì khác thường, chỉ khi nhìn kỹ, mới có thể phát ổ khóa này bị cậy.

      Khóa bị cậy bên trong, đây là tình tiết có trộm đến sao?

      Trị an nơi này rất tốt, lại có trộm dám để ý nhà !

      Môi hồng khẽ mím, chậm rãi để thùng nước xuống, cực kỳ cẩn thận dùng chìa khóa mở cửa.

      Cùng lúc đó, Quyền Hạo tỉ mỉ nhìn tất cả chung quanh, nụ cười khóe môi càng phát ra nồng đậm. Ánh mắt dừng lại bức hình vách tường, cúi mắt xuống, suy ngẫm, nghiêm túc xem xét tấm hình.

      Lâm Hi làm xong chuẩn bị gặp trộm, cửa bị mở ra, thấy người ở phòng khách đưa lưng về phía . Trong nháy mắt đó, hóa đá! Đây là bao nhiêu nấm mốc của cuộc đời đổ xuống?

      Nghe được tiếng cửa mở, trong tròng mắt Quyền Hạo thoáng vẻ mừng rỡ, nụ cười càng ngày càng sâu, vô cùng chắc chắn mở cửa chính là Lâm Hi, tiếng “Hi nhi” hàm chứa nhớ nhung nồng đậm gọi ra.

      Khuôn mặt tinh xảo điển trai giờ hàm chứa ý vị thành thục, khi Lâm Hi nhìn thấy lần nữa muốn lập tức nhấc chân bỏ chạy. Khi rảnh rỗi có nghĩ, Quyền Hạo thích có lẽ vì sống dưới cùng mái hiên nhà sinh ra cảm tình, chỉ cần rời mấy năm, cảm tình đó của đối với theo thời gian trôi qua mà từ từ biến mất. Nhưng hôm nay xem ra, phát chuyện phải như thế! Rốt cuộc thích vì cái
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 60.1: là điên cuồng

      Editor: Puck

      Thân thể của bị ôm chặt lấy, sức lực mạnh mẽ của , giống như muốn vò nát , khảm vào trong lòng . Chỉ có như vậy, mới rời khỏi .

      khí dường như bị cắt đứt, thở nổi, chán ghét nhăn mày lại, “Quyền Hạo, buông tôi ra.”

      khi buông ra, lại thuộc về .” Lo lắng nồng đậm nổi lên trong lòng, giống như đứa trẻ lạc đường, trải qua khó khăn mới tìm được đường về nhà, giờ phút này, cũng buông tay.

      Mùi thơm mát mẻ cơ thể luôn khiến cho có cảm giác yên tâm khó hiểu, trong năm rưỡi có ở bên cạnh , lòng của trống rỗng. Tìm được , lòng của được lấp đầy, có ma lực thần kỳ đối với .

      Môi hồng của Lâm Hi mím chặt, cảm giác hông của sắp đứt, cho nên bực mình đen mặt lại, vui , “Quyền Hạo, buông ra, tôi tức giận.” Ôi trời ơi, đây là do đời trước thiếu . Hơi sức của lớn hơn đàn ông bình thường nhiều, nhưng chống lại Quyền Hạo, cảm thấy là thiếu nữ nhu nhược, có lực sử dụng được, chỉ đành phải bị chế ngự.

      Hạ thấp mắt nhìn chăm chú vào cánh môi mê người của , tim của nhảy thình thịch thình thịch, chứa vui sướng tràn đầy, “Hi nhi.” Khẽ cúi đầu, môi mỏng khêu gợi hôn lên môi , cảm xúc ấm áp khiến cho quên hết tất cả, lòng của , đầu óc của , thân thể của chỉ nhớ mỗi . Môi có cách nào dời , hơi thở ấm áp của phun lên mặt , khiến cho mặt hơi ngứa.

      Thân thể chợt cứng đờ, muốn từ chối, muốn mở miệng chuyện.

      Đột nhiên, cảm thấy có thứ gì đó ấm áp liếm răng .

      dùng sức định đẩy ra, nhưng xui xẻo do thể lực nam nữ cực kỳ chênh lệch, đẩy ra được. Lưỡi của thông suốt tiến vào trong miệng của , lưỡi của quấn quanh lưỡi của từng chút từng chút chung chỗ.

      Mở to mắt quét nhìn các ám vệ dời ánh mắt , sao có cảm giác, bọn họ giống như động vật trong vườn thú biểu diễn cho người ta nhìn xem. Kỹ thuật hôn của có chút nâng cao hơn trước kia, nhưng vẫn hơi trúc trắc.

      Muốn từ chối mà được, đối mặt với Quyền Hạo, lại chơi liều được, cắn nát đầu lưỡi của .

      Hình như dưỡng khí đủ dùng, thân thể có cảm giác tê tê dại dại, giống như điện giật, bỏ được nụ hôn này. Năm trăm bốn mươi bảy ngày đêm trôi qua, giờ phút này trút xuống nhớ nhung .

      Khẽ thở dốc, vẫn bị ôm lấy, ngước mắt nhìn chăm chú vào tròng mắt đen của .

      “Hi nhi, chúng ta về nhà thôi.”

      Về nhà! Lâm Hi lập tức xù lông rồi, nụ cười đầy lo lắng. Nhà của bọn họ? Hù chết , nhà của phải ở nhà họ Quyền, nhà của ở đây.

      “Hi nhi.” buông ra, nhàng lấy tay vuốt ve khuôn mặt trắng nõn của , vừa xem có thể thấy được say đắm trong mắt.

      Lâm Hi cắn môi dưới, trả lời Quyền Hạo, đầu ngón tay vuốt ve đuôi tóc cắt tỉa lộn xộn, sau đó xoay người vào phòng trong.

      Quyền Hạo thấy thế, cũng vào theo .

      Tư thế lười biếng dựa vào ghế sa lon mềm mại, nhìn ngồi bên cạnh, khỏi rối rắm. Mười ngón tay đan xen đặt ngang bụng, ánh mắt rơi lên màn hình ti vi, luôn dao động khi đối mặt với tình cảnh này, giờ hơi rối loạn rồi.

      Vốn tưởng rằng, thời gian tiêu tan tất cả, nhìn dáng dấp, những lời này phải hoàn toàn đúng.

      hơi hoài nghi, có phải chỉ cần chết, cho dù chân trời góc bể, Quyền Hạo cũng có thể tìm ra . Quyền thế nhà họ Quyền rốt cuộc có bao lớn, chỉ biết sơ hai. Nhà họ Quyền muốn tìm người còn sống, cũng chỉ là chuyện đơn giản, cho dù giờ rời , bị tìm được cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn.

      “Hi nhi, thời gian còn sớm, chúng ta về nhà thôi.”

      “Tôi về cùng .” Lâm Hi đứng lên, nhìn thẳng vào mặt Quyền Hạo, giọng trong trẻo lạnh lùng vô tình. rất ràng Quyền Hạo, ba năm chung đụng, vẫn là người xa lạ, qua đời vơi việc rất khổ sở.

      Trong tròng mắt đen như mực, tràn đầy đều là khuôn mặt lạnh lùng của , trái tim mới vừa rồi còn ấm áp, trong nháy mắt bị núi băng bao trùm, ràng là
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 60.2: là điên cuồng

      Editor: Puck

      ra nguyên văn câu của Hoàng Bác là: Phụ nữ ấy mà, chỉ cần có đứa bé, đâu cần để ý có hay , cũng ở lại bên cạnh cha đứa bé.

      Những lời này thể là đúng, cũng thể hoàn toàn đúng, chỉ có thể mỗi người mỗi khác.

      Cái gì? thiếu chút nữa bị sặc nước miếng của mình, ở trong mắt của , túm được hơi thở nguy hiểm, “ định làm cái gì?”

      “Hi nhi, sinh đứa con của chúng ta, được ?” ràng là giọng trưng cầu ý kiến, nhưng ở trong miệng ra, lại biến thành câu khẳng định.

      Thân thể căng thẳng, “ điên rồi?” Dọa chết người, giây trước còn đau lòng kiềm chế được, giây sau chính là kiên định, biến đổi này quá nhanh.

      “Nếu như điên rồi, cũng bởi vì em mà điên.

      “Có bệnh uống thuốc , đừng có việc gì tới làm tôi sợ.”

      phải hù dọa em, nghiêm túc.”

      “Xin lỗi, cho dù nghiêm túc hay phải nghiêm túc, tôi chấp nhận.”

      sao, chỉ cần tiếp nhận là được.” xong, hành động, bồng lên, tới phòng ngủ của .

      “Quyền Hạo, thần kinh à, buông tôi xuống.” Tốc độ chạy của quá nhanh, sợ ngã xuống, túm chặt cổ , rất khẩn trương. Này! Này!

      ám vệ ở ngoài cửa, nghe được đối thoại của thiếu gia nhà mình và tiểu thư, mặt đỏ tim đập, yên lặng đóng cửa.

      khẽ đặt lên giường, cường thế lấy tư thế nằm sấp đè lên , thể động đậy. chỉ trợn to đôi mắt sáng, mặt khẩn trương nhìn .

      “Quyền Hạo, buông tôi ra.” Tư thế nam nữ dưới quá chọc người ta nghĩ vẩn vơ rồi, đôi tay bị cầm chặt, muốn chống lại cũng chống lại được, trừ phi... Dùng chiêu đó, đoán chừng bị nhà họ Quyền đuổi giết thôi.

      cúi người xuống nhàng cọ cọ mặt , rất thoải mái chạm tới, “Hi nhi, được ?”

      được! muốn hét to ra tiếng, tình huống giờ, thể chọc giận , cho nên sợ rồi, “ để tôi suy nghĩ chút.”

      “Cả đời đủ ?”

      Chờ nhiều thêm mấy trăm đời , yên lặng trả lời trong lòng, vẫn như trước dám ra.

      Tròng mắt chớp cái, chờ đợi đáp án của .

      “Đủ rồi.” biết làm như thế nào, ánh sáng trong đôi mắt chìm xuống. Làm sao bây giờ? Làm thế nào? Đổi lại là người bình thường, cần gì rối rắm vậy, trực tiếp chiêu giải quyết.

      Giường của là giường đơn, người ngủ vừa đủ, hai người ngủ hơi chật chội, xem xét lại tư thế bây giờ của hai người, giường đơn vừa đủ tốt.

      Môi của hôn lên mặt , mùi của rất mát mẻ.

      Ánh mắt khép lại, da gà người cũng nổi lên, cũng phải do đụng chạm làm cho ghê tởm, là thể tiếp nhận gì kia dưới tình huống này. cũng phải thiếu nữ ngây thơ gì, làm được chuyện giả bộ trinh nữ tiết liệt, chỉ có điều, chỉ có điều, tại sao bị cưỡng ép.

      Lồng ngực của đè chặt lên bộ ngực mềm mại của , cảm thấy trái tim của dùng được nữa rồi, nhịp tim cũng lỡ nhịp. Môi của hết hôn mặt , tới phần thịt bên vành tai, lưỡi thè ra, giống như thưởng thức món ăn ngon mà tỉ mỉ nếm, tròng mắt biến thành tĩnh mịch, còn muốn muốn nhiều hơn, như thế chưa đủ. Ý tưởng điên cuồng cắn nuốt lý trí của , thể , cho dù dùng thủ đoạn gì, chỉ cần ở lại bên cạnh là được rồi.

      Định giãy giụa, giãy giụa được, định ra tay, lại phải cân nhắc hậu quả.

      Tại sao có thể rối rắm như vậy? Chẳng lẽ chỉ có thể bị ăn hết?

      Mở mắt ra, cau chặt đôi mày thanh tú: “Quyền Hạo, đừng.”

      Tiếng chống lại của , nghe thành tiếng si mê, bởi vì là lần đầu tiên của , cho nên hơi sợ.

      buông ra, vuốt đôi mày thanh tú nhíu chặt của , thích nhìn dáng vẻ vui của , “Em đừng sợ, em thích.”

      Lời của tương đương với chưa , khóe môi co rút rồi lại thể co rút nữa, tay phải có thể động liền hung hăng véo lên mặt , cắn răng nghiến lợi , “Tôi phải sợ, tôi là muốn, xuống dưới.”

      .” từ chối, “Chúng ta xảy ra quan hệ, em thể mang thai, như vậy em rời .”

      Trừ trợn trắng mắt ra, thể làm gì để biểu đạt buồn bực của .

      Lão đại, nếu như người phụ nữ , cho dù để cho ấy mang thai, có thể thay đổi điều gì. Bây giờ phải thời đại phong kiến, đừng quên, những năm nay còn có thủ thuật phá thai, có khối người muốn mang thai.

      “Cứ coi như tôi hận , cũng phải làm như vậy sao?” rất muốn lệ rơi
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :