1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Quyền thiếu cưng chiều, vợ yêu khó nuôi - Cố Nhiễm Nhiễm

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 54.2: Kế hoạch rời

      Editor: Puck

      giờ cuộc sống đều cần tiền, sau khi rời , cũng thể nào làm lại nghề cũ, các chi phiếu mà Quyền Hạo làm cho cũng thể dùng, đề phòng đói chết, vậy chuẩn bị tiền mặt là rất cần thiết.

      Nhìn mảnh lộn xộn đất, đột nhiên cảm thấy hơi đáng tiếc, những thứ đồ cổ này cầm ra ngoài bán cũng được ít tiền. Lưu loát thu tranh chữ và bức tranh nổi tiếng tường, liếc mắt nhìn xung quanh, nhìn thấy thứ gì đáng tiền.

      Mở cửa, lọt vào tầm mắt chính là gương mặt đẹp trai của Quyền Hạo.

      Bớt giận ít, nhưng cũng lên ghét Quyền Hạo, tầm mắt dời , cũng coi như nhìn thấy Quyền Hạo, lên lầu hai.

      “Hi nhi, hết giận chưa?” Quyền Hạo đuổi sát theo.

      trả lời, ngay cả ánh mắt cũng cho , Lâm Hi tới trước cửa phòng ngủ của mình.

      “Hi nhi.”

      Phía sau kêu to, Lâm Hi cười lạnh.

      “Đừng tức giận, có được ?” Nhìn dáng vẻ còn sức sống của , trong lòng cũng thoải mái.

      Trả lời chỉ là rầm tiếng, lỗ mũi cao thẳng của suýt chút nữa bị đụng phải.

      Sau khi nhìn chằm chằm cửa phòng chừng mười phút, Quyền Hạo định gõ cửa nhưng lại dám, mặt sợ càng thêm tức giận, mặt khác càng sợ đuổi ra ngoài. Trong lòng ầm ầm giao chiến, tư thế gõ cửa duy trì lâu, cuối cùng vẫn buông tha.

      Có chìa khóa phòng ngủ của , nhưng vẫn dám mở cửa.

      Quyền Hạo ngồi hồi lâu trong phòng khách ở lầu , tầm mắt thủy chung vẫn nhìn lên cầu thang, chờ đợi bóng dáng của xuất .

      Trần Tiêu yên lặng chuẩn bị bữa tối, nghĩ thầm lúc ăn cơm tiểu thư nên xuống thôi.

      Thời gian cơm tối, Lâm Hi vẫn xuống lầu, thông qua gọi điện thoại kêu người giúp việc đưa cơm cho .

      Lâm Hi lầu ăn được thơm ngon, thành tương phản to lớn với Quyền Hạo ăn biết ngon.

      Mười hai giờ khuya, Lâm Hi vẫn chưa ngủ, mực lên Internet tra tư liệu, cảm giác trong bụng hơi trống , còn tức giận xuống lầu, tới phòng bếp. Mở tủ lạnh ra, nhìn xem có thứ gì có thể ăn . Liếc mắt quét sạch đồ ăn trong tủ lạnh, tiện tay cầm chai sữa tươi và đĩa salad.

      đóng tủ lạnh, xoay người thấy Trần Tiêu ngây ngốc đứng ở sau lưng , “ làm gì thế?”

      Tiểu thư nhà mình bị hù sợ, Trần Tiêu hơi ngoài ý muốn, “Tôi đói rồi, muốn tìm đồ ăn mà thôi.” xong, bước qua bên người , mở cửa tủ lạnh ra.

      Lâm Hi hoài nghi nhìn ta, suy nghĩ nhiều, cầm đồ lên lầu.

      Đứng ở cửa phòng bếp, Trần Tiêu nhìn ánh đèn lầu hai, cầu nguyện ngày mai xảy ra đại chiến thế giới.

      Trong phòng ngủ vẫn còn mở ti vi, Lâm Hi lấy tư thế lười biếng tựa vào ghế sa lon, vừa ăn đồ, vừa thưởng thức kịch kháng chiến ầm ầm như sét đánh.

      Ăn xong đồ, liền toilet rửa mặt.

      Quyền Hạo núp sau rèm cửa, vừa thấy toilet, vội vàng leo lên giường ngủ.

      Mong đợi sau khi nhìn thấy có nét mặt gì?

      Tốn gần nửa giờ mới rửa mặt xong, Lâm Hi vuốt ve mái tóc dính vài giọt nước từ từ từ phòng tắm ra, nhìn thấy giường nhiều thêm người, cầm điều khiển ti vi, ấn phím tắt máy.

      Chuẩn bị tắt đèn Quyền Hạo ở giường bị nhìn thấy, “Quyền Hạo, làm gì thế?”

      ra, khi phòng bếp lấy thứ gì ăn Quyền Hạo nhân cơ hội vào.

      “Trời sắp sáng rồi, đương nhiên ngủ.” Quyền Hạo đúng lý hợp tình .

      Theo thời gian nghỉ ngơi ngày trước của , mười giờ đêm là lúc nghỉ ngơi, giờ trời sắp sáng mới nghỉ, là bởi vì lập kế hoạch rời khỏi nhà họ Quyền như thế nào.

      Dáng vẻ đúng lý hợp tình của Quyền Hạo, Lâm Hi bị chọc giận gần chết, tiện tay cầm gối ôm nện lên đầu , tức giận , “ có lý đó, đây là phòng của tôi, muốn ngủ về phòng mà ngủ, tìm tới chỗ của tôi tính là sao?”

      Gối ôm hề có lực công kích đập vào đau, Quyền Hạo cười khẽ, đứng lên từ giường, “ giờ khuya lắm rồi, sớm nghỉ ngơi chút thôi.”

      “Ngủ cái gì mà ngủ, biến thái à.” Lâm Hi tức giận , “Dáng vẻ của bây giờ là muốn ngủ cùng tôi! Quyền Hạo, còn có thể tiếp tục thần kinh chút ?” Trước kia và Quyền Hạo từng cùng giường chung gối, đều là hành động bất đắc dĩ, giờ Quyền Hạo thứ nhất sinh bệnh, thứ hai uống nhầm thuốc, ban ngày còn chọc giận , giờ chạy tới ngủ cùng , tìm đánh .

      chính là thần kinh rồi.” Quyền Hạo vô liêm sỉ thừa nhận, giống như Hoàng Bác , muốn lấy được lòng Hi nhi, da mặt dày sao có thể được.

      giờ hơn nửa đêm, tôi muốn ầm ĩ với , thức thời cút nhanh lên.” Cũng biết ai dạy Quyền Hạo da mặt dày, nghĩ tới Quyền Hạo trước kia là dạng
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 55.1: độc chiếm

      Editor: Puck

      Trong phòng làm việc của tổng giám đốc ở tầng cùng tòa nhà Lĩnh Lâm, Lâm Hi và Quyền Hạo mắt to trừng mắt , khẩn trương lan tràn.

      “Tôi muốn trở về.” Hung ác trừng mắt nhìn Quyền Hạo, Lâm Hi cũng đấu lác mắt với nữa, mím chặt môi hồng vui tới cực điểm . Tối hôm qua bị buộc ngủ cùng , thể nhẫn nhịn cũng nhịn, nhưng bây giờ cách nào nhịn, tại sao phải theo làm việc!

      “Chờ tan việc, lại về cùng với em.” Khóe môi Quyền Hạo nhếch lên tạo thành nụ cười nhàn nhạt.

      Trong ánh mắt tinh khiết giống như đứa bé lóe lên lửa mạnh hừng hực, Lâm Hi cảm giác mình thể nhịn được nữa, nhịn tiếp nhịn thành nội thương. Mắng tiếng “Bệnh thần kinh”, bước chân liền ra bên ngoài.

      “Hi nhi.” Thấy tức giận chuẩn bị rời , bước nhanh đuổi theo.

      “Quyền Hạo, nhẫn nhịn của tôi có mức độ, hết tới hai hết hai tới ba khiêu chiến ranh giới cuối cùng của tôi.” Kể từ ngày hôm trước sau khi thích , trước là chán ghét, mà nay chán ghét lần nữa thăng cấp thành tức giận. Hai gò má trắng nõn bởi vì tức giận mà trở nên ửng đỏ, hai mắt to sáng ngời có thần sắc bén nhìn chằm chằm, mím chặt môi hồng lạnh lùng phun ra, “Tránh ra.”

      “Hi nhi.” Quyền Hạo thận trọng nhìn sắc mặt của , khẽ gọi .

      điên rồi, mặc dù tôi có tiết lên lớp, phải làm việc cứ làm việc, kéo tôi tới cùng làm gì?” Tròng mắt Lâm Hi nhìn giỏ xách tay có lực công kích, vô cùng muốn nện lên đầu Quyền Hạo, để cho điên.

      Còn có mấy ngày, có thể khiến cho Thẩm Cảnh Kỳ rời khỏi vòng người này, cũng điều tra ràng nguyên nhân Thẩm Cảnh Kỳ dây dưa với , giờ đề phòng Thẩm Cảnh Kỳ tới tìm , phải ngăn cản tình huống như thế.Lý do như vậy, Quyền Hạo luôn thích biểu lộ tình cảm của mình ra miệng, chỉ đành nở nụ cười.

      “Khoảng thời gian trước sinh nhật của , bây giờ em theo coi như bổ sung quà tặng được ?” Suy nghĩ trước sau, Quyền Hạo chỉ đành phải lôi lý do kém chất lượng này ra.

      Nhìn chằm chằm vào gương mặt của , nổi đóa trận, “Tôi nhớ lầm, sinh nhật của vào tháng sáu, giờ qua lâu như vậy, biết thẹn mà như vậy sao? Còn có, lấy cớ rách nát như vậy.”

      [​IMG]
      Hai chân mày khẽ nhíu lại thành hình chữ Xuyên (川), khó chịu dời

      [​IMG]
      Last edited by a moderator: 21/11/17
      Chris thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 55.2: độc chiếm

      Editor: Puck

      “Tiểu thư ngài lần này hiểu lầm rồi, lần này có thiết bị định vị.” Lý Thắng kiên quyết phủ nhận.

      sao?” Lâm Hi đặt ly trà xuống, châm chọc cười .

      “Đúng, tiểu thư.” Lý Thắng gật đầu như băm tỏi, cố gắng để Lâm Hi hiểu lầm.

      “Đúng là càng ngày càng biết dối rồi.” Lâm Hi bước lên cầu thang, Lý Thắng ngưng cười phía sau, cũng nhìn tới.

      Mở tủ treo quần áo ra, thấy quần áo rực rỡ muôn màu, đảo đôi mắt linh khí, suy nghĩ chút vẫn mở túi hành lý ra, bỏ quần áo nhìn trúng vào bên trong. Quét mắt vòng đồ trang điểm gì đó bàn, cũng tùy tiện chọn vài thứ bỏ vào.

      Nằm ở giường, Lâm Hi nhắm mắt lại suy tư.

      Tiền có, chỗ ở tìm được. Theo thái độ của Quyền Hạo với , phát tháy, thể lật chuyển cả đế đô, cho nên thể tiếp tục lưu lại đế đô, ở lại đế đô, vậy đâu tốt nhỉ?

      Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn cảm thấy rời trước rồi . Chờ thêm vài năm, Quyền Hạo có cảm giác với lại trở về.

      Lý tưởng rất đầy tràn, thực tế cũng rất có cảm giác chân thực, khi suy nghĩ đến mê mẩn Quyền Hạo mở cửa phòng ngủ của ra. Thấy từ từ nhắm mắt nằm ngang giường cho rằng ngủ thiếp , rón rén tới bên cạnh , lấy chăn ra chuẩn bị đắp lên người .

      Khoảnh khắc mở mắt ra, nhìn thấy Quyền Hạo, lật người ngồi dậy, nhìn đồng hồ báo thức bàn, lên mới bốn giờ chiều, cau mày hỏi, “ làm gì thế?” Lúc này, còn chưa tới giờ tan việc, sao trở lại?”

      “Tỉnh chưa?” Quyền Hạo vuốt ve đỉnh đầu của , cưng chiều hỏi.

      “Đây phải lời vô nghĩa sao?” Lâm Hi trừng mắt lạnh, tức giận .

      Quyền Hạo ngồi ở bên cạnh , đôi tay nhàng xoa bóp bả vai cho , “Hi nhi, với em chuyện.”
      Lực tay của vừa đúng, bắp thịt hơi cương cứng của được xoa bóp vô cùng thoải mái, trong lúc nhất thời, cũng để cho cút , “Chuyện gì?” Mới vừa xong, liền nhịn được nghĩ ngợi lung tung, phải chuyện gì kỳ quái chứ?

      “Em và cha mẹ em ba năm gặp mặt, nghĩ, đúng lúc này để cho mọi người gặp mặt.” Ở trong công ty vẫn luôn nghĩ, đúng như mẹ , bây giờ Hi nhi còn , thể nhanh kết hôn với như vậy, người có thể thuyết phục cùng nhau cũng chỉ có loe que vài
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 56.1: Cha mẹ trở về nước

      Editor: Puck

      Cuộc sống bình thản trôi qua vài ngày nữa, Lâm Hi nhàm chán đọc tạp chí thời trang, chuông điện thoại di động vang lên rồi. Ánh mắt lơ đãng đảo qua, nhìn thấy con số xa lạ liên tiếp, lúc này trong lòng có dự cảm lành, “A lô, ai vậy?”

      Giọng thanh thúy động lòng người truyền ra từ trong điện thoại, nước mắt trong hốc mắt mẹ Lâm lập tức chảy ra, cả người kích động đến phát run, “Hi Hi, là mẹ.” Ba năm qua, bọn họ chưa từng gặp con bé, cũng biết con bé sống như thế nào, hôm nay được Quyền thiếu cho phép trở về nước gặp con bé, bọn họ cũng vui mừng như điên rồi.

      “Mẹ!” Lâm Hi cau mày, ở trong từ điển của cuộc đời , mẹ là từ thể chạm, bây giờ nghe, ngây ngẩn trong nháy mắt, ngay sau đó nhớ tới xảy ra chuyện gì.

      “Hi Hi, mẹ trở về nước.” Tay phải của mẹ Lâm cầm điện thoại di động run rẩy, nước mắt rơi xuống càng lúc càng nhiều.

      trở lại! Lâm Hi hề nghĩ đến bọn họ trở lại, giờ mẹ của thân thể này gọi điện thoại hỏi tới rồi, tự nhiên phải giả bộ, ngọt ngào gọi tiếng, “Mẹ.”

      “Hi Hi nhà chúng ta ngoan, ba năm nay có nhớ chúng ta ?” Giọng con vừa quen thuộc vừa xa lạ, bọn họ ở đây ba năm, giọng con cũng thay đổi, nếu phải Quyền thiếu cho bọn họ biết số điện thoại của con là bao nhiêu, bọn họ nghe được giọng này, nhất định nhận ra.

      “Có.” Lâm Hi trái lương tâm , ra hơi nhịn được, trán đều là phiền não tan .

      Con nhớ bọn họ! Mẹ Lâm khóc thành tiếng, lau nước mắt mặt.

      Cha Lâm và Lâm Thần ở bên cạnh, trong hốc mắt cũng chứa đầy nước mắt.

      Cú điện thoại này hơi dài, khiến Lâm Hi gần như kiên nhẫn.

      Sau khi cúp điện thoại, Lâm Hi khép tạp chí lại, trong đầu đều là cảnh tượng về nhà họ Lâm.

      “Hi nhi, chúng ta nên lên đường.” Quyền Hạo mở cửa vào, thấy sắc mặt nặng nề, cảm thấy kỳ quái. Lúc này vợ chồng nhà họ Lâm nên gọi điện thoại cho Hi nhi rồi, nhận được điện thoại của cha mẹ ruột ba năm gặp, nên vui mừng mới đúng, sao sắc mặt Lâm Hi được tốt lắm.

      đâu?”

      “Cha mẹ em về nước, đương nhiên phải gặp bọn họ.”

      chờ chút.” Lâm Hi định giả bộ vui vẻ, nhưng giả bộ ra, lạnh nhạt .

      vội, em muốn làm cái gì làm cái đó , chờ em.”

      lát sau, thay bộ quần áo, soi gương lâu, xác định ăn mặc có vấn đề gì mới ra cửa.

      “Sắp nhìn thấy cha mẹ em, Hi nhi, nhìn em như thế nào cũng thấy vẻ cao hứng.”

      Đây phải là cha mẹ ruột của , cao hứng làm cái quái gì! bĩu bĩu môi, mặn nhạt đáp, “Tôi vui mừng trong lòng.”

      “Vậy tốt.”

      Dọc theo đường , bọn họ cũng trao đổi quá nhiều, Lâm Hi lẳng lặng nhìn phong cảnh lóe lên ngoài cửa sổ, trong lòng ngừng nghĩ đến, rời khỏi nhà họ Quyền như thế nào.

      “Hi nhi, đến rồi.” Quyền Hạo săn sóc mở cửa xe cho .

      Ngẩng đầu nhìn biển hiệu khách sạn ánh vàng lấp lánh, Lâm Hi để lại dấu vết khẽ nhíu chân mày.

      “Bọn họ ở phòng 8888.” Quyền Hạo sóng vai với .

      Mở cửa phòng, Lâm Hi thấy được vợ chồng nhà họ Lâm và Lâm Thần, khoảnh khắc khi ba người nhìn thấy , nước mắt ngừng đảo quanh trong hốc mắt.

      “Hi Hi.” Mẹ nhớ con muốn chết.” Mẹ Lâm hành động nhanh nhất, ôm Lâm Hi vào trong lòng, nước mắt nước mũi đều chảy ra.

      Toàn thân Lâm Hi cứng ngắc, dù sao người xa lạ ba năm gặp lại ôm , rất quen. Nhưng nghĩ đến mẹ Lâm là mẹ của thân thể này, nhếch môi cười thản nhiên, giống như đứa bé vỗ nhè lưng mẹ Lâm, “Mẹ, con cũng rất nhớ mẹ.”

      Tiếp đó, Lâm Hi bị ba người thay phiên nhau ôm lần, mặc dù trong lòng vui tới cực điểm, nhưng vấn cố nén. Ai bảo bọn họ là người thân của thân thể này chứ, để đề phòng Quyền Hạo nhìn ra cái gì, còn phải nặn ra chút nước mắt.

      Ước chừng sau nửa giờ, đại hội ôm này mới tính là kết thúc.

      “Hi Hi, ba năm gặp, con trở nên rất đẹp, mẹ thấy rất vui mừng.” Mẹ Lâm cầm khăn giấy ngừng lau nước mắt mặt, thấy con lớn lên duyên dáng kiều, cảm giác vui mừng sâu sắc, xem ra Quyền thiếu bạc đãi con .

      “Con mười tám chuyển biến lớn, càng chuyển biến càng xinh đẹp.” Lâm Thần cười híp mắt khen ngợi em mình. Cho dù là ai bây giờ nhìn dáng vẻ này của em mình, đều thể tưởng
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 56.2: Cha mẹ trở về nước

      Editor: Puck

      “Có ?” Hai mắt mẹ Lâm và cha Lâm tỏa sáng, có thể chung đụng nhiều với con là chuyện mà bọn họ cầu cũng được, vừa dứt lời, bọn họ len lén liếc mắt nhìn Quyền Hạo có sắc mặt tốt.

      “Là .” Lâm Hi dùng sức nhéo thịt cánh tay Quyền Hạo, hơi cắn răng nghiến lợi. Ánh mắt sắc bén ý bảo Quyền Hạo mau chóng thay sắc mặt cho .

      Bắp thịt của tuy cứng rắn, nhưng cũng bù được nhéo 360 độ, cánh tay truyền đến đau nhức, khẽ mỉm cười, mây đen mặt ngay lập tức tiêu tan.

      Ba người nhà họ Lâm thấy sắc mặt Quyền Hạo thay đổi, trong lòng đừng tới có bao nhiêu vui mừng.

      Ở cửa khách sạn, lôi kéo Lâm Hi rủ rỉ rù rì lâu.

      Ngồi lên xe Quyền Hạo, thở phào nhõm, quả nhiên kỹ thuật diễn vẫn cần tăng cường!

      “Hi nhi phải nhớ nghĩ đến .” Vừa nghĩ tới phải chia lìa bảy ngày, trong lòng cũng quá thoải mái, nồng nặc thôi lên chân mày.

      Lâm Hi quay đầu, nhìn vẻ mặt nỡ của Quyền Hạo, “Sớm biết có dáng vẻ này, tôi ngồi xe của rồi.” là, bày vẻ mặt oán phu cho ai nhìn chứ?

      “Em ngồi được xe cha mẹ em ngồi, em chỉ có thể để cho đưa em .”

      “Tập trung lái xe của , đừng với tôi.” nhắm hai mắt lại, nghĩ tới việc. Ở cùng chỗ với ba người nhà họ Lâm, thứ nhất có Lý Thắng nhìn người ta chằm chằm, thứ hai có Quyền Hạo đáng ghét, tỷ lệ thuận lợi rời rất lớn, nhưng phải xác nhận người có thiết bị định vị.

      Trong quãng đường còn lại, Quyền Hạo cũng gì, nhìn khí tĩnh mịch bên trong xe, màn rất ấm áp.

      “Hi nhi, đến rồi.”

      Lâm Hi mở hai mắt ra, cầm đồ thuộc về , nghiêng mắt nhìn Quyền Hạo nhìn đến chớp mắt.

      “Hi nhi, nhớ nghĩ đến .”

      có buồn nôn vậy!” Cuối cùng Lâm Hi quay đầu lại lườm Quyền Hạo.

      Quyền Hạo nâng khóe môi cười đến tùy ý, ánh sáng hạnh phúc lưu chuyển trong mắt.

      Lúc này ba người nhà họ Lâm trở lại, vẫn ở căn phòng trước kia, trước khi bọn họ trở lại, Trần Tiêu phái người dọn dẹp rồi.

      Ba người nhà họ Lâm rất vui vẻ, vây quanh Lâm Hi.

      Đến sáu giờ tối mẹ Lâm vỗ đầu cái, “Xem đầu óc của tôi này, quên nấu cơm.”

      “Mẹ, cẩn thận vỗ hỏng đầu.” Lâm Thần chọc cười .

      “Ông xã, vì để Hi Hi nhà chúng ta ăn được bữa tiệc lớn, nhanh, cùng vào làm với tôi.” Mẹ Lâm lòng nghĩ tới làm tiệc lớn cho con ăn, vội vã kéo cha Lâm vào phòng bếp.

      Lâm Hi thấy dáng vẻ vợ chồng nhà họ Lâm như thế, khỏi nhếch khóe môi lên.

      Căn phòng này rất bình thường, nhưng khắp nơi lên ấm áp, đây mới là nhà chứ! Đề phòng trong lòng khỏi bị bọn họ đánh chiếm ít.

      “Hi Hi, bây giờ em học ở đâu?” Qua ba năm, Lâm Thần biết gì về em mình cả, tại khó có được về nước gặp em , dĩ nhiên muốn hỏi thăm kỹ tình huống của em .

      Lâm Hi cầm quả táo lên, cắn miếng, mới chậm rãi : “Đại học B, chuyên ngành quản trị doanh nghiệp.”

      phải em mới học năm đầu cấp ba sao? Sao lên đại học rồi?” Sau khi nghe được Lâm Thần giật mình thôi, trợn to cặp mắt hỏi. mới học lớp mười hai, sao em mình lên đại học.

      “Em thông minh chứ sao.” Lâm Hi trêu ghẹo .

      Đúng lúc Lâm Thần định tiếp mẹ Lâm ở trong phòng bép lớn tiếng , “Mẹ quên mua nước tương và muối, Lâm Thần con và Hi Hi siêu thị mua về , nhớ, tiện thể mua chút quả vỏ cứng.”

      “A.” Lâm Thần đáp tiếng, ngay sau đó với Lâm Hi, “Hi Hi, thôi.”

      Bên trong chung cư có siêu thị, Lâm Hi nghĩ chẳng qua chỉ đoạn đường, cũng phản đối.

      Hai em nhanh chóng mua xong đồ trong siêu thị, vừa vừa cười cùng nhau về nhà.

      Lâm Thần là người rất hài hước, rất nhiều chuyện cười, chọc cho Lâm Hi cười ngừng.

      Còn chưa tới lầu dưới nhà, từ xa Lâm Hi nhìn thấy Thẩm Cảnh Kỳ đứng đó chờ, đôi mày thanh tú vui nhíu chặt.

      Lâm Thần chỉ lo
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :