1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Quyền thiếu cưng chiều, vợ yêu khó nuôi - Cố Nhiễm Nhiễm

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 48: chăm sóc

      Editor: Puck

      Ăn xong lẩu, hai người khắp nơi, đại khái sáu giờ tối mới trở về.

      Vừa bước chân vào cửa nhà họ Quyền, Lâm Hi liền chú ý đến Quyền Hạo thích hợp, thấy bước chân của ổn định, mày nhíu lại, giống như nhẫn nhịn đau đớn khổng lồ.

      làm sao vậy?”

      Trong xương cũng đau mờ mờ ảo ảo, mười ngón tay lộ khớp xương của Quyền Hạo nắm chặt, trán lăn ra mồ hôi lạnh, “Hi nhi, em vào trước, còn có việc ra ngoài chuyến.”

      Hình ảnh năm trước lên trước mắt, tay Lâm Hi nắm lấy cổ tay Quyền Hạo, “ bị bệnh gì sao?” khi phát tác, có phải giống như năm trước điên cuồng tự làm khổ ?

      chạm tới, đau đớn của giảm bớt chút, tuy nhiên vẫn rất đau.

      Hầu kết dao động, khó khăn nó, “ có bệnh.”

      “Quản gia.” Dáng vẻ khổ sở mồ hôi đầm đìa của , khiến cho sinh nghi.

      Trần Tiêu sớm chờ đợi ở bên cạnh, nghe vậy, lập tức xuất trước mặt hai người, “Tiểu thư, xin hỏi có dặn dò gì?”

      “Kêu bác sỹ tới đây.” Lâm Hi nắm chặt cổ tay Quyền Hạo, để cho rời .

      Trần Tiêu tỏ vẻ cứng ngắc, gần như hóa đá. Vấn đều của thiếu gia phải cứ gọi bác sỹ tới là có thể giải quyết, nếu như cố gắng phải tìm bác sỹ, vậy tiểu thư chính là người tốt nhất làm bác sỹ.

      Quyền Hạo đau đến cực hạn, muốn nhanh chóng rời , muốn để cho mặt nhếch nhác của mình ra trước mặt , nhưng giữ cổ tay của , nỡ làm tổn thương , chỉ đành phải cố nén cảm giác đau đớn.

      cần gọi bác sỹ tới đây.” Môi mỏng bị cắn đến lộ ra tia máu, Quyền Hạo khổ sở .

      có bệnh gì khó mở miệng sao?” Đại thiếu gia nhà họ Quyền luôn luôn kiêu căng, chẳng lẽ có bệnh gì? Trong lòng Lâm Hi len lén nghĩ bát quái.

      có.” Về điểm này, Quyền Hạo kiên quyết phủ nhận.

      “Tiểu thư, làm sao bây giờ?” Trần Tiêu thận trọng mở miệng.

      tìm thuốc giảm đau thôi.”

      “Dạ, tiểu thư.” Trước khi Trần Tiêu tìm thuốc, ánh mắt tràn đầy đồng tình liếc nhìn thiếu gia nhà mình. Xem ra tối nay thiếu gia thể rời rồi, trong ba năm qua, vào mỗi đêm trăng tròn, thiếu gia phải nơi khác vượt qua nỗi khổ sở chỗ nào phát tiết, thiếu gia làm như vậy, vì chính là muốn để cho tiểu thư biết.

      “Tôi đỡ lên lầu thôi.” Lời cho từ chối vừa dứt, Lâm Hi liền đỡ Quyền Hạo lên lầu.

      Chóp mũi truyền đến hương vị ngọt ngào của , ý chí của dần dần tan ra sụp đổ, món tay hung hăng cắm vào trong lòng bàn tay, máu tươi chảy ra ngoài, đau đớn kích thích thần kinh của .

      Đỡ Quyền Hạo lên lầu, vén chăn giường lên, để cho ngồi xuống.

      Lâm Hi nhận lấy thuốc trong tay Trần Tiêu, “Uống vào khá hơn chút.”

      Thuốc giảm đau chỉ có thể hóa giải chút đau đớn, cách nào giải quyết tận gốc cơn đau của .

      Quyền Hạo ngước mắt nhìn , cơ thể hơi run rẩy, đôi tay giống như co rút nhận lấy ly nước.

      Lâm Hi vén tóc dài, ra ngoài cửa, sau khi đóng cửa, cằm khẽ nâng lên ý bảo Trần Tiêu có thể .

      Trần Tiêu tăng thêm can đảm, để tránh có cảnh tượng như mấy ngày trước, sớm chuẩn bị tư thế chạy trốn, “Tiểu thư, tối nay ngài có thể ở bên cạnh thiếu gia đêm ?”

      “Cái gì? Bên cạnh đêm? Có ý tứ gì?” Lâm Hi lộ vẻ hiểu, “ chút.” dfienddn lieqiudoon

      “Tiểu thư, ngài xem thiếu gia khó chịu đựng như vậy rồi, chẳng lẽ ngài thể chăm sóc thiếu gia đêm sao?” Trần Tiêu lấy dũng khí, bước chân ra, chuẩn bị chạy trốn bất cứ lúc nào.

      Suy tính hồi lâu, Lâm Hi rất khó hiểu nhíu mày cái, “ ta rốt cuộc bị bệnh gì vậy?”

      “Ngài coi như thiếu gia bị bệnh thôi.” Dứt lời, Trần Tiêu chuẩn bị chuồn mất.

      Quay
      [​IMG]
      Chrisinbeibe thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 49: Nhị đại tập hợp

      Editor: Puck

      (*) nhị đại: Chỉ đời con cháu nhà làm quan hay nhà giàu có

      Sáng sớm, Lâm Hi dụi mắt nhập nhèm buồn ngủ ra từ trong phòng ngủ của Quyền Hạo, Trần Tiêu sớm giả bộ làm bức tượng ở ngoài cửa, cặp mắt cười híp lại, chờ đợi tiểu thư nhà mình.

      giả bộ tượng đá làm gì?” Sáng sớm thấy người thứ hai là Trần Tiêu, Lâm Hi che cái miệng nhắn lười biếng ngáp.

      “Tiểu thư, ngài muốn bữa ăn sáng kiểu Trung Quốc hay kiểu Tây?” Mặt Trần Tiêu cũng lộ ra hơi thở vui sướng, trong lòng thầm cảm thấy vui mừng vì thiếu gia nhà mình.

      cần hỏi tôi chuyện như vậy, cứ để người ta làm tùy tiện là được.” Cả đêm hôm qua bị Quyền Hạo ôm ngủ, định đổi tư thế cũng được, khiến cho xương sống thắt lưng đều đau.

      “Dạ, tiểu thư.” Trần Tiêu mặt mày hớn hở lên tiếng.

      Lâm Hi cảm thấy ta khó hiểu, mặc dù Trần Tiêu dám tỏ sắc mặt cho xem, nhưng mấy ngày nay có thể nghe ra được vui trong giọng lạnh nhạt của ta, mà bây giờ cười đến vui vẻ với như vậy, làm cái gì?

      Quyền Hạo cũng vừa mới rời giường, thân và lòng đều thỏa mãn, mặt lộ vẻ hạnh phúc. Tầm mắt vừa rơi ra ngoài cửa, thấy đứng ở đó, cau mày như có điều gì nghĩ ra.

      Tim căng lên, ấm áp, đến gần , “Hi nhi, em nghĩ gì vậy?”

      Sau lưng thình lình vang lên giọng của Quyền Hạo, Lâm Hi suýt bị hù, nhếch mắt quét Quyền Hạo vòng, “ có gì.”

      “Hi nhi, cùng sao?” Quyền Hạo hết sức hiểu hành trình của Lâm Hi, sau khi ăn điểm tâm xong, vẫn quấn lấy Lâm Hi, muốn cùng đến Lĩnh Lâm với .

      làm việc của .” Giữa hai đầu chân mày của Lâm Hi mơ hồ hơi nhịn được, “Bây giờ là mấy giờ rồi, thân là tổng giám đốc còn mang gương tốt.”

      chịu nổi Quyền Hạo kêu Lĩnh Lâm, nơi đó có gì hay để chứ?

      còn à?” Lâm Hi lên lầu, nghe được tiếng bước chân sau lưng, quay đầu nhìn lại là Quyền Hạo theo sát nhịp bước chân của , biết nên gì với Quyền Hạo.

      “Hi nhi, hôm nay em lên lớp, coi như theo .” Quyền Hạo vẫn kiên trì ý tưởng ban đầu trong đầu , giờ còn chưa tra ra Thẩm Cảnh Kỳ là người phương nào, ý thức nguy cơ của vẫn chưa xóa bỏ , muốn 24h đều ở cùng nhau, trước khi chưa chân chính thuộc về quá trình này thể xảy ra bất kỳ cố gì.

      Lâm Hi hơi mím môi, định trợn trắng mắt, “Hôm nay tôi lên lớp, nhưng tôi có hẹn.”

      “Hẹn với ai vậy?” Giọng điệu mới vừa rồi còn ôn hòa, sau khi nghe có hẹn biến thành lạnh lùng, nhìn chăm chú vào mắt .

      “Bạn từ của Mã Kiều Thần.” Tròng trắng mắt Lâm Hi cũng muốn lật ra rồi, hơi kiên nhẫn . Người quen biết trong ba năm qua, chỉ có Mã Kiều Thần ăn nhịp với chút.

      Cảm xúc của Quyền Hạo ràng xuống thấp rồi, trong mắt thoáng qua thất vọng rồi biến mất, hoàn toàn có thể lên suy nghĩ trong lòng , “Vậy em chơi vui vẻ.”

      Trong lòng , có phải Mã Kiều Thần cũng quan trọng hơn ?

      Vấn đề này vẫn quẩn
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 50: Công khai biểu thị chủ quyền

      Editor: Puck

      Lâm Hi thấy khuôn mặt điển trai tắm đầy gió xuân này mắt cũng hề chớp, ánh mắt lập tức dời , trực tiếp cất bước tới, dáng vẻ này hoàn toàn nhìn tới Thẩm Cảnh Kỳ.

      Nụ cười mặt Thẩm Cảnh Kỳ cứng lại, thu lại vui sướng trong mắt, động tác đưa tay phải ra thu lại, xoay người nhìn Lâm Hi gặp thoáng qua , vẻ mặt hơi đơn.

      “Lâm Hi, Thẩm Cảnh Kỳ chào hỏi em, sao em để ý đến ta?” Mã Kiều Thần trùng hợp nhìn thấy cảnh tượng kỳ quái của hai người, Lâm Hi tỏ vẻ lạnh nhạt, nhìn cảm thấy kỳ quái.

      “Tại sao phải để ý đến ta?” Khóe môi giễu cợt của Lâm Hi nhếch lên, lạnh lùng hỏi ngược lại. tìm được lý do để ý đến ta, cũng chỉ là người biến mất khỏi thế giới của , cần thiết lại làm quen.

      “Em và ta là lần đầu tiên gặp mặt sao?” Mã Kiều Thần nghiêm túc suy nghĩ về Thẩm Cảnh Kỳ. ta là người làm ăn mới quen, tập đoàn Thẩm thị nổi lên trong năm năm gần đây, trong vòng năm năm ngắn ngủi, dưới kinh doanh của Thẩm Cảnh Kỳ, tập đoàn tư sản đạt năm mươi tỷ, doanh nghiệp mới nổi như vậy, có trợ giúp cho , cho nên mới mời ta tới đây tụ hội.

      “Lâm Hi và họ của em dĩ nhiên phải gặp mặt lần đầu tiên.” Tiếu Thần ở bên cạnh, nghe đối thoại của hai người, thấy Lâm Hi có ý trả lời Mã Kiều Thần, trả lời thay Lâm Hi.

      Cái gì! Ngoài mặt Mã Kiều Thần giống như có vẻ kinh ngạc đáng có, nhưng trong lòng lại hốt hoảng rồi, phải biết bình thường Quyền thiếu cho phép sinh vật giống đực xuất bên cạnh Lâm Hi, mà bởi vì quan hệ giữa Tiếu Thần với Lâm Hi tệ, chiếu cố được Lâm Hi mà Lâm Hi cũng cần bạn bè, Quyền thiếu mới xuống tay với cậu ta, nhưng Thẩm Cảnh Kỳ này quen biết Lâm Hi như thế nào? Điều này có cần cho Quyền thiếu ? Quyền thiếu biết, diệt Thẩm Cảnh Kỳ sao?

      Câu hỏi liên tiếp sinh ra trong đầu Mã Kiều Thần, nghĩ đến càng nhiều, càng rối rắm.

      “Lâm Hi và họ cậu quen biết như thế nào?” Đuôi khóe mắt Mã Kiều Thần vẫn liếc nhìn khuôn mặt chút thay đổi của Lâm Hi, lòng bà tám sinh ra, vẫn vấn đề này ra khỏi miệng.

      “Chị Mã, có thể bát quái như vậy ?” Tiếu Thần cười cười, từ chối trả lời.

      “Mã Kiều Thần, có uống vẫn ngăn được miệng của chị.” Chân dài của Lâm Hi khẽ dựa vào cạnh bàn, tùy ý cầm ly sâm banh đưa tới bên môi Mã Kiều Thần, trong giọng mang theo vẻ ra lệnh cho phép từ chối.

      Ánh mắt vòng tới vòng lui người Thẩm Cảnh Kỳ và Lâm Hi, Mã Kiều Thần cầm sâm banh, hơi híp mắt lại, phát điểm cũng thích hợp. Lâm Hi chán ghét Thẩm Cảnh Kỳ, tại sao ánh mắt Thẩm Cảnh Kỳ lại xen lẫn vẻ bi thương nhìn Lâm Hi? Có phải giữa hai người có gì đó ?

      “Lâm Hi, em vẫn còn tức giận vì chuyện ngày hôm qua sao?” Sau lúc lâu, Thẩm Cảnh Kỳ lần nữa cất bước về phía bên cạnh Lâm Hi, bề ngoài ôn tồn nho nhã giống như công tử tao nhã, khóe mắt hẹp dài quyến rũ khẽ nhếch lên, bi thương bị che giấu.

      Lâm Hi liếc nhìn Thẩm Cảnh Kỳ, ánh mắt rơi vào cây liễu, cảm thấy rất buồn cười, cười lạnh tiếng, “Tôi có gì để tức giận?”
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 51: Tình địch tiềm tàng

      Editor: Puck

      Ánh mắt lạnh lẽo lưu chuyển giữa hai phía, khóe môi Thẩm Cảnh Kỳ nhếch lên đường cong vui, là châm chọc hay là đố kỵ, thản nhiên , “Tình cảm của Quyền thiếu và Lâm tiểu thư tốt, cho dù là em ruột cũng chưa chắc có thể giống như hai người.”

      Tay Quyền Hạo vẫn thân mật ôm cả vai Lâm Hi như cũ, vì lời của Thẩm Cảnh Kỳ mà cảm thấy tức giận, trong mắt thoáng qua tia sáng sâu thẳm.

      Lâm Hi buông sâm banh trong tay mình ra, đuôi chân mày hơi vui nhếch lên, nụ cười như đắp tầng băng mỏng, nhíu chặt chân mày hàm chứa tức giận nhàn nhạt: “Tình cảm của tôi và Quyền Hạo có tốt hay , mắc mớ gì đến ? giải thích được.”

      “Thuốc, nhớ đừng ngừng uống.” Khi mọi người sắp kinh ngạc, Lâm Hi giống như lo nghĩ cho Thẩm Cảnh Kỳ.

      Nhìn vẻ mặt Thẩm Cảnh Kỳ cũng ngưng đọng, trong mắt chỉ còn lại dám tin, Mã Kiều Thần đứng ở bên cạnh thế nhưng cảm thấy trong lòng sảng khoái. Nhìn thái độ này của Lâm Hi với Mã Kiều Thần, chứng minh lúc trước là suy nghĩ nhiều. Cũng đúng, bé mười lăm tuổi cái gì cũng thiếu, sao có thể nổi lên hứng thú với người đàn ông hai mươi tám tuổi. Nghĩ đến điểm này, hơi lo lắng nhìn Quyền Hạo, lại năm nay Quyền Hạo hai mươi lăm!

      gương mặt tuấn tú của Quyền Hạo lộ ra nụ cười giễu cợt, trong tròng mắt thâm thúy sâu thẳm lên chút ánh sáng. Trái tim bồn chồn vui, hề có chút lo lắng.

      Kinh ngạc qua, tròng mắt hẹp dài của Thẩm Cảnh Kỳ chớp mấy cái, bên tai còn vang vọng lời của , hô hấp đột nhiên trở nên dồn dập, lạnh lẽo từ lòng bàn tay truyền vào trong tim, máu trong nháy mắt chảy ngược, thể tin
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 52: Cảnh Kỳ dây dưa

      Editor: Puck

      Ánh mặt trời mùa đông cực kỳ ấm áp, Lâm Hi lẳng lặng ngồi bên hồ, phơi ánh mặt trời, khuôn mặt đẹp thoáng lên ánh sáng, giống như dương chi ngọc trân quý nhất điêu khắc thành khuôn mặt nhắn hoàn mỹ trắng nõn phiếm ý cười.

      Hoa bay mặt hồ yên ả, gió thổi tới, đầu tóc bị gió thổi loạn.

      “Lâm Hi.” tiếng kêu bao hàm rất nhiều gào thét vang lên lúc này.

      Hai chân vắt chéo buông ra, Lâm Hi quay đầu nhìn người tới, thấy là Thẩm Cảnh Kỳ cau chặt chân mày.

      Bước của Thẩm Cảnh Kỳ giống như nặng ngàn cân mà đến, chậm rãi tới bên cạnh , từ cao nhìn xuống nhìn chăm chú vào khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng của , tim của giống như bị vô số cây châm đâm bị thương, đôi môi khẽ run.

      Lâm Hi trừng mắt, ngước mắt nhìn Thẩm Cảnh Kỳ, tầm mắt bình tĩnh nhìn chăm chú vào mặt hồ trong suốt, “’Thẩm Cảnh Kỳ, đúng là xuất quỷ nhập thần.”

      Thẩm Cảnh Kỳ tự giễu cười cười, ngồi ở bên cạnh , học nhìn chăm chú vào mặt hồ, “Tại sao em thể thừa nhận em là Hi Nhi vậy?” Rất định giả bộ là giọng nhàng, nhưng giả bộ được, trong giọng mang theo chút đau thương.

      “Bởi vì tôi là Lâm Hi, phải là Hi Nhi trong miệng .”

      Thẩm Cảnh Kỳ chút ngoài ý muốn khi thấy có thể như thế, nhếch khóe môi lên, nụ cười tự giễu nhàn nhạt lên, giống như lầm bầm lầu bầu chỉ riêng với Lâm Hi, “Hi Nhi trong miệng , tên đầy đủ là Lâm Hi Nhi, chỉ hơn chữ so với tên em, năm nay hai mươi lăm tuổi rồi, ba năm trước đây bởi vì lần ngoài ý muốn, ấy chết rồi, mà Lâm Hi em từ ba năm trước, bắt đầu thay đổi tính tình, tính tình gần như giống ấy như đúc.” die ennd kdan/le eequhyd onnn

      Lâm Hi coi như nghe thấy, vẫn nhìn chăm chú vào mặt hồ, giống như những lời này nhộn nhạo nổi gợn sóng trong lòng .

      “Em biết ấy chết như thế nào ?” Thẩm Cảnh Kỳ hình như đến chỗ thú vị rồi, thoáng cười nơi khóe miệng có vẻ thê lương lại có vẻ tự giễu như vậy.

      “Chết như thế nào?” Lâm Hi đảo mắt nhìn thẳng vào mắt Thẩm Cảnh Kỳ, nhàn nhạt hỏi.

      ấy từ trung ngã xuống chết.”

      bất hạnh.” Biểu của Lâm Hi giống như người ngoài cuộc, giọng lạnh nhạt vốn nhìn ra chính là người bị ngã chết kia.

      “Đúng vậy, bất hạnh.” Thẩm Cảnh Kỳ tiếp theo Lâm Hi.

      Đối thoại kết thúc, hai người đều tiếp tục chuyện, chỉ yên tĩnh chăm chú nhìn mặt hồ.

      Vẫn có người đứng sau lưng bọn họ, tròng mắt lạnh nhạt của Lăng Linh nhìn chăm chú vào mặt bọn họ, đôi tay siết chặt, móng tay cắm vào trong lòng bàn tay, máu tươi chảy ra ngoài, vẫn hề biết, hàm răng cắn chặt tiết lộ suy nghĩ trong lòng .

      thế giới này hề có lá cây giống hệt nhau, cũng hề có người giống nhau toàn bộ.” Thẩm Cảnh Kỳ rất hưởng thụ thời gian như thế này, dường như trở lại thời điểm thiếu niên trẻ trung đó.

      biết là tốt rồi.” Lâm Hi vẫn nhìn thẳng đáp lại câu.

      “Em biết ? Người chết nhưng linh hồn vẫn còn ở đó.”

      “Bây giờ là thời đại mới, mê tín cũng hay.”

      giờ còn có rất nhiều chuyện mà khoa học giải thích được, mặc dù thân thể ở đây nhưng linh hồn lại chết , vẫn tin tưởng.”

      “Vậy nhanh chết , xem tôi có thể nhìn thấy linh hồn của .”

      “Hi Nhi, em chính là vô tình trước sau như , lòng của em sao lại khép chặt nóng đây?”

      “Khép chặt nóng mắc mớ gì đến ?”

      Khoảnh khắc này, Lâm Hi hơi quên làm Lâm Hi, mà phải Lâm Hi Nhi, nghe được Thẩm Cảnh Kỳ gọi là Hi Nhi, phản xạ có điều kiện đáp lại câu. Hoàn toàn là câu của , khiến Thẩm Cảnh Kỳ thấy được hy vọng, cho dù là mấy năm trước hay bây giờ câu trả lời của vẫn giống nhau.

      “Trong lòng em vẫn khép chặt như vậy, tại sao em thể mở lòng ra với ?”

      “Hôm nay quên uống thuốc mau uống thuốc , hỏi vấn đề nhàm chán này, cũng ngại thú vị.”

      “Tại sao em lại ích kỷ như vậy?”

      “Đầu tiên tôi phải là Lâm Hi Nhi gì đó, tôi chỉ là Lâm Hi, vấn đề tôi ích kỷ hay ích kỷ cũng cần lo lắng, lại con người vốn ích kỷ, về sau
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :