1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Quyền thiếu cưng chiều, vợ yêu khó nuôi - Cố Nhiễm Nhiễm

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 43: ta là người phương nào

      Editor: Puck

      Sau khi cho Quyền Hạo uống thuốc xong, Lâm Hi giống như dụ dỗ con nít dỗ ngủ.

      Rón rén chuẩn bị ra khỏi phòng , chuẩn bị đóng cửa rời , ngay lúc này, hai mắt nhắm lại của Quyền Hạo lại lần nữa mở ra, nhìn chăm chú vào , “Hi nhi.”

      Lâm Hi ghét bỏ nhíu nhíu mày, “Quyền Hạo, cũng phải con nít, tôi cần ngủ cùng chứ. Tôi rất mệt mỏi, tôi muốn ngủ.”

      đợi Quyền Hạo cãi lại, đóng cửa lại.

      Trở lại phòng của mình, nằm giường thành hình chữ đại (大), thở ra hơi sâu.

      Tròng mắt như biển rộng u chớp nhìn chăm chú vào cửa phòng đóng chặt, khóe môi Quyền Hạo cong lên đường cong cực đẹp, chỗ sâu nơi đáy mắt đều là nụ cười thỏa mãn, có tốt!

      Ba ngày sau, bệnh của Quyền Hạo hoàn toàn khỏi hẳn, Lâm Hi cũng nhõm ít, rốt cuộc cần chăm sóc Quyền Hạo giống như trí thông minh bị giảm xuống rồi, người lớn, khi ngã bệnh giống như đứa , mệt đến quá.

      Buổi sáng sớm này, Lâm Hi ăn điểm tâm xong, liền muốn đại học B lên lớp.

      “Hi nhi, đưa em .” Quyền Hạo vội vàng đặt đũa trong tay xuống, tới trước mặt .

      Kể từ sau khi Lâm Hi cầu lái xe, Quyền Hạo bị tước đoạt quyền lợi lái xe đưa học.

      “Tôi tự lái xe được.” Lâm Hi từ chối để đưa đón, muốn tự mình lái xe.

      “Hi nhi...” Quyền Hạo muốn bỏ qua cơ hội ở chung chỗ với .

      “Đừng gọi, tôi tự lái xe, làm việc .” Lâm Hi cũng quay đầu lại mà ra ngoài, dáng vẻ kiên nhẫn như vậy, có gì khác ngày thường.

      Chạy chiếc Ferrari chọc mắt người tới trường học, Lâm Hi sớm thành thói quen với ánh mắt khác thường của người khác nhìn , bình tĩnh ung dung dừng xe xong, liền tới khu giảng đường.

      Ngồi ở trong phòng học, vừa mới mở sách giáo khoa, trước mặt xuất gương mặt phóng đại.

      “Lâm Hi, sao ba ngày nay em đến trường học?” Tiếu Thần cợt nhả hỏi.

      “Tiếu Thần, trở thành bà tám khi nào vậy?” Lâm Hi lườm ta trắng mắt, châm chọc hỏi ngược lại.

      “Này, dù sao hai chúng ta cũng là bạn bè, cần châm chọc như vậy chứ?” Tiếu Thần tỏ vẻ chịu nổi nội thương, khổ sở chịu nổi nghiêm mặt .

      “Đây phải là châm chọc, đây là .”

      “Khi nào em mới có thể châm chọc ?”

      có ngày đó.”

      “Lâm Hi, có ai từng em nham hiểm chưa?”

      “Có, nhưng mà bọn họ đều chết hết, còn chưa chết.”

      Đối thoại phen, Tiếu Thần bị câu trả lời máu lạnh vô tình của Lâm Hi đánh bại, quả định máu tươi ba thước, chìm chết Lâm Hi này.

      cười giỡn với em, hôm nay là sinh nhật mười chín tuổi của , cùng vui đùa chút chứ?” Tiếu Thần thu lại nụ cười lưu manh, nghiêm trang hỏi.

      thành vấn đề.” Lâm Hi xòe mười ngón tay, phát ra tiếng bốp bốp.

      “Vậy tối nay gặp.” Lấy được trả lời khẳng định của Lâm Hi, Tiếu Thần cười cười rời .

      “Hi nhi, thể trở về sớm chút sao?” Giọng Quyền Hạo rất bình thường, nhưng trong mắt chứa đầy buồn bã.

      thể, hôm nay là sinh nhật của Tiếu Thần.” Lâm Hi gọn gàng dứt khoát.

      Dù sao Tiếu Thần cũng là bạn bè quen biết năm, ăn mừng sinh nhật với ta, cũng có gì.

      Tuy Lâm Hi nghĩ vậy, nhưng Quyền Hạo nghĩ thế. Trong lòng hơi đau, hình như có thể ngửi thấy mùi dấm trong khí. Cũng chỉ là bạn bè quen biết năm, cứ thân mật như vậy!

      và em cùng .” Từ sau khi Tiếu Thần kia xuất , Quyền Hạo có ý thức nguy cơ, giờ rất muốn cùng .

      đón em.”

      “Tôi lái xe, cần đón.”

      Khi Tiếu Thần từ trong phòng bao ra nhìn thấy Lâm Hi vẫn còn gọi điện thoại, nhịn được thúc giục Lâm Hi vào sớm chút, cắt bánh kem.

      “Cứ như vậy, tôi nhiều lời với , hẹn gặp lại.” Thọ tinh * ra thúc giục , cúp điện thoại.

      (*) Thọ tinh: Người được chúc thọ, người có ngày sinh nhật được tổ chức

      Quyền Hạo ở bên kia nghe được giọng Tiếu Thần, trong
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 44: Thùy chủ trầm phù

      Editor: Puck

      (*) Thùy chủ trầm phù: thùy – ai, chủ - làm chủ, trầm phù – chỉ cuộc đời, số phận trắc trở của con người

      Trích trong: Thùy chủ trầm phù của Thiên Thương (truyện đam mỹ)

      Vấn thế gian tình vi hà vật
      Khán thiên hạ thùy chủ trầm phù

      (Hỏi thế gian tình ái là gì
      Khắp thiên hạ ai làm chủ phận đời chìm nổi)

      Giọng tràn đầy chất vấn và hai chữ Hi Nhi, Thẩm Cảnh Kỳ nghe thấy rất thoải mái, trong ánh mắt xen lẫn tia cảm xúc phức tạp, vui mím môi, được lời nào, lạnh lùng nhìn chăm chú vào Quyền Hạo.

      Lâm Hi như thế nào cũng nghĩ đến Quyền Hạo thế mà lại xuất ở đây. Càng nghĩ tới chính là giây kế tiếp, Quyền Hạo tung quyền lên mặt Thẩm Cảnh Kỳ rồi.

      thanh quả đấm đụng da thịt, chợt vang lên bên tai Lâm Hi.

      Lực tay của Quyền Hạo rất lớn, lớn đến mức cả người Thẩm Cảnh Kỳ lảo đảo hai bước rồi mới có thể đứng vững thân thể.

      Tia máu tràn ra từ khóe môi, vẻ mặt Thẩm Cảnh Kỳ lạnh lẽo, chậm rãi lấy mu bàn tay lau tia máu.

      Đây là lần đầu tiên có người dám đánh .

      Ý lạnh thấm vào lòng người lan tràn trong hai tròng mắt, mặt Quyền Hạo chút thay đổi , “ ấy phải người có thể đụng.”

      lo lắng gặp phải người theo đuôi gì đó, cho nên quyết định đến đón về. di ien n#dang# yuklle e#q quiq on

      ôm mừng rỡ mà đến, tuyệt đối ngờ rằng nhìn thấy cảnh này, và người đàn ông khác ôm ấp.

      Lòng lạnh lẽo như băng, đau đớn bắt đầu lan tràn trong cơ thể, cảnh tượng như vậy khiến cho thở được.

      Đây là lần đầu tiên Lâm Hi nhìn thấy Quyền Hạo đánh người, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy vẻ tàn bạo người .

      “Quyền Hạo, lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, đưa lễ đúng là lớn.” Thẩm Cảnh Kỳ cắn răng nghiến lợi, vẫn đè nén sát khí thiếu chút nữa kiềm chế nổi.

      Quyền Hạo cười lạnh tiếng, bàn tay nắm cả bả vai Lâm hi, khóe môi khinh thường nhếch lên, “Tự tìm trách được bất kỳ kẻ nào.”

      Lâm Hi bị Quyền Hạo dùng tư thế thân mật ôm lấy, ngước mắt liếc nhìn Quyền Hạo, cảm thấy kỳ quái.

      “Hi nhi, chúng ta về nhà.” Quyền Hạo ôm lấy Lâm Hi, ra ngoài.

      Tròng mắt của Thẩm Cảnh Kỳ tối sầm, chầm nhìn chăm chú vào bóng dáng rời , chỗ ngực cảm giác đau đớn mờ mờ ảo ảo, hình như biểu thị điều gì.

      Dọc theo đường , Quyền Hạo cố hết sức để cho mình bị lửa giận tiêu diệt, nhưng hàm răng vẫn nghiến vang ken két. Lâm Hi ngồi ở vị trí bên cạnh tài xế, mở to đôi mắt vô tội nhìn , vốn biết tức giận cái gì.

      Mới vừa trở lại nhà họ Quyền, Lâm Hi bị Quyền Hạo mạnh mẽ ôm lấy tiến vào phòng ngủ của .

      làm gì thế?” Hất tay Quyền Hạo bả vai ra, Lâm Hi nhíu đôi mày thanh tú, vui .

      ta là ai?” Toàn thân tản ra khí lạnh, tất cả trong mắt đều là ý lạnh, vị chua mực lên men trong đáy lòng.

      Dùng ngón chân mà nghĩ cũng biết Quyền Hạo tới Thẩm Cảnh Kỳ, thể giải thích được vì sao có dáng vẻ thoạt nhìn tức giận như vậy, “Thẩm Cảnh Kỳ, họ của Tiếu Thần.”

      họ của Tiếu Thần! Lại dám ôm !

      Quyền Hạo vốn ghét Tiếu Thần, giờ càng thêm ghi tên cậu ta vào danh sách đen.

      “Tại sao để cho ta ôm em?” Quyền Hạo nhíu chặt chân mày, cố gắng như nước chảy.

      Dùng phương thức chất vấn hỏi Lâm Hi, rất thích hợp, mím mím môi, hơi nhịn được, “ ta cứng rắn ôm lấy.” Giọng quyến luyến vô hạn khi đó của Thẩm Cảnh Kỳ giống như lúc này vang lên bên tai, thân thể co rút chặt.

      “Về sau cho lui tới với Tiếu Thần, càng thể gặp Thẩm Cảnh Kỳ.” Thẩm Cảnh Kỳ xuất khiến cho có cảm giác nguy hiểm trước nay chưa từng có, giọng điệu Quyền Hạo tuy nhàn nhạt nhưng vẫn mang theo mùi vị ra lệnh mãnh liệt.

      Lâm Hi cắn môi dưới, mắt sâu thẳm như giếng cổ thoáng ánh sáng vui, giọng chán ghét , “ cả ngày trông đông trông tây, có phiền hay , giờ tôi muốn lui tới cùng ai đều phải qua đồng ý của sao? lấy thân phận gì cầu tôi như vậy?”

      Ba năm qua, chuyện gì của cũng đều hỏi đến, giờ và ai lui tới cũng muốn xen vào, chịu đủ rồi. thích cuộc sống tự do, chứ phải có người ở bên cạnh trông đông trông tây, như vậy rất phiền.

      Lời chán ghét của giống như hóa thành mũi tên nhọn vô hình, hung hăng bắn vào lồng ngực của .

      Hô hấp trong phút chốc trở nên khó khăn, trong đôi mắt xông lên khiếp sợ và đau lòng.

      muốn chú ý tới Quyền Hạo có phản ứng gì, Lâm Hi lạnh lùng xoay người ra ngoài, chỉ để lại mình lưu lại nơi phòng ngủ trống trải đầy vang vọng của .

      Sau lúc lâu, Quyền Hạo vội vàng thở hổn hển, tay che ngực vô lực rũ xuống.

      Ba năm, vẫn coi là người xa lạ.

      Mới vừa ra khỏi phòng ngủ của Quyền Hạo, trước mặt đột nhiên có người đứng.

      Nhìn tiểu thư nhà mình, Trần Tiêu đưa điện thoại trong tay, mặt chút thay đổi , “Tiểu thư, điện thoại của phu nhân.”

      Lâm Hi chần chừ chút, vẫn nghe điện thoại, “Dì, trễ như thế, dì có chuyện gì ?” Từ trước đến giờ đều thích điện thoại của Phó Trường Thanh.

      “Hi nhi, trưa mai nhớ cùng Quyền Hạo trở lại ăn cơm.” Ở trong lòng Phó Trường Thanh, Lâm Hi là bà xã của con trai bà.

      “Vâng, có việc gì con cúp đây, hẹn gặp lại.” để lại cơ hội cho Phó Trường Thanh nhiều lời mấy câu, Lâm Hi liền cúp điện thoại.

      Cầm lại điện thoại, Trần Tiêu thẳng tắp lưng, vẻ mặt nghiêm túc, “Tiểu thư, tôi có việc với .”

      “Có gì cứ .” Lâm Hi thuận ta đóng cửa phòng ngủ của Quyền Hạo, cửa phòng ngăn cách bọn họ, giống như bọn họ ở hai thế giới.

      “Tiểu thư, lời trong lòng, thiếu gia đối xử với ngài như thế nào?”

      Vấn đề này, Lâm Hi rất kinh ngạc, do dự chút, chậm rãi , “Được cho là tốt.” Dieễn ddàn lee quiy đôn

      “So sánh giữa cuộc sống bây giờ và cuộc sống trước kia, ngài thích bây giờ hay là trước kia?”

      “Trước kia.” Lâm Hi ngay cả suy nghĩ cũng miễn, trực tiếp trả lời.

      “Trước kia ngài chỉ là ăn xin , giờ ngài là nhị tiểu thư nhà họ Quyền cao cao tại thượng, ăn, mặc, , ở có chỗ nào phải là tốt nhất, xin hỏi ngài tại sao lại thích cuộc sống trước kia?”

      “Trần Tiêu, nghĩ cái gì thẳng, tôi thích vòng vo tam quốc.” Bình thường Lâm Hi đều gọi là quản gia, bây giờ muốn trả lời vấn đề của Trần Tiêu, càng quanh co lòng vòng càng thích.

      “Tiểu thư, mặc dù ngài có thể có cuộc sống hậu đãi như bây giờ, tất cả đều là thiếu gia mang đến, khi thiếu gia có ở bên cạnh , ngài cảm thấy ngài trải qua cuộc sống như thế nào?” Trần Tiêu hoàn toàn thấy Lâm Hi kiên nhẫn, tiếp tục đưa ra câu hỏi của .

      “Ý của là, rời xa Quyền Hạo tôi cái gì cũng có đúng ?” Lâm Hi nghe ra hàm ý trong lời của Trần Tiêu, cũng giận, ngược lại nở nụ cười, nụ cười này cực kỳ thấm vào người.

      “Tôi có ý ngày, xin ngài đừng hiểu lầm. Tôi chỉ muốn , người phải biết tiếc phúc.”

      “Tiếc phúc gì?” Lửa giận của Lâm Hi lập tức bị thiêu đốt, giọng hơi tốt, cuối cùng đè ép lửa giận nơi đáy lòng, lạnh nhạt , “Nếu tiếp tục quanh co lòng vòng, xin lỗi, tôi muốn chuyện với , tôi muốn nghỉ ngơi.”

      Trần Tiêu cũng biết thể tiếp tục như vậy nữa, cũng sợ tiểu thư nhà mình tức giận, “Tiểu thư, thiếu gia đối xử với ngài tốt như vậy, nhưng ngài đối xử với thiếu gia như thế, cậu ấy đau lòng khổ sở.” Tiểu thư nhà mình đối xử với thiếu gia như thế nào, đều nghe thấy, vì thiếu gia nhà mình mà cảm thấy đáng.

      “Như vậy xin hỏi, tôi nên đối xử với ta như thế nào?”

      “Tối thiểu nên coi cậu ấy là người xa lạ.” Thái độ của tiểu thư nhà mình với thiếu gia, là người ngoài cuộc nhìn thấy ràng.

      “Tôi thích đối xử với người khác như thế nào, đối xử như vậy, còn nữa quản quá nhiều, làm xong chuyện thuộc bổn phận của là được.” Lâm Hi lạnh nhạt, trong mắt chợt lóe lên tức giận, “Tôi cảnh cáo câu, chuyện của tôi tới lượt hỏi.’

      xong, mở cửa phòng ngủ của mình, Trần Tiêu lại ngăn cản tiến vào, chắn trước mặt .

      “Tiểu thư, thiếu gia đối xử với tốt như vậy, còn có chỗ nào hài lòng?”

      phải là vấn đề tôi có hài lòng hay , tôi bao nhiêu lần, tôi thích cuộc sống như thế.” Vừa dứt lời, Lâm Hi nén được lửa giận trong lòng, giận dữ dùng sức đẩy.

      Sau khi Trần Tiêu ngã xuống đất, mắt trừng còn lớn hơn hạt đào.
      Chris thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 45: Cố gắng đến gần

      Editor: Puck

      Trong phòng ăn nhà chính họ Quyền, bốn người dùng cơm trong yên tĩnh.

      khí trầm muộn, Phó Trường Thanh cảm thấy là lạ, nhất là hơi thở người con trai càng thêm cảm thấy kỳ quái.

      Vẫn là ăn , sau khi dùng cơm, tuy Phó Trường Thanh cảm thấy hai người con trai và Lâm Hi nhất định có vấn đề, nhưng bà vẫn yên lặng ăn xong cơm.

      “Hi nhi, con và Quyền Hạo giận dỗi sao?” Phó Trường Thanh đưa ánh mắt để ông xã kêu con trai , đợi bọn họ rời , bà lập tức đặt câu hỏi.

      “Dì, dì nghĩ quá nhiều.” Lâm Hi lật xem báo, cũng ngẩng đầu lên .

      “Dì nghĩ quá nhiều! Vậy tại sao toàn bộ quá trình Quyền Hạo đều nghiêm mặt?” Phó Trường Thanh làm mẹ, dĩ nhiên cảm thấy con trai đau lòng, trực giác cho bà biết, con trai đau lòng có xuất xứ từ Lâm Hi.

      Lâm Hi buông tờ báo trong tay xuống, nhìn thẳng vào Phó Trường Thanh, “Con biết, có lẽ ấy gặp phải chuyện gì phiền lòng.” Ai biết ai bị làm sao, tối hôm qua bắt đầu với dù chỉ câu.

      “Hi nhi, con và Quyền Hạo ở dưới hiên nhà, con hề hiểu chuyện của nó sao?” Từ rất sớm, Phó Trường Thanh phát Lâm hi đều cùng thái độ, lạnh nhạt, quan tâm với tất cả mọi người, dễ nghe, tính tình như vậy là lạnh nhạt, khó nghe, chính là ích kỷ.

      “Dì, dì định gì?” Lâm Hi cau mày.

      Gần đây, cho dù là Hoàng Bác, Mã Kiều Thần và Trần Tiêu, đến Quyền Hạo với đều có kiểu quanh co lòng vòng.

      “Hi nhi, con cũng mười lăm tuổi rồi, rất nhiều chuyện con đều hiểu.” Chỉ cần là người trái đất đều có thể nhìn ra con trai nhà bà đối xử khác biệt với Lâm Hi, sao Lâm Hi lại nhìn ra đây? Vì chuyện này, Phó Trường Thanh càng gấp gáp hơn, Lâm Hi cũng mười lăm tuổi rồi, chính là độ tuổi mới biết , nếu thích người đàn ông nào, đây chính là đả kích trí mạng với Quyền Hạo. Thân là mẹ, bà cũng cảm thấy gấp gáp vì con trai của mình.

      được, người trong số mệnh của con trai bà sao có thể bị người khác cướp !

      Hôm nay, bà phải đánh thức Lâm Hi mới được.

      Lâm Hi cảm thấy kỳ quái khó hiểu, hơi qua loa, “Vâng, chỉ cần là thứ người nên biết con đều hiểu.”

      “Hi nhi, con từng nghĩ tới tương lai của con chưa?”

      nghĩ rồi.”

      “Vậy tương lai con muốn sống cuộc sống như thế nào?”

      “Dì, dì muốn gì?” Lâm Hi tự cảm thấy nguy hiểm, mặt đề phòng nhìn Phó Trường Thanh.

      “Tương lai con muốn làm người phụ nữ đằng sau lưng người đàn ông thành công hay muốn làm nữ cường nhân *?”

      (*) Nữ cường nhân là cụm từ mà người Trung Quốc dùng để chỉ những phụ nữ mạnh mẽ, giỏi giang.

      Lâm Hi nhất thời im lặng, qua lúc lâu, cau mày chậm rãi ra, “Dì, dì định thẳng .”

      Phó Trường Thanh thấy dụ được ra, thân thiết nắm tay phải của Lâm Hi buông, “Hi nhi, khi dì lớn
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 46: Mang ngắm biển

      Editor: Puck

      Trong xe yên tĩnh, hơi thở lạnh lẽo vòng quanh người Lâm Hi, từ đầu đến cuối đều câu, mím môi chặt, vui mừng khuôn mặt xinh đẹp càng ngày càng ràng.

      Thẩm Cảnh Kỳ lái xe thỉnh thoảng đảo mắt nhìn cái, khóe môi nhếch lên treo nụ cười nhàn nhạt, tròng mắt giống như ngôi sao sáng chói chứa đầy vui sướng, hơi nhún chân đạp chân ga, xe dùng tốc độ nhanh nhất vọt lên, nóng lòng mang tới đích đến.

      Thấy càng lúc càng hoang vắng, Lâm Hi vui nhíu mày, trái tim ấm áp như rơi vào trời đông giá rét, vô lực, lạnh lẽo xâm chiếm thân thể của , ký ức tốt chợt lóe lên trong đầu, cả người như thể hít thở thông, khó chịu khiến sắc mặt của nhanh chóng tái nhợt, môi có màu máu khẽ hé mở, tròng mắt sáng ngời có thần đầy đen tối, hề còn linh khí nữa.

      “Thẩm Cảnh Kỳ, định dẫn tôi đâu?” Đưa tay lên che chỗ tim, bằng vào ý chí cường đại, đè tất cả khó chịu trong thân thể, linh khí trong mắt trở lại trong nháy mắt.

      Khoảng cách đến đích đến càng lúc càng gần, Thẩm Cảnh Kỳ vui sướng, “ nhanh chóng đến.”

      Trong xe lại lần nữa rơi vào trầm mặc, Lâm Hi phiền não vuốt ve mái tóc dài.

      kéo tay chịu buông ra để rời , lại nhét vào trong xe, bảo muốn mang đến nơi thần bí.

      Thần kinh à! Khi là Lâm Hi Nhi, hành vi của còn nghe được, nhưng bây giờ người mới tinh, tên Lâm Hi, gặp mặt Thẩm Cảnh Kỳ mới được mấy lần, đối xử như vậy với , dùng ba chữ bệnh thần kinh để hình dung là quá thích hợp.

      Mười lăm phút trôi qua, Lamborghini dừng lại bên biển rộng.

      Khi nước biển xanh thẳm chiếu vào tầm mắt lộ vẻ nghi ngờ nhìn Thẩm Cảnh Kỳ, “ dẫn tôi tới đây làm gì?”

      Thẩm Cảnh Kỳ cười thần bí, cũng gì, động tác lưu loát xuống xe.

      Lâm Hi thấy thế, cũng mở cửa xe.

      Đứng đất cát xốp mềm, tròng mắt nhìn ánh sáng vàng lóe sáng bờ cát, trong lòng hơi ê ẩm, khổ sở lan tràn trong miệng. Ngoài mặt lộ bất kỳ suy nghĩ gì trong đáy lòng, rét lạnh trải rộng trong mắt, trong lúc bất chợt, rất muốn cười lạnh.

      Gió biển thổi rối loạn mái tóc dài đen nhánh sáng bóng của , khuôn mặt nhắn trắng nõn hoàn mỹ lộ vẻ gì, đôi mày thanh tú khẽ nhíu, giống như châm chọc giống như vui, tròng mắt giống như trân châu tản ra đủ loại ánh sáng nhàn nhàn nhìn tất cả trước mắt.

      Giờ khắc này, Thẩm Cảnh Kỳ mê hoặc.

      Hi Nhi rất thích biển, mỗi lần đến bờ biển đều rất vui vẻ, vui vẻ đến mặt mày cong cong, hoàn toàn như đứa dáng vẻ chân
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 47: Bệnh thần kinh

      Editor: Puck

      Trong phòng làm việc của tổng giám đốc ở tầng cao nhất tòa nhà Lĩnh Lâm, bàn làm việc của Quyền Hạo đặt chiếc đồng hồ để bàn tương xứng với bố trí ở đây, thấy kim chỉ giờ chỉ vào mười giờ cầm áo khoác ở ghế lên mặc lên người, nhanh chóng ra ngoài.

      Đến cửa đại học B, Quyền Hạo bị ngăn cản trực tiếp lái xe tiến vào.

      Đại khái đợi mười phút thấy bóng dáng của , cầm điện thoại gọi số của , giọng ngọt ngào ngừng cho biết, nhận điện thoại của .

      Tim thắt lại, hai mắt trầm tĩnh giống như tĩnh mịch trầm xuống, lẳng lặng nhìn mặt đất, dự cảm xấu xông lên đầu.

      “Điều tra chút coi Hi nhi ở đâu?” Nghe thanh nhắc nhở vô số lần, Quyền Hạo vẫn gọi điện thoại cho Trần Tiêu, để cho cậu ta điều tra.

      Vì thay đổi tình hình sống chung giữa , bên cạnh cũng xuất ám vệ nữa, nếu muốn tìm được , giờ chỉ có thể dựa vào điều tra.

      Trần Tiêu nhận được điện thoại của thiếu gia nhà mình, vô lực thở dài hơi, chấp nhận điều tra.

      “Bây giờ tiểu thư ở bên bờ biển cùng Thẩm Cảnh Kỳ.” Lời của Trần Tiêu hết lần này đến lần khác vang lên trong đầu , sắc mặt hơi trắng bệch, dưới chân càng dùng sức đạp chân ga, chiếc Bentley màu đen dùng tốc độ nhanh nhất chạy .

      Cùng lúc đó, Lâm Hi tỏ vẻ châm chọc nhìn Thẩm Cảnh Kỳ, “ tôi là Hi Nhi, như vậy có chứng cứ gì?” Lâm Hi Nhi sớm chết rồi, bây giờ là Lâm Hi.

      Thẩm Cảnh Kỳ nóng lòng kiểm chứng, dùng sức lôi kéo cổ tay Lâm Hi, chết cũng buông ra, “Thân thể có thể bị phá hủy, nhưng linh hồn thay đổi, thế giới này rất nhiều người có bề ngoài tương tự, nhưng linh hồn cách nào lẫn lộn.” giống như người chết đuối, kéo lại Lâm Hi giống như bắt được cây cỏ cứu mạng.

      “Logic gì vậy?” Lâm Hi rất muốn bỏ lại Thẩm Cảnh Kỳ, nhưng cách nào bỏ lại được, cắn răng căm tức nhìn ta , “Thẩm Cảnh Kỳ, nếu buông tay, vậy đừng trách tôi khách khí.”

      “Hi Nhi, đừng như vậy, đau lòng.” tay khác trống của Thẩm Cảnh Kỳ nắm chặt chỗ tim, giọng run rẩy kèm theo đau thương phát ra.

      Vẻ đau thương mặt Thẩm Cảnh Kỳ hề cảm động được Lâm Hi, chỉ cảm thấy chán ghét.

      Người dối trá tới cực điểm, giờ còn với đau lòng, đúng là chuyện cười.

      Cổ tay trái bị ta túm, tay phải còn tự do, Lâm Hi nâng tay phải lên, nhắm ngay vào má trái Thẩm Cảnh Kỳ hung hăng tát phát, năm dấu ngón tay lên.

      “Tôi , có bệnh nhớ điều trị, tôi phải là Hi Nhi
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :