1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Quyết ý đi cùng anh - Mộc Phạn (40c + 1NT)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 35: Thoi thóp hơi tàn

      Vốn tưởng rằng với hành động ghen tuông khác thường đó, quan hệ của hai người sẽ hoàn toàn chấm dứt, nhưng ngờ sau khi Đinh Mùi công tác về, mượn khí của ngày Valentine, tặng Quyển Nhĩ một bông hoa hồng thủy tinh, nhìn cũng biết giá trị của nó nhỏ. Trước đây đã từng tặng những gì nhỉ, công tác ở vùng biển thì sẽ là những chiếc vòng nhỏ bằng vỏ sò vỏ ốc, Tây Tạng thì sẽ là những đồ trang sức của Tây Tạng, hoặc cũng có thể là những vật kỉ niệm nhỏ được tặng từ cuộc triển lãm nào đó, đồng hồ, bút, đủ kiểu đủ loại, vừa phải tốn công suy nghĩ vừa phải tốn tiền. Lần này chịu bỏ xương máu của mình ra để mua quà dỗ , khiến khá bất ngờ.

      Theo lý thuyết thì nên từ chối sự ân cần của một cách khí ́t. Nhưng tặng quà cho vào ngày lễ Tình nhân, mời ăn cơm, lại còn nhờ người khác đặt chỗ trong nhà hàng trước, liệu có phải có điều gì muốn nói?

      Vì vậy bạn Lục Quyển Nhĩ lại một lần nữa bị sự kỳ vọng của mình đánh bại, ngoan ngoãn thay quần áo, cùng ăn bữa cơm ở một nhà hàng sang trọng với các món ăn đắt một cách thái quá. Nhưng cái gì cũng có giá của nó, nghe nhạc, uống rượu vang, chỉ riêng khí trong nhà hàng cũng khiến người ta cảm thấy thật vô giá.

      “Lục Quyển Nhĩ, nếu em uống say, lần sau đừng mong sẽ đưa em ra ngoài cùng.”

      Đinh Mùi thấy uống rượu như uống nước lọc, thì cho rằng vẫn hờn giận, sẵng giọng.

      Quyển Nhĩ đặt ly xuống, nhìn chai rượu, hình như uống nhanh quá, trong chớp mắt đã uống hết nửa chai. Vừa làm xong một cuốn sách với nội dungThưởng thức rượu vang, vì vậy đã gọi một chai rượu vang của Ý. cần Đinh Mùi chạm ly, một mình thưởng thức hồi tưởng lại những con chữ trong cuốn sách đó, nên thành ra uống hơi nhiều.

      “Em sao” Quyển Nhĩ hai tay ôm lấy má, nhìn Đinh Mùi nhoẻn cười, “Mùi vị này, quả nhiên giống hệt những gì trong sách đã miêu tả>

      Cuốn sách làm, đã xem qua bao giờ đâu! Đây là cuốn sách thứ bao nhiêu làm rồi? Chính cũng nhớ nữa. Nhớ lại trước kia mỗi một tin Đinh Mùi đưa chỉ đánh dấu vào lịch để ghi nhớ giờ phát sóng, đến số lần phát sóng lại cũng ghi chú vào. Một người sống rất có nề nếp trật tự như Quyển Nhĩ, lúc đó đã biết mệt mỏi là gì. Đinh Mùi ít ra cũng nên trao tặng cho danh hiệu khán giả nhiệt tình, như thế mới uổng phí công sức đã bỏ ra để ủng hộ .

      Nhắc đến sách, Quyển Nhĩ rất hy vọng Đinh Mùi ít nhiều cũng sẽ bày tỏ sự quan tâm của mình. làm một năm rưỡi rồi, đã bước vào giai đoạn mệt mỏi đầu tiên.

      Mọi người trong văn phòng đã một nửa trong số có cả người bạn của chị học khóa quen, muốn nhảy sang chỗ khác làm. Chị bạn đó trước khi cũng hỏi Quyển Nhĩ có muốn cùng chị ấy . Quyển Nhĩ suy nghĩ một lúc rồi tế nhị từ chối. Công ty mặc dù phải coi việc xuất bản là chính, nhưng dựa vào cái danh doanh nghiệp nhà nước này thì Quyển Nhĩ và những đồng nghiệp khác đến nỗi chết đói.

      Phúc lợi ở công ty lại rất tốt, năm ngoài mọi người luân phiên thay nhau Malaysia – Singapore – Thái Lan chơi một tuần. Quyển Nhĩ được, vì hộ khẩu của vẫn ở trường, nên thể làm hộ chiếu và visa được, đành lĩnh ít tiền, một mình khổ sở ở lại làm thêm. Phải ở lại công ty chỉ vì lý do duy nhất là hộ khẩu. Hàng năm các doanh nghiệp nhà nước cũng được chỉ tiêu lưu lại thành phố A, mặc dù cơ hội là rất ít, nhưng Quyển Nhĩ cũng đành chờ xem sao.

      Sau khi sếp Quyển Nhĩ chuyển , Quyển Nhĩ được thăng một cấp, trở thành giám đốc bản quyền, nhưng vẫn hưởng lương trợ lý. Cấp cũng biết từ đâu lôi đến một chủ quản, chẳng hiểu gì về lĩnh vự bản quyền, nhưng cả ngày hoa chân múa tay, chỉ đông chỉ tây, khiến Quyển Nhĩ nghe cũng được mà nghe cũng xong, khổ sở vô cùng. đã còn ở giai đoạn non nớt đầu tiên nữa, nhiều lúc bỏ ngoài tai sự sai khiến điều khiển của bà già chủ quản kia, tới gặp thẳng tổng giám đốc để nhờ phân giải, dù sao bản thân cũng phải phụ trách rất nhiều việc, đã có trình tự và quy tắc riêng của nó, người khác tham gia vào chỉ khiến loạn thêm.

      chịu câm như hến, có nghĩa là tâm trạng của khá hơn, đa phần trong các trường hợp thì cũng vẫn phải giữ thể diện cho bà già chủ quản kia, vẫn phải nghe người ta gào thét. Dù đúng cũng vẫn phải nghe, công việc chính là thứ tốt nhất để rèn luyện bản lĩnh nhẫn nhịn của con người.

      Hơn nữa nhiều lúc, sau khi phản kháng xong cảm giác chẳng dễ chịu vui vẻ gì, mà ngược lại còn thấy bất ổn.

      Phải rất lâu sau đó Quyển Nhĩ mới dần dần hiểu ra, thì ra sự phản kháng ra mặt đó của , đối với người ta đáng được nhắc tới, tồn tại đến một sợi lông của họ, chút lương thiện đó của , đã bị dùng vào nhầm chỗ. Nơi làm việc chính là những nơi như thế, cấp có chỉnh đốn thế nào thì cũng có cái lý của người ta, chẳng qua cũng chỉ là một con tốt thí, chỉ có thể từng bước từng bước một, thậm chí chỉ có thể tiến, mà thể lùi.

      Những vấn đề trong cuộc việc của chỉ có thể kể với La Tư Dịch, nhưng Tiểu La lại là một người bận rộn, có nhiều thời gian để khuyên giải hay nghe tâm sư. Phạm Tinh Mang đã thể cầm lòng trước sự khẩn khoản cầu xin của Nguyệt Hạ, theo ta sang phía bên kia đại dương. Thiếu mất một người bạn bên cạnh, Quyển Nhĩ cảm thấy mình thật độc.

      Quyển Nhĩ cũng đã từng thử nói chuyện công việc với Đinh Mùi, nhưng văn phòng của đã phần là nữ, đối với những vấn đề của họ, Đinh Mùi nhanh chóng quy kết chúng là những mưu muốn hắt cẳng đám đàn bà, tỏ ra hào hứng lắm. Ý kiến đưa ra chỉ là hai câu nói, “Làm tốt công việc của em, đừng tham gia vào bất cứ việc gì khác”.

      Quả nhiên là Đinh Mùi có bất kỳ phản ứng nào khi Quyển Nhĩ nhắc tới sách, ngược lại còn nhanh chóng giơ tay gọi phục vụ tới, kết thúc bữa ăn có mùi nguy hiểm ngày hôm nay. chắc ngờ tính cứng đầu ương ngạnh của Quyển Nhĩ lại bị chai rượu của kích động bộc phát.

      phải để ý tới chữ tình, quan hệ của hai người trở nên thẳng thắn và đơn giản. Quyển Nhĩ còn phải tìm cách lấy lòng hay tỏ ra thận trọng ở mọi nơi nữa, dù sao công việc cũng đã khiến mệt mỏi, chẳng còn sức đâu mà nhắc đến bà già chủ quản kia.

      Cơm nấu hợp khẩu vị của , ăn nhiều? đã còn vội vàng chạy vào bếp nghĩ cách làm món này món kia để bù lỗi của mình nữa, thích ăn thì ăn, ai đói người ấy chịu. Ở nhà có tivi, có máy tính? sao, đợi làm xong việc của mình, muốn dùng bao lâu thì dùng, thèm tính toán tiền điện với . Chê phòng bừa bộn, cũng chả sao, bừa thì cuối tuần thu dọn, cần bận tâm. Nếu thấy thuận mắt, có hai lựa chọn, hoặc đừng nhìn nữa, hoặc đừng đến nữa.

      giường cũng chịu đựng khiến mình phải ấm ức. Để bản thân được thoải mái dễ chịu, thỉnh thoảng cũng phối hợp với . Nhưng những lần chủ động phối hợp rất hiếm hoi và ít ỏi. Khiến Đinh Mùi mỗi lần làm xong có cảm giác vui, tự nguyện, ngoài ra như còn khiến cảm thấy thoải mái. vừa xong việc, giây cũng nằm thêm, vội vàng ngồi bật dậy chạy vào nhà tắm, như vừa truyền vi khuẩn chết người sang cho vậy, phải lập tức kỳ cọ rửa sạch ngay.

      lại giẫn dỗi! Chỉ bởi vì cùng với đồng nghiệp nữ một bữa ăn nhanh, giận tới nửa năm liền, khua chiêng gõ chống thu binh có hy vọng, nên mới lặng lẽ lén lút bày tỏ thái độ như thế. Phải rất lâu sau Đinh Mùi mới nhận ra có gì đó ổn, khiến biết làm thế nào để giải tỏa tình hình hiện tại. Hai người đã dần đổi chỗ cho nhau, giờ là phải nhẫn nhịn vì .

      Cho tới giờ còn quan tâm đến , tới những việc làm qua loa lấy lệ với cũng chẳng buồn lấy lệ. biết, ngoài việc ra , ngoài việc rời khỏi , còn có thể có cách gì nữa.

      “Lần truyền hình trực tiếp đó mình cũng xem, cậu xem sao?” Một tháng sau La Tư Dịch cũng hiểu rõ sự việc, mặc dù cảm thấy có chút bỏ bê bạn bè, nhưng cũng kinh ngạc khi biết chuyện.

      “Đúng, xem” Quyển Nhĩ đã trả lời thản nhiên. Trái tim, liệu có phải vì đã trống rỗng, nên đã biến mất rồi ? Đưa tay lên sờ sờ, vẫn ổn, vẫn còn ở nguyên chỗ đó. Ở nơi sâu thẳm đau ỉ đó, vẫn thấy đau, nhưng đa phần nỗi đau đó đã bị đè nén xuống, xuống tận cùng của trái tim. Chỉ những lúc một mình giữa con đường tối đen như mực và vắng vẻ, những lúc ăn cơm một mình, những lúc đơnình chìm vào giấc ngủ, nỗi đau mới nhói lên khiến nhức nhối. Sau đó, tỉnh dậy vì nước mắt đã chảy từ bao giờ, như muốn tự thuyết phục bản thân. Biệt ly, rồi cũng sẽ đến ngày đó, chỉ là muốn nó đến sớm hơn mà thôi.

      “Có thật sự buông tay nổi ?”

      buông được thì cũng phải tự mình chịu đựng.” Muốn quay trở lại, để rồi lại tiếp tục mối quan hệ rõ ràng đó? Với mong muốn gì? Chỉ vì mong muốn có người ở bên cạnh, giúp bớt chút đơn? Chút thỏa mãn đó thôi, làm sao đủ khiến giải khát chứ! Trói buộc cũng đã trói buộc rồi, những gì có thể cho, cũng đã nhận cả rồi. Còn mong chờ điều gì nữa?

      “Cả hai người dừng lại như thế thật chẳng ra sao.” Tính cách của La Tư Dịch, phân hay hợp thì cũng phải nói, có tán thành việc kéo dài lê thê như thế.

      , phải dừng lại, bọn mình là chia tay, , gọi là chia tay có vẻ hợp lý, quan hệ của bọn mình chấm dứt từ đây.”

      Còn nó rút cuộc là loại quan hệ gì Quyển Nhĩ cũng thể đưa ra ̣nh nghĩa, tóm lại là giải tán.

      “Có cần xem mắt ? Ở cơ quan mình có vài chàng cũng tồi đâu”, La Tư Dịch muốn cuộc gặp gỡ hiếm hoi của hai người rơi vào im lặng, cũng chẳng khuyên thêm gì mà chuyển đề tài.

      “Những người đã kết hôn rồi có phải rất thích làm mối ?”

      Việc xem mắt bây giờ, đối với Quyển Nhĩ mà nói, có thể coi là phổ biến, kích thích được . Ngay cả chủ căn hộ thuê cũng từng nhắc đến mấy lần. Ba mẹ rất nhiều lần tỏ ra lo lắng về vấn đề hôn sự của . Đầu tiên còn là, nói xa nói gần cho biết, giờ đã tốt nghiệp rồi, có người nào thích hợp thì thử xem sao. Sau thấy Quyển Nhĩ cứ chần chừ chẳng động tĩnh gì, ba mẹ đã tự ý huy động toàn bộ bạn bè thân, thân để tiến hàng giới thiệu cho . Nhiều thì một tuần có tới ba đối tượng có thể lựa chọn. Đương nhiên chẳng chọn ai, cần thiết mà cũng cấp thiết, hiểu ba mẹ vội gì chứ.

      “Cậu nghĩ mình thích thế hay sao, nếu là người khác thì mình mặc kệ. Thành phố lớn như thế này, tự cậu chọn được ai, thì đương nhiên phải dựa vào việc giới thiệu rồi. Quen nhau rồi, thấy được thì cũng phải chịu khó qua lại thì mới có khả năng phát triển, còn mình, chính là người giúp các cậu có điều kiện để qua lại với nhau.”

      “Để sau hãy nói”, Quyển Nhĩ cũng từ chối hắn. Nếu phải giới thiệu, thì bạn bè giới thiệu cũng tự nhiên hơn bị ba mẹ giới thiệu. Tiểu La có ý tốt, cũng muốn biểu lộ ra sự phản cảm của mình.

      “Đùng chần chừ nữa, hắn quen nhau là phải lấy nhau, mà làm quen với một người mới, rồi bắt đầu một tình theo đúng trật tự vốn có của nó hãy thử xem sao.”

      “Tâm trạng của mình lúc này, có thì chắc cũng chỉ theo kiểu tình già thôi”, Quyển Nhĩ hưởng ứng với việc Tiểu La muốn khuấy động tậm trạng lúc này, vì vậy đành bĩu bĩu môi, hờ hững đáp một câu.

      “Đừng bi quan như thế, theo mình thấy thì Đinh Mùi rời xa được cậu đâu.”

      Theo những gì hiểu về Đinh Mùi, nếu có tình cảm với Quyển Nhĩ, chắc chắn sẽ ở bên ấy nhiều năm như thế. Nhưng những lời này La Tư ̣ch vốn muốn nói ra. Hơn bất cứ ai mong hai người bạn của mình có một kết cục hoàn mỹ, nhưng hai người đó chẳng khẳng ̣nh được cho thấy dù chỉ một ngày. Hai người bạn quen, nghiêm túc với tình cảm, quan tâm tới nhau, nhưng sự quan tâm và nghiêm túc đó bình thường. Thứ mà Quyển Nhĩ muốn, Đinh Mùi chịu cho. Thứ mà Đinh Mùi muốn, Quyển Nhĩ sớm muộn gì cũng giữ được. Về phương diện tình cảm , đừng ai ́ tỏ ra mình là một Lôi Phong sống, vì vậy đối với việc của hai người bạn này, cũng chỉ đành khoanh tay đứng nhìn, cho dù rất muốn thẳng thắn khuyên họ nên chia tay .

      Đúng là bị La Tư Dịch nói trúng tim. Vào buổi tối của một ngày, Đinh Mùi đột nhiên xuất hiện giường của Quyển Nhĩ.

      vào như thế nào, Quyển Nhĩ hề phát hiện ra, chỉ khi lậ người, mới thấy có ai đó nằm bên cạnh. Trong lúc mơ màng vẫn nghĩ, nửa đêm mới về đến nhà, biết đã ăn gì chưa. lấy chăn người mình, đắp sang cho , khi chắc chắn đã đủ ấm, mới quay người ngủ tiếp.

      Đột nhiên, giật thót mình ngồi bật dậy, vô cùng tỉnh táo, sao lại quay lại? cần bật đèn, Quyển Nhĩ cũng có thể khẳng ̣nh, người nằm cạnh lúc này chính là Đinh Mùi, người vẫn còn hương vị phong trần bụi bặm. gáy nhè nhẹ, cho thấy rất mệt, nên ngủ rất say.

      Trong đêm tối, Quyển Nhĩ ngồi rất lâu, nhúc nhích. Gọi dậy, đuổi , cũng chẳng thế cứu vãn lại được gì. Nhưng, cứ để thích đến thì đến thế này sao? Lúc , thèm nói gì, lúc đến, lại ngang nhiên như thế.

      Quyển Nhĩ ngồi dậy một lúc thấy lạnh, lại nằm xuống. Thôi, nhẫn tâm đánh thức một người mệt như thế dậy, cũng nhẫn tâm ra tay cắt đứt sợi dây mong manh giữa hai người. Mặc kệ ấy , cứ coi như để mặc ấy thích đến thì đến thích thì , một năm ấy cũng chẳng ở đây được mấy ngày.

      Sáng hôm sau, cả hai người đều có sự chuẩn bị, ́ hết sức coi như có việc gì xảy ra. Quyển Nhĩ, buổi sáng dậy làm cơm sáng; còn Đinh Mùi, cũng ́ gắng dậy để ăn sáng với Quyển Nhĩ rồi tiếp tục ngủ. Nhưng cố tỏ ra là có chuyện gì, thì cũng đồng nghĩa với việc cho qua mọi việc.

      Sau khi mẫu thuẫn trở thành xung đột, rất khó để xung đột đó phát triển. Những việc rất nhỏ cũng làm dấy lên những vướng mắc trong trái tim, thể đè nén nổi.

      thể đè nén được thì sẽ bùng lên ngọn lửa chiến, đối với Quyển Nhĩ mà nói, thì đành tự thiêu đốt mình trong ngọn lửa ấy, bởi vì Đinh Mùi rất ít khi tham gia được từ đầu đến cuối cả một quá trình. Lần trước hai người còn cãi nhau tưng bừng khói lửa, đột nhiên ấy có nhiệm vụ phải , làm thế nào? đành phải tự hạ hỏa.

      gọi điện truy tới cùng, trong rất nhiều lần tìm câu trả lời cho vấn đề cần giải quyết mà thành, Đinh Mùi sẽ hỏi: “ thừa nhận sai, sai hết, còn em đúng, nhưng em vẫn giận, em còn phải làm thế nào nữa?”.

      thể nói dễ nghe một chút sao?”

      “Dễ nghe!”

      Đinh Mùi rất phối hợp. Mà sự phối hợp đó của khiến Quyển Nhĩ luôn có cảm giác là do dùng cách quấy rầy quậy phá, làm ầm ĩ lên một cách vô lý để nũng nịu với , chứ hề làm gì, nói gì để dỗ dành . Nhưng thần kỳ ở chỗ, bắt đầu cảm thấy mình còn bị tổn thương vì điều đó nữa, cúp máy, cần làm gì thì làm, dường như người vừa đau khổ tuyệt vọng, nước mắt giàn giụa trước đó phải là . Bọn họ cãi nhau vẫn cãi nhau, ai cũng rất cứng rắn, ai coi người kia là vấn đề nữa.

      “Sau này đừng đến nữa.”

      “Chẳng phải em nói em sẽ sao?” Công ty Quyển Nhĩ tổ chức Thanh Đào du lịch, đã nói là , nên Đinh Mùi tưởng tới phút cuối thay đổi ý ̣nh.

      , ba mẹ em sắp đến đây.” Thanh Đào, bởi việc nhận làm thêm ngoài giờ sắp đến thời hạn nộp bản thảo, nên cần làm gấp cho xong.

      Công việc làm là do Nguyệt Hạ liên hệ giúp được đăng liên tục báo, mất chữ tín thì sau này khó tìm lại được. Sau khi làm, mới được nêm mùi vị khó khắn của cuộc sống. Khi còn là sinh viên, cảm thấy mình thoải mái, cảm thấy bị ràng buộc, chi phối. Nhưng khi làm, mới nhận ra, tất cả những thứ đó chẳng là gì cả. Lúc đó chẳng có ai thật sự tính toán với , ràng buộc quản lý đa phần là vì muốn bảo vệ . Nhưng trong cuộc sống, phải tự chịu trách nhiệm về . Nhưng trong cuộc việc, có phải tự chịu trách nhiệm với bản thân mình, chịu trách với hiện tại và tương lai của mình, nên cần phải thận trọng vô cùng. Từ nay về sau sẽ chẳng còn ai bao dung cho lỗi lầm như bao dung một đứa trẻ nữa, cũng chẳng có ai tới giải cứu cho với trị bệnh cứu người lo lắng. Người mà có thể dựa dẫm, chỉ có thể là bản thân mình.

      “Vào lúc này sao?” Đinh Mùi kinh ngạc. phải tết nhất hay ngày nghỉ, chắc dễ dàng xin nghỉ phép như thế chứ! Quyển Nhĩ làm đã được gần ba năm rồi, ba mẹ lên đây cũng chỉ khoảng ba lần, chính là bởi vì thể xin nghỉ.

      “Gần đây sắp diễn ra hội chợ nhà ở mà, ba mẹ em đến để thăm dò tình hình”, Quyển Nhĩ sũy nghĩ một lúc, thấy vẫn nên nói thật.

      Ba mẹ muốn mua cho một căn hộ ở thành phố A, ba mẹ nói hàng tháng phải trả từng đó tiền thuê nhà, thì cũng bằng tiền lãi ngân hàng hàng tháng. Với tình hình giá nhà hiện nay, Quyển Nhĩ thấy khó có thể mua nổi. ̣nh hỏi Đinh Mùi xem liệu có thể giúp gì , nhưng vẫn chưa dám hạ quyết tâm mở miệng hỏi.

      Quan hệ giữa họ vừa gần lại vừa xa, phải nhờ đến , khiến cảm thấy thoải mãi. Khao khát tận sâu dưới đáy trái tim quá hèn mọn, khiến phải ́ gắng để che giấu suy nghĩ của mình, thể hiện rằng mình rất độc lập. Nếu cái mà cần nhất cho được, thì những thứ khác cần. Thế này là ́ gắng tỏ ra rõ ràng, tách biệt, đây là sự kiên trì ́ gắng cuối cùng của dàng cho thứ tình cảm tinh khiết của mình.

      Cách suy nghĩ đó, nếu người khác biết chắc chắn sẽ cảm thấy rất nực cười. Hai người ở bên nhau chỉ vì thấy đơn, hai người ở bên nhau nhưng lại ́ gắng nghe nói về nhau, làm sao xứng với hai từ tình cảm tinh khiết? Nhưng trong lòng Quyển Nhĩ, căn nguyên của tất cả những thứ đó đều chỉ là để duy trì chút tinh khiết còn lại đó.

      Nếu thứ đó tồn tại, thì thật biết bấu víu vào đâu trong mối quan hệ này.

      “Oh” Đinh Mùi chỉ đằng hẵng một từ như thế để tỏ ý là biết rồi, sau đó nói gì thêm nữa. Chuyện nhà cửa, thể giúp được. Làm bao nhiêu năm, quen biết bao nhiêu người, nhưng lại có nhiều người có thể hy vọng hay mượn được. Nếu là vay trả lãi, thì người trong ngành đều biết, rất nhiều lợi thế. Nhưng trước mắt, phải biết cân nhắc, lợi ích về lâu về dài, vì thế sống rất nguyên tắc, vì muốn ở đây làm lâu dài, nên cũng phải chơi theo quy luật của họ.

      Quyển Nhĩ mặc dù chủ động bày tỏ ý muốn giúp đỡ mình, nhưng khi đối mặt với thái độ nóng lạnh của , thái độ như việc đó chẳng liên quan gì tới mình, ít nhiều cảm thấy thất vọng. Hai năm gần đây, mỗi lần ba mẹ đến đều nhanh chóng biến mất, thậm chí biến mất triệt để, khiến có cảm giác như đã chuẩn bị để biến mất như thế, sẽ bao giờ quay lại nữa.

      Chỉ có Tăng Nghị, mỗi lần nghe tin ba mẹ tới thăm, lại vội vàng nhiệt tình mời ba mẹ cùng ăn cơm, vẫn nhớ sự khoản đãi nhiệt tình của ba mẹ năm đó. Khiến mẹ phải nghi ngờ hỏi , liệu có phải Tăng Nghị có ý gì với , lại còn rất đắc ý nói, từ trước mẹ đã nhận ra điều này rồi, ngờ thằng bé lại chân thành như thế. Quyển Nhĩ sợ mẹ lại tỏ thái độ gì đó từ việc suy đoán sai lệch kia, đành phải rất nghiêm túc từ chối sự gán ghép của ba mẹ, nói thẳng rằng giữa mình và Tăng Nghị chỉ là tình bạn đơn thuần.

      Đối với ba mẹ, ưu điểm ngoan ngoãn của lại trở thành khuyết điểm vô cùng lớn, họ cho rằng chịu giao tiếp, kinh nghiệm tình trường thiếu trầm trọng. Tóm lại ,sự thông minh trước kia chẳng qua chỉ là khôn vặt, đứa con của họ vẫn còn ngốc nghếch lắm, tư tưởng chưa được đả thông.

      Đến khi ba mẹ chuyển tới đây, có muốn thông suốt cũng phải thông suốt. Sự tùy tiện của cũng chỉ có thể lúc đấy mà thôi.
      Last edited: 15/8/14
      Hyunnie0302 thích bài này.

    2. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 36: Quyết tâm kiên ̣nh dần dần

      Đinh Mùi thu dọn qua đồ đạc, ba túi còn hết. Quyển Nhĩ nằm giường vờ như đã ngủ say, để ý tới việc bận rộn chạy vào chạy ra.

      Đinh Mùi nhẹ nhàng đặt chồng tạp chí tay xuống, ngồi lên giường, nghiêng người nằm xuống. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Quyển Nhĩ giống như một bông hoa nhỏ xinh điểm bề mặt tấm chăn, yếu ớt mà xinh đẹp. ấy lúc ngủ trông mới thật đáng làm sao, những lúc tỉnh lúc nào cũng như muốn đối đầu với , như chuẩn bị tinh thần để chiến đầu, chỉ cần nói sai một câu, lập tức sẽ bốc hỏa bùng bùng.

      Kỳ lạ lắm phải ? Lục Quyển Nhĩ đã hoàn toàn thay đổi tâm tính? Là vì sao chứ, anhề cảm thấy kỳ lạ, Quyển Nhĩ có thế nào, dường như đều có thể chấp nhận.

      Thỉnh thoảng sẽ giúp thu xếp hành lý cho chuyến công tác, nhưng từ khi vì có người đến tìm mà phải nấp còn giúp nữa, cho dù chỉ lấy hộ cái bàn chải đánh răng, cũng giúp. thấy khó chịu nên cũng khó chịu với .

      Giận hờn thì cứ giận hờn , dù sao Đinh Mùi cũng cảm thấy sống như vậy rất thanh thản, phải gánh vác trách nhiệm gì với ai. Tâm trạng của ấy thế nào đều thể hiện ra mặt hết, những gì có thể làm đã làm rồi, còn những việc thể, khi hiểu ra cũng sẽ nhắc lại nữa. cần hao tâm tổn sức đoán ̣nh tâm trạng của đối phương, đối với mà nói như thế là tốt lắm rồi.

      đưa tay ra bẹo bẹo vào má Quyển Nhĩ, ̣nh đánh thức kẻ giả vờ ngủ là nữa. ̣nh ngồi dậy, bị Quyển Nhĩ vòng tay từ phía sau ôm chặt kéo xuống, thừa nhận, cũng đành thuận theo mà nằm suống.

      ̣nh chạy đâu?” Giọng Quyển Nhĩ vọng tới từ sau lưng , buồn buồn, ấm.

      đưa tay ra kéo Quyển Nhĩ từ phía sau lên trước mặt mình: “ chạy, ở lại thêm ngày nữa, có muốn sai bảo gì ?”.

      Quyển Nhĩ cuộn tròn người trong lòng Đinh Mùi, lắc lắc đầu, sai bảo gì, chỉ là muốn để . Đột nhiên ngẩng đầu lên, hay tay ôm chặt đầu Đinh Mùi ép xuống. Đừng hiểu lầm, phải muốn hôn , chỉ muốn dùng mũi của mình để ép chặt mũi . Điểm yếu của Đinh Mùi chính là rất sợ chiếc mũi cao của mình bị đau. Còn Quyển Nhĩ , vì mũi khá nhỏ, ép xuống như thế, như dùng cả mặt mình để đè bẹp mũi của người ta.

      Nhưng Đinh Mùi còn chưa kịp cảm nhận là đau hay đau thì Quyển Nhĩ đã thở được nữa, đành ngậm ngùi buông tay. Lần này Đinh Mùi tha bổng cho . chặn ngay ý ̣nh rút quân của Quyển Nhĩ, nghiêng đầu Quyển Nhĩ sang bên trái khoảng bốn năm độ, sau đó phải lật người lên, dùng mũi của mình cọ cọ vào mặt Quyển Nhĩ, “Lần sau, đề nghị em nên dùng tay.” Sau đó đặt môi xuống môi .Dùng tay phải ? Quyển Nhĩ lập tức thuận theo ý dân rút tay mình ra, bắt đầu vần vò mặt của Đinh Mùi. Đinh Mùi hề tỏ ra bất ngờ chỉ xoay chuyển một lúc đã đè chặt người mình người Quyển Nhĩ, tay bị giữ ̣nh đầu.

      nói là lần sau, bây giờ chúng ta vẫn còn có việc khác quan trọng phải làm...” Nói xong, biểu hiện của khiến Quyển Nhĩ hết sức lo lắng, đó là biểu hiên khi uống say, những lúc cao hứng, thường làm như thế. nhướn mình nhìn chằm chằm vào mắt , ánh mắt sâu hun hút. Hai môi mím rất chặt, như suy nghĩ việc gì đó hết sức quan trọng, nếu thả lỏng một chút thì chắc chắn sẽ có giống bão nổi lên.

      Suy nghĩ gì chứ, vẫn là tay nên bắt đầu từ đâu, miệng nên bắt đầu từ đâu. Quyển Nhĩ muốn đợi suy nghĩ xong rồi, sẽ tiến hành thử nghiệm người . vội vàng xin tha, “Em sai rồi, lần sau em dám làm bừa thế nữa. mau làm việc của mình ”.

      Đương nhiên lấy lý do đó để muốn bỏ qua, thật chẳng còn có sĩ diện nữa. Nhưng nếu nói ra mà chỉ lo giữ thể diện thì sẽ rất thảm.

      “Được!” Đinh Mùi vui vẻ nhận lời, nhưng tay vẫn rời khỏi Quyển Nhĩ. Ngược lại lúc giơ chân ̣nh đá , nhân lúc đó gập chân lại, chỉ vài động tác đã lột sạch chút quần áo vốn rất ít ỏi người .

      vội, thu dọn của em trước đã.” Đinh Mùi miệng nói vội, nhưng động tác đã cuống quýt hết lên rồi. Tư thế rất hợp lý, cứng mềm cũng phù hợp, biết còn phải đợi gì nũa trực tiếp vào chủ đề chính là lựa chọn duy nhất lúc này.

      “Đinh Mùi” Quyển Nhĩ dưới sức ép của vẫn cảm thấy đau đến mức tụt về phía sau rất xa. Lần nào cũng rất vội vàng. để ý xem Quyển Nhĩ có chuẩn bị sẵn sàng hay chưa, khí lúc đó có phù hợp , có thể hành động tùy ý bất cứ lúc nào. Nếu nói Đinh Mùi thể rời xa , chắc là vì vấn đề này, dường như vẫn là người hợp vị với nhất. Có thể tin được ? Đến giờ vẫn chưa phát hiện ra việc thay đổi khẩu vị.

      “Hừm?” Tay Đinh Mùi đặt dứi ̉ , giữ chặt lại cho được hành động bừa bãi.

      Quyển Nhĩ nắm chặt mắt lắc lắc đầu, ấy hoàn toàn cần phải trả lời. biết đau sao? Thực ra biết, có điều chịu bỏ thời gian và công sức ra để giúp dễ chịu, dường như sự co ro run rẩy của rất hợp với ý , khiến càng hứng thú vậy. Từ đau cho tới quên mất là đau hay đau nữa, hòa với tiết tấu lên xuống trầm bổng của , dường như đã trở thành thói quen của cơ thể . Quen tìm thấy niềm vui trong sự đau đớn đó. Dù sao, lúc này tay đã ghì như thế, như bóp thẳng vào tim , bóp chặt, chịu buông.

      Ba mẹ đến muộn hơn so với dự kiến hai ngày, Quyển Nhĩ làm, là Cao Mạc đón giúp . Buổi tối ba mẹ của Khúc Đông Quang mời cơm, Quyển Nhĩ vì phải đợi một cuộc điện thoại từ Mỹ về, nên hơn chín giờ tối mới đến.

      Quyển Nhĩ vốn cho rằng đến nhà hàng đón ba mẹ xong là có thể về nhà luôn, ngờ bác Khúc thấy đến lại gọi thêm hai món nữa, bắt phải ăn hết mới được về. cũng nỡ từ chối ý tốt của người lớn, đành ́ gắng ngồi xuống ăn.

      Khúc Đông Quang thấy ăn vội vàng, rót cho một ́c trà đầy tới trước mặt. Quyển Nhĩ đón lấy ̣nh uống, liền nghe thấy ta nói nhỏ: “Bộ dạng khi ăn của em còn có thể xấu hơn vừa rồi nữa ?”

      Quyển Nhĩ cũng buồn trả lời lấy một tiếng tiếp tục ăn. Bị người khác nhìn khi ăn, thấy thật lúng túng. Những lời như thêm dầu vào lửa thế này, quyết để ý.

      Khúc Đông Quang xích lại gần: “Em mà đến thì hết ngày kết hôn của chúng ta đã được quyết ̣nh rồi”.

      Tay Quyển Nhĩ run run, “Nói linh tinh gì thế?”.

      Bốn người lớn tỏ ra rất hài lòng về việc hai đứa trẻ thì thầm nói chuyện với nhau, nhìn hai người nữa, quay sang nói chuyện của họ. Khúc Đông Quang vẫn nói rất nhỏ: “Ba nói, nhà có sẵn một căn hộ, còn phải mua gì nữa bảo bọn mình mau mau kết hôn ”.

      “Chuyện này là thế nào, mà sao cũng đến đây làm gì?”

      cũng mới tới chưa lâu, nghe ba mẹ em nói chuyện thì em đến.”

      Quyển Nhĩ lườm Khúc Đông Quang, đầy một bụng mưu mô, muốn kích động ra mặt phải quên .

      nghĩ thế nào thì cứ nói thế, cần phải nể mặt em đâu”.

      Khúc Đông Quang gật gật đầu, tỏ ý buông tay.

      Nhưng cho tới khi họ đưa Quyển Nhĩ về tận nhà, Khúc Đông Quang cũng nói gì, lúc Quyển Nhĩ xuống xe, liếc mắt nhìn Quyển Nhĩ ý muốn nói: “Ráng chờ một chút, đừng nóng vội”.

      Quyển Nhĩ quan tâm ta ̣nh xử lý thế nào, nhưng thể để mặc mọi việc phát triển tới mức thể cứu vãn mà vẫn thờ ơ. Ngày hôm sau khi ba mẹ dùng giọng điệu tán dương khen gợi để nói về Khúc Đông Quang, Quyển Nhĩ nói luôn:

      “Ba, mẹ! Ba mẹ đừng nghĩ nữa, con với ta có hy vọng gì đâu.”

      Chỉ một câu nói đã khiến ông Lục ̃nh nổi giận: “Vậy con có hy vọng với ai? Con hãy mang một người có hy vọng về cho ba và mẹ con xem mặt”.

      Đối với người ba luôn thương mình hết mực. Quyển Nhĩ cuối cùng cũng nói gì thêm nữa. Ba mẹ vội vội vàng vàng thăm quan triển lãm nhà đất rồi quay về, dường như muốn ở thêm dù chỉ một ngày. Trước ngày về, ông Lục ̃nh mới nói với Quyển Nhĩ: “Ba để tiền lại đây cho con, con tự tìm . Con lớn rồi, có chủ ý riêng của mình”.

      Quyển Nhĩ cầm tấm thẻ ATM mà ba mẹ giúi vào tay, nước mắt cứ thế tuôn rơi. đã làm ba tức giận, ba đã rất thất vọng nhưng vẫn luôn nghĩ cho . Còn , tiếp tục ở lại đây mà có mục tiêu, phương hướng cụ thể nào cả, chỉ chắc chắn đã làm một việc khiến ba mẹ phải đau lòng.>

      Quyển Nhĩ sau khi tiễn ba mẹ về, vội báo cho Đinh Mùi biết, mà một mình ở nhà vội vàng làm cho xong công việc sắp tới hạn nộp, cho dù có như thế thì khi kỳ nghỉ của kết thúc cũng chỉ vừa kịp cho nộp bài. thở phào nhẹ nhõm, cũng may để mặc cho mình suy nghĩ lung tung, nếu mấy ngày đó đủ cho tự thương cảm bản thân mình.

      Công việc đã làm xong hòm hòm, Quyển Nhĩ có ý ̣nh mời bạn bè tụ tập. Mấy ngày ba mẹ tới đây cũng làm phiền mọi người ít. Chỉ vài cuộc điện thoại, mọi người đã tập hợp đầy đủ, hẹn giờ hẹn ̣a điểm.

      “Nhà xem thế nào rồi?” Cao Mạc ở gần nên tới trước nhất. và ngồi sofa nói chuyện.

      “Chẳng ra sao cả, chỗ nào cũng mua nổi.”

      “Một mình em lo chuyện nhà cửa ổn đâu.” Cao Mạc bắt đầy bàn luận. Năm ngoái đã thi học Tiến sĩ ở trường này, đã ký cam kết ở lại trường. May mắn là kịp vào đợt phân nhà cuối cùng của trường. Nói là phân nhà nhưng là do trường đại diện đứng ra mua một lô nhà, tổng ̣ng chưa đến hai trăm căn hộ. phân biệt lai lịch phân phối cho cán bộ bằng phương pháp bốc thăm, thế là bốc trúng. Lúc chọn số phòng, tay là cũng rất may mắn, sô thứ tự gần đầu, nên bốc được một căn một phòng ngủ một phòng khách ở tầng khá đẹp, hiện nay tiến hàng trang trí. Tiền nhà đợt đầu là lấy tiền của ba mẹ trả, phụ trách việc trang trí và trả góp tiền nhà hàng tháng cũng đã rất vất vả, huống hồ người vừa làm như Quyển Nhĩ.

      “Chẳng phải đều tại , may mắn khiến người khác phải ghen tỵ, thế nên em mới bị mệt lây” Việc mua nhà ba mẹ đã nghĩ đến từ lâu rồi, nhưng chưa bao giờ hạ quyết tâm lớn như thế, chính là Cao Mạc có nhà riêng nên ba mẹ mới như bị cú hích lớn.

      Cao Mạc cười, vò vò đầu Quyển Nhĩ, giải thích thêm.

      Một lúc sau La Tư Dịch và Trịnh Bình Chất cũng đến. Đơn vị Sách Lang phải tăng ca, buổi tối thể đến được. Quyển Nhĩ còn gọi thêm cả Khúc Đông Quang, ấy gọi điện thoại nói, tối sẽ đến muộ>

      Chỉ cần nhiều hơn hai người, hiện trường sẽ vô cùng náo nhiệt và hỗn loạn. Trịnh Bình Chất tranh được việc gọi đồ với La Tư Dịch, thỉnh thoảng lại kéo Quyển Nhĩ ra làm trọng tài cho hai người, cãi nhau mãi thôi. Cuối cùng vẫn là Cao Mạc ra mặt, trong nháy mắt đã gọi xong món, lúc đó hai người bọn họ mới chịu thôi.

      “Hôm nay sao cậu trông lại khác thế?” Lúc ăn cơm, La Tư Dịch nói với Quyển Nhĩ hôm nay nói cười nhiều hơn ngày bình thường. đã quan sát Quyển Nhĩ một lúc lâu, sự khác thường của ấy bộc lộ rất rõ, đã có thể nói nói cười cười với Trịnh Bình Chất, dùng rượu để mượn lời, chẳng phải kỳ lạ hay sao.

      “Nhìn rõ thế sao?” Quyển Nhĩ sờ sờ mặt mình, vuốt vuốt mặt, “Mình cứ nghũ mình tỏ ra điềm đạm rất thời thượng chứ?”

      “Điềm đạm hay thì có khác biệt gì. Mau nói chuyện của cậu ”, La Tư Dịch uống ít, bắt đầu lớn giọng.

      “Mình thì còn có thể có chuyện gì?”. Quyển Nhĩ thở dài. Ngoài Đinh Mùi, có chuyện gì khiến thật sự phải suy nghĩ đây. Chuyện công việc, đối với mà nói, chẳng có sự cạnh tranh nào. Chỉ cần là việc trong phận sự của mình, sẽ ́ gắng hết sức để hoàn thành, muốn bất kỳ ai tìm ra sai sót nào, nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi. có dã tâm quá lớn, cũng chẳng có động lực để vươn lên cao hơn. Nhưng điều đó có nghĩa là muốn có nhiều tiền, chỉ là muốn vì có nhiều tiền mà suy tính tìm cách giày vò người và việc liên quan tới công việc của mình mà thôi. vẫn còn có tính khí của một con mọt sách, chấp nhận làm thêm, dựa vào năng lực của bản thân để kiếm tiền, chứ muốn tranh chấp với ai.

      “Có hành động lạ?” Cao Mạc ngồi đối diện với họ, La Tư Dịch cũng coi như tìm lại được chút lý trí, nói thẳng chủ đề ra.

      ”, Quyển Nhĩ lắc đầu, “Vẫn thế”. Đinh Mùi chỉ có một mình . Nếu như ấy có người khác, chắc chắn sẽ nói trước với Quyển Nhĩ, chính đã hứa như thế, Quyển Nhĩ đồng ý là sẽ tin .

      Đây cũng nguyên nhân chính khiến rất khó chủ động đoạn tuyệt quan hệ giữa hai người.

      Hai người bọn họ chỉ có nhau, cần nhau và cũng muốn dựa vào nhau, dường như ngoài những mong muốn tốt đẹp, còn có cả hy vọng. Cho dù thứ cần tương đối cụ thể, còn dựa dẫm vào chỉ là đơn phương là .

      “Mình thật thể chịu nổi nữa khi các cậu chẳng động tĩnh gì” La Tư Dịch bựa bội, “Nhanh lên, cái gì chưa làm thì làm ”. Rồi đưa tay với lấy ly rượu của mình uống cạn.

      Quyển Nhĩ cầm ly lên theo, biết liệu có phải chính cũng muốn Đinh Mùi chủ động rời xa mình . Rốt cuộc là nên kiên quyết, hay là vì giữ bằng được tình của mình mà kiên quyết? Nhiều khi cũng nghi ngờ. phải chỉ ở bên mới thấy vui. Hết giờ làm cùng đồng nghiệp tìm một chỗ nào đó để ngồi chơi, ăn vặt. Lúc ra ngoài làm việc, một mình sẽ tới bảo tàng Mỹ thuật lặng lẽ ngắm nhìn triển lãm trong đó; Hẹn hò với Tiểu La xem phim, dạo phố. Tham gia vào các buổi tụ tập diễn đàn cùng Khúc Quang Đông…Tất cả những việc đó đều khiến vui. bao giờ vì Đinh Mùi ở nhà hay chuẩn bị công tác về mà thay đổi lịch trình của mình, sẽ vẫn làm theo kế hoạch đã vạch sẵn. Chỉ có điều dốc tâm dốc sức vào trong sự kiên quyết đó bao lâu, chính cũng thể tính toán được.

      còn ngẩn người ra thì Khúc Đông Quang bước vào: “ có mình mà các cậu cũng vui vẻ được như thế này thật chẳng nể nang gì ai”.

      “Cậu đến cuối cùng, lại còn soi mói mọi người nể mặt với nể mặt, rượu đã rót rồi đấy, uống hết rồi hãy nói”. Người nói là Trịnh Bình Chất, ta và Khúc Đông Quang vừa gặp nhau được mấy lần, nhưng lần đầu tiên đã xưng huynh xưng đệ, chỉ có điều làm em kiểu này chỉ thích vạch trần nhau, chứ có ý tốt gì cả.

      “Mình lái xe đến đây”.

      “Chút nữa uống rượu đợi tỉnh rồi hãy lái về.” Trịnh Bình Chất đại nghĩa bao che cho người thân, tỏ ra mặt sắc vô tư nói.

      “Hiệp nữ, cứu với!” Khúc Đông Quang lập tức lao về phía Quyển Nhĩ, giả bộ đáng thương.

      Cách xưng hô này cũng có nguyên nhân của nó. Có một lần trước khi ăn cơm Khúc Đông Quang ngồi trước mặt Quyển Nhĩ uống thuốc dạ dày, nói ta lần trước bị xuất huyết dạ dày phải vào viện, nói Quyển Nhĩ nhất ̣nh phải ngăn cản mọi người giúp ta.

      Quyển Nhĩ mặc dù biết ta mưu mô đầy bụng, nhưng mỗi lần uống rượu cũng kém ai lấy một chén, chắc đến nỗi giả vờ phải uống để trốn tránh. Vì vậy hôm đó, bất kỳ ai kéo ta ra mời rượu, Quyển Nhĩ đều giúp ta giải thích vài câu, tuyên truyền rằng dạ dày ta tùng bị thủng rồi.

      Thực tế nhiều lúc trốn được, Quyển Nhĩ còn giúp ta uống mấy chén. Từ đấy về sau, ta coi như đã vấy mực lên người Quyển Nhĩ, uống được hay được, đều coi như khiên chắn đạn, lười được thì lười, giả vờ vô cùng trơn tru.

      “Còn thập tam muội nữa, các ông đây đều tự uống, cậu xem cậu quỳ xuống đất cầu xin con gái uống hộ, cậu có ra gì hả?”

      Miệng của Trịnh Bình Chất đúng là rất độc, chỉ một câu nói mà khiến Khúc Đông Quang phục dưới ghế Quyển Nhĩ phải nhảy chồm lên, “Được vậy để người đây cạn với cậu!”. Nói xong nâng ly lên, mắt nhìn chằm chằm vào ly rượu của Trịnh Bình Chất, ý như cậu ta mà cạn Khúc Đông Quang sẽ tiếp tự giở trò vậy.

      Trịnh Bình Chất chần chừ, nghiêng đầu, uống cạn ly rượu, chỉ cảm thán một câu: “Mấy năm gần đây, làm em thật dễ!”.

      Quyển Nhĩ chẳng nể mặt ta, nói: “Chị em vẫn tốt nhất, làm chị em với bọn em đây này!”.

      “Quản cho tốt em cậu , sao chẳng phân biệt được thật giả gì vậy.” Trịnh Bình Chất chỉ chỉ vào Cao Mạc, ý muốn nói hãy đứng ra phân xử nghiêm minh.

      Quyển Nhĩ càng cười lớn hơn, “ cần phải làm nũng vậy đâu…”.

      Cao Mạc đảm bảo an toàn cho bản thân quyết nói gì, mặc bọn họ cười đùa. Hôm nay uống rất ít, một mặt là thể uống, mặt khác cũng là vì muốn sớm đưa Quyển Nhĩ về, mắt thâm như mắt con gấu trúc nhìn rất rõ.

      Trịnh Bình Chất đến cạnh Quyển Nhĩ, nắm tay vào ghế của ngồi thụp xuống, “Muốn trêu phải ?”.

      đợi Quyển Nhĩ trả lời, ta nói tiếp, “Đã vui chưa?”, câu nói này dường như dùng hơi, mà được dùng rít ra từ trong ̉ họng, nghe buồn bã u khiến người khác phải sợ.

      Quyển Nhĩ thầm nghĩ, chắc là đùa quá trớn rồi, vội vàng kéo tay Trịnh Bình Chất, ̣nh kéo đứng dậy giải thích.

      Ngồi bên kia Cao Mạc cũng nhấp nhổm yên, suy nghĩ xem có nên đưa Trịnh Bình Chất về trước hay , uống say rồi làm chủ được bản thân, thể để mặc cho cậu ta muốn làm gì thì làm.

      Nhưng Trịnh Bình Chất đứng dậy, ta ngẩng đầu lên nhìn Quyển Nhĩ chằm chằm, sau đó giơ tay lên túm chặt lấy hai bên má mà kéo, “Vui thì phải luôn cười thế này này, luôn thế này này, phải luôn thế này, biết chưa?”. ta nói xong, buông tay ra vỗ nhè nhẹ vào mặt Quyển Nhĩ rồi áp sát mặt mình lại, cọ cọ một cái, sau đó quay về chỗ ngồi như có chuyện gì xảy ra, cũng nói gì nữa. Hoàn toàn để ý tới khí kỳ lạ do mình vừa gây ra.

      Quyển Nhĩ có cảm giác, khi ta rời , có thứ gì đó chạm nhẹ vào tai . Là đã cảm giác sai phải ? liếc mắt nhìn Trịnh Bình Chất ngồi thẳng trước mặt mình lúc này lại bình thường như , quyết ̣nh tin rằng mình đã cảm giác sai. Bên này Quyển Nhĩ con hồi hộp điều chỉnh nhịp đập thình thịch của trái tim, bên kia một cuộc hỗn chiến mới lại xảy ra. La Tư Dịch ngồi đó gào thét, “Uống xong phải úp chén xuống, chúng ta tin tưởng vào sự tự giác, còn sót lại một giọt cũng phải rót đầy uống lại từ đầu. , chính là , úp chén xuống xem nào, có cần em uống hộ ?”. Nói thì nghe có vẻ hào khí ngùn ngụt, nhưng thực tế thì đã còn sức nữa rồi.

      Cũng may nhờ có La Tư Dịch hỗ trợ, khí bàn tiệc mới náo nhiệt trở lại. Đương nhiên, kết quả của sự náo nhiệt chính là sự hy sinh oanh liệt của ấy. Lúc hát karaoke, ấy cứ ôm Quyển Nhĩ khóc mãi thôi, luôn mồm nói cứ nhìn thấy Quyển Nhĩ là ấy đau lòng.

      Để nhiều người lo lắng cho như vậy, đau lòng vì như vậy, liệu có phải là tội lỗi hay ?
      Hyunnie0302 thích bài này.

    3. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 37: Chúng ta chia tay

      Tiểu La, để ý giúp mình một chút, gần nhà cậu có căn hộ nào phù hợp ?”

      “Cậu muốn mua à?”

      “Thuê thôi.” Công ty đã chuyển về phía đông, mặc dù căn hộ thuê ở gần ga tàu điện ngầm, nhưng ở phía tây hằng ngày làm phải mất hơn một tiếng đồng hồ. chần chừ chịu chuyển , là bởi vì nỡ. phải vì nỡ rời ra Đinh Mùi, mà chủ nhà là người rất tốt, mấy năm nay tăng tiền thuê nhà. đã coi đây như nhà của mình, rất lưu luyến.

      “Thuê? Cậu hành hạ bản thân gì nữa thế?” Khu nhà La Tư Dịch ở giao thông được thuận tiện lắm, ra khỏi nhà muốn tàu điện ngầm thì trước tiên phải ngồi xe bus. Đối với một người có xe như Quyển Nhĩ thời gian làm đều thể tự làm chủ.

      chuyển thì làm thế nào? Quyển Nhĩ cảm thấy có sức mạnh để từ chối Đinh Mùi. Hôm qua lúc hết giờ làm về nhà thì thấy Đinh Mùi nằm giường ngủ rất say. Ngay dưới đất chỗ cửa ra vào còn có mấy túi, biết là những đồ lưu niệm mang từ cuộc triển lãm nào về. phải cứ chịu đựng tìm nữa, là sẽ biến mất hoàn toàn trong cuộc sống của . Ạnh có cách sống của riêng mình, lúc nào cần thì sẽ đường đường chính chính xuất hiện.

      Quyển Nhĩ ở một mình, nên thường ăn cơm tối ở nhà ăn công ty rồi mới về, đã nấu cơm ở nhà từ rất lâu rồi. Trong tủ lạnh chỉ có sữa tươi và sữa chua, còn có hai quả táo biết để từ bao giờ. suy nghĩ nhiều, Quyển Nhĩ vội vàng chợ mua thức ăn.

      Đinh Mùi sống một cuộc sống theo quy luật bình thường nào, chưa bao giờ thấy thích hay tận thưởng thứ gì đặc biệt. Cơm thì chỉ cần ăn cho no bụng là được, quần áo vẫn còn có thể mặc thì quên nghĩ đến việc mua, lúc cần, đồ vận động, đồ mặc ra ngoài, vest, cần gì thì tùy tiện mua một bộ. Xe thì dùng để đỡ phải bộ, quan tâm tới phẩm cấp, thứ bậc. Quyển Nhĩ tuy đau lòng ra nhưng vẫn thấy phục cách sống ấy của .

      có thể duy trì sự nhiệt tình, lòng đam mê với công việc suốt mấy năm, đặc biệt là làm việc dưới áp lực lớn lại mệt mỏi như vậy, có thể phục sao?

      Đương nhiên, Quyển Nhĩ cũng nghi ngờ rằng vì Đinh Mùi là người đặc biệt thích sự náo nhiệt. Ở đâu có chuyện xảy ra, đều tham gia quản ngại vất vả.

      Quyển Nhĩ mau chóng mua thức ăn. nấu một nồi canh nấm, xào rau, thịt bò kho tương, làm một bữa khá thịnh soạn.

      Lúc Đinh Mùi tỉnh daậy, đã là nửa đêm. ăn tươi nuốt sống Quyển Nhĩ nằm bên cạnh mình trước, rồi mới xuống giường ăn cơm. Quyển Nhĩ tắm rửa qua loa, rồi lại lên giường nằm nhắm chặt mắt, chỉ khi Đinh Mùi hỏi, mới mơ màng trả lời.

      “Ba mẹ em từ lúc nào?”

      “Hơn nửa tháng rồi…” Nói xong câu này, đột nhiên Quyển Nhĩ tỉnh hẳn. quay nhìn Đinh Mùi ngồi ăn cơm, thể hiện cảm xúc đặc biệt gì với câu trả lời của , dường như họ có việc gì làm nên tìm chuyện để nói vu vơ, nội dung hoàn toàn có ý nghĩa gì.

      Quyển Nhĩ thả người nằm xuống. Chắc chắn ấy đã nghe thấy, nhưng cũng chẳng để ý. Đâu phải ngoài chỗ này ra còn chỗ nào để , có muốn đến hay , vốn nằm trong phạm vi suy nghĩ của .

      Nếu thể chống đỡ được, chỉ còn cách chuyển thôi. Vì vậy, sáng hôm sau vừa đến công ty, Quyển Nhĩ đã nghĩ tới việc chuyển nhà. Nhưng nhờ ai giúp đỡ, cũng nhận được sự ủng hộ tích cực nà>

      La Tư Dịch cảm thấy tự hành hạ bản thân một cách vô lý, kiên quyết lờ . Cao Mạc tốt hơn, nói nếu muốn Quyển Nhĩ hãy chuyển tới căn hộ mới của mà ở. A cũng biết có tiền để chuyển tới một nơi có điều kiện tốt hơn, thêm một việc thà rằng bớt một việc còn hơn, cứ ở chỗ cũ là ổn ̣nh nhất.

      Quyển Nhĩ biết sự khổ tâm của các bạn, nhưng bọn họ lại biết cái khó của . Hai ngày nữa phải đến Đại Hưng để tham gia lớp tập huấn, nếu thì đã ở nhà gọi điện khắp nơi để nhờ tìm nhà hộ. Bởi vì ai chịu giúp. Sau khi tập huấn về nhà muốn chuyển nhà là có khả năng.

      Trước khi hết giờ làm, Quyển Nhĩ đã nhận được cú điện thoại, chỉ người gọi điện khiến bất ngờ, mà nội dung cũng vượt ra ngoài sức tưởng tượng của … Trịnh Bình Chất gọi điện nói hãy chuyển tới căn hộ ta sống.

      “Sao vậy, chút tiền thuê nhà của em mà cũng ̣nh kiếm nốt hay sao?” phải Quyển Nhĩ nghĩ ngờ ý tốt của ta, mà là hoàn toàn tin. Cho dù đó chỉ là một căn hộ đơn cũng thể thuê nổi. Khu ấy đẹp, an ninh lại tốt, thiết kế của căn hộ cũng rất đẹp.

      ở phía công ty em, xuống đây từ từ rồi nói.”

      Sau khi công ty chuyển tới nơi mới, cách chỗ làm việc của Trịnh Bình Chất rất gần. Ngay bên cạnh tòa nhà văn phòng công ty thuê có một khu ẩm thực, quán cà phê và trung tâm thương mại. tầng thượng còn có một khu ẩm thực buffet mới mở, vì vậy tần suất Trịnh Bình Chất xuất hiện ở đây rất cao, hai người đã gặp nhau mấy lần khi ăn trưa.

      Bọn họ vào một quán cà phê bên đường ngồi, Trịnh Bình Chất đẩy chìa khóa tới, “̣a điểm em biết rồi, lúc nào muốn chuyển đến thì nói với một tiếng là được”.

      Ngón tay của Quyển Nhĩ lướt qua lướt lại chiếc chìa khóa đó, cần dùng sức cũng có thể móc được nó lên, “Nếu em thực sự chuyển đến, ̣nh sẽ ở mãi chỗ Cao Mạc sao?”.

      Thấy Trinh Bình Chất im lặng, Quyển Nhĩ lại nói: “Ý tốt của em xin nhận, em thể đứng nhìn Cao Mạc làm hại được”.

      “Cũng biết xót rồi sao?”

      Mặt Quyển Nhĩ thoáng đỏ, từ sau lần gặp mặt trước Quyển Nhĩ rất sợ phải đối diện phải nghe những lời nói đầy ẩn ý của ta. Trêu đùa ta và Cao Mạc, Quyển Nhĩ cũng còn cảm thấy tự nhiên nữa.

      cho là em thích đấy chứ?”

      , chỉ có là cảm thấy hơi thích em thôi.” Trịnh Bình Chất đưa tay ra đỡ lấy cằm của Quyển Nhĩ: “Nếu em kinh ngạc tới trật khớp thì sẽ rất đắc ý đấy!”.

      nghiêng đầu tránh bàn tay của ta: “Đừng đùa nữa!”.

      “Em tin? Hay là muốn tin?”

      Quyển Nhĩ lắc lắc đầu mặc dù biết nói thật sẽ khiến giận, nhưng vẫn phải nói, “Đều phải, liên quan gì tới việc tin hay tin. “Đừng đùa nữa ở đây có nghĩa là ‘Đừng có mong’”.

      kém cỏi ở điểm nào mà em lại nói ‘đừng có mong’?”

      “Nguyên nhân là ở phía em, cần phải ảo tưởng.”

      “Oh, nói thử xem nào.” Quyển Nhĩ từ chối thằng thừng. phải là tin thành ý lúc này của Trịnh Bình Chất, ngược lại còn biết rất nghiêm túc, nếu sẽ lo lắng cho như vậy. Đúng là chưa bao giờ nghĩ sẽ có ràng buộc gì đó với Trịnh Bình Chất, người này đối với chẳng qua chỉ là một người bạn có quan hệ tốt mà thôi. Thoạt nhìn thì có gì khác biệt, giao tiếp có gì trở ngại, nhưng nếu xem xét thì khoảng cách có khi là phải bằng vực Mariana [1] ấy chứ. Nguyên nhân này có thể nói ra hay ? Nếu cẩn thận, sẽ làm tổn thương tới người ta.

      [1] Mariana: Là vực biển sâu nhất thế giới, nó nă phần đấy của khư vự tâu bắc Thái Bình Dương, về phía đông quần đảo Mariana.

      “Quyển Nhĩ, đừng từ chối nhanh như thế, thêm một sự lựa chọn chẳng tốt hay sao?”

      “Stop!” Quyển Nhĩ vội khoát tay. “Xin lỗi vì đã cắt ngang . Con người em có ý chí kiên ̣nh, cũng chẳng có khí tiết gì cả, xin đừng đưa ra cho em một kiến nghị nào cả. Sau này nếu em chạy lệch đường, tìm được đường về, em có sức mạnh như Cao Mạc đâu”.

      Trịnh Bình Chất cũng chẳng có cách nào với Quyển Nhĩ nói: “Đừng nhắc tới mấy chuyện đó, em cầm lấy chìa khóa ”.

      “Cảm ơn , ở chỗ thà em ở chỗ Cao Mạc còn thoải mãi hơn.”

      thu tiền thuê nhà, sao có thể so sánh với việc cậu ta cho ở miễn phí chứ?”

      “Em chuyển nữa.” Quyển Nhĩ thấy mình có bản lĩnh từ chối ý tốt đột ngột của Trịnh Bình Chất, đành phải hoãn lại việc chuyển nhà.

      Trịnh Bình Chất nói gì thêm, ý ̣nh giúp Quyển Nhĩ chuyển nhà cũng đành gác lại ở đây.

      Quyển Nhĩ về tới nhà, thấy Đinh Mùi như vừa ngủ dậy, trông rất tỉnh táo, sảng khoái. Thấy Quyển Nhĩ vào, chỉ hỏi: “Em ăn cơm chưa?”.

      “Chưa ăn!”

      “Vậy đành về rồi ăn, vở kịch nói cũng sắp bắt đầu rồi, bây giờ còn sợ muộn ấy chứ.”

      Thế là Quyển Nhĩ còn chưa kịp bước chân vào cửa nhà, lại quay người ra, vội vàng tới nhà hát đến nỗi ngồi xe rồi mới biết vở kịch mình sẽ xem làHamlet [2].

      [2] Hamlet: Là vở kịch của nhà văn, nhà soạn kịch vĩ đại người William Shakespeare (1564-1616).

      Nói là Hamlet, nhưng rất khác với nguyên tắc mặc dù Quyển Nhĩ hoàn toàn nhập tâm với vở kịch, cảm động tới phát khóc. Tuy nhiên, Quyển Nhĩ hề cảm thấy ngại ngùng vì những giọt nước mắt buồn khổ của mình vừa rơi xuống, bởi vì sự truyền tải và đón nhận là tùy thuộc vào mỗi người khác nhau.

      “Thích ?” đường quay về, dường như Quyển Nhĩ vẫn chìm đắm trong sự trầm mặc, nói tiếng nào. Trong lúc đợi đèn đỏ, Đinh Mùi hỏi .

      “Ừm…” Quyển Nhĩ đưa tay lên che mắt như muốn che ánh sáng, nhớ lại cảm giác buồn bã vừa rồi: “Em cũng chẳng hiểu mấy”.

      “Cũng chẳng ảnh hưởng gì, sự lý giải của đạo diễn, diễn viên và khán giả, dường như đều liên quan gì đến nhau, nghệ thuật chẳng phải là thứ thể lý giải sao? Nếu có, chẳng qua chỉ là sự cảm nhận nó thể phục chế lại, tái hiện lại cảnh ngày đó mà thôi.”

      “Đinh Mùi, thật sâu sắc”, Quyển Nhĩ nói với giọng sùng bái.

      Đã từ lâu Đinh Mùi còn rung động với kiểu khen vuốt đuôi đó của Quyển Nhĩ nữa, ̉ vũ, phê bình, nghe xong để đấy chính là thái độ thường có của .

      “Phải chẳng mọi người đều muốn sống một cách tỉnh táo?” Quyển Nhĩ muốn phát biểu cảm tưởng thì bị những tiếng réo ùng ực trong bụng phá ngang chút khách khí. Haizz, tự mình tố cáo mình, có cách nào được chứ.

      Đinh Mùi ́ nín cười, “Đúng là mọi người đều sống rất tỉnh táo, chỉ có em là mơ mơ màng màng thôi.”

      Quyển Nhĩ hóp bụng vào, lưỡng lự nói: “Đinh Mùi, chúng ta chia tay . Đứng trước , em điều khiển được trí óc của mình. Em sợ đến ngày nào đó mình tỉnh táo lại rất sợ”.

      Đinh Mùi làm như nghe thấy, có bất kỳ phản ứng gì, lái thẳng xe về nhà.

      Xe vừa đến trước khuĐinh Mùi nhả ra hai chữ: “Xuống xe!”. Hai chân Quyển Nhĩ chỉ vừa chạm đất, thậm chí còn chưa kịp quay người lại đóng xe, đã phóng vụt mất, để lại tiếng phanh rít lên chói tai, người và xe đều mất trong nháy mắt.

      Quyển Nhĩ đừng đó rất lâu, ấy đã nghe thấy vì thế mới dùng hành động kịch liệt để bộc lộ tâm trạng. Nhưng ấy lấy đâu ra thứ tâm trạng đó chứ? Đối với , sự tồn tại của còn có ý nghĩa bằng từ lúc có lúc , vậy tại sao lại phải giận dữ như thế? cứ đứng ở trước cửa tòa nhà ngẩn ngơ một lúc, thể tìm ra đáp án.

      lôi điện thoại ra, mở máy. Cho dù lúc này có nói gì, làm gì cũng đều thừa, nhưng Quyển Nhĩ cũng vẫn muốn biểu đạt một chút. Rõ ràng chẳng phải là đủ thích hay sao? Thực ra hề thấy biểu hiện mình là buồn một chút nào cả.

      Quyển Nhĩ do dự xem là nên gửi tin nhắn hay là gọi điện thì điện thoại đã tới tấp báo có mấy tin nhắn đến. mở ra, đều là do mẹ gửi. Nội dung đều, chỉ ba chữ: “Gọi điện về”. Tin gần nhất được gửi từ một tiếng trước đó.

      ̣nh bấm số thì vô tình lại ấn nút nhận một cuộc gọi tới, giọng Cao Mạc vang lên: “Quyển Nhĩ, em ở đâu?”.

      “Em ở dưới nhà.”

      “Em chuẩn bị ít đồ , giờ sẽ đến đón em, mình về nhà.”

      “Có chuyện gì thế…?” Dự cảm xấu khiến trái tim đau nhói từng hồi.

      lái xe, gặp nhau rồi nói. ở gần đó, mấy phút nữa là đến nói rồi.”

      Sau cuộc điện thoại nhanh gọn, Quyển Nhĩ bấm số của mẹ, nhưng đầu dây bên kia báo máy bận liên hồi. Sự khủng hoảng lan tỏa khắp cơ thể và trái tim , bóp ghẹt chút khí lực cuối cùng. chỉ có thể đứng nguyên tại chỗ, muốn nhấc chân cũng sao động đậy nổi.

      Khi Cao Mạc đến, nhìn thấy Lục Quyển Nhĩ đứng đóng im như hóa đá. nói một câu an ủi nào, bởi vì tin tức mới nhận được xấu tới mức thể xấu hơn được nữa.

      Bất kỳ lời an ủi nào cũng đều vô nghĩa. vừa như dìu vừa như ôm Quyển Nhĩ lên xe, ôm chặt .

      Sau khi Cao Mạc vừa lái xe , một chiếc xe khác vòng vào đỗ trước của chung cư, Đinh Mùi xuống xe, sắc mặt còn khó coi hơn lúc Quyển Nhĩ nhìn thấy trước đó. lái xe điên cuồng một vòng, trong đầu như bật ra câu hỏi, sao khi đối diện với đầu óc lại thể điều khiển được? Chia tay rồi thì ấy sẽ biến thành thiên tài chắc.

      hùng hùng hổ hổ quay lại để chất vấn , nhưng lại thể ngờ giằng giằng kéo kéo với người khác, cuối cùng lại lên xe của người đó. Mặc dù người ấy chẳng phải ai xa lạ, là người mà biết Quyển Nhĩ đã từng rất si tình.

      Đinh Mùi thể lý giải nổi tại sao cuối cùng mình chặn bọn họ lại, rõ ràng chỉ cần động tay, động chân, động miệng, cần làm gì khác, chỉ cần động đậy là đã có thể phải trừng mắt nhìn ánh đèn đuôi xe của Cao Mạc biến mất dần vào bóng tối, một mình đứng đây ấm ức.

      Có thể ấm ức sao? Chỉ vì ba mẹ tới thăm mà hơn một tháng trời hai người gần như đoạt tuyệt quan hệ. Trong thời gian đó phải có ý ̣nh gọi điện cho Quyển Nhĩ, mà biết nên gọi, vì vậy đã gọi đến văn phòng của , nhưng có ở đó. gọi cho La Tư Dịch, trực tiếp thăm dò từ bạn đó. Tiểu La coi như rất nể mặt nên gây khó dễ gì, sau khí nói sự thật xong, còn dặn dò , quan tâm tới ấy nhiều hơn một chút. Cần phải quan tâm hơn sao? Đinh Mùi nhờ người mua vé, đưa Quyển Nhĩ xem. hề ́ ý đối xử tốt với ấy, chỉ có điều có quá nhiều thời gian để nghĩ xem phải làm gì mà thôi.

      Làm rồi thì sao? Chu đáo được một chút, liền khiến người ra tỉnh mộng, thẳng tay đẩy quan hệ của hai người tới điểm cuối cùng! Nghĩ đến những điều này, Đinh Mùi lại thấy giận.

      Nó khiến rơi vào hỗn loạn, bi thương cực độ, cả đêm chẳng thể chợp mắt nổi. Tuy nhiên, chính đêm đó đã cứu Quyển Nhĩ. u dám khẳng ̣nh với sự níu kéo của Đinh Mùi, thể dễ dàng thoát khỏi mối quan hệ ấy.
      Last edited: 15/8/14
      Hyunnie0302 thích bài này.

    4. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 38: Vậy , bảo trọng!

      Ngồi gần bảy tiếng đồng hồ xe, mắt Quyển Nhĩ đến chớp cũng chớp nổi.

      đường, cuối cùng cũng gọi được điện cho mẹ, nhưng người nghe điện lại là dì Trì. Dì chỉ ba phẫu thuật, có gì đợi về rồi tính.

      Quyển Nhĩ biết Cao Mạc chắc chắn biết được điều gì đó, nhưng dám hỏi. sợ mình hỏi ra, lại ra kết quả xấu mất. Chắc có chuyện gì đâu, đến là người thân ruột thịt lẽ nào có chút trực giác hay sao?

      Hai người vội vàng đến bệnh viện, Quyển Nhĩ mới biết, căng thẳng thần kinh về tới tận nhà cũng chẳng mang lại kết quả gì tốt đẹp, ba mất. Ca phẫu thuật nối mạch tim với tỉ lệ thành công đến chín mươi phần trăm, nhưng ông vẫn qua khỏi.

      Trách ai đây? Mẹ tự nhận đó là do bà. Bởi vì lúc ba thấy trong người khoẻ, mẹ kiên quyết đưa ba tới bệnh viện mà chỉ đến khám ở bệnh viện cạnh nhà. Kết quả kiểm tra là tim ba bị nghẽn mạch máu, mẹ mới phát ra, trong lúc bấn loạn bà quên mang điện thoại. Bà quay về nhà lấy điện thoại, chờ xe cứu thương, đến bệnh viện còn phải đợi kết quả chụp XQ. Những việc đó đều hao tốn thời gian có thể cứu mạng con người. được khai thông huyết quản kịp thời, được đưa vào chữa trị kịp thời, miễn cưỡng làm cuộc phẫu thuật nối mạch tim mặc dù là do người giỏi nhất viện thực cũng thể cứu được ông Lục Đĩnh trở về từ tay thần Chết. ở cái tuổi cường tráng nhất, vậy mà ông phải ra cách được báo trước như thế.

      Hai giờ đầu tiên Quyển Nhĩ thể mở miệng bất kỳ điều gì. Mỗi lần mở miệng chỉ có thể gọi ba, chỉ có thể gào khóc tới lúc thể khóc ra tiếng nữa mới thôi. Cao Mạc luôn ôm chặt lấy .

      Ngày hôm đó Quyển Nhĩ biết mình trải qua như thế nào. Sáng hôm sau khi tỉnh lại, chỉ cảm thấy đầu rất đau, dạ dày cũng đ thể mở ra được.

      vừa cử động, dì Trì bước vào. "Quyển Nhĩ, cháu cứ yên tâm nghỉ lúc, việc trong nhà có chú Cao và Cao Mạc tùy tình hình lo liệu."

      "Mẹ cháu đâu?"

      "Mẹ cháu ở trong bệnh viện, tâm trạng của bà ấy lúc này rất ổn định, vừa tiêm xong. Đợi mẹ cháu ngủ dì mới qua đây." Dì Trì ngập ngừng lúc rồi mới tiếp, "Bạn bè, đồng nghiệp, dì thông báo, còn họ hàng cháu xem nên thông báo cho những ai?".

      Quyển Nhĩ suy nghĩ lúc, "Thông báo cho cháu , lo báo cho những người khác".

      Họ hàng bên ngoại đều ở rất xa, cho dù bây giờ cóthông báo, trong vòng vài ba ngày nữa sợ cũng chưa đến được. Có thông báo hay , vẫn phải hỏi ý kin của mẹ. Họ bên nội, ông nội bà nội sớm qua đời,còn mấy bác bình thường cũng qua lại nhiều,toàn có việc mới tìm đến nhà. Nếu họ hàng như thế thà để bạn bè giúp đỡ lo liệu còn tốt hơn, Quyển Nhĩ rất muốn họ có thể đến giúp tay, để ba ra đc yên lòng.

      Quyển Nhĩ nghĩ đến đây, nước mắt lại tuôn rơi.

      miễn cưỡng ăn bát cháo, vội vàng đến bệnh viện thăm mẹ. Chỉ trong có hai ngày, mẹ tiều tụyđến thể nhận ra, có thuốc, bà thểngủ được. Khi tỉnh lại, nhìn thấy Quyển Nhĩ bà lại ngừng tự trách mình. Kể kể lại chuyện xảy ra mấy lần chỉ là chuyện xảy ra vào ngày hôm đó. Bà tự trách mình chăm sóc tốt cho ba, giữ được tỉnh táo cần thiết trong những giờphút quan trọng nhất, cứu được ba, mỗi ngày sống cùng nhau ba đều đúng, còn bà thân làm vợlại làm quá nhiều việc sai đến thể cứu vãn nổi.

      Quyển Nhĩ ngắt lời mẹ, bởi vì cũng thầm tự trách mình. Trách bản thân hiểu biết, ràng biết là ba nhắm trúng Khúc Đông Quang, mà lại làm theo tâm nguyện của ba cho dù chỉ làgiả bộ qua lại thôi. trách mình hiếu thuận,sau khi tố nghiệp về ở cạnh ba mẹ, ngược lại còn khiến ba mẹ lo lắng thêm cho mình, tự trách mình chỉ biết nghĩ đến bản thân, đối với ba mẹ, đặc biệt là sức khỏe của ba mẹ quan tâm đầy đủ, nghĩ ba mẹ làm trong bệnh viện rồi chăm sóc tốt cho sức khỏ mình...

      Người mà thương nhất rồi, người sốngchính là cái sai, bản thân việc mình sống cũng là sai.

      "Quyển Nhĩ, hãy ở bên cạnh mẹ, nghe ?" Dì Trì rất nghiêm túc nhắc nhở , khiến từ đau lòng chuyển sang giữ chặt mẹ phần rời, ba thể quay trở lại nữa, thể để mẹ xảy ra chuyện gì được.

      Cách có hiệu quả như thế thể chỉ dùng cho mình Quyển Nhĩ, ba của Cao Mạc cũng ni với mẹ , phải nghĩ đến con mình. Quyển Nhĩ cùng đến, kêu gào trai bà được hưởng phúc, trong ngoài vẫn xoay quanh hàm ý phân chia tài sản. "Chị phấn chấn lên làm sao Quyển Nhĩ có thểđối phó với mấy vị trưởng bối đó?".

      Thế là hai mẹ con dìu nhau đứng dậy, ngày đưa tang cũng vượt qua được.

      Sau ngày đó, và người nhà họ nội cũng đến mấylần, là muốn giúp họ thu dọn đồ đac. ngọt ngào dễ nghe, nào là sợ hai mẹ con nhìn cảnh lại nhớ người, phải đem thanh lý hết những đồ đạc có liênquan tới ba . Nhưng thực tế, vẫn là muốn tiệntay dắt dê, ít nhiều chiếm được thứ gì đó mang . Lần này thìyển Nhĩ biết thế nào là nhi quá phụ bị bắt nạt. thể lý với mấy người đó, người ta tùytiện ra lý do rồi xông thẳng vào nhà. Nhà có đàn ông, họ động tay động chân, hai mẹ con lại ởthế yếu, thắng nổi bọn họ.

      Chú Cao và dì Trì khuyên hcon trước khi các bà hành động, mau mau thu dọn đồ đạc trước. Mấy người đó lấy được gì mà họ cũng tránh được hậu họa về sau. Mấy ngày này, hai người hàng xóm tốt bụng thay nhau sang nhà ở cùng hai mẹ con, nên họ mới bị nẫng mất đồ đạc .

      "Mình định xin nghỉ việc về nhà ở với mẹ, nhưng ởnhà mà cũng yên nữa", Quyển Nhĩ thầm quađiện thoại vớLa Tư Dịch. Sau khi qua bảy ngày đầu, tâm trạng của bình ổn hơn nhiều. Tiểu La biết việc xảy ra, gọi điện thoại cho mấy lần, tới lần này mới lấy lại được bình tĩnh để chuyện với bạn.

      Mặc dù trong nhà chỉ còn hai mẹ con, nhưng đêm nào mẹ cũng thức để đọc kinh, sợ mẹnghĩ lung tung, nên lúc nào cũng phải túc trực bên cạnh. Còn ban ngày, lại có vài việc lặt vặt phải giải quyết, thể giống mẹ cả ngày cứ nằm giường được.

      "Tiểu La, mình cảm thấy rất có lỗi với ba, cho ba được thấy mình kết hôn." Quyển Nhĩ lau nước mắt, "Ngoài chiếc thẻ ba đưa cho mình trước đó, ba còn mở chiếc thẻ mang tên mình, trong đó có sau vạn tệ, mẹ là ba để lại lo việc hôn cho mình sau này."

      Đầu dây bên kia Tiểu La cũng nghẹn ngào, “Ba cậumuốn cậu lấy người có thể mang lại hạnh phúc cho cậu, sau này cậu lấy chồng, ba cậu chắc chắn cũng biết!".

      Hai người chưa mấy câu, Quyển Nhĩ nghe thấy phòng mẹ hình như có tiếng động. " na, hình như mẹ mình tỉnh dậy, mình phải vào xem sao".

      " cần mình đến sao?", La Tư Dịch yên tâm hỏi.

      "Mình làm gì có thời gian để ở bên cậu chứ, hoặc là phải ở cạnh mẹ, hoặc phải đối phó với những người họ hàng biết từ đâu đ thời gian nữa quay lại, đưa mẹ mình đến đó luôn."

      Cúp máy, cùng mẹ ngồi đọc kinh hai tiếng đồng hồ,Quyển Nhĩ mới trở về phòng mình. Nếu đưa mẹ đếnthành phố A phải xác định là Đinh Mùi thu dọn đồ đạc mang hết hay chưa.

      cầm di động lên, nhắn tin cho Đinh Mùi, “Đồđạc của ở nhà em, thu dọn và mang hết ".

      " mang hay chưa, em biết sao?" trả lời rất nhanh, cho rằng tin nhắncủa Quyển Nhĩ là có ý muốn phá tan băng giá. Nếu hối hận cũng cho con đường để lùi, ai chẳng có lúc bị kích động.

      "Em chưa về nhà."

      "Em vậy là có ý gì?" Đinh Mùi gọi điện thẳng cho để hỏi. hỏi ràng, sợ mình thể chuyên tâm vào công việc.

      Những lúc như thế này được nghe giọng của Đinh Mùi, đột nhiên có cảm giác như có thứ gì đó trong mnh được lấp đầy, vững tâm hơn nhiều. "Em về nhà rồi. Hai ngày nữa em và mẹ về đó ở thời gian. Vì vậy..."

      "Vì vậy lại lần nữa trục xuất ?"

      "Chỉ vì em muốn mẹ lo lắng." Làm gì có lại lần nữa! Lần nào cũng là tự sợ phiền phức mà lẩnđi. Chỉ có lần này là chủ động . Nếu ra rồi chỉ muốn ọn dẹp sạch đồ, mà trái tim cũng xóa sạch hình bóng của người này. Vì người nhà, vì bản thân, cần phải làm như thế.

      "Em cùng , sao lại khiến người khác yên tâm?"

      Quyển Nhĩ thể trả lời những câu hỏi như thế, ít nhất bây giờ có tâm trạng để tranh cãi với Đinh Mùi, đành lảng tránh: " tuần sau, mẹ con em quay lại, liệu mà lo nhé".

      quyết định, nếu quay về thu đọn, đành phiền La Tư Dịch đến đóng gói chuyển phát nhanh cho

      "Lục Quyển Nhĩ, em đừng hối hận."" Đinh Mùi mặc dù biết như thế ngu ngốc, nhưng lúc này chỉ có thể câu đó mà thôi.

      Quyển Nhĩ cho rằng sau khi buông lời oán hận giận dỗi mà cúp máy. Nhưng cúp, hơi thở nặng nhọc ở đầu dây bên kia vọng lại cho thấy rất giận, có thể bùng phát bất cứ lúc nào.

      có hối hận ? Chắc là . Nhưng nếu hỏi câu, làm sao có thể nhàng buông tay? Câu hỏi giấu kín trong lòng lâu, cuối cùng cũng ra được. "Đinh Mùi nếu chia tay, có kết hôn với em ?"

      "Em chính là muốn kết hôn?"

      Đinh Mùi trả lời rất nhanh, Quyển Nhĩ lại nghe ra ý khác trong câu này, ý là chia tay chỉ là cái cớ, cái chính là muốn dùng cách này để bắt phải chịu trách nhiệm.

      "Em muốn kết hôn với ." Quyển Nhĩ vội làm mọi chuyện. Hiểu lầm rồi làm sáng tỏ và sau đó mới có kết cục đoàn viên vui vẻ, đó là những tình tiết được phát triển trong các vở kịch. Còn vở kịch của và Đinh Mùi có hiểu lầm hay cũng giống nhau, có giải thích hay vẫn thế, bởi vì e là chỉ có thể đến đây mà thôi.

      " muốn." Những cái khác nhưng thể bị cầu kết hôn trong tình huống như thế này được.

      "Được rồi, em biết rồi."

      Dù biết rằng trả lời như thế, nhưng phải lúc sau Quyển Nhĩ mới có thể thốt ra lời, nặng nề đè nén trong trái tim được xóa tan, người bẫng như có gì níu kéo.

      "Vậy , bảo trọng!" cần phải tạm biệt, biết mình chưa bao giờ là người khoáng đạt, thể tạm biệt để rồi lại gặp lại như người bạn. Thế là từ nay trong cuộc sống của mất hai người quan trọng nhất. Vậy chỉ còn lại người để có thể dâng tặng những gì tốt nhất mình có. Lo nghĩ ít khiến cuộc sống dễ dàng

      Quyển Nhĩ cúp máy, đặt điện thoại bên cạnh, nhắm chặt mắt lại giống như từng làm trong vô số lần công tác. Khác biệt là ở chỗ lần này cầu phải gì cả, cũng vì sau khi uống say mà cứ túm lấy để . Nghe hơi thở của nhau vọng qua ống nghe, thể xa hơn, mà cũng thể gần hơn, chỉ dừng lại ở giây phút này thôi.

      Khi Quyển Nhĩ tỉnh dậy, là sáng sớm hôm sau. kiểm tra thời gian cuộc gọi gần đây nhất, mười tiếng, tám phút hai mươi chín giây. Tính thời gian, chắc là do máy hết tiền nên cuộc gọi mới bị dừng lại. Nhưng đầy vài phút sau, khi pin đầy điện thoại lại vang lên tiếng chuông báo tin nhắn đến liên hồi. Chắc là Đinh Mùi nạp cho mười chiếc thẻ, nghìn tệ tiền phí điện thoại.

      Quyển Nhĩ có thời gian để bày tỏ lòng cảm kích, vội vàng cùng mẹ ra khỏi nhà. Hôm nay chọn đất cho ba, chỉ , hai nơi. dậy muộn, cả nhà chú Cao đợi bên ngoài.

      " phải quay lại trường sao?", Quyển Nhĩ hỏi Cao Mạc.

      " sao. Sếp giúp lên lớp", Cao Mạc trả lời rất kiên định.

      Quyển Nhĩ len lén bỉu môi, thừa nhận mình ghen tị cách rất trẻ con. Sao những người bên cạnh ai cũng sống rất tốt, gặp phải những chuyện bất bình, chỉ có là sống chẳng ra sao. Cứ lấy ngay tình hình trước mắt ra so sánh, công ty tỏ ra thấu hiểu với lý do xin nghỉ phép, nhưng cũng ủng hộ tới mức việc gì cũng giúp giải quyết. vẫn phải giải quyết công việc qua mạng và điện thoại, có quyền bỏ mặc mọi thứ.

      " đợi em rồi cùng quay về."

      "Vâng", Quyển Nhĩ quyết định qua bốn mươi chín ngày của ba quay lại thành phố A. Mặc dù có số việc có thể giải quyết ở đây, nhưng vẫn phải quay về mới có thể ký, thể kéo dài vì việc riêng của mình được.

      Mẹ quyết định quay về nhà bà ngoại ở thời gian, qua giai đoạn này rồi mới suy nghĩ tới việc có đến thành phố A ở với Quyển Nhĩ hay

      Hai người thầm to với nhau ở bên này, để ý bên kia chú Cao và dì Trì cười đầy ăn ý. Việc gia đình lo liệu tạm ổn, thời gian Quyển Nhĩ phải quay về với công việc cũng tới. Buổi tối trước hôm , cùng mẹ ngủ ở trong phòng lớn.

      "Sau khi con , mẹ chuyển vào phòng của con, ở đây rộng quá." Mẹ chuyện với , tay vẫn lần tràng hạt.

      "Vâng!"

      "Hồi ra Tết ba con mới thuê người gia cố ban công, bức tường trong phòng con cũng vừa ốp thêm tấm gỗ, ba con , trước khi con kết hôn quét sơn lại cả nhà lượt, như thế là cũng tương đối rồi. Hôm ở bệnh viện, ba con cho mẹ biết tiền tiết kiệm của nhà để ở đâu, những thứ quan trọng ba con ghi ở chỗnào. Con xem, có phải ba con có dự cảm xấu ?"

      ì cả, chỉ nhàng vỗ vỗ lưng mẹ, thầm ba, xin ba hãy yên tâm, sau này con thay ba chăm sóc mẹ.

      "Quyển Nhĩ, hôm nay dì Trì con có gần xa với mẹ câu, là dì ấy cảm thấy Cao Mạc vẫn chờ đợi con. Con có thể với mẹ, con nghĩ thế nào ?"

      "Con nghĩ đến chuyện đó.

      Quan hệ của với Đinh Mùi, mặc dù thểhiện ra ngoài nhưng thỉnh thoảng Cao Mạc vẫn ra vào nhà , nhất định ấy phát ra điều gì đó. Côcũng chẳng giấu giếm điều gì với CaMạc, phải vì suy nghĩ lại, hoặc xuất phát từ quyết định cótính cân nhắc gì, chỉ là nghĩ cách hết sức tựnhiên rằng, cần thiết phải làm thế.

      "Mẹ, mẹ có muốn bọn con ở bên nhau ?"

      "Nếu là trước đây, đương nhiên mẹ rất muốn. đến quan hệ giữa hai gia đình, mẹ chứng kiến quá trình trưởng thành của Tiểu Mạc từ tới lớn, có người nào khiến mẹ và bố con cảm thấyyên tâm hơn nữa. Nhưng bây giờ mẹ nghĩ nhưthế nữa, giao con cho Tiểu Mạc rồi sao, nó có thể sốngvới con tới lúc đầu bạc răng long hay , ai có thểđứng ra đảm bảo? Đời người ngắn ngủi chỉ mấy chục năm, hãy tìm người mà con và cũng con, như vậy cho dù có sống với nhau trong thời gian ngắn ngủi thôi cũng thấy xứng đáng."

      Thấy mẹ lại bắt đầu chìm đắm vào những việc trong quá khứ, Quyển Nhĩ bất giác thầm thở dài. vốn nghĩ, nếu có bạn trai và kết hôn, có thể mẹ yên tâm hơnển nhiên, phương pháp này ổn rồi, tiêuchuẩn của mẹ cao lên, cầu là kết hôn phải xuất phát từ tình cảm hai phía rồi.
      Hyunnie0302 thích bài này.

    5. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 39: Đừng làm hại người khác nữa

      Quay lại thành phố A lâu, Quyển Nhĩ tìm nhà để chuyển. Căn hộ mới thu đắt hơn căn hộ cũ tới ba mươi phần trăm, mặc dù ở phía đông thành phố, nhưng làm vẫn phải chuyển tuyến tàu điện ngầm, cũng chẳng thuận tiện hơn là mấy. Tốt là ở chỗđây là căn hộ mới, vào ở thấy dễ chịu hơn rất iều, có cảm giác như nơi này là của mình vậy. Vì là căn hộ mới, nên chủ nhà cung cấp đồ đạc, tự muasắm, sau cùng cũng bày biện ổn thoả.

      "Hay là cậu chuyện với chủ nhà xem sao, muaquách chỗ này cho xong", La Dịch ngả người lên chiếcgiường Quyển Nhĩ mới mua, gợi ý.

      "Cứ ở xem thế nào , hơn nữa chủ nhà cũngkhông có ý định bán." Kiếm tiền đâu có dễ, vung tay mua căn hộ mà lại lại tiện lắm, quyết nh như thế e là quá vội vàng.

      "Cậu cứ suy nghĩ , đợi đến khi giá nhà đồng loạt tăng cao, cậu biết thế nào là hối hận."

      "Chẳng phải bây giờ giá nhà cũng rất cao haysao?" Bất luận là lúc nào cũng có khảnăng để mua. Trước đây là ba mẹ cho tiền thuê nhà, hoặc ít nhiều cũng có hỗ trợ. Giờ chỉ cmẹ với số lương công chức ít ỏi đó, nếu mua nhà chỉ có giật gấu vá vai thôi, mà còn phải hít khí để sống ấy chứ.

      "Lẽ nào cậu còn mong giá giảm xuống?"

      ". như thế nào nhỉ, giờ nhà mình mẹ góa con côi thế nên mình chẳng mog chờ gì cả."

      vậy nghe thê lương, nhưng thực ra Quyển Nhĩ cũng suy nghĩ gì nhiều.

      nay còn phải lo lắng cho mối quan hệ giữa mình và Đinh Mùi nữa, công việc tiến bộ tích cực, nhận việc làm thêm ở nhà làm tới mức ngủkhông đủ giấc, cảm giác cuộc đời mình như tiến về phía trước.

      "Oa, oán giận cao vút tận trời rồi! Để mình xem, có phải nhớ bạn trai ?" La Tư Dịch cố ý tỏ ra châm chọc, định xông tới chỗ Quyển Nhĩ lúc này buồn buồn, ngồi đó với vẻ mặt vô vọng.

      "Mình làm gì có thời gian mà nhớ với nhung, mìnhcòn phải nuôi mẹ già kìa!" Sau khi cúng trăm ngày cho ba xong, mẹ xin nghỉ phép dài ngày tại bệnh viện, về nhà bà ngoại ở. Hàng ngày gọi điện cho mẹ, có cảm giác tâm trạng mẹ ổn định hơn so với hồiở nhà rất nhiều, dường như mẹ có ý định ở nhà bà lâu hơn nữa, chắc phải mất năm rưỡi nỗi đau mới nguôi ngoai.

      "Đinh Mùi sao, cũng nhớ nữa?"

      " có thời gan." Ngày nào cũng mệt tới mứcđứng cũng có thể ngủ, ngồi cũng có thể ngủ, làm gì còtrạng, mà suy nghĩ mấy chuyện đó. Cho dù có nhớ cũng đến lượt Đinh Mùi. Ngày trước khi ở nhà, chẳng có thời gian suy nghĩ nhớ nhung ba, sau khi cúng trăm ngày cho ba xong quay lại thành phố A. mang theo bức ảnh và ba chụp chung, cùng vớimột ít quà mà ba từng mua tặng. Có chút thi gian rảnh rỗi, đều dùng để hồi tưởng về ba, viết chữ, nghe nhạc, phải sợ mình khóc khiến mẹ đau lòng nữa.

      Hoặc có lẽ vì kìm nén quá lâu, khóc bao nhiêu nước mắt mà vẫn cảm thấy trong lòng nặng trĩu."Cậu định huấn luyện bản thân trở thành người con kiên cường chắc?" La Tư Dịch suy đoán, rồi , "Mình cảm thấy Đinh Mùi rất nhớ cậu. Có hôm ta gọi điện cho mình, liên lạc được với cậu, tỏ ra rất sốt sắng hỏi mình có biết giờ cậu ở đâu hay , lo lắng hỏi liệu có phải cậu xảy ra chuyện gì . Đúng là vào hôm mà cậu từ nhà lên đấy, sau khi mình đưa cậu về ta gọi điện thoại tới".

      "Ah!" Mắt Quyển Nhĩ như mờ nhưng, trải tim lại ràng hơn trước rất nhiều, "Nếu aấy có chuyện, mình cùng lo lắng, ở cùng nhau bao nhiêu năm như thế. Trước kia mình nghĩ vì ấy mìnhcó thể hy sinh cả bản thân, cho dù có được ấy trân trọng hay . Sau này, khi suy nghĩ tính toán hơn,lúc nào cũng mong muốn để lại chút tâm gì đó cho ấy. Giờ nghĩ lại nếu trước đó chung sống với nhau tốt, sau đó hợp ở lại còn hợp tan, chẳng nên giận hờn làm gì", trong giọng của như chứa cởi mở, từ bỏ.

      "Cậu ấy à, phải nghĩ như thế mới được,"

      " nhớ nữa, cậu còn cứ gọi lại cho mình." Quyển Nhĩ đứng dậy kéo Tiểu La, " thôi,mình mời cậu uống rượu".

      "Cậu đúng là trẻ con, mấy ngày nay ăn ở vô tội vạ, lại còn mắc thêm tật gì thế này?"

      "Quán rượu trước mặt có loại rượu mơ do họquyềnchế biến, ngon thể tưởng tượng nổi, ?"

      La Tư Dịch mỉm cười, ", tuy nhiên, trước nhé, được uống quá nhiều đâu đây".

      "Có phải bọn mình định có con đâu, ít hay nhiều thìliên quan gì." Quyển Nhĩ trêu bạn.

      "Lục Quyển Nhĩ!" Hiếm khi thấy La Tư Dịch đỏmặt, cho Quyển Nhĩ được tiếp nữa.

      "Chính là ấy phải ?Quyển Nhĩ kéo tay Tiểu La hỏi như hồi còn học, biết, đối với ấymột khi có con đó là trọn đời trọn kiếp.

      "Đúng thế, đối phó xong rồi." Lúc kết hôn, sớm xác định rồi, nhưng vẫn trắc trở trục trặc mất b nhiêunăm như thế. Lúc khó khăn phát sầu vì việc kiếm tiền, cho dù có buồn phiền hai người cũng buồn phiền trong ân ái. Nhưng sau khi có chút của ăn của để, bọn họ lại cãi nhau về cách tiêu tiền. Sách Lang, là người thể ngồi , đầu tiên là ham thíchđánh cầu lông, sau lại ham mê leo núi và môn lặn. Leonúi cũng được, cùng lắm là lái xe xa chút, trang bị đầy đủ dụng cụ chút, chi phí vẫn có thể chấp nhận được. Nhưng lặn, phải đến đảo Tần Hoàng, mà lần nào cũng tiêu ít nhất vài nghìn tệ! Đến đấycòn phải thuê phòng, cách ấy đốt tiền khiến aicũng phải ghê rợn hãi hùng.

      La Tư Dịch phải nín nhịn thời gian, rồi cố gắng khuyên can , nhưng hoàn toàn vô hiệu, sau đó quyết định thay đổi chiến lược. Chơi phải , ai mà thích. Sách Lang ham mê trò gì là theo chơi cùng. Thẻ tín dụng bội chi? sao, mấy chiếc thẻ cùng quay vòng.

      còn tiền tiết kiệm, có tiền trả nợ? Cũng chả hề gì, cùng lắm là bán nhà , hai người giải tán là xong. Sau mấy lần, La Tư Dịch còn tiêu tiền nhiều hơn cả Sách Lang, kế hoạch thành công, Sách Lang hoàn toàn từ bỏ môn lặn được coi là trong những môn thể thao thường xuyên của lúc ấy.

      giờ hai người hoà hợp hơn nhiều, gia đình La Tư Dịch cũng dần dần chấp nhận , liên tục giục hai người sinh con, cai thuốc, cai rượu, duỡng tính bị ép buộc thực từng ngày.

      Quyển Nhĩ ép La Tư Dịch phá giới, uống rượu mơ còn gọi nước mơ cho La Tư Dịch, hai người chỉ uống ly . thích kiểu uống như thế, thích cảm giác say say ngọt ngọt và hương vị cay cay thoảimái ấy. Dăm ba ngày mới uống , hai chén thôi, còn lâu mới được gọi là nghiện rượu. chưa bao giờbuông thả thời gi của bản thân, thậm chí đến suy nghĩ buông thả bản thân mình cũng chưa từng nghĩ đến.

      Khi gặp lại Đinh Mùi, năm sau tại lễcưới của Tăng Nghị. Việc Tiểu La mang thai trắc trởmãi, khó khăn lắm năm ngoái mới thụ thai được, hơn hai tháng phát thai nhi phát triển nữa, đành phải bỏ. Năm nay Tiểu La lại có tin vui, ởnhà dưỡng thai, giao trách nhiệm cho chúc mừng và đưa phong bao. Biết là gặp, nhưng Quyển Nhĩ vẫn đ. Chào hỏi câu rồi về, chắc gặp trở ngại gì.

      ngờ, Đinh Mùi lại là phù rể, cùng với côdâu chú rể đứng ở cửa đón khách. Vì thế Quyển Nhĩ được, bị túm chặt.

      "Em mình? Đợi , chút nữa mình tìm chỗ nào đó ngồi lúc."

      Quyển Nhĩ giằngy ra, có gì đáng để ngồi vớinhau đâu, "Em rảnh, em còn có việc, phải ngay."

      " đưa em !" đợi Quyển Nhĩ kịp phản đối, Đinh Mùi cởi ngay áo vest ngoài ra, giao cho người đứng ngay sau mình, "Mặc vào, giờ cậu là phù rể!. Phía bên kia dâu chú rể còn bị kéo chụpảnh, hoàn toàn hay biết phù rể bị đổi chỉtrong nháy mắt.

      "Em vẫn chưa đưa phong bao mà!" Quyển Nhĩ bịĐinh Mùi kéo ra đến cửa, mới đột nhiên nhớ ra bènnói.

      "Buổi tối cậu ta còn mời riêng nữa, lúc đó hãy hay." Đinh Mùi đỡ Quyển Nhĩ lên xe, rồi vòng sang phía bênkia ngồi vào ghế lái, "Chẳng phải em còn có việc sao?Ở đâu?"

      "Công ty." Sau khi đọc địa chỉ của công ty tại cho Đinh Mùi, Quyển Nhĩ thêm gì nữa, chăm chú nhìn cảnh vật lướt qua bên ngoài cửa sổ.

      Đinh Mùi ột hai câu khen thời tiết đẹp, đại loại như rất phù hợp cho việc tổ chức đám cưới, rồi cũngthấy thể tiếp nữa, đưa tay bật radio, nghe kênh Giao thông.

      Radio phát là chương trình Tư vấn tình , người dẫn chương trình rất hay, thu hút được rất nhiều người gọi điện thoại đến để xin tư vấn. Người trước đó bọn h được nghe đầu đuôi câu chuyện, chỉ nghe người dẫn chương trình những lời căm tức bầm gan tím ruột khi nghe chuyện của người trước đó, khiến Quyển Nhĩ thấy rất buồn cười. Người gọi điện thoại tiếp theo là , câu chuyện, ấy kể rất thường gặp, người ấy và người côấy, muốn chương trình gợi ý để lựa chọn. Những lờiđó đều gây được ú ý với cả hai, chỉ là vô tìnhnghe thôi.

      "Bạn nhắc tới người bạn trai trước của mình màvui đến nỗi cười tươi như hoa thế sao? Bạn như vậy là rất ngốc bạn có biết ? Hai người phải làquan hệ bạn trai bạn , hoàn toàn là thứ quan hệ lợi dụng mà có chút trách nhiệm nào cả, thế mà nhắc tới ta bạn vẫn có thể tươi cười như vậy...Người mà bạn là bạn đó, hạ lưu, sao xứngđáng có được tình của bạn?... Lựa chọn rất đơn giản, chính là chọn ai cả."

      Người dẫn chương trình rất hùng hổ, khiến gọi tới đường dây nóng kia phải bật khóc và khiếnhai thính giả chăm chú lắng nghe kia càng trầm tưhơn.

      Đinh Mùi cho xe vào bãi đỗ xe ngay dưới toà nhàvăn phòng công ty Lục Quyển Nhĩ nhưng lại chịu mở khóa cửa xe cho , "Em cũng nghĩ về như thế phải ? Hạ lưu, có trách nhiệm, lợi dụng em, vì thế mới đoạn tuyệt quan hệ với ?".

      Quyển Nhĩ quay người lại, quan sát kỹ người từrất lâu gặp này, ột nhiên mỉm cười, mặc dù được coi là nụ cười như mây như gió, nhưng cũng có thể gọi là tự nhiên, " nghĩ vậy sao?".

      " có thể nghĩ thế nào?" Đinh Mùi ôm lấy mặt, đột nhiên có cảm giác mất mặt, đặc biệt là khi gặp Quyển Nhĩ.

      chưa bao giờ đứng ở góc độ của Quyển Nhĩ để suy nghĩ về mối quan hệ của hai người, chưa bao giờ nghĩ rằng mình lại xấu xa, bỉ ổi như thế, thậm chí vừa rồi vẫn còn rất ngang ngược kéo Quyển Nhĩ lên xe.

      Đối với tuy năm cắt đứt liên lạc nhưng quan hệ của hai người cũng thể cắt đứt như thế.

      năm nay, phải Đinh Mùi chưa từng có ý định liên lạc với Quyển Nhĩ. gọi mấy cuộc điện thoại nhưng Quyển Nhĩ đều nhấc máy. tìm đến nhà, chuyển nơi khác, thay đổi công việc, cuộc sống của rời xa . Nếu nghiêm túc, kiên trì tìm, phải là thể tìm được nhưng tìm được rồi sao, liệu có phải đồng nghĩa với nó là việc kết hôn? Đinh Mùi lại do dự, kéo dài thời gian, lại thêm công việc bận rộn công tác nhiều, suy nghĩ mới nhen nhóm đó cũng sớm bị dập tắt. Thời gian lâu dần, nếu còn tìm đến nhà nữa chừng tự chuốc vạ vào thân, vì thế Đinh Mùi nghĩ nữa. Việc kéo Quyển Nhĩ ra ngoài, chỉ là suy nghĩ nhất thời lúc đó, đường lại bị chương trình Tư vấn tình giáo huấn cho bài, đúng là ngoài kế hoạch.

      Quyển Nhĩ nghiêm mặt lại, : " suy nghĩ quá nhiều rồi đấy!".

      Trong lòng hề oán trách . Nếu bạc tình, xấu xa, vậy phải chăng chính vẫn luôn bám riết lấy lẽ nào phải đánh mất lòng tự trọng sao, vì thế chẳng ai đáng trách cả. Nhưng điều này hoàn toàn có nghĩa là có nghĩa vụ giãi bày tim gan của mình ra để được thoải mái, suy nghĩ về cuộc đời mình chút đối với chẳng phải cũng là điều tốt sao?

      Quyển Nhĩ vào công ty nhận và gửi mấy bức email, gọi vài cuộc điện thoại quốc tế đường dài rồi mới thu dọn đồ đạc để về nhà. là việc cũng phải là dối Đinh Mùi hoàn toàn, chỉ có điều công việc gấp tới mức đến thời gian tham dự hôn lễ cũng có mà thôi. thang máy, mà chầm chậm cầu thang bộ xuống, kìm được buông tiếng thở dài. Quả nhiên, vừa thở hắt ra cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, quả nhiên, nhìn thấy là buồn bã, cho dù chỉ là buồn bã cố ý tạo ra chỉ để mình nhìn thấy, cũng cảm thấy buồn theo.

      ra khỏi cửa lớn của công ty, thấy xe Đinh Mùi vẫn đỗ ở vị trí trước đó, tay vẫn đặt vô lăng, chỉ khác là đầu ngẩng lên và luôn ngóng về phía này. thấy Quyển Nhĩ ra, vội xuống xe, mở cửa xe cho . Đợi Quyển Nhĩ ngồi xong, mới vòng trở lại vị trí của mình, ân cần tới mức khiến Quyển Nhĩ cảm thấy kinh ngạc khi mình được nuông chiều tới vậy.

      "Đến chỗ ngồi lát nhé" Khởi động máy, Đinh Mùi mới quay sang với Quyển Nhĩ.

      "Vâng." ấy cố ý đợi, sợ có từ chối cũng được. nghe Tiểu La kể Đinh Mùi mới mua căn hộ, vừa bài trí xong chưa lâu.

      Căn hộ Đinh Mùi mua ở bên cạnh đường vành đai bốn, được coi là vị trí đẹp, nhưng thế cũng là tốt lắm rồi. Căn hộ trang trí đơn giản, màu sắc chủđạo là màu trắng, nhìn rất sạch và sáng sủa.

      "Em vào ngồi đây , mới chuyển đến chưa lâu, nên vẫn còn bừa bộn". Đinh Mùi gọi Quyển Nhĩ.

      Quyển Nhĩ gì, ngồi xuống sofa. Ý "bừa bộn" mà muốn chắc là mấy chiếc hộp rỗng dưới đất. Hồi hộp ư? Hình như có chút. Bất cứ việc gì liên quan tới Đinh Mùi vẫn khiến hồn xiêu phách lạc giống hệt trước kia.

      "Em muốn uống gì?"

      " cần đâu…" Còn chưa xong, Đinh Mùi đưa cho chai nước khoáng.

      Chỉ trong lúc giao nhận đó, Đinh Mùi như tìm lại được thế chủ động của mình, "Lục Quyển Nhĩ, chẳng phải chúng ta nên chuyện hay sao, bắt đầu từ năm về trước phải ?".Những ngón tay cầm chai nước khoáng của Quyển Nhĩ rất nhanh sau đó xuất vài giọt nước, dùng chút nước mát lạnh đó để lấy lại tinh thần, : " năm qua rồi còn có gì để nữa?".

      "Nếu phải hôm nay gặp nhau ở đám cưới em định bao giờ gặp lại nữa có phải ?"

      có gì để nhưng lại có rất nhiều điều muốn hỏi.

      Lục Quyển Nhĩ lắc lắc đầu, nếu định bao giờ gặp lại nữa hôm nay cũng đâu cần phải xuất .

      "Còn sao, nếu phải hôm nay gặp nhau, có phải cũng chưa từng có ý định tìm em?" Thực ra cũng giống nhau cả thôi, chẳng ai có tư cách chất vấn ai cả.

      " đâu có biết em vô duyên vô cớ giở trò giận dỗi gì? Giận cứ giận, lại còn thay đổi mọi thứ, mất tích hoàn toàn. Tìm em? Em chịu nghe điện thoại của , La Tư Dịch như đặc vụ chống gián điệp ngăn cản , cùng ăn cơm mà giọt rượu ấy cũng uống, chỉ sợ say rồi lung tung."

      Được, câu giãi bày hết. Quyển Nhĩ với những câu đại loại như có việc gì khó chỉ sợ lòng bền mà thẳng thắn ngắt lời , "Tìm em làm gì? quyết định là kết hôn với em rồi sao?".

      Đinh Mùi mấp máy môi, cuối cùng vẫn thốt ra câu nào. qua lại trước màn hình ti vi mấy lần rồi ngồi xuống, "Chuyện gì cũng có thể thương lượng, đến nỗi chỉ vài câu qua điện thoại rồi cứ thế mà cắt đứt liên lạc chứ?".

      "Lúc đó em giải quyết được tốt lắm, ra có tâm trạng để mà xử lý nữa, mặt khác em cũng nghĩ cho dù có làm thế nào kết quả cũng chẳng thay đổi. Nếu em khiến khó chịu, vậy em xin lỗi."

      "Rốt cuộc là lúc đó xảy ra chuyện gì?" Đinh Mùi muốn biết tại sao đột nhiên lại có tâm trạng.

      Quyển Nhĩ ngẩng đầu lên, khống chế tình cảm của mình, rồi : "Ba em mất rồi. Lúc đó em chỉ nghĩ mình nên sống cách hỗn lon, thể để ba bất an thêm nữa".

      "Lúc gọi điện cho , em ở nhà?"

      "Vâng."

      " với hay ra cũng chẳng có gì khác nhau cả. Lúc đó cái em cần là chỗ dựa chứ phải an ủi."

      "Chúng ta chia tay, em có chỗ dựa rồi?"

      "Ít ra em cũng có tư cách tìm chỗ dựa đó."

      Quyển Nhĩ cảm thấy về điểm đó mình tìm kiếm cũng khá tích cực. Mặc dù ở thành phố này, đương, kết hôn bất luận là về mặt tinh thần hay vật chất, chi phí cũng đều vượt qua mức chịu đựng của , nhưng cũng vẫn cố gắng hết sức để dành thời gian xem mắt. Nếu cảm thấy cũng tạm được giữ liên lạc với người đó. biết có phải do thiếu chủ động hay , mà những người giữ liên lạc cho tới nay vẫn chưa có tiến triển gì mới.

      "Em chỉ có nguyện vọng duy nhất là kết hôn?" Đinh Mùi thực thể lí giải được suy nghĩ củaQuyển Nhĩ. Những bạn quanh aười nào người nấy đều xông pha lên phía trước, chỉ sợ bị lạc hậu tụt lại sau. Người chưa kết hôn hề có mảy maysuy nghĩ tới chuyện đó, người kết hôn rồi đa phần đều ly hôn. Đối với , những người ở độ tuổi a Quyển Nhĩ mà lại vội vội vàng vàng muốn lấy chồng được gọi là người có tính toán thông minh.

      "Đừng tới chuyện đó nữa. thế nào? Vàobiên chế chính thức chưa?" Kết hôn cũng được, kết hôn cũng được, việc này thích hợp để tranh luận với .

      "Rồi," Đinh Mùi lấy điếu thuốc, châm thuốc rồianh vẫn như dằn vặt muốn hết tâm , "Vì muốn kết hôn nên em đoạn tuyệt quan hệ với , chấm dứt chuỗi ngày sống mông lung của em?".

      Quyến Nhĩ thấy chịu từ bỏ, cũng đành khách khí nữa, "Vậy em phải làm thế nào, cứ sống cùng nhau, sau đó em ra ngoài xem mắt?".

      Xem mắt? Vậy chẳng phải vẫn chưa có bạn trai hay sao? cân nhắc rồi" muốn kết hôn, chứ thể kết hôn".

      "Có thể hay thể là việc của ." Quyển Nhĩđứng dậy, "Em phải rồi, tối nay em còn có hẹn".

      ra những lời này chẳng qua vì muốn nhét trở lại túi của mình, nếu lại bị nhét vào trong đó lần nữa, chắc chắn có đủ dũng khí để trèo ra. Ba có thể kéo thoát khỏi đó lần nhưng thể giúp tới lần thứ hai.

      "Hẹn gì, xem mặt?", Đinh Mùi hỏi.

      thấy Quyển Nhĩ gật đầu chút do dự, kìm được bật ra hỏi. "Làm ở đâu?".

      "Ngân hàng Nông nghiệp." Quyển Nhĩ nghĩ lúc rồi mới trả lời, phải là suy nghĩ xem có nên với hay mà bởi vì biết chính xác tên cơ quan đối phương làm việc. Tháng trước mẹ từ nhà bà ngoại về, đến ở cùng với Quyển Nhĩ. Còn công việc ở bệnh viện mẹ xin nghỉ hưu sớm để dưỡng bệnh. Cậu em họ nhà dì hai sau khi tốt nghiệp ở lại thành phố A làm việc, mẹ mang cho cậu ấy rất nhiều đồ, từ đó mới bắt đầu có qua lại với cậu em họ mình.

      Cậu ta làm việc ở Ngân hàng Xây dựng, nhận lời uỷthác của mẹ, giới thiệu cho Quyển Nhĩ rất nhiều bạn học, đồng nghiệp. Người này là người thứ tư Quyển Nhĩ gặp rồi, nghe nếu cảm thấy ổn vẫn còn cóđể giới thiệu.

      Điều buồn nhất là, có lần cậu ta lại sắp xếp cho gặp Khúc Đông Quang, cũng may lúc sắp gặp côbuột miệng hỏi tên của đối phương, nếu đúnglà chuyện hài lớn.

      "Lấy hôn nhân làm mục đích, cao quý như vậy sao? Có phải liệu đưa ai tới cho em, em cũng cố gắng hạ giámình hết mức để bán cho xong?"

      LQuyển Nhĩ phân tâm vì gửi tin nhắn cho mẹ. đủ thời gian đón, đành bảo mẹ thẳng từnhà đến đó. Mặc dù là xem mặt, nhưng danh nghĩa là em họ mời và mẹ ăn cơm cùng bạn học cậu ta.Vì vậy cũng suy nghĩ về ý nghĩa sâu xa trong câu hỏi đột ngột của Đinh Mùi, "Cũng chẳng dám là cao sang hay cao sang, chỉ là gặp nhau dưới tiền đề của kết hôn, như vy chắc thành ý hơn, à, cũng ổn định hơn".

      " xem mắt, đều là những kẻ chẳng lấy nổi vợ, có thể gặp được người tốt sao?"

      "Ổ, đều là người tốt." Quyển Nhĩ vẫn bấm bàn phím, chân di di, chuyên tâm vào việc của mình.

      Những câu trả lời qua loa của Quyển Nhĩ, khiến cơn giận dữ của Đinh Mùi chuẩn bị bộc phát tự nhiên xẹp xuống. "Kh thể ở lại thêm chút nữa sao?", giọng dịu dàng chẳng giống chút nào.

      "Để hôm khác ." xỏ chân vào giầy, bấm xong từ cuối cùng, gửi tin thành công.

      Ngón tay còn chưa rời khỏi bàn phím, điện thoại bị Đinh Mùi giật lấy, "Em vẫn chưa ay điện thoại?". nhanh chóng bấm loạt con số, rồi nhấn nút gọi, kinh ngạc ngờ Quyển Nhĩ vẫn chưa xóa số của .

      "Em khiến trở nên hồ đồ rồi, Quyển Nhĩ!" xong, mở hộp thư đến máy của raả nhiên bên trong chứa toàn tin nhắn gửi.

      Cánh tay Quyển Nhĩ như run run đưa lên, "Trả lại cho em, em chỉ để lại đó động vào thôi". muốn bị chú ý, vì thế mới chạy tới giành lại điện thoại, ngờ vẫn bị phát .

      Tạị sao vẫn còn lưu? Số của , từng câu từng chữanh gửi cho ? Dung lượng của máy có hạn, những tin mới nhận thay thế vị trí của tin nhắn cũ, vì vậy ngày nào cũng cố gắng xóa hết tin nhắn nào mới nhận được.Cái này cũng đáng để , pin chỉ có thể dùng trong ngày, nên lúc nào cũng phi kè kè bên mình chiếc sạc pin rất to, để có thể sạc pin bất cứ lúc nào. Những việc này đối với hề phiền hà, nó trở thành thói quen vô thức. Cứ để ở đó duy trì chút liên hệ với , duy trì những dấu tích có liên quan tới , làm như thế cũng cám thây yên tâm hồn.

      "Mang theo cái này xem mắt, rồi lại mang theo cái này để lấy chồng?" Đinh Mùi hề che giấu đắc ý mặt mình, đắc ý vì vẫn được thầm nhớ nhung như thế. Chỉ có biết, lúc này mới có thể thở phào nhõm. Như người biết bơi cố gắng nín thở để lao về phía trước, giây, phút cũng dám lơ là, cho tới khi tay chạm vào bờ, mới dám từ từ thở hắt ra, như giải toả được mệt mỏi cực điểm.

      "Quyển Nhĩ, đừng làm hại người khác nữa, chuyển tới đây ở cùng với ."
      Hyunnie0302 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :