Chương 7
“Tiểu thư, ngày hôm qua cậu ăn trộm sao?”
Nhìn chằm chằm vết thâm quầng ràng dưới mắt Tạ Mỹ Tiệp, Quan Điềm Điềm quả thực bị dọa sợ, cầm lấy cánh tay của dứt khoát hỏi tới cùng. “Đôi mắt thâm quầng kia ngay cả phấn cũng che phủ được!”
“A..”
Tạ Mỹ Tiệp yếu ớt nặn ra nụ cười gượng, tiện giải thích bản thân vì sao mất ngủ. “Ngủ ngon mà thôi, có việc gì đâu.”
“Như thế tốt rồi.”
Quan Điềm Điềm cũng dễ bị lừa gạt như vậy, chẳng qua cũng tính vạch trần lời dối của bạn tốt. “Ông chủ muốn cậu phụ trách việc quảng cáo kia, cậu cùng phía bên kia chuyện qua chưa?”
“Đại khái chuyện ổn thỏa, chỉ còn lại số phần chi tiết còn chưa có xác định được.”
“Tốt nhất nhanh lên chút á! Ông chủ hôm qua còn cùng mình qua chuyện đó, mình xem cậu phải khẩn trương nhanh chân lên”. Quan Điềm Điềm cũng hi vọng bạn tốt bị ông chủ la, liền có ý tốt nhắc nhở .
“OK OK, mình lên lịch hẹn gặp Thiệu, cũng rất nhanh là có thể bắt đầu”. Chẳng qua vừa nghĩ tới liên lạc cùng với Thiệu Dịch Ngạn, tâm tình của liền vui.
Tên kia đối với dường như rất có thiện cảm, nhưng chỉ cần mình giữ vững nguyên tắc, đáp ứng, thỏa hiệp, chấp nhận lời ngon tiếng ngọt, sau đó tỏ thái độ, tin tưởng Thiệu cũng kéo dài dây dưa mới đúng.
lúc hai trò chuyện đến chú ý xung quanh, trực lễ tân đột nhiên đàm tới.
“Chị Tạ, có bà lão ... ách, cầm hai con gà muốn tìm chị.” trực lễ tân hơi có vẻ cà lăm mà truyền đạt tin tức.
“Con gà?”
Tạ Mỹ Tiệp kinh ngạc mà trừng lớn hai mắt, hiểu mà liếc mắt nhìn Quan Điềm Điềm, thấy nhún nhún vai, cũng chỉ có ý tốt mà cầm bộ đàm tiếp tục hỏi: “Ách, có hỏi bác ấy là ai ?”
“Bác ấy hình như bác là mẹ của .”
“Mẹ, mẹ người đến là tốt rồi, làm chi còn mang theo con gà a?” Dẫn mẹ tiến vào trong phòng làm việc, Tạ Mỹ Tiệp cảm thấy là đau đầu! hiểu mẹ thương , nhưng mang theo con gà lên Đài Bắc ....
Ách, chỉ nghĩ đào cái động chui người vào!
“Con biết cái gì? Đây chính là con gà vô địch, có nhận giải!” Mẹ Tạ Ngô Thục Hoa mở miệng trách mắng, trách con biết nhìn hàng. “Mẹ đặc biệt cầm lên cho con để bồi bổ chút, nhìn con gầy thành như vậy, là như thế nào, chưa ăn cơm phải ?”
“... tại lưu hành mập nữa rồi mẹ!” nhịn được la lên.
“Mặc kệ! Mẹ vẫn cảm thấy con quá gầy.”
Ngô Thục Hoa cột chắc con gà, để xuống mặt đất, tiếp tục : “Đúng rồi, con gần đây có khỏe ?”
“Cũng được a! Cùng bình thường sai biệt lắm.”
vừa nhìn lịch làm việc, vừa chuyện với mẹ.
“Kia, có hay có đối tượng mới?” cái đến đây, Ngô Thục Hoa liền buồn bã, con là người cực tốt, thế nhưng lại rơi vào kết cục ly hôn, nguyên tưởng rằng Bách Thuần nhà hàng xóm cùng con ở chung cả đời, nghĩ tới...
Ai, tóm lại tạo hóa trêu người a!
“Ách...”
Lần này nên như thế nào? Có muốn hay với mẹ, tại ra lại cùng Bách Thuần “lộn xộn” ở cùng chỗ? Như vậy biết liệu tim mẹ có bị tê liệt hay ? “Cũng có đối tượng nào, con mình người cũng sao a!”
được, vẫn là đừng hay hơn, hôm qua mới cùng Bách Thuần huyên náo quá vui vẻ, chừng tức đến muốn để ý đến , có thể nào lại cùng mẹ mình và Bách Thuần muốn “Ám Độ Trần Thương" rồi.
Này dù sao cũng thể a!
“Cái gì người tệ chứ? Phụ nữ nhất định phải có người chiếu cố, nếu sau này về già làm sao bây giờ? đơn chỗ nương tựa a!” Ngô Thục Hoa quan niệm tương đối bảo thủ, cho rằng phụ nữ chính là phải có gia đình, sau đó giúp chồng dạy con.
Hơn nữa với tư tưởng người Trung Quốc mà , phụ nữ có lập gia đình chính là thể nào tiến vào bài vị tổ tông, vậy sau này ai thờ cúng a? Ngô Thục Hoa suy nghĩ chút cảm thấy khó chịu.
“Con rất tốt mà mẹ!”
Cảm giác vô lực sâu bao phủ trong trái tim , tình thương của mẹ đơn giản vốn có áp lực, còn có thể cái gì đây? Chỉ có thể toàn bộ tiếp nhận.
“Được được được, khỏe mạnh là tốt rồi!”
Ngô Thục Hoa cả đời đều sinh hoạt tại nơi dân gian thôn quê bảo thủ, tự nhiên lại con kiếm sống thành thị, huống chi con đều như vậy, cũng chỉ cần đồng ý là tốt rồi. “Con cũng đừng ngại mẹ dài dòng, mẹ chẳng qua là lo lắng cho con.”
“Con biết , cảm ơn mẹ.”
bước tới ôm mẹ hôn cái, vành mắt hơi hơi nóng lên.
đời chỉ có mẹ là tốt, có người mẹ nào xem con cái giống như là bảo bối đâu, mặc dù còn chưa có làm mẹ, nhưng là có thể cảm nhận được mẹ đối với con quý, là sâu xa mà vĩ đại như vậy.
“Được rồi được rồi, lớn như vậy còn làm nũng, con có xấu hổ thẹn thùng a?” Ngô Thục Hoa nét mặt vui tươi, lấy đầu ngón tay chọc vào gò má của , trêu chọc vui vẻ.
“Ha, mẹ người làm chi cười người ta a!” giống như vui vẻ làm nũng với mẹ.
Cốc cốc!
lúc hai mẹ con đắm chìm trong thế giới thân tình, cửa phòng làm việc đột nhiên bị gõ, ngay sau đó truyền đến thanh của trực lễ tân. “Chị Tạ, có hoa của chị a! Hơn nữa còn là hoa rất đẹp! Nhất định rất đắt...”
“Hoa?” hiểu đến cạnh cửa, mở cửa, nhận lấy bó hoa.
“Ai tặng hoa cho con a?” Ngô Thục Hoa cũng tò mò bu lại.
“ biết...” Trong bó hoa có tờ thiệp , nhờ Ngô Thục Hoa cầm giúp bó hoa, chính mình lại cầm lên tấm thiệp quan sát...
“Đừng nóng giận, xin lỗi.”
bỗng chốc liền đỏ mặt đem tấm thiệp đóng lại, để cho Ngô Thục Hoa nhìn thấy.
“Con làm chi giấu ? Rốt cuộc là người nào tặng a?” Ngô Thục Hoa cũng tò mò, dính để hỏi ngừng.
“ có gì! người bạn tốt mà thôi.”
Lê Bách Thuần trời đánh này, tặng hoa cũng chọn được thời gian chuẩn xác a, đúng lúc chọn khi mẹ tới chơi đưa đến, hại trong lòng căng thẳng đến thiếu chút nữa ra lời.
“Bạn tốt làm chi đưa hoa cho con?” Ngô Thục Hoa mặc dù chưa từng thấy qua việc đời, nhưng cũng có dễ bị lừa như vậy.
A, rốt cuộc là người con trai nào đối với con nhà mình có hứng thú a? muốn biết.
“Đây là lễ nghi giao tiếp cơ bản a! Mẹ chớ suy nghĩ nhiều .” Tạ Mỹ Tiệp mồ hôi lạnh toát ra ngừng, nhưng mặt vẫn duy trì nụ cười trước sau như , chỉ sợ bị mẹ nhìn ra đầu mối.
“Quên , mẹ cũng lười cùng con thêm cái gì.”
Ngô Thục Hoa trở lại chỗ ngồi xong, cằn nhằn nhớ mãi. “Con cũng lớn như vậy, con thông thường sớm làm mẹ, chính con nhìn mà làm .”
Cái gì mà con bình thường đều làm mẹ?
Mẹ là ý bình thường sao?
Vài con quạ đen bay qua đỉnh đầu, có cảm giác bị xem thường.
“Mẹ, con biết mình làm cái gì.” Cảm thán câu, biết mẹ yên lòng về , cho nên thể làm gì khác là miệng phải an ủi mẹ bớt buồn.
“Biết là tốt rồi, mẹ tối nay ngủ lại chỗ của con có được ?” Ngô Thục Hoa lười tiếp nữa, lại nữa, con sai biệt lắm muốn nổi giận nữa rồi!
“Dĩ nhiên có thể, nhưng mà tối nay con mới có thể trở về.” chút nữa còn muốn cùng Thiệu Dịch Ngạn hẹn gặp bàn về nội dung quảng cáo, sợ rằng có biện pháp về nhà sớm chút.
“ sao, mẹ cũng phải là đứa trẻ, mẹ có thể tự giải quyết được.”
Tạ Mỹ Tiệp quả thực bởi vì chuyện của công ty mà lỡ thời gian về nhà, nhưng nghĩ tới Lê Bách Thuần thế nhưng đến chỗ ở của tìm , cho nên cùng mẹ vừa vặn chạm mặt.
Tạ Mỹ Tiệp quả thực bởi vì chuyện của công ty mà lỡ thời gian về nhà, nhưng nghĩ tới Lê Bách Thuần thế nhưng đến chỗ ở của tìm , cho nên cùng mẹ vừa vặn chạm mặt.
“Bách Thuần? Con tới tìm Mỹ Tiệp?”
Ngô Thục Hoa mở cửa, nhìn thấy Lê Bách Thuần, trong nháy mắt cả người giống như bị thiên lôi đánh tới, còn cho là mình bị hoa mắt rồi!
“Mẹ?”
Cùng loại kinh ngạc như Ngô Thục Hoa, Lê Bách Thuần phản ứng đơn giản có thể dùng kinh sợ để hình dung. “Mẹ làm sao lại tới Đài Bắc?”
“Bác tới xem chút Mỹ Tiệp a, nó có về nhà chút.” Ngô Thuy Hoa giải thích. “Có điều, con và Mỹ Tiệp cũng ly hôn lâu như vậy, lại vẫn nguyện ý gọi bác tiếng mẹ ư?”
“Mẹ, người từ đối với con chăm sóc có thừa, coi như con có cùng Mỹ Tiệp kết hôn, người vĩnh viễn đều là mẹ cũng con a!” cảm tính mà trình bày .
“Tốt tốt tốt...”
Ngô Thục Hoa cảm động cực kỳ, đột nhiên nghĩ đến nguyên nhân sở dĩ xuất ở đây, liền tính thăm dò mà thử hỏi: “Con tới tìm Mỹ Tiệp? Các con còn liên lạc?”
nhớ lúc trước chồng có qua, Bách Thuần gọi điện thoại về trong nhà để hỏi phương thức liên lạc với Mỹ Tiệp, nhưng lại bị chồng hung hăng nạt cho hồi, biết được chồng đối xử với Bách Thuần như vậy, Ngô Thục Hoa cũng giận ông ấy lâu, dù sao Bách Thuần cũng giống như người con trai của , nếu có thể cùng Mỹ Tiệp lần nữa ở chung chỗ tất nhiên là tốt nhất, nhưng nếu duyên phận hết, cũng cần thiết cấp cho sắc mặt như vậy.
Huống chi tình hôn nhân này, như người uống nước lạnh ấm tự hiểu, tuy Mỹ Tiệp có đem lý do ly hôn ràng được, nhưng bà cũng có hỏi nhiều, dù sao đứa cũng trưởng thành, tự làm chủ được, cũng trải qua suy tính cặn kẽ.
“Dạ, khoảng chừng 1, 2 tháng trước mới bắt đầu liên lạc lại.” Ôi, tình huống tại tựa hồ trở nên phức tạp hơn hẳn, cũng biết nên bắt đầu từ đâu.
“Như vậy a, đừng đứng như vậy, trước cứ vào đây chuyện .” Ngô Thục Hoa gọi vào nhà, a, bà còn có nhiều vấn đề muốn hỏi đây.
vào trong nhà, ngồi vào ghế, thấy Ngô Thục Hoa vội vàng pha nước cho , liền : “Mẹ, mẹ cần như vậy đâu.”
“ ly nước mà thôi, vội, vội.” Ngô Thục Hoa ngồi xuống ở bên cạnh , tính tính toán toán cũng năm, sáu năm chưa có gặp lại , bà cẩn thận quan sát , hài lòng : “Con dường như cùng trước kia quá giống nhau, công việc có thuận lợi ?”
“Dạ, tự con mở nhà xưởng in ấn, buôn bán cũng ổn.” khiêm tốn .
“Vợ con đâu? Con tái hôn chưa?” Ngô Thục Hoa tuy rằng trong bụng cảm thán, lại vẫn quan tâm thăm dò.
Lê Bách Thuần lắc đầu.
“Mỹ Tiệp chịu gả cho con.”
“Hả?”
Ngô Thục Hoa kinh ngạc thôi, như thế nào vòng vòng lượn lượn lại quay trở về con của mình? “Con? Còn muốn Mỹ Tiệp?”
Này giữa hai đứa là chuyện gì xảy ra a? Nếu biết phải có ngày hôm nay, ban đầu cần gì phải ly dị, làm cho người thân hai nhà gà bay chó sủa?
“Vâng, là lỗi của con đối với ấy...”
Lê Bách Thuần đem nguyên nhân mình và Mỹ Tiệp ly hôn cho Ngô Thục Hoa lần ràng, chỉ thấy người già như bà hai mắt đờ đẫn, lâu cách nào khôi phục.
“Mẹ? Mẹ có khỏe ?”
Nguy rồi! Mẹ thoạt nhìn bị đả kích đây.
“Con là ... bởi vì con của ông chủ con thích con, tìm tới Mỹ Tiệp điều kiện, cho nên Mỹ Tiệp mới đem con nhường cho ta, sau đó con bây giờ hiểu chân tướng, muốn đem Mỹ Tiệp cưới trở lại, là như thế này sai ?” Oa! Theo như phim nhiều tập cũng phức tạp rối ren như vậy đây!
nghĩ tới con vì để cho chồng có tương lai tốt hơn, cho nên lại hy sinh hạnh phúc của mình, nghe qua rất ngu , nhưng nếu đổi thành bà, có lẽ cũng cùng Mỹ Tiệp có quyết định giống nhau.
chung có thể hình dung phụ nữ bằng câu, ngu ngốc a!
“Dạ.” gật đầu, uống ngụm nước, hai tay nắm chặt ly. “Nhưng mà ấy đến bây giờ còn là chịu bằng lòng, hơn nữa giống như có người đàn ông khác cũng đeo đuổi ấy.”
Ai, khi nào mới có thể lại đem ấy lấy về nhà đây?
“Người khác?”
Đột nhiên nhớ tới Mỹ Tiệp ở trong phòng làm việc nhận được hoa, Ngô Thục Hoa có chút đồng cảm mà gật đầu. “Vậy cũng có thể, hôm nay có người tặng hoa đến công ty của nó mà! Mẹ hỏi nó là ai đưa, nó đều .”
Lê Bách Thuần cứng đờ, đưa tay gãi ót, kéo ra nụ cười được tự nhiên. “Kia hoa là con tặng!”
“A?” Ngô Thục Hoa lại ngây người, này phong cách lúc trước của lớp người trẻ tặng hoa cho phụ nữ? Như vậy có chút thần kỳ á. “Con tặng?”
“Bởi vì ngày hôm qua chúng con có chút hơi vui, cho nên con mới mua hoa tặng ấy...”
Mẹ vợ trước cùng con rể hàn huyên lúc lâu, Ngô Thục Hoa cũng coi là biết ràng tất cả nguyên nhân hậu quả, bà động viên Bách Thuần cố lên, muốn ra sức đem vợ trước đoạt về, hai người đợi lúc lâu, lại chậm trễ thấy Mỹ Tiệp về nhà, cuối cùng Lê Bách Thuần thể làm gì khác hơn đành phải tạm biệt mẹ vợ trước, rời .
Lê Bách Thuần mặc dù có cùng Tạ Mỹ Tiệp đúng lúc gặp nhau, nhưng có linh cảm Mỹ Tiệp chủ động tìm .
Quả nhiên buổi trưa ngày hôm sau, Tạ Mỹ Tiệp chờ được mà hẹn đến phòng làm việc TALKTALK của .
Cơ hội này cầu còn được, tự nhiên vui mừng mà , cho dù phòng làm việc của là đầm rồng hang hổ, cũng phải ra sức mà xông vào lần.
“ ... thế nhưng mà lại đem toàn bộ chuyện của chúng ta cho mẹ em biết, tại sao có thể như vậy? ...”
vừa mới vào phòng làm việc của Mỹ Tiệp, Tạ Mỹ Tiệp liền đỏ mặt tía tai mà lên án .
ràng bị chọc tức, ngay cả cũng ràng, hơn nữa mới hai câu, nước mắt liền tranh nhau rơi xuống.
Mẹ quá tự cho là đúng, bản thân đơn phương quyết định kết thúc quan hệ cùng Bách Thuần, là cách cư xử phi thường tốt, căn bản phải lòng vì Bách Thuần mà làm.
Chính mình mảnh thành ý lại bị mẹ thành như vậy, tâm tình của làm sao có thể tốt được? Tất nhiên oan có đầu nợ có chủ, trực tiếp tìm người ra để cho trút giận.
Nhưng nghĩ tới bản thân còn vô dụng, tới hai câu vì cảm thấy ủy khuất mà rơi lệ, vô dụng đến cực độ a!
vừa khóc, Lê Bách Thuần liền choáng váng, biết làm sao trước liền đem mặt đất ôm vào trong ngực, để cho dựa vào lồng ngực cao lớn của mình.
“ cũng biết được gặp phải mẹ! Bà hỏi , liền cùng bà a, như vậy là sai lầm rồi sao?” Có lẽ có ý đồ mượn sức mẹ, nhưng lúc này ngàn lần thể ra, để tránh rước họa vào thân.
“Đương nhiên là sai lầm rồi! hại em bị mẹ la đến thối đầu luôn!”
vừa khóc thút thít vừa đánh mắng, nhưng bỏ được ôm trong ngực ấm áp, dựa vào khóc đến long trời lở đất, thoạt nhìn là đáng thương. “Rốt cuộc, ai mới là con ruột mẹ sinh ra a? Bà luôn luôn thương so với em nhiều hơn.”
Vẫn so đo mẹ thiên vị, làm cho Lê Bách Thuần cảm thấy dở khóc dở cười.
“Mẹ trách mắng em là bởi vì thương em, cũng phải la em.” Lê Bách Thuần nâng ngón tay, lau nước mắt của . “Bà có thể cảm thấy em làm việc quá kích động, có trải qua suy nghĩ cặn kẽ quyết định xuống...” vừa khóc, đem tim của cũng đều nhéo đau.
“ vừa biết rồi?”
Tạ Mỹ Tiệp liếc cái, hừ, chính là thích mượn đề tài để chuyện của mình được sao?
“Bởi vì với bà cũng đau lòng giống nhau.”
Đặt mình trong hoàn cảnh người khác, là con của mẹ, cũng là vợ của , và mẹ tự nhiên vì quyết định của mà cảm thấy muốn.
yên tĩnh trở lại, qua lâu, cuối cùng ngừng khóc, lúc này mới sâu kín mà mở miệng.
“ cần bởi vì em trước kia làm chuyện ngu ngốc, mà lại nghĩ muốn làm hôn lễ để đền bù em.” thừa nhận bản thân đủ ngốc nghếch, nhưng nếu muốn lại lần nữa trở thành vợ , trừ bỏ tình , tuyệt đối lại bởi vì áp lực từ người thân hay những lý do giải thích được khác mà đồng ý, tuyệt .
“Em làm sao lại nghĩ như vậy?”
cực kỳ kinh ngạc! Cho là mình biểu đủ ràng, nghĩ tới đến bây giờ vẫn là thấy tâm của ?
“Nếu như phải vẫn đem em để trong lòng, làm sao mà năm năm rồi cũng chưa từng kết giao bạn , như thế nào lại nghĩ muốn cùng kết hôn với em?” Lê Bách Thuần dừng lại, hít hơi sâu, tiếp tục : “ từng bản thân bởi vì giận em, từng thử muốn tiếp nhận người con khác, nhưng thể là thể, ngay cả Tĩnh Phương lui tới thân thiết với tỏ tâm ý, cũng bất vi sở động, cho nên ấy mới có thể chết tâm, chấp nhận những người khác theo đuổi. Em thấy mà phải sao? ấy muốn kết hôn, nhưng vẫn còn là người độc thân, như vậy em còn biết tâm ý của sao?”
Tạ Mỹ Tiệp ngẩng đầu nhìn , người chồng đẹp trai tuấn và thân phận phi phàm như vậy, nháy mắt mặc cảm tự ti vọt lên chèn ép tình cảm của .
“ bây giờ cùng trước kia giống nhau, còn là nhân viên nghèo có gì cả kia, vì cái gì còn khăng khăng chọn em?”
bây giờ, nên có người phụ nữ tốt hơn, tin tưởng có rất nhiều người đẹp nhớ đến , tội gì phải được?
“Đương nhiên là bởi vì em a!”
trước kia có lẽ cảm thấy những lời này rất buồn nôn, nhưng sau khi ra khỏi miệng, phát muốn những lời này kỳ khó, chỉ cần đúng đối tượng, những lời buồn nôn đều cam tâm tình nguyện . “Chúng ta biết nhau ba mươi năm, em cho rằng phần tình cảm nào đủ để thay thế được địa vị của nó đây?”
“Hoặc giả chẳng qua là thói quen...” Lời của làm cho có chút thương tâm, mặc dù .
Biết nhau ba mươi năm, thời gian lâu dài như vậy, giữa hai người sống chung trở thành thói quen, là rất bình thường và lại dễ hiểu, giải thích như vậy, nghe vào tai tự nhiên thành hai chữ “thói quen.”
“, biết cảm giác của mình đối với em phải là thói quen, .” Lê Bách Thuần nghiêm túc nhìn chăm chăm khuôn mặt còn nước mắt của , cho dù khóc đến thực thảm, ở trong lòng , vĩnh viễn là người cầm cây khô kia, chỉ điểm làm hoàng hậu của . “Có nhớ ? từng cam kết qua quốc vương phải vĩnh viễn hoàng hậu.”
Tạ Mỹ Tiệp cả người run lên, mà lúc đó ký ức như thủy triều tràn vào đầu óc , ngờ lời đùa lúc , thế mà lại làm nhớ ở trong lòng lâu như vậy!
“...”
vừa ngừng nước mắt lại chảy xuống, là cảm động, cũng là vui sướng.
“Tại sao lại khóc?”
thở dài, vui khi thấy thích khóc. “Hoàng hậu thích khóc như vậy, làm cho tòa thành chúng ta cũng ngập trong lũ lụt!”
bị chọc cười, khóe mắt còn vương nước mắt, tay lại tự chủ giơ lên, tha mà đánh vào ngực .
“Vừa khóc vừa cười, chó tiểu tiện.” cầm lại tay của , cùng mười ngón tay giao nhau.
Hai người cũng gì thêm, cứ như vậy lẳng lặng ôm nhau, tâm tình ngoài ý muốn cảm thấy yên tĩnh, tinh tế khiến tim đập loạn, tất cả bất an, tự ti đều trốn thấy bóng dáng tăm hơi, phảng phất như trời sinh liền nhất định thuần phục tại ngực của .
“Bách Thuần.” khẽ gọi.
“Ừ?” thuận theo lên tiếng đáp.
“ ra em phải là đồng ý lần nữa gả cho .”
thẹn thùng quẫn bách đem khuôn mặt giấu ở trong ngực , cảm thấy mình ấu trĩ tột độ.”
“Ừ!” biết , chỉ là hiểu muốn suy nghĩ tới cái gì.
“ biết, chúng ta năm đó bởi vì cha mẹ hai bên quyết định mà kết hôn, em cho là chỉ là nghe theo cầu trong nhà mới cưới em...”
khẽ thở dài, lại có cách nào giấu giếm lo lắng của bản thân.
“Đúng, em tùy hứng, muốn thể nghiệm chút mùi vị của tình , muốn dụng tâm theo đuổi em, cho nên mới chậm chạp chịu đồng ý .”
A? phải chứ? Thế mà cùng miệng quạ họ Chu kia giống nhau! Tâm Lê Bách Thuần đau, thầm nguyền rủa cái người miệng quạ kia câu.
“Vậy bây giờ...”
tại hiểu râm ý của , có nguyện ý hay gật đầu, lần nữa trở thành vợ ?
“ tại như thế nào?” ở trong ngực nhìn thấy khóe miệng giương lên, giả vờ nghe hiểu vấn đề của .
“Em bằng lòng gả cho sao?” Tim của đập nhanh hơn, bắt đầu lo lắng cho mình bị nghe thấy tiếng tim đập to.
“ cảm thấy chúng ta giống như tại mới bắt đầu sao, loại cảm giác này cũng sai, phải sao?” dĩ nhiên nghe thấy, chẳng qua là còn muốn chọc ghẹo chút.
“Nhưng mà em lâu rồi!” ảo não gầm .
“Em biết, nhưng còn chưa đủ, em muốn em nhiều hơn nhiều hơn...” ngẩng đầu lên, chống lại mắt của , vui sướng tràn đầy trong đôi mắt còn đẫm lệ của .
“Trời ạ!” nhịn được rên rỉ thành tiếng.
sao có thể chịu được chuyện sâu kín ngắm nhìn như vậy, mà chính mình làm cái gì đây?
do dự nữa, cúi đầu, hung ác mà cắn nuốt đôi môi đỏ mọng xin đẹp mê người của .
Hai trái tim, cuối cùng lần nữa gắn bó chặt.
Last edited by a moderator: 25/4/16