1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Quay về đời Đường làm lưu manh - Chu Ngọc - 142 chương

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. caoduong

      caoduong Well-Known Member

      Bài viết:
      847
      Được thích:
      758
      Chương 142 - Phần 2 (Hết)

      Vô Diễm kéo Lục Tiểu Thanh qua, cười : “Hôn ta cái, ta liền cho nàng biết ấm Linh Lung ở chỗ nào.” Lục Tiểu Thanh lập tức hai lời, trực tiếp nhoài người về phía trước cắn lên bả vai Vô Diễm cái, Vô Diễm bị nàng cắn đau, đẩy vai nàng ra : “Nàng cầm tinh con chó à, chỉ biết cắn người.”


      Lục Tiểu Thanh ngẩng đầu lên, hung tợn cười : “Có hay .”


      Vô Diễm lắc lắc đầu : “Sao ta lại gặp gỡ phải nàng thế này?” như vậy nhưng ánh mắt lại tràn ngập ý cười, Lục Tiểu Thanh nhíu mày trừng Vô Diễm: “ gặp gỡ rồi, chàng có đường lui lời tạm biệt đâu.”


      Vô Diễm sủng nịch cười chỉ vào ấm trà bên cạnh ba người dùng để uống trà : “Có phải là kia .”


      Lục Tiểu Thanh nhất thời á khẩu, Thiên Vũ cười ha ha : “Tiểu Thanh, đây là ấm Linh Lung mà nàng muốn đưa cho ta sao, nàng đúng là có cá tính, thứ tốt đều phải chính mình dùng qua rồi mới tặng cho người khác.”


      Lục Tiểu Thanh bừng bừng lửa giận cầm ấm trà cùng chén trà ném xuống phía dưới, chỉ thấy trước mặt bay lên mấy bóng người, ấm Linh Lung cùng chén trà ở trung đều được đón lấy “Oa, ta kháo, nóng quá, có lầm hay đây, cư nhiên dùng ấm Linh Lung làm ấm trà, lão đại, ngài cũng quá xa sỉ rồi đó.”


      Lục Tiểu Thanh vươn dài cổ ra giận dữ hét: “Câm miệng, còn nhanh thu thập cho ta.”


      Thiên Vũ cùng Vô Diễm ở bên cạnh nhịn được cười ha ha, tiếng cười chưa dứt, Thiên Vũ lại : “Xuất Trần đâu? Hôm nay sao lại thấy , người này sao lại có vẻ thần bí thế nhỉ.”


      Vô Diễm nhướng mi lạnh giọng : “ biết, trong khoảng thời gian này đều là như vậy, mất tích là tốt nhất, giảm được ngày phiền phức.”


      “Là ai ta phiền đấy, Tiểu Thanh, có người dám ta phiền kìa, Tiểu Thanh, ngươi phải giáo huấn người nọ tốt chút vào nha.” Ba người thấy hoa mắt, Xuất Trần mái tóc bạch kim trực tiếp từ ban công nhảy vào, từ sau khi thân thể của người này hoàn toàn tốt, Vô Diễm liền dạy phương pháp lấy lại nội lực, đến vài năm cư nhiên lại cũng có được thành tựu nho , trèo tường vách tường là chuyện .


      Xuất Trần thoải mái từ bên cạnh Vô Diễm kéo Lục Tiểu Thanh qua, sau khi cho nàng cái ôm nồng nhiệt xong, cười tủm tỉm : “Tiểu Thanh, đến đây ngồi với ta.”


      Lục Tiểu Thanh cười hắc hắc còn chưa có đáp ứng, Vô Diễm duỗi tay ra trực tiếp kéo Lục Tiểu Thanh trở lại, ôm vào trong ngực buông tay, vẻ mặt lãnh khốc trừng Xuất Trần, Xuất Trần giống như có cảm giác thấy, tự chạy vào trong phòng rót ình chén trà, nhàn nhã cùng Thiên Vũ chuyện.


      Thiên Vũ cười, chịu đựng bị kẹp giữa hai người này, đến đây cũng được mấy ngày, chưa từng thấy hai người này chung sống hòa bình với nhau được lấy ngày, ngày nào cũng là phải Xuất Trần gây rối chọc tức Vô Diễm, chính là Vô Diễm đánh Xuất Trần chạy loạn khắp tòa nhà, việc này coi như là có liên quan đến khinh công của Xuất Trần xem như được khôi phục lại.


      Lục Tiểu Thanh ngồi ở trong lòng Vô Diễm, túm lấy tóc bạch kim của Xuất Trần khẽ giật giật : “Ngươi lại chạy đến chỗ nào vậy?”


      Xuất Trần quay đầu tà khí cười : “Tiểu Thanh, hôn cái ta liền cho ngươi biết.”


      Lục Tiểu Thanh còn chưa có trả lời, giọng lạnh như băng của Vô Diễm trực tiếp vang lên: “ cần, ngươi muốn chạy đâu tùy ngươi, cho dù có chết cũng có người hỏi đến đâu.”


      Xuất Trần nhìn Lục Tiểu Thanh nhún nhún vai, mỉm cười : “Tiểu Thanh, đây cũng phải là do ta muốn nha.”


      Lục Tiểu Thanh hắc hắc cười, thấp giọng : “Vậy tìm thời điểm ngươi mình cho ta biết là được.”


      Xuất Trần lập tức cũng giọng : “Được, chúng ta tìm chỗ có người .” Hai người tuy rằng đều đè thấp thanh, nhưng là bốn người ngồi gần nhau, ai là nghe thấy, Vô Diễm lập tức ôm lấy Lục Tiểu Thanh, híp mắt : “Chúng ta xuống thu thập đồ cho Thiên Vũ.” xong trực tiếp từ ban công nhảy xuống, căn bản đợi Lục Tiểu Thanh lên tiếng phản đối, thấy tình huống như vậy, Thiên Vũ lập tức cười ha ha, Xuất Trần uống ngụm trà, sau chậm rãi : “Người này sao lại mọn như vậy chứ?”


      Tuy rằng bọn Hồng Ngọc, Lục Tiểu Lam hoàn toàn kiên quyết thực theo quan niệm thần thánh của Lục Tiểu Thanh: đến khắc cuối cùng tuyệt đối làm việc, nhưng là thể khích lệ bọn họ, động tác của bọn họ là nhanh, quả nhiên có thể ở trong thời gian ngắn nhất hoàn thành nhiệm vụ thể hoàn thành trong khoảng thời gian gấp rút như vậy, đúng là chỉ có nhân tài mới làm được.


      đến canh giờ, mấy chục xe chuyên chở hàng hóa vững vàng đứng ở trong sân loạn như cái chợ, mọi người dùng tốc độ gió cuốn mây tan, rất nhanh thu thập sạch , Hồng Ngọc cùng Ngô Lệ Hoa liếc nhau, vỗ vỗ tay : “Chúng ta quả nhiên là nhân tài.”


      Chỉnh tề xếp thành hàng ở giữa sân, Thiên Vũ, Lục Tiểu Thanh, Vô Diễm, Xuất Trần chậm rãi tới, Tiết Khánh mỉm cười tiến lên : “Hoàng Thượng, tất cả chuẩn bị xong, người có thể được rồi.”


      Thiên Vũ nhíu mày nhìn Tiết Khánh : “Ta như thế nào lại cảm thấy ngươi vô cùng mong muốn ta nhanh rời khỏi đây thế này?”


      Tiết Khánh nghiêm trang mỉm cười : “Nào có, có thể cùng Hoàng Thượng chung sống thời gian lâu như vậy, là phúc khí của chúng ta, ta chỉ là cho rằng Hoàng Thượng ra ngoài lâu như vậy, trong triều mặc dù có đám nguyên lão đại thần lo liệu, nhưng là Hoàng Thượng vừa mới đăng cơ, nền móng chưa ổn, sớm chút trở về xử lý mọi chuyện là tốt nhất, về sau thời gian còn dài, có khi thời gian gặp nhau còn nhiều hơn nữa.” phen rất đường hoàng, Khuynh Tường đứng ở phía sau học động tác của Lục Tiểu Thanh, ở sau lưng giơ ngón giữa lên, vẻ mặt khinh bỉ.


      Thiên Vũ bật cười lắc đầu : “Quên , ta cũng lười cùng các ngươi so đo, các ngươi cũng chỉ ước gì ta sớm , để cho các ngươi được tiêu dao, quên , quên , ta cũng muốn quét mất hứng thú của các ngươi, dù sao sau khi trở về, ta có thời gian để thu thập các ngươi.”


      Ở trong chuỗi tiếng cười ha ha cùng lưu luyến đưa tiễn của mọi người, Thiên Vũ đăng cơ làm Hoàng đế ngồi vào trong xe ngựa, rời khỏi khu biệt thự xa hoa ở bờ biển, nhìn Thiên Vũ dần dần xa, cho đến lúc biến mất còn thấy bóng dáng, Lục Tiểu Thanh lập tức điên cuồng hô tiếng: “Chuẩn bị, tiến về phía trước.” Lời này vừa dứt, chợt nghe thấy mấy chục người ở phía sau theo điên cuồng hét lên, lập tức chạy như điên vào tòa nhà, lại bắt đầu vòng công tác chuẩn bị mới.


      Sau cả đêm bận rộn, sáng sớm ngày hôm sau, nhóm người nhất tề xuất ở bờ biển, mặt biển đậu ba chiến thuyền rất lớn được vải bạt che lại, Lục Tiểu Thanh ở trong tiếng kêu la của mọi người chậm rãi ra, chỉ thấy trang phục nàng mặc cá tính, chân đôi giày ủng da đế cao, mặc chiếc quần soóc ngang đầu gối, để lộ ra bắp chân trắng nõn, phần mặc áo T-shirt màu đen có tay bó sát người, cổ đeo chiếc vòng bạc có mặt là chiếc đầu lâu, đầu đội chiếc mũ tự chế mang phong cách cao bồi miền Tây nước Mỹ, bên hông dắt thanh loan đao, uy phong lẫm liệt bước về phía trước.


      Bên cạnh nàng là Vô Diễm, thân quần áo màu bạc bó sát người, bên hông đeo đai lưng bằng kim loại sáng lóng lánh, cái roi da quấn quanh ở cánh tay chàng, chân đôi giày ủng da đế cao, bộ quần áo bó sát người làm lộ ra tỉ lệ dáng người hoàn mỹ, tản mát ra lãnh khốc nên lời, khí phách cùng cuồng ngạo.


      người khác theo bên cạnh nàng là Xuất Trần, thân áo trắng bó sát người, cổ đeo đồ trang sức ba vòng màu đỏ thẫm như lửa kéo dài đến tận dưới ngực, mà cổ áo được khoét rộng đến ngực, lộ ra cơ ngực khêu gợi lời nào có thể tả nổi, cơ ngực như như phối với trang sức diễm lệ, cùng nụ cười tà khí bên khóe miệng kia của , làm cho toàn thân tràn ngập tà khí nên lời, dụ người phạm tội nên lời.


      Bọn Lục Tiểu Lam cũng chẳng khác là mấy, cũng trang phục bó sát người, đều tự lộ ra phẩm vị cùng đặc điểm riêng của mỗi người, tất cả mọi người ở bến tàu đều bị phong thái của bọn họ mê hoặc, lại bị khí thế của bọn họ làm cho rung động, bên chảy nước miếng, bên lại sợ hãi lui ra xa.


      Lục Tiểu Thanh đến trước con thuyền lớn bị vải bạt trùm kín, khóe miệng lên ý cười, : “Kéo ra.”


      “Dạ.” Mấy chục người đồng thanh hét lớn, tiếp theo vải bạt được mấy chục người kéo xuống, chậm rãi rơi xuống dưới, ba chiến thuyền lớn trong nháy mắt xuất ở trước mặt mọi người, đúng vậy, là chiến thuyền, dùng sắt tốt nhất tạo thành, các loại đồ trang thiết bị đều là đồ tốt nhất, vượt qua muôn ngàn thử thách mới cho ra được thành quả này.


      Chỉ thấy ba chiến thuyền ở dưới ánh mặt trời phát ra quang mang màu bạc, thân chiến thuyền màu đen ánh bạc vô cùng uy phong đứng sừng sững ở bến tàu, thân chiến thuyền thứ nhất có khắc hai chữ cái LL bằng tiếng , là tên gọi tắt của Lục Tiểu Thanh cùng Lý Vô Diễm, thân chiến thuyền thứ hai có khắc chữ cái Y, vốn là tên của Xuất Trần, thân chiến thuyền thứ ba có khắc hai chữ LT, tên gọi tắt của Thiên Vũ cùng Quân Hiên.


      Lục Tiểu Thanh ngẩng đầu nhìn ba chiến thuyền, vung tay lên : “Lên thuyền.” rồi trước lôi kéo Vô Diễm bước về phía chiến thuyền thứ nhất, Xuất Trần cùng Khuynh Tường về phía chiến thuyền thứ hai, Lục Tiểu Lam về phía chiến thuyền thứ ba, phía sau hơn trăm người gào thét theo lên thuyền.


      lúc mọi người thu thập xong, là lúc có chiếc xe ngựa rất nhanh chạy bon bon lại đây, dừng lại ở bến tàu, rèm che được vén lên lộ ra khuôn mặt mỉm cười ôn nhu, nhìn mọi người ở thuyền : “Như thế nào lại đợi chúng ta vậy.” Vừa vừa cùng người theo nhảy xuống xe ngựa.


      Lục Tiểu Thanh cúi đầu vừa thấy đúng là Quân Hiên, Vô Diễm khỏi cười rộ lên : “Đến đúng lúc, còn tưởng rằng ngươi đến chứ.”


      Quân Hiên cười nhìn bọn họ : “Vì sao lại đến? Có trò vui như vậy, sao có thể thiếu ta, ta ngồi chiến thuyền nào đây?”


      Bên cạnh chàng là Tân Thành cũng cười híp mắt hướng Lục Tiểu Thanh vẫy tay : “Tiểu Thanh, muội đến đây, muội cũng phải .”


      Lục Tiểu Thanh cười nhìn hai người nắm chặt tay nhau, trực tiếp hất đầu về phía : “Chiến thuyền thứ ba là của hai người, tự mình lên , ta sắp khai thuyền rồi.”


      Quân Hiên cùng Tân Thành cũng nhiều lời, động tác nhanh nhẹn trực tiếp nhảy lên chiến thuyền thứ ba, tiếp nhận quần áo Lục Tiểu Lam đưa qua, chạy vào trong thay trang phục.


      Lục Tiểu Thanh cùng Vô Diễm nhìn nhau, Vô Diễm mỉm cười : “Nàng phát lệnh .”


      Lục Tiểu Thanh cười : “Ta phải thuyền trưởng, ta cũng biết đường biển, chàng làm , ba chiến thuyền này đều là do chàng tạo ra, chàng khẳng định là hiểu chúng hơn ta nhiều, trò này cũng bắt đầu từ chàng .”


      Vô Diễm ôm Lục Tiểu Thanh : “Ta chỉ là muốn hoàn thành nguyện vọng của nàng mà thôi, ta......”


      Hai người tranh luận xem ai phát lệnh khai thuyền, bến tàu chậm rãi truyền đến giọng mềm yếu: “Xuất Trần, ăn xong liền muốn chuồn sao?”


      Lục Tiểu Thanh cùng Vô Diễm cực kỳ khiếp sợ, đồng thời cùng nhìn về phía bến tàu, người ở ba chiến thuyền cũng nhất loạt vươn đầu ra nhìn, chỉ thấy có nữ tử đứng đón gió ở bến tàu, nữ tử này ăn mặc cũng rất tùy ý, cũng có trang điểm gì cả, mái tóc mềm mại được thả tự nhiên, khuôn mặt trắng nõn, ngũ quan tách ra cũng phải là xuất sắc, ít nhất có tuyệt mỹ như Xuất Trần, nhưng là cùng hợp lại với nhau lại mị hoặc nên lời, đôi mắt phượng hút hồn, đôi môi hơi mỏng cong cong chu lên, toàn bộ lông mi khóe mắt đều tản mát ra dụ hoặc làm cho người ta hít thở thông.


      Nếu Xuất Trần là thiên sứ Lucifer [3] lạc xuống trần gian, nữ nhân kia chính là Ma Quỷ Hoa [4] diễm nhất địa ngục, hai người người làm cho người ta thất hồn, người làm cho người ta mất phách, cái nhíu mày cũng đủ để khuynh quốc khuynh thành, lời thầm, nụ cười cũng đủ khiến cho vạn vật trong nhân gian mất hết nhan sắc.


      [3] thiên sứ Lucifer : Theo kinh thánh Thiên Chúa giáo Lucifer là thiên thần bậc cao, với 3 đôi cánh ( biểu tượng của quyền lực và quyền hạn). Nhiệm vụ của. Ngài là Người cố vấn của Thiên đàng. Nguyên nhân sâu xa nhất dẫn đến việc Lucier phát động cuộc bạo loạn này là sáng tạo ra loài người, và hết là việc Thiên Chúa ra lệnh cho toàn thể các thiên thần cúi mình trước loài người. Lucifer coi đây là sỉ nhục, và sau đó ông bèn tập hợp các thiên sứ khác-những thiên sứ cũng coi hành động này là sỉ nhục khi mà họ mới chính là tạo vật đầu tiên của Thiên chúa và khởi động cuộc bạo loạn. Khi mà bất đồng ko thể dung hòa , Lucifer dẫn đầu 14400 thiên thần tổ chức cuộc chiến HELL vs HEAVEN lừng danh


      [4] Ma Quỷ Hoa: loài hoa nở ở địa ngục, nếu hít phải mùi hương Ma Quỷ hoa tràn ngập trong thời gian khá lâu, cũng khiến cho công lực giảm bớt.


      Mọi người chưa kịp bị nụ cười kia làm mất hết hồn, thấy Xuất Trần nghiêng người tựa vào thân thuyền thản nhiên cười : “Ta có ăn ngươi sao? Ta như thế nào lại biết điều đó?”


      Nàng kia nhíu mày cười : “Có ăn hay cũng phải do ngươi định đoạt, tất cả đều do ta định đoạt, ngươi muốn tránh khỏi truy đuổi của ta, ngươi cảm thấy có khả năng đó sao?” Vừa nâng tay chống cằm ném cho Xuất Trần cái liếc mắt đưa tình đầy quyến rũ.


      Trong mắt Xuất Trần chợt lóe sáng, cúi người ở thân thuyền khẽ cười : “Ngươi cảm thấy có khả năng sao?”


      Nàng kia vuốt mái tóc dài, mỉm cười : “Ta cảm thấy có khả năng, cho nên ta đuổi theo.” Dứt lời hề nhìn về phía Xuất Trần, mà là quay đầu nhìn Lục Tiểu Thanh cùng Vô Diễm, Lục Tiểu Thanh ôm ngực nhìn nàng này, nàng kia cười với Lục Tiểu Thanh: “Tỷ tỷ, muội gọi là Tử Mị, trước đó vài ngày ngẫu nhiên gặp được Xuất Trần, Tử Mị thích Xuất Trần, muội muốn cùng ở cùng chỗ, tỷ tỷ, muội có thể lên thuyền được ?”


      Lục Tiểu Thanh thầm vỗ tay cái, Tử Mị này là coi trọng Xuất Trần nên mới dây dưa đến tận đây, bất quá thoải mái ra mình thích như vậy, biết là nàng hơn nữ tử thời đại này bao nhiêu đây, mình rất thích nữ nhân thẳng thắn như vậy, tuy rằng vẻ bề ngoài của nàng lẳng lơ đến tận xương, mị thái tự nhiên, kỳ thực lại là chính là , hận chính là hận, cần phải che giấu chút nào cả, đây mới là người xứng với Xuất Trần.


      Lập tức cùng Vô Diễm liếc nhau, tiếng động hỏi ý tứ của Vô Diễm, mắt nhìn của mình đối với nam nhân có vẻ chuẩn, nhưng đánh giá nữ nhân có lẽ được chuẩn lắm, Vô Diễm quay sang Xuất Trần hắc hắc cười lạnh, miệng lại thấp giọng : “ lão hồ ly và tiểu hồ ly, có trò hay để xem rồi.” Xuất Trần ung dung tựa vào thân thuyền, phản đối cũng đồng ý, nhếch môi nhìn Tử Mị tự nhiên hào phóng ở phía dưới, Lục Tiểu Thanh lúc này vung tay lên : “Lên thuyền , Xuất Trần liền giao uội.”


      Tử Mị kia cũng lời cảm tạ, thân hình chớp lên liền nhảy về phía Xuất Trần đứng ở chiến thuyền, nhàng cười với Xuất Trần tựa lưng vào thân thuyền, tiếp theo hôn cái lên má Xuất Trần, thanh mềm mại với Xuất Trần: “Ta thích chàng, chàng cho dù có đến tận chân trời, ta cũng đuổi theo chàng.”


      Xuất Trần nhìn Tử Mị trước mặt, nhíu mày cười cười cũng chuyện, Tử Mị cũng cần trả lời, nở nụ cười thư thái ôm lấy cánh tay Xuất Trần, Xuất Trần thấy Tử Mị cười cực kỳ mị hoặc, nhưng là ánh mắt kia lại vô cùng hồn nhiên, khỏi cũng khẽ nở nụ cười, người vẻ ngoài lẳng lơ đến tận xương như vậy, nhưng bên trong lại vô cùng thuần khiết, có người với nhiều bộ mặt quỷ kế đa đoan, giảo hoạt gian trá bồi ở bên cạnh, đường này cũng tịch mịch.


      Vô Diễm cười nhìn Lục Tiểu Thanh : “Thanh Nhi, khai thuyền , chúng ta chinh phục thế giới.”


      Lục Tiểu Thanh lập tức mặt mày hớn hở, thần thái như bay lên, phen rút bội đao ở bên hông ra, chỉ thẳng lên trời lớn tiếng : “, chúng ta làm hải tặc, trạm thứ nhất, Nhật Bản.”


      Lời còn chưa dứt, tiếng rẽ nước ào ào vang lên, ba chiến thuyền ở trong ánh mắt của mọi người rời bến, hướng về đại dương bao la mà , đứng ở chiến thuyền thứ nhất, có nam nữ đứng dựa sát vào nhau nhìn phương xa, ở dưới ánh nắng vàng mùa hạ, hai người được bao phủ bởi tầng sắc thái mê ly, dần dần dung nhập vào trời cao biển rộng.

    2. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :