1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Quay Trở Về Tuổi 17 - Đan Ninh (10c + 1PN) [Trọng Sinh]*ĐÃ HOÀN*

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 9.3
      Editor: đỗ đỗ béo


      Khang Đóa Hinh rúc vào trong lòng , “Đông Luân, có biết, em vẫn nuối tiếc đứa con ở kiếp trước.”

      biết.” im lặng chút, mới .

      Chính vì biết, cho nên mới muốn lại bị tổn thương.

      “Em hiểu muốn bảo vệ em, nhưng nếu chữa, chuyện luôn trong lòng em, nhiễm trùng thối rữa, vì thế cả đời em thể quên được đau thương.”

      nhắm mắt, “Nhưng muốn trơ mắt ra nhìn em khổ sở như thế, làm được.” Nếu lần có thể thành , nhưung tỉ lệ thấp đến mức được, làm sao chịu được? “Nhưng dù sao vần đề là rụng trứng đúng , kiếp trước chúng ta có thể tự nhiên mang thai được, đương nhiên kiếp này cũng có thể.”

      “Việc này biết kéo dài bao lâu đâu……” thầm.

      Nguyễn Đông Luân thở dài, “Nguyễn phu nhân, năm nay em mới hai mươi ba tuổi, có cần phải vội vàng ? Chờ đến lúc em bốn mươi ba tuổi, lại phiền não đến vấn đề này được ?”

      Khang Đóa Hinh bĩu môi, tuy rằng biết đúng, nhưng có lẽ khi ở tuổi hai mươi lăm kiếp trước, nghe mất khả năng sinh đẻ làm rất tuyệt vọng, nghĩ là bị động chờ đợi.

      “Muốn ngừng…… Ít nhất cũng chờ đến khi làm xong đợt này ?” Cuối cùng miễn cưỡng : “Bằng tiền châm bỏ ra cũng uổng lắm? Nhiều lắm lần này được, về sau em làm nữa.”

      Thế này chẳng phải lại phải nhìn châm thêm vài lỗ nữa? Sắc mặt Nguyễn Đông Luân lại trầm xuống.

      “Đông Luân, đồng ý lần này thôi!” đôi mắt sáng nhìn , mềm giọng cầu xin.

      Nguyễn Đông Luân bất đắc dĩ, chiêu này luôn luôn rất hiệu quả. Giãy dụa sau lúc lâu, cuối cùng chỉ có thể thỏa hiệp như trước, “Nốt lần này, lần sau được lấy lý do này nữa.”

      Cho dù có con, với , vợ vẫn quan trọng hơn.

      “Vâng.” Mắt sáng lên.

      “Nghe con và Đóa Hinh định sinh con?”

      Nguyễn Đông Luân ngẩng đầu nhìn sắc mặt thể nào tốt hơn của bố vợ kiêm thủ trưởng, rất ngạc nhiên lúc làm ông lại nhắc tới chuyện trong nhà.

      Giờ phút này bọn họ ngồi trong phòng ăn ở nhà hàng, chờ đối tác đến ký hợp đồng.

      nghĩ nghĩ, mới : “Con hy vọng có hai đứa, nhưng muốn gò ép, nghĩ thuận theo tự nhiên là được, nhưng Đóa Hinh rất kiên trì.”

      phủ nhận mình cũng muốn có con, nhưng điều kiện trước tiên là Đóa Hinh phải khỏe mạnh, muốn thúc ép gì rồi lại nguy hiểm đến .

      Hóa ra là vì con nhà mình…… Lúc này vẻ mặt Khang Hành Đình mới dịu xuống.

      Ngẫm lại, tuy rằng trong lòng còn nhiều vướng mắc, nhưng thể phủ nhận Nguyễn Đông Luân quả là người chồng tốt, cho tới bây giờ cũng chỉ có con ông bắt nạt nó, nào có thấy nó thúc ép Đóa Hinh?

      “Con khuyên nó đừng liều như vậy ……” Chính là lời ra, Khang Hành Đình cũng ràng, thấy Nguyễn Đông Luân cưng chiều vợ đến mức này, khẳng định rất thương vợ vất vả, có thể khuyên được nên làm.

      Nhưng Nguyễn Đông Luân cũng giải thích gì về mình, chỉ : “Con cố hết sức.”

      Lúc trước lần châm cứu, cũng chưa thể làm cho mang thai, vì thế ở ngoài mặt chưa gì, tự mình làm rất khổ sở.

      Thấy rầu rĩ vui, trong lòng cũng chịu nổi. Nhưng nhận ra, có thể làm sao bây giờ?

      “Thôi được, chuyện này nữa, lấy hợp đồng lại đây, để ba xem lát.” Khang Hành Đình day day huyệt thái dương.

      thỏa thuận xong, chỉ cần ký tên, cũng có gì cần xác nhận lại, Nguyễn Đông Luân biết Khang Hành Đình muốn sang chuyện khác, yên lặng đưa hợp đồng qua.

      Lúc này, cánh cửa phòng bị gõ hai tiếng rồi mở ra.

      Gặp người đứng đầu công ty hợp tác với bọn họ là ông chủ Vương Diệu Minh, Khang Hành Đình và Nguyễn Đông Luân cùng đứng dậy chào hỏi ông ta.

      có lỗi có lỗi, tới muộn.” Vương Diệu Minh cười ha ha, cùng bọn họ bắt tay.

      “A, chúng tôi mới đến.” Khang Hành Đình khách khí trả lời.

      “Đúng rồi, đây là con tôi.” Đột nhiên Vương Diệu Minh quay đầu về phía người vẫn đứng ngoài cửa vẫy vẫy tay, “Con bé vừa tốt nghiệp năm ngoái, bây giờ ở trong công ty tôi thực tập, hôm nay nhân tiện mang con bé tới gặp để học hỏi.”

      “Chào giám đốc Khang, chào Nguyễn tiên sinh.” tuổi còn trẻ chậm rãi đến.

      Nguyễn Đông Luân ngẩng đầu lên, lại nghe thấy giọng của , đột nhiên cứng lại.

      Vương Yên Hoa? Làm sao ta có thể ở trong này? Trong đầu Nguyễn Đông Luân mảnh hỗn loạn.

      biết Thư ký Vương có cha là người có tiền, nhìn xuất thân và năng lực của ta, lúc trước cần gì phải chịu thiệt làm chân thư ký trong công ty của ?

      Chẳng lẽ cho rằng Vương Yên Hoa có ý gì với ?

      Tiếng Đóa Hinh đồng ý ở trong đầu vang lên, làm hơi chấn động.

      Có chuyện này sao? Năm đó Thư ký Vương là vì mới vào công ty? là người có gia đình rồi.

      “Làm sao vậy, Đông Luân?” Khang Hành Đình thấy thần sắc bất thường, hỏi.

      có gì.” Anhlập tức lấy lại tinh thần, mỉm cười với Vương Diệu Minh và con , “Giám đốc Vương, Vương tiểu thư, mời ngồi.”

      Chờ bốn người vào chỗ ngồi, Khang Hành Đình nhìn Vương Yên Hoa, cười : “Vương tiểu thư đơn giảm, vừa mới tốt nghiệp vào công ty của ba thực tập, giống con tôi, cũng vừa tốt nghiệp năm trước, nhưng lại bất ngờ la hét ra ngoài làm việc, bây giờ chỉ ở nhà chỉnh sửa bản thảo thôi.”

      Tuy như vậy, nhưng trong giọng ông tràn ngập cưng chiều với con .

      Vương Diệu Minh nghe người ta khen con , tự nhiên vui vẻ, cũng quên : “Là giám đốc Khang thương con, mới làm cho con làm việc mình thích.”

      “Ai, theo tôi có vấn đề gì đâu, tôi chỉ có trách nhiệm nuôi nó đến lúc lấy chồng thôi, cưới xong chồng của nó chăm sóc nó như thế nào, tôi làm ba cũng xen vào được.” Giọng Khang Hành Đình chua xót.

      “Tôi ngờ lệnh thiên kim kết hôn sớm vậy.” Vương Diệu Minh cũng rất kinh ngạc.

      “Nhưng con bé có gấp rút gì đâu!”

      Khang Hành Đình chua xót trừng mắt nhìn cái tên cướp con bảo bối của ông, Nguyễn Đông Luân cười cười.

      Hôn lễ của và Đóa Hinh, tuy được tổ chức trang trọng, nhưng cũng chỉ mở tiệc chiêu đãi bạn bè thân thiết, Vương Diệu Minh và Khang Hành Đình cùng lắm chỉ là quan hệ hợp tác bình thường, dĩ nhiên biết.

      Hợp đồng được thỏa thuận, chỉ còn động tác kí tên, vì vậy bốn người chuyện về việc nhà, khí ổn định hài hòa.

      Sau khi song phương xuất ra hợp đồng, trao đổi xác nhận sau khi kí tên, vừa vui vẻ ăn cơm vừa chuyện phiếm.

      Nhưng mà dần dần biết tại sao, đề tài từ từ chuyển sang Nguyễn Đông Luân và Vương Yên Hoa.

      Có lẽ do trong lòng còn băn khoăn, Nguyễn Đông Luân cảm thấy ánh mắt Vương Yên Hoa luôn đảo quanh người mình, thích cảm giác này, lại ngại Vương Diệu Minh, tiện thể ràng.

      nghĩ tuổi Đông Luân còn trẻ, nhưng mắt nhìn được rất xa.” Nghe xong Nguyễn Đông Luân về lĩnh vực phân tích thị trường, Vương Diệu Minh liên tục gật đầu, quên khen ngợi.

      “Nhưng cá nhân tôi quen thiển kiến, còn chưa có kinh nghiệm, giám đốc Vương quá khen.” thản nhiên .

      “Ha ha, người trẻ tuổi khiêm tốn là chuyện tốt, nhưng đừng tự coi mình quá. Khụ, phải tôi khoe khoang, Yên Hoa nhà chúng tôi cũng rất xuất sắc! Vào công ty bao lâu, lập được vài thành tích, chừng chưa cần đến vài năm, có thể tiếp nhận công ty tôi……”

      Nguyễn Đông Luân nhíu mày, chậm quá hiểu được ý đồ của cha con nhà Vương, nhưung xác định được rốt cuộc là ý của Vương Diệu Minh hay Vương Yên Hoa. Lúc trước vì chuyện hợp tác với Vương Diệu Minh, cũng qua công ty họ vài lần, cũng nhớ tđã ừng gặp Vương Yên Hoa.

      biết bản thân mình ở trước Vương Diệu Hoa ra càng hiểu ám chỉ, trước tiên chặt đứt ý nghĩ của bọn họ , để tránh chuyện càng thể cứu vãn.

      “Giám đốc Vương quả có phúc.” Trong khi Vương Diệu Minh ba hoa, ngắt lời : “Giống như vợ tôi có hứng thú với việc kinh doanh, tôi cũng chỉ có thể tốn nhiều tâm tư thay ấy.”

      “Vợ?!” Quả nhiên cha con nhà Vương thay đổi sắc mặt, “…… Kết hôn ?!”

      “Tôi và vợ tôi qua lại nhiều năm, năm trước khi ấy tốt nghiệp mới kết hôn.” Nguyễn Đông Luân mỉm cười, cúi đầu uống trà, làm bộ như thấy vẻ mặt khó coi của bọn họ.

      Đầu tiên Khang Hành Đình nghi hoặc làm sao đột nhiên nhắc tới Đóa Hinh, nhưng nhìn vẻ mặt của hai cha con, mới hiểu được tính toán của bọn họ.

      Lại có người trước mặt ông, muốn bắt cóc trợ thủ đắc lực kiêm con rể của ông?

      Khang Hành Đình thấy khó chịu, trong lúc nhất thời ngay cả hợp đồng cũng muốn đổi ý cầm lại rồi xé toạc, trực tiếp rời .

      Nhưng phản ứng của Đông Luân coi như làm người ta vừa lòng, nghĩ mình nên nhúng tay vào, cuối cùng ông miễn cưỡng nén tức giận xuống, gì, chỉ lặng lẽ nhìn hai cha con nhà kia.

      Vương Yên Hoa vẫn cứ bỏ qua, tươi cười, “ biết nào có phúc như vậy, có thể gả cho Nguyễn……”

      “Tôi cảm thấy có thể lấy được Đóa Hinh là phúc của tôi, đương nhiên, cũng muốn cảm tạ dẫn dắt của nhạc phụ nữa.” xong, mỉm cười với Khang Hành Đình.

      Cha con nhà Vương hoàn toàn ngây người, qua vài giây Vương Diệu Minh mới phản ứng lại: “Chẳng lẽ chính là con rể của giám đốc Khang?”

      “Đúng vậy.” Nguyễn Đông Luân vui vẻ gật gật đầu, “Vợ tôi hề hứng thú với công ty Khang gia, cho nên tôi càng phải cố gắng.”

      Nhìn hai cha con trợn mắt há hốc mồm, trong lòng vô cùng dễ chịu.

      Tốt lắm, cuối cùng lại giải quyết xong phiền phức của kiếp trước rồi, nhưng lại là do Đóa Hinh phát trước.
      tatimylitranthuy thích bài này.

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 10:
      Editor: đỗ đỗ béo


      “A – Làm sao ta có thể kết hôn được?” Vương Yên Hoa tức giận ném hết đồ từ bàn xuống.

      trẻ tuổi tướng mạo xinh đẹp lại thông minh, xuất thân cũng tốt, nhưng được nhà nuông chiều, tính tình tồi.

      Bình thường ở bên ngoài còn có thể vì giữ lại hình ảnh mà giả vờ giả vịt chút, nhưng về nhà kiêng nể gì cả.

      bình hoa thủy tinh tinh xảo bàn rơi xuống thành những mảnh vỡ, nhưng thấy tiếc chút nào, chỉ thấy cơn giận còn sót lại chưa biến mất.

      “Yên Hoa, cái tính này của con cũng nên sửa lại ? thể cứ tức giận vứt đồ vật như vậy được.” Vương Diệu Minh chỉ lần hối hận vì nuông chiều con.

      “Nhưng con tức quá! Làm sao ta có thể kết hôn?” Từ sống an nhàn sung sướng, lại thêm điều kiện bản thân rất tốt, tâm cao khí ngạo, đàn ông cùng tuổi cũng đặt trong mắt.

      Nhưng biết tại sao, lại chú ý tới Nguyễn Đông Luân.

      Lần đầu tiên theo cha đến công ty, thay mặt công ty của Khang gia cùng cha đàm phán, ánh mắt của liền thể rời khỏi người .

      Cách các luận điểm của về hạng mục dự án mà hai công ty hợp tác hề tầm thường, rất chặt chẽ, càng làm cho cảm mến .

      cũng tùy tiện tạo cơ hội quen biết với , chỉ muốn tìm cơ hội hoàn mỹ nhất, cũng chính là khi hai công ty kí hợp đồng, lấy thân phận là con của ông chủ công ty đối tác xuất trước mặt , làm cho hiểu được Vương Yên Hoa, có điều kiện tốt cỡ nào, phù hợp với tư cách là người phụ nữ của ?

      Còn nếu như có bạn ?

      Đương nhiên, tin người đàn ông xuất sắc như , phần lớn chết rồi, nhưng biết là có người nào là đối thủ của mình, lòng nhận định, chỉ cần bản thân cố gắng thêm chút nữa, có thể theo đuổi rồi.

      Nhưng tuyệt đối nghĩ rằng, kết hôn, đối tượng lại là thiên kim của ông chủ .

      luôn nắm chắc thế giới xung quanh mình, thể chịu đựng được những chuyện trái với mong muốn của .

      “Yên Hoa, ba nghĩ hay là con từ bỏ .” Vương Diệu Minh thở dài.

      Ông muốn vì chuyện này mà trở mặt với Khang gia, tuy Nguyễn Đông Luân kia tuổi trẻ thượng khinh, cũng phải là người dễ đối phó, mấy ngày nay ông tiếp xúc với Nguyễn Đông Luân, biết năng lực của .

      Mà trong bữa ăn ta đột nhiên nhắc tới vợ mình, chỉ sợ sớm nhìn ra ý đồ của hai cha con bọn họ.

      Con mình tuy thông minh, nhưng cũng phải là đối thủ của người ta.

      muốn, con chịu.” nắm chặt tay, “Con tin con thua Khang Đóa Hinh.”

      “Cho dù con thắng sao, người ta cũng kết hôn rồi……”

      “Kết hôn cũng có thể ly hôn.” cười lạnh, trong lòng có quyết định, “Ba, ba đừng nữa, con biết làm thế nào mà.”

      “Con là…… Ai.” Biết con mình khi quyết định cái gì, ai gì cũng nghe, Vương Diệu Quang chỉ còn biết thở dài.

      Quên , chờ con bé ngã lần, có lẽ hiểu được…… ?

      Kinh nguyệt lại tới nữa.

      Khang Đóa Hinh ở trong toilet, trừng mắt oán hận với màu đỏ kia, từ trong túi lấy ra băng vệ sinh, dán vào quần lót.

      Chẳng còn cách nào, bây giờ có người chờ bên ngoài, cũng chỉ có thể xử lý qua loa trước thôi.

      Từ lúc bắt đầu muốn có con, qua hơn nửa năm rồi, vì Đông Luân cho tiếp tục tiêm thuốc nữa, đành phải làm theo cách khác, nhưng mà từ lúc đó, nên uống, nên ăn, cái gì cũng nếm thử qua, cái bụng nửa điểm động tĩnh vẫn thấy gì.

      ra Khang Đóa Hinh cũng biết mình quá nóng vội, mới chỉ hơn nửa năm mà thôi, còn trẻ, cần phải lo lắng như vậy.

      Nhưng kiếp trước sinh non, mất khả năng sinh đẻ, để lại đáy lòng bóng ma tâm lý rất sâu, lý trí muốn bản thân đừng quá lo âu, nhưng tâm lý lại chịu khống chế.

      Đem rác ném vào thùng, xả nước ra khỏi toilet.

      Hôm nay là buổi tối thứ sáu, Nguyễn Đông Luân khó tan làm sớm được, hai người tâm huyết dâng trào chạy xem phim.

      Bộ phim này ở kiếp trước xem qua, là phim tình cảm, nhưng có lẽ do tâm trạng thay đổi, kiếp trước xem có cảm giác gì, lần này xem lại thấy cảm động rất nhiều.

      Nhìn nhân vật chính cẩn thận che chở, dụng tâm kinh doanh tình , phát mình đột nhiên hiểu được rất nhiều mẩu chuyện trước kia ràng hoặc cho là đúng. Trước kia vì mà liều lĩnh bỏ trốn, thậm chí cắt đứt với cha mẹ Khang Đóa Hinh chết, Khang Đóa Hinh bây giờ, hiểu phải luôn cố gắng học hỏi để làm sao cân bằng được tình thân và tình .

      Xem phim xong người rất đông, toilet xong, vất vả mới len được ra ngoài, liếc mắt cái nhìn thấy chồng mình chờ bên ngoài.

      Có lẽ vừa thưởng thức phim tình cảm ấm áp xong, lại thấy người đàn ông mà mình nhất, trong lòng bỗng dưng thấy lo lắng, nhanh về phía hơn.
      tart_trung thích bài này.

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 10.2
      Editor: đỗ đỗ béo

      Có lẽ vừa thưởng thức phim tình cảm ấm áp xong, lại thấy người đàn ông mà mình nhất, trong lòng bỗng dưng thấy lo lắng, nhanh về phía hơn.

      Nhưng ngay sau đó, lại có người khác xuất trước mắt , bước đến trước mặt chồng .

      khéo, Nguyễn, ngờ gặp ở chỗ này.” kia mở miệng.

      Khang Đóa Hinh trợn tròn mắt, quả thể tin được lại nhìn thấy người kia, hơn nữa lần này thời gian còn sớm hơn trước.

      Lúc trước Vương Yên Hoa vào làm trong công ty của Đông Luân là lúc hai mươi sáu tuổi, nhưng nay vừa mới tròn hai mươi tư.

      Hơn nữa…… Sao biết bọn họ biết nhau từ khi nào?

      Bên kia, Nguyễn Đông Luân nhìn thấy Vương Yên Hoa, cũng ràng sửng sốt.

      Nhưng dù sao còn bàn tới công việc, cũng thể nhìn đối phương, vì vậy nhàn nhạt lên tiếng chào hỏi, “Chào Vương tiểu thư.”

      Nguyễn hăng hái đấy, lại xem những phim kiểu này.” Vương Yên Hoa giọng .

      thực tế ở đây gặp Nguyễn Đông Luân chút cũng hề ngẫu nhiên, là chủ ý đến làm đổ bức tường của .

      có cách, đem dự ác hai công ty hợp tác quăng cho người khác xử lý, đến công ty Khang gia nhìn thấy , đành phải tìm người trong đó, sau đó cố ý tạo ra cuộc gặp gỡ tình cờ, nhân tiện quan sát chút cái người tên Khang Đóa Hinh ở với kia.

      Nếu vận khí tốt, chừng còn có thể làm cho Khang Đóa Hinh hiểu lầm gì đó.

      Với vẻ ngoài xinh đẹp của minh, luôn luôn có lòng tin.

      “Loại phim nào?” Nguyễn Đông Luân nhíu mày, hỏi chút để ý.

      giương mắt nhìn , “Dĩ nhiên là xem phim tình cảm hài, em cũng biết là thích xem thể loại phim này đâu!”

      Nguyễn Đông Luân dò xét hồi lâu, mới chậm rãi mở miệng, “Chúng ta hẳn là thân thuộc gì, sao biết tôi thích xem thể loại phim này?”

      “A, em chỉ cảm thấy…… Với cá tính của , hẳn là thích xem những bộ phim có chiều sâu……”

      “Thế này cũng thú vị rồi.” lạnh lùng gợi lên khóe môi, “Rạp chiếu phim chiếu nhiều phim như vậy, làm sao mà biết tôi xem phim nào? theo dõi tôi?”

      Câu cuối cùng kia chính là dự đoán, nhưng nhìn Vương Yên Hoa biến sắc trong phút chốc, biết mình đoán đúng rồi.

      sợ hãi kinh ngạc là lừa người.

      Nguyễn Đông Luân nghĩ tới, trong trí nhớ đối với công việc Vương Yên Hoa luôn tận tâm hết sức, thế nhưng lại cố ý theo dõi mình.

      Lại nhớ tới lúc trước khi ký hợp đồng, Vương Diệu Minh muốn giới thiệu con cho , sau đó cùng Vương Yên Hoa thường lấy danh nghĩa hai bên công ty hợp tác chạy đến công ty Khang gia — đương nhiên, dự án này, giao cho người khác xử lý, dù sao Khang gia thảo luận có phân lượng cho hai người đàn ông, cũng vui khi gặp người phụ nữ có ý nghĩ kì quái với .

      Kiếp trước rất sơ sẩy, vẫn là tâm tư của ta quá kín đáo, mới phát người phụ nữ này ràng có ý đồ khác, khó trách Đóa Hinh qua vẫn để ý ta như vậy.

      Nhưng bây giờ giống thế, cứ việc cho Vương Yên Hoa che giấu rất kĩ, dù tình cờ gặp ở công ty Khang gia, cũng chỉ là mỉm cười chào hỏi, chưa có câu tùy tiện nào, giống Hứa Tĩnh Á chanh chua nhưng vụng về, có ý đồ phá hoại tình cảm giữa và Đóa Hinh, nhưng nếu để tâm chút, bình thường dễ chú ý tới dấu vết để lại, lúc này thấy ta có ý với .

      Tuy vẫn hiểu, vì sao ta có thể lờ việc kết hôn, nhưng thề tuyệt đối phạm sai lầm giống kiếp trước nữa.

      “Theo dõi gì chứ? Chỉ là đúng lúc em nhìn thấy từ sảnh phòng chiếu số 2 ra……” cân não xoay chuyển rất nhanh, bắt đầu giải thích.

      Nhưng thoáng nhìn thấy vợ Nguyễn Đông Luân, lại vô tâm khách sáo với .

      nhìn ra vẻ mặt khiếp sợ của Khang Đóa Hinh, mắt thấy động tác muốn xoay người của , máu trong người đột nhiên cảm giác như ngừng chảy.

      Vẻ mặt kia, hiểu sao làm nhớ tới đơn ly hôn của kiếp trước.

      Giây tiếp theo, thân thể cử động.

      “Đóa Hinh!”

      Nguyễn Đông Luân bước từng bước tới, thấy muốn trốn , bắt được tay , bắt được trong mắt lên kinh hãi đau xót, trái tim đột nhiên bị tóm chặt.

      chuyện, lại cảm giác được bàn tay bé trong tay mình hơi giật lại, như phản xạ càng nắm lấy bàn tay bé kia càng nhanh.

      ! Có thanh trong đầu kêu gào, trong lòng dâng lên sợ hãi rất lớn.

      Làm ơn, Đóa Hinh, đừng rời khỏi nữa!

      Mất , lần là đủ lắm rồi, biết làm sao mình có thể chịu được lần thứ hai.

      Khang Đóa Hinh biết mình nên yếu đuối như vậy.

      Như Lí Nguyên Linh , người đàn ông này là chồng , là vợ chính thức, có lý gì lại làm cho người thứ ba hung hăng trèo lên đầu , có lẽ do kiếp trước Vương Yên Hoa là bóng ma quá lớn của , làm cho rất khó đối mặt với Hứa Tĩnh Á cũng như đối mặt với ta.

      biết vì sao kiếp này Nguyễn Đông Luân lại gặp lại Vương Yên Hoa, cũng biết vì sao mình lại tranh toilet, kiếp trước làm cho gặp vô số ác mộng, làm cho tự ti hối tiếc, tự biết xấu hổ, thậm chí thừa nhận chịu được áp lực làm cho thể kìm được giây mà kí vào đơn ly hôn, vì sao lại quay lại sinh mệnh cho .

      Hơn nữa khắc trước đấy, còn vì thể mang thai mà tâm trạng sa sút……

      Trong nháy mắt đó, nghĩ chạy trốn xa, tìm nơi nào có người quen biết mình vụng trộm làm lành vết thương.

      Đến khi lực ấm áp đổi, cầm chặt tay .

      “Đóa Hinh.” Nguyễn Đông Luân gọi đều, trong giọng tràn đầy tình cảm.

      sững sờ quay đầu lại, nhìn thấy trong mắt tràn đầy lo lắng…… Và đau lòng.

      theo bản năng giật giật khi bị nắm lấy, có ý muốn giãy ra, lại thấy sắc mặt trở nên hốt hoảng, lực nắm bỗng dưng mạnh hơn.

      liều chết nhìn , làn môi đầy đặn đẹp mắt trở nên hơi trắng.

      Đừng .

      hình như nghe được thanh này, nhưng cũng thấy mở miệng, làm Khang Đóa Hinh có chút hoang mang.

      Đừng .

      thanh kia lại lớn hơn nữa.

      Rốt cuộc là từ đâu đến?

      Đóa Hinh, đừng buông tay.

      Nhìn vẻ mặt Đông Luân còn hoảng sợ hơn mình, Khang Đóa Hinh đột nhiên hiểu được.

      Đó là giọng trong lòng .

      Tuy chưa ra miệng, nhưng mặt mày , nắm chặt tay, tâm của , đều ràng hiểu rằng gọi , xin đừng bỏ .

      say đắm, ràng là như vậy, cũng thèm liếc Vương Yên Hoa bên cạnh cái.

      Thắng thua ra rất ràng, giống như Hứa Tĩnh Á lúc trước, mặc kệ mấy đó bày mưu thế nào, Đông Luân cuối cùng vẫn , vẫn để ý đến người vợ là .

      lòng của đều hướng đến , phụ nữ khác thích thế nào, như thế, việc gì phải so đo?
      tatimyli thích bài này.

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 10.3
      Editor: đỗ đỗ béo



      à, giới thiệu mỹ nữ này với em sao?”

      Vương Yên Hoa muốn cướp Đông Luân từ tay , đương nhiên thể làm cho ta được như ý, càng như thế, càng thể ra tình cảm chim cá với Đông Luân.

      Điều chỉnh tốt tâm trạng, Khang Đóa Hinh ưỡn ngực vì tình và hôn nhân của mình chiến đấu.

      Nhưng hành động này của , lại làm Nguyễn Đông Luân sợ ngây người.

      cứ tưởng rằng tức giận xoay người bước , lại nghiêm trọng hơn, chừng còn có thể đưa ra cái đơn ly hôn khác, ngờ lại quay người lại câu, làm sửng sốt mất ba giây mới phản ứng lại.

      “Khụ, vị này là Vương tiểu thư, công ty ba ấy có hợp tác quan hệ hợp tác với Khang gia.” Đây là nhấn mạnh bọn họ chỉ là đơn thuần gặp nhau trong công việc, “Vương tiểu thư, vị này là vợ tôi, Đóa Hinh.”

      “Hóa ra là Vương tiểu thư, xin chào.” Khang Đóa Hinh tự nhiên phóng khoáng bắt tay với đối phương, “Hy vọng trong công việc Đông Luân gây phiền toái gì cho .”

      “A, làm sao…… Làm sao có thể thế được?” Trong lòng Vương Yên Hoa bực bội, lại chỉ có thể mỉm cười cứng ngắc đáp lời, “ Nguyễn rất lợi hại.”

      “Đương nhiên rồi.” Khang Đóa Hinh cười híp mắt, “Nếu việc gì tôi phải ra tay trước, sớm đem ấy về nhà?”

      “Làm sao mà thấy, mới là người đem em về mới đúng?” Bình thường mấy câu kiểu này Nguyễn Đông Luân trước mặt người khác, nhưng giờ phút này vì thể ra tâm ý của mình với Đóa Hinh, thêm cả chặt đứt ý nghĩ của Vương Yên Hoa, ngại ràng hơn.

      “Được rồi, phải là chúng ta đều đem người khác đính lấy.” Khang Đóa Hinh cười hì hì .

      Vương Yên Hoa phát , khi bọn ngóng nhìn lẫn nhau, có khí thấy ai, người khác thể tham gia.

      Trong nháy mắt, bỗng nhiên có chút do dự.

      có cảm tình với Nguyễn Đông Luân, nhưng dù sao cũng chỉ là đơn phương nhìn , hai người chưa bao giờ từng có tiếp xúc.

      biết mình thua Khang Đóa Hinh ở điểm gì, tốt nghiệp đại học Z khoa tiếng Trung sao? về thông minh tài trí, thậm chí là vẻ ngoài, đều nắm chắc phần thắng hơn Khang Đóa Hinh, chỉ cần nghĩ, làm Nguyễn Đông Luân mình, cũng chỉ là vấn đề thời gian.

      Chính là, rất muốn vì người đàn ông này, mà phí nhiều tâm tư như vậy sao?

      Hoặc là nên hỏi, ta đáng để trả giá nhiều sao?

      Vì xem ra bây giờ, muốn nhường Nguyễn Đông Luân nhà mình Khang Đóa Hinh ngược lại chọn mình, chỉ sợ phải chuyện dễ dàng.

      “Vương tiểu thư.”

      hoàn hồn, phát Nguyễn Đông Luân nhìn mình.

      Sau đó nghiêm túc mở miệng, “Tuy rằng những lời này, có lẽ hết sức hời hợt , nhưng tôi vợ tôi, rất rất , đến mức thể vì ấy mà bỏ qua tất cả, kể cả tính mạng của tôi. Cho dù có kiếp sau, tôi cũng chỉ ấy.”

      Đây là , vĩnh viễn có cơ hội sao? Đột nhiên vẻ mặt Vương Yên Hoa lạnh , xù gai như con nhím, “Cho nên? Nguyễn cho em biết chuyện này để làm gì?”

      Chưa bao giờ mình thích trước mặt mà? Nếu người này dám tùy tiện xin lỗi vẫn từ chối , tuyệt đối cười nhạo tự mình đa tình!

      Đây chính là vấn đề mặt mũi và tự trọng.

      Bất thình lình, Nguyễn Đông Luân mỉm cười với , có lẽ bọn họ từ vài lần tiếp xúc ngắn ngủi tới nay, đối xử với bằng vẻ mặt ôn hòa nhất rồi.

      ra tôi muốn , Vương tiểu thư là xinh đẹp và thông minh, có tương lai, nhưng nếu quá nóng vội, lòng muốn phát triển nghiệp, có lẽ xem cảnh tú lệ bên cạnh. Công việc dĩ nhiên là quan trọng, nhưng cũng đừng nên ngại dừng lại, để ý những việc tốt đẹp cạnh mình.”

      xong, dịu dàng nhìn vợ, rất dễ nhận ra đây là “việc tốt đẹp” của .

      Vương Yên Hoa đương nhiên rất thông minh, chẳng phải như vậy, ra vẫn là từ chối .

      Nhưng dùng cách “khuyên” như vậy, lại làm cho rất khó tức giận.

      thừa nhận xinh đẹp và năng lực của , cho nên, phải tốt, mà là gặp Khang Đóa Hinh trước, rồi sau đó quyết định đem nửa đời sau giao cho .

      Nghĩ như thế, ít nhiều cũng làm Vương Yên Hoa thoải mái với cơn giận hơn rất nhiều.

      “Cũng phải nếu như có phong cảnh đáng giá để em nghỉ chân xuất .” Sau lúc lâu, : “Cho tới bây giờ, em vẫn chưa thấy.”

      Lời cao ngạo, lại đồng thời ràng cho thấy, xứng làm cho nghỉ chân.

      xuất , chỉ cần chú ý nhiều hơn, đừng cự người ngoài ngàn dặm, lấy điều kiện xuất sắc của , nhất định có người như vậy xuất .” Nguyễn Đông Luân gật đầu khẳng định, càng nắm chặt bàn tay kia.

      như vậy, đương nhiên chủ yếu vẫn là chặt đứt ý nghĩ của Vương Yên Hoa với mình, nhưng mặt khác, dù sao kiếp trước cũng từng là trợ thủ đắc lực của , hy vọng có thể nghĩ thông suốt, tìm thấy hạnh phúc của mình……

      Sau đó, đừng hại Đóa Hinh thương tâm tức giận lần nữa!

      xin lỗi.” Tạm biệt với Vương Yên Hoa xong, Nguyễn Đông Luân mở miệng.

      “Hả?” Khang Đóa Hinh đáp lại thản nhiên.

      hít vào hơi, “ biết cảm giác ghen tị có bao nhiêu khó chịu, lại còn cho em nhìn thấy ấy.”

      Tuy rằng nhìn thấy Vương Yên Hoa cũng phải là điều muốn.

      nên xin lỗi em, nhưng phải vì Vương Yên Hoa xuất , mà là cho em biết, gặp lại ấy.”

      thở dài, “ chỉ nghĩ em nghe đến ấy, lại vui thôi.”

      “Vậy bây giờ cảm thấy em có vui ?”

      có……” dừng chút, trong lòng thấy áy náy, “Xin lỗi, nên gạt em.”

      “Quên .” Khang Đóa Hinh đột nhiên cười khẽ, “Biểu hôm nay tệ, lần này bỏ qua cho .”

      Bây giờ nghĩ lại, phản ứng vừa rồi của cũng hơi quá, có lẽ bóng ma kiếp trước quá sâu .

      Đông Luân như vậy, bảo vệ khắp nơi, mọi việc đều nghĩ về đầu tiên, cần có tự tin vào mình mới đúng.

      “Đóa Hinh.” do dự lát, “Kiếp trước…… Có phải kiếp trước Vương Yên Hoa hoặc làm gì đó với em phải ?”

      “Sao…… Tự nhiên hỏi vậy?”

      “Em nhìn ấy rất bình thường…… Lúc trước khi đối mặt với Hứa Tĩnh Á hề giống nhau.” thầm trách bản thân mình, sao tận bây giờ mới nghĩ đến.

      qua căn bản hề nghĩ Vương Yên Hoa có ý với mình, nhưng nay phát , rất ràng Vương Yên Hoa vì muốn đạt được mục đích, thủ đoạn có bao nhiêu lợi hại, cho nên bắt đầu nghi ngờ kiếp trước Đóa Hinh hiểu địch ý với ta, có phải vì Vương Yên Hoa từng tổn thương đến ?

      Khang Đóa Hinh trả lời ngay, yên lặng nhớ về kiếp trước Vương Yên Hoa trương nha vũ trảo với qua lời .

      ra vẫn thấy đau, khắc vết thương vào trong linh hồn , từng có bao nhiêu đêm cười ầm ĩ trong ác mộng của , làm sao quên là có thể quên?

      “Có là có……” Cuối cùng, khẽ.

      ta từng với em cái gì?” Nguyễn Đông Luân đột nhiên khẩn trương đứng lên, toàn thân căng thẳng.

      Nhìn bộ dạng kia của , nếu lúc trước mình bị Vương Yên Hoa khi dễ như thế nào, chỉ sợ lập tức quay đầu về làm thịt người mất.

      Khang Đóa Hinh thoải mái cười, “Quên , mấy chuyện đấy còn quan trọng nữa.”

      Kiếp trước bị lời chanh chua của Vương Yên Hoa đúng chỗ, vì tự ti mà thể với , chỉ có thể nghe lời châm biếm nhục nhã, yên lặng nuốt tủi thân vào bụng.

      Kiếp này lại cảm thấy cần phải ra miệng.

      Vương Yên Hoa của kiếp trước ở lại kiếp trước, bây giờ lại xảy ra việc này, có lẽ sau này cũng có gì xuất trước vợ chồng bọn họ nữa, tội gì vì chuyện kiếp trước, mà phải khó xử với mình cũng như khó xử cho người khác?

      Nhưng phản ứng này của , lại làm Nguyễn Đông Luân càng lo lắng, “ cho biết!”

      .”

      muốn biết ta từng làm gì với em.” càng như vậy, lại càng lo.

      cho .”

      “Đóa Hinh!” vừa đau lòng vừa tức gọi.

      “Này, biết nghĩ như thế, cố gắng hơn chút nữa !” vỗ vỗ .

      “Cố gắng?” Vẻ mặt Nguyễn Đông Luân hiểu.

      “Đúng vậy, cố gắng “tạo người”.” chớp mắt, “Chờ em mang thai, sinh con thuận lợi, cho .”

      Cái gì với cái gì? đầu toàn hắc tuyến, hoàn toàn hiểu làm sao mà chủ đề lại nhảy cóc nhanh như vậy, “Khang Đóa Hinh, rồi chỉ cần em mạnh khỏe, tình nguyện cần có con……”

      Đây là lòng, có con trong lòng có lẽ có nuối tiếc, nhưng ai sinh ra lại có mấy tiếc nuối?

      Bây giờ bọn họ bất ngờ quay trở lại, lần rồi lần trải qua nhân sinh, muốn bù lại quá nhiều tiếc nuối, cũng có cơ hội mang thai lần nữa, còn về sau này đến tột cùng có thể thuận lợi mang thai và sinh con ra hay , đối với , quan trọng như vậy.

      “Em biết rồi.” Vẻ mặt lộ “Em mất trí nhớ được chưa”.

      “Vậy em còn tránh chuyện này?”

      “Nhưng đây là , cũng phải em. Em muốn có con, được sao?” chơi xấu .

      ra có thể có con hay là chuyện thứ yếu, quan trọng là, ảo não bất đắc dĩ lại đau lòng lo lắng, quá tốt…… đáng .

      Đáng đến mức hại nhịn được có ý định đùa , hì hì.

      làm gì đều có dự tính trước, nhanh chậm, chỉ có đối mặt với chuyện liên quan đến , mới có thể thất thố như thế.

      Ai, rất rất để ý !

      muốn buộc garô……” Đỡ phải cả ngày nhớ thương , luôn áy náy tự trách.

      Cái này làm Khang Đóa Hinh kinh hãi.

      “Này, em cảnh cáo nhé, trước khi em sinh con, được buộc garô, nếu dám , em, em ……”

      nhíu mày, “Em ?”

      “Em …… Em với chuyện ly hôn…… Ly hôn……” Đáng ghét, vì sao ngay cả chỉ đùa chút muốn sẵng giọng nhưng cũng ra được, cái can đảm dám đưa tờ đơn ly hôn kia chạy đâu rồi?

      Nhưng Nguyễn Đông Luân cũng cho cơ hội từ chối, dứt khoát trực tiếp ôm lấy , dùng sức hôn cái miệng nhắn còn muốn lời độc kia.

      Ly hôn? Hừ, kiếp sau cũng đừng nghĩ.

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Phiên ngoại – con
      Editor: đỗ đỗ béo


      Ban đêm, Nguyễn Đông Luân như trước nằm nửa người giường xem tài liệu, nhưng có chút yên lòng.

      Hôm nay, là ngày rất đặc biệt.

      Năm nay ba mươi tuổi, vừa đúng ngày xảy ra tai nạn xe lần đó, nhưng lần trở lại nhân sinh này hoàn toàn khác biệt.

      công tác, đón máy bay, cho nên cũng xảy ra tai nạn. Đương nhiên quan trọng nhất là, bọn họ còn ở cạnh nhau, ly hôn.

      Những năm gần đây, có lúc nào là cảm tạ trời xanh cho bắt đầu lại, có cơ hội sửa chữa sai lầm.

      Trong phòng tắm có tiếng nước chảy, Đóa Hinh có thói quen tắm lúc này, sau đó lên giường ngủ.

      Hôm nay cũng vậy.

      Nghe thanh này, còn có cảm giác an tâm và hạnh phúc.

      Mười phút sau, Khang Đóa Hinh mặc áo ngủ từ trong phòng tắm ra, vẻ mặt ai oán bĩu môi, lên giường, dựa vào người .

      “Sao vậy?” bỏ tài liệu xuống, đưa tay kéo vào lòng.

      Vừa tắm xong toàn thân ấm áp đáng lại thơm ngào ngạt, bây giờ người ôm trong ngực hoàn toàn là tiêu chuẩn của nhuyễn ngọc ôn hương.

      “Kinh nguyệt của em lại tới nữa rồi.” Vẻ mặt đáng thương hề hề.

      “Đến đây tới rồi.” nghĩ nghĩ, “Bụng thoải mái sao? Có muốn thuốc giảm đau ? Hay là pha cho em cốc ca cao nóng hay là đường đỏ nhé?”

      cần đâu.” rầu rĩ , hai năm trước tĩnh dưỡng thích đáng, thân thể tồi, bây giờ MC đến cũng đau, “Chính là lại mang thai thôi.”

      “Sao lại nghĩ đến chuyện mang thai?” nhíu mày.

      “Người ta muốn có con mà.” được sao?

      “…… Có cần thiết phải cố chấp thế ?”

      “Trời ạ, hiểu đâu!” Bao nhiêu người có thể có lại nhân sinh lần nữa? Bây giờ có cơ hội này, tự nhiên nghĩ bù đắp lại những tiếc nuối qua.

      hiểu.” Giọng có chút bất đắc dĩ, “Thuận theo tự nhiên phải là được sao?”

      ra tâm trạng của là vậy, đặc biệt tránh thai, nhưng cũng nghĩ cố ý “Tạo người”.

      Dù sao bọn họ cũng vội.

      “Quên , gì với cũng vô ích.” Khang Đóa Hinh thầm, tựa đầu trước ngực , giống mèo con chui vào.

      “Em ấy à, là càng lớn tính càng trẻ con.” xoa xoa tóc , trong giọng tràn ngập cưng chiều.

      “Còn phải là do chiều em .” cười hì hì, “Đúng rồi, hôm nay em nhận được thiếp cưới của Yên Hoa đấy.”

      Nhắc tới tên người kia, sắc mặt Nguyễn Đông Luân lập tức trầm xuống, “Em vẫn còn có liên lạc với ấy?”

      có vài phần chột dạ, “Ách, cũng thỉnh thoảng, ra cũng phải là thân thiết lắm……”

      Hai năm qua khi Đông Luân nghe được cái tên Vương Yên Hoa đều có phản ứng này, ngược lại và Vương Yên Hoa cũng có khi gặp nhau.

      Tuy kia có chút tâm cơ, mồm miệng có chút khinh bỉ, nhưng đối xử với bạn bè coi như tệ — đương nhiên, trước đấy là có quan hệ thiệt hơn gì với .

      Bạn bè nhiều lắm, vài năm trước mấy lần tình cờ vài lần ở gặp được Vương Yên Hoa thường tập thể dục trong câu lạc bộ, cũng bắt đầu tán gẫu.

      thân thiết sao lại đưa thiếp cưới cho em? Đừng để ý đến ta.” hừ lạnh.

      “Tốt xấu gì cũng là công ty Khang gia hợp tác với công ty của nhà ấy bốn năm rồi, tham dự hôn lễ của ấy cũng có gì lạ mà.”

      chỉ nghĩ nếu ta những lời này em thích.” tức giận như trước.

      Hai năm trước, cuối cùng cũng “Đạt được mục tiêu”, nghe Đóa Hinh ra giai đoạn lịch sử kia, biết được kiếp trước sở dĩ đòi ly hôn , Vương Yên Hoa “ thể kể công”, tức giận đến mức thiếu chút nữa trực tiếp đến Vương gia bóp chết ả đàn bà kia.

      Có thể vì công việc phải gặp công ty nhà ta là cực hạn, dự án hợp tác cũng giao cho người khác xử lý, hoàn toàn nghĩ đến người phụ nữ kia.

      “Đều là những chuyện từ kiếp trước, nhưng kiếp này ấy lại đối xử với em như thế.” là người bị hại còn buông ra, cần gì vẫn phải canh cánh trong lòng? “…… Biết trước thế này cho nữa.”

      ta tốt với em, hại em bây giờ còn suốt ngày muốn có con.” thấp giọng .

      Có lẽ làm phẫn nộ, vẫn là tự giận bản thân làm cho chịu tổn thương lớn như vậy.

      Năm đó nếu phải do sơ sẩy của , sao bây giờ lại cố chấp thế này?

      “Là em muốn có con, liên quan đến ấy.” Khang Đóa Hinh lẩm bẩm.

      “…… Nguyễn phu nhân, em có hai con rồi, còn chưa thỏa mãn sao?” Nguyễn Đông Luân rất đau đầu.

      Hai năm trước sinh đứa thứ nhất, nửa năm trước lại sinh đứa thứ hai, còn vừa vặn nam nữ, lại hoàn mỹ như thế, nhưng hiểu rốt cuộc vì sao vẫn cố chấp trong chuyện mang thai sinh con này.

      “Dù sao cũng phải là nuôi nổi, càng nhiều càng tốt thôi!” Khang Đóa Hinh xấu hổ cười.

      ra con cái vẫn là thứ yếu, từ hai năm trước thuận lợi sinh hạ đứa con khỏe mạnh xong, cũng rất thỏa mãn, rất khoái nhạc, càng miễn bàn nửa năm trước báo lại là con , làm cảm thấy toàn bộ sinh mệnh này đều viên mãn, tiếc nuối gì nữa.

      Bây giờ ra điều làm biết chán, là nhìn bị đùa đến mức đau lòng thôi, lại chỉ có thể dung túng vẻ mặt bất đắc dĩ.

      Những lời này làm sao có thể cho biết được? Hắc hắc.

      “Gì mà càng nhiều càng tốt, sinh con cũng rất tổn hại đến sức khỏe đấy biết ?” thở dài.

      Con đương nhiên là nuôi nổi, nhưng sức khỏe an nguy của tuyệt đối quan trọng hơn.

      “Là nghĩ rất nghiêm trọng, em còn tính sinh năm mười đứa để chơi đùa đây!” hào hứng bừng bừng .

      “……” Nguyễn Đông Luân nhất thời được gì nhìn trời cảm thán.

      thấy, hay là lập tức buộc garô tốt hơn.”

      [ Hết trọn bộ ]
      Ngày bắt đấu: 4/6/2012
      Ngày hoàn: 4/6/2013
      tatimyli thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :