1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Quay Trở Về Tuổi 17 - Đan Ninh (10c + 1PN) [Trọng Sinh]*ĐÃ HOÀN*

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 8.1
      Editor: đỗ đỗ béo


      Ngồi ở Nguyễn gia lúc, hai người mới rời .

      “Vốn định về nhà cất hành lý trước, rồi mới tìm em, ngờ lại gặp em ở nhà .” Nguyễn Đông Luân vừa lái xe vừa : “Xem ra em và mẹ thân lắm rồi.”

      “A…… Mẹ tốt lắm.” xấu hổ lúng túng với .

      “Kiếp trước chẳng phải em biết rồi sao?” buồn cười nhìn cái, “Ừ, nhớ năm ngoái lúc mẹ nằm viện chữa ung thư, hình như từng qua có cùng bà chuyện, hẳn là em rồi?”

      Cái này, trí nhớ tốt như vậy sao? Đáy lòng Khang Đóa Hinh thầm.

      Hai năm nay thường xuyên chạy qua Nguyễn gia như vậy, bên là vì rất thích mẹ chồng tương lai, nhưng mặt khác cũng là thay bận làm tròn chữ hiếu, nhưng sao có thể biết xấu hổ cho biết.

      Nhưng , Nguyễn Đông Luân làm sao có thể biết? Chẳng qua bọn coi người kia là nửa linh hồn của mình, hai bên cần cảm ơn.

      Vì vậy cười cười, cảm động trong lòng.

      “Bây giờ có muốn đâu ?”

      “Thế nào cũng được, em có ý kiến.” Khang Đóa Hinh suy nghĩ, “Nhưng tối hôm nay 6 giờ rưỡi phải về nhà rồi, ba em dặn thế.”

      nghiêm trọng đoán ba căn bản biết hôm nay gặp Nguyễn Đông Luân, mới cố ý muốn về nhà sớm hơn.

      Nhưng kinh nghiệm từ kiếp nhắc rằng, tốt nhất đừng vì chuyện Đông Luân mà cãi nhau với ba, chỉ làm ba thêm ghét Đông Luân hơn mà thôi, có khi nếu mình chiều theo ý ba, còn có thể làm cho ba tự cho là thắng Đông Luân, mà mừng thầm. Vì vậy cũng thêm gì nữa.

      Đàn ông, đôi khi chẳng phân biệt tuổi đều ngây thơ như nhau.

      Nguyễn Đông Luân trầm ngâm lát, “ hiểu rồi, nhà em cũng gần đại học Z dạo là tốt rồi, tránh để kịp giờ.”

      Bọn họ trở lại đại học Z, dừng xe ở ngoài trường, Khang Đóa Hinh thấy có xe buýt dừng ở đầu đường chờ đèn đỏ. Kính chắn gió treo trước tên người lái xe, thoạt nhìn rất quen mắt.

      Trong đầu đột nhiên lên gì đó, vừa chạy xuống xe vừa vẫy tay với Nguyễn Đông Luân, “, nhanh lên!”

      Nguyễn Đông Luân hiểu dụng ý của , nhưng vẫn ngoan ngoãn chạy theo đến xe buýt bên cạnh, cũng bị kéo lên xe.

      vất vả mới lấy ra mười lăm đồng tiền lẻ từ ví tiền, vẻ mặt hoang mang nhìn bạn , “Em muốn đâu?”

      hiểu vì sao bọn họ ràng có xe, còn muốn xe buýt.

      còn nhớ xe buýt này ?” Khang Đóa Hinh cười meo meo hỏi.

      “Em xe số 37?” sửng sốt, “Lúc đầu chúng ta quen nhau ở đây?”

      Lần đầu tiên gặp nhau ở kiếp trước của bọn họ, chính là tại xe buýt, mặc dù chuyện nhiều năm rồi, nhưng ký ức về ngày đó vẫn rất ràng.

      “Đúng vậy. Hôm đó rất nhiều người, kết quả cẩn thận là đổ cà phê vào váy em.” kéo tìm chỗ ngồi xuống, , đột nhiên nở nụ cười, “Khi đó lo lắng hơn em, phải vội dạy thêm, rảnh mua bộ đồ mới với em, nên ghi lại số điện thoại với tên cho em.”

      có cách liên lạc của nhau, có lần đầu tiên rồi lần thứ hai hẹn gặp mặt, rồi lại ở cạnh nhau.

      “Khụ khụ, ra……” Đột nhiên Nguyễn Đông Luân có chút tự nhiên, thú nhận bí mật cất giấu trong lòng nhiều năm, “Hôm đó có vội dạy đâu.”

      Chẳng qua vịn cớ này để liên lạc với thôi.

      Lại tiếp đây là lần đầu tiên của hai cuộc đời , có thể cũng là lần cuối cùng, đến lúc chuẩn bị lần đầu gặp nữ sinh, còn mịt mờ làm cho người ta hoàn toàn nhìn ra.

      “Cái gì? cũng mưu mô lắm nhé!” Đến tận lúc này Khang Đóa Hinh mới biết được chân tướng, vừa ngạc nhiên vừa buồn cười nhìn chằm chằm, “Mọi người đều cảm thấy chất phác thà, ngờ còn rất lưu manh!”

      Đó là vì tâm cơ của , cho tới bây giờ cũng chỉ suy nghĩ lo lắng cho những việc có ý nghĩa, như hay nghiệp của , những chuyện khác quan trọng. Nguyễn Đông Luân cong môi, muốn ra lòng mình.

      “Kỳ , người trêu cũng phải chỉ mình …… Nếu muốn gặp lại , em vì chút chuyện này, mà hẹn gặp đâu.” Khang Đóa Hinh có chút thẹn thùng nháy mắt với mấy cái.

      ra chúng ta sớm có kế hoạch rồi?” bất giác bật cười, tham lam nhìn đáy mắt lóe ra ánh sáng.

      biết ? Lúc ấy cũng là tài xế này lái xe đấy.”

      “Em…… Ngay cả tên người lái xe cũng nhớ ?”

      “Cũng chỉ nhớ người lái xe này thôi.” giơ tay chỉ chỉ bảng tên của người lái xe ở phía trước, “ xem, tên ta rất đặc biệt.”

      “Cố Kim Sinh*?” Tên này hợp với họ này, quả rất đặc biệt.

      *Kim Sinh = kiếp này

      “Vâng, kiếp trước em để ý rồi, khi đó chỉ cảm thấy thú vị, nhưng bây giờ lại nghĩ đến chúng ta.” thở dài, “Chuyện kiếp trước, vui vẻ cũng tốt, khổ sở cũng được, quan trọng nhất là cố gắng ở kiếp này.”

      Về chuyện qua , cứ để nó vĩnh viễn lắng đọng lại trong trí nhớ .

      “Em đúng, nhưng vẫn thấy may mắn khi chúng ta từng có kiếp trước. Kiếp trước hạnh phúc, khiến chúng ta hiểu được tình , kiếp trước đau khổ, để cho chúng ta hiểu tình cũng cần tổ chức.”

      Những thứ đau khổ kia qua, là đau tận tim gan, nhưng phải trải qua, mới làm cho người ta càng biết quý trọng.

      Khang Đóa Hinh nghĩ đến mười năm như giấc mộng kia, cuối cùng gật đầu đồng ý lời , “Cho nên đời này, chúng ta nhất định càng phải hạnh phúc.”

      “Đương nhiên.” cũng nghi ngờ điểm này.

      Cứ như thế, cả buổi chiều, bọn họ bắt xe buýt hơn nửa vòng Đài Bắc, cuối cùng dưới ánh mắt khác thường của người lái xe, cười hì hì xuống điểm cuối cùng của chuyến xe, lại xe lần nữa về đại học Z.

      Buổi tối 6 giờ rưỡi, Nguyễn Đông Luân rất đúng giờ đưa bạn về nhà.

      Vốn Khang Đóa Hinh muốn để mình xuống xe cách hai con đường bên ngoài, tránh để ba gặp được, rồi lại cãi cọ.

      Nhưng Nguyễn Đông Luân rất kiên quyết đưa về tới cửa nhà, khi chuẩn bị xuống xe, vừa đúng lúc nhìn thấy ba đứng ở cửa nhà, mặt căng thẳng nhìn bọn họ.

      “Xem , đều tại !” quay đầu trợn mắt cái với .

      Nhưng cũng chỉ là miệng thôi, giận .

      Chấp nhận mở cửa xuống xe, Khang Đóa Hinh lẩm nhẩm chuẩn bị tâm lý nghe ba , dù sao làm cho ông lúc, hết giận, sau đó chắc làm Đông Luân khó xử.

      Kết quả, nghĩ tới lòng muốn giúp , chẳng những , lại hạ cửa kính xe xuống chào hỏi Khang Hành Đình, “Cháu chào bác trai.”

      Từ khi tốt nghiệp làm, hề gọi Khang Hành Đình là ông chủ.

      Khang Đóa Hinh lo lắng nhìn ba, ngờ thấy tức giận mặt ba, ngược lại thấy ba có mấy phần được tự nhiên trừng mắt nhìn Nguyễn Đông Luân, , “Thằng nhóc này, sao còn xuống xe?”

      Xuống xe? Khang Đóa Hinh và Nguyễn Đông Luân đều sửng sốt, thậm chí Khang Đóa Hinh bắt đầu nghi ba mình có định đánh người hay , mới muốn bạn trai xuống xe.

      Nhưng Nguyễn Đông Luân rất nhanh lấy lại tinh thần, “Bác chờ chút ạ, cháu dừng xe .”

      xong, lập tức dừng xe ở ven đường gần đấy, sau đó bước nhanh đến chỗ hai ba con.
      tart_trung thích bài này.

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 8.2
      Editor: đỗ đỗ béo


      “Ba, ba muốn làm gì?” Khang Đóa Hinh lo lắng kéo kéo ba.

      “Con hỏi làm gì, chẳng lẽ sợ ba ăn mất bạn trai con à?” Khang Hành Đình tức giận liếc mắt nhìn vẻ mặt đề phòng của con , cảm giác con lớn giữ được, “Cuối cùng ba muốn ăn bữa cơm với người theo đuổi con của ba, nhìn nó có đủ tư cách hay ?”

      “A…… Cho nên hôm nay ba bảo con về sớm chút……”

      “Hừ.” Khang Hành Đình đáp, ngược lại ánh mắt chuyển tới Nguyễn Đông Luân, giọng vẫn còn lành lạnh, “Đừng với tôi tối nay cậu rảnh.”

      “Nếu bác tìm cháu, đương nhiên là rảnh ạ.” Nguyễn Đông Luân mỉm cười tiếp lời.

      Oa, câu nịnh nọt như thế mà cũng ra, là làm khó rồi. Khang Đóa Hinh nhíu mày.

      “Như thế này còn kém cho lắm.” Khang Hành Đình lúc này mới thoáng vừa lòng, dừng lát lại : “Ánh mắt tiểu tử cậu rất độc đáo đấy, lại có thể biết hơn năm trước xảy ra chuyện.” Ông ở thương trường lăn lộn hơn mười năm, cũng phải thừa nhận mình bằng người trẻ tuổi lợi hại này.

      “Cháu chỉ là bình thường hay quan sát thôi.” Nguyễn Đông Luân hề kể công, dù sao có trí nhớ kiếp trước, vẫn chiếm ưu thế rất lớn.

      “Như vậy tệ.” Khang Hành Đình cuối cùng vừa lòng gật gật đầu, xoay người dẫn đầu vào nhà, “Vào , cậu nửa năm liền xuất ngũ, con Khang Hành Đình tôi cũng thể danh phận theo cậu.”

      Cái gì mà danh phận, lúc trước là ai ngăn cản bọn họ nhau? Khang Đóa Hinh gì, nhưng đầu óc chậm nửa nhịp mới tiêu hóa được câu chứa hàm ý kia, ánh mắt bất giác sáng lên, vừa mừng vừa sợ.

      “Ba, ba đồng ý chuyện của chúng con?” Ba chấp nhận bọn họ qua lại với nhau sao?

      Khang Hành Đình ho , “Lúc trước ba từng cùng tiểu tử này đánh cược, nếu khoa học kỹ thuật xảy ra việc, chứng minh cái nhìn của nó rất tốt, ba đồng ý chuyện của các con.”

      Đương nhiên là ông tự tìm cớ cho mình thôi, ba người đều hiểu rất .

      “Ba!” Khang Đóa Hinh vui vẻ cầm tay ông, đương nhiên ngu xuẩn đến mức lúc này lại phá ba, nếu chọc ông thẹn quá hóa giận có thể rất thảm, vì vậy nghẹn ngào : “Cám ơn ba.”

      “Có gì mà cảm ơn? Tôi chịu thua.” Khang Hành Đình giả vờ giận dữ trừng mắt nhìn , chi là mình nuôi con hai mươi mấy năm, cứ bị lừa gạt chạy như vậy, thể chịu được.

      Nhưng đứa Nguyễn Đông Luân này, đúng là làm cho ông khồng nhìn ra được khuyết điểm gì, muốn kiếm cớ nhưng được, ai, quên quên , con cháu đều có phúc của con cháu.

      “Bác trai cứ yên tâm, cháu tuyệt đối để Đóa Hinh phải tủi thân, chỉ cần bác đống ý, bất cứ lúc nào cháu cũng muốn cưới ấy về.” Nguyễn Đông Luân hứa hẹn.

      “Khó mà làm được, kết hôn là đại , thể vội vàng, vẫn là chờ con bé tốt nghiệp rồi sau.” Khang Hành Đình lắc đầu, “Hôn lễ của các con nhất định phải bàn bạc kỹ lưỡng.”

      Nguyễn Đông Luân rất nhanh : “Chuyện này cháu và Đóa Hinh tôn trọng ý kiến cảu bác và bác , nhưng dù thế nào, cháu cũng phải lấy được Đóa Hinh.”

      “Đó là tốt nhất rồi.” Khang Hành Đình hừ hừ, “Đóa Hinh con năm rưỡi nữa mới tốt nghiệp, thời gian còn dai, tôi chờ cậu xuất ngũ, trước hết hai đứa cứ đính hôn .”

      Đính hôn? Hai người liếc mắt nhìn nhau, cùng nhìn thấy ngạc nhiên mừng rỡ trong mắt người kia.

      “Vâng, bác trai.” Lúc này mặc dù bình tĩnh như Nguyễn Đông Luân, trong giọng cũng nghe ra vui sướng.

      “Hắc, đừng vui mừng quá sớm, Khang Hành Đình tôi gả con như vậy, mặc kệ là đính hôn hay kết hôn, nếu cậu làm cho tôi vừa lòng, tôi cũng đồng ý đem con gả cho cậu.”

      “Bác yên tâm, nhất định cháu làm tốt.” Nguyễn Đông Luân lập tức cam đoan.

      “Hừ, nếu cậu phản bội Đóa Hinh, tôi tuyệt đối bỏ qua cho cậu.” Khang Hành Đình tạm dừng lát, giọng điệu lại đột nhiên nhanh trùng xuống, “Buổi tối nhân tiện bàn luôn chuyện đính hôn .”

      Khang Đóa Hinh và Nguyễn Đông Luân mắt nhìn nhau, nhìn nhau cười.

      “Vâng, bác trai.” Nguyễn Đông Luân lặng lẽ cầm lấy tay bạn .

      Tình qua hai cuộc đời của bọn họ, cuối cùng cũng được bậc bề thừa nhận!

      Hai năm sau

      “Chị, buổi chiều có rảnh ?” Đầu điện thoại bên kia truyền đến giọng nhàng của Phương Ngữ Lâm.

      Khang Đóa Hinh nhìn đồng hồ báo thức, “ Hôm qua chị vừa nộp bài, chắc là rảnh, làm sao vậy?”

      Tốt nghiệp xong, hai đời đều có chí lớn, nghĩ làm người phụ nữ siêu phàm, nhưng cũng muốn giống đời trước có việc gì làm sâu gạo, cuối cùng tìm việc ở nhà chỉnh sửa bản thảo, soạn thảo công văn, tuy tiền lương ít, nhưng dù sao cũng thiếu tiền.

      “Chúng ta dạo phố !” Phương Ngữ Lâm hưng phấn .

      “Được, vậy tối nay gặp.” Khang Đóa Hinh cùng em học hẹn giờ rồi treo điện thoại lên, rồi lại gọi điện cho Diệp Cầm Mĩ, “Mẹ, mẹ và em họ muốn dạo phố, mẹ có muốn mua gì , tiện con mang đến cho mẹ…… Chỉ thuận đường thôi, có gì phiền đâu ạ? Con nhớ lần trước mẹ kem giữ ẩm dùng hết rồi, con mua giúp mẹ…… Ôi, con có tiêu pha gì đâu, tiền toàn do Đông Luân kiến, dựa vào tiền đánh bản thảo của con mà nuôi nhà mình chắc chết đói mất? Được rồi được rồi, chung con mua bộ dưỡng phẩm cho mẹ, cứ vậy nhé.”

      Cùng mẹ điện thoại xong, Khang Đóa Hinh liền lập tức đứng dậy thay quần áo, chuẩn bị xuất phát.

      Từ sau khi kết hôn với Đông Luân, bọn họ liền chuyển đến chung cư cao ốc này.

      gian bên trong hơn ba mươi bình, mặc dù bằng biệt thự Khang gia, nhưng gia đình sống là rộng rãi, hơn nữa cũng tồi, cách Khang gia chỉ cần 10 phút xe, thuận tiện lại.

      1 bình = 36 m2

      Lúc trước vừa ý chỗ này, Nguyễn Đông Luân hơi mua hai căn hộ đối diện nhau, đều đăng ký bằng tên Khang Đóa Hinh, căn bọn họ ở, hộ để cho Diệp Cầm Mĩ. Như vậy chăm sóc rất tiện, lại đến mức mất riêng tư của nhau.

      Diệp Cầm Mĩ là bà mẹ chồng tốt, rất ít tham dự vào cuộc sống của đôi vợ chồng , nhưng bình thường ban ngày Khang Đóa Hinh ở nhà mình, lúc cần làm việc, cũng chuyện phiếm với bà, quan hệ hai người phụ nữ rất tốt.

      Khang Đóa Hinh thay quần áo xong, thoa chút son môi đơn giản, vui vẻ ra khỏi nhà.

      nghĩ tới cuối cùng chị và Đông Luân lại ở bên nhau.” Lúc dạo phố, Phương Ngữ Lâm đột nhiên xúc động .

      Lúc này Khang Đóa Hinh mới đột nhiên nhớ ra lúc trước Phương Ngữ Lâm từng thầm mến Đông Luân, nhất thời có chút xấu hổ, “Ách, chuyện duyên phận…… Rất khó ……”

      Phương Ngữ Lâm cười tiếng, “Chị căng thẳng gì chứ, em trách chị mà! Lúc trước khi em bị Đông Luân từ chối, chưa chắc chị nhận ra ấy đâu!”

      Đây là việc thể, và Đông Luân kết hôn mười mấy năm rồi! Khang Đóa Hinh yên lặng nghĩ.

      “Nhưng mà ấy với em, trong lòng ấy có người rồi, ấy rất rất kia, cho dù ấy bỏ , ấy cũng thể nhận lời với người khác……” Phương Ngữ Lâm quay đầu , vừa nghĩ vừa : “ nghĩ tới, ấy lại ở bên chị. Nhưng như vậy cũng tốt, nước phù sa chạy ra ruộng ngoài!”

      Khang Đóa Hinh quả dở khóc dở cười, sao thừa nhận mình chính là kia ? Hơn nữa vì sao muốn dùng câu quỷ dị “phù sa chảy ra ruộng ngoài” và Đông Luân?

      “Tóm lại, chị cần phải cẩn thận, đừng để ấy làm chị thành thế thân của người khác!” Phương Ngữ Lâm nghiêm túc khuyên nhủ: “Nhất định phải chắc chắn là ấy chị mới được.”

      “Chị biết rồi, cảm ơn em nhắc nhở.” Rất buồn cười nhưng Khang Đóa Hinh cũng rất cảm động.

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 8.3
      Editor: đỗ đỗ béo

      Thích người, có rất nhiều cách bày tỏ, giống như Vương Yên Hoa và Hứa Tĩnh Á vậy, đầy ác ý và xâm chiếm, liều lĩnh chỉ vì đến được với đối phương, cũng có giống như Phương Ngữ Lâm, nhìn đối phương hạnh phúc, bản thân cũng thấy hạnh phúc.

      “Nhưng em thấy Đông Luân đối xử với chị tốt lắm.” Phương Ngữ Lâm than , vẫn có vài phần hâm mộ.

      “Đúng vậy, ai bảo sổ tiết kiệm của ấy ở chỗ chị, dám tốt với chị, chị rút hết sạch tiền luôn.” Khóe môi Khang Đóa Hinh cong lên.

      Phương Ngữ Lâm cười to, “Chị quả nhiên thông minh.”

      Hai người vừa chuyện phiếm vừa dạo phố, mua mấy bộ quần áo, Phương Ngữ Lâm toilet, Khang Đóa Hinh nhân cơ hội này chọn mĩ phẩm thay mẹ chồng.

      lúc bị cửa hàng làm cho đầu óc choáng váng, thể quyết định mua cái gì, lại đột nhiên nghe được thanh

      “Em là…… Khang Đóa Hinh?”

      hoang mang ngẩng đầu, nhìn thấy người đàn ông trước mặt kinh ngạc.

      Bộ dạng đối phương cũng tệ lắm, có chút quen mắt, nhưng nhớ nổi gặp ở đâu, “Ngại quá, xin hỏi là……”

      là em?” Vẻ mặt đối phương vui vẻ, “Trời ạ, lâu gặp, nghĩ em trở nên xinh đẹp như vậy…… Nhưng làm sao mà em quên rồi, là Vương Trung Duy đây.”

      Vương Trung Duy? suy nghĩ rất lâu, cuối cùng mới đem tên này nghĩ tới Trần Phong lâu trong trí nhớ gợi ra, “A, là đàn khóa ở trường trung học!”

      thể trách nghĩ lâu như vậy, đối với trường trung học là kiếp trước, là chuyện hai mươi năm trước, hơn nữa Vương Trung Duy lớn hơn hai tuổi, mới chỉ gặp qua ta vài lần.

      “Em làm sao? Hay vẫn còn học?” ngờ đàn em ở trường trung học nay trở nên xinh đẹp như vậy, trong mắt ta che giấu được tán thưởng.

      “Trước mắt chỉnh sửa bản thảo cho nhà xuất bản.” nhàn nhạt khách sáo, “ nghĩ gặp đàn ở chỗ này, khéo.”

      “Đương nhiên, chỗ này là của nhà .” Vương Trung Duy lập tức : “Em muốn mua gì? đưa em .”

      “Ơ?” Khang Đóa Hinh có chút bất ngờ, nhưng nghĩ lại có gì lạ, dù sao trường học xem như là nửa trường quý tộc, con nhà giàu ít, “Cám ơn đàn , nhưng ngại dùng tiền của , em tự mua là được rồi.”

      quen, cũng muốn nợ ân tình của người ta, lại thiếu tiền.

      “Sao lại khách sáo như vậy?” Vương Trung Duy quay đầu về phía người bán hàng : “ ấy vừa nhìn gì, gói lại cho ấy .”

      “ Sao em lại biết xấu hổ? Em thể tùy tiện lấy đồ của người khác được.” lấy thẻ tín dụng đưa cho người bán hàng, ý bảo ấy giúp tính tiền.

      “Với đàn khách sáo cái gì? nhớ trước kia em nhìn có thẹn thùng mặt đỏ đâu!”

      “Đó là……” Khang Đóa Hinh hơi hơi đỏ mặt.

      Ai, bộ dạng Vương Trung Duy vốn đẹp mắt, lại biết cách ăn mặc, nữ sinh trung học bé nhìn thấy nam sinh đẹp trai chuyện với mình, khó tránh khỏi có vài phần thẹn thùng, nhưng muốn có tình cảm thực , cũng quá miễn cưỡng rồi.

      “Tốt lắm, em khăng khăng trả tiền, vậy mời em uống tách cà phê!” Vương Trung Duy luôn được phụ nữ hoan nghênh, cho rằng từ chối, “Nhưng sao em lại mua thục linh cơ làm dưỡng phẩm?”

      ta câu ý đồ ràng như vậy, nếu Khang Đóa Hinh còn hiểu, sống quá uổng phí hai đời này.

      “Cái này phải là em dùng.” nhíu mày, nghĩ nên làm thế nào dấu vết từ chối ta, lại đột nhiên nhanh trí, “Em muốn mua để tặng mẹ chồng. Ngại quá, đàn , chỉ sợ hôm nay tiện uống cà phê với , tối nay em còn muốn lấy cái này làm dưỡng phẩm cho mẹ chồng.”

      “Em kết hôn rồi?!” Vương Trung Duy ngẩn ra, khó có thể tin, “Làm sao có thể? Em vừa mới tốt nghiệp đại học mà?”

      Thời đại nào rồi mà có người kết hôn sớm như vậy?

      “Đúng vậy. Em và chồng quen nhau từ năm nhất rồi, tốt nghiệp xong kết hôn luôn.”

      tin, nếu sao em đeo nhẫn cưới?” trừng mắt nhìn bàn tay trắng nõn của , “Đây là em từ chối lý do của , bộ dưỡng phẩm kia ra là mua cho mẹ em?”

      “Đàn à, sức tưởng tượng của rất phong phú, em đeo nhẫn cưới là vì sợ phiền thôi.” thở dài.

      Trời sinh mơ màng, nếu cẩn thận để làm mất nhẫn, tuy Đông Luân trách , nhưng đau lòng chết mất.

      Thấy bóng dáng Phương Ngữ Lâm rốt cuộc cũng xuất ở trong đám người, Khang Đóa Hinh vội vàng lấy lại thẻ tín dụng từ chỗ người bán hàng kí tên lên giấy tờ, “ có lỗi, em họ em đến đây, em phải tìm ấy rồi.”

      xong, cầm lấy dưỡng phẩm, vội vàng giống như chạy nạn đến chỗ Phương Ngữ Lâm.

      Vương Trung Duy trừng mắt nhìn bóng lưng giai nhân chạy , đây là lần đầu tiên ta bị phụ nữ cự tuyệt, ngược lại kích thích tính cách chịu thua của ta.

      Khang Đóa Hinh đúng ?

      ta cũng biết chút về qua lời bạn bè trung học, lúc tốt nghiệp bọn họ có sổ lưu niệm, tra cách liên lạc của rất dẽ, chạy được hòa thượng chứ chạy được miếu.

      Nghĩ đến đây, ta mới vừa lòng thu hồi tầm mắt.

      “Chị họ, người đàn ông kia là ai thế, hình như vẫn nhìn chị?” Phương Ngữ Lâm tò mò liên quay đầu liên tục.

      biết, có thể là nhận sai người.” Mặt Khang Đóa Hinh chút thay đổi .

      ?” nghi ngờ, “Người kia rất tuấn tú nhé! Chị biết?”

      ta có đẹp trai hay liên quan gì đến chị?” Khang Đóa Hinh có chút bất lực.

      “Nhiều hiểu biết về soái ca, luôn có lợi.” Phương Ngữ Lâm cười hì hì .

      “Chị là phụ nữ kết hôn.” Nhưng cũng sống lâu mười năm, sao so với em họ còn có khác nhau ?

      “Ai nha, kết hôn vẫn có thể thưởng thức soái ca thôi! sau, chị thích cũng sau, có thể giới thiệu cho em, em rất thiếu.”

      “Em cái này……”

      “Cái gì đây, em cũng chỉ ít hơn chị mấy tháng thôi?” Phương Ngữ Lâm hừ hừ.

      Hai người vừa cười đùa, vừa ra khỏi bách hóa.
      tart_trungSue ú thích bài này.

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 9.1
      Editor: đỗ đỗ béo

      Tuy Khang Đóa Hinh từng làm bà chủ gia đình hơn mười năm, nhưng tay nghề nấu nướng được tốt lắm, vợ chồng Khang gia cũng xót con , muốn phải xuống bếp, vì vậy thường bảo và Nguyễn Đông Luân về Khang gia ăn cơm.

      Với Khang Đóa Hinh mà đương nhiên rất vui, vừa phải nghĩ bữa tối ăn gì, lại có thể gặp ba mẹ, Đông Luân cũng phản đối, vì vậy tuần bọn họ có đến ba bốn hôm là ăn cơm ở Khang gia.

      Hôm nay lại lần nữa lôi kéo ông chồng hai lần tân hôn về nhà mẹ đẻ ăn cơm, khí bữa tối cũng tệ lắm, hai người đàn ông chuyện phiếm rất nhiều, quên đàm luận công việc –

      A, đúng rồi, sau khi Nguyễn Đông Luân xuất ngũ, lại về công ty Khang gia làm, nhưng nếu thân phận khác nhau, giá trị con người cũng nước lên thuyền lên, lúc trước vừa làm vừa học, nhanh chóng thành trưởng bộ phận, ngay cả ông chủ cũng gì nghe nấy với .

      Mà bên kia hai mẹ con, tất nhiên là líu ríu trò chuyện khác, từ việc nhà đến mĩ phẩm đến đàn ông, có việc gì là tán gẫu.

      Đúng lúc này, chuông cửa đột nhiên vang lên.

      bàn ăn mọi người đều sửng sốt, cuối cùng Khang Đóa Hinh đứng lên, “Con mở cửa.”

      kinh ngạc trừng mắt nhìn gương mặt buổi chiều vừa mới thấy qua, bật thốt lên : “ tới nhà em làm gì?”

      “Quả nhiên em gạt .” Vương Trung Duy nhìn thấy ở nhà, mắt tình sáng lên.

      “Em lừa cái gì?” Vẻ mặt Khang Đóa Hinh hiểu gì cả, vẫn rất kinh ngạc, “Sao tìm được nhà em?”

      biết vài người trước kia trong ban các em, cùng bọn họ lấy sổ lưu niệm tốt nghiệp ra xem.” ta hưng phấn nhìn , “ ràng còn ở nhà, vì sao lừa anhnói em kết hôn rồi?”

      “Cái gì?” Khang Đóa Hinh logic của ta, chẳng lẽ lập gia đình thể về nhà mẹ đẻ ăn cơm? “ có lỗi, nhà em ở ăn cơm, nếu có việc gì, tiễn.” xong, chuẩn bị đóng cửa.

      nghĩ da mặt ta rất dày, hoàn toàn ngoài dự đoán của , lại dùng thân thể chặn cửa, kiên quyết theo khe hở hẹp chen vào, tay trực tiếp cầm cánh tay mảnh khảnh của , “Hắc, Đóa Hinh, chỉ muốn cùng em ôn chuyện cũ, cần phải cự người ngoài ngàn dặm như vậy?”

      ……” Ôn chuyện là như thế này sao? Theo như nhìn thấy, hành động của ta có vẻ giống biến thái hơn, Khang Đóa Hinh giãy dụa, “Buông tay ra mau!”

      “Này, có ác ý……” ta cũng bị phản ứng kịch liệt của dọa, còn chưa nghĩ xem phải làm thế nào, lại đột nhiên cảm thấy mặt đau nhức, cánh tay nắm cũng thừa dịp giãy thoát.

      muốn làm gì?” giọng đàn ông lạnh như băng truyền đến.

      Vương Trung Duy ôm mặt bị đánh ngẩng lên, nhìn thấy gã dáng người cao tráng, sắc mặt trầm nhìn mình, mà Khang Đóa Hinh giống như nhìn thấy cứu tinh, trốn ở phía sau.

      mặt còn rất đau, hiển nhiên là do người này đánh. Vương Trung Duy lo lắng ba giây, nghĩ đến cuộc sống an nhàn sung sướng của mình, tuyệt đối phải là đối thủ của người đàn ông trước mặt, liền chủ động lui xuống.

      “Khụ, có gì, tôi chỉ muốn cùng ôn chuyện cũ với đàn em lâu ngày gặp thôi……”

      ta tin em kết hôn rồi, vẫn muốn hẹn em ra ngoài!” Khang Đóa Hinh tránh bên người chồng thầm.

      Nguyễn Đông Luân nhíu mày, ánh mắt người di chuyển, “Tôi là chồng Đóa Hinh, có ý kiến?”

      Thấy nắm đấm đối phương mạnh hơn mình, còn nóng lòng muốn thử, giống như bất cứ lúc nào cũng đều có khả năng vung xuống, có chút suy nghĩ nên biết đừng dễ dàng khiêu chiến.

      ý kiến!” Tốc độ Vương Trung Duy gió chiều nào che chiều đấy rất nhanh, “Ha ha, chẳng qua là bảy tám năm tôi gặp đàn em, đột nhiên có chút nhớ, nên mới muốn tới thăm chút, có ác ý…… Em ăn tối, quấy rầy…… Tạm biệt!”

      xong, lập tức chuồn luôn.

      Sau đấy, mặt Nguyễn Đông Luân cả đêm đều sa sầm.

      “Được rồi, kệ trợn mắt thế nào, vết này cũng mất nhanh được.” Khang Đóa Hinh bất đắc dĩ rút cánh tay bị nắm về, chuẩn bị lên giường ngủ.

      Lúc này bọn họ về nhà, tắm rửa xong thay áo ngủ, cánh tay trắng như tuyết lộ ra bên ngoài, vết hồng bị Vương Trung Duy nắm lại nhìn thấy ràng.

      ra cũng chỉ là vết hồng mà thôi, cũng đến mức là bị thương, có lẽ buổi sáng ngày mai ngủ dậy cũng tan hết rồi, cũng cần bôi thuốc, nhưng sắc mặt Nguyễn Đông Luân khó chịu, nhìn vết kia, vẻ mặt lại giống như nhìn thấy kẻ thù.

      “Chỉ cho cú đầm, đúng là nhàng với rồi.” cảm thấy ngực nhồi vào cùng lúc nhiều cảm xúc, phẫn nộ, đau lòng…… Còn có lòng đố kị hừng hực.

      Có thể Khang Đóa Hinh chưa bao giờ cho cơ hội trải qua cảm giác này, lúc trước thay giải quyết Tiết Vũ Địch, vì tận mắt thấy Tiết Vũ Địch chạm vào , vì vậy cũng là hoảng sợ và lo lắng nhiều hơn ghen tị, nhưng hôm nay thấy người đàn ông kia lôi kéo Đóa Hinh, muốn băm tên kia ra.

      “Nếu lại đấm thêm vài cái nữa, em còn lo có khi phải đến đồn cảnh sát bảo lãnh ra nữa đấy.” hắt xì cái, “Đừng nghĩ nhiều như vậy, chúng ta lại làm gì, ngủ .”

      xong, nàng chui vào chăn bông ấm áp.

      Nguyễn Đông Luân nghe lời nằm xuống, cũng thuận tay tắt đèn, chỉ để lại ánh sáng nhạt.

      vặn đèn lại, nhìn vợ bên cạnh, nhịn lúc vẫn : “ thích…… Nhìn chạm vào em.”

      Biết rất lý trí, nhưng có cách nào kiềm chế được tâm trạng của mình, bây giờ mới hiểu được ghen tị có bao nhiêu đáng sợ.

      kéo tay , nhàng đặt ở bên môi hôn, như muốn chủ quyền.

      Khang Đóa Hinh kinh ngạc nhìn người kia luôn cười dịu dàng với , hiếm khi khó chịu như vậy, mím môi cười, “Xem ra rốt cuộc có thể hiểu được tâm trạng khi trước của em.”

      “Cái gì?”

      “Trước kia mỗi lần em thấy và Vương Yên Hoa cùng chỗ, em đều có cảm giác này.” Giọng có vài phần u oán.

      “Hai người này làm sao có thể coi như nhau được?” nâng mày, đồng ý với so sánh của nàng, “ đối với Thư ký Vương có tình nam nữ.”

      “Em đối với đàn cũng có tình nam nữ, căng thẳng gì chứ?”

      sửng sốt, “Thư ký Vương là cấp dưới của , đương nhiên thường theo , nhưng học trưởng và em lại có gì quan hệ.”

      Hơn nữa quan trọng là, tên, kia, muốn, theo, đuổi, !

      Dù biết Đóa Hinh có ý gì với tên kia, thậm chí còn chán ghét, vẫn thấy vật sở hữu mà bị người khác để ý vui vẻ gì.

      Nhưng Khang Đóa Hinh lại : “ chẳng khách quan gì cả, tốt xấu gì em và Vương Trung Duy cũng có quan hệ học trưởng học muội, ăn bữa cơm, quá đáng đâu?”

      Nguyễn Đông Luân bị hỏi nghẹn lời, nhưng vẫn khó chịu, “ có ý với em……”

      hừ , “Chẳng lẽ cho rằng Vương Yên Hoa có ý gì với ?”

      “Này……” Nếu ở kiếp trước, có lẽ có thể đúng lý hợp tình với , “ tin Thư ký Vương có ý đồ gì với ”, nhưng trải qua đời lần nữa, phát mình thể khẳng định được.

      đặt hết suy nghĩ vào nghiệp, rảnh chú ý những chuyện quanh mình, đương nhiên cũng phát Thư ký Vương hành động gì đặc biệt, nhưng mà bây giờ nhớ lại, tuy , nhưng quả có chút dấu vết bình thường.

      Đây là lý do vì sao, năm đó Đóa Hinh vẫn muốn sa thải Thư ký Vương sao?

      Nếu là trước đây, cảm thấy chỉ cần bản thân mình làm, vì sao còn muốn tránh nghi ngờ, nhưng bây giờ hiểu chút ít tâm trạng của .

      Như vậy rất chua xót đau đơn, hóa ra từng chịu đựng lâu như vậy, khó trách cuối cùng chịu nổi muốn ly hôn với .
      tart_trungtatimyli thích bài này.

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 9.2
      Editor: đỗ đỗ béo


      Bỗng nhiên cảm thấy rất áy náy.

      “Đông Luân.” Giọng nghe qua có chút mệt mỏi, “Chuyện quá khứ em muốn nhớ lại, dù sao bây giờ em cũng biết, lúc trước chỉ đơn thuần coi ấy là cấp dười đắc lực mà thôi, nhưng hiểu được tâm trạng của em, em hy vọng về sau em có cơ hội cảm nhận được đau khổ này nữ.”

      xin lỗi, lúc trước biết……” Nguyễn Đông Luân hết sức đau lòng khẽ hôn , “Nhưng em yên tâm, tuyệt đối làm em khổ sở thêm lần nào nữa. Sở dĩ chúng ta trở về, phải vì sửa lại sai lầm kiếp trước, lần nữa đến hạnh phúc sao?”

      “Đúng vậy, vì thế chúng ta cố gắng rất nhiều năm.” Khang Đóa Hinh thào .

      Quay về tuổi mười bảy, vun đắp quan hệ với ba mẹ, làm ba an nguy vượt qua nguy cơ của việc, cũng cứu được mẹ mình khỏi căn bệnh ung thư.

      Sau đó bọn họ lại kết hôn lần nữa, càng hiểu được quý trọng giữ gìn cuộc hôn nhân này, mọi thứ xem ra, đều tốt đẹp và tràn ngập hy vọng –

      “Kế tiếp chúng ta chỉ cần sinh lại đứa con, có thể trọn vẹn hết tiếc nuối của kiếp trước rồi.” chợt có cảm xúc.

      Nghe vậy, Khang Đóa Hinh lại đột nhiên giật mình, đáy lòng nảy lên lo lắng

      “Làm sao vậy?” cảm giác được vợ mình cứng người lại.

      do dự lát, “, em chỉ đột nhiên nghĩ đến, kiếp trước khi bác sĩ nội màng tử cung của em rất mỏng, dễ thụ thai……”

      tiếp được, nội màng tử cung mỏng chẳng những thụ thai dễ, còn rất dễ sinh non, lúc trước vì bị thế này, mà xảy mất đứa con của họ, thậm chí vì thế mà tử cung bị hư, thể mang thai lại được.

      Kiếp trước, ngoài việc đoạn tuyệt với ba mẹ ra, đây là nỗi đau xót khác trong lòng .

      như vậy, Nguyễn Đông Luân cũng im lặng.

      Kiếp trước khi gặp chuyện may, cũng tìm hiểu việc, tự nhiên hiểu được những lời ra này.

      Cân nhắc lúc lâu, mới mở miệng, “ ra chữa trị chút, là có thể cải thiện, nhưng nếu em cảm thấy áp lực quá lớn, chúng ta phải nhất định có con.”

      Kiếp trước mặc dù biết được thể mang thai lần nữa, cũng nghĩ vứt bỏ , tại cũng thế. Thậm chí nếu mang thai nguy hiểm tới tính mạng của , thà rằng bây giờ buộc garô, để xảy ra hậu quả.

      Năm đó bọn họ cái gì cũng biết, có thai ngoài ý muốn, lại ngoài ý muốn mất đứa khỏe mạnh của , ít nhất bây giờ còn kịp thay đổi.

      “Vâng, ngày mai em hỏi chút.” Khang Đóa Hinh nghĩ nhiều, rồi gật đầu đồng ý.

      càng khát vọng có được đứa con của mình hơn Nguyễn Đông Luân, nếu có cơ hội, từ bỏ.

      “Đừng miễn cưỡng mình, nếu được, chúng mình có cũng được, mẹ rất thông suốt, cho dù chúng ta sinh, bà cũng trách mắng đâu.” nhịn được dặn dò, sợ vì thế mà có áp lực.

      “Em biết.”

      Biết là chuyện, có làm hay lại là chuyện khác. Trong lòng Khang Đóa Hinh thầm quyết định, chỉ cần có thể suôn sẻ mang thai sinh đứa con, muốn thế nào cũng được.

      Nhưng mà việc cũng dễ dàng như tưởng tượng.

      Trước tiên Khang Đóa Hinh tra mạng, phát mòng tử cung màng quá mỏng, có thể uống thuốc hoặc ăn đồ điều hòa thể chất, còn thả lỏng tư tưởng, chỉ nghĩ mình chăm chỉ uống thuốc bổ, có lẽ cơ thể tốt hơn, dễ dàng sinh con.

      nghĩ khi bệnh viện kiểm tra, bác sĩ siêu bụng , lại phát ngoài màng tử cung quá mỏng, chỉ sợ còn có vấn đề khác.

      xem, bên trong buồng trứng của có rất nhiều nang trứng rất to lên được (bệnh này là đa nang buồng trứng ạ).” Bác sĩ riêng chỉ cho xem, “Đây cũng phải là những nang trứng chín. như vậy nang trứng chín mới có thể thành trứng, theo ống dẫn trứng xuống tử cung, gặp tinh trùng thụ tinh thành trứng, sau đó ở tử cung lớn dần, nhưng nhìn kết quả siêu , khả năng rụng trứng có chút vấn đề, nếu rụng trứng như bình thường, rất khó thụ tinh, mang thai. Đương nhiên theo tình hình, chúng ta cần làm thêm ít xét nghiệm……”

      Bác sĩ hết sức kĩ càng ràng, nhưng lúc lâu sau mới phản ứng lại, “Cho nên ý của bác sĩ là, tôi thể sinh?”

      Hiểu được ý của bác sĩ, giống như có người hất vào đầu gáo nước lạnh, làm cả người phát run.

      Vì sao? có thể trở về, vì sao thể cứu được đứa con?

      Khang Đóa Hinh khỏi cười khổ. Có phải rất tham lam , đời này ràng nhận được ít, lại còn muốn nhiều hơn.

      “Cũng phải là được, bây giờ y học rất phát triển, có rất nhiều phương pháp chữa trị…… Ít nhất theo tình hình của , đến mức hoàn toàn có cơ hội, nếu rất muốn mang thai, chúng ta chờ làm xong xét nghiệm, đợi kết quả, rồi lại chuyện nên làm thế nào.”

      Lời của bác sĩ, làm cho Khang Đóa Hinh phấn chấn hơn lần nữa.

      Cũng là, kiếp trước chữa trị gì, cũng thành công nhưng có thai? Chỉ cần lần này cố gắng thêm chút, có lẽ có thể nhìn thấy con của và Đông Luân.

      “Chỉ cần có thể mang thai, chữa trị gì tôi đều muốn thử.” cắn răng .

      Ông bác sĩ thở dài, vài chục năm làm bác sĩ phụ sản, câu này ông nghe nhiều rồi, người giống cũng gặp qua ít.

      Ông nhịn được nhắc nhở, “Có quyết tâm là tốt, nhưng cũng dễ dàng, thậm chí có thể là vất vả. Màng tử cung của quá mỏng, trước hết chúng ta cần cải làm cho chỗ đó tốt hơn, nếu cho dù mang thai, cũng rất dễ sinh non. Xử lý vấn đề này xong, tiếp theo có khả năng còn phải tiêm thuốc kích thích rụng trứng, tính ngày quan hệ với chồng. Hơn nữa tôi muốn thành với , tỉ lệ thụ tinh thành công cũng cao, cho dù thụ tinh nhân tạo cũng vậy.”

      “Tỉ lệ lại thấp, cũng hơn là có cơ hội nào……” rũ mắt , rất hiểu cảm giá tuyệt vọng này.

      Trời xanh nếu cho cơ hội thứ hay, nhất định phải nắm chắc.

      Ông bác sĩ gật gật đầu, lại thở dài, “Vậy được rồi, trước làm xét nghiệm ……”

      Vì thế Khang Đóa Hinh bắt đầu chuẩn bị, nghĩ hoàn toàn dùng thuộc để chữa trị, vì vậy quyết định giai đoạn đầu nên vận động và ăn uống tẩm bổ.

      Người lười như , từ đến lớn, chạy xa nhất có lẽ là ở trung học chạy tám trăm mét, thậm chí còn chạy đến hơn 5 phút, luôn luôn ở top cuối, nay lại ngoan ngoãn mỗi ngày sớm muộn gì cũng chạy bộ ở sân thể dục đại học Z.

      Ngay từ đầu sớm muộn gì cũng chạy hết km, hôm sau cơ bắp đau nhức đến mức đứng dậy được, sau đó lại có thể lấy vận tốc chạy chậm rãi chống được đến hai km, có thể tiến bộ lớn.

      Mặt khác cũng cố gắng ăn các loại đồ ăn mà trung y đề nghị, như là các loại đậu, sữa đậu nành, thậm chí còn học được cách hầm canh gà với củ từ.

      Thấy tích cực như vậy, Nguyễn Đông Luân có chút lo lắng, sợ tâm lý quá nặng nề, về mặt khác cũng cảm thấy áy náy, dù sao nếu phải do mình nhắc tới chuyện có con này, cũng vất vả như vậy.

      Nhưng sau lại nhìn đến “Đợt trị liệu” của , phát ngoài vận động còn tẩm bổ, cũng phải là chuyện gì xấu, hai tháng sau, người thoạt nhìn hồng nhuận khỏe mạnh hơn rất nhiều, cũng ngăn cản nữa.

      Đổi sang quan điểm khác, nếu thường xuyên điều dưỡng thân thể, ngày nào đó lại mang thai ngoài ý muốn, chừng lại tái diễn bi kịch của kiếp trước.

      Nhưng mà, tiếp theo Đóa Hinh bắt đầu uống thuốc rụng trứng, châm cứu để kích thích, thường thường xuyên chạy tới phòng khám phụ sản siêu , sắc mặt thay đổi.

      Uống thuốc thôi, mỗi ngày lại châm cứu, mỗi ngày châm đến hơn mười lần, nhưng cơ hội có thể mang thai lại thấp đến mức khiến người ta tuyệt vọng.

      sinh sinh nữa, ngày mai phải buộc garô, con nữa!” châm cứu tới ngày thứ sáu, Nguyễn Đông Luân cuối cùng nhịn được, lúc đầu da thịt trơn trượt nhẵn bóng, bây giờ lại có mấy cái lỗ châm, cảm thấy trái tim phảng phất bị người khác hung hăng nắm chặt, đau đến ngay cả hô hấp đều khó khăn, “Nhưng chỉ là đứa trẻ, cùng lắm chúng ta nhận nuôi.”

      có con sao chứ ? đời này ai quan trọng hơn .

      “Đừng như vậy, châm cứu đau đâu……” Khang Đóa Hinh nghĩ tới phản ứng mạnh như vậy, nỗ lực trấn an.

      mặc kệ, tóm lại em đừng châm nữa.” Chuyện này phải đơn giản chỉ là đau hay , còn phải tốn rất nhiều thời gian lui tới bệnh viện để kiểm tra, cùng với áp lực tâm lý khổng lồ .

      muốn chịu khổ, chút cũng được.

      “Đông Luân……”

      cần nữa, thay đổi ý định đâu.” Bây giờ hối hận vì lúc trước nhắc tới chuyện con cái.
      tart_trung, tatimylitranthuy thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :