1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Quay Trở Về Tuổi 17 - Đan Ninh (10c + 1PN) [Trọng Sinh]*ĐÃ HOÀN*

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 5.3
      Editor: mèomỡ


      Khang Đóa Hinh bước nhanh ra khỏi phòng học, biết Đông Luân tiết sau còn có khóa, quyết định trước thư viện chờ , còn phải đề phòng Hứa Tĩnh Á lại theo.

      “Khang Đóa Hinh.” đến nửa, phía sau có người gọi .

      quay đầu lại, nhìn thấy đàn chị cùng khóa, nhưng chỉ nhận ra diện mạo đối phương, biết tên.

      “Đàn chị có chuyện gì sao?” lễ phép nhìn đối phương gật đầu.

      “Em muốn đến thư viện?”

      “Vâng.”

      “Cùng ?”

      có chút do dự, “Nhưng em hẹn ăn cơm trưa cùng người khác, chỉ ở bên trong chờ 1 tiết mà thôi……”

      sao.” Đàn chị kia bước nhanh theo, cùng sóng vai , “Cùng bạn trai hẹn ăn cơm trưa?”

      “Sao giống như toàn thế giới đều biết vậy ?” Khang Đóa Hinh cười khổ, ràng muốn giấu.

      “Bạn cùng phòng của em hết sức giúp em tuyên truyền .” Ngay cả thực tập sinh như còn nghe qua vài lần. “ ta muốn giúp em coi chừng bạn trai, vừa vui vẻ kể nhìn thấy bạn trai em cùng nữ sinh khác cùng nhau gì gì đó, phải sao?”

      Khang Đóa Hinh vô cùng bất đắc dĩ thở dài, “Em biết Tĩnh Á suy nghĩ cái gì.”

      Ở đại học vốn có cả nam lẫn nữ, đâu thể nào tiếp xúc cùng người khác phái được? biết Hứa Tĩnh Á để ý hai người bọn họ như vậy làm gì?

      Đàn chị kia đột nhiên cười ra tiếng, “Chị này đàn em, em thực hiểu hay là giả hiểu? ta ghen tị với em đó!”

      “Em có cái gì tốt mà ghen tị ?” Khang Đóa Hinh thể hiểu, “Thành tích đứng đầu, cũng phải nữ sinh xinh đẹp nhất lớp, ấy muốn tìm người ghen tị, cũng nên nhằm vào em.”

      Đàn chị nhún nhún vai, “Ai biết? Có lẽ là nam sinh ta thích thầm mến em.”

      “Trừ bỏ bạn trai em, em ai khác.” Mười mấy năm ở chung, bọn họ trong lúc đó trừ bỏ tình , còn có loại tình cảm khác càng khắc sâu, nghĩ có ai khác có thể thay thế được, huống hồ tâm trí sắp ba mươi tuổi, sau có thể thích lũ sơ mao đầu tiểu tử mới hơn hai mươi chứ?

      “Cũng có khả năng người ta thích chính là bạn trai em.”

      “Cái gì?” Khang Đóa Hinh kinh ngạc dừng bước.

      “Ha, xem em khẩn trương kìa, kỳ chị tùy tiện mà thôi.”

      , đàn chị vừa như vậy, bỗng nhiên cảm thấy rất có khả năng.

      Khang Đóa Hinh nhớ tới lần đầu tiên gặp mặt, Hứa Tĩnh Á nghe được cùng Đông Luân hẹn hò ngữ khí ghen ghét, nhớ tới chuyện chung phòng hơn phân nửa học kỳ, Hứa Tĩnh Á luôn cố ý vô tình hỏi chuyện về Đông Luân, nếu chính là hỏi khi nào bọn họ hẹn hò, cứng rắn la hét muốn cùng……

      Lòng của giống như nghẹn cái gì, vô cùng thoải mái.

      “Ngại quá, đàn chị, em đột nhiên nhớ còn có việc, thư viện nữa!” vội vàng xin lỗi đối phương, xoay người chạy tới học viện điện cơ.

      “Đóa Hinh, sao em lại tới đây?” Nguyễn Đông Luân ra khỏi phòng học nhìn thấy bạn , rất ngoài ý muốn, “ phải bảo em đến thư viện chờ sao? Gần đây trời lạnh, chờ ở bên ngoài cẩn thận cảm lạnh.”

      kéo bàn tay có chút lạnh lẽo của , nhàng xoa bóp.

      chỉ quyệt miệng trừng , rầu rĩ lời nào.

      “Làm sao vậy, chỗ nào thoải mái, hay là xảy ra chuyện vui?” Nguyễn Đông Luân phát bình thường, lo lắng hỏi.

      Thấy sốt ruột lo lắng vì mình, cho dù lúc trước Khang Đóa Hinh giận vô cùng, giờ phút này cũng đều tiêu tan hết.

      Huống chi việc này thể trách .

      Tuy rằng chỉ cần nghĩ đến đến bạn cùng phòng của dám mơ ước người đàn ông của , thậm chí vì thế mà đá đểu chọc ngoáy , vẫn vô cùng thoải mái.

      có gì, có chút khó chịu mà thôi.” chủ động khoác tay , “Chúng ta ăn cơm .”

      Lúc ăn cơm, Khang Đóa Hinh do dự lâu, cuối cùng vẫn ấp a ấp úng đem chuyện Hứa Tĩnh Á ra.

      nghĩ Nguyễn Đông Luân lại thản nhiên : “À, vậy sao?”

      “Sao lại lãnh đạm như vậy?” có điểm bất mãn, “Chẳng lẽ phát từ sớm?”

      “Có biết hay có gì khác?” gắp lạc từ đĩa mình sang bát , lạc ở nhà ăn này vẫn là món thích nhất, “ có khả năng đáp lại tình cảm của ta, cho dù biết cũng coi như biết.”

      “Cho nên biết từ trước?” Khang Đóa Hinh nheo mắt lại.

      “Có chút cảm giác được.” Tại phương diện này cũng hiểu lắm, nhưng hành động của Hứa Tĩnh Á rất ràng, làm cho muốn phát cũng khó.

      Nhưng ra rất ngoài ý muốn Khang Đóa Hinh còn trì độn hơn mình.

      “Vậy mà còn cho em biết?” nhất thời tức giận đến muốn cầm lấy chiếc đũa gõ , nhưng tay giơ lên nửa, lại đột nhiên nhớ tới việc, “Đợi chút, chẳng lẽ chính là bởi vì chuyện này, cho nên tới kí túc xá nữ chờ em?”
      tart_trungSue ú thích bài này.

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 5.4
      Editor: mèomỡ

      trả lời, nhưng biểu tình này xem như cam chịu.

      Ý thức được bạn trai ngay cả lúc để ý, cũng tự giác như vậy, tâm tình Khang Đóa Hinh đột nhiên trở nên vô cùng vui vẻ.

      Kiếp trước canh cánh trong lòng, chính là Đông Luân cùng vị Vương thư ký kia rất gần gũi, mặc kệ kháng nghị như thế nào, cũng chịu sa thải Vương thư ký, bởi vậy, phát lần này trước lúc nhận ra bảo trì khoảng cách với những có ý đồ với , vô cùng vui vẻ.

      Như uống mật, tươi cười của ngọt lên.

      “Tốt lắm, đừng nghĩ nhiều như vậy, ăn chút gì .” Lúc này Nguyễn Đông Luân nhìn lạc trong đĩa đều ở trong bát , còn thuận tay giúp gắp rau cần ghét nhất.

      gắp viên lạc thơm lừng, “ chiều em đến mức mắc bệnh công chúa mất.”

      “Chiều vợ là chuyện thiên kinh địa nghĩa,” Mặt đỏ khí suyễn.

      * THIÊN KINH ĐỊA NGHĨA: lẽ bất di bất dịch; lý lẽ chính đáng; đạo lý hiển nhiên

      “Còn vợ à, trước tiên em phải thuyết phục được cha mẹ em gả con cái !” Tuy trong lòng ngọt ngào, miệng vẫn trêu ghẹo, “Nhưng lại, vài ngày trước ba em còn khen đó! ánh mắt vô cùng chuẩn, lúc trước làm cho công ty lời khoản lớn.”

      cũng chỉ bắt chước lời người khác, lấy ý tưởng bảy tám năm sau của kiếp trước ra dùng thôi.” Nguyễn Đông Luân kéo kéo khóe môi.

      Kỳ cũng hy vọng chính mình thường xuyên mưu lợi, lợi dụng tri thức tương lai ảnh hưởng thay đổi lịch sử, nhưng có khi quả cũng cần phải có chút biểu , để lại ấn tượng tốt trước mặt Khang Hành Đình, bởi vậy ngẫu nhiên vẫn là mượn dung chút sang kiến kiếp trước gặp được.

      Dù sao vợ biến thành bạn thể công khai, làm người ta buồn bực!

      “Vậy cũng rất lợi hại, muốn em nhớ lại 10 năm trước, có sang kiến gì có thể mang ra sử dụng, em chịu.”

      “Em cũng phải thương nhân, thể nhớ được là bình thường…… Đúng rồi.” như là nghĩ tới cái gì, cầm lấy ba lô để ở ghế bên cạnh, lấy ra quyển sổ tiết kiệm cùng con dấu giao cho , “Này cho em.”

      Khang Đóa Hinh đối với thứ này cũng xa lạ chút nào, kiếp trước ngày bọn họ kết hôn, cũng từng giao cho giống nhau như đúc.

      “Cho em cái này làm gì? Chúng ta chưa kết hôn.” Mặt của bỗng nhiên đỏ ửng.

      người đàn ông nguyện ý đem quyền tài chính giao cho vợ, đại khái giống như diều hâu tự cắt hai cánh, khẳng định lòng mới làm được.

      lâu trước kia chỉ biết, người đàn ông này lời ngon tiếng ngọt, nhưng .

      “Coi như giúp bảo quản .” nhàng ho cái, cũng có vài phần ngượng ngùng.

      Khang Đóa Hinh ôm mấy phần hứng thú cùng vui vẻ, lật đến tờ cuối cuốn sổ tiết kiệm, lại nhìn thấy con số đó, thiếu chút nữa sặc chết.

      “Khụ khụ, này…… đây là cẩn thận đánh sau số 0 hay hai số 0? Hay là số lẻ đánh sai vị trí?” trừng mắt nhìn con số kia, giống như nhìn quái vật.

      phải gia cảnh thanh bần, dựa vào làm công sống qua ngày, trong nhà còn có mẹ bệnh ung thư cần rất nhiều tiền trị liệu sao? Nhưng mấy con số trong quyển sổ này làm choáng váng, đâu đầu hoa mắt?

      “Em mắt hoa, con số cũng viết sai.”

      Khang Đóa Hinh ngây người, giở về phía trước, đó quả thực viết ba chữ “Nguyễn Đông Luân”. Nếu số đánh sai…… Chẳng lẽ đời có người thứ hai có tên này?

      “Đừng đoán, đó thực là sổ tiết kiệm của .” chỉ liếc mắt cái là biết suy nghĩ cái gì.

      , , sao lại nhiều tiền như vậy?” hoàn toàn choáng váng.

      Cho dù nhận đống dạy kèm tại nhà, lại làm ở ‘Khang’, cũng khả năng kiếm được nhiều tiền như vậy!

      “Trở về gần hai năm, cầm tiền làm công đầu tư, buôn bán lời chút tiền trinh.” May mắn kiếp trước luôn rất nhạy cảm với thông, luôn luôn chú ý thị trường, nếu cũng có khả năng thu lợi kinh người như thế.

      “Đây căn bản phải tiền trinh mà thôi –” vẫn thực khiếp sợ.

      “Tóm lại em cứ cầm là được rồi.” đem sổ tiết kiệm cùng con dấu đặt vào trong cặp.

      Tâm tình Khang Đóa Hinh thực phức tạp.

      vẫn biết ông chồng nhà mình thực thông minh, kiếp trước nếu phải tuổi còn trẻ phải nuôi cùng mẹ chồng sinh bệnh, chỉ thành công có thế, mà nay có năng lực “Biết trước”, càng làm cho như hổ thêm cánh, trong hai năm ngắn ngủn kiếm được bằng này.

      Nhưng cũng chỉ có Nguyễn Đông Luân mới có năng lực đó.

      Hai năm trước cùng trở về, nhưng thành tựu lớn nhất trước mắt, cũng chỉ là thi đỗ hệ tiếng Trung đại học Z mà thôi, muốn nghĩ biện pháp kiếm tiền, chịu.

      Nghĩ đến đây, Khang Đóa Hinh đột nhiên có chút bất an.

      Lúc trước gả cho , hai người đều còn trẻ, hai bàn tay trắng, chỉ có biết chỗ tốt của .

      Nhưng lại bắt đầu sợ hãi bây giờ, có thể lúc chú ý, bay quá cao quá xa, khiến cho đuổi kịp ?

      nên nên, tuyệt đối thể để cho loại tình này phát sinh!

      “Được rồi, sổ tiết kiệm của , em giúp bảo quản.” Khang Đóa Hinh cười, ôm chặt cái cặp có quyển sổ vào vòng, trong lòng càng kiên định phải nắm chắc ý nghĩ của .

      Chuyện công ty, thể giúp , đúng vậy, nhưng có thể xuống tay từ chỗ khác?

      luôn yên lặng làm rất nhiều chuyện vì , cũng là lúc nên trả giá.
      tart_trungtatimyli thích bài này.

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 6.1
      Editor: mèomỡ

      Trong xe điện ngầm, Khang Đóa Hinh nghiêng đầu nhìn tờ giấy vẽ bản đồ đơn giản trong tay, là kẻ mù đường nên cố tình lên mạng tìm, để phòng ngừa lâu lâu mới ra cửa lần, lại bị lạc đường.

      có chút khẩn trương chú ý từng nơi qua, sợ thất thần bỏ lỡ. vất vả mới nghe thấy thông báo đến nơi loa, vội vàng xuống xe điện ngầm, sau đó ngây ngẩn nhìn nơi vừa thuộc lại vừa xa lạ này.

      lâu lâu rồi chưa tới nơi này, chắc phải 7,8 năm rồi? Lâu đến mức sắp quên như thế nào, thực tế lúc ấy cũng đến được mấy lần.

      Nhìn kỹ bản đồ, phân biệt phương hướng xong, ra trạm xe điện ngầm.

      May mà nơi muốn đến dọc theo đường đều có biển chỉ dẫn, muốn lạc đường cũng dễ, khoảng 7,8 phút, cuối cùng đến được trước cửa bệnh viện.

      lên tầng, ôm mấy phần thấp thỏm yên tới trước gian phòng bệnh, số phòng bệnh phải bóng gió vất vả mới biết được. Nhưng khi chỉ còn cách cánh cửa, đột nhiên lại có điểm do dự có nên mở cửa hay .

      Thực xấu hổ, lúc trước quên lo lắng vấn đề này, cho tới bây giờ mới đột nhiên nhớ ra, nếu đối phương hỏi là ai, nên trả lời như thế nào?

      “Vị tiểu thư này, xin hỏi có chuyện gì sao?”

      giọng mềm mại dễ nghe vang lên, Khang Đóa Hinh quay đầu, liếc mắt cái liền nhận ra đối phương chính là người mình muốn tìm.

      “A……” nghĩ đột nhiên như vậy liền nhìn thấy người này, kịp chuẩn bị tâm lý, trong lúc nhất thời biết nên cái gì cho phải.

      “Gian phòng bệnh này chỉ có mình ở, cháu nhầm sao?” Diệp Cầm Mĩ vừa hỏi, vừa tò mò đánh giá mới mười mấy tuổi trước mắt này.

      Khang Đóa Hinh lắc đầu, do dự biết nên thân phận mình như thế nào. Nếu trực tiếp là con dâu của bà ấy, chắc khiến bà ấy khiếp sợ?

      Nhưng là bạn con trai bà ấy thôi, mình chạy tới thăm, cũng thấy rất kỳ quái.

      Aiz, vốn muốn thay Đông Luân, yên lặng đến quan tâm chiếu cố mẹ chồng nằm viện. Dù sao cũng rất bận rộn, bình thường phải học lại đến công ty ba làm, còn phải dành thời gian cho , cho dù ở cũng thành phố, chỉ sợ vẫn rất khó thường xuyên tới thăm mẹ.

      Huống hồ kiếp trước mẹ chồng đối với rất tốt, thay Đông Luân đến chăm sóc trưởng bối cũng là chuyện nên làm.

      “Hay là, cháu là tình nguyện viên của bệnh viện à?”

      “A, này…… Xem như vậy .” Khang Đóa Hinh mơ hồ , “Tóm lại cháu đặc biệt đến chăm sóc .”

      Diệp Cầm Mĩ nhìn , biết chưa , nhưng thoạt nhìn cũng giống có ác ý, bởi vậy chỉ cười cười, “Vậy cám ơn cháu, cảm thấy buồn chán, muốn tìm người chuyện giải buồn, mời vào.”

      xong, bà ấy đẩy cửa phòng bệnh.

      Khang Đóa Hinh theo bà ấy vào phòng bệnh, tò mò đánh giá phòng bệnh vốn dành cho hai người này.

      Giường ngủ bên trong ràng có người, giường bệnh của Diệp Cầm Mĩ là ở dựa vào cửa sổ.

      “Kỳ vốn ở phòng bốn người, nhà có tiền, bốn người phòng chi phí đỡ hơn nhiều, cố tình con trai lại tốn nhiều tiền, bắt ở phòng hai người.” Diệp Cầm Mĩ lẩm bẩm.

      Nghe mẹ chồng nhắc tới Đông Luân, tâm tình Khang Đóa Hinh nhất thời trở nên tốt hơn, “Đó là hiếu tâm của ấy.”

      biết tính Nguyễn Đông Luân là thế, thế giới này, đối với hai người phụ nữ quan tâm nhất luôn luôn tận tâm hết sức, chỉ hy vọng có thể khiến hai người được vui vẻ.

      “Đúng vậy, thằng nhóc đó rất giỏi, còn học đại học buôn bán lời ít tiền, khẳng định đời trước thắp rất nhiều hương, mới sinh được đứa con vĩ đại như vậy.” Trong giọng Diệp Cầm Mĩ, có tự hào vì con.

      “Là dạy bảo tốt.” Khang Đóa Hinh mỉm cười, “Khí sắc thoạt nhìn cũng tệ lắm.”

      Trong trí nhớ rất lâu trước kia, cơ thể mẹ chồng ốm ếu, bệnh nặng bệnh ngừng, có hơn nửa thời gian đều nằm viện, nhưng mặc dù như vậy, lo lắng làm kiểm tra kĩ càng, biết mắc ung thư.

      Sau lại đó bởi vì thân thể bà trở nên rất suy yếu, vốn thân thể đẫy đà đột nhiên gầy mười kg, mới làm kiểm tra tổng thể, lúc ấy tế bào lan ra toàn thân, thuốc thang vô hiệu, đến ba tháng mất.

      Xem ra lúc này Nguyễn Đông Luân vì sức khỏe của mẹ, mất ít tâm tư, Diệp Cầm Mĩ so với trong trí nhớ của thoạt nhìn có tinh thần hơn.

      “Đúng vậy, nhìn ra lúc trước còn phải làm trị liệu bằng hoá chất, vòng trước quỷ môn quan vòng?” Diệp Cầm Mĩ cười , “ mắc ung thư máu, may mắn phát đúng lúc, trước mắt sắp phục hồi như cũ, hồi phục là có thể xuất viện.”

      vậy chăng? Vậy là quá tốt.” Khang Đóa Hinh chân thành .

      Kỳ chuyện này có biết. Bởi vì kinh nghiệm kiếp trước, kiếp này Nguyễn Đông Luân sớm liền đưa mẹ làm kiểm tra, phát được bệnh máu trắng, liền lập tức nằm viện tiến hành các loại trị liệu, may mà phát đúng lúc, coi như thuận lợi, thời gian này tình huống rốt cục cũng chuyển biến tốt, mới từ phòng bệnh đặc biệt chuyển sang phòng bệnh bình thường.

      Nghĩ bạn trai kiếm tiền chữa bệnh, mà còn có thể có nhiều tiền gởi ngân hàng như vậy, khỏi thêm bội phục .

      “Đúng rồi, cháu , cháu còn chưa cho biết tên của cháu.”

      “A vâng, có lỗi.” Khang Đóa Hinh lấy lại tinh thần, vội hỏi: “Cháu họ Khang, Khang Đóa Hinh.”

      “Đóa Hinh sao? Rất hay,” Diệp Cầm Mĩ trầm ngâm trong chốc lát, lại giống như lơ đãng : “Đông Luân gần đây có khỏe ?”

      “Cũng tệ lắm, nhưng gần đây công ty có chút bận rộn……” Khang Đóa Hinh bất giác đáp, đến khi nhìn đến vẻ mặt cười như cười của Diệp Cầm Mĩ, mới phát chính mình lỡ lời ra, khuôn mặt nhắn nhất thời đỏ ửng, “A, mẹ…… Khụ khụ, à, là……”

      Rất gian trá, nào có người như vậy ?

      tại tuyệt hoài nghi bà ấy cùng Nguyễn Đông Luân là mẹ con, đều gian trá giống nhau!

      Ha ha, thú vị, Diệp Cầm Mĩ tràn ngập hứng thú đánh giá . Con mình được bé xinh đẹp đáng như vậy thích, người làm mẹ như bà đương nhiên cũng vui vẻ.

      “Là Đông Luân cho cháu đến, hay là cháu tự mình vụng trộm nghe được ở đây?” Xem bé thẹn thùng đến mức này, hơn phân nửa là vế sau.

      “Là, là cháu tự mình đến, ấy biết.” Khang Đóa Hinh lắp bắp , “Cháu thấy ấy rất quan tâm đến…… , nhưng việc học cùng công tác quá bận, thể thường đến thăm , cho nên cháu nghĩ có lẽ cháu có thể thỉnh thoảng đến đây trò chuyện với .” càng càng giọng, nhưng ngữ khí cũng rất kiên định.

      muốn lúc nào cũng là Đông Luân vì tình cảm của bọn họ mà cố gắng, tình cảm là chuyện của hai người, cũng muốn vì làm chút gì đó.

      Diệp Cầm Mĩ nở nụ cười, rất nhanh liền thích trước mắt này, “Cháu nguyện ý đến bồi bà già này chuyện giải buồn, đương nhiên thực vui vẻ, Đông Luân cũng cho biết việc này, các cháu trước mắt tiến triển đến chỗ nào rồi?”

      Khang Đóa Hinh lại lần nữa đỏ mặt, “Khụ, nào có cái gì tiến triển?”

      Tuy rằng kiếp trước kết quá, ngay cả con cũng suýt sinh, nhưng kiếp này bọn họ thuần khiết khác gì giấy trắng, nhiều lắm là nắm tay, ngay cả hôn môi cũng chỉ được vài cái.

      “Hẳn là hẹn hò rồi?” Con bà ánh mắt chắc cũng đến nỗi kém như vậy, ngay cả tốt như vậy cũng biết cách giữ lấy.

      “Xem như hẹn hò thời gian.” Khang Đóa Hinh giọng .

      “Thế còn được.” Diệp Cầm Mỹ hài lòng gật gật đầu, “Lần khác cùng Đông Luân đến đây .”

      Bà rất hiểu con mình, tính tình tốt, thà có chút chất phác, lúc trước lại có kinh nghiệm kết giao bạn , bà phải quan sát kĩ tiến triển của hai đứa, nhìn xem có chỗ nào cần giúp đỡ.

      “À…… à, cháu muốn Đông Luân biết chuyện này, cháu muốn ấy cảm thấy cháu cố ý vì ấy làm cái gì, có thể xin tạm thời cho ấy được ạ?” đỏ mặt, sợ hãi .

      Diệp Cầm Mĩ vừa nghe, càng cảm thấy cố bé này tốt, yên lặng làm việc lại kể công, nhịn được cười mị mắt, “Được được được, cho nó, đây là bí mật giữa chúng ta.”

      Khang Đóa Hinh nhàng thở ra, lập tức : “Cám ơn , cháu thường xuyên tới thăm. Về sau xuất viện, cháu cũng có thể đến nhà chào tiếng.”

      “Như vậy tốt nhất, ai, đừng mất tự nhiên như vậy.” Diệp Cầm Mĩ vẫy vẫy tay, “Ngồi , rất muốn nghe chuyện của cháu cùng Đông Luân!”

      Những lời này, kiếp trước cũng từng nghe mẹ chồng , Khang Đóa Hinh bỗng nhiên cảm thấy hốc mắt có chút nóng, vội lắc lắc đầu, đuổi cảm xúc khác thường chỗ khác, ngoan ngoãn ngồi ghế cạnh giường bệnh, cười mở miệng, “Được, muốn nghe cái gì, cháu cho .”

      Kiếp trước bọn họ đối với thân tình đều có rất nhiều tiếc nuối, kiếp này giận dỗi cha mẹ, cũng thành công, mẹ cũng vì bị ung thư mà qua đời, tin tưởng, bọn họ có thể thay đổi kết cục phải li hôn.

      nguyện ý cố gắng vì thế.

      Thời gian trôi mau, cuộc sống đại học năm nhất của Khang Đóa Hinh rất nhanh trôi qua.

      Lên năm hai được đổi kí túc xá, cần tiếp tục ở cùng Hứa Tĩnh Á, làm vui vẻ nhàng thở ra, ngày qua càng vui vẻ.

      Từ khi biết Hứa Tĩnh Á ôm tâm tư khác thường với Đông Luân, Khang Đóa Hinh muốn gặp lại ta nữa.

      Nếu phải bất đắc dĩ, đừng nửa câu, ngay cả chữ cũng muốn , Hứa Tĩnh Á muốn làm loạn như thế nào tùy ta, dù sao tất cả coi như thấy là được.

      Sau đó, mọi người cũng đều mặc kệ ta, chính là Hứa Tĩnh Á tựa hồ hề cảm thấy trầm mặc cự tuyệt của mọi người, vẫn nông cạn như cũ.

      Về phần cùng Đông Luân, có lẽ là do bọn họ từng có trí nhớ đặc thù về mười năm sống cùng nhau, phá lệ quý trọng này phần cảm tình, hẹn hò hơn năm, ít khi khắc khẩu.

      “Tít tít” Hai tiếng, di động Khang Đóa Hinh kêu, mở tin nhắn ra xem.

      Sinh nhật vui vẻ, bữa tiệc có vui ?

      Nhìn tên người gửi, là Nguyễn Đông Luân gửi đến, miệng bất giác gợi lên chút ý cười.

      Hôm nay là sinh nhật hai mươi tuổi của , trong nhà vì tổ chức party.

      Cũng tệ lắm, đáng tiếc tới.

      Kỳ cũng chỉ thế mà thôi, biết hôm nay thứ Bảy còn phải đến công ty tăng ca, huống chi hôm nay tiệc sinh nhật làm ở nhà, ở trước mặt cha mẹ , bọn họ chưa công khai.

      Tiếng báo tin nhắn rất nhanh lại vang lên, mở ra xem, phát bên trong viết –

      Thực xin lỗi, tối hôm nay bồi thường cho em được chứ?

      khỏi cười ra tiếng, dường như có thể tưởng tượng ra bộ dáng Nguyễn Đông Luân nhíu mày trừng mắt lúc đọc tin nhắn gửi qua.



      Chương 6.2

      Editor: mèomỡ

      Sau khi trở về, lại hẹn hò lần nữa, học được quan tâm cũng biết thực muốn cái gì, cũng học được cách chuyện cùng , thông cảm tình cảnh của .

      Cho nên tại biết, thích làm việc nhìn thấy bóng người, tình nguyện thiếu kiếm ít tiền chút, chỉ hy vọng hai người có thể có nhiều thời gian gặp nhau. Mà cũng thử tự mình độc lập, lúc bận rộn, cố gắng tìm việc khác làm.

      vừa gửi tin nhắn như vậy, vậy lại vội vàng?

      Đồ ngốc, lại trách , làm việc của cho tốt , đừng để mất thời gian.

      Gửi xong tin nhắn, buông di động, tiếp đón bạn học đến nhà.

      “Đóa Hinh, sinh nhật vui vủ!”

      “Cám ơn.” cười nhận quà bạn học đưa, “Người đến là tốt rồi, còn mang quà làm cái gì, thực khách khí.”

      “Đều đến nhà cậu tham gia tiệc, mang theo quà sao được?” Bạn học kia nhìn về phía .

      “Ai, nhà Đóa Hinh có tiền như vậy, cậu đưa chút quà như vậy, chỉ sợ người ta cũng cần đâu?” thanh ghen tị vang lên.

      khí lập tức lạnh xuống.

      Bạn học tặng quà lạnh lùng liếc Hứa Tĩnh Á cái, mắng câu “Bệnh thần kinh”, túm cánh tay Khang Đóa Hinh kéo đến bên.

      “Sao cậu lại mời ta?”

      Khang Đóa Hinh cười khổ, “Mình đặc biệt mời, thiệp mời dán bảng BBS của ban, ta muốn tới mình cũng cản được .”

      “Mình thấy ta căn bản là cố ý đến gặp bạn trai cậu.” Bạn học kia thầm, tại tất cả mọi người biết Hứa Tĩnh Á thích bạn trai người ta, luôn chửi bới đối phương.

      “Vậy chỉ sợ ta phải thất vọng rồi.” Kỳ Khang Đóa Hinh cũng nghĩ như vậy, nhưng trực tiếp phụ họa.

      “Cái gì, bạn trai cậu lại đến tham gia tiệc sinh nhật của cậu?” Nhờ ơn Hứa Tĩnh Á, tại tất cả mọi người biết Khang Đóa Hinh có người bạn trai khoa điện cơ đại học Z.

      “Hư –” xấu hổ trừng đối phương, trong chốc lát mới : “Đông Luân phải tăng ca, có cách nào đến được , huống hồ ba mẹ mình cũng biết chuyện chúng mình hẹn hò.”

      “Vì sao cho bọn họ, sợ ba mẹ phản đối sao? Làm ơn, điện cơ đại học Z, người con trai ưu tú như vậy, bọn họ còn phản đối cái gì ?”

      “Cái này…… Bọn họ cảm thấy mình còn .” Nhớ tới kiếp trước cha tức giận còn ra những lời nghiêm khắc, Khang Đóa Hinh trừ bỏ bất an ngoại, cũng có vài phần áy náy.

      Đều là chuyện hơn mười năm trước, tại nhớ lại ấn tượng vẫn vô cùng khắc sâu. Cho dù bây giờ cha thích Đông Luân, vẫn dám để cho cha mẹ biết mình cùng Đông Luân hẹn hò.

      “Hai mươi tuổi mà , cậu thấy lớp chúng ta có rất nhiều đôi hẹn hò sao?”

      “Cha mẹ đều như vậy.” Kỳ tại có thể hiểu tâm tình của cha mẹ lúc ấy, nếu con mình mới mười bảy, mười tám tuổi bị người ta ‘cướp mất’, khẳng định cũng vui.

      biết Đông Luân tốt, nhưng lúc đó cha mẹ sao biết được?

      Hai người lại hàn huyên lát, sau có bạn học đến chuyện cùng Khang Đóa Hinh, cũng phải tiếp đón người khác.

      Vì tiệc sinh nhật con hai mươi tuổi, vợ chồng Khang gia bỏ rất nhiều công sức, phòng trong phòng ngoài đều mời người bố trí, đồ ăn cũng đều tinh xảo ngon miệng, tất cả khách mời đều thực vui vẻ.

      Party cao trào, là lúc bánh ngọt cao hai tầng từ phòng bếp được đẩy ra, khiến cho các nữ sinh thét chói tai.

      “Oa, tuyệt!”

      “Đúng vậy, siêu lãng mạn!”

      Khang Đóa Hinh cũng thực kinh hỉ, cảm động lại vui vẻ ôm cha mẹ cái, được mọi người vây quanh, cắt đường bánh ngọt.

      “Sinh nhật vui vẻ!” Các bạn học nhiệt liệt vỗ tay chúc phúc.

      Thọ tinh* chỉ cần cắt đường là được, còn lại phân bánh ngọt, vẫn giao cho người làm chuyên nghiệp bên cạnh xử lý, miễn cho cắt bung bét bánh ngọt.

      *Thọ tinh: Nhân vật chính trong bữa tiệc

      Khang Đóa Hinh cùng cha mẹ đứng ở bên bánh ngọt, mỉm cười lời cảm ơn với từng người tới tham gia.

      Đến phiên Hứa Tĩnh Á, ta lấy miếng bánh ngọt, sau đó giống như lơ đãng mở miệng hỏi: “Đúng rồi, Đóa Hinh, hôm nay là sinh nhật cậu, sao bạn trai cậu lại tới?”

      ta nhịn nửa ngày, rốt cục vẫn hỏi.

      “Bạn trai?” Hoàng Nhã Huệ ràng ngẩn người, “Đóa Hinh khi nào có bạn trai ?”

      Trong lòng Khang Đóa Hinh “ầm” tiếng, thầm kêu xong. nghĩ tới Hứa Tĩnh Á lại trực tiếp nhắc tới Đông Luân ở trước mặt cha mẹ .
      tart_trungSue ú thích bài này.

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 6.2
      Editor: mèomỡ

      Sau khi trở về, lại hẹn hò lần nữa, học được quan tâm cũng biết thực muốn cái gì, cũng học được cách chuyện cùng , thông cảm tình cảnh của .

      Cho nên tại biết, thích làm việc nhìn thấy bóng người, tình nguyện thiếu kiếm ít tiền chút, chỉ hy vọng hai người có thể có nhiều thời gian gặp nhau. Mà cũng thử tự mình độc lập, lúc bận rộn, cố gắng tìm việc khác làm.

      vừa gửi tin nhắn như vậy, vậy lại vội vàng?

      Đồ ngốc, lại trách , làm việc của cho tốt , đừng để mất thời gian.

      Gửi xong tin nhắn, buông di động, tiếp đón bạn học đến nhà.

      “Đóa Hinh, sinh nhật vui vủ!”

      “Cám ơn.” cười nhận quà bạn học đưa, “Người đến là tốt rồi, còn mang quà làm cái gì, thực khách khí.”

      “Đều đến nhà cậu tham gia tiệc, mang theo quà sao được?” Bạn học kia nhìn về phía .

      “Ai, nhà Đóa Hinh có tiền như vậy, cậu đưa chút quà như vậy, chỉ sợ người ta cũng cần đâu?” thanh ghen tị vang lên.

      khí lập tức lạnh xuống.

      Bạn học tặng quà lạnh lùng liếc Hứa Tĩnh Á cái, mắng câu “Bệnh thần kinh”, túm cánh tay Khang Đóa Hinh kéo đến bên.

      “Sao cậu lại mời ta?”

      Khang Đóa Hinh cười khổ, “Mình đặc biệt mời, thiệp mời dán bảng BBS của ban, ta muốn tới mình cũng cản được .”

      “Mình thấy ta căn bản là cố ý đến gặp bạn trai cậu.” Bạn học kia thầm, tại tất cả mọi người biết Hứa Tĩnh Á thích bạn trai người ta, luôn chửi bới đối phương.

      “Vậy chỉ sợ ta phải thất vọng rồi.” Kỳ Khang Đóa Hinh cũng nghĩ như vậy, nhưng trực tiếp phụ họa.

      “Cái gì, bạn trai cậu lại đến tham gia tiệc sinh nhật của cậu?” Nhờ ơn Hứa Tĩnh Á, tại tất cả mọi người biết Khang Đóa Hinh có người bạn trai khoa điện cơ đại học Z.

      “Hư –” xấu hổ trừng đối phương, trong chốc lát mới : “Đông Luân phải tăng ca, có cách nào đến được , huống hồ ba mẹ mình cũng biết chuyện chúng mình hẹn hò.”

      “Vì sao cho bọn họ, sợ ba mẹ phản đối sao? Làm ơn, điện cơ đại học Z, người con trai ưu tú như vậy, bọn họ còn phản đối cái gì ?”

      “Cái này…… Bọn họ cảm thấy mình còn .” Nhớ tới kiếp trước cha tức giận còn ra những lời nghiêm khắc, Khang Đóa Hinh trừ bỏ bất an ngoại, cũng có vài phần áy náy.

      Đều là chuyện hơn mười năm trước, tại nhớ lại ấn tượng vẫn vô cùng khắc sâu. Cho dù bây giờ cha thích Đông Luân, vẫn dám để cho cha mẹ biết mình cùng Đông Luân hẹn hò.

      “Hai mươi tuổi mà , cậu thấy lớp chúng ta có rất nhiều đôi hẹn hò sao?”

      “Cha mẹ đều như vậy.” Kỳ tại có thể hiểu tâm tình của cha mẹ lúc ấy, nếu con mình mới mười bảy, mười tám tuổi bị người ta ‘cướp mất’, khẳng định cũng vui.

      biết Đông Luân tốt, nhưng lúc đó cha mẹ sao biết được?

      Hai người lại hàn huyên lát, sau có bạn học đến chuyện cùng Khang Đóa Hinh, cũng phải tiếp đón người khác.

      Vì tiệc sinh nhật con hai mươi tuổi, vợ chồng Khang gia bỏ rất nhiều công sức, phòng trong phòng ngoài đều mời người bố trí, đồ ăn cũng đều tinh xảo ngon miệng, tất cả khách mời đều thực vui vẻ.

      Party cao trào, là lúc bánh ngọt cao hai tầng từ phòng bếp được đẩy ra, khiến cho các nữ sinh thét chói tai.

      “Oa, tuyệt!”

      “Đúng vậy, siêu lãng mạn!”

      Khang Đóa Hinh cũng thực kinh hỉ, cảm động lại vui vẻ ôm cha mẹ cái, được mọi người vây quanh, cắt đường bánh ngọt.

      “Sinh nhật vui vẻ!” Các bạn học nhiệt liệt vỗ tay chúc phúc.

      Thọ tinh* chỉ cần cắt đường là được, còn lại phân bánh ngọt, vẫn giao cho người làm chuyên nghiệp bên cạnh xử lý, miễn cho cắt bung bét bánh ngọt.

      *Thọ tinh: Nhân vật chính trong bữa tiệc

      Khang Đóa Hinh cùng cha mẹ đứng ở bên bánh ngọt, mỉm cười lời cảm ơn với từng người tới tham gia.

      Đến phiên Hứa Tĩnh Á, ta lấy miếng bánh ngọt, sau đó giống như lơ đãng mở miệng hỏi: “Đúng rồi, Đóa Hinh, hôm nay là sinh nhật cậu, sao bạn trai cậu lại tới?”

      ta nhịn nửa ngày, rốt cục vẫn hỏi.

      “Bạn trai?” Hoàng Nhã Huệ ràng ngẩn người, “Đóa Hinh khi nào có bạn trai ?”

      Trong lòng Khang Đóa Hinh “ầm” tiếng, thầm kêu xong. nghĩ tới Hứa Tĩnh Á lại trực tiếp nhắc tới Đông Luân ở trước mặt cha mẹ .
      Sue ú thích bài này.

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 6.3
      Editor: đỗ đỗ béo
      Beta: mèomỡ


      “Bạn trai Đóa Hinh rất tài giỏi, học hệ cơ điện ở trường chúng cháu, ấy là Nguyễn Đông Luân.” Hứa Tĩnh Á cướp lời .

      Có thể thi đỗ đại học Z, ta đương nhiên cũng phải ngu ngốc, liếc mắt cái liền nhìn ra biểu tình của bọn họ thích hợp, lập tức nắm chắc cơ hội.

      Lần đầu tiên nhìn thấy Nguyễn Đông Luân, liền thích .

      cần biết Khang Đóa Hinh có thể hận mình hay , cần biết bạn học có thể ghét mình hay , tin tưởng chỉ cần có thể làm cho Khang Đóa Hinh cùng Nguyễn Đông Luân chia tay, mình còn có cơ hội. Mà tại thoạt nhìn, thái độ của cha mẹ Khang Đóa Hinh dường như có thể là mấu chốt.

      Nghe tới ba tiếng “Nguyễn Đông Luân”, vợ chồng Khang gia đều chấn động.

      “Lại là đứa kia……” Hoàng Nhã Huệ khinh lẩm bẩm.

      “Gì? ra các bác biết?”

      “Đúng rồi, Đông Luân quả rất tốt.” Hoàng Nhã Huệ thuận miệng , trong lòng vẫn khiếp sợ.

      Hứa Tĩnh Á còn muốn điều gì, nhưng lúc này phía sau có người mở miệng, “Hứa Tĩnh Á, đừng đứng ở kia chặn đường được , mọi người đều chờ nha!”

      Thế này mới làm cho ta tâm cam lòng đến bên.

      Nhưng chấn động ta bỏ lại, khiến Khang gia nổi lên gió lốc —

      “Con cùng thằng nhóc kia có quan hệ gì? Lúc nào bắt đầu hẹn hò?” Khang Hành Đình trừng mắt với con , trong giọng khó nén tức giận, xưng hô với Nguyễn Đông Luân cũng từ “Đông Luân” biến thành “Tiểu tử kia”.

      Cũng mệt ông có thể nhẫn nhịn đến bây giờ, tích lũy ban ngày bất mãn, khi bữa tiệc kết thúc, đợi bạn của con đều rời , sau rốt cuộc cũng bộc phát ra.

      Khang Đóa Hinh cắn cắn môi, “Sau khi lên đại học.”

      Thế này cũng tính là dối, quả là sau khi vào đại học mới cùng Đông Luân có vẻ giống người .

      “Hừ, hai đứa giấu diếm được lắm.” bên là con bảo bối của ông, bên là người ông tận lực giúp đỡ, ông cũng biết hai đứa hẹn hò?

      “Ba, chúng con phải cố ý gạt ba mẹ.” cố lấy dũng khí , “Chúng con chẳng qua là……”

      “Ba mặc kệ các con có lý do gì, lén lén lút lút hẹn hò hơn năm, còn phải có người ngoài đến cho chúng ta biết chuyện này, chính là các con phải.”

      “Con xin lỗi.” Quả là bọn họ có lỗi, thừa nhận.

      Vẻ mặt áy náy của con làm cho Khang Hành Đình có cảm giác buồn bực, ông sửng sốt lát, mới nổi giận : “Nếu cảm thấy có lỗi, các con tại chia tay cho ba.”

      “Ba!” Tình cảnh này rất giống kiếp trước, lòng có chút hoảng, “Đừng như vậy mà? Đông Luân ấy đối xử với con tốt lắm…… Chúng con là lòng nhau.”

      tình nhau? Con mới mấy tuổi, biết cái gì là tình ?”

      “Ít nhất con biết ấy con, làm cho con thay đổi rất nhiều, ấy là tình chân thành con, đối xử với con rất tốt.” người đàn ông tự nguyện làm mọi chuyện vì , làm sao có thể hoài nghi tình của ? “Huống chi ấy giúp nhà chúng ta rất nhiều việc, con có thể thi đỗ đại học Z ấy phải có công, ấy ở công ty ba cũng cống hiến rất nhiều?”

      “Khang Hành Đình ta cũng sa đọa đến mức bán con cầu vinh!” Ông biết con đúng nhưng vẫn thể chấp nhận hai tiểu bối ông tin nhất là còn lén lút hẹn hò, cho nên cố ý xuyên tạc ý của .

      “Ba, ý con phải vậy, con chỉ muốn , ấy rất ưu tú, đáng giá để con tin cậy……”

      “Ưu tú có cái rắm dùng, nó nửa điểm bối cảnh đều có, học đại học phải kiếm tiền nuôi gia đình, còn có người mẹ bị bệnh ung thư cần viện phí khổng lồ, con theo nó làm sao có thể hạnh phúc?”

      vội vã giúp Nguyễn Đông Luân giải thích, “Bác Nguyễn lúc trước làm trị bệnh bằng hoá chất, tình trạng khôi phục, Đông Luân cũng sớm thanh toán tiền thuốc men, tiền căn bản phải vấn đề, hơn nữa thân thể bác Nguyễn tuy tốt, nhưng vẫn rất thương con……”

      “Tốt, cho nên con ngay cả bà ta cũng gặp qua?” Khang Hành Đình cười lạnh, trong lòng lại càng thích, “Trách được ngày nghỉ con cũng rất ít về nhà.”

      Khang Đóa Hinh lúc này mới phát mình sai rồi, ngập ngừng : “Con, con cũng chỉ là thay ấy làm chút gì đấy, ấy bình thường học hành, làm việc vất vả như vậy……”

      “Tốt lắm, con cần , tóm lại nếu con còn coi ba là ba con, ó chia tay !”

      “Ông xã!” Hoàng Nhã Huệ ban đầu yên lặng , nghe thấy chồng mình như vậy, nhịn được nhíu mày, kéo ống tay áo của ông.

      Nhưng Khang Hành Đình chỉ hừ tiếng, rút ống tay áo về.

      Tình cảnh bây giờ giống hệt kiếp trước làm cho Khang Đóa Hinh thất kinh nhìn cha mẹ.

      rất sợ, rất sợ.
      tart_trungSue ú thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :