1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Quay Trở Về Tuổi 17 - Đan Ninh (10c + 1PN) [Trọng Sinh]*ĐÃ HOÀN*

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 3.3
      Editor: mèomỡ



      Buổi tối vừa đến bảy giờ, chuông cửa đúng giờ vang lên, ngoan ngoãn đứng dậy mở cửa.


      “Xin chào.” thản nhiên chào hỏi đối phương.


      “Hi, Đóa Hinh.” Đối phương, Tiết Vũ Địch phản ứng thân thiện hơn, sau khi cởi giày vào cửa, vờn quanh bốn phía chút, tùy tay đóng cửa, “A, sao thấy dì Hoàng?”


      “Ba mẹ tôi uống rượu mừng.” đơn giản.


      đâu uống rượu mừng?” ánh mắt lên luồng ánh sáng, tiếp tục hỏi.


      Khang Đóa Hinh thích thái độ của , nhưng vẫn đáp, “Đào viên.”


      “Như vậy à, vậy cũng hơi xa.”
      muốn tiếp chuyện , bởi vậy chỉ : “Ngày hôm qua tôi có bài kiểm tra toán học, tôi làm sai bốn câu, muốn hỏi giải như thế nào.”


      “Ai, làm gì gấp vậy?” bàn tay Tiết Vũ Địch đặt lên vai , lại lập tức bị Khang Đóa Hinh giãy.


      Tiết, tôi nghĩ chúng ta hình như thân quen như vậy.” Ngữ khí của rất lạnh đạm.


      Sắc mặt Tiết Vũ Địch hơi đổi, nhịn nhẫn, mới : “Sao khách khí như vậy? Em còn nhìn ra ba mẹ em mời đến, chính là muốn cho chúng ta bồi dưỡng cảm tình sao?”


      “Thực xin lỗi, tôi thực nhìn ra.” rất ý của cha mẹ, bọn họ cũng hy vọng con mình có bạn trai sớm như vậy.


      —” Bị cứng mềm ăn, mặt mũi có chút nhịn được, “Đó là do em quá trì độn.”


      sâu hít vào hơi, muốn tiếp tục dây dưa đề tài này với , “ quan trọng, tôi chỉ hy vọng lần sau kiểm tra toán học có thể cao lên , hai điểm.”


      “Làm gì tốn công như vậy? Em nếu cùng cùng chỗ, chẳng lẽ tương lai tốt nghiệp khoa điện cơ đại học z, còn nuôi nổi em?” Nếu có người lớn ở nhà, Tiết Vũ Địch lá gan cũng lớn hơn.


      Khang Đóa Hinh lạnh lùng nhìn , “Nếu thích công việc này, bây giờ là có thể rồi.”
      muốn dây dưa cùng , hôm nay vừa vặn có cơ hội này ràng với .


      “Em đùa? sao có thể thích công việc này?” tiến lên, bắt được tay , “ chờ cơ hội này, chờ lâu đâu!”


      Thái độ lạnh lùng kích thích , Tiết Vũ Địch lười ngụy trang nhẫn nại, thầm nghĩ chiếm từ lần đầu tiên nhìn thấy bị hấp dẫn này thành của mình.


      buông tay!” giãy dụa, ngờ nhưng lại liều lĩnh động thủ, “Nếu ba mẹ tôi trở về, xong đời.”


      phải ba em ở đào viên sao?” cười khẽ, “Chờ bọn họ trở về, em sớm là của .”


      bị dọa, mặt trắng bệch, “Nếu dám làm, phải ngồi tù.”


      nhún nhún vai, vẻ mặt sao cả, “Đến lúc đó hẵng !”


      xong, ôm vào trong lòng, cúi mặt xuống muốn hôn .


      “Tên khốn này, buông!” Khang Đóa Hinh nghiêng đầu tránh , khách khí đưa tay tát cái.


      “Shit!” Tiết Vũ Địch giận, mặt nóng rát, bàn tay kia đánh ra cơn tức của .


      Sức lực của đàn ông và phụ nữ khác xa, Khang Đóa Hinh căn bản phải đối thủ của , dù ngừng giãy dụa, đồng phục người vẫn đến hai lượt bị xé rách.


      Dưới tình thế cấp bách, hung hăng cắn cánh tay muốn xé rách quần áo người , phát cắn kia dùng hết khí lực toàn thân, đau đến thể buông ra .


      “A –” Tiết Vũ Địch bị đau hét to tiếng.


      thừa cơ chạy thoát, chút do dự cầm di động để bàn, vừa chạy ra cửa, vừa quên nút gọi tắt.


      mở cửa, chuẩn bị chạy ra ngoài, lúc này di động vừa vặn kết nối, đợi đối phương mở miệng, liền vội vàng hô to, “Cứu mạng, mau tới cứu tôi –”


      『 Bốp』 tiếng, di động bị người đàn ông phía sau cướp lấy, ném mặt đất vỡ làm ba bốn mảnh, khiến thở gấp hơi.


      “Còn muốn cầu cứu?” dùng lực túm tóc kéo vào bên trong, “Xem ra cho chút giáo huấn là được!”


      “Buông!” Khang Đóa Hinh thét chói tai, chỉ cảm thấy da đầu đau nhức, lảo đảo bị ném tới sô pha.


      Nhưng cũng ngồi chờ chết, lập tức từ sô pha đứng bật dậy muốn chạy. Khi từ sau chặn ngang ôm lấy , lấy khuỷu tay dùng sức đụng thụi vào bụng đối phương, thừa dịp đối phương lơi lỏng dùng hết sức giãy, lap vào phòng gần nhất, nhanh chóng đóng cửa khóa lại.


      “Mở cửa!” Bị dục vọng che hết lý trí, Tiết Vũ Địch ở ngoài cửa dùng sức đạp cửa gào thét, nhưng Khang Đóa Hinh đâu có thể ngoan ngoãn mở cửa?


      sợ sợ hãi, vẫn ý đồ ở trong phòng tìm kiếm có vật gì có thể dùng.


      Đáng tiếc hoảng nhìn đường, phòng khác chọn, nhưng lại chọn nhà kho bình thường chồng đồ linh tinh, bên trong chỉ có vài cái hộp giấy cùng báo chí cũ, ngay cả điện thoại cũng có.


      Vừa rồi tuy rằng gọi điện cầu cứu, nhưng biết đối phương có nghe được cầu cứu của , thứ hai cho dù đối phương nghe được, cũng biết ở đâu, cực kỳ hối hận.


      “Con mẹ nó mau mở cửa cho tao!”


      Ngoài cửa Tiết Vũ Địch dùng sức đá, chỉ có cái khóa cửa đơn giản, giờ có chút lỏng ra.
      Trừng mắt nhìn cửa bị đá mấy đá sắp hỏng, Khang Đóa Hinh càng ngày càng sợ hãi –


      『 Rầm 』 đột nhiên vang mạnh từ ngoài cửa truyền đến, nhắm mắt, vốn nghĩ rằng cửa bị đá văng, ngờ lại nghe thấy Tiết Vũ Địch khóc thét.


      Khang Đóa Hinh ngẩn ngơ, lại nghe được thanh khác, lần này nghe , đó là tiếng người ngã mặt đất.


      “Ai a ~” Giọng Tiết Vũ Địch nghe qua thực thảm thiết, “ là ai ? A…… Đau đau đau, đừng đánh, đừng đánh……”


      Hử, tình huống này là gì? Khang Đóa Hinh ngẩn người. Đầu tiên nghĩ là Tiết Vũ Địch cố ý giả vờ bị đánh, muốn dụ ra ngoài.


      Nhưng khi khóc thét từ thê lương chuyển thành mỏng manh, bắt đầu cảm thấy thích hợp. Cho dù giả bộ, cũng phải quá đạt rồi sao?


      do dự vài giây, rốt cục cố lấy dũng khí mở cửa.
      tart_trungSue ú thích bài này.

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 3.4
      Editor: mèomỡ



      “Đông Luân?!” mở to mắt, nhìn đàn ông trước mắt, đầu còn có phản ứng, thân thể cũng chạy đến bên , cũng quản còn đánh tên kia thành đầu heo, trực tiếp ôm chặt , “Đông Luân — đến rồi!”


      đợi phản ứng, sợ hãi tích lũy trong lòng bộc phát ra trước, nhịn được 『 oa 』 lên khóc lớn, thút thít nghẹn : “ đến rồi, em còn tưởng, còn tưởng rằng……”


      Còn tưởng rằng căn bản biết ở đâu, còn tưởng rằng cuộc điện thoại thông đầu đuôi kia, có khả năng làm cho cứu được.


      ngờ, xuất quá nhanh.


      “Ngoan, có việc gì, có việc gì.” Sắc mặt Nguyễn Đông Luân thay đổi thực nhanh chóng, giây trước còn đằng đằng sát khí, bộ dáng muốn đẩy người vào chỗ chết, lúc này vẻ mặt dịu dàng, ngốc nghếch trấn an trong lòng.


      “Ô ô ô, muốn bắt nạt em……” Gặp người có thể ỷ lại, nhịn được khóc kể lể sợ hãi lúc trước.


      biết, đừng lo, làm gì được em nữa.” an ủi, còn quên hung tợn cho kẻ nằm mặt đất khóc thét thêm cước, “Em có bị thương hay ?”


      đau lòng vạn phần nhìn bộ dáng chật vật, khi phát áo rách quần manh, cước trực tiếp đá vào ót đối phương, khiến hôn mê.


      “Đông Luân…… Như vậy được ?” Khang Đóa Hinh rụt lui, nghe thấy thanh cảm thấy đau.
      “Phòng vệ chính đáng.” hợp lý hợp tình.


      “Em cảm thấy…… Có vẻ giống phòng vệ.” vẫn khóc thút thít, lại vẫn nhịn được thầm.


      “Đừng để ý đến .” Tên kia quan trọng, “Em có ổn ?”


      “À, sao.” đột nhiên cảm thấy ngại ngùng, được tự nhiên kéo đồng phục bị rách, “Chỉ sợ phải thay quần áo.”


      đáng ghét, bộ dáng chật vật này lại bị thấy được.


      Nếu kiếp trước từng nghĩ cùng đàn ông khác ở trước mặt kích thích , làm cho nếm thử ý niệm ghen tị, bây giờ cũng dám.


      Người đàn ông này vì , sợ là có thể liều lĩnh.


      “Trước đừng đổi.” cởi áo khoác người ra, khoác người , “Lúc vừa tới thuận tiện báo cảnh sát, trước khi họ đến, cố gắng giữ lại chứng cớ, trước hết như vậy .”


      “Được.” gật gật đầu, trải chuyện qua đáng sợ như vậy, bất chấp đáy lòng rối rắm giãy dụa, thầm nghĩ ỷ lại .


      Trong lúc chờ cảnh sát đến, Nguyễn Đông Luân vẫn cầm chặt tay .


      Khang Đóa Hinh cảm thấy như vậy dường như tốt lắm, dù sao bọn họ bây giờ cũng là cái gì, lý nào còn thân mật như vậy, nhưng tay mang theo độ ấm quen thuộc mà ấm áp, do dự chút, cũng muốn rút ra, tùy ý nắm.


      Ai, thói quen là đáng sợ, muốn bỏ cũng bỏ được.


      “Đúng rồi, sao có thể tới nhanh như vậy?” bỗng nhiên nghĩ đến vấn đề này.


      Từ lúc gọi cho , đến khi xuất , hẳn là đến 10 phút? ở chỗ nào, mà có thể liền nhanh như vậy?


      Nguyễn Đông Luân do dự, mới : “ dạy gia sư ở gần đây.”


      “A?” giật nảy, “ chạy tới tìm em như vậy, công việc sao?”


      có việc gì, dạy xong.” nhanh chóng : “ dạy học sinh tiểu học, đến 6 giờ rưỡi mà thôi, bây giờ là bảy giờ hơn.”


      Nhận được cuộc điện thoại đầu đuôi kia, kỳ khỏi khu này, lại sợ tới mức vọt trở về, nghĩ cũng nghĩ nhắm thẳng nhà chạy.


      Lúc nhìn thấy cửa nhà mở, lại lo lắng đến nỗi trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
      May mắn, cuối cùng đến kịp.


      Khang Đóa Hinh ngẩn ra, “Sao có thể dạy tiểu học?”


      Dạy tiểu học kiếm tiền nhiều lắm, lương đại khái chỉ có ba trăm tới ba trăm rưỡi, trong khi đó, đường đường sinh viên hệ điện cơ đại học z, thành tích lại tốt, hẳn là rất nhiều nhà có con học trung học muốn mời, căn bản cần lãng phí thời gian dạy tiểu học.


      có cách nào, khu này chỉ tìm được học sinh tiểu học.” thản nhiên .


      trừng mắt nhìn, cuối cùng phản ứng lại đây, “…… Là vì em, mới tại đây dạy?”


      “Bằng em cho là vì sao?” liếc cái.


      Kỳ vốn cũng có tính toán gì đặc biệt, chính là muốn tìm nơi gần nhà , muốn thử thời vận, xem có cơ hội cùng 『 ngẫu nhiên 』gặp mặt hay , ngờ lại xảy ra loại tình này.


      May mắn cầu cứu , may mắn còn kịp……


      trong lòng lần thứ n cảm tạ trời, may mắn quyết định lúc trước của mình.


      “Nguyễn Đông Luân.” chần chờ mở miệng.


      để ý em như vậy?” Để ý đến mức yên lặng làm nhiều chuyện vì như vậy, làm cho hoàn toàn thể bỏ qua.


      quay đầu nhìn về phía , cười khổ, “Chẳng lẽ rất thất bại, mới có thể khiến cho em luôn hoài nghi tâm ý của như vậy?”


      “Kỳ , em vẫn luôn hiểu, em rất nhiều, tựa như em vẫn luôn ……” Khang Đóa Hinh cắn cắn môi, dừng chút, “Nhưng Đông Luân, biết ? Tình cũng phải yếu tố duy nhất gắn bó hôn nhân.”


      biết trước kia làm tốt……”


      , làm rất tốt, ít nhất tốt hơn em, cố gắng công tác, muốn cho em chịu khổ. Vì em, có thể hy sinh chính mình, thậm chí ngay cả tính mạng đều cần……” ngẩng đầu nhìn , “Nhưng vĩnh viễn , cho tới bây giờ những điều đó phải là những thứ em muốn.”


      muốn ở nhà làm vợ bình hoa, thể giúp bất cứ việc gì; muốn ở bên ngoài bán mạng công tác, kiếm về đống tiền cho tiêu, cũng có hứng thú tiêu tiền, sau đó tháng gặp chồng được vài lần.


      lại càng muốn mà chết — nếu khi vụ tai nạn xe cộ kia chết, lại mình sống sót, Khang Đóa Hinh hoàn toàn dám tưởng tượng, cuộc sống của mình giống như địa ngục


      “Như vậy …Đóa Hinh, thể cho biết, điều em thực muốn đến tột cùng là cái gì?” Bàn tay cầm chặt bàn tay , tiếng của dịu dàng lại mang theo chút mệt mỏi, “ biết em thích công tác, biết em thích thư ký của , nhưng em còn chưa cho biết nguyên nhân. có trách nhiệm của , với công ty của , khách hàng của phải phụ trách, dù là công tác, hay là thư ký Vương, đều là yếu tố rất quan trọng trong đó. Đương nhiên, nếu là vì em, có gì là thể bỏ qua, nhưng em ít nhất cho lý do, mà phải chỉ cho , em thích, em cần làm, như vậy thực khó xử.”
      Nếu công ty chỉ có mình , có thể theo ý mình tùy thích làm, nhưng dưới còn có rất nhiều nhân viên, phải lo lắng đến bọn họ.


      Khang Đóa Hinh nhìn , đáy lòng thực khiếp sợ.


      là như vậy? Trước kia hay là bây giờ, chưa từng với muốn lâu ngày thấy được , cho nên thích công tác sao?


      cũng với , thư ký Vương đáng giận kia, sau lưng châm chọc khiêu khích , muốn 『 gà mái sinh được trứng 』này, đừng sống chết chiếm vị trí Nguyễn phu nhân , hại Nguyễn gia tuyệt hậu?


      Cho nên, phải tiền nghiệp hơn , nên mới bôn ba bên ngoài cả ngày về, cũng phải bởi vì Vương Yên Hoa đến muốn chia lìa với ta.


      chỉ biết mà thôi, biết nguyên nhân bài xích mọi việc, bởi vậy vì sao vợ của , trong số việc luôn cố tình gây .


      Vốn nghĩ trong cuộc hôn nhân của bọn họ, rất tham lam, muốn phần tình cảm đầy đủ. Cho tới bây giờ mới đột nhiên hiểu được, ra căn bản chưa bao giờ thử trao đổi với .


      Hôn nhân của bọn họ liếp trước tới bước đường cùng như vậy, cũng phải phụ trách phần trách nhiệm rất lớn, bởi vì chưa bao giờ cho , muốn gì.


      bỗng nhiên cảm thấy…… thực có lỗi với , thực có lỗi.


      “Đông Luân,” cầm tay , nghẹn ngào mở miệng, “Em…… Em có rất nhiều việc muốn cho ……”


      muốn tiếp tục giấu giếm bất cứ điều gì, muốn đem hết thảy hết thảy, bao gồm say đắm, bất mãn, đố kỵ, ủy khuất, tịch mịch, hết thảy cho .


      Sau đó tại kiếp này đây cùng bắt đầu lần nữa.


      “Được, em , nghe.” , dịu dàng như trước.


      Nhưng còn chưa kịp mở miệng, chiếc xe cảnh sát tới cửa nhà , hai viên cảnh sát vội vàng xuống xe, vào phòng.


      vỗ vỗ tay muốn yên tâm, sau đó mới đứng dậy đến cửa trước, chuẩn bị ứng phó với cảnh sát.
      tart_trung, tatimyliSue ú thích bài này.

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Bây giờ nhà bạn Ổ MÈO mình mới vô trở lại sau khoảng thời gian bạn ý đóng cửa tu bổ lại nhà...Mình post bù các chương trong những ngày vừa quá. Hoan nghênh các bạn lại vào đọc tiếp truyện.
      Sue ú thích bài này.

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 4.1
      Editor: mèomỡ

      Trở lại hơn mười năm, Khang Đóa Hinh thích nhất thời gian cả nhà dùng bữa tối.

      Mỗi ngày bàn cơm tối, là lúc nhà ba người bọn họ có thể thả lỏng chuyện phiếm tâm , tựa như bây giờ –


      “Ăn nhiều chút” Hoàng Nhã Huệ gắp cái đùi gà bỏ vào trong bát , “Nhìn con gần đây dường như gầy ít, học gì học, khỏe mạnh là hết, mỗi ngày học bài đến hai giờ, buổi sáng lại sáu giờ hơn rời giường, thân thể sao chịu được?”


      còn cách nào khác, sắp thi rồi!” Khang Đóa Hinh cười cười, “Qua đợt này là tốt rồi, toán con học tốt, cũng chỉ có thể luyện tập nhiều hơn.”


      đến toán học, nhà ba người đều nhớ đến chuyện Tiết Vũ Địch, trong lúc nhất thời khí trở nên đông cứng.


      Hoàng Nhã Huệ do dự vài giây, mới cẩn thận : “Nếu …… Mẹ giúp con tìm gia sư khác?”


      “Tìm gia sư làm gì, nếu lại phát sinh chuyện như lần trước làm sao bây giờ?” Khang Hành Đình lập tức nhíu mày phản đối, “Tri nhân tri diện bất tri tâm, nếu gặp phải kẻ giống tiểu tử Tiết gia vô liêm sỉ kia, Đóa Hinh chẳng phải càng nguy hiểm?”


      Nghĩ đến chuyện lần trước, Khang Đóa Hinh co rúm lại hạ, “À, cần……”


      Vì thế Hoàng Nhã Huệ cũng thực áy náy, “Thực xin lỗi, lúc trước đúng là thấy họ Tiết kia lại là loại người này.”


      Lúc trước bạn bà ngừng thổi phồng con nhà mình thi vào hệ điện cơ đại học Z lợi hại thế nào, bà mới mời đến dạy học cho con, ngờ Tiết Vũ Địch đáng chết kia, lại thừa dịp bọn họ vợ chồng ở nhà dám có ý đồ với Đóa Hinh.


      Vì chuyện này, bà hai lời liền đoạn tuyệt quan hệ với người bạn kia, hoàn toàn chấp nhận lời xin lỗi cầu xin của đối phương, kiên quyết cắt đứt.


      Đóa Hinh là con bảo bối của vợ chồng bọn họ, sao có thể để tên khốn kia bắt nạt?


      “May mắn lúc ấy Đông Luân vừa vặn ở gần đây, nghe được con kêu cứu, bằng hậu quả lường.” Khang Hành Đình nghĩ đến tình huống ngày đó, bất giác nghiến răng nghiến lợi.


      sao, đều qua rồi mà.” Khang Đóa Hinh miễn cưỡng cười cười, trái lại an ủi cha mẹ.


      Tuy rằng mỗi khi nhớ tới việc này, lòng vẫn còn sợ hãi.


      Ngày đó cha mẹ nhận được điện thoại của cảnh sát, thất kinh chạy về gia, tự nhiên cũng nhìn thấy Nguyễn Đông Luân ở bên cạnh .


      Bởi vì hai người lúc trước thỏa thuận, trước khi tốt nghiệp đại học, để cha mẹ biết quan hệ của bọn họ, bởi vậy Nguyễn Đông Luân lộ ra bất cứ điều gì trước mặt vợ chồng Khang gia. Thậm chí tỏ ra mình nhớ Khang Đóa Hinh, chỉ nhàng bâng quơ mình dạy ở gần đây. Lúc dạy xong chuẩn bị trở về, lại nghe thấy tiếng kêu cứu. Bởi vậy may mắn cứu người.


      Nhưng vợ chồng Khang gia cũng có ấn tượng với , dù sao có khí chất bất phàm, thái độ thong dong trầm ổn, tuyệt giống nam sinh đại học hai mươi tuổi, ngày đó ở Phương gia mặc dù vội vàng thoáng nhìn, vợ chồng hai người chú ý đến , lúc này gặp lại cứu con bảo bối của họ, đương nhiên cũng có hảo cảm.


      “Kỳ em cảm thấy tìm nữ gia sư cũng được ……” Hoàng Nhã Huệ nghĩ nghĩ, vẫn ra.


      cần, nữ gia sư rất khó tìm, dù sao cũng phải thi, tự con cố gắng thêm cũng được.” Khang Đóa Hinh muốn vì chuyện này làm cho cha mẹ hao tổn tâm trí.


      “Đóa Hinh à, mẹ nếu con có hứng thú với toán, sao khổ sở thi vào, vào học viện khoa văn cũng phải rất tốt sao?”


      “Chính vì học tốt, mới càng muốn khiêu chiến, làm gì đả kích con vậy?” Khang Đóa Hinh ra vẻ thoải mái giả mặt quỷ.


      đương nhiên thể nguyên nhân , là biết công ty cha vài năm sau có nguy cơ tài chính, chỉ có thể cường điệu với mọi người đó là “Hứng thú” của . Tuy rằng nhìn thành tích toán học bi thảm, có chút khó thuyết phục.


      Khang Hành Đình nhìn hai mẹ con chuyện, đột nhiên mở miệng, “Bằng để cho Đông Luân đến dạy con, được ?”


      “Hả?” ngờ cha đề nghị như vậy, Khang Đóa Hinh ngây người.


      “Như vậy cũng tốt.” Hoàng Nhã Huệ phản ứng lại trước, “Nghe thành tích của thằng bé kia ở đại học Z rất tốt, phải sao?” Chị hai khen thằng bé dứt miệng. Em nghĩ toán trung học hẳn là làm khó được thằng bé.”


      “Ngày mai hỏi xem.” Khang Hành Đình gật gật đầu, “ cảm thấy thằng nhóc kia nhân phẩm tệ, thông minh, làm việc cũng thành .”


      “Chờ chút,” Khang Đóa Hinh vội hỏi: “ ấy phải đến công ty ba làm sao? Bình thường học, còn đến công ty ba, nhất định bận rộn nhiều việc, còn muốn ấy đến dạy con, sợ quá mệt mỏi sao?”


      Tuy rằng rất mong có thể thường xuyên nhìn thấy , lại nỡ để vất vả như vậy.
      tart_trungtatimyli thích bài này.

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 4.2
      Editor: mèomỡ

      giường hồng nhạt, rèm cửa sổ màu xanh lam, phong cách dào dạt tuổi thanh xuân. bức tường màu vàng có bức ảnh chụp cả nhà du lịch, bên trong nhà ba người cười vui vẻ.


      Bàn học vàng nhạt vốn luôn luôn sạch , nửa năm này có thêm đủ loại kiểu dáng sách giáo khoa, sách tham khảo, độ cao đều sắp nhấn chìm người.


      “Cứu mạng, sao lại khó như thế?” Chiến đấu hăng hái hơn ba giờ, Khang Đóa Hinh đầu hàng, ném bút tay , cả người như rỉ ra bàn, “Đầu em đau quá, được, em thề, nếu về sau có con, em tuyệt đối bắt nó học môn nó thích.”


      “Từ từ được, toán học vốn phải sở trường của em.” Nguyễn Đông Luân thản nhiên , thuận tay viết ra công thức giải giấy nháp.


      “Còn từ từ, dạy quá giờ.” lẩm bẩm, nghiêng đầu nhìn đôi tay to viết chữ như nước chảy mây trôi, liên tiếp viết cho ngôn ngữ ngoài hành tinh gì đó mà hiểu nổi.
      vẫn biết ông xã nhà mình…… Khụ, chồng trước, rất đẹp trai, cũng khó trách dù trước hay sau khi kết hôn, đều có phụ nữ tự động theo đuổi.


      Cũng may trừ bỏ thư ký Vương, chưa bao giờ đem phụ nữ để vào mắt. Mà thư ký Vương …… nghĩ bây giờ tình nguyện tin tưởng, Nguyễn Đông Luân cũng ta.
      Nguyễn Đông Luân nghe xong lời của , cười cười, “Em có biết, ước gì có thể kéo dài thời gian nhiều chút.”


      nháy mắt mấy cái, “Đông Luân, em phát giống trước kia.”


      “Hả?” nhất tâm nhị dụng*, vừa giải đề vừa chuyện phiếm cùng , “Khác thế nào?”


      * Nhất Tâm Nhị dụng (一心二用): Giống Tiểu Long Nữ trong Thần điêu đại hiệp bên tay trái vẽ hỉnh vuông, bên tay phải vẽ hình tròn á. Ý là lúc làm 2 tay 2 việc khác nhau


      “Trước kia chuyện cùng em như vậy.” trước kia, rất ít khi biểu lộ ràng tình cảm đối với ra ngoài, đương nhiên cũng thẳng những lời giống như ‘ muốn rời xa ’ như bây giờ.


      Rốt cục dừng bút, còn giương mắt nhìn , “Em vui sao?”


      “A?” sửng sốt, mới đột nhiên hiểu ý, vội vàng : “ có, em phải thích, ý của em là, em rất vui khi nguyện ý với em……”


      Theo vẻ mặt của , nhìn ra được, thực hy vọng có điều thay đổi, muốn bọn họ lại đến kết cục như kiếp trước.


      Bởi vậy lúc này đây, thử hiểu những gì cần, cũng thử biểu đạt ý của với , cho từng lý do, quyết định làm.


      Nhận ra vẫn rất để ý đến tình cảm của hai người, đột nhiên cảm thấy thực cảm động, cũng thực hổ thẹn. Nhớ lại, dường như chưa từng làm cái gì vì .


      “Vậy là tốt rồi.” Nguyễn Đông Luân lại khôi phục tươi cười, cũng đưa giấy nháp cho , “Đến, đây là biểu thức, em xem xem có chỗ nào hiểu, dạy em.”


      “Ai.” tình nguyện lấy tay ngẩng đầu lên, “Toán học căn bản chính là dùng để chỉnh người ta đúng ?”


      càng ngày càng cảm thấy mình thực có thiên phú.
      tart_trungSue ú thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :