1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Quay Trở Về Tuổi 17 - Đan Ninh (10c + 1PN) [Trọng Sinh]*ĐÃ HOÀN*

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 2
      Editor: mèomỡ



      Buổi tối 11 giờ, Khang Đóa Hinh còn có gắng chiến đấu hăng hái cùng “Hàm số lượng giác”.

      “Cốc cốc” Cửa phòng bị gõ hai tiếng rồi mở ra.

      “Mẹ?” Nhìn thấy người đến, vẻ mặt kinh hỉ, lập tức bỏ lại bài tập trong tay: “Có chuyện gì sao?”

      Trở lại được thời gian, mỗi lần nhìn thấy cha mẹ vẫn có cảm động hiểu.

      Vợ chồng Khang gia vì sao con đột nhiên trở nên bám người, nhưng cảm giác bị làm nũng, ỷ lại quả rất tuyệt, cũng rất vui trước chuyển biến của con .

      có gì, đưa đồ ăn khuya mà thôi.” Hoàng Nhã Huệ mỉm cười nhìn con , đặt khay lên bàn, đưa cho ít bánh bích quy cùng ly sữa: “ Gần đây, con rất chăm chỉ.”

      Trước kia con học bài lúc được lúc , vợ chồng bọn họ tuy rằng lo lắng nhưng cũng muốn con bị áp lực học tập lớn, thầm nghĩ đến lúc đó tùy tiện cho vào trường đại học lấy cái văn bằng là tốt rồi.

      nghĩ đến hơn nửa năm trước con đột nhiên ý chí tăng vọt, đặc biệt sau khi lên cấp 3 ngày nghỉ cùng bạn học chơi, mỗi ngày học đến nửa đêm tắt đèn ngủ.

      Cũng bởi vì cố gắng, thành tích cũng lên như diều gặp gió, từ xếp thứ ba, bốn mươi toàn lớp biến thành xếp loại ba, bốn mươi toàn trường. Vợ chồng họ kinh hỉ rất nhiều nhưng cũng có vài phần đau lòng.

      Khang Đóa Hinh cười cầm cốc sữa uống ngụm mới : “Chơi bời nhiều năm như vậy, cũng nên có năm thực học tập?”

      Kiếp trước có Đông Luân, ngoại trừ lúc nào cũng vắng nhà, muốn cái gì đều cố gắng cho , nên có thể dễ dàng buông tha cho những việc có hứng thú.

      Nhưng lần này được, dù có thích hay đều vì tương lai của mình mà cố gắng.

      “Con thực trưởng thành.” Hoàng Nhã Huệ vui mừng sờ sờ đỉnh đầu con : “ làm phiền con học bài, mẹ ra ngoài.”

      “Đợi chút, cùng con ăn bánh bích quy .” vội vàng kéo tay mẹ: “Tiến độ học bài của con vượt mức rất nhiều, có thể cùng mẹ tán gẫu chút.”

      Hoàng Nhã Huệ kinh ngạc quay đầu nhìn con , lại nhìn thấy vẻ mặt khẩn thiết của con.

      “Được rồi.” Bà ngồi xuống cạnh giường, cầm miếng bánh bích quy: “Học gì học, cũng phải chú ý thân thể, nhìn xem mắt đều thâm quầng lên rồi. Nhà chúng ta cũng thiếu tiền phải nuôi được con, chính mình vui vẻ mới là quan trọng.”

      Khang Đóa Hinh nở nụ cười: “Con quả rất vui vẻ, mẹ cùng ba ba ân ái như vậy, lại thương con, con cảm thấy thực hạnh phúc.”

      Kiếp trước vẫn tiếc nuối mất thân tình, nay lần nữa có được, sao có thể quý trọng?

      Bây giờ nhớ lại, ba mẹ đâu lòng muốn đoạn tuyệt quan hệ cùng , chính là vì chuyện có bạn trai sơm như vậy nên bị đả kích, lại cảm thấy Đông Luân tốt cho nên cố ý đoạn tuyệt muốn buộc họ chia tay.

      Là chính mình bướng bỉnh, từ được nuông chiều, lúc bị mắng nhịn được tức giận mới liều lĩnh bỏ trốn cùng Đông Luân, tiếc nuối 10 năm.

      “Sao lại đột nhiên lại cảm tính như vậy?” Hoàng Nhã Huệ bật cười nhưng cũng có vài phần cảm động.

      “Bỗng nhiên có cảm mà phát.” trêu ghẹo trả lời.

      “Dù thế nào cũng phải cân nhắc tình huống của mình. Nhà chúng ta tuy phải đại phú đại quý, chút tiền tranh vẫn phải có. Nếu cần giúp gì cũng phải cho ba mẹ biết, nếu trong phạm vi năng lực ba mẹ đều tận lực giúp.”

      Khang Đóa Hinh nghe vậy ngẩn người, nghĩ đến cũng là chuyện kiếp trước.

      nhớ sau khi rời nhà hai ba năm liền nghe tài vụ công ty của ba có vấn đề, nhưng khi ấy chỉ nhớ ba phẫn nộ tuyên bố đoạn tuyệt quan hệ cha con với . bỏ được sĩ diện cũng dám trở về quan tâm, hơn nữa khi đó Đông Luân mới bắt đầu công việc, cho dù họ có tâm cũng giúp được việc gì.

      Sau đó hình như khi 23 tuổi, công ty của ba tuyên bố phá sản, bao lâu ba mẹ cùng tự sát, trở thành nỗi đau xót lớn nhất của ở kiếp trước.

      Lúc này đây lựa chọn ở bên cạnh ba mẹ, có biện pháp giúp họ bị thương tổn hay ?

      “Mẹ con muốn học thêm.” đưa ra cầu: “Gần đây càng nghĩ càng thấy quá sức, muốn tìm nơi học thêm.”

      Vốn muốn học thi lên đại học nhưng bây giờ càng muốn cố gắng, kiện sắp phát sinh trong tương lai muốn thay cha mẹ chia sẻ chút áp lực.

      Phá sản sao, tiền có thể kiếm lại, nhưng hy vọng nhà ba người có thể sống tốt, cùng nhau cố gắng.

      “Học thêm?” Hoàng Nhã Huệ nghĩ nghĩ: “Như vậy phải về muộn, mẹ cũng yên tâm, như vậy , mẹ với ba thay con tìm gia sư là được.”

      Gia sư? Trong đầu Khang Đóa Hinh bỗng lên khuôn mặt của Nguyễn Đông Luân, lắc lắc đầu đuổi hình ảnh ra xa: “Con biết, vậy mời gia sư .”

      “Được, mấy ngày nữa ba mẹ tìm.” Hoàng Nhã Huệ đứng lên” “Mẹ ra ngoài trước cản trở con học bài … Đúng rồi thứ 7 Hai con mời nhà chúng ta ăn cơm, con sắp xếp chút thời gian cùng .”

      Hai cùng gia đình họ thường có lui tới, Khang Đóa Hinh cùng hai em họ Ngữ Lâm, Ngữ Lị quan hệ cũng tốt, bởi vậy gật gật đầu: “Con biết rồi.”

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 2.2
      Editor: mèomỡ


      Chiều thứ Bảy, Khang Đóa Hinh sắp xếp lại lịch tự học, theo ba mẹ đến nhà Hai.
      “Chị Đóa Hinh.” Em họ Ngữ Lị hơn 3 tuổi vui vẻ chạy tới, lôi kéo vào phòng khách: “Lâu rồi tới, em rất nhớ chị nha. Sao trước đây cùng cậu mợ đến?”


      “Thực xin lỗi.” Khang Đóa Hinh cười cười: “Cấp ba quá bận, dứt ra.”


      “Chị em cũng cấp 3 nhưng so với chị thảnh thơi.” Nữ sinh quệt miệng, nhưng lập tức nở nụ cười ái muội: “Hắc hắc, nhưng chị ấy học lý rất tốt.”


      “Học vật lý tốt là chuyện tốt, em làm vẻ mặt này làm gì?” Khang Đóa Hinh buồn cười , “Giống chị, vật lý học tốt chỉ văn học có vẻ được.”


      “Aiz, chị hiểu, là vì gia sư Lý của chị ấy. ” Phương Ngữ Lị thầm bên tai .


      “A?” Khang Đóa Hinh nhíu mày, có vài phần hứng thú: “ ấy thích gia sư vật lý của mình?”


      “Đúng vậy, là nam sinh hệ điện cơ trường đại học Z, rất đẹp trai, thoạt nhìn thành thục nghiêm túc, chị em thích ta muốn chết, vốn chỉ có bốn, năm mươi điểm vật lý thành bảy, tám mươi, mẹ em cao hứng vô cùng, lập tức tăng lương.” Phương Ngữ Lị thực vui vẻ tám chuyện về chị : “Bây giờ qua sáu rưỡi, chị ấy còn nghĩ ra đủ các vấn đề tìm cớ quấn quýt cho thầy giáo ra về.”


      Khang Đóa Hinh phì cười “Như vậy cũng sai, sinh viện điện cơ đại học Z vĩ đại như vậy, cho chị em thêm sức lực, chừng vài năm sau ta còn thành rể em.”


      “Em cũng nghĩ như vậy, nhưng còn có ba em kia.” Phương Ngữ Lị khoa trương thở dài: “Mẹ em tuy cảm thấy gia sư kia cũng được, nhưng cũng hi vọng chị em cùng ta kết giao.”


      “Có lẽ Hai cùng dượng cảm thấy chị em còn .” Khang Đóa Hinh thuận miệng .


      Giống cha mẹ lúc trước, cũng cực lực phản đối cùng Đông Luân.


      chỉ như vậy, họ cảm thấy gia cảnh ấy tốt, mới đại học phải kiếm tiền nuôi gia đình, chị em theo ta khẳng định chịu khổ.”


      “Kỳ cũng đúng còn phải xem ta đối với chị em thế nào.” Giống như gả cho Đông Luân mười năm, chưa từng để chịu khổ, cùng lắm là lúc vừa kết hôn được 2 năm, hai người phải ở tại căn phòng có hơn 5 mét vuông thuê, nhưng về phương diện vật chất, chỉ cần muốn hết sức thỏa mãn .


      Aizz, sao lại luôn nghĩ đến ? phải hạ quyết tâm muốn lần nữa sống mà ? Khang Đóa Hinh tự phỉ nhổ chính mình.


      “Em cảm thấy ba mẹ quá lo lắng, chị em chỉ đơn thuần cảm thấy ta đẹp trai, lại có vẻ rất lợi hại mới có hứng thú. Gia sư kia lại có tiền, muốn chị em gả, còn lâu chị ấy mới nguyện ý.”

      Phương Ngữ Lị lơ đễnh .


      Khang Đóa Hinh nghe xong lời của , có chút thoải mái, hơi hơi nhíu mày: “ thể như thế! Dù sao nhà có tiền, phải ai cũng có thể tự mình quyết định, chỉ cần cố gắng tiến tới, cho dù trong nhà có tiền, cũng phải vấn đề gì.”


      chưa bao giờ vì gia cảnh của Đông Luân mà coi thương . chứng minh là đúng, Nguyễn Đông Luân ba mươi tuổi trở thành thương nhân.


      “Đó là vì nhà chị có tiền, cuộc sống quá khốn khổ.” Phương Ngữ Lị tỏ bộ dáng già giặn .


      “Tiểu quỷ này — ” Khang Đóa Hinh tức giận trạc trạc em họ “Chẳng lẽ hai bạc đãi 2 chị em em”
      Muốn có tiền nhà hai chắc chắc so với gia đình hơn.


      Phương Ngữ Lị cười hì hì, gì nữa.


      Nhưng vào lúc đó tầng truyền đến tiếng vang, vài giây sau, Ngữ Lâm đẫn đầu xuống tầng, mặt tươi cười sáng lạn, thậm chí chú ý trong nhà có thêm vài vị khách.


      Khang Đóa Hinh mỉm cười đứng dậy chuẩn bị chào hỏi Ngữ Lâm, lại nhìn thấy người con trai theo sau lưng Ngữ Lâm, hoàn toàn đứng hình.


      Sao … lại là ? Trong đầu choáng váng.


      “Chị.” Phương Ngữ Lâm rốt cuộc thấy được , mặt đỏ hồng “A, giới thiệu với chị chút, đây là gia sư vật lý của em, Nguyễn Đông Luân. Đông Luân, đây là chị họ em Khang Đóa Hinh.”


      ra chính là gia sư của Ngữ Lâm? vẫn biết là người dễ dàng khiến các mê muội, kiếp trước chính là ví dụ tốt nhất, cũng khó trách Ngữ Lâm mê luyến như vậy,


      Khang Đóa Hinh ngây ngốc thất thần, còn tưởng rằng cuộc đời này hai người gặp nhau, ngờ rằng được nhìn thấy , khắc sâu vào tâm trí lớn hơn so với tưởng tượng của , như thể toàn thế giới còn quan trọng, trong mắt chỉ còn , chỉ nhìn .


      Đến giờ phút này mới hiểu được, tưởng niệm có thế làm người ta cảm thấy đau đớn như thế.


      “Xin chào, rất vui được gặp ,” Nguyễn Đông Luân nhìn gật gật đầu, biểu tình thực bình tĩnh.


      , xin chào.” trả lời theo bản năng, cả người rơi vào trạng thái thất thần.


      Nhưng vẻ mặt hờ hững của , lại khiến đau đớn.


      Đông Luân , em tiễn ra cửa”. Toàn bộ tâm tư Phương Ngữ Lâm đều đặt lên người Nguyễn Đông Luân, phát biểu tình chị họ bình thường.


      “Được, làm phiền em” Nguyễn Đông Luân tầm mắt cũng lưu lại người Khang Đóa Hinh, rất nhanh vòng qua sát bên người , cũng tạm dừng.


      Khang Đóa Hinh ngơ ngẩn nhìn bóng lưng , tưởng niệm, ghen tị, mất mát, khổ sở, đủ loại cảm xúc nhất thời trào lên.


      Mới ngắn ngủi nửa năm, liền quên ? Vậy mười năm hôn nhân của họ tính là gì? Nửa năm qua nhớ tính là gì?


      Khi cánh cửa kia đóng lại, tách họ ra hai thế giới, bỗng nhiên hiểu được, chính mình vĩnh viễn có khả năng quên .


      Dù cho người buông tay trước là .


      “Chị, chị sao vậy?” Thấy đột nhiên thất hồn lạc phách, Phương Ngữ Lị kì quái hỏi.


      Khang Đóa Hinh lúc này mới hồi thần, miễn cưỡng cười “Chị, chị sao, chính là gia sư của Ngữ Lâm rất giống người bạn, làm chị có chút ngạc nhiên.”


      “Oa, vậy bạn chị cũng rất đẹp trai sao?”


      “Ừ, đúng vậy.” lung tung đáp.


      Cho dù còn thích sao? Kiếp trước phải chưa thử qua, bọn họ ở bên nhau hạnh phúc.

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 2.3
      Editor: mèomỡ


      Hai người ở hai thế giới khác nhau, giúp được trong nghiệp, mà rồi gặp được làm cho mình động lòng, có thể cùng gây dựng nghiệp.

      Sau khi trở về muốn làm con ngoan của ba mẹ, mà thoạt nhìn cũng còn để ý đến , kết quả như vậy phải vừa đúng như ý của ?

      Nhưng vì sao trong lòng vẫn cảm thấy nặng nề, chút cao hứng cũng có.

      Buổi tối hơn 12 giờ, bình thường Khang Đóa Hinh vẫn còn sáng đèn học bài giờ cũng sớm lên giường ngủ.

      trừng mắt nhìn di động phát ra ánh sáng huỳnh quang trong tay, màn hình là dãy số điện thoại. Nhưng ngón cái dừng lại ở nút gọi lâu cũng có ấn.

      ràng “ly hôn” nửa năm, tại sao vẫn còn nghĩ về ? Chỉ là ngẫu nhiên nhìn thấy lần, nhớ đến ngủ được.

      Trong lòng nghĩ xa xôi để ý ấn vào nút gọi.

      Màn hình đột nhiên thay đổi, ngơ ngác nhìn, đến tận lúc màn hình hiển thị thành “ kết nối”.

      “Alo?”

      Giọng nam vô cùng quen thuộc từ di động truyền đến, bỗng nhiên hiểu được mình làm cái gì.

      “Em, em gọi nhầm số.” bối rối đưa điện thoại gần bên miệng, vội vàng câu, sau đó cúp máy.

      Nhưng mà chợt nghe đến giọng của , trái tim trong ngực liền đập cuồng loạn. trong suy nghĩ hỗn loạn kia rốt cuộc là hối hận nhiều hơn hay hay là vui vẻ nhiều hơn.

      Số điện thoại của giống kiếp trước. biết vì sao, phát này làm cho lòng lay động.

      Rất nhiều chuyện giống kiếp trước, nhưng có số vẫn đổi.

      Ví như số điện thoại của .

      Kiếp trước, vì muốn thuận tiện liên lạc với mới mua di động. Kiếp này họ ở bên nhau, nhưng vẫn dùng dãy số kia.

      hiểu nổi, số điện thoại của đổi liên quan gì đến mình?” Khang Đóa Hinh ném điện thoại di động qua bên, kéo chăn bông lên “Ngủ!”

      Lúc này tiếng chuông nhàng vang lên, ngẩn ngơ, sờ động ngừng kêu, màn hình báo số gọi đến chính là số vừa gọi .

      Khang Đóa Hinh do dự lâu mới nghe máy.

      “Đóa Hinh, vừa rồi là em gọi cho ?” Vẫn là giọng trầm thấp hùng hậu từ di động truyền đến.

      Tay run rẩy, làm đà điểu giả chết: “Gọi cho ? Em hiểu gì?”

      May mắn vừa rồi cài đặt số điện thoại, chỉ cần sống chết cũng nhận cũng có chứng cớ.

      “Là em gọi, đúng ?” tin tưởng lời dối sứt sẹo ấy: “Kiếp này, chỉ có em mới biết số điện thoại này thôi, có ai khác.” Cho nên gọi đến chỉ có thể là .

      “Chỉ có em biết … là ý gì?” hiểu sao trái tim lại đập nhanh hơn.

      Nguyễn Đông Luân cũng thừa nước đục thả câu, giải thích: “ số khác để liên lạc với những người khác, số này là của riêng em, có ai khác biết.”

      sững sờ ra lời.

      Ý là, với , là đặc biệt?

      rất muốn tin, nhưng lúc chạng vạng ở nhà Hai, thái độ của lãnh đạm như đối với người xa lạ, lại có chút giận, mạnh miệng : “Vậy, vậy cũng phải em gọi, phải người ta là nhầm rồi sao?”

      Vừa ra khỏi miệng, muốn cắn đứt lưỡi mình.

      Ngu ngốc, như vậy phải chưa đánh khai sao?

      Quả nhiên, đầu bên kia truyền đến tiếng cười .

      “Được rồi, phải là em gọi cho , là muốn chuyện cùng em nên tìm cớ gọi điện cho em thôi.”

      cắn môi, quả thực biết làm thế nào với dịu dàng của .

      Kiếp trước, Nguyễn Đông Luân quả cần hoài nghi, nhưng trời sinh tính chất phác, cũng bao giờ lời ngon tiếng ngọt, thường yên lặng vì làm rất nhiều chuyện để cho biết. giờ biết gió chiều nào che chiều ấy, biết biến báo, đúng là làm cho quen.

      “Tìm em làm gì?” Rung động qua, vẫn nổi giận : “ bây giờ phải rất vui vẻ, cũng quen biết em sao?”

      “Đóa Hinh.” dịu dàng gọi.

      Tim của như bị cái gì bóp chặt, qua lúc mới ra vẻ kiên nhẫn : “Cái gì?”

      muốn cho em .” tạm dừng: “Nửa năm trước khi nhận được đơn ly hôn, cho mình, nếu ly hôn có thể làm cho em vui vẻ, như vậy thành toàn cho em.”

      Hô hấp của hơi hơi ngưng lại, nhưng vẫn nhịn được oán hận: “ dễ nghe… Lúc ấy bên ngoài ít hồng phấn tri kỉ, cũng cần đến em.”

      Ly hôn, ràng phải vui vẻ hơn .

      “Làm gì có hồng phấn tri kỉ? có quan hệ với phụ nữ bên ngoài.” hiểu sao có thể nghĩ như vậy, người để ý đến giờ cũng chỉ có mình : “Tóm lại vốn tính, nếu em muốn liền để em tự do, nhưng rất nhanh hối hận, bởi phát mình làm được. ”

      “…..” đáp lời, xác định có phải những gì phỏng đoán có đúng là ý của hay .

      biết kiếp trước phải là người chồng tốt mới khiến em chủ động đưa ra cầu ly hôn, thực có lỗi. Năm đó khiến cho em thể ở cùng cha mẹ, nên mới tiếc nuối cả đời.” hít vào hơi, “Trước kia có thể mấy ngày gặp em, là bởi vì biết em luôn ở nhà chờ , chỉ cần hoàn thành công việc về đến nhà là có thể nhìn thấy em. Nhưng bây giờ cảm thấy chỉ cần ngày thấy em, thời gian như dài đằng đẵng. Mấy ngày nay suy nghĩ rất nhiều, nghĩ về chúng ta lúc đó, nghĩ về những tiếc nuối cùng đau xót mà em chưa bao giờ cho .”

      Sau đó mới phát kiếp trước có nhiều việc luôn tự cho là đúng, mà lại phải thừa nhận biết bao áp lực tâm lý.

      “Cho nên kết luận của chính là nhìn thấy em giả vờ như biết.” Khang Đóa Hinh chán ghét bản thân mình mâu thuẫn. Lúc trước là đòi ly hôn, muốn buông tay cũng là , cuối cùng chịu nổi lãnh đạm của cũng là .

      .” nhanh chóng phủ nhận, sau đó mới : “Đóa Hinh, em nguyện ý chờ sao? Đợi có năng lực, có thành tựu, có thể quang minh chính đại vào nhà em, với cha mẹ em “Xin các bác gả con cho cháu”, lúc đó tìm em. Em nguyện ý chờ đến lúc đó sao?”

      Nửa năm qua, chính là dựa vào kiên trì mới chống đỡ qua được những ngày .

      biết, lúc trước đề nghị ly hôn phải vì mà bởi tác động bên ngoài, mất tin tưởng với hôn nhân, dám tiếp tục.

      , chỉ mình , nếu ông trời cho họ cơ hội nữa, lần này tuyệt dễ dàng buông ra.

      Khang Đóa Hinh nghĩ đến nghe được những lời này, giật mình hồi lâu mới mở miệng: “Thế cho nên hôm nay mới giả vờ quen em…”

      “Sao em lại nghĩ muốn nhận ra em? Nhưng giờ có tư cách gì cho em hứa hẹn?” Thậm chí trước ngày hôm nay, cũng xác định được có cho cơ hội hay , mãi đến khi nhìn thấy được biểu tình của ở nhà học sinh của , cùng với cuộc gọi vừa rồi, mới cho chút tin tưởng “Cho 5 năm … , cho 3 năm được ? cam đoan, đến lúc đó trở thành người khiến cha mẹ em có thể tin tưởng gả con họ cho . Trước lúc đó, muốn có gì ngoài ý muốn, muốn để cha mẹ em có nửa điểm phản đối, để em phải khó xử.”

      Cho nên, ở trước mặt cha mẹ , mới giả vờ quen ?

      Khang Đóa Hinh tìm nhiều khí lực mới có biện pháp bình phục tâm thần, những lời đều khiến cho rung động.

      Trước kia, những lời này với .

      “Vậy còn thư kí Vương sao?” vẫn nhịn được hỏi “ phải vẫn thích ấy?”

      “Em Vương Yên Hoa?” suy nghĩ xong mới phản ứng lại: “ ấy chỉ là cấp dưới, chỉ coi trọng khả năng công tác cùng thái độ của ấy, nhưng ấy và có quan hệ gì?”

      có vấn đề gì, vậy tại sao đối phương còn đến khiêu chiến với ? Khang Đóa Hinh bĩu môi, ở trong lòng cho là đúng.

      Nhưng mà thái độ để ý chút nào của , khiến an tâm ít. Nhìn ở góc độ khác, ít nhất ở kiếp này, có cơ hội phát triển cùng người phụ nữ kia.

      Chính là, muốn khinh địch, dễ dàng tin như vậy, làm được: “Nguyễn Đông Luân, …dựa vào cái gì muốn em chờ 3 năm?”

      “Xin lỗi, là đủ năng lực, nghĩ được biện pháp tốt.”

      dễ dàng xin lỗi như vậy, cũng nhẫn tâm làm khó xử.

      Khang Đóa Hinh suy nghĩ hồi lâu, thanh thanh cổ họng mở miệng: “Cả 1 năm sắp tới đều phải lo thi, có ý định có bạn trai, khi học đại học, năm nhất, năm hai cũng muốn từ từ hưởng thụ cuộc sống đại học, muốn nhanh như vậy bị đàn ông trói chặt…”

      “Đóa Hinh, em đồng ý chờ ?” kinh hỉ đánh gãy lời

      “Em… em chưa đồng ý với cái gì hết.” vội vàng phủ nhận, thái độ giấu đầu hở đuôi: “Em chỉ muốn , 3 năm tiếp theo, em tạm thời có ý định có bạn trai, nhưng sau đó dù muốn cũng bị cha mẹ thúc giục, em cam đoan, cũng nguyện ý chờ .”

      biết.” Giọng của hiển nhiên trở nên thực sung sướng: “Em yên tâm, chỉ 3 năm, để em chờ thêm dù chỉ ngày.”

      “Em buồn ngủ.” Cách điện thoại nhưng mặt vẫn cứ đỏ lên.

      “Cũng đúng, muộn rồi.” theo lời : “Em nghỉ ngơi sớm chút, ngủ ngon.”

      Mãi đến lúc chấm dứt cuộc gọi, Khang Đóa Hinh nắm chặt động trong tay, cảm thụ được độ ấm, tựa như trái tim trong ngực kịch liệt nhảy lên.

      muốn thử bắt đầu lần nữa cùng ?

      muốn quyết định nhanh như vậy, nhưng trong lòng cũng lén hướng về .

      Quay đầu, xuyên qua tấm rèm nhìn ra ánh trăng ngoài cửa sổ. Giọng của phảng phất còn quanh quẩn bên tai, dịu dàng dường như muốn làm say lòng người.

      có tiền đồ.” mắng chính mình: “ bằng này tuổi, nghe chút lời ngon tiếng ngọt khiến cho mày vui thành như vậy, nếu sau này ta mang hoa tươi đến tặng biết chừng mày lại bỏ trốn cùng ta.”

      Nhưng mà ngữ khí nghe thế nào cũng giống như làm nũng.
      tart_trung, tatimyliSue ú thích bài này.

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 3.1
      Editor: mèomỡ



      Tiếng chuông tan học vang lên, tiếng hò reo phát ra như muốn nổ tung lớp học, ít người quan tâm đến giáo viên còn ở bục khản giọng giao bài tập, tiếp tục chuyện phiếm, tiếp tục thu dọn cặp sách, lao ra khỏi lớp học.

      Vì thế Khang Đóa Hinh hơi hơi nhíu mày.

      Đương nhiên cũng có tư cách gì để . Dù sao kiếp trước chính khi còn là học sinh năm nhất cũng dám trốn học chạy tới đại học Z tìm bạn trai.

      Nhưng mà lần này giống, hy vọng cuộc sống của mình thay đổi.

      Bởi vì bây giờ mới là năm 2, dù lên cấp 3, số học sinh chăm chỉ học hành cũng nhiều lắm, hơn phân nửa thầm nghĩ tùy tiện lấy cái bằng đại học, thậm chí có người còn thèm nghĩ

      Bởi vậy trong phòng học, còn lại số ít những học sinh an phận, khiến cho thầy giáo tự đáy lòng khỏi cảm động, thích.

      Khang Đóa Hinh cố sức xem bàn tay ngừng giật giật sau lưng mình, tập trung lắng nghe giáo viên giao bài tập, cuối cùng khép laptop lại, cho đem mọi thứ vào túi xách

      “Đóa Hinh, nhanh lên!” Lí Nguyên Linh rốt cuộc nhịn được mở miệng thúc giục.

      “Sao vậy?” Nhìn giáo viên xuống khỏi bục giảng, mới quay đầu nhìn đến bạn tốt.

      “Ai nha, mình có việc muốn tìm cậu chuyện, nhanh!” Vẻ mặt Lí Nguyên Linh lo âu.

      “Chuyện gì gấp như vậy?”

      Lí Nguyên Linh dậm chân cái: “Còn phải là về Ngạn Văn….”

      Còn chưa xong, cách đó xa lại có giọng khác vang lên: “Đóa Hinh, em đến đây chút được ?”

      Khang Đóa Hinh quay đầu, phát giáo gọi .

      “Dạ, em đến ngay.” Lúc này cũng bất chấp Lí Nguyên Linh cùng bạn trai ấy kết giao năm tháng có cái gì khúc mắc, bỏ lại câu câu “Chờ mình chút”, liền chạy tới phòng học phía trước, “ tìm em có việc sao?”

      giáo cười dài nhìn , biểu tình mặt hiển nhiên rất vừa lòng, “Đóa Hinh à, thành tích gần đây của em càng ngày càng tốt, cảm thấy rất vui mừng.”

      Kì thi lần trước thế nhưng đứng thứ hai toàn ban, thứ mười toàn trường, so với thành tích luôn thất bại trước kia, ngắn ngủi nửa năm có thể tiến bộ đến mức này, quả thực là kỳ tích.

      “Cũng có gì, chính là đột nhiên cảm thấy nên học.” có chút xấu hổ, dù sao thân thể mười tám tuổi, nhưng là linh hồn gần ba mươi tuổi! So với các bạn học khác, cho dù thắng cũng vinh quang.

      “Trước kia cũng chưa hỏi em, Đóa Hinh, em có dự định đại học khoa nào sao?”

      “Em…… ừm, nghĩ có liên quan đến kinh doanh.” nghĩ nghĩ, “Về phần trường nào, ra cầu quá lớn, chỉ cần có thể ở lại thành phố Đài Bắc hoặc Tân Bắc…… Em , huyện Đài Bắc là tốt rồi.”

      Hô, thiếu chút nữa ra danh từ mười năm sau.

      Cũng phải kiêu ngạo là người Đài Bắc, nghĩ ngoại trừ Đài Bắc, nơi khác vẫn còn cưỡi lợn rừng xe bò, rất hoang sơ, chỉ đơn thuần muốn gần cha mẹ, giả sử công ty của ba thực phát sinh nguy cơ, mới có biện pháp giúp đỡ.

      Đương nhiên, mặt khác nguyên nhân quan trọng khác là vì người nào đó học tại đại học Z.

      Đáng tiếc khoa kinh tế đại học Z quá hot, cho dù dùng trăm phần trăm thành tích toán rách nát kia, chắc chắn thi nổi, bằng muốn làm đàn em của .

      “Sao vào hệ ngữ văn?” giáo hơi hơi nhíu mày, “ thấy thành tích văn sử của em rất tốt.”

      Khang Đóa Hinh cười khổ, kỳ đúng là thích ngữ văn cùng lịch sử, học cũng phải tâm ứng thủ¹, nhưng mà công ty ba còn chờ cứu!

      ¹Tâm ứng thủ: khi đầu óc nghĩ đến đòn đánh là chân tay thực thành công

      Tuy rằng hai năm sau chỉ là sinh viên, nhưng nếu biết đến lúc đó có thể xảy ra nguy hiểm, thể mặc kệ.

      Có lẽ có cũng đủ kinh nghiệm cùng tri thức, nhưng biết khi nào phát sinh nguy cơ, có thể làm dự phòng chuẩn bị trước.

      “Đây là mục tiêu em đề ra cho chính mình.” giải thích nhiều lắm, chỉ như vậy.

      “Thực đáng tiếc,” giáo thở dài, nhưng sau lại cảm thấy có mục tiêu, vội vàng : “Nhưng em có mục tiêu của chính mình cũng tốt, cứ tiếp tục nỗ lực.”

      “Em .” Khang Đóa Hinh gật đầu.
      tart_trung, tatimyliSue ú thích bài này.

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 3.2
      Editor: mèomỡ



      giáo lại cố gắng khuyên vài câu mới rời , Lí Nguyên Linh nhịn được xông lên, “Chậc chậc, đơn giản, thế nhưng có thể làm cho A Mĩ tỷ kính trọng cậu vài phần.”


      giáo kia có tiếng nghiêm khắc, bởi vì tên có chữ “Mĩ”, mọi người lén gọi là “A Mĩ tỷ”.


      “Chẳng qua cũng chỉ tán gẫu hai câu.” Khang Đóa Hinh nhàng bâng quơ, cũng nhanh chóng chuyển đề tài, “Cậu vừa định với mình cái gì?”


      “A, đúng, mình muốn chuyện của Ngạn Văn.”


      Khang Đóa Hinh gật gật đầu, “Mình biết, bạn trai cậu, các cậu làm sao vậy?”


      Lí Nguyên Linh suy sụp hạ, “Kỳ cũng phải chuyện gì lớn, cũng chỉ là chỗ ấy làm thêm, có người theo đuổi ấy, còn theo dai, vì việc này chúng mình gần đây luôn cãi nhau.”


      “Vậy thái độ cậu ấy thế nào?” Khang Đóa Hinh gặp qua bạn trai của bạn tốt, thoạt nhìn là người thành , giống người chân trong chân ngoài.


      ấy cố ý lảng tránh ta.” Vẻ mặt Lí Nguyên Linh uể oải, “Mình với ấy thích có người tơ tưởng bạn trai mình, cầu ấy thẳng thắn cự tuyệt đối phương, nếu có thể, đổi chỗ làm là tốt nhất, nhưng ấy lại cảm thấy mình hiểu chuyện.”


      “Cậu ta như thế nào?”


      ấy nếu đối phương tỏ thái độ, ấy cũng những lời làm tổn thương người ta. Kỳ ấy cũng giấu diếm tồn tại của mình với đồng nghiệp, mà ấy cảm thấy kiên định càng biểu đạt lập trường chỉ mình mình, vậy là đủ. ấy nhận tình cảm của ta, nhưng muốn cố ý phân giới hạn cùng ta.”


      “Cho nên, cậu là tức cậu ta giữ khoảng cách với kia?”


      “Đúng vậy, nhưng ấy cho rằng mình đường đường chính chính, vì sao phải cố ý lảng tránh? ấy cảm thấy cố ý lảng tránh, ngược lại giống như chột dạ.”


      “Vậy à……” Trong đầu Khang Đóa Hinh lên bộ dáng cậu con trai kia.


      Cái cậu con trai kia tên Ngạn Văn, khi nhìn Nguyên Linh ánh mắt tràn ngập dịu dàng, hẳn là thích Nguyên Linh. cho rằng người con trai thành chất phác như vậy, chắc ko bắt cá hai tay, quan hệ nam nữ bừa bãi.


      Như vậy lời cậu ta hẳn là , bởi vì chưa từng đặt kia ở trong lòng, cho nên cũng cảm thấy nên cố ý xử bất đồng với ta?


      lại, cá nhân đối với những chuyện thế này vô cùng phản đối. Bởi vì cảm thấy lúc nên tránh tránh, đừng để đến lúc “tình ngay lý gian”, lại thầm oán đối phương tin mình.


      Tựa như kiếp trước Đông Luân cùng Vương Yên Hoa.


      Vì chuyện Vương Yên Hoa, cũng rất nhiều lần oán giận chồng. Khác với Ngạn Văn, Đông Luân cãi nhau với , cho tới bây giờ nỡ tức giận với , nhưng dù ầm ỹ như thế nào, làm loạn như thế nào, lại vẫn kiên trì để Vương Yên Hoa làm thư ký của .


      vẫn cho rằng, tin tưởng là thái độ cơ bản nhất thể tôn trọng nửa kia.


      Nhưng là bây giờ xem ra, cậu con trai kia hiểu được điều này. Có lẽ cậu ta lười làm vì đơn thuần muốn làm cho bạn vui, chứ nhất thiết là vì cậu ta có ý nghĩ chính đáng.


      Đơn giản mà , chính là thần kinh thô.


      “Này, đừng ngẩn người, giúp mình nghĩ cách!” Lí Nguyên Linh kéo kéo ống tay áo của .


      Lúc này Khang Đóa Hinh mới hoàn hồn, sắp xếp suy nghĩ hỗn loạn trong lòng xong, : “Vậy cậu còn muốn tiếp tục cùng cậu ta ?”


      “Đương nhiên.” Lí Nguyên Linh làm ra vẻ mặt 『 cậu có vấn đề à? 』, “Nếu muốn, mình sớm chia tay với ấy, còn trưng cầu ý kiến của cậu làm gì? mình cũng là 『 vợ cả 』, có lý nào cho bên thứ ba kiêu ngạo trèo lên đầu mình, đá mình ra khỏi cửa”


      “Cũng đúng.” Khang Đóa Hinh bị cách dùng từ của bạn tốt làm cho bật cười, đây mới là Nguyên Linh mà biết! lại nghĩ hồi lâu, mở miệng, “Mình nghĩ bạn trai cậu có ý muốn bắt cá hai tay, cậu ta chỉ là rất ngốc, quên quan tâm đến tâm tình của cậu.”


      “Những điều cậu mình đương nhiên biết, nhưng nhìn thấy vẫn tức.” Lí Nguyên Linh uể oải , tuy rằng lý trí cho biết bạn trai bắt cá hai tay, tình cảm vẫn vui, “Vì chuyện này, chúng mình cãi nhau rất nhiều lần, mình rất sợ cãi nhau nhiều tình cảm phai nhạt.”


      “Mình biết.” cười vỗ vỗ vai bạn tốt, “Cho nên cậu phải cho cậu ta hiểu bất an của cậu. Nếu cậu ta hiểu, cậu phải dạy cho cậu ta biết.”


      “Dạy? Dạy như thế nào?” Vẻ mặt Lí Nguyên Linh nghi hoặc.


      “Để cho cậu ta cũng cảm nhận được bất an của cậu, phải là được sao?”


      mở to mắt, “Ý của cậu là……”


      “Tìm đàn ông lượn trước mặt cậu ta, để cho cậu ra cảm nhận được nóng lòng của cậu trong thời gian này, nếu cậu ta cậu, hiểu được.” ngừng 1 chút, “Nhưng đàn ông này cậu nên tìm cẩn thận, đừng để cuối cùng diễn giả làm thực, làm ra phiền toái khác, hại mình thành tội nhân giựt giây người khác chia tay.”


      “Chủ ý này tồi.” Mắt Lí Nguyên Linh sáng lên, “Về phần chọn người…… Yên tâm, mình tìm họ mới từ Mỹ trở về hỗ trợ diễn trò, đủ an toàn chưa?”


      “Như vậy tốt nhất.” Khang Đóa Hinh cười . Nhìn bạn tốt cao hứng, tâm tình của cũng tốt theo.


      “Ôi, cậu chết mất, biết là cậu có cách mà.” Lí Nguyên Linh hưng phấn ôm , “ nào, mình mời cậu ăn kem.”


      “Cám ơn, nhưng hôm nay được.” Khang Đóa Hinh xin lỗi đẩy tay ra, “Buổi tối mình có buổi học gia sư, lần sau rảnh .”


      “Đúng đúng, Đóa Hinh nhà chúng ta ưu tú nhất, chăm chỉ nhất.” Lí Nguyên Linh trừng mắt nhìn , nhưng được vài giây liền cười, “Được rồi, vậy cậu mau về nhà học bài , bye bye!”


      “Bye.” mỉm cười vẫy tay tạm biệt bạn tốt.


      Bởi vì dây dưa ở trường học, bắt được xe bus, về nhà muộn. Khang Đóa Hinh vội vàng chuẩn bị đợi lát nữa đến giờ học, lúc giáo viên nghỉ uống nước ăn điểm tâm.


      Kỳ thích mẹ thay tìm gia sư.


      Tuy rằng đối phương cũng là sinh viên năm 3 đại học Z, xem như đàn của Đông Luân, dạy cũng khá ổn, nhưng thích ánh mắt đối phương nhìn .


      Ánh mắt đó tràn ngập dục vọng trắng trợn, làm cho vô cùng thoải mái.


      Linh hồn trong cơ thể , sớm phải chưa biết đời, ánh mắt như vậy, rất nhiều đêm, cũng thường nhìn thấy người chồng .


      Nhưng mà khi Đông Luân nhìn như thế, chỉ cảm thấy trong lòng phát run, sau đó từ ngón chân đến đầu đều khát vọng mãnh liệt được nhiệt tình ôm, nhưng đổi thành người trước mắt này, chỉ cảm thấy ghê tởm.


      Cố tình gia sư này lại là con người bạn, tuy rằng thích, cũng thể tùy tiện cầu mẹ đổi người.


      Quên , kì thi bao lâu tới, cố qua mấy ngày này, học kỳ sau rồi sau.
      tart_trungtatimyli thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :