1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Quay Lại Mỉm Cười, Gian Tình Bắt Đầu - Đông Bôn Tây Cố (Full 82c Sắp có ebook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      63.2

      Trận tuyết đầu tiên của mùa đông năm đến hề báo trước, tuyết đầu mùa qua được vài ngày, Tiêu Tử Uyên làm việc nhìn thấy có người chạy đến, "Tiêu thư ký, có mấy vị bác sĩ từ thành phố đến chỗ chúng ta khám và chữa bệnh, ngài xem lát .”

      Tiêu Tử Uyên cười tiếng, "Đây là chuyện tốt cho trẻ em, , xem chút."

      Từ xa xa nhìn thấy đám người, và mấy cái bàn bàn bày đầy thiết bị chữa bệnh, mười bác sĩ mặc áo khoác màu trắng kiểm tra sức khỏe cho các cụ và trẻ .

      Tiêu Tử Uyên qua sau đó dừng lại, sau đó lại quay sang nhìn lần nữa.

      nữ bác sĩ tiêm phòng cho đứa bé, dù mang khẩu trang, chỉ lộ đôi mắt, nhưng Tiêu Tử Uyên vẫn nhận ra, đó là Tùy Ức.

      Lúc này Tiêu Tử Uyên thấy cảm thấy rất cao hứng.

      Mùa đông khắc nghiệt, nơi này nhiệt độ cực thấp. Tùy Ức lại thỉnh thoảng đưa bàn tay bị đông cứng lên miệng hà hơi hai cái, dậm chân cái, trách móc làm nũng, sau đó lại nhanh chóng nở nụ cười như hoa kiểm tra cho bọn trẻ.

      Trong lúc lơ đãng vừa ngẩng đầu lên thấy Tiêu Tử Uyên nhìn về phía cười, cũng mỉm cười lại.

      Khoảnh khắc đó trong lòng Tiêu Tử Uyên rất cảm động, quả nhiên là sáng rỡ như hoa.

      Lúc gần tối, Tùy Ức đến thăm chỗ ở Tiêu Tử Uyên.

      Phòng lớn, trang trí cũng rất đơn giản, đẹp ở chỗ sạch ngăn nắp, có loại khí chất người của , nghĩ đến người như Tiêu Tử lại ở trong căn phòng như thế này.

      Tùy Ức qua lại trong phòng, thấy ánh mắt của Tiêu Tử Uyên vẫn dính người , có chút nghịch ngợm hỏi, " nghĩ đến là em đến đây hả?"

      Mặc dù nửa ngày trôi qua, nhưng Tiêu Tử Uyên vẫn cảm thấy đây phải là , "Hi vọng, nhưng lại dám ."

      Tối hôm qua lúc hai người gọi điện thoại, Tùy Ức bỗng nhiên hỏi Tiêu Tử Uyên hôm nay có bận hay , lúc ấy phản ứng đầu tiên của Tiêu Tử Uyên là đến thăm , nhưng chờ lúc lâu cũng thấy nhắc đến nữa. liền nghĩ bản thân nghĩ quá nhiều, ra điều kiện ở đây có hơi khổ, nhiệt độ lại so với thành phố thấp hơn rất nhiều, có đoạn đường xe qua được, chỉ có thể bộ, mặc dù nhớ nhưng lại nỡ gọi đến, cho nên vẫn nhắc đến, ai ngờ lại đến đây .

      Tùy Ức nghi ngờ, "Tại sao?"

      Tiêu Tử Uyên thành thừa nhận, "Sợ em từ chối ."

      Tùy Ức đấm Tiêu Tử Uyên quyền, "Nào có! Có lúc nào em từ chối đâu!"

      Tiêu Tử Uyên vẻ mặt xấu xa cười bắt lấy bàn tay , mập mờ, "Chính là lần trước đó. . . . . ."

      Lúc Tùy Ức sắp giận dỗi cắn môi, Tiêu Tử Uyên nhân dịp kéo vào trong ngực, bất cứ điều gì, mặt mang theo nụ cười ôn hòa.

      Tùy Ức tựa vào trong ngực cũng muốn rời , do dự chút, "Nếu , đêm nay em về nữa."

      Ai ngờ giọng của Tiêu Tử Uyên đồng thời vang lên, bày tỏ cùng ý, "Nếu , tối nay em đừng về nhé."

      Mặt Tùy Ức đỏ lên, Tùy Ức à Tùy Ức, tại sao lại thể rụt rè thêm hai phút nữa?

      Lại nghe thấy thanh tiếng cười của Tiêu Tử Uyên.

      Tùy Ức dứt khoát trực tiếp giả chết.

      Chỗ Tiêu Tử Uyên chỉ có cái giường, đêm đó, Tiêu Tử Uyên ôm ngủ, làm bất cứ điều gì.

      Đêm khuya yên tĩnh hai người im lặng nằm, Tiêu Tử Uyên từ phía sau ôm .

      “Có lúc muốn ở đây, yên tĩnh, có người lừa gạt người, sống cuộc sống đơn giản cũng có gì là tốt.” Tiêu Tử Uyên biết ngủ nên .

      Tùy Ức bỗng nhiên bắt đầu đau lòng cho , xoay người ôm eo của , chôn mặt vào cổ .

      là con cả cháu đích tôn của nhà họ Tiêu, sợ là từ lớn lên phải gánh rất nhiều trách nhiệm, mặc dù cuộc sống của thuận buồm xuôi gió, nhưng trong đó hẳn bỏ ra rất nhiều cố gắng bên ngoài làm như có chuyện gì, nhưng ra sớm chán ghét tất cả, nhưng mà, vẫn có cách để thoát khỏi.

      Tùy Ức đem ngón tay xen vào những kẽ tay của , mười ngón tay đan xen, ở trong màn đêm yên tĩnh chậm rãi , “Có câu biết từng nghe chưa. Cuộc sống như trà, lúc đầu tranh nhau nổi lên, buông thả tinh hoa, cuối cùng giống như những hạt cát, rơi hết xuống đáy Iy, cả đời cần phải trải qua muôn vàn đặc sắc, tại sao vừa mới bắt đầu chìm xuống đáy ly được ?” .

      Tiêu Tử Uyên ở trong màn đêm tự chủ được mà nhếch miệng, nắm chặt cánh tay , “ nhặt được bảo bối.”

      Tiêu Tử Uyên làm được như lời , mặc dù ở trong huyện , nhưng con đường làm quan vẫn rộng mở, vẫn nhận được chú ý.

      Nửa năm sau bởi vì thành tích nổi bật nên được điều trở về, bước lên mây bay lên làm Bộ trưởng, nghiễm nhiên trở thành người trẻ tuổi nhất trong những người làm chính trị mới, cũng phát huy bản lãnh quấn quít chen vào cái ổ của Tùy Ức.

      Giờ tan làm trong thang máy Tiêu Tử Uyên gặp gỡ người rất lâu gặp Lương Uyển Thu, còn có thư ký của Từ Phi và mấy đồng nghiệp nữa đồng nghiệp.

      người đồng nghiệp mới sinh được con trai, mà người kia thảo luận nên tặng cái gì.

      Lương Uyển Thu nhìn Tiêu Tử Uyên mấy lần, lâu thấy, người đàn ông này càng ngày càng xuất chúng.

      Nghĩ như vậy ánh mắt của cũng càng ngày càng chút kiêng kỵ, có đồng nghiệp cười ha hả cười đùa.

      “Này này, Lương Uyển Thu, đừng nhìn nữa! mắt rơi ra rồi kìa!”

      Tiêu Tử Uyên khép mắt lại mỉm cười tỏ vẻ lễ phép, những cái khác chỉ coi thấy nghe thấy.

      Lương Uyển Thu trợn mắt người ồn ào đó cái, quay đầu muốn mời Tiêu Tử Uyên. “Chúng tôi tính toán cùng nhau mua trang sức cho đứa bé, cậu chứ?”

      Tiêu Tử Uyên suy nghĩ chút, thế nào cũng là đồng nghiệp thường xuyên gặp mặt, liền đồng ý .

      Mấy người lái xe đến trung tâm bán trang sức lớn nhất, sau khi xong, Tiêu Tử Uyên lại chọn bộ đồ công sở, nhân viên bán hàng vẫn còn lảm nhảm giới thiệu với những thứ khác.

      “Ngài xem chút bông tai và vòng tay chỗ chúng tôi , thiết kế rất đặc biệt dành riêng cho bạn , ấy nhất định rất thích, bạn ngài sinh nhật tháng mấy?”

      Lương Uyển Thu vẫn bên cạnh Tiêu Tử Uyên, Tiêu Tử Uyên cũng tiện gì, lời của nhân viên bán hàng trong mắt ánh sáng chợt lóe lên, ngay sau đó mở miệng. “Muốn hoa mai, ấy sinh vào tháng chạp.”

      Nhân viên bán hàng hết sức phấn khởi lấy ra cho Tiêu Tử Uyên nhìn, “Tháng chạp, Băng Thiên Tuyết Địa *sinh ra người băng thanh ngọc khiết**"

      (*) trời đông tuyết phủ

      (**) Thuần khiết như ngọc.

      Lương Uyển Thu nghe vậy liền nhíu mày, Cậu mua đồ con làm gì? Tôi nhớ em cậu phải sinh vào tháng chạp mà?”

      Tiêu Tử Uyên quay đầu chăm chú nhìn trả lời. “Tặng bạn .”

      Lương Uyển Thu chần chờ. “Cậu có bạn rồi à?”

      “Ừ.” Tiêu Tử Uyên nhìn vòng tay trong lòng yên trả lời, quay đầu lại hỏi câu. “ xem ấy có thích ?”

      Gương mặt của Lương Uyển Thu lập tức xụ xuống, dường như thể tiếp nhận được tin tức này, đến cả giọng cũng miễn cưỡng mấy phần. “ biết.”

      Tiêu Tử Uyên thấy mục đích đạt được liền thanh toán rồi rời .

      Đêm đó hai người ngồi ở ghế sa lon xem tivi, Tìêu Tử Uyên nghĩ nên đưa vòng tay cho Tùy Ức, Tùy Ức nhận lấy mở ra vừa nhìn, đặt ở trong tay nghịch ngợm nhìn lời nào

      Tiêu Tử Uyên cười, tự biết thể gạt được , có biện pháp gì chỉ có thể .

      Tùy Ức bày ra bộ dáng rất thất vọng. “À… ra là phải lòng đưa cho em.”

      Tiêu Tử Uyên vui vẻ cũng phải dỗ dành bà xã vui vẻ, “Biết em thích đồ vật phàm tục như thế này.”

      “Ai em thích!” Tùy Ức đột nhiên lớn tiếng phản bác , liền đeo lên tay, sau đó hất cằm lên như nữ vương ban ơn, “Nhận!”

      Tiêu Tử Uyên ngồi ở bên cạnh ôm lấy eo của Tùy Ức, nhìn bộ dáng ghen ghét của mà vui mừng nhướng mày.
      Last edited: 11/9/14
      tart_trungKhaiDoanh_347 thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      ☆, 64 Hoa Mai

      "Tại sao lại là hoa mai?" Tùy Ức nhìn rồi ngẩng đầu lên hỏi.

      Tiêu Tử Uyên qua quýt trả lời,"Bởi vì em sinh vào tháng chạp đó, tháng chạp hoa mai nở, vì có Ám Hương *."

      (*) Tên gọi khác của Hoa Mai

      Tùy Ức nghe xong gì, vẻ mặt vẫn bình thường khóe môi mỉm cười, hoa văn vòng tay rất tinh xảo, những đóa hoa mai được người thợ chế tác rất hoàn mỹ, trông rất sống động.

      Dưới ánh đèn gò má mông lung dịu dàng, Tiêu Tử Uyên đột nhiên muốn đánh vỡ phần an tĩnh này, Lâm Thần từng qua với , Tùy Ức rất để ý vì bản thân sinh tháng chạp, cho nên chưa bao giờ tổ chức sinh nhật. Mà chính từng uyển chuyển cự tuyệt mình, tháng chạp dê phòng thủ phòng gối chiếc. tại nhìn xem, đối với chiếc vòng tay cổ tay dường như có gì mâu thuẫn, đây phải hoàn toàn vứt bỏ hết quá khứ sao?

      đúng là được hoan nghênh đến sợ hãi rồi.

      Nghĩ tới đây Tiêu Tử Uyên nhịn được ngẩng đầu lên nhìn những sợi tóc rơi xuống trán , sau mái tóc đó là ánh mắt trong trẻo đến tận cùng của , Tiêu Tử Uyên nhìn đến xuất thần, vô ý thức trầm thấp kêu tiếng, "A Ức. . . . . ."

      Thấy Tùy Ức nhìn Tiêu Tử Uyên mới hoàn hồn, mới nửa nửa giả cười lên, " trở về lâu như vậy, mọi người đều cho rằng độc thân, Vị Đại phật tôn kính có phải nên xuất rồi hay hả?”

      Vẻ mặt Tùy Ức kỳ quái, "Lần trước em phải cùng thi cờ vây rồi à?"

      Tiêu Tử Uyên nắm tay , " phải những người đó, là mấy người bạn cùng lớn lên, em có bằng lòng gặp bọn họ ?”

      Tùy Ức ngước mắt nhìn về phía Tiêu Tử Uyên, trong thanh mát lạnh của còn mang theo nụ cười, nhưng sớm thu lại trước sau như hề để ý, giữa hai hàng lông mày nghiêm túc hỏi ý kiến của .

      Tùy Ức mỉm cười, người đàn ông chịu tôn trọng như thế, lấy lý do gì để từ chối?

      "Được."

      Ngày hôm sau người ngày kiếm được bạc tỷ như Tiêu bộ trưởng hiếm có ngày nhàn rỗi ở nhà bồi bà xa tương lai, Bạch Y thiên sứ Bác sĩ Tùy lại hiểu phong tình ngồi vào bàn viết đánh giá luận văn phê bình chức vị y học, chiếm lấy phòng làm việc của Tiêu Tử Uyên ngay đến cả máy vi tính của chủ nhân cũng đưa đến thòng khách xử lý ghi chép công việc.

      Đến lúc thống kê xử lý số liệu y học. Tùy Úc lại bắt đầu đau đầu, nhiều số liệu thức tạp, môn nguyên lý thống kê thâm thúy khó hiểu cùng với những công thức tính toán ép Tùy Úc cứ hai phút phải phòng bếp rót nước uống lần…, cách ba phút phòng vệ sinh chuyến, cách năm phút đồng hồ lại thở dài hơi.

      Tiêu bộ trưởng lười biếng ngồi ghế sofa nhìn Tùy Úc trăn trở trong phóng sách, phòng khách, phòng bếp, phòng vệ sinh, nghiêng đầu miễn cưỡng cười, lên tiếng ngăn Tùy Úc lại chuẩn bị uống nước nữa, “Bác sĩ Tùy, xin hỏi có cần giúp đỡ gì ?”

      Tùy Úc hai mắt tỏa sáng lôi kéo Tiêu Tử Uyên đến bên máy tính, hơn nữa làm bộ dạng lấy lòng đem nhường cái ghế cho Tiêu Tử Uyên ngồi mình đứng ở bên khom người, hướng về phía máy vi tính đem đại khái tình huống cùng kết quả mong muốn với , mà Tiêu Tử Uyên nhìn chằm chằm màn hình máy vi tính sau khi nghe xong, liền bắt đầu trầm mặc.

      Tùy Úc đứng ở bên cũng dám quấy rầy, lúc lâu sau cũng thấy trả lời, liền thận trọng, “ cũng biết à? Nếu được coi như xong, em…..”

      Chợt Tiêu Tử Uyên đem kéo Tùy Úc ngồi đùi, “Em trước ngồi xuống , giúp em tính toán phần mềm.”

      khom người, vài tóc dài buông xuống dưới quét vào bên gáy , trong lòng ngứa ngáy khó chịu, mà trong mũi cũng đều hương vị ngọt ngào hơi thở của , vừa ngẩng đầu lên thấy chiếc cằm bóng loáng trắng nõn, hấp dẫn , nhìn lắm mới để mình hôn lên đó, còn tâm trí đâu nghe cái gì?

      Tùy Úc bị ôm vòng vào trong ngực, nhìn mười ngón tay thon dài của ngừng gõ bàn gõ, hơi thở ấm áp phun lên cổ của , bên cạnh cổ chỗ bị phun vào bắt đầu bốc hơi nước, loại cảm giác này làm cho nhớ tới đêm hôm đó, cũng như vậy, hơi thở nặng nề nóng bỏng ngay bên cạnh tai, ngay sau đó mặt cũng như bốc hỏa như thiêu như đốt.

      Tùy Úc ngồi đùi Tiêu Tử Uyên như đứng đống lửa, đột nhiên giãy giụa đứng lên, ấp úng mở miệng, “Em khát, muốn uống nước.”

      Sau đó chạy trối chết.

      Tiêu Tử Uyên ngừng lại những ngón tay bận rộn, nhìn da thịt vốn trắng nõn giờ biến thành phấn hồng, cười khẽ tiếng.

      Tùy Úc ôm cái ly tựa vào trong phòng bếp uống gần nửa ly nước đun sôi để nguội nhiệt độ mới giảm xuống, lại rót ly trà bưng đến trước mặt Tiêu Tử Uyên.

      Lần này Tùy úc có kinh nghiệm, đợi Tiêu Tử Uyên mở miệng, liền kéo ghế đặt ở bên cạnh, đến khi vững vàng ngồi lên mới làm như có chuyện gì xảy ra mỉm cười nhìn về phía Tiêu Tử Uyên.

      Tiêu Tử Uyên nhấp ngụm trà, đối với tâm tư của hiểu trong lòng, cười cái sau đó tiếp tục làm việc.

      Lúc làm việc nghiêm túc mà chuyên chú, trong lòng có việc khác, mà Tùy Úc ngồi bên cạnh nhìn màn hình máy vi tính từng nhóm từng nhóm lửa, chút cũng hiểu, lại cảm thấy hơi nhàm chán. Nhìn bên này chút nhìn bên kia chút nghiêng đầu cái đầu liền thấy gò má điềm tĩnh kiên nghị của Tiêu Tử Uyên, ngay cả sợi lông cũng nhìn thấy ràng, trong bụng vừa động, đến gần hôn lên.

      Vừa chạm đến môi liền cảm thấy hơi lạnh mềm mại, hơi thở đặc hữu của đập vào mặt.

      Tiêu Tử Uyên động tác tay vẫn ngừng, khóe miệng lại nhịn được mỉm cười, vừa mở miệng trêu đùa, “Đây là mỹ nhân kế hay là thưởng vậy?”

      Tùy Úc hoàn toàn thức tỉnh, cũng biết lúc vừa rồi mình làm sao, dường như người loại hấp dẫn trí mạng, dẫn dụ hôn lên.

      Bị trêu đùa nhiều, Tùy Úc cũng cam chịu yếu thế, mặc kệ cho nhịp tim vẫn đập loạn nhịp, mặt vẫn mỉm cười, “Là trả lễ lại. “

      Tiêu Tử Uyên nhịn được bật cười, “Vậy ngại em táo bạo thêm tý nữa.”

      Tùy Úc biết phải là đối thủ của nên dám hiếu chiến nữa. " làm nhanh lên , em còn chờ này.”

      “Được”, Tiêu Tử Uyên biểu câu đó, saư đó Tùy Úc cùng bắt đầu tính toán.

      Sau mười mấy phút, Tùy Úc mới reo hò tiếng, lúc nhìn Tiêu Tử Uyên với ánh mắt sùng bái, " rất lợi hại đó, rốt cuộc em cũng hiểu tại sao năm đó trong khoa cơ giới nhiều người ngang ngược như vậy mà lại đồng ý theo thói quen gọi tiếng Tiêu sư huynh, cơm tối em làm thêm vài món khao !”

      Tiêu Tử Uyên cười, “Em cũng là thanh viên thói quen gọi là Tiêu sư huynh, chẳng lẽ phải bởi vì lợi hại mà hỏi vì điều khác?“

      Tùy Úc bị hỏi khó, năm đó chịu ngoan ngoãn gọi tiếng sư huynh, phần lớn nguyên nhân là muốn dựa vào cách xưng hô này kéo dài khoảng cách với . Thế nhưng đáp án này….
      Last edited: 18/9/14
      tart_trungKhaiDoanh_347 thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      64- 2

      Tùy Úc nhìn Tiêu Tử Uyên cái sau đó quyết định, đáp án này vẫn nên ra tốt hơn.

      lát sau Tùy Úc lại nhíu mày, vẻ mặt nghi ngờ hỏi. “ muốn em cũng là người ngang ngược?”

      “Người khác ngang ngược ở mặt, còn em ngang ngược ở trong lòng” Tiêu Tử Uyên dường như nhớ đến điều gì đó bật cười. "Năm đó lúc em mới vào trường, rất nhiều người đến tìm Lâm Thần, bóng gió hỏi thăm về em. Lâm Thần trái lạikhông che dấu lại còn cổ vũ bọn họ, kết quả nhìn thấy bọn họ từng người từng người chán nản trở về. Lâm Thần biết cười vui vẻ đến mức nào.”

      Tùy Úc trừng lớn hai mắt muốn thừa nhận nhưng lại tìm ra lý do để phản bác, ho tiếng, “Em còn phải Iàm cơm.”

      Tiêu Tử Uyên ngăn lại, giơ tay lên xem dồng hồ. “Cơm tối cần nấu, lát nữa dẫn em ra ngoài ăn bữa ngon”

      Tiêu Tử Uyên cả ngày trằn trọc với các bữa tiệc, trong mắt của thức ăn bên ngoài lhông hề muốn động đũa, nghiêm trọng hơn có thể là căm thù đến tận xương tận tủy, nhưng chẳng thèm ngó đến luôn là có.

      Tùy Úc ngược lại rất tò mò ở đâu lại có thức ăn có thể để cho Tiêu Tử Uyên có thể ca ngợi là “Ăn ngon.”

      Lúc trời sắp tối hai người mới ra cửa,ở đường phố mọi người qua lại tấp nập, xe dừng lại ở đầu lối yên tĩnh, hai người vài bước đến đứng trước cửa tòa nhà Tứ Hợp Viện.

      Lúc này chính Ià lúc đèn rực rỡ, hai bên của tứ hợp viện đèn lồng sáng lên, chiếu sáng rực rỡ trước cổng TùyÚc đánh giá cách tỷ mỉ.

      Đây là tòa Tứ Hợp Việnkinh điển, cửa chính màu đỏ, ngói màu xám, trước cửa có gốc cây đại thụ cao ngút, hai bên cửa có hai con sư tử ngồi bằng đá, trang nghiêm túc mục, dường như cho người ta biết đây phải là gia đình bình thường.

      Tùy Úc mặc dù trong lòng rất tò mò nhưng cũng hỏi nhiều, Tiêu Tử Uyên nhàng gõ cửa, rất nhanh từ bên trong vang lên tiếng của đứa bé. “Hôm nay bàn được đặt trước hết rồi, ngày mai đến sớm !”

      Giọng trẻ con bên trong có chút khách khí nào.

      Tiêu Tử Uyên và Tùy Úc liếc nhìn nhau cái, vừa cười gõ gõ cửa, qua cánh cổng kêu lên. “Khai Tâm Quả, là chú!”

      Sau đó rất nhanh nghe thấy được tiếng bước chân lộn xộn, cánh cửa màu đỏ két tiếng mở ra, bên trong có tiểu nhân choai choai tức giận kháng nghị. “Ai gọi cháu là Khai Tâm Quả vậy! cháu tên là Khai Tâm! phải gọi là Khai Tâm Quả!”

      Tiêu Tử Uyên cười lên, ngồi chồm hổm xuống trêu chọc nó. “ lâu gặp, Khai Tâm Quả, cháucó vẻ lại béo lên rồi!”

      , sau lưng truyền đến giọng già nua. “Khai Tâm, là ai vậy?”

      Cậu bé quay đầu lại thởphìphì hướng vào bên trong hô to. "Là chú Tiêu”

      Ngay sau đó thấy bà cụ xuất ở trước cửa, thấy Tiêu Tử Uyên bật cười,“Tử Uyên? Mau vào!”

      Sau đó lại thấy Tùy Úc, lại cố ý nhìn thoáng qua sau đó gọi,“Đứa , cũng mau vào .”

      Tiêu Tử Uyên vào cửa quay đầu lại giới thiệu, “Mẹ Chu, đây là TùyÚc, me gọi ấy A Úc là được.”

      xong bên tai Tùyúc, “Đây là mẹ Chu.”

      Tùy Úc gật đầu cười nhìn vềphía bà cụ. "Chào mẹ Chu.”

      Mẹ Chu lập tức vui mừng cười lông mày dãn ra, ‘Được, được được, mau vào nào, muốn ăn gì mẹ Chu làm cho các con, Khai Tâm à đóng cửa lại.”

      Cậu bé nghe lời đống cửa nhưng vẫn tức giận lảm nhảm, “Còn gọi mình là Khai Tâm Quả, mỗi lần đều mình là Khai Tâm, mình đâu phải là Khai Tâm Quả…”

      Ba người lớn bị cậu bé chọc cuời, Tiêu Tử Uyên ngồi xuống cái gì cũng , chỉđem món đồ trong tay nhét vào trong lòng cậu bé.

      Cậu bé vẻ mặt vốn dĩ vui, mở ra hai mắt bỗng tỏa sáng, ôm cổ Tiêu Tử Uyên cười lên. “Chú Tiêu “

      Tiêu Tử Uyên nhân tiện ôm lấy cậu, giọng nhàng, “Mau vào nhà, bên ngoài lạnh lắm.”

      Tùy Úc và Tiêu Tử Uyên sóng vai nhau di, bà cụ trước dẫn đường thỉnh thoảng quay đầu lại gì đó với Tiêu Tử Uyên.

      Đúng như suy nghĩ của Tùy Úc, nơi này bên ngoài có vẻ bình thường, nhưng bên trong lại là khoảng trời riêng, mặc dù cảm thấy xa hoa phú quý, nhưng lại có cảm giác trong sạch ý vị tao nhã.

      Ps. còn 1 chương nữa là hết chính truyện rồi :3
      Last edited by a moderator: 18/9/14
      tart_trungKhaiDoanh_347 thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      ☆, 65 em 14 năm ( kết thúc )

      đến sân nhà chỗ rẽ vào gian phòng, Tiêu Tử Uyên vừa đặt Khai Tâm xuống, cậu bé ôm đồ trong ngực chạy nhanh như làn khói thấy bóng dáng nữa.

      Trong phòng treo tranh chữ, giữa phòng là chiếc bàn bát tiên*, nhìn qua hình như lâu lắm rồi, lau chùi đến mức nhiễm hạt bụi nào, trải qua thời gian để lại nhiều vết tích dày. Bà cụ kéo tay Tùy Ức vẻ mặt tươi cười nhìn chằm chằm, Tùy Ức cũng cảm thấy lo lắng, chỉ im lặng chờ đợi.

      Tiêu Tử Uyên ngồi ở bên yên lặng uống trà, khóe miệng cũng cong lên.

      lúc lâu sau cụ bà mới hài lòng mở miệng đánh giá, “trắng trẻo nõn nà, rất tốt.”

      Sau đó lại quay đầu hỏi Tiêu Tử Uyên, "Bà nội của cháu gặp chưa?"

      Tiêu Tử Uyên đem Tùy Ức đến nơi này ngoài để ăn cơm còn có mục đích khác, nếu bà hỏi, cũng cần đắn đo làm sao để nữa.

      "Còn chưa, nhớ khi còn bé ông bà nội , nếu có bạn trước tiên phải mang đến cho bà xem, bà đồng ý mới có thể dẫn về nhà."

      Bà cụ bị Tiêu Tử Uyên chọc cười, "Đó là đùa thôi, cháu còn tưởng là à. bé tốt như vậy ra bà nội cháu còn chưa gặp, vậy được, để hôm khác, bà với bà ấy, nhất định bà ấy rất vui.”

      Tiêu Tử Uyên khẽ nhếch môi, mọi chuyện thuận lợi hơn rất nhiều so với tưởng tượng của .

      Bà cụ xong vừa cười vừa với Tùy Ức, "A Ức này, Tử Uyên đứa này, đừng nhìn thấy bình thường nhiều, nhưng là đứa bé lòng, so với những đứa bé cùng tuổi, nhưng nó chững chạc nhất. Trừ Tử Yên ra, chưa bao giờ thấy nó mang nào đến đây. Hôm nay chịu mang cháu đến biết nó và cháu cũng thế. Cháu đến đây, về sau nó mà bắt nạt cháu, đến nơi này của mẹ Chu, để mẹ dạy dỗ nó.”

      Bà cụ cười hiền lành, nghiêm túc dặn dò, Tùy Ức nhìn Tiêu Tử Uyên cái, gật đầu cười.

      "Được rồi, hai đứa các cháu cứ ngồi đây, Chu mẹ làm cho hai đứa mấy món ăn ngon."

      xong bà cụ vui vẻ .

      Lúc này Tùy Ức mới ngồi xuống bên cạnh Tiêu Tử Uyên, nhìn lời nào.

      Tiêu Tử Uyên cười rót cho ly trà, "Nếm thử trà này chút , rất ngon."

      Tùy Ức bưng chén trà lên ngửi chút, đúng là rất thơm, mà Tiêu Tử Uyên đợi sau khi nhấp ngụm trà mới bắt đầu .

      "Trước kia người ở đây chính là người của phủ Vương Gia, sau khi nhà Thanh suy bại mới đem Vương Phủ chuyển về đây, mặc dù khi đó Vương Gia cũng chỉ là tên gọi, nhưng nó vẫn tồn tại.”

      "Vậy mẹ Chu là . . . . ."

      "Năm đó Vương Gia chỉ sinh được con , là bảo bối, khi còn vị Tiểu Cách cách này rất ghét các vương công quý tộc, cứ khăng khăng thích người đánh xe trong cung, nhưng lão vương gia đồng ý, tiểu Cách Cách liền cùng người đánh xe đó bỏ trốn, lão Vương gia trước khi mất tìm họ về, cuối cùng ngầm cho phép hôn này. Sau khi Lão Vương gia , tiểu Cách Cách hối hận muộn, nên vẫn ở đây trông chừng phủ của phụ thân, mẹ Chu chính là con cháu vị Tiểu Cách Cách kia. Trong những năm khói lửa chiến tranh, mẹ Chu và bà nội quen biết từ chiến trường, biết người nào cứu người nào bao nhiêu lần, thân như chị em, mà mẹ Chu và chồng sống đầu đường xó chợ bị thất lạc, có người ông chết, có người ông cưới người khác. Có người còn ông đầu quân cho Quốc Dân đảng sang Đài Loan, nhưng mẹ Chu tin. Sau khi Chiến tranh kết thúc về lại nơi này, bà và chồng lớn lên trong ngõ , biết ông nhất định về đây tìm bà.

      người ngay cả mình cũng thể xác định là còn sống hay , chờ đợi năm tháng lại lộ vẻ càng thêm lâu dài càng thêm gian nan. Tùy Ức nhớ đến dáng vẻ ôn hòa của bà cụ lúc này, hoàn toàn nhìn ra bà từng trải qua nhiều khổ đau và khó khăn đến như vậy, quả nhiên là từng trải nhiều càng nhiều ý chí càng rộng rãi, mặt hay trong lòng cũng thấy được chút bi thương nào.

      Tùy Ức tò mò, “ phải hôm nay đặt trước ở ngoài à?”

      ra là đời sau của Bát kỳ, mỗi ngày chỉ đặt bàn, quả nhiên mang theo ngạo khí của quý tộc Mãn Thanh.

      Tiêu Tử Uyên cười lên, “Chu mẹ , chúng ta là người trong nhà, trở về nhà mình ăn cơm lúc nào cũng được.”

      Rất nhanh cơm được dọn ra, rất đơn giản bốn mặn canh, nhìn qua rất giản dị tự nhiên, mùi vị lại ngon vô cùng. Đồ ăn tinh tế tỉ mỉ, nguyên liệu tươi ngon, cách nấu nướng sáng tạo, nhìn qua cảnh đẹp ý vui, trách được nhiều người bon chen muốn vào ăn.

      Bữa cơm kia ấn tượng khắc sâu trong lòng Tùy Ức, ngoại trừ mùi vị đúng ngon hơn ở ngoài nhiều, đây là lần đầu tiên Tiêu Tử Uyên chủ động mang đến gặp trưởng bối, có thể là mang ý nghĩa quan trọng.

      Sau khi ăn cơm xong, bà cụ nắm tay Tùy Ức chuyện rất lâu mới thả người.

      Hai người vừa mới ra khỏi ngõ, nghe thấy có người gọi Tiêu Tử Uyên.

      Tử Uyên!”

      Tùy Ức vừa ngẩng đầu lên nhìn thấy hai nam nữ từ trong bóng tối đến, nhìn qua ít hơn so với Tiêu Tử Uyên hai tuổi, đều là con cháu gia đình có xuất thân cách mạng tuổi trẻ tài cao.

      “Nhạc Hi.” Tiêu Tử Uyên đáp tiếng, nhân lúc Kiều Nhạc Hi còn chưa đến gần, khẽ cúi đầu giọng bên tai Tùy Ức, “Em của Kiều Dụ, là bé rất thú vị.”

      Tùy Ức nghiêng đầu nhìn Tiêu Tử Uyên, ràng có ba người bước đến, nhưng Tiêu Tử Uyên cố tình chỉ giới thiệu duy nhất bé đó cho , đây là sợ hiểu lầm ghen hay sao?

      Khóe miệng Tùy Ức từ từ cong lên, có lẽ ánh mắt của tiết lộ cái gì đó, Tiêu Tử Uyên nhìn thấy chợt nhíu mày, ánh mắt lảng tránh hắng giọng cái.

      Chờ ba người đến gần, Tiêu Tử Uyên liền giới thiệu lần nữa với , “Kiều Nhạc Hi, Diệp Tử Nam, Thi Thần.”

      Sau đó nhìn về phía ba người cười , “Đây là bạn .”

      Ba người nhìn thấy Tiêu Tử Uyên cùng vốn dĩ thấy hiếm lạ, nghĩ đến lại giới thiệu đó là bạn , hẹn mà cùng ngẩng đầu nhìn Tùy Ức, trăm miệng lời kêu tiếng, “Chị dâu.”

      Tùy Ức mặt đỏ lên, vội vã quan sát mấy lần, ba người này nhìn vẻ ngoài và phong thái đúng là như Tiêu Tử Uyên, lại cố ý nhìn Diệp Tử Nam thêm cái nữa, đây chính là chàng mà Tử Yên thích, đúng là người xuất sắc.

      Kiều Nhạc Hi nhịn được ngạc nhiên than tiếng, “Bạn à? Rất có phong cách!”

      Tùy Ức gật gật đầu với ấy, bé này đúng là có vài phần giống Kiều Dụ, nhưng đôi mắt kia quyến rũ linh động, đặc biệt hấp dẫn người khác, nên chậm rãi , “Vẻ ngoài đẹp hơn trai.”

      Kiều Nhạc Hi sững sốt, vẻ mặt nghi ngờ nhìn về phía Tiêu Tử Uyên.

      Tiêu Tử Uyên giải thích, “Bọn học chung trường.”

      Kiều Nhạc Hi bừng tỉnh hiểu ra, “À” tiếng.

      Tiêu Tử Uyên nhìn về phía Diệp Tử Nam chuyện cùng Thi Thần, “ Tử Yên gần đây có quấy rầy cậu ?”

      Diệp Tử Nam lúc ấy có người , vẫn xem Tiêu Tử Uyên như là em , ai ngờ thế lại khiến hiểu lầm, có chút bất đắc dĩ, vừa cười vừa lắc đầu, “Là cố ý phải ?”

      Tiêu Tử Uyên nghe cậu ta như vậy, liền mở miệng đùa, “ cũng hiểu, em có điểm gì tốt, vậy mà cậu thấy? So với Đường Nhiễm Băng lại khác biệt nhiều như vậy?”

      Diệp Tử Nam giơ tay đầu hàng, “Em sai lầm rồi, đều là em tốt. Tử Yên rất tốt. tại trong đầu em có hai vấn đề rất đau đầu, có biết em em thích Nhiễm Băng, cả ngày dùng nhiều cách khác nhau giúp đỡ Tử Uyên, coi lời em ra gì.”

      Tiêu Tử Uyên ôm lấy eo Tùy Ức cười, “ đùa với cậu thôi, con bé tính tình còn trẻ con, quấy rối cậu rất nhiều, khuyên bảo nó vài câu gây chuyện nữa.”

      Diệp Tử Nam cũng cười rộ lên, “ sao, yên tâm , ở trong lòng em, ấy và Tử Đồng đều là em , trong lòng em có tính toán.”
      Last edited: 21/9/14
      tart_trungKhaiDoanh_347 thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      65.2

      Lúc ấy Tiêu Tử Uyên bị em quấn lấy còn cách nào khác, biết trái tim của Diệp Tử Nam đặt người con bé, nhưng cũng chỉ có thể hỏi Diệp Tử Nam, đúng như dự đoán Diệp Tử Nam đồng ý.

      "Tử Uyên, có biết, em vẫn xem em ấy như em mình, xem có thể thích Tử Đồng được ?”

      Tiêu Tử Uyên trong lòng biết , suy bụng ta ra bụng người, "Cũng biết là thể nào, nhưng cũng có biện pháp nào khác đành phải đến hỏi, nếu đúng là cậu từ chối cũng có thể trở về với con bé, để cho con bé hết hi vọng.”

      Sau đó trong lòng Tiêu Tử Uyên hơi lo lắng, lại trịnh trọng cùng Diệp tử nam câu , "Em cũng biết tính con bé, từ tình tình tùy tiện, trong chốc lát thể biến chuyển nhanh được. Diệp Tử Nam, cậu có thể thích con bé, đó là quyền của cậu, nhưng hị vọng cậu làm tổn thương đến con bé, đừng khiến con bé sau này dám thích ai khác nữa. Con bé là em , trong lòng con bé xứng đáng được thứ tốt nhất.”

      Diệp Tử Nam luôn luôn kính trọng Tiêu Tử Uyên, vẫn đem những này lời để ở trong lòng.

      Nhiều bỏi vì mối tình đầu làm tổn thương nên đóng chặt trái tim, từ đó đơn lẻ loi mình, bỏ lỡ hạnh phúc của bản thân.

      Bọn họ đều mong muốn Tiêu Tử Yên vào con đường này.

      Thi Thần ở bên cười bước đến gần hơn, "Cậu thích Tử Yên, nhưng tớ thích, Tử Uyên, đem em thiệu cho em !"

      Tiêu Tử Uyên hừ lạnh tiếng, gì.

      Thi Thần thấy có kết quả lại liên tục chiến đấu chiến trường khác chính là Diệp Tử Nam, "Tớ cũng thích Tử Đồng, Cậu giới thiệu cho tớ !"

      Diệp Tử Nam nhíu mày nhìn cậu ta, cũng chuyện.

      Thi Thần hừ tiếng cười hì hì với Kiều Nhạc Hi , "Nhạc Hi này. . . . . ."

      đến nửa lại dừng lại, gãi đầu cái, "Thôi, cậu là của Giang Tiểu Tứ. . . . . ."

      Xảo Lạc Tư quả nhiên xù lông, "Ai là của ta!"

      Tùy Ức nãy giờ vẫn mỉm cười đứng xem, ai ngờ giây tiếp theo Thi Thần chạy qua, “Chị dâu, em rất thích những như chị, chị có em , giới thiệu cho em !”

      Tùy Ức nhìn vẻ mặt chân thành của cậu ta vừa đinh trả lời nghe thấy tiếng Tiêu Tử Uyên, “Nghe Giang Tiểu Tứ trở về?”

      Diệp Tử Nam rất ăn ý phối hợp chuyển sang đề tài khác, "Ừ, mới về sáng nay, ở nhà do chênh lệch thời gian, chuẩn bị buổi tối qua nhà gặp ấy lát.”

      "Sao tiếng quay về."

      Kiều Nhạc Hi mặt khinh thường lại thêm khinh bỉ, "Ai biết được, mới sáng sớm gọi điện thoại đánh thức em, muốn xem kéo cờ, đúng là mắc bệnh thần kinh quá nặng rồi!”

      "Cũng nên trở về rồi."

      "Đúng rồi, tối mai cùng nhau ăn cơm, chị dâu cũng nhé."

      "Ừ, bọn trước nhé."

      Ba người rất ăn ý bỏ quên vấn đề của Thi Thần, mỗi người hướng, Thi Thần đứng tại chỗ cau mày giậm chân, “Này! mọi người như vậy là có ý gì? Tất cả đều xem như tôi tồn tại vậy?!”

      Tùy Ức quay đầu lại nhìn, hỏi Tiêu Tử Uyên, "Tại sao mọi người để ý đến cậu ấy vậy?"

      Tiêu Tử Uyên cười, " và Diệp Tử Nam đều có em , Giang Tiểu Tứ mặc dù có em nhưng cậu ấy có Kiều Nhạc Hi, mà Thu Thần vẫn luôn muốn có em , nhưng lại thể đạt được ước muốn, khi còn bé, có lần cậu ta muốn em trai mặc đồ con , nhất đinh bắt em trai mình mặc váy, em trai cậu ta chịu, bị cậu ta đánh đến đồng ý, cậu ta liền dắt theo em trai mặc váy khắp đại viện khoe cậu ta cũng có em , kết quả buổi tối bị cha cậu ta đánh cho trận. cuối cùng cậu ta cũng có em họ, nhưng cũng ảnh hưởng đến việc cậu ta nhận em , mười phần là “Em giả”, em đừng để ý.

      Tùy Ức nghe nở nụ cười, cũng là người có ý.

      "Cậu Diệp Tử Nam này chính là người mà Tử Yên thích à?”

      Tiêu Tử Uyên gật đầu, "Tử yên vẫn thích cậu ta, sau này Diệp Tử Nam có bạn , con bé cũng dần hạn chế. Chỉ là bạn của Diệp Tử Nam chỉ sợ phải là người cùng con đường với cậu ta, chỉ là cậu ta thấy .”

      Tùy Ức nghĩ đến Tiêu Tử Yên, mặc dù nghịch ngợm tùy hứng nhưng lòng dạ rất tốt, theo suy nghĩ mang theo hi vọng câu, “Tử Yên còn có cơ hội ?”

      Tiêu Tử Uyên lắc đầu, " có cơ hội. Diệp Tử Nam vẫn luôn xem con bé như em , năm đó Tử Yên thế nào cũng muốn biết lý do tại sao cậu ta thích con bé. Diệp Tử Nam kìm nén lúc lâu cuối cũng câu, nếu thích em có cảm giác loạn luân.”

      Tùy Ức nhịn được bật cười, an ủi Tiêu Tử Uyên câu, "Tử yên còn , về sau gặp được người tốt hơn."

      Tiêu Tử Uyên cầm tay Tùy Ức, "Cái này ngược lại lo lắng, ra Tử Yên cũng phải quá thích Diệp Tử Nam, chỉ là lúc còn trẻ, muốn mà được, đối phương ở trong lòng mình lại càng tốt, muốn dành được mà thể.”

      Tùy Ức đột nhiên hỏi, "Vậy lúc còn trẻ có ước muốn được người nào mà dành được hay ?”

      Tiêu Tử Uyên vẻ mặt hài lòng, " ước được rồi."

      Tùy Ức sửng sốt, khỏi ngẩng mắt lên nhìn .

      vẫn nghe Tiêu Tử Uyên chưa từng , chẳng lẽ tin tức biết được đúng?

      Tiêu Tử Uyên dắt tay Tùy Ức, mười ngón tay đan xen, quay đầu nhìn về phía Tùy Ức chậm rãi , thanh trầm thấp ở trong màn đêm yên tĩnh nghe vô cùng cảm động, "Từ lần đầu tiên biết em đến bây giờ, rốt cuộc em 14 năm rồi."

      Trong ánh mắt của tràn đầy nụ cười, Tùy Ức giật mình, từ từ cong lên khóe môi, nụ cười càng lúc càng sâu.

      Bọn họ đều có tính tình nóng lạnh, lại dây dưa với nhau nhiều năm như vậy. có màu mực đâmh,lại có tiếng tim đập thình thịch, những ký ức nhàng của ngày xưa bỗng nhiên tràn về, trong phút chốc cảm động sâu.

      Trong ngõ mờ tối, nam nữ giọng chuyện, nam điềm tính tuấn, nữ dịu dàng bình tĩnh. ôm cả cánh tay người con trai, thỉnh thoảng nghiêng đầu về phía người con trai gì đó, người con trai cười trả lời, thỉnh thoảng nghiêng đầu nhìn , ôn nhu ấm áp, hai bóng dáng càng lúc càng xa, hai bóng dáng ấy mơ hồ bện chặt vào nhau, giống như vĩnh viễn xa rời.

      (Hoàn chính văn internet)



      ------------------------------
      tart_trungKhaiDoanh_347 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :