64- 2
Tùy Úc nhìn Tiêu Tử Uyên cái sau đó quyết định, đáp án này vẫn nên ra tốt hơn.
lát sau Tùy Úc lại nhíu mày, vẻ mặt nghi ngờ hỏi. “ muốn em cũng là người ngang ngược?”
“Người khác ngang ngược ở mặt, còn em ngang ngược ở trong lòng” Tiêu Tử Uyên dường như nhớ đến điều gì đó bật cười. "Năm đó lúc em mới vào trường, rất nhiều người đến tìm Lâm Thần, bóng gió hỏi thăm về em. Lâm Thần trái lạikhông che dấu lại còn cổ vũ bọn họ, kết quả nhìn thấy bọn họ từng người từng người chán nản trở về. Lâm Thần biết cười vui vẻ đến mức nào.”
Tùy Úc trừng lớn hai mắt muốn thừa nhận nhưng lại tìm ra lý do để phản bác, ho tiếng, “Em còn phải Iàm cơm.”
Tiêu Tử Uyên ngăn lại, giơ tay lên xem dồng hồ. “Cơm tối cần nấu, lát nữa dẫn em ra ngoài ăn bữa ngon”
Tiêu Tử Uyên cả ngày trằn trọc với các bữa tiệc, trong mắt của thức ăn bên ngoài lhông hề muốn động đũa, nghiêm trọng hơn có thể là căm thù đến tận xương tận tủy, nhưng chẳng thèm ngó đến luôn là có.
Tùy Úc ngược lại rất tò mò ở đâu lại có thức ăn có thể để cho Tiêu Tử Uyên có thể ca ngợi là “Ăn ngon.”
Lúc trời sắp tối hai người mới ra cửa,ở đường phố mọi người qua lại tấp nập, xe dừng lại ở đầu lối yên tĩnh, hai người vài bước đến đứng trước cửa tòa nhà Tứ Hợp Viện.
Lúc này chính Ià lúc đèn rực rỡ, hai bên của tứ hợp viện đèn lồng sáng lên, chiếu sáng rực rỡ trước cổng TùyÚc đánh giá cách tỷ mỉ.
Đây là tòa Tứ Hợp Việnkinh điển, cửa chính màu đỏ, ngói màu xám, trước cửa có gốc cây đại thụ cao ngút, hai bên cửa có hai con sư tử ngồi bằng đá, trang nghiêm túc mục, dường như cho người ta biết đây phải là gia đình bình thường.
Tùy Úc mặc dù trong lòng rất tò mò nhưng cũng hỏi nhiều, Tiêu Tử Uyên nhàng gõ cửa, rất nhanh từ bên trong vang lên tiếng của đứa bé. “Hôm nay bàn được đặt trước hết rồi, ngày mai đến sớm !”
Giọng trẻ con bên trong có chút khách khí nào.
Tiêu Tử Uyên và Tùy Úc liếc nhìn nhau cái, vừa cười gõ gõ cửa, qua cánh cổng kêu lên. “Khai Tâm Quả, là chú!”
Sau đó rất nhanh nghe thấy được tiếng bước chân lộn xộn, cánh cửa màu đỏ két tiếng mở ra, bên trong có tiểu nhân choai choai tức giận kháng nghị. “Ai gọi cháu là Khai Tâm Quả vậy! cháu tên là Khai Tâm! phải gọi là Khai Tâm Quả!”
Tiêu Tử Uyên cười lên, ngồi chồm hổm xuống trêu chọc nó. “ lâu gặp, Khai Tâm Quả, cháucó vẻ lại béo lên rồi!”
, sau lưng truyền đến giọng già nua. “Khai Tâm, là ai vậy?”
Cậu bé quay đầu lại thởphìphì hướng vào bên trong hô to. "Là chú Tiêu”
Ngay sau đó thấy bà cụ xuất ở trước cửa, thấy Tiêu Tử Uyên bật cười,“Tử Uyên? Mau vào!”
Sau đó lại thấy Tùy Úc, lại cố ý nhìn thoáng qua sau đó gọi,“Đứa , cũng mau vào .”
Tiêu Tử Uyên vào cửa quay đầu lại giới thiệu, “Mẹ Chu, đây là TùyÚc, me gọi ấy A Úc là được.”
xong bên tai Tùyúc, “Đây là mẹ Chu.”
Tùy Úc gật đầu cười nhìn vềphía bà cụ. "Chào mẹ Chu.”
Mẹ Chu lập tức vui mừng cười lông mày dãn ra, ‘Được, được được, mau vào nào, muốn ăn gì mẹ Chu làm cho các con, Khai Tâm à đóng cửa lại.”
Cậu bé nghe lời đống cửa nhưng vẫn tức giận lảm nhảm, “Còn gọi mình là Khai Tâm Quả, mỗi lần đều mình là Khai Tâm, mình đâu phải là Khai Tâm Quả…”
Ba người lớn bị cậu bé chọc cuời, Tiêu Tử Uyên ngồi xuống cái gì cũng , chỉđem món đồ trong tay nhét vào trong lòng cậu bé.
Cậu bé vẻ mặt vốn dĩ vui, mở ra hai mắt bỗng tỏa sáng, ôm cổ Tiêu Tử Uyên cười lên. “Chú Tiêu “
Tiêu Tử Uyên nhân tiện ôm lấy cậu, giọng nhàng, “Mau vào nhà, bên ngoài lạnh lắm.”
Tùy Úc và Tiêu Tử Uyên sóng vai nhau di, bà cụ trước dẫn đường thỉnh thoảng quay đầu lại gì đó với Tiêu Tử Uyên.
Đúng như suy nghĩ của Tùy Úc, nơi này bên ngoài có vẻ bình thường, nhưng bên trong lại là khoảng trời riêng, mặc dù cảm thấy xa hoa phú quý, nhưng lại có cảm giác trong sạch ý vị tao nhã.
Ps. còn 1 chương nữa là hết chính truyện rồi
Last edited by a moderator: 18/9/14