1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Quay Lại Mỉm Cười, Gian Tình Bắt Đầu - Đông Bôn Tây Cố (Full 82c Sắp có ebook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      58.2

      lát sau, cửa phòng Tiêu Tử Uyên được đẩy ra cách nhàng, cha mẹ Tiêu vào bên trong.

      Cha Tiêu dịch dịch lại góc chăn cho con trai, vuốt trán con trai , “Toát mồ hôi, giảm sốt rồi.”

      Mẹ Tiêu nhàng vuốt tay và chân Tiêu Tử Uyên, " biết cha có đánh con ?"

      Cha Tiêu do dự lúc, "Chắc đâu, những lúc cha dùng côn đều là để dọa người, em bao giờ thấy cha thực mắng bọn trẻ bao giờ đâu?”

      Mẹ Tiêu gật đầu, “Để cho con ngủ , chúng ta ra ngoài thôi.”

      Tiêu Tử Uyên mơ màng biết có người đến thăm, muốn mở mắt ra để xem là ai, nhưng trong đầu lại hỗn độn, đấu tranh vài lần sau đó vẫn nhắm mắt lại ngủ.

      Cha mẹ Tiêu vừa biến mất ở khúc quanh sân , ông bà nội Tiêu từ con đường dìu nhau đến.

      Ông nội Tiêu muốn đẩy cửa ra, bà nội Tiêu ngăn tay ông lại, “ chút, đứa bé bệnh nặng!"

      Cánh tay đặt cửa của ông nội Tiêu dừng lại, sức lực rất nhiều nhàng đẩy cửa ra, hai cụ vào, đứng ở bên cạnh giường nhìn người nằm đó, ông nội Tiêu đem bình giữ nhiệt trong tay đặt lên đầu giường.

      Bà nội Tiêu cảm thán, “Khi nó còn là đứa trẻ, luôn ngã bệnh, cũng luôn nằm giường như thế này, thuốc đắng như vậy mà khi uống vào hề nhăn mày.”

      Ông nội Tiêu cũng cười híp mắt, dường như rất hài lòng về đứa cháu này, “Đứa bé này có điểm giống tôi.”

      Bà nội Tiêu liếc mắt nhìn ông, “Vậy mà ông còn để nó đứng ở đầu gió lâu như vậy? biết ông thích ăn đậu Hà Lan, hôm đó vừa mới vào bếp bắt đầu ngâm độ phụ, rằng bữa cơm đoàn viên muốn nấu cho ông ăn, sáng sớm hôm nay lại bận rộn trong phòng bếp nửa ngày.”

      Ông nội Tiêu có chút buồn cười, “Bà thích ăn à? Nó cũng phải là làm cho bà ăn sao? Tôi cũng phải phạt nó, hai năm qua chú ý của nó hình như nghiêng về chỗ khác, tôi muốn cho nó hiểu ràng rằng, nê lẫn lộn mọi thứ.”

      Ông nội Tiêu bỗng nhiên hỏi, " bé kia bà có biết ?"

      Bà nội Tiêu lắc đầu, " biết."

      Ông nội Tiêu im lặng trong chốc lát, "Nếu , tôi cử người điều tra chút?”

      Vẻ mặt ông nội Tiêu đồng ý, "Cái người này ông thiệt là, bọn còn cần riêng tư, ông điều tra cái gì, lúc nó muốn ông biết tự nhiên mang về nhà. Tử Uyên là đứa bé thông minh, biết bây giờ ra chắc chắn ông đồng ý, nên cũng nhắc đến câu. Ông hãy yên tâm , đứa bé này có tính toán trong lòng."

      Ông nội Tiêu suy nghĩ lát sau đó gật đầu cười, chuyện này cũng nhắc lại nữa.

      Hai cụ giọng chuyện với nhau mấy câu sau đó cũng rời .

      Tiêu Tử Uyên ở lại trong nước chẳng được bao lâu, vài ngày nữa phải trở về trường học.

      Lúc trở lại trường học, Tùy Ức vội vàng đến mức mù mịt trời đất, chờ kết quả cuộc thi nghiên cứu sinh, chuẩn bị thi vòng hai, chuẩn bị tốt nghiệp, chụp ảnh tốt nghiệp, tiệc chia tay, từng việc từng việc thi nhau đến, đợi đên lúc rảnh rỗi, đến lúc tốt nghiệp rồi.

      Sau khi ăn xong tiệc chia tay, bốn người cùng nhau dạo con đường sân trường, Tam Bảo bỗng nhiên giọng run rẩy, ba người cũng đều có chút xúc động.

      Tùy Ức, Hà Ca thuận lợi thi đậu nghiên cứu sinh chuyện nghiệp, Tâm bảo dựa vào thành tích thấp thể nào thấp hơn thi đậu vào nghiên cứu sinh do Tô giáo sư hướng dẫn, vì thế vẫn còn đắc ý rất lâu. Mà Nữ vài ngày sau theo kế hoạch sang trường học ở nước ngoài trình diện, từ đó cùng với ba người còn lại các trời nam đất bắc.

      Tùy Ức vừa định lên tiếng an ủi, ai ngờ Tam Bảo bỗng nhiên đứng lên quay về phía ký túc xá nam hét lớn, “Các đàn em! Các em chờ chị! Chờ chị ra ngoài kiếm tiền trở về bao nuôi các em!”

      Tùy Ức, Hà Ca và Nữ ngay lập tức sững sờ, người qua đường cũng che miệng nhìn sang, mà những người ban công ký túc xá cũng huýt gió, có mấy sinh viên nam cũng kêu lên, “Đàn chị, chúng em chờ chị! Nhớ trở về sớm nha!”

      Những người xung quanh cũng bật cười to ra tiếng.

      Sau đó vài ngày, bốn người kéo hành lý đứng ở trước cửa phòng lý túc, nhìn phòng trống rỗng, ai cũng muốn rời .

      Nhớ năm ấy trong phòng ngủ, bày biện rất nhiều vật lộn xộn. Mỗi đêm chúng ta nằm trong chăn, chuyện phiếm kể trời đất. Nhớ sân trường năm ấy, bầu trời xanh thẳm, gió thổi nhàng, chúng ta qua lại con đường sân trường, biết bao nhiêu lần, chúng ta thỏa thích vui đùa chười, thời gian tươi đẹp nhất theo chân chúng ta qua rồi.

      Mấy ngày sau, Tùy Ức Tam Bảo, Hà ca đứng ở trong đại sảnh sân bay tiến Nữ.

      Ba người vẻ mặt lưu luyến rời, thỉnh thoảng quay đầu nhìn về phía cửa sân bay, chỉ có duy nhất Nữ vẫn tươi cười với các .

      Sau đó Nữ kéo hành lý , "Được rồi, tớ vào đây."

      Trong lòng Tùy Ức biết , Kiều Dụ chắc là đến, nếu như muốn đến đến từ sớm rồi.

      Tam Bảo và Hà Ca nắm lấy tay Nữ, “Đợi !”

      Tam Bảo ấp úng mở miệng hỏi, " đợi em rể Kiều. . . . . . A, , đợi Kiều sư huynh à?"

      Vẻ mặt Nữ thay đổi, nắm chặt rương hành lý tay trong tay lại, "Tớ đây, nhớ thường liên lạc nha."

      xong cười vẫy tay, cũng quay đầu lại bước .

      Trong phòng giám sát sân bay, người đàn ông trẻ tuổi mặc đồng I đến hỏi, “Có muốn ngăn lại ?”

      Kiều Dụ ngồi ở ghế sa lon khoát tay, mắt cũng nháy nhìn chằm chằm gương mặt ngày đêm mong nhớ màn hình kia, tiếp tục im lặng, tự chủ châm điếu thuốc.

      Có người muốn lên ngăn cản , lại bị người đàn ông trẻ tuổi lúc nyax ngăn lại, nhìn ta lắc đầu, sau đó người đàn ông trẻ tuối đó ngồi xuống bên cạnh Kiều Dụ.

      Kiều Dụ quay đầu lại, giọng khàn khàn, "Em biết nơi này cho hút thuốc lá, em chỉ hút điếu thôi, hút xong ."

      xong tiếp tục nhìn chằm chằm màn hình, cho đến khi máy bay bay vào bầu trời, điếu thuốc trong tay Kiều Dụ chỉ còn tàn thuốc, thế nhữ vẫn chưa lấy ra. Đến khi đầu ngón tay truyền đến cảm giác đau đớn mới sực tỉnh, vẻ mặt khôi phục lại bình thường, cám ơn với người đàn ông bên cạnh, “Cảm ơn , em đây.”

      Người đàn ông đó vỗ vai , "Làm em nhiều năm như vậy, khách sao như vậy làm gì."

      Người đàn ông trẻ tuổi đối với khác thường của Kiều Dụ hề hỏi, mà hỏi đến chuyện khác, “Sức khỏe của đại ca như thế nào rồi?”

      Hàng lông mày của nhíu lại Kiều Dụ buồn rầu hơn, "Càng ngày càng xấu, cũng biết, nếu ấy có thể chịu được, em cũng cần như thế này.”

      xong ánh mắt lại nhìn lên màn hình theo dõi sớm còn bóng dáng yểu điệu kia nữa, kiên quyết xoay người rời , “ bận việc gì làm , em đây.”

      Mặc dù thấy được, nhưng trong đầu gương mặt xinh đẹp đó càng ngày càng .
      tart_trungKhaiDoanh_347 thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      ☆, 59 Nhậm chức


      Năm nay mùa thu đến rất sớm, trận mưa to qua nhiệt độ liền giảm xuống, gió thu, lá rụng, thổi sạch cả thành phố.

      Phía trước văn phòng cao ốc khiêm tốn nghiêm minh, chiếc xe hơi màu đen có rèm che chậm rãi phanh lại, sau khi dừng hẳn lại Tiêu Tấn xuống xe, theo sát phía sau ông là Tiêu Tử Uyên với bộ dáng thuận theo, thanh bạch cao ngạo vô cùng, nhìn qua rất điềm đạm có hai.

      Trong văn phòng làm việc, người đàn ông trung niên mấy năm trước mặt mày vẫn tươi cười chào đón cha con hai người, ông ấy lần này cố ý nhìn Tiêu Tử Uyên mấy lần, lịch nho nhã, chín chắn giàu kinh nghiệm, chỉ sợ là hơn mấy năm trước rồi.

      ở trong lòng ông khỏi cười khổ tiếng, con trai trưởng của nhà họ Tiêu này chính là người kế thừa vị trí của ông rồi.

      cha Tiêu cũng ở lại đây lâu, chỉ trò chuyện mấy câu, sau đó vỗ vai Tiêu Tử Uyên mỉm cười với người đàn ông trung niên bên cạnh, “Từ bộ trưởng, Tử Uyên đứa vừa mới đến, cái gì cũng chưa hiểu, hi vọng ông có thể dạy dỗ nó nhiều hơn, thừa dịp này rèn luyện nó tốt.”

      Từ Phi cười ha hả gật đầu, cha Tiêu bỗng nhiên chuyển sang đề tài khác, giữa hai hàng lông mày cũng thêm vài phần nghiên nghị, “Từ bộ trưởng, Tử Uyên, tôi giao nó cho ông.”

      Từ Phi trong lòng cả kinh, "Chao ôi, ông yên tâm , ông về lại với ông cụ, ý của ông ấy tôi hiểu.”

      Cha Tiêu gật đầu cười, nhanh chóng rời .

      Từ Phi cười tiễn Tiêu Tấn đến tận cửa rồi mới về phòng làm việc cùng với Tiêu Tử Uyên, cấp dưới của ông đứng trước cửa văn phòng đợi, “Kêu Giản Phàm, Ngụy Vũ Hạo, Lương Uyển Thu vào."

      Sau đó lại hạ giọng với Tiêu Tử Uyên, "Bác gọi mấy người kia vào cháu nhìn xem.”

      Tiêu Tử Uyên khẽ vuốt cằm.

      Ba người đẩy cửa vào, người trong mấy người đó thấy Tiêu Tử Uyên dừng lại chút, nhanh chóng lại khôi phục trầm tĩnh.

      Tiêu Tử Uyên nhấp ngụm trà mới ngẩng đầu nhìn qua, nhàng gật gật đầu, cũng thấy có động tác khác, trong lòng im lặng nhìn danh sách.

      Ba người này ba năm trước đây gặp, cũng như theo lời , theo thời gian, đặc điểm từng người càng lúc càng ràng, người sáng suốt vừa nhìn biết hết.

      Giản Phàm, ở trong bộ phận ba năm, mạnh mẽ vang dội, là cánh tay đắc lực của bộ trưởng, rất được mọi người kỳ vọng, là trong ba người có cơ hội nhất để được ngồi lêm vị trí kia. từ mà biệt, chỉ vì phía sau ta có nhà họ Giản chống lưng, nên hầu hết mọi người đều phải nể mặt ta ba phần.

      Ngụy Vũ Hạo, là “Lão luyện” nhất trong bộ phận, tư cách và từng trải lâu nhất, kinh nghiệm phong phú xử khôn khéo, đáng tiếc gia thế hơi kém.

      Lương Uyển Thu, vẻ mặt khôn khéo, là có thể trụ vững ở nơi này, có thể tưởng tượng ra cũng phải là hạng người bình thường.

      Người tên Lương Uyển Thu từ quen biết, chỉ là sau khi theo cha chuyển bộ phận, cũng nhiều năm chưa thấy .

      "Ngồi ." Từ Phi nhàng nâng đưa tay ra giới thiệu về cấp dưới của mình, "Giản Phàm, Ngụy Vũ Hạo, Lương Uyển Thu, đây là Tiêu Tử Uyên, đồng nghiệp mới tới.”

      Ở thời kỳ nhạy cảm như thế này lại có đồng nghiệp mới, khiến người ta cực kỳ chú ý.

      Ba người vẻ mặt thay đổi ngồi trước mặt Tiêu Tử Uyên, ánh mắt khép hờ khóe miệng khẽ cong lên toàn tâm toàn ý uống nước trà trong chén, bị ba người kia nhìn chằm chằm vào người hề che dấu cũng hề cảm thấy áp lực, vẫn bình tĩnh như thường.

      Ba người vốn tưởng rằng người thanh niên trẻ tuổi trước mắt này chẳng qua cũng chỉ như thế mà thôi, đến ngay cả việc đối diện với người khác cũng dám, ai ngờ giây sau bỗng dưng cậu ta lại có dấu hiệu báo trước ngẩng đầu lên. đôi mắt sắc bén và bình tĩnh, sâu vào lòng người, mặt cậu ta mang theo nụ cười lễ phép tươi cười nhìn về phía mấy người hơi vuốt cằm.

      Ba người ở trong khiếp sợ, lại tự chủ được cũng đáp lễ với cậu ta gật đầu cái.

      Lương Uyển Thu nhanh chóng cười rộ lên, vẻ mặt hoạt bát nghịch ngợm, “Sớm nghe năm nay thanh niên đẹp trai tài giỏi được điều đến, vẫn chưa có cơ hội gặp mặt, Từ bộ trưởng, ông tìm đồng nghiệp ưu tú như vậy vào đây, muốn để cậu ấy thế chỗ ngồi của ông sao?”

      Tiêu Tử Uyên khỏi ngước mắt lên nhìn Lương Uyển Thu cái, chỉ vài câu ngọt ngào và vẻ mặt hề thay đổi của này dẫn mọi người đến đề tài mà mọi người đều quan tâm, bàn về cấp bậc, so sánh được với Giản Phàm, về tư cách và từng trải thể nào so sánh được với Ngụy Vũ Hạo, cũng biết rằng dự tính của Tiêu Tử Uyên ở chỗ này, nếu “Vượt cấp” cũng chỉ là vui đùa, xem ra chỉ muốn chia chén canh mà thôi, cũng phải là người dựa vào cái miệng ăn ngọt ngào mà lấy lòng.

      Từ bộ trưởng nghe thấy lời của nở nụ cười, "Vị trí của quan trọng như vậy, thiếu được, sao có thể để người khác tùy tiện lên làm. Nội bộ quyết định rồi, chỗ trống của Lưu bí thư do Tiêu Tử Uyên đảm nhiệm, ba người các các cậu sau này phải cố gắng giúp đỡ cậu ấy.”

      câu kích thích hàng ngàn đợt sóng, ba người mỗi người đều có mục đích riêng phải đạt được.

      Vị trí bí thư này từ trước đến nay là vị trí thăng chức nhanh nhất, mà vị trí này cũng lại là vị trí từ trước đến nay nóng nhất trong tay mọi người, trước mắt những vị trí quan trọng trong chính trị hầu hết đều lên từ vị trí này, cho nên ở nội bộ có , cách xưng hô “Cái nôi” này rất đúng, người được ngồi lên đây xem như được cả thiên hạ.

      Trước đây ba người tranh đấu gay gắt, nghĩ lại có người đến đây nhảy dù, đây coi như là dùng rượu tước binh quyền?

      Ánh mắt của Tiêu Tử Uyên liếc nhìn vẻ mặt của ba người kia, trong lòng có chuẩn bị.

      Cũng bao lâu, Tiêu Tử Uyên ra khỏi văn phòng, đứng ở trước chiếc xe đàn đựng bên đường, cha Tiêu ở bên trong nhắm mắt dưỡng thần, nghe thấy tiếng động cũng mở mắt ra, chỉ hỏi câu, "Như thế nào?"

      Tiêu Tử Uyên mỉm cười nhíu mày, "Giản Phàm."

      Giọng của cha Tiêu mang theo nụ cười, “Giản Phàm là người mạnh mẽ, nhưng mà tuổi trẻ lại năng động, lại có nền tảng, con sợ ta dành mất quyền lực của con?"

      Tiêu Tử Uyên cười khẽ tiếng, " sợ."

      " chút coi."

      "Lương Uyển Thu sinh sai giới tính nhưng lại có ông ngoại rất tốt, Ngụy Vũ Hạo hoàn cảnh gia đình kém nhưng kinh nghiệm lại phong phú, Giản Phàm giới tính thích hợp, gia thế cũng ổn, đáng tiếc tính kiên nhẫn cao, muốn nhanh chóng có công danh lợi lộc. Đề cửa Lương Uyển Thu lên, để lại Ngụy Vũ Hạo, phân chia quyền lực, ba người thế chia ba, áp chế lẫn nhau.”

      Cha Tiêu quay đầu lại nhìn , “Vậy con thiếu cái gì?”

      Người con trai trẻ tuổi lộ ra vẻ mặt tương tự như ông, ung dung ra mấy chữ, “Con thiếu thời gian.”

      Cha Tiêu cuối cùng cũng khẽ cong khóe miệng lên, lộ ra nụ cười hài lòng.
      tart_trung thích bài này.

    3. Phamthanhhuong

      Phamthanhhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      310
      Được thích:
      316
      Người đàn ông tên Tiêu tử Uyên này đáng sợ , Uyên thâm quá, tuổi còn trẻ mà mưu cao như vậy, nhìn người như thấu cả suy nghĩ của người ta như thế sao, thế mà đứng trước Tuỳ ức lại dịu dàng , ôn nhu trái ngược với thái độ khi làm việc. Thế nên biết được bạn Tiêu tử uyên này có hết lòng với Tuỳ ức nữa, hy vọng bạn này tính kế với Tuỳ nương. Thanks bạn.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      59.2

      Có lẽ ông cụ đúng, đứa bé này trời sinh để làm quan, cách nhìn người cực chuẩn, bước đầu tiên này sạch gọn gàng.

      Tiêu Tử Uyên từ xe bước xuống, sau khi nhìn theo chiếc xe của cha Tiêu rời , quay người lại thấy Lương Uyển Thu đứng bậc thang, gật đầu lên tiếng chào sau đó rời , ai ngờ Uyển Thu bước từ bậc thang xuống.

      "Lúc còn chúng ta là hàng xóm, biết còn nhớ em ."

      Tiêu Tử Uyên giơ cổ tay lên chăm chú nhìn thời gian, nhàn nhạt trả lời, "Nhớ."

      Lương Uyển Thu đối với câu trả lời của dường như rất vui mừng, còn muốn tiếp gì đó, nhưng chưa kịp , Tiêu Tử Uyên lễ phép lời từ biệt, " xấu hổ quá, còn có việc trước."

      Lương Uyển Thu nhìn bóng lưng đó đến mất hồn, sau đó lại nhanh chóng bật cười.

      Tiêu Tử Uyên trong ký ức của chàng trai xuất sắc nhìn rất ôn hòa nhưng lại rất khó gần, mà lại chỉ là bé luôn im lặng theo phía sau .

      Lúc Tùy Ức, Tam Bảo và Hà Ca ra khỏi bệnh viện thấy Tiêu Tử Uyên dựa vào bên cạnh xe chờ người, nghe điện thoại, ánh mắt nhìn về hướng khác.

      Giữa trưa ngày mùa thua mát mẻ, ánh mặt trời sáng rỡ ở người thành vòng ánh sáng màu vàng óng ánh, đẹp mắt nhưng chân .

      Tam Bảo sợ hãi kêu lên, ngăn cản Tùy Ức Hà Ca, vẻ mặt thần bí, "Hỏi: dựa vào xe chờ bạn , ở góc độ nào là đẹp trai nhất?”

      Trong đầu Tam Bảo vĩnh viễn tràn ngập những suy nghĩ kỳ quái, Tùy Ức giờ phút này lại có chút hào hững nào cả, chỉ muốn chạy nhanh qua đó, ánh mắt cũng nhìn Tam Bảo, mà nhìn chằm chằm vào hướng kia.

      Hà Ca bị Boss Xuy mao xuy tỳ* ngược cho đến tận trưa, lời ác độc trước đây chưa từng bỗng dưng tăng cao, “Nếu vậy cũng phải xem là ai, nếu đổi lại là lời của căn bậc 250… cậu còn có thể về hướng đó ?”

      (*) Xuy mao xuy tỳ: ( Du tìm mãi hiểu ông thầy này tên như thế nào, đành để tên cv truyện vậy…các bạn thông cảm nhé) *cúi đầu xin lỗi* . Đây là tiếng trung của tên đó ạ, ai biết chỉ dùm Du vơi (吹毛吹疵的)

      Lúc ấy website của trường Hà Ca nhìn thấy được nửa gương mặt của Xuy mao xuy tỳ nên bị lừa gạt, hết sức vui vẻ báo thi nghiên cứu sinh của vị giáo sư đó, khi nhìn thấy người thực vị giáo sư kia chỉ cao đến mũi hét lớn mắc mưu rồi, trong cơn giận dữ liền đổi luôn biệt danh cho boss “Căn Bậc 250”, bởi vì giáo sư đó chỉ cao 158.

      Tùy Ức gật đầu đồng ý, “ có lý, mà còn phải dựa vào xe gì nữa? nếu như dựa vào máy cày ?”

      Tam bảo u oán nhìn hai người, tức giận đến mức ngừng thở hổn hển.

      Tùy Ức và Hà Ca ngừng run run hai vai, Hà Ca vừa ôm vai Tam Bảo vừa vừa , “Đừng tức giận, chúng ta nào, đừng làm phiền hai vợ chồng người ta trao đổi chuyện gia đình. Tớ kể cho cậy nghe chuyện xưa, cậu biết , có loài cầm thú rất đáng gọi là con cóc, nếu như cậu đâm nó cái, nó tức giận phồng lên như quả khinh khí cầu, mắt đỏ bừng, phát ra tiếng hít thở ùng ục ùng ục, rất giống với cậu….”

      Tiêu Tử Uyên vừa cúp điện thoại quay đầu lại thấy Tùy Ức đứng trước mặt , trong ánh mắt tràn đầy niềm vui, nhìn thẳng vào lúc lâu mà cũng đỏ mặt, rất lâu sau đó mới cười hỏi, “Vẫn còn nữa sao?”

      Tiêu Tử Uyên cười kéo vào trong lòng, ở đỉnh đầu giọng trả lời, " nữa."

      Tùy Ức vốn nghĩ rằng Tiêu Tử Uyên rất vội, nhưng lại nhàn rỗi đến thể tưởng tượng nổi.

      Tùy Ức học nghiên cứu sinh phần lớn thời gian đều chạy chạy lại giữa hai nơi trường học và bệnh viện, có đôi khi rời khỏi bệnh viện trời khuya rồi, bắt xe buýt cũng dễ dàng gì, nên thưe căn phòng ở gần bệnh viện. Mỗi ngày Tiêu Tử Uyên đều xuất đúng thời gian ở dưới phòng để đưa làm, lại xuất đúng thời gian ở bệnh viện để đón tan ca.

      buổi chiều khi vừa từ bệnh viện trở về, thấy Tiêu Tử Uyên mặc tạp dề đứng trong bếp xào nấu món gì đó, thậm chí có chút nghi ngờ biết có phải Tiêu Tử Uyên chuyển đến nhà để làm. Mỗi khi kéo lê thân thể mệt nhọc từ bệnh viện trở về, thấy Tiêu Tử Uyên phải là nấu cơm chính là dọn dẹp phòng, trong lòng bạn như cảm thấy rất áy náy.

      Cho đến có ngày, Tùy Ức thay giày ở trước cửa chuẩn bị chào Tiêu Tử Uyên để làm, “Em có phải đủ tư cách làm bạn có phải ?”

      Tiêu Tử Uyên khẽ nghiêng đầu nhìn lời nào, Tùy Ức do dự rất lâu cuối cung cũng hỏi ra thắc mắc trong lòng. “ phải bỏ việc rồi chứ?”

      Tiêu Tử Uyên dù bận mà vẫn ung dung ời cười, chờ Tùy Ức xong mới hỏi, "Em muốn nhìn nhàn rỗi hả?"

      Tùy Ức hơi xấu hổ, " phải. . . . . . thế nhưng cảm giác này rất kỳ lạ. . . . . ."

      Tiêu Tử Uyên dựa vào cửa nghiêm túc nghe giải thích lung tung xong, “Em cần cảm thấy kỳ quái, quên cho em biết, những ngày nhàn rỗi của hết, từ mai trở , rất bận.”

      Sau hôm ấy, Tiêu Tử Uyên đúng như lời , rất bận rất bận.

      Có lúc Tùy Ức chuẩn bị ngủ, vẫn còn ở phòng làm việc làm thêm giờ hoặc bàn cơm xã giao. Hôm sau tỉnh dậy Tùy Ức nhìn thấy mặc quần áo chỉnh tề nằm ghế sofa ngủ say.

      lần Tùy Ức đứng dưới nhà thấy chiếc xe tới đón Tiêu Tử Uyên, trong lúc vô tình liếc mắt nhìn biển số xe mới hiểu, tại sao gần đây Tiêu Tử Uyên lại bận rộn như vậy.
      tart_trungKhaiDoanh_347 thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      ☆,chương 60

      Editor :Tịnh Du

      thời gian Tiêu Tử Uyên đến cũng dần dần có quy luật, mỗi lần đến đều gọi điện thoại đến trước hỏi có ở phòng hay , nếu ở nhà gọi điện thoại lại cho Tùy Ức trước khi ngủ, mà nếu ở nhà lên ngồi lát.

      Bình thường đến vào buổi tối, ngồi lát lập tức . Có đôi khi mới vừa họp xong tới đây, có đôi khi vừa mới xã giao xong ngà ngà say, hình như rất mệt, mỗi lần chỉ lẳng lặng nhìn , khẽ mỉm cười, cũng nhiều, giống như lúc xưa trêu chọc , Tùy Ức cảm thấy đau lòng rất nhiều cũng cảm giác được nhàn nhạt mất mát, bọn như thế này là càng lúc càng xa à?

      Học y vốn rất khổ cực, hơn nữa Tùy Ức lại là học trò của giáo sư Hứa Hàn Dương đối với sinh viên của mình luôn luôn cầu nghiêm khắc, Tùy Ức lại càng dám có chút buông lỏng nào, mỗi ngày ngoại trừ đến bệnh viện còn phải học để chuẩn bị thi, cảm thấy thời gian trôi rất nhanh, cảm giác được trống rỗng.

      Tùy Ức theo Hứa Hàn Dương ngồi ngày trong phòng khám bệnh, khám xong bệnh nhân cuối cùng, mấy nghiên cứu sinh theo Hứa Hàn Dương cùng lúc thở phào nhõm.

      Hứa Hàn Dương nhìn mấy học trò của mình, cười vung tay lên, "Được rồi, trong khoảng thời gian này mọi người cũng cực khổ, nhà về nghỉ ngơi ! Ngày mai cuối tuần, cho các em nghỉ! cần đến."

      Mấy học trò mặc áo trắng ràng hết sức vui mừng còn làm bộ nín cười trả lời, " vất vả vất vả."

      Kết quả Hứa Hàn Dương chân trước vừa mới , liền có người kêu rên lên.

      "Đây phải là cuộc sống của con người mà, ngày hôm qua tớ viết luận văn đến rạng sáng, hôm nay mới sáu giờ thức dậy đến đây rồi!”

      "Ai mà như vậy, tối hôm qua tớ cùng vào phòng mổ cùng giáo sư, đứng ròng rã bốn giờ!”

      " dễ dàng hôm nay được nghỉ sớm, chúng ta cùng ăn cơm , ăn cơm xong tối PV( hát), cho thoải mái!"

      "Được được được!"

      Mấy học trò này đều là nghiên cứu sinh do Hứa Hàn Dương hướng dẫn trong hai năm qua, có thạc sĩ có bác sĩ, tuổi tác hơn kém nhau cũng nhiều, bình thường rất hay chơi cùng nhau.

      Lúc thu dọn đồ có người gọi Tùy Ức cùng, "A Ức, cùng !"

      Tùy Ức suy nghĩ, mấy hôm nay Tiêu Tử Uyên đến, sợ hôm nay đến lại ở nhà, nên lắc đầu từ chối, “Tớ đêm nay có việc, được.”

      Người nọ mặt tiếc nuối, "Vậy được rồi."

      Tùy Ức thu dọn xong đồ, lúc thay xong quần áo chuẩn bị về phòng, hành lang gặp Hứa Hàn Dương, cầm theo cái túi màu đen lớn vẻ mặt lo, thấy Tùy Ức bỗng nhiên mày giãn ra.

      Trong lòng Tùy Ức run lên, phải bị bắt làm việc chứ?

      Trong lòng nghĩ như vậy nhưng lại cũng chỉ có thể lễ phép chào hỏi, " giáo sư Hàn."

      Hứa Hàn Dương cười gật đầu, "Còn chưa sao, vừa đúng lúc, có bệnh nhân đưa cho thầy hai con vịt hoang tử (Vịt hoang, Vịt trời) , thầy ăn hết, này, em cầm về con."

      Vừa vừa đưa cho Tùy Ức, Tùy Ức ngạc nhiên, nhịn được hơi nghi ngờ nhìn Hứa Hàn Dương.

      Hứa Hàn Dương từ trước đến giờ bao giờ nhận bất cứ thứ gì của bệnh nhân, về chuyện này Tùy Ức mới theo Hứa Hàn Dương hơn năm nên hiểu nhất.

      Hứa Hàn Dương nhìn Tùy Ức sững sờ lúc lâu cũng nhận cũng gì cả hơi kỳ lạ nhìn qua, vừa nhìn ánh mắt của hiểu, nên cười giải thích, “Là cha mẹ của bệnh nhân giường số 15 đưa đến, hai vợ chồng già điều kiện gia đình khó khăn, bắt được hai con vịt này mất ít công sức, tuổi lớn như vậy, nếu thầy lấy họ cũng yên tâm, nên thầy nhận, đưa cho bọn họ ít tiền xem như là thầy mua.”

      Lúc này Tùy Ức mới hiểu, xấu hổ dám nhận, "Giáo sư mang về nhà ăn , hoặc là cho các chị khác ạ."

      Hứa Hàn Dương cười, "Thầy là ông già, làm sao có thể ăn nhiều như vậy, mấy chị khóa em chạy trốn nhanh như vậy, thầy làm sao đuổi theo, bé như em gầy tong teo yếu ớt, ăn nhiều thịt chút để bồi bổ, nếu sau này lên bàn mổ tay run làm sao mà cầm được dao.”

      Lời tự giễu của Giáo sư khiến cho Tùy Ức sau khi nghe xong cảm thấy chua xót, cả cuộc đời của giáo sư dâng hiến cho y học, kết hôn có con cái, hình như vĩnh viễn đều đơn mình.

      vươn tay nhận lấy, có chút xúc động, "Giáo sư thầy chú ý giữ gìn thân thể."

      ra Hứa Hàn Dương trước kia nghe thấy sinh viên trong viện y học nhắc đến Tùy Ức, nhưng chưa từng gặp. Sau này Ôn Thiếu Khanh lại cố ý gọi điện thoại đến tiến cử , chỉ đơn giản mấy chữ, thông minh lanh lợi, có thể là học trò của người muốn tìm.

      Hưa Hàn Dương lúc ấy phản ứng đầu tiên là, "Bạn ?"

      Ôn Thiếu Khanh cười, trả lời lại hai chữ, " dám."

      Ông biết Tùy Ức nhưng hiểu rất về Ôn Thiếu Khanh, Ôn Thiếu Khanh ánh mắt cực cao rất ít khi khen ngợi người khác, ông cũng muốn nhìn thấy bé này.

      Lúc thi vòng hai ông cố gắng quan sát kỹ, ở nơi nôn nóng nảy xã hội bất an này, khó có được trong lòng bình tĩnh đến như vậy, là kho tư liệu sống về y học. Sau này tiếp xúc nhiều lần hơn cũng dần dần hiểu , bé này thông minh xinh đẹp lại rất cố gắng, theo ông đến từng phòng bệnh, phòng mổ cực nhọc là chuyện bình thường, bé cũng than phiền câu, đối với bệnh nhân cũng rất kiên nhẫn, miệng ông , nhưng trong lòng rất vừa ý, cũng sẵn lòng dạy bé nhiều thứ hơn, trong tay ông chỉ tiêu lên chức, cũng muốn giữ lại cho bé, chỉ là chưa thẳng với bé mà thôi.

      Hứa Hàn Dương cười gật đầu, "Được rồi được rồi, mau về nghỉ ngơi !"

      Tùy Ức đem theo vịt hoang tử đến cửa bệnh viện mới sực nhớ đến gì đó, xoay người lại đến dãy nhà học Đông Y tìm Tam Bảo, từ chỗ Tam Bảo từ từ tìm mấy thứ rồi mới rời khỏi bệnh viện, từ bệnh viện ra lại siêu thị mua thức ăn, vừa về đến phòng vào gian bếp bắt đầu bận rộn.

      Cho thêm ít rượu và gia vị vào nồi nước, Tùy Ức cho thêm hoàng kỳ, hoài sơn, đảng sâm, táo đỏ vào, sau khi đun sôi nước rắc thêm ít cẩu kỷ vào, hạm lửa từ từ hầm.

      Tùy Ức đứng trong gian phòng ngập tràn hương thơm nhìn ra phía ngoài cửa sổ, hình như đợi gì đó, dưới tầng thỉnh thoảng có đèn xe từ xa đến gần, nhưng chiếc xe quen thuộc kia vẫn mãi xuất .

      Tùy Ức nghĩ là Tiêu Tử Uyên hôm nay đến, liền kéo rèm cửa sổ xuống dự định tắm rồi ngủ, ai ngờ lại nghe thấy tiếng chuông cửa.
      tart_trungKhaiDoanh_347 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :