chương 73(tiếp)
Sau khi lên xe dặn thư ký Lữ, "Chuẩn bị chiếc xe đến đường cao tốc chờ tôi."
Trong xe yên tĩnh, Tùy Ức dựa vào trong ngực Tiêu Tử Uyên , hai người ai gì.
Lúc vừa rồi Tùy Ức ở trong mưa chú ý, giầy sớm ướt, dưới chân bị ướt lạnh, khó chịu giật giật. Tiêu Tử Uyên nhanh chóng phát ra, khom lưng cởi giày và tất của .
Tùy Ức né chút.
Bên trong xe gian , Tiêu Tử Uyên khom người thoải mái chút nào, giọng có chút kỳ quái, "Em tránh cái gì."
Chiếc xe này vốn là xe chuyện dụng của Tiêu Tử Uyên, mợi dụng cụ đều có, quần áo dùng cho các trường hợp cũng có sẵn.
Tùy Ức cúi đầu nhìn cầm khăn lông lau chân cho .
là người đàn ông như vậy, có quyền quyết định rất nhiều thứ, nhưng lại có thể đối xử với như vậy, còn có gì chưa thỏa mãn hay sao?
Cuối cùng Tiêu Tử Uyên để chân ở ghế ngồi, đem chăn đắp lên người , từ phía sau ôm .
Tùy Ức ghé lưng nằm ở trong ngực Tiêu Tử Uyên, bỗng nhiên , "em muốn trở
Thành phiền phức của .”
Tiêu Tử Uyên trong lòng hơi khó chịu, nắm chặt cánh tay vén tóc của Tùy Ức, chậm rãi : “ có gì là phiền phức, sau này như vậy nữa.”
lúc sau, nghe thấy tiếng thư ký : “Bộ trưởng Tiêu, sắp đến đường cao tốc rồi.”
Tùy Ức nghe thấy như vậy định ngồi dậy mang giày vào, lại bị Tiêu Tử Uyên kéo lại, “Bên ngoài rất lạnh, đừng xuống xe, đổi sang chiếc xe kia là được.”
“Vâng” Tùy Ức vẫn quyến luyến.
“Trở về nhớ nghỉ ngơi sớm chút, đến nơi rất muộn, gọi điện thoại cho em nữa.”
“Vâng.”
“Ngoan ngoãn chồ trở về.”
Tùy Ức nhìn vào ánh mắt Tiêu Tử Uyên gật đầu.
Qua vài ngày sau, Tiêu Tử Uyên công tác trở về, ngồi ở trong phòng làm việc chờ họp báo.
Hôm nay chính phủ khởi động hạng mục, phóng viên và nhà báo đến ít, phóng viên trước giờ vẫn hỏi những câu hỏi sắc bén, vấn đề ồn ào kia chắc chắn tránh khỏi, trong phòng làm việc mấy người thảo luận đối sách.
Có người đề nghị, “Hay là chúng ta cứ những lời này là lời đồn, ngài và Tùy có gì cả. Đợi sóng gió qua lại đến.”
Tiêu Tử Uyên chắp tay lại đặt dưới cằm, tùy ý quét mắt nhìn người kia, gì.
Thư ký Kữ theo Tiêu Tử Uyên rất lâu, biết ranh giới cuối cùng của ở đâu, ở trong lòng yên lặng cầu nguyện cho người kia.
Tin tức của buổi họp báo công bố ít nhà báo và phóng viên đến tham gia, ồn ào lâu như vậy, lần đầu Tiêu Tử Uyên xuất trong những trường hợp này, bất cứ nhà truyền thông nào cũng muốn bỏ lỡ cơ hội này.
Sau khi hỏi xong mấy chuyện liên quan đến hạng mục, cuối cùng cũng có nhà báo hỏi vấn đề mà mọi người cản thấy hứng thú nhất, “Bộ trưởng Tiêu, xin hỏi ngày và con của tập đoàn nhà họ Tùy có có quan hệ đương ?”
Có trợ lý nhanh chóng muốn thay Tiêu Tử Uyên ngăn cản vấn đề này, nhưng Tiêu Tử Uyên khoát tay ngăn cản ta, nhìn ống kình nghiêm túc trả lời, “Đúng.”
Dưới đài mọi người xôn xao, tiếng tranh luận rất nhanh vang lên.
“Ngài sợ có người ngài và nhà họ Tùy quan thương cấu kết sao? sợ tập đoàn nhà họ Tùy sử dụng mĩ nhân kế hay sao?”
Tiêu Tử Uyên bỗng nhiên lười biếng dựa vào thành ghế, cố gắng hết sức ôn hòa và vô cùng nghiêm túc. nheo mắt lại, ánh mắt lại tỏ ra bá đạo và khinh thường, nhìn phóng viên đó nhanh chậm phun ra mấy chữ, “Chuyện này có quan hệ gì đến ?”
Tùy Ức đứng trước TV nhìn gương mặt đó, im lặng bật cười.
người như , còn cầu mong gì hơn nữa.
So với các tình huống tương tự nhận được những đáp án ràng, đáp án này đối với tất cả phóng viên mà là mới mẻ kích thích.
Nó những mang tới hiệu quả xấu, mà ngược lại đại đa số người trong truyền thông đều cảm thấy Tiêu Tử Uyên có trách nhiệm.
Sau đó có vị tiền bối lâu tham gia phỏng vấn của báo chí, khi hỏi đến vấn đề này ông cười , “Đám người các là, cả ngày chỉ biết than vãn ai hiểu phóng viên các , vậy các sao? Cuộc sống riêng tư của người ta cũng để yên. Tiêu Tử Uyên người thanh niên này rất tốt, chẳng lẽ vào ngành chính phủ thể lời đương hả? Chẳng lẽ vào ngành chính phủ phải ghét bỏ con nhà người ta giàu hay nghèo sao? Thế kỷ này là thế kỷ nào rồi, còn trọng nông kinh thương? Các đó… nên vì mấy câu của các mà phá hủy tiền đồ của những người trẻ tuổi.”
Câu ấy của ông thành công khiến mọi người bật cười, cũng tiện hỏi cái gì nữa.
Mấy ngày sau, tập đoàn nhà họ Tùy mở cuộc họp báo.
Tùy Cảnh Nghêu đối mặt với ống kính mỉm cười với mọi người mở miệng , “Tùy mỗ cả đời theo nghiệp buôn bán, bất kể làm ăn lớn hay đều bằng chính bản lĩnh cũa bản thân, chuyện các tôi chưa bao giờ làm, cũng làm. Bộ trưởng Tiêu tôi cũng từng tiếp xúc, là người chính trực lệ độ, con tôi Tùy Ức từ vì quan hệ của tôi và mẹ của nó, mà thiếu con bé rất nhiều, tại có người có thể đứng ra cho con bé hạnh phúc, người làm cha như tôi cũng rất kích động, cho nên hi vọng các vị nể mặt Tùy mỗ, Tùy mỗ tôi cảm kích mọi người vô cùng.”
Nhà họ Tùy buôn bán rất có tiếng, ở thương giới rất có danh tiếng, mấy câu này khiến mọi người im lặng.
Vốn tưởng rằng cứ như vậy kết thúc, ai ngờ Tùy Cảnh Nghêu lại đột nhiên ném ra quả bom, “Vì trong sạch, từ hôm nay trở , Tùy Cảnh Nghêu tôi đem tất cả tài sản của tôi quyên cho công trình hi vọng, tài sản phân ra, chuyện này chấm dứt tại đây.”
xong liền xoay người rời khỏi hội trường.
Mười mấy năm trước tôi sai lầm rồi lần, phạm sai lầm lần thứ hai nữa
Last edited by a moderator: 19/10/14